1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Giang Sơn Tươi Đẹp - Thiên Như Ngọc ( Hoàn - 83c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Tử vi sao Đế Vương
      Edit: TieuKhang

      Ngoài thành Khai Phong Đông Việt.

      Bam trăm cấm vệ quân Nam Chiêu phân chia xếp thành hai hàng chỉnh tề đâu ra đó, chiếc xe ngựa cao quý xinh đẹp đỗ lại giữa con đường, khi gió thổi tung bay bức rèm che buông rũ, loáng thoáng có thể thấy bên trong hoàn toàn trốn rỗng, bóng người.

      Bách tính vây xem đều bị cấm vệ quân cung Đông Việt vương ngăn lại phía bên ngoài, chen lấn nhau ló đầu nhìn vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, mặt ai nấy đều tỏ ra nghi hoặc khó hiểu, sau đó đồng loạt chuyển tầm mắt sang hướng chiếc xa liễn ở cạnh cửa thành.

      Sở Nghiệp Kỳ ngồi nghiêm chỉnh bên trong, khẽ cau mày chờ đợi. Hôm nay cố tình hạ triều sớm đến tiễn Nữ hầu về nước, vậy mà ngay cả cấm vệ quân Nam Chiêu cũng biết rốt cuộc nàng ta ở đâu.

      Giương mắt nhìn sắc trời thấy sắp tới giờ trưa, nghĩ đến trong triều còn nhiều việc cần xử lý, căn dặn Tiêu Như Trung theo hộ tống ở bên cạnh: "Khanh ở lại đây đợi, khi nào Nữ hầu về thay mặt quả nhân giải thích chút, quả nhân phải hồi cung trước..."

      Tiêu Như Trung vội vàng khom người thưa vâng.

      Thế nhưng xe ngựa vừa mới chuyển động, xa xa bỗng có vài người giục ngựa chạy tới, tiếng vó ngựa náo loạn rầm rầm rung chuyển cả mặt đất bỗng chốc gây chú ý cho mọi người.

      Lời căn dặn của Sở Nghiệp Kỳ cũng bị gián đoạn bởi thanh này, nheo mắt nhìn lại, khoảng hơn mười trượng ngay phía trước nhóm năm người cùng nhau phóng như bay đến, cho tới khi đến trước mặt cấm vệ quân Nam Chiêu mới ghìm dây cương lại, tiếp tục tạo nên trận tiếng ngựa hý vang trời, lúc này mới nhìn người ở giữa trung tâm chính là Nữ hầu để chờ đợi bấy lâu.

      Nhóm người An Ninh Hề đúng ra có thể đến sớm hơn, nhưng nàng, Tri Ngọc và Vũ thái phó cả ba đều thân bùn đất, nhìn chẳng ra làm sao. Đương nhiên nàng muốn rời khỏi Đông Việt với bộ dạng như thế này. Tri Ngọc thấy vậy liền bảo Tần Hạo chạy vào thành mua vài bộ quần áo, tiện thể tìm thêm mấy thớt ngựa và mua thức ăn, sau đó cả nhóm tìm con sông rửa ráy tươm tất rồi mới giục ngựa quay về.

      An Ninh Hề nhìn hoàn cảnh chung quanh, kẹp bụng ngựa di chuyển lên vài bước, còn chưa lên tiếng ba trăm cấm vệ quân trước mặt chỉnh tề quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô vang: "Tham kiến Quân thượng!"

      An Ninh Hề nhướn mắt, nhếch môi cười lạnh nhìn người đàn ông ngồi trong xa liễn ở hướng cửa thành.

      Cảm xúc tại của nàng hoàn toàn khác với lúc đến Đông Việt lâu trước đó.

      An Ninh Hề xoay người xuống ngựa, bốn người ở phía sau nàng cũng xuống ngựa theo. Sở Nghiệp Kỳ vốn còn tưởng nàng muốn đến lời tạm biệt với mình, nào ngờ An Ninh Hề lại chỉ vừa vừa chắp tay chào từ xa, sau đó thẳng mạch bước lên xe ngựa đợi sẵn, Tri Ngọc theo sát ở phía sau nàng cũng leo lên xe ngựa.

      Sở Nghiệp Kỳ sửng sốt ngây người, dân chúng Khai Phong vây xem cũng ngỡ ngàng chưng hửng.

      Tiêu Như Trung thấy thế, vội vàng khẽ với : "Vương thượng đừng để ý, Nữ hầu xưa nay là người hoang đường vô lối, những chuyện thất lễ thế này chẳng phải là lần đầu tiên."

      Sở Nghiệp Kỳ chỉ cau mày chứ gì, có cảm giác phải vì nguyên nhân ngày thường nàng ta ngang tàng muốn gì làm đó. Bởi vì sau lần gặp này, phát ra thay đổi của Nữ hầu, nếu lúc này nàng có hành động như thế là do bản tính bừa bãi hình như có chút gượng ép.

      Có điều, là trong lòng cảm thấy rất vui, dầu gì bản hân cũng đợi ở đây lâu, Nữ hầu làm vậy có thể là nàng ta chẳng hề tôn trọng chút nào. Sở dĩ sửng sốt ngạc nhiên là vì ý cười thâm sâu khó đoán môi cùng cái chắp tay bái chào từ xa của An Ninh Hề, dường như còn mang theo ý nghĩ khác. Giống như ngấm ngầm tuyên bố điều gì đó, nhưng ý nàng muốn tuyên bố điều chi.

      Trong lúc Sở Nghiệp Kỳ còn rối rắm, xe ngựa của An Ninh Hề chậm rãi lăn bánh được đoạn, Vũ Chi Duệ đánh xe ở phía trước, Tần Hạo và Lật Thiến cưỡi ngựa bảo hộ hai bên, ba trăm cấm vệ quân theo sát ở phía sau.

      Sở Nghiệp Kỳ cẩn thận nhìn kỹ bóng lưng của hai người Tần Hạo và Lật Thiến, hiểu tại sao đột nhiên có thêm hai người này. Trước kia chưa từng gặp Lật Thiến, nên biết nữ tử này chính là nữ tướng quân của Tây Hoa, đồng thời cùng vị cố nhân kia được xưng là hai đại kỳ nữ trong thiên hạ.

      Thấy xe ngựa An Ninh Hề rất xa, Sở Nghiệp Kỳ phất phất tay phân phó người ở bên cạnh: "Hồi cung thôi." Trong giọng vẫn còn có chút vui.

      Xe ngựa Sở Nghiệp Kỳ vừa rời khỏi, dân chúng vây xem lập tức bàn luận xôn xao. Hầu hết đều là Nữ hầu biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng có người suy đoán là bởi vì Nữ hầu cùng nam sủng của mình mải mê ra ngoài dạo chơi để lỡ giờ quay về nước, sợ dân chúng Đông Việt đàm tiếu chê cười, cho nên mới vội vã lên xe rời , cùng thời điểm nhưng đủ lý do khác nhau.

      Mãi đến nhiều năm sau, dân chúng Đông Việt có mặt trong buổi nghi luận hôm nay mới chợt hiểu ra, hành động đó của Nữ hầu thực ra phải là thiếu lễ độ hiểu lễ nghĩa, cũng chẳng phải sợ bị ai đàm tiếu chê cười, mà là kiểu quyết tuyệt thách thức tuyên chiến.

      Dân chúng thảo luận hăng say cứ như dầu sôi trong chảo, thế nhưng người bị dân chúng mang ra bàn tán lúc này lại ngồi dựa vào buồng xe ngủ ngon lành. Bệnh nàng vẫn chưa khỏi, cộng thêm gấp rút giục ngựa lên đường nghỉ, lúc này hẳn thấm mệt.

      Tri Ngọc ở cạnh quan sát kỹ càng ngũ quan tinh tế của nàng lúc, trong đầu bỗng nhớ đến mấy lời mê sảng khó hiểu lúc nàng phát sốt, sau đó gắn kết lại hàng loạt biểu từ sau khi nàng tỉnh lại đến nay, trong lòng bỗng xẹt qua ý tưởng.

      Có lẽ Nữ hầu hôm nay vốn còn là Nữ hầu của ngày xưa nữa, mà hoàn toàn là người khác. Mặc dù rất tin nhưng chỉ nghĩ ra được duy nhất mỗi điều này.

      khẽ rũ mắt, trong đôi con ngươi đen nhánh như có sóng dữ cuộn trào. Ban đầu vốn định đợi Nữ hầu tự để bại lộ sơ hở, để dễ dàng tìm hiểu được nguyên nhân cho thay đổi của nàng, nhưng hôm nay dấu vết dần hé lộ lại là kết quả mà thể nào tưởng tượng được.

      Hồi lâu sau, mới ngẩng đầu khẽ thở dài hơi, thầm nghĩ trong lòng: Vẫn nên chờ đợi thêm mới có thể biết ràng hơn. Nghĩ xong có chút tiếc nuối cười cười, sau đó dựa lưng vào buồng xe bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Vũ Chi Duệ bên ngoài xe lo sợ bệnh tình của An Ninh Hề gặp bất trắc gì, nên giục ngựa chạy rất nhanh, nếu phải lo lắng còn có ba trăm cấm vệ quân chạy bộ theo, chắc chắn còn phóng nhanh hơn.

      Chớp mắt trôi qua mấy canh giờ, mặt trời ngả về hướng Tây, bóng chiều chạng vạng, sắc trời dần mờ tối. Vũ Chi Duệ vội vàng đánh xe, mắt thấy sắp đến gần bờ Hoài Thủy, bất chợt thấy bóng người đứng thẳng tắp phía xa xa ngán ngay giữa lộ, đến khi thấy hình dáng của người nọ, nhất thời kinh hãi, vội giảm tốc độ cho xe ngựa dừng lại.

      Tần Hạo và Lật Thiến theo ở hai bên cũng ngừng lại theo, có phần ngạc nhiên hiểu nhìn Vũ Chi Duệ, lại thấy Vũ Chi Duệ xoay người lại phía sau với người bên trong xe ngựa: "Quân thượng, đại sư Đồ Di Ca đến."

      Tần Hạo cùng Lật Thiến đồng thời sửng sốt, cùng nhìn về phía giữa lộ, trong mắt giấu được vẻ kinh ngạc tột độ. ra đây chính là cao tăng Đồ Di Ca nổi danh khắp thiên hạ.

      Hai người còn suy nghĩ chưa thông thấy rèm xe ngựa bị xốc lên, ngay sau đó An Ninh Hề ló người ra, mặt vẫn còn trong trạng thái mơ hồ vừa tỉnh ngủ, nhưng khi nhìn thấy Đồ Di Ca, nàng dường như lập tức tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, kế tiếp được Vũ Chi Duệ chầm chầm dìu xuống xe.

      Đồ Di Ca thấy An Ninh Hề về phía ông, mặt vẫn nở nụ cười từ bi trước sau như , sau đó chắp tay trước ngực khom người với nàng, "A Di Đà Phật, Nữ hầu hữu lễ."

      Đồ Di Ca vừa hành lễ với nàng xong, An Ninh Hề nhịn được cười giễu cợt, giọng : "Cuối cùng đại sư cũng gọi ta là cố nhân nữa rồi."

      Đồ Di Ca hơi mỉm cười : "Thí chủ là con người mới, bần tăng chỉ hy vọng thí chủ nếu có thể đừng chấp nhất quá khứ, chi bằng cứ chính thức tiếp nhận thân phận mới của ngày hôm nay và sống cuộc sống yên lành mới này..."

      An Ninh Hề ho tiếng ngắt lời ông, sắc mặt dần biến lạnh, "Đại sư có gì cứ thẳng , cần gì phải linh tinh những thứ này, ông biết là ta nghe."

      Đồ Di Ca lắc đầu thở dài hơi, bất lực , "Nếu như vậy, bần tăng thẳng mục đích mình đến đây."

      An Ninh Hề mặt cảm xúc gật đầu.

      Đồ Di Ca giương mắt nhìn tới mấy người phía sau nàng, như tìm kiếm gì đó, chốc sau mới thu hồi tầm mắt, cười nhạt : "Nữ hầu còn nhớ bần tăng từng đề cập với người về sao tử vi ?"

      An Ninh Hề sửng sốt, rồi lập tức nhớ ra ngay, quả ông ta có từng nhắc tới vào hôm Đông Việt đãi tiệc, nhưng khi đó đúng lúc bị cắt ngang, khiến nàng gần như muốn quên luôn chuyện này. Nghĩ tới đây nàng gật đầu , "Nhớ chứ, đại sư còn chưa giải thích cho ta hiểu sao tử vi đó là gì nữa mà."

      Vẻ mặt Đồ Di Ca lập tức trở nên nghiêm túc, bình tĩnh như trần thuật: "Sao tử vi ấy chính là sao Đế Vương."

      An Ninh Hề đột nhiên trợn to hai mắt, giống như thể tin nổi lời ông ta , sau đó vô cùng tức giận nhìn trừng trừng ông hỏi, “Vậy ông sao Đế Vương xuất ở Đông Việt là có ý gì?"

      Trong câu này bao hàm quá nhiều hận ý, Đồ Di Ca nghe xong khỏi giật mình.

      "A Di Đà Phật, lần này bần tăng đến đây chính là muốn về việc này, Nữ hầu cần phải khẩn trương như thế."

      An Ninh Hề nghe vậy miễn cưỡng dằn xuống cảm xúc sục sôi trong lòng nhất thời kiềm chế được, gật đầu với ông, "Đại sư mời ."

      Đồ Di Ca thở dài : "Mấy hôm bần tăng ở Đông Việt vẫn luôn quan sát thiên tượng, ngôi sao tử vi kia cứ khi khi sao thấy được, mãi đến khi gần đây nó mới ra cách vô cùng ràng."

      An Ninh Hề siết chặt nắm tay, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất buộc mình phải kiên nhẫn lắng nghe.

      "Vì vậy cho nên bần tăng mới đuổi theo đến tận đây."

      Vừa dứt lời, An Ninh Hề bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ông, tức giận trong mắt hoàn toàn biến mất, giọng cũng trở nên hoang mang, "Ý đại sư muốn là... Sao tử vi đó là người ở trong số chúng tôi?"

      Đồ Di Ca khẽ gật đầu, biểu cảm mặt khôi phục vẻ nhu hòa vốn có, sau đó từ từ chuyển tầm mắt ra phía sau lưng An Ninh Hề.

      An Ninh Hề xoay người lại nhìn theo tầm mắt của ông, gió thẹ thổi tung rèm xe ngựa, vừa vặn cho thấy bóng dáng màu trắng ngồi nghiêm chỉnh bên trong khép hờ hai mắt, có lẽ ngủ. Chung quanh tiếng động, khoảnh khắc ấy cả thế giới như thể chìm vào im lặng bởi cảnh tượng này.

      Chương 23: Cãi mệnh trời

      Edit: TieuKhang

      con đường lớn rộng rãi bằng phẳng, Vũ Chi Duệ vững vàng điều khiển xe ngựa, nhưng tốc độ còn nhanh như khi nãy nữa.

      Bốn phía vô cùng yên tĩnh, An Ninh Hề ngồi trong xe mắt nhắm như ngủ, nhưng ra giờ phút này trong đầu nàng cứ mãi nghĩ về buổi chuyện giữa nàng và Đồ Di Ca mới vừa rồi.

      Khi đó lúc ý thức được sao tử vi Đồ Di Ca có thể là Tri Ngọc, nàng bàng hoàng khiếp sợ thôi, lập tức làm nghi vấn của mình, "Có phải đại sư nhầm lẫn gì chăng, lẽ nào ngài muốn nam sủng mà có thể là sao Đế Vương ư?"

      Đồ Di Ca thản nhiên liếc nhìn sang nàng, "Với trí tuệ của Nữ hầu, lẽ nào cho rằng chỉ là nam sủng thấp hèn đơn giản như thế sao?"

      An Ninh Hề nghẹn lời im lặng nữa.

      Đồ Di Ca tiếp: "Ngày đó tình cờ gặp ở cung Đông Việt, bần tăng xem qua tướng mạo của có chút hoài nghi, nhưng cảm nhận khi đó được ràng lắm, tuy nhiên vẫn có thể nhận ra được người này giấu tài năng, còn che giấu vô cùng kỹ lưỡng. ra nếu phải trong số mạng phải gặp kiếp nạn, e rằng lúc này đạt thành đại nghiệp."

      Trong lòng An Ninh Hề tỏ tường, đột nhiên nhìn chằm chằm Đồ Di Ca hỏi, "Vậy đại sư có thể xác minh được thân phận của người này hay ?"

      Đồ Di Ca liếc mắt nhìn bóng người bên trong xe ngựa, quay đầu lại nhìn nàng cười cười , "A Di Đà Phật, hình như Nữ hầu hiểu lầm dụng ý đến đây của bần tăng rồi, sở dĩ bần tăng với Nữ hầu những chuyện này, phải muốn trợ giúp cho việc báo thù của Nữ hầu."

      An Ninh Hề hơi ngẩn ra, sau đó cụp mắt xuống. Sở dĩ nàng muốn tìm hiểu cho bằng được thân phận của Tri Ngọc, phải là muốn biết có tâm tư gì với vị trí của mình hôm nay, cách khác, nàng chỉ đơn giản muốn biết Tri Ngọc với nàng rốt cuộc là địch hay bạn. ngờ Đồ Di Ca nhìn thấu tâm tư của nàng, ông ta vậy ràng là muốn cho nàng biết.

      Sau khi thầm suy ngẫm phen, An Ninh Hề cười nhạt giương mắt nhìn ông, "Nếu đại sư muốn tương trợ ta báo thù, vậy cho ta biết về chuyện của sao Đế Vương để làm chi?"

      Đồ Di Ca ý vị thâm sâu liếc nhìn nàng, lời ra rất nhàng từ tốn, "A Di Đà Phật, bần tăng là muốn với Nữ hầu rằng, xuất của người làm thay đổi mệnh số của sao Đế Vương, nếu còn muốn khăng khăng báo thù, e là..." Ông lắc lắc đầu thở dài tiếp: "E là giang sơn đổi chủ ..."

      An Ninh Hề nhíu nhíu mày, sau khi nghe xong những lời này sắc mặt lạnh dần, hồi lâu mới cười lạnh : "Đại sư, người đời đều xưng ông là thần tiên, những gì ông cho tới nay chưa từng sai bao giờ, chỉ là..." Nụ cười của nàng vô cùng xán lạn, mà giọng sắc lạnh bén ngót như gươm đao, "Chỉ là lần này ta nhất quyết cãi lại số trời và làm theo ý mình, nếu đại sư lo sợ việc báo thù của ta làm giang sơn đổi chủ, vậy ta nhất định trợ giúp leo lên đế vị, ông hãy đợi mà xem, sao Đế Vương chính là sao Đế Vương, thiên hạ tuyệt đối rơi vào tay người khác!" tới đây nàng bỗng dừng lại, lạnh lùng nhếch môi bổ sung thêm câu: "Đặc biệt là rơi vào tay Đông Việt vương!"

      Đồ Di Ca nghe vậy có chút ngỡ ngàng, lâu mới phục hồi tinh thần lại, buông rũ hai mắt, liên tục lắc đầu thở dài, "Cũng được, thiên hạ phân tranh, bần tăng vốn nguyện tham gia, chẳng qua vì thương tiếc Nữ hầu nửa đời cơ khổ, chỉ mong có thể điểm hóa người phần nào mà thôi, nhưng hôm nay xem ra cuối cùng bần tăng vẫn thể thành công."

      An Ninh Hề cười : "Đại sư nếu biết ta nửa đời cơ khổ, càng nên hiểu tâm trạng lúc này của ta mới đúng chứ? Hôm nay bất kể là ai cũng thể ngăn cản được quyết tâm báo thù của ta."

      Đồ Di Ca nhìn nhìn nàng, cuối cùng thêm lời nào nữa, thở dài tiếng rồi xoay người bỏ , bóng lưng dần hòa vào tia sáng còn sót lại của buổi chiều tà, tựa như vị thần tiên lẩn vào áng mây.

      An Ninh Hề thu hồi suy nghĩ từ từ mở mắt, ánh mắt thoáng dừng lại người Tri Ngọc với tâm trạng vô cùng phức tạp.

      Đối với thân phận của , nàng từng nghĩa qua rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ có mệnh sao Đế Vương. Nếu vậy, nàng khiến điều đó trở thành thực. Cái ngày khiến cho Sở Nghiệp Kỳ con người có tham vọng đáy và lòng muốn xưng bá kia nằm rạp dưới chân nam sủng của nàng, cảnh tượng đó nhất định vô cùng thú vị. Nghĩ vậy nàng khỏi mỉm cười hân hoan.

      Tri Ngọc đúng lúc tỉnh lại ngay thời điểm đó, vừa mở mắt liền nhìn thấy nụ cười hào hứng ấy của An Ninh Hề. Trước đó bị thương, cộng thêm tiêu hao hết nội lực, cho nên vừa chợp mắt chút mà ngủ say, nào ngờ vừa tỉnh lại thấy An Ninh Hề vốn nên ngủ giờ lại ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, còn kỳ quái mỉm cười mình.

      An Ninh Hề cũng thấy Tri Ngọc tỉnh lại, bỗng chốc hơi sững sờ. Bởi do được nghe nghe Đồ Di Ca là sao Đế Vương nên lúc này nhìn cứ cảm thấy còn giống như trước nữa.

      "Quân thượng thấy đỡ hơn chưa?"

      Tri Ngọc thấy An Ninh Hề chỉ nhìn mình nhưng gì, đành lên tiếng trước để phá tan căng thẳng. An Ninh Hề lúc này mới sực tỉnh, khẽ gật đầu , "Đỡ hơn nhiều rồi, thương thế của ngươi thế nào?"

      Tri Ngọc cười nhạt đáp, " sao, Quân thượng yên tâm."

      An Ninh Hề nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy được tự nhiên, nàng biết lúc này nên gì cho phải. Nàng đương nhiên thể trực tiếp ra chuyện là sao Đế Vương, bởi vì chính bản thân nàng còn chưa thể đoán được sau khi ra chuyện này dẫn đến kết quả gì. Dù sao từ đầu đến cuối biểu của Tri Ngọc vẫn luôn thể tranh giành quyền thế, ngoài mặt luôn tỏ ra trong lòng lúc nào cũng chỉ có mỗi Nữ hầu, còn chất trong lòng nghĩ thế nào, sợ là cũng chẳng có ai mà biết được.

      An Ninh Hề nghĩ vậy nén được tiếng thở dài, rốt cuộc phải làm sao mới có thể dọ thám được suy nghĩ trong lòng đây?

      Quả còn cách nào khác, An Ninh Hề bèn đặt mình là Tri Ngọc, nếu bản thân là người giấu diếm tài năng, đồng thời cũng có ý nghĩ muốn nắm giữ thiên hạ làm sao...

      Ngay sau đó, An Ninh Hề nghĩ thông suốt được rất nhiều mấu chốt, giương mắt nhìn sang Tri Ngọc, lần này tâm trạng nàng nhõm hơn rất nhiều. Nếu thể trực tiếp xuống tay với , vậy chỉ còn cách ra tay với Tần Hạo người gần gũi bên cạnh nhất, chỉ cần Tri Ngọc cam chịu ngồi im, nhất định có kế hoạch của mình, mà có kế hoạch các mối liên quan ở trong đó.

      Bất cứ là chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến người ắt hẳn dễ điều tra hơn.

      An Ninh Hề bên này vạch ra hướng cho mình, đột nhiên nghe Tri Ngọc ở bên cạnh hỏi, "Quân thượng có cách nhìn như thế nào đối với chuyện thích khách lần này?"

      Tri Ngọc dĩ nhiên biết An Ninh Hề suy nghĩ những chuyện có liên quan về , từ lúc lên xe đến giờ trong lòng cứ luôn nghĩ đến chuyện lần này bị hành thích, sau khi phân tích tường tận mọi chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy đúng. về những cấm vệ quân Đông Việt kia, phản ứng đầu tiên của khi đó có lẽ là do Lục công tử Đông Việt phái tới, nhưng lúc này ngẫm nghĩ lại nhận ra trong đó có vấn đề.

      Nếu là Lục công tử Đông Việt phái tới, việc đầu tiên là y phải có đủ năng lực sai phái được cấm vệ quân Đông Việt. Nhưng thực tế, Lục công tử này ngoại trừ được Đông Việt vương thương che chở trong lòng bàn tay ra có bất kỳ quyền hành nào.

      Thế lực bảo vệ vương cung của nước tất nhiên chỉ có quân chủ của nước đó mới có thể sai khiến được.

      Nghĩ tới đây, Tri Ngọc lại nhớ đến cái chắp tay thi lễ từ xa nóng lạnh của An Ninh Hề với Đông Việt vương trước khi , chẳng lẽ Nữ hầu cũng nghĩ tới điểm đó? Cho nên mới hỏi câu hỏi mới vừa rồi.

      An Ninh Hề nghe xong câu hỏi, mới nhớ ra đầu còn có vấn đề khó giải quyết chờ. Nàng suy nghĩ lúc rồi với Tri Ngọc: "Vụ thích khách phía Đông Việt, bổn cung muốn truy cứu nữa."

      Tri Ngọc sững sờ, lại thấy An Ninh Hề đột nhiên cười giễu cợt bổ sung thêm: "Bởi vì sớm muộn cũng phải đòi lại, cho nên chuyện này cứ từ từ."

      Tri Ngọc nhíu nhíu mày, có phần ý trong lời của nàng, bèn hỏi tiếp: "Vậy Quân thượng có biết thích khách phía bên Nam Chiêu từ đâu mà đến hay ?"

      An Ninh Hề giống như vô thức nghịch lọn tóc đen rũ ở trước ngực, mắt nhìn chăm chăm về hướng khác thản nhiên : "Biết ngoài mặt có tác dụng gì? Còn tưởng những kẻ này lần trước bị bổn cung diệt trừ sạch , ngờ vẫn còn sót lại số phần tử xấu."

      Vũ Chi Duệ ngoài xe nghe cuộc chuyện bên trong xe liền vội vàng : "Là thuộc hạ vô năng, đến nay vẫn chưa tra ra được kẻ chủ mưu đứng phía sau."

      An Ninh Hề nghe được giọng áy náy của , khẽ thở dài tiếng, "Bỏ , cho cùng cũng tại bổn cung chủ quan khinh thường, đâu thể trách ngài được."

      Vũ Chi Duệ nghe xong lời này mà lòng như sóng cuộn, càng cảm thấy tội lỗi muôn phần.

      ra Tri Ngọc cũng cảm thấy rất lạ, trước kia tuy Nữ hầu cũng từng bị ám sát nhưng đều là ở ngoài cung, hôm Nữ hầu vừa trọng thương tỉnh lại, ngờ lại có kẻ dám trực tiếp xông vào cung điện để hành thích, mà lần này còn vào đến tận cung điện của Đông Việt.

      Nghĩ đến đêm đó đột nhiên đổ mưa to. Tri Ngọc chợt tỉnh ngộ, những kẻ thích khách này chắc hẳn sớm theo nhóm người họ lẻn vào Đông Việt, chờ đợi thời cơ hành động, cho nên mới nhân lúc mưa to tập kích, đúng lúc bên vương cung vương Đông Việt cũng ra tay với An Ninh Hề, việc này thể nghi ngờ là trợ giúp cho hành động của bọn họ.

      "Sau khi về Nam Chiêu Quân thượng có dự tính gì ?" Nếu An Ninh Hề muốn truy cứu với thích khách bên Đông Việt nữa, nên muốn biết tiếp theo An Ninh Hề đối phó với phía Nam Chiêu như thế nào.

      An Ninh Hề nghe xong ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ lúc, rồi đột nhiên cười : "Sau khi về Nam Chiêu, để mừng bổn cung được bình yên vô , nên thiết đãi yến tiệc quần thần mới phải."

      Tri Ngọc sững sờ, thấy nụ cười thâm ý của An Ninh Hề mới chợt hiểu ra. Nàng là hoài nghi trong triều có người xuống tay với mình, muốn mượn cơ hội này thử dò xét?

      suy nghĩ, An Ninh Hề quay đầu lại với : "Đến lúc đó ngươi cũng đến cùng bổn cung dự tiệc nhé."

      Tri Ngọc nghe vậy thoáng ngạc nhiên hiểu, theo lý với thân phận của mình mà An Ninh Hề làm thế rất có thể bị quần thần lên án, nhưng vốn cũng chẳng phải người cậu nệ lễ tiết của miệng đời, nếu Nữ hầu lên tiếng vậy, cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý.

      cho cùng, chỉ muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc Nữ hầu đối phó như thế nào mà thôi.
      Huỳnh Thượng Hỷ, 139huyenlaw68 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Tài tử Lang Thanh Dạ
      Edit: TieuKhang

      Thời tiết gần cuối mùa thu, lúc nhóm người An Ninh Hề đường chạy về Nam Chiêu cảm thấy se se lạnh.

      Sau khi về đến cung đình Nam Chiêu, An Ninh Hề triệu kiến quần thần xử lý chính trước, cũng cung Thiên Thọ thỉnh an Cơ thái hậu, mà gọi Vũ Chi Duệ theo dõi Tần Hạo, dặn phải ghi lại ràng chi tiết những nơi Tần Hạo hay gặp và tiếp xúc những ai rồi quay về báo lại với nàng. Vũ Chi Duệ mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn cung kính tiếp nhận nhiệm vụ.

      Làm xong chuyện đó, An Ninh Hề mới bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị yến tiệc mà nàng trước đó.

      Nàng mơ hồ cảm thấy thích khách lần này nhất định là có liên quan với thế lực trong triều, vì vậy mới nghĩ ra dùng cách này thử dò xét phen, nhân tiện để thắt chặt tình cảm hơn với đám người thân nhưng tính là thân thiết kia với mình.

      Sau khi biết được thân phân sao Đế Vương của Tri Ngọc, cũng biết trong tay Tri Ngọc rốt cuộc có quyền lực nào hay , nên An Ninh Hề muốn trải đường cho từ trong thế lực của mình trước, và buổi tiệc lần này chính là cơ hội tốt nhất.

      ra đúng là hơi hoang đường, thực ra An Ninh Hề muốn mượn cơ hội này để mọi người thấy mình trọng dụng Tri Ngọc, bước kế tiếp để quần thần Nam Chiêu xu nịnh Tri Ngọc để khuếch trương thế lực.

      Vì để cho Tri Ngọc được tham gia yến tiệc lần này, nàng khéo léo đem trọng trách nặng nề giao cho là phụ trách buổi tiệc, còn mình theo Lật Thiến bắt đầu chính thức học bắn tên.

      Lật Thiến thấy nàng học rất nghiêm túc, có khi còn quên luôn cả ăn uống mà kinh ngạc thôi, có lần thậm chí còn thử dò hỏi nàng có ý muốn tranh bá thiên hạ này .

      An Ninh Hề sau khi nghe xong lại chỉ lắc đầu cười cười, lạnh nhạt đáp: "Bổn cung đối với việc thống trị thiên hạ quả chẳng có chút hứng thú nào, chỉ muốn đứng ngoài xem thuộc về tay ai, nếu nó thuộc về tay người nên có, dù cho có đảo lộn cả thiên hạ này bổn cung cũng giành về cho bằng được."

      Lật Thiến nghe xong cũng hoảng sợ, cuối cùng vẫn hiểu rốt cuộc nàng có muốn hay , nhưng thể hỏi tiếp chỉ đành im lặng cho qua.

      Thời gian lại qua thêm năm ngày, tất cả chuẩn bị ổn thỏa, An Ninh Hề triệu tập quần thần thiết yến tại điện Phù Minh cạnh cung Tấn Dương, vua tôi cùng vui vẻ.

      An Ninh Hề hạ chỉ chỉ cần là triều thần đều có thể mang theo chính thất dự tiệc, hoàng thân quốc thích trừ có thể dẫn theo chính thất ra còn được mang theo con trai lớn tham dự, vì vậy chập chiều tối điện Phù Minh tấp nập bóng người, quần là áo lượt, xinh tươi phơi phới, sang trọng đẹp đẽ vô cùng, khí rất vui tươi sôi nổi náo nhiệt.

      bậc thềm ngọc đại điện, giữa vị trí trung tâm đặt chiếc bàn dài tinh xảo, An Ninh Hề thân triều phục ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau, cạnh bên trái của nàng là Cơ thái hậu, bên phải là Tri Ngọc với toàn thân áo trắng, cách ăn mặc vô cùng đơn giản.

      thể khen lần này Tri Ngọc an bài buổi tiệc rất thỏa đáng, bởi vì song song với vị trí dưới bậc thềm ngọc là nghiêm túc dựa theo chức quan cao thấp để an bài, lại còn khéo léo nghĩ cho mặt mũi rất nhiều hoàng thân quốc thích. Ví dụ như trưởng tỷ An Tĩnh Hề của nàng cùng phò mã Lang Thanh Dạ được sắp xếp ngồi hàng đầu bên phải, còn Hoắc Tiêu vốn nên ngồi phía bên này lại an bài y cùng Lang thái phó ngồi chung ở ngồi hàng đầu bên trái. Tính ra đều lo nghĩ cho hai bên, tuyệt đối nặng bên nào.

      Sau khi An Ninh Hề lướt xem qua lượt, hết sức tán thưởng vỗ vỗ lên mu bàn tay Tri Ngọc đặt gối, để bày tỏ công nhận về năng lực của mình dành cho .

      Quần thần ngồi phía dưới thấy cảnh này, vốn ôm lòng nịnh nọt lấy lòng Tri Ngọc giờ càng cười phụ họa tâng bốc, mà những người ban đầu khinh thường Tri Ngọc giờ còn dám nữa, dù sao Quân thượng cũng biểu lộ tình cảm của mình đối với Tri Ngọc ràng thế kia mà.

      An Ninh Hề thấy chúng thần đều ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Cơ thái hậu, cười hỏi, "Mẫu hậu thấy có thể khai tiệc được chưa?"

      Cơ thái hậu lúc này cau mày nhìn chằm chằm Tri Ngọc, bỗng nghe An Ninh Hề hỏi mới giật mình hoàn hồn khẽ gật đầu.

      An Ninh Hề thấy bà dường như có phần bất mãn với việc mình mang theo Tri Ngọc tham dự tiệc, thầm trách mình sơ ý, đúng ra nên với bà trước tiếng mới phải, dầu gì nay bà cũng là thái hậu của nước, ngồi ngang hàng với nam sủng như thế tất nhiên trong lòng thấy khó chịu.

      An Ninh Hề lặng lẽ thở dài, quay đầu cao giọng với quần thần: "Các vị ái khanh cần giữ lễ tiết, khai tiệc ."

      Quần thần lập tức đồng thanh hô vang: "Tạ Quân thượng." Sau đó trong điện vang lên tiếng nâng chén cụng nhau chúc mừng, cùng với tiếng cười hân hoan của mọi người khiến cho bầu khí trong điện bỗng chốc hòa hợp vui vẻ và ấm áp.

      An Ninh Hề giơ lên ly rượu hướng về phía Lật Thiến ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải, Lật Thiến được an bài ngồi song song cùng hàng với Vũ Chi Duệ, "Lật thái phó từ Tây Hoa xa xôi đến đây, hôm nay buổi tiệc này thứ nhất là bổn cung tự chủ trương tổ chức đón gió tẩy trần cho mình, mặc khác quan trọng hơn hết chính là hoan nghênh Lật thái phó ngài, bổn cung tại đây kính Lật thái phó chén, mong Lật thái phó đừng từ chối tấm lòng này."

      Tầm mắt Lật giống như hờ hững liếc qua Tri Ngọc, sau đó mới nhấc ly rượu cung kính trả lời: "Đa tạ thánh ân của Quân thượng." nàng nhậm chức thái phó tại Nam Chiêu, nên cũng chiếu theo quần thần Nam Chiêu xưng An Ninh Hề tiếng "Quân thượng". Sau khi xong, nàng rất hào phóng uống hơi cạn sạch ly rượu.

      An Ninh Hề thấy thế, nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó cũng uống hơi cạn sạch ly rượu.

      Kính rượu Lật Thiến xong, An Ninh Hề mới tỉ mỉ quét mắt nhìn quần thần trong điện, vừa nhìn vừa phân tích chỗ ngồi đại diện cho thế lực của họ. Nhưng khi nhìn hết vòng, An Ninh Hề thất vọng phát , thế lực Nam Chiêu nay phân bố quá ràng thấu đáo, đơn giản chính là chia ra hai phái, phái văn có Lang thái phó cầm đầu, phái võ thể nghi ngờ chính là Hoắc Tiêu cầm đầu, mà hai người này đều kính trọng lẫn nhau, hề có cái gọi là tranh đấu gay gắt sống còn.

      thực tế, nếu hai phái này có tranh đấu với nhau, e là với Nữ hầu trước kia, Nam Chiêu sợ rằng khó mà chống đỡ được đến ngày hôm nay.

      Nghĩ đến điểm này, An Ninh Hề khỏi có chút thất vọng, hôm nay mình nghiễm nhiên ngồi ngôi cao ở vương cung Nam Chiêu, nhưng phía sau biết có bao nhiêu mầm mống hiểm họa, điều này khiến nàng hết sức vui, nếu bản thân còn chưa báo được mối thù bằng máu kia mà nộp mạng bởi Nam Chiêu, đây há chẳng phải được bằng mất?

      suy nghĩ, Tri Ngọc đột nhiên kéo ống tay áo nàng, An Ninh Hề sực tỉnh quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt Tri Ngọc hơi nhướn sang bên phải, ra dấu bảo nàng nhìn qua bên đó.

      An Ninh Hề theo tầm mắt nhìn qua mới biết ra có người đứng dậy bẩm báo gì đó với nàng, vội nghiêm mặt bình tĩnh nhìn về phía người nọ.

      Đó là nam tử trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ chừng hai ba hai bốn, diện mạo lịch thanh tú, hành lễ với An Ninh Hề. An Ninh Hề nhìn qua thấy An Tĩnh Hề ngồi đoan trang bên cạnh , lập tức hiểu ra chính là Lang Thanh Dạ Lang thượng thư lệnh mà lần trước Tri Ngọc đề cử nàng dẫn theo Đông Việt, cũng là con trai độc nhất của Lang thái phó.

      "Lang thượng thư lệnh có chuyện gì cần tấu?" An Ninh Hề xong nhìn rồi lại nhìn sang An Tĩnh Hề mặt mày như vẽ ngồi ở bên cạnh, lòng kiềm được thầm khen đây quả đôi trai tài sắc xứng lứa vừa đôi.

      Lang Thanh Dạ với An Ninh Hề: "Bẩm Quân thượng, yến tiệc vui vốn nên nhắc đến chuyện này, nhưng tình liên quan trọng đại, thần thể chậm trễ bẩm báo lên Quân thượng, kính mong Quân thượng thứ tội."

      An Ninh Hề nghe vậy sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, "Lang thượng thư lệnh có chuyện gì cứ việc bẩm báo lên."

      Lang Thanh Dạ khom người đáp vâng rồi tiếp: "Quân thượng hao phí bao nhiêu tiền của cho quân , mà dân chúng là người gánh lấy gánh nặng ấy, thần muốn xin Quân thượng hãy lo nghĩ cho cuộc sống của lê dân bá tánh."

      Lang Thanh Dạ vừa dứt lời, bốn phía liền vang lên nhiều tiếng hít thở, An Tĩnh Hề ở bên cạnh cũng sợ hãi liếc nhìn An Ninh Hề, giật ống tay áo phu quân như muốn ngăn cản y đừng nữa.

      Quan chức Lang Thanh Dạ là Hộ Tào thượng thư lệnh, quan tâm đến vấn đề dân sinh là sai, thế nhưng những quan viên cao hơn còn chưa lên tiếng ra, mà lúc này lại đứng lên bẩm báo như vậy là đúng.

      An Ninh Hề nhướn nhướn mày, từ từ nhếch môi, nhưng nàng trả lời Lang Thanh Dạ mà quay đầu sang hạ giọng hỏi Tri Ngọc: "Tri Ngọc cảm thấy người này có thể dùng được ?"

      Tri Ngọc sững sờ, hiển nhiên ngờ An Ninh Hề trưng cầu ý kiến mình, đến nỗi qua lúc lâu sắc mặt mới khôi phục lại lạnh nhạt vốn có, gật đầu : " chỉ có thể dùng, còn phải nên trọng dụng."

      An Ninh Hề gật đầu cười, quay đầu lại với Lang Thanh Dạ: "Lang thượng thư lệnh có tiếng là đệ nhất tài tử Nam Chiêu, lại còn là phò mã của trưởng tỷ bổn cung, vậy mà hôm nay còn dậm chân ở vị trí này, đúng là đáng tiếc."

      Lời nàng vừa dứt, chung quanh lại lần lượt thở sâu, ai nấy đều giống như dám tin nhìn nàng chằm chằm, cũng chẳng hiểu đây là tình huống gì. Bọn họ vốn còn cho rằng An Ninh Hề rất tức giận khi nghe Lang Thanh Dạ vậy, nào ngờ Lang Thanh Dạ chỉ bị giáng chức quan, thậm chí còn sắp được thăng quan tiến chức.

      Lúc này An Ninh Hề lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Tiêu, bình tĩnh : "Sau này tất cả chi phí tiêu dùng cho quân đội phải trình diện rạch ròi trước mặt bổn cung, bổn cung cần phải cho dân chúng Nam Chiêu lời giải thích hợp lý, dẫu sao dân chúng cũng là người nộp thuế."

      Hoắc Tiêu nghe vậy vội vàng đứng dậy chắp tay đáp vâng, nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy vui, bởi vì An Ninh Hề vậy thể nghi ngờ là khiến cho người khác nghĩ rằng trục lợi quân lương, nhưng lời hết sức uyển chuyển khéo léo đó của An Ninh Hề làm chỉ đành đè nén lại cảm xúc này.

      An Ninh Hề xong rồi quay đầu sang với Lang Thanh Dạ: "Tạm thời khanh vẫn giữ chức Hộ Tào thượng thư lệnh, nhưng sau này nếu có bất kỳ chuyện gì cũng có thể trực tiếp tiến cung bẩm báo với bổn cung, để bổn cung suy xét cân nhắc lại cho khanh chức quan thích hợp hơn."

      Bản thân Lang Thanh Dạ cũng hiểu tại sao kết quả lại thành ra thế này, chuyện vốn muốn mạo hiểu đưa ra lời can gián còn bị phụ thân và thê tử phản đối, nhưng lúc này biết điều gì xui khiến lại đứng lên , nào ngờ còn được An Ninh Hề khích lệ. Thấy kết quả như thế, Lang thái phó đương cùng trưởng công chúa hiển nhiên cũng sững sờ ngơ ngác.

      Sau hồi sợ hãi, Lang Thanh Dạ mới hoàn hồn vội vàng quỳ xuống cảm tạ Quân thượng thánh Ân. Lúc ngẩng đầu lại thấy An Ninh Hề trầm tư suy nghĩ, như thả hồn vào cõi thần tiên nào vậy.

      là, dòng suy nghĩ của An Ninh Hề quả cũng biết trôi dạt về phương nào, bởi vì nàng phát buổi tiệc này dường như có giúp ít gì được cho chuyện thích khách, nên nàng suy nghĩ sang cách khác.
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 25: Vi hành Lãm Nguyệt lâu
      Edit: TieuKhang

      Cung yến xong, đêm dần về khuya, thế nhưng cung Trữ Minh vẫn đèn đóm sáng rực, An Ninh Hề ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn im lặng nghe Vũ Chi Duệ bẩm báo.

      "Mấy ngày nay Tần Hạo chỉ qua những nơi này?" Vũ Chi Duệ bẩm vừa xong An Ninh Hề lập tức hỏi.

      Vũ Chi Duệ gật đầu, "Chỉ có những nơi đó, thuộc hạ luôn theo rời, có sai sót."

      An Ninh Hề chống tay lên trán, hơi nheo mắt trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Những nơi Tần Hạo qua đều là mấy tiệm cơm quán rượu trong thành Kim Lăng, thậm chí còn rảo qua mấy gian hàng buôn bán ngoài trời này nọ vân vân… Dựa theo những điều này, đây chính là cách để Tri Ngọc thu thập tin tức, cách khác, cuối cùng Tri Ngọc cam lòng ngồi im.

      Nghĩ đến kết quả này, An Ninh Hề hết sức hài lòng cười với Vũ Chi Duệ: "Những nơi này và người có liên quan trong đó khanh phải đều nhớ kỹ, căn dặn quan viên lớn trong thành Kim Lăng được đàn áp can thiệp, lúc cần thiết thậm chí phải hỗ trợ thêm nếu bọn họ cần."

      Vũ Chi Duệ kinh ngạc nhìn An Ninh Hề, tuy hiểu nguyên nhân nhưng vẫn vội vàng khom người đáp vâng. muốn cáo từ rời , lại thấy An Ninh Hề bưng lên chung trà uống hớp, sau đó đột nhiên hỏi : "Trong thành Kim Lăng có chỗ nào mà các đại thần trong triều ta hay ?"

      Vũ Chi Duệ nhất thời theo kịp suy nghĩ chuyển đổi của nàng, sửng sốt lúc mới đáp lại: "Nếu những nơi mà đại thần thích , e là chỉ có Lãm Nguyệt lâu thôi."

      An Ninh Hề cao giọng “Ồ” tiếng, "Vậy đó là nơi nào?"

      Vũ Chi Duệ hơi xấu hổ ho tiếng, "Là kỹ viện lớn nhất ở thành Kim Lăng."

      An Ninh Hề thấy dáng vẻ đó của chỉ nhếch môi khẽ cười: "Vũ thái phó qua chưa?"

      Mặt Vũ Chi Duệ bỗng chốc đỏ lựng, lúng túng hồi lâu mới gật đầu, sau đó lại vội vàng bổ sung: "Nhưng thuộc hạ chỉ hai lần thôi."

      An Ninh Hề cười cười, trêu chọc nữa, phất tay : "Khanh xuống , ngày mai mặc thường phục tới đây với bổn cung đến nơi."

      Vũ Chi Duệ thểở lại thêm được nữa, nghe vậy chỉ biết luôn miệng đáp vâng, sau đó vội vàng hành lễ cáo lui, đến cả ngày mai đâu cũng quên hỏi luôn.

      Ngày hôm sau vẫn như lệ thường, lâm triều xong An Ninh Hề về lại cung Trữ Minh thay đổi thường phục, bước ra cửa điện với Vũ Chi Duệđứng cạnh cửa: "Theo ta đến Lãm Nguyệt lâu tham quan chút." Lúc này Vũ Chi Duệ mới biết ra tối qua nàng hôm nay đến nơi chính là muốn đến Lãm Nguyệt lâu, thảo nào bảo mình hôm nay mặc thường phục.

      Là vua của nước mà muốn đến thanh lâu, tin tức này cũng quá mức rúng động, đến nỗi Vũ Chi Duệ sau khi nghe xong trong lúc nhất thời thể nào nhấc nổi bước chân.

      An Ninh Hề xoay người lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của , lạnh nhạt hỏi, "Vũ thái phó có điểm nào vừa ý chăng?"

      Vũ Chi Duệ giật mình vội lắc đầu, thấy nàng thân nữ trang trắng ngời, do dự đưa ra đề nghị, "Bỏ qua việc tại sao Quân thượng lại muốn đến Lãm Nguyệt lâu, chỉ đến bộ xiêm y này thôi thích hợp rồi, Lãm Nguyệt lâu là kỹ viện, mà Quân thượng lại mặc nữ trang, e là vào được."

      An Ninh Hề nghe vậy cười cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Vũ thái phó cho rằng ta thay nam trang là nhất định có thể vào?" Vũ Chi Duệ còn sửng sốt nghe nàng tiếp: "Lãm Nguyệt lâu nếu là kỹ viện lớn nhất tại thành Kim Lăng, vậy tú bà kia chắc hẳn là có mắt nhìn người, muốn nữ giả trang nam trước mặt bà ta như thế phải múa rìu qua mắt thợ sao? Đến lúc đó người ta có ấn tượng xấu, mặc kệ chúng ta vì lý do gì mà đến cũng nhận định rằng chúng ta có dụng tâm khác."

      Vũ Chi Duệ lập tức hiểu ra, nghĩ đến bộ dáng tinh khôn lõi đời của Cát tỷ tỷ tú bà Lãm Nguyệt lâu kia, lập tức đồng ý với cách nghĩ của An Ninh Hề.

      An Ninh Hề xong trì hoãn thêm liền cất bước thẳng ra ngoài, vừa vừa : "Nhanh chút , chúng ta sớm về sớm, đừng để người khác biết." Dù sao cũng là vua của nước, An Ninh Hề nghĩ vẫn nên để ý đến sựảnh hưởng.

      Vũ Chi Duệ cùng phía sau hỏi, "Quân thượng cần xe ngựa sao?"

      An Ninh Hề lắc lắc đầu nhưng quay lại, "Xe ngựa trong cung rất dễ gây chú ý, tốt nhất vẫn nên bộ thôi, bổn cung cũng có thể thưởng thức quan cảnh của thành Kim Lăng."

      Vũ Chi Duệ theo phía sau nàng quãng đường rất dài, mãi khi ra đến cửa cung, cuối cùng hết nhịn nổi hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Quân thượng sao đột nhiên muốn đến Lãm Nguyệt lâu?"

      An Ninh Hề cười cười, "Chỉ là cảm thấy nơi như thế rất dễ dò hỏi thu tập được tin tức thôi." xong, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Vũ Chi Duệ, "Vũ thái phó nhận thấy đám thích khách ở Đông Việt và Nam Chiêu ám sát bổn cung là do ai phái đến?"

      Vũ Chi Duệ ngờ nàng lại bất thình lình hỏi vấn đề này, sau hồi ngỡ ngàng rồi lắc lắc đầu, nghĩ ra.

      An Ninh Hề cười cười, "Tóm lại nhất định là người có quyền thế, nếu nhóm tổ chức thích khách kia sao có thể sau khi bị ngài tiêu diệt rồi mà vẫn còn bảo toàn được số lượng thích khách nhiều đến vậy? Nếu có quyền thế, chúng ta lại thể tra được manh mối nào ràng, vậy chỉ đành đến nơi dễ rò rỉ tin tức nhất để tra chút xem sao." Hôm qua sau khi nàng nghe Tần Hạo đến những nơi đó xong mới nghĩ tới điểm này.

      Vũ Chi Duệ lúc này mới hiểu, ánh mắt nhìn An Ninh Hề trở nên khác xưa, mấp máy môi cả buổi mới thốt lên được tiếng "Quân thượng", trong giọng mang theo khâm phục.

      An Ninh Hề nghe vậy vội xoay người lại khoát tay áo, làm động tác im lặng đừng lên tiếng với .

      Vũ Chi Duệ quan sát chung quanh, lúc này mới phát sắp ra khỏi phạm vi cung thành, lâu nữa đến đường lớn, khó trách An Ninh Hề lại ngăn cản gọi nàng Quân thượng. có chút khó xử nhìn An Ninh Hề, hạ thấp giọng hỏi: "Vậy thuộc hạ nên xưng hô với Quân thượng thế nào?"

      An Ninh Hề cười cười, "Gọi tiểu thư được rồi, ngài cũng đừng xưng là thuộc hạ gì đó, tránh cho người khác hoài nghi."

      Vũ Chi Duệ vội vàng đồng ý.

      lâu sau hai người ra đến đường cái. Còn chưa tới buổi trưa, quán rượu bắt đầu nhiệt tình chào mời khách hàng, trước cửa hàng son phấn dưỡng da tấp nập những trẻ tuổi xinh đẹp lựa chọn hàng hóa, nhiều cửa hàng mọc san sát nhau. Người đường phố nhộn nhịp tấp nập, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ vui đùa chạy giỡn lướt qua, tuy náo nhiệt nhưng mất vẻ yên bình ấm no.

      Từ sau khi tỉnh lại cho tới nay, đây là lần đầu tiên An Ninh Hề cảm thấy có phần thích thành Kim Lăng, nhịn được khen ngợi, hổ danh là mảnh đất trù phú và no ấm, đây mới chân chính đúng là cuộc sống phồn hoa sầm uất.

      Vũ Chi Duệ thấy nàng luôn nhìn ngắm bốn phía, cười : "Tiểu thư quản nước tốt, mới tạo dựng được Kim Lăng có được ngày hôm nay."

      Đáng tiếc lời vừa dứt, bên cạnh có người hợp thời : "Gần đây hình như triều đình tăng cường quân bị, cứ tiếp tục như thế, sợ là những ngày tháng tốt lành của Kim Lăng còn được bao lâu nữa." xong thở dài não nuột.

      An Ninh Hề dừng bước, nhìn hai người ngồi ở quán trà xách đó xa vừa uống trà và tán dóc, nàng chỉ thoáng dừng lại rồi tiếp tục về phía trước.

      Vũ Chi Duệ nghĩ nàng giận, vội bước lên lựa lời an ủi: "Tiểu thư đừng so đo với đám dân chúng có não này, bọn họ biết được gì chứ, chỉ biết trước mắt mà nghĩ xa hơn."

      An Ninh Hề quay đầu nhìn rồi mỉm cười : "Yên tâm, ta đâu có giận, họ chẳng qua chỉ lo cho cuộc sống của mình nên mới vậy, việc đó cũng có gì đáng trách. Về chuyện tăng cường quân bị bắt buộc phải làm, thế cục thiên hạ nay rơi vào tính huống hỗn loạn, chừng kể từ nay Nam Chiêu cũng bị cuốn vào, vì vậy chi bằng chúng ta hãy chuẩn bịmọi thứ sẵn sàng trước. Nếu , với thịnh vượng giàu có như Nam Chiêu mà có lực lượng quân binh hùng hậu làm chỗ dựa, ngày sau chắc chắn bị người khác tranh đoạt, tình huống càng tồi tệ hơn."

      Vũ Chi Duệ nghe vậy rất tán thành, gật đầu : "Tiểu thư rất đúng."

      Hai người lại thêm tầm nén nhang, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà hai tầng xa hoa lộng lẫy.

      An Ninh Hề ngước nhìn ba chữ to đùng "Lãm Nguyệt lâu" tấm biển trước cửa, sờ tay vào ngực lấy ra con dấu mang theo đại diện cho thân phận xoay người đưa cho Vũ Chi Duệ, "Ngài cầm cái này vào đưa cho tú bà xem, nếu bà ta nhìn mà vẫn trực tiếp thẳng với bà ta về thân phận của ta, nhớ đừng để cho người thứ ba biết là được."

      Vũ Chi Duệ thấy nàng muốn để lộthân phận vội khuyên ngăn: "Tiểu thư được, chuyện này rất nguy hiểm, nơi này rồng rắn lẫn lộn, ngộ nhỡ lại gặp thích khách..."

      An Ninh Hề giơ tay ngắt lời , "Ngài cứ làm theo lời ta , nơi này phần nhiều là quan cao chức trọng ra vào, nên dễ gặp phải bất trắc gì đâu."

      Vũ Chi Duệ nghe vậy chỉ đành gật đầu, rồi mang theo con dấu vào.

      An Ninh Hềở ngoài đợi, lát sau bỗng nghe từ lầu hai Lãm Nguyệt lâu văng vẳng vọng ra tiếng hát, mang theo đơn khó nên lời, lời ca như thởthan oán thán, "Tri kỷ nơi đâu trong biển người, đến cùng trời cuối đất vẫn chốn về..."

      Tiếng hát bay bổng xa xăm như mang theo nỗi lòng ai oán, bày tỏ nỗi khổ bi thương nơi nương tựa, khiến An Ninh Hề bỗng chốc giật mình đứng im tại chỗ.
      Tại sao lại cảm thấy bài hát này như hát cho mình?

      Nàng ngước mắt lên nhìn, cạnh cửa sổ lầu hai chỉ loáng thoáng rọi ra chiếc bóng mơ hồ, thấy diện mạo của hát. lúc này phía trước truyền đến tiếng bước chân vội vã, An Ninh Hề thu hồi tầm mắt nhìn về phía người tới, thấy Vũ Chi Duệ theo sau lưng tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín. Lúc đến trước mặt nàng mà vẫn chưa hết vẻ bàng hoàng, chỉ hành lễ chứ xưng hô gì với nàng, có lẽ được Vũ Chi Duệ căn dặn nên dám để lộ thân phận của An Ninh Hề.

      An Ninh Hề quan sát đánh giá nàng ta phen, nàng vận thân xiêm y đỏ sậm, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng khác gì quý phụ nhà quan, hoàn toàn có chút gì là nữ tử phong trần.

      "Vị này chính là quản của Lãm Nguyệt lâu?"

      nghe vậy, lập tức kính cẩn gật đầu đáp vâng, "Ta là tú bà nơi này, mọi người đều gọi ta là Cát tỷ tỷ."

      An Ninh Hề cười cười, với nàng ta: " biết Cát tỷ tỷ có thể mời ta vào trong ngồi lúc được , ta có chút chuyện muốn cùng Cát tỷ tỷ thương lượng."

      Ngày thường Cát tỷ tỷ được mọi người gọi như vậy quen, nhưng lúc này được vua của nước gọi nàng ta là tỷ tỷ, nhất thời cảm thấy sợ hãi vô cùng, biết đứng đây chuyện cũng tiện nên vội vàng mời An Ninh Hề vào trong.

      Vẫn chưa tới giờ kỹ viện đón khách, người trong lầu cũng nhiều, có chúng vắng vẻ. Cát tỷ tỷ đưa An Ninh Hề và Vũ Chi Duệ lên lầu hai, sau đó vào căn phòng lịch trang nhã, đợi nàng ngồi xuống xong mới thận trọng hỏi: "Quân thượng... có gì căn dặn?" Nơi này có người ngoài, nàng ta cần phải kiêng dè nữa.

      An Ninh Hề nhếch môi cười, hờ hững nhìn nàng ta, "Đừng chi mà căn dặn, chỉ muốn mời Cát tỷ tỷ hợp tác với bổn cung mà thôi..."
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 26: Tôn Vô Gia diễm kỹ
      Edit: TieuKhang

      Tiếng hát ấy vẫn du dương ngân vang trong Lãm Nguyệt lâu, tuy thể nhưng cứ như có làn gió mát dìu dịu lướt qua tim, khiến người nghe cảm thấy tâm tình rất nhàng thư thái.

      chuyện với Cát tỷ tỷ xong, An Ninh Hề vừa rời khỏi phòng nghe được tiếng hát đó, vẫn là tiếng hát như khi đứng dưới lầu nghe, cũng chính là hai câu mà khi nãy, "Tri kỷ nơi đâu trong biển người, đến cùng trời cuối đất vẫn chốn về..."

      Vốn định xuống lầu ngồi nghe hát, An Ninh Hề bỗng dừng chân, sau đó kiềm được bước chân về hướng căn phòng phát ra tiếng hát.

      An Ninh Hề men theo đường hành lang thêm vài bước rồi dừng lại trước căn phòng trang nhã, nhìn vào trong qua cánh cửa khép hờ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của mặc áo màu hồng, ấy vừa đánh đàn trúc vừa hát, hát rồi dừng, dừng rồi lại hát.

      Cát tỷ tỷ theo phía sau An Ninh Hề, cười giọng giải thích: "Đó là Tôn Vô Gia át chủ bài của Lãm Nguyệt lâu chúng tôi, nương ấy lúc nào cũng như thế, chừng bây giờ lại phát bệnh rồi, động chút là hát hai câu này."

      An Ninh Hề lẳng lặng nhìn bóng lưng kia lúc, xoay người lạnh nhạt nhìn Cát tỷ tỷ, mặt mang cảm xúc gì, "Tôn Vô Gia... Cái tên tệ." Sau khi dứt lời, nàng nán lại nữa, trực tiếp cùng Vũ Chi Duệ xuống lầu.

      Cát tỷ tỷ thoáng sững sờ, sau đó vội theo tiễn nàng ra khỏi cửa, mãi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất thấy nữa mới thở phào nhõm, vội vàng nhanh chân quay lại Lãm Nguyệt lâu, sau đó thẳng lên lầu hai bước vào căn phòng trang nhã của Tôn Vô Gia.

      Tôn Vô Gia quay đầu lại, vẫn đánh đàn trúc nhưng lòng yên hỏi: "Vừa rồi là ai đến vậy?" Giọng trầm trầm mang vẻ lười biếng, cũng kèm theo quyến rũ khó nên lời.

      Cát tỷ tỷ bước tới trước mặt nàng, đoạt lấy cây thước bằng trúc trong tay nàng, hạ thấp giọng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Lúc nào cũng mặt ủ mày chau thế này cả, người vừa đến là Nữ hầu đó, còn mau thông báo với công tử ."

      Tôn Vô Gia ngẩng mặt lên, trong đôi mắt như làn nước mùa thu bao phủ sương mù, đôi gò má gương mặt vô cùng xinh đẹp ửng hồng, lại uống rượu nữa. Cát tỷ tỷ thấy thế định trách vài câu thấy nàng lại cười khẽ , "Được, được, ta ngay đây, bà bảo bẩm lại thế nào ta bẩm báo thếấy."

      Cát tỷ tỷ tức giận liếc nàng cái, rồi kề tai nàng mấy câu. Tôn Vô Gia gật gật đầu, "Được, ta nhớ kỹ rồi." xong, chậm chạp đứng dậy lảo đảo nghiêng ngã ra khỏi căn phòng trang nhã quay về phòng riêng của mình. Cát tỷ tỷ đứng tại chỗ hồi lâu dõi theo bóng lưng xa của nàng rồi thở dài.

      Phòng Tôn Vô Gia cũng nằm ở tầng hai, đẩy cửa bước vào thấy chiếc đàn cổ đặt chiếc bàn con, bàn đặt chậu cây cảnh xanh biếc, trong và ngoài phòng dùng tấm bình phong ngăn ra, cả căn phòng bài biện trang trí rất nhàng trang nhã, nhìn qua hề giống căn phòng của lầu xanh ở chút nào.

      Sau khi trở lại phòng, dường như rất nóng, nhưng ràng là những ngày vào thu, vậy mà Tôn Vô Gia lại cởi bỏ đôi hài chân, để đôi chân trắng ngần như ngọc tới bàn đọc sách chuẩn bị mài mực viết thư. Trông dáng vẻ nàng ràng yểu điệu thước tha thế kia, nhưng biết có phải vì uống quá nhiều tượu hay mà chữ viết giấy lại như rồng bay phượng múa, thoăn thoắt lả lướt, phóng khoáng tự nhiên.

      Mà Nữ hầu được nàng ta nhắc tới trong thư lúc này cùng cấp tốc chạy như bay về hướng hoàng cung. Giờ quá trưa, An Ninh Hề và Vũ Chi Duệ vẫn chưa dùng cơm, nhưng An Ninh Hề hề bận tâm điều đó mà chỉ lo ngại chuyện mình xuất cung bị nhiều người biết, nên muốn nhanh chóng trở lại cung, thể nấn ná thêm ở ngoài được nữa.

      Hai người lại thêm đoạn, sắp đến gần vương cung người đường chung quanh cũng vắng hơn nhiều, con đường rộng lớn thế mà vô cùng yên tĩnh vắng lặng. Ngay lúc này An Ninh Hề đột nhiên dừng bước, Vũ Chi Duệ cũng dừng lại theo nàng, sau đó nhanh chóng xông lên đứng chắn trước mặt nàng, mắt cảnh giác nhìn tới bóng dáng ở nằm ven đường cách phía trước xa.

      An Ninh Hề vỗ Duệ cánh tay Vũ Chi, ý bảo cần khẩn trương sau đó chỉ chỉ tới chỗ người nằm đất , "Ngài tới xem thử xảy ra chuyện gì?"

      Dù sao nơi này cũng gần cung thành, mà lại có người ngang nhiên nằm ở ven đường, rất kỳ quái.

      Vũ Chi Duệ nghe vậy tới, cẩn thận quan sát bóng người nằm đó, trông thấy người nọ toàn thân đầy máu, mặt úp xuống đường, quần áo người có vài chỗ bị rách, còn thấy là màu gì với màu gì, tóc tai hỗn loạn chẳng biết là nam hay nữ. Vũ Chi Duệ nhìn hồi lâu thấy người nọ vẫn hề động đậy, mới ngồi xổm người xuống lật người nọ lại xem, sau đó quay đầu lại với An Ninh Hề: "Là ."

      An Ninh Hề nghe vậy liều tới cạnh , liếc mắt nhìn bóng dáng đất, lòng bỗng nhiên chấn động. Toàn thân bê bết máu, người còn chằng chịt vết thương lớn , thậm chí gương mặt dưới mái tóc rối loạn ấy khiến nàng nhớ đến bản thân mình khi xưa, nhớ lại ngày mình rơi xuống vực, khi mơ hồ yếu ớt tỉnh lại cũng nhếch nhác như thế.

      Vũ Chi Duệ thấy An Ninh Hề như người mất hồn mất vía, tưởng nàng bị này dọa sợ, vội đứng dậy muốn đưa nàng rời , An Ninh Hề đột nhiên chỉ vào người nằm đất: "Nàng ta còn sống ?"

      Vũ Chi Duệ lúc này mới chợt nhớ ra chưa xem xem nọ còn sống hay chết, liền ngồi xổm xuống lại duỗi tay dò xét hơi thở , sau đó khẽ gật đầu với nàng, "Còn sống, có điều bị thương quá nặng, sợ qua nổi."

      An Ninh Hề khôi phục lại sắc mặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm nọ, "Vậy tốt, mang theo luôn nàng ta hồi cung ."

      Vũ Chi Duệ sững sờ, liếc nhìn người đất rồi vội ngăn căn: "Tiểu thư được đâu, này lai lịch , lỡ như có ý đồ xấu, chẳng phải là..."

      An Ninh Hề trực tiếp dùng ánh mắt ngắt lời , "Nếu nàng ta quả có ý đồ xấu, cũng cần diễn như vậy chứ?"

      Vũ Chi Duệ nhớ đến kết quả ban nãy sau khi mình kiểm tra, thương thế của rất nghiêm trọng, đúng là giống giả vờ. Rồi nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của An Ninh Hề trước mặt, đành thở dài tiếng, nhận mệnh vác nằm đất lên, An Ninh Hề thấy vậy mới cất bước dẫn đầu về phía trước.

      Hai người về đến cung quá trễ, An Ninh Hề vào cung từ cửa hông, vừa vừa với Vũ Chi Duệ vẫn vác người ở phía sau: "Ngài sắp xếp cho nàng ta ở Thiên điện cung Trữ Minh rồi gọi ngự y đến chữa trị cho nàng ta, sau đó ăn cơm rồi nghỉ ngơi ."

      Vũ Chi Duệ vác người nửa chết nửa sống ở người cũng thấy mệt, cộng thêm việc đường bị bao nhiêu cấm vệ quân cùng cung nhân nhìn ngó nghi hoặc, sớm mất hết kiên nhẫn, lúc này nghe thế liền vội vàng đáp vâng, chân cũng nhanh bước về phương hướng Thiên điện cung Trữ Minh.

      Hai người đều nhìn thấy chim bồ câu đưa tin vỗ cánh bầu trời ở phía sau bay về hướng cung đình phía Tây.

      Lúc này Tri Ngọc đánh đàn trong rừng trúc, Tần Hạo và Lật Thiến đứng ở hai bên. Ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rẩy rắc lên người , ánh sáng loang lổ lưu chuyển, Tần Hạo cùng Lật Thiến cảm thấy người trước mắt như hưảo chân , nhìn cảnh ấy cứ như ở trong mộng.

      "Công tử nhận thấy Nữ hầu tính làm gì?"

      Tần Hạo vừa báo lại chuyện mình bị Vũ Chi Duệ theo dõi cho Tri Ngọc biết, Vũ Chi Duệ tuy võ nghệ là đệ nhất Nam Chiêu, nhưng so với Tần Hạo kém hơn chút, cho nên Tần Hạo sớm biết mình bị Vũ Chi Duệ theo dõi, nhưng vì trước đó sau khi Tần Hạo báo lại Tri Ngọc căn dặn nên án binh bất động, mới mặc cho Vũ Chi Duệ theo.

      Nhưng nơi bí Tần Hạo có đến, ví dụ như Lãm Nguyệt lâu.

      Tần Hạo xong cả buổi mà Tri Ngọc vẫn cứ hồn nhiên hay, say sưa gảy đàn, từng làn điệu bay bổng du dương, mãi lâu sau mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hạo, nhếch môi cười, "Hình như có tin mới đến."

      Tần Hạo sững sờ, bỗng thấy vật trắng xóa bay vọt vào đậu xuống dây đàn của Tri Ngọc, phát ra hai tiếng đàn leng keng.

      Tri Ngọc cầm chú chim bồ câu trắng trong tay, gỡ lá thư chân nó xuống rồi đưa bồ câu đưa tin cho Tần Hạo. Tần Hạo vội đưa tay nhận lấy, đây là loại chim bồ câu rất khó thuần dưỡng, chỉ con sánh bằng ngàn vàng.

      " ra là Vô Gia, nàng ấy nhất định là lại uống rượu, chữ viết đó tưởng như sắp bay ra khỏi trang giấy luôn rồi." Tri Ngọc vừa vừa cười.

      Lật Thiến thế lực nằm vùng của Tri Ngọc ở Kim Lăng này ra sao, nên chỉ im lặng ở bên lắng nghe.

      Nhưng chỉ trong giây lát, nụ cười môi Tri Ngọc biến mất, Tần Hạo vừa định hỏi thăm thấy y nhíu nhíu mày, biểu cảm đăm chiêu suy nghĩ, “ ngờ Nữ hầu lại muốn nhờ Cát tỷ tỷ giúp nàngở Lãm Nguyệt lâu quan sát động tĩnh của những đại thần kia, thám thính tin tức giúp nàng, đúng là thông minh."

      Tần Hạo sững sờ, sau đó phản ứng lại mới thấy việc ổn, "Chẳng lẽ nàng ta biết được Lãm Nguyệt lâu là địa phương của công tử? Hèn chị dạo gần đây Vũ Chi Duệ cứ luôn theo dõi thuộc hạ, lẽ nào Nữ hầu biết thân phận của công tử rồi sao?"

      Tri Ngọc lắc đầu cái, "Vẫn còn chưa đến mức đó."

      Tần Hạo thoáng thở phào nhõm, ngay sau đó lại hỏi: "Vậy Cát tỷ tỷ có đồng ý giúp nàng ta ?"

      Tri Ngọc gật đầu cái, "Vua của nước đích thân tới, nàng ta sao có thể cự tuyệt, huống chi Nữ hầu còn hứa hẹn nhiều lợi lộc với nàng ta. Nhưng có lòng giúp nàng hay , Cát tỷ tỷ đương nhiên vẫn hỏi ý kiến ta."

      Cát tỷ tỷ dĩ nhiên phải hỏi thăm ý kiến mà là trực tiếp nghe lệnh .

      "Công tử định khi nào hồi phục?"

      Trong đôi con người đen nhánh của Tri Ngọc như tỏa ra tia sáng, nhìn Tần Hạo cười cười , " vội, chúng ta đợi thêm thời gian nữa, xem tình hình rồi hãy quyết định cũng muộn." xong, xoay mặt nhìn về phía Lật Thiến, nụ cười rất đỗi ôn hòa và vô hại, "Ta Lật tướng quân hôm nay sao lại rãnh rỗi đến đây, ra là Nữ hầu xuất cung, nếu như vậy, Lật tướng quân hãy tranh thủ thời gian đem tình hình nay của Tây Hoa tỉ mỉ báo lại với ta lần ... Để ta nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào."

      Lật Thiến nghe vậy liền biến sắc, ngay lập tức ưỡn lưng thẳng eo, cung kính gật đầu.
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 27: Mận báo đào tặng người
      Edit: TieuKhang

      Đêm thu thăm thẳm, đèn cung đình trong vương cung Nam Chiêu vẫn treo cao sáng tỏa như ban ngày.

      căn phòng nằm sâu phía bên phải Thiên điện cung Trữ Minh, ngọn đèn dầu chập chờn leo lét, hương an thần lượn lờ lan tỏa trong lò hương, chung quanh vắng lặng im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ của bóng người giường phát ra.

      Cửa ra vào vang lên tiếng cung nhân hành lễ, sau đó cửa bị đẩy ra, An Ninh Hề bước vào. đến giờ ngủ nên nàng chỉ mặc chiếc áo choàng màu đỏ đơn giản, chân mang giày mềm bước hề phát ra tiếng động.

      thẳng tới giường rồi đứng lại, An Ninh Hề nhìn nằm giường thoáng nhíu nhíu mày.

      Máu người đươc nhóm cung nhân lau rửa sạch , vết thương cũng được ngự y khám và chưa trị, đó vô số vết đao lớn , biết rốt cuộc nàng ta gây ra chuyện gì. Nếu phải vô tình được An Ninh Hề cứu về, lúc này có lẽ nàng ta về chầu diêm vương.

      Tầm mắt An Ninh Hề nhìn chằm chằm gò má trái má , nơi đó mới là nguyên nhân khiến nàng cau mày. Má trái của này bị đao kiếm rạch vài đường, vết thương mặc dù đắp thuốc nhưng có lẽ nàng ta bị thương thời gian, sợ rằng sau này để lại sẹo.

      qua cạnh bàn ngồi xuống, An Ninh Hề tự rót cho mình cốc trà, lòng thầm suy đoán về thân phận của . bị thương tới nông nỗi này, đối phương hiển nhiên phải người thương hoa tiếc ngọc, vậy là những người đó quá mức máu lạnh, hai là bản thân này tội thể tha.

      Nếu xét về mặc lý trí, đúng ra nàng nên tùy tiện mang này vào cung, nhưng khi nhìn thấy nàng ta lại khiến nàng nhớ đến cuộc sống tăm tối ánh mặt trời của mình ở đáy vực, thế cho nên mới đành lòng, cuối cùng mang nàng ta về cung chữa trị.

      Ngồi trong điện lúc, trà uống cạn mà vẫn hề có dấu hiệu tỉnh lại, An Ninh Hề khẽ thở dài tiếng rồi đứng dậy rời khỏi Thiên điện.

      Ra đến ngoài điện, Vũ Chi Duệ đứng cạnh cửa lập tức cung kính theo phía sau nàng, đưa nàng về chính điện. Khi đến cửa chính, An Ninh Hề bỗng xoay người nhìn về phía , hạ thấp giọng hỏi, "Vũ thái phó có thấy được người nàng ta có ký hiệu gì của tổ chức thích khách ?"

      Vũ Chi Duệ lắc đầu đáp, "Thuộc hạ nhân lúc ngự y chữa trị có nhìn kỹ sau cổ nàng ta nhưng thấy ký hiệu nào, xem ra nàng ta phải người trong tổ chức thích khách."

      An Ninh Hề khẽ gật đầu, "Vậy Vũ thái phó có thể yên tâm giữ nàng ta lại trong cung được rồi."

      Trước đó Vũ Chi Duệ nhìn thấy vết thương người nọ toàn là vết thương do đao kiếm gây ra, lại thấy lòng bàn tay nàng ta chai sần thô ráp, ràng là do ảnh hưởng từ nhiều năm dùng binh khí mà có, lại nghĩ đến chuyện gần đây An Ninh Hề bị ám sát, làm cận vệ hỏi sao lo lắng cho được, đương nhiên đa nghi hơn rồi, trong lòng hoài nghi này chính là thích khách do tổ chức kia an bài, dùng khổ nhục kế cố ý trà trộn tiếp cận An Ninh Hề.

      An Ninh Hề cho là vậy, vì ngày đó nàng quyết định xuất cung bất ngờ, trừ nàng và Vũ Chi Duệ ra trước đó căn bản có người thứ ba biết, thế cái tổ chức thích khách kia đương nhiên thể nào sắp xếp trùng hợp như vậy được. Nhưng để loại bỏ nghi ngờ của Vũ Chi Duệ, nên nàng mới bảo đích thân kiểm tra lần.

      Dù An Ninh Hề vậy, nhưng Vũ Chi Duệ vẫn thấy yên lòng, có chút do dự , "Nhưng đó nhất định là biết võ công."

      An Ninh Hề lặng im suy nghĩ lúc, sau đó cười , "Thôi, Vũ thái phó trước cần nghĩ nhiều làm gì, đợi nàng ta tỉnh lại rồi sau."

      Vũ Chi Duệ biết cũng chỉ đành như thế, bèn gật đầu cái.

      Lời tuy như thế, nhưng nửa tháng trôi qua mà kia vẫn chưa lần tỉnh lại.

      Theo lời căn dặn của An Ninh Hề, cung nhân mỗi ngày đều phải cạy miệng nàng ta ra, cưỡng chế luân phiên đút cháo và thuốc cho nàng, nhờ vậy mới duy trì được mạng sống. Vũ Chi Duệ thấy nàng ta sống ra sống chết ra chết như thế, lo âu trong lòng cũng dần dần biến mất.

      Biết được xuất của này cũng có bao nhiêu người, Tri Ngọc cũng phải ba ngày sau mới nhận được tin tức đó. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Tần Hạo chính là: Nữ hầu ngờ lại cứu chẳng quen biết, kỳ quái . Theo hiểu, Nữ hầu chỉ cứu những loại đàn ông thanh niên có diện mạo na ná như công tử nhà mình mới đúng.

      Nhưng Tri Ngọc cho thêm thời gian đứng đó suy nghĩ lung tung nữa, mà bảo xem qua mấy nơi trước đó bị Vũ Chi Duệ theo dõi xem thử xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Thế nhưng kết quả khiến cùng Tần Hạo đều ngờ đến.

      Thời điểm Tần Hạo trở lại điện Trọng Hoa, vẻ mặt suy tư mờ mịt giống như có chuyện khó nghĩ mà nghĩ ra vậy. Tri Ngọc vẫn ngồi trong rừng trúc đùa nghịch cây đàn cổ mà thích nhất, vừa ngẩng đầu thấy bộ dạng đó của Tần Hạo, nhịn được bật cười, "Ngươi sao vậy?"

      Tần Hạo nghe hỏi mới sực tỉnh, vội bước lên vài bước, thần sắc vẫn mang bao điều khó lý giải, "Công tử, đúng là kỳ lạ , thuộc hạ vốn còn nghĩ biết Nữ hầu làm gì với mấy cái địa phương kia, kết quả người của chúng ta bẩm báo khoảng thời gian này rất được quan viên lớn Kim Lăng chiếu cố, tạo điều kiện để bọn họ làm gì cũng thuận lợi vô cùng."

      Tri Ngọc nghe vậy liền dừng lại động tác đánh đàn, trong con ngươi đen nhánh nổi lên kinh ngạc, "Lại có chuyện này?"

      Tần Hạo gật đầu, "Giống như có người ở thầm tương trợ chúng ta vậy, nếu như vậy tức là Nữ hầu trợ giúp chúng ta, nhưng cũng có lý nào, nàng ta bảo Vũ Chi Duệ theo dõi chúng ta tìm ra những nơi này, chẳng lẽ chính là vì muốn giúp chúng ta?"

      Tri Ngọc trầm ngâm , suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ ra được nguyên nhân tại sao An Ninh Hề làm thế. Đúng như Tần Hạo , khi phát ra những cứ điểm khác thường, Nữ hầu phải nên dùng thủ đoạn chèn ép mới phải, lý nào còn ngược lại thầm tương trợ.

      Hào quang trong mắt Tri Ngọc chớp tắt liên tục, hồi lâu sau rốt cuộc nghĩ ra được chuyện, ngẩng đầu căn dặn Tần Hạo: "Ngươi viết lá thư gửi cho Cát tỷ tỷ, bảo nàng ta cứ nghe theo căn dặn của Nữ hầu, giúp nàng thu thập tin tức."

      Tần Hạo sửng sốt, "Vậy sao được?"

      Tri Ngọc cười cười, "Người tặng ta quả đào, ta đáp lại quả lý. Nữ hầu nếu thi ân cho ta, ta sao có thể hiểu đạo lý làm người như vậy."

      Tần Hạo có chút do dự, "Nhưng động cơ Nữ hầu giúp chúng ta là gì, chúng ta còn chưa biết."

      Tri Ngọc tán thưởng liếc nhìn , "Tần Hạo, ngươi hôm nay làm việc càng ngày càng cẩn thận, đây là chuyện tốt. Nhưng riêng chuyện này mà , trước mặc kệ là nguyên nhân gì kết quả vẫn đều có lợi đối với chúng ta. Hơn nữa Nữ hầu tìm Cát tỷ tỷ hợp tác, chẳng phải muốn tìm ra ai trong Nam Chiêu muốn hại nàng sao, đến cùng nàng chỉ muốn tự bảo vệ mình. Chúng ta vẫn còn phải nhờ nàng, nếu nàng xảy ra chuyện đối với chúng ta tuyệt tốt, chi bằng cứ theo đó mà thuận nước đẩy thuyền là được."

      Tần Hạo lúc này mới hiểu, gật đầu : "Vậy được, thuộc hạ truyền tin."

      Thấy xa, Tri Ngọc cúi đầu tiếp tục khảy đàn, tựa như cuộc trò chuyện vừa xong với Tần Hạo chưa từng xảy ra. Bên tai mơ hồ văng vẳng tiếng Lật Thiến chỉ đạo An Ninh Hề bắn tên, lặng lẽ cười, Nữ hầu nghiêm túc khắc khổ học bắn tên như vậy, chỉ muốn báo thù mũi tên của đại tướng Đông Việt kia thôi sao?

      khẽ rũ mắt thở dài, từng hành động việc làm hôm nay của Nữ hầu, càng ngày càng khiến nhìn thấu rồi.

      An Ninh Hề theo Lật Thiến học bắn tên ở cung điện cách xa điện Trọng Hoa. Bởi vì tòa cung điện này từ lâu bỏ hoang dùng, khoảng sân trước điện vô cùng mênh mông trống trải, An Ninh Hề cho người dọn dẹp sạch , hoa cỏ cũng bị nhổ sạch, cả vườn ngự uyển càng thêm rộng lớn mát mẻ, sau đó đặt tấm bia ngắm ở khoảng cách chỉ định theo cầu của Lật Thiến, đây là nơi để nàng luyện bắn tên.

      Tuy ngày thường Lật Thiến rất cung kính với An Ninh Hề, nhưng thời điểm chỉ đạo nàng luyện tên lại hết sức nghiêm khắc, thậm chí nhiều lần còn nặng lời, nhưng An Ninh Hề hoàn toàn hề phát giận, điểm này khiến cho nữ tướng quân thấy quái lạ thôi.

      ra An Ninh Hề vốn chẳng để trong lòng mấy lời đó, bởi vì nàng kiên định xác định mục tiêu, Lật Thiến cầu như thế là vì muốn tốt cho nàng, bản thân nàng đương nhiên hiểu được.

      Luyện tập lúc lâu, Lật Thiến ngẩng đầu thấy sắc trời sắp ngã về chiều, thu hồi vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu lại với An Ninh Hề: "Thời gian còn sớm nữa, hôm nay Quân thượng luyện đến đây thôi."

      An Ninh Hề lắp mũi tên lên dây cung, nghe Lật Thiến , bắn xong mũi tên ấy mới buông rũ cánh tay khẽ gật đầu với Lật Thiến.

      Lật Thiến bước lên nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt có chút ngạc nhiên, "Quân thượng khắc khổ luyện tên lâu như vậy thấy mỏi tay sao?" Chính nàng ban đầu luyện tên từng chịu qua cảm giác này, mà trước khi Nữ hầu học bắn tên ràng chưa từng tiếp xúc với tên bao giờ, độ huấn luyện cao như vậy mà nàng lại khiến cho người ta nhận ra chút mệt mỏi hay khổ sở nào.

      An Ninh Hề cất mũi tên trong tay xong, sửa sang lại ống tay xốc xếch cười , "Đâu chỉ là mỏi chứ, đau gần chết có, nhưng hết cách rồi, Lật thái phó ban đầu chắn hẳn cũng như thế mà."

      Lật Thiến nghe vậy ngẩn ra, lòng hơi chấn động, lúc lâu mới gật đầu cái, "Quân thượng rất đúng."

      An Ninh Hề bỗng nhớ trước đó Lang Thanh Dạ báo lên vài chuyện quan trọng chờ nàng phê duyệt, ở lại thêm nữa, chỉ gật đầu với Lật Thiến cái rồi xoay người rời . Vừa được vài bước thấy Vũ Chi Duệ tới, đến trước mặt nàng giọng bẩm báo: "Quân thượng, kia tỉnh."

      An Ninh Hề nghe vậy dây thần kinh lập tức căng lên, bước chân tăng nhanh tới phương hướng cung Trữ Minh.
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :