1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Giang Sơn Tươi Đẹp - Thiên Như Ngọc ( Hoàn - 83c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      81.2

      Quách Tuệ Nguyệt lắc đầu quầy quậy. Nàng ta biết nhảy từ chỗ cao thế này còn có vật gì cản trở mỉnh chỉ có con đường chết.

      Vẻ mặt An Ninh Hề lạnh lẽo, gọi hai binh linh bên cạnh đến, "Quăng vương hậu xuống."

      Quách Tuệ Nguyệt sợ hãi hét ầm lên. Hai binh lính tiến lên túm nàng ta định quăng xuống, An Ninh Hề nghĩ tới điều gì đó đột nhiên kêu dừng. Nửa người Quách Tuệ Nguyệt lơ lửng ngoài khoảng , vội vàng thoát khỏi trong hai người lính, vươn tay bắt lấy lan can. An Ninh Hề bảo hai binh lính buông tay. Quách Tuệ Nguyệt nhất thời sợ hãi kêu liên tiếp, tay còn lại cũng vội vàng bám vào lan can, chưa hoàn hồn nhìn An Ninh Hề.

      An Ninh Hề rút cây đao từ bên hông người lính ra, đột nhiên chém vào bên tay của Quách Tuệ Nguyệt. Nàng ta sợ vội vàng buông tay ra, chỉ còn lại tay bám lan can.

      An Ninh Hề tới mỉm cười, "Như vậy mới đúng. Khung cảnh mười năm trước tái lại rồi đúng ?"

      Nước mắt mặt Quách Tuệ Nguyệt sớm làm rửa trôi son phấn, tóc tai rối bời, chật vật chịu nổi. Nàng ngừng khóc lóc cầu xin: "Tô Văn, van , xin ...."

      Sắc mặt của An Ninh Hề càng lạnh hơn. Nàng bước từng bước về phía Quách Tuệ Nguyệt, nàng ta càng khóc đến tê tâm liệt phế hơn. An Ninh Hề đặt tay lên tay nàng ta, cười giễu cợt, "Hãy nhìn , tốn bao công sức để giành lấy người đàn ông mà lúc sắp chết tới cứu sao? Sau nhiều năm như vậy có giành được trái tim ?"

      Quách Tuệ Nguyệt đột nhiên thôi khóc nữa, mặt lộ ra vẻ khổ sở, mặt xám như tro tàn.

      An Ninh Hề bắt đầu gỡ từng ngón tay của nàng ta ra. Quách Tuệ Nguyệt tỉnh táo lại, đột nhiên câu: "An Ninh Hề, có thể...có thể tha cho ta con trai của ta ?"

      An Ninh Hề dừng động tác lại, mỉm cười, "Rốt cuộc vẫn còn chút nhân tính. cầu xin ta vẫn tha cho nó. yên tâm, ta phải , hại người vô tội. làm chịu, liên quan gì tới con trai hết."

      Quách Tuệ Nguyệt lưu luyến nhìn đứa bé trong ngực Yến Lạc. Nàng ta ngừng kêu gào, chỉ là lẳng lặng rơi lệ. Tay An Ninh Hề bất ngờ dùng sức gỡ ngón tay cuối cùng của nàng ta ra. Quách Tuệ Nguyệt hét lên tiếng, rơi từ cao xuống....

      An Ninh Hề vẫn đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn nàng ta rơi xuống đất, nhìn nhìn bóng dáng mờ mờ của nàng ta chảy ra cả vũng máu.

      Nàng đột nhiên rơi lệ. phải là vì Quách Tuệ Nguyệt mà vì Thất Thất – bạn ở đại của mình, chứ phải Quách Tuệ Nguyệt sau khi tới nơi này.

      An Ninh Hề đứng ở đó hứng gió hồi lâu cho đến lúc nghe được tiếng Yến Lạc gọi nàng mới phục hồi tinh thần. Nàng yên lặng xoay người xuống, bước từng bước rất chậm, rất bình tĩnh nhưng trong đầu lại bắt đầu biến ảo chớp nhoáng, như thể bản thân ở trong mộng, mọi thứ xung quanh đều chân .

      Xuống tới nơi, cuối cùng nàng vẫn khoát tay với hai binh lính phía sau, "Mang Quách vương hậu an táng ."

      Hai binh lính lên tiếng ‘vâng’ rồi lui ra.

      Yến Lạc quan sát vẻ mặt của nàng, biết nên gì để trấn an nàng. lúc trầm mặc, đột nhiên loạt tiếng động truyền tới tai. Yến Lạc lập tức cảnh giác kêu lên: "Người nào! Ra đây!"

      An Ninh Hề ngẩn ra. ông lão mặc quan phục run run rẩy rẩy xuất .

      An Ninh Hề cẩn thận quan sát quan phục người ông ta, đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, "Ông là sử quan?"

      Ông lão liên tục gật đầu, "Dạ, hạ quan chính là sử quan trong cung."

      An Ninh Hề híp híp mắt, "Cho nên ông biết Quách vương hậu bị mang tới đài quan sát rồi xuống nữa, đúng ?"

      Ông lão nhìn nàng hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

      An Ninh Hề mỉm cười nhìn ông ta, "Vậy, ông định ghi chép lại như thế nào?"

      Vẻ mặt ông lão càng do dự hơn, ánh mắt lập lòe bất định, nhưng vẫn cắn răng : "Miễn là hạ quan còn sống, hạ quan nhất định ghi chép lại ."

      Mắt An Ninh Hề lộ ra vẻ tán thưởng, " tệ. Vậy ông cứ ghi lại ."

      Ông lão sững sờ. An Ninh Hề lại bổ sung: "Có điều ông phải nhớ: nhất định phải ghi là bản cung báo thù chứ phải vô cớ mưu hại."

      Lão nhân nghĩ tới chuyện của Cơ thái hậu, nghe chuyện này là chủ ý của Quách vương hậu. Bây giờ xem ra đúng là . Ông ta nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu, "Được, hạ quan ghi lại theo ." xong câu ấy ông ta đột nhiên hiểu ra, vô cùng vui mừng , " vậy hạ quan bị giết?"

      An Ninh Hề lạnh lùng nhìn ông ta, "Bản cung lạm sát kẻ vô tội." xong liền bước về phía trước. Yến Lạc lập tức đuổi theo nàng.

      Ông lão đứng tại chỗ nhìn nàng xa, lúc sau mới nhớ phải chạy thoát thân, bấy giờ mới vội vàng rời khỏi chỗ đó.

      An Ninh Hề về phía trước. Nàng vẫn hề hỏi xem Sở Nghiệp Kỳ ở đâu, bởi vì nàng biết vị trí tại của .

      Xuyên qua loạt cung điện nhanh chóng tới tòa ở trung tâm. người đột nhiên xuất , quỳ rạp xuống trước mặt nàng, giọng điệu vội vàng : "Nữ vương tới tốt quá. Hạ quan tìm được Sở Nghiệp Kỳ. Để hạ quan dẫn người ."

      An Ninh Hề rũ mắt nhìn người quỳ gối trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, " ra là Tiêu đại nhân."

      Kẻ quỳ gối dưới chân nàng chính là Tiêu Như Trung. Lúc trước cho rằng trốn vào vương cung có thể giữ được mạng, đâu có ngờ vương cung cũng bị công phá, đương nhiên phải tìm cơ hội quy hàng rồi.

      Tiêu Như Trung nghe thấy câu hỏi của An Ninh Hề, vội vàng trả lời: "Hạ quan vẫn luôn đợi Nữ vương tới, cuối cùng đợi được rồi. Hạ quan dẫn Nữ vương gặp tên quân vương mất nước - Sở Nghiệp Kỳ."

      Yến Lạc nhíu mày, vẻ mặt kinh thường. Nếu phải còn ôm đứa bé trong lòng suýt chút nữa xông lên cho roi.

      Thế nhưng An Ninh Hề chỉ nhìn cái rồi cất bước , "Bản cung nhọc Tiêu đại nhân đại giá. Bản cung biết ở đâu."

      Tiêu Như Trung định thêm gì đó, An Ninh Hề lại đột nhiên cúi đầu cười cười với , "Tiêu đại nhân vẫn chưa à, là muốn chờ quân Nam Chiêu tới đây hả? Đến lúc đó bản cung cũng biết xảy ra chuyện gì đâu đó."

      xong lời này, An Ninh Hề liền xoay người rời . Tiêu Như Trung bị lời này của nàng dọa cho sợ, mải móng tìm đường trốn.

      Phía trước có thể thấy đài Đế Quân, xung quanh phía dưới là quân Tây Hoa đứng chỉnh tề. Phong Dực đứng bên cạnh chắp sau lưng. Vị trí ở giữa là Sở Nghiệp Kỳ mặc triều phục màu đen, bảo kiếm trong tay chĩa xuống đất, mí mắt cụp xuống biết nghĩ gì.

      Quả nhiên ở đây.

      Nơi gọi là đài Đế Quân là nơi muốn tế thiên sau khi thống nhất thiên hạ. Đây là nơi ký thác ước mơ, sao ở đây cho được.

      An Ninh Hề cười lạnh trong lòng: Sở Nghiệp Kỳ, quả nhiên trong lòng ngươi chỉ có quyền lực và giang sơn.

      Quân Tây Hoa từ giữa tản ra hai bên, dần dần tạo ra con đường. An Ninh Hề chậm rãi tới, bước từng bậc thang lên đài Đế Quân. Sở Nghiệp Kỳ từ từ nâng mí mắt lên, nhìn nàng bước từng bước về phía mình, rốt cuộc trầm tĩnh trong mắt tan vỡ.

      Thế nhưng An Ninh Hề chỉ nhìn lướt qua rồi tới chỗ Phong Dực cười hỏi y: "Chàng có mang theo thanh kiếm Sương Hoa ta tặng chàng ?"

      Sở Nghiệp Kỳ nghe thấy lời nàng thân thể run lên, mắt lộ ra vẻ khổ sở. Kiếm Sương Hoa, tại nàng tặng nó cho người khác.

      Phong Dực gật đầu với An Ninh Hề, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng chút, thấy nàng hình như cũng khác thường mới yên lòng, quay đầu phân phó người lính lấy kiếm.

      Kiếm nhanh chóng được mang đến. tay An Ninh Hề cầm thanh kiếm kia, lại tới gần Sở Nghiệp Kỳ. Phong Dực đề phòng chú ý động tác của Sở Nghiệp Kỳ, chỉ sợ xuất thủ đả thương An Ninh Hề.

      Sở Nghiệp Kỳ nhìn nàng cười khổ tiếng, "Thanh nhi, ta biết hết rồi...."

      biết tất cả. Lúc cung thành bị tấn công liền biết tất cả. nghe thấy Quách Tuệ Nguyệt hoảng sợ lẩm bẩm, cuối cùng cũng biết trước đây mình mắc phải sai lầm vô lý đến mức nào. Cho nên cầm kiếm đứng ở đây đêm, bằng lòng gặp vợ con mình nữa, như thể làm vậy có thể quên quá khứ.

      An Ninh Hề cười trừ tiếng, "Biết sao? Sở Nghiệp Kỳ à, sống lâu mới biết lòng người. Nếu như ta phải chịu những đau khổ kia sao có thể biết được ngươi phải người đàn ông tốt dành cho ta."

      Ánh mắt Sở Nghiệp Kỳ trở nên ảm đạm, nở nụ cười bi thương, " sai, sai. Nếu chẳng phải ta nảy sinh lòng hoài nghi nàng sao để cho người ta có cơ hội lợi dụng? Là do tay ta tạo nên, tất cả đều do tay ta tạo nên...." quỳ chân xuống đồng thời quăng kiếm , sau đó cởi kim quan đầu xuống, búi tóc xõa ra , mang dáng vẻ của tội nhân, tiếp đó ngẩng đầu nhìn An Ninh Hề chăm chú, ánh mắt bi thương, "Thanh nhi, tự tay nàng kết thúc tất cả ."

      An Ninh Hề rút kiếm ra trước mặt , từ từ đặt kiếm lên vai nhưng hề động, vẫn lẳng lặng nhìn . Mọi người xung quanh đều theo dõi, ai ai cũng tập trung tinh thần nhìn. Phong Dực và Yến Lạc quan sát chặt chễ tình hình bên này.

      Sở Nghiệp Kỳ liếc nhìn An Ninh Hề rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. An Ninh Hề vẫn chỉ lẳng lặng nhìn , trong ánh mắt hề dao động.

      Hồi lâu qua , nàng đột nhiên nở nụ cười, như thể trái tim được khai sáng, cũng thu kiếm trong tay lại. Sở Nghiệp Kỳ hơi kinh hãi, mở mắt ra nhìn nàng. An Ninh Hề vẫn nhìn , nhưng dường như thông qua nhìn thấy người và việc khác.

      " ra là như vậy...." Sau lúc lâu nàng chỉ phát ra thanh thở dài như vậy.

      Ban đầu Phong Dực còn có chút lo lắng, lúc này thấy vẻ mặt của An Ninh Hề, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười.

      An Ninh Hề lùi hai bước nhìn Sở Nghiệp Kỳ, cười mà như thở dài, "Ngươi mất hết tất cả, còn cần ta kết thúc cái gì nữa? Những chuyện quá khứ có liên quan tới ngươi chẳng còn can hệ gì tới ta nữa, vì sao ta phải kết thúc mọi thứ? Ta phải Tiêu Như Thanh, ta là An Ninh Hề, hoặc là ta chỉ là ta. Ta có cuộc sống của riêng mình, chẳng liên quan gì tới ngươi cũng chẳng liên quan gì tới quá khứ. Nếu ngươi tự ra tay ta ngăn cản và cũng giúp ngươi ra tay."

      An Ninh Hề đột nhiên cảm thấy trong lòng nhõm, quay đầu nhìn về Phong Dực cười cười, rồi sau đó qua bên.

      Sở Nghiệp Kỳ ngã quỵ đất đầy suy sụp tinh thần. khẽ gọi tiếng: "Thanh nhi...." Trong nháy mắt, thanh bị tiếng gió phân tán vào trung thành từng tiếng vỡ vụn .

      nhìn An Ninh Hề đứng ở bên cạnh đột nhiên phát lên cười. thanh tràn đầy khổ sở và bi thương, càng cười càng ngừng được, thanh trong cổ dần dần khàn đục, trong mắt bắt đầu trào lệ nhưng vẫn tiếp tục cười, mái tóc bị gió thổi tung cũng dần tàn phai trong chớp nhoáng, từng sợi từng sợi biến thành màu trắng, dần dần mái tóc đen như mực biến thành trắng như tuyết. mặt cũng lộ ra vẻ phong sương, nháy mắt như già mười mấy tuổi.

      An Ninh Hề lẳng lặng nhìn, mặt đột nhiên lộ ra tia thương xót, nhưng trong lòng mảy may hề có bất kỳ cảm giác nào khác.

      lúc mọi người kinh ngạc, rốt cuộc Sở Nghiệp Kỳ ngưng cười. nhặt trường kiếm bên chân lên, đột nhiên rút ra, tay cầm chỗ cách mũi kiếm mấy tấc, chĩa vào mắt của mình, nhìn An Ninh Hề cười cười, "Là đôi mắt này của ta nhìn thấy được ghê tởm của người khác, cũng thấy được chân tâm của chính mình, hơn nữa còn thấy được tội nghiệt mình phạm phải. Hôm nay trước khi chết vất nó ."

      An Ninh Hề vẫn chỉ nhìn, Phong Dực lại mở miệng: "Thôi ngươi cứ giữ lại đôi mắt ấy ."

      Sở Nghiệp Kỳ quay đầu nhìn y. Phong Dực từ từ đến bên cạnh An Ninh Hề, thản nhiên cười với , "Ngươi giữ lại con mắt của ngươi, cũng giữ lại mạng của ngươi để nhìn cho kỹ ta khiến Ninh Hề hạnh phúc như thế nào."

      Thân hình Sở Nghiệp Kỳ chấn động, trường kiếm trong tay rơi xuống, tay đầm đìa máu tươi, ngoài cười thê thảm ra cũng chẳng được lời gì.

      An Ninh Hề quay đầu gọi Yến Lạc lên rồi bế đứa bé đến cạnh , "Ta giết Quách Tuệ Nguyệt. Đây là con trai ngươi, ngươi hãy tự mình nuôi dưỡng nó, nếu ngươi dạy tương lai tới tìm ta báo thù, ta chờ, hoặc bản thân ngươi muốn tìm ta báo thù, ta cũng chờ."

      Mắt Sở Nghiệp Kỳ mờ mịt, như thể căn bản nghe thấy lời nàng. nhìn gương mặt nhắn của đứa bé, đứa bé ngoan ngoãn nhìn , khóc náo.

      Sau hồi lâu, Sở Nghiệp Kỳ vươn tay ôm lấy đứa bé rồi đứng dậy, chậm rãi bước xuống, từng bước vô cùng chậm chạp. Tất cả binh lính xung quanh đều lui ra, người ngăn trở. Bước chân như có như , bóng lưng tiêu điều tịch, lúc sau mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy mái tóc trắng của , ngoài ra thấy gì khác.

      Từ đó về sau, ai nhìn thấy Sở Nghiệp Kỳ nữa.

      An Ninh Hề ngẩng đầu nhìn bầu trời gần về chiều, khẽ than thở: "Ta mệt mỏi...."

      Phong Dực ôm lấy nàng, "Chúng ta rời khỏi nơi này thôi."

      An Ninh Hề ngước mắt nhìn y, " đâu?"

      Phong Dực khẽ mỉm cười, "Nàng muốn đâu?"

      An Ninh Hề suy nghĩ chút, " tới nơi chàng lớn lên xem chút ...."
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: Hồng nhan từ biệt quân

      Trước mắt chiến Khai Phong vừa mới ổn định, Viên Chí, Chu Lập và Cố Bằng Hiên vẫn chưa kịp hội hợp tại đây, Phong Dực lại cưỡi khoái mã dẫn An Ninh Hề về phía Tây Hoa. Trừ Yến Lạc biết hành tung của hai người ai khác biết nữa.

      An Ninh Hề vừa rời khỏi địa phận Khai Phong liền cảm thấy nhõm cả người, rốt cuộc cũng nở nụ cười thoải mái. Bây giờ nàng quyết định bỏ lại quá khứ sau lưng nên còn gánh nặng như trước kia nữa, khiến tâm trạng cũng dễ chịu hẳn lên.

      Ngựa Phong Dực và nàng cưỡi đều là loại thiên lý mã tốt nhất, chạy liên tục mà vẫn khỏe như thường. Hai người dường như hoàn toàn có ý dừng lại, ban đêm cũng vẫn chạy, như thể quên An Ninh Hề mình rất mệt mỏi.

      Lúc tiến vào Trường An là chập tối ngày hôm sau. Mặc dù số lần An Ninh Hề cưỡi ngựa hề ít nhưng vẫn cảm thấy eo hơi mỏi.

      Phong Dực cười : "Đến tận bây giờ hai chúng ta vẫn chưa ăn cơm đó. Nàng có đói bụng ? "

      An Ninh Hề gật đầu, "Đói từ lâu lắm rồi. Bây giờ ở địa phận của chàng, chàng mới là chủ nhân, phải chiêu đãi vị khách ta đây thịnh soạn mới đúng."

      Phong Dực liên tục gật đầu ‘phải’ rồi dẫn nàng tới nơi giao với thành Trường An.

      Hai người dừng ngựa trước quán rượu ở ngoại ô thành. Phong Dực nhìn quán rượu trước mắt hết sức cảm khái, " mười mấy năm rồi mà biết quán rượu này vẫn còn. Đúng là may mắn."

      An Ninh Hề nhìn xung quanh, chỉ có vài người lẻ tẻ ở đây, vả lại phòng xá đều rất đơn giản.

      "Đây là nơi chàng sống lúc ?"

      Phong Dực gật đầu, "Ừ. mười mấy năm ta chưa quay lại đây rồi." dắt An Ninh Hề đến gần quán rượu, "Ăn cơm trước , ăn no ta dãn nàng xem nhà của ta."

      An Ninh Hề thuận theo y vào quán rượu. người phụ nữ lớn tuổi ra. Bà che giấu được ánh mắt tán thưởng, cười híp mắt tiến lên tiếp đón hai người. Phong Dực nhìn thấy bà lão sắc mặt trở nên nhu hòa, hiển nhiên nghĩ lại chuyện khi bé.

      Trong quán rượu có khách khứa khác, hai người muốn rượu và món ăn đơn giản, chúng nhanh chóng được mang lên. An Ninh Hề đói tới mức chịu nổi, lập tức động đũa, vừa ăn vừa gật đầu, luôn miệng khen ngon. Phong Dực nhìn nàng đầy cưng chiều, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười.

      Bà lão ngay bên cạnh nghe thấy lời khen của An Ninh Hề, cười tiếp lời: "Vị phu nhân này cất nhắc tiểu điếm rồi. Sau này nhớ thường xuyên cùng tướng công đến đây, bà già này chiêu đãi nhiệt tình."

      An Ninh Hề nghe xong lời của bà lão nhất thời đỏ mặt. Phong Dực cười quay đầu gật đầu với bà lão, "Đa tạ bà bà. Sau này ta thường xuyên dẫn nương tử nhà ta đến."

      An Ninh Hề càng đỏ mặt hơn, nhưng nội tâm lại phức tạp lên lời. Thức ăn thơm ngon lúc đầu giờ còn khẩu vị.

      Cơm nước xong hai người cùng nhau dắt ngựa tới nơi Phong Dực ở thuở bé. Sau nhiều lần quẹo trái quẹo phải qua nhiều toàn nhà thấp bé mới ngừng lại.

      An Ninh Hề hơi thở dốc, "Làm khó chàng sau nhiều năm mà vẫn nhớ được lối phức tạp như vậy."

      Vừa mới dứt lời nhìn thấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Phong Dực. Nàng vội vàng nhìn theo tầm mắt y, trước mắt chính là cái sân hoàn chỉnh, căn nhà bên trong tốt hơn các căn xung quanh biết bao nhiêu lần.

      An Ninh Hề có chút kinh ngạc nhìn Phong Dực, "Đây là nhà của chàng?"

      Phong Dực gật đầu, vẻ mặt hơi mờ mịt, "Sao lại được sửa lại nhỉ?" dắt ngựa vào, phát cư nhiên bên trong rất chỉnh tề, như thể ngày nào cũng có người quét dọn. tới chính giữa căn nhà đẩy cửa vào, bên trong chẳng có thứ gì đáng giả cả, khó trách ngay cả cửa cũng khóa. Bên trong chỉ có cái bàn, chiếc giường lớn, cái rương gỗ đặt ở góc tường, thứ duy nhất được coi là có giá trị là chiếc bàn trang điểm bên tường.

      Phong Dực mỉm cười với An Ninh Hề ở phía sau, "Đây chính là nhà của ta, có điều được sửa chữa." lắc đầu thở dài, "Nhất định là phụ vương làm, coi như ông ấy còn chút lương tâm."

      An Ninh Hề biết y luôn được tự nhiên mỗi lần nhắc tới Tây Hoa vương. Nàng qua xem chiếc rương gỗ phía trước. Nàng nhìn thấy góc giấy lộ ra cạnh miệng rương, nhịn được liền tò mò mở ra lại kinh ngạc phát tất cả giấy bên trong đều viết thơ văn, chồng chéo hỗn độn, từng xấp từng xấp toán loạn.

      An Ninh Hề rút đại tờ ra xem. Chữ viết rồng bay phượng múa, viết bài thơ tiếc thương người vợ qua đời. Tiếp tục tỉ mỉ xem những tờ khác, tất cả đều có chung nội dung. Nàng đóng rương lại, cười với Phong Dực, "Nhất định phụ vương của của chàng rất rất mẫu thân chàng."

      Phong Dực cũng nhìn thấy những thi từ kia, mắt lộ ra vẻ ấm áp.

      An Ninh Hề định bước ra nhìn thấy vò rượu phía dưới rương, kinh ngạc kêu tiếng: "Ở đây có rượu?"

      Phong Dực tiến lên lấy ra xem, có chút oán hận : "Đúng là tính cách người già. Cho dù thương tiếc mẫu thân ta cũng quên mang theo rượu. bảo ông ấy đừng uống nữa mà cố tình nghe."

      Thế An Ninh Hề mới biết rượu này là Tây Hoa vương giấu. Nàng nhịn được có chút buồn cười: biết hai cha con này muốn giùng giằng đến lúc nào. Nàng mỉm cười, chỉ vào vò rượu : "Nếu là phụ vương của chàng lén giấu, vậy chúng ta uống nó , để lần sau ông ấy tìm thấy mới tốt."

      Trong tích tắc, mắt Phong Dực ra mấy loại thần sắc rồi sau đó đuôi mắt nhiễm ý cười, "Được, vậy theo lời nàng, uống sạch rượu của ông ấy luôn."

      Trời dần tối, Phong Dực tìm nến thắp. An Ninh Hề ra khỏi phòng, tìm hai cái bát ở nhà bếp bên cạnh, rửa sạch rồi mang vào phòng đặt lên bàn, nhìn vò rượu đầy mong chờ, "Nghe rượu Tây Hoa đặc biệt thơm nồng, biết có phải vậy ."

      Phong Dực lột giấy dán, lập tức có mùi thơm tỏa ra phân tán trong khí. "Sao nào? làm nàng thất vọng chứ?"

      An Ninh Hề ngồi xuống cạnh y, giục y rót rượu. Phong Dực rót cho nàng bát rượu, nàng lập tức bưng lên uống. Sau khi uống xong bị cay tới nỗi mắt nhòe đồng thời cũng cười bi thương.

      Phong Dực rũ mắt thở dài, chắc hẳn dù ít dù nhiều nàng vẫn để ý chuyện xảy ra trong vương cung Đông Việt. ngước mắt nhìn An Ninh Hề, "Ninh Hề, nàng báo được thù rồi, vui ư?"

      An Ninh Hề hơi sững sờ, tiếp đó liền nở nụi cười , "Đương nhiên là vui rồi, cho nên phải ăn mừng, chàng mau rót đầy rượu cho ta."

      Phong Dực thể làm gì khác hơn là rót đầy bát rượu cho nàng. An Ninh Hề lập tức bưng lên uống từng ngụm, rượu xuống phần áo trước ngực cũng thèm để ý.

      Mặc dù rượu này hương nồng nhưng rất dễ say. An Ninh Hề lại uống kiểu hùng hổ, sau hai bát nhất thời đầu óc hơi mơ màng. Nàng thấy Phong Dực chỉ nhìn mình mà uống nên bắt đầu mè nheo: "Sao chàng uống?"

      Phong Dực bất đắc dĩ thở dài, "Ta sợ kiểu uống rượu của nàng vò này đủ nàng uống, sao ta dám động."

      An Ninh Hề ngượng ngùng cười cười. Nàng lấy vò rượu trong tay y rồi rót cho ý bát, có điều do hơi hoa mắt nên rót tràn ra ngoài ít. Phong Dực nhìn bát rượu kia lát, lại nhìn An Ninh Hề lát sau đó đột nhiên rót đầy bát rượu trong tay nàng, tiếp theo kéo nàng đứng dậy ra giữa sân.

      Trăng sáng tỏ, Phong Dực buông tay An Ninh Hề ra, chỉ chỉ ánh trăng bầu trời, cười hỏi nàng: "Ninh Hề, nàng có nguyện hẹn ước cả đời cùng ta dưới ánh trăng ?"

      An Ninh Hề ngạc nhiên nhìn y, "Phong Dực...."

      Phong Dực khẽ thở dài: "Ninh Hề, bây giờ đại thế của thiên hạ định, nàng bằng lòng sao?"

      An Ninh Hề kinh ngạc nhìn gương mặt của y dưới ánh trăng, vẻ mặt có chút mê ly. Sau lúc lâu mới từ từ gật đầu.

      Cũng được. Cứ coi như nó là giấc mơ đẹp .

      mặt Phong Dực lộ ra nụ cười mừng rỡ, kéo tay nàng quỳ xuống, bưng rượu uống hớp còn lại vẩy lên đất. An Ninh Hề cũng học theo y, uống hớp rượu rồi vẩy chỗ còn lại lên đất. Suy nghĩ chút, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn Phong Dực: "Sao vừa nãy chàng gì?"

      Phong Dực cười cười, "Đâu cần phải ra chứ. Ta chứng minh cho nàng thấy."

      Lòng An Ninh Hề chấn động, chậm rãi rũ xuống mắt. Mình có đáng giá gì để chàng được chàng đối xử như vậy.

      Phong Dực kéo nàng đứng dậy, quay vào nhà.

      An Ninh Hề vẫn cúi đầu, suy nghĩ tới chênh lệch càng ngày càng lớn giữa mình và y. Chính thức từ ngày hôm nay y ngồi lên đế vị, còn mình toàn thân dính máu tươi, sách sử ghi ràng hung ác của mình ở vương cung Đông Việt - cho dù đó là báo thù vẫn khiến đời sau khinh thường. người như nàng sao có thể sánh vai với y, cùng y cai trị thiên hạ? Huống chi nàng căn bản biết mình có thể ở lại trong cơ thể này bao lâu. Ngộ nhỡ ngày nào đó nàng tỉnh lại nữa phải làm sao?

      An Ninh Hề càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cũng kìm được mà tuôn rơi. Uống rượu quậy đến độ đầu óc mê man, nàng như thể khống chế được đầu óc của mình, nước mắt càng rơi càng nhiều.

      Phong Dực vừa đặt hai cái bát trong tay xuồng xong, quay đầu nhìn thấy nàng lặng yên rơi lệ bênh cạnh, thấy kỳ lạ nên qua hỏi nàng, "Ninh Hề, nàng làm sao vậy?"

      An Ninh Hề ngước đôi mắt mông lung đẫm lệ lên nhìn y, khẽ gọi y: "Phong Dực...." Nhưng cuối cùng cũng lên tiếng nào nữa .

      Phong Dực như thể hiểu ra điều gì đó, giang tay ôm nàng vào ngực, vỗ nhè lưng nàng, "Được rồi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau này ta luôn ở bên cạnh nàng. . . . ."

      An Ninh Hề ngẩng đầu lên nhìn y, vừa hay nhìn thấy vết thương trán y. Có lẽ vết thương này ở với y cả đời, mỗi lần thấy nó nàng nhớ tới cảnh y bị nước cuốn trôi, đôi tay theo bản năng ôm chặt eo y hơn. Phong Dực xoay đầu qua nhìn thẳng vào mắt nàng, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, con ngươi đen nhánh dần dần thâm trầm.

      "Ninh Hề...."

      Sau lúc lâu, y chỉ phát ra tiếng than thở này, càng ôm nàng chặt hơn, cúi đầu hôn môi của nàng. Đầu óc An Ninh Hề choáng váng thôi, chỉ biết đáp lại động tác của y. Nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi, như thể vĩnh viễn bao giờ cạn.

      Trong mơ màng nàng chỉ nghe tiếng Phong Dực gọi tên nàng bên tai, sau đó cả người bẫng bị y ôm lấy. Nàng ôm chặt y khóc thút thít. Phong Dực vẫn dịu dàng gọi tên nàng, nghe được thanh của y nàng mới an tâm chút.

      Bóng hai người lồng vào nhau, nàng cảm giác mình như đầm nước hòa tan trong ngực Phong Dực. Trong đầu có nhiều hình ảnh thoáng qua: Tô Văn của đại, Tiêu Như Thanh của kiếp trước, An Ninh Hề của tại... Nhưng cuối cùng mọi thứ đều mờ ảo, chỉ có người bên cạnh là chân nhất. Điều nàng có thể làm chính là ôm chặt y, muốn buông ra, nhưng lại thể buông ra.

      Ra tại thời khắc đẹp nhất, kỷ niệm để lại mới là đáng nhớ nhất.

      Khi Phong Dực tỉnh lại bên cạnh sớm còn bóng dáng của An Ninh Hề. cuống quít ngồi dậy, chỉ thấy để tờ giấy bên gối. Mặt trước của tờ giấy kia viết thơ cho mẫu thân , mặt sau là do An Ninh Hề lưu lại.

      "Nếu như năm sau ta còn thế gian này, ta tới tìm chàng."

      Phong Dực đột nhiên nhớ đến câu nàng sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng kinh hoàng. Nàng câu ấy cư nhiên là: chết lúc.

      lập tức hiểu ra. Hóa ra tối qua nàng khóc tất cả chỉ vì lo lắng xác định được bản thân mình có thể tiếp tục sống tốt trong thân thể kia .

      Tờ giấy trong tay Phong Dực rơi xuống bên. nhắm hai mắt khẽ thở dài: "Ninh Hề, cần gì năm, cho dù cả đời ta cũng chờ nàng...."
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83: Nắm tay nhau tới già
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com


      Tháng sáu năm Xương Định thứ ba mươi tám của Tây Hoa, Viên Chí, Chu Lập và Bắc Mạnh vương từ ba hướng hội tụ ở Khai Phong. Đến đây thiên hạ hoàn toàn quy về tay tam quốc. Nữ vương của Chiêu Hòa Nam Chiêu đột nhiên mất tích, Phong Dực cũng muốn tiết lộ nửa câu. Hoắc Tiêu thể làm gì khác hơn là dẫn tất cả quân Nam Chiêu quy thuận Tây Hoa theo minh ước. Tháng bảy, Bắc Mạnh cũng quy thuận Tây Hoa.

      Tháng mười, Phong Dực lên ngôi xưng đế tại Trường An, định đô ở Trường An, lấy niên hiệu Vĩnh Ninh.

      Ba ngày sau Phong Dực ban bố chiếu thư, tôn nguyên Tây Hoa vương làm thái thượng hoàng. Phân định nguyên Bắc Mạnh làm đất phong, phong Cố Bằng Hiên làm vương gia khác họ, giữ lại phong hào Bắc Mạnh vương. Sau đó phong Lang Thanh Dạ làm tướng, quan chế ban đầu có chút thay đổi. Lại tứ phong Hoắc Tiêu làm Định Uy hầu, phân định nguyên mười lăm thành phía bắc của Nam Chiêu làm đất phong, đồng thời tứ hôn cho Tôn Vô Gia. Sau đó chiếu kiện thiên hạ, khôi phục thân phận của Yến Lạc, sắc phong làm Vô Song quận chúa. Chúng tướng lĩnh còn lại ai ai cũng đều được phong thưởng.

      Duy nhất chỉ nhắc tới người có hôn ước với - An Ninh Hề.

      Sau này Phong Dực đại xá thiên hạ, khuyến khích các nguyên quốc thông hôn, phát động thủy lợi, miễn thu thuế ba năm, cai trị theo cách tự nhiên, thiên hạ đại định.

      Mãi cho đến mùa đông năm đầu tiên Vĩnh Ninh, lễ quan thượng tấu muốn trùng tu thái miếu, Phong Dực suy nghĩ lại cuối cùng vẫn chiếu cáo thiên hạ, sắc phong An Ninh Hề làm Vũ Đức hoàng hậu. Tiếp đó lại lập bia công đức nơi Cơ thái hậu rơi xuống trước cửa thành Kim Lăng.

      Có lẽ từ trước tới nay An Ninh Hề là hoàng hậu đầu tiên lộ diện.

      Gần như tất cả thời gian của Phong Dực đều bận rộn việc chính , thậm chí có những việc phải thức trắng đêm nghị với Lang Thanh Dạ và các trọng thần, như thể muốn làm hết tất cả mọi việc chỉ trong đêm.

      Hoàng cung tại chỉ tu sửa qua loa nền móng của vương cung Tây Hoa trước đây. Chúng cung nhân đều cảm thấy tòa vương cung này vắng lạnh, chủ nhân của cả vương cung chỉ có hai người: thái thượng hoàng và hoàng thượng. Huống chi thân thể thái thượng hoàng tốt, hoàng thượng bận rộn cả ngày căn bản hay đến lắm nên nó càng có vẻ vắng lạnh hơn.

      Có lẽ trừ người thân cận, cơ hội duy nhất nhìn thấy đương kim thánh thượng của chúng cung nhân chính là cuối tháng hàng tháng. Lúc y mình lên đài cao nhất trong cung nhìn xa xăm, bóng lưng vô cùng đơn.

      Chúng cung nhân bắt đầu lén bàn luận. Cách đầu tiên: cả ngày hoàng thượng bận trăm công nghìn việc nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn lên đài cao nhìn những dân chúng khó khăn ở phương xa, quả là vị đế vương hiếm có! cách khác nữa là: phải hoàng thượng nhìn dân chúng mà trông ngóng vị Vũ Đức hoàng hậu mất tích. Từ đó suy ra: y những là đế vương tốt mà còn là người phu quân si tình.

      Thói quen lên đài cao nhìn xa xăm của Phong Dực được duy trì, cho dù đến cuối năm bão tuyết rơi dày, trời đông giá rét vẫn chăm chỉ lên đài cao tiếp tục nhìn ra xa. Có điều sau mỗi lần xuống vẻ mặt đều đơn.

      Mãi cho đến mùa xuân năm Vĩnh Ninh thứ hai, rốt cuộc Phong Dực mới bỏ được thói quen này.

      Mùa xuân năm Vĩnh Ninh thứ hai, Phong Dực hạ chỉ lệnh cho các phiên vương thủ thành vào kinh nghị . Nghị ước chừng tháng, thảo luận cặn kẽ những chỗ tồn tại khúc mắc và cách giải quyết làm cho chúng thần cảm thấy kỳ lạ. Nhưng suy nghĩ của hoàng đế há là có thể tùy ý suy đoán , mọi người đành ghi nhớ kỹ từng điều .

      tháng sau chúng thần đều quay về, chỉ có Bắc Mạnh vương bị giữ lại.

      Bắc Mạnh vương ở lại hoàng cung ước chừng hơn hai tháng, tới tháng năm có cung nhân nghe thấy Bắc Mạnh vương và thánh thượng ngừng cãi vã trong ngự thư phòng, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.

      Có người sau khi Bắc Mạnh vương ra khỏi ngự thư phòng sắc mặt cổ quái, hồi lâu sau như thể thở dài câu: "Cũng được, trước đây ta có khả năng làm gì cho Ninh Hề. Có lẽ ta có thể làm chuyện này vì tỷ ấy...."

      Mười chín tháng năm, đột nhiên có thánh chỉ ban xuống. Thánh thượng tự xưng thân thể khó chịu, khó gánh nổi trách nhiệm nặng nề nên truyền ngôi lại cho Bắc Mạnh vương. Bắc Mạnh vương bái thái thượng hoàng làm nghĩa phụ, vẫn tôn làm thái thượng hoàng.

      Thánh chỉ hạ xuống khiến thiên hạ khiếp sợ, nhưng bách tính nhanh chóng bình tĩnh lại. Ai làm hoàng đế có gì quan trọng đâu, chỉ cần bọn họ có cuộc sống ấm no chẳng sao hết.

      Đại thần trong triều tranh luận ngừng nghỉ, nhưng thánh thượng đột nhiên biến mất thấy, thái thượng hoàng cũng bó tay hết cách. Nước thể ngày có vương, mọi người chẳng biết làm sao đành theo thánh chỉ cung thỉnh Bắc Mạnh vương lên ngôi.

      Từ đó Phong Dực biến mất. Có điều sau này trong cung thường có người đồn đãi thần bí rằng hàng năm hoàng đế Vĩnh Ninh lúc trước trở lại hai lần thăm thái thượng hoàng, bởi vì mỗi lần như vậy đều có thể nghe thấy tiếng thái thượng hoàng mắng chửi ngớt, mắng ‘đứa con bất hiếu’ rất ràng và thường ầm ỹ tới qua nửa đêm.

      Nhưng nó cũng chỉ là lời đồn thổi, ai biết hay giả. Bởi vì cũng có người thái thượng hoạng mắng là nghĩa tử - đương kim thành thượng tại, bởi vì đương kim thánh thượng luôn có ý với Vô Song quận chúa, lần nào quận chúa cũng quậy đến nỗi trong cung gà bay chó sủa bảo sao thái thượng hoàng vui cho được.

      Đương nhiên điều này cũng chỉ là lời đồn, đâu ai biết giả....

      ngày nào đó của tháng sáu, đỉnh núi bên ngoài thành Trường An, chàng trai mặc áo trắng, gương mặt cúi thấp ôn thuận như ngọc ngồi gảy đàn chiếu. Nhìn qua vẻ mặt thản nhiên nhưng cực kỳ nghiêm túc, như thể cả người đều hòa nhập cùng với tiếng đàn du dương.

      Phía sau , - mặc áo trắng giống - chậm rãi từ dưới chân núi lên, thẳng đến chỗ cách mấy bước chân dừng lại, lẳng lặng nhìn bóng lưng của , nhúc nhích.

      Hồi lâu sau, động tác tay của chàng trai dừng lại, đầu quay, bất ngờ hỏi câu: "Nàng đến rồi?"

      gật đầu, "Phải"

      Chàng trai vẫn quay đầu, " năm qua sống có tốt ?"

      "Cũng bình thường, chàng sao?"

      " tốt."

      "Hả?" mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi mỉm cười hỏi: "Thân là hoàng đế còn có thể sống tốt ư?"

      Chàng trai cúi đầu khẽ gảy cây đàn, "Bởi vì có chuyện vẫn chưa đạt được cho nên cảm thấy tốt."

      Nụ cười của giảm, "Chàng có cả thiên hạ, còn thứ gì lấy được?"

      "Có."

      cười đầy thú vị, "Là cái gì?"

      Chàng trai lại khẽ gảy đàn, "Nàng...."

      hơi sững sờ. Chàng trai đứng dậy, ôm đàn tới trước mặt nàng, nhìn nàng từ xuống dưới rồi nắm lấy tay nàng, giọng thở than: "Ninh Hề, chúng ta trải qua biết bao gian nan mới có thể gặp được nhau, có thể nắm được tay nhau đâu phải dễ dàng, nàng thực có thể buông tay cách nhàng vậy ư? Dẫu sao ta cũng thể buông tay."

      cười rộ lên, nét dịu dàng nơi khóe mắt lan tỏa ra. Nàng nắm ngược lại tay chàng trai, nhàng gật đầu, "Vậy đừng buông...."

      Lời sau cùng:

      Mấy tháng sau, chiếc xe ngựa chạy đường phố thành Kim Lăng, Phong Dực và An Ninh Hề ngồi trong xe.

      Trước đó hai người thăm Hoắc Tiêu và Tôn Vô Gia, tiếp theo đến vương cung trước kia của Nam Chiêu tế bái Cơ thái hậu, xem bia công đức. Cuối cùng tính thăm quan xung quanh nhưng rồi quyết định xuất phát từ thành Kim Lăng, đến đâu liền thăm quan nơi đó.

      Xe ngựa ra khỏi thành, lên đường lớn đoạn, phu xe đột nhiên ghì ngự. An Ninh Hề cảm thấy kỳ quái đột nhiên nghe nghe thấy tiếng "a di đà phật" vang lên lập tức có phản ứng. Nàng vén màn xe nhìn ra ngoài, quả nhiên là Đồ Di Ca.

      Phong Dực và An Ninh Hề biết ông ở đây hẳn là có chuyện muốn nên vội xuống xe ngựa tới cạnh ông.

      Đồ Di Ca quan sát An Ninh Hề từ xuống dưới, vừa liếc nhìn Phong Dực bên người nàng liền gật đầu cười, "Hôm nay toàn bộ lệ khí của thí chủ tiêu tán, hiển nhiên thoải mái mở lòng, là đáng mừng."

      An Ninh Hề mỉm cười với ông, "Đại sư còn nghĩ tới gặp mặt ta khiến ta kinh ngạc."

      Đồ Di Ca cười niệm phật, "Bần tăng sắp xa, nghĩ đến hành động bình định thiên hạ của hai vị nên đặc biệt tới thăm chuyến mà thôi."

      An Ninh Hề liếc nhìn Phong Dực, vừa cười cố ý hỏi ông: "Vậy đại sư vẫn còn nhớ chuyện sao đế vương chứ? Chắc bây giờ ngài xuất của ta làm thay đổi đế vị của sao đế vương nữa chứ? Sao đế vương đúng là ngồi lên đế vị rồi."

      Đồ Di Ca cười hai tiếng ha ha, "A Di Đà Phật, thí chủ bị lá che mắt. Sao đế vương ngồi lên đế vị, nhưng chẳng phải tại từ bỏ đế vị rồi đó ư?"

      An Ninh Hề ngẩn ra, nhất thời bật cười, "Điều này cũng đúng."

      Phong Dực vẫn gì, nghe đến đó chẳng qua cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười.

      Đồ Di Ca lại nhìn hai người cái rồi câu như thể muốn trấn an An Ninh Hề: "Thí chủ cần lo lắng quá, hoàn toàn buông bỏ quá khứ, tiếp nhận tại, như vậy cũng có chuyên thoát hồn nữa."

      mặt An Ninh Hề ra vẻ mừng rỡ. Mặc dù nàng năm xảy ra chuyện gì ở bên Phong Dực mãi mãi, nhưng ít nhiều vẫn là lo lắng. Bây giờ nghe Đồ Di Ca , \ bàn tới giả, chỉ cần lời từ miệng ông thôi khiến nàng yên tâm ít.

      Đồ Di Ca xong cáo từ hai người. Nhìn có vẻ rất chậm nhưng nhanh chóng biến mất ở nơi xa.

      Phong Dực kéo tay An Ninh Hề, mỉm cười : "Lần này nàng yên tâm theo ta rồi chứ?"

      Sắc mặt An Ninh Hề trở nên hồng, khẽ gật đầu cái.

      Phong Dực nắm chặt tay nàng, "Ninh Hề...."

      "Sao vậy?" An Ninh Hề quay đầu nhìn y.

      Phong Dực khẽ ho tiếng, lắc đầu , " có gì, lên xe thôi."

      An Ninh Hề tò mò nhìn y rồi theo y lên xe.

      Xe ngựa lại khởi hành. Phong Dực nắm ôm An Ninh Hề, đột nhiên lại gọi nàng: "Ninh Hề...."

      "Hả?"

      Phong Dực thấy An Ninh Hề nhìn chằm chằm mắt mình, khẽ mỉm cười, ghé vào tai nàng dùng thanh cực bé : "Ta...."

      An Ninh Hề nghe được ba chữ kia hơi ngẩn ra, rũ mí mắt xuống, khóe miệng câu lên, rất lâu sau mới gật đầu, "Ta biết."

      Phong Dực hề lên tiếng. An Ninh Hề cảm thấy kỳ lạ, ngước mắt lên nhìn y, "Sao vậy?" Chờ nhìn thấy vẻ mặt u ám nhìn mình chằm chằm của y, An Ninh Hề nhất thời hiểu ra, nhịn nổi mà đỏ mặt.

      Hồi lâu qua nhưng Phong Dực vẫn u oán nhìn An Ninh Hề. Nàng thể làm gì khác hơn là thở dài, tới gần tai y câu.

      Phong Dực nhất thời nở nụ cười thoải mái. Hai người bèn nhìn nhau cười. Vào thời khắc ấy vạn vật đời tựa như bất động, chỉ còn lại hai người họ bên nhau.


      HOÀN
      Huỳnh Thượng Hỷhuyenlaw68 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :