1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 94: Dê vào miệng cọp

      Edit: Phương Xêkô
      Beta: Ngôn Ngôn


      Bốn phía khôi phục lại yên tĩnh, đầu tiên là Vương Cương ra, mặt vẫn thoải mái, dâng trào niềm vui phơi phới, từ từ ngâm bài thơ của thi nhân nào đó.

      Nhìn , Vương Manh Manh vội vàng nghênh đón, lo lắng : “Đại bá, thế nào?”


      “Thế nào?”

      Vương Cương chỉ chỉ ngón tay ra sau: “Còn có thể thế nào, bá này Manh Manh, con phải nhớ kỹ, chúng ta là đại hiệp, đời này vốn có chuyện đại hiệp chúng ta làm được!”

      Vương Manh Manh vội vàng nhìn theo ngón tay Vương Cương, nghiên cứu người bò lê lết ra ngoài nửa ngày, rốt cục hô hấp thông: “Đại bá, người này là Thảo Thượng Phi?”

      Vương Cương hơi hơi nhíu mày “ phải còn có thể là ai? Nha đầu con tuổi còn trẻ, sao mắt lại kém như vậy?”

      Phượng Thanh Ly nghe vậy kinh hô tiếng: “?”

      , riêng gì Vương Manh Manh ánh mắt kém, ngay cả Phượng Thanh Ly cũng nhìn ra người này lại là người nàng vừa gặp – Thảo.Thượng.Phi.

      Vương Cương đánh đến độ ngay cả mẹ cũng nhận ra, cái đầu heo kia có vẻ như lớn gấp đôi so với bình thường.

      Vương Manh Manh cẩn thận về phía Thảo Thượng Phi: “Ngươi bị đánh thành cái dạng này, có cần tìm đại phu ?”

      “Đa tạ Vương nữ hiệp quan tâm, nhưng ngươi sai rồi!”

      Thảo Thượng Phi nước mắt lưng tròng, dáng vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn Vương Cương: “ phải ta bị người ta đánh, chỉ là cẩn thận bị té thôi.”

      Dừng lúc lâu, mới suy yếu : “Các vị đại hiệp, nếu muốn rút đao tương trợ, kêu giúp ta đại phu với >”<”

      Còn chờ người khác gọi, Giang đại phu từ xó nào phi ra, khụ khụ mấy tiếng: “May cho ngươi, gặp danh y ta ngay tại đây”

      Ánh mắt Thảo Thượng Phi ngập tràn biển nước: “Đại phu, cứu ta!”

      vấn đề gì!”

      Giang đại phu gật đầu cái: “Nhưng mà, làm gì cũng có luật của nó, bản đại phu luôn luôn đều là tiền trước khám sau a.”

      Ngọc Hồ Điệp đứng bên tự dưng nhớ tới chuyện, lau chút mồ hôi trán, bước tới bắt lấy tay Thảo Thượng Phi: “Huynh đệ, bằng ta mang ngươi đến nơi khác xem bệnh?”

      Thảo Thượng Phi hất tay Ngọc Hồ Điệp: “Huynh đệ, ngươi lừa được ta đâu, trước mắt có đại phu ta xem, còn theo ngươi đến nơi khác? Ta cho ngươi, ta muốn xem bệnh ngay tại đây, nơi khác có đánh chết ta cũng .”

      Bên kia Giang đại phu giúp Thảo Thượng Phi xem bệnh: “Ngươi, cái dạng này, hai mắt vô thần, vừa nhìn cũng biết là do uống sữa bột kém chất lượng, cho nên, đầu tiên ta phải giúp ngươi trừ độc”

      Vài người đầu đầy hắc tuyến, Vương Cương tayđỡ trán: “Chúng ta thôi, ta già rồi, chịu nổi kích thích như thế này”

      Vài cái đầu nhất thời gật gật.

      Thời điểm Vương Manh Manh bước ra y quán, đột nhiên sinh ra ảo giác, hình như nàng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Thảo Thượng Phi.

      Bất quá tới khi ra đến đường lớn, tâm tư này liền bị nàng gạt qua bên, Thảo Thượng Phi hẳn là nhìn Giang đại phu rồi, nhìn nàng làm gì?

      Vương Cương đem Ngọc Hồ Điệp bên cạnh Vương Manh Manh kéo lại phía mình.

      Còn chờ giải thích, Vương Manh Manh lại bật cười: “Con biết con biết, cần gần tên dâm tặc như vậy, làm hỏng thanh danh của con.”

      Vương Cương vừa lòng gật gật đầu: “Đúng vậy, trước kia được, tại càng thể được, con theo chúng ta về nhà, cha con giúp con sắp xếp phu quân.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 95: Ngươi muốn cứu ta?

      Edit-Beta: Phương Xeko

      “Chọn phu quân?”

      Lời của Vương Cương có lực sát thương thua gì quái vật, trực tiếp làm cho điệu cười tủm tỉm đê tiện của Vương Manh Manh bay mất tiêu: “Mọi người định giúp con chọn dạng người gì?”

      “Đương nhiên là đại hiệp!”

      Vương Cương vỗ vỗ ngực: “Chẳng lẽ chất nữ của ta lại phải lấy người lai lịch bất minh?”

      Nghe đến đó, Vương Manh Manh cảm thấy đất trời xoay chuyển, cầm tay Ngọc Hồ Điệp: “Xong rồi, bị ngươi trúng, là đại hiệp.”

      Sau đó giọng thầm vào tai : “Ngươi nhất định phải cứu ta.”

      “Cứu ngươi bằng niềm tin.”

      Ngọc Hồ Điệp cũng giọng trả lời.

      Trong lòng thấy hơi sốt ruột, nếu nàng bị bắt về lập gia môn, làm sao có thể tìm được người thứ hai khiến bản thân rung động?

      “Ta mặc kệ!”

      Vương Manh Manh lòng rối bời, nghiến răng nghiến lợi : “Đó là chuyện của ngươi.”

      Ngọc Hồ Điệp thở dài tiếng, kỳ định hỏi vấn đề kia, Vương Manh Manh trả lời như vậy.

      câu: “ta mặc kệ”, cái gì cũng để làm chủ.

      làm gì cũng đều tuyệt đối tin tưởng, đề phòng.

      Ngay giữa lúc Vương Cương ra chuyện đó, hận thể giết cái tên đại hiệp còn chưa từng gặp mặt kia..

      Dám cùng tranh phu nhân!

      “Ngươi về với bọn họ trước , ta nghĩ cách.”

      ———————-Ta là đường phân cách mưu———

      Vương Manh Manh cuối cùng cũng rũ váy trở về cùng cha và đại bá.

      Hai người này cẩn thận còn hơn cả Ngọc Hồ Điệp, quả thực chê vào đâu được.

      Cùng giữa đường với hai con người được coi là đại hiệp giữa đại hiệp, Vương Manh Manh bắt đầu cảm thấy bi kịch của mình chính là xuyên qua, , cách chuẩn xác nhất có thể coi đây là cái bàn trà, bày đầy bát đĩa tạp nham….

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 96.1: Đại hiệp chỉ nam

      Edit: Phương Xêkô
      Beta: Ngôn Ngôn


      Ý nghĩ này cũng phải mới xuất , rốt cục nàng cũng hiểu Ngọc Hồ Điệp lừa nàng, đại hiệp , nghèo.

      tại Vương Manh Manh cùng đại hiệp này khác nhau là mấy.


      Giày mới nhiều rách miệng. Bộ trang phục đỏ người, từng hoàn hảo là thế, từng đẳng cấp là thế, giờ chắp chắp vá vá chả khác gì cái bang.

      Mà muốn ăn cái gì lại càng thể . Vương Manh Manh chỉ cần hồi tưởng lại đoạn thời gian cùng ăn cùng uống với hai người mà ai cũng biết là ai đấy, nghiến răng nghiến lợi mà câu: “Cái đó quả thực phải cho người ăn!”

      túi đeo bên người Vương Cương và Vương Mông đều là vàng, cho tới giờ vẫn lặng lẽ nằm ở chỗ của mình, suy chuyển.

      Chùi chùi miệng, ánh mắt Vương mèo long lanh như chó hoang…..

      Ngồi ôm cột chỗ chịu , hét lớn: “Mọi người có thể đừng keo kiệt như vậy được ? Lấy vàng thuê cỗ xe ngựa phải ổn rồi sao? Vàng phải lấy để cho người khác xem, tác dụng của nó chính là để dùng mà >”<…. “

      Hai huynh đệ nhà họ Vương mặt liền nhăn nhó: “Nhưng mà, vàng này phải của chúng ta, Manh Manh, con phải hiểu điều đó.”

      Đối tượng được đến ánh mắt trợn như ốc luộc: “ phải của mọi người? Vậy sao hai người lại đem theo nó?”

      Thanh , lớn gấp khoảng chục lần.

      Vương Cương ghé miệng vào tai Vương Mông, thầm: “Con đệ tốt xấu gì cũng là siêu cấp nữ hiệp, sao ngay cả điểm này cũng biết, còn truy vấn chúng ta?”

      “Vô nghĩa!”

      Vương Mông thở dài tiếng: “Đệ phải , nha đầu này từ đến lớn cũng quan tâm tới chuyện giang hồ, cái mác nữ hiệp cũng là do người của chúng ta hợp lực làm nên, huynh đâu phải đâu biết. Cho nên, đứa này thắc mắc chuyện như thế cũng là bình thường.”

      Sau đó lại ảo não thở dài: “Thời điểm xuất môn, chẳng lẽ huynh mang tí tiền nào sao”

      đến tiền, Vương Cương bắt đầu trở nên hưng phấn, khuôn mặt vốn giận mà uy kia, nháy mắt nổi lên tia giảo hoạt.

      Huých cùi chỏ vào ngực Vương Mông: “Làm sao huynh có thể mang tiền. Về gia sản, căn bản là cần tìm nơi gửi, từ đầu tới giờ đều là mang theo người. Bất quá ta đặt nó vào nơi, nửa năm sau, tiền tăng gấp bội”

      “Á?”

      Vương Mông híp mắt lại, cười tủm tỉm nhìn Vương Cương: “Đệ biết mà, vì toàn bộ tiền người đệ cũng đặt vào đó rồi.”

      “Quả nhiên là hùng cùng chung chí hướng!”

      Vương Cương cười trộm tiếng: “Nguyên lai đệ cũng buông tha cơ hội phát tài này. ~~”

      “Đại ca!”

      Vương Mông gật gật đầu, lén lút liếc nhìn bên cạnh: “Đệ đặt nửa năm, còn huynh?”

      “Ta cũng đặt nửa năm.”

      Vương Mông vươn tay, làm thành tư thế cái trảo: “Lần này đệ đều đặt hết sạch vào đó rồi, cho nên người chút tiền cũng có.”

      Bọn họ bên cười bỉ ổi nghĩ chuyện tương lai, đâu biết rằng có ánh mắt căm tức ngùn ngụt phóng tới, Vương Manh Manh nhịn được cuối cùng phải lên tiếng.

      “Hai người có thể làm ơn đừng giả bộ như nghe thấy lời của con được ? Lấy vàng ra thuê xe ngựa, mua đồ ăn >”<”

      Hai huynh đệ họ Vương lắp bắp xoa xoa tay: “Manh Manh à, này tiền thể dùng, phải của chúng ta.”

      “Con mặc kệ là của ai, dù sao con cũng cho hai người, từ giờ trở , con tuyệt đối ăn rau dại hai người hái cũng như ngủ chui rúc dưới gốc cây đâu!! Q_Q”

      Vương Manh Manh thân hình vẫn đứng thẳng tắp, hai mắt to đong đầy nước: “Nếu , con sợ rằng thể sống đến lúc về nhà rồi….”

      “Nhưng mà……”

      Nhìn vẻ mặt xanh xao tiều tụy chịu nổi Vương Manh Manh, tay Vương Mông lại gãi gãi đầu: “Nhưng mà tiền kia là của chúng ta là do phú hộ “quyên góp”, trừ bỏ dùng phát cho dân nghèo, bất luận thể nào cũng được động vào phần.”

      “Đúng!” Vương Cương lại a dua gật gật đầu: “Đó là công khoản, vạn lần thể tham ô.”

      Vương Manh Manh còn lớn giọng hơn so với hai người họ: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm ơn, hai người , thiên hạ này còn người nghèo hơn hai người sao? Trước lo cho chúng ta !”

      Lời của nàng dẫn tới hậu quả là Vương Cương cùng Vương Mông, hai huynh đệ kịch liệt phản đối: “ được! Nếu chúng ta dùng số vàng này, phải là cướp của người giàu chia cho người nghèo nữa, như vậy là ăn cướp, là đạo tặc!”

      Câu trả lời như vậy làm cho ánh mắt của Vương Manh Manh càng thêm đỏ, bĩu bĩu môi: “Vậy hai người có thể cứu tế cho ta chút hay !”

      “Manh Manh à!”

      Vương Mông sửng sốt, bàn tay sờ sờ người: “Quên , con hiểu quy định của võ lâm, với con cũng ràng, ta còn tưởng ngươi biết ràng !”

      Nhìn hành động của Vương Mông, ánh mắt Vương Manh Manh tức khắc tóe ra vạn tia sáng hào quang.

      Trong lòng cũng dâng lên loại cảm giác hạnh phúc, nàng có người cha tốt, biết đau lòng thay con. Cảm giác ấy khiến đôi mắt của nàng trở nên ươn ướt.

      Giữa ánh mắt chờ đợi của Vương Manh Manh, Vương Mông rút từ trong người ra thứ, bất quá phải túi vàng như trong tưởng tượng, mà là tập giấy.

      Vương Manh Mannh sửng sốt nửa giây, lập tức mặt mày liền hớn hở như dưa bở, thứ cha nàng cầm trong tay nhất định là ngân phiếu, hơn nữa là để đưa cho nàng.

      Lần này giống như trong tưởng tượng, Vương Mông đưa tập giấy kia cho nàng.

      Vương Manh Manh vội vàng cúi đầu lật xem, nhìn chữ đầu tiên, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Vương Mông.

      Người sau lại dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục xem phía dưới.

      Lật lật từ đầu đến cuối, ánh mắt Vương Manh Manh lại rạo rực, lần này là lửa giận ><”, miệng há hốc nhìn mặt tờ giấy, ra lời.

      Vương Mông vươn tay chỉ chỉ vào đó: “Đây là bản “Đại hiệp chỉ nam”, phải đại hiệp nào cũng có thể làm được, nếu vi phạm quy định nêu , bị võ lâm duyệt ý phê bình, nặng bị phế danh hiệu đại hiệp, con tự mình xem mục , điều thứ ba mươi hai và ba mươi ba.

      Nhìn bộ dạng lúng túng của Vương Manh Manh, Vương Mông câu, giúp nàng xác định vị trí: “À, ở trang năm.”

      Vương Manh Manh chậm rãi giở đến trang năm, mặt viết: “Điều ba mươi hai: Làm đại hiệp, được dùng công quỹ để tư lợi riêng, bao gồm việc mua trang phục và đồ ăn, vi phạm điều này bị tước bỏ thân phận đại hiệp”

      Xem xong, sắc mặt Vương Manh Manh trở nên cực kỳ khó coi.

      Nhưng mà, xem đến điều thứ ba mươi ba, sắc mặc còn khó coi hơn nữa.

      “Điều thứ ba mươi ba: Làm đại hiệp, thể lấy tiền dùng cho việc cứu tế để phục vụ mưu lợi cho những người cùng thân thích có dòng máu về trực hệ trong phạm vi ba đời, vi phạm điều này xử như điều thứ ba mươi hai”

      Vương Manh Manh buồn bực nhìn chằm chằm quyển sách trong tay nửa ngày, lâu sau sau mới ngẩng đầu hỏi câu vô nghĩa: “Ý của mấy cái này có phải là hai người cũng thể giúp con?”

      Vương Cương tròn tròn mắt, bực bội nhìn Vương mèo ngố: “Trực hệ trong phạm vi ba đời!”

      Vương Manh Manh cắn môi, gập cuốn “Đại hiệp chỉ nam” lại:

      “Kia lại cái dạng gì, chẳng lẽ hai người nhẫn tâm nhìn con đói đến chết?”

      Lời vừa dứt, tầm mắt nàng bị bóng người vừa qua hấp dẫn, có vẻ như là người của Thính Phong, Vương Manh Manh vội vàng ngăn vị đại hán kia lại: “Khoan , ngươi biết ta là ai ?”

      Đại hán trả lời: “Đương nhiên biết, tiểu thư phải là siêu cấp nữ hiệp nổi danh giang hồ – Vương Manh Manh sao?”

      Vương Manh Manh mắt sáng lên, vẻ mặt kiêu ngạo giấu nối đắc ý.

      Mang danh nữ hiệp này, quả nhiên lỗ.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 96.2: Đại hiệp chỉ nam

      Edit: Ngôn Ngôn
      Beta: Phương Xêkô

      Ít ra danh tiếng cũng nổi như cồn, tùy tiện bắt người quen hỏi cũng biết.

      Giữa lúc nàng hớn hở toe toét cười tươi như hoa, đại hán tiếp câu làm cho nụ cười như hoa chưa nở tàn. đúng là thể nhìn bề ngoài!


      đánh giá Vương mèo từ đầu tới chân, tầm mắt cuối cùng dừng lại tập giấy: “ cần nhìn, nữ hiệp mặc trang phục và mang đồ như này, ta liếc mắt cũng đoán ra, đôi giày này tuyệt đối chỉ có thể là của người.”

      Đại hán hình như mắt có vấn đề, hoàn toàn thèm coi đến biểu cảm hắc ám khuôn mặt Vương Manh Manh, mắt liếc phải ngó trái, sau đó cầm tay nàng thầm: “Nữ hiệp, ta tìm ngươi lâu rồi, muốn nhờ ngươi việc, ngươi nhất định phải giúp ta.”

      Vương Manh Manh còn tức giận vì lời đồn về hình tượng của mình, trừng mắt đại hán, cau mày nổi giận đùng đùng: “Ngươi có chuyện gì?”

      “Kỳ , cũng có gì.”

      Đại hán chà xát chà xát tay cười ngây ngô tiếng, trông mong nhìn Vương Manh Manh: “Là nương tử tuông lai của ta, lần trước nghe đồn nhìn thấy y phục của nữ hiệp, lòng nhớ thương muốn bộ quần áo như vậy, liền bảo ta mua, ta tìm lâu nhưng có được, cho nên…”

      Lời còn chưa hết, bên cạnh nhiều người đột nhiên quây lại, ánh mắt mong mỏi nhìn Vương Manh Manh:

      Người qua đường Giáp: “Đúng đúng, nương tử nhà ta cũng bắt ta tìm trong khắp các thành lân cận. Ta chạy nhiều đến nỗi gầy vòng rồi này (:))))

      Đại hán kia cũng vung tay cầm tờ Thính Phong, thở dài : “Hôm nay ta nghe theo báo Thính Phong đến chỗ này, chỉ muốn xem nó có bán tân triều phục sức , nhưng mà thu hoạch được gì!”

      Người qua đường Ất đẩy vị đại hán, tranh quyền lên sân khấu: “Các ngươi như vậy là gì! Giúp nương tử mua, đương nhiên phải chọn quần áo”

      “Vương nữ hiệp, người có lòng tốt, giúp chúng tôi

      Người qua đường Ất: “Nương tử nhà ta hai ngày trướclàm kiểu tóc, sau đó liền đuổi cổ ta ra ngoài, nếu tìm được bộ y phục nào hợp với kiểu tóc, cho ta vào nhà. Y.Y Người xem, mấy ngày nay ta đều ngủ ngoài đường!”

      Lời lẽ càng lúc càng vô lý, càng lúc càng chả đâu ra đâu.

      Đầu đột nhiên “uỳnh” cái.

      Sét đánh!

      Hóa ra cổ nhân cũng là thích mốt thời thượng, con người có tính thích chưng diện quả nhiên là sai, cũng vì thời đại thay đổi mà thay đổi.

      Sau đó, Vương Manh Manh rốt cục hiểu được biết chút thiên nhưng đến nay vẫn đều kiện.

      Nàng vẫn buồn bực, đường làm sao có thể đột nhiên xuất nhiều nữ nhân giống nhau, ràng đều là mặc tơ lụa cẩm y ngọt ngào mĩ mĩ nữ nhân, đầu lại là cùng kiểu tóc.

      nhiều giai nhân mặc quần áo rách nát, phí sau thường là có đám nha hoàn ăn mặc chỉnh tề vây quanh rêu rao khắp nơi.

      Nàng vẫn còn tưởng rằng là mỗ ta có tiền tiểu thư hoặc là phu nhân hào phóng, các nàng cần quần áo mới đem cho nữ khất cái.

      tại nàng rốt cục hiểu được, nguyên lai này chính là trào lưu.

      Mà nàng, chính là tác giả của trào lưu này!

      Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh ánh mắt nhất thời liền sáng lên.

      Nàng phát có thể lợi dụng thân phận của mình để làm việc khác, phải là dẫn dắt trào lưu.

      hình tượng huy hoàng có thể làm cho tiểu thư danh môn khuê các, thiếu phu nhân nếu chính mình có cái tạo hình mới mẻ, lại đem tuyên truyền chút, chẳng phải là phát tài?

      Có chủ ý này, Vương Manh Manh mặt tươi cười càng ngọt, dùng sức vung cánh tay: “Mọi người yên lặng, bộ trang phục và đạo cụ kia là ta Vương… Manh Manh chính mình nghiên cứu ra, cũng quý, chính là như vậy……”

      Vương Manh Manh trong lòng luôn mãi cân nhắc, rốt cục khẽ cắn môi, báo ra con số ngay cả chính nàng đều cảm thấy là cướp tiền: “Cũng chính là năm mươi lượng bạc bộ, nếu là đặt mua, có thể đặt tiền cọc trước, tháng sau tới nhà của ta nhận hàng!”

      “Chúng ta muốn!”

      Vài người muốn đưa tay vào lòng lấy bạc, lại bị Vương Cương quát chói tai sợ tới mức động cũng dám động chút: “Các ngươi ai dám đem bạc lấy ra, đừng trách ta khách khí!”

      Lúc này đây, Vương Manh Manh càng xác định kiện.

      Vương Cương chính mình có tiền, nhìn đến người khác có tiền, tâm ghen tị bộc phát, nhất thời giận giận kêu tiếng: “Đại bá, ngươi làm gì chắn đường tài lộ của ta?”

      Lời của nàng còn xong, bị Vương Mông phen che miệng lại, nghiến răng nghiến lợi bên tai nàng : “Manh Manh a, ngươi làm như vậy là đúng.”

      Nhìn thấy cha cũng phản đối, Vương Manh Manh khỏi kêu rên tiếng: “Ta như thế nào lại đúng?”

      Vương Mông cũng , trực tiếp buông tay che miệng Vương Manh Manh ra, mở ra trong tay kia bản [đại hiệp chỉ nam], chỉ vào mặt cái — kiêu ngạo hiệp giả, thể lợi dụng hình tượng chính mình trong công chúng kiếm tiền, vi giả……

      Vương Manh Manh nhìn đến chỗ này, cũng nhìn tiếp, đối vấn đề này cười nhạt: “ phải là thể làm đại hiệp, ta cũng hiếm lạ.”

      Vương Mông dùng sức nhu đầu, lại nhìn thư điểm trong tay mình: “Này xử phạt phải đơn giản như vậy.”

      phải đơn giản như vậy?”

      Vương Manh Manh vội vàng cúi đầu nhìn xuống, nhìn đến điều lệ xử phạt phía dưới, nhất thời hút ngụm lãnh khí, ngẩng đầu trông mong nhìn trời, cổ họng run rẩy: “Thiên, cần quá mức như vậy !”

      Đây là [đại hiệp chỉ nam] cuối cùng cái.

      Mặt viết là rất ràng, rất nhiều đại hiệp lợi dụng thân phận đại hiệp giúp vô số thương gia làm quảng cáo, cho nên đặc biệt tăng thêm nội dung này nghiêm phạt, giết người răn trăm người, trừ bỏ hủy bỏ thân phận đại hiệp ở ngoài, đồng thời còn muốn ở mặt khắc bốn chữ to ‘Ta là tham tiền’.

      Vương Manh Manh ngửa mặt nhìn trời thở dài, đáng thương hề hề nhìn lão cha: “Vì sao? Như vậy cũng là dùng chính bản lĩnh kiếm tiền mà?”

      “Ai!”

      Vương Mông lấy tay vuốt đầu Vương Manh Manh an ủi: “Thân bất do kỷ thôi.”

      nhắm mắt bắt đầu nhớ lại: “Kỳ cuộc sống đại hiệp của chúng ta khi đó tồi, rất nhiều tửu lâu cùng thương nhân vũ khí tìm chúng ta giúp bọn làm người phát ngôn, còn có thể thu chút lễ vật.”

      “Ừ!”

      Vương Manh Manh lập tức gật gật đầu: “Vì sao tại lại làm?”

      đến vấn đề này, khớp ngón tay Vương Cương răng rắc vang lên, lập tức lớn giọng : “Còn phải do Vân Nam kim đao vô địch Lí Thừa Vận, thời điểm dư hơi thừa lời ra những lời đồn làm tổn hại này.”

      “Nga?”

      Vương Manh Manh mày nhất thời liền nhăn lại: “ chỉ nghe đồn mà đem việc này công bố ra ngoài?”

      “Phi! Nếu như vậy khen ngược!”

      Vương Cương cũng phi ngụm mạnh, đột nhiên nhảy ra, tay cầm cương đao hướng lên trời tạo dáng.

      Miệng đột nhiên hét lớn ra tiếng: “Mọi người biết ta vì sao vô địch? Đó là bởi vì trong tay ta là chuôi này kim đao, này đao là xx làm ra, chém sắt như chém bùn, nếu ai muốn trở thành vô địch giống ta, thỉnh nhớ kỹ, có được cây đao như vậy là vô địch!”

      xong sau liền đứng thẳng thân mình thu hồi tạo dáng, đối với người bị hành động này của dọa ngốc, Vương Manh Manh giải thích: “ cũng rất lợi hại, bất quá trong tay nhiều hơn ta cây đao.”

      hồi lâu, khôi phục thần chí, Vương Manh Manh kìm lòng đậu mà mở to mắt, sợ hãi than tiếng: “ là lợi đao!”

      “Sai!”

      Vương Cương mãnh liệt nghiêng đầu: “Lợi hại phải đao mà là mồm của !”

      hướng Vương Mông chỉ chỉ: “ cần người khác, chính là lão cha ngu ngốc này của ngươi lúc ấy hứng thú vội vàng tìm ba trăm lượng bạc mua vô địch kim đao trong truyền thuyết, vẫn đều chuyện này là trong lòng đau nhất, ngươi tự mình hỏi , sau đó là xảy ra chuyện gì.”

      Vương Mông chà xát 2 tay, sắc mặt cũng biến thành mặt heo, có chút nhăn nhó bất an : “Chuyện này đừng nữa, đều trôi qua nhiều như vậy năm.”

      tại, mối quan tâm của Vương Manh Manh gợi lên, đương nhiên như vậy dễ dàng buông tha Vương Mông.

      Lập tức lấy tay bắt lấy cánh tay Vương Mông lay lay: “Cha, ngươi sao lại cũng mua cây đao? Của ngươi võ công phải rất lợi hại sao?”

      “Ai! Chuyện này thiệt nhiều năm, lúc ấy cha ngươi vừa mới bắt đầu bước vào giang hồ, võ công nào có lợi hại như vậy.”

      Vương Mông tuy rằng ngượng ngùng, nhưng mà nhìn đến ánh mắt mong đợi của nữ nhi, vẫn là ra: “Ta còn tưởng làm cây đao như vậy, coi như là đường tắt thôi.”

      “Nga!”

      Vương Manh Manh lý giải gật gật đầu: “Kết quả là thế nào?”

      “Đừng nữa!”

      Vương Mông dùng sức vung cánh tay: “Vì cây đao trong truyền thuyết kia, làm ta toàn thân xu chưa tính, còn phải mượng thân thích, kết quả ngày hôm sao liền gãy, ta phải tiết kiệm ba năm mới trả hết nợ.”

      “Chặt đứt?”

      Vương Manh Manh đổ ngụm lãnh khí: “Ngươi ngày hôm sau liền đem bảo đao làm gãy? Ngươi rốt cuộc lấy nó làm cái gì?”

      Xem ra chuyện này làm Vương Mông cho tới nay trong lòng đau nhất, tới đây lại bắt đầu đấm ngực dậm chân: “Ta cái gì đều có làm, lúc ấy chính là muốn dùng nó đem chặt củi khô nướng cá ăn.”

      chỉ chỉ tay mình, nha nha : “Lúc ấy, cành củi khô kia nhiều nhất chính là to cỡ như vậy.”

      Vương Manh Manh nên lời, chữ cũng nên lời, chính là hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm cánh tay tráng kiện bé của Vương Mông.[đương nhiên, mặc kệ là ai, tay bé cũng thô lắm.]

      Lần này, nàng rốt cục hiểu được kia đao là cái dạng gì ‘Bảo đao’.

      Vương Cương thở dài tiếng: “Tuy rằng sau này, Lí Thừa Vận cũng đối việc này xin lỗi, biết cái kia đao chất lượng kém như vậy, nhưng mà chuyện này tạo thành ảnh hưởng là rất ác liệt.”

      xong hai tay vỗ mạnh cái, tức giận : “ chỉ mấy câu, rất nhiều đại hiệp có tiềm chất vì trả nợ làm đạo tặc, cho nên, đại hiệp liên minh xã trải qua nghiên cứu thảo luận rốt cục hạ quyết tâm, định ra cái quy củ cùng nghiêm khắc xử phạt điều luật.”

      Vương Manh Manh dùng sức nuốt nước bọt, nhìn nhìn mọi người xung quanh, rốt cục cắn răng hạ quyết định: “Các vị, đa tạ hảo ý của các ngươi, ta……”

      Còn chờ nàng xong, đại hán liền vẫy tay đánh gãy lời của nàng: “Vương nữ hiệp, chúng ta biết các ngươi đại hiệp ham tiền, chúng ta đều có thể lý giải.”

      Vương Manh Manh trong lòng càng thêm buồn bực, miết miết tay trong lòng, đau lòng thôi.

      ra, người khác có thể hay lý giải nàng muốn biết cũng muốn quản, tại là trong lòng nàng thể lý giải, ai nàng ham tiền?

      Bất quá nghĩ như thế nào cũng thông, Vương Manh Manh đều vẫn là hy vọng mặt chính mình khắc bốn chữ ‘Ta là tham tiền’, tuy rằng có lẽ như vậy lại hội đưa tới trận hình xăm trào lưu.

      Ở trong lòng thở dài tiếng, Vương Manh Manh liền chỉ tay vào đại hán trong tay nghe đồn báo chí.

      Nàng chính là bị hàng chữ hấp dẫn: “Đại ca, ngươi có thể hay đem này cho ta xem chút?”

      quan hệ!”

      Đại hán thực hào sảng bắt tay lý nghe đồn nhét vào Vương Manh Manh trong tay: “Cho ngươi, dù sao ta đều xem xong rồi.”

      Vương Manh Manh tiếng cám ơn, vội vàng cúi đầu hướng nhìn đến cái kia tiêu đề.

      [Tin đồn trong nỗi đau mất mãnh tướng -- kỳ tài Thảo Thượng Phi ngày x tháng x năm xx bất hạnh qua đời]

      Xác định chính mình vừa rồi có nhìn lầm, mắt Vương Manh Manh nhất thời liền trợn tròn.

      Miệng thào lời : “Kỳ quái, Ngọc Hồ Điệp phải thương thế nặng, nằm hai ngày cũng tốt, như thế nào liền ô hô ai tai đâu?”

      còn xong, ánh mắt liền mở to.

      Nàng biết nguyên nhân trong đó.

      Trừ bỏ Giang thầy thuốc kia ra, thế giới này, chỉ sợ còn có người có thể giết người thấy máu.

      Ở bên người nàng, Vương Cương cũng phát ra tiếng cảm thán: “ giang hồ có câu cách ngôn quả nhiên đúng vậy, bị đánh, cắn răng chịu đựng, chính là nhắc nhở chúng ta, trăm ngàn cần tùy tiện nhìn đại phu a.”

      Nghe lời của cha nàng, Vương Manh Manh nhất thời mạnh gật gật đầu.

      Tiểu tâm can ở nháy mắt cũng bắt đầu đập bịch bịch, nghĩ mà sợ thôi, nàng lúc ấy như thế nào còn tốt như vậy, đem Giang đại phu cho uống dược của nàng?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 97.1: Hai hổ tranh chấp, ta chạy trốn
      Edit+ Beta: Phương Xeko
      Nguồn: thuanlacthien.wordpress.com

      Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh lại nghĩ đến cái tên chết tiệt Ngọc Hồ Điệp.

      biết vì sao, nàng bắt đầu cảm thấy ủy khuất.

      lâu như vậy, tên dâm tặc đáng chết kia vẫn lộ diện, mặc cho nàng theo hai vị đại hiệp này cùng ăn cùng ngủ.

      Quay đầu, nhìn chiếc giường phía sau, Vương Manh Manh nắm chặt tay lại.

      Nàng thề, về sau nhất định phải trừng phạt tên dâm tặc kia nặnng, lâu như vậy. Cũng biết bắt lấy thời cơ đến thăm nàng, hoặc là đem chân giò đến. >”<



      Vương Manh Manh ngồi trong phòng, tay vô thức quấn quấn lọn tóc, lại chậm rãi buông ra. Nàng muốn về nhà

      Lấy tay dụi dụi đôi mắt hồng hồng có chút sưng đỏ, tức , mắt lại càng đỏ lên.

      Là do nàng khóc.

      Cho tới giờ nàng mới biết mình thể kiên cường nữa rồi, ban nãy còn có thể dễ dàng rơi lệ như vậy. Có đáng ? Vương Manh Manh gạt nước mắt đứng lên.

      Bước đến trước cửa, từ trước, nàng hề có mẹ, chưa bao giờ biết thế nào gọi là tình thân….

      Ai biết……

      Ai biết Vương phu nhân ăn cơm, vẫn liên tục gắp hai cái chân gà vào bát nàng.

      Ăn, nước mắt của nàng cứ như vậy bị thịt gà dẫn ra ngoài

      Có trời mới biết, nàng theo hai vị đại hiệp kia, ước chừng hơn tháng biết cái gì gọi là “vị thịt”

      Hơn nữa, hai vị đại hiệp kia còn bận để tâm đến hình tượng, ràng võ nghệ đầy mình, mãi cũng đổi, chịu vào rừng săn thú.

      cái gì mà võ công của bọn họ chỉ dùng để trừ bạo an dân. đối phó với chim bay cá nhảy.

      Còn cái gì mà con nhà võ chân chính, tuyệt đối ra tay tùy tiện. Thậm chí, Vương Cương còn đứng bên đường, dùng hơn hai canh giờ, chỉ để thao thao bất tuyệt về vấn đề –cái, gọi là đẳng cấp. Y.Y

      Hồi tưởng con đường gian nan đầy vất vả, Vương Manh Manh lại thấy rùng mình.

      Trong đầu tự chủ được mà nghĩ đến tương lai tăm tối mịt mù khi nàng đính hôn cùng vị thiếu hiệp kia, cưới người hoàn cảnh còn …..hơn. >”<

      Hai thân ảnh vận y trang đỏ chót, tay nắm tay.

      Tiêu sái đến quán bánh nướng phía trước, chú rể phong trần cẩn thận lấy ra hai đồng tiền mua bánh , dùng võ nghệ cao cường khiến người gặp người sợ của mình bẻ bánh làm hai nửa bằng nhau, đặt vào lòng bàn tay tân nương, dịu dàng :

      Ăn !”

      Tân lang, cần phải , chính là vị huynh đệ quen biết bị cha mẹ an bài- thiếu hiệp rất có tiền đồ ~~|g.g|~~.

      Mà tân nương…….

      Vương Manh Manh liên tưởng tới đó, nghĩ đến bàn tay mình vươn ra, nhớ đến bộ dáng tội nghiệp của miếng bánh nương kia, lần thứ hai rùng mình.

      Chẳng lẽ, siêu cấp nữ hiệp đại danh giang hồ như nàng phải sống bi thảm như thế cả đời?

      Nghĩ đến đó, Vương Manh Manh từ ghế nhảy dựng lên.

      Mò mẫm những đồ vật có thể đem theo khi chạy trốn, ném toàn bộ lên giường, dùng sàng đan làm thành cái bao lớn, đeo lên vai, chuẩn bị bỏ nhà lang thang.

      Nếu như vậy, nàng thà lấy hái hoa tặc còn hơn.

      Trong đầu xuất ba chữ “hái hoa tặc “ làm cho Vương Manh Manh nhất thời sửng sốt, miệng há hốc, mắt nhíu lại.

      (>0<) *le hình ảnh mang tính chất mình họa :))

      Mặt, khống chế được liền đỏ lên.

      Bắt đầu từ bao giờ, nàng lại nhớ đến tên dâm tặc nổi danh giang hồ kia?

      Hơn nữa, còn nghĩ đến việc gả cho !

      Vương Manh Manh lắc lắc đầu, muốn làm cho ý niệm về tên Ngọc Hồ Điệp chết dẫm ấy văng ra ngoài.

      Rón rén lén lút đến gần cửa, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

      Sau khi xác định mình nghe thấy bất cứ thanh gì khả nghi, mới cẩn thận mở hé cửa phòng.

      Khe mở rất hẹp, tim giật thót.

      Ngoài cửa, giống như có đôi mắt nhìn nàng…….

      phải giống như!

      “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!……..”

      Ngay sau đó, Vương Manh Manh hét lên như heo bị chọc tiết.

      Ngoài cửa, thông qua khe hở kia, đôi mắt cùng nàng nhìn nhau đắm đuối.

      Ngay sau tiếng hét của heo bị chọc tiết, ngoài cửa cũng vang lên tiếng hét rợn người.

      Nghe tiếng kêu này, Vương Manh Manh giật thót cả mình.

      Cửa phòng mở banh, nhìn tiểu nha hoàn vẫn hét cật lực kia, Vương Manh Manh tức giận lấy tay che mệng người kia: “Ngươi tên gì!”

      Tiểu nha hoàn mở to hai mắt nhìn Vương Manh Manh, nầng tay gỡ móng heo của Vương mèo. Chùi chùi môi, ủy khuất minh oan: “Lúc nãy nô tì vào, nhìn thấy tiểu thư ở trong phòng…….”

      Nâng tay, chỉ vào cái bao lớn lưng Vương Manh Manh, dùng hành động thuyết minh lời : “Ai biết tiểu thư đột nhiên đến mở cửa, nô tì nhất thời sợ hãi, mới kêu lên……”

      Nhìn mặt Vương Manh Manh càng ngày càng đen, tiểu nha hoàn đột nhiên nghĩ đến thứ.

      Vội vàng lấy tay che miệng, lời mơ hồ theo kẽ tay truyền ra;“Nô tì phải giám sát tiểu thư, cũng phải người do minh chủ kêu tới canh chừng cho tiểu thư bỏ trốn……”

      Lời vừa , đầu đầy sao…..

      Vương Manh Manh mặt đen xì, tức giận thu tay.

      mặt, đằng đằng sát khí.

      Nghiến răng nghiến lợi nhìn nhìn chằm chằm vào con bé nha hoàn đánh khai kia: “Vốn ta còn định động thủ, nhưng mà sao ngươi nhất định phải vậy, làm ta đánh được!”

      xong, liền quay vào phòng, đóng rầm cửa lại.

      Đem bọc tải vai ném qua bên, rầu tới phát sầu.

      Trong lòng lại buồn bực thôi, Vương Mông quả nhiên hổ là võ lâm minh chủ, ý nghĩ chạy trốn vừa xuất trong đầu nàng, vậy mà liệu .

      Vương Manh Manh thầm kính nể, trong lòng lại thấy vui, vừa bực vừa giận.

      Nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngọc Hồ Điệp chết tiệt, dâm tặc, về sau còn để ta nhìn thấy, nhất định thiến ngươi!”

      “Aiz, ta làm cái gì chưa?”

      biết giọng thầm ấy truyền từ đầu, khuôn mặt Vương Manh Manh ngơ ngác.

      Giọng này….

      Thả người xuống giường….

      cần nhìn, ta ngay cạnh ngươi….Óe!”

      “Dâm tặc!”

      Làm cho những lời của Ngọc huynh biến dạng như vậy, đương nhiên là do kiện “Nắm đấm Vương Manh Manh”

      Hơn nữa là hai cú.

      Ra tay, lại rất nghiêm túc

      “Dâm tặc, coi như gan ngươi lớn, dám bò lên giường của ta!”

      Ngọc Hồ Điệp ôm hốc mắt thâm quầng bị chiêu “Song long rời bến” của Vương Manh Manh oanh tạc, hơn nửa ngày, mới bỏ được tay.

      “Vương đại nữ hiệp của ta, ta vẫn ngồi yên ở chỗ này, là do ngươi thèm nhìn thôi!”

      Nhận thấy ánh mắt ngờ vực của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lại càng thêm u oán: “ biết kẻ nào nhất quyết đòi ta tới cứu, kết quả …….”

      Vương Manh Manh lần nữa lộ tư chất của địa chủ, lập tức chặn họng dân đen.

      “Ta bảo ngươi tới cứu ta, nhưng bảo ngươi bò lên giường của ta!”

      Đứng thẳng lưng, cúi đầu thóa mạ tiếng;“Quả là cún đổi được thói ăn thịt!” (Chả liên quan)

      Mới mắng xong, ánh mắt liền trở nên mơ hồ.

      Những lời này……

      Ngọc Hồ Điệp cũng để ý, bực bội rời giường, đứng dậy về phía cửa sổ.

      Mới bước, tay bị Vương Manh Manh gắt gao bắt lấy: “Ngươi đâu?”

      Giương mắt nhìn hốc mắt thâm như gấu mèo của Ngọc Hồ Điệp, hắc hắc he he cười mấy tiếng, sắc mặt rất nhanh trầm xuống, hung hăng mở miệng;“Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải đem ta cứu ta ra ngoài!”

      “Cứu sao được”

      “Sao là sao mặc kệ ngươi, chỉ cần cứu ta ra là được……”

      Vương Manh Manh theo vừa nửa, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.

      Nửa câu hỏi bị cắt ngang, phải do Ngọc Hồ Điệp, mà là……

      Mang theo kỳ vọng, Vương Manh Manh cẩn thận quay đầu nhìn cửa phòng, mới liếc mắt cái, hy vọng đổ bể, lập tức liền oa lên tiếng.

      Mắt mở to nhìn hai vị huynh đệ nhà họ Vương.

      “Ngươi… Các ngươi……”

      Hơn nửa ngày, cũng chỉ được từng ấy.

      Vương Cương giận dữ gầm lên: “Ngươi còn bỏ tay ra, chẳng lẽ muốn kéo lên giường?”

      Vừa lòng nhìn Vương Manh Manh vội vã buông tay, trong mắt Vương Cương, liền xuất tia đắc ý .

      Chà chà mũi, nhanh chóng bước vào phòng, nhìn Vương mèo đứng chết khiếp tại chỗ: “ đường tới đây, chúng ta sớm nhìn ra, trong lòng tiểu nha đầu con nhất định có quỷ!”

      Hừ tiếng, mắt cũng tự động lé sang bên nhìn tên Ngọc Hồ Điệp vẫn bình thường như cái giường.

      Ánh mắt, vạn phần sáng tỏ.

      “Ta nghĩ lúc trước các ngươi có điều gì đó đúng,cái gì kèm hai bên, cái gì mà trong bụng Manh Manh có đứa !”

      Vương Cương nâng tay chỉ thẳng mặt Ngọc Hồ Điệp: “ ràng là con cùng tên hái hoa tặc này nhất chân, châu thai ám kết liên thủ bỏ trốn!”

      ra suy đoán mười mươi mười, Vương Cương hất mắt: “Ta đúng ?”

      Vương Manh Manh bị lời của Vương Cương làm cho váng vất, cả người như lọt vào sương mù, hơn nữa ngày sau, mới có thể xâu chuỗi toàn bộ việc.

      Sắc mặt, đỏ ửng.

      Buồn bực nâng tay đấm đấm vào người Vương Cương: “Đại bá đừng có ngậm máu phun người. Bằng , cẩn thận con…”

      Khí thế căm tức dần dần hạ xuống.

      Giọng hung tợn, càng ngày càng xìu xuống. Cuối cùng trở thành con cừu ôn nhu….

      thực so với nhân cường.

      Nàng đánh lại Vương Cương.

      Nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Thảo Thượng Phi khi lết khỏi y quán, Vương Manh Manh liền rùng mình.

      Nuốt nước miếng, có chút sợ hãi mở miệng: “Kỳ , tình giống đại bá đâu, mà là…… Ô ô ô……”

      Võ đánh lại. Vương Manh Manh chỉ còn có thể dùng lý lẽ.

      Dùng đạo lý khiến Vương Cương thông suốt.

      Nhưng mà, ngay lúc nàng vừa mới được vài ba câu, Ngọc Hồ Điệp đột nhiên sải bước tiến đến che miệng nàng, vô cùng bi tráng nhìn Vương Cương: “Đúng vậy, mọi chuyện chính là như vậy!”

      Tay còn lại, quả quyết chỉ xuống: “Bụng của Manh Manh, là do tại hạ làm nên mới lớn như vậy……”

      Lời còn chưa dứt, trước tầm mắt kinh ngạc của Vương Manh Manh, cái chùy đập mạnh vào gáy Ngọc Hồ Điệp

      Thành công làm gián đoạn khí thế hừng hực của ai đó.

      Người kia bị đánh bất tỉnh, nửa câu sau có gì để ra được.

      Mặc kệ lúc trước dũng cảm bao nhiêu, hùng hổ bao nhiêu, bây giờ thể ra được.

      Vương Mông nhìn Ngọc Hồ Điệp từ từ xụi lơ mặt đất, tay cầm chùy vỗ vỗ, hung hăng đá lên người cước: “Này , ngay cả đóa hoa nhà chúng ta ngươi cũng dám hái, ngươi đúng là chán sống rồi.”

      “Cha, người đánh lén!”

      Vương Manh Manh nhìn chằm chằm phụ thân của mình, nửa ngày, rốt cục bất bình hét lên.

      Ánh mắt Vương Mông, trợn tròn.

      Các ngón tay nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi phản bác: “Đánh lén! Ta đánh lén lúc nào ? Còn bằng với ! Còn……”

      Khí thế lại trào dâng.

      Tay nhanh chóng rút ra cây kiếm sắc bên hông, khí thế vững vàng, động tác nhanh như chớp định chém tới Ngọc Hồ Điệp bất tỉnh mặt đất: “Ta giết !”

      Ngay lúc Vương Manh Manh đứng đờ tại chỗ, chưa kịp phản ứng. đôi tay, dễ dàng đỡ kiếm Vương Mông.

      Người vừa xuất , ánh mắt sắc bén như đao nhìn Vương Mông. Giọng lạnh tựa băng sơn:

      “Muốn giết , trước giết ta!”

      Giọng , cũng kiên quyết cương nghị

      Lần đầu tiên!

      Lần đầu tiên Vương Manh Manh cảm thấy khuôn mặt đen kịt béo béo tròn tròn của Vương Cương có điểm đáng .

      Ra tay đúng thời điểm, cũng như vậy soái. (beautiful boy a~)

      Nếu phải biết tình huống, nhất định nàng lao tới hôn lên mặt lão soái ca Vương Cương cái.

      Đỡ lấy kiếm của Vương Mông, ai khác chính là người vừa mới lớn tiếng răn dạy, đại bá Vương Cương.

      Vương Mông tràn đầy căm tức.

      Khí vũ hiên ngang!

      Mặt đối mặt, face to face, Vương Mông rốt cục cắn chặt răng, trầm giọng : “Đại ca, huynh yên tâm, là hái hoa tặc, đệ là đại hiệp, tuyệt đối vi phạm Đương kim võ lâm ký hạ cùng triều đình, sử dụng hình phạt riêng chen lẫn việc công!”

      “Ta lo lắng chuyện này.”

      Vương Cương lại nâng tay, đánh gãy lời của Vương Mông.

      Nghiến răng nghiến lợi : “Nếu đệ muốn giết , vậy giết ta trước .”

      Nhấp môi, lạnh giọng tiếp: “Hơn nữa, ta cam đoan giết xong, nhất định đệ hối hận!”

      “Chẳng lẽ huynh lo cho Manh Manh?”

      Vương Mông dùng nhíu mày, ngạo nghễ : “Con của Vương Mông, muốn lập gia môn, thiếu hiệp nào dám cần? Đệ giết

      Vương Cương cụp mắt, thở dài: “ phải chuyện này, chẳng lẽ đệ quên, thân gia của chúng ta, đều đặt người .

      Lời vừa xong, bao nhiêu sát khí người Vương Mông nhanh chóng tiêu tán.

      Giờ hiểu rồi, lý do Vương Cương làm vậy.

      Dựa theo quy củ của võ lâm đổ phường*, khi liên quan tới mạng người, nếu người kia chết mà nguyên nhân liên quan gì đến nguyên nhân đặt cược, khi điều tra làm , tiền đặt cược toàn bộ sung công.

      * võ lâm đổ phường: sòng bạc giang hồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :