1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Hài] Nửa mặt giang hồ - Thiển Bản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Hiểu lầm.

      Huyết Sát Điện thể trêu vào Việt gia sao?

      , khi trở mặt, nếu Huyết Sát Điện liều mạng dốc hết toàn lực biết kết quả thắng lợi cuối cùng về tay ai. Nhưng dưới tình huống như vậy mà chọc giận vị thiếu chủ Việt gia Việt Thanh Phong công cao danh thịnh này, phải là chuyện có lợi gì cho lắm.

      Dù gì Huyết Ngọc cũng là nhị Điện chủ của Huyết Sát điện, biết lúc nào nên nặng nên , dù mặt mũi có bị mất cũng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt lúc lâu, sau đó lại nhìn Huyết Sát, hừ lạnh tiếng rồi từ bỏ ý định rời .

      Âu Dương Huyền nhìn Việt Thanh Phong lúc, : "Người đâu, truyền lời, đại hội võ lâm được dời về sau, khi việc hôm nay chưa được điều tra Âu Dương Huyền ta thể ngủ ngon. Thông báo với đệ tử của các vị chưởng môn hãy về lại chính sảnh, lát sau có người mang tất cả nghỉ tạm. Chư vị, xin ngồi lại chỗ chờ Hề giáo chủ tỉnh lại , nhân tiện... Để lại bốn ly rượu và người rót rượu lúc trước, những thứ cần thiết khác bỏ ."

      Thấy minh chủ lên tiếng, mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng đều lắc đầu chấp nhận sắp xếp này.

      Tư Ly chép miệng, muốn gì đó lại bị Thẩm Thất kéo ống tay áo, mà sau khi Việt Thanh Phong câu kia vẫn luôn im lặng, hề có lời phản đối nào với sắp xếp mà Âu Dương Huyền đưa ra!

      Toàn bộ đại sảnh yên lặng như đêm khuya.

      biết qua bao lâu, khi tất cả các đệ tử đều trở lại bên các trưởng bối, cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng ho tiếng, dần tỉnh lại, hai mắt vô thần nhìn xà nhà đỉnh đầu, yên lặng chửi câu.

      Mẹ nó chứ, hôm nay là lần thứ hai rồi... Bộ gần đây là năm hạn của nàng sao?

      "Giáo chủ!" Tư Ly kích động nhào tới.

      Hề Ngọc Đường miễn cưỡng tiếp được Tư Ly, tinh thần vẫn có chút mỏi mệt: "... Sao lại đến đây? Thẩm Thất đâu?"

      "Ta ở đây." Thẩm Thất kéo Tư Ly xuống khỏi người nàng, cầm tay nàng để bắt mạch, lúc lâu sau mới thở phào hơi: " sao rồi."

      Hề Ngọc Đường vô cùng cảm khái, nâng cánh tay lên, người sau thở dài ôm nàng. Hai người cho nhau cái ôm sau khi sống sót qua đại nạn, Hề Ngọc Đường khẽ cười, : "Ngươi ở đây tốt."

      "Vậy sau này có đâu cũng phải mang ta theo." Thẩm Thất buông nàng ra.

      "Được."

      Nàng nâng mắt, phát tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt đổi sắc đưa tay về phía Thẩm Thất: "Đỡ ta dậy."

      Nhưng bỗng nhiên bàn tay lạnh lẽo lại xen ngang vào, dùng sức nắm chặt tay nàng, sau đó kéo mạnh cái. Hề Ngọc Đường nhìn chủ nhân của bàn tay kia, thấy sắc mặt của Việt Thanh Phong tốt lắm, yên lặng rút tay về: "Đa tạ."

      Việt Thanh Phong im lặng gì.

      "Minh chủ." Hề Ngọc Đường chắp tay.

      " sao là tốt rồi." Âu Dương Huyền thở dài: "Trước khi ngươi tỉnh, lão phu và Thanh Phong cũng có sắp xếp, trong bốn ly rượu này chỉ có hai chén bị bỏ độc, loại độc này gặp rượu ắt tan, người rót rượu... Tự sát thân vong, manh mối bị cắt đứt."

      Hề Ngọc Đường lẳng lặng lắng nghe, lúc lâu sau mới mở miệng: "Tiêu Các chủ đâu?"

      Âu Dương Huyền than tiếng, trả lời.

      Nàng nhìn Việt Thanh Phong, người sau chậm rãi lắc đầu.

      Tiêu Thừa... Chết rồi sao?

      Hề Ngọc Đường sững sờ tại chỗ, biết vì sao, bỗng nhiên lòng nàng lại trống trải như đồng hoang, hai tay bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền, móng tay đâu sâu vào trong da thịt.

      "Vận may của Hề giáo chủ tốt, trúng độc chết, việc luận võ ngày mai cũng được huỷ rồi." lời châm chọc vang lên từ trong đám người, lại là Huyết Ngọc nhìn nàng với vẻ mặt trào phúng.

      Hề Ngọc Đường nhanh chóng buông lỏng tay ra, tiếp theo đột nhiên vẫy tay: "Điện chủ Huyết Ngọc, ta có câu muốn với ngươi."

      Huyết Ngọc nhíu mày: "Chuyện gì?"

      Khoé môi Hề Ngọc Đường hơi nhếch lên, giây sau biến mất tại chỗ.

      Đến khi mọi người kịp phản ứng, nàng đứng trước mặt Huyết Ngọc, ra đòn nhanh như chớp, đánh vào mặt . Ngay sau đó thân hình lại loé lên, tơ hồng trong tay phóng ra, vòng quanh cổ Huyết Ngọc mấy vòng, chỉ vừa thu tơ lại khiến gương mặt của Huyết Ngọc đỏ bừng lên, đột nhiên có chút máu tươi rỉ ra.

      Nàng đứng sau Huyết Ngọc, tay giữ chặt bả vai của đối phương, tay kia kéo căng tơ hồng, hệt như muốn cắt đứt cổ của Huyết Ngọc.

      Trong phòng có nữ đệ tử hét ầm lên. Tất cả mọi người đều có vẻ kinh ngạc, tuyệt đối ngờ đường đường là điện chủ Huyết Sát Điện thanh danh hiển hách bên ngoài lại dễ dàng bị Hề Ngọc Đường bắt được... Võ công của , cuối cùng cao đến cảnh giới nào rồi?

      "Hề Ngọc Đường!" Huyết Sát cả giận : "Buông nhị đệ của ta ra!"

      "Được." Hề Ngọc Đường thản nhiên : "Chờ chết ."

      "Ngươi!"

      Huyết Sát tức giận ra tay, đám sương mù màu máu xông đến trong chớp mắt, nhưng còn chưa chạm vào được mục tiêu thấy Hề Ngọc Đường lui về phía sau, Huyết Ngọc cũng bị kéo theo vài bước, sắc mặt chuyển sáng tím ngắt, hai mắt bắt đầu trợn ngược lên, tay vẫy vùng trong trung, mắt thấy chết ngay tại chỗ.

      Lữ Chính và Tư Ly xông lên chặn trước mặt Huyết Sát,
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Ngươi còn tỏ thái độ nữa à?

      Lời còn chưa dứt, sao Hề Ngọc Đường có thể để Việt Thanh Phong bỏ dễ dàng như thế? Lúc này vừa điểm dưới chân, thi triển khinh công nhảy lên , tơ hồng trong tay áo tung ra, phập tiếng dễ dàng xuyên thấu qua nhánh cây cao nhất, nhanh chóng đuổi theo.

      Cảnh tượng lúc này quá quen mắt, Hề tiểu giáo chủ sống qua từng ấy năm, chẳng lẽ lại biết đây chính là viễn cảnh trong mấy bộ phim truyền hình vừa cẩu huyết vừa giả tạo sao? Tuy đây là lần đầu gặp nhưng nàng rất muốn cười cảm khái nghệ thuật giống với cuộc sống, có điều nàng vẫn nên nhanh chóng giải quyết dứt khoát chuyện trước mắt hơn.

      Nhưng nàng cảm thấy tình tiết cẩu huyết giả tạo này, ứng người đối phương là Việt Thanh Phong, hình như có chỗ nào đó kì lạ.

      Khinh công của hai người đều thuộc hạng trác tuyệt, mặt trăng nhô lên cao, bóng đêm càng lúc càng sâu, chỉ thấy hai bóng người đen trắng lần lượt lướt qua , sau đó lại bay về phía xa xa.

      Ba người Tư Ly đuổi theo ra ngoài sân thấy hai người biến mất trong màn đêm, khỏi ba mặt nhìn nhau.

      "Đứng lại!" Hề Ngọc Đường ở phía sau Việt Thanh Phong quát lên.

      Bóng trắng ở phía trước hề có ý dừng lại, thân pháp nhanh nhẹn nhàng, trong chớp mắt phi thân đến chỗ xa hơn. Hề Ngọc Đường thấy mà giận, phát động chân khí gia tăng tốc độ, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người, đồng thời, tơ hồng trong tay kết hợp với ngân châm nhắm ngay vào vị trí giữa lưng của Việt Thanh Phong mà phóng tới.

      Cảm giác được sát khi phía sau tới gần, Việt Thanh Phong nhanh chóng xoay người, dịch mũi chân chút, thoắt cái tránh khỏi công kích, nhưng cũng vì thế mà mất ổn định, bóng người vừa nhoáng lên, người đứng mái ngói nóc viện, vừa vung tay kẹp lấy mấy cây ngân châm bạc công kích về phía mình trong.

      Hề Ngọc Đường đuổi tới, nhàng dừng ở phía đối diện, trong tay lại nắm đầu khác của tơ hồng.

      " nghe lời ta phải ?" Hề Ngọc Đường nhíu mày.

      Mặt Việt Thanh Phong lạnh như ngọc, hề đáp trả lời chất vấn của nàng, tay vừa dùng chút sức, tơ hồng giữa hai người bị kéo căng. Suýt chút nữa Hề Ngọc Đường bị nguồn lực này kéo về phía trước, bước chân lên để ổn định thân mình, đồng thời cũng truyền luồng nội lực vô hình dọc theo tơ hồng đánh về phía đối diện.

      Nghe lén mà còn tỏ thái độ phải ? Nàng giận dữ.

      Việt Thanh Phong nhanh chóng chuyển người tránh thoát luồng chân khí đánh trả kia. Hề Ngọc Đường tức đến độ đầu bốc khói, nội lực bùng nổ, tơ hồng đứt đoạn. Bóng dáng của nàng nhanh chóng biến mất tại chỗ, giây sau, vô số ngân quang trút xuống, nhằm ngay hướng Việt Thanh Phong!

      Đôi mắt người sau trầm như đầm sâu, động tác như nước nhảy mây bay nhanh chóng rút kiếm bạc bên hông, nâng tay chém hình bán nguyệt trong trung, động tác nhìn có vẻ chậm nhưng lại vô cùng nhanh chóng, chỉ nghe đinh đinh vài tiếng, toàn bộ ngân châm bị đánh rớt.

      Hề Ngọc Đường xuất , gió đảo qua tay áo, mấy sợi tơ hồng đều xuất , hệt như thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ còn kèm theo cả sát khí phóng thẳng về phía đối diện, đồng thời tay trái cũng vung lên, ngân châm bay ra trong nháy mắt, lẫn vào trong tơ hồng, chút lưu tình.

      Sát chiêu!

      Thấy nàng động sát tâm, kiếm trong tay Việt Thanh Phong càng trở nên nặng nề hơn, thân hình vừa động, kiếm quang phủ bóng hệt như ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, lại như thác nước đổ ngược, hề né tránh mà xông thẳng tới.

      như bóng hình phản chiếu mặt nước mơ hồ, hoàn toàn nhập vào trong đòn công kích ngập trời của Hề Ngọc Đường, mọi việc đều dễ dàng, hệt như chỗ người, nơi nào qua, tơ hồng đứt đoạn đến đó, ngân châm bị lệch đường, cả người như cá gặp nước, vô cùng linh hoạt!

      Rất nhanh, công kích được hoá giải, Việt Thanh Phong đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Hề Ngọc Đường.

      "Ngươi dùng sát chiêu với ta sao?"

      mở miệng, trong bình tĩnh còn xen lẫn chút lửa giận.

      Hề Ngọc Đường cũng rất giận dữ. Nàng nâng tay xé góc áo bào, lấy miếng vải đen che mặt, hai tay vòng ra sau buộc lại chặt, nhất thời khuôn mặt khí kia bị che lại hơn phân nửa, chỉ còn lại ánh mắt đen như mực lộ ra ngoài.

      Tiếp theo, nàng vung tay trái lên, thanh thuỷ chủ vô cùng sắc bén xuất trong tay, chút ánh sáng bạc hắt lên khiến khuôn mặt kia càng trở nên lạnh lùng, vết sẹo dài nơi mắt trái cũng trở nên dữ tợn.

      Việc ngày hôm nay, còn có cả hiểu lầm lúc nãy, lúc này còn tâm tình để nhắc lại, dường như nàng quên mất lời mình muốn khi đuổi theo Việt Thanh Phong ra đến tận đây, trong mắt tràn ngập ý định muốn đập cho đối phương trận.

      Đồ thần kinh!

      Vừa rồi là ai động thủ trước đấy? Muốn đánh nhau mà còn phải làm bộ như thế làm gì?

      Việt Thanh Phong cũng vô cùng rối loạn, vì nàng giả vờ trúng độc, cũng vì việc đêm nay bản thân mình luống cuống, càng vì việc nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận mình trúng độc, khi đó, lại cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng còn có chút cảm giác tức giận.

      kiêu ngạo và bình tĩnh từ trước đến nay của còn sót lại chút gì trước mặt Hề Ngọc Đường.

      ... Làm sao bây giờ?

      Chỉ có thể chiến hồi thôi!

      Hai người như thương lượng từ trước mà đồng loạt ra tay, Hề Ngọc Đường dùng ngân châm, thi triển loại bộ pháp hỗn loạn nào đó dưới chân rồi tiến lên chống
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Mục đích của ta là nàng!

      ... Ngươi dùng não để chuyện à?

      Hề Ngọc Đường gì, chẳng qua mặt có viết mấy chữ: ngươi có bệnh sao?

      Việt thiếu chủ: Đúng vậy, ta có bệnh.

      " theo ta."

      Phát tối nay quá khác so với lúc trước, trong lúc nhất thời Hề Ngọc Đường có cách nào để đối phó, nơi đây phải là chỗ để chuyện, nàng cũng có hứng đứng xem xiếc khỉ, hai lời liền thi triển khinh công rời khỏi.

      Việt Thanh Phong thở dài, lời nào theo.

      Hai người đánh nhau cách khó hiểu, lại trước sau rời , từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm ngó ngàng đến đám quần chúng bên dưới, mấy người đến xem diễn nhìn nhau, thấy việc vui hết, tất cả đều mất hứng, ào ào tản .

      Chỉ có Âu Dương Huyền là đứng tại chỗ, mắt nhìn theo hướng hai người rời lúc lâu, cuối cùng đôi mắt đục ngầu kia mới nheo lại, gương mặt lạnh lẽo có chút biểu cảm khó hiểu.

      Hề Ngọc Đường phi thân rất nhanh, cuối cùng cũng dừng lại ở nơi hoang tàn vắng vẻ, Việt Thanh Phong đuổi theo, đứng sau lưng nàng.

      Nàng xoay người, bóc lớp khăn che mặt xuống, thẳng vào vấn đề: "Tối nay ta trúng độc."

      "Nhưng ngươi cho rằng độc này dễ dàng phun ra như vậy sao? Trong người ta vẫn còn, chẳng qua phun ra hai lần cũng coi như hết rồi. Vì thế hộc máu là , hôn mê là , mọi chuyện xảy ra bất ngờ, thể cho ngươi trước, như vậy thôi."

      Nàng rất nhanh, hệt như muốn nhiều về vấn đề này. Việt Thanh Phong miễn cưỡng cười cái, áp chế cơn ho khan lên đến bên miệng: "Diễn rất đạt, những lừa được mọi người mà còn cứu được bản thân."

      Người đối diện gì, coi như cam chịu.

      Trầm mặc lát, Việt Thanh Phong cười cách khó hiểu, cũng biết là cười nàng cơ trí hay là cười bản thân mình quá ngu ngốc.

      Hề Ngọc Đường có chút nghi ngờ liếc chút, thấy có ý muốn giải thích nhanh chóng cáo từ rồi xoay người rời .

      Việt Thanh Phong đứng tại chỗ lúc lâu, hề cử động, mặt biểu cảm nhìn bàn tay cầm kiếm của mình, trong bóng đêm tối tăm thể thấy những đường vân tay mình, chỉ cảm thấy nó vừa yếu ớt vừa vô lực.

      Xung quanh vô cùng im lặng, đột nhiên ho khan hồi, tiếp đó lại nôn ra ngụm máu lớn.

      Nếu Hề Ngọc Đường ở đây, nhất định có thể đoán được chỉ sợ rằng bệnh cũ của tái phát.

      " lời gạt người mà ngay cả giọt nước cũng lọt ra ngoài..." Cách lúc lâu mói cách yếu ớt, còn có cả chút ý tự giễu: "Có phải độc phát rồi , còn cho rằng ta nhận ra nữa sao?"

      Mùi máu tươi bị gió chậm rãi thổi tan, bốn phía như càng yên tĩnh hơn.

      ...

      Trở về Quan Lan Viện, Hề Ngọc Đường vừa mới vào cửa chân mềm nhũn. Mấy người Thẩm Thất xem trận chiến, nhưng hai người gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ toàn bộ Vũ sơn này ai biết.

      Từ từ , chống lại ánh mắt của ba vị thuộc hạ, Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài: "... Các ngươi biết đóng cửa khi chuyện à?"

      "Đóng cửa Việt thiếu chủ nghe được sao...?" Tư Ly giọng châm chọc.

      "Người trong viện của chúng ta đâu hết rồi?"

      "... cản được."

      "Ngươi còn nữa à!" Nàng trừng mắt.

      Tư Ly lè lưỡi.

      "... Vậy, chuyện ràng rồi sao?" Lữ Chính có chút chột dạ mở miệng.

      Hề Ngọc Đường xua tay: "Xem như là vậy, dù sao độc phát cũng là ."

      "Nhưng phải là U Minh..." Tư Ly nhịn được mà bắt đầu tiếp: "Hôm nay trước khi xuất môn giáo chủ quên uống thuốc rồi."

      Thẩm Thất ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

      Sao lại chưa uống, buồi chiều khi bị thương trở về cho nàng uống trong biệt viện của Việt Thanh Phong, nếu phải do nàng vận khí bức máu ra ngoài sao độc có thể phát được?

      Suy nghĩ chút, lại chuyện mình cần Ly Hoả Thảo ra, Hề Ngọc Đường có chút lúng túng, nhăn mày.

      "Ở khố phòng của Việt gia, còn là tư khố của Việt Thanh Phong nữa à?"

      Thẩm Thất gật đầu.

      ... Sớm biết thế cần lấy năm nghìn lượng kia rồi.

      Hề tiểu giáo chủ có chút hối hận: "Nếu như vậy, đợi mấy ngày nữa ta quay lại với chút."

      Thẩm Thất liếc nàng đầy thâm ý: “Là chúng ta có việc muốn cầu người, nhớ chuyện cho tử tế.”

      Khoé môi Hề Ngọc Đường giật giật, vì đuối lý nên lựa chọn trầm mặc.

      ...

      Ngoan ngoãn điều dưỡng hai ngày, dám làm chuyện gì liều lĩnh, cuối cùng, sau khi Hề Ngọc Đường được Thẩm Thất cho phép, sáng ngày thứ ba mới xuất môn tìm Việt Thanh Phong. Lúc đến Kinh Hồng Viện lại nghe được làm chút chuyện giúp Âu Dương minh chủ, phải lúc nữa mới có thể về.

      Hề tiểu giáo chủ cảm thấy vô cùng chán nản, cân nhắc chút, cuối cùng vẫn bị Ly Hoả Thảo đánh bại, cầm quyển sách chờ trong sân, đợi đến lúc Việt Thanh Phong quay lại.

      Đáng tiếc trời sinh cho nàng năng lực đọc sách, xem lúc xem nổi nữa. Độ an toàn trong viện của Việt Thanh Phong rất cao, trời cuối tháng năm đầu tháng sáu lại rất ấm, chỉ chốc lát nàng nằm úp sấp lên bàn đá để ngủ.

      Hề Ngọc Đường ngủ hơi, vừa mới đọc sách thôi khiến nàng vô cùng mỏi mệt. vất vả mới tỉnh lại được, mặt trời chuyển về phía Tây, mà chẳng biết từ khi nào người có thêm lớp ngoại bào ấm áp.

      Nàng cố gắng cử động cánh tay tê rần, ngẩng đầu, ở chỗ xa bàn đá, Việt Thanh Phong làm tổ ghế đệm rộng rãi thoải mái, cầm sách đọc vô cùng chuyên chú.

      Gió đầu hè có chút cảm giác mát lạnh, lúc thổi tới còn mang theo cả mùi thơm của cỏ xanh, nhàng thổi bay vài sợi tóc đen rơi xuống ghế đệm, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ như bạch ngọc chỉ có trong hoạ, mặt trời chiếu sáng đỉnh đầu lại khiến cả người như bừng sáng.

      Hề Ngọc Đường nhìn đến sững sờ.

      tiếng lật sách vang lên, Việt Thanh Phong cũng quay đầu lại, mở miệng: "Tỉnh rồi sao?"

      "... Ừ." Nàng đáp lời theo bản năng: "Trở về từ lúc nào vậy?"

      "Lâu rồi." Việt Thanh Phong nhiều, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi cuốn sách: "Đói ?"

      Hề Ngọc Đường thành gật đầu: "Đói."

      "Thu Viễn."

      Thu Viễn sớm chờ ở đó, mang theo lồng đựng thức ăn đến, đặt mấy món bánh ngọt tinh xảo bàn đá, Hề Ngọc Đường vừa nhìn thấy thèm.

      Bày đồ ăn xong, Thu Viễn vừa muốn rời , đột nhiên Hề Ngọc Đường lại mở miệng: "Chờ chút!"

      Thu Viễn đứng lại, nghi ngờ nghiêng đầu.

      Hề Ngọc Đường nhếch cằm chỉ về phía đĩa bánh đậu xanh: "Muốn ăn cái kia."

      Thu Viễn: "..."

      "Ta nâng nổi tay nữa, vận công chờ hồi phục, ngươi lấy cái tới trước mặt giúp ta với." Hề Ngọc Đường giải thích.

      Thu Viễn: "..."

      Yên lặng liếc sang chủ tử nhà mình, thấy vẫn đọc sách mà có phản ứng nào như cũ, Thu Viễn nhận mệnh lấy khăn bẻ miếng bánh đậu xanh, dè dặt cẩn thận đưa tới trước mặt Hề Ngọc Đường. Người sau ăn miếng, vị ngọt lan dần trong cả khoang miệng, mắt cũng nhịn được mà bắt đầu cong lên.

      Ăn xong miếng bánh, mắt Hề Ngọc Đường toả sáng: "Tiếp Thu Viễn, lấy cho ta
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :