1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Hài] Nửa mặt giang hồ - Thiển Bản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Ngăn giá cũng phải là chuyện tốt.

      tới vài ngày, đoàn người Hề Ngọc Đường tiến vào địa giới của Lăng Tiêu Các. cần sai người thông báo, cũng cần chủ động chạy tới cửa, ngay lúc còn cách sơn môn Lăng Tiêu Các hơn mười dặm gặp được người mà nàng muốn gặp.

      Lúc Lăng Tiêu Các chủ lạnh mặt mang theo người ngựa đón nhi tử hôn mê nhà mình, đồng thời còn nhận lấy hoá đơn tính phí lên đến hơn hai vạn của Huyền Thiên giáo, sát khí dày đặc, ngay cả người đánh xe lẫn bốn con ngựa đều còn sức để đứng.

      Dưới sát khí như vậy, rất nhanh sắc mặt của Thẩm Thất trở nên tái mét. Từ thể tập võ, thể chịu nổi sát khí của Tiêu Thừa, siết chặt quyền, mấy đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch. Tư Ly cũng giống thế, tuổi còn , công phu tốt, tuy khoé môi kia vẫn còn ý cười, nhưng khi nhìn kỹ nụ cười đó sớm có phần cứng nhắc.

      Đây là ân oán của Huyền Thiên giáo và Lăng Tiêu Các, quy củ giang hồ, người ngoài tiện nhúng tay. Lâm Uyên chần chừ chút cũng quyết định xen vào, chỉ quan tâm đến việc Thẩm Thất là đại phu trị bệnh cho Việt Thanh Phong, liền bảo hộ bên người , giúp giảm bớt phân nửa áp lực từ Tiêu Thừa.

      "Hề Ngọc Đường, ngươi khinh người quá đáng!" Tiêu Thừa gầm lên: "Nếu con ta xảy ra chuyện gì may, cho dù Tiêu mỗ ta có phải dốc hết toàn lực cũng phải khiến cho Huyền Thiên các ngươi vạn kiếp bất phục!"

      Giọng hùng hậu có lực hoà lẫn với sát khí đầy bạo ngược, quanh quẩn lúc lâu đầu mọi người, dường như cả gió xuân cũng bị tiếng này ảnh hưởng, bỗng chốc lại bắt đầu thổi mạnh hơn, hệt như những thanh đao đầy sắc bén, thổi trúng cỏ dại bên chân, cây cối ven đường đều bắt đầu lay động dữ dội, luồng sát khí mang theo chút cảm giác chết chóc thể diễn tả bằng lời.

      Cách hơn mấy trượng, Hề Ngọc Đường vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thừa. ai biết lúc này nàng nghĩ gì, dường như bên dưới lớp mặt nạ bạc vô tình đó chính là dòng tâm tư cuồn cuộn.

      Từ trước đến nay nàng luôn muốn kéo tấm mặt nạ vô sỉ của kẻ kia xuống, đánh bọn chúng rớt xuống vực sâu, vĩnh viễn cũng thể vực dậy, nhưng trước kia nàng rất yếu, Huyền Thiên giáo cũng yếu, mà kẻ địch ngày đó lại rất mạnh. Giờ đây, nàng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng kẻ địch cũng già rồi.

      Khi xưa là chênh lệch, nhưng giờ cũng chẳng còn gì.

      Nàng vỗ vào bả vai Tư Ly, nhất thời người sau cảm thấy áp lực giảm bớt ít, Tư Ly thở phào nhõm, nhịn được mà dùng cặp mắt to ngập nước nhìn giáo chủ nhà mình.

      "Đừng sợ." Hề Ngọc Đường thản nhiên .

      Tư Ly ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng bàn tay vẫn thể tự chủ mà nắm chặt độc tiễn.

      Hề Ngọc Đường cười khẽ tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thừa: "Chẳng lẽ Tiêu Các chủ biết phân phải trái sao?"

      Trả lời nàng, là Tiêu Thừa quả quyết rút kiếm.

      Hề Ngọc Đường nhíu mày, vươn tay đẩy Tư Ly đến bên người Thẩm Thất, người sau phản xạ có điều kiện tiếp được người, hơi có chút xấu hổ mà nhìn thoáng qua Lâm Uyên.

      Lâm thiếu hiệp: ... Thôi, hộ thêm người cũng là hộ.

      giây sau, luồng sát khí rất đánh về phía Tiêu Thừa, người sau nhanh chóng giơ kiếm lên nghênh đón. Hai luồng lực lượng yên lặng va chạm vào nhau, đôi với nó là nội lực bùng nổ, vạt áo Hề Ngọc Đường gió mà bay, mà phía sau Tiêu Thừa, hơn mười người đệ tử Lăng Tiêu Các đều bị bức lui ba bức, sắc mặt đều trở nên hoảng hốt.

      Lâm Uyên thấy thế, lập tức mang theo Thẩm Thất cùng Tư Ly phi thân ra xa.

      Đột nhiên, mấy đầu ngón tay nắm chặt của Hề Ngọc Đường được buông ra, ba sợi tơ hồng xuất trong mắt mọi người, đầu trong tay nàng, đầu khác lại quấn chặt thân kiếm của Tiêu Thừa, tay nàng vừa chuyển động, lực đạo vô hình khiến Tiêu Thừa lảo đảo, ông ta nhanh chóng khôi phục thế kiếm, xoá bỏ công kích vô hình.

      Tiêu Thừa vừa kinh hãi vừa giận dữ, bỗng nhiên dùng lực kéo mạnh, nhưng Hề Ngọc Đường vẫn nhúc nhích, trong khí, tơ hồng nhìn như chịu khống chế mà lay động tuỳ ý theo gió, nhưng lúc này hai người vẫn phân cao thấp bằng nội lực.

      Ngay sau đó, đột nhiên hai người bắt đầu thủ thế, Tiêu Thừa vươn tay trái rút thêm thanh kiếm sau lưng, mà loạt ngân quang lại lướt qua đầu ngón tay Hề Ngọc Đường, từng cây ngân châm bạc loé sáng khiến người ta sợ hãi.

      Bỗng chốc binh khí va vào nhau, cuồng phong gào thét, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại theo bản năng.

      "Vì sao Hề giáo chủ phải lựa chọn thứ vũ khí... Kì lạ như vậy?" Cách đó xa, Lâm Uyên nhìn chằm chằm vào hai vị đại cao thủ trong giang hồ giao chiến, hai chữ 'ẻo lả' cứ quay vòng bờ môi, cuối cùng lại được nuốt xuống bụng.

      Tư Ly mang khuôn mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người đánh túi bụi ở phương xa, đối mặt với nghi hoặc của Lâm thiếu hiệp, trầm mặc chút mới đáp: "Giáo chủ ... Giáo chủ nên dùng tú hoa châm hoặc tơ hồng làm vũ khí."

      ... Cái quỷ gì vậy?

      Trận chiến của hai người càng lúc càng nghiêm trọng, Lâm Uyên cảm thấy kinh ngạc khi phát , đối mặt với Tiêu Các chủ thanh danh lan xa, Hề Ngọc Đường chỉ rơi vào thế hạ phong, ngược lại càng đánh càng hăng, thế cục của trận chiến bắt đầu nghiêng về bên!

      dám , đến thời gian nén nhang, Hề Ngọc Đường tất thắng!

      Kết quả này chỉ khiến Lâm thiếu hiệp giật mình mà trong phút chốc, điều đó cũng khiến cảm nhận được áp lực rất lớn, từ sau lần đại hội võ lâm lần trước, võ công của vị thiếu chủ này, lại tiến thêm rồi.

      Lâm Uyên có thể nhìn ra thế cục sao người ở trong trận như Tiêu Thừa lại cảm giác được gì? Tuy rằng bề ngoài vẫn là khí thế bức người, ra tay lưu loát, nhưng sâu bên trong lại là sóng to gió lớn! Hề Ngọc Đường hoàn toàn chừa đường sống cho ông ta,
      [​IMG]
      duyenktn1 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Có giả vờ nữa vẫn là kẻ thù lâu năm.

      Thẩm Thất nghĩ tới, lấy tình cảnh tính là có giao tình giữa và Lâm Uyên, đối phương lại tới cửa bái phỏng nhanh như vậy. Huống chi, lúc trước Lâm Uyên còn làm chuyện khiến người khác vô cùng khinh thường như thế, vì vậy khi Thẩm Thất nhìn thấy , sắc mặt thể là tốt.

      Nhưng đối phương rất có thành ý… thừa nhận... Là tiền chẩn bệnh rất nhiều, Việt Thanh Phong lại là bệnh nhân của , làm đại phu vang danh thiên hạ, Thẩm Thất có lý do gì để từ chối lần chẩn bệnh tại gia này.

      Thiếu chủ đệ nhất thế gia Việt Thanh Phong, từ mười mấy năm trước du ngoạn thiên hạ, sau khi dùng thực lực của bản thân quét hết mười tám sơn trại dọc Giang Nam, thanh danh đại chấn, được vinh danh là thiên tài của võ lâm, chỉ được dân chúng Giang Nam vô cùng kính mà người trong giang hồ cũng chưa từng dứt lời ca ngợi.

      Tuổi còn trẻ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, vẻ bề ngoài cũng có sức sát thương rất cao, hơn nữa lại có bối cảnh thâm hậu, Việt Thanh Phong sớm trở thành hiền tế hàng đầu trong lòng phần đông các đại lão trong giang hồ, ở võ lâm cũng được công nhận là thiếu niên tài, biết có bao nhà muốn kết thân với , có thể có được vị thiếu niên hùng này tốt, chỉ sợ người khác được lợi.

      Chỉ tiếc người tài bất hạnh, rất nhanh, tin tức Việt thiếu chủ bị bệnh thể trị được truyền ra ngoài. Việt gia tung tin chiêu mộ danh y trong thiên hạ, dồn hết gia sản để mua được những loại dược quý giá nhất, thậm chí gia chủ Việt gia còn ba lần viếng nhà tranh để mời thần y trong Dược Vương Cốc ra tay, có thể là dùng hết mọi cách.

      Nhưng, tin tức Việt thiếu chủ sắp chết vẫn truyền khắp thiên hạ.

      Trong lúc nhất thời, toàn bộ giang hồ đều mờ mịt, nhất là những nhà muốn gả nữ nhi cho người ta, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Dưới kinh nghiệm các loại bằng hữu liên tục từ hôn tới từ hôn lui, thiếu niên kiêu ngạo, ương ngạnh, hăng hái, dám mình đơn độc xông hang hồ đầm hang rồng năm đó, dường như chỉ trong đêm bắt đầu bặt vô tín.

      còn vị thiếu niên trầm tĩnh, ôn nhuận nho nhã chính trực thoát tục thường xông pha giang hồ. Việt Thanh Phong bắt đầu những tháng ngày tranh giành sống với Diêm Vương, mãi cho đến khi gặp Thẩm Thất, cuối cùng mới có chút hi vọng sống sót.

      Chẳng qua chuyện này cũng ảnh hưởng đến việc cứ tiếp tục càn quét thiên hạ, dù sao vẫn còn có giáo chủ ma giáo Hề Ngọc Đường làm đối thủ lâu năm.

      May mắn nhờ có Hề Ngọc Đường, thanh danh của Việt thiếu chủ những bị người lãng quên, ngược lại còn tăng thêm rất nhiều.

      ...

      Thẩm Thất đến biệt viện Việt gia ở Lạc Dương, lúc nhìn thấy Việt Thanh Phong, người sau ngồi nhàn nhã tự đánh cờ mình dưới tàng cây, mái tóc đen buộc đơn giản sau ót, được cố định bằng cây trâm ngọc Dương Chi mộc mạc, khuôn mặt tuấn mỹ vì bệnh tật lâu năm mà hề có chút huyết sắc, hệt như viên ngọc lạnh lẽo. ràng là cuối tháng năm, trời còn rất nóng nhưng vẫn ăn mặc rất kín đáo, thỉnh thoảng lại ho khan tiếng, mười phần có chín phần là do bệnh nặng kéo dài.

      Thứ duy nhất đáng nhắc tới chắc là khí thế bức người xung quanh . Mặc dù thiếu chủ Việt gia bị bệnh nhưng chưa từng có người nào lại dám coi như bệnh nhân mà đối đãi. Nguyên nhân chính cũng là bởi vì vị giai nhân thoạt nhìn như trẻ tuổi vô hại này có thân công lực làm cho người ta sợ hãi.

      đợi Thẩm Thất bước vào viện, động tác tay Việt Thanh Phong dừng lại, nhìn thoáng qua, vừa thấy là Thẩm Thất cùng Lâm Uyên, mỉm cười, quân cờ bạch ngọc trong tay cạch tiếng, lại trở về bên trong hộp.

      Dường như chỉ trong chớp mắt, suýt nữa Thẩm Thất cho rằng mình thấy Hề Ngọc Đường vẫn luôn làm tổ hằng ngày Tuyết Sơn.

      "Thẩm thần y, phiền ngài chuyến rồi." Giọng ôn hoà của Việt Thanh Phong vang lên, kéo suy nghĩ của Thẩm Thất trở về.

      "Lâm Uyên công tử đích thân mời, dám đến sao?" Thẩm Thất lạnh lùng đáp lại.

      Lâm Uyên ở phía sau xấu hổ ho tiếng.

      Việt Thanh Phong cười: "Lâm đại ca cũng chỉ có ý
      [​IMG]
      duyenktn1Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 6: Gặp lại sau ba năm.



      Tuy nghĩ rằng mình có thể lấy được Ly Hoả thảo cách thuận lợi, nhưng... Hề Ngọc Đường ngươi tới cũng quá nhanh rồi! Đồ có tiền đồ!

      Thẩm Thất rất muốn đập luôn ly trà.

      Nghe Thu Viễn báo xong, Việt Thanh Phong cười tươi rói: " mời."

      Thu Viễn lắc đầu: "Thiếu chủ, đối phương định tiến vào, chỉ muốn đến đón Thẩm thần y, chờ ở bên ngoài."

      Việt Thanh Phong mặt đổi sắc: "Thẩm đại phu cần phải thi châm lúc lâu nữa, Lâm đại ca, ta thể , huynh thay ta ra đón khách nhân ."

      Thu Viễn: "..."

      Lâm Uyên: "..."

      Đối mặt với nhắc nhở đầy kiên trì trong mắt của hảo hữu, sắc mặt Lâm Uyên đen thui, khẽ cắn môi, xoay người ra khỏi viện.

      Thẩm Thất tức có chỗ phát, đau lòng cho Ly Hoả thảo, lại có chút mềm lòng vì hành động lo lắng cho mình của Hề Ngọc Đường, thở dài tiếng, nhìn về phía cánh tay toàn là ngân châm của người đối diện, châm biếm: "Ta lại biết từ khi nào mà Việt công tử chuyển sang nghề tướng số rồi đấy."

      Việt Thanh Phong có chút mệt mỏi, miễn cưỡng cười cười, trả lời.

      bao lâu sau, Hề Ngọc Đường xuất ngoài viện, theo sát phía sau nàng là Lâm Uyên với sắc mặt tốt lắm cùng với Lữ Chính mang biểu cảm lờ đờ.

      Có lẽ Lâm Uyên nghe lời dặn dò của hảo hữu mà nhận lỗi rồi.

      Lúc này Thẩm Thất mới buông tha cho cánh tay của Việt Thanh Phong, định châm thêm cánh khác, người sau chuẩn bị cởi áo, bỗng nhiên động tác cứng đờ, đợi Thẩm Thất kịp phản ứng, đột nhiên lấy áo tuấn lên, che kín người.

      Thẩm Thất nhướng mày, vừa định chuyện nghe thấy mấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

      Quay đầu, vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Hề Ngọc Đường.

      "Đường..." Thẩm Thất vừa mới mở miệng dừng lại, sau đó lập tức sửa miệng: "Đường chủ... Sao lại với giáo chủ đến đây?"

      xong, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nghiêng người chắn trước mặt Việt Thanh Phong, dường như người sau cũng nghe thấy lời lỡ miệng của Thẩm Thất, cúi đầu tiếp tục đấu tranh với áo trong, nhưng động tác này nhìn thế nào cũng giống như thoát y mà là yên lặng mặc quần áo trở về.

      Lữ đường chủ thấy Thẩm Thất vừa mở miệng lại phải tiếp đón giáo chủ mà là hướng về bản thân, nhất thời hiểu bản thân bị lôi ra làm bàn đạp, uất ức liếc Thẩm Thất cái.

      Lời ngầm: Đây là địa bàn của Việt công tử, giáo chủ cứ muốn đến, ngươi cảm thấy ta yên tâm sao?

      Thẩm Thất: Ta biết.

      "Tiểu Mỹ, về thôi." Đối mặt với Việt Thanh Phong, thậm chí Hề Ngọc Đường còn tặng cho ánh mắt, lập tức mở miệng như coi ai ra gì.

      Nghe thấy biệt danh của mình, trong nháy mắt Thẩm Thất tức đến giơ chân, cảm động lúc trước cũng tan thành mây khói: "... cho gọi cái tên này rồi, Hề Ngọc Đường ngươi muốn chết sao?"

      Lâm Uyên trợn mắt há mồm: "..."

      Động tác của Việt Thanh Phong dừng lại: "..."

      Lữ Chính biết là như vậy: ... Ha ha.

      Hề Ngọc Đường bị Thẩm Thất quát lên như vậy nhưng vẫn hề tức giận, trái lại nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, ta quên mất là còn có người ngoài."

      Nhóm người ngoài: "..."

      Chưa thấy qua người đứng đầu giáo phái nào lại tuỳ ý xin lỗi thuộc hạ như vậy, tròng mắt của Lâm Uyên suýt rơi xuống đất, ngay cả Việt Thanh Phong cũng dừng mặc y phục, ánh mắt có chút phức tạp mà quét quanh hai người vài vòng, cuối cùng dừng lại mặt Hề Ngọc Đường.

      ... Lửa giận đùng đùng của Thẩm Thất cứ như vậy mà bị dập tắt, khoé miệng thể khống chế mà giật giật, cuối cùng vẫn ép buộc bản thân phải trưng khuôn mặt ta quan tâm ra ngoài.

      Lữ Chính thu hết cục diện trước mặt vào trong mắt, tảng đá trong lòng cũng yên lặng rơi xuống đất, quyết định giao giáo chủ nhà mình cho Thẩm Thất canh giữ, tự mình ra ngoài ngồi chờ. Trước khi ông ta còn liếc Thẩm Thất chút, người sau đọc hiểu ý của ông ta, gật đầu bảo yên tâm.

      Nhìn Lữ Chính rời , Thẩm Thất quay lại nhìn Hề Ngọc Đường: "Giáo chủ, quá trình chẩn bệnh của Việt công tử còn chưa kết thúc, bằng ngài về trước ."

      Nghe nhắc tới Việt Thanh Phong, lúc này Hề Ngọc Đường giống như mới ý thức được mình đứng trong viện của người khác, lười biếng nghiêng đầu, lướt qua Thẩm Thất, nhìn Việt Thanh Phong từ cao xuống, người sau cũng vừa vặn nhìn sang, ánh mắt hai người chạm vào nhau nơi trung.

      Đánh giáp lá cà, dường như xung quanh cũng yên tĩnh hơn vài phần.

      Tiếp đó, nụ cười rất lên khuôn mặt tinh tế chỉ có ở trời của Việt Thanh Phong.

      "Hề giáo chủ, lâu gặp."

      Hề Ngọc Đường gật đầu: "Là rất lâu."

      "Ba năm lẻ mười lăm ngày rồi." Việt Thanh Phong tiếp.

      Hề Ngọc Đường: " ra Việt công tử vẫn chưa bệnh tới mức lú."

      Việt Thanh Phong: "Nhờ phúc của Thẩm thần y, Việt mỗ còn sống rất tốt, khiến Hề giáo chủ phải thất vọng rồi."

      mặt Hề Ngọc Đường có chút ý châm chọc: "Ngươi cần phải cố gắng ra vẻ tỉnh táo đâu Việt Thanh Phong, chẳng lẽ việc khiến người khác nghĩ bổn toạ còn quan tâm tới ngươi lại tốt đến vậy sao?"

      Việt Thanh Phong giật mình, ho khan vài tiếng, khoé môi hơi nhếch lên: "Vậy là Hề giáo chủ cũng rất hay nhớ tới Việt mỗ."

      Hề Ngọc Đường: "..."

      Sao đời này lại có kẻ vô liêm sỉ đến vậy!!

      Khi Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong ở chung, phần lớn thời gian là đánh nhau, thời gian còn lại là mở miệng đả kích người. Chẳng qua hai người cũng thường gặp nhau, những lần so đo khác đều là ở bàn tiệc, ví như cướp chỗ ngồi, châm chọc vài tin tức gần đây của đối phương, cộng thêm việc Hề Ngọc Đường thường xuyên nguyền rủa đối phương nên chết sớm chút.

      Nhưng hiểu vì sao, Lâm Uyên đứng bên nhìn vẫn cảm thấy có gì đó đúng.

      ... Sao cảm thấy dường như hai người này ... Quen nhau rất lâu rồi nhỉ?

      Sau lớp mặt nạ, Hề Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng từ trong kẽ răng: "Đúng là mỗi ngày ta đều nhớ! Ngươi! Đấy!"

      Nhớ trù ngươi chết sớm đấy tên hỗn đản kia.

      Việt Thanh Phong yên lặng nhét vạt áo xong, mặt đổi sắc : "Vậy đa tạ rồi."

      " cần tạ!" Hề Ngọc Đường tức giận lên tiếng, lập tức đánh giá từ xuống dưới vài lần, lạnh nhạt : "... Xem ra Việt công tử vẫn còn có thể sống thêm thời gian nữa, giống như lời đồn bên ngoài, khiến ngươi khác nghe xong lại sinh lòng tiếc nuối."

      Sau khi Hề Ngọc Đường đánh giá xong, tai Việt Thanh Phong đỏ lên chút. nghiêng đầu ho khan vài tiếng, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng: "Sao giáo chủ về trước ? Lát nữa Việt mỗ
      [​IMG]
      duyenktn1Trâu thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 7: Đồng minh phải là kết quả ngươi muốn.

      Sau khi về phân đường, Hề Ngọc Đường tự nhốt mình trong phòng, cẩn thận suy xét từ đầu đến chân Việt Thanh Phong của ngày hôm nay lần, lăn qua lộn lại suy nghĩ cẩn thận cũng biết cuối cùng tên Việt Thanh Phong kia đánh chủ ý gì. Nhưng tốt xấu gì cũng làm đối thủ nhiều năm, Hề Ngọc Đường hiểu đối phương là người thế nào. Từ trước đến nay Thiếu chủ Việt gia hai, tham gia lần đại hội võ lâm lần này chắc chắn tham gia, chẳng qua về nguyên nhân vẫn cần phải xem lại, biết có phải là vì thân thể . hiểu được, nàng cũng phí đầu óc vào mấy chuyện này, gặp chiêu phá chiêu thôi.

      ... .......

      Ngày hôm sau, Hề Ngọc Đường mang theo Tư Ly đến Vọng Tương Lâu đúng giờ, đập vào mắt chình là nam tử mặc bạch y thêu hoa văn ngồi cạnh cửa sổ nhàn nhã uống trà, Thu Viễn ở phía sau mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm mà đứng, nghe thấy cửa phòng mở, liếc nhìn chút rồi lại tiếp tục đứng yên. Việt Thanh Phong quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn về phía cửa phòng, lúc nhìn thấy Tư Ly bên cạnh Hề Ngọc Đường hơi nhíu mày, sau đó lại vẫy tay cười: "Đến ngồi ." Hề Ngọc Đường mặt biểu cảm dẫn Tư Ly sang, dứt khoát ngồi về phía đối diện Việt Thanh Phong, thẳng vào vấn đề: " , ngươi định làm gì?"

      nào có tính toán gì. Việt Thanh Phong tránh đáp, tự tay rót cho Hề Ngọc Đường ly trà: "Nếm thử , trà ở Vọng Tương Lâu này rất ngon đấy." Hề Ngọc Đường mặt biểu cảm tiếp nhận ly trà nhưng uống. Có thứ ngon gì tất nhiên nàng biết, phải đây là địa bàn của nàng sao? "Ta cũng nếm thử!" Tư Cách đoạt lấy ấm trà trong tay Việt Thanh Phong, rót cho mình ly đầy, nhấp ngụm, gật đầu: "Ngon ! Giáo chủ, trà này ngon hơn nước lã, ngươi cũng thử ."

      Hề Ngọc Đường: "..." Đồ con nít! Bổn toạ chỉ thích uống nước lã thôi đấy! Nàng nâng mắt nhìn lướt qua Việt Thanh Phong, chậm rãi nhấp ngụm trà. Nàng cũng phải là người giỏi phẩm trà, dù sao trong đầu mấy tên Tuyết Sơn kia cũng toàn là tư tưởng thích quần ẩu, chỉ phía sau mông bọn họ để thu dọn tàn cục thôi mà bận tối mắt, liệu nàng còn có thời gian để làm mấy chuyện phong nhã này sao? Việt Thanh Phong bị người đoạt đồ khỏi tay, hơi ngẩn ra, nhìn về phía Tư Ly: "Vị này là Tư Ly sao?" "Ừ, là ta." Tư Ly ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười rực rỡ lên khuôn mặt nhắn như búp bê sứ: "Nghe danh thiếu chủ Việt gia lâu, lần đầu gặp mặt, dáng vẻ rất tuấn tú." "Vì thế nên mới cho ta chút quà gặp mặt sao?"

      Việt Thanh Phong cũng cười rất ôn hoà. Tư Ly giật mình, lập tức Hề Ngọc Đường phản ứng kịp, nhìn về phía bàn tay mới cầm ly trà của Việt Thanh Phong, quả nhiên đầu ngón tay có phần đen sạm , dường như vẫn còn tiếp tục lan ra. "Thiếu chủ?" Thu Viễn nghi ngờ lại, vừa thấy lại kinh hãi: "Thiếu chủ trúng độc rồi? Từ lúc nào..." nhìn về phía Tư Ly, người sau vô tội trừng mắt nhìn . "Hề giáo chủ!" Thu Viễn nhịn được mà kêu to. Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Tư Ly."

      "."

      Tư Ly phản bác: "Ta thích ."

      Việt Thanh Phong: "..." người nào ở Huyền Thiên giáo thích ta, điều này ta biết, cần ra đâu! "Nghe lời ." Hề Ngọc Đường nặng vỗ Tư Ly chút. Tư tiểu hộ pháp tình nguyện lấy viên thuốc ra, chu miệng ném giải dược cho Thu Viễn: "Cho ngươi, nghiền nát pha với nước sạch rồi uống." Thu Viễn nhúc nhích, tiếp tục tức giận đứng nhìn chằm chằm vào hai người. "Nghe theo Thu Viễn." Việt Thanh Phong thản nhiên . "Thiếu chủ!" Thu Viễn đồng ý.

      Việt Thanh Phong liếc , người sau uất ức bĩu môi, xuống chuẩn bị. Giải độc xong, Việt Thanh Phong che miệng ho hai tiếng, dường như sắc mặt còn trắng hơn lúc trước vài phần. Dưới cái nhìn chăm chú của Hề Ngọc Đường, bình tĩnh đổ ly trà bàn ra bên, nhìn về phía người đối diện. "Hề giáo chủ cũng biết lần mở tiệc chiêu đãi này có những ai chứ?" Cuối cùng cũng nghe tới chính , vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm túc: "Đến giờ chỉ biết có ngươi và ta." Việt Thanh Phong nhàng chấm tay lên nước trà, viết chữ bàn. "Tiêu?" gật đầu, tiếp tục viết.

      Liệt? Huyết, còn có... Mười tám? Lăng Tiêu Các, Liệt Diễm Bang, Huyết Sát Điện... Mười tám thuỷ trại?

      Âu Dương Huyền đây là bất chấp tất cả sao? Giọng của Hề Ngọc Đường hơi trầm xuống: "Lão già Âu Dương đó cũng sợ yến tiệc này thể diễn ra sao?" Việt Thanh Phong nghe vậy gì, nhàng gạt cái, ly trà ở bên rơi xuống, chút nước trà còn thừa bên trong cũng từ từ chảy ra ngoài. Nhìn chằm chằm vào vũng nước hồi, nàng cười. "Xem ra thiếp hùng là , đại hội võ lâm là giả, lần này Âu Dương Huyền tính thu khoản lớn sao? biết có phải là nhắm tới chỗ ta ?"

      "Có phải hay tạm thời biết." Việt Thanh Phong lại vung tay áo, vũng nước bàn lại bốc hơi nhanh chóng: "Chẳng qua chuyện lai giả bất thiện (người tới có ý tốt) lại là . Đây cũng là trong những nguyên nhân mà Việt mỗ muốn đồng hành với Hề giáo chủ."

      Liệt Diễm Bang cùng Huyết Sát điện, đây là những bang phái trong mười năm qua Huyền Thiên giáo dùng để giết gà doạ khỉ với những môn phái kết thù khác con đường tẩy trắng của mình. Người trước, bang chủ Liệt Ngạo Thiên từng là bại tướng dưới tay Hề Ngọc Đường, người sau còn có nguyên nhân phức tạp hơn, tóm lại đó là do Huyền Thiên giáo nhận uỷ thác phải hết lòng làm việc cho người ta, phái Trâu Thanh giết nhị điện chủ của đối phương. Về phần Lăng Tiêu Các
      [​IMG]
      duyenktn1Trâu thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 8: Trong lúc sinh tử.

      câu của Việt Thanh Phong lại khiến cho mọi người trong phòng phải yên lặng. Tiếng cười của Tư Ly im bặt, duy trì tư thế kì quái mà hoảng sợ nhìn về phía đối diện, Thu Viễn cũng là lần đầu nghe được lời này, hoảng sợ kêu trời. Hề Ngọc Đường bị sặc nước, ho khan lúc lâu, thể tin mà nhìn về phía nam tử vẫn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh phía đối diện: "Việt Thanh Phong, Đường Tích Tích là vị hôn thê của Tiêu Vân Hàm đấy." "Vì thế mới là đừng bao giờ xem lời giang hồ là " Việt Thanh Phong mặt đổi sắc.

      "Vậy tại ngươi gì thế?" Hề Ngọc Đường sắp hỏng mất rồi. Nam tử gì, thậm chí còn rót lại cho Hề Ngọc Đường ly trà: " phải là giải trừ hôn ước rồi sao?" Tư Ly nhìn thoáng qua giáo chủ nhà mình, thử : "Việt thiếu chủ, tại Đường nương Tuyết Sơn của chúng ta."

      Việt Thanh Phong gió thổi động: "Ta biết." Tư Ly: "... định cướp về sao?" Việt Thanh Phong: "Ngươi đoán xem?" Ba người đều mang dáng vẻ lở mờ, Việt Thanh Phong cười, đổ trà nguội trong chén, ngồi chờ bọn họ hồi hồn. Sau lúc lâu, Hề Ngọc Đường mở miệng: "Ngươi cam tâm sao?"

      "Hề giáo chủ cho rằng Đường nương nguyện ý xuống Tuyết Sơn sao?" Việt Thanh Phong nhíu mày. "Nàng muốn." Hề Ngọc Đường chắc chắn. "Vậy cũng được." Việt Thanh Phong cụp mắt. Hề Ngọc Đường há miệng thở dốc, lúc sau mới khôi phục được lý trí: "Việt Thanh Phong, tuy rằng nữ nhân giang hồ ghét ràng, nhưng danh tiết của nương nhà người ta thể tuỳ ý trêu đùa, hôm nay dừng tại đây ."

      Bỗng nhiên Việt Thanh Phong mất hứng trêu chọc bọn họ, chút để ý gật đầu: "Vậy nữa." Nhất thời Thu Viễn giơ chân: "Thiếu chủ, gì mà chỉ nửa...." "Đùa cho vui thôi, thể coi như ." Việt Thanh Phong tao nhã đứng dậy: "Ta sợ đánh lạc hướng, Hề giáo chủ quăng ngươi ra khỏi cửa sổ trước mặt ta."

      Thu Viễn: "..."

      Thấy chủ đề này được lược qua, Tư Ly thầm thờ phào hơi, để lại Thu Viễn vì mãi suy nghĩ theo cách của người khác nên chẳng biết suy nghĩ của mình là gì.

      Việt Thanh Phong cũng lười lại, chỉ giọng mở miệng: " thôi, sắp đến giờ rồi." Người đối diện gật đầu, đứng dậy xuất môn theo. Tư Ly tiến đên bên cạnh giáo chủ nhà mình, kéo góc áo của nàng, vừa vừa : "Giáo chủ, lời đồn đãi của người và Thẩm Thất... Cứ mặc kệ sao?" " biết là tin đồn, sao phải cố ý làm sáng tỏ?"

      Hề Ngọc Đường sờ đầu Tư Ly: "Tư Ly, đời này phải chuyện nào cũng có thể ràng.

      Nếu thế nhân vậy, muốn bọn họ còn nghi ngờ ta và tiểu Mỹ nữa, trừ khi từ giờ chúng ta gặp nhau, ngươi thấy có thể sao?"

      Tư Ly lắc đầu.

      "Vậy là được rồi." Sắc mặt Hề Ngọc Đường dần trở nên lạnh lẽo: " có lửa làm sao khói. Ngươi cảm thấy nếu làm sáng tỏ tin đồn này, hậu quả là gì?"

      Tư Ly suy nghĩ, cúi mặt xuống: "Thẩm tiểu Mỹ xuống núi, rời khỏi chúng ta." Hề Ngọc Đường tiếp tục hỏi: "Vậy phải hợp ý rất nhiều người sao?" Tư Ly gật đầu, thiên hạ đệ nhất thần y ở Huyền Thiên bọn họ, tất nhiên có rất nhiều kẻ phục...

      "Giáo chủ, chắc hẳn kẻ truyền những lời này phải có dụng tâm khác."

      Thấy cuối cùng cũng phản ứng kịp, Hề Ngọc Đường vui mừng vỗ đầu cái: "Cho nên... Cho dù Thẩm tiểu Mỹ có là khách nhập màn của bổn toạ sao?" Tư Ly giơ tay lên: "Rất tốt!" Hề Ngọc Đường cười: "Bổn toạ cũng cho là như thế."

      ...

      Việt Thanh Phong ở phía trước nghe được từ đầu đến cuối, đầu đầy hắc tuyến, biết vì sao mà bỗng nhiên tâm tình lại trở nên có chút phức tạp. Vì thế khi Thu Viễn khổ sở đỡ thiếu gia nhà mình lên xe ngựa, lại bị cho hay bổng lộc năm kế có rồi. Thu Viễn nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm rèm xe rồi oán hận hồi lâu, yên lặng tát vào miệng mình cái.

      .....

      ra, Việt Thanh Phong cũng biết tại sao mình lại có chút vui. Vốn dĩ ước hẹn tại Vọng Tương Lâu chính là kế hoạch tốt của , có thể thuận lợi kết minh với Hề Ngọc Đường mục đích hoàn thành, tại hẵn vẫn chưa dám mơ tưởng tới việc hợp tác nhiều hơn, lường trước từng bước để đối phó với Hề Ngọc Đường...

      Ngay cả thái độ của Hề Ngọc Đường với Thẩm Thất cũng biết trước, nhưng biết vì sao, trong lòng vẫn có chút thoải mái. Việc vui nguyên nhân ấy cứ tra tấn đường, từ nguyên nhân cuối cùng lại biến thành hận mình. Hai chiếc xe ngựa trước sau ra khỏi cửa thành, Thu Viễn đánh xe ở phía trước, được nửa đường, đột nhiên cảm thấy có chút thích hợp, yên lặng đánh xe chậm lại, thấp giọng : "Chủ tử, có gì đó đúng."

      đường này quá yên tĩnh. Việt Thanh Phong xốc màn xe lên, quét mắt vòng con đường trống người, dừng lại bên rừng cây ven đường, ánh mắt biến đổi, nhanh chóng bắt lấy vai Thu Viễn, phi thân ra khỏi xe ngựa.

      giây sau, chỉ nghe thấy tiếng vang lớn, sau lưng bọn họ, trong phút chốc xe ngựa của Hề Ngọc Đường và Tư Ly bị phá thành từng mảnh , vô số đầu mũi tên bắn tới, giáo chúng đánh xe của Huyền Thiên giáo trực tiếp bị ghim vào xe, ngựa bị kinh hoảng, chổng chân trước lên mà hí vang, còn chưa kịp chạy lảo đảo ngã xuống. Biến cố phát sinh bất ngờ, tất cả mọi người đều kịp phản ứng.

      Việt Thanh Phong rút kiếm bên người vừa đánh rơi tất cả tên, vừa nhìn về phía xe ngựa đằng sau: "Hề Ngọc Đường!" Bụi đất bay mù mịt, hai bóng người lên, đúng là Hề Ngọc Đường che chở
      [​IMG]
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :