1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 69: Ta là nữ nhân 4

      Edit: Mốc


      Nghe ra Ngọc Hồ Điệp chỉ muốn thương lượng với mình, tâm Vương Manh Manh mới buông lỏng, cười tủm tỉm gật đầu: “Có việc gì cứ .”

      Chà chà đôi tay, Ngọc Hồ Điệp cợt nhả cười đùa: “Thực ra là như vầy, vừa rồi ta nghĩ lại, hình như mua quần áo cũng dùng nhiều tiền như vậy, số còn lại để nương giữ ở người, có chút an toàn.”

      Nhìn vẻ phòng bị trong mắt Vương Manh Manh càng thêm ràng, Ngọc Hồ Điệp cũng vội vã tăng tốc độ, vô cùng thành khẩn giải thích: “Nếu vì số tiền này mà gặp cướp, bị thương, chẳng phải là lỗi của ta sao?”

      “A!”

      Ngồi bên này nghe, trong mắt Vương Manh Manh thoáng lên ý cười, bửng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Ý ngươi là?”

      Phản ứng như vậy, khiến tâm Ngọc Hồ Điệp thoáng bình ổn lại, xác định là những lời đúng lý hợp tình của mình cuối cùng cũng có tác dụng.

      Ngọc Hồ Điệp liên tiếp gật đầu, vẻ mặt nịnh bợ: “Ý ta là, cầm số tiền kia an toàn, chi bằng ta giữ giùm , muốn mua gì, ta mua…”

      Y còn chưa hết, mặt Vương Manh Manh trầm xuống: “ được, đó là tiền của ta! Là tiền ta mua quần áo, ngươi có phẩm cách đến nỗi ngay cả tiền mua quần áo cũng muốn cướp đó chứ?”

      “Tiền đương nhiên vẫn là của .”

      Ngọc Hồ Điệp lập tức mở to mắt: “ cảm thấy ta giống kẻ tiểu nhân muốn cướp tiền sao?”

      Cố gắng kìm nén tức giận trong lòng cùng câu “Là giả bộ đáng thương gạt ta.” sắp vuột khỏi miệng kia nuốt xuống, dùng nụ cười dịu dàng nhất và thanh vô hại nhất cười : “Ta chỉ muốn giúp giữ hộ thôi mà.”

      “Thực ?”

      Vương Manh Manh đợi Ngọc Hồ Điệp chân thành gật đầu xác nhận, tay mới dời khỏi ngực.

      Mời dời được nửa lại rụt trở về, mở to hai mắt hồ nghi nhìn vẻ mặt chờ mong của Ngọc Hồ Điệp từ xuống dưới mấy lần: “Ngươi cho ta là con ngốc sao?”

      “Tuyệt đối !” Gương mặt thành khẩn kia, ai nhìn cũng thể là y giả bộ được.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 70: Ta là nữ nhân 5

      Edit: Mốc


      Đặc biệt là ánh mắt nhìn thẳng về phía Vương Manh Manh, trông vô cùng thà chất phác.


      “Chính ngươi mới là tên ngốc!”


      Điều khiến Ngọc Hồ Điệp thất vọng nhất chính là, Vương Manh Manh sau khi ném ra câu như chém đinh chặt sắt nhàn nhã nằm xuống xe.


      Gối đầu lên hai tay, cười tít mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tiền bạc để người mình mới an toàn nhất, đạo lý này đến ta còn hiểu nữa là.”


      Nhìn Ngọc Hồ Điệp há mồm dường như có điều muốn , Vương Manh Manh rút cánh tay ra, giơ ngón tay lên đung đưa trước mặt mấy cái.


      đợi Ngọc Hồ Điệp kịp mở miệng, nhanh mồm trước: “Nếu như có tiền đưa ta giữ hộ, chúng ta còn có thể từ từ chuyện, nhưng nếu bảo ta lấy tiền ra ngươi cần nữa, khỏi phải bàn.”


      Quan sát Ngọc Hồ Điệp từ xuống dưới mấy lần: “Thủ đoạn lừa gạt vừa rồi, từ hồi năm tuổi ta biết rồi.”


      Dưới tình huống như vậy, Ngọc Hồ Điệp lập tức ngậm chặt miệng lại.


      Mặt, cũng đồng thời gục xuống.


      lúc lâu sau, y mới giơ tay sờ sờ cái mũi, xoay người vung dây cương.


      đồng ý đồng ý, đùa giỡn người ta làm gì?”


      Vung roi ngựa trong tay quất lên ngựa, Ngọc Hồ Điệp rốt cuộc nhịn được bật thốt thành tiếng: “Nữ hiệp gì chứ, đúng là cường đạo mà, nghĩ rằng ta dễ dàng tích cóp được số tiền này sao?”


      Còn chưa hết, y đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Vương Manh Manh.


      Y cười quyến rũ, ngữ khí lấy lòng: “Ta muốn lấy toàn bộ số tiền, chỉ nửa thôi có được ?”


      Vương Manh Manh trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp.


      Nhìn Vương Manh Manh nhướn mày, Ngọc Hồ Điệp rất tự giác chủ động hạ thấp cầu: “Nếu được ba phần vậy, ta chỉ muốn ba phần thôi.”


      đồng cũng đừng mong lấy được từ chỗ ta.”


      Câu trả lời tàn nhẫn của Vương Manh Manh phá vỡ tất cả ảo tưởng của Ngọc Hồ Điệp, giơ ngón tay lên lắc lắc trước mặt y: “Ta lại lần nữa, đây là tiền ta mua quần áo, tiện thể, lần nữa mong ngươi chú ý tới phẩm cách của mình, đừng để ta phải coi thường ngươi.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 71: Chu chưởng quỹ tốt bụng 1

      Edit: Mốc


      “Ta là dâm tặc, khỏi cần phải tôn trọng ta.”


      Ngọc Hồ Điệp cắn chặt răng, cố kiềm nén ý muốn đánh bất tỉnh nữ cường đạo trước mặt này, đoạt tiền của mình về, sau khi hít sâu vào hơi, tiếp tục cười làm lành: “Nếu phần thôi cũng được!”


      Đối với y mà , đây có thể coi là cầu thấp nhất rồi, Vương Manh Manh chỉ dùng hai chữ đơn giản nhất, liền ném tim Ngọc Hồ Điệp xuống đất giẫm lên vạn cước: “Nằm mơ!”


      Sau khi xong, thèm nhìn khuôn mặt đầy bi phẫn pha lẫn oán hận của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh vô cùng hài lòng nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng cuộc sống võ lâm phong quang vô hạn sau này của mình.


      Lúc này, còn cảm giác bi kịch đối với chuyện xuyên qua nữa.


      Tuy rằng lúc bắt đầu có chút thuận lợi, nhưng rồi tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng theo chiều hướng tốt đẹp.


      Ít ra là, có tiền, hơn nữa dựa vào những tư liệu có được trước kia, cách chính xác là phát tài rồi.


      Nghĩ đến đây, tâm trạng lại càng thư thái hơn, Vương Manh Mạnh mở to mắt, nhìn Ngọc Hồ Điệp còn ủ rũ: “Ngươi còn chờ gì nữa, mau tới hiệu tơ lụa thôi.”


      ————


      Ngọc Hồ Điệp tựa vào ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vô cùng nhàm chán chờ Vương Manh Manh thử quần áo xong bước ra ngoài.


      Nhìn bộ quần áo mới Vương Manh Manh vừa thay, sau khi ngắm nghía hồi, hai mắt ngời sáng: “ tệ, quả nhiên rất đẹp.”


      đến đây, chân mày y chau lại: “Mọi người thường nữ nhân sau khi thay quần áo mới xong biến thành người hoàn toàn khác hẳn, nhưng cũng cần thiết từ nữ hiệp xinh đẹp biến thành mụ Dạ Xoa chứ!”


      vậy quả sai, sau khi thay quần áo mới xong Vương Manh Manh quả thực giống hệt mụ Dạ Xoa, hung dữ chạy vọt lên đứng trước mặt Ngọc Hồ Điệp, chìa tay ra: “Lấy ra!”


      Ngọc Hồ Điệp chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Lấy ra cái gì?”


      “Tiền!” Vương Manh Manh quát to lên, tiếp tục chìa tay ra trước mặt Ngọc Hồ Điệp: “Tên tiểu mao tặc nhà ngươi, trả tiền mua quần áo lại cho ta!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 72: Chu chưởng quỹ tốt bụng 2

      Edit: Mốc


      còn chưa gào thét xong, Ngọc Hồ Điệp nhảy dựng khỏi ghế: “ thấy tiền đâu?”


      Nhìn Ngọc Hồ Điệp kinh ngạc như vậy giống như y dối, vấn đề là bộ dạng như đưa đám của Vương Manh Manh lại càng giống như lừa y.


      Đặc biệt là đôi mắt trợn to kia, càng chứng minh rằng đây là .


      Đúng vậy, tiền Vương Manh Manh vừa mới lừa được từ trong túi Ngọc Hồ Điệp biến mất.


      thực chứng minh điều, tiền để ở trong người mình cũng chẳng an toàn chút nào.


      Chuyện là thế này, sau khi thử quần áo giày dép xong xuôi, lúc chuẩn bị móc bạc ở trong đống quần áo rách rưới ra để trả tiền phát toàn bộ số tiền đều biến mất.


      Bao gồm cả những tờ ngân phiếu xinh xắn có giá trị lớn đến tưởng kia nữa.


      Lật qua lật lại đống quần áo rách rưới kia vô số lần, Vương Manh Manh rốt cuộc cũng phải chấp nhận là tiền cánh mà bay.


      Nghĩ đến chuyện này, Vương Manh Manh lại tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Nhất định là ngươi thừa dịp ta chú ý rồi lấy trộm!”


      “Ta lấy trộm?”


      Ngọc Hồ Điệp lập tức đổ mồ hôi lạnh: “Từ lúc cầm tiền đến giờ, ta vẫn luôn cách tối thiểu ba bước mà, ta lấy nó lúc nào.”


      Cẩn thận ngẫm lại, Vương Manh Manh còn dáng vẻ bừng bừng tức giận kia nữa, hồi lâu sau, cười làm lành nhìn Ngọc Hồ Điệp : “Dù sao ta cũng còn tiền rồi, hay là ngươi trả tiền quần áo thay ta ?”


      Lúc này Ngọc Hồ Điệp cương quyết cự tuyệt: “ thể!”


      Nhìn Vương Manh Manh trợn to mắt chuẩn bị nổi điên, Ngọc Hồ Điệp vội vàng ra nguyên nhân: “Bởi vì toàn bộ tiền của ta bị cướp sạch cả rồi, bây giờ người ta ngay cả xu cũng đừng mong tìm ra.”


      Vừa , y còn tốt bụng giơ tay áo rỗng tuếch của mình ra, chứng mình với Vương Manh Manh mình tuyệt đối sai, mặt nhăn lại: “ đến tiền mua quần áo cho , ngay cả tiền mua đồ ăn đường cho chúng ta cũng có nữa là.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 73
      Edit: Thuần Lạc Thiên

      Lời của Ngọc Hồ Điệp làm cho ánh mắt Vương Manh Manh nhanh chóng trầm xuống.

      Vẫn cảm thấy có chút cam lòng, Ngọc Hồ Điệp người trái phải trước sau cẩn thận kiểm tra lại lượt, lúc trước tâm tình của thực rất tốt, giờ liền biến thành ai oán.

      “Xuyên là cái TMD* gì chứ.”

      Vương Manh Manh bên chửi thầm, bên ủ rũ đến gian thay y phục.

      ngang qua tấm gương được chà lau sáng ngời, lại nhìn đến bộ trang phục vô cùng khí chất kia, Vương Manh Manh ngừng đánh giá chút.

      Lén lút nhìn trước nhìn sau, nhất thời nhịn được muốn ăn cắp trang phục tơ lụa này.


      Thuận lợi — chính là nàng tại mặc nó người .



      Chờ Vương Manh Manh vào thay quần áo ở gian sau, Ngọc Hồ Điệp sờ sờ cằm, ánh mắt chuyển động, lấy tay chỉ tiểu nhị ra dấu.

      “……”

      “……”

      “Ngươi hiểu được ?”

      Cười bỉ ồi dùng võ công tiểu học chạy qua chỗ tiểu nhị thầm, nhìn đến tiểu nhị cũng bỉ ổi gật đầu, chưởng quầy liền vẫy vẫy tay:“Nhanh , đưa cho ta!”

      Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đem quần áo hay dùng đến bên người chưởng quầy:“Chu chưởng quầy, đến này.”

      “Tốt!”

      Chu chưởng quầy nhãn tình sáng lên, cầm lấy quần áo tay tiểu nhị với tốc độ nhanh nhất, đem thân hình béo phì đến đứng ở cửa gian thay quần áo đợi Vương Manh Manh đại giá.



      Vương Manh Manh ủ rũ cúi đầu từ bên trong ra, nàng thực muốn thay đồ nhưng mà, bất quá, vừa rồi nàng mới thề bao giờ chạm vào quần áo nữa, ánh mắt lang sói lưu luyến rời nhìn quần áo mới tay tiểu nhị :“ ngại quá, ta mua nữa.”

      nương có phải nhất thời còn tiền?” Chưởng quầy vội vàng vươn bàn tay béo núc, phen ngăn lại Vương Manh Manh:“Nếu còn tiền cứ , bổn tiệm có thể đưa tặng bộ quần áo cho nương.”

      Nhìn cái đầu bự kia, Vương Manh Manh lập tức lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn vẻ mặt cười gian manh kia.

      thích hợp!

      Đúng là thích hợp!

      đời này, cho tới bây giờ cũng có cái gì ăn mà phải trả tiền , hơn nữa, cái tên trưởng quầy này lại ăn đến béo phì phù thũng, Vương Manh Manh càng khẳng định điều, trong đó tuyệt đối có gian trá, lập tức phòng bị :“Cảm ơn, nhưng ta nhận!”

      Mặc kệ Vương Manh Manh hoài nghi thế nào, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt thế nào , Chu chưởng quầy vẫn là cầm lấy bộ quần áo kia đưa cho nàng.

      Trực tiếp xem ánh mắt cảnh giác của Vương Manh Manh , Chu trworng quầy vẫn thản nhiên :“ nương yên tâm cầm mặc, đây là ý tốt của bổn tiệm, tại hạ tuyệt đối thu tiền của nương !”

      Đối mặt với nhiệt tình quá đáng của trưởng quầy, Vương Manh Manh ánh mắt tự chủ được hướng nhìn Ngọc Hồ Điệp.

      Có cái gì đó hợp lý, Ngọc Hồ Điệp là người duy nhát nàng có thể tin được đến. Lúc này, chỉ có thể là trưng cầu ý kiến của tên đại dâm tặc kia thôi.

      Nhìn Ngọc Hồ Điệp gật đầu cái, Vương Manh Manh rốt cục nhịn được bị bộ quần áo dụ hoặc, lại xoay người đến gian thay quần áo.

      phải nàng ham hố hư vinh, mà là bộ quần áo người kia làm cho nàng còn mặt mũi gặp người.

      Thời điểm Vương Manh Manh thay quần áo, trong lòng nàng cũng bắt đầu có chút buồn bực .

      Thời điểm nàng đứng trước gương, nhìn mình trong đó, rốt cục phát cảm giác được tự nhiên xuất trong lòng.

      Bộ quần áo này, hình như hợp cho lắm.

      Làn da trắng mịn của nàng phù hợp mặc bộ quần áo sặc sỡ sắc màu, nhưng là……

      Nhưng là ánh mắt Ngọc Hồ Điệp lại sáng đứng lên, nhìn Vương Manh Manh nửa ngày cũng chuyển mắt , thở dài tiếng:“Kỳ lúc ngươi gì là lúc ngươi quyến rũ nhất.”

      Chu chưởng quầy nhìn Vương Manh Manh, ánh mắt cười híp lại thành khe , thực đúng trọng tâm gật đầu với Vương Manh Manh, a dua bắng nhắng:“Quả nhiên ta đoán sai, nương mặc quần áo này, là xinh đẹp đến cực điểm, tiên nữ còn phải thua xa.”

      “Óe?”

      Vương Manh Manh cau mày nhìn thoáng qua Chu chưởng quầy kia tmặt cười tươi như hoa..

      Trong lòng, vẫn là cảm thấy bất an.

      biết vì sao, nàng chính là cảm thấy được tự nhiên.

      Quần áo màu đỏ ngươi làm cho nàng cảm thấy mình giống tân nương, đặc biệt mặt được khảm viền vàng, làm cho nàng có loại cảm giác giống như từng quen biết..

      Đem ống tay áo Ngọc Hồ Điệp túm lại, Vương Manh Manh cẩn thận ngẩng đầu.

      Liếc mắt nhìn nước miếng của Ngọc Hồ Điệp chảy xuống, Vương Manh Manh hung hăng đem khuỷu tay huých vào ngực :“Uây! Ta hỏi ngươi, ta mặc quần áo này rốt cuộc thế nào?”

      Ngọc Hồ Điệp cau mày, nâng tay xoa xoa ngực mình, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu:“Rất gợi cảm ==~!”

      ?”

      “Ngươi , ta gạt ngươi lần nào chưa?”



      Vương Manh Manh theo sau Ngọc Hồ Điệp ra đường, càng lại càng phát khí xung quanh hình như hơi khác.

      Ai qua cũng ngại mà quay đầu nhìn nàng.

      Cái này khí có chút quỷ dị, Vương Manh Manh trong lòng là kinh ngạc .

      Nâng tay, sờ soạng tóc, cúi đầu đánh giáquần áo người, nhấc chân nhìn thoáng qua đôi hài mới.

      Vẻ mặt nàng vốn rất tốt, quần áo cũng thay đổi, làm sao có thể vẫn là có người nhiều như vậy tò mò nhìn mình.

      Xem ra, Vương Manh Manh kia vốn là danh nhân, ai là biết.

      Bất quá……

      Nàng rất nhanh biết là vì sao .

      Xem ra vẫn là tin đồn nhạy bén.

      Đầu đề:

      [ Siêu cấp nữ hiệp cuối cùng cũng bị dò ra manh mối, theo chứng thực từ phóng viến, Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp, hai người đến thành Tương Dương cách đó xa chính thức kết hôn.]

      Ở tiêu đề phía dưới, chính là bức họa Vương Manh Manh mặc trang phục tân nương này, bức họa bên cạnh, có hàng chữ khủng bố – Lễ phục xa hoa của Vương Manh Manh, cùng tình lang Ngọc Hồ Điệp!!!

      __________

      *TMD- ta ma de : câu chửi bằng tiếng bông

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :