1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 89: Cảm nghĩ hạnh phúc của Vương Manh Manh

      Edit+ Beta: Phương Xeko

      Ngay giữa lúc Ngọc Hồ Điệp cùng Phượng Thanh Ly đồng thời gật đầu, giọng vang dội từ cửa truyền đến.

      Vương Manh Manh nhoẻn miệng cười, lắc đầu khinh phiêu : “ cần cảm ơn, ta chỉ muốn giúp ngươi lau khô nó.”

      Giữa lúc Thảo Thượng Phi định lời cảm tạ, đáy mắt nhanh chóng Vương Manh Manh chuyển động, cười cười nhìn : “ phải ngươi muốn nghe cảm tường của ta sao? Bây giờ còn muốn nghe .”


      Ánh mắt Thảo Thượng Phi lóe sánh, thể tưởng được đại nữ hiệp trước mắt này chẳng những dịu dàng lại quan tâm như vậy, cư nhiên chủ động phối hợp với phóng viên của Thính Phong, chuyện này quả thực từ lúc có Thính Phong đến giờ chưa hề xảy ra.

      Giữa ánh mắt như hoa của Vương Manh Manh, Thảo Thượng Phi chợt nhớ tới tập giấy đề ngay ngắn dưới đất. Cúi đầu nhấc tập bút lên rồi lặp lại câu kia: “ tại phiền nữ hiệp trả lời, siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh cảm thấy thế nào khi sắp làm mẹ?”

      Vương Manh Manh trả lời rất đơn giản, hơn nữa mặc kệ là ai nhìn đều biết. biết lúc nào nàng cầm gậy trong tay, hung hăng đập vào ót Thảo Thượng Phi, nghiến răng nghiến lợi : “Cảm nghĩ hạnh phúc của ta chính là, kẻ nào phao tin chuyện tình loạn của ta ở tửu lâu, ta giết ! Con bà nó, rốt cục ta cũng bắt được ngươi!”

      Lấy ra tập giấy lộn xộn từ trong lòng Thảo Thượng Phi, loáng thoáng nhìn ra hình tượng huy hoàng của mình lúc ở tửu lâu bị Thính Phong đưa tin.

      Nâng tay, đném xấp giấy kia lên người , tức giận nắm tay đạp thêm cước: “Ta chờ đến ngày này lâu lắm rồi! cho ngươi biết, ta hạnh phúc đến mức muốn giết người!”

      Nếu Thảo Thượng Phi còn có thể mở to mắt mà , nhất định hoảng sợ hét lên: “Bát quái ơi là bát quái, thể tưởng tượng được người có khí chất cùng hình tượng như đại nữ hiệp Vương Manh Manh lại có thể bạo lực với quần chúng nhân dân.”

      Đương nhiên, lấy lại tác phong chuyên nghiệp, quả quyết nâng bút sột soạt ghi lại tình.

      Chỉ tiếc chưa kịp ghi gì bị Vương Manh Manh kia chưởng đánh cho ngất xỉu.

      Nửa ngày sau, khuôn mặt Vương Manh Manh đỏ bừng cách quái dị.

      Người sáng suốt vừa nhìn biết, đó là do dùng sức quá độ mà ra.

      Tức giận vô số lần, nàng tuyệt đối vì việc Thảo Thượng Phi ngất mà bỏ qua .

      Sau khi đạp biết bao nhiêu cước lên người Thảo Thượng Phi, Vương Manh Manh mới lấy tay lau lau mồ hôi.

      Vừa lòng vỗ tay, ổn định lại hơi thở. Từ từ với Thảo Thượng Phi còn hôn mê bất tỉnh: “Ngọc Hồ Điệp cần phải cho Giang Nhất Dao, bởi vì bây giờ ta làm cho ngươi chết sống lại, căn bản là tới phiên tên kia động thủ.”

      xong ôm bụng ngồi xuống băng ghế: “Mà phải , đánh người việc tốn sức!”

      Sau đó khua tay tùy tiện sang bên: “Có trà hay , đem ly tới đây cho ta.”

      Trà rất nhanh được đặt vào lòng bàn tay của Vương Manh Manh.

      Là Giang đại phu lấy hết dũng khí mà đem qua, chờ Vương Manh Manh cầm lấy chén trà, liền bay nhanh ra sau cây cột mà nấp.

      Ngọc Hồ Điệp vất vả lắm mới giật mình tỉnh táo lại được, miệng mở lớn, đồng thời phát cánh tay mình bị bàn tay run run nắm chặt.

      Cầm lấy , là bàn tay tinh tế trắng nõn của Phượng Thanh Ly.

      Phượng Thanh Ly cùng Ngọc Hồ Điệp nhìn nhau liếc mắt cái, rồi lại cùng nhau lặng lẽ nhìn Vương Manh Manh: “Huynh có xác định người đó là siêu cấp nữ hiệp mà ai cũng khen là có tri thức hiểu lễ nghĩa ?”

      Ngọc Hồ Điệp hơi hơi lắc đầu: “Lúc đầu ta dám xác định là như thế, nhưng mà bây giờ có nghĩ cũng dám.”

      Phượng Thanh Ly nuốt nước miếng, co rúm lại : “Muội cảm thấy muội so với người đó còn tính là quá thân thiện rồi.”

      Ngọc Hồ Điệp kinh ngạc quay đầu nhìn Phượng Thanh Ly liếc mắt cái: “Muội cũng có cảm giác như vậy à?”

      “Đúng vậy, muội lúc nào cũng cho rằng mình là người sợ trời sợ đất, nhưng tại muội mới phát , siêu cấp nữ hiệp quả nhiên phải người bình thường, chính là cách động thủ hung hãn với người của Thính Phong, may là muội chưa có làm gì thái quá.”

      Lời của Phượng Thanh Ly nhất thời làm cho Ngọc Hồ Điệp nhớ ra cái gì đó, trừng mắt với Vương Manh Manh, chỉ vào Thảo Thượng Phi : “Ngươi, ngươi đá chết rồi?”

      “Ta đá!”

      Vương Manh Manh hừ lạnh tiếng, trong lòng vất vả lắm mới bình ổn, nghe những lời này tức giận lại dâng lên, đập chén trà lên bàn.

      Chén trà tiếp xúc với mặt bàn tạo ra thanh vô cùng rợn tóc gáy, Vương Manh Manh khinh phiêu noi: “Ta dùng gậy đánh ngất mà thôi.”

      Ánh mắt nàng lại nhìn chằm chằm Thảo Thượng Phi quỳ rập đất: “May cho , gặp được nữ hiệp dịu dàng như ta, nếu đổi thành người khác, chừng còn lôi cổ cả họ nhà ra nữa!”

      Ngọc Hồ Điệp lau lau mồ hôi: “Ngươi biết là ngươi lúc nãy hơi xúc động rồi à?”

      “Xúc động? chút cũng cảm thấy ta nên xúc động.”

      Vương Manh Manh hai tay nắm chặt thành quyền, nhún nhún vai cười tiếng: “Đây là chuyện ta nghĩ rất lâu rồi, nếu ta mà xúc động, chỉ sợ đời nhà ma.”

      Ngọc Hồ Điệp thở dài tiếng;“Ngươi phải biết rằng, ngươi làm như vậy chỉ tổn hại đến bản thân, chỉ cần bọn họ tùy tiện vẽ thêm vài nét, hình tượng của ngay cả miếng bé như cái móng chân cũng còn!”

      Phượng Thanh Ly cũng liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy, là người trong giang hồ ai cũng biết nên chọc vào Thính Phong, ngay cả cha ta là người của ma giáo mà thấy chúng cũng tránh xa, tức giận cũng chỉ mắng hai câu, chưa bao giờ dám so đo với chúng!”

      “A? thể nào?”

      Đả kích liên tiếp kích, Vương Manh Manh cắm đầu xuống nhìn Thảo Thượng Phi. Rất lâu sau, mới trông mong nhìn sang Ngọc Hồ Điệp, lại nhìn xem Phượng Thanh Ly:

      có nghiêm trọng vậy ?”

      “Nha đầu! cần lo lắng!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 90: Đại gia là phải có tiền!

      Edit: Phương Xêkô
      Beta: Ngôn Ngôn

      Giọng này làm cho biểu cảm khuôn mặt của Ngọc Hồ Điệp còn khó coi hơi Vương Manh Manh, giọng lớn đến nỗi người ở cách ba con phố đều nghe , trừ bỏ vị đại hiệp giữa đại hiệp – Vương Cương- còn có thể là ai?

      sau Vương Cương còn có người, bộ dạng hơi giống nhau, tuổi trông kém là bao, khí thế làm cho lòng người kinh sợ cũng rất tương xứng với Vương Cương.


      Thời điểm nhìn thấy Vương Manh Manh, môi người đó khẽ run run.

      cần nhìn ánh mắt Ngọc Hồ Điệp, lúc này đây Vương Manh Manh cũng đoán ra phần nào thân phận của người kia — võ lâm minh chủ Vương Mông, cũng chính là cha nàng.

      Vương Mông nắm chặt bàn tay Vương Manh Manh, nhìn nàng từ xuống dưới, nửa ngày sau mới ngửa cổ lên trời oán thán nức nở: “Manh Manh, con làm ta sợ muốn chết.”

      Nhìn viền hồng quanh mắt ‘cha’, trong lòng Vương Manh Manh dâng lên cảm xúc khó . Ở thời đại, nàng chưa từng có người thân.

      loại tủi thân mạc danh kỳ diệu từ từ dâng lên, đôi mắt cũng đỏ dần: “Cha!”

      Vương Mông sờ sờ đầu Vương Manh Manh: “Manh Manh, cần sợ, có cha ở đây, ai bắt nạt con, cho cha biết.”

      Sau đó ánh mắt đột nhiên chuyển sang trừng Ngọc Hồ Điệp: “Con , tên dâm tặc này có làm……”

      Vương Manh Manh cắn môi lắc đầu, tiếng:

      .”

      có?”

      Vương Mông giơ chân gầm lên: “Vậy sao đại bá trong bụng con có thai?”

      “Cha!”

      việc này làm mặt Vương Manh Manh thoáng ửng hồng. Túm tay áo Vương Mông, ghé sát tai cha giọng : “Chuyện đó là hiểu lầm, thực ra do con lười vận động, nên tích mỡ thôi.”

      nữ đại hiệp mà để tích mỡ bụng, quả thực là việc đáng xấu hổ.

      Vương Mông nhất thời cả kinh.

      Nhìn sang bên cạnh, thấy Phượng Thanh Ly tai nhọn lên nghe lén, vội vàng che miệng Vương Manh Manh, câu mà so với giọng nàng còn hơn: “Chuyện này chúng ta về nhà thảo luận, nơi đây nhiều người.”

      Vương Manh Manh vội vàng gật gật đầu, tay chỉ thượng Thảo Thượng Phi nằm bò đất: “Nhưng mà, con lỡ tay đánh , có thể……”

      Vương Mông chưa kịp trả lời, Vương Cương hừ tiếng: “Ta phải sao? Nha đầu con cần lo lắng, con phải nhớ kỹ, chúng ta là đại hiệp! Con có biết đại hiệp tốt ở chỗ nào ?”

      Lúc này đây, phải Vương Manh Manh, mà là Ngọc Hồ Điệp cùng Phượng Thanh Ly liên tiếp lắc đầu.

      Chẳng lẽ đại hiệp đánh người sợ?

      “Quả nhiên là đại hiệp danh bất hư truyền, tài trí hơn người!”, còn chờ Vương Manh Manh mở miệng hỏi, Phượng Thanh Ly lạnh lùng trào phúng .

      Phượng Thanh Ly nhìn Vương Manh Manh bắt đầu hoảng sợ tới mức tâm can lên lên xuống xuống, liền phát có điểm thích hợp .

      Vì sao nàng phải e ngại cái người được gọi là ‘siêu cấp nữ hiệp’ kia? ràng vị hôn phu của nàng là do người ta cướp mất.

      Vốn tức giận, nghe Vương Cương vậy, trong lòng lại càng thoải mái.

      Nàng vừa mới cha nàng cũng tình nguyện cùng người của Thính Phong xảy ra xung đột, vị đại hiệp này ngay lập tức sao cả’, như vậy chẳng phải cố ý coi thường người khác sao?

      Là nàng muốn nhịn mà người cứ bức! Phượng Thanh Ly lấy tay quẹt miệng, lại bỏ thêm câu: “Kỳ quái, chẳng lẽ thế giới này, đại hiệp giỏi đều như vậy, ăn mặc rách tung tóe.”

      Vương Cương vỗ tay lớn: “ nương đừng nhìn ta ăn mặc phong cách mà cho rằng đại hiệp chúng ta có tiền, cho nương biết, người ta lúc nào cũng găm vài trăm lượng vàng!”

      (Xeko: Dùng từ dữ dội ! =”=. )

      Lần này chỉ có Phượng Thanh Ly, mà ngay cả Vương Manh Manh cũng xuất biểu tình ‘làm gì có chuyện đó’.

      Nếu có nhiều vàng như vậy, tại sao có thể ngay cả cái móng giò cũng tiếc dám mua?

      Vương Cương thấy vẻ mặt quá mức biểu cảm của dân tình, liền trừng mắt lớn: “Nhìn gì! Chẳng lẽ các ngươi tin? Muốn ta lấy cho xem ?”

      Vương Manh Manh vội vàng qua níu tay Vương Cương, ha ha cười : “Đại bá, con làm sao có thể tin, cần , người là đại hiệp giữa đại hiệp, có nhiều tiền như vậy đâu có lạ gì.”

      Ngọc Hồ Điệp vội vàng nhảy vào hát đệm: “Đúng đúng đúng.”

      Nếu bọn họ mở miệng giúp Vương Cương xuống sàn, chỉ sợ với tính cách của , lát nữa lấy được vàng, chắc chắn thẹn quá hóa giận.

      chừng còn có thể giết người diệt khẩu.

      “Tên dâm tặc ngươi câm miệng cho ta! Từ bao giờ ta cho phép ngươi hả?”

      Ngọc Hồ Điệp nhất thời á khẩu, giả bộ làm khí.

      Sờ sờ mũi, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Xem ra ở trong mắt đại hiệp, dâm tặc chính là người có muốn làm điều tốt cũng được.

      Vương Cương căn bản lĩnh hội được ý tứ của hai người bọn họ, liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, tức giận : “Ta cho ngươi này tiểu dâm tặc, nếu phải ngươi làm liên lụy đến Manh Manh nhà ta, vì tránh cho lời đồn chuyện nhảm, ngươi nghĩ rằng ta và cha của Manh Manh bỏ qua cho ngươi chắc? Tới lúc nào đó ta cũng giết ngươi!”

      xong liền hừ lạnh tiếng, lấy trong người bao nặng trịch mà so với quần áo người còn rách nát gấp đôi: “Ta có tiền? Các ngươi tự đến mà nhìn!”

      Phượng Thanh Ly cau mày, qua mở ra bao bố, mặt vẻ có gì đúng, cũng gì liền đóng bao lại, bĩu môi.

      Nhìn phản ứng của Phượng Thanh Ly, Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp chớp chớp mắt nhìn nhau.

      Hoài nghi bước đến mở bao.

      Trong gian đồng thời xuất hai tiếng than sợ hãi.

      Ở trong bao, là đám nguyên bảo.

      Toàn bộ đều bằng vàng.

      Vương Cương đắc ý dào dạt nở nụ cười: “Chẳng những ta có, người em trai của ta cũng chẳng thiếu.”

      “Đúng thế!”

      Vương Mông tự đắc vỗ ngực, lấy ra cái túi:

      là đại hiệp người ai chẳng có vài ba trăm lượng vàng.”

      Vương Manh Manh vừa nghe vừa nhìn Ngọc Hồ Điệp đơ đơ bên, mắt nàng mở to, tròng mắt ba chữ “ngươi gạt ta”. Đồ chết tiệt, làm nàng cứ nghĩ đại hiệp toàn lũ nghèo rớt.

      Tiếp thu ánh mắt chỉ trích của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lắc đầu như phản xạ có điều kiện.

      Trong lòng còn buồn bực hơn so với Vương Manh Manh, dựa theo giang hồ đồn thổi, đại hiệp đám đều cùng đinh đương vang (cái này thực biết là cái gì, ai biết chỉ với =,.:), tuyệt đối có lừa gạt Vương mèo , nhưng sao giờ lại thành thế này?

      hồi lâu, vẫn là Vương Manh Manh thu hồi tầm mắt dán lên người Ngọc Hồ Điệp, quay đầu hỏi: “Đại bá, người bá mang nhiều vàng như vậy, tại sao mua bộ quần áo tư trang ?”

      “Cái này ……”

      Vương Cương bị Vương Manh Manh hỏi vâu nhất thời ra lời, nhìn em trai nửa ngày: “Đệ coi, tại sao chúng ta đều muốn ăn mặt rách nát như vậy?”

      biết vì sao, Vương Mông đứng lên, sắc mặt cũng trở nên cổ quái, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

      theo Vương Cương thào lầm bẩm hai chữ ‘vì sao’, đột nhiên đứng lại vỗ trán: “Người ta có câu ‘tài để lộ’! Nếu chúng ta ngụy trang như vậy, nhỡ gặp được đạo tặc làm sao bây giờ?

      “Sợ gặp đạo tặc?”

      Vài tiếng hô kinh ngạc vang lên, vài người mặt phủ đầy hắc tuyền.

      Vương Manh Manh lại sửng sốt: “Cha, cha là sợ gặp đạo tặc? Cha phải đại hiệp sao? Đại hiệp cũng sợ đạo tặc? Đại hiệp phải chuyên môn truy bắt đạo tặc sao ?”

      Mấy câu câu hỏi này, làm cho Vương Cương ho khù khụ, mặt đỏ hồng trừng mắt nhìn Vương Mông.

      Nghiêng đầu, ghé lỗ tai , giọng : “Tiểu đệ, dối cũng nên lung tung.”

      Vương Mông lau lau mồ hôi trán: “Là do tình huống cấp bách, đệ bị ép buộc phải ra.”

      Vương Cương thầm thở dài tiếng, chỉ có thể là kiên trì dựa theo lời của Vương Mông mà chống đỡ, hai mắt mở to, đấm tay lên bàn: “Đúng vậy, chẳng lẽ đại hiệp phải là người, sợ đạo tặc?”

      Sau đó liền lảng sang chuyện khác:

      “Tốt lắm, tại phải thời điểm thảo luận vấn đề này, Manh Manh, ta cho con biết, chúng ta là đại hiệp sợ Thính Phong, tên vô lại như thế kia, đáng đánh! Con đừng sợ!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 91:Thiên hạ đệ nhất giáo

      Edit: Phương Xêkô
      Beta: Ngôn Ngôn

      Phượng Thanh Ly cau mày, từ chối cho ý kiến.

      “Cha ngươi là giáo chủ Phượng Khinh Vân?”

      Vương Cương nhìn Phượng Thanh Ly, ràng là chê cười nàng trẻ người non dạ:


      “Lạ , ta lợi hại như vậy, sao lại có thể sinh ra con nha đầu lỗ mãng thế này.”

      Phượng Thanh Ly hừ lạnh tiếng, lại hề phản bác điều gì, nàng ngốc, biết mình lỡ chọc giận Vương Cương, cùng động thủ chỉ có chịu thiệt.

      Hơn nữa, người là đại hiệp giữa đại hiệp, người là đệ tử ma giáo, cho dù Vương Cương có đánh nàng, người khác cũng Vương Cương cậy lớn hiếp bé, ngược lại còn khen là đại hiệp trừ hại cho dân.

      Đối với nhu thuận của Phượng Thanh Ly, Vương Cương rất vừa lòng: “ phải ta có ý coi thường cha ngươi, nhưng ngươi có biết vì sao cha mình dám đắc tội Thính Phong ?”

      Nhìn Phượng Thanh Ly lắc đầu, mặt Vương Cương liền xuất nụ cười khó đoán: “Ngươi cũng tưởng được những chuyện làm, nếu chẳng may đắc tội Thính Phong, khi chuyện của bị truyền ra giang hồ, rơi vào tay quan phủ, ngươi xem, kết quả thế nào?”

      xong lại cười trộm, tư từ ghé sát tai Vương Mông: “Thời gian trước quan phủ bảo chúng ta thương thảo, lúc ấy chính là thảo luận vấn đề của ma giáo, bàn xem phải xử chúng thế nào.”

      Vương Mông gật gật đầu, lại giọng thầm: “Phi pháp tụ chúng”

      Bọn họ rất , đến mức làm cho toàn bộ người trong phòng đều nghe được, đương nhiên bao gồm cả Phượng Thanh Ly.

      “Đúng vậy!”

      Vương Cương quan sát gương mặt tái nhợt của Phượng Thanh Ly, từ từ : “ chỉ như thế.”

      Phượng Thanh Ly mở to mắt, đổ lên đầu họ cái danh phi pháp tụ chúng, quan phủ còn có quyền xuất động nhân mã san bằng ma giáo, nếu chỉ có vậy, ma giáo chẳng phải chỉ còn mỗi đường chết ?

      Vương Cương nở nụ cười bí hiểm nhìn Phượng Thanh Ly kinh sợ, cười tủm tỉm, hỏi câu ăn nhập gì với vấn đề: “Tổng đà của các ngươi ở Hàng Châu à?”

      “Ừ!”

      Phượng Thanh Ly nhất thời ra vẻ kiêu ngạo, ngẩng đầu : “Chuyện này cũng có gì bí mật, đời này nơi nào là người là có giang hồ, nơi có giang hồ có ma giáo, người biết ma giáo biết tổng đà ma giáo ở Hàng Châu.”

      Như vậy ngạo khí, làm cho Vương Manh Manh sợ hãi than ra tiếng: “ như vậy, các ngươi chẳng phải là thiên hạ đệ nhất giáo sao?”

      Phượng Thanh Ly liếc nhìn ánh mắt hâm mộ ai bì nổi của Vương Manh Manh.

      Tuy rằng nàng trả lời câu hỏi kia, nhưng nhưng biểu tình mặt cũng xác minh, chuyện này quả nhiên là .

      Vương Cương bon chen: “Vậy xem ra, chuyện Tri Phủ Hàng Châu đăng báo là , bao lâu nữa, tổng đà ma giáo của các người phải chuyển .”

      “Dựa vào cái gì?”

      Phượng Thanh Ly tức giận bất bình kêu lên: “Chẳng lẽ các ngươi tưởng quan báo tư thù, tưởng giúp Vương Manh Manh hết giận? Ta nhất định phải Thính Phong truyền ra việc này, để cho người trong thiên hạ phân xử, đoạt vị hôn phu của người khác còn xuống tay với họ!”

      Vương Cương đăm chiêu, lúc Phượng Thanh Ly qua người liền năm lại tay nàng: “Này! cho ngươi biết, ta nể mặt ngươi cũng là người của võ lâm, có lòng tốt mật báo cho ngươi, tại sao ngươi lại những lời độc địa như vậy?”

      Phượng Thanh Ly vung tay về, quả nhiên là trứng chọi đá: “Mật báo? Chẳng lẽ các ngươi phải giúp Vương Manh Manh cướp vị hôn phu của ta nên mới dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy uy hiếp ta?”

      “Vị hôn phu của ngươi?”

      Vương Cương hít vào lãnh khí, quay đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp đứng yên ngoan ngoãn ở góc: “Ngươi ?”

      Nhìn Phượng Thanh Ly ủy khuất gật đầu xác nhận, Vương Cương liền lộ ra vẻ khinh thường: “Tên dâm tặc này? cần cướp, tặng cho nhà chúng ta, Manh Manh nhà ta còn thấy chướng mắt. Ngươi cần phải biết ràng, Manh Manh nhà chúng ta siêu cấp nữ hiệp giang hồ.”

      Ngọc Hồ Điệp khụ tiếng, có phải quá đáng quá rồi , chưa từng trêu chọc, chưa từng bắt nạt ai, sao lại đả kích như thế?

      Kháng nghị của rất hiệu quả, Vương Cương chuyển tầm mắt sang , tức giận hừ tiếng: “Khụ cái gì mà khụ, chẳng lẽ ta sai?”

      Lại bơ Ngọc Hồ Điệp, Vương Cương quay đầu nhìn Phượng Thanh Ly: “Nếu ta đoán nhầm, ma giáo các ngươi vài năm gần đây thu nhận ít tân môn đồ?”

      Phượng Thanh Ly hơi run lên: “Làm sao ngươi biết?”

      “Cái này đúng rồi!”

      Vương Cương quay đầu trừng mắt Vương Mông: “Đệ xem xem, ta đoán nhầm!”

      Vương Mông hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, chắp tay lạy Vương Cương: “Quả nhiên vẫn là đại ca lợi hại.”

      “Đương nhiên!”

      Vương Cương hất tóc: “Làm đại hiệp, ta có thể giải thích chuyện các ngươi thu nhận nhiều môn đồ, nhưng mà, các ngươi hình như cũng để tâm lắm đến tố chất phải?”

      Sau đó phất tay cái: “Này, ngươi cầm nó đem về cho giáo chủ Khinh Vân xem.”

      Phượng Thanh Ly vội vàng bắt lấy, mở ra xem, mặt bắt đầu phiếm đỏ, cầm thông lệnh cẩn thận cất vào trong người, dịu dàng cúi người: “Đa tạ Vương đại hiệp nhắc nhở.”

      Tò mò nhìn Vương Cương dễ dàng thu phục Phượng Thanh Ly, Vương Manh Manh ra vẻ quan tâm trước nay chưa từng có.

      Hồ nghi cùng Ngọc Hồ Điệp liếc mắt nhìn nhau, nhìn đến khi mắt mịt mù mờ ảo, vội vàng hỏi: “Đại bá, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Nàng hỏi, Phượng Thanh Ly càng đỏ mặt, nắm chặt góc áo: “Kỳ đều do cha ta, quá vội vã, thu nhận môn đồ có tố chất…”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 92: Mỗi người đều có hoàn cảnh

      Edit: Phương Xêkô
      Beta: Ngôn Ngôn

      Vương Manh Manh vừa nghe, lập tức cùng Ngọc Hồ Điệp trao đổi ánh mắt.

      Nhìn vào mắt đối phương cho đến khi ra sương mù, bọn họ hiểu được, chuyện vừa rồi hiểu gì, càng nghe càng thấy hồ đồ .

      Vương Cương khụ khụ mấy tiếng, chắp tay sau lưng thở dài: “Ma giáo bọn họ mấy năm nay thu nhận môn đồ, có việc gì cũng mở nghi thức hoan nghênh…”


      Sau đó đánh mắt sang nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi , bình thường trong chốn võ lâm, nghi thức hoan nghênh là gì?”

      Ngọc Hồ Điệp thận trọng suy nghĩ nửa ngày, cẩn thận trả lời: “Đương nhiên là uống rượu.”

      Vì phòng ngừa sai lầm, bổ sung thêm câu: “Đương nhiên, cũng có uống rượu .”

      “Vô nghĩa!”

      Vương Cương tức giận hừ lạnh tiếng: “Người trong võ lâm ai mà uống rượu, tuổi còn trẻ như ngươi biết cái gì mà lải nhải.”

      Ngọc Hồ Điệp khúm núm lên tiếng, người này tính tình khó ưa.

      Vương Cương lại thở dài, ánh mắt vẫn nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Uống rượu sai, chẳng qua là tốt, uống say làm ra vấn đề nghiêm trọng, ngươi có biết là vấn đề gì ?”

      Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp lóe lên, đáp án thốt ra: “Chẳng lẽ những người đó say rượu mà loạn tính?”

      vừa xong, liền thấy được đầy trời sao. Đương nhiên là do bàn tay Vương Cương tạo thành, đập cái mạnh lên cái đầu của tên heo Ngọc Hồ Điệp, bực bội quát: “Loạn cái đầu ngươi, đồ dâm tặc, suốt ngày chỉ nghĩ được mấy cái chuyện này.”

      Vương Cương nhìn Vương Manh Manh, ra hiệu: “Con cho !”

      Thấy tấm gương hy sinh oanh liệt của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh muốn lại thôi.

      Nửa ngày sau, rốt cuộc ai chờ nỏi nữa, mới trả lời: “Nhất định là bọn họ uống rượu xong đều xài hết tiền, ra ngoài cướp bóc!”

      “Cướp bóc?”

      Vương Cương lại giơ cao cánh tay, ngón tay cũng nắm lại thành đấm. Nhưng nhìn Vương Manh Manh ôm đầu nhắm mắt, đành tức giận hừ tiếng phất tay.

      “Bá nghĩ con cũng cần làm siêu cấp nữ hiệp nữa rồi, làm đạo tặc luôn , vô nãi nãi của ta à, làm thế nào mà con lại chỉ biết có cướp bóc?”

      “Chúng ta là ma giáo!”

      Còn đợi Vương Cương xong, Phượng Thanh Ly tức giận vung tay: “Chúng ta phải đạo tặc, làm sao có thể cướp bóc!”

      Vương Manh Manh nhìn thấy cánh tay Vương Cương buông xuống, mệng lại cười hì hì cười, ngượng giải thích với Phượng Thanh Ly sôi lửa giận: “Ha ha, ngại quá, ta thuận miệng ra, sai cái gì mọi người cũng đừng để ý.”

      Vương Cương lắc lắc đầu, nhìn Vương Mông, trong ánh mắt tràn ngập trách cứ.

      Ánh mắt này làm cho Vương Mông rùng mình, lau lau mồ hôi trán. Cúi thấp đầu thầm vào tai Vương Cương: “Huynh cũng phải biết, đứa bé này từ đến lớn đều hứng thú với chuyện của giang hồ, sao còn hỏi nó, nó được như vậy xem như đả cho huynh mặt mũi lắm rồi.”

      “Con thế này đều tại cha!”

      Vương Cương ngửa mặt lên trời thở dài tiếng. Quyết định làm khó đứa này trước mặt người ngoài.

      Đầu tiên dùng ánh mắt trấn an Phượng Thanh Ly bị vũ nhục cả tinh thần và tư tưởng, sau đó giọng trách cứ Vương Manh Manh: “Bá này Manh Manh, con về sau đừng giỡn lung tung thế nữa.”

      Vương Manh Manh gật gật giật giật: “Về sau .”

      Vương Cương thầm mắng đứa ngu ngốc này vô số lần. Rồi hắng giọng : “Tục ngữ : người có ba loại, uống rượu xong đứng lên là sai, nhưng uống nhiều quá tránh khỏi phải giải quyết.”

      vỗ mạnh vào đùi: “Giáo chủ Phượng Khinh Vân kia vì nóng vội, người nào cũng thu. Chuyện này tất nhiên ảnh hưởng rất lớn tới nghi thức chào mừng tân môn đồ. Uống hết rượu nhà xí, mà chọn cách hắc ám là giải quyết tại chỗ, các ngươi , bọn họ có phải quá thoải mái rồi ?”

      “Ách!”

      Hai câu trả lời sai của mấy tên heo kia làm ai cũng buồn bực tới cực điểm, ai có thể ngờ lại là thế này =.=

      Vương Cương thèm nhìn biểu cảm của bọn họ, đập tay lên bàn: “Chẳng lẽ các ngươi nghĩ đây là chuyện ?”

      Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp đều cảm thấy chuyện này quả là khó chấp nhận, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu. Còn bề ngoài – khi mà phải đối diện với ánh mắt bức người của Vương Cương -hai người họ tuyệt đối dám biểu lộ cái gì, rất nhanh cùng lắc đầu: “ !”

      “Đúng vậy, !”

      Vẻ mặt Vương Cương bắt đầu nghiêm túc, đứng lên: “Các ngươi có biết, hai năm nay Hàng Châu thành cái loại gì ?”

      cần người khác trả lời, Vương Cương liền tự cảm thấy đau đớn đấm ngực: “Chỉ cần vừa vào thành Hàng Châu, mặc kệ là ai, ngửi được mùi, các ngươi biết là cái gì ?”

      Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp tình gật đầu cái, như vậy đương nhiên phải hiểu, biết mùi gì chẳng phải là ngu lắm sao?

      cần phải , cái kia đảm bảo là mùi xú uế….(@.@)

      Vương Cương gật đầu: “Các ngươi tưởng Hàng Châu là nơi nào? Là nơi người giàu hay nghèo muốn đều có thể đến, bị bọn họ làm ô nhiễm như vậy, kẻ nào còn ngu ngốc tự dẫn xác vào?”

      “Quả , Tri phủ Hàng Châu vẫn rất khoan dung với bọn ma giáo các ngươi!”

      Vương Cương thở dài tiếng. Nhìn chằm chằm vào sắc mặt dị thường của Phượng Thanh Ly: “Nhiều lần theo nhắc nhở, tẩy uế dựa vào tuyên truyền, cũng có đề ra nội quy, điều thứ nhất là gì? Mẹ nó ta quên mất rồi”

      Phượng Thanh Ly quả nhiên hổ là nhân sĩ Hàng Châu, nhanh mồm nhanh miệng trả lời: “Điều thứ nhất, được đại tiện, tiểu tiện sai chỗ.”

      chưa xong phát mình bị hố, trong lòng thầm mắng. Vương Cương, lão hồ ly, cái gì mà quên? Có mà cố ý, cố ý bẫy nàng ra.

      Kinh ngạc chút, ngay sau đó, Phượng Thanh Ly nắm chặt bàn tay, mắt hạnh mở tròn: “Tên Tri phủ kia cũng là chuyện bé xé ra to, có mỗi việc này cũng bảo chúng ta dọn , uổng công cha ta đưa nhiều bạc như vậy, đồ cẩu quan”

      Vương Cương bất đắc dĩ lắc đầu: “Aiz, đại tiểu thư của ta, ma giáo các ngươi phản rồi, tri phủ đại nhân người ta cũng báo cáo triều đình.”

      Liếc đểu Phượng Thanh Ly, lại ảo não thở dài hơi: “Mùi các ngươi gây ra làm Tri phủ đại nhân từ cao bỗng nhiên thành tạp vụ, xem, thế là thế nào?”

      Vương Manh Manh hít vào lãnh khí: “Tri phủ đại nhân này cũng quá tình nghĩa rồi!”

      phải thế!”

      Vương Cương gật gật đầu: “Nếu phải Tri phủ phu nhân trước đó tức giận, mực cho rằng Tri phủ đại nhân ở ngoài bao nuôi tiểu thiếp mà bỏ tư gia, rồi đánh , từ đó cho ra ngoài, kỳ thực cũng muốn làm khó dễ các ngươi, dù sao nhận bạc cũng phải là ít”

      Vương Mông ở bên cạnh a dua gật đầu: “Tri phủ cũng bị bức đến đường cùng, các ngươi có nhìn thấy Tri phủ đại nhân bị phu nhân đánh , quả thực vô cùng thê thảm. Bất quá, chuyện của các ngươi, ở đây ai cũng là người trong võ lâm, ta là Giang Nam võ lâm minh chủ, cho nên mới nhắc nhở các ngươi, nếu muốn dọn , mau mau về mà dạy đồ đệ cho tốt vào.”

      Phượng Thanh Ly nhu thuận gật đầu cái: “Đa tạ Vương đại hiệp, ta trở về với cha, bảo cha quản thúc đồ đệ.”

      tốt, trẻ dễ dạy!”

      Vương Cương vừa lòng gật gật đầu, hơn nữa câu: “Bất quá, các ngươi bảo người đem nước rửa sạch đường Hàng Châu, như vậy mới chứng tỏ ăn năn!”

      Vương Mông thở dài tiếng: “Nhớ kỹ, phải việc quan trọng đừng gọi chúng ta, đại hiệp cũng là người, cũng biết mệt, cũng có việc gia môn phải xử lý .”

      Vương Manh Manh cười cười, vừa định hai câu, đột nhiên nhìn Thảo Thượng Phi hôn mê biết tỉnh từ bao giờ.

      chỉ có như thế, còn cầm theo giấy bút sột soạt ghi lại.

      Vương Manh Manh biết rất , Thảo Thượng Phi này tuyệt đối viết được cái gì ra hồn, nên vội vàng bay tới chỗ , đoạt lấy xấp giấy.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 93: Đại hiệp ra tay

      Edit-Beta: Ngôn Ngôn
      Nhìn thoáng qua tiêu đề sau đó hút ngụm khí lạnh, thẳng mặt đọc ra tiếng: “Bí mật kinh thiên: Võ lâm minh chủ Giang Nam cùng ma giáo thông đồng thành gian, tiết lộ cơ mật trọng đại của triều đình.”

      Thanh Vương Manh Manh làm cho ánh mắt mọi người đều nhìn Thảo Thượng Phi.


      “Hì hì!”

      Thảo Thượng Phi thanh xanh tím tử trán nhất thời toát ra vô số mồ hôi lạnh, chậm rãi cười mỉa: “Thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp mà thôi, ta cũng chỉ là tùy tiện viết viết, tuyệt đối ……”

      “Ngươi cần giải thích !”

      đợi Thảo Thượng Phi xong, Vương Cương liền đánh gãy lời của , tại lúc chuyện, ánh mắt nhìn đệ đệ mình, ngưng trọng : “Ngươi là Giang Nam võ lâm minh chủ, ngươi hẳn là biết làm như thế nào ?”

      “Biết!”

      Vương Mông mạnh gật gật đầu, tức giận hừ tiếng, toàn thân cốt cách đột nhiên phát ra trận bạo vang, lạnh lùng nhìn thượng Thảo Thượng Phi, người phát ra sát khí nhất thời làm cho tất cả mọi người lui ba thước.

      Nằm mặt đất ngửa đầu, Thảo Thượng Phi lại sợ tới mức hồn phi phách tán, khóe miệng run nhè , lại phát ra được thanh nào, ngay cả cầu xin tha đều ra câu.

      hồi lâu mới kêu rên ra tiếng: “Vương minh chủ ngươi yên tâm, ta chính là gan lớn như trời, cũng dám tiết lộ ra ngoài, ngươi lão nhân gia tạm tha ta .”

      Vương Mông quả nhiên hổ là Giang Nam võ lâm minh chủ, chỉ là này khí thế là đủ rồi.

      giận trừng mắt Thảo Thượng Phi ước chừng có khắc chung, đồng dạng là câu cũng , nhưng trong khí cái loại này hơi thở đầy sát khí lại càng ngày càng đậm.

      Mắt Vương Manh Manh cũng mị thành đường.

      Nàng nhìn cha, trong mắt tràn ngập sùng kính, xuyên qua lại có thể có như vậy có người cha dũng, nàng còn có gì để oán .

      Xem ra, xuyên qua đến thời đại này, là lên trời đối nàng kia nhất thế bồi thường.

      Chính là Ngọc Hồ Điệp trong lòng cũng sinh ra loại kính ngưỡng, trong lòng thầm khen tiếng: “Hảo sát khí!”

      Lúc mọi người ngừng thở chờ tình phát sinh, cánh tay Vương Mông liền cao cao giơ lên, ánh mắt đồng thời cũng mị thành đường.

      thế hệ đại hiệp sắp ra tay.

      Vương Manh Manh trong mắt sùng kính càng thêm nồng hậu, đại hiệp quả nhiên hổ là đại hiệp, nên ra tay liền ra tay!

      Mọi người đều nín thở tĩnh khí chờ Vương Mông kia lôi đình nhất kích ra tay, mà giơ lên cao cánh, tay quả nhiên phụ mong đợi của mọi, người mạnh hạ xuống.

      Nhưng là……

      Nhưng là tay có chạm vào Thảo Thượng Phi, vô thanh vô tức trực tiếp dừng lại cách trước ngực Thảo Thượng Phi ít nhất năm thước.

      Lần này chẳng những là Vương Manh Manh đối kính ngưỡng càng sâu, chính là luôn luôn đều xem thường đại hiệp ma giáo đại tiểu thư Phượng Thanh Ly cũng kinh hô ra tiếng: “Vô thanh vô tức lăng chưởng?”

      Ngọc Hồ Điệp cũng kích động phen, thể tưởng được cư nhiên thấy được trong truyền thuyết vô thanh vô tức lăng chưởng, ra, lăng đánh vật khó, khó chính là vô thanh vô tức.

      Vương Mông thu chưởng lại, sát khí cũng biến mất: “Chúng ta !”

      Vừa dứt lời, dùng lôi đình chi thế nhanh chóng vô cùng tiêu sái đến ngoài cửa, đến cửa quay đầu nhìn kia đoàn người còn sững sờ ở tại chỗ bất động: “Các ngươi sững sờ ở nơi này làm cái gì? Còn lăn ra đây cho ta!”

      Nuốt ngụm nước bọt, Thảo Thượng Phi quỳ rạp đất, ra vẻ chút đều có bị chưởng kia của Vương Mông đánh cho bị thương, đứng lên lủi ra ngoài, mới được nửa, bị Vương Cương chặn lại: “ phải gọi ngươi! Ngươi cho ta là đồ ngốc sao, ta còn có số việc muốn cùng ngươi hảo hảo thương lượng chút.”

      “Ách!”

      Nhìn đến động tác nhanh nhẹn của Thảo Thượng Phi, kích động thôi nhất thời hai mặt nhìn nhau đứng lên.

      Vẫn là Ngọc Hồ Điệp kiến thức rộng rãi, trước hết nghĩ thông suốt vấn đề này, giọng : “Quả nhiên hổ là Giang Nam võ lâm minh chủ, mọi tình đều lo lắng chu toàn, nhất định là ám thủ, chờ chúng ta rồi, Thảo Thượng Phi mới có thể nội thương phát tác bỏ mình, đến lúc đó ai cũng sao hạ thủ.”

      “Nga!”

      Vương Manh Manh cùng Phượng Thanh Ly bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, vội vàng hướng phía ngoài chạy , nếu bọn họ còn ngây ngốc đứng ở nơi này, đến lúc đó chẳng phải là thoát được quan hệ .

      Vương Manh Manh mới bước ra cửa, liền ghé vào Vương Mông bên tai giọng hỏi: “Cha, kia Thảo Thượng Phi lúc nào mới chết?”

      Vấn đề này, làm cho mắt Vương Mông nhất thời trừng lớn, kinh ngạc lớn tiếng hỏi: “ vì sao chết?”

      Vương Manh Manh nhàng huých chút Vương Mông cánh tay, cười hì hì tề mi lộng nhãn, hết thảy đều ở trung bộ dáng: “Lão cha, ngươi đừng giả vờ, nơi này đều là người nhà, ra có vấn đề gì .”

      Nàng nghịch ngợm hướng Vương Mông trát trát nhãn tình: “Chúng ta đều biết ngươi đối Thảo Thượng Phi dùng là là ám thủ pháp.”

      “Ám thủ pháp?”

      Vương Mông vẻ mặt kinh nghi bất định làm cho tất cả mọi người thể bội phục đứng lên, thể tưởng được này đại hiệp công phu cao cường còn tính, chính là hành động đều tài trí hơn người, giả vờ so với người khác còn giống hơn.

      Vương Mông cúi đầu: “Cái gì ám thủ pháp minh thủ pháp, ta căn bản là có đối Thảo Thượng Phi xuống tay a?”

      “Ngươi hề động thủ?”

      Vương Manh Manh cùng hai người kia cũng ràng lắm tình huống tại, trao đổi ánh mắt lâu.

      Rốt cục vẫn là quyết định hề thừa nước đục thả câu, trực tiếp mở miệng hỏi: “Lão cha, vậy ngươi bảo chúng ta ra là làm cái gì? Còn có đại bá phải , ngươi là võ lâm minh chủ, hẳn là biết làm như thế nào, giờ lại là chuyện gì?”

      “Thanh tràng a!”

      Vương Mông bộ dáng đương nhiên: “Đại bá ngươi phải rất ràng, ta là Giang Nam võ lâm minh chủ, đối rất nhiều chuyện ít nhiều có chút tị hiềm, nếu lúc cùng Thảo Thượng Phi chuyện, ta còn ở lại, giả bộ có nhìn đến có phải hay khỏi có chút rất giả tạo ?”

      “Ách!”

      Vương Manh Manh rốt cục hiểu được, nàng kính ngưỡng lão cha vì nguyên nhân này mà đuổi mọi người ra ngoài.

      là vì tị hiềm, nhưng là tuyệt đối phải Ngọc Hồ Điệp như vậy.

      Nghe được trong phòng tiếng kêu thảm thiết, Vương Mông dựng lỗ tai lên, cũng biết là cùng nàng hay là chính mình ở thào tự , dù sao ý tứ của cũng ràng: “Kỳ quái, khoảng thời gian này, lỗ tai của ta thường xuyên có vấn đề, có việc gì liền ong ong vang lên, thanh gì đều nghe được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :