1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Giang hồ đệ nhất thư sinh 10
      Edit: Mốc
      Chỉ trong vòng ba ngày, tân nương tử kia thành công thiêu rụi toàn bộ sách của Tô Tần.
      Chỉ trong vòng ba tháng, dưới dạy dỗ của nàng, Tô Tần luyện ai đả thần công [thần công chịu đòn :))] có chút thành tựu.
      Chỉ trong vòng ba năm, Tô Tần chân chính luyện được tuyệt thế ai đả thần công cùng khinh công mà thế giới ít người đạt được.
      Ba năm sau, giang hồ liền có thêm hiệp sĩ võ công siêu phàm, thiếu thư sinh nghèo kiết hủ lậu, lại còn được giang hồ công nhận là võ lâm đệ nhất kinh công.
      Nghe , trong lần Tô Tần và Sở Hương Hương – người được giang hồ công nhận là võ lâm đệ nhất khinh công lúc bấy giờ, tỷ thí khinh công.
      Vốn bị bỏ xa năm mươi thước, nghe thấy trong đám người phía sau, nữ nhân nào đó rống to tiếng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chẳng những vượt qua Sở Hương Hương, còn bỏ xa ước chừng gần trăm mét dẫn đầu vọt về đích.
      Lúc Tô Tần đến đích, khi được phóng viên của Truyện văn tiểu đạo phỏng vấn, hỏi khi trở thành võ lâm đệ nhất khinh công có cảm tưởng gì, thấy ràng tiếng rống sư tử Hà Đông kia phải là tiếng thê tử của mình từ xa vọng lại, Tô Tần dùng sức xoa xoa mồ hôi trán rồi câu: “Ta còn tưởng là nàng chứ!” (Mốc: :)) chuyện đau thương mà sao ta nghe như chuyện hài vậy)

      Nhìn Vương Manh Manh ngừng lau nước mắt, Ngọc Hồ Điệp yếu ớt thở dài hơi: “Nếu phải luyện được ai đả thần công, ngươi nghĩ rằng ta phải đánh ngày đêm mới hạ được sao?”
      Liếc trộm thoáng qua Vương Manh Manh hai mắt đẫm lệ mênh mông, lập tức, đồng cảm mặt Ngọc Hồ Điệp càng sâu: “Ngươi tàn nhẫn, Tô Tần bi thảm như thế, cư nhiên còn đối với như vậy, quả thực là tác nghiệt mà.”
      mặt Ngọc Hồ Điệp tuy là thê lương buồn bã, nhưng Vương Manh Manh lại nhìn thấy ý cười xuất trong mắt .
      tại, chắc chắn chín phần, nữ hài tử trước mắt này phải siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh, nếu phải vì còn chút chuyện nghĩ ra, quyết định giữ lại phần ý kiến, như vậy mười phần chắc chắn nữ hiệp này tuyệt đối là giả.
      ———– ~*~ ———–

      Ngươi, vẫn được lời nào tốt 1
      Edit: Mốc
      nữ hiệp, sao lại có thể có võ công cơ chứ, lại biết nhân sĩ nổi danh giang hồ.
      phần cuối cùng này, chính là Ngọc Hồ Điệp chắc chắn, Vương Manh Manh rốt cuộc là chút võ công cũng có, hay là võ công của nàng đạt tới cảnh giới bắt thả tự nhiên.
      Có lẽ, Vương Manh Manh muốn lầm tưởng nàng có võ công, cáo đội lốt thỏ, cuối cùng khiến và các huynh đệ toàn bộ sa lưới.
      Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngọc Hồ Điệp híp lại thành đường.
      Nhìn trong mắt Vương Manh Manh, cũng là tràn ngập phòng bị.
      Lịch sử đau thương của Tô Tần ở giang hồ phải là bí mật, chỉ cần là nhân sĩ võ lâm, đều biết tích thư sinh này bị buộc thành võ sĩ, cho tới bây giờ, các sư phụ dạy đồ đệ đều lấy chuyện Tô Tần thành tài làm ví dụ.
      “Nhập môn muộn cũng có vấn đề gì, có thiên tư hay cũng có vấn đề gì, quan trọng chính là có sư phụ giỏi, tựa như Tô Tần là văn nhược thư sinh, phải có thể luyện thành thân tuyệt thế thần công hay sao! Chỉ cần, ngươi có được lão sư giỏi.”
      Đặc biệt là trước khi đồ đệ đóng học phí, hoài nghi bản thân mình có thiên phú hoặc cảm thấy học phí rất đắt, các sư phụ đều nhắc nhắc lại chuyện Tô Tần: “Ngươi cũng chớ nên cảm thấy học phí đắt, các ngươi thử nghĩ mà xem, học phí của Tô Tần còn đắt hơn các ngươi nhiều! Các ngươi thử nghĩ mà xem, dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy.”
      Đây quả thực là ví dụ thành công, người bình thường vừa nghe đến chuyện Tô Tần, đều rất vui vẻ móc học phí ra, nghiến răng nghiến lợi câu như thế này: “Đúng vậy, phải chỉ là tiền thôi sao! Dù sao so với việc dùng cả đời làm học phí vẫn còn rẻ chán!”
      Vương Manh Manh nghe thế lệ lại rơi đầy mặt.
      Nàng lần đầu tiên tiếp xúc võ lâm, lần đầu tiên nghe thấy tin đồn như thế.
      Nghe huyết lệ sử của Tô Tần, nàng bên đem lầm bầm bên nhảy xuống xe ngựa đến bên người Tô Tần, lấy vạt áo trong miệng ra: “Thực xin lỗi, ta quả thực biết bởi vì ở nhà có chỗ cho ngươi , cho nên ngươi mới lắm mồm như vậy……”
      ———– ~*~ ———–

      Ngươi, vẫn được lời nào tốt 2
      Edit: Mốc
      Vương Manh Manh mới bước chân vào giang hồ tuyệt đối ngờ, lời của nàng mang đến sóng to gió lớn.
      Trong chốn giang hồ, có quy tắc, tên là tố đắc thuyết bất đắc, đại gia tâm tri đỗ minh tựu hành liễu [có thể làm nhưng thể , trong lòng mọi người hiểu là được].
      Lịch sử đau thương của Tô Tần, ai cũng dám trước mặt hán, bởi vì, đây là chuyện thương tâm của .
      Giống như Vương Manh Manh vạch trần vết sẹo của người khác ngay trước mặt, quả thực là sai lầm.
      Đặc biệt trước mặt tú tài có tự tôn từ luôn đọc “duy tiểu nhân dữ nữ tử nan dưỡng dã” [chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó dưỡng – Khổng Tử], lại càng là sai lầm trong sai lầm.
      Cho nên, Tô Tần thẹn quá hóa giận liền nổi điên.
      Đôi môi run run, Tô Tần bị trói thể động đậy phát ra tiếng thét dài.
      Sau đó, nổi điên liền liên miên ngừng giải thích tình với Vương Manh Manh: “Cái này gọi là nhân vân diệc vân [bảo sao hay vậy], kỳ tình phải như thế, đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi, đều là do những kẻ bụng dạ khó lườngphỉ báng tại hạ, nữ hiệp có hiểu , là phỉ báng……”
      Vương Manh Manh vẫn mang theo xấu hổ trong lòng mà chịu đựng nghe, nếu với thói quen này của Tô Tần, nàng thề mình đem vạt áo trong tay nhét trở lại vào miệng Tô Tần.
      Tô Tần cũng , giải thích cũng giải thích, Vương Manh Manh có thể coi như nghe thấy.
      Nhưng thể cứ mỗi lần đều giống như lão sư dạy học, hỏi người ta có hiểu hay .
      Mọi người đều là hiểu, Tô Tần lại hỏi người ta hiểu cái gì!
      Vương Manh Manh sau khi nghe câu kia, vẫn duy trì im lặng.
      Nếu sụp đổ trong im lặng rồi bùng nổ trong im lặng mất.
      Vương Manh Manh đầu tiên là suy đổ sau đó là bùng nổ.
      Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Vương Manh Manh trong trạng thái suy đổ rốt cục thể nhịn được nữa.
      Lúc Tô Tần còn thao thao bất tuyệt lần thứ mấy nghìn rằng ngươi rốt cuộc có hiểu hay , Vương Manh Manh ra sức chớp mắt, vô cùng áy náy giọng : “Rất xin lỗi, tại ta hiểu được điều, miệng của ngươi lấp kín lại vẫn tốt hơn!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chúng ta tiếp tục lên đường 1
      Edit: Mốc
      còn chưa xong, tay nàng liền chút lưu tình, tiếp tục nhét khối vạt áo kia về nơi nó nên ở.
      Cúi đầu nhìn Tô Tần chỉ có thể phát ra thanh ô ô, tâm tình tại của Vương Manh Manh nhất thời tốt lên rất nhiều.
      riêng gì nàng, khi mà Tô Tần rốt cuộc còn phát ra thanh được nữa, ngay cả Ngọc Hồ Điệp ở bên cũng thở dài nhõm hơi.
      Phát thể lực mình khôi phục như bình thường, Ngọc Hồ Điệp liền từ mặt đất đứng lên, nhìn thấy mặt Vương Manh Manh, cũng chứa ý cười.
      Vừa mới chuẩn bị mở miệng, bị thanh phẫn nộ của Vương Manh Manh trực tiếp ngăn lại.
      “Ngươi! Cái gì cũng cần !”
      Ngón tay Vương Manh Manh, rất chuẩn xác chỉ vào mũi Ngọc Hồ Điệp, trong mắt, tràn đầy tức giận: “Ta thừa nhận ta là cường đạo.”
      tới đây, quay đầu căm tức liếc mắt nhìn Tô Tần, nghiến răng nghiến lợi : “ tại, ta coi như hiểu được cái gì gọi là tức nước vỡ bờ.”
      Vương Manh Manh mau chóng phát , cảnh cáo của nàng đối với Ngọc Hồ Điệp chỉ là dư thừa.
      Bởi vì lần này, ánh mắt Ngọc Hồ Điệp nhìn nàng, tất cả đều là tán thưởng.
      Chờ Vương Manh Manh xong, mới hơi nhếch miệng: “Lúc này đây, ta tuyệt đối ủng hộ ngươi, tại ta chỉ muốn hỏi ngươi, có mang cùng hay , hay là để ở đây là được rồi?”
      “Còn mang cùng ư?”
      Mang theo Tô Tần nhớn nhác bên người Vương Manh Manh có dù chỉ chút kiên nhẫn.
      Ôm hận tà tà liếc nhìn kẻ nghỉ ngơi đủ, Tô Tần tuy vẫn bị nhét vải trong miệng nhưng vẫn hừ hừ ư ư, vô cùng tức giận phất tay: “Để ở đây , bằng phỏng chừng nữ hiệp ta chỉ là cường đạo mà còn là tội phạm giết người!”
      “A?” Ngọc Hồ Điệp hơi nhướn mi: “Nơi này có ba người, ngươi muốn giết ai?”
      phải giết là giết ta!”
      Vương Manh Manh dùng sức cau mày, tay chân cùng sử dụng trực tiếp leo vào trong xe Tô Tần, xong ngẩng đầu vẫy vẫy tay với Ngọc Hồ Điệp tự tiếu phi tiếu nhìn mình: “Chúng ta lên đường!”
      ———– ~*~ ———–

      Chúng ta tiếp tục lên đường 2
      Edit: Mốc
      Quyết định của Vương Manh Manh cũng là quyết định của Ngọc Hồ Điệp, nhưng vẫn ai oán nhìn nàng: “Ngươi nữ hài tử rất thích hợp làm đạo tặc.”
      Vương Manh Manh lập tức trợn tròn mắt, Ngọc Hồ Điệp còn thêm câu: “Bất quá ta thích!”
      Những lời này, nhất thời khiến Vương Manh Manh chữ cũng nên lời.
      Mặt, cũng bắt đầu dần dần đỏ lên.
      khỏi đưa tay lên mặt vuốt ve gò mà, cảm nhận ở đầu ngón tay, là mảnh nóng bỏng.
      Thầm mắng chính mình tiếng ‘hoa si’, Vương Manh Manh biết mình bị làm sao rồi, cư nhiên lại vì lời của dâm tặc mà mặt đỏ tai hồng đến bây giờ, tim gan cũng liên tục đập loạn “thình thịch”.
      Lại ra sức thầm mắng chính mình ‘Quả thực đúng là hiểu ra sao cả’, đồng thời ngón tay vuốt ve hai má của mình đột nhiên cứng lại.
      Bởi vì, nàng đột nhiên nhớ tới vấn đề rất trọng yếu.
      Nếu nàng nhớ lầm, nàng vào thời này được bốn ngày, cách khác, nàng bị dâm tặc Ngọc Hồ Điệp bắt cóc bốn ngày rồi.
      Nhưng, trong bốn ngày đó ngoại trừ việc Ngọc Hồ Điệp trói nàng lần, ngay cả ngón tay cũng chưa từng chạm vào nàng.
      thích hợp.
      Rất bình thường!
      Ngọc Hồ Điệp là dâm tặc ở giang hồ người người phỉ nhổ, điều này quả sai, duy chỉ có khả năng đó là……
      Phát này khiến tâm Vương Manh Manh bắt đầu trở nên lạnh lẽo lạnh lẽo.
      Sắc mặt, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng tái nhợt.
      Ngón tay, chậm rãi thăm dò mặt mình, nàng phát từ khi xuyên qua đến nay còn chưa từng nhìn thấy diện mạo của mình.
      nữ nhân mà hái hoa dâm tặc ngay cả chạm vào dù chỉ chút cũng có hứng thú, còn có thể có bộ dáng gì nữa?
      Trong đầu Vương Manh Manh, nhất thời xuất bốn chữ — vô cùng thê thảm.
      Nghĩ đến ra bản thân mình ở thời kia, cặp mắt to to, cái miệng nhắn có việc gì liền dẩu lên, cái mũi cao cao, Vương Manh Manh cảm thấy mình muốn khóc quá.
      Bị lão thiên gia đưa đến địa phương này, bị hái hoa dâm tặc bắt cóc đủ thảm hại rồi, chẳng lẽ lão thiên gia còn muốn cước giẫm đạp nàng đến cùng, khiến cho người trước đây tối thiểu cũng được cho là giai nhân thanh tú như nàng, biến thành người cực kì xấu xí?
      ———– ~*~ ———–

      Tại sao ngươi chạm vào ta 1
      Edit: Mốc
      Do dự nửa ngày, Vương Manh Manh rốt cục nhịn được.
      Từ trong xe đứng lên, đến bên người Ngọc Hồ Điệp, đưa tay túm lấy góc áo của : “Ai!”
      Nhìn thấy Ngọc Hồ Điệp quay đầu lại, những câu hỏi vừa rồi chuẩn bị sẵn trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn, lại biến thành cái gì cũng nên lời.
      Vẻ mặt đau khổ, suy sụp phất phất tay: “Ta sao!”
      “A!”
      Bị hai động tác này của nàng này khiến cho mơ hồ, Ngọc Hồ Điệp thuận miệng lên tiếng, ánh mắt đột nhiên liền mở to.
      bị sắc mặt vô cùng tái nhợt kia dọa đến ngây người.
      Sắc mặt như vậy, cùng với thần thái hào hứng của nữ cường đạo vừa rồi, quả thực là hai người khác nhau hoàn toàn.
      “Ai! Tiểu nha đầu! Ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy?”
      Theo bản năng, Ngọc Hồ Điệp liền mở miệng hỏi thẳng.
      tình nguyện nhìn tiểu nha đầu trước mắt này thần thái hồng hào suy nghĩ tìm biện pháp đào tẩu, cũng nguyện ý nhìn bộ dáng kinh ngạc sững sờ của nàng.
      biết vì sao, Vương Manh Manh như vậy quả thực khiến cảm thấy yên lòng.
      Lời Ngọc Hồ Điệp , khiến Vương Manh Manh vốn muốn khóc ánh mắt nhất thời đỏ lên.
      Do dự lúc lâu, mới giương mắt lén lút liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp quay đầu chờ mình trả lời, dũng khí nổi lên, lớn tiếng hỏi: “Ngươi thành trả lời ta, bộ dáng ta có phải rất xấu hay !”
      Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp nhất thời đăm chiêu.
      Chẳng câu nào mà nhìn mặt Vương Manh Manh, nghĩ ra tại sao nha đầu kia lại hỏi vấn đề này, lúc lâu sao, mới giọng hỏi: “Vấn đề này rất quan trọng?”
      Bộ dáng Ngọc Hồ Điệp, khiến đôi mắt Vương Manh Manh nhất thời tràn đầy hơi nước.
      Nàng biết đáp án.
      Có đôi khi, có trả lời chính là đáp án tốt nhất.
      Nhìn bộ dạng khó lên lời kia, chẳng phải chứng minh bộ dạng nàng có lỗi với nhân dân sao, , cũng là bới vì muốn đả kích tự tôn của nàng mà thôi.
      Ánh mắt, đột nhiên dừng ở thanh kiếm đặt bên người Ngọc Hồ Điệp, mạnh mẽ rút thanh kiếm ra: “Ngươi giết ta ! Van cầu ngươi giết ta !”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Tại sao ngươi chạm vào ta 2
      Edit: Mốc
      Hành động như vậy, khiến cho ngón tay cầm dây cương của Ngọc Hồ Điệp vội vàng buông lỏng, đưa tay đoạt lấy kiếm trong tay Vương Manh Manh.
      cẩn thận tra kiếm vào trong vỏ, ngay cả kiếm cũng đặt cách xa.
      Đưa tay, giật dây cương, cho ngựa dừng lại bên đường.
      “Có chuyện gì hảo hảo !”
      Hít sâu hơi, tâm tình vừa bị hành động ban nãy của Vương Manh Manh dọa đến kinh hoành thôi bình tĩnh trở lại, Ngọc Hồ Điệp cẩn thận nhàng : “Ngươi có chuyện gì ủy khuất hay thông suốt điều gì cũng từ từ với ta, nếu có thể giúp ngươi ta nhất định hết lòng giúp ngươi, trăm ngàn lần đừng nên luẩn quẩn trong lòng!”
      xong, ra sức nhíu mày: “Ngươi muốn hỏi ta thả ngươi cũng được, tội gì phải lấy tình mệnh mình ra đừa giỡn.”
      Nghe thấy Ngọc Hồ Điệp phi thường hào phóng đồng ý thả mình , Vương Manh Manh lại càng cảm thấy bi thương, thốt ra: “Ta phải muốn ngươi thả ta , ngươi giúp được ta đâu!”
      “A?”
      Ngọc Hồ Điệp khỏi ra sức nhíu mày: “Vậy tại sao?”
      Vương Manh Manh cố gắng hít hơi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tha thiết mong chờ của Ngọc Hồ Điệp, hạ quyết tâm, trực tiếp ra điều phiền muộn trong lòng: “Ngươi , ngươi chẳng phải là giang hồ đệ nhất dâm tặc Ngọc Hồ Điệp sao?”
      Ngọc Hồ Điệp liên tiếp gật đầu, sau đó đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, chầm chậm : “Kỳ ngươi có thể dễ nghe hơn chút, gọi ta là giang hồ đệ nhất lãng tử, ta cảm thấy tốt hơn chút.”
      Vương Manh Manh khinh thường liếc mắt đánh giá Ngọc Hồ Điệp lượt, trong mắt là hoài nghi vô cùng ràng đối với danh hiệu giang hồ đề nhất lãng tử của , lập tức ra sức phất phất tay: “Này, phải vấn đề chúng ta muốn thảo luận.”
      Mặt, tiến lại gần Ngọc Hồ Điệp coi ai ra gì, đem từng chữ từng chữ ra: “Ta hỏi ngươi, tại sao mấy ngày nay ngươi có phi lễ cưỡng ép ta?”
      Ngọc Hồ Điệp trừng mắt nhìn, ra sức ngoái lỗ tai mình, nhìn Vương Manh Manh gần ngay trước mặt.
      lúc lâu sau, ra sức lắc lắc cái đầu: “Phiền ngươi, nhắc lại lời vừa rồi lần nữa, ta nghĩ ta nghe được !”
      ———– ~*~ ———–

      Tại sao ngươi chạm vào ta 3
      Edit: Mốc
      phải hoài nghi thính lực của mình, mà là vấn đề Vương Manh Manh vừa hỏi, khiến thể hoài nghi.
      “Ta hỏi ngươi……”
      Vương Manh Manh nhắc lại câu hỏi vừa rồi lần nữa, tay, gắt gao nắm chặt thành quyền.
      Hung hăng đánh về phía Ngọc Hồ Điệp đột nhiên cười đến vô cùng mờ ám.
      Cắn răng gằn từng chữ: “Tên dâm tặc này quả thực đúng là quá phận mà! phải là chê ta xấu sao, bộ dạng xấu xí như vậy cho nên ngươi mới muốn đụng vào ta!”
      Còn chưa xong, trong mắt Vương Manh Manh chứa đầy nước mắt.
      Xem ra bộ dạng của nàng xác thực là xấu đến cực điểm rồi, bằng Ngọc Hồ Điệp sao lại dùng vẻ mặt như vậy để nhìn nàng, giống như nàng vừa đưa ra cầu cực kỳ vô lý vậy.
      Ngọc Hồ Điệp bị lời vừa rồi của Vương Manh Manh khiến cho đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt liền lên nụ cười ngươi sớm có phải hơn .
      Tà tà nhướn mi, nụ cười nghiệt gì sánh được.
      bên đánh giá nàng từ xuống dưới, bên cúi người tiến gần về phía nàng, ánh mắt cũng vô cùng nóng bỏng: “ ra Vương đại nữ hiệp lại coi trọng tại hạ như thế, nếu sớm , tại hạ cần gì phải tiếc hoa, nếu chúng ta nhân lúc này……”
      Phần phía sau Ngọc Hồ Điệp tuy còn chưa ra, nhưng mặt càng ngày càng tiến gần, vẻ mặt kia lại khiến Vương Manh Manh bắt đầu tâm hoảng ý loạn, cần suy nghĩ đưa móng vuốt trảo tới: “Dâm tặc!”
      Ngọc Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh, nhàng thổi hơi ở đầu ngón tay nàng: “Kỳ quái, cầu này phải do ngươi đề suất sao, sao lại làm như vậy với ta?”
      Tả hữu ‘chi ngô’ [từ tượng thanh] hồi, Vương Manh Manh cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Ngọc Hồ Điệp: “Là ta đề suất thế nào, nhưng tại ta lại đổi ý, được sao?”
      Ngọc Hồ Điệp vuốt ngực mình, nụ cười mặt biến mất còn, thay vào đó, là vẻ mặt tràn đầy ai oán.
      Ai oán liếc nhìn Vương Manh Manh: “Ta mà, đường đường là Giang Nam giang hồ đệ nhất mỹ nhân, sao lại có thể coi trọng tiểu dâm tặc như ta, ra là đùa bỡn ta.”
      ———– ~*~ ———–

      thế giới có đồ vật tên là gương
      Edit: Mốc
      Vương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, kinh hô thốt lên: “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân?”
      “Ừ!”
      Ngọc Hồ Điệp cười cười từ trong ngực lấy ra chiếc gương mang theo bên người, đưa tới trước mắt Vương Manh Manh: “Nè, tự mình xem !”
      Vương Manh Manh đưa tay đoạt lấy gương, nhìn bản thân mình trong gương, tiếng kêu rên nhất thời liền vang lên: “Vừa rồi sao ta lại hề nghĩ đến thế giới này còn có đồ vật tẻn là gương nhỉ?”
      là, nếu sớm nhớ tới đồ vật này, nàng mở miệng lung tung, vừa rồi còn hỏi điều nên hỏi.
      Gương, tác dụng của nó là có thể cho người nhìn thấy diện mạo chính mình.
      Vương Manh Manh gì đoan trang ngắm mình trong gương.
      tại, nàng biết diện mạo mình bây giờ và ở thế giới kia cơ bản là giống nhau, duy chỉ có chút bất đồng, đó là khuôn mặt này tinh tế hơn.
      Có thể thấy được chủ nhân của thân thể này rất đẹp, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng mềm mại, chút cũng giống với nàng trước kia, bởi vì chạy đông chạy tây nên làn da vốn trắng nõn phơi nắng liền biến thành màu tiểu mạch.
      Khỏe mạnh khỏe mạnh, cũng tuyệt đối giống với khuôn mặt này, nhìn qua khiến người ta tràn ngập ham muốn bảo vệ.
      Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là thần thái rạng rỡ, ánh mắt có thần khiến người khác thê quên được
      Vương Manh Manh buông gương trong tay, nhàng thở dài tiếng.
      Nàng cảm thấy nàng vẫn thích bản thân mình trước kia hơn.
      Tướng mạo tại này, nhìn qua giống con cừu non rất dễ bị khi dễ.
      Đối với nữ hiệp giang hồ mà , khuôn mặt ‘mời ngươi đến khi dễ ta ’, đưa tới rất nhiều phiền toái.
      Từ lúc Ngọc Hồ Điệp đưa gương cho Vương Manh Manh, ánh mắt vốn hề rời khỏi mặt nàng, toàn bộ biểu cảm của nàng nhất nhất đều lưu lại trong mắt .
      Đến lúc này, ý cười trong mắt Ngọc Hồ Điệp càng ngày càng sâu.
      Chờ Vương Manh Manh thở dài rồi yên lặng, cũng rất phối hợp mà mở miệng: “Thế nào? Vương đại nữ hiệp hài lòng với dung mạo tại ?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Rốt cuộc ngươi là ai? 1
      Edit: Mốc
      Ngữ khí chuyện, ôn hòa mềm đến cực điểm.
      Nhất thời khiến Vương Manh Manh hề phòng bị liên tiếp gật đầu: “Cũng được, so với ta trước kia cũng sai biệt lắm……”
      Vương Manh Manh còn chưa hết, đột nhiên đưa tay lên che môi mình.
      Nhìn Ngọc Hồ Điệp ý cười dạt dào, trong mắt Vương Manh Manh, tất cả đều là đề phòng hậu tri hậu giác.
      Trong lòng đồng thời thầm kêu ổn, nhìn bộ dạng này của Ngọc Hồ Điệp, hẳn là phát có chỗ nào đúng, cho nên mới dùng điệu bộ này chuyện với nàng.
      Ngọc Hồ Điệp khinh khẽ nhướn mi, ra sức trừng trừng đôi mắt, mặt giãn ra cười đến mị với Vương Manh, tiếp tục truy vấn: “So với ngươi trước kia cũng sai biệt lắm? Vậy ngươi trước kia có bộ dáng gì a?”
      Chỉ tiếc là, tại toàn bộ tinh thần phòng bị tập trung trong mắt Vương Manh Manh, nụ cười như vậy của Ngọc Hồ Điệp quả thực chính là cáo đội lốt thỏ.
      Nàng phải là người dễ dàng mắc mưu như vậy.
      Đưa tay che miệng, gắt gao đặt môi mình, dù thế nào cũng buông tay.
      Tiếp tục mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, điệu bộ đánh chết .
      Hành động như vậy, khiến đôi mắt Ngọc Hồ Điệp nhất thời híp lại thành đường, trong mắt, là sát ý đáng sợ.
      đột nhiên phát tình cảnh mình bây giờ vô cùng nguy hiểm, nữ hài ngồi trước mắt này hẳn là phải Vương đại nữ hiệp, mà là gián điệp núp bên người mình.
      Mục đích, .
      Từ hai năm trước, Ngọc Hồ Điệp nhìn thấy bức họa đại siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh báo Truyện văn.
      Truyện văn vì muốn tăng cường hiệu quả của tin đồn đặc biệt bỏ ra số tiền lớn, mời lão họa sư hoàng thất nghỉ hưu, tuy rằng giá cả có đắt chút, nhưng tuyệt đối có giá trị, kỹ thuật của bức họa quả là lô hỏa thuần thanh. [tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là thành công,ví với thành thục của học vấn, kĩ thuật…]
      Ngọc Hồ Điệp nhìn thấy Vương Manh Manh và người trước mắt này bộ dáng đúng là giống nhau như đúc.
      Có thể dịch dung hai người thành giống nhau như đúc, trong chốn võ lâm ngoại trừ xảo thủ Vương Cường – huynh đệ kết bái của Giang Nam minh chủ Vương Mông còn có thể là ai?
      Nhất định là bọn họ thiết lập cạm bẫy.
      Xác định được điều này sắc mặt Ngọc Hồ Điệp có chút tốt, nhìn chằm chằm Vương Manh Manh, sắc mặt chợt trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Rốt cuộc ngươi là ai? 2
      Edit: Mốc
      Vương Manh Manh bị Ngọc Hồ Điệp nhìn đến lạnh sống lưng.
      Tuy rằng, nàng hiểu được đây chính là sát khí trong truyền thuyết, nhưng tối thiểu cũng biết, vào lúc này, thề trêu chọc Ngọc Hồ Điệp được.
      Cúi đầu, xác định mình đúng là xuyên vào thân thể nữ hiệp tên là Vương Manh Manh, mới cẩn thận : “Theo đạo lý, ta hẳn là Vương Manh Manh.”
      “A?”
      Ngọc Hồ Điệp hít sâu hơi, đè nén xúc động trong lòng.
      Lạnh lùng nhìn ánh mắt tràn đầy nịnh nọt của Vương Manh Manh, quyết định cho nàng cơ hội cuối cùng.
      Cúi người, tiến đến cách Vương Manh Manh đến nửa thước, nhếch môi cười: “Nếu như ngươi là Vương Manh Manh, vì sao ngay cả bộ dạng mình là xấu hay đẹp cũng biết, cũng biết mình là giang hồ đệ nhất mỹ nhân?”
      Vấn đề này, nhất thời khiến Vương Manh Manh nhíu chặt mày lại.
      Phòng bị nhìn chằm chằm ánh mắt Ngọc Hồ Điệp, nàng phát Ngọc Hồ Điệp nghi ngờ mình, nhưng là nàng biết làm sao để trả lời vấn đề mà ngay cả bản thân mình cũng hiểu này.
      lúc lâu sau, Vương Manh Manh cái khó ló cái khôn rốt cục ra câu, vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp cười đến vô cùng nghiệt, lạnh lùng : “Ai thèm thảo luận với tên dâm tặc như ngươi về vấn đề tướng mạo, cần thiết! Quả thực là hạ thấp phẩm cách của ta!”
      Ngọc Hồ Điệp dù thế nào cũng ngờ rằng Vương Manh Manh ra tình huống này, còn chú ý phẩm cách, đôi mắt nhất thời híp lại thành đường, trầm giọng hỏi từng chữ từng chữ: “Ngươi khẳng định!”
      Vương Manh Manh trả lời chém đinh chặt sắt, có vài phần dứt khoát so với dự liệu của Ngọc Hồ Điệp: “Ta khẳng định!”
      Chủ yếu là nàng khẳng định có thể thế nào?
      Nàng căn bản có biện pháp trả lời vấn đề này.
      Nhìn vẻ mặt thấy chết sờn của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp thở dài tiếng, giơ ra hai ngón tay, cho nàng hai lựa chọn: “Ngươi , ngươi tự mình cởi bỏ lớp dịch dung của mình, hay là để ta giúp ngươi?”
      “Dịch dung?”
      Vương Manh Manh nhất thời ra sức chớp mắt, nhanh chóng hỏi lại: “Ngươi chính là trong chốn võ lâm sử dụng loại đồ vật nào đó, dịch dung người biến thành người khác?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :