1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 49: Cái này gọi là ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’ 2
      Edit: Mốc

      Về vấn đề chiêu thức này, Vương Manh Manh còn có chút dám gật bừa.
      Giương mắt nhìn cười hì hì, lập tức đổi sắc mặt, nghiêm nghị : “Sai! Thập phần sai!”
      Nàng chắp tay sau lưng thong thả tới lui vài vòng, trong mắt là vẻ đắc ý dấu được: “Ngươi cho rằng như vậy là sai lầm, chỉ có thể chứng minh điều, đó chính là cảnh giới bản thân ngươi đủ cao.”
      Hơi khinh thường liếc mắt nhìn vẻ mặt thụ giáo của Ngọc Hồ Điệp, mặt Vương Manh Manh, lại tràn đầy vẻ đắc ý, vươn đôi tay bé điểm điểm ngực Ngọc Hồ Điệp: “Phải biết rằng cảnh giới tối cao của võ công chính là vô chiêu, cái này gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu! A, bất hảo a!”
      “Bất hảo” kia, là bời vì nàng thoáng nhin thấy xa xa thân ảnh hồng sắc cấp tốc đuổi theo phương hướng bọn họ.
      cần suy nghĩ nhiều, nàng liền bắt lấy Ngọc Hồ Điệp nghiêng tai lắng nghe với vẻ mặt đầy thụ giáo: “Chạy mau, vị hôn thê hung hãn của ngươi đuổi tới rồi!”
      Ngọc Hồ Điệp cũng phản ứng thực mau lẹ, đợi đến khi Vương Manh Manh cuối cùng cũng nhớ ra bọn họ căn bản nên chạy trốn, Phượng Thanh Cách bị bọn họ bỏ lại ở địa phương xa xa nào rồi.
      Vịn vào cánh tay Ngọc Hồ Điệp ngừng thở dốc, lâu sau, Vương Manh Manh dần khôi phục lại thể lực, mặt đột nhiên nhăn lại.
      Ngoái nhìn con đường phía sau bóng người, dồn sức đánh quyền mạnh vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Tên Vương bát đản này, phải giải thích ràng với nàng sao? Tại sao lại lôi ta bỏ trốn hả?”
      “Đúng vậy!”
      Ngọc Hồ Điệp sửng sốt chút, mặt nhất thời nhăn lại còn khó coi hơn mặt Vương Manh Manh: “Nếu như ta nhớ lầm, ngươi lôi kéo ta chứ phải ta lôi kéo ngươi chạy trốn a.”
      xong, yếu ớt thở dài tiếng, ai oán liếc nhìn Vương Manh Manh cứng họng nên lời: “Đều tại ngươi cả, nếu Thanh Ly muội muội mà hiểu lầm ta, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm giải thích giùm ta!”
      “Ách!”
      Vương Manh Manh gãi gãi đầu: “Kỳ ta cũng phải cố ý đâu, ngươi ngẫm lại , ta và vị hôn phu của nàng nam quả nữ kề bên nhau hai ba ngày, nhìn thấy nàng đương nhiên có chút chột dạ a.”
      ———– ~*~ ———–
      Last edited: 7/8/14

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 50: Kiều hoa sao lại bị tàn phá thành khiếu hoa 1
      Edit: Mốc

      Nhìn ánh mắt tràn đầy ai oán của Ngọc Hồ Điệp, sau khi suy nghĩ chút, Vương Manh Manh vội vàng tiếp thêm câu: “Tuy rằng chưa từng phát sinh chuyện gì.”
      “Cho nên, ngươi cứ thế lôi kéo ta chạy trốn?”
      Ngọc Hồ Điệp u oán liếc nhìn Vương Manh Manh tràn đầy áy náy, yếu ớt mở miệng: “Giờ phút này, ta tiêu rồi, lần đầu tiên thôi bỏ , đằng này lại liên tiếp chạy trốn, ngươi bảo ta làm thế nào giải thích với vị hôn thê đáng đây?”
      Mặt Vương Manh Manh nhất thời trở nên đỏ rực.
      Trong lòng, là nồng đậm áy náy.
      Giờ phút này, hình như nàng sai rồi.
      Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, hiên ngang lẫm liệt : “Ngươi yên tâm, ta nhất định chịu trách nhiệm, đến lúc đó giúp ngươi ràng với nàng!”
      còn chưa hết, Vương Manh Manh liền hối hận trong lòng, như vậy, chẳng phải tự mình chui vào bẫy sao?
      Nhưng ……
      “Được, đây là ngươi đó nhé.”
      Nhưng Ngọc Hồ Điệp căn bản cho nàng cơ hội hối hận, chém đinh chặt sắt giơ tay lên, vỗ vào bàn tay buông thõng bên thắt lưng của Vương Manh Manh: “Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên.” [quân tử chỉ lời, ngựa nhanh chỉ dùng roi]
      Lập tức tiến đến cách mặt Vương Manh Manh quá nửa thước, vô cùng khó coi chớp chớp mắt: “Ngươi phải là kẻ tư lợi bội ước đó chứ.”
      Vương Manh Manh ra sức trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp hồi lâu, rốt cục nghiến răng nghiến lợi tâm bất cam tình bất nguyện phun ra mấy câu: “Đương nhiên phải, ngươi nghĩ nữ hiệp ta đây, là hạng người như vậy sao?”
      “Vậy là tốt rồi.”
      Vẻ ai oán mặt Ngọc Hồ Điệp nhất thời đổi thành sáng lạn, ý cười mặt, tà mị vô cùng với Vương Manh Manh gắt gao nhíu mày: “Như vậy, ta yên tâm hơn.”
      Vương Manh Manh khóc ra nước mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, hồi lâu, rốt cục hỏi ra câu: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
      “Bây giờ?”
      Ngọc Hồ Điệp quay đầu nhìn sơn đạo bóng người, nhún nhún nhếch mi: “Còn có thể làm gì bây giờ? tại xe ngựa cũng có, người đuổi theo cũng càng ngày càng nhiều, chúng ta chỉ có thể đến thành trấn gần nhất mua chiếc xe ngựa rồi bàn tiếp thôi.”
      Last edited: 7/8/14

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 51: Kiều hoa sao lại bị tàn phá thành khiếu hoa 2
      Edit: Mốc


      “Được! Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy.”
      Vương Manh Manh xoa xoa đôi chân vô cùng đau nhức do vừa chạy điên cuồng, hoàn toàn đồng ý với phương án này: “Chúng ta đây bước !”
      ———-
      Mấy ngày sau
      Vương Manh Manh khom người tay chống đầu gồi, tay kia ngừng quạt.
      trán mồ hôi ngừng tuôn, khiến nàng cảm giác mình sắp tắt thở đến nơi rồi.
      Ba ngày, lại là ba ngày, vậy mà bọn họ còn chưa đến được thành trấn gần nhất.
      Ra sức thở hổn hển, ánh mắt Vương Manh Manh liền rơi xuống người Ngọc Hồ Điệp, trong mắt, dần dần lộ ra tia phẫn hận thôi.
      Nhìn bộ dáng tiêu sái của Ngọc Hồ Điệp, tức giận trong mắt Vương Manh Manh càng thêm sâu sắc, tại sao lại vẫn như có việc gì như vậy.
      Nàng ngược lại, quả thực là chật vật đến cực điểm, đôi giày mở miệng, quần áo bẩn thỉu.
      Người lại càng cần phải , có câu miêu tả vô cùng chuẩn xác, tựa như trái cà bị sương đánh vậy, càng chuẩn xác mà bị đánh tối thiểu ba ngày rồi.
      Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt giết người của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp tiêu diêu tự tại đón sơn phong thưởng phong cảnh, hợp thời quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng: “Hay là ngươi suy nghĩ chút về đề nghị của ta ba ngày trước, để ta cõng ngươi .”
      Do dự hồi lâu, Vương Manh Manh rốt cục vẫn dùng bộ dạng tráng sĩ đoạn oản [tráng sĩ bị rắn độc cắn vào tay, liền lập tức chặt tay, để tránh độc tính khuếch tán toàn thân, ví với giải quyết việc phải dứt khoát, được chần chừ, do dự] dứt khoát ra sức lắc lắc đầu.
      Trong mắt, cũng xuất vẻ đề phòng.
      Đùa sao, Ngọc Hồ Điệp là dâm tặc đó nha, nếu để cõng, vạn nhất đột nhiên có ý xấu với nàng phải làm sao bây giờ?
      Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là vạn nhất bị vị hôn thê vừa nhìn là biết khó đối phó kia nhìn thấy, chẳng phải nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng được sao.
      Ngọc Hồ Điệp dường như sớm biết Vương Manh Manh trả lời như vậy, nhún nhún vai rồi tiếp tục nhàn nhã bên thưởng thức phong cảnh bên chờ Vương tiểu miêu khôi phục thể lực.
      Last edited: 7/8/14

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 52: Kiều hoa sao lại bị tàn phá thành khiếu hoa 3
      Edit: Mốc

      Nhìn bộ dạng vô cùng tiêu sái kia, khiến răng nanh Vương Manh Manh bắt đầu ngứa.
      cần suy nghĩ, cũng biết lấy đâu ra sức lực mạnh mẽ như vậy, trực tiếp nhảy vọt đến, tới phía sau Ngọc Hồ Điệp, hung hăng cắn vào lưng cái. (Đúng là Vương tiểu miêu, giờ em thấy chị giống mèo lắm)
      Trong miệng, là thanh lẩm bẩm mơ hồ: “Ta thấy da ngươi ngứa.”

      Lại ngày trôi qua, Vương Manh Manh vẫn dùng tư thế đứng trước kia.
      Chẳng qua, lúc này đây phải địa phương lúc trước mà thôi.
      tại bọn họ tròn ngày rồi, nhưng phóng mắt quan sát chung quanh, vẫn là vùng núi.
      Do dự nửa ngày, Vương Manh Manh nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp vẫn như trước luôn luôn tiêu sái, lại cách nàng hơi xa chút, cắn răng hỏi câu: “Ngươi có thể cho ta biết cách chính xác, rốt cuộc chúng ta còn phải cái sơn đạo này đến bao giờ?”
      “Ba ngày !”
      “Ba ngày?”
      Ngọc Hồ Điệp trả lời rất ngắn gọn thanh thoát, khiến Vương Manh Manh lập tức gầm thành tiếng: “Huynh đệ, ngươi có phải đùa giỡn ta ! Bốn ngày trước ngươi cũng cho ta biết là ‘ba ngày’ đó!”
      Đối mặt với lời tố cáo như vậy, Ngọc Hồ Điệp chớp chớp đôi mắt vô tội, nhún nhún vai, bất đắc dĩ giải thích với Vương Manh Manh: “Đúng vậy, lúc ấy ta xác thực là ba ngày, chủ yếu là ta hoàn toàn ngờ ngươi lại chậm như vậy, hơn nữa càng ngày càng chậm.”
      Vừa mới dứt lời, ánh mắt ương Manh Manh liền đăm đăm: “Ngươi! Lại đây cõng ta.”
      ————————————————–
      chứng minh, Vương Manh Manh lựa chọn như vậy là cực kỳ chính xác.
      Hai ngày sau, bọn họ ngồi trong tửu lâu lớn nhất Tương Dương thành.
      Vương Manh Manh sau khi ăn ít nhất hai chén cơm mới cảm giác mình rốt cục sống lại, khi nàng mới nâng tay lên chuẩn bị gọi tiểu nhị mang đến chén nữa, tay liền đông cứng lại giữa trung.
      Ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo, nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười.
      Phượng Thanh Ly thân áo đỏ vẻ mặt tươi cười bước vào tửu lâu, dưới dưới đánh giá vẻ mặt tiều tụy của Vương Manh Manh mấy lần, rồi đến cái bàn bên cạnh họ ngồi thẳng xuống, cười mím chi cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình: “Các ngươi làm việc sao mà chậm vậy, ta ở Tương Dương thành đợi các ngươi mấy ngày rồi.”
      Last edited: 7/8/14

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 53: Người có văn hóa, chính là bất đồng
      Edit: Mốc

      Còn đợi Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp trả lời, sắc mặt Phượng Thanh Ly đột nhiên biến đổi.
      Tầm mắt, cũng chuyển tới Ngọc Hồ Điệp, bình tĩnh mặt lạnh tanh : “Có mỹ nhân làm bạn đường, quả nhiên rất khó nhanh, đúng ?”
      nương cực kỳ chính xác! Cổ nhân , ‘hữu hoa kham chiết trực nhu chiết, mạc đãi vô hoa chiết chi’!” [Có hoa để hái cứ hái, đừng để hoa tàn hái cành ]
      Vào lúc Ngọc Hồ Điệp biết trả lời ra sao, thanh đúng lúc giúp giải vây, bất quá thanh này khiến Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh đồng thời suy sụp.
      Chỉ bằng thanh , có thể đạt tới trình độ khiến lòng người sinh ưu sầu, phóng mắt nhìn khắp chốn võ lâm, đương nhiên chỉ có — thư sinh Tô Tần.
      vẫn tiếp tục : “Chắc hẳn Ngọc huynh định noi theo lời cổ nhân! Quả nhiên hổ là nhân sĩ phong lưu bậc nhất võ lâm đương thời.”
      câu ‘nhân sĩ phong lưu’ này của Tô Tần nhất thời khiến mắt Ngọc Hồ Điệp sáng rực lên, lập tức tiến đến bên tai Vương Manh Manh nhàng cười : “Xem , người có văn hóa chính là bất đồng, ý tứ giống nhau, nhưng lời ra cảm giác lại hoàn toàn khác biệt a.”
      Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh, liền lên tia khinh bỉ: “ giống kẻ thô tục như ngươi, luôn ngừng kêu dâm tặc này dâm tặc bọ, quả thực cùng đẳng cấp a!”
      Tự dưng lên án như vậy, khiến Vương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, căm tức nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Ngọc Hồ Điệp, tức giận kêu: “Chẳng lẽ ta sai rồi sao? Ngươi dám ngươi phải dâm tặc?”
      “Đúng vậy, là dâm tặc, nhưng ngươi , như thế nào dâm tặc ngươi?”
      Câu hỏi này đương nhiên phải ai khác, ngoại trừ Phượng Thanh Ly ra có người thứ hai có thể suy nghĩ như vậy.
      Phượng Thanh Ly nổi giận đùng đùng đứng lên, vỗ xuống bàn: “Ngươi !”
      Miệng Vương Manh Manh nhất thời há to.
      Mất lúc lâu, mới nhớ tới mình cần phải giải thích ràng chuyện này với Phượng Thanh Ly, Ngọc Hồ Điệp cũng lôi kéo tay nàng, dùng loại ánh mắt ai oán nhìn nàng: “Đúng vậy, ngươi nhất định phải , ngươi chịu trách nhiệm mà.”
      Last edited: 7/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :