1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Rốt cuộc ngươi là ai? 3
      Edit: Mốc
      Ngọc Hồ Điệp hài lòng gật gật đầu.
      Còn đợi gật đầu xong, câu tiếp theo của Vương Manh Manh khiến động tác gật đầu của có chút cứng ngắc.
      Lời Vương Manh Manh rất đơn giản.
      Chớp chớp đôi mắt, nàng ra câu chém đinh chặt sắt: “Thực xin lỗi, ta biết ngươi cái gì.”
      Ngọc Hồ Điệp quả thực chính là mạc danh kỳ diệu, thuật dịch dung kia có quan hệ gì với nàng chứ?
      Thái độ vô cùng hợp tác của nàng, rốt cục khiến Ngọc Hồ Điệp buông tha ý niệm giải quyết hòa bình trong đầu.
      Sau khi Vương Manh Manh vừa ra câu kia, ngón tay Ngọc Hồ Điệp, cũng hung hăng tiến đến gần mặt nàng, ra sức nhéo: “Ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có bộ dạng gì!”
      “A!!!”
      lúc lâu sau, Ngọc Hồ Điệp mệt mỏi đầu đầy mồ hôi đột nhiên thu tay về, trong mắt, tất cả đều là kinh ngạc.
      Nhưng chỉ trong chốc lát, kinh ngạc trong mắt Ngọc Hồ Điệp liền biến thành áy náy.
      Xấu hổ cười cười nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Vương Manh Manh: “Ngươi dịch dung a?”
      Vương Manh Manh trả lời với ánh mắt giết người ánh mắt kèm theo hai chữ: “Vô nghĩa!”
      Ngọc Hồ Điệp kỳ cũng biết vấn đề này là vô nghĩa.
      mặt Vương Manh Manh là những dấu hồng, tất cả là do những ngón tay thon dài kia ra sức nhéo, lực đạo mạnh, hận thể lột da mặt của nàng, nếu là dịch dung, sao lại là kết quả như vậy.
      Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp vội vàng đưa tay giúp nàng sửa lại vuốt phẳng những nếp nhăn y phục.
      Thuận tay giúp nàng sửa sang lại chút mái tóc bị mình biến thành hỗn độn trong gió, bày ra vẻ mặt cười hì hì: “Kỳ , kỳ ta chỉ là đùa giỡn chút thôi, cần tin là a!”
      Vương Manh Manh lại thủy chung dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp.
      Hồi lâu. Cũng nổi điên như trong tưởng tượng của Ngọc Hồ Điệp.
      Nàng càng lên tiếng, Ngọc Hồ Điệp càng cảm thấy lúng túng, ra sức nuốt nuốt yết hầu: “Nếu ngươi cảm thấy có gì vui ngươi cứ .”
      Lại trầm mặc lúc lâu, Vương Manh Manh mới dùng ánh mắt thực ai oán liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, chữ cũng vào trong xe nằm xuống.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 40:
      Ngươi chịu trách nhiệm 1
      Edit: Mốc
      Ở trong lòng nàng, phẫn nộ đem tên hái hoa tặc chết tiệt này chửi mắng trăm nghìn lần.
      mặt, tất cả đều là vẻ mặt ai oán.
      phải nàng muốn nổi điên, mà là nàng đột nhiên phát ……
      —–
      “Ai! Ta động tác của ngươi có thể nhanh lên chút được !”
      “Đại nữ hiệp của ta, ta làm ngay đây, ngươi có thể cần giống như đòi mạng được , cứ cách lúc lại thúc giục lần!”
      Ngọc Hồ Điệp khom người dùng miệng ra sức thổi ngọn lửa, bàn tay còn quên lật cá, miệng còn lảm nhảm : “Ta còn hiểu, ngươi rốt cuộc là con tin ta bắt cóc hay là đại gia ta thỉnh về!”
      “Ngươi được quên, ngươi khi dễ ta!”
      Tiếng la hét của Vương Manh Manh khiến Ngọc Hồ Điệp lập tức ném con cá trong tay, nhanh chóng lẻn đến bên người Vương Manh Manh che miệng nàng lại.
      cẩn thận nhìn chung quanh hồi, sau khi xác định có người, mới thở dài nhõm, ai oán : “Vương đại nữ hiệp, ngươi có thể cần phải lớn tiếng như vậy được hả, ‘khi dễ ngươi’ như vậy thực dễ khiến người khác hiểu lầm a!”
      “Buông ra!”
      Vương Manh Manh bị che miệng, hai mắt trợn lên, căm tức nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp đầu đầy khói bụi rồi gật gật đầu, lời mơ mơ hồ hồ thoát ra từ các kẽ ngón tay: “Chẳng lẽ ta sai sao!”
      “Sai quả sai!”
      Sau khi xác định bốn bề vắng lặng, Ngọc Hồ Điệp mới buông tay ra khỏi miệng Vương Manh Manh.
      mặt, vẻ ai oán lại càng sâu.
      Thở mạnh, thốt ra câu: “Nhưng ta cũng phải cố ý mà.”
      phải cố ý ?”
      Còn đợi Ngọc Hồ Điệp thanh minh hết, Vương Manh Manh liền trực tiếp ngắt lời .
      Trong mắt, cũng nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
      Đầu lại quay sang bên, cánh tay nhân tiện đưa lên, che mặt mình, thanh ai oán mà run run từ sau cánh tay truyền ra: “Ngươi câu ‘ phải cố ý’, cần phải chịu trách nhiệm sao?”
      Nghe Vương Manh Manh , Ngọc Hồ Điệp cảm thấy mình muốn khóc quá, lúc lâu sau, cắn cắn răng: “Ngươi yên tâm, ta chịu trách nhiệm!”
      Last edited: 7/8/14

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 41

      Ngươi chịu trách nhiệm 2
      Edit: Mốc
      “Ừ! Như vậy là được rồi.”
      Ngọc Hồ Điệp vừa dứt lời, Vương Manh Manh lập tức ló mặt ra khỏi cánh tay.
      Đôi mắt to, vẻ mặt hào hứng nhìn Ngọc Hồ Điệp.
      Nháy mắt mấy cái, lấy tay chọc chọc vào ngực , cười tủm tỉm : “Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi vừa a!”
      Ngọc Hồ Điệp há hốc mồm gật gật đầu, đợi mở miệng, ánh mắt Vương Manh Manh liền trực tiếp dời khỏi mặt , trực tiếp nhìn về phía con cá nướng.
      “Ai! Ta muốn hỏi ngươi, con cá kia rốt cuộc lúc nào mới được a? Ngươi có biết là ta mà đói lập tức hôn mê hả?”
      Đôi mắt đó, nào có chút bộ dáng mới khóc chứ.
      Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh tràn đầy ý cười, Ngọc Hồ Điệp thầm thở dài hơi.
      quả thực muốn bóp chết chính mình, biết Vương Manh Manh giả vờ, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác đều mắc mưu.
      Chỉ có trời mới biết, rốt cuộc phải chịu trách nhiệm cái gì.
      Khác với tâm tình ai oán của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh mặt mày rạng rỡ, tâm tình, lại càng vô cùng khoái trá.
      Nàng nắm chắc đường sinh đạo [Nguyên văn là 命脉 – mệnh mạch: đường chỉ tay cho biết tuổi thọ] của Ngọc Hồ Điệp, đó chính là hái hoa tặc này chịu nổi khi nhìn nữ hài tử khóc.
      tại, nàng quyết định phát huy chiêu này.
      Đúng vậy, Ngọc Hồ Điệp cái gì cũng làm, nhưng nhéo mặt nàng.
      Nghĩ đến đây, miệng Vương Manh Manh liền ngoác đến tận mang tai, nàng nhớ lại đầu đuôi tình huống xoay chuyển toàn bộ đó.
      Khi đó, nàng trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp vừa định nổi điên, đột nhiên cảm thấy ổn.
      Những cơn đau đớn truyền đến từ bụng khiến nàng nghĩ đến cái mà nữ nhân mỗi tháng lần đều phải đến này chắc là đến.
      Vì thế nàng liền câu cũng , cứ thế nằm xuống.
      ngờ cái mà nàng dự đoán còn chưa có tới, nhưng tên Ngọc Hồ Điệp ngu ngốc này tự mình làm khổ mình, lúc xin nhận lỗi, lúc chỉ cần nàng ra chuyện gì, nhất định làm được, miễn là nàng nghĩ ngợi lung tung, trách cứ hành vi lỗ mãng của là được.
      Cục diện liền trở thành cái dạng này.
      tại, chỉ Ngọc Hồ Điệp, kỳ ngay cả Vương Manh Manh cũng biết mình rốt cuộc là con tin bị bắt cóc hay là đại gia nữa.
      Last edited: 7/8/14

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 42
      Bắt cá hai tay 1
      Edit: Mốc
      Dù sao nàng chỉ biết là, Ngọc Hồ Điệp nướng cá nàng ăn trước, có chuyện gì kêu làm là được.

      Vương Manh Manh liếm môi, cúi đầu nhìn con cá trong tay mình, đưa về phía trước: “Nè, đừng ta trượng nghĩa nha, còn lại đều là của ngươi a.”
      Ngọc Hồ Điệp vẫn luôn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nàng, mặt nhất thời liền sụp xuống.
      Con cá nướng tay Vương Manh Manh, bây giờ chỉ còn lại có đầu cá và xương cá, mặc cho tìm kiếm thế nào, cũng cách nào tìm ra dù chỉ là chút thịt xương cá.
      Vậy mà, tiểu nha đầu này cư nhiên còn dám nàng trượng nghĩa?
      Nhìn bộ dáng Ngọc Hồ Điệp ‘tâm bất cam tình bất nguyện’, Vương Manh Manh chuẩn bị thu hồi con cá cầm tay: “Thôi bỏ , dù sao ta còn chưa ăn no a……”
      còn chưa hết, con cá trong tay nàng bị chiếc roi cuốn .
      Nhìn theo hướng chiếc roi, Vương Manh Manh liền nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp đến thể tin được.
      thân màu đỏ, cả người giống như ngọn lửa hừng hực cháy trong mùa đông.
      Mỹ nhân như vậy, ngay cả Vương Manh Manh cũng nhìn đến hai mắt đắm đuối.
      Vương Manh Manh xác định mỹ nhân mình gặp qua ít, nhưng mỹ nhân đẹp như vậy đúng là rất hiếm thấy, thần thái rạng ngời kia, nụ cười khéo léo kia, đều khiến nàng quên phát hỏa.
      biết vì sao, ngay sau đó Vương Manh Manh vô cùng tự nhiên liếc nhìn người bên cạnh mình.
      Phát ánh mắt đắm đuối của , nàng liền lẩm bẩm câu: “Dâm tặc quả nhiên là dâm tặc, nhìn thấy mỹ nhân, ánh mắt liền đắm đuối.”
      Tuy rằng hiểu được đạo lý này, tuy rằng Ngọc Hồ Điệp và nàng cũng có quan hệ gì.
      Nhưng Vương Manh Manh vẫn hung hăng huých cái vào bụng Ngọc Hồ Điệp, lạnh lùng hỏi: “Có thể lau nước miếng khóe miệng ngươi được ?”
      Ngọc Hồ Điệp bị nàng huých như vậy, mặt nhất thời đỏ bừng, ra sức lắc đầu, cũng biết là muốn cái gì.
      Bất quá Vương Manh Manh cũng định quản muốn cái gì, mặt lên nụ cười, cười tủm tỉm đối với hồng y mỹ nhân mở to mắt xem hiểu bọn họ gì, tự giới thiệu: “Ta tên là……”
      Last edited: 7/8/14

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 43: Bắt cá hai tay 2
      Edit: Mốc

      “Ngươi tên là Vương Manh Manh.”
      Hồng y mỹ nhân giơ ngón tay lên khẽ đung đưa, ngắt lời Vương Manh Manh, cười mím chi nhàng : “Còn là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ.”
      Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vương Manh Manh, hồng y mỹ nhân dịu dàng cười: “Mà , lại là kẻ bắt cóc ngươi.”
      Vương Manh Manh nhăn mũi, vừa định mở miệng hỏi hồng y mỹ nhân vì sao lại biết chuyện của nàng, liền cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị bàn tay bắt lấy, mà thân thể cũng bị lực đạo truyền đến từ cánh tay lôi kéo chạy băng băng về phía trước.
      cần phải , người bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh chạy như bay kia, chính là Ngọc Hồ Điệp.
      Cũng biết rốt cuộc chạy được bao nhiêu dặm đường, mới ngừng lại, ôm bụng thở hồng hộc: “Đại nữ hiệp của ta, ngươi cần phải chú ý đến trọng lượng của mình chút a!”
      Bị Ngọc Hồ Điệp lôi kéo đến thở nổi, Vương Manh Manh cố gắng hít sâu vài lần, tức giận bỏ tay ra.
      Khinh thường lườm cái người vẫn như cũ thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn: “Ai! Ngươi phải là giang hồ đệ nhất dâm tặc sao? Thế sao vừa nhìn thấy nương xinh đẹp như vậy ngươi lại bỏ chạy nhanh như vậy?”
      Nghe vậy, cặp mắt hoa đào dài híp lại thành đường, Ngọc Hồ Điệp cúi đầu nhìn Vương Manh Manh ngừng thở dốc, nghiệt nhếch khóe môi cười tà: “Nếu ta là ta cải tà quy chính, được chưa?”
      “Gì?”
      Vương Manh Manh chớp chớp mắt, liếc mắt cao thấp đánh giá Ngọc Hồ Điệp hưu vượn: “Ngươi nghe qua câu ‘cẩu cải bất liễu cật thỉ’ [chó đổi được tật ăn phân, chỉ những kẻ thể thay đổi được thói hư tật xấu] chưa? Tuy rằng có chút khó nghe, nhưng tuyệt đối là câu danh ngôn chí lý.”
      Ngọc Hồ Điệp có thể khẳng định điều, nữ nhân trước mắt này chút cũng đáng , bên thuận tay lau mồ hôi trán bên lảm nhảm : “Ngươi có thể cần mỗi lần mở miệng đều những lời khó nghe như vậy được , phải biết rằng vừa rồi ta cứu ngươi đó.”
      cứu ta?”
      Vương Manh Manh khịt mũi kinh bỉ những lời Ngọc Hồ Điệp vừa : “Chỉ sợ là lại lần nữa kéo ta từ trong tay người muốn cứu ta a!”
      Ngọc Hồ Điệp ra sức lắc đầu phủ nhận lời Vương Manh Manh, thở dài hơi rồi mới từ từ : “Ngươi biết ngươi và Phượng Thanh Ly, cũng chính là mỹ nhân vừa rồi kia có cừu oán à!”
      Last edited: 7/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :