1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 84: Đứa thế nào rồi?

      Sau khi hỏi được địa điểm, Ngọc huynh đệ cũng gì.

      Mà lập tức lấy tay ôm ngang người Vương Manh Manh, chạy như điên tới hiệu thuốc gần nhất.

      Đến cửa, Ngọc Hồ Điệp ôm Vương Manh Manh vừa định vào, cánh tay liền ngăn phía trước bọn họ.

      Nhìn dọc lên theo hướng cánh tay, người này hẳn là người làm rồi:


      “Chủ nhân nhà ta bề bộn nhiều việc, xin hỏi các vị có hẹn trước ?”

      Vương Manh Manh ôm bụng cau mày nhìn chủ nhân của cánh tay chán sống kia, vừa định gì đó, nhưng mở miệng ra cái gì cũng được.

      Người kia thấy.

      Nàng chỉ kịp liếc mắt cái, người kia ngay cả kêu cứu mạng cũng kịp ra, biến mất ngay trước mặt nàng.

      ta, ặc, bị Ngọc Hồ Điệp cước đá bay:

      “Đúng là muốn chết!”

      Ngọc Hồ Điệp tiêu sái lưu loát đem loạt động tác này hoàn thành, chút cũng dừng lại liền xông vào bên trong.

      Vào đến nơi quả nhiên là khiến người ta sửng sốt!

      Toàn bộ hiệu thuốc đều trống rỗng! Chỉ có lão già cười cười xem sách. Nhìn cái thể loại kia xem, ngay cả việc bọn họ vào cũng phát .

      Nhưng mà đây phải vấn đề Ngọc Hồ Điệp quan tâm.

      cẩn thận đặt Vương Manh Manh lên ghế, tiến đến chỗ ông lão kia kéo kéo góc áo: “Đại phu, qua bên này xem bệnh !”

      Nghe được Ngọc Hồ Điệp tới tìm đại phu, người kia sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, thân mình cũng hơi run run.

      Quát to tiếng sau, người kia liền ôm đầu ngồi xổm xuống.

      Miệng, lại kêu la ngừng:

      “Đừng đánh, ta cũng cố ý, nếu người làm có cái gì tốt, ngươi cứ việc chuyển này nọ , hai ba ngày nay đều bị đánh, ta là chịu nổi rồi!”

      Ngọc Hồ Điệp kinh ngạc nhìn chằm chằm cái đầu cúi thấp của ông lão kia, lông mày chau lại, tức giận quát:

      “Ta chỉ là hỏi đại phu đâu rồi, ta đánh ngươi làm cái gì?”

      “Ngươi muốn cắn ta!”

      Người kia lại cúi đầu càng tấp, càng lúc càng cắm xuống nền nhà nha~!

      Thanh tuy rằng rất , nhưng vẫn theo cái miệng vùi vào đầu gối truyền đến: “Muốn đánh đánh , chỉ cần đánh vào mặt là được rồi, về sau ta còn phải nhờ nó mà kiếm cơm!”

      Ngọc Hồ Điệp cảm giác mắt của mình sắp hỏng đến nơi rồi.

      Bên kia bụng của Vương Manh Manh là đau muốn chết, ngờ lại gặp được tên như vậy, cái gì cũng ràng.

      cần suy nghĩ, Ngọc Hồ Điệp nâng người kia đứng lên, nghiến răng nghiến lợi : “Ta có hứng thú đánh ngươi, ta chỉ cần biết đại phu ở đâu. Nếu bằng hữu của ta xảy ra chuyện hay, ta muốn động thủ!”

      Nghe Ngọc Hồ Điệp , cái đầu của ông lão kia liền ngẩng lên: “Ngươi phải người nhà bệnh nhân trước kia ta từng khám qua?”

      “Đương nhiên phải!”

      Ngọc Hồ Điệp hồ nghi liếc mắt nhìn, theo cách , chính là đại phu.

      cần suy nghĩ, Ngọc Hồ Điệp chỉ về phía Vương Manh Manh: “Ta là mang bằng hữu đến xem bệnh.”

      Ngọc Hồ Điệp vừa xong, vẻ mặt người kia liền thay đổi.

      Chẳng những là vẻ mặt thay đổi, chuẩn xác mà , cả người đều thay đổi.

      Cái người có vẻ co vòi sợ hãi vừa rồi đột nhiên biến thành nam tử hán cả khí chất và dáng người đều vĩ ngạn.

      Cái kiểu chuyển biến quá ư nhanh chóng này, cơ hồ làm cho Ngọc Hồ Điệp thể tin được, đứng trước mặt mình là người mà phải hai.

      Người kia đầu tiên là ho khụ khụ hai tiếng, ánh mắt quét lên người Ngọc Hồ Điệp, trầm giọng :

      “Ta chính là chủ của hiệu thuốc này, Giang đại phu.”

      Sau đó nhíu mày, tức giận : “Các ngươi có hẹn trước

      “Hẹn trước?”

      Ngọc Hồ Điệp mặt nhăn mày nhó nhìn thoáng qua căn phòng: “Nơi này của ngươi trống hoắc, trừ ngươi ra, ở ngoài là hai chúng ta, muốn hẹn trước làm cái gì?”

      tại có người là do ngoại lệ. cách khác, cái ngươi xem chỉ là mặt ngoài! Ngươi có biết cái gì là mặt ngoài ?”

      Với vấn đề thâm ảo này, Ngọc Hồ Điệp lập tức lắc đầu.

      “Danh tiếng của ta ai trong thành là biết, người bệnh đến xem ngày nhiều kể xiết.”

      Giang đại phu rất kiên nhẫn giải thích: “Nếu có hẹn trước, ngươi xông đến đây chẳng phải là cướp chỗ người khác sao?”

      Nghe đến đó, Vương Manh Manh đeo vẻ mặt đau khổ oán niệm: “Chỉ sợ xem xong, ngươi lại bị người ta đập vỡ đầu”

      Ngọc Hồ Điệp lòng nóng như lửa đốt nên có chú ý suy nghĩ kỹ lời của tên lang băm này , nhưng mà nàng lại hiểu thấu.

      Theo các loại tình cảnh vừa rồi, người kia tuyệt đối phải là thầy thuốc tốt. Nếu phải xem bệnh hại chết người, làm sao có người dám đánh ?

      Vương Manh Manh còn định nốt, ánh mắt Giang đại phu nhất thời mị thành cái khâu.

      Ngọc Hồ Điệp để ý cái liền lẻn đến cạnh Vương Manh Manh bịt miệng của nàng.

      Cúi đầu nhìn chằm chằm Vương Manh Manh, từng chữ từng chữ :

      nương, tốt nhất là nên linh tinh, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là bệnh nguy kịch, nếu lại kéo dài chút, chỉ sợ thánh y là ta cũng cứu được!”

      Giang đại phu ôm cánh tay Vương Manh Manh, tuyệt đối là dùng lực lớn hết mức. Ở phía sau, mặc kệ Vương Manh Manh thế nào giãy dụa, đều thể động đậy.

      Hai mắt trợn ngược lên, trắng dã. Bởi vì bị bàn tay chút lưu tình bị hết mũi miệng, khiến cho hô hấp thông.

      để ý đến Vương Manh Manh đau khổ giãy dụa, Giang đại phu quay đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi muốn người hay muốn tiền?” (Nguyên văn: Ngươi yếu nhân hay muốn tiền)

      Câu nghiêm trọng này vừa xuất ra, Ngọc Hồ Điệp nhất thời hít vào lãnh khí, nhìn thoáng qua đôi mắt trắng dã của Vương Manh Manh, quyết định nhanh: “Đương nhiên là muốn người.”

      “Người bệnh, trước cần đặt cọc trăm lượng.”

      Giang đại phu mạnh thở dài hơi: “Bằng ……”

      “Nhiều như vậy?”

      Ngọc Hồ Điệp lại hít hơi, đem hết số bạc vụn trong người ra: “Ta chỉ có năm lượng hai, người xem xem……”

      Lờ chưa dứt, bạc trong tay bị Giang đại phu phen cướp : “Thành giao!”

      Ngọc Hồ Điệp há hốc miệng nhìn Giang đại phu: “Ngươi xác định? Ta chỉ có năm lượng hai.”

      Quả trách được buồn bực, giá này đúng là hơi thái quá rồi.

      Giang đại phu nhìn cũng thèm nhìn Ngọc Hồ Điệp cái nào nữa.

      Dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng bỏ bạc vào tay áo, thuận tay vỗ vỗ ngực.

      “Chính cái gọi là người thầy thuốc, làm danh y, bản nhân đương nhiên phải lấy việc chữa cho bệnh nhân làm trọng, giá bèo chút cũng vấn đề.”

      “Đúng! Đúng! Đúng!”

      Ngọc Hồ Điệp vội vàng gật đầu: “Đại phu ngươi là quá đúng, nhưng mà có thể xem bệnh cho muội ấy được chưa?”

      “Đương nhiên có thể!”

      Tiền cũng thu vào túi, ngón tay Giang đại phu đương nhiên cũng rời khỏi miệng Vương Manh Manh.

      Nhìn Vương Manh Manh dùng sức hít từng ngụm khí, rất nhanh đưa ra chẩn đoán: “May là các ngươi tới kịp lúc, nương này bị bệnh hen suyễn, quả ……”

      Ngọc Hồ Điệp cùng Vương Manh Manh, ánh mắt hai người nhất thời trợn tròn, cùng lúc quay sang nhìn nhau, trăm miệng lời kinh hô: “Bệnh hen suyễn?”

      Giang đại phu hổ là hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhìn phản ứng của hai người trước mắt, lập tức biết mình chẩn đoán sai rồi.

      “Các ngươi nên gấp gáp, nghe ta ! Đừng có tùy tiện ngắt lời ta”

      Mặt đỏ, tâm loạn, tóm lại là cực kỳ bỉnh thản tiếp: “Đương nhiên, bệnh hen suyễn chính là bệnh có thể gây biến chứng, nhưng mà nguyên nhân bệnh khẳng định có khả năng là thế.”

      Tinh tế nhìn Vương Manh Manh vài lần, Giang đại phu trịnh trọng quay đầu hỏi Ngọc Hồ Điệp:

      “Ngươi , nàng ta bị sao?”

      Ngọc Hồ Điệp lau lau mồ hôi lạnh: “Muội ấy đau bụng!”

      “Á?”

      Ánh mắt Giang đại phu liền rơi xuống bụng Vương Manh Manh, nhìn bụng nàng hơi hơi nhô lên, lại trực tiếp hạ kết luận: “Vậy chắc chắn là có rồi!”

      Nghe Giang đại phu chẩn đoán, Vương Manh Manh suy yếu gật gật đầu.

      Lại há miệng hớp thêm vài ngụm khí trong lành mát mẻ, Vương Manh Manh mới : “Đúng vậy, việc này ta sớm biết, giờ ta muốn hỏi, vì sao bụng của ta lại đau như vậy?”

      “Xem, đúng rồi, ta sớm nhìn ra là ngươi đau bụng.”

      Giang đại phu bày ra vẻ mặt ‘quả ngoài sở liệu của ta’, hơi hơi cười chút: “Các ngươi tìm đúng người rồi, bản đại phu tuy rằng bệnh gì cũng tinh thông, nhưng mà sở trường vẫn là trị liệu các triệu chứng do đau đớn gây ra.”

      “Ể?”

      Vương Manh Manh vốn hoài nghi khả năng y thuật của Giang đại phu, lúc này cũng bắt đầu dám khẳng định đứng lên.

      Bằng kết luận của nàng, Giang đại phu này quả thực chính là lang băm giang hồ nha!

      Nhưng là nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của , lòng Vương Manh Manh cũng bắt đầu dao động, hai mắt lóe hào quang: “Ngươi có thể chữa trị tốt cho ta?”

      “Khẳng định!”

      Giang đại phu cực kỳ khinh miệt liếc mắt nhìn Vương Manh Manh, bắt đầu lôi sở trường y học của mình ra giới thiệu: “Ngươi nghe những gì ta vừa sao? Trị liệu đau đớn là sở trường của ta”

      Ngừng lại lát, lại trầm giọng : “ như vậy, tay đau chặt tay, chân đau khảm chân, tám chín phần mười đều có thể giảm đau nha!”

      “Ách!” o_O

      Vương Manh Manh tự giác nắm chặt tay Ngọc Hồ Điệp, hơn nữa cơ thể bắt đầu ngừng run rẩy.

      Nàng đột nhiên phát Giang đại phu này tuyệt đối phải là đại phu, mà chính là đồ tể. >”<

      Nhìn hai người chuẩn bị chạy trốn, Giang đại phu mỉm cười: “Bất quá giờ chỉ là bụng đau thôi, đương nhiên cũng thể chặt được, nhưng mà cũng có cách dời .” (Nguyên văn: dời pháp)

      Vương Manh Manh nghe vậy trong lòng hơi hơi định rồi chút, ngừng đem ánh mắt muốn ‘cứu ta’ bắn qua chỗ Ngọc Hồ Điệp, mới chiến run rẩy ngẩng đầu hỏi: “Dời ?”

      “Đúng vậy!”

      Giang đại phu quả quyểt. Sau đó bàn tay đột nhiên túm lấy ót Vương Manh Manh, lực đạo rất lớn, làm cho Vương Manh Manh nhất thời chết ngất.

      Giang đại phu động thủ đánh người, vậy mà mặt lại tươi cười hớn hở, vừa lòng nhìn Vương Manh Manh trực tiếp ngã ở ghế, từ từ : “Này, chính là cách dời .”

      dở, sát phía sau vang lên tiếng hét thảm thiết:

      “ÔIIIIIIIIIIIIII!”

      Nhìn Vương Manh Manh chết ngất, Ngọc Hồ Điệp gần như sửng sốt

      Tiếp theo liền vung nắm đấm lên giữa mặt Giang đại phu, đánh cho thành đầu heo.

      Xoay người tung chân tạt ngang, bên ngừng đá, bên lớn tiếng quát: “Cái đồ vương bát đản, thể tưởng được ở trong thành cũng có hắc điếm như vậy.”

      Đứng thẳng người, lại đá cước lên người Giang đại phu, Ngọc Hồ Điệp căm tức vung tay đấm xuống.

      Nhưng mà, nắm tay lại đấm vào sát mang tai : “Ngươi , ngươi rốt cuộc do ai phái tới?”

      cần đánh, van cầu ngươi cần đánh nửa……”

      Loại danh y khí thế người Giang đại phu chớp mắt lại thấy, thay vào đó là bộ dạng ai oán ôm mặt gào khóc: “Ta là thành tâm giúp ngươi chữa bệnh mà, ngươi nhìn , tại nàng ta tuyệt đối thấy đau!”

      Ngọc Hồ Điệp nhất thời ra câu.

      là bị lời của Giang đại phu làm cho phân tâm.

      Vương Manh Manh xác thực cảm thấy đau bụng, bị đánh thành ra thế này, cũng cảm thấy người có chỗ nào đau.

      Giang đại phu tiếp tục kêu rên: “Ta dùng là cách dời chân chính mà, bằng ngươi chờ nàng ta tỉnh lại rồi hỏi, ta cam đoan nàng ta đau đầu mà phải đau bụng.”

      Uỳnh!

      Ngọc Hồ Điệp nhất thời cảm thấy có trận sét đánh từ trời giáng xuống, cẩn thận giọng hỏi: “Ngươi cho ta biết, cách dời của ngươi chính là phát ở đầu muội ấy mà phải ở bụng?”

      “Ờ!”

      Giang đại phu đầu lập lao đến ôm đùi Ngọc Hồ Điệp, tràn đầy ủy khuất ngẩng đầu nhìn: “Trẻ cũng dễ dạy, chính là như vậy.”

      Ai đó gân xanh lại bắt đầu nổi lên: “Ta đánh……”

      Nắm tay vừa mới tung xuống cách người Giang đại phu chừng 1cm, bị tiếng khóc kinh thiên động địa của làm cho phải thu về.

      “Ngươi đánh đánh nữa . Năm nay làm đại phu tại sao lại khó như vậy? Bà nội tổ tiên của con ơi, người ta ràng chỉ biết giúp mấy đứa trâu bò đỡ đẻ, bệnh nhân cũng phải bệnh như vậy! Ngươi bảo ta có biện pháp sao? Ngươi đánh chết ta, đánh chết ta !”

      “Ách!”

      Ngọc Hồ Điệp mặt rơi đầy hắc tuyến:

      “Hóa ra ngươi là bác sĩ thú y! Nguyên lai có giấy phép hành nghề”

      Lần này Giang đại phu cố gắng nâng lên nửa người , tức giận : “Huynh đệ này, ta ánh mắt của ngươi là có vấn đề, ngươi nên gặp thầy thuốc , ta chữa bệnh tuy rằng cái gì cũng tinh thông, nhưng mà việc trị liệu mắt là sở trường nhất.”

      Thói quen bình thường vừa mới xong, Giang đại phu lập tức che miệng mình, mắt nheo lại hấp háy, nổi lên tia cười quyến rũ: “Hắc hắc, thói quen, thói quen rồi.”

      Nhìn sắc mặt lạnh như băng của Ngọc Hồ Điệp, vội vàng đứng lên chạy đến bức tường xanh xanh xám xám đem biển chữ vàng xuống: “Ta có giấy phép hành nghề mà!”

      “Ồ?”

      Ngọc Hồ Điệp đem thứ Giang đại phu vừa mang đến xem qua lúc, dựa những gì ghi đó hẳn là: “Diệu thủ hồi xuân, giang hồ đồn đại.”

      Ngón tay Ngọc Hồ Điệp dùng lực, chặt đứt cái biển kia thành hai nửa

      Ném hai nửa kia lên bàn, lạnh giọng : “Mặt viết sai rồi, hẳn là diệu thủ truy mệnh mới đúng!”

      Hai mảnh kia còn chưa chạm đến mặt bàn, Giang đại phu liền ngã xuống đất. Vô cùng bi tráng, vô cùng đau thương, gân cổ lên gào thét: “Biển của ta, năm trăm lượng bạc của ta mới mua được nó mà! Oaaaaaaaaa~~~”

      Bất quá lúc hăng say gân cổ, nhìn nắm tay Ngọc Hồ Điệp lại bắt đầu giơ lên, Giang đại phu vội vàng ôm đầu nằm úp sấp: “ cần đánh, nương tử của ngươi phải là mang thai sao? Sở trường của ta chính là với mấy vật như vậy đó.”

      Nhìn ánh mắt Ngọc Hồ Điệp tràn đầy hồ nghi, Giang đại phu nhanh miệng thêm: “Cùng lắm ta coi nàng ta là ngựa để điều trị, người ta phải sao, phụ nữ cùng với ngựa, sai biệt lắm.”

      quả đấm vèo vèo bay tới, trúng ngay giữa mặt nạn nhân :))

      Ngọc Hồ Điệp rống lên tiếng giận dữ: “Đồ hố xí nhà ngươi! Ta tuyệt đối để cái tên thú y như ngươi xem bệnh giúp muội ấy”

      Bất quá……

      Bất quá Ngọc Hồ Điệp rất nhanh phát việc.

      cho lang băm này giúp Vương Manh Manh xem bệnh đúng là được, bụng của Vương Manh Manh chỉ sợ cầm cự được đến lúc tìm đại phu khác.

      Thứ hai, người ngay cả lượng bạc bằng hạt bụi cũng có.

      Căn bản là biết lấy gì để tìm đại phu về đây Y.Y

      ~0~

      “Ngươi , ngươi lo lắng cho con ngựa……”

      tới đây, Giang đại phu vội vàng che miệng,

      Cười cười nhìn từ phía thắt lưng đến vẻ mặt đen kịt của Ngọc Hồ Điệp: “, là nương tử của ngươi mệt nhọc quá độ, cho nên sợ là cẩn thận làm hỏng thai?”

      “Ờ!”

      Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu, ngón tay khẽ vuốt lên đôi má tái nhợt của Vương Manh Manh: “Ngươi giúp ta xem xem tiểu nha đầu này bị sao.”

      xong, đôi mắt hoa đào liền nheo lại thành đường.

      “Nếu ngươi chắc chắn, tốt nhất là thẳng cho ta hay! Nếu có việc gì ngoài ý muốn……”

      Khi chuyện, nắm tay lại siết chặt chút.

      Vụn gỗ văng khắp nơi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang đại phu nháy mắt trở nên trắng bệch, trầm giọng : “Ngươi có biết hai chữ ‘hậu quả’ viết thế nào ?”

      “Biết, biết, biết. Tiểu nhân biết!”

      Giang đại phu nâng tay lau lau mồ hôi, gật đầu đầy hứa hẹn: “Đại gia, người cứ yên tâm, trị liệu này đúng là sở trường của tiểu nhân.”

      Run run tay đưa lên bụng Vương Manh Manh tìm kiếm.

      Hồi lâu, ánh mắt Giang đại phu liền trợn tròn, vẻ mặt ai oán vừa rôi cũng chợt biến mất, thay vào đó là căm tức nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Các ngươi có phải cố ý tìm đến?”

      Gương mặt Ngọc Hồ Điệp nhất thời liền chìm xuống.

      Cái gì cũng , chỉ giơ nắm tay lên miệng thổi thổi: “Ngươi có cái gì , tốt nhất vẫn là đúng vấn đề!”

      Giang đại phu lúc này đây chút cũng lùi bước, ánh mắt căm tức vẫn là căm tức.

      Khí thế kia tuyệt đối có thể cùng Ngọc Hồ Điệp phân đình tranh đấy: “Bằng việc ta sờ qua vô số bụng ngựa, ta dám khẳng định, nàng ta có!”

      xong, ngón tay chỉ Vương Manh Manh: “Đừng nhìn bụng của nàng ta hơi lớn mà nghĩ linh tinh, kỳ bình thường có tập luyện nên mỡ tích lũy xuống dưới bụng thôi.”

      Ngữ khí, là tuyệt đối trảm đinh chém sắt, chút ngập ngừng.

      “Hơn nữa!”

      Giang đại phu mặt nổi lên tia hèn mọn: “Các ngươi nhất định là lâu toàn ăn đồ tạp nham, nàng ta đột nhiên ăn đầy mỡ gì đó mới bụng đau.”

      “Óe!”

      Tiếng kinh hô phải do Ngọc Hồ Điệp vọng lại, mà chính là từ người mới vừa tỉnh lại trong cơn mê – Vương Manh Manh.

      Hồ nghi nhìn cái tên Giang đại phu mười phần tự tin, gấp giọng hỏi: “Ngươi trong bụng ta có cục cưng? Mà là lâu rồi có đồ ăn, đột nhiên ăn nhiều quá nên mới thế?”

      Nhìn Giang đại phu gật đầu khẳng định, tầm mắt Vương Manh Manh liền chuyển tới người Ngọc Hồ Điệp, chu mỏ căm tức.

      Cặp mắt kia xác thực là đôi mắt trách cứ, gương mặt Ngọc Hồ Điệp có chút phớt hồng.

      hồi lâu, Ngọc huynh đệ giương mắt sang phía Giang đại phu hỏi: “Ngươi làm sao mà biết lâu rồi nàng có ăn nhiều mỡ gì đó?”

      Giang đại phu hèn mọn đánh giá Vương Manh Manh, cười lạnh tiếng.

      Bắt đầu khoa tay múa chân bình luận: “ cần xem thứ khác, ngươi xem gương mặt xanh xao của nàng ta kìa, biết, mà lúc ta mới sờ bụng, tay trượt thôi, vừa thấy chính là ăn rất nhiều mỡ gì đó, cho nên ta kết luận nguyên nhân đau bụng chính là như vậy.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 85: Phương thuốc của Giang đại phu.

      Hình như cảm thấy mình giải thích vẫn chưa đủ ràng, Giang đại phu hơi nhăn mày, liến thoắng: “Loài ngựa chính là như vậy, nếu chúng sống trong nhà nghèo, ăn cỏ khô chẳng có chuyện gì phát sinh, nhưng mà khi cho nó ăn yến mạch thượng hạng, xuất tình huống như vậy!”


      Ngừng lát, nhìn qua hai sinh vật há miệng nhìn mình, Giang đại phu từ từ thêm: “Người nuôi ngựa ai là biết điều này, bằng điểm ấy ta dám khẳng định nương này cũng như thế!”

      Cái kiểu so sánh này, khiến mặt Vương Manh Manh xuất ba vạch đen. để ý đến cơn đau trong bụng, nàng cắn răng, tay nắm chặt: “Ngươi coi ta là cái gì mà như vậy? Có tin ta đạp sập tiệm nhà ngươi ?”

      Ba chữ “đạp sập tiệm” đối với Giang đại phu quả nhiên là có tác dụng, nghĩ đến người đàn ông như hung thần đứng cạnh mình kia, mồ hôi trán ngừng túa ra. Giang đại phu nâng cổ tay lau lau mồ hôi, đau khổ : “ nương đừng tức giận, đừng tức giận, ta chỉ là có thói quen lấy ngựa so sánh, do thói quen cả thôi, ha ha.”

      Vương Manh Manh tức giận hừ tiếng: “Ngươi chắc chắn trong bụng ta có cục cưng?”

      “Chắc chắn!”

      Giang đại phu ưỡn ngực, nhưng lại từ từ sụp xuống, lập tức giọng trả lời: “Bất quá cũng khó có thể xác định, nương cũng biết đấy, bệnh mà, nhiều khi chuẩn xác, nếu……”

      Như vậy tương đương với đáp án chắc chắn, Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi chen ngang: “Giờ ta chỉ hỏi ngươi, phải làm thế nào để chữa cho bụng của ta?!”

      “Quá đơn giản!”

      Giang đại phu thong thả đến trước bàn trà, nhấc bút viết loạt xoạt trang giấy, rồi lại thong thả đưa cho Vương Manh Manh: “ nương chỉ cần dựa theo những gì ta viết trong này.”

      Vương Manh Manh cúi đầu, ánh mắt đăm chiêu.

      Đơn thuốc của Giang đại phu quả rất ngắn gọn và hàm súc –[ gian nhà xí, mười tờ giấy, nếu được, ba lạng hai đậu làm thuốc dẫn, tiên phục.]

      Vương Manh Manh há hốc miệng. Giang đại phu cảnh giác, vội vàng giơ tay đoạt lại giấy.

      Đọc lại chút, rồi thong thả tới bàn trà, nhấc bút chỉnh thêm vài nét.

      Trở lại bên cạnh Vương Manh, Giang đại phu có chút ngượng ngùng đem phương thuốc qua chế bản và bổ sung: “ ngại quá, thói quen, ha ha, ba lạng hai đậu là phân lượng dành cho ngựa, nương dùng ba tiền là được. Cứ xem, cứ xem hết mặt sau“

      Vương Manh Manh hồ nghi liếc nhìn Giang đại phu, trong lòng cực kỳ hoài nghi. Nhưng mà sau khi xem xong câu kia, nàng xác định được việc, Giang đại phu quả nhiên là đồ gà mờ.

      Mặt sau của câu kia chính là — rèn luyện nhiều hơn, quan trọng là dáng người hoàn mỹ.

      “Ta cho ngươi này!”

      Giang đại phu cẩn thận trái phải nhìn qua, thần bí thầm: “ ra, ta đây có bí phương truyền ra ngoài, bụng dưới của nương đây hơi lớn, chính là do bình thường hay hoạt động, nằm lâu mà thành, chỉ cần thường xuyên rèn luyện, nhất định có được dáng người tuyệt mỹ như siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh.”

      (Xeko: Bác này căn bản là biết mình chữa cho “siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh” đấy mà =:)



      Phương thuốc của Giang đại phu quả là tốt, ba tiền đậu xuống, bụng nàng liền hết đau.

      Nhưng mà lại làm cho lòng Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp nghi vấn.

      Vương Manh Manh cầm phương thuốc nghiên cứu nửa ngày, nàng vẫn thể chú ý đến vấn đề này, hoàn toàn thích hợp nha~

      Đặt ngón tay lên bụng thăm dò, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, nguyên lai thân xác này là siêu cấp nữ hiệp giang hồ, làm sao có thể bởi vì khuyết thiếu rèn luyện trong thời gian dài mà tích mỡ bụng, chỉ cần ngồi xếp bằng ghế liền có ngay ba tầng thịt?????? Ò.Ó

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 86: Ta bị mất trí nhớ

      Nếu như cùng cái kia, khụ khụ, cùng vòng so sánh, mỡ bụng này chỉ có thể dùng câu để hình dung — Trường Giang sóng sau đè sóng trước!

      Thời điểm Vương Manh Manh sờ sờ bụng mình, Ngọc Hồ Điệp ở thầm thăm dò nàng.


      Bất quá, vấn đề của phải ở bụng Vương Manh Manh.

      Mà là ở cái đầu của nàng.

      Từ trước đến giờ vẫn luôn cảm thấy người con trước mắt này có điểm gì là siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh, có lẽ nàng là trong mấy đứa giang hồ bịp bợm, ỷ vào bộ dáng giống Vương Manh Manh mà ra ngoài lừa người thôi.

      Cho nên lúc ở quán rượu nàng mới biết Vương Cương, chính là như vậy!

      Nhưng mà chuyện nàng mang thai cũng có cái gì đó đúng, tuy rằng lòng của vì việc nàng mang thai mà cứ tung tăng nhảy nhót (như vậy chứng tỏ vẫn còn cơ hội ôm mỹ nhân về), nhưng mà liệu có ai ngay cả chuyện mình có mang thai hay mà cũng biết. Có hả trời?!!!!!!!!!!!

      Quỷ dị a quỷ dị!

      Vương Manh Manh cau mày liếc Ngọc Hồ Điệp lúc này ngồi xổm trong xó.

      O.O

      Làm cái gì vậy? có chuyện gì mà vụng trộm nhìn nàng, lúc nàng nhìn lại , lại tỏ ra vô tình chuyển tầm mắt sang hướng khác.

      Tuyệt đối có chuyện!

      Chẳng lẽ mình làm cái gì đúng khiến nhận ra?

      Cúi đầu nhìn bụng, Vương Manh Manh đột nhiên hiểu .

      Nàng biết chỗ nào đúng – chỉ có thể đổ thừa cho nàng biết đóng kịch, đến cả việc mình mang thai hay cũng biết, mà chỉ có vậy, nàng còn hỏi người ta có phải là cha đứa .

      Ai, là do việc xảy đến quá đột ngột, làm nàng biết ứng phó thế nào.

      Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh cảm thấy đầu có chút choáng váng.

      Cố gắng hồi tưởng lại mấy cuốn tiểu thuyết xuyên qua. Vì sao con nhà người ta xuyên về quá khứ có gặp phải loại chuyện này, chưa từng bị người bản xứ (a ha ha, là người thời này a) nghi ngờ. Còn nàng vừa mới đến lại….Aizz, ngay cả cái đáp án cũng có mà tham khảo nữa, mẹ ơi! Y.Y

      Nàng lo lắng chuyện, nếu người khác biết nàng xuyên từ đại về, liệu có nghĩ nàng là Tả Thi Hoàn Hồn, trực tiếp cái răng rắc? (là bị bẻ cổ a)

      Nghĩ đến đây, cơ thể Vương Manh Manh run lên bần bật. Ánh mắt ngừng bắn về phía Ngọc Hồ Điệp. Chần chờ lát, giơ tay chỉ vào đầu mình, nhìn trước sau lượt, xác định ai có ai nghe lén mới thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy hành động của ta rất kỳ quái đúng ?”

      Ngọc Hồ Điệp trầm ngâm chút, rồi thực thành thực gật đầu cái: “Đúng là có chút.”

      Câu trả lời của Ngọc Hồ Điệp, làm cho Vương Manh Manh đứng bật dậy.

      “Sai! Hoàn toàn sai!”

      Nắm tay nắm chặt, phát mình thế nào cũng ra nổi giọt nước mắt, cuối cùng đành từ bỏ chiến lược binh ai, liều mạng nháy ánh mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi sai rồi! phải có chút, mà là đầu của ta hỏng rồi!”

      “Ách!” Ngọc Hồ Điệp khó hiểu nhìn Vương Manh Manh: “Ngươi có bệnh?”

      “Ngươi mới có bệnh!”

      cần suy nghĩ, Vương Manh Manh trực tiếp trả lời câu như phản xạ có điều kiện.

      Vừa xong mới nghĩ ra là đúng, giờ phải lúc dùng võ mồm. Ngữ khí, nháy mắt liền chuyển biến. Cúi đầu giả bộ thở dài, u oán ngập ngụa nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi đúng, ta có bệnh! Nhưng mà, bệnh của ta do ngươi gây ra.”

      “Cái gì mà ta?” Ngồi ghế, Ngọc Hồ Điệp hít phải khí lạnh, cảnh giác nhìn Vương Manh Manh. như vậy, chỉ cần có chuyện gì, trăm phần trăm đều đổ vấy lên đầu .

      “Đúng vậy!” Cúi đầu, nàng tiếp: “Nếu bởi vì ngươi, làm sao ta lại bị gạch bay đánh ngất? Từ khi tỉnh lại, đầu ta vẫn mơ mơ màng màng, nhớ nổi những chuyện trước kia.” (cái vụ này hình như từ đầu truyện, lúc tỉnh dậy chị ấy phát mình xuyên qua, bên cạnh còn có viên gạch hung khí của Ngọc huynh)

      Nguyên nhân hợp tình hợp lý này, làm cho mồ hôi trán Ngọc Hồ Điệp ngừng gào thét đòi kháng chiến.

      Xem ra hết thảy đều là do nghĩ lung tung, tiểu nha đầu trước mắt đúng là siêu cấp nữ hiệp, chẳng qua bị đánh thành cái thể loại này thôi.

      Hết thảy nghi vấn đều vì vậy mà biến mất.

      Khó trách nàng chút võ công cũng có, ngay cả đại bá Vương Cương của mình mà cũng nhận ra.

      Nghĩ đến đây, Ngọc Hồ Điệp nhìn cặp mắt trông mong hồn nhiên của Vương Manh Manh : “Vậy ngươi nghĩ chuyện mình mang thai là……”

      Vấn đề này, làm cho Vương Manh Manh ôm đầu lăn lộn giường gào thét: “Ta phải với ngươi, những chuyện trước đây ta đều thể nhớ!”

      “Cho nên?”

      “Cho nên khi ta vừa tỉnh dậy nghe thấy các ngươi ta có cục cưng, ta mới nghĩ mình có.”

      “Vậy ngươi cái tên Dương Đồng Đồng là……”, Ngọc Hồ Điệp nhăn mày: “Ngươi từng hại ngươi thành như vậy.”

      “Á?”

      Cái đầu được tốt cho lắm của Vương Manh Manh chôn đầu gối, nghe được cái tên Ngọc Hồ Điệp vừa thốt ra, hồi lâu mới có phản ứng: “ là người ta gặp đường, với ta đến thành XX phong cảnh rất đẹp, ta liền , ai biết lại gặp được ngươi, còn bị ngươi đập cho nhớ nổi, ngươi có phải hại ta thành cái dạng này ?”

      xong, bao nhiêu oan ức ngừng kéo đến. Ánh mắt cũng bắt đầu đỏ, thanh dần trở nên mong manh, ngẩng đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngay cả võ công đều quên, làm nữ hiệp lưu lạc đến nơi này, ngươi , ta sung sướng ?”. Nàng nâng tay chỉ vào đầu mình: “Ta trách ngươi, muốn trách, chỉ có thể trách viên gạch kia bay tới đúng lúc đúng chỗ!”

      Để tăng thêm hiệu ứng hình ảnh, Vương Manh Manh còn giả bộ chấm chấm nước mắt: “Ta muốn biết, là kẻ nào làm chuyện kia, ta nhất định tha cho !”

      Ngọc Hồ Điệp tự chủ nhìn xuống bàn chân, ngay sau đó liền ngẩng lên, nhàng nâng khuôn mặt Vương Manh Manh: “Ngươi đợi ta chút!”

      xong cắm đầu chạy thục mạng ra khỏi Giang phu quán, bất chấp hình tượng người của công chúng, trực tiếp đứng giữa đường cởi giày lột tất. Nhìn chân to đen thùi của mình ngừng hít vào khí lạnh.

      việc trước mắt nhắc nhở , Vương đại nữ hiệp ngày hôm nay trở thành cái dạng này, tuyệt đối phải là người đầu tiên đứng ra chịu trách nhiệm.

      Viên gạch đánh ngất Vương Manh Manh kia quả là từ trời giáng xuống, nhưng tuyệt đối phải thiên ngoại phi tiên.

      Nếu Ngọc Hồ Điệp nhớ lầm, lúc ấy từ tường thành bay vọt xuống dưới, nhất thời phán đoán được độ cao, thời điểm ấy, chân lại vô tình va vào vòng bảo hộ tường thành. Cái chính là, lúc đó chân dùng hơi quá sức, cho nên gạch bị đạp bay xuống dưới, tình cờ lại đập trúng Vương Manh Manh.

      Với chuyện này Ngọc Hồ Điệp nhớ rất , bởi vì sau đó ngón chân đau liền ba ngày, đến bây giờ vết bầm vẫn chưa tan.

      Hết thảy đều sáng tỏ, Ngọc Hồ Điệp quả thực phải xin lỗi Vương đại nữ hiệp rồi!

      Ngọc Hồ Điệp áy náy lò dò quay trở lại.

      Nhìn Vương Manh Manh vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, nước bọt của nuốt xuống cũng thể trôi: “Nếu ngươi bắt được tên nhóc kia, ngươi làm thế nào?”

      Mắt của Vương Manh Manh rất tinh, thoáng chốc nắm bắt được vẻ áy náy mặt Ngọc Hồ Điệp, tinh quang trong lòng rọi ra tứ phía.

      Vẻ mặt cử chỉ như vậy, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung–có tật giật mình.

      Dường như nghĩ đến Vương Manh Manh lại nhảy lên túm cổ áo mình, nghiến răng buông từng chữ: “Ngươi đừng có với ta, cái kia là do ngươi làm!”

      Bộ dáng hung tợn ấy làm cho ý định đầu thú của Ngọc huynh nháy mắt bay sạch, lắc đầu mạnh: “Ngươi xem ta có giống cái loại chuyên đập gạch người ta ?”

      “Giống!”

      Vương Manh Manh sớm phát ra việc, Ngọc Hồ Điệp có tật xấu, nếu trong lòng giấu diếm bí mật gì, bên ngoài càng ra sức làm bộ như có.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 87: Gặp lại cố nhân

      Bất quá, chuyện này nàng tuyệt đối cho Ngọc Hồ Điệp biết.

      Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!

      Bằng chẳng may tên kia đề phòng, nàng còn cái gì để xem thấu nữa rồi.


      Huống chi lúc ấy người đập trúng là Vương Manh Manh, cũng phải nàng, cho nên cứ đại là mất trí nhớ cũng chẳng sao.

      Quả nhiên, Ngọc Hồ Điệp có chút chột dạ vội vàng thanh minh: “Ta có cố ý, tất cả đều là ngoài ý muốn.”

      Cơ thể Vương Manh Manh nhất thời hóa đá.

      Tên Ngọc Hồ Điệp này quả nhiên được giáo dục rất tốt, còn muốn chịu trách nhiệm nữa kìa.

      Ánh mắt mở to, Vương Manh Manh còn chưa kịp đem những lời giáo huấn nghiêm khắc ra, bị giọng kinh dị từ cửa truyền đến làm cho phát sợ, miệng cũng rất nhanh ngậm lại.

      “Ngươi gặp qua hai người kia à?”

      Giọng này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho Vương Manh Manh thấy rùng mình….

      “Á?”

      Giang đại phu kinh ngạc : “Hai người này phải là hai người hôm nay đến tìm ta để khám bệnh sao?”

      “Đúng vậy, là bọn họ!”

      Gia bộc của Giang đại phu cũng nhanh miệng bon chen: “Ta nhận ra người này, lúc ấy còn đạp ta cước vì bụng của nương tử đau chịu nổi!”

      “Đồ mắt chó nhà ngươi, cái gì mà nương tử, bọn chúng là gian phu dâm phụ!”

      tiếng bạt tai trong veo như suối, sau đó là tiếng đấm đá vô cùng sinh động hấp dẫn.

      Ở giữa, là tiếng gia bộc kêu thảm thiết.

      Trong đó câu được lặp lại nhiều nhất:

      “Ông trời ơi, hôm nay con gặp phải vận gì vậy, tại sao toàn đụng phải mấy tên có tính người vậy…..oa oa……”

      “Ta cho ngươi, biết chuyện gì ra ngoài đừng có lung tung, bằng ngươi cũng biết mình chết khi nào đâu.”

      Tiếng quát đầy tức giận của Phượng Thanh Ly bay vèo vèo vào trong phòng: “ mau, bọn chúng ở đâu?”

      Người có thể làm cho Vương Manh Manh ngay cả cũng dám đương nhiên chỉ có mình Phượng Thanh Ly. Túm lấy tay áo Ngọc Hồ Điệp, nàng ghé vào lỗ tai giọng : “Ngươi mau ra ngoài chống đỡ.”

      Ngọc Hồ Điệp lắc đầu: “Ta , ngươi cũng phải biết tính cách hung hãn của ta, ta ra ngoài chẳng phải là tự mình gặp Diêm Vương sao?”

      “Nhưng mà……”

      Vương Manh Manh bắt đầu cảm thấy muốn khóc: “Nếu như bị ta bắt được, giết ta mới là lạ.”

      Ngọc Hồ Điệp trả lời, hai mắt đăm chiêu nhìn ra phía cửa: “Ta nghĩ, chúng ta cần ra nữa đâu.”

      “Vì sao?”

      Lời vừa , Vương Manh Manh kỳ thực cũng biết mình hỏi ngu rồi, cần ra ngoài, nguyên nhân đương nhiên là do Phượng Thanh Ly vào đến đây.

      “Ngươi chúng ở đâu?”‘

      thanh mềm từ tốn vang lên bên tai Vương Manh Manh, làm cho nàng vội vàng quay đầu lại xem, Phượng Thanh Ly cách nàng khoảng còn chưa đến nửa thước, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm.

      Người ta chẳng những vào được, còn biết tới sau nàng từ khi nào.

      Nhảy dựng lên hét lớn, Vương Manh Manh vội vàng trốn sau lưng Ngọc Hồ Điệp, thập thò nhìn bộ dáng tựa cười tựa của Phượng Thanh Ly. lâu sau mới miễn cưỡng cười gượng hai tiếng: “Hì hì, Thanh Ly muội muội khinh công tốt, ngay cả tiếng bước chân cũng có.”

      “Phải ?”

      Phượng Thanh Ly ngây ngô chớp chớp mắt, ngồi vào chiếc ghế của Vương Manh Manh, từ từ : “Nhưng sao ta biết ta lại có người tỷ tỷ chứ.”

      Đối với lãnh đạm của Phượng Thanh Ly, Vương Manh Manh trực tiếp xem .

      “Chuyện này, chúng ta đều là nữ hiệp giang hồ, làn da của muội xem chừng nhẵn mịn như vậy, non mềm như vậy, chắc chắn phải tuổi hơn tỷ, đương nhiên chính là muội muội của tỷ rồi. Ai! Tỷ cũng định hỏi vấn đề? Da của muội chăm sóc thể nào được như vậy, làm sao có thể tốt như vậy, quả thực chính là vô cùng…..”

      chiêu mà Vương Manh Manh từ đến lớn đều quen dùng chính là——- sang chuyện khác, hơn nữa là chuyện khiến người ta thích, sau đó đánh vào điểm yếu.

      Quả nhiên đúng như nàng sở liệu, mặt Phượng Thanh Ly nổi lên ý cười: “Cũng phải do chăm sóc, cái này là trời sinh.”

      Còn chờ Vương Manh Manh tiếp lời, Phượng Thanh Ly lạnh lùng : “Vấn đề làn da thảo luận xong rồi, chúng ta có phải nên thảo luận chút về bụng của ngươi hay ?”

      Sau đó, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào bụng bự Vương Manh Manh.

      “Bụng của ta?”

      Tầm mắt tự động dịch chuyển xuống phía bụng dưới, nhìn cái bụng hơi hơi nhô lên, khuôn mặt Vương Manh Manh nhất thời trở nên đỏ ửng.

      Vội vàng lấy tay che cái bụng bự do thiếu rèn luyện của mình, Vương Manh Manh cười hi hi ha ha : “Rất bình thường!”

      Dù thế nào cũng phải , tại nàng là siêu cấp nữ hiệp, làm sao có thể để người khác nhìn thấy mỡ bụng của mình chứ, mặt dày đến đâu ít nhất cũng biết ngượng.

      Sắc mặt Phượng Thanh Ly lại thay đổi, ngừng hít vào thở ra: “Rất bình thường?”

      Ngữ khí cùng sắc mặt như vậy, làm cho bộ lòng rối tinh của Vương Manh Manh càng thêm lộn tùng phèo.

      cần phải , nàng biết Phượng Thanh Ly nhất định lại hiểu lầm cái gì rồi, vội vàng xua tay giải thích: “Chuyện xảy ra tuyệt đối như ngươi tưởng tượng đâu!”

      “Đúng vậy!”

      Vẻ mặt “ta đây thấu hiểu” của Phượng Thanh Ly làm cho Vương Manh Manh rốt cục cũng nhõm thở phào.

      Nhưng mà Vương Manh Manh còn chưa kịp triển khai nụ cười xinh tươi xuân về hoa nở Phượng Thanh Ly hừ lạnh tiếng: “Ta còn nghĩ mấy người các ngươi vừa gặp nhất kiến chung tình nên cùng nhau bỏ trốn, xem ra đúng là phải như ta nghĩ, các ngươi là có dự mưu.”

      Ánh mắt Phượng Thanh Ly chuyển tới Ngọc Hồ Điệp, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Huynh bây giờ có dám nhắc lại, ‘ba tháng trước huynh hủy hôn với muội phải vì người khác, mà là do huynh cảm thấy thích hợp’?”

      Ngọc Hồ Điệp lau mồ hôi trán,gật gật đầu: “ là như vậy, ta cảm thấy chúng ta thích hợp cho nên mới……”

      “Chuyện đến nước này, huynh còn muốn gạt ai?”

      Phượng Thanh Ly chỉ tay về phía cái bụng tròn tròn của Vương Manh Manh, ngừng lớn: “Huynh xem bụng của ta, chẳng phải trông vừa đúng ba tháng sao?”

      Vương Manh Manh cuối cùng cũng biết được thế nào là “đất trời xoay chuyển, thiên hạ đại loạn”

      Nhìn bụng mình mà khóc ra nước mắt, nguyên lai lười biếng chút, nên bụng hơi bự chút, chẳng lẽ cái này cũng là có tội sao?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 88: Đội cấu tử

      Tuy rằng hơi phì chút, nhưng mà có đến mức chắc chắn rằng nàng “có cái gì” trong đó ?

      Ngay lúc Vương Manh Manh định mở miệng để minh oan cho vô tội của mình, Phượng Thanh Ly cùng Ngọc Hồ Điệp thi nhau đấu mắt, nóc nhà đột nhiên bật tung.


      người từ cao bay xuống dưới, dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, tay cầm văn phòng tứ bảo nhằm hướng này phóng thẳng tới:

      “Xin chào, tại hạ là phóng viên Thảo Thượng Phi của Thính Phong thư cục, tại có thể hỏi chút về cảm giác sắp làm mẹ của Vương đại nữ hiệp được ?”

      Thời điểm Thảo Thượng Phi chuyện, trán dòng máu từ từ chảy xuống, quệt tay, nhanh chóng nằm xuống, rất nhanh bắt lấy văn phòng tứ bảo, yên lặng chờ Vương Manh Manh trả lời.

      Vương Manh Manh trực tiếp trả lời về vấn đề, mà mắt ốc cứ tranh nhau lên sàn…(Xeko giải nghĩa: ý là mắt chị ý trợn tròn lên, như thế này này O.O)

      Có chút sợ run nhìn nghiên mực bên người Thảo Thượng Phi chút cũng văng giọt mực nào ra ngoài, lại ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng qua lỗ thủng nóc nhà, cảm thán câu:

      thể tưởng tượng được mấy người các ngươi chẳng có chút trách nhiệm nghề nghiệp nào cả, bản thân ngã thành như vậy, công cụ hay cái gì đại loại cũng có”

      “Đó là…..”

      Ngồi xổm mặt đất cùng với hết thảy đồ đạc được chuẩn bị tốt để phỏng vấn, Thảo Thượng Phi khiêm tốn gật gật đầu, lấy tay chỉ vào nghiên mực cùng tờ giấy. Mà mặt, tất cả đều là đắc ý dạt dào:

      “Làm phóng viên, tại hạ đem trang giấy văn chương của mình phá hư, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đạo cụ hành nghề tuyệt đối thể hỏng! Đối với tại hạ mà , nó chính là vũ khí của sức mạnh!”

      Về điểm này Vương Manh Manh hoàn toàn tin tưởng, bằng Thảo Thượng Phi kia cũng dùng nghiên mực đập bể cái đầu trí thức của Tô Tần đại ca, quả nó chính là vũ khí của sức mạnh nha~

      Nghĩ đến đây, nàng khỏi lắc đầu thở dài tiếng: “ thể tưởng tượng được thế gian loại người như các ngươi, cũng khó trách Thính Phong có thể trở thành thư cục nổi tiếng trong giang hồ.”

      Lời của nàng nhất thời làm cho Thảo Thượng Phi đỏ mặt, nghẹn ngào thốt nên câu:

      “Đa tạ lời khen của Vương đại nữ hiệp, rất nhiều người đều bọn ta ăn no có việc gì làm, suốt ngày chỉ có bám lấy người ta rình mò kiếm chuyện, kỳ ai có thể hiểu được đau khổ giấu bên trong công việc của bọn ta. Có lần đồng nghiệp của bọn ta vì hoàn cảnh phải chui qua chuồng chó, thế là người ta cư nhiên đặt cho bọn ta biệt danh – đội cẩu tử Y.Y

      Tay chỉ lên trời xanh:

      “Bất kể nơi nào dù là nguy hiểm nhất cũng có mặt bọn ta, chui chuồng chó tính là gì, lời thề của bọn ta chính là nơi nào có náo nhiệt, nơi đó nhất định có những phóng viên tận trung với công việc như bọn ta.”.

      Sau đó, đột nhiên cười trộm:

      “Giống như chuyện mùa đông năm ngoái, đạo tặc Giang Nhất Dao cùng trưởng môn phái Nga Mi, hai người bọn họ vốn có mối quan hệ mờ ám, cứ nghĩ tọa thuyền ở cái hồ hẻo lánh hoang vu là bọn ta biết, lại thể nghĩ được là bọn ta cài nội gián hành động ở đáy thuyền”

      Ngọc Hồ Điệp thở dài hơi:

      “Chuyện này làm cho Nhất Dao buồn bực rất lâu, nghĩ mãi cũng ra tại sao việc lại bị truyền ra ngoài, ngay cả từng lời của bọn họ cũng bị phát tán trong giang hồ mà sai chữ, hóa ra là ngươi!”

      Thảo Thượng Phi cười hắc hắc he he:

      “Bọn họ đúng là tình chàng ý thiếp, lạnh như vậy mà vẫn ngồi cả đêm bên mạn thuyền tâm .”

      Ánh mắt Vương Manh Manh mở to. hồi lâu, mới giọng hỏi: “Lời bọn họ trong đêm ấy, truyền ra ngoài sai chữ, vậy ngươi chẳng phải là……”

      “Ta?”

      Thảo Thượng Phi tự tin vỗ ngực, cuồng tiếu: “Ta đương nhiên là ở trong nước nghe hết chuyện đêm đó.”

      Vài tiếng hít vào lãnh khí đồng thời vang lên.

      Quả nhiên là chuyên nghiệp.

      Vương Manh Manh lại ra câu cảm thán: “Ngươi lợi hại, hổ là tinh đội cẩu tử.”

      “Đó là!”

      Thảo Thượng Phi che mặt cười, cũng giấu được vẻ đắc ý làm thần thái cứ ngừng bay lên, vuốt cằm :

      “Tuy rằng sau đó ta đông như cục đá, về nhà nằm bẹp giường tháng mới khỏe, nhưng tựa đề trang nhất làm cho Thính Phong số đó bán chạy gấp ba lần bình thường, uổng công ta phen xông vào biển lửa.”

      Thảo Thượng Phi đắc ý dạt dào, nhưng rồi đột nhiên nhớ tới câu kia của Ngọc Hồ Điệp, mặt biến sắc, hoảng hốt nhìn :

      “Hình như Ngọc huynh đây biết rất Giang Nhất Dao?”

      Ngọc Hồ Điệp gật đầu xác nhận:

      “Đều là đồng đạo, đương nhiên ta biết!”

      Câu trả lời này, làm cho khôn mặt Thảo Thượng Phi trở nên trắng bệch, trông mong nhìn Ngọc Hồ Điệp:

      “Ngọc huynh, có thể nhờ huynh việc ?”

      “A?”

      Ngọc Hồ Điệp cau cau mày, kinh ngạc nhìn Thảo Thượng Phi:

      biết ngươi có chuyện gì muốn nhờ.”

      “Xin huynh ngàn lần đừng cho Giang Nhất Dao kia chuyện lần đó là ta làm!”

      Động tác của Thảo Thượng Phi làm cho Vương Manh Manh rốt cục cũng biết vì sao lại có tên là Thảo Thượng Phi.

      Khinh công của quả nhiên đồng nhất, ánh mắt nàng chưa kịp nhìn thấy gì, Thảo Thượng Phi động thắt lưng cái, lập tức bổ nhào lên chân Ngọc Hồ Điệp.

      Chỉ thấy đau khổ ôm đùi Ngọc Hồ Điệp, thê thảm :

      “Trước kia biết, nếu như bị biết là ai tuyên truyền chuyện này ra ngoài, mặc kệ là ai cũng giết tha, nếu như biết là ta làm, cái mạng của ta chẳng phải là…..”

      Còn chờ Ngọc Hồ Điệp trả lời, Vương Manh Manh liền chen vào vỗ vai Thảo Thượng Phi: “Ngươi yên tâm, cho Giang Nhất Dao .”

      Vẫy vẫy tay, ý bảo Ngọc Hồ Điệp ‘mau làm ’.

      Liếc mắt cái nhìn ánh mắt hơi híp lại của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lập tức rút chân ra khỏi tay gấu của Thảo Thượng Phi.

      Vương Manh Manh cười cười, cầm lấy góc áo của Thảo Thượng Phi lau vệt máu trán , nhàng :

      “Kỳ , ngươi như vậy là có tội, ngươi phải biết rằng ai muốn chuyện của mình bị người ta đem ra bàn tán, ngươi làm như vậy quả là chuyện rất nguy hiểm.”

      Cảm nhận được bàn tay dịu dàng của Vương Manh Manh, trong lòng Thảo Thượng Phi tràn đầy cảm động. Người làm phóng viên như , bị người ta bắt được đều bị người chửi mắng, người thấu tình đạt lý như vậy giống Vương đại nữ hiệp thực là rất ít.

      thiếu nữ lương thiện hiểu được lòng người, quả nhiên hổ là người có khí chất nhất trong giới võ lâm, là khí chất của hoa bách hợp, của tiểu thư khuê các mà ít ai sánh bằng…

      Cảm động rất nhiều, Thảo Thượng Phi luống cuống tay chân đoạt lại tay áo trong bàn tay của Vương Manh Manh, ngại ngùng :

      “Chuyện của ta chính là nhiệm vụ, nào dám làm phiền Vương đại nữ hiệp đây.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :