1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Giang Sơn Tươi Đẹp - Thiên Như Ngọc ( Hoàn - 83c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 33: Dũng mãnh tiến quân về phía Nam
      Edit: TieuKhang

      Tin tức mà Nam Chiêu nhận được là có biến từ Đông Việt, cuối cùng được chứng thực. Chiêu Hòa - Nam Chiêu năm thứ mười ba và Đại Nghiệp - Đông Việt năm thứ mười hai độ tầm vào khoảng cuối mùa thu Đông Việt lại lần nữa khơi mào chiến trong khi vừa trải qua cuộc chiến với Trung Chu chưa được bao lâu.

      Lần này vẫn do Sở Nghiệp Kỳ tự mình dẫn quân xuất chinh, có điều mục tiêu lần này phải là vương quyền ở Trung Chu nữa, cũng phải là các nước lớn khác, mà là nước thực lực hạn chế. Trải qua trận chiến lần trước, Sở Nghiệp Kỳ hiểu được câu ‘dục tốc bất đạt’[*], lần này chuyển sang thâu tóm các nước trước để củng cố thực lực và sau đó thực mưu đồ lớn hơn. (* Duc tốc bất đạt là thành ngữ lấy từ Hán văn. Nghĩa đen của nó là muốn nhanh thể thành. Bình thường người ta hay câu này khi muốn ai làm việc gì đó phải cận thận, nên vội vàng.)
      ỞĐông Việt, Sở Nghiệp Kỳ cùng tướng quân Tuyên Tử Đô vạch ra kế hoạch tác chiến hết sức kỹ càng, mục đích là đường tiến thẳng xuống phía Nam, cách thức tác chiến vô cùng tinh vi, thậm chí bên ngoài còn có lời đồn ngay cả Tây Hoa – nước duy nhất dám đứng lên chống lại cũng vô cùng khiếp sợ, cho nên lần này chỉ khoanh tay đứng nhìn, hề có ý ra tay tương trợ các nước láng giềng .

      Sau khi An Ninh Hềở trong cung điện Nam Chiêu nhận được tin tức lâu, đội quân của Sở Nghiệp Kỳ tiếp cận ranh giới Nam Chiêu, như hổ đói rình mồi nhòm ngó bốn nước quanh đó.

      Rất nhanh, từng phong thư cầu viện của bốn nước kia đến tay nàng. An Ninh Hề ngồi ngay ngắn trong thư phòng sau khi đọc thư xong liền đứng dậy gọi Vũ Chi Duệ mời đám tướng quân Hoắc Tiêu đến.

      Trong lúc chờ đợi, nàng chậm rãi bước tới chỗ tấm bản đồ vừa được treo lên rồi dừng lại, cẩn thận nghiên cứu địa hình của bốn nước vùng lân cận. Bốn quốc gia này nối liền với nhau, diện tích mỗi nước đều rất , chỉ tương đương với hai tòa thành, tạo thành hình bán nguyệt bao quanh Nam Chiêu.

      Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Sở Nghiệp Kỳ mạnh tay dồn ép nữa, mà dùng thực lực của nước lớn vây hãm con đường lưu thông của bốn nước kia, hạn chế qua lại trong và ngoài của những nước , thậm chí mấy nhánh sông Trường Giang là mạch nước chính của những nước cũng đều bị chặn lại hết.

      An Ninh Hề chăm chú nhìn bản đồ, ngón tay suông dài dọc theo đường biên giới Nam Chiêu lần xuống phía dưới, tìm được vùng đất giao nhau bí mật của bốn nước này, khóe môi từ từ nhếch lên.

      lâu sang, ngoài cửa vang lên giọng của Vũ Chi Duệ, "Quân thượng, chư vị tướng quân đến đông đủ."

      An Ninh Hề quay lại bàn ngồi xuống, cất cao giọng : "Tất cả vào ."

      Sau khi mọi người vào, hành lễ với An Ninh Hề trước, sau đó theo vị trí cấp quan lớn mà đứng sang hai bên, yên lặng chờ An Ninh Hề lên tiếng. Kể từ khi An Ninh Hề thực cải cách quân hầu như trong lòng mỗi vị tướng lĩnh đều rất sùng kính nàng, thái độ tự nhiên cũng vô cùng kính cẩn tôn trọng.

      Tầm mắt An Ninh Hề đảo qua mọi người rồi dừng lại ở chỗ Hoắc Tiêu, lúc này mới phát mặc quân phục mà mặc triều phục như những người còn lại, bộ áo giáp màu bạc càng làm nổi bật lên vẻ phong độ tuấn của .

      "Hoắc đô đốc mặc quân phục thế này chẳng lẽ muốn lập tức ra chiến trường sao?"

      Hoắc Tiêu nghiêm nghị nhìn An Ninh Hề chắp tay , "Bẩm Quân thượng, tại bốn nước lân cận Nam Chiêu sắp bị Đông Việt thâu tóm, Nam Chiêu nguy cơ trùng trùng, lòng vi thần như lửa đốt, sớm dằn nổi chỉ muốn xông ra nghênh chiến."

      An Ninh Hề nghe vậy cười cười, khẽ lắc đầu, "Lời này của Hoắc đô đốc sai rồi, cái gọi là nghênh chiến phải là khi kẻ thù khiêu chiến ngay trước mặt ta mới đúng, bây giờ Đông Việt vương còn chưa đến cửa, ngài cần gì phải nôn nóng như thế."

      Hoắc Tiêu nghe vậy ngẩn người, "Chẳng lẽ ngồi chờ bọn chúng tới cửa?"

      An Ninh Hề cười nhìn , "Hoắc đô đốc cho rằng chúng ta còn cách nào khác sao?"

      mặt Hoắc Tiêu lộ ra vẻ cam lòng, siết chặt nắm tay, "Ít nhất cũng thể cứ ngồi im mà chờ như vậy được."

      An Ninh Hề nhìn bằng ánh mắt khen ngợi, "Rất tốt! Suy nghĩ này của Hoắc đô đốc sai, hôm nay bổn cung triệu các vị tướng quân đến đây là muốn các vị hãy ra tay từ hướng khác, cần nghênh chiến chính diện với địch mà vẫn khiến cho Đông Việt thất bại thảm hại." xong bốn chữ cuối cùng, vẻ mặt nàng tỏ ra rất vui vẻ, nụ cười môi càng nở rộ hơn.

      Hoắc Tiêu ngạc nhiên hiểu, "Quân thượng phải chăng có kế sách gì rồi?"

      An Ninh Hề đứng dậy sang phải, đứng lại bên cạnh tấm bản đồ, chỉ vào điểm tiếp giáp của bốn nước nàng vừa tìm thấy, quay đầu nhìn mọi người , "Nơi này là lối duy nhất có thể tiến vào bốn nước mà bị quân Đông Việt phát . Từ nơi này, ta tiến vào nước trước, sau khi thuận lợi tiến vào ba nước còn lại."

      Hoắc Tiêu quan sát kỹ tấm bản đồ, sau đó trao đổi ánh mắt với mấy người phía sau, rồi quay đầu nhìn nàng do dự , "Quân thượng, đường ở nơi này... chỉ sợ dễ ."

      Đâu chỉ là dễ , chính xác mà hề có đường, ngoại trừ mấy con sông cũng chỉ có bụi gai trải kín rừng núi, xưa nay chưa từng có ai qua được lối đó.

      Vẻ mặt An Ninh Hề trở nên nghiêm nghị, "Cho nên mới phải tìm các khanh, nếu như đến cả thân là lính như các khách cũng làm được, ngược lại còn kiêng dè sợ hãi, thử hỏi Nam Chiêu còn ai có thể gánh vác đây?"

      Hoắc Tiêu nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nét mặt của đám người sau lưng cũng thay đổi liên tục, phảng phất như lúc này mới chợt nhớ ra thân phận là lính của mình, thần sắc người nào người nấy đều trở nên vô cùng nghiêm nghị, thậm chí còn lộ vẻ hổ thẹn vì chùn bước của mình khi nãy.

      An Ninh Hề từ tốn quay lại bàn sách ngồi xuống, nhìn mọi người bồi thêm câu: "Bổn cung chỉ muốn các khanh có thể đưa quân được vào bốn nước này, mà còn phải hộ tống người bình an đến đó."

      Mọi người sửng sốt, Hoắc Tiêu vừa định hỏi người đó là ai, An Ninh Hề lại cất giọng gọi Vũ Chi Duệ vào. Vũ Chi Duệ sau khi vào cửa hành lễ xong, An Ninh Hề ra lệnh cho : “ mời Lang thượng thư tới đây."

      Hoắc Tiêu lúc này mới có phản ứng, "Người Quân thượng chính là Lang thượng thư?"

      An Ninh Hề gật đầu, "Bổn cung quyết định để sứ bốn nước, khanh phải bảo vệ chu toàn."

      Ngô Trinh bên cạnh tiến lên bước chắp tay với An Ninh Hề: "Lẽ nào Quân thượng muốn phái Hoắc đô đốc tự mình sao? Chuyện này giao cho mạt tướng là được rồi."

      An Ninh Hề đưa mắt nhìn , cười nhạt, "Nếu Ngô tuớng quân quan tâm nóng cho Hoắc đô đốc như thế, vậy bổn cung cũng cưỡng cầu. Hoắc đô đốc đồng ý , muốn ta suy xét lại."

      Hoắc Tiêu nghe vậy quay người trừng mắt với Ngô Trinh, sau đó quay đầu chắp tay với An Ninh Hề, "Quân thượng yên tâm, vi thần nhất định hộ tống Lang thượng thư tới được bốn nước an toàn."

      An Ninh Hề hài lòng gật đầu, "Nam Chiêu có được Hoắc đô đốc làm gương cho binh sĩ tướng lĩnh, quả vô cùng may mắn."

      Hoắc Tiêu vội vàng cúi đầu dám nhận, Ngô Trinh nghe lời này cũng dám thêm gì nữa.

      an bài của An Ninh Hề cơ bản xem như ổn thỏa, đoán chừng lúc này Lang Thanh Dạ cũng nên đến rồi, nên phất phất tay với đám người phía dưới, "Mọi người lui xuống ." Mọi người sau khi hành lễ với An Ninh Hề xong đều rối rít cáo lui.
      Chỉ chốc lát sau, Lang Thanh Dạ đến thư phòng, mái tóc dưới mỹ quan hơi hỗn loạn, có lẽ do vội vàng chạy tới đây.

      An Ninh Hề giơ tay ngăn động tác muốn hành lễ của , hỏi thẳng: "Lang ái khanh chắc hẳn biết tình hình giờ của Nam Chiêu rồi đúng ?"

      Lang Thanh Dạ vội vàng gật đầu, "Dạ, vi thần biết, cũng lo lắng suy nghĩ nhiều ngày nay."

      An Ninh Hề khẽ cười, "Lang ái khanh lo lắng suy nghĩ chuyện gì?"

      Lang Thanh Dạ nhìn nàng thở dài : "Vi thần lo nghĩ vì vi thần chỉ là thư sinh, có khả năng chinh chiến sa trường, thể chia sẻ nỗi lo cho đất nước, hổ thẹn."

      Nghe lời này, An Ninh Hề nhịn được bật cười, lại nhận ra mình hơi sơ xuất vội dùng tay áo che miệng. "Lang ái khanh quá khiêm nhường rồi, dù rằng thư sinh thể dong ruỗi sa trường, nhưng có thể dùng tài trí mưu lược đểổn định thế cục, đặc biệt là người tài hoa như Lang ái khanh đây."

      Lang Thanh Dạ nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng, "Quân thượng vậy là có tính toán gì rồi sao?"

      An Ninh Hề điều chỉnh lại tư thế ngồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Hôm nay bốn nước thuộc Nam Chiêu ta bị Đông Việt vây khốn, thất bại ở ngay trước mắt, đến lúc đó chắc chắn sẽảnh hưởng tới Nam Chiêu. Có điều nghĩ kỹ lại chút, chuyện này đối với Nam Chiêu chưa chắc phải là cơ hội tốt, chỉ cần chúng ta biết cách tận dụng, thực lực tăng mạnh lên rất nhiều."

      Lang Thanh Dạ nhíu nhíu mày, có chút hiểu, "Vi thần chưa hiểu ý Quân thượng?"

      Vẻ mặt An Ninh Hề càng thêm nghiêm nghị, "Ta viết thư cho bốn nước, trong thư có viết cách thức đối phó với Đông Việt, khanh hãy mang lá thứ này sứ và với quân chủ bốn nước. với họ rằng, nếu như chấp nhận điều kiện của Nam Chiêu chúng ta giao lại bức thư có phương pháp tác chiến cho bọn họ."

      Lang Thanh Dạ vẫn hiểu, "Nhưng lúc này Đông Việt chưa khiêu chiến với bốn nước, bọn họ cần phương pháp tác chiến kia làm gì?"

      An Ninh Hề khẽ cười, "Chờ cứu viện của chúng ta tới, mà khi ấy Đông Việt vương thể vây lâu thêm được nữa, sợ là khó tránh khỏi đánh nhau trận."

      Lang Thanh Dạ bừng tỉnh hiểu ra, " ra Quân thượng sớm chuẩn bị viện binh sẵn sàng chi viện cho bốn nước. Nhưng..." do dự nhìn An Ninh Hề, "Quân thượng chắc chắn phương pháp tác chiến này có thể trợgiúp được cho bốn nước?"

      An Ninh Hề nở nụ cười thần bí, "Chắc chắn!"

      Cho đến hôm nay, mỗi bước của Sở Nghiệp Kỳ đều nằm trong dự liệu của nàng, mà nàng, từ trận chiến giữa Đông Việt với Trung Chu lần trước, cũng nhận ra được chiến thuật của Sở Nghiệp Kỳ vẫn hề thay đổi. Phương pháp tác chiến kia là khi nàng và còn ở bên nhau cùng nghiên cứu ra, hôm nay chính nàng phá giải sao có thể nào nắm chắc.

      Lang Thanh Dạ gật đầu, "Vậy điều kiện của Quân thượng là..."

      An Ninh Hề đứng dậy tới trước mặt Lang Thanh Dạ, khẽ mỉm cười ghé vào tai mấy câu, ánh mắt Lang Thanh Dạ lộ ra kinh ngạc, nhưng An Ninh Hề mảy may quan tâm tiếp tục cười : "Lang ái khanh, chuyện lần này nếu như làm tốt, chức vị thừa tướng Nam Chiêu thuộc về khanh."

      Lang Thanh Dạ nghe vậy khiếp sợ thôi, cuống quít quỳ xuống đất, "Quân thượng thể được, Nam Chiêu chưa từng có thừa tướng, sao có thể vì vi thần mà phá lệ."

      An Ninh Hề cười, "Khanh sợ cưỡi lên đầu phụ thân mình? sao, luận công ban thưởng, vốn là chuyện nên làm. Khanh làm chuyện này chính là đệ nhất công thần của Nam Chiêu."

      Toàn thân Lang Thanh Dạ chấn động, hồi lâu mới chắp tay : "Vi thần nhất định phụ sựủy thác của Quân thượng."

      An Ninh Hề gật đầu, nhếch môi cười , nụ cười điềm đạm như gió thoảng mây trôi nhưng trong mắt chỉ mang vẻ lạnh lẽo.

      Sở Nghiệp Kỳ, lần này ta khiến ngươi tơi tả mà về y như lần trước.
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 34: Nghi ngờ kế ‘Vườn nhà trống’
      Edit: TieuKhang

      Gió thu xào xạc, bầu khí trong doanh trại Đông Việt vô cùng nghiêm trang.

      Giữa đại trướng, Sở Nghiệp Kỳ thân khôi giáp màu đen đứng im lìm trước giá gỗ treo bản đồ gì, đám tướng lĩnh phía sau đều cúi đầu nhìn mặt đất, ai dám ngẩng mặt lên.

      Hồi lâu sau, Sở Nghiệp Kỳ xoay đầu lại, hỏi bằng vẻ mặt tức giận, "Câu hỏi của quả nhân các ngươi nghe sao? Quả nhân hỏi các ngươi vì sao qua tháng bốn nước kia vẫn sóng yên biển lặng, càng có dấu hiệu đầu hàng?"

      Thấy đám người dưới đều im lặng , Sở Nghiệp Kỳ càng thêm tức giận, hừ mạnh tiếng. Theo lý mà , mấy quốc gia như vậy, đừng tháng, chỉ nửa tháng vây hãm là thu được kết quả rồi mới phải, nhưng đến hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì, có thể nào nóng ruột được đây.

      Rốt cuộc trong đám tướng lĩnh cũng có người ngẩng đầu lên, chính là Tuyên Tử Đô, ông ngước mắt nhìn Sở Nghiệp Kỳ, do dự : "Bẩm Vương thượng, theo thuộc hạ thấy, nhất định là bốn nước này nhận được viện trợ."

      Sở Nghiệp Kỳ hơi nhíu mày, "Ngươi muốn là Nam Chiêu?" Bốn nước gần đây có năng lực nhất cũng chỉ có Nam Chiêu thôi.

      tới trước bản đồ, cau mày suy tư, hồi lâu sau như chợt phát được chuyện gì đó, cười lạnh, " ngờ suy tính của Nữ hầu lại tỉ mỉ đến mức này, phát ra lối bí mật, có điều nơi này khó như thế, nàng ta cần gì vì cứu bốn nước kia mà mạo hiểm như vậy?" Càng về sau, lời giống như tự lẩm bẩm thào.

      Tuyên Tử Đô liếc mắt nhìn bản đồ, suy nghĩ, "Có lẽ nàng ta sợ môi hở răng lạnh thôi."

      Sở Nghiệp Kỳ trầm tư hồi lâu, lắc đầu , "Bốn nước này đối với Nam Chiêu quan trọng tới mức này, dù sao thực lực của Nam Chiêu cũng coi là yếu, nhưng bây giờ Nữ hầu lại vì bốn nước như vậy mà tận tâm tận lực, khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ."

      Tuyên Tử Đô hiểu, "Vương thượng cảm thấy kỳ lạở chỗ nào?"

      Sở Nghiệp Kỳ híp mắt, "Quả nhân còn nhớ lần trước thiết yến trong cung, nàng ta phá rối kế hoạch của quả nhân, sau đó, lúc về nước, thái độ lại nóng lạnh, cộng thêm chuyện này... Xâu chuỗi lại, dường như nàng ta có ý đối nghịch với Đông Việt ta vậy."

      Tuyên Tử Đô cau mày, "Chẳng lẽdo lần đó thuộc hạ bắn thương Nữ hầu cho nên nàng ta ghi hận trong lòng?"

      Sở Nghiệp Kỳ nghĩ nghĩ, "Cũng có thể."

      xong câu này, đột nhiên sực tỉnh, khoát tay ao với đám người dưới, "Thôi, chuyện này nữa, việc cấp bách là phải nhanh chóng thâu tóm được bốn nước kia. Lần này chúng ta nhắm vào phía Nam đơn giản chỉ vì nơi này giàu có trù phú, sau khi chiếm được bốn nước này rồi tương lai mới có thể nghĩ đến chuyện thâu tóm Nam Chiêu." vòng qua bàn, nhìn tướng lĩnh bên dưới, hạ lệnh, "Lệnh cho toàn quân, lập tức tấn công."

      Mọi người nghe vậy, lập tức hô vâng.

      Rất nhanh sau đó đội quân được tập hợp lại, Sở Nghiệp Kỳ ngồi nghiêm chỉnh ngựa nhìn thành trì cũ kỹ trước mặt, trong mắt lộ vẻ khinh thường. Đây là quốc gia gần nhất trong bốn nước , chỉ cần dẫn quân tiến vào được nơi này, đại quân Đông Việt dễ dàng đường tiến thẳng xuống phía Nam, thậm chí có thể tiến vào được địa phận Nam Chiêu.

      Tuyên Tử Đô thúc ngựa tới bên cạnh , chắp tay hành lễ, "Vương thượng, khi nào công thành?"

      Sở Nghiệp Kỳ nhìn thành trì bóng người trước mắt mà lòng thầm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, toàn thành hề có ai ta thủ thành kháng địch, cũng chẳng có ai ra ra xin hàng, trong lúc nhất thời khiến có chút kiêng dè sợ ném chuột vỡ bình. Nghĩ đến điểm này, bỗng thấy có phần do dự.

      lúc trầm tư suy nghĩ phía cổng thành đột nhiên có động tĩnh.

      Sở Nghiệp Kỳ và Tuyên Tử Đô đồng thời đưa mắt nhìn, trông thấy bóng người dần cổng thành, thân trường sam màu xanh nhạt, tóc búi trâm ngọc, dáng vẻ hiên ngang, phía sau còn có hai tiểu đồng ôm đàn cổ trong ngực, còn lại tay cầm quạt lông. Tiếp đó lại có người bê bàn án lên, đặt thêm lư hương, sau khi tiểu đồng phía sau đặt đàn lên bàn, người nọ liền thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu thong thả gảy đàn, tiểu đồng còn lại nhàng phe phẩy quạt lông quạt cho .

      Sở Nghiệp Kỳ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu mới được lên lời: "Đây là... kế ‘Vườn nhà trống’?"

      Vừa dứt lời, cửa thành đột nhiên mở rộng ra, giống như vị cố nhân kia từng miêu tả, có bất kỳ người nào, binh lính nào ra, chỉ có ông lão và bà lão quét tước với dáng vẻ thong dong chẳng chút hoang mang.

      Nhìn thấy cảnh này, vốn nên nghe theo lời vị cố nhân kia cứ thế xông vào, bởi vì đây chỉ là phô trương thanh thế. Nhưng lại do dự, bởi vì Tuyên Tử Đô đột nhiên chỉ người gảy đàn cổng thành, kinh ngạc với : "Vương thượng, đó chính là tài tử đệ nhất Nam Chiêu, Lang Thanh Dạ."

      Lang Thanh Dạ từng tới các nước khác học hỏi, cho nên khó trách bị Tuyên Tử Đô nhận ra, lúc này nghe tên người kia, nghi ngờ trong lòng Sở Nghiệp Kỳ càng lúc tăng thêm.

      Nếu dựa theo những gì vị cố nhân kia đây chính là kế ‘Vườn nhà trống’, lúc này dẫn quân vào thành có vấn đề gì, nhưng Lang Thanh Dạở đây, vậy cũng có lẽ hẳn là kế ‘Vườn nhà trống’, ngược lại rất có thể là cái bẫy dụ vào. Nam Chiêu quả nhiên tới cứu viện bốn nước này.

      Mạch suy nghĩ của Sở Nghiệp Kỳ liên tục xoay chuyển, cho đến khi Tuyên Tử Đô ở bên cạnh lần nữa thúc giục, "Vương thượng, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

      Tầm mắt Sở Nghiệp Kỳ vẫn nhìn chằm chằm tòa thành, giống như vô thức hỏi ngược lại : "Tử Đô, ngươi xác định... Vị cố nhân kia thực còn nữa?"

      Tuyên Tử Đô sững sốt, hồi lâu mới nghĩ ra vị cố nhân mà y nhắc tới là ai, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, vội gật đầu, "Dạ! Sao Vương thượng lại hỏi chuyện này?"

      Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy choàng tỉnh, khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên, "Tình huống trước mắt này...Thôi, chắc là quả nhân nghĩ nhiều." Sao có thể nghĩ ra do người đó làm chứ? Nếu thực là người đó, sao có thể dùng kế sách chỉ có hai người bọn họ biết được, đây chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao.

      Nhưng làm sao biết được đây chính là dụng ý của An Ninh Hề.

      Lúc này, ở cách Nam Chiêu trăm dặm, An Ninh Hề mặc triều phục đứng đài cao gần trăm trượng ở trong cung dõi mắt nhìn ra phía xa, nàng thể nhìn thấy được chiến trường, nhưng môi lại nở rộ ý cười.

      Sở Nghiệp Kỳ, ta chính là muốn khiến ngươi do dự dám quyết, từ đó làm lòng quân dao động.

      Nàng nghĩ sai, đích thực lúc này trong lòng Sở Nghiệp Kỳ do dự dám quyết định. Có đôi khi tình huống càng quen thuộc lại càng khiến người ta khó có thể đưa ra được quyết định, mà tính cách đa nghi của Sở Nghiệp Kỳ cũng là nguyên nhân An Ninh Hề dùng kế ‘Vườn nhà trống’ này.

      chiến trường lúc này vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng đàn ngân nga quanh quẩn. Tuyên Tử Đô đưa mắt nhìn tòa thành trước mặt, thở dài: "Lang Thanh Dạ này được ca ngợi là tài tử đệ nhất Nam Chiêu, dĩ nhiên là người vô cùng túc trí đa mưu. Qua chuyện này có thể khẳng định được điều, Nam Chiêu đúng là ra tay trợ giúp bốn nước này, có điều binh lực bao nhiêu, chúng ta lại thể nào biết được."

      Sở Nghiệp Kỳ nghe lời này, nhất thời suy nghĩ thông suốt rất nhiều, cũng phải, thiên hạ người tài rất nhiều, kế sách này chưa chắc chỉ có người biết được, mà nếu là do con người nghĩ ra, hiển nhiên cũng có người này người khác.

      Do đố, càng thêm khẳng định trong thành có bẫy, nghi ngờ mục đích của kẻ địch là muốn dụ vào bên trong, cho nên càng thể manh động. Tuyên Tử Đô bên cạnh vừa định lên tiếng hỏi, lại thấy mặt Sở Nghiệp Kỳ lộ vẻ cam lòng, sau đó trầm giọng khẽ quát: "Lui binh!"

      Chúng tướng đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía tòa thành, Lang Thanh Dạ vẫn dung dung tự tại gảy đàn, vẻ mặt thản nhiên say sưa, phảng phất như dưới cổng thành phải lũ lượt binh sĩ cầm binh khí trong tay chuẩn bị tấn công, mà là hoa cỏ suối trong, ruộng hoang bãi trống vậy.

      Các tướng lĩnh lúc này mới chợt hiểu, đối mặt với chiến trận ngàn vạn binh sĩ bao vây trước mặt mà còn có thể an nhàn gảy đàn tìm vui như thế, nhất định là có chuẩn bị để đón tiếp. Nghĩ ra như thế, ai chần chờ thêm nữa tất cả đều nhất nhất nghe theo lệnh lui binh của Sở Nghiệp Kỳ.

      Trở lại doanh trại, Sở Nghiệp Kỳ lời, các tướng lĩnh biết trong lòng vui, ai cũng tránh xa dám quấy rầy. Tuyên Tử Đô vốn định nán lại trấn an đôi câu, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi thôi, cảm thấy nên để y yên tĩnh mình hơn, vì vậy cũng lui ra ngoài.

      Sở Nghiệp Kỳ ngồi ở sau bàn dài với sắc mặt nặng nề, trong lòng như cảm giác rất khác lạ bùng cháy, cảm giác như bị người ta mang ra đùa giỡn giống hệt với trận chiến ở Trung Chu vậy, lòng lúc này vô cùng căm tức. Bây giờ nên tiếp tục tìm cơ hội tấn công hay nên rút quân về nước đây?

      lúc phiền muộn, bóng người cuống quít chạy vào, chính là Tuyên Tử Đô vừa định vào khuyên nhủ lại thôi. Dáng vẻ ông ta vội vàng, vào trong cũng kịp hành lễ, lập tức bẩm báo, "Vương thượng, Tây Hoa xảy ra chuyện lớn."

      Sở Nghiệp Kỳ ngạc nhiên nhìn ông ta, "Tây Hoa? Xảy ra chuyện lớn gì?"

      Tuyên Tử Đô đầy vẻ hưng phấn, "Tây Hoa đột nhiên xảy ra nội loạn, nghe là thuộc hạ của tướng quân Phong Dực qua đời bất mãn với đương kim thế tử Tây Hoa, nên mới dấy binh tạo phản. Vương thượng, chuyện này đối với Đông Việt ta luôn kiêng kỵ thế lực của Tây Hoa mà chính là cơ hội tốt."

      Ánh mắt Sở Nghiệp Kỳ sáng rực, "Chuyện này là sao?"

      Tuyên Tử Đô gật đầu liên tục, "Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức này, vô cùng chính xác. Lúc trước thuộc hạ còn hoài nghi vì sao lần này ta xuất quân thâu tóm các nước phụ cận mà Tây Hoa lại hề gây trở lại, ra là bởi vì bọn họốc còn mang nổi mình ốc."

      Mặt mày Sở Nghiệp Kỳ đều là ý cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, "Dù sao Tây Hoa cũng là nước lớn, binh hùng tướng mạnh, nếu như lúc này chúng ta nóng vội xông mà tấn công, sợ là chưa chiếm được thứ tốt gì ngược lại còn bị cuốn vào hỏng bét."

      Tuyên Tử Đô gật đầu, "Vương thượng rất có lý, có điều các nước khác đều có động tĩnh, đến cả Trung Chu cũng lấy danh nghĩa bảo vệ Hoa vương mà dẫn quân xuống rồi, thuộc hạ là sợ Đông Việt ta chậm bước."

      Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy nét mặt lập tức ngưng trọng, thong thả vòng quanh trướng hồi, cuối cùng giống như suy nghĩ xong, xoay người gật đầu với Tuyên Tử Đô: "Hạ lệnh toàn quân lập tức nhổ trại, tiến thẳng về Trường An."
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 35: Sắp phải ly biệt

      Tin tức Tây Hoa phát sinh nội loạn tới được tới chỗ Sở Nghiệp Kỳ, đương nhiên là cũng truyền tới tai Tri Ngọc.

      Ánh nắng trời chiều xuyên qua tán trúc tạo thành những vết sáng loang lổ mặt đất. Y ngồi ngay ngắn sau cầm án nhưng đánh đàn. Gió thu cuốn theo từng chiếc lá trúc lả tả rơi rụng, thỉnh thoảng rơi lên bờ vai y rồi đáp xuống mặt đất.

      Tần Hạo quỳ trước mặt y nửa canh giờ, khi ngước mắt lên vẫn thấy y ngồi đó với vẻ mặt bình thản, tưởng chừng như hề nghe thấy lời vừa .

      "Công tử, xin người hãy về nước." Tần Hạo lại lên tiếng, đầu cúi xuống chạm mặt đất, "Người dân trong nước đều mong mỏi ngày hôm nay, công tử còn do dự cái gì nữa?"

      Sau khi nhận được tin tức, đây là lần thứ ba thỉnh cầu Tri Ngọc rồi, có điều người kia vẫn lặng im lời nào.

      Nghe lời Tần Hạo , bên tai Tri Ngọc đột nhiên vang lên những lời An Ninh Hề ngày đó, câu ấy khiến vô tình nhớ đến người, nhớ tới từng có người những lời khiến rung động như thế. Đối với những người quan tâm , người đó chính là tồn tại duy nhất.

      nên trở về thôi.

      Trong đôi mắt sâu thẳm của Tri Ngọc như có mây đen cuồn cuồn tạo thành cơn sóng cả, nghĩ, ngờ việc lại khuếch trương lớn đến vậy, ngờ lại dẫn đến phát sinh nội loạn. Là cố ý hay vô tình đây?

      nhắm mắt như chìm vào dòng suy nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng động, chú chim bồ câu đưa tin đáp xuống cây đàn, rồi nhảy lên cánh tay . Tri Ngọc mở mắt gở phong thư chân nó, vừa đọc ánh mắt liền trở nên sắc bén.

      "Giỏi lắm Trung Chu, giỏi lắm Đông Việt, dám coi thường người Tây Hoa ta có người hay sao!" đột nhiên đứng dậy bước sang bên cạnh hai bước, phong thư trong tay bị siết chặt nhăn nhúm.

      Tần Hạo kinh ngạc nhìn , "Công tử, xảy ra chuyện gì?"

      Tâm trạng Tri Ngọc ổn định lại đôi chút, những đầu ngón tay siết chặt phong thư cũng hơi nới ra, cười khổ lắc đầu , "Ta nhận được tin Đông Việt và Trung Chu cùng suất quân tiến về Trường An, lòng nhiệt huyết trong ta lại sôi sục trỗi dậy như thời điểm mấy năm trước, xem ra bản chất của người lính ăn sâu vào máu thay đổi được rồi."

      Tần Hạo lập tức đứng dậy, tới bên cạnh y, "Công tử sao? Vậy chúng ta nên càng phải quay về lập tức."

      Tri Ngọc thở dài, gật đầu, "Ngươi chuẩn bị , đến thời cơ thích hợp chúng ta lên đường."

      Tần Hạo vui mừng hô lớn tiếng ‘Vâng’ rồi bước nhanh rời . Tri Ngọc đứng im tại chỗ lát rồi cũng cất bước ra phía ngoài.

      qua cua hành lang ở hướng Đông đoạn đường sau đó quẹo phải, đây là lần đầu tiên mình lại trong cung mà có Tần Hạo theo cùng. Nghĩ tới đây, nhịn được cười tự giễu. Thận trọng suốt ba năm, cuối cùng cũng đến lúc phải , vậy để tùy hứng lần , hy vọng Tần Hạo quay lại thấy nổi giận.

      Mùa đông sắp đến, gió thổi qua người thấy se se lạnh. Tri Ngọc thấy cửa điện cung Trữ Minh từ phía xa, bỗng dừng bước đồng thời cảm thấy lạ là tại sao mình lại tới đây. cười tự giễu, chắc là do hiếu kỳ thôi.

      Tri Ngọc nhớ lại những chuyện từ sau khi An Ninh Hề tỉnh lại, bày binh bố trận, điều chỉnh quân , mấy lời mê sảng nàng vô tình ra khi ở hang động, rồi cả việc bảo vệ bốn nước chung quanh nữa...

      thay đổi quá lớn như vậy, ràng Nữ hầu của ngày hôm nay người khác, có thể nào khiến tò mò được đây.

      "Tri Ngọc? Ngươi ở đây làm gì?"

      giọng nhàng chợt vang lên từ phía sau kéo Tri Ngọc rời khỏi dòng suy nghĩ, xoay người lại thấy An Ninh Hề thân trang phục để học luyện bắn tên, phía sau nàng còn có Vũ Chi Duệ và cung nữ mà cảm thấy vô cùng quen mắt.

      Tri Ngọc cười dịu dàng, bước tới, thò tay vào ngực lấy ra chiếc khăn lụa, giơ tay lên nhàng lau mồ hôi trán An Ninh Hề, "Quân thượng chăm chỉ, hàng ngày nếu làm gì liền luyện tên, bỏ lỡ ngày nào cả."

      Thân thể An Ninh Hề cứng đờ, mắt chớp chớp và mặt cũng ửng đỏ, vội đưa tay kéo bàn tay lau mồ hôi trán nàng ra, "Được rồi, phải lau nữa, bổn cung cũng có ra nhiều mồ hôi đâu."

      Lúc nàng mấy lời đó, Vũ Chi Duệ kéo Yến Lạc nơi khác.

      Tri Ngọc trở bàn tay bị An Ninh Hề đẩy ra trở ngược lại nắm lấy tay nàng, rồi dẫn nàng về hướng cung Trữ Minh, vừa vừa cười dịu dàng hỏi nàng: "Bản Tiễn phổ kia có giúp ích gì được cho Quân thượng ?"

      An Ninh Hề cảm thấy biểu của Tri Ngọc hôm nay có gì đó là lạ, nhưng ngày thường cũng đối xử với nàng bằng điệu bộ thâm tình chân thành này, cho nên nhất thời nàng được điểm kỳ lạở chỗ nào. Cứ thế để mặc dẫn vào chính điện, mãi lúc sau nàng mới chợt tỉnh gật đầu , "Rất hay, trong bản Tiễn phổ đó có rất nhiều chi tiết mà bình thường bổn cung để ý đến."

      "Vậy tốt rồi." Tri Ngọc dắt nàng tới bàn ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống theo, thong thả châm trà cho nàng.

      An Ninh Hề khó hiểu nhìn hành động của , rốt cuộc nhịn được hỏi, "Tri Ngọc, ngươi có chuyện gì đúng ?"

      Tri Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ cười, "Lâu rồi đến thăm Quân thượng, cho nên muốn đến trò chuyện với Quân thượng thôi. Gần đây Quân thượng có chuyện gì vui hay khó chịu ra sao, có thể chia sẻ với Tri Ngọc."

      An Ninh Hề sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người với nàng như vậy. Từ sau khi được sống lại, nàng luôn mình suy nghĩ, mình suy tính đấu tranh. Vậy mà hôm nay người đàn ông trước mắt này lại nàng có chuyện gì có thể chia sẻ với .

      Đây là chuyện mà nàng lãng quên rất nhiều năm qua.

      An Ninh Hề trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trong lòng cũng gỡ bỏ phòng bị, mở miệng, "Chuyện vui nhất là Đông Việt lui binh khỏi phía Nam, Nam Chiêu có thêm bốn nước phụ thuộc."

      Lần này Lang Thanh Dạ theo lệnh nàng sứ bốn nước, đưa ra điều kiện để trợ giúp bốn nước chính là sau khi Đông Việt lui binh bốn nước họ phải quy phục Nam Chiêu. Ba ngày trước Đông Việt vừa lui binh, Lang Thanh Dạ liền quay về Nam Chiêu báo tin tốt này cho nàng. Đây chính là chuyện nàng cảm thấy vui sướng nhất.

      "Vậy còn chuyện vui?" Tri Ngọc vẫn cười dịu dàng, giống như hề quan tâm đến những chuyện này.

      An Ninh Hề suy nghĩ lúc, hai hàng chân mày cau lại, " vui là vì Tây Hoa xảy ra nội loạn, chỉ sợ là cơ hội cho Đông Việt lợi dụng."

      Tri Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhìn nàng, "Hình như vui buồn của Quân thượng đều là chuyện có liên quan đến Đông Việt, hơn nữa còn là những việc quốc gia đại , chẳng lẽ Quân thượng chưa có lúc nào quan tâm đến bản thân mình sao?"

      An Ninh Hề ngẩn ra, ánh mắt ảm đạm. Toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt ở việc báo thù, những chuyện khác nàng rảnh lo nghĩ tới. Có lẽ do bầu khí lúc này cũng khá thoải mái dễ chịu, nàng suy nghĩ hồi rồi lại bổ sung thêm, "Vậy... học bắn tên có tiến bộ, đó cũng được xem là chuyện vui."

      Tri Ngọc cười gật đầu, "Như vậy là tốt rồi, về sau Quân thượng phải vui vẻ nhiều hơn, đừng có suốt ngày mặt ủ mày chau nữa."

      An Ninh Hề nhíu mày, "Sao ta lại có cảm giác như ngươi lời từ biệt vậy."

      Tri Ngọc sửng sốt, sau đó nhịn được bật cười, "Nào có chứ? Quân thượng nghĩ nhiều rồi." xong, đẩy ly trà tới trước mặt nàng.

      An Ninh Hề nhận lấy ly trà uống hớp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tri Ngọc, cảm giác có cái gì đó đúng, vừa định mở miệng hỏi lại lần nữa nơi cửa bỗng vang lên giọng của Vũ Chi Duệ, "Quân thượng, lễ tào Chu thượng thư đến báo, ông ta có dẫn theo vị khách rất quan trọng đến thỉnh cầu Quân thượng tiếp kiến."

      An Ninh Hề liếc mắt nhìn Tri Ngọc, rồi quay đầu nhìn về phía Vũ Chi Duệ, kinh ngạc , "Chu thượng thư lệnh làm gì mà thần bí vậy, rốt cuộc là người nào muốn gặp bổn cung?"

      Vũ Chi Duệ : "Thuộc hạ cũng nhìn thấy người nọ, có điều Chu thượng thư có vẻ rất lo lắng, cho nên mới vội vàng vào bẩm báo."

      An Ninh Hề trầm ngâm lát mới gật đầu : "Vậy bảo ông ấy cứ đưa người đến thẳng đây ."

      Vũ Chi Duệ khom người lĩnh mệnh ra ngoài truyền lời.

      Tri Ngọc đứng dậy, mỉm cười với An Ninh Hề, "Nếu Quân thượng có khách, vậy Tri Ngọc xin phép cáo từ."

      An Ninh Hề kéo tay áo , " sao, ngươi cứ đợi ở đây, nếu thần bí như vậy chúng ta cùng xem là thần thánh phương nào." Nàng thường hay vô tình mà như cố ý lôi kéo Tri Ngọc vào chuyện chính .

      Tri Ngọc suy nghĩ, trong lòng nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, khẽ gật đầu, rồi quay về chỗ ngồi.

      Chỉ chốc lát sau phía cửa điện truyền đến tiếng bước chân. An Ninh Hề ngồi ngay ngắn bên bàn, cũng có ý định thay trang phục hay ngồi vào bàn đọc sách, giống như chỉ là tùy ý tiếp kiến người bình thường nào đó.

      Rất nhanh sau đó, vị khách kia theo chân Vũ Chi Duệ và lễ tào thượng thư lệnh vào. An Ninh Hề nhìn được tướng mạo của , chỉ kịp nhìn thấy bộ quần áo màu lục nhăn nhúm được sạch thấy quỳ mọp xuống hành đại lễ.

      "Phong Vô Thù - Tây Hoa tham kiến Nữ hầu."

      An Ninh Hề sững sờ, còn vẻ mặt Tri Ngọc cứng đờ ra.

      Phong Vô Thù, thế tử Tây Hoa Phong Vô Thù.
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 36: Khách mời từ Tây Hoa
      Edit: TieuKhang

      Tri Ngọc hờ hững nhìn người quỳ phục dưới đất, môi nở nụ cười lạnh lẽo.

      Phong Vô Thù? cũng nhanh chân , Tây Hoa xảy ra nội loạn, vậy mà lại bỏ chạy tới Nam Chiêu.

      An Ninh Hề nhìn Phong Vô Thù hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra chính là thế tử Tây Hoa, lòng thấy vô cùng ngạc nhiên. Tây Hoa nay xảy ra nội loạn, là người đứng mũi chịu sào, thế mà lại xuất ở nơi này. Trước đó nàng chưa hề nhận được tin tức chuyện thế tử Tây Hoa chạy trốn, điều này có thể thấy được có mặt ở đây là thầm bỏ trốn.

      Sau hồi im lặng, cuối cùng An Ninh Hề mới hỏi: "Sao thế tử lại hành lễ long trọng như vậy, bổn cung sợ là nhận nổi."

      Là thế tử nước mà dám xưng thế tử, chỉ dám xưng tên, hơn nữa còn hành đại lễ với Nữ hầu như nàng, hiển nhiên là vì cùng đường nên mới muốn cầu cạnh.

      Phong Vô Thù ngẩng đầu lên, vẫn cung kính quỳ, "Vô Thù chỉ hy vọng nhận được che chở của Nữ hầu, ngày sau khi trở về Tây Hoa, nhất định hậu lễ đáp tạ."

      An Ninh Hề hơi khựng lại, ngờ lại trực tiếp như thế, nghe những lời gấp gáp và lộn xộn này của , chứng tỏ trong lòng vô cùng lo lắng. Trong mắt nàng dần lên ý cười, "Thế tử mời đứng lên , có chuyện gì từ từ ."

      Phong Vô Thù được nàng cho phép liền vội vàng đứng dậy. Lúc này An Ninh Hề mới nhìn khuôn mặt tiều tụy của , xem ra nhiều ngày được ngủ ngon giấc, chắc là do suốt ngày đêm. Nàng định bình tĩnh , nhưng lại thấy vẻ mặt kinh hãi tột độ của Phong Vô Thù, vươn ngón tay chỉ Tri Ngọc ngồi bên cạnh nàng rồi hô lớn, "Là ngươi? Ngươi... Ngươi còn sống sao? Ngươi là người hay quỷ?"

      An Ninh Hề quét mắt nhìn , giọng lạnh , "Thế tử có ý gì? Chẳng lẽ trong cung của bổn cung lại có quỷ sao?"

      Phong Vô Thù nghe vậy vội im bặt dám gì nữa, có điều ánh mắt nhìn Tri Ngọc vẫn mang vẻ khiếp sợ và hoài nghi. Tầm mắt của An Ninh Hề đảo qua đảo lại giữa hai người, vẻ mặt đăm chiêu như có điều lo nghĩ.

      Tri Ngọc vẫn thản nhiên coi như nhìn thấy dáng vẻ kia của Phong Vô Thù, khẽ cười cười đứng dậy thi lễ với An Ninh Hề, "Quân thượng bận bịu nhiều việc, xem ra Tri Ngọc được hoan nghênh, nên xin phép về trước."

      xong đợi An Ninh Hề trả lời liền thản nhiên bước , lúc ngang Phong Vô Thù, Tri Ngọc còn cố tình dừng bước nghiêng đầu nhìn cười giễu cợt.

      Ngươi cũng có ngày hôm nay.

      Lần này trong mắt Phong Vô Thù chỉ có khiếp sợ, mà còn có cả tức giận. An Ninh Hề chỉ lẳng lặng nhìn, lòng hoài nghi về thân thế của Tri Ngọc mỗi lúc càng tăng.

      Sau khi Tri Ngọc rời bao lâu, Phong Vô Thù liền cáo từ, sắc mặt rất xấu. An Ninh Hề lệnh cho cung nhân bố trí cho ở tại vườn ngự uyển, còn bản thân lại nhớ tới phản ứng khác thường vừa rồi của Tri Ngọc và Phong Vô Thù. Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi gọi Vũ Chi Duệ, lệnh cho chú ý nhất cử nhất động của Phong Vô Thù.

      Phong Vô Thù yên ổn ở vương cung Nam Chiêu được ba ngày, Vũ Chi Duệ bẩm báo tất cả đều bình thường, lúc này An Ninh Hề mới cho người mới tới, muốn hỏi chi tiết tình hình nay của Tây Hoa.

      Có điều Phong Vô Thù trả lời rất mơ hồ, nội loạn vừa nổi lên co chân bỏ chạy, nào biết tình hình cụ thể ra sao. An Ninh Hề hỏi thêm gì nữa, mấy câu khách sáo trấn an rồi dặn dò yên tâm ở Nam Chiêu chờ đợi là được.

      Sau khi rời khỏi chỗ An Ninh Hề, lúc Phong Vô Thù vừa ra khỏi cửa luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn theo mình chằm chằm, xoay người lại thấy cung nữ che mặt đứng chếch bên cửa, ngoài ra thấy có gì khác thường, lúc này mới tiếp tục . Mà vừa xoay người, tầm mắt của Yến Lạc lại chằm chằm nhìn theo bóng lưng , trong mắt tràn đầy căm hận.

      Phong Vô Thù dọc hành lang, lúc về gần đến viện ở, chợt nhìn thấy bóng trắng xuất ngay trước mặt, ngay sau đó trong mắt lộ khiếp sợ.

      "Vẻ mặt này của thế tử là sao thế?"

      Tri Ngọc nhìn cười , giọng rất êm dịu, giống như chuyện với bạn tốt của mình vậy. chậm rãi bước từng bước đến gần Phong Vô Thù, mỗi bước rất nhàng khoan thai, mặt mày cũng đầy nét cười.

      Phong Vô Thù liên tiếp lui về phía sau, lưng chạm phải cây cột ở ngã rẽ nơi hành lang, thể lui tiếp được nữa, khiếp sợ trong mắt càng nhiều, mặt cắt trắng bệch còn giọt máu, "Ngươi... Ngươi là... là…" đưa tay chỉ Tri Ngọc ngừng tiến lại gần, lắp ba lắp bắp tròn câu.

      Nụ cười mặt Tri Ngọc càng sâu, nhưng trong mắt lại hề có ý cười, chỉ có vẻ cay nghiệt, "Sao? dám ra cái tên đó sao?"

      Phong Vô Thù lúc này mới choàng tỉnh, vội vàng tránh cây cột, tiếp tục lùi về phía sau, lưng lại bất ngờ va vào lồng ngực rắn chắc, sau đó ngã nhào xuống đất, lúc ngẩng đầu lên mới thấy khuôn mặt đầy giận dữ của Tần Hạo xuất ngay trước mắt.

      "Ngươi... ra là ngươi cũng còn sống..." sợ hãi lăn vòng về phía sau, nhưng lúc này bị vây giữa Tri Ngọc và Tần Hạo, làm gì còn đường nào để lui nữa.

      Tần Hạo bước tới bước tới túm cổ áo nhấc bổng lên cười lạnh: "Thế tử thứ tội, mạt tướng thất lễ." xong, cũng mặc kệ giãy giụa, vung tay đánh mạnh phía sau gáy phát, Phong Vô Thù lập tức mềm nhũn ngã xuống. Tần Hạo xốc vác lên vai rồi thẳng về điện Trọng Hoa.

      Tri Ngọc chậm rãi phía sau , mặt vẫn là nụ cười ôn hòa.

      Sau khi vào điện, Tần Hạo đặt Phong Vô Thù xuống ghế trước, sau đó đó vội đóng cửa điện cẩn thận rồi mới nhìn Tri Ngọc, "Công tử, có cần gọi tỉnh lại ?"

      Tri Ngọc lắc đầu, "Gọi tỉnh làm gì? Cứ để cho tưởng mình giấc mơ ." cười khinh miệt nhìn Phong Vô Thù, "Tiềm kỹ người xem có thuốc giải ."

      Tần Hạo nghe vậy mắt ánh lên tia hy vọng, lập tức tiến lại lục soát. Ngay sau đó reo lên vui sướng, Tri Ngọc quay đầu lại nhìn, thấy cầm bình sứ màu trắng, vẻ mặt đầy kích động, Tần Hạo vội bước tới, thận trọng dâng bình sứ cho .

      Tri Ngọc nhận lấy, trong mắt đầy vẻ phức tạp, chờ đợi ba năm, rốt cuộc cũng lấy được thuốc giải.

      "Phong Vô Thù làm việc luôn cẩn trọng như vậy, cho dù ta chết, vẫn luôn mang thuốc giải theo người đề phòng đám người Viên Chí tìm được, có điều lần này ta phải cảm ơn tính cẩn trọng này của rồi." Tri Ngọc cười rất đỗi dịu dàng nhìn bình sứ trong tay.

      Trước khi sắp rời , xuất của Phong Vô Thù đúng là tin vui bất ngờ.

      " khó hiểu! Công tử, sao hủy thuốc giải này , như vậy phải càng có thể yên tâm hơn sao?"

      Tri Ngọc cười gian, "Có thể ngươi biết, thuốc giải này đối với người bình thường... còn có tác dụng tốt khác."

      Tần Hạo sững sờ, ánh mắt nhìn Phong Vô Thù ngoài căm hận ra còn có khinh bỉ, "Công tử, vậy chúng ta xử trí thế nào đây?"

      Tri Ngọc hỡ hứng quét mắt nhìn Phong Vô Thù, lạnh lùng cười, "Nếu trốn tới Nam Chiêu, chúng ta cũng thể giải quyết ở đây được, về sau còn rất nhiều cơ hội khác, bây giờ tạm giữ lại cho mạng."

      Tần Hạo nghe vậy, mặt lộ vẻ cam lòng, nhưng Tri Ngọc như vậy cũng hợp tình hợp lý, "Công tử, nếu tất cả chuẩn bị xong, thuốc giải cũng lấy được, vậy chúng ta tranh thủ thời gian quay về nước ." Lúc câu ‘quay về nước ’, ánh mắt Tần Hạo nhìn Tri Ngọc tràn đầy mong đợi.

      Vẻ mặt Tri Ngọc rất phức tạp, lúc sau như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên tới bên người Phong Vô Thù, đưa tay lục lọi hông hồi, lúc rút tay về tay có thêm con dấu được làm bằng vàng.

      đưa con dấu lên trước mặt quan sát hồi rồi mỉm cười xán lạn, " có cái này, ngươi lấy gì để chứng minh mình là thế tử Tây Hoa?" giễu cợt liếc nhìn Phong Vô Thù, quay đầu lệnh cho Tần Hạo: "Đưa về vườn ngự uyển, sau khi trở lại chúng ta lập tức khỏi hành."

      Tần Hạo nghe y lập tức khởi hành mà lòng khấp khỏi vui mừng, liên tục đáp vâng, tay xốc nách Phong Vô Thù khiêng lên, mở cửa điện ra ngoài.

      Tri Ngọc chậm rãi lại trong điện, tầm mắt lưu luyến nhìn từng ngóc ngách căn phòng, dù sao cũng sinh sống ở nơi này suốt ba năm nay, ít nhiều vẫn có chút tình cảm.

      Tầm mắt dừng lại ở hành lý Tần Hạo thu dọn, bước đến gần, mở ra, bên trong có gì nhiều, chỉ có cây đàn cổ thích nhất. Cây đàn cổ này là năm đó lúc mới vào vương cung Nam Chiêu được Nữ hầu mến, nên sai người làm cho , kiểu dáng là theo cầu của , giống như đúc với cây đàn của ở Tây Hoa.

      lấy cây đàn ra đặt lên bàn, cười , " muốn mang theo thứ gì cả, Tri Ngọc chỉ thuộc về nơi này."
      Ở nơi này là Tri Ngọc, sau khi rời khỏi đây, thiên hạ còn Tri Ngọc nữa.

      Đột nhiên nghĩ đến An Ninh Hề, cười thở dài, "Đáng tiếc, cuối cùng vẫn biết được rốt cuộc nàng xảy ra chuyện gì..." điểm điểm đầu ngón tay lên dây đàn, tiếng đàn tinh tinh vang lên, "Có điều thay đổi như vậy cũng tốt..."

      Động tác của bỗng dừng lại, lật úp cây đàn xuống, nhìn tám chữ trong lúc căm hận kiềm chế được mà viết lên, khẽ mỉm cười lắc đầu, đưa tay cầm bình trà bên cạnh lên định dùng nước trà tẩy vết mực , nhưng rồi chợt khựng lại.

      Cứ để lại , nếu Nữ hầu phát ra, vậy cũng coi như là lời giải thích với nàng ấy.

      Bên tai vang lên tiếng bước chân, chắc là Tần Hạo trở lại. đặt cây đàn ngay ngắn về chỗ cũ, môi nở nụ cười hài lòng, rốt cuộc cũng có thể trở về Tây Hoa rồi.
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 38: Chiến thần tái xuất

      Xương Định - Tây Hoa năm thứ ba mươi tám, thuộc hạ cũ của Phong Dực vì bất mãn trước hoang dâm vô đạo, lạm dụng quân lương của thế tử Vô Thù, vì vậy ngay mùa thu trong năm dấy binh phản kháng. Tây Hoa vương tuổi cao cách nào trấn áp được, tình thế ngày càng lan rộng, từ từ dẫn đến nội loạn, thế tử sợ hãi bỏ trốn, chẳng ai đâu.

      Chuyện xảy ra chưa đến nửa tháng, hai nước Chu, Việt cùng vài nước phụ thuộc dẫn binh đến với lý do rằng bảo vệ Hoa vương, mà chất là đóng quân phía ngoài thành Trường An để nhòm ngó Tây Hoa.

      Trước tình hình đó, tướng quân Phong Dực cũng chính là Tri Ngọc bí mật trở về Tây Hoa.

      Phủ đệ chổở ngày trước giờ đây cỏ mọc hoang dại, nhưng có dự định về lại nơi ấy mà thẳng vào cung, vì nơi đó có người đợi tiếp ứng.

      đến bái kiến Tây Hoa vương, mà sau khi vào cung, đến góc vườn ngự uyển bị niêm phong nhiều năm, lấy ra bộ chiến giáp tuy ba năm chạm tới nhưng vẫn luôn khắc sâu trong lòng, sau đó mới suy ngẫm lại tình thế lúc bấy giờ.

      Mặc dù thế tử Tây Hoa bỏ trốn, nhưng đám thuộc hạ dưới trướng vẫn cố hết sức chèo chống. Viên Chí và Lật Thiến suất binh kìm kẹp lẫn nhau với đám người này ở trong thành Trường An, hoàn toàn rảnh mà bận tâm đến đám người mưu đồ bất chính như hổ đói rình mồi chờ đợi hưởng lợi bên ngoài thành.

      Vào cuối mùa thu, tiết trời bắt đầu lạnh dần. Cảnh sắc trong thành Trường An càng thêm tiêu điều quạnh quẽ. Thương nhân nghỉ buôn bán, nhà nhà đóng cửa chỉ vì để tránh né cuộc nội loạn chẳng biết đến bao giờ mới có thể kết thúc này.

      Cửa thành Tây và cửa thành Nam trong thành đều bị quân của thế tử chiếm đóng, cửa thành Bắc và cửa thành Đông rơi vào tay Viên Chí và Lật Thiến. Đôi bên giằng co suốt nửa tháng, hai phe sau vài lần giao chiến đều bị tổn thất thiệt hại. Viên Chí sắp mất hết kiên nhẫn, mấy lần định liều xông lên quét sạch hết đám người đó, nhưng vì Phong Dực căn dặn bảo được hành động thiếu suy nghĩ, cho nên mới nhẫn nhịn đến ngày hôm nay.

      Ngoài thành còn có đám hổ đói rình mồi, lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.

      Lật Thiến phân tích cho hiểu, trong đám thế lực vây bên ngoài thành, chỉ có hai nước Chu, Việt có thể được coi là đối thủ, nhưng cũng may là hai nước này có hiềm khích từ trước, nên cần lo việc họ liên thủ.

      Vẫn là ngày thu lạnh nắng vàng, Tây Hoa vẫn trong tình thế loạn trong giặc ngoài. Người ngựa hai phe vẫn dàn binh con đường rộng lớn nhất thành Trường An bảo vệ giới hạn của mình, quyết nhượng bộ.

      Viên Chí và Lật Thiến ngồi nghiêm chỉnh lưng ngựa, thần sắc nghiêm túc nhìn thẳng về hướng thủ lĩnh đội quân của thế tử ngồi ngựa cũng nhìn chằm chằm về phía bọn họ cách đó xa.

      Viên Chí cưỡi ngựa tiến lên bước, nhìn kẻ địch cất cao giọng : "Chu Lập, nể mặt trước kia từng là chiến hữu, ta khuyên ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa, thế tử bỏ mặc các ngươi lại ở đây mà cao chạy xa bay rồi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn bán mạng cho loại người hèn nhát tham sống sợ chết như sao?"

      Chu Lập lạnh lùng nhìn , khuôn mặt nho nhã lộ vẻ tức giận, "Viên Chí, lễ nghĩa quân thần ngươi đặt ở đâu? Chỉ cần ngày nào người vẫn còn là thế tử ta vẫn nguyện lòng trung thành với người."

      Lật Thiến nhịn được nữa chen vào , "Chu tướng quân vậy sai rồi, ngài nên dốc sức vì Vương thượng chứ phải vì thế tử."

      Chu Lập hừ lạnh tiếng, "Vậy hành vi của các ngươi lúc này là dốc lòng vì Vương thượng hay sao?"

      Lật Thiến nghiêm túc , "Thế tử vô đạo, chúng tôi dấy binh cũng là vì suy nghĩ cho dân chúng Tây Hoa, đương nhiên hành động này chính là dốc sức vì Vương thượng."

      Chu Lập cười lạnh : "Nếu các ngươi lòng vì Vương thượng, lúc này lẽ ra nên rút quân nhận tội mới đúng."

      Lật Thiến nhíu mày, tên Chu Lập này đúng là đần độn u mê mãi mà hiểu. Nếu phải được Phong Dực dặn dò, có lẽ lúc này nàng nghe theo lời đề nghị của Viên Chí, dẫn binh diệt sạch đám tàn quân này.

      Hai phe vẫn tiếp tục giằng co, ai nhường ai. đường phố, đội ngũ binh lính nghiêm trang xếp hàng phía sau Lật Thiến và Viên Chí đột nhiên xôn xao hỗn loạn. Viên Chí vừa định quay đầu lại quở trách, bên tai bỗng vang lên tiếng vó ngựa, lòng vui vẻ mững rỡ quay sang nhìn Lật Thiến, trong mắt khó nén được niềm vui bất ngờ. Hai người vội vàng quay đầu ngựa lại nhìn về phương hướng của trận tiếng vang.

      Binh lính tự giác rẽ sang hai bên, giữa con đường rộng lớn trở nên trống trải, có hai người cưỡi ngựa thong dong từng bước từng bước từ từ đến, khoan thai nhưng kém phần kiên định.

      Người phía trước thân khôi giáp màu đen, khi tất cả mọi người trông thấy bộ áo giáp màu đen ấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, dân chúng ở ven đường trốn sau khe hở cửa sổ trong nhà lén nhìn ra, thấy cảnh tượng này kiềm được vui sướng reo lên.

      Viên Chí và Lật Thiến tung người xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt người kia, quỳ gối xuống chắp tay hành lễ, "Mạt tướng tham kiến tướng quân."

      Chu Lập chăm chú nhìn người nọ lúc lâu, cho đến khi nhìn diện mạo người mặc áo giáp đen liền vô cùng khiếp sợ, tay chân lạnh ngắt.

      Mà Tần Hạo bên cạnh cũng mặc bộ áo giáp bằng nhung, giục ngựa tiến lên mấy bước, đôi mắt sắc bén đảo qua đám binh lính chung quanh, cất cao giọng : "Chiến thần tướng quân ở đây, kẻ nào dám quỳ?"

      Lời vừa ra, người người đều khiếp sợ. Đám binh sĩ chưa từng được nhìn thấy mặt của chiến thần lúc này đều đồng loạt nhìn chằm chằm người mặc áo giáp đen ngồi ngựa, nhìn chằm chằm đến mất hồn lúc lâu mới rối rít quỳ xuống.

      "Tần Hạo, cầm thứ này đưa cho Chu tướng quân xem." Giọng hờ hững vang lên, lạnh lùng như trước kia, ngược lại vô cùng ôn hòa mềm mỏng.

      Tần Hạo đá ngựa xoay người lại nhận lấy chiếc hộp gõ vuông vức, rồi thúc ngựa phi tới chỗ Chu Lập ở phía đối diện. Sau khi đứng lại, đưa chiếc hộp tới trước mặt , lại thấy Chu Lập nhìn mình bằng vẻ mặt kinh ngạc lẫn khó hiểu.

      "Tướng quân Tần Giang, ngươi... ngờ các người chưa chết?" Chu Lập dám tin nhìn người trước mặt.

      Tần Hạo lần nữa giơ cao chiếc hộp tới trước mặt , "Đừng gọi ta là Tần Giang, từ bây giờ tên ta là Tần Hạo."

      Lúc này ánh mắt Chu Lập mới chuyển sang nhìn chiếc hộp gỗ, nhận lấy mở ra xem xong, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, "Đây là... ấn soái thống lĩnh binh mã của đại nguyên soái Tây Hoa? Khó trách trước giờ thế tử tìm mãi vẫn được, ra nó luôn ở trong tay chiến thần tướng quân."

      Tần Hạo khẽ lắc đầu, "Ngươi lầm rồi, ngày đó tướng quân tay rời , hề mang theo vật này, đây là do trước khi tới đây, Vương thượng phái người mang đến giao cho tướng quân."

      Bấy giờ Chu Lập mới chợt hiểu ra đây là lệnh của Vương thượng. Nếu như vậy, giờ mà phản kháng, người tạo phản mới chính là .

      Nghĩ đến điểm này, ngẩng đầu nhìn vị chiến thần tướng quân cách đấy xa, sửng sốt nhìn mãi nụ cười ôn hòa môi . Vị Chiến thần tướng quân năm đó vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng cười tùy tiện, nay đột nhiên còn sống trở về lại có dáng vẻ ôn hòa dịu dàng như thế.

      Chu Lập xoay người xuống ngựa, mấy phó tướng phía sau cũng vội vàng xuống ngựa theo, dẫn đầu trước, khi đến gần người nọ vài bước, tất cả đều làm cùng động tác xốc lên vạt áo, cùng nhau quỳ xuống, "Mạt tướng tham kiến tướng quân."

      Đây là thói quen của họ, dù cho bây giờ người kia trở thành đại nguyên soái thống lĩnh binh mã cả nước, nhưng họ vẫn quen gọi là tướng quân.

      Thấy Chu Lập quỳ gối đợi lệnh, đám binh sĩ ở phía sau vốn sẵn sàng đón địch cũng rối rít quỳ xuống theo. Bầu khí vô cùng nghiêm túc và trang trọng, chỉ có duy nhất người mặc áo giáp đen ngồi ngựa kia là vô cùng thoải mái điềm nhiên.

      Tiếng vó ngựa lộc cộc từng bước tới gần, bóng người màu đen chậm rãi tới trước mặt đám người Chu Lập, bình thản mở miệng, "Các ngươi có đồng ý về dưới trướng của Phong Dực ta ?"

      Chu Lập khẽ run lên, "Mạt tướng thề chết theo tướng quân." Đám người phía sau cũng đồng loạt hô vang như sấm rền: "Thề chết theo tướng quân."

      Viên Chí và Lật Thiến nhìn về phía vị chiến thần mà trong lòng họ vô cùng sùng kính. Cuộc nội loạn này ai ai cũng cho rằng dẫn tới cục diện máu chảy thành sông, vậy mà người kia chỉ câu tất cả sóng yên biển lặng.

      Với lòng nhiệt huyết của người lính, muốn binh lính kính phục binh lính khác, người lính đó phải có đủ thực lực. Mà muốn khiến thiên quân vạn mã kính phục người, người đó phải chỉ cần có thực lực là đủ, có lẽ còn phải có phong thái vương giả bẩm sinh nữa.

      đánh mà thắng. Mất tích ba năm, lần này trở về, khí thế của Phong Dực hề thua kém năm đó, thậm chí còn vượt trội hơn rất nhiều.

      Nhìn đám tướng sĩ quỳ đầy dưới đất, Phong Dực gật đầu cười, "Rất tốt." quay đầu nhìn về Tần Hạo, cười rất tươi , "Tần Hạo, chúng ta bái kiến những người phía ngoài thành thôi."

      Tần Hạo lập tức hỏi: "Tướng quân định làm gì?"

      Phong Dực cười , "Rất đơn giản, ngươi phái người đưa rượu nước cơm canh đến mời bọn họ, cứ là của ta căn dặn đưa tới."

      Tần Hạo nghe vậy thoáng cau mày, " ràng bọn họ nhòm ngó Tây Hoa ta, chúng ta còn mang cơm khao họ?"

      Phong Dực gật đầu, " sai, bọn họ lấy danh nghĩa bảo vệ Hoa vương mà đến, chúng ta đương nhiên phải cảm tạ." khoát tay với Tần Hạo, "Mau , ta chờ ngươi cổng thành."

      Tần Hạo thấy ý y quyết, đành phải nhận lệnh.

      Chỉ chốc lát sau, cổng thành Trường An mở rộng ra, quân đội các nước vây bên ngoài ám binh bất động thấy vậy đều lên tinh thần, ngưng mắt nhìn về phía cổng thành.

      Trong số các nước mang quân tới lần này, chỉ có Sở Nghiệp Kỳ là dùng thân phận của vương dẫn quân đến, lúc này ngồi ngựa, nhìn chằm chằm động tĩnh ở phía cổng thành.

      Đám người ra từ cổng thành phải là quân đội Tây Hoa như trong tưởng tượng của , mà chỉ là đội ngũ mười mấy người mà thôi, phía sau bọn họ là mấy cỗ xe ngựa, phía có đặt mấy thùng gỗ lớn, mùi thơm của cơm và thức ăn thoang thoảng truyền tới.

      lâu sau đoàn người đến trước mặt bọn , người cầm đầu chắp tay với thủ lĩnh các nước, "Tại hạ là Tần Hạo thuộc Tây Hoa, phụng lệnh tướng quân Phong Dực đưa cơm canh rượu thịt tới để cảm tạ các nước bạn có lòng đến trợ giúp Tây Hoa."

      vừa dứt lời, có người trong đám các nước chợt hô lên, Sở Nghiệp Kỳ vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Tuyên Tử Đô bên cạnh, vẻ mặt người kia cũng vô cùng khiếp sợ.

      Phong Dực, chính là Chiến thần Phong Dực chết cách đây ba năm?
      Giống như để minh chứng cho hoài nghi của bọn họ, bóng người chợt xuất cổng thành, áo giáp đen chói mắt dưới ánh mặt trời.

      Tuyên Tử Đô lập tức lại gần kề tai với Sở Nghiệp Kỳ: "Vương thượng, bộ áo giáp này ai ai trong thiện hạ cũng đều biết, người xem, chữ được in vai là chữ ‘Phong’, xem ra đúng là Phong Dực."

      Sở Nghiệp Kỳ mặc dù vô cùng chấn động, nhưng chưa từng gặp Phong Dực, cho nên vẫn bán tín bán nghi. Đúng lúc ấy, tướng lĩnh của nước chợt hô lên: "Đúng, chính là , ta từng nhìn thấy , đúng là chiến thần Phong Dực." Sau tiếng hô này, những lời khẳng định lại liên tiếp vang lên, phủ định hoài nghi của Sở Nghiệp Kỳ.

      Bọn mang danh bảo vệ Hoa vương mà đến, bây giờ Phong Dực đưa cơm rượu đến thiết đãi, nếu như bọn có hành động bất thường gì bị người khác bọn mượn cớ, đến chừng ấy sợ cánh quân phía Tây Hoa càng chống trả quyết liệt hơn.

      Đây cũng chính là tiên lễ hậu binh. (câu này ý dùng đạo lý chuyện trước, nếu bị chống trả mới dùng đến áp lực)

      Huống chi nếu như Phong Dực xuất cổng thành, vậy nội loạn ở Tây Hoa nhất định được dẹp yên. Tuy Nghiệp Kỳ rất cam lòng rút quân, nhưng giao chiến với Tây Hoa lúc này hiển nhiên phải là thời cơ tốt.

      Sở Nghiệp Kỳ cam lòng nghĩ, nửa tháng trước mới vừa chịu nhục ở phía Nam, giờ lại thêm ở Tây Hoa nữa, dường như thời gian này dẫn quân đều gặp bất lợi.

      Nhưng dù cho có cam lòng kết quả ràng.

      Lúc Tần Hạo lên cổng thành đứng cạnh Phong Dực binh lính các quốc gia bên dưới lục tục rút quân, Đông Việt là người cuối cùng.

      Phong Dực nhìn đám người phía dưới cười thâm sâu , "Đông Việt vương dường như rất cam tâm, xem ra sau này hai bên giao chiến là điều khó tránh khỏi rồi."

      Lúc này kính nể của Tần Hạo đối với y lên tới tột đỉnh rồi, chỉ vừa lộ mặt, vạn binh liền thoái lui, đây là chuyện mà ai có thể tưởng tượng được, vậy mà lại xảy ra ngay trước mắt .

      Phong Dực quay đầu nhìn Tần Hạo, để ý đến sùng kính trong mắt , khẽ cười , "Nếu nơi này bình ổn, vậy ta vào cung gặp Vương thượng thôi." xong, lập tức xoay người, có điều nụ cười mặt chợt biến đổi, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
      Huỳnh Thượng Hỷ, huyenlaw68Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :