1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 97.2: Hai hổ tranh chấp, ta chạy trốn

      Edit+beta: Phương Xeko
      Nguồn: thuanlacthien.wordpress.com





      Vì quy củ này, cũng vì lo chuyện Ngọc Hồ Điệp bi kẻ nào nóng nảy giết chết giữa chừng,,,,

      Mà bọn họ……

      Hai người bọn họ mới khuân toàn bộ gia tài , đặt trong vòng nửa năm Ngọc Hồ Điệp phải chết.

      Giết chết Ngọc Hồ Điệp, vậy số tiền này…

      Vương Mông liếc mắt nhìn hai hốc mắt bây giờ còn đen hơn lúc nãy, tra kiếm vào vỏ, hai tay cầm lấy bàn tay Vương Cương, tràn đầy sùng bái nhìn đại ca mình.

      “Vẫn là đại ca lợi hại, trước sau đều có thể lo chu toàn.”

      Vương Môngthở dài, vỗ vỗ đầu, sau đó đá vài cú hả giận lên người Ngọc Hồ Điệp: “Thiếu chủ nữa bị thằng nhãi này làm cho hồ đồ .”

      Vương Manh Manh nhìn hành vi tàn bạo của cha, giận mà dám . Lâu sau, mới khe khẽ mở miệng: “ làm gì, tại sao ai cũng muốn chết?”

      làm gì?”

      Vương Mông mở to mắt, tay run run chỉ vào bụng Vương Manh Manh: “Đến thai cũng có rồi, vậy còn phải làm gì?”

      Lại nhắc đến chuyện mà mình tài nào làm được, Vương Manh Manh theo lý trí mà lựa chọn.

      Ngậm miệng.

      Gắt gao ngậm miệng, gì cũng .

      Giờ này khắc này, rốt cục nàng cũng có thể hiểu Tô Tần huynh đệ tại sao lại lắm mồm như vậy.

      Hóa ra, ở nhà chuyện gì cũng thể , bên ngoài, mới có thể phát tiết.

      Bi ai thấu hiểu nỗi đau của Tô Tần huynh. Chưa được ba giây, Vương Manh Manh lại trợn to mắt.

      Vừa mới thực hành động theo lựa chọn sáng suốt, ngay lập tức, lời của Vương Mông khiến nàng ném nó ra xó.

      “Nha đầu,con ngủ sớm chút, ngày mai Đoạn Ngọc công tử tới đây, đến lúc đó chúng ta cho con trông thấy vị hôn phu.”

      “Ngày mai?”

      Vương Manh Manh trừng lớn mắt, Vương Mông gật đầu cái.

      Đoạn Ngọc công tử là ai? Chính là cháu trai của chưởng môn phái Nga Mi- vị huynh đệ quen biết xuất trong giấc mơ bánh nướng của nàng Y.Y.

      Đáp án được khẳng định, Vương Manh Manh càng vội vã cuống quít: “Sao nhanh vậy?”

      “Hờ!”

      Lắc đầu, vô hạn thổn thức cất tiếng bi ai: “Chúng ta có thể chờ. Nhưng mà, cái bụng của con thể chờ, bằng ….”

      tới đây, đôi mắt Vương Mông lại càng thêm đỏ: “Quả thực cha cũng luyến tiếc khi con lập gia môn sớm như vậy. Nhưng giờ con có bầu, có thể giấu diếm mà gả . Chờ tới mấy tháng sau, chẳng lẽ ôm đứa mà qua cửa? Việc đó quả thể nổi.”

      Nghe Vương Mông vậy, ánh mắt Vương Manh Manh có khi còn trở nên đỏ hơn cha, nhưng tuyệt đối phải do buồn bực vì phải gả ra ngoài, mà là tức giận >”<.

      Trợn hai mắt lên như hận thể đá bay Vương Manh Manh vào nhà tên đầu đường xó chợ nào đấy, Vương Mông nghiến răng nghiến lợi ra từng chữ : “Con muốn ta cái gì nữa! Ta lại cho con biết……”

      “A!!!”

      Vương Mông bừng lên khí thế, bị tiếng kêu bi thiết ngoài cửa làm cho gật mình.

      Nơi đó, Vương phu nhân run rẩy chỉ tay vào Vương Manh Manh, yếu ớt nên lời.

      Sau đó liền khuỵu xuống

      Vương Mông lần này trở về, nào dám đem chuyện Manh Manh mang thai cho phu nhân, chỉ sợ bà ấy tiếp nhận được. Giờ hay rồi, tất cả đều biết, quả nhiên giống như trong lo lắng của Vương Mông.

      Ngất!

      Vương Mông rất nhanh lao đến, đỡ lấy phu nhân vào lòng: “Nương tử, nàng sao rồi?”

      “Thiếp chịu nổi !”

      Vương phu nhân phụ sở vọng của Vương Mông, chậm rãi mở mắt, tay day huyệt thái dương: “ gì cũng ậy, đều do thiếp làm mẹ mà dạy được con, đều là lỗi của thiếp…….”

      Nhìn phu nhân bị đả kích, Vương Mông lại thấy đau lòng: “Nương tử, đừng nữa, chờ Manh Manh lập gia môn, mọi chuyện đâu vào đó.”

      Quay đầu, nhìn thoáng qua Vương Manh Manh, rồi ôm lấy phu nhân về phòng.

      nửa, quay đầu trầm giọng phân phó tiểu nha hoàn đứng ở cửa: “ lấy cái dây thừng đem tiểu dâm tặc kia trói lại! Chờ Manh Manh gả thả . Nhớ kỹ trông chừng Manh Manh, đừng để nha đầu đó chạy loạn .”

      Vương Cương nhìn Ngọc Hồ Điệp hôn mê, lại nhìn sang Vương Manh Manh bất mãn mà dám gì, cuối cùng nhấc chân theo Vương Mông ra ngoài.

      thể , tiểu nha hoàn quả nhiên hổ là người trong nhà của võ lâm minh chủ, động tác rất nhanh,

      Vương Manh Manh còn chưa kịp nhìn ra động tác, thấy sợi dây thừng xuất trong tay của tiểu nha hoàn. nhanh vào phòng, cười ngọt ngào với Vương Manh Manh, rồi ngồi xổm xuống nhanh chóng trói Ngọc Hồ Điệp lại.

      Động tác thuần thục lưu loát, Vương Manh Manh thầm thán phục “Ngươi làm thế nào mà nhanh như vậy?”

      “Đương nhiên!”

      Tiểu nha hoàn bên dễ dàng trói Ngọc Hồ Điệp vào cây cột nhà, bên thắt cho thêm cái nơ đáng : “Tiểu thư chẳng lẽ quên, minh chủ mỗi lần bắt cướp, đều quản chuyện trói người này, từ trước tới nay đều do nô tì làm,làm nhiều đương nhiên quen tay.”

      Đứng lên, ánh mắt dào dạt đắc ý nhìn kiệt tác của bản thân, vỗ vỗ tay: “Thu phục!”

      , người đổ!

      Người vừa ngã xuống, đương nhiên là con bé nô tì. ++

      Vương Manh Manh khua tay, nhìn câychùy: “Đúng vậy, xem ra chuyện gì cũng là quen tay mới được việc, đại nữ hiệp ta sau này chắc có thể dùngchùy làm vũ khí.”

      chùy, quả nhiên là vũ khí thích hợp nhất cho việc đánh lén, có thể làm đồ phòng thân mang theo.

      Ném hung khí sang bên, Vương Manh Manh nhanh chóng đóng cửa phòng lại, liếc trái ngó phải phen, rồi mới tới bàn trà bưng lên chén nước, hất thẳng lên Ngọc Hồ Điệp.

      Cặp mắt hoa đào dài hẹp châm rãi mở ra.

      Có chút mờ mịt, có chút quay cuồng, hồi lâu Ngọc Hồ Điệp mới biết xảy ra chuyện gì.

      Bực bội : “ có thiên lý, đại hiệp cũng biết đánh lén!”

      “Ngươi nhớ kỹ, ta lại cứu ngươi lần nữa.”

      Vương Manh Manh rất nhanh giúp Ngọc Hồ Điệp cởi dây thừng, quên đưa ra điều kiện: “Ngươi , báo đáp ta sao đây?”

      Trong đầu, vàng bạc châu báu ngừng nhảy múa, ngừng vang lên tiếng mời gọi quyến rũ: “Lại đây, lại đây, lại đây muốn ta ~~” (O.O)

      Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh lộ ra bộ dạng tham tiền, đột nhiên khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt: “Ta có Hi thế trân bảo, nếu ngươi muốn, đưa cho ngươi, xem như báo đáp.”

      “Hi thế trân bảo?”

      Mắt tóe lửa, vàng ơi, vàng a, đợi ta, ta nhất định đến muốn ngươi ~~~:))

      Từ từ cúi thấp đầu: “Đừng có đùa, ngươi là dâm tặc, phải đạo tắc, vậy lấy đâu ra Hi thế trân bảo?”

      Cao thấp đánh giá vẻ mặt xịu của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh tức giận vung tay: “Nếu ngươi có Hi thế trân bảo, làm sao lôi ra dùng dọc đường, lại còn để ta ăn cơm bụi ngủ đường như vậy! >”<”

      “Chẳng phải, tiền toàn bộ đều bị ngươi làm mất?”

      Ngọc Hồ Điệp chưa xong, đầu đau như búa bổ.

      Bị người ta trực tiếp vạch trần, Vương Manh Manh thẹn quá hóa giận vung ra nắm đấm. Quả nhiên, chất lượng vẫn tốt như ngày nào.

      Miệng, hung tợn : “Tiền kia cũng là do ngươi làm mất, đem tiền giao cho ngươi khác gì vứt đâu”

      Lời còn chưa dứt, ánh mắt lại bắt đầu tỏa sáng, trừng mắt nhìn tình, giọng hỏi: “Ngươi có hi thế trân bảo?”

      “Đúng vậy!”

      Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu, trừng mắt nhìn, trái phải nhìn qua lượt, dùng ánh mắt ý bảo tai vách mạch rừng, làm cho Vương Manh Manh để ý ghé sát vào chút.

      Chờ cho nàng ghé sát tai vào môi minh, Ngọc Hồ Điệp rất nhanh hôn môi nàng cái: “Chính là ta này, để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, ta quyết định lấy thân báo đáp……”

      “Dâm tặc….”

      Lời còn chưa dứt, tiếng hét phẫn nộ vọng vào trong tai, trong lòng lại thấy có điểm đúng.

      Xác thực là đúng.

      Cắn răng, quẹt môi trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp.

      “Ngươi này dâm tặc!”

      Ngọc Hồ Điệp ngây thơ ủy khuất mở to đôi mắt rưng rưng, quyền này của Vương Manh Manh, làm cho lệ rơi đầy mặt.

      hồi lâu, mới thở dài tiếng: “Ta là dâm tặc khi nào?”

      “Ngươi……”

      Vương Manh Manh, khuôn mặt nháy mắt đỏ lựng, nâng tay chỉ chỉ vào mình, nhìn Ngọc Hồ Điệp : “Ngươi vừa mới ăn sạch, còn cái gì!”

      Á!

      Ngu rồi!

      Vương Manh Manh bưng kín miệng.

      Trong khoảng thời gian ăn cơm bụi ngủ mặt đường, đầu óc nàng lúc nào cũng nghĩ đến, chỉ từ duy nhất: “Ăn”. cái gì cũng phải có từ này nữa >”<.

      nhưng mà cái này nghe qua……

      Rất nhanh sau đó vội vàng sửa lại: “Ta , phải cái ý kia, cũng phải giống như những gì ngươi nghĩ”

      phải ý kia, vậy là có ý gì?”

      Nhìn khuôn mặt ngày ửng hồng của Vương Manh Manh, đôi mắt hoa đào của Ngọc Hồ Điệp lại cong cong.

      Cúi thấp người để dựa sát vào cơ thể Vương Manh Manh, thừa dịp nàng để ý, nhàng cắn lên vành tai đó: “Ngươi !”

      “Đúng vậy! Ngươi !”

      Ngọc Hồ Điệp vừa dứt lời, cửa sổ, liền truyền đến giọng lạnh tựa băng sơn.

      Giọng trong trẻo lạnh lùng, tràn đầy sát khí.

      Trong đầu Vương Manh Manh, lập tức lên thân ảnh sắc hồng — Phượng Thanh Ly!

      Ý niệm trong đầu mới trào dâng, Vương Manh Manh cần suy nghĩ, lập tức nhảy dựng lên, nhìn phía bên ngoài cửa sổ, quả nhiên giống như nàng dự đoán.

      “Ta chuyện kia… Kỳ giống như ngươi tưởng đâu, , là thế.”

      Vương Manh Manh lắp bắp giải thích, cuối cùng mới phát mình sai, trong lòng thầm bi thiết, lúc này đây,ra vẻ cười hớn hở.

      “Đúng vậy.”

      Phượng Thanh Ly cách cửa sổ cười lạnh tiếng: “Đều bị ăn sạch rồi, còn có gì là hay giả!”

      “Cái gì mà bị ăn sạch?”

      Giọng , từ sân vọng vào.

      To như vậy, cần nhìn, cũng biết là Vương Mông.

      Lời của Phượng Thanh Ly, làm cho người vừa vào là lại kinh động ra, chau mày : “Chắc là đùa thôi, Manh Manh nhà ta đường đường là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ, làm sao có thể bị tên hái hoa tặc ăn mất.”

      Sau đó, gần như ngay lập tức, chỉ tay về phía Vương Manh Manh, như chém đinh chặt sắt: “Cho dù là ăn, cũng là Manh Manh nhà chúng ta ăn người khác!”

      Nhìn tình huống càng lúc càng hỗn loạn, Vương Manh Manh ước gì có thể lao đầu vào tường cho chết luôn (P.P)

      Vì sao? Vì sao lúc ấy nàng lại nghĩ đến, chỉ có chữ “ăn”?

      Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp lại toát ra ý cười.

      Cơ hội đào tẩu, rốt cục đến rồi!

      Bất ngờ kịp phòng cầm quá Vương Manh Manh bả vai, đem thân thể của nàng từ tư thế đối mặt với mình, cúi đầu, cuồng dã đặt lên môi nàng nụ hôn.

      hồi lâu, mới nhìn ra vẻ mặt nghiêm nghị của Vương Manh Manh- kẻ bị mình giữ chặt đến nửa điểm cũng thể giãy giụa, cười khẽ: “Đây chính là , ngươi muốn dối nữa chứ?.”

      Lén nhìn ánh mắt choáng váng của Phượng Thanh Ly ngoài cửa sổ, trong lòng thầm kêu rên.

      việc xảy ra như vậy, Phượng Thanh Ly sao còn chưa động thủ, đứng nhìn cái gì vậy?

      Cắn răng, để ý đến ánh mắt giết người của Vương Manh Manh, lại đem môi bao phủ lên đôi môi của nàng, tiếp tục hôn sâu.

      Phượng Thanh Ly rốt cục cũng có phản ứng,hét lớn: “Ta giết các ngươi, gian phu dâm phụ!”

      Trường kiếm bên hông bị lực mạnh mẽ rút ra, Phượng Thanh Ly kích động phi thân từ cửa sổ vào phòng.

      Kiếm mới được nửa, bị cây kiếm khác đánh bay.

      “Nơi này là Vương gia, ai cho ngươi tùy tiện lộng hành?”

      Vương Mông ném Phượng Thanh Ly về phía sau, cười lạnh tiếng.

      Cơ thể, che trước cửa sổ.

      Đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng :“Nếu ta để cho tiêu nha đầu ngươi ở đây giương oai, về sau còn mặt mũi nào lăn lộn giang hồ?”

      Phượng Thanh Ly tức giận nhìn theo Ngọc Hồ Điệp, thừa lúc nàng và Vương Mông tranh đầu, đem Vương Manh Manh thoải mái rời .

      nửa.

      Lại là nửa khoảng cách, bị người ngăn lại.

      Vương Mông tiếp tục ba hoa giảng giải đống vấn đề chẳng liên quan: “Ta , tuyệt đối cho ngươi giương oai múa vuốt ở nơi này”

      Vương Mông cúi đầu nhìn tay mình, với thành tích hai lần vừa rồi của bản thân, trong lòng lại thấy thoải mái.

      Bảo đao, quả nhiên chưa cùn.

      Nhưng mà, sắc mặt Vương Mông rất nhanh trở nên khó coi.

      Nguyên nhân, là nước mắt Phượng Thanh Ly.

      Phượng Thanh Ly vốn tưởng có thể đuổi theo hai con người làm nàng tổn thương kia. Vốn là có thể. Nhưng với ánh mắt sắc bén của Vương Mông, nàng lại dám, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ.

      Buồn bực, lại nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Vương Mông, nhất thời cảm thấy thương tâm mà khóc.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 98: Chúng ta, bỏ trốn !
      Beta+ Edit: Phương Xeko



      Mặt Vương Mông nhất thời tối sầm lại.

      Hai tay thừa thãi biết để đâu, lúng túng mở miệng: “Ta này con đừng khóc, nếu việc truyền ra ngoài, ta đường đường là võ lâm minh chủ lại ăn hiếp con, như vậy hay.”

      Nghe vậy, Phượng Thanh Ly chà chà chân.

      Nâng kiếm, chỉ hướng Ngọc Hồ Điệp vừa mang theo Vương Manh Manh, nước mắt lại ào ào: “Ngươi, giúp con mình bắt nạt ta.”

      “Manh Manh?”

      Vương Mông theo hướng chỉ mà nhìn. Đầu tường vắng hoe, nhíu mày: “Sao lại liên quan đến Manh Manh nhà ta vậy?”

      “Nếu phải ngươi chặn đường ta, Ngọc Hồ Điệp sao có thể thuận lợi mang Vương Manh Manh ?”

      Câu này làm cho khuôn mặt Vương Mông nháy mắt trở nên xanh mét, lập tức phi thân lên bờ tường.

      Phóng tầm mắt, thấy hai thân ảnh kia, chúng sớm tung tăng bay rồi. (@@)

      Vương Mông nhịn được quay đầu lại, nổi giận gầm lên tiếng: “Trời của ta! Sao ngươi sớm?”

      “Ngươi cho ta à?”

      Giọng của Phượng Thanh Ly, so với Vương Mông còn lớn hơn nữa: “Chẳng phải ngươi muốn giúp con tìm lang quân tốt, nên mới chặn đường ta, còn kêu cái gì mà kêu?”

      Những lời này vừa ra, khi thế của Vương Mông liền xẹp đáng kể.

      Tuy rằng, chặn đường Phượng Thanh Ly phải vì chuyện kia, nhưng mà……

      Chặn đường mới là .

      Phượng Thanh Ly vô cùng u oán nhìn Vương Mông: “Ngươi chờ đó, ta nhất định làm sáng tỏ chuyện này trước Thính Phong, làm cho người trong thiên hạ đều bình thiên phân xử!”

      xong, nàng xoay người nhảy lên bờ tường, bỏ lại Vương Mông ảo não mà nghiễm nhiên bay .



      Vương Manh Manh điên cuồng chạy về trước. Có lẽ, hoặc cũng có thể, vì cố bất ngờ nào đấy, chân Ngọc Hồ Điệp va vào người nàng. Sau đó, Vương đầu heo ngoan ngoãn nhào vào lòng Ngọc đầu lợn. *3*

      Thở hổn hển, tay đây Ngọc Hồ Điệp ra.

      “Ngươi, dâm tặc! Dám…….”

      Lời chưa hết, bị đôi môi cuồng dã của Ngọc Hồ Điệp nuốt vào.

      Vương Manh Manh, khuôn mặt chớp mắt đỏ bừng.

      Nhưng tuyệt đối phải do động tác nào đó của ai đó.

      Vất vả lắm nàng mới có thể hô hấp, bị động tác cướp đoạt khí trắng trợn này, làm cho bà nội nó sắp tắt thở rồi! >”<

      Thiếu chút nữa cằm của Ngọc Hồ Điệp bị Vương Manh Manh đánh cho lệch vòng ba trăm sáu mươi độ rồi, ôm hông ho khan mấy tiếng, lại nghe thấy giọng mơ hồ .

      “Chúng ta bỏ trốn !”

      Lần này, là Vương Manh Manh.

      Khinh bỉ liếc Ngọc Hồ Điệp: “Ta là nữ hiệp, ngươi là tặc, lại là hái hoa tặc, có khả năng sao?”

      Khuôn mặt Ngọc Hồ Điệp nhất thời trở nên khó coi.

      kịp cho phản biện, Vương Manh Manh lại tiếp: “Hơn nữa, ngươi đừng quên ngươi có hôn thê, cầu này quả là quá vô lý rồi!”

      Nghe được ba chữ “vị hôn thê”, Ngọc Hồ Điệp lại càng thêm ảo não, buồn bã : “Nếu phải vì vị hôn thê này, làm sao ta lại trở thành hái hoa tặc?”

      Mặt Vương Manh Manh cũng trở nên khó coi….

      Mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, cười lạnh tiếng: “Hóa ra ngươi bị người ta thải trở về !”

      phải nàng, là ta!”

      Ngọc Hồ Điệp thở dài. Trong đầu lại lên hình ảnh năm đó.



      Chiều, trời trong nắng ấm.

      Khi đó, mới lên năm.

      Phượng Thanh Ly cũng chưa quá ba tuổi, lẽo đẽo theo cha tìm cha hàn huyên chuyện.

      Lúc ấy, chỉ khẽ hôn lên khuôn mặt nhắn trắng nõn của nàng cái, kết quả…….

      Kết quả dọa con nhà người ta khóc.



      Cau mày, vẻ mặt lộ đau khổ, Ngọc Hồ Điệp năm mười đem tình huống khi đó ra. Cuối cùng nhìn Vương Manh Manh, ánh mắt mong chờ.

      Chỉ tiếc là Vương Manh Manh tin những gì , tức giận hừ tiếng: “Vậy thôi sao?”

      Nhìn Ngọc Hồ Điệp gật gật, Vương Manh Manh lại càng tức giận: “Cái đó và chuyện ngươi làm hái hoa tặc có có liên quan gì tới nhau? Khi đó mới chỉ là thằng nhóc thôi mà!”

      “Làm sao có thể liên quan?”

      Ngọc Hồ Điệp lại hóa thân thành nam thần ưu sầu, giọng vô vàn thổn thức: “Sau đó Phượng Thanh Ly mách cha, ta sàm sỡ nàng.”

      Vương Manh Manh “a” lên tiếng, lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn biết mấu chốt là gì.

      “Cha mẹ hai bên đều là bằng hữu, ngày đó do uống nhiều rượu nên mới sinh ra hồ đồ, định hôn ước này.”

      Ngọc Hồ Điệp nhíu mày, tiếp tục nốt chuyện xưa: “Cha ta lại có tính thích giỡn, lúc ấy ta còn như vậy biết quan tâm tới thân thể mỹ nhân, lớn lên nhất định làm hái hoa tặc.”

      Lúc này là nghiến răng nghiến lợi mà .

      “Khi ta trưởng thành, bắt đầu gia nhập giang hồ, biết kẻ chết tiệt nào dám truyền chuyện này ra ngoài, đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng ta trở thành hái hoa tặc.”

      “Ách!”

      Vương Manh Manh há hốc miệng (>O<) nhìn gương mặt bất bình (\_/) của Ngọc Hồ Điệp, khỏi cảm thán câu: “Năng lực đồn đại, quả nhiên là lớn .”

      “Cũng phải!”

      Ngọc Hồ Điệp nghe Vương Manh Manh như vậy, lại cảm thấy vui: “Cha ta còn phải biết nắm lấy thời điểm, cái gì mà song kiếm hợp bích, thế nên đặt cho ta cái tên nghe thế nào cũng giống người tốt Y.Y”

      Vương Manh Manh cảm thấy kinh ngạc:“Vậy tên của ngươi là?”

      Ngọc Hồ Điệp chu chu mỏ: “Cha ta thời trẻ tuấn khí chất, ngọc thụ lâm phong, năm đó nổi danh là mỹ nam, hơn nữa vốn họ Ngọc, cho nên được xưng Ngọc Thụ công tử”

      Ảo não, càng thêm ảo não, tiếp:“Mẹ ta lúc ấy là mỹ nhân giang hồ, mọi người đều gọi bà là Hồ Điệp tiên tử.”

      “Cho nên tên của ngươi mới là……”

      Tên họ hai người ghép lại….

      Khóe miệng, co rút đến bất bình thường.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, Ngọc Hồ Điệp ra danh tính của mình: “Chính là Ngọc Hồ Điệp!”

      Ngọc Hồ Điệp tức giận nhìn Vương Manh Manh mím môi nhịn cười:“Tên này cùng cái tên của kẻ làm ra chuyện xấu kia hoàn toàn giống nhau, giờ ta có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa sạch nỗi oan!”

      Vương Manh Manh rất tâm lý đem điệu cười nham nhở chuẩn bị phun ra ngoài nuốt vào, sắc mặt lại chuyển thành giận dữ:“Vậy ngươi bắt đại mỹ nhân ta làm giì? Ta còn tưởng……”

      Nghĩ nghĩ lúc, cuối cùng tìm từ chuẩn xác để : “Ta còn tưởng ngươi định hái hoa!”

      “Ta tuyệt đối có ý đó!”

      “Vậy ngươi còn bảo ta bỏ trốn! Lừa ta à?”

      Ngọc Hồ Điệp lập tức mở miệng giải thích, nhìn mặt Vương Manh Manh xịu xuống, vội vàng câu: “Ít ra ban đầu là có.”

      “Vậy lúc ấy ngươi định làm gì?”

      “Ta chỉ xem Phượng Thanh Ly giống như em , muốn cùng nàng thành thân, cho nên…….”

      Ngọc Hồ Điệp cúi đầu, có chút xấu hổ cười cười:“Nghĩ đến chuyện giang hồ coi ta là hái hoa tặc, ta chỉ nghĩ đơn giản là nhờ cái tên này, làm cho Phượng Thanh Ly giận dữ mà đáp ứng lời từ hôn của ta, ai biết…….”

      tới đây, ngẩng lên nhìn Vương Manh Manh, ánh mắt nhu tình thâm thúy khiến nàng rung động….

      “Ai biết diễn giả làm , lại thực thích ngươi.”

      Vương Manh Manh có cảm giác lòng nhảy loạn xạ, càng nhảy càng nhanh. (câu này ta chém hơn 70%)

      Nhanh đến mức tới khi nàng chịu nổi, đột nhiên nhớ ra chuyện: “Vậy ta cũng cần cùng người bỏ trốn, ngươi nghèo kiết xác!”

      “Ai !”

      đến tiền, Ngọc Hồ Điệp mắt lại lóe sáng. Nhìn phải liếc trái, lấy tiền đặt cược từ trong người, tuy nhăn nhúm nhưng rách tờ nào.

      Mở giấy, tay chỉ vào mặt chữ đó, cười ha ha hi hi;“Ngươi xem, ta đặt mình hai năm sau chết, đến lúc đó chúng ta phát tài .”

      Nhìn mặt viết ngàn lượng hoàng kim, nét chữ ràng rành mạch, Vương Manh Manh , so với vừa rồi còn kích thích hơn, cũng hạ giọng hỏi: “Ý ngươi phát tài là khoảng bao nhiêu?”

      Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp trong đêm tối lóe lên hào quang: “Đến lúc đó, phỏng chừng chúng ta có thể so với người giàu nhất nước rồi”

      cách khác, mỗi ngày ta đều có móng giò để ăn?”

      “Đương nhiên!”

      Nghe Ngọc Hồ Điệp trả lời chắc chắn như trảm đinh tiệt thiết. Xuyên qua thời đến nơi này, từ kẻ có nơi ăn chỗ ngủ trở thành người cái gì cũng có, kích động chỉ tay lên trời: “Bắt nó cho ta, ta bỏ trốn với ngươi!”

      Khẽ cắn môi, tức giận ;“Cùng lắm , phải là hầm hai năm!”

      Ngọc Hồ Điệp bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tiền đồ mù mịt của Vương Manh Manh, nắm lấy bàn tay trỏ lên trời của nàng đặt vào ngực: “Cho ngươi, lấy tốt lắm.”(ta hiểu bà nội nó cái gì @@)

      Vương Manh Manh gật đầu, nhào vào người Ngọc Hồ Điệp:“Cứ đưa cho ta, tuyệt đối để mất.”

      “Còn chờ gì nữa, chúng ta bỏ trốn !”



      “Trời ơi, phải ngươi còn giữ tốt sao?”

      Ngọc Hồ Điệp khổ sở lần mò tìm kiếm mặt đất điều tửmà giao cho Vương Manh Manh. Nếu phải vì Vương Manh Manh vừa mớiđịnh lấy điều tử ra xem, chỉ sợ tại cũng biết điều tử bị nàng đánh mất.

      Vương Manh Manh cũng lo lắng căng thẳng.

      Hết nhìn đông lại nhìn tây: “Người ta nhất thời bất cẩn thôi, lần sau như thế!”

      Ánh mắt vụt sáng.

      nhanh tới trước, nhặt lên bọc vàng vàng;“Cám ơn trời đất, bị người ta nhặt mất……”

      chưa xong, trong tay còn.

      Tiền đặt cược đều bị Ngọc Hồ Điệp cướp mất:“Ta thề, tuyệt đối giao cái gì cho ngươi cầm nữa”

      Trước ánh mắt kháng nghị của Vương Manh Manh, bỏ tiền đặt cược vào trong người.

      “Ngươi cần dùng, dù sao nơi lãnh tiền cũng ở phía trước, ta tuyệt đối cho ngươi chạm ngón tay vào tờ giấy này.”



      P/s: Truyện vào những chương cuối ^^~ ing. Cảm giác hoàn thành bộ truyện quả là rất thú vị, cảm ơn mọi người theo dõi trong suốt thời gian qua.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Cảm ơn mọi người đồng hành cùng ta trong suốt những tháng ngày ta ngồi còng lưng làm bộ hái hoa này, chap cuối rồi, buồn ghê Y.Y
      Chương 99: Thính Phong giang hồ [END]
      Edit+Beta: Phương Xeko

      Vương Manh Manh cầm chiếc móng giò mà Ngọc Hồ Điệp mua cho nàng, vừa thong thả cắn, vừa lật lật báo Thính Phong.

      Nhìn lúc đột nhiên bật cười

      Sau đó, càng lúc càng cười lớn.

      Ngọc Hồ Điệp nhíu mày, vội nâng tay che miệng Vương Manh Manh: “Cẩn thận, ngươi quên là chúng ta bỏ trốn à ?”

      Vương Manh Manh ừ ừ vài tiếng, trừng mắt nhìn vẻ như ‘ta biết mà’, Ngọc Hồ Điệp mới bỏ tay xuống.

      Mới buông tay, Vương Manh Manh lại nằm bò ra bàn cười sặc sụa.

      Nhìn bộ dạng buồn bực cuae Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh rất tự chủ nâng tay che miệng, để tiếng động nào phát ra.

      Tay kia cầm tờ Thính Phong phe phẩy trước mặt Ngọc Hồ Điệp.

      Ngọc Hồ Điệp buồn bực, liếc nhìn cái, mắt trợn tròn.

      Chuyện tình của bọn họ lại lên trang nhất rồi >”<.

      Tiêu đề cực bự!

      [ Phượng Thanh Ly có mặt tại trường bi ai: Vạch trần siêu cấp nữ hiệp cưỡng bức hôn phu của người khác]

      Dưới tiêu đề, là bức họa vẽ Vương Mông.

      Vẫn sống động như hồi nàng lên báo . *.*

      Vương Mông, mặc đồ ở nhà, ngón tay giơ cao. (Vâng, mời mọi người liên tưởng đến tượng Nữ thần tự do)

      Bên cạnh, là lời bộc bạch cũng to kém: “Manh Manh nhà ta đường đường là siêu cấp nữ hiệp, làm sao có thể bị hái hoa tặc ăn mất! Cho dù là ăn, cũng là Manh Manh nhà chúng ta ăn người khác!”

      Tục truyền nghe thấy:

      Hôm nay, mối tình ồn ào huyên náo giữa Ngọc Hồ Điệp cùng siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh cũng được hé lộ thêm tin tức.

      Đương Phượng Thanh Ly có mặt để chứng minh, việc lần này là do hai đương mất tích giang hồ cùng nhau bày ra.

      người là giang hồ siêu cấp nữ hiệp, người là hái hoa tặc tiếng xấu khắp giang hồ, tình giữa bọn họ người ta xem đủ rồi, nhưng câu chuyện mà Phượng Thanh Ly vô tình nghe được từ miệng đại hiệp Vương Mông- cha của nữ heo chính, lại khiến võ lâm phen xáo trộn.

      Mặt bức họa, chính là võ lâm minh chủ giang hồ lúc ra câu ấy, chân tướng ràng.

      Lúc ấy Phượng Thanh Ly chạy theo Ngọc Hồ Điệp vào trong nhà Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp chỉ thẳng thắn chứng minh chuyện tình của hai người họ, mà còn hôn nhau đến điên cuồng, đến đất trời xoay chuyển trước mặt công chúng có mặt tại trường. =”=

      Phượng Thanh Ly muốn tiến lên lý luận, lại bị võ lâm minh chủ Vương Mông chặn lại, vô tình ra thực hư chân tướng, Vương đại nữ hiệp Vương Manh Manh ăn sạch Ngọc Hồ Điệp =.=

      [Phóng viên của thư cục đứng trước Vương gia, Vương Mông từ chối trả lời mọi câu hỏi, từ đầu đến cuối im lặng đáp]

      Thông qua những lời này, chúng ta hoàn toàn có thể trở lật lại vấn đề.

      Phía dưới, chính là toàn bộ kiện trọng tổ ngày trước.

      Vào ngày trời trong nắng ấm, siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh biết tại sao lại lòng si mê hái hoa tặc Ngọc Hồ Điệp.

      Vào đêm trăng thanh gió mát, nàng lợi dụng sắc đẹp cùng thủ đoạn, ăn sạch nạn nhân là hái hoa tặc Ngọc Hồ Điệp.

      Sau khi phát mình mang thai, lại hiếp bức Ngọc Hồ Điệp mang theo nàng bỏ trốn.

      Nhưng Vương Manh Manh ngại cho danh tiết của mình, cố ý cùng Ngọc Hồ Điệp diễn xuất hồi kèm hai bên tiết mục, cũng là muốn sau này có thể thuận lợi gả cho Ngọc Hồ Điệp. Làm cho người xem mù mờ chân tướng, nghĩ nàng bị hái hoa tặc cưỡng bức, dù tâm cam tình nguyện nhưng thể xuất giá.

      Bởi vậy, cũng tạo thành tình mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.

      Nhưng mà, ánh mắt của nhân viên Thính Phong thư cục hoàn toàn tinh . ngừng nỗ lực, rốt cục đem chân tướng trở lại đúng đường.

      Lúc này, làm cho toàn thể người của thư cục đau buồn chính là, phóng viên Thảo Thượng Phi, trong lúc bệnh nặng mà bỏ mình.

      Thảo Thượng Phi chết, là tổn thất lớn của Thính Phong chúng ta, là tổn thất lớn của tinh “Đội cẩu tử”.

      Sau khi công bố tin tức vị hôn phu bị cưỡng bức với giang hồ,Phượng Thanh Ly liền hủy bỏ hôn ước với , quyết định chia tay.

      Trời ảm đạm.

      Phượng Thanh Ly ngâm câu thơ, hy vọng thông qua Thính Phong thư cục, các vị tuấn nam có thể chuẩn bị để tránh dẫm vào vết xe đổ của Ngọc Hồ Điệp mà thất thân bỏ mạng…..

      Thơ viết:

      Giang hồ nữ hiệp như lang sói

      Danh mãn mỹ nam phải đề phòng.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [ Hết ]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :