1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Hài] Nửa mặt giang hồ - Thiển Bản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 9: May mắn.

      Lời còn chưa dứt, thủ lĩnh hắc y nhân phóng về phía Hề Ngọc Đường nhanh như chớp, bóng dáng vô cùng quỷ dị, dường như chỉ vừa đối mặt, thuỷ chủ trong tay để lại vết tích sâu tay Hề Ngọc Đường.

      Hề Ngọc Đường thấp giọng rủa tiếng, phát huy khinh công đến mức cao nhất, lợi dụng vài sơ hở mà thoát ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, tay vừa vung, tơ hồng quấn nhanh vết thương để cầm máu, vài cây ngân châm bay vào xung quanh cách yên lặng, chỉ nghe mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, loạt hắc y nhân ngã xuống.

      Thân pháp sắc bén của Việt Thanh Phong xỏ xuyên qua vô số hắc y nhân, bạch y như ảnh, kiếm như hồng, ánh bạc trong tay chớp loé, quét đên đâu người chết đến đó.

      "Chết tiệt..." Hề Ngọc Đường ở cách đó xa thấp giọng tục câu: "Hết châm rồi."

      Kiếm Việt Thanh Phong hơi ngừng lại, đồng tình nhìn thoáng qua vị bằng hữu này: "Chú ý cách dùng từ."

      Hề Ngọc Đường: "..."

      Lo thân ngươi có được ! Sao ngươi cứ lo chuyện người ta vậy?

      Tơ hồng trong tay bay lên, đầu khác lẳng lặng quấn lên gáy của hắc y nhân, chỉ nghe tiếng động vang lên, trong phút chốc vì kịp phòng ngự mà huyết hoa bắn lên mặt Hề Ngọc Đường. Nàng nhắm mắt nghiêng đầu theo bản năng, bất chợt mũi đao sắt bén lướt qua bên gò má nàng, chỉ nghe răng rắc tiếng, mặt nạ bạc bị đao của đối phương làm nứt đường.

      Hề Ngọc Đường nhanh tay bắt lấy tay đối phương, đột nhiên vung ra, trường đao của đối phương rơi xuống đất, cánh tay lại bị gập lại thành góc thể tưởng tượng nổi. Dùng sức bổ sung thêm cước đá văng đối phương ra ngoài, Hề Ngọc Đường tránh thoát khỏi kiếm quang như diều hâu, trường đao rơi vào tay, tay trái vẽ thành đao hoa, lại thêm đầu kẻ bị chém đứt.

      Cuối cùng mặt nạ cũng thể chống đỡ được, rắc tiếng vỡ thành hai mảnh rơi xuống đất, gương mặt khiến người ta kinh ngạc bại lộ trước mắt.

      Người trong giang hồ chưa từng thấy qua bộ mặt của giáo chủ Huyền Thiên giáo, lúc này vừa thấy, động tác của hắc y nhân hơi ngập ngừng, bị Hề Ngọc Đường bắt được sơ hở, đáp trả lại đao.

      riêng gì thủ lĩnh hắc y nhân, ngay cả Việt Thanh Phong trong khắc quay đầu kia, mắt trừng lớn, ánh mắt dừng lại ngay vết sẹo mặt đối phương.

      Chậc, vẫn là dùng đao thuận tay hơn.

      Hề Ngọc Đường khởi động tay trái, ánh mắt như thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ: "Đến đây , bổn toạ chơi với các ngươi tới cùng."

      Việt Thanh Phong kiếm giải quyết tên hắc y nhân, nhịn xuống từng đợt sóng to gió lớn cuồn cuộn trong lòng, khẽ: "Ta biết ngươi quen dùng đao đấy."

      Cũng biết là ngươi thuận tay trái.

      Cái gì cũng cho ngươi biết còn gì vui nữa!

      Mắt Hề Ngọc Đường phát sáng, hệt như con sói tuyết thường lui tới ở nơi lạnh lẽo tột cùng, lệ khí toàn thân hoàn toàn bạo phát, ra tay mau mà độc, rất nhanh bắt đầu hỗn chiến với hắc y nhân kia.

      Chống lại Thính Vũ Các, dù có bao nhiêu thực lực cũng đủ.

      Thủ lĩnh hắc y nhân nhanh chóng hoàn hồn từ lúc thấy được mặt của Hề Ngọc Đường, để lộ át chủ bài lần này, trước khi vệ binh chưa tới, phải hoàn thành nhiệm vụ.

      Mà Hề Ngọc Đường đổi binh khí khác, dù rất mệt, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với đối phương. Trong lúc nhất thời hai người khó phân thắng bại, kết hợp nội lực và thân pháp, hết thân pháp lại tới đao pháp, dùng toàn bộ sở học toàn thân muốn chém chết đối phương dưới đao mình.

      Còn Việt Thanh Phong lại dốc lòng giải quyết mấy tên vướng chân. Sao thiếu chủ thiên hạ đệ nhất thế gia lại có thể là nhân vật bình thường, thân kiếm pháp xuất thần nhập hoá, đám hắc y nhân chống lại đều có chút bó tay bó chân, rất nhanh rơi xuống thế hạ phong. Mà kiếm của Việt Thanh Phong cơ hồ là càng lúc càng nhanh, hệt như hoá thành từng đạo quang ảnh.

      Chiến đầu tới tận bây giờ, Thính Vũ Các lấy mấy chục tinh đối đầu với hai người, chiến tích của Việt Thanh Phong và Hề Ngọc Đường có thể cao minh, độc nhất thiên hạ rồi.

      Đổi lại thành người khác, chắc chắn có ai có thể làm tốt hơn họ.

      Cuối cùng, tiếng ngựa hí vang lên từ cuối đường, khói đất đầy trời, vệ binh tới.

      Thủ lĩnh hắc y nhân tách đao ra khỏi Hề Ngọc Đường, phi thân lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách rồi đứng lại, ra lệnh tiếng, toàn bộ hắc y nhân đều rút lui về phía sau như gió cuốn lá rách.

      Đồng thời, luồng khói nổ tung giữa hai bên, từng tiếng động truyền ra từ trong đám khói mờ mịt.

      "Hai vị hổ là nhân tài kiệt xuất của võ lâm, tại hạ bội phục."

      "Còn muốn chạy sao?" Hề Ngọc Đường nhanh chóng phản ứng kịp: "Để tên người muốn mua mạng ta lại."

      người đáp lời.

      Ánh mắt Hề Ngọc Đường như đao, đột nhiên vài cây ngân châm lại xuất ngón tay trái, nhanh chóng bắn vào trong đám khói mù, thanh trầm đục vang lên, bóng dáng hắc y hơi ngập ngừng, lảo đảo biến mất ở nơi sâu trong rừng.

      "Đứng lại!" Nàng tung người muốn đuổi theo.

      Việt Thanh Phong ngăn nàng: "Giặc cùng đường chớ đuổi, bỏ ."

      Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ dừng lại. Sống sót sau hồi chém giết kịch liệt, trái tim trong ngực lại bắt đầu nhảy rộn lên, nàng thở phảo hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

      Vốn dĩ thân thể của Việt Thanh Phong được tốt, cường độ chiến đấu như vậy cũng khiến có phần thể chịu nổi, ho tiếng, nuốt ngụm máu lên tới cổ xuống, nhìn nữ tử cả người đẫm máu trước mắt, động tác vô cùng tự nhiên giúp nàng vén sợi tóc bị dính máu bết trán.

      "Chẳng phải còn châm rồi sao?"

      Cảm giác mệt mỏi dâng lên, Hề Ngọc Đường vô lực : "Ba cây cuối, còn nữa."

      Thậm chí nàng còn sức để ý hành động vừa rồi của Việt Thanh Phong, chỉ quan sát nam tử cũng có chút chật vật như mình, : "Ám vệ vẫn hay theo ngươi đâu?"

      "Vì đồng hành với ngươi, nên ta cho rút lui rồi."

      Mắt Hề Ngọc Đường hơi tối lại, ngay cả giọng đều : "... Ta muốn bị người khác nhìn thấy mặt."

      "Được." Việt Thanh Phong đáp ứng chút do dự.

      Vừa xong thấy mắt nàng nhắm lại, dứt khoát hôn mê.

      Việt Thanh Phong yên lặng đỡ lấy người ngã vào lòng mình, thong thả ngồi xuống, cuối cùng cũng nhịn được mà phun ngụm máu ra ngoài.

      Lau sạch khoé miệng, nhìn chằm chằm vào Hề Ngọc Đường, ngon tay thon dài mà lạnh lẽo hơi run rẩy, cuối cùng vẫn dừng lại bên vết sẹo dài nơi mắt trái của nàng, chạm vào khẽ.

      Đây là nguyên nhân đeo mặt nạ sao?

      Chưa từng có ai với chuyện này...

      Việt Thanh Phong ôm Hề Ngọc Đường, mệt mỏi
      [​IMG]
      Trâuduyenktn1 thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 10: Võ Lâm Minh.

      Lần này, bọn họ quyết định ngồi chung chiếc xe ngựa.

      ra cũng phải là vì Lữ Chính chuẩn bị, chẳng qua là sau khi thấy xe ngựa của Việt Thanh Phong, vị đường chủ đại nhân này lại rằng bản thân mình quá bận rộn, thể chuẩn bị xe, sau đó lại mang gương mặt dày kia mà nhìn chằm chằm vào Hề Ngọc Đường, dáng vẻ 'Có giỏi ngươi làm khó ta xem?".

      Hề Ngọc Đường: Lữ Chính, ông được.

      Lạnh mặt lên xe, Hề Ngọc Đường phát , tên Việt Thanh Phong này là người rất biết hưởng thụ, trong xe được bố trí vừa thoải mái vừa tinh tế, lại còn có bàn cờ bằng bạch ngọc, vừa nhìn thấy biết là vô giá.

      cảm giác xúc động muốn đập đầu xuống đất dâng lên trong lòng Hề tiểu giáo chủ.

      Việt Thanh Phong coi như có chuyện gì mà phân phó Thu Viễn đánh xe, Lữ Chính rất có nhãn lực mà ngồi bên ngoài đánh xe với Thu Viễn, chỉ chừa lại hai người trong xe.

      Việt công tử kéo ngăn hộc , lấy ra dĩa bánh ngọt, đẩy đến trước mặt Hề Ngọc Đường, người sau chút khách khí lấy khối Hạnh Hoa Tô nhét vào trong miệng.

      Nhất thời, nụ cười như gió xuân lên mặt Việt công tử.

      Hai người ăn đường, chờ Hề Ngọc Đường ăn lửng dạ, lại bắt đầu bàn luận về chuyện ám sát lúc trước với Việt Thanh Phong.

      " sợ bọn họ ngóc đầu quay trở lại sao?" Nàng mở miệng.

      "." Việt Thanh Phong vô cùng quyết đoán: "Thích Vũ Các nhất kích trúng, trong khoảng thời gian ngắn tới nữa. Nhưng ta muốn hỏi... Trong Thính Vũ Các có người mà ngươi quen ?"

      Hề Ngọc Đường hơi sửng sốt, suy nghĩ lúc rồi lắc đầu: " có."

      "Chắc ?"

      Hề Ngọc Đường nghi ngờ nhìn về phía người trước mắt: "Sao lại hỏi vậy?"

      Việt Thanh Phong thờ ơ : "Trực giác."

      Hề Ngọc Đường lại nghĩ, cũng cảm thấy có chút đúng.

      Tình trạng của thủ lĩnh hắc y nhân toàn vẹn, nàng là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn sống, lần tiên phong này của Thính Vũ Các cũng rất kì quái. Hề Ngọc Đường cẩn thận suy nghĩ chút biết mình có quen người nào , chút nghi ngờ trong lòng lại càng sâu hơn.

      "Mặc kệ là ai, trả được cái giá lớn như vậy để mua mạng ta cũng nhiều." Hề Ngọc Đường dựa vào vách xe, bằng giọng điệu mỏi mệt: "Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài người, có lẽ lúc nữa nhìn thấy thôi."

      Việt Thanh Phong liếc nàng chút, tuỳ tay lấy tấm đệm bạc đưa tới: "Nghỉ ngơi dưỡng sức , tối nay phải hao tâm tốn sức đấy."

      Hề Ngọc Đường kinh ngạc tiếp nhận tấm đệm kia: "Việt Thanh Phong, ngươi phát sốt đấy chứ?"

      Người đối diện nhíu mày.

      "Tốt với ta như vậy là có ý gì? Ta trước, ta có tiền."

      "..."

      có ý đồ gì! có đâu!

      Chỉ là phát ngươi hơi sợ lạnh mà thôi!

      Việt Thanh Phong mặc kệ nàng, nhắm mắt dưỡng thần.

      Hề Ngọc Đường cười khẽ, cũng đấu khẩu với , điều chỉnh hơi thở, bắt đầu ngồi xuống.

      Nhưng rất nhanh, nàng ngủ rồi.

      Nghe thấy trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn của nàng, Việt Thanh Phong chậm rãi mở mắt ra. Ánh nắng ngoài xe có phần yếu ớt, ánh trời chiều xuyên thấu rèm cửa rồi tiến vào trong xe, tia sáng vừa vặn dừng lại mặt của người ngủ, dưới ánh nắng hoàng hôn, chiếc mặt nạ bạc kia như nhiễm phải lớp kim quang óng ánh, sát khi lạnh như băng thường ngày suy yếu, nhìn có vẻ vô hại hơn rất nhiều.

      Việt Thanh Phong yên lặng nhìn Hề Ngọc Đường ngủ say, lúc lâu sau, vươn tay che nơi màn cửa, vừa vặn chặn mất tia sáng kia.

      "Tư Niên." giọng mở miệng.

      Rất nhanh, tiếng trả lời truyền đến xuyên qua vách xe ngựa: "Chủ tử."

      Lữ Chính ngồi ngoài xe bị kiềm hãm, nhìn thoáng qua Thu Viễn, người sau cười với ông ta, đặt ngón tay môi, ý bảo chớ có lên tiếng.

      "Truyền tin cho Lam Ngọc, ta muốn đáp án, toàn bộ." Giọng của Việt Thanh Phong như được gió thổi tan, nhàng mà chậm rãi, nhưng lại có thể truyền vào tai người ngoài xe.

      " biết, chủ tử." Tư Nhiên đáp lại, rất nhanh còn tiếng động nào.

      Lữ Chính yên lặng nắm chặt dây cương, quyết định giả vờ như nghe thấy gì.

      Xe ngựa chạy thẳng đến Võ Lâm Minh, mãi đến khi mặt trời hoàn toàn chìm xuống khỏi đường chân trời, trăng sáng dần lên, rốt cuộc cũng bắt đầu chậm lại, cuối cùng đứng vững trước của Võ Lâm Minh.

      Hề Ngọc Đường ngủ cả đường, lúc xe ngựa dừng lại mới từ từ tỉnh giấc, xung quanh hoàn toàn tối đen, nhất thời khiến nàng thể phân biệt ràng mình ở đâu. Nhưng rất nhanh nàng thanh tỉnh, mắt nhìn thẳng vào Việt Thanh Phong.

      "Đến rồi sao?" Nàng mở miệng.

      Việt Thanh Phong gật đầu.

      Khả năng nhìn trong bóng tối của người tập võ rất tốt, giống như và Hề Ngọc Đường, chút bóng tối này thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với thị giác của bọn họ.

      " thôi." xong, xốc màn xe xuống trước.

      Đèn đuốc trước đại môn Võ Lâm Minh sáng trưng, người nghênh đón cao giọng xướng tên từng vị khách có thiếp mời, mắt thấy Việt Thanh Phong xuống khỏi xe ngựa, lập tức chạy đến hành lễ, vừa chuẩn bị mở miệng thấy Hề Ngọc Đường cũng xuống khỏi xe.

      Nhất thời người nghênh đón kia trợn mắt há mồm, dám tin thứ mà mình nhìn thấy, tầm mắt lướt quanh
      [​IMG]
      Trâuduyenktn1 thích bài này.

    3. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 11: Buông thị nữ đó ra.

      Âu Dương Huyền chừng năm mươi tuổi, thân công lực hùng hậu, giọng vang như chung, từ xa truyền vào trong tai mọi người.

      Nghe thấy Hề Ngọc Đường tới cùng Việt Thanh Phong, trong lúc nhất thời mọi người trong đại sảnh to như vậy đều dừng mọi động tác.

      Trời sắp đổ mưa máu rồi! Hai người này có thể chung đường à?

      Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong chống lại ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, đồng loạt kiến lễ với Âu Dương Huyền, về chỗ, Hề Ngọc Đường hề khách khí mà ngồi dưới vị trí thủ toạ.

      Tất nhiên vị trí này có chút nhạy cảm.

      So sáng với đám người trong đại sảnh này, mặc dù tuổi Hề Ngọc Đường còn trẻ, nhưng lai lịch , tiếp nhận Huyền Thiên giáo mười năm, nếu phải so sánh với đại bộ phận hậu bối sau này tất nhiên phải là bậc tiền bối, cộng thêm phát triển của Huyền Thiên giang hồ mấy năm gần đây, thân thủ của giáo chủ lại cao cường, ngồi ở vị trí đầu tiên dưới chỗ ngồi của Âu Dương Huyền cũng có thể giải thích được.

      Nhưng có tư cách ngồi và hề chào hỏi gì mà tự ý ngồi là hai chuyện khác nhau.

      Ở đây đều là các đại môn phái hoặc thủ lĩnh đáng chú ý, ai cũng có tư cách ngồi vào bữa tiệc của võ lâm, nhưng có ai lại gặp mặt hàn thuyên khách sáo trước chút rồi cuối cùng mới ngồi chứ? Nào như Hề Ngọc Đường, cứ dứt khoát ngồi trong khi đám người này vẫn còn đứng.

      Đám người thầm phóng đao quang kiếm ảnh qua mắt của mình, rốt cuộc cũng phải yên lặng mà chấp nhận.

      Cứ ngồi đó ... Đánh bại cả Tiêu Thừa, chỗ ngồi sao, vui là tốt rồi...

      Động tác của Việt Thanh Phong chậm hơn so với Hề Ngọc Đường, muốn ngồi cạnh nàng, nhưng vừa bước ra nửa bước, hạ nhân liền dẫn đến vị trí đối diện, hai người ngồi nhìn nhau từ xa, cách chỉ vài thước. Cự ly này, cho dù là ai động thủ với đối phương trước cũng phải chịu thiệt, hiển nhiên là được sắp xếp rất tốt.

      Việt Thanh Phong theo ngồi vào chỗ tên hạ nhân kia dẫn đến, nụ cười vẫn treo mặt, nhưng trong lòng lại thầm hỏi thăm già trẻ cả nhà Âu Dương Huyền…

      Lúc này ông có biết ta và Hề Ngọc Đường là kẻ thù ?

      Đầu mấy tên Huyết Sát Điện với Mười Tám Thuỷ Trại kia đều bị nhét rơm hết rồi à?

      Hai người ngồi vào chỗ của mình xong, trong phòng lại bắt đầu ồn ào trở lại.

      Thị nữ xinh đẹp rót cho Hề Ngọc Đường ly rượu đầy, người sau lạnh nhạt tiếp lấy, mắt lướt nhanh qua bốn phía, dừng lại người hai tên điện chủ của Huyết Sát Điện, thấy Tiêu Thừa vẫn chưa đến dự tiệc nhưng vài đương gia của Mười Tám Thuỷ Trại đến đây, khỏi cười lạnh trong lòng.

      Nghĩ đến việc vừa rồi khi mới vào cửa Âu Dương Huyền vỗ hai phát vào cánh tay nàng, Hề Ngọc Đường thu mắt, ánh sáng bên trong có chút thâm thuý khó dò.

      "Hôm nay hai vị cùng đến đây, đúng là ngoài dự đoán của mọi người!" Âu Dương Huyền mở miệng: "Thanh Phong, tiểu tử nhà ngươi khiến lão phu bất ngờ đấy, vốn dĩ còn tưởng rằng hôm qua Thẩm thần y qua phủ là do thân thể ngươi khoẻ, ngờ hôm nay lại đến đây, có gì đáng ngại chứ?"

      Thấy Âu Dương Huyền lên tiếng, mọi người đều im lặng.

      Việt Thanh Phong hề có phản ứng gì, chỉ cười chắp tay: "Minh chủ mời sao lại dám tới? Nhưng có thể kết bạn với Hề giáo chủ mới đúng là trùng hợp."

      "Vậy à?"

      Âu Dương Huyền nhìn về phía Hề Ngọc Đường, người sau lạnh lùng đặt ly rượu xuống, thị nữ bên cạnh nhanh chóng rót đầy, sau đó lại ngồi xuống chỗ của mình bên cạnh Hề Ngọc Đường, gò má có chút đỏ, thẹn thùng nhìn người bên cạnh.

      Hề Ngọc Đường thấy nàng như thế, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ nhếch lên, khoác tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của thị nữ, lười biếng nâng mắt nhìn Âu Dương Huyền: "Có thể coi như bổn toạ và Việt thiếu chủ có chút nợ nần, lúc trước hẹn nhau ở Vọng Tương lâu nên mới tới trễ chút."

      "Còn có việc này sao?" Âu Dương Huyền ra vẻ kinh ngạc: "Hề giáo chủ đừng bắt nạt Thanh Phong nhé."

      " dám." Hề Ngọc Đường dối chớp mắt: "Việt giáo chủ có việc nhờ bổn toạ giúp đỡ, bổn toạ đồng ý, hôm nay chỉ bàn bạc tiền công mà thôi."

      Âu Dương Huyền: Cái gì?

      Việt Thanh Phong: ..... Tư thế đó của ngươi là gì, mau buông thị nữ kia ra!

      Lữ Chính: Giáo chủ, sao người lại bắt đầu gạt người rồi? Người thấy ngại sao?

      " biết phí để Hề giáo chủ chịu giúp... Là bao nhiêu?" đương gia nào đấy của Mười Tám Thuỷ Trại mở miệng.

      Hề Ngọc Đường cười khẽ, lời ra rất có trọng lượng: "Năm ngàn lượng."

      Mọi người: "..."

      "Năm ngàn lượng cũng phải là con số đâu." giọng sắc bén vang lên, Hề Ngọc Đường nhìn qua theo tiếng, là nam tử, ánh mắt hung ác nham hiểm, vóc người gầy guộc, khuôn mặt hề có ý tốt mà chỉ có hai chữ bới móc.

      " phải là Huyền Thiên giáo các ngươi muốn vu khống chơi xấu người khác chứ? Nghĩ cũng biết, Huyền Thiên giáo các ngươi bao giờ biết xấu hổ, Việt thiếu chủ đừng mắc mưu của !"

      Vừa giáp mặt đối chọi gay gắt như thế, trong phút chốc mọi người yến tiệc đều bắt đầu tập trung lại.

      Này, mau đánh nhau !

      Đôi mắt của Hề Ngọc Đường có phần lạnh lẽo, vươn ngón tay thon dài thưởng thức ly rượu bằng bạch ngọc, cũng ngẩng đầu lên mà : "Ta còn tưởng là ai, ra là điện chủ Huyết Ngọc, Huyết Sát Điện các người trả nổi năm ngàn lượng, có nghĩ là Việt thiếu chủ thể. Vu khống sao? Đừng ngậm máu phun người như thế, bằng hỏi Việt thiếu chủ chút, giá trị con người của bổn toạ là bao nhiêu? Năm ngàn lượng là giá hữu nghị rồi!"


      Quần chúng: ... Ngươi và Việt Thanh Phong có tình hữu nghị cái con khỉ!

      Huyết Ngọc bị nghẹn chút, mặt đỏ lên: "Sao Huyết Sát Điện của chúng ta lại chuẩn bị nổi năm ngàn lượng này cơ chứ!"

      "Vậy lấy ra trước mặt ta xem nào!" Hề Ngọc Đường bưng ly rượu được thị nữ kia rót đầy lên rồi uống ngụm, ngay cả mắt cũng lười nâng lên.

      Nhất thời Huyết Ngọc bị thái độ của nàng chọc giận, vỗ bàn đứng lên: "Lấy lấy! Ta..."

      "Nhị đệ!" Cuối cùng Huyết Sát điện chủ cũng thể ngồi nhìn người nhà mình tiếp tục làm người đần độn thêm nữa: "Ngồi xuống!"

      "Đại ca! Hề Ngọc Đường khinh người..."

      "Ngồi xuống!"

      Huyết Ngọc: TAT

      Thấy Huyết Ngọc bị khí thế của Huyết Sát trấn áp, Hề Ngọc Đường cười đầy ý trào phúng, khẽ thầm: "... Ngu xuẩn."

      Âu Dương Huyền nhìn màn kịch vui xong, lúc này lại nhảy ra chủ trì đại cục. Ông ta nhìn Hề Ngọc Đường, sau đó lại nhìn sang Việt Thanh Phong: "Thanh Phong, lời Hề giáo chủ
      [​IMG]
      Trâuduyenktn1 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Quy tắc giang hồ.

      Dưới hoàn cảnh này, thể nghi ngờ gì khi Tiêu Thừa chính là người lúng túng nhất ở đây.

      Con ông ta lên đến tận Tuyết Sơn chỉ vì Đường Tích Tích, kết quả chính chủ ra lại mang thân thương tích trở về. Ông ta làm người đứng đầu môn phái đứng ra báo thù thay cho nhi tử, lại thất bại thảm hại, suýt chút nữa còn bị giết, tại còn nhận được ít ánh nhìn chòng chọc đầy chế nhạo của mọi người, nếu phải ông ta có huyết hải thâm thù với Hề Ngọc Đường, chắc nàng cũng nhịn được mà bắt đầu cảm thông cho ông ta rồi.

      Chỉ tiếc, giữa nàng và Tiêu Thừa chỉ có kết cục nếu ngươi sống ta chết.

      "Tiêu lão đệ, biết thương thế của Vân Hàm sao rồi? Có nặng lắm ?" Câu hỏi của Âu Dương Huyền xua tan khí xấu hổ trong đại sảnh.

      Nghe thấy Âu Dương Huyền mở miệng, dường như cuối cùng Âu Dương Huyền có thể tìm được tâm phúc của mình, đứng dậy chắp tay: "Lúc này khuyển tử bị trọng thương, trước khi Tiêu mỗ còn hộc máu, giờ chỉ có thể nằm giường dậy nổi, tìm đại phu ở khắp nơi mà vẫn có chút khởi sắc, Tiêu mỗ ... rất..."

      đến đây, mắt Tiêu Thừa đỏ lên, giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào.

      Đại sảnh yên tĩnh đến mức doạ người, Tiêu Thừa cố gắng bình tĩnh chút rồi nhìn lướt qua Hề Ngọc Đường: "Âu Dương minh chủ, đáng ra lần này Tiêu mỗ thể đến đây. Nhưng nếu tới đầu tiên, Tiêu mỗ muốn tìm đại phu cho nhi tử của ta, thứ hai... Là muốn kết thúc việc này, vẫn xin minh chủ suy xét tới tình hình tại của Vân Hàm mà thành toàn cho Tiêu mỗ."

      Vừa xong, mọi người đều chuyển mắt về phía Hề Ngọc Đường.

      Sắc mặt Âu Dương Huyền có chút nghiêm trọng, nhìn về phía dưới: "Hề giáo chủ... Ngươi thấy thế nào."

      Hề Ngọc Đường rút cánh tay bên hông mỹ nhân về, từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt u tối như đêm đen bên dưới mặt nạ đón nhận ánh mắt của Âu Dương Huyền: "Minh chủ cho rằng phải kết thúc bằng cách nào đây?"

      Âu Dương Huyền trầm tư chút: "Vẫn phải hỏi, thương thế của Vân Hàm là do Hề giáo chủ gây nên sao?"

      Hề Ngọc Đường : " sai, Tiêu các chủ ước chiến với bổn toạ, nhưng ngờ thiếu Các chủ lại lấy thân ra chắn, bổn toạ rất khâm phục."

      Âu Dương Huyền: "..." Ông ta nên câu gì tiếp đây?

      Mọi người đều Tiêu Vân Hàm bị thương thay phụ thân mình, là đạo hiếu! Còn trách Hề Ngọc Đường làm cái rắm gì?

      Có phải cố ý đâu?

      Hơn nữa nhi tử của ngươi còn chủ động chạy lên Tuyết Sơn khiêu khích người ta, ngay cả chính chủ còn chưa bước ra ngoài, mới phái hộ pháp đuổi thôi, Tiêu Thừa ngươi còn muốn gì nữa? Sao ngươi nhìn lại mình !

      Thấy sắc mặt của Âu Dương Huyền lúc xanh lúc trắng, Hề Ngọc Đường vô cùng bình tĩnh, nếu phải khoé môi nàng còn nhếch lên tạo thành nụ cười châm biếm kia, có lẽ mọi người còn tưởng nàng khen Tiêu Vân Hàm lòng đấy.

      Tiêu Thừa thấy tình thế vẫn thay đổi, lại mở miệng: "Lão phu nguyện là người bị thương, con ta là vô tội! Đáng thương cho Vân Hàm bị thương quá nặng, minh chủ, ta ta..."

      Âu Dương Huyền có chút vui nhìn về phía Tiêu Thừa: "Ngừng kiện cáo . Ngươi đến đây tìm y, vậy lão phu chiêu y cho ngươi thế nào?"

      "Thiên hạ thiếu thần y, nếu chậm trễ càng khiến cho Tiêu thiếu Các chủ đau khổ hơn." Nhị điện chủ Huyết Ngọc của Huyết Sát Điện lại mở miệng, dường như hôm nay mấy kẻ thuộc phe yếu bọn đều muốn trở mặt với Hề Ngọc Đường: "Chẳng phải lúc này Lạc Dương có sẵn sao?"

      Hề Ngọc Đường khép hờ mắt, mắt điếc tai ngơ."

      "Đúng rồi, Thẩm thần y ở đây..." Lời vừa ra khỏi miệng Âu Dương Huyền lại cảm thấy có chút đúng, khỏi nhìn về phía Hề Ngọc Đường: "Hề giáo chủ?"

      Trầm mặc hai giây, nàng , mặt đổi sắc: "Có thể được."

      Lời vừa dứt, chỉ có Huyết Ngọc kinh ngạc mà Tiêu Thừa cũng ngẩng phắt đầu lên.

      "Chỉ cần Tiêu các chủ có thể trả nổi phí chẩn bệnh là được, từ trước đến nay A Thất rất có tấm lòng của y giả." Hề Ngọc Đường cười : "Chắc chắn chữa trị cho Tiêu thiếu các chủ thua gì Việt thiếu chủ đâu."

      Việt Thanh Phong: ...

      Liệt Ngạo Thiên thẳng ý của mình: "Hề lão đệ, ngươi đồng ý đấy à?"

      Hề Ngọc Đường bật cười: "Liệt Ngạo Thiên ngươi theo phe nào đấy?"

      Liệt Ngạo Thiên vò đầu, tò mò hỏi tí mà cũng được!

      "Sao bổn toạ có thể đồng ý được?" Hề Ngọc Đường lại ôm eo vị mỹ nhân kia: "Đây là hai chuyện khác nhau, Tiêu Các chủ có thể yên tâm, có việc gì mà bổn toạ làm được cả."

      Ta đánh nhi từ
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Ngươi nghĩ ta có dám .

      câu ra, dường như xung quanh càng yên tĩnh hơn.

      Việt Thanh Phong ngập ngừng chút, bắt đầu cứu vớt cục diện: "Hề giáo chủ, từ ngữ thô bỉ thể dùng để giải quyết vấn đề, Việt mỗ nhận uỷ thác của minh chủ, thành tâm cố gắng giải quyết vấn đề của hai vị, nếu ngươi năng lỗ mãng như thế, Việt mỗ... quan tâm nữa."

      xong, vung tay áo, ngồi xuống.

      ngồi xuống rồi.

      Ngươi còn dám kiêu ngạo phải ?

      Mọi người còn chưa kịp làm tình hình, Tiêu Thừa bị Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong kẻ xướng người hoạ khiến cho có chút lờ mờ, còn chưa kịp phản ứng lại phát hai người vốn còn chuyện bình thường bất hoà, giây sau trở mặt với nhau rồi!

      Đều là tại thế giới này biến hoá quá nhanh...

      "Được!" Hề Ngọc Đường cố nén giận: "Cứ như ngươi !"

      Vừa dứt lời, nàng vung tay, nội lực phóng ra bên ngoài, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc vang lên, chiếc bàn trà lớn bên người vỡ nát!

      "Nếu bổn toạ phát ngươi có tâm tư gì khác, vậy đừng trách bổn toạ tâm ngoan thủ lạt, bắt ngươi và Việt gia khai đao trước tiên!"

      Trong phút chốc, đại sảnh yên ắng như tờ.

      Mọi người rất muốn vỗ tay khen hay...

      Đây mới đúng là cách ở chung của Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong chứ! Kết bằng hữu lúc trước là cái gì, kẻ xướng người hoạ cái gì, đều là giả hết! Là ảo giác mà thôi!

      Việt Thanh Phong đảo mắt qua chiếc bàn trà vỡ vụn, lại nhìn bàn tay phải mới vừa thực hành động của Hề Ngọc Đường, đôi mắt thâm thuý kia dần có chút tức giận.

      Sau lúc lâu, mới cách lạnh lùng: "Xin hai vị lập quy ước trước mặt tất cả nhân tài kiệt xuất trong võ lâm, tự chịu mọi thương tổn, Việt mỗ cũng viết giấy đảm bảo, nếu như lời vừa rồi có nửa phần giả dối mặc cho Hề giáo chủ xử lí.”

      "Được." Hề Ngọc Đường phất tay áo tiến lên, đứng giữa sảnh nhìn Âu Dương Huyền: "Xin minh chủ làm chứng."

      Âu Dương Huyền: "... Tiêu lão đệ?"

      Tiêu Thừa: "..."

      Chờ, chờ chút? Ông ta đồng ý đâu?

      Ông ta đánh lại Hề Ngọc Đường mà!

      Âu Dương Huyền lại gọi tiếng, lúc này Tiêu Thừa mới hoàn hồn, thấy mấy kẻ ngồi đây đều nhìn ông ta bằng cặp mắt sáng quắc, trong lúc nhất thời đâm lao phải theo lao, sắc mặt biến hoá muôn vẻ, cuối cùng thở dài, gật đầu.

      Âu Dương Huyền vung tay lên, rất nhanh có người viết xong giấy luận võ, Hề Ngọc Đường và Tiêu Thừa đều ký tên đồng ý.

      Hai tờ giấy luận võ, Hề Ngọc Đường và Tiêu Thừa mỗi người tờ, sau khi Việt Thanh Phong kí thêm vào chuyện này được định.

      "Luận võ diễn ra vào trưa ngày mai, xin chư vị hãy đến xem cuộc chiến." Việt công tử rất thản nhiên.

      Mọi người đều tỏ vẻ nhất định đến.

      "Tốt, chuyện xong, mọi người uống chén , đến đây!" Liệt Ngạo Thiên đề nghị cách hào phóng.

      Âu Dương Huyền cũng đồng ý: "Mặc dù vẫn còn chưa tiến hành luận võ nhưng cũng có chút tiến triểu rồi, người đâu, mang chén lại đây."

      Rất nhanh, hạ nhân mang tới bốn ly rượu.

      Bốn người lần lượt cầm lấy bốn chén, lần lượt cụng chén rồi uống hơi cạn sạch.

      "Mời các vị về lại chỗ, đợi lát nữa lão phu khoe tôn nữ ngoan bảo bối của lão phu với mọi người, ha ha ha ha..." Âu Dương Huyền cười lớn trở về chỗ ngồi.

      Hề Ngọc Đường cũng cười theo, quay trở về chỗ, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống nghe thấy tiếng kêu sợ hãi vang lên, lại quay đầu.

      Chỉ thấy giữa sảnh, Tiêu Thừa mang vẻ mặt thống khổ ôm bụng, miệng phun máu tươi, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.

      ...

      Chuyện xảy ra quá bất ngờ làm mọi người kịp trở tay.

      Tiêu Thừa run rẩy ngã xuống đất, hộc máu ngừng khiến sắc mặt của mấy người ở đây đại biến, Hề Ngọc Đường càng trừng lớn mắt, có chút khó hiểu nhìn Tiêu Thừa, đột nhiên bụng đau dữ dội, phun búng máu ra ngoài.

      "Giáo chủ!" Lữ Chính là người đầu tiên phản ứng kịp, hét lớn tiếng rồi tiến lên đỡ Hề Ngọc Đường.

      "Tiêu Thừa lão đệ!" Liệt Ngạo Thiên vọt ra ngoài, đợi ông ta đến bên người Tiêu Thừa lại thấy Hề Ngọc Đường cũng thổ huyết, kinh hoảng hô lên: "Hề lão đệ!"

      Lúc Tiêu Thừa vừa run rẩy ngã xuống mặt đất, Việt Thanh Phong, Huyết Sát cùng Liễu Mạn Vân cũng chạy ra, chợt nghe thấy tiếng hét đầy hoảng hốt của Lữ Chính, dừng lại, khiếp sợ nhìn sang phía của Hề Ngọc Đường, chỉ thấy nàng phun búng máu ra ngoài, trong phúc chốc cả người cứng đờ tại chỗ.

      Bước chân của Liễu Mạn Vân cũng ngừng lại chút, do dự nhìn về phía Hề Ngọc Đường, nhưng sau đó vẫn về phía Tiêu Thừa, phối hợp với Huyết Sát điểm vài huyệt đạo, khi thấy ông ta còn run rẩy nữa vươn tay dò xét.

      Hơi do dự chút, hai người nhìn nhau, đều lắc đầu.

      "Minh chủ." Huyết Sát trầm giọng: "Tiêu Các chủ ..."

      Lời chưa hết, sắc mặt của Âu Dương Huyền cũng tốt mấy.

      "Giáo chủ!" Tiếng gọi của Lữ Chính kéo chú ý của mọi người trở lại trong chốc lát.

      Đột nhiên Âu Dương Huyền hồi hồn, hét lớn với mấy vị đại phu đến chậm: "Còn mau đến xem cho Hề giáo chủ !"

      Các đại phu nhanh chóng ôm hòm thuốc chạy về phía Hề Ngọc Đường.

      "Đứng lại! Tiến lên phía trước bước đừng trách ta khách sáo!" Lữ Chính
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :