1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 79: Ta là đại gia nhà ngươi

      Nhìn nụ cười thánh thiện như trăng rằm của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp khỏi thầm thở dài tiếng.

      Trong lòng, lại cảm giác mình là tội nhân thiên cổ.

      Cư nhiên đem siêu cấp nữ hiệp có tri thức, hiểu lễ nghĩa biến thành cái dạng này.


      Dường như là còn cách nào khác, vì bù lại sai lầm của mình, Ngọc Hồ Điệp đem đồ ăn đẩy lại trước mặt Vương Manh Manh.

      Trong mắt, tất cả đều là sủng nịnh nên lời: “Ta đói, ngươi ăn !”

      Nghe lời đầy ôn nhu săn sóc của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh nhất thời cảm kích.

      Nhìn chằm chằm cái giò heo làm nàng thèm dãi chừng nửa ngày, khẽ cắn môi, cuối cùng giương giọng với tiểu nhị: “Lấy cho ta con dao, đem giò heo cắt làm đôi!”

      Nàng đúng là ngượng ngùng người độc chiếm .

      “Quả thực chính là phá gia chi tử!”

      Vương Manh Manh vừa dứt lời, bên cạnh liền có tiếng người vang lên.

      “Nếu cha ngươi biết bữa cơm ngươi ăn hai cái móng giò, đánh chết nha đầu ngươi mới là lạ!”

      Giọng , tràn ngập tức giận!

      Ngữ khí như vậy khiến Vương Manh Manh tò mò nhìn sang bên cạnh cái.

      phải là hai cái giò, mà là cái chia đôi!

      Được rồi, cho dù nàng biết ở thời đại này bữa cơm ăn hai cái giò heo là có tội, nhưng mà……

      Nhưng mà, có thế nào cũng phải tiền của nha >”<

      Bất quá, sau khi nhìn đến diện mạo và cách ăn mặc của người kia, Vương Manh Manh rất nhanh liền thu hồi ánh mắt của mình.

      Bản tính Vương Manh Manh vốn độ lượng, cho nên tuyệt đối so đo với người khác.

      Bởi vì chỉ cần liếc mắt cái, nàng hiểu người kia vì sao vì lại ra những lời như vậy

      Quần áo người của , nhầm chứ? Ít nhất cũng phải vá đến hơn mấy chục miếng! Điều này chứng minh…

      ghen tị!

      ăn được nho bảo nho xanh, vậy khẳng định có giò heo ăn, nên mới người ăn giò heo là có tội!

      có việc gì ghen tị với người khác, người như vậy quả nhiên rất nhiều T.T

      Đối với cái loại chuyên ghen tị với người khác này, Vương Manh Manh cũng để ý mấy.

      Nhưng mà thể thừa nhận, tầm mắt còn dừng lại người lão kia, Vương Manh Manh thấy ít nhất cũng phải hai câu.

      Nâng cánh tay, lấy đũa chọc chọc vào miếng giò heo, có lòng tốt giúp lão quái nhân kia sửa lại: “Đại gia, ngài sai rồi, này phải móng giò, là chân giò!”

      Lời của nàng vừa phát ra, cái tên đại gia kia liền nổi trận lôi đình, tay vỗ mạnh vào bàn, rống lên giận dữ: “Như thế càng đáng chết, chân giò so với móng giò càng đắt hơn!”

      Cái này, Vương Manh Manh cảm thấy hết chỗ rồi.

      Cuối cùng, nàng cũng đưa ra quyết định: Tuyệt đối thèm để ý đến tên quái nhân này, đem nửa cái chân giò được tiểu nhị cắt ra đẩy về phía Ngọc Hồ Điệp, cười tủm tỉm : “Ngươi nửa ta nửa!”

      Ngọc Hồ Điệp nghe thấy lời của nàng, hai ánh mắt còn bận nhìn chằm chằm vào chỗ.

      Vẻ mặt kỳ quái làm cho Vương mèo sửng sốt chút, Ngọc Hồ Điệp lúc này chỉ có thể hình dung được bằng hai chữ—- kỳ lạ!

      Quay đầu, nàng lại nhìn thấy người, vẫn là lão quái nhân vừa rồi.

      Thấy Vương Manh Manh nhìn mình, quái lão nhân cầm lấy bát đậu hấp ném về phía này, căm tức : “Nhìn cái gì, chẳng lẽ chưa thấy ai soái như ta sao?”

      Thanh tuy rằng lớn, nhưng lại vang như chuông. Cả quán nhất thời quay đầu lại chiêm ngưỡng dung nhan kẻ vừa ngồi tự sướng Y.Y

      Trở về vấn đề chính. chờ Vương Manh Manh trả lời, lại bắt đầu đứng lên lải nhải: “Cái hay học, lại học theo bộ dáng y chang cha ngươi, thời đểm cắn móng giò còn biết trời trăng gì hết, ta cho ngươi biết này nha đầu, ngươi vô dụng! chiêu này mười lăm năm trước cha ngươi vẫn hay dùng qua!”

      Trong đầu Vương Manh Manh “ding” tiếng, xem ra người này nhất định biết chủ nhân của thân xác này, cho nên mới những điều như vậy.

      Sau khi nhận ra điểm này, Vương Manh Manh liền lộ ra bản mặt xun xoe nịnh nọt, vô cùng vô cùng a dua cười nhìn lão quái nhân kia: “Xin hỏi vị đại gia này, ta biết ngươi sao?”

      “Hừm!”

      Lão nhân tức giận hừ tiếng: “Ngươi biết đường gọi ta là đại gia, vậy người , ta là ai?”

      Con bà nó! Chơi khó nhau hả?

      Nếu mà biết là ai, còn phí công hỏi hay sao?

      Nhưng là trong tình thế này, nàng tuyệt đối có khả năng đem thân phận trước khi xuyên của nàng ra, chỉ có thể là cười theo mặt, cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi là?”

      Lão quái nhân đập tay lên bàn, ánh mắt trừng trừng lửa giận: “TMD, ta là đại gia nhà ngươi!”

      Vương Manh Manh nheo mắt trầm giọng hỏi: “Ngươi lại lần nữa xem!”

      Lão quái nhân lại đập tay lên bàn: “Ta là đại gia nhà ngươi”

      Vẫn là câu mắng chửi người như vậy, Vương Manh Manh nhất thời hít vào hơi lãnh khí.

      Người trước mắt này mắng chửi người còn chưa tính, vậy mà lại liên tục mắng hai lần, bởi vì nghĩ nàng bữa cơm ăn hai cái giò heo, thực chất nàng chỉ ăn cái, còn phân nửa hề động tới.

      Người có thể nhẫn chứ thể nhục, Vương Manh Manh cũng đập tay lên bàn, thanh còn vang dội hơn so với lão kia, giọng cũng cao hơn so với lão kia: “Ta mới là đại gia nhà ngươi!”

      “Ngươi là đại gia nhà ta?”

      Lão quái nhân cũng lập tức hít vào hơi lạnh, ngón tay run run chỉ vào Vương mèo : “Ngươi lại lần nữa xem, tin hay ngươi đại gia ta tấu ngươi!”

      Nhìn Vương Manh Manh mở miệng tạo thành khẩu hình “Ta là đại gia nhà ngươi”, tay cầm lên viên đậu tằm, ngón tay vi đạn, hoàn hảo xượt qua tóc của Vương Manh Manh, khảm sâu vào vách tường phía sau, giọng cũng tràn ngập uy hiếp: “Ta khuyên ngươi tốt nhất ngươi nên biết mình gì!” (Xeko: Nguy hiễm v~)

      Vương Manh Manh quay đầu nhìn miếng đậu tằm, ngây người nửa ngày, mới nhìn sang Ngọc Hồ Điệp bên cạnh. Cuối cùng vẫn ra câu: “Ta là đại gia nhà ngươi!”

      Bất quá thanh rất rất rất nhiều, đến mức, ờ khác mấy chuyện chỉ có mình nàng nghe được.

      xong, Vương mèo ngoắc ngoắc đầu ngó trái liếc phải, lại cảm thấy hành động như vậy tổn hại đến hình tượng siêu cấp nữ hiệp của mình.

      Nhưng mà, haizz, hay thôi kệ ….

      “Đừng tưởng rằng ngươi có võ công cao ta sợ, ta cho ngươi biết, ngươi có thể mắng chửi người, ngươi là đại gia nhà ta, ta cũng dám !”

      xong, cảm giác được có cái gì níu lấy góc áo mình.

      Cúi đầu nhìn, là hai ngón tay dài trắng nõn của Ngọc Hồ Điệp, khỏi dùng sức chụp đầu . Miệng, cũng là tức giận dạt dào: “Ngươi túm áo ta làm gì? Ngươi sợ , ta sợ, ta tin đời này có cái gì gọi là ‘trắng- đen’! Con bà nó! (Xeko: Nguyên văn nó thế Y.Y)”

      Ba chữ ‘con bà nó’ này, đưa tới kết quả là vô số tiếng hít khí lạnh….

      Ngọc Hồ Điệp khụ khụ hai tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão quái nhân, nhưng mà lại với Vương Manh Manh: “ là đại gia nhà ngươi!”

      “Ngươi……”

      Lời của Ngọc Hồ Điệp, nhất thời làm mặt Vương Manh Manh đỏ bừng.

      Trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, thế nào cũng thể nghĩ đến việc tên này dĩ nhiên lại là đứa chuyên bắt nạt kẻ yếu, cư nhiên “chân ngoài dài hơn chân trong”, giúp cho lão quái nhân kia.

      Hổn hển thở, hung hăng cắn cái lên tay Ngọc Hồ Điệp.

      Ngọc Hồ Điệp bên bị đau nên dùng lực phủi, bên hướng Vương Manh Manh giải thích: “ là Giang Nam minh chủ, Vương Mông, thân ca ca của trung nguyên đại hiệp Vương Cương, ngươi là cái gì của ngươi? Con bà nó cái gì?”

      Vương Manh Manh liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp, trong đầu, đống mối quan hệ bay qua bay lại.

      Ngay sau đó, miệng há hốc, hơn nữa ngày mới được câu: “ là đại gia nhà ta! Vậy ta là bà nội của mẹ !”

      còn chưa hết câu, Vương Cương mũi hừ lạnh tiếng : “Ta phải đại gia nhà ngươi, ngươi mới là đại gia nhà ta!”

      “Ta……”

      Vương Manh Manh sắc mặt nhất thời trở nên quẫn bách .

      Theo bản năng nàng nhìn Ngọc Hồ Điệp, chờ giúp mình giải vây.

      Đối mặt với cặp mắt đánh thương mở to, Ngọc Hồ Điệp rốt cục cũng động thân, cười theo, cẩn thận với Vương Cương “Vương đại hiệp, chuyện gì cũng từ từ, Manh Manh kỳ cũng là……”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 80: Ngươi rốt cuộc có bị ăn ?

      “Cái tên Manh Manh là để cho tên dâm tặc nhà ngươi gọi sao?”

      Ngọc Hồ Điệp chưa xong liền bị Vương Cương câu chặt đứt khí thế!

      Sau khi hét xong hai chữ “dâm tặc”, ai đó hít sâu hơi, hai mắt đảo lúc, tập trung tinh thần xem náo nhiệt nhân tiện liếc liếc mắt cái, tức giận hừ tiếng: “ theo ta!”


      cầu như vậy, nhất thời làm cho Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp bốn mắt nhìn nhau, nhấc chân theo Vương Cương ra ngoài.

      Mới được hai bước, Vương Cương xoay người lại phẫn nộ hét to: “Tính tiền! Đồ ăn thừa gói hết vào!”

      _________

      Vương Manh Manh ngồi ở trong phòng, bên gặm giò heo rồn rột, bên nhìn Vương Cương lại lại trong phòng.

      Sau khi mang bọn họ đến tửu lâu này, liền như vậy qua lại lại, giống như cân nhắc chuyện gì quan trọng lắm.

      Sau nửa ngày, Vương Cương mắt sắc nhìn Vương Manh Manh:

      “Ngươi bị tên dâm tặc này ăn chưa?”

      “Ăn?”

      Đầu óc lơ mơ, lúc lâu mới có thể hiểu Vương Cương cái gì, Vương Manh Manh nhất thời mặt đỏ bừng, nghiêm túc với Vương Cương: “Đại bá, ngươi bậy bạ gì đó? Nào có chuyện như vậy!”

      Vương Cương hồ nghi nhìn chằm chằm Vương Manh Manh, vẻ mặt dị thường kỳ quái, hảo nửa ngày sau, ngón tay đột nhiên kêu răng rắc.

      Chậm rãi đến bên Ngọc Hồ Điệp: “Tốt, nếu có chuyện như vậy, ta giết tên dâm tặc này, giúp ngươi thanh danh bị ô uế!”

      Vốn vẻ mặt thản nhiên nhìn bọn họ gia quyến chuyện. Ngọc Hồ Điệp, lúc này sắc mặt nhất thời biến đổi: “Ta có xxx gì Vương Manh Manh, sao còn muốn giết ta!”

      “Đó là đương nhiên .”

      Vương Cương đúng lý hợp tình nắm nắm đấm, cười hắc hắc: “Nếu là ngươi ăn cháu ta, ta đương nhiên chiếu cố ngươi thiệt nhiều này nọ, tỷ như đứa cái gì, nhưng là tại……”

      Cảm giác được người Vương Cương sát khí hừng hực, Ngọc Hồ Điệp sắc mặt lại biến đổi, vội vàng nhìn sang Vương Manh Manh: “Ngươi cho rằng nàng ?”

      Lúc chuyện, chẳng qua là liều mạng nháy mắt với Vương Manh Manh .

      Chỉ tiếc, Vương Manh Manh như trước ngây ngốc nhìn , căn bản là chút ý thức việc gì xảy .

      Xem bộ dáng này của nàng, còn biết lời của mình có quan hệ tới sinh tử của Ngọc Hồ Điệp.

      Bị bức cho đến phát điên, Ngọc Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi cắn môi, rốt cục quyết định sử dụng tuyệt chiêu sát thủ.

      Nâng tay, chỉ phía cửa sổ: “Ai?”

      Thừa dịp Vương Cương cùng Vương Manh Manh giật mình nhìn ra ngoài, rất nhanh Ngọc Hồ Điệp tiến đến bên người Vương Manh Manh, dùng cước, chưởng đem nàng đánh bất tỉnh.

      Lập tức đỡ lấy người hôn mê, cực kỳ bỉ ổi la làng: “Manh Manh, muội sao vậy?”

      Nghe được tiếng kêu bi ai của Ngọc Hồ Điệp , Vương Cương cũng nhảy dựng lên, theo Ngọc Hồ Điệp trong tay phen đoạt lấy Vương Manh Manh.

      Vội vàng hỏi: “Nàng như thế nào ? Ngươi, dâm tặc ngươi rốt cuộc làm cái gì với nàng?”

      Còn chưa xong, Ngọc Hồ Điệp nước mắt liền chảy ào ào.

      Đầu tiên là trộm liếc liếc Vương Cương, tiếp theo bắt đầu than thở khóc lóc quở trách chính mình: “Đều là của ta sai, làm cho Manh Manh theo ta chịu nhiều khổ cực như vậy, đặc biệt là bụng nàng……”

      “Bụng!”

      Vương Cương cảm giác được ngũ lôi oanh đỉnh ầm ầm đổ xuống, đẩy mạnh Ngọc Hồ ĐIệp, túm cổ áo gào lên: “Thằng khốn, ta muốn giết chết người!”

      Gió lao vun vút!

      Nắm tay vùn vụt……

      đúng là chút cũng lưu tình, chiêu nào cũng hướng điểm “trọng yếu” người Ngọc Hồ Điệp.

      Ngọc Hồ Điệp ôm Vương Manh Manh đông trốn tây lùi, mày càng lúc càng nhăn lại, xem tư thế của Vương Cương, rất có khả năng đánh chết ngừng .

      Nếu là bình thường, như vậy chẳng là cái đinh gì cả!

      Nhưng mà……

      Nhưng mà trong tay của còn ôm thân thể mềm yếu hôn mê bất tỉnh, thể trọng cũng thể xem là được: cục nợ Vương mèo .

      cần đến việc xuất thủ, ngay cả né tránh, cũng trở nên khó khăn vô cùng.

      Bị bách cho rơi vào đường cùng, Ngọc Hồ Điệp nhãn châu chuyển động, dừng thân, trực tiếp đứng lại, đem Vương Manh Manh đưa sang phía trước: “Ngươi đánh ! Đánh xuống chính là xác hai mạng.”

      xác hai mạng?”

      Ngọc Hồ Điệp nghe được tiếng rống giận dữ, Vương Cường cũng thèm giảng đạo lý với h ắn, thừa dịp Ngọc Hồ Điệp đứng lại, hung hăng hạ quyền gáy , làm cho lâm vào hôn mê.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 81: Đứa trong bụng

      Thời điểm Vương Manh Manh tỉnh lại, nàng còn chưa kịp mở mắt, nghe thấy tiếng Vương Cương lớn giọng: “Tại sao lại chưa tỉnh?”

      Giọng ấy, làm cho Vương Manh Manh vừa hơi mở mắt liền nhắm chặt lại.

      Giờ này khắc này, tất nhiên phải tận lực thám thính tình huống xảy ra.


      Bên tai, tiếng cười xun xoe nịnh nọt của Ngọc Hồ Điệp cứ vang lên: “Có lẽ do Manh Manh hai ngày đường nên quá mệt, chờ chút chắc tỉnh lại thôi.”

      Vương Manh Manh chút cũng dám động.

      Mấy ngày rồi có cơ hội nghỉ ngơi tốt như vậy, đơn giản là nằm nhắm mắt từ từ nghĩ cách, làm thế nào giấu diếm được ánh mắt khôn khéo của Vương Cương, nàng là người từ thời đại xuyên về.

      Yên tĩnh….

      Sau đó, thanh Ngọc Hồ Điệp lại vang lên: “Lão nhân gia, có thể cởi trói cho tại hạ rồi từ từ chuyện ?”

      Vương Manh Manh hé mắt nhìn….

      Nhưng chỉ liếc mắt cái, mắt của nàng liền trợn tròn….

      Trong tầm mắt nàng, Ngọc Hồ Điệp bị trói gô lắc lư.

      Nghe Ngọc Hồ Điệp cầu, Vương Cương cả giận hừ tiếng: “Cởi trói cho ngươi, nếu ngươi chạy, ta biết ăn thế nào với cha của Manh Manh đây? Rồi ngươi muốn ta đâu đào cha cho đứa bé trong bụng bây giờ?

      “Đứa bé trong bụng?”

      Vương Manh Manh quên mất mình giả bộ ngất mà kinh hô ra tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Ai có đứa bé trong bụng?”

      Nếu nàng đoán lầm, Vương Cương nhất định là nàng có đứa , nhưng mà nàng mới đến thời đại này đến nửa tháng, như vậy đứa này….

      Vương Manh Manh chết tiệt, tự dưng lại bắt nàng làm mẹ đứa …..

      Vương mèo chưa kịp suy nghĩ, phát mình cao giọng quát: “Chết tiệt, từ bao giờ lại có thêm đứa bé?”

      Lập tức nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi quở trách chủ nhân nguyên lai của thân thể này: “Vương Manh Manh chết tiệt, vì sao lại như vậy, dám chưa kết hôn mà có con!”

      Tiếng quát của nàng, nhất thời làm di chuyển tâm mắt chú ý của Vương Cương và Ngọc Hồ Điệp.

      Vương Cương vẻ mặt trắng bệch:

      “Manh Manh, vừa rồi con mắng ai?”

      “Còn có thể là ai!”

      Tức giận trong mắt Vương Manh Manh càng sâu: “ phải là người kia……”

      được nửa, lập tức lấy tay che miệng mình lại, mở to hai mắt trái phải liếc qua, nhìn hai người trong phòng hồ nghi nhìn mình, mới thở dài nhõm hơi.

      nhàng vỗ ngực mình.

      Đối với năng lực phản ứng của mình mà cảm thấy tự hài lòng, nguy hiểm , nếu động tác che miệng chậm chút, ba chữ “Vương Manh Manh” thốt ra rồi.

      Vương Cương tất nhiên vẫn tha, lập tức đến chỗ Vương Manh Manh.

      Cúi đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp nhắn, trầm giọng hỏi: “Con , vừa rồi con mắng ai?”

      Mày hơi nhăn lại, hồ nghi hỏi: “Nếu bá nghe lầm, con tự mắng mình”

      Vẻ mặt hung hăng, làm cho đầu Vương Manh Manh lập tức dâng lên loại cảnh báo, nếu là nàng cho cái công đạo, chưởng của Vương Cương chắc hẳn chụp vào gáy nàng.

      “Tại sao con phải mắng mình chứ, con người kia là……”

      cần suy nghĩ, tầm mắt Vương Manh Manh chuyển động, thốt ra: “Con mắng người kia, tên là Dương Đồng Đồng, là……”

      Hai tay day huyệt thái dương, giọng : “ làm cho bụng của con……”

      còn chưa xong, Vương Cương liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Giờ này khắc này, Vương Cương cảm giác mình sắp bị Vương Manh Manh làm cho “thăng” luôn, đỡ lấy mép giường, ai oán :

      “Ông trời, như thế nào lại nhiều thêm cái Dương Đồng Đồng, vậy cha đứa này rốt cuộc là ai?”

      Ngón tay Vương Manh Manh tự chủ mà nắm chặt góc chăn, suy nghĩ nửa ngày, mới khẽ cắn môi, nhẫn tâm : “Bá cần biết là ai, giờ còn là người nữa rồi”

      Khóe mắt thoáng nhìn bộ dáng muốn giết người của Vương Cương, lập tức bổ sung: “Dương Đồng Đồng là nam nhân, là nam nhân mà bá biết.”

      Vương Cương nửa ngay sau mới phản ứng lại, nhưng ra cái đúng trọng tâm gật đầu xác định.

      Từ xuống dưới đánh giá Vương Manh Manh, bao nhiêu hoài nghi dần dần tiêu tan, gật đầu trầm giọng : “Đúng vậy, đương nhiên phải là nam nhân, nếu phải nam nhân, tin tưởng bụng ngươi cùng lắm …”

      “Cùng lắm ???”

      Vương Manh Manh cứng họng lặp lại ba chữ cuối cùng. Ánh mắt, nhất thời liền trở nên có chút đăm chiêu

      Đến tại, nàng đột nhiên phát , chính mình ra vẻ chút để cho người khác cực độ dễ dàng hiểu lầm trong lời .

      Ngay tại lúc Vương Manh Manh cần mẫn suy nghĩ xem làm thế nào để dối mấy chuyện này, thanh suy phiêu đãng của Ngọc Hồ Điệp lại vang lên:

      “Làm ơn, mặc kệ thằng chết tiệt kia là ai, tuyệt đối phải tại hạ, lão nhân gia ngài có phải là nên thả tại hạ ra rồi sau ?”

      Vương Cương cánh tay mềm nhũn, hữu khí vô lực phân phó Vương Manh Manh: “Manh Manh, con cởi trói cho , ta còn số việc cần phải hiểu

      Vương Manh Manh lập tức lên tiếng, đứng lên đến bên Ngọc Hồ Điệp.

      Thân thủ, phen rút kiếm bên hông ra, Ngọc Hồ Điệp còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Vương Manh Manh liền vung kiếm cắt đứt dây thừng.

      Nghe được tiếng dây thừng rót xuông, nàng lại xuyên kiếm trả về chỗ cũ. Vỗ vỗ tay, dễ dàng cười : “Thu phục!”

      Ngọc Hồ Điệp vừa mới ngồi xuống, Vương Manh Manh liền cúi sát xuống tai .

      Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Dâm tặc, nnói cho ta biết, rốt cuộc đứa trong bụng ta có phải của ngươi ? Ngươi cùng tên Dương……”

      Vương Manh Manh vội nuốt tên xuống, đổi lại câu : “Có phải hai chúng ta vì đứa này mới bỏ trốn?”

      Lời của nàng mới xuất khẩu, Ngọc Hồ Điệp sắc mặt liền thay đổi.

      Cẩn thận đem Vương Manh Manh cao thấp đánh giá tối thiểu mười lần, đến cuối cùng ra phán đoán của mình: “Tận đáy lòng, ta cảm thấy hẳn là phải!”

      “Hẳn là?”

      Vương Manh Manh thét chói tai, túm lấy tay áo Ngọc Hồ Điệp: “’Là ‘ chính là ‘là”, phải ‘là’, cái gì là ‘hẳn là’?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 82: Ai là cha đứa ?

      Bộ dạng kích động như vậy làm cho Vương Cương cảm thấy trời đất như rung chuyển.

      Miễn cưỡng đứng dậy, nắm lấy cổ tay Vương Manh Manh. đau đớn khuyên giải: “Bá tin con nhất định bị tên lừa đảo kia làm cho ra nông nỗi này……”


      Ngọc Hồ Điệp kéo Vương Manh Manh qua bên, thấp giọng :

      “Nhưng cũng cần phải tìm người giả mạo là cha đứa !”

      Cách như vậy động chạm đến ai, Ngọc Hồ Điệp ưỡn ngực, ho khan tiếng.

      Chỉ tiếc bên này có hai người chuẩn bị mưu đồ bí mật, nên có tâm tình thưởng thức dáng người cao lớn của .

      Vương Cương cố gắng nghĩ biện pháp giúp đứa còn chưa chào đời kia tìm phụ thân tốt. Mà Vương Manh Manh lại buồn bực, đứa trong bụng mình kia là của ai????

      Trầm mặc, tĩnh mịch …..

      Cuối cùng bị Vương Cương cao giọng đánh gãy .

      “Ta này Manh Manh, con tên Dương Đồng Đồng kia chết?”

      Vấn đề này, chút Vương Manh Manh cũng dám ăn hàm hồ, vội vàng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, sớm chết!”

      “Được!”

      Vương Cương nắm bả vai Manh Manh, dùng lực hơi mạnh làm nàng nhất thời nhăn mặt, vô cùng tán thưởng đánh giá Vương Manh Manh:

      “Quả nhiên hổ là người của Vương gia chúng ta, xuống tay cũng rất sạch lưu loát.”

      Vương Manh Manh xoa xoa bả vai, còn chưa kịp hô đau, ánh mắt lại trở nên dần mơ hồ.

      Có chút há hốc miệng nhìn đại bá, mù mờ hỏi: “Xuống tay?”

      “Con cần sợ!”

      Vương Cương vỗ vỗ ngực mình: “Cái loại đàn ông bội tình bạc nghĩa này, đáng phải giết, dòng họ đại hiệp nhà chúng ta, năm thể nào chẳng giết bảy tám tên trứng thối như vậy?”

      Còn chờ Vương Manh Manh kịp đôi lời cảm thán, Vương Cương lại thêm:

      “Tốt lắm, cái tên Dương Đồng Đồng nếu muốn chết, ta quản chuyện của

      Hơi nhíu mày, lại như chém đinh chặt sắt: “ tại phải nghĩ biện pháp giúp bụng của con trước khi bị người ta nhìn thấy, tìm phu quân tốt, làm cho chịu trách nhiệm.”

      Đề nghị này, làm cho Vương Manh Manh hít vào hơi khí lạnh, theo bản năng lấy tay sờ sờ bụng mình: “Nếu muốn sao bây giờ?”

      dám!”

      thể , Vương Cương là cao thủ trong cao thủ.

      Chính là trong mắt vọng lại sát khí, làm cho Vương Manh Manh nhịn được lui lại hai bước.

      Vương Cương bẻ ngón tay răng rắc, từ từ : “Chỉ cần con nhìn trúng ai, nếu muốn ta đánh cho đến khi đồng ý mới thôi, ta tin thế gian này có tên nào sợ chết mà dám từ chối!”

      Phòng bị nhìn chằm chằm vẻ mặt hổ báo của Vương Cương, Vương Manh Manh cẩn thận thối lui đến bên cạnh Ngọc Hồ Điệp, lặng lẽ hỏi:

      “Ngươi xác định là đại bá của ta, đại hiệp giữa đại hiệp, mà phải là cường đạo?”

      Đối vấn đề này, Ngọc Hồ Điệp thực khẳng định trả lời.

      chút cũng sai, nếu là cường đạo, bạo lực như vậy, cường đạo bình thường đều là dùng tiền mà qua cửa, khí chất y như đại gia. Hơn nữa, như đại bá nhà ngươi vậy, chỉ cần nghe được là nữ cường đạo, căn bản là cần đánh, thiếu niên mới phát dục đương nhiên đều muốn cướp, ít nhất cũng cần chờ hai mươi năm!”

      dừng chút, nhìn thoáng qua quần áo rách tung toé của Vương Cương rồi tiếp: “Ngươi cũng biết, đại hiệp! Chỉ có thể sử dụng vũ lực .”

      “A!”

      Vương Manh Manh cũng nhìn quần áo người Vương Cương, gật gật đầu:

      đúng là như vậy.”

      Vương Cương vốn có hào khí phát biểu tuyên ngôn, nhìn thấy Vương Manh Manh đứng cạnh Ngọc Hồ Điệp, liền lên tách nàng ra khỏi người , lời thấm thía dạy bảo:

      “Bá này Manh Manh, con cách xa tên dâm tặc này chút, như vậy mới tốt cho thanh danh của con.”

      Ngọc Hồ Điệp đương nhiên là nghe thấy, trong lòng nhất thời có chút thoải mái.

      Sờ mũi, ho khan tiếng,

      Cố gắng ưỡn thẳng lưng mà : “Kỳ , kỳ tại hạ cũng phải người xấu, cái danh dâm tặc trong truyền thuyết cũng chỉ là lời đồn, nếu ngài chê……”

      “Ta khinh!”

      Còn chờ Ngọc Hồ Điệp tự đề cử mình xong, Vương Cương liền vạn phần coi thường đánh gãy lời của . Ngữ khí thành , khách khí, lại quá vô tình: “Cho dù là Manh Manh nhà chúng ta có mang đứa con của người khác trong bụng, hẳn cũng đến lượt tên dâm tặc như ngươi!”

      Nhưng mà, lời của Ngọc Hồ Điệp lại chính là ý tưởng của Vương Cương.

      Vào lúc này, tâm tình Vương Manh Manh hơi trùng xuống, Ngọc Hồ Điệp như vậy, làm cho nàng thấy cảm động.

      Cộng thêm chút…… chút rung động nên lời.

      quan tâm đến đứa là của người khác, mà còn muốn cưới nàng. Như vậy thâm tình, thử hỏi động tâm sao được?

      Vương Manh Manh cố gắng cứu vãn tình thế, nắm tay Vương Cương:

      “Đại bá, kỳ cũng……”

      Lời cùng ảo tưởng của nàng cũng bị Vương Cương thô lỗ chặt đứt.

      “Hừ, nếu là đại hiệp có thể chấp nhận, nhưng là dâm tặc, con lấy làm gì? Bá này Manh Manh, tuy rằng tại giá trị con người của con đáng tiền, nhưng thế nào cũng là siêu cấp nữ hiệp giang hồ, đương nhiên phải chọn vị phu quân tốt!”

      Từ xuống dưới đánh giá Ngọc Hồ Điệp vài lần, đôi mắt cả giận hừ tiếng.

      “Tướng mạo của tên tiểu tử này cũng coi như tệ, nhưng thân thể sớm bị nữ nhân vét sạch, ta đoán sống được lâu đâu.”

      Ngọc Hồ Điệp, ngực càng thẳng .

      nhàng lấy chiết phiến mở ra, nhíu mày nhìn Vương Cương:

      Chiết phiến: Quạt a~

      “Đại bá, ngài như vậy có phần đúng, chẳng lẽ Ngọc Hồ Điệp tại hạ rất kém cỏi sao? Thần thái sáng ngời này, chắc thể nào giống người đoản mệnh !”

      Lời làm cho Vương Cương hít vào hơi khí lạnh, run rẩy hồi lâu, buông cánh tay Vương Manh Manh.

      Lấy tay kéo Ngọc Hồ Điệp đến cạnh mình, giọng : “Huynh đệ, có Manh Manh nhà ta ở đây, nên ta cũng muốn thẳng, ngươi xem ngươi kìa, bộ dạng hư hỏng.”

      tới đây, Vương Cương đột nhiên nhớ tới việc, lấy tay chỉ vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Ha! Ngươi, tiểu tử này phải thành cho ta, ngươi ta nghe, rốt cuộc ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu, ta đặt cược rồi!”

      mặt đột nhiên xuất tia đỏ, có chút nhăn nhó : “Kỳ nguyên lai ta muốn đặt cược, ta cá là nửa năm đến năm, tại nhìn cái dạng này của ngươi, ta nghĩ chắc phải đem tiền đặt cược đổi thành nửa năm.”

      Uỳnh!

      Quác quác quác!

      Ngọc Hồ Điệp thấy tia sét từ trời đánh xuống, làm tâm can nháy mắt nát vụn.

      Nắm tay áo Vương Cương: “Nếu ta cho ngài, ngàn lượng hoàng kim đặt cược cho hai năm sau, ngài tin ?”

      Vương Cương giọng ghé vào tai Ngọc Hồ Điệp truy vấn: “Chẳng lẽ ngươi chính là ngốc tử trong truyền thuyết ?”

      Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta tuyệt đối phải……”

      Còn chưa có xong, Vương Cương tựa như trận gió biến mất thấy, trong nháy mắt lại trở lại, chạy đến cạnh Ngọc Hồ Điệp cười tủm tỉm : “Huynh đệ, ngươi gạt ta chứ, Vương Cương ta giang hồ cái gì cũng lợi hại, nhưng đến tin tức linh thông, tuyệt đối đứng hạng .”

      Ngọc Hồ Điệp cười gượng hai tiếng:

      “Đó là, ai chẳng biết Vương đại hiệp là đại hiệp giữa đại hiệp!”

      “Đúng vậy!”

      Vương Cương nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp, ánh mắt như đao, lạnh lùng : “Hai ngày trước ta nghe tin, cái tên ngốc tử kia, quả thực là ngươi, mười ngày trước muốn hủy bỏ ngàn lượng hoàng kim tiền đặt cược!”

      “Ách!”

      Ngọc Hồ Điệp từ đáy lòng trào lên trận kính nể, gật gật đầu: “Đúng vậy, của ta ……”

      “Được rồi!Ta biết nên thế nào làm.”

      đột nhiên cầm tay Ngọc Hồ Điệp:

      “Ngươi giúp ta chiếu cố Manh Manh, ta đổi tiền cược, thuận tiện tăng lên chút.”

      Cái bộ dạng chân thành này, làm cho Ngọc Hồ Điệp thấy cảm động.

      “Vẫn là đại bá tin tưởng tại hạ, cảm ơn, chỉ cần hai năm sau, tiền này tuyệt đối chỉ là tiền, mà tiền đều có thể biến vàng!”

      Ngọc Hồ Điệp còn chưa có xong, Vương Cương liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hai năm, ta cược trong vòng nửa năm, làm sao chờ được đến hai năm!”

      “Nửa năm?”

      Ngọc Hồ Điệp há hốc mồm nhìn Vương Cương: “Nếu ngươi hạ là hai năm sau tiền đặt cược, như vậy nhất định phải đến lúc đó mới có thể lấy ra bạc?”

      Vương Cương nhất thời lộ ra vẻ mặt ngươi đùa giỡn ta, cười lạnh tiếng: “Hay giỡn, ai ta muốn hạ hai năm, ta muốn đem toàn bộ thân gia đều hạ trong vòng nửa năm!”

      Nhìn bộ dạng tan nát cõi lòng của Ngọc Hồ Điệp, Vương Cương xấu hổ cười trừ: “Kỳ cũng lạ thể ta, phải ta xem ngươi dậy nổi, nhưng ngươi hẳn là cũng biết, người đàn ông, đối với thân thể của mình đương nhiên phải biết rất , ngươi xem, ngay cả ngươi cũng tin tưởng mình có thể chống đỡ quá hai năm, vậy vì sao ta lại phải ngu ngốc nhảy xuống!”

      Sau hồi nhảm, Vương Cương phát Ngọc Hồ Điệp vẫn là gắt gao túm trụ tay mình, dùng sức đánh vào gáy .

      chưởng này ước chừng dúng bảy phần công lực.

      Vừa lòng nhìn chưởng này hạ xuống Ngọc Hồ Điệp, Vương Cương đem tay bị bắt lấy dùng sức rút ra, đẩy Vương Manh Manh vào trong lòng :

      “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta lập tức trở lại.”

      “Ách!”

      Vương Manh Manh cúi đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp vẫn nhúc nhích, đầu tiên là ngẩn ra, tức giận hét theo bóng Vương Cương lúc này ở tít phía xa: “Sao bá lại đánh ngất ?!”

      Vương Cương quay đầu lại, lớn: “Ai kêu ở đó mà ngăn ta.”

      Ngạc nhiên nhìn bóng dáng của Vương Cương, Vương Manh Manh định mở miệng nhưng lại thôi, bởi vì nàng phát việc.

      tại, tuyệt đối là cơ hội tốt để chạy trốn.

      Nhưng mà……

      Cơ thể Ngọc Hồ Điệp vẫn như vậy, y chang bộ dạng hoa hải đường ngủ xuân Y.Y

      Cau mày, lấy tay vỗ vài cái lên Ngọc Hồ Điệp, haizz, căn bản là có ý muốn tỉnh dậy.

      Vương Manh Manh cầm khay trà tạt lên mặt ,

      Quả là cách tốt nha, nước vừa tạt lên, kiều hoa Ngọc Hồ Điệp liền tỉnh lại.

      Hai mắt mù mờ cúi đầu nhìn Vương Manh Manh, cánh môi nở nụ cười của nghiệt: “Nhắm mắt hay mở mắt đều nhìn thấy ngươi, thú vị, nếu ngươi đổi cách khác dịu dàng hơn, ta rất thích”

      Mặt Vương Manh Manh hơi đỏ.

      Ngay sau đó, nâng Ngọc Hồ Điệp cánh tay buông lỏng, trực tiếp đem cơ thể vừa tỉnh lại của Ngọc Hồ Điệp quẳng qua bên.

      Xong liền ngồi xổm xuống, thân mình hung tợn theo dõi : “Ta nghĩ, cách này dâm tặc ngươi càng thích hơn.”

      Lại còn giả bộ cười hì hì: “Muốn ta nâng ngươi dậy ?”

      Ngọc Hồ Điệp chút cũng trông cậy vào Vương Manh Manh có thể nâng mình dậy, đôi mắt hoa đào có chút cợt nhả nhìn, ngượng ngùng dồn hết trọng lực vào người nàng:

      “Cho tới bây giờ ta chưa thấy người con nào dịu dàng như ngươi, biết về sau ngươi có thể gả hay ….”

      còn chưa hết, đầu bị Vương mèo hung hăng đánh: “Ai ta gả được, ta tốt như vậy, ai muốn cướp?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 83: Chúng ta lại chạy trốn

      Edit: Phương Xêkô

      Beta: Ngôn Ngôn


      Ngọc Hồ Điệp sờ sờ mũi, kỳ thị : “Quái lạ, đầu năm nay sao nhiều người tự tin như vậy?”

      Ưỡn ngực quanh người Vương Manh Manh vài vòng.

      Tầm mắt lại từ xuống dưới đánh giá Vương Manh Manh vô số lần, cuối cùng phát ra tiếng cảm khái:

      , ta biết ngươi có cái gì để mà tự tin dữ dội như vậy.”


      Đối với hành vi miệt thị như vậy của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh căn bản là để ý.

      Giơ tay, huých cùi chỏ vào lồng ngực tên kia:

      “Ngươi cứ , ta xem ngươi còn có thể được bao lâu!”

      Tay nàng nựng lấy khuôn mặt Ngọc Hồ Điệp, chẹp chẹp lưỡi: “Đừng cho là ta biết trong lòng ngươi kỳ rất rất rất hâm mộ ta!”

      Lời của nàng vừa dứt. Ngọc Hồ Điệp bắt đầu trở nên đăm chiêu.

      “Làm sao ngươi biết??”

      “Ta làm sao có thể biết?”

      Ánh mắt Vương Manh Manh bắt đầu sáng như hai cái đèn pha ô tô (Xeko:em nhầm, thời này có ô tô :)))): “Nếu phải ngươi lòng với ta, làm sao lại muốn cưới ta lúc ta mang con của người khác?”

      Vừa nghe đến vấn đề này, sắc mặt Ngọc Hồ Điệp nhất thời sụp xuống.

      Vẻ mặt đau khổ do dự nửa ngày, mới chần chờ mở miệng hỏi: “Trong bụng ngươi có đứa ?”

      Câu hỏi như vậy, làm cho đôi mắt Vương Manh Manh trợn tròn.

      Kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, trong lòng thầm buồn bực, chuyện nàng trong bụng có cục cưng phải do chính miệng với đại bá trước mặt nàng hay sao?

      tại sao hỏi ngược lại nàng?

      Nghĩ đến việc trước khi rời , Vương Cương muốn giúp đứa của nàng bắt tên về làm cha, lòng Vương Manh Manh bắt đầu bối rối.

      Trong lòng lại cười khổ tiếng.

      người con xuyên từ thời đại đến đây, nàng tuyệt đối ngốc như chủ nhân thực của thân xác này, nhất định phải lập gia đình mới có thể sinh con, nếu làm cho nàng cưới người nàng thích, nàng tình nguyện làm mẹ đơn thân cũng đồng ý trói buộc người đàn ông qua đường làm chồng.

      Ngay tại lúc Vương Manh Manh tính toán rốt cuộc nên làm thế nào, bên tai, đột nhiên nghe được lời từ biệt của Ngọc Hồ Điệp.

      “Nếu có việc gì ta đây.”

      Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp, ánh mắt Vương Manh Manh có chút thay đổi.

      Hơi nheo lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi phải ? đâu?”

      Ngọc Hồ Điệp thở dài tiếng, ai oán nhìn Vương Manh Manh biết tại sao đột nhiên lại tỏa ra sát khí bức người như thế, cẩn thận trả lời vấn đề của nàng.

      “Ta muốn chạy trốn nha U.U!”

      “Đại bá nhà ngươi đổi tiền cược, hơn nữa nhìn dáng vẻ của là lấy toàn bộ thân gia cược, nếu biết là hiểu lầm, cần nửa năm, chỉ sợ hôm nay ta cũng toàn mạng trở về >”<.”

      Ngọc Hồ Điệp sau đó thêm vài câu nhưng Vương Manh Manh đều chú ý.

      Nàng chỉ nghe được hai từ – chạy trốn!

      Được, tại nàng phải làm, chính là cùng Ngọc Hồ Điệp —– chạy trốn.

      Chỉ có như vậy, mới bị Vương Cương túm thằng ôn ngoài đường về bắt nàng lấy.

      Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh vội vàng cầm góc áo Ngọc Hồ Điệp.

      mặt, nháy mắt tràn ngập nụ cười xun xoe “Ngươi đợi chút, ta cũng !”

      “Ách!”

      Ngọc Hồ Điệp kinh ngạc cúi đầu nhìn tay Vương Manh Manh, nửa ngày sau mới đem tầm mắt hướng lên :

      “Sao ngươi cũng muốn chạy trốn? phải là ngươi vẫn mong cùng ta tay trong tay tung tăng chạy đấy chứ?”

      tới đây, mặt đột nhiên lộ ra tia cười điển hình của nghiệt.

      Cúi người tiến đến bên người Vương Manh Manh, thổi thổi vào tai nàng cái, thản nhiên :

      “Tiểu nha đầu, có phải ngươi phát mình ta, nên mới quyến luyến muốn ta rời ?”

      còn chưa có xong, trước mắt liền thấy tối thui mảnh.

      Nắm tay Vương Manh Manh chuẩn xác sai tung quyền đúng ngay giữa mắt Ngọc Hồ Điệp, khinh bỉ :

      “Ngươi chắc chắn là vì nguyên nhân này?”

      Nhìn chằm chằm vào nắm tay Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lập tức lắc đầu. Thân mình lui từng bước ra phía sau, u oán miết lên khuôn mặt tiểu đại hiệp khác gì hổ báo của Vương Manh Manh, sâu kín : “Vốn chắc chắn như thế, nhưng tại có muốn nghĩ cũng được.”

      Sau đó thêm: “Vậy ngươi có thể cho ta biết, vì sao ngươi muốn theo ta?”

      “Vì sao?”

      Vương Manh Manh cố gắng đem câu kia muốn vọt tới miệng nuốt trở xuống.

      Cau mày suy nghĩ nửa ngày, vẫn là biết phải trả lời Ngọc Hồ Điệp thế nào về vấn đề này.

      Nàng tuyệt đối có khả năng ra . Ở cái thời biết là thời nào này, người nàng biết cũng là người duy nhất thân với nàng, chính là cái tên hái hoa tặc này, theo , nàng làm sao sống tiếp đây? @@

      Do dự mãi cũng biết làm thế nào, khuôn mặt nhắn của Vương Manh Manh sớm nhăn nhúm thành đoàn.

      Nguyên nhân cũng phải chỉ là do việc này…

      Mà còn vì trong bụng của nàng.

      Lấy tay nhàng ôm bụng của mình, sau này ở đây đứa trẻ, nàng cảm thấy có chút kịp thích ứng, cũng thấy thích hợp nha~~~ *.*

      “Ngươi cũng nghe rồi đó, mấy lời của đại bá nhà ta”

      Vẻ mặt đau khổ đáng thương phóng tới nhìn Ngọc Hồ Điệp, nếu phải Vương Manh Manh làm thế nào cũng khóc được, nàng thề nhất định phải lôi ra hai giọt nước mắt: “Đại bá muốn túm cổ người về làm cha của con ta! Ta chạy, chẳng phải là ngu sao!”

      được!”

      Ngọc Hồ Điệp cơ hồ kêu to: “ vậy, người nhà ngươi bêu đầu ta ra hầm mới là lạ!”

      “Ngươi xác định là như thế?”

      Nhìn Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu xác nhận, vẻ mặt Vương Manh Manh nhất thời liền thay đổi.

      Ai oán thần thái nhất thời thấy đâu, nàng cười hì hì với Ngọc Hồ Điệp:

      “Nếu ngươi mang theo ta chạy trốn, ngày mai ta với đại bá dễ thương nhà ta, là ngươi khi dễ ta”

      Lời này vừa ra, Ngọc Hồ Điệp liền hít vào hơi lãnh khí.

      cần suy nghĩ, vội vàng nâng tay che môi của Vương Manh Manh.

      Mắt ngó trái liếc phải thấy ai, mới giọng : “Những lời này thể lung tung! Chỉ cần câu rơi vào tai người khác, cả đời này thể nào ta cũng bị người ta đuổi giết.”

      Vương Manh Manh nhướn mi, chưởng tiếc mà cống hiến hết mình cho Ngọc Hồ Điệp.

      “Ngươi cũng đừng ta bức ngươi! Dù sao ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất hai ta cùng chạy trốn, chờ ta sinh đứa rồi sau.”

      tới đây, trong mắt nàng bắn ra trận hào quang, việc này quyết tâm làm!

      vậy, ta xem bọn họ còn có thể giúp đứa này tìm người cha chuẩn mực nữa ?”

      Ngọc Hồ Điệp ủ rũ liếc măt nhìn Vương Manh Manh, thần sắc lúc đó lại suy sụp ít.

      Có cảm giác như lòng mình đều bị kẻ vô tâm trước mắt vò cho nát vụn. Ngọc Hồ Điệp ai oán : “Chẳng lẽ tên Dương Đồng Đồng kia ở trong lòng ngươi lại quan trọng như vậy? chết, ngươi vì mà thủ tiết sao?”

      “Dương Đồng Đồng?”

      Vương Manh Manh hồ nghi lặp lại cái tên, hồi lâu mới nhớ ra cái tên này là do lúc mình quá hoảng loạn mà bừa, khỏi bật cười ra tiếng:

      “Ta với làm gì có quan hệ gì? Chẳng qua ta muốn bị đại bá tùy tiện gả ta cho người ta thích thôi.”

      xong, mặt Vương Manh Manh liền xuất tia nhăn nhó:

      “Chủ yếu là ta lo lắng vấn đề, phỏng chừng bọn họ nhất định là muốn gả ta cho tên đại hiệp. vậy, ta chẳng phải là cả đời đều phải theo chịu khổ, chút cơm, , ngay cả hai cái móng giò cũng có để ăn sao?”

      Đối với lo lắng này của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp nghiền ngẫm tỏ vẻ có lý.

      Gật đầu cái, giọng : “Phỏng chừng đúng là vậy, lựa chọn hàng đầu của họ nhất định là cháu của trưởng môn phái Nga Mi, hiệp sĩ giang hồ tuổi trẻ đầy hứa hẹn Tần công tử, Tần Đoạn Ngọc! Hai nhà các ngươi trước kia hình như cũng hứa hôn”

      “Thiếu hiệp đầy hứa hẹn giang hồ?”,Vương Manh Manh cơ hồ là hô ra tiếng, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm tay: “Chết tiệt, ta biết!”

      Nếu trước kia, nàng nghe được tin tức này, nhất định là nhảy nhót ngừng.

      Vấn đề là sau khi trải qua kiện “hai cái chân giò”, Vương Manh Manh vừa nghe đến hai chữ “đại hiệp”, đầu mưa dông ầm ầm kéo đến. Nếu là như vậy, chẳng phải là cả đời ngay cả thịt cũng được ăn sao?

      Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh khỏi rùng mình.

      Vội vàng cầm tay áo của Ngọc Hồ Điệp, trầm giọng : “Bớt xàm ngôn , giờ ta cho ngươi lựa chọn thứ hai. Chính là mình ngươi đào tẩu, sau đó chờ đại bá ta trở về, ta ngươi xé rách đồ của ta, sau đó còn ngừng cưỡng bức ta……” xong nhe răng cười với Ngọc Hồ Điệp. “Đến lúc đó, ta cam đoan vẫn có rất nhiều người truy đuổi ngươi, bất quá so với tại hung mãnh hơn, tuyệt đối là đuổi giết!”

      Ngọc Hồ Điệp trợn mắt, nắm chặt nắm đấm hét lên: “Nha đầu nhà ngươi, ngươi dám vu khống ta? Ta xé rách quần áo ngươi khi nào? ngừng cưỡng bức ngươi khi nào?”

      Vương Manh Manh tà tà liếc mắt cái nhìn Ngọc Hồ Điệp, buông tay nhún nhún vai: “Huynh đệ, ngươi kêu tới hỏng họng cũng vô dụng, ngươi người khác tin tưởng tên dâm tặc nhà ngươi hay tin tưởng siêu cấp nữ hiệp ta? Ngươi kè kè cạnh ta nhiều ngày như vậy, tại người ta đàm tiếu nhiều như vậy, chỉ sợ ngươi càng giải thích càng thêm rối”

      xong nâng tay vỗ vỗ bả vai Ngọc Hồ Điệp: “Này ngậm bồ hòn, giờ ngươi chỉ có thể tự cắn môi ăn *haiz*!”

      *Xeko: Ý là bảo huynh ấy chỉ có thể ấm ức mà làm gì được ế

      Ngọc Hồ Điệp đăm chiêu, ngây ngốc nhìn chằm chằm Vương Manh Manh nửa ngày: “Ta rốt cục cũng hiểu được chuyện. Ngươi làm cường đạo đúng là đáng tiếc.” Hơi cắn chặt hàm răng: “Ngươi quả thực trời sinh chính là để làm cường đạo”

      chưa xong, Ngọc Hồ Điệp chỉ biết những lời mình quả thực vô nghĩa.

      Nếu như vậy có thể làm cho Vương Manh Manh cảm thấy áy náy trong lòng ngay từ đầu, trước mắt nàng uy hiếp .

      Quả nhiên ngoài dự đoán, sắc mặt Vương Manh Manh như thường còn tính, thậm chí còn khuyến mãi thêm vài phần đắc ý.

      Vương Manh Manh dạt dào cảm kích gật đầu: “Đa tạ khích lệ của ngươi, giờ ta nghĩ lựa chọn của ngươi chắc phải bỏ mình chứ?”

      Sau đó hùng hổ phía trước…

      Ở phía sau, Ngọc Hồ Điệp căn bản là biết mình tại sao lại quen loại người như thế này >”<

      Ông trời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Haizz!

      Chỉ có thể là thở dài tiếng.

      Rồi lên phía trước, được nửa, quay đầu gào lên với Vương Manh Manh: “Chúng ta cùng chạy trốn!!”



      Mới hết dãy phố, khuôn mặt Vương Manh Manh kéo đầy mây đen.

      chỉ như thế, sắc mặt càng lúc càng tái, trán ngừng túa mồ hôi: “ được, bụng ta đau quá!!”

      Những lời này làm cho sắc mặt của Ngọc Hồ Điệp cũng bắt đầu trắng bệch.

      Vội vàng phen đỡ lấy cánh tay Vương Manh Manh, lo âu vô cùng hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

      “Ta cảm giác như ta sắp chết đến nơi!” Vương Manh Manh dùng sức cầm lấy cánh tay Ngọc Hồ Điệp. Lời tiếp theo, càng làm cho Ngọc Hồ Điệp cảm thấy kinh hãi: “Ta chịu nổi!”

      Chính là như vậy, môi của Vương Manh Manh cũng bắt đầu trắng bệch.

      Đau đớn khó nhịn rất nhiều, trong lòng Vương Manh Manh đột nhiên dâng lên ý niệm.

      Cái kia ý niệm kia vừa tung tăng bay đến, làm cho bạn Manh Manh cả người run lên, cơ hồ sắp khóc, có chút ủy khuất nhìn Ngọc Hồ Điệp:

      “Ngươi , có phải là vì đường mệt nhọc, cho nên, đứa …..”

      Khuôn mặt của Ngọc huynh đệ càng thêm trắng bệch, tuy rằng chưa từng gặp chuyện như vậy, nhưng mà từng nghe vì vận động quá nhiều mà hai mẫu tử nhà nọ đều gặp tổ tiên, xác hai mạng nha!

      Ngọc huynh đệ rất biết hỗi lỗi sửa sai, liền bắt lấy tay người qua đường: “Quầy thuốc gần đây nhất là ở đâu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :