1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 74
      EDIT: Thuần Lạc Thiên

      Tục truyền: Vương Manh Manh ở thành Tương Dương bên cái trấn , cùng Ngọc Hồ Điệp song song xuất . Căn cứ vào tin tức từ tiệm tơ lụa của Chu lão bản. tháng trước, đêm trăng thanh gió mát, có người khách tiến vào bổn tiệm, nghe danh mà đến, rồi chọn bộ quần áo. [Theo tin tức chứng thực, người này đúng là bon chen theo kiện mỹ nam Ngọc Hồ Điệp.]

      Căn cứ theo miêu tả sinh động như của Chu trưởng quầy, bởi vì cửa hàng trang phục kết hôn của là đệ nhất thiên hạ, mặc lần trăm năm sau cũng mãi quên……[ rút gọn hai mươi vạn từ của Chu Bát về việc cửa hàng trang phục kết hôn của mình rốt cuộc đẳng cấp ở chỗ nào] Cho nên, Ngọc Hồ Điệp cùng Vương Manh Manh tiếc công sức để đến trấn của thành Tương Dương , vì bộ quần áo tuyệt mỹ này của Chu gia…


      Lại nghe đồn: Tin tức Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp ở cửa hàng tơ lụa định lễ phục kết hôn truyền ra, trong vòng 3 ngày, vô số người muốn tìm kiếm tình , hoặc là hy vọng cả đời ân ân ái ái bên người mình đều dậy lên làn sóng vô cùng nóng bỏng. Bọn họ hẹn mà cùng đến cửa hàng trang phục tơ lụa của Chu lão bản đặt lễ phục. Phía dưới, là hình ảnh Chu trưởng quầy bí mật mang theo giá đan,xx mười lượng bạc, lại xx vẫn là mười lượng bạc, lễ phục của Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp , tuy rằng quý đạt tám trăm lượng bạc, nhưng nghe vẫn là cung đủ cầu, trước mắt muốn đặt tiếp tiếp đơn hàng cho dù là sư phó nhóm nhiều đêm liền làm ngừng nghỉ.

      Chu Bát lão bản quyết định mở rộng cửa hàng, tuyệt đối phụ mến của quần chúng đối với mình. —– Xem xong tờ báo đưa tin, Vương Manh Manh ánh mắt bắt đầu tóe lửa. Nửa ngày sau, cuối cùng cũng có phản ứng, tức giận vỗ đùi mình kêu la:

      được, ta nhất định phải trở về tìm cái tên Chu Bát kia, ta nhất định phải trở về!!!”

      Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia, làm cho Ngọc Hồ Điệp nhịn được vì Chu trưởng quầy rùng mình cái. cẩn thận nhìn Vương Manh Manh:

      “Quên , chúng ta muốn xa như vậy rồi, xe ngựa cũng bán , hơi xa như thế, đáng.”

      xong, than ra tiếng:

      “Hay là thôi !”

      “Quên !”

      Vương Manh Manh khỏi hít ngụm khí lạnh, từ xuống dưới đánh giá Ngọc Hồ Điệp, nắm chặt quyền tức giận hừ ra tiếng:

      được, ta tuyệt đối thể ‘quên ’ .”

      Vừa , thân ảnh lại bước . Mới hai bước, ở eo truyền đến cảm giác đau nhức. Còn kịp quay đầu xem xét là ai đánh lén mình, hai mắt Vương Manh Manh tối sầm, nhất thời lâm vào hôn mê . Phía sau, bàn tay to đúng lúc đỡ lấy thân thể mềm nhũn. Chủ nhân của cánh tay này, đương nhiên là Ngọc Hồ Điệp. Khẽ thở dài hơi, Ngọc Hồ Điệp cúi đầu nhìn Vương Manh Manh lâm vào mê man, thở dài tiếng:

      “Kỳ , ta là thương nhân vì cuộc sống của mình mà sinh thủ đoạn, ngươi cần gì phải cứng đầu cùng tính toán chi li?”

      Đánh bất tỉnh Vương Manh Manh, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu , đúng là lo lắng vị nữ hiệp còn hung hẫn hơn cường đạo này, có thể hay mạch lột da Chu Bát quẳng ?

      được, ta nhất định phải trở về tìm Chu Bát, phải đòi tiền quảng cáo của ta.”

      Vương Manh Manh vừa tỉnh lại, mắt chưa mở, miệng liền lải nhải mấy câu, lúc trước còn chưa có xong, giờ phun bằng hết. hết, mắt đột nhiên mở ra, cầm chân Ngọc Hồ Điệp:

      “Vừa rồi là ai đánh lén ta!”

      “Này thôi……”

      Ngọc Hồ Điệp mắt giật giật chút, trong lòng dị thường ràng, vấn đề này họa chỉ có đứa ngu mới ra tình hình thực tế. Xèo xèo ngô ngô phen sau, quyết định sang chuyện khác:

      “Xin hỏi chút, ngươi phí quảng cáo của ta là có ý gì?”

      , đúng là bị mấy danh từ toát ra từ miệng Vương Manh Manh làm cho sợ run.

      ta nghe chút.”

      Ngọc Hồ Điệp bộ dạng khiêm tốn muốn thỉnh giáo, nhất thời làm cho tinh thần Vương Manh Manh hơi hơi bị đả kích.

      “Ngươi ngay cả phí quảng cáo là cái gì cũng biết?”

      Ánh mắt Vương Manh Manh tà ác liếc Ngọc Hồ Điệp khiêm tốn muốn thụ giáo, hèn mọn khua môi múa mép:

      “Chưa thấy qua ai ngu như ngươi, có kiến thức có lẽ phải lỗi của ngươi, là lỗi của tộc trưởng, nhưng biết thưởng thức nhất định nguyên nhân chính là ngươi.”

      “Đúng, Vương đại nữ hiệp giáo huấn cực kỳ!”

      Vương Manh Manh trong lời mới vừa dứt, Ngọc Hồ Điệp liền lập tức gật đầu thừa nhận lời của nàng. riêng gì tò mò vấn đề, mà là cực kỳ sốt ruột muốn biết ràng vấn đề này, nhìn xem Vương Manh Manh rốt cuộc có bao nhiêu lý do đến đòi nợ Chu lão bản. Nếu có thể, phải ! tại hai người người đều có tiền , kéo Vương Manh Manh, làm điểm tiền dễ dàng. Nếu người cũng bỏ qua, nhưng là Vương Manh Manh tuyệt đối như vậy mà từ bỏ ý định.

      thực rất muốn biết, qua hai ngày, mình bị lọt vào cái tình trạng bi thảm gì. Vương Manh Manh mất rất nhiều nước miếng. Ước chừng canh giờ, mới giải thích ràng phí quảng cáo là cái gì, ngôn ngữ cơ thể hay body language gì gì đó, đều tận lực thể hết với Ngọc Hồ Điệp.

      Cuối cùng dùng cái vẻ mặt vênh váo dương dương tự đắc chấm dứt đề tài:

      “Ngươi hiểu chưa?”

      Ngọc Hồ Điệp mù mờ nhìn Vương Manh Manh. Trong mắt, tất cả đều là kính nể:

      “Ngươi rất lợi hại!”

      “Đó là đương nhiên!”

      Vương Manh Manh mạnh gật gật đầu, trong lòng dâng lên đến loại cảm giác khoái trá . Từ lúc xuyên qua đây lúc nào cũng bị bắt nạt, lúc này, nàng rốt cuôc có được cảm giác được hãnh diện. Xem ra, xuyên thực tốt, tùy tiện dùng chút từ ngữ thời đại, đều có thể đem mấy đứa ngốc ngốc thời này hù dọa. Xuyên , dù sao cũng sai . Vương Manh Manh có cảm giác tốt như vậy, tạm thời là bảo trì chút.

      Ngay sau đó, Ngọc Hồ Điệp miệng ra câu đả kích, tâm trạng vui vẻ của Vương Manh Manh tan thành mây khói.

      chuyện với ngươi thanh thực êm tai, biểu tình cũng đặc biệt phong phú.”

      Ngừng lại lát, vừa cười vừa với Vương Manh Manh:

      “Nhưng mà rốt cuộc ngươi định cái gì, chút ta nghe cũng hiểu, có thể high như vậy, làm cho ta câu cũng thể bon chen. Vương đại nữ hiệp, ngươi là quá lợi hại.”

      Chính là câu như thế, làm cho Vương Manh Manh hồn lạc phách xiêu. Ngọc Hồ Điệp lúc trước hăng hái lắng nghe, bộ dáng hoàn toàn hiểu được những lời nàng , kỳ chính là a dua cổ động mà thôi. Ngọc Hồ Điệp căn bản là hiểu được mấy lời Vương Manh Manh mất nửa ngày ra.. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể là đem thuật ngữ chuyên dụng mang thần sắc bị hiểm bỏ ….

      Dùng câu ngắn gọn sai biệt lắm với những gì suốt canh giờ tổng kết:“

      Ý của ta chính là Chu Bát gây phiền lụy cho ta, lại giúp kéo về vô số khách, buôn bán lời vô số tiền, đương nhiên phải chia cho chúng ta chútt!”

      “A! Ra là như vậy!” Ngọc Hồ Điệp dùng sức gật đầu cái, hưng phấn liếc liếc Vương Manh Manh:

      “Ngươi sớm thẳng ra phải là được rồi sao, ngươi muốn cùng Chu Bát lão bản phân chia tang vật, cũng cần dùng nhiều lời khó tiêu như thế, ta nghe hiểu.”

      lòng thanh chính mình này quảng cáo phí Vương Manh Manh, quyết định rộng lượng mà tha cho thái độ của Ngọc Hồ Điệp. Vẫn có chút hưng phấn vỗ vỗ bả vai Ngọc Hồ Điệp, hơi nhăn mày lại:

      “A! Ngươi chúng ta trở về đòi phí quảng cáo của tên Chu Bát có được ?”

      “Nếu cho ngươi sao?”

      Ngọc Hồ Điệp hứng thú nhíu đôi mắt phượng nhìn Vương Manh Manh chìm trong ánh sáng chói lọi. Rất nhanh , bị ánh mắt hổ báo của Vương Manh Manh làm cho rét run.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 75
      Edit: Thuần Lạc Thiên

      Beta: Ngôn Ngôn


      giọng thầm:

      “Này, nha đầu. phải là ngươi muốn đánh người chứ?”

      Quả nhiên, ngay sau đó, Vương Manh Manh liền nắm chặt quyền, hung tợn ra câu giống hệt dự đoán của Ngọc Hồ Điệp.

      “Nếu dám trả, ta liền đánh! Cái kia là phí quảng cáo của ta!!!!!!!!… (vô hạn tuần hoàn dấu chấm than)” xong liền hùng hổ về phía trước.

      được vài bước, Vương Manh Manh liền phát có chút đúng.


      Ngọc Hồ Điệp vốn là cao hứng, phấn chấn sau nàng, tại đứng bất động, căn bản là có ý theo nàng đòi nợ.

      Phát này, làm cho Vương Manh Manh mày nhất thời mặt nhăn mày nhó :

      “Uây, ngươi còn nhởn nhơ ở đó làm cái gì, !”

      “Ta !”

      Trả lời Vương Manh Manh là thanh chắc chắn như chém đinh chặt sắt của Ngọc Hồ Điệp.

      cau mày nhìn Vương Manh Manh, thở dài hơi:“Này ta mặc kệ, hành vi như vậy chẳng khác nào cường đạo, ta là lãng tử đệ nhất phong lưu, phải cường đạo!”

      “Ta cũng đâu phải cường đạo!”

      Vương Manh Manh hận thể cước đem tên vô lại trước mắt đánh thành đầu heo, mới tức giận trừng mắt :

      “Cái kia là phí quảng cáo của chúng ta! Có nghe hay , cái này là quyền lợi!”

      “Ta !”

      Nghe câu trả lời có gì thay đổi của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh nhất thời liền giận đến bốc hỏa.

      Nàng kêu Ngọc Hồ Điệp tuyệt đối phải trưng cầu dân ý. Nếu có thể, nàng tuyệt đối cho tên khốn này là dâm tặc.

      Nhưng là, tình thế lại khác xa trời vực so với năng lực con người.

      Cái tên Chu Bát kia, ăn tham vô độ đến nỗi béo phì như vậy, cần nghĩ cũng biết, nhất định là vắt chày ra nước, bóc lột giai cấp làm thuê nương tay. Như thế có thể lợi dụng tên tiểu nhị trong Chu’s quầy, cuối cùng—– người đông thế mạnh a~

      Vạn nhất tên lão bản kia cãi cùn đồng ý, đánh nhau trận…

      Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh rùng mình cái. Chẳng may, đánh nhau vỡ đầu chảy máu hay tàn phế gì gì đó, chỉ sợ nàng những có được phí quảng cáo, mà ngay cả tiền thuốc men còn được nhìn tới.

      Nhưng là…..

      Nhưng là…..

      Ngọc Hồ Điệp…

      Chỉ mình cũng có thể đánh ngã chín mươi chín cao thủ của Manh gia, liền đủ để chứng minh, , Ngọc Hồ Điệp tuyệt đối có khả năng bắt Chu lão già kia ói phí quảng cáo của nàng ra.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt cú mèo của Vương Manh Manh thấy tăm hơi.

      mặt, nhất thời đổi thành nụ cười a dua vô sỉ vô độ, ngọt ngào :

      “Ta tuyệt đối độc chiếm , ta thề chia ngươi……”

      xong, ngừng lại, cẩn thận suy nghĩ chút, Vương Manh Manh liền giơ ba ngón tay:“Ta chia cho ngươi ba phần!”

      “Ba phần?”

      Trong mắt Ngọc Hồ Điệp xuất hiên ý cười khó phát .

      Ngay sau đó, dùng lực lắc đầu:“Mặc kệ!”

      “Năm phần!”

      xong câu đó, Vương Manh Manh muốn chết tại chỗ, bày ra vẻ mặt đau lòng, nhưng tay nắm mỗi lúc chặt, này, nếu còn kích thích nữa sợ rằng có án mạng đấy.

      Trong mắt, tất cả đều là cảnh cáo:

      “Ta cho ngươi, ngươi đừng có quá phận!”

      “Ta mặc kệ, ngươi định làm gì?”

      Cái bộ dạng muốn đánh nhau của Vương Manh Manh làm Ngọc Hồ Điệp thở dài hơi.

      “Ngươi như thế nào có thể đem ta nghĩ thành người như vậy, ta thành cho ngươi, mặc kệ thế nào, cho dù là ngươi đem toàn bộ tiền cho ta, ta cũng làm chuyện này .”

      Vương Manh Manh mờ mịt truy vấn:

      “Vì sao?”

      “Ta phải mới vừa rồi, tiền phải vấn đề, phong độ mới là vấn đề!”

      Ngọc Hồ Điệp đứng thẳng lưng, hiên ngang vỗ ngực:“Ta là thiên hạ đệ nhất lãng tử, phải cường đạo, cho dù ta k phải người tốt, nhưng việc làm của cường đạo à, ta khinh .”

      Lời vừa phun ra, Vương Manh Manh nhất thời đăm chiêu, có chút giật mình, trong khoảng thời gian ngắn, cái gì cũng cũng ra được.

      Khoảng nửa ngày sau, Vương Manh Manh giơ cánh tay, chỉ lên ngực Ngọc Hồ Điệp.

      Trong mắt, tất cả đều là tức giận.

      “Rốt cuộc muốn ta bao nhiêu thứ, ta phải cướp bóc, mà là muốn lấy phí quảng cáo!”

      xong, sâu hít hơi, từ từ :“Ngươi tính , cái tên Chu Bát kia thu được bao nhiêu tiền từ chúng ta, phải nên đòi lại cho công bằng sao?”

      Hình như cũng có lý!

      Nhìn Vương Manh Manh từ xuống dưới, Ngọc Hồ Điệp giọng :“Hành vi này có thể coi là bán cường đạo được ?”

      Lúc sau, đột nhiên tà mị nở nụ cười mê hoặc:“Ê này, ta phát khi đó ở tửu lâu, ta ngươi có văn hóa, đúng là sai rồi.”

      Có chút bất đắc dĩ, buồn bực, Vương Manh Manh liếc mắt nhìn :

      cần ngươi , ta vốn chính là cái người làm công tác văn hoá!”

      “Ân! Ta muốn thế .”

      Ngọc Hồ Điệp mạnh gật đầu cái:“Người có văn hóa là người tốt, có thể đem hành vi của cường đạo thành chính nhân quân tử……Mà, đến giờ ta phát ngươi ngay cả chút võ công cũng có, siêu cấp nữ hiệp ở đâu , nhất định là ngươi dùng văn hóa lừa người.”

      xong, liền đưa tay vuốt vuốt cằm, giống như vừa giác ngộ được điều gì đó.

      “Cái hành vi như vậy của ngươi, tại sao còn có thể danh mãn giang hồ làm cho người ta kính ngưỡng? Haiz, tiền có sức nặng nha.”

      Đổi lại thái độ sợ chết của Ngọc Hồ Điệp , Vương Manh Manh xử lý rất đơn giản cũng thực trực tiếp.

      Trực tiếp chính là, đấm mạnh tới trước.

      quyền…

      Gió vun vút lao ….

      Được nửa đường liền bị bàn tay gắt gao bắt được.

      Ngọc Hồ Điệp ngốc, thời điểm những lời này, sớm chuẩn bị rồi.

      Còn chờ Vương Manh Manh đánh vào khuôn mặt đẹp trai của mình, nhanh tay lẹ mắt nắm gọn trong tay, cợt nhả hướng nó thổi hơi.

      Sắc mặt nghiêm chỉnh, kề sát tai Vương Manh Manh thần bí :

      “Ta dám cược, trong chốn võ lâm có việc, ngươi nhất định biết!”

      Quả nhiên ngoài dự liệu, Vương Manh Manh nhất thời bị bộ dạng thần bí của hấp dẫn.

      Tức giận trong lòng, nhất thời biến thành ngập tràn kinh dị.

      Tuy rằng biết xung quanh có bóng người,nhưng nàng vẫn hùa theo động tác của Ngọc Hồ Điệp khi chuyện, tựa đầu tiến đến bên tai , đồng dạng thần bí hỏi:“Chuyện gì?”

      “Kỳ muốn làm đại hiệp là chuyện rất dễ dàng,nhưng trở thành đạo tặc lại có đơn giản như vậy, tại vô số đại hiệp đều đau khổ muốn đổi nghề, ta nghĩ ra ngươi trời sinh có phẩm chất làm đạo tặc, vì sao còn muốn giấu diếm làm gì?”

      Ngọc Hồ Điệp giọng, mắt ai đó trợn càng lúc càng lớn.

      Đến cuối cùng, hoài nghi trong mắt chợt biến mất, biến thành tức giận.

      Cười dài tiến sát bên tai Ngọc Hồ Điệp, còn chưa gì, chính là mạnh cắn vào tai . Vương Manh Manh hài lòng nghe Ngọc Hồ Điệp kêu lên thảm thiết, mới há miệng ra liếm :

      “Chọc giận ta, kết cục chính là thế này.”

      Nàng xắn tay áo lên, hướng Ngọc Hồ Điệp dương dương tự đắc, từ từ :

      thế gian, ai chẳng biết đại hiệp so với đạo tặc tốt hơn nhiều, nhưng ngươi dùng nó để ta như vậy, có phải chán sống rồi ? Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, được lại làm ô uế hình tượng ngôi sao của ta, bằng ta khách khí với ngươi! “Ta cảnh cáo ngươi, được làm ô uế hình tượng ngôi sao của ta, bằng ta khách khí đâu!”

      Nhìn Vương Manh Manh kia bộ dạng có chút yếu đuối, Ngọc Hồ Điệp nhất thời .

      chính là vô thanh vô thức đem tay bao lấy nắm tay của nàng.

      Thời điểm đó, tức giận mặt Vương Manh Manh chợt biến mất.

      Rất nhiều chuyện cần phải , đều có thể nhìn ra được cao thấp mạnh yếu.

      Nhìn căn bản là thể đánh đồng hai cái quyền đầu, Vương Manh Manh trong đầu nhất thời xuất câu:“Hảo hán chịu thiệt trước mắt!”

      Nháy mắt, vẻ mặt đùng đùng giận dữ kia, lập tức biến thành ý cười lấy lòng.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit: Thuần Lạc Thiên

      Beta: Ngôn Ngôn


      Chương 76

      Vẻ mặt cười quyến rũ nhìn Ngọc Hồ Điệp, cẩn thận :“Đừng ta cho ngươi cơ hội chuyện, ngươi , đạo tặc so với đại hiệp, rốt cuộc có chỗ gì tốt?”

      Đối mặt với vẻ mặt gấu mèo của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp nhịn được thở dài hơi : “Kỳ quái, vì sao con đều là như vậy, thời điểm ngươi láo, nàng toàn bộ đều tin tưởng, nếu là ngươi , đến chữ nàng cũng tin!”


      Nghi hoặc nhìn chằm chằm vẻ mặt chân thành Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh chần chờ nửa ngày, rốt cục hỏi câu:“Chẳng lẽ ngươi ?”

      “Đó là đương nhiên !”

      Ngọc Hồ Điệp rống lên tiếng.

      Như vậy ngữ khí, như vậy tiếng hô, làm cho Vương Manh Manh trong lòng trận mơ hồ.

      Mặc kệ nàng như thế nào cẩn thận hồi tưởng đến mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp từng xem trước kia, vẫn là nghĩ ra ở cái thời đại này, cư nhiên đại hiệp lại muốn đổi sang nghề đạo tặc , nếu như vậy, chẳng lẽ cường đạo so với đại hiệp còn đẳng cấp hơn?

      có khả năng!!!

      chứng minh, rất nhiều việc ta tưởng nó có khả năng, nhưng hoàn toàn ngược lại.

      Ngọc Hồ Điệp gật đầu cái, tỏ vẻ đúng vậy, lông mày hơi nhướng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt hồ nghi của Vương Manh Manh:“Vậy ngươi tưởng, ngươi tại hành tẩu giang hồ, tùy tiện đánh người, liền có thể trở thành đại hiệp?”

      xong dừng lại, nhìnVương Manh Manh rồi cười tà mị, từ từ :“Nhưng là ngươi có thể bắt cái đạo tặc ló mặt ra ?”

      Lời của Ngọc Hồ Điệp làm cho Vương Manh Manh mặt mày nhăn lại.

      Những lời này của hình như đúng . Ngày đó ở đường, nàng chợt nghe đến người khác chào hỏi, mặt sau xưng hô đều là xx đại hiệp, đầu năm nay, cái gì nhiều lắm mà đại hiệp nhiều.

      “Kia……”

      Vương Manh Manh cắn môi, rầu rĩ đem bao nhiêu nghi vấn trong lòng hỏi ra cho bằng hết:“Vậy ngươi , đạo tặc như thế nào so với đại hiệp là tốt?”

      Ngọc Hồ Điệp cười nhạt:“Ngươi gặp qua vài đại hiệp nhà giàu chưa?”

      Nghe vậy, Vương Manh Manh nghiêng đầu suy nghĩ.

      Nàng mới đến thời đại này lâu, tiếp xúc cùng gặp qua đại hiệp chỉ có người, đó chính là Tô Tần.

      Nghĩ đến Tô Tần người mặc bộ nho trang, bên hông còn đeo ngọc bội, Vương Manh Manh khỏi gật đầu.

      Vương Manh Manh bộ dáng kinh nghi bất định, làm cho Ngọc Hồ Điệp ánh mắt liền sáng bừng lên.

      Mấy ngày nay trải qua xác định sau, muốn đem vấn đề Vương Manh Manh tại rốt cuộc có phải hay siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh quẳng ra sau đầu .

      tại, chỉ xác định kiện, mặc kệ nàng có phải hay Vương Manh Manh, là nha đầu siêu cấp hảo ngoạn.

      Người như vậy mà thể ở cạnh cả đời, thực là đáng tiếc.

      Huống chi tại đây trong vòng vài ngày muốn xác định việc, lúc này đây, Vương Manh Manh, muốn làm cho tâm động .

      Bằng làm sao có thể vì câu của nàng, đem toàn bộ gia sản mua quần áo cho người con này? Hơn nữa, những lúc cãi nhau cũng dám cãi lại nàng, tại ngược lại lo lắng việc có tiền mua cơm cho nàng nữa.

      Nghĩ đến đây Ngọc Hồ Điệp lại thở dài hơi, chưa bao giờ như vậy, lúc này lại hận chính cái danh đại dâm tặc của mình.

      Nhìn thần thái lâng lâng của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp tâm chợt động, nhất thời quyết định việc.

      nếu bị người ta coi là dâm tặc, vậy trước khi biến nàng thành người của , nhất định phải đào tạo cho nàng thành đạo tặc mới được, bằng cái thân phận thiên nga cao quý kia của nàng, như thế nào cũng có khả năng hợp đôi với con cóc là .

      Tuy rằng chính cũng hiểu được danh từ “con cóc” nghe thuận tai, nhưng dù sao cũng chính là .

      Ngọc Hồ Điệp trong lòng bắt đầu cẩn thận cân nhắc.

      rốt cuộc muốn thế nào mới có thể đem siêu cấp thiên nga lừa gạt thành đạo tặc đây?

      Rất nhanh , Ngọc Hồ Điệp phát chính mình căn bản là cần phải nghĩ.

      Kỳ rất nhiều chuyện chính là như vậy, chỉ cần đem tình hình thực tế ra, làm cho người ra vẻ cái gì cũng , chỉ nhất tiền-Vương Manh Manh nha đầu bỏ gian tà theo chính nghĩa, trực tiếp lao vào lòng .

      Vì thế, Ngọc Hồ Điệp thực sảng khoái đem ra.

      “Vậy ngươi xem qua có tên đạo tặc nào cái gì cũng ?”

      có!”

      Lúc này đây. Vương Manh Manh trả lời rất nhanh.

      Bất quá nàng cũng là lời .

      Nàng đến tận bây giờ, căn bản là chưa gặp tên đạo tặc nào như vậy.

      Mặc kệ là giàu hay nghèo, nàng đều chưa được nhìn qua.

      Ngọc Hồ Điệp thiếu chút nữa bật cười.

      Đem ý cười cố gắng nghẹn xuống, nhàng thở dài tiếng sau mới :“Ngươi tưởng, kia cái đạo tặc phải mồm to ăn thịt, chén lớn uống rượu, ai giống như vậy đều là đại hiệp, chính là trước tửu lâu cũng muốn bày ra lâu sau, muốn thời điểm cũng chính là này đậu tằm linh tinh đồ chay, đài thọ thời điểm còn phải đều tự bình quán, cái kia giống như có danh từ mới, nghe cái Ba Tư đại hiệp ở bổn quốc là hỗn dưới sau mang đến chúng ta trung thổ .” (đoạn này tình là hiểu gì hết ~.~)

      Vương Manh Manh đối với chế độ đài thọ này của Ngọc Hồ Điệp lại cảm giác dị thường quen thuộc, lập tức trực tiếp thốt ra:“Chẳng lẽ là thế?”

      “Ừ!”

      Ngọc Hồ Điệp vừa nghe, bàn tay vỗ đùi cái:“Chính là như vậy, ta như thế nào nhớ đều nhớ được! Quả nhiên người có văn hóa chính là bất đồng.”

      trong lời nhất thời làm cho người có văn hóa – Vương Manh Manh ánh mắt muốn đăm đăm , miệng thào tự :“Ta cuối cùng xem như hiểu được , khó trách bây giờ ai cũng đua nhau làm đại hiệp!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit: Phương Xêkô

      Beta: Ngôn Ngôn


      Chương 77

      (Võ lâm đỗ phường: sòng bạc giang hồ)

      Lúc đó, Vương Manh Manh đột nhiên phát trong lòng mình dường như có chút ngưỡng mộ giới võ lâm.

      Ra vẻ chút, nếu dựa theo những gì Ngọc Hồ Điệp , đại hiệp chẳng phải chính là…..

      Tuy rằng chí hướng của Vương Manh Manh là làm đại nữ hiệp cưỡi thiên lý mã, nhưng tuyệt đối muốn làm cái giỏ rách chứa cái chén bể dán nhãn nữ hiệp.

      Cho nên, ánh mắt rất nhanh liền liếc qua Ngọc Hồ Điệp: “ , muốn vậy cần có điều kiện gì?”

      Ngọc Hồ Điệp nghe vậy trong lòng vui vẻ, mặt lại giả bộ khó xử thôi.

      Mở miệng dường như muốn , chần chờ hồi lâu, tay hơi day huyệt thái dương: “Quên .”

      Nhưng mà, càng làm như vậy, Vương Manh Manh lại càng tò mò.

      Cái vẻ mặt thần bí kia, đương nhiên Vương Manh Manh bỏ qua.

      Liếc Ngọc Hồ Điệp cái, lại cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, từ từ : “Kỳ quái, sao năm nay lại có nhiều thằng sợ chết như vậy?”

      Vương Manh Manh huơ hươ nắm tay, làm cho Ngọc Hồ Điệp rốt cục thể nhịn được nữa mở miệng.

      Ông trời ơi, đây là bị ép buộc!!!!

      Nha đầu Vương Manh Manh kia quả thực là kẻ chuyên cậy bé bắt nạt lớn >”<.

      Nếu là , phỏng chừng Vương Manh Manh nghĩ mình dễ bị coi thường cho xem.

      Đảo mắt, tất cả đều là màu đen, đau đớn đến khó chịu, chủ yếu là vì ít tin đồn lọt tai.

      cái gì Vương Manh Manh quả nhiên hổ là siêu cấp nữ hiệp, Ngọc Hồ Điệp ngắn ngủn trong mười đêm bị tàn phá cho ra người, mắt muốn hư luôn rồi. Tạm thời có thể kết lại bằng câu: Ngọc Hồ Điệp hổ là lãng tử giang hồ, có biến thành quỷ vẫn phong lưu!

      Cũng có giả, tại giới võ lâm vẫn ngừng truyền bá thông tin, đó chính là Ngọc Hồ Điệp khi nào bị Vương Manh Manh biến thành sắc lao (đại khái là hoang dâm vô độ éy) mà chết. Theo nguồn tin chính xác, đảm bảo trong vòng nửa năm nữa chịu nổi mà “bay” tới sáu phần.

      Nguyên nhân, đương nhiên là vì cặp mắt đen thui như gấu mèo lòe lòe sáng của .

      Người cược Ngọc Hồ Điệp có thể sống đến nửa năm đến năm cũng thiếu, ít nhất cũng được ba phần.

      Đương nhiên, cược có thể sống thượng năm đến hai năm chỉ có phần , chẳng qua bọn họ định sẵn thời điểm, cùng người phía trước cái loại này bất đồng, cơ bản đều nghiến răng nghiến lợi câu như vậy: “Huynh đệ, ngươi nhất định phải kiên trì cho ta!”

      Hai năm rồi cũng chỉ có người.

      Nghe người bịt mặt nạ, hơn nữa trọng đạt ngàn lượng hoàng kim, bất quá vừa rời , mặt sau liền truyền đến trận tiếng thở dài, quả thực chính là cái ngốc tử, ngay cả như vậy chú đều dám hạ.

      tại, cái miệng của tên ngốc kia, ở cùng mèo họ Vương đối diện.

      Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm…

      “Ngươi đừng tưởng rằng ta , ngươi muốn làm gì làm!”

      Đối với Ngọc Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi trắng trợn uy hiếp, Vương Manh Manh căn bản là có phản ứng.

      Hơi nheo mắt, hồi lâu mới giọng : “ có lỗi, vậy mà ta tưởng….sau này cũng định làm như vậy!”

      Nàng chuyện tuy rằng thanh ôn nhu đến cực điểm, nhưng ngữ khí cũng tuyệt đối là làm cho người ta thể nghi ngờ.

      Thực chính xác cho Ngọc Hồ Điệp tin tức, ta chính là chỉnh ngươi, ngươi có thể thế nào?

      Dạng tình huống này…..Haizzz, Ngọc Hồ Điệp thở dài tiếng.

      quyết định làm nam nhân thông minh!

      Làm nam nhân thông minh rất dễ dàng, chỉ cần ngậm miệng, mặc kệ người kia cái gì, đều gật đầu đồng ý, thế là xong.

      Nàng ngươi đúng, ngươi cũng gật đầu, ngươi sai, trăm ngàn lần cũng đừng lắc đầu.

      Ngọc Hồ Điệp cẩn thận suy nghĩ chút, cười tủm tỉm nhìn Vương Manh Manh: “Kỳ vấn đề đạo tặc này chỉ sợ ta ràng, bằng như vậy , ta mang ngươi đến chỗ, ngươi hiểu được.”

      Khi chuyện, đột nhiên cúi người tiến đến bên tai Vương Manh Manh, thần bí đến cực điểm bên tai : “Bất quá, ngươi phải đáp ứng ta điều kiện.”

      “Ể?”

      Vương Manh Manh ánh mắt nhất thời liền tỏa sáng.

      Mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Có phải hay ngươi bảo ta làm việc nguy hiểm?”

      “Nguy hiểm? có.”

      Ngọc Hồ Điệp lắc đầu, há hốc miệng nhìn Vương Manh Manh, hồi lâu sau, mới giọng : “Ta muốn ngươi ngoan ngoãn ở ngoài cửa chờ ta.”

      Này, cầu gì thế? Quá đơn giản!

      Đơn giản đến mức làm cho Vương Manh Manh có chút thất vọng, tà tà liếc liếc Ngọc Hồ Điệp kia cái, trưng ra bộ mặt chờ đợi, vô cùng bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi.”

      Nhưng mà, ngay sau đó lòng nàng lại bị động tác của Ngọc Hồ Điệp biến thành kinh hoàng, ngày phấn khích nha. Mẹ ơi!!!!!!

      tay Ngọc Hồ Điệp, đột nhiên nhiều hơn tấm khăn lụa.

      Màu đen!

      Đúng là theo Vương Manh Manh nghĩ, đại hiệp giang hồ đương nhiên phải có cái khăn lụa bịt mặt.

      Ngọc Hồ Điệp nhấc chân phía trước, vẻ kiêu ngạo trông cũng tệ lắm, trước mặt là ngân hàng tư nhân, biển hiệu đề hai chữ “Cửa hàng”

      Theo bản năng, trong đầu Vương Manh Manh liền xuất hai chữ – Cướp của!

      cần suy nghĩ, vội vàng cầm tay Ngọc Hồ Điệp, khuôn mặt nghiêm trọng truy vấn: “Ngươi phải là chuẩn bị vào cướp bóc đó chứ? Rồi đem ta biến thành con tin, sau đó hoàn hảo chuồn mất?”

      “Ngươi có biết ngươi nhen lắm .”

      Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp tràn ngập trách cứ, ràng khiển trách nàng.

      như vậy, làm cho mặt Vương Manh Manh, nhất thời trở nên đỏ vô cùng.

      Được rồi, nàng thừa nhận mình là tiểu nhân, nhưng cái chuyện vô duyên vô cớ giúp người khác chịu tiếng xấu, cũng phải có phát sinh qua.

      Nhưng mà Vương Manh Manh lại gắt gao cầm lấy tay Ngọc Hồ Điệp, căn bản là muốn thả ra.

      Giương đôi mắt tràn ngập đáng thương nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Đừng là ngươi chém người cướp của đó!”

      Ngọc Hồ Điệp gì nhìn Vương Manh Manh, rất bội phục suy nghĩ của nàng, đối với tình hay loại chuyện gì, ý thức phòng vệ đều siêu cường, ngay cả cướp bóc nàng đều có thể suy ra được. Bất quá nhìn đến cặp mắt chút kinh hoảng kia, bật cười ha hả….

      cảnh giác mặt Vương mèo càng lúc càng mờ , nguyên lai nàng có việc gì liền trừng mắt với , thực tình, tiểu nha đầu này cũng ỷ lại vào quá !

      Ý tưởng tự sướng làm cho Ngọc Hồ Điệp trong lòng thư thái hơn rất nhiều.

      Thử hỏi thế gian có nam nhân nào thích trở thành chỗ dựa cho nữ nhân?

      Ngọc Hồ Điệp nhàng nắm trọn bàn tay của Vương Manh Manh, dịu dàng : “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối bỏ lại ngươi mình.”

      ?”

      Vương Manh Manh nhìn Ngọc Hồ Điệp gật đầu xác nhận, lo lắng khẩn trương trong lòng cũng tiêu tan ít.

      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng quên chuyện mất bàn tay bé mềm mại của mình bị Ngọc Hồ Điệp lợi dụng cầm nắm. Mặc cho Ngọc Hồ Điệp vuốt ve bàn tay mình, hồ nghi theo nhìn nửa ngày, cuối cùng Vương Manh Manh sợ hãi hỏi: “Ngươi xác định, ngươi phải cướp của giết người? Vậy ngươi che mặt làm cái gì?”

      “Ngươi phải làm mất hết tiền của chúng ta rồi sao?”

      Ngọc Hồ Điệp thở dài hơi, ai oán liếc liếc mắt nhìn đại môn của ngân hàng tư: “Ta muốn vào bên trong lấy tiền.”

      Đồng thời, Ngọc Hồ Điệp cảm thấy hình như, trong lòng mình thổ huyết.

      Kia căn bản là phải ngân hàng tư nhân, mà là võ lâm đỗ phường.

      , muốn đem người bên cạnh dụ dỗ đứng ở đây, sau đó vào trong lấy ngàn lượng hoàng kim.

      Nghĩ đến đây, khuôn mặt Ngọc đại nhân nhất thời liền nhăn thành đoàn.

      có thiên lý!

      Nếu phải Vương Manh Manh đánh mất toàn bộ số tiền của họ, này tiền đặt cược nhất định thắng.

      Nhưng là ngày hôm qua, nhân lúc nàng ngủ say, cố ý chạy gần mười dặm đường mới mua được tiền đặt cược.

      Chỉ cần hai năm sau ván bài đầu tiên chấm dứt, kia ngàn lượng hoàng kim ngàn lượng, mà là gấp mấy chục lần cũng chừng.

      Đến đúng thời điểm, số tiền đó cũng còn thừa cho sống vương giả hai đời.

      Nhưng mà……

      Ai oán liếc ánh mắt kinh hoảng của Vương Manh Manh.

      Ngọc Hồ Điệp cầm viên sai biệt lắm, muốn thoát phá tâm chậm rãi tiêu sái vào cái nơi danh nghĩa là ngân hàng tư nhân, kỳ là sòng bạc mà thôi.

      Nhìn bóng dáng biến mất ở cửa lớn, Vương Manh Manh trong lòng đột nhiên dâng lên loại kích động nên lời.

      Nàng cho tới lúc bắt đầu rơi vào thời đại này, vốn cho mình là đứa quá ngốc.

      Mở to mắt, tuy rằng lúc nào cũng đều suy nghĩ, thế nào lúc trước lại hề sợ sệt, cùng đại dâm tặc tay trong tay dắt nhau , nhưng mà đến lúc này, nàng lại bắt đầu sợ hãi.

      Có lúc từng nghĩ, nhiều lần chiếu cố nàng.

      Thời điểm nàng đói, cũng là bắt cá nướng cho nàng ăn.

      tại, nàng, căn bản phải nữ hiệp võ công cái thế trong truyền thuyết.

      người ngay cả quan tiền cũng có.

      Nghĩ đến đó, Vương Manh Manh ngay cả chạy trốn cũng nguyện ý, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ Ngọc Hồ Điệp ra.

      Hoàn hảo là, Ngọc Hồ Điệp cũng lâu.

      Vừa mới vào, rất mau liền ra.

      Bất quá phải chính ra, mà là bị vài đại hán kèm hai bên ra.

      Ba vị đại hán khiêng lấy Ngọc Hồ Điệp, hợp lực quẳng ra đường cái.

      Cầm đầu là cái đại hán vạm vỡ, vung tay ném tờ giấy vào người Ngọc Hồ Điệp, hung hăng : “Chó chết! Ngày hôm qua còn tưởng ngươi là thằng ngốc, tại mới biết, nguyên lai là thằng điên, tiền đặt cược hạ còn muốn thu hồi, ngươi đúng là muốn ăn đòn rồi.”

      phen tiếp được tờ giấy kia, Ngọc Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt bắt lấy ống tay áo của vị đại hán.

      Che khăn lụa mặt tuy rằng nhìn ra rốt cuộc là có biểu tình gì, nhưng đôi mắt cong cong hoa đào lên tất cả, cười.

      Hơn nữa cười đến ngọt ngào: “Chỉ lần cũng được sao?”

      có khả năng!”

      Đại hán kiên nhẫn giật lại tay áo: “Nếu ngươi cược tên tiểu tử Ngọc Hồ Điệp kia trong vòng nửa năm chết, ta cam đoan hai lời ngươi nhất định có tiền thu về, nhưng ngươi xem, ngươi chính mình hạ chú, ta cho ngươi biết, quan tiền ngươi cũng đừng hòng!”

      Hy vọng mong manh cuối cùng bị lời của vị đại hán kia chém cho thương tiếc, Ngọc Hồ Điệp liền nổi giận đùng đùng vò chặt tờ giấy trong tay: “Ngươi nhớ kỹ, là ngươi thu về, trăm ngàn lần cũng có cửa cho ngươi hối hận!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 78: Cuộc sống đại hiệp bắt đầu

      Bất quá rất nhanh phát , câu uy hiếp này cũng chẳng ăn nhằm gì.

      Ngọc Hồ Điệp xong, vị đại hán kia nhìn qua chút cũng hối hận.

      Căn bản liếc mắt cũng thèm liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp cái, trực tiếp bước vào chỗ cá độ trá hình kia, bất quá vẫn buông câu: “Các ngươi canh chừng cửa cẩn thận chút, đừng cho thằng điên này vào được.”

      thể tin được mở to hai mắt nhìn này hết thảy, Vương Manh Manh chờ đại hán vào sau, mới chân tay tiêu sái đến bên cạnh Ngọc Hồ Điệp, vỗ lên vai .

      Nhìn cặp mắt nổi giận tỏa ra sát khí của Ngọc Hồ Điệp, nàng vội vàng cười hi hi lấy lòng: “Ngươi rốt cuộc làm cái gì?”

      “LÀM CÁI GÌ???????”

      Ngọc Hồ Điệp hét lớn tiếng.

      Sắc mặt dữ tợn nắm chặt tay, nghĩ đến mình mới vừa rồi bị mấy thằng ôn kia ném ra đường, nan kham nhất thời đều hóa thành huyết sắc, toàn bộ vọt tới mặt, thẹn quá hóa giận gầm lên: “Nếu phải ngươi làm rơi hết tiền, ta có nghĩ ra được cách này hồi tiền về sao, để rồi mất hết mặt mũi ở nơi này! Đáng chết! Còn cái gì ‘tiền đặt ở túi của ta là an toàn nhất’, ta xem đặt ở túi ngươi mới là an toàn nhất!”

      Như vậy lên án, làm cho Vương Manh Manh mặt nhất thời đỏ lên.

      Haiz, này họa đúng là do nàng mà.

      Lập tức mặc cho Ngọc Hồ Điệp càu nhàu, cúi đầu thế nào cũng lên tiếng.

      Đến cuối cùng, vẫn là Ngọc Hồ Điệp tự ngừng lại, ai oán liếc liếc mắt cái nhìn Vương Manh Manh: “Quên , chúc mừng ngươi, ngươi lập tức trở lại cuộc sống nữ hiệp của ngươi!”

      Vương Manh Manh nghe vậy ánh mắt lập tức sáng ngời: “Ngươi chuẩn bị thả ta?”

      Ngọc Hồ Điệp trả lời rất đơn giản.

      Chỉ có chữ: “Sai!”

      —–

      Vương Manh Manh kéo chân theo phía sau Ngọc Hồ Điệp, lau mồ hôi trán, nàng rốt cục biết vừa rồi mình là tự kỷ nghĩ lung tung rồi.

      luôn tàn khốc.

      Ngọc Hồ Điệp , cuộc sống đại hiệp chính là phải đem xe ngựa bán , ngay cả tương thịt bò ăn lót dạ cũng đổi thành ăn bánh nướng cùng bánh bao sống qua ngày.

      Liên tục hơn mười ngày, cố gắng theo phía sau Ngọc Hồ Điệp, vậy cũng coi như bắt đầu cuộc sống của dân giang hồ -.-

      Hơn nữa, còn thể oán giận.

      Chỉ cần nàng mở miệng, được Ngọc Hồ Điệp đại nhân thưởng ánh mắt khinh thường.

      Trong ánh mắt kia, ràng mang theo chỉ trích, ràng là muốn , “mới như vậy còn chịu được, quá kém cỏi, mau từ bỏ thôi”.

      Dạng tình huống này, Vương Manh Manh trừ bỏ nhẫn nhịn, nhẫn nhịn vẫn là nhẫn nhịn.

      Vương Manh Manh liếc trộm người Ngọc Hồ Điệp, nhìn đến thắt lưng , dường như dùng chút sức là có thể nhìn xuyên qua.

      nhìn thôi, nhìn cái hoàn toàn là kinh ngạc.

      Nàng sớm phát , năng lực thừa nhận của người này là siêu cấp cường hãn, như vậy ánh mắt đối nàng mà , muốn là chút lòng thành.

      tại trong lòng nàng nghĩ đến chính là cái đùi gà thơm ngào ngạt.

      Hơn nữa là gà béo.

      Cả đầu ảo tưởng vô số gà quay chung quanh mình….

      Nhưng ngay lập tức, trong lòng bao nhiêu ai oán liền dâng lên.

      Cũng bất chấp ánh mắt khinh thường của Ngọc Hồ Điệp kia.

      Thân thủ, phen túm lại tay áo , : “Uây! Đều mười ngày, chúng ta khi nào mới có thể ăn thịt đây? Nếu còn bị bỏ đói như vậy, ta xác định là sống được bao lâu!”

      Ngọc Hồ Điệp trán nhất thời liền xuất giọt mồ hôi.

      phải cho Vương Manh Manh ăn.

      Mà là……

      Bàn tay thầm cho vào túi áo, chỉ còn chút bạc vụn, Ngọc Hồ Điệp thở dài hơi, nhìn đôi mắt đáng thương trước mặt, câu: “Chờ tháng sau về đến nhà, chúng ta có thể ăn thịt” trong lời , thế nào đều ra miệng.

      Theo dõi phản ứng hai ngày vừa rồi của Vương mèo , xác định việc, sức chịu đựng của Vương Manh Manh tới cực hạn rồi.

      Kết luận này là Ngọc Hồ Điệp nhìn ra khi thấy Vương Manh Manh xem người khác ăn thịt mà hai mắt liền phát sáng còn hơn cả đèn dầu, đặc biệt đến hôm nay, Vương Manh Manh trong mắt tỏa sáng rực rỡ hơn nhiều.

      Ánh mắt kia, giống mỹ nhân, lại càng giống nữ hiệp siêu cấp chút nào.

      Mà là con sói bị bỏ đói nhiều năm rồi.

      Hết thảy, hết thảy, đều lên rằng, trong lòng Vương Manh Manh chỉ có cầu duy nhất — nàng muốn ăn thịt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Ở phía sau, cự tuyệt sinh mạng đáng thương nhìn , Ngọc Hồ Điệp nên lời.

      hồi lâu sau, khẽ cắn môi, vỗ vào ót Vương Manh Manh, hơi mở miệng , lời còn chưa ra bị vẻ mặt tức giận Vương Manh Manh làm cho giật mình.

      Tức giận ngập tràn trong mắt….

      “Này! Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi là hơi quá mức ?”

      Nhìn Ngọc Hồ Điệp lắc đầu phủ nhận mà chút do dự, trong lòng Vương Manh Manh uất ức lại càng thêm lớn.

      Tức giận nắm chặt nắm đấm, vung lên: “Động tác của ngươi y như chụp đầu con chó vậy!”

      Chỉ tiếc, như vậy khí thế oai hùng, như vậy khí thế hổ báo, duy trì đến mười giây!

      Ngay sau đó, nàng bị lời của Ngọc Hồ Điệp làm mặt mày biến sắc “ ?”

      Ngọc Hồ Điệp chỉ câu.

      Theo câu đó, lấy từ trong lòng ra vài khối bạc, sau đó suy nghĩ chút.

      Ngày đó đem ngựa bán còn lại tiền, cẩn thận tính toán chút, phỏng chừng đến nơi vẫn còn thừa ít tiền.

      Ngọc Hồ Điệp thở dài hơi, chỉ phía quán rượu phía bên kia đường: “Đừng gì nữa, chờ chút đến nơi đó, ta giúp ngươi mua thịt, biết ?”

      Kỳ những từ khác Vương Manh Manh đều nghe được, nàng duy nhất để ý chính là Ngọc Hồ Điệp kia có nhắc tới chữ: ‘Thịt’

      Cho nên, Ngọc Hồ Điệp còn chưa xong, liền thấy Vương Manh Manh tinh thần phấn chấn hẳn lên, khí lực cũng no đủ, dùng mười phần tốc độ tới quán rượu vừa chỉ kia, đến nửa, mới bất mãn quay đầu lại giục : “Này! gì chậm vậy?”

      Bộ dáng xinh đẹp đó, làm Ngọc Hồ Điệp khỏi cười ra tiếng.

      Lúc này phát , quyết định vừa rồi là chính xác.

      Có thể nhìn thấy nụ cười tươi thắm như hoa, cần cũng biết, “hoa” như vậy rất đáng tiền, cũng ngọt ngào, cũng là đáng giá…

      bên nghĩ, bên cười dài đuổi theo Vương Manh Manh, cùng nàng sóng vai bước vào quán rượu.

      Bước vào quán rượu, còn chờ Vương Manh Manh mở miệng, Ngọc Hồ Điệp đến chiếm cái bàn, bên ngồi xuống, bên cũng rất chủ động mở miệng giúp nàng gọi thức ăn: “Tiểu nhị, tương thịt bò!”

      đợi tiểu nhị đáp lời, Vương Manh Manh liền lập tức đánh gãy lời của Ngọc Hồ Điệp: “ cần tương thịt bò!”

      Câu này làm cho Ngọc Hồ Điệp kinh ngạc, “ cần tương thịt bò”?

      Chẳng lẽ phải nàng rất đói, nên muốn ăn thịt?

      Rất nhanh, Ngọc Hồ Điệp lập tức liền hiểu được mình hiểu sai ý.

      Nguyên lai, Vương Manh Manh phải cần thịt, mà chính là cần thịt bò.

      Vương Manh Manh lấy tay quắc quắc gọi tiểu nhị, hai ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, mở miệng hỏi: “Nơi này của các ngươi có móng giò ?”

      “Dạ, có!”

      Tiểu nhị bên nhanh nhẹn lau bàn, bên trả lời: “Chẳng những có móng giò, còn có cái loại này phì phì, chỉ cần cắn miếng lập tức bụng béo lên, sợ nương ngại béo muốn ăn!”

      Vương mèo ánh mắt càng sáng hơn, gật đầu như chém đinh chặt sắt..

      “Mau đem hai suất đến!”

      .

      .

      .

      Ngọc Hồ Điệp phát việc, Vương Manh Manh quả thực có khẩu vị rất tốt, ăn rất nhiều.

      Hơn nữa ăn cái gì tốc độ cũng rất nhanh, còn đến nửa khắc, bụng bự ra đến thể tưởng

      Nhìn chiếc bàn còn cái đĩa vẫn còn đồ ăn, ánh mắt Vương Manh Manh liền xuất tia do dự, cuối cùng nuốt nước miếng, cười tủm tỉm đem khay đồ đẩy lên trước mặt Ngọc Hồ Điệp: “Sao ngươi ăn?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :