1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Diễm phu nhân - Thiên Ái Mạch Sinh Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 29: Vô hình đối chưởng tại Phương Phỉ lâu

      “Ngươi nhớ đến Ngọc Hoàn của ngươi?” Lâm Triêu Hi cười hỏi, đúng lúc mang thức ăn lên, nàng cúi đầu gắp khối thịt sư tử, đúng là nguyên chất nguyên vị. Lâm Phượng ghé mắt nhìn nàng , “Đúng a, nương xem tại nàng có ở đó hay , bằng chúng ta xem chút?”

      Thanh lâu? Lâm Triêu Hi đảo tròn mắt, dù sao cũng chưa từng , nàng đáp ứng “Hảo!”

      Phương Phỉ lâu hổ là cực phẩm thanh lâu phồn hoa nhất Hoa Châu, nghe nơi trăng hoa ở thành Hoa Châu, các quan lại quyền quý cả nước cũng đều vì nghe danh mà đến, chỉ vì coi trọng những nữ từ tài sắc xuất chúng.

      Phương Phỉ lâu bố trí quá rực rỡ xa hoa, ngược lại hết sức thanh nhã mà mất quý khí, nghe đâu điều này có liên quan đến tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành Bạch Hoa Hoa năm đó, nơi đây từ xưa đến nay đều theo phong cách lãng mạn, cho nên bên trong Phương Phỉ lâu hết sức rộng rãi, vách tường tạo thành từ ngọc lưu ly, nóc phòng là hoa văn ngũ sắc, ánh mắt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi người các nữ tử, càng thêm quyến rũ động lòng người.

      Thang lầu được xây dựng bằng gỗ dương trắng, rất giống như thang lầu ở biệt thự đại, phẩm vị xa hoa. Hương thơm khắp phòng, cũng phải là mùi phấn nồng nặc, mà giỏ cùng bồn hoa lan với các loại hoa khác, phát ra mùi thơm.

      Giữa lầu hồ nước lớn trong suốt, trong nước là cá vàng, giữa hồ xây bông hoa sen hé mở, làm cho người ta mơ tưởng viễn vong, nếu như có đứng nhàng múa và cất tiếng ca đẹp đến cỡ nào. Bốn phía là chỗ ngồi vây lại thành vòng tròn, cũng có bàn, mà giống như ngồi chiếu ở Nhật Bản, bàn gỗ hương , phía để trái cùng cùng bộ đồ trà tinh xảo, ở dưới là thảm thêu mềm, làm cho người ta yê bình hưởng thụ. lão bà bà như Lâm Triêu Hi vào thanh lâu thu hút vô số ánh mắt, có kinh ngạc có kinh hỉ có nghiền ngẫm, nhưng phần lớn ánh mắt của bọn họ tập trung người Lâm Phượng , nếu so sánh, những nữ tử duyên dáng kia cũng sánh bằng nhi tử nghiệt, nếu đổi nữ trang, chắc chắn làm đống nam nhân chết mê chết mệt. Lâm Triêu Hi nuốt nước bọt, thu hồi ánh mắt theo dõi ngũ quan cực phẩm của .

      biết là người nào truyền tin, bao lâu, lão bản Phương Phỉ lâu liền tới tiếp đón. Nàng gọi Hoa Nương, bất quá chỉ ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng phải xinh đẹp tầm thường, mà là thanh tú nhu nhã, làm cho người ta thích, vô luận như thế nào cũng nhìn ra nàng là lão bản, nàng giống như người tao nhã cầm kỳ thư họa tinh thông. Hoa Nương thân y phục xanh nhạt, đầu gài cây trâm màu tím, lúc vòng bạc ở cổ chân còn vang dội đinh , tay nàng cầm quạt, mỗi bước nhàng giống như bước mây.

      Nàng tới, lúm đồng tiền như hoa hỏi, “Lâm tam công tử, lâu ngày tới, Ngọc Hoàn nhà chúng ta nhớ ngươi chết.” Lâm Phượng nhìn các nương rỗi rãi bên cạnh hỏi, “Chỉ có nàng nghĩ tới ta?” Hoa Nương che mặt cười tươi, những nương kia cũng nâng khăn tay lên, bàn tay trắng nõn che miệng trăm miệng lời , “Chúng ta cũng nhớ ngươi chết!”

      Lâm Triêu Hi trừng cái, quả nhiên khắp nơi đều có mầm mống phong lưu, tuyệt đối là con quạ đen nhất trong các con quạ! Lâm Phượng giống như nhìn thấy lão nương cắn răn nghiến lợi bên cạnh, cứ thế hỏi, “Ngọc Hoàn đâu?” Hoa Nương chỉ chỉ lầu , “Hôm nay có khách quý tới, chỉ đích danh Ngọc Hoàn, ngươi cũng biết Ngọc Hoàn là hoa khôi của chúng ta, tất nhiên bận rộn!”

      Lâm Phượng chỉ khẽ nhếch môi cười tiếng, tiến lên từng bước , “Vậy nếu ta muốn tìm nàng sao?” “Việc này. . .” Hoa Nương vẻ mặt lo lắng, nhưng nàng cũng là người khéo đưa đẩy, “Vị khách quý kia nhưng là ngàn dặm xa xôi mà đến, Lâm tam công tử chỉ cần ra cửa vài bước là có thể có mỹ nhân làm bạn, cần gì phải nhất thời nóng lòng, huống chi, phải ngươi mang theo người đến?” Nàng nhìn Lâm Triêu Hi hỏi, “Ngài là chủ mẫu Lâm gia?”

      Lâm Triêu Hi gật đầu cái, cười , “Ta tới xem nơi con ta cả ngày lưu luyến quên trở về, hôm nay nhìn chút là rung động, Phương Phỉ lâu này nữ nhân tới còn muốn rời, nam nhân tới liền mất ăn mất ngủ.”

      Hoa Nương thân mật kéo tay nàng , “Chủ mẫu ngài có con mắt tinh tường, Phương Phỉ lâu chúng ta khác với thanh lâu kĩ viện bình thường. Nơi chúng ta đều giúp vui bằng văn võ. Ngươi xem các nương ở đây, ai cũng xinh đẹp như hoa tài nghệ tuyệt vời, trừ Ngọc Hoàn còn có tám vị mỹ nhân Cầm Kỳ Thi Họa Mai Lan Trúc Cúc, bằng ngài cùng Lâm công tử xem biểu diễn ca múa chút, lát tìm Ngọc Hoàn ôn chuyện đuợc ?” Lâm Triêu Hi dù có ngốc cũng hiểu ý của nàng, chỉ cần nương gật đầu nhi tử thể đồng ý. Nàng nhìn Lâm Phượng , Lâm Phượng lại ngoài dự liệu, tới cầu thang lầu trước, dựa vào gọi, “Ngọc Hoàn, ta tới, còn ra nghênh đón?”

      Hoa Nương vẻ mặt lo lắng, muốn tiến lên ngăn cản lại sợ đắc tội Lâm gia, nếu náo loạn, khẳng định nàng vạn lần thất lễ. Chỉ chốc lát, cửa gian khuê phòng lầu khẽ mở ra, Ngọc Hoàn nhàng bước ra ngoài, vịn vào lan can , “Lâm tam công tử, ngươi cần gì phải nóng lòng như vậy, ta có khách quý, thể chờ ta sao?” “Ta thích chờ người, ngươi biết.”

      Lâm Phượng nhíu mày, mắt phượng hẹp dài mang theo phong lưu vô hạn, ngẩng đầu thoáng nhìn, Ngọc Hoàn tâm liền xôn xao, đỏ mặt , “Vậy. . .” Nàng nhìn vào trong phòng, tựa hồ có chút do dự. xong, Lâm Phượng lên, đồng thời vị công tử cũng từ trong phòng bước ra, giống như trích tiên hạ phàm, đứng ở nơi đó, trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều tập trung người , lâu cũng thể rời . Lâm Triêu Hi si ngốc nhìn công tử sánh vai cùng Ngọc Hoàn, mắt nhìn xuống, khẽ lướt qua.

      thân y phục trắng như tuyết, chút nếp nhăn, vật liệu may mặc là gấm vóc thượng đẳng, ở thêu mấy đóa mây trắng. So với Lâm Đường Hoa, có vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, giống như Lâm Đường Hoa ôn nhuận cười yếu ớt, cũng có đôi mắt phẳng lặng của , bạch y công tử toàn thân tỏa ra hơi thở cự người ngàn dặm, có vẻ chỉ đối với mình Ngọc Hoàn thích, hơi nghiêng mắt, cười với Ngọc Hoàn tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía Lâm Phượng , ánh mắt trở nên sắc nhọn bén lạnh.

      Lâm Phượng từ đầu đến cuối đều giảo hoạt cười, cùng bạch y công tử kia trái ngược nhau, hai người cứ đứng im như vậy, yên tĩnh như tượng. giống như thần tiên mặt lạnh đối đầu với nghiệt phong lưu, ràng là bức họa động lòng người lại khiến những người khác hít thở thông, giống như cao thủ so chiêu hình thành nội lực lớn để che chở, ảo ảnh vô hình hình thành, ràng động, lại giống như trải qua vạn năm biến hóa, bọn động đao kiếm, như thế nào lại có thứ khí lãnh xơ xác tiêu điều này?

      “Tại hạ Thu Vô Cốt, biết công tử tên gọi là gì?” Bạch y nam tử hơi cúi chào, chỉ gật đầu chút mà khúm núm, câu lễ nghi nhưng thanh lại hết sức kiêu ngạo. Lâm Phượng lười biếng dựa vào lan can, khóe mắt tà mị mang vẻ lười biếng, giọng đáp, “Lâm Phượng ” Trong lòng Lâm Phượng dâng lên cảnh giác, mới vừa rồi bọn họ trong vô hình có hữu hình, thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt của người bình thường tất nhiên , cho rằng bọn họ căn bản động! Đây là đối thủ mạnh! Trong võ lâm người có thể tiếp được cực hàn chưởng phong của Lâm gia, thiên hạ đến mấy người!
      Dion thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 30: Thu Vô Cốt trong trẻo như sắc thu

      "Thử thượng cao lầu thanh tận xương, khởi tri xuân sắc thốc nhân cuồng [1]. . ." Lâm Triêu Hi đứng im lặng hồi lâu bất giác ngâm ra câu thơ này, Thu Vô Cốt cúi đầu nhìn xuống, thấy bà lão ánh mắt si ngốc liền chợt lạnh, đây phải là Lâm gia chủ mẫu Lâm Triêu Hi sao?

      [1] Lầu cao xương gió lạnh cõi lòng, há cảnh xuân khiến người cuồng đến vậy.

      Ánh mắt kia quá lạnh lẽo, quá sát khí, giống như hàn băng ngàn năm, nàng đứng ở kia, cả người cứng ngắc giống như đóng băng, ba hồn bảy vía cũng rơi vào cặp hắc mâu kia, chìm sâu vào vực nước vô đáy. giây, như bị hóa đá, cả người chết lặng. Hai giây, thần trí mơ hồ, trầm luân vô tri. Ba giây, tựa như chìm vào địa ngục Tu La, cảnh vật bên người ngừng thay đổi, khuôn mặt từng người trở nên dữ tợn đáng sợ như muốn cắn nuốt nàng. Nàng chỉ thất thần trong chốc lát, thiếu chút nữa bị đôi mắt tràn đầy sát khí kia bóp nghẹt.

      Lâm Phượng nhanh chóng nhảy xuống lầu, tựa như thiên thần từ trời giáng xuống, áo bào tím khẽ tung bay, chỉ thoáng liền vọt tới bên cạnh Lâm Triêu Hi, điểm huyệt ngủ của nàng, thân thể của nàng giống như rắn nước xụi lơ trong ngực , nhưng lại nhắm mắt ngủ say. Hoa Nương hoảng sợ, vội vàng chạy nhanh đến hỏi, "Chủ mẫu, nàng . . ."

      Lâm Phượng cười : " có việc gì, chỉ là tuổi già có tật xấu hay ngủ gật."

      ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nhíu lại, ánh mắt mang thâm ý , "Thu công tử, ngươi có muốn cùng ta có quan hệ lâu dài ?"

      ràng là câu hỏi, cũng cho lựa chọn đáp án, sớm dùng giọng điệu khẳng định cho ngươi biết, dự tính lâu dài cùng ngươi, là quân tử chi giao, hay là đối địch, bọn họ trong lòng đều biết ràng.

      Thu Vô Cốt chỉ cảm thấy vị công tử này phong lưu kiềm chế đuợc, so với nghiệt chân chính còn tà mị hơn, tà trong lòng, mị ở xương, tươi cười kia, giống như lang sói đối mặt với thỏ, như hồ ly chăm chú nhìn chim , dường như hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, cái nhìn kia ràng là sóng mắt đung đưa, nhưng lại làm kẻ khác sởn tóc gáy. Lâm Phượng hừ tiếng thể nghe thấy, ôm Lâm Triêu Hi lên, xoay người rời .

      "Ngọc Hoàn, lần sau ta rộng lượng như thế."

      Thanh của Lâm Phượng như ma quỷ nguyền rủa vang vọng trong Phương Phỉ lâu. Các nương còn lại ngơ ngác nhìn nhau, Lâm tam công tử tức giận? Nhưng hết lần này tới lần khác lại có dáng vẻ quan tâm đến việc liên quan tới mình. bởi vì kết giao với công tử Thu Vô Cốt mà vui vẻ?

      Nhưng còn có nửa điểm luyến tiếc? Thu Vô Cốt nửa câu cũng , xoay người trở về phòng. Ngọc Hoàn nhìn bóng lưng rời mà than , hai người này vốn bất đồng, người là thần tiên rơi vào ma đạo, người là nghiệt rơi vào thế gian, bọn họ mang tầng tầng mặt nạ, ít người có thể nhận ra bộ mặt của họ.

      "Công tử, chúng ta, còn phải tiếp tục sao?"

      Ngọc Hoàn đóng cửa lại, giọng hỏi. Bạch y công tử đứng bên cửa sổ chớp mắt nhìn xuống, ngón tay trắng bệch giống bình thường. Ngọc Hoàn hốt hoảng hỏi, "Công tử, ngươi . . . bị thương?"

      Thu Vô Cốt ảm đạm cười, vươn tay nhìn khối máu bầm ngưng kết ở lòng bàn tay trái, dùng tay phải khởi xướng nội lực rồi vận công, sau đó , "Lâm Phượng tuyệt đỉnh cao thủ, xem ra tin đồn của thế nhân thể tin hết."

      Ngọc Hoàn nhíu mày, " nghĩ tới, luyện thành nguyệt thần công nhật nguyệt ngưng tinh, có thể đả thương công tử, thánh tuyết hàn công của ngài có thể bị . . . . . ." "

      Là bị hóa giải. . . . .Nguyệt thần công của vốn là chí chí hàn, cùng ta học loại nội công như nhau, nhưng hơn ta bậc, có thể đem máu của ta dịch chuyển rồi khóa ở lòng bàn tay ngưng kết thành băng."

      mở lòng bàn tay kia ra, khối máu tụ tản , trong lòng bàn tay ẩm ướt, hàn băng hòa tan thành hơi nước rồi dần mất .

      "Là công tử thua?"

      Ngọc Hoàn nhíu mày hỏi, nghĩ tới vị công tử cả ngày tầm hoan tác nhạc [2] lại có công lực mạnh như vậy, chủ thượng của mình cũng chiêu bị chế phục!

      [2] Vui chơi tìm lạc thú.

      "Cũng chưa chắc."

      Thu Vô Cốt vươn tay trái, cây ngân châm từ trong áo bay ra, đâm thẳng vào chim nhạc trời, con chim khẽ kêu tiếng, trong lúc mọi người sửng sốt rơi xuống đất. Ngọc Hoàn nhíu mày, " trúng tuyết vực vô ngân châm của ngươi!"

      Thu Vô Cốt nhìn đám người tụ tập phía dưới nhìn con chim nhạn kia, tựa như có chút tiếc nuối, khẽ lẩm nhẩm, "Thuận ta sống nghịch ta chết, nếu phải đối địch, có thể trở thành bạn tri kỉ." Ngọc Hoàn giật mình, nàng biết công tử tuyệt tình tuyệt nghĩa.

      Nhớ lúc mới gặp mặt nở nụ cười, tâm trạng vui vẻ, nhưng trong giây lát liền có thể trở thành ác ma giết người chớp mắt. . . . . . Cả người nàng run lên, biết khi nào Thu Vô Cốt tới cạnh nàng, ngón tay của đặt đàn khẽ , " lâu chưa nghe Ngọc Hoàn hát. . . ." Ngọc Hoàn vội vàng cúi đầu , "Vậy ta liền đàn khúc cho công tử."

      "Dạ lai trầm túy tá trang trì, mai ngạc sáp tàn chi. Tửu tỉnh huân phá xuân thụy, mỘng đoạn bất thành quy. Nhân tiễu tiễu, nguyệt y y. Thúy liêm thùy. Canh na tàn nhị, canh niêm dư hương, canh đắc ta ." [3]

      [3] Hôm qua trầm mê tháo trang sức, cành mai cắm tàn, rượu tỉnh làm giấc ngủ dở dang, giấc mộng dừng mà có hồi kết, người lặng lẽ, trăng lả lướt, cành lắm nhụy hoa tàn, càng nhiều tàn hương rơi xuống, càng chờ đợi thời gian.

      khúc nhạc uyển chuyển ai oán, thê thảm, làm cho vẻ bi thương cuối thu càng tăng lên, Ngọc Hoàn đánh đàn, ngón tay gẩy, tiếng hát trong veo của chim oanh như khóc than. Thu Vô Cốt uống hớp trà, giống như vô ý , “Ngươi hát, tăng thêm vài phần u sầu.”

      Ngọc Hoàn tay run lên, dám nhiều, lại tiếp tục đàn hát. Lâm Phượng lên xe ngựa, ra lệnh cho gia đinh thúc ngựa chạy về Lâm gia. Hai tay di chuyển, nhanh chóng điểm huyệt vị trước ngực, trán có mồ hôi hột rất chảy ra, thở , khẽ như thanh ruồi chớp cánh, ngân châm kia từ gáy bay ra, cắm vào cửa sổ xe ngựa.

      "A, quả là tuyết vực vô ngân châm, bất quá, tên kia biết ta bách độc bất xâm, cho nên dùng chiêu này đối phó với Lâm tam công tử trẻ người non dạ tranh đời, nghĩ vậy là xong sao."

      nhíu mày cười, nhìn nữ tử ngủ say trong ngực, muốn kéo mặt nạ của nàng xuống mà nhìn gương mặt tuyệt mĩ với má lúm đồng tiền kia. Lâm Phượng sau khi trở về phủ liền sắp xếp cho nàng. Oanh Oanh chào đón, hoảng sợ, vội vàng kiểm tra thân thể Lâm Triêu Hi, sợ chúa mẫu lần này quay trở về nhà lại có thêm vết thương. Lâm Phượng tựa vào cạnh cửa cười , "Nàng chỉ ngủ thôi, chút thương tích cũng có."

      Oanh Oanh lúc này mới thả lỏng, liền hỏi, "Công tử, y phục của ngươi tại sao lại bị rách thế kia?" Lâm Phượng nghiêng mắt, nhìn thấy chỗ vừa bức ra châm độc có vết rách lớn, theo lý thuyết ngân châm thể làm rách áo, chính là Lâm Triêu Hi kia lúc xuống xe cắn cái làm rách. Lâm Phượng căm phẫn nhìn Lâm Triêu Hi, biết rằng nữ nhân này khi nãy coi bờ vai là đùi gà và móng heo.

      "Công tử, ta vá cho ngươi." Oanh Oanh líu ríu .

      Lâm Phượng cười, "Oanh Oanh biết, ta dùng lại y phục cũ sao."

      xong liền cởi áo ra, áo trong hơi mở làm lộ ra vùng ngực trắng nõn. Oanh Oanh cúi đầu xuống tới lúc khỏi. Lâm Phượng trở về phòng, ra lệnh cho hạ nhân đem chiếc xe ngựa cùng với xiêm y kia đốt cháy, thay đổi lại toàn bộ, là tìm bản vẽ cụ thể mà nhị thiếu gia cầu, nhớ tới đồ đạc mới thiết kế ở phòng nhị ca, có hảo ý cười. Quyển sách ghi chép kia, nên in lại!
      Dion thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 31: Tộc Thánh nữ tái giang hồ

      “Đại ca nhị ca, các ngươi đợi ta sao?” Lâm Phượng mở cửa phòng Lâm Thành Trác, chợt cười tiếng hỏi. Hai người kia chơi cờ, Lâm Thành Trác vẻ mặt chăm chú, cau mày, chỉ đáp “ừ” tiếng rồi tiếp tục cúi đầu. Lâm Đường Hoa thân bạch y, tay trái bưng trà, an tĩnh chờ Lâm Thành Trác.

      Lâm Phượng tới bên cạnh bọn họ nhìn bàn cờ , “Đại ca, ngươi bị vây nước chảy lọt, xem ra rất khó có thể xoay chuyển.” Lâm Thành Trác cầm viên cờ trắng (cờ hình tròn dẹt dẹt, bên trắng bên đen), sau đó lắc đầu cái đem bỏ lại vào chung, nhéo mi tâm , “Từ đến lớn, cũng chưa từng thắng nhị đệ lần!” Lâm Phượng tùy ý dựa vào tường, cười , “Ta rất khó, nhưng phải hoàn toàn có cơ hội a!”

      Lâm Đường Hoa để chén xuống, ngón tay cầm viên cờ trắng cười nhạt , “Mỗi lần đại ca thua, đều vì cùng lý do.” đạt cờ vào chỗ, Lâm Thành Trác mâu quang chợt ngưng trọng, vỗ chân than thở , “ ra là như vậy!” (Sulli: định edit là vỗ đùi, nhưng thôi, mất hết hình tượng) Lâm Đường Hoa thu lại từng viên cờ, , “Đánh cờ tùy tâm tính, đại ca là người cẩn thận thực tế, từng bước đều đúng quy củ, nhưng quá mức quen với nếp cũ dẫn đến ràng buộc. Bước này, nhìn như tự chui đầu vào lưới, nhưng cũng giải tán vòng vây phía tây. trận tử chiến bí quá hóa liều, hai câu này có lẽ đại ca nghĩ tới, cho nên ngươi vĩnh viễn nhìn đến chỗ này.”

      Lâm Thành Trác gật đầu cái , “Quân đen của ngươi nhìn như lùi, bước bừa bãi, nhưng chỉ chờ cơ hội là khiến ta thể tìm được đường lui, nhìn như gợn sóng nhưng khí thế lại rào rạt!” Lâm Phượng nhìn Lâm Đường Hoa, chợt cười tiếng , “Nhị ca, hôm nay ta gặp đối thủ, người này có chút giống ngươi.”

      “Nga?” Lâm Đường Hoa nhíu mày, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú. “ cũng là thân bạch y, bất quá ấm áp giống ngươi, người kia quá lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều, giống như cương thi từ lòng đất chui lên.” “Ha ha, có vẻ giống. . . . .”

      Lâm Thành Trác tiếp lời. Lâm Phượng gật đầu, “Chính xác, chính xác!” Hai người giống như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Đường Hoa, Lâm Đường Hoa mím môi, cười nhạt nhưng lại giống như nắng ấm, hỏi, “Vậy, tam đệ thua ?” Lâm Phượng nhíu mày cười tiếng, “Đánh ngang tay, bất quá chỉ là giao chiến ngắn ngủi, nếu lâu dài biết thế nào, dù sao chúng ta cũng chỉ dùng bảy phần công lực, đối với đối phương vẫn chưa dùng toàn lực. Bất quá người này ác độc, cư nhiên dùng ám khí với ta, tam công tử quang minh lỗi lạc như ta làm sao có thể thích thứ kia, oh, thế nhưng biết ta bách độc bất xâm, có lẽ giờ phút này chuẩn bị nhặt xác cho ta đây.” Lâm Thành Trác cau mày, đột nhiên hỏi, “Vậy còn nàng. . . . .”

      Lâm Phượng nhìn vẻ mặt nôn nóng của cũng biết hỏi người nào, khoát khoát tay , “Thiếu chút nữa bị nhiếp tâm tà thuật của tên kia mê hoặc, ta điểm huyệt nàng, tại ngủ rồi.” “Vậy tốt.” Tâm Lâm Thành Trác rốt cục thả lỏng. Lâm Đường Hoa , “Người này xem ra đơn giản, có thể khiến ngươi lưu tâm.”

      Lâm Phượng thu lại ý cười, nhìn chăm chú , “Kiều lão gia chết, tự sát, nhưng, bị tà khúc mê hoặc, cả người đều bị khống chế. Trong khúc hát kích thích ký ức u tối trong lòng, khiến bọn họ sợ hãi cực độ, cuối cùng dẫn tới tự diệt.” “Nga?” Lâm Đường Hoa ngẩng đầu, tới bên cạnh chậu hoa lan, cười , “ nghĩ tới Ma La mỹ nhạc của tộc Thánh nữ trở lại giang hồ, chúng ta phúc ba đời mới có thể nghe.”

      Lâm Phượng gật đầu, “Ta cũng là lần đầu tiên nghe, mặc dù xen lẫn trong hí khúc nhưng vẫn có thể nghe được, thanh kia vừa giống tiếng sáo vừa giống huân [1], nhưng lại trầm thấp đè nén. . . . . .”

      [1] loại nhạc cụ “Giống ngà.”

      Lâm Đường Hoa ngắt phiến lá vàng, tựa hồ hết sức thương tiếc bồn hoa lan, tiếp, “Ngày trước tộc Thánh nữ có loại quái thú vóc dáng rất to gọi là voi, bọn họ dùng ngà voi làm tù và, ngươi nghe thấy, đại khái là thanh phát ra từ thứ này.” Lâm Thành Trác đập bàn, “ như vậy, tộc Thánh nữ vẫn còn thủ hạ?” Lâm Phượng gật đầu, “Có thể như vậy, nhưng ta hiểu bọn họ có mục đích gì.

      Kiều lão gia chết, là diệt phe cánh lớn nhất của Lâm gia chúng ta, người có lợi ích lớn nhất là Phùng gia ở Diệu Châu cùng Tư Đồ gia ở Kỳ Châu, chẳng lẽ bọn họ cùng người tộc Thánh nữ liên hiệp, muốn hủy Lâm gia ta?” Lâm Đường Hoa ngắt hoa lan, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi , “Mục nát cùng sắp mục nát đều thể để lại, tiên hạ thủ vi cường [2] vẫn hơn.”

      [2] Ra tay trước chiếm lợi thế.

      Lâm Phượng cười xảo trá, nụ cười kia tà mị động lòng, hồi lâu mới mở miệng , “Vậy bắt đầu từ nhi tử Kiều Dần của Kiều lão gia .” ** Kiều phủ. Mành trắng màn che trắng, linh đường [3] lạnh lẽo, ở sân trước là lễ cầu siêu, người làm đều quỳ xuống, lại thấy chủ nhân Kiều Dần giờ của Kiều gia.

      [3] Nơi để linh cữu.

      “Công tử, đây là Kiều Dần.” Ngọc Hoàn giọng . Kiều Dần vào, đưa tay nâng cằm Ngọc Hoàn lên, đắm đuối cười hỏi, “Sao vậy, Ngọc Hoàn nhanh như vậy nhớ ta?” Ngọc Hoàn cũng cười tiếng, vươn tay chặn lại tay , “ nhanh nhớ ngươi, nhớ ngươi nóng lòng muốn chết đây.”

      Kiều Dần cả kinh, vốn định dạy dỗ nữ nhân này phen, nhưng thoáng nghĩ đến chuyện mười ngày trước lại nén giận. nhìn vào trong phòng, chỉ thấy công tử bạch y đứng trước bàn đưa lưng về phía , tựa hồ là xem cha khi còn sống viết cái gì. chỉ cảm thấy tấm lưng ưu nhã kia, lại lộ ra lạnh lẽo, sống lưng thẳng, cơ lưng rắn chắc, cả người phát ra sát khí, giống như ngay cả con muỗi chạm vào cũng chết chỗ chôn.

      “Tại hạ Kiều Dần bái kiến công tử. . . . .” Kiều Dần bất ngờ run lên, vội vàng chắp tay thi lễ, giọng cung kính. Bạch y công tử ngừng tay, từ từ xoay người, Kiều Dần dè dặt nhìn, trong lúc chạm mắt với liền lập tức hóa đá. Ánh mắt người này, quá lạnh! Lạnh đến thấu xương! giống như thanh hàn đao trước ngực khiến người thể nhúc nhích, vừa như máy chém kề cổ khiến người hít thở thông. “Công. . . . . .tử. . . . .” Kiều Dần dám nhìn nữa, nặng nề cúi đầu, thân thể cúi thấp hơn, phục tùng. Thu Vô Cốt nhìn Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn tới, cầm tờ giấy vết mực chưa khô bàn đưa cho Kiều Dần , “Đây là cách điều chế loại cổ độc, ngươi xem rồi vẩy vào thi thể cha ngươi, xà trùng (rắn và côn trùng) đến gặm thân thể ngay cả hài cốt cũng còn.”

      Kiều Dần nhận lấy, cung kính, “Tạ công tử chỉ giáo.” Thu Vô Cốt tựa hồ như nhìn về nơi khác, con ngươi chăm chú nhìn bức họa tường, chút cảm xúc hỏi, “Nữ nhân này là ai?” Kiều Dần cắn răng , “Là mẫu thân của tiểu nhân.”

      “Rất đẹp” Thu Vô Cốt đánh giá, “Bất quá người như vậy, chết tiếc, nếu bây giờ còn sống, chắc chắn vẫn xinh đẹp thướt tha.” Lời này như mũi dao nhọn cắm vào lòng Kiều Dần, tay của càng siết lại, cầm chặt tờ giấy kia.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 32: Huệ chất lan tâm [1] hiếm thấy

      [1] Chỉ người cao nhã, thanh khiết.

      chết cũng hết tội! chết cũng chưa đủ! Mặc dù chết, cũng muốn để thân thể nếm tàn ngược thống khổ! quên, ban đầu nam nhân hèn yếu kia, biến thành mồ côi chịu đủ khuất nhục như thế nào! Nương , bất quá chỉ là nha hoàn bưng trà rót nước, nhưng bởi vì hát hay mà được coi trọng, đêm **, mặc dù cho nàng thân phận thế nào, bất quá chỉ là thiếp thất hèn mọn! Ngày ngày, nàng giống như nha đầu tầm thường bị chánh thất hành hạ, cuối cùng còn ra lệnh cho đầy tớ, thay nhau lăng nhục nương ! Vùng vẫy được, nương nản lòng thoái chí, mặc cho thân thể kia như thi thể bị đùa giỡn, bị ái dục xâm chiếm, nhúc nhích.

      Mà năm đó, Kiều Dần bất quá chỉ là hài tử ba tuổi, trơ mắt nhìn những thân thể xích lõa giường dây dưa, nhìn nương ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, muốn khóc, lại thể! chỉ có thể cắn môi chặt, đối diện với những lời nhục mạ của đại nương cùng nhị nương, mười tám năm qua, thanh bén nhọn của các nàng ngừng vọng vào tai , các nàng , “Người phải trả giá chính là ngươi, nghiệt chủng!”

      Từ lần kia, mẫu thân tựa hồ như người câm, ngày ngày đều giống như pho tượng gỗ ngồi ở hành lang, mặc dù mấy kẻ từng làm nhục nàng qua, nàng vẫn im lặng như cũ. Ngày thứ ba, cha rốt cuộc tới, lo lắng cũng trừng phạt, chẳng qua là đưa tỳ bà cho mẫu thân , “Ta hôm nay muốn nghe 'Mẫu đơn đình'.”. Ba ngày, suốt ba ngày ăn uống nghỉ ngủ, vẻ mặt nương hề có chút khác thường, thời điểm nghe những lời này liền rơi lệ lã chã, nàng cúi người, , “Lão gia, dọc hoàng tuyền, ta chờ ngươi.”

      Sau đó nàng chạy như mũi tên ly cung, “oành” tiếng đụng vào tường, đó là nơi mà nương cả ngày ngưng mắt nhìn, nương trước kia luôn , “Chính là ở bờ tường này, nương hát mấy câu 'Mẫu đơn đình', cha ngươi trùng hợp qua vô cùng vui vẻ, nhiều ngày mi mục đưa tình rồi cuối cùng là đêm ân sủng. . .”

      Chuyện qua rành rành trước mắt, mười tám năm, đầu người máu chảy đầm đìa, con ngươi vĩnh viễn nhắm kia, thân thể tràn đầy khuất nhục và oán hận, còn có dáng vẻ thờ ơ hèn nhát của người nam nhân kia, cũng sâu khắc vào lòng . Cùng với đau đớn bị nhục mạ và đánh đập! Đó là mẫu thân, người duy nhất thương cõi đời này! Đó là mẫu thân tình nguyện dập đầu quỳ xuống trước các phu quân cũng muốn bảo hộ chu toàn! Là nam nhân hèn yếu có chí tiến thủ kia, trong lòng của chỉ có ca hát, trầm mê với ca hát, chưa từng động tình động tâm với ai! Như vậy cũng tốt, chỉ có như vậy mới có thể dễ dàng cướp tất cả những gì thuộc về ! độc chết đại nương nhị nương, quất roi lên thân thể̃ của bọn họ, mặc cho chim muông gặm cắn xé nát! cùng với Ngọc Hoàn lấy tính mạng của cha , nhìn tự chặt đầu mình xuống là thống khoái! Ra cửa, Kiều Dần tiễn khách. Ngọc Hoàn mở ô đưa tới trước mặt Thu Vô Cốt, che ánh nắng giúp . Thu Vô Cốt giơ tay lên, gạt ô , cười như hoa quỳnh nở rộ, “Ngọc Hoàn cho là, Thu Vô Cốt hôm nay vẫn còn là hài tử e dè vô năng năm đó sao?” Ngọc Hoàn mím môi, cúi đầu, “Công tử, là Ngọc Hoàn đa tâm.”

      trách ngươi, ta cũng biết ngươi nghĩ cho ta. Ngọc Hoàn, chúng ta làm bạn mười ba năm, ngươi biết ta nhất, ta coi trọng ngươi nhất, hi vọng ngươi phụ tín nhiệm của ta.” Lời của như vô tình ra, nàng nghe lại thấy nặng như Thái Sơn! Đúng! Làm bạn mười ba năm, nàng chứng kiến toàn bộ quá trình từ thiếu niên ngây thơ chất phác rụt rè thành kẻ giết người như ngóe lãnh tâm tuyệt tình! , tín nhiệm nàng, nhưng tín nhiệm này cho phép nàng phạm bất cứ sai lầm nào, chỉ hơi lơ là, nàng rơi xuống địa ngục đáy! ** Theo quy củ giang hồ, cha chết, con phải túc trực bên linh cữu bảy ngày, mà bảy ngày này, võ lâm cũng yên ổn.

      trong bốn tiểu gia thành Hoa Châu, Hà gia Trịnh gia bình an vô , nhưng có hai nhà gặp biến. Quản gia Dung gia chết, toàn bộ tiền mặt châu báu trong kho bị trộm, Thành gia có hai phu nhân chết, hơn nữa có đứa bé chết từ trong trứng nước. Thủy triều ngầm trong thành Hoa Châu liền nổi lên, rất nhiều thương nhân quan gia cũng gặp biến, mà trong đó đều có điểm giống nhau: bọn họ đều từng xem Kiều lão gia biểu diễn hí kịch, chính mắt thấy toàn bộ quá trình chết. Lâm gia thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ra sớm đề phòng, cho tới hôm sau Lâm Triêu Hi tỉnh lại, gặp người làm lại phát họ đều mang theo kiếm.

      “Oanh Oanh, ngươi có biết có chuyện gì xảy ra hay ? Sao ngay cả nha đầu giặt quần áo cũng mang theo vũ khí?” Lâm Triêu Hi vừa ăn cháo vừa nhìn ra ngoài cửa. Oanh Oanh cũng liếc mắt nhìn rồi lắc đầu , “Đây là lệnh của đại thiếu gia, Lâm gia toàn bộ tăng cường cảnh giác, người nào cũng phải mang theo vũ khí.” Lâm Triêu Hi nhìn Oanh Oanh hỏi, “Còn ngươi?” Oanh Oanh mím môi, giống như nghĩ tới điều gì gương mặt khẽ đỏ, nàng đưa tay lấy cây trâm xuống , “Đây là đại thiếu gia đưa cho nô tỳ, có thể phòng thân.”

      Lâm Triêu Hi cẩn thận xem, đó là cây trâm tinh xảo khắc hoa, phía là ngọc thạch màu đỏ, nhưng làm người ta lóa mắt chính là hoa văn khéo léo trâm, tựa hồ có cơ quan bên trong. “Chủ mẫu cẩn thận!” Oanh Oanh giơ tay ngăn cản, vội vàng đoạt trâm lại, giải thích, “Ngọc thạch này thể đụng vào, tự động bắn ra kịch độc!”

      Nàng cẩn thận chạm qua cây trâm , “Chỗ này có thể mở.” Lâm Triêu Hi nhìn đồ vật cơ quan xảo diệu này, khen dứt lời. Trâm tháo xuống, bên trong là mảnh sắt cực ! Đoán chừng nếu tùy tiện chạm vào da máu cũng chảy ngừng, trách được phải làm vỏ che. Lâm Thành Trác đúng là dụng tâm! Biết Oanh Oanh có võ công liền chế tạo vật phòng thân cho nàng, thời khắc mấu chốt cũng có thể bảo toàn tính mạng. suy tư, Lâm Đường Hoa vào, trong tay cầm cái mâm, mới vừa vào ngưỡng cửa mùi thơm liền lan tỏa, gian phòng cũng phảng phất ánh sáng nhu hòa chiếu rọi.

      “Nhi tử, ngươi đây là?” Lâm Triêu Hi nhìn ưu nhã Lâm Đường Hoa, còn có bồn hoa lan cũng ưu nhã mà cầm tay. “Đây là loại mới, mang đến cho mẫu thân thưởng thức.” thẳng vào phòng rồi ngồi lên ghế, bất đắc dĩ gạt ly trà Lâm Triêu Hi để bừa bộn qua bên, bày bồn hoa lan kia. Lâm Triêu Hi khỏi quan sát nam tử đối với hoa lan cực kỳ tinh tế ôn nhu kia, quân tử như lan mỹ nhân như ngọc, cùng hoa lan ngạo nghễ lạnh nhạt hô ứng cho nhau, thậm chí có thể là hòa làm thể, dù là người nào cũng thể dịch chuyển tầm mắt. Lâm Đường Hoa xoay người, hướng nàng cười nhạt, hương hoa lan bồng bềnh bay tới, giống như khói mù trong suốt bao phủ gian phòng, làm lòng người tĩnh lặng. Đây là cực phẩm hoa lan thế gian chỉ có mấy cây, mùi hoa có thể giải trừ mê hương cùng độc khí.

      thích hoa lan như thế, lại đem tặng nàng. khẽ thở dài, vân đạm phong khinh cười ôn hòa như cũ, “Nương, xin chăm sóc bồn lan này cẩn thận, đây là Đường Hoa tặng ngài.” Lâm Triêu Hi có chút thẹn thùng nhìn phòng, theo thói quen, mặc dù có người làm dọn phòng, chỉ mấy giây phòng bừa bộn. Nàng lúng túng cười ha ha, “Được được, con yên tâm, ta nhất định để nó chết!” Lâm Đường Hoa trong lòng bất đắc dĩ vô hạn, dù đối với hoa lan kia đành lòng nhưng vẫn bỏ qua, nhất định phải hết sức bảo hộ nàng chu toàn!

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 33: Mịch Phượng kiếm nhận chính chủ

      Đêm tối, gió lạnh vi vu xào xạc, thổi cuốn hoa rơi đầy đất. Cửa sổ két tiếng khẽ động, Lâm Triêu Hi ngồi ở mép giường bỗng run rẩy, sau đó lại két tiếng, Oanh Oanh vội đóng cửa lại, vẻ mặt có chút hoảng sợ. “Làm sao vậy?” Lâm Triêu Hi hỏi. Oanh Oanh có chút khẩn trương tới bên cạnh nàng , “Tối nay toàn bộ đề phòng, tất cả người làm cũng canh phòng các viện, đại thiếu gia bảo Oanh Oanh tới coi chừng ngài.” Nàng nhíu mày, hỏi, “Có tiếng gió?” Dứt lời, chợt truyền đến tiếng bước chân, giống như có hạ nhân chạy nhanh. Ngoài phòng có người kêu to, “Thủ vệ phòng chủ mẫu!”

      Nghe thanh này, chắc chắn là của Lâm Thành Trác. Rồi sau đó là tiếng động đao kiếm, đinh đinh . Lâm Triêu Hi cau mày, lập tức tới phía cửa sổ, Oanh Oanh kịp ngăn cản, chỉ thấy thanh kiếm sắc bén xuyên vào, nàng kêu tiếng, Lâm Triêu Hi choáng váng, ngốc trệ tại chỗ.

      Nhưng thanh kiếm kia chạm được vào người nàng, ngược lại bị thanh kiếm khác đập trở về. “Đóng cửa sổ!” Lâm Thành Trác hô to tiếng, Mịch Phượng kiếm trong tay chấn động, cản lại thanh kiếm bất ngờ đánh đến. Lâm Triêu Hi phục hồi tinh thần, lúc này mới thấy ràng thế cục trong sân. Tất cả người làm chia ra canh giữ ở cổng và sân, cầm kiếm cầm đao khí thế uy nghiêm, bọn họ cũng yên lặng nhìn hai người quyết chiến trong sân.

      Áo bào bay phần phật, hắc bào của Lâm Thành Trác lúc cao lúc thấp tung bay theo gió, người kia cũng thân hắc y, lấy miếng vải đen che mặt, thân hình linh hoạt, công phòng có thứ tự, hai người song kiếm giao nhau, phát ra thanh làm lòng người hoảng sợ. Lâm Triêu Hi tựa vào cửa sổ, chỉ chừa đôi mắt lộ ra bên ngoài tùy thời cảnh giác, mặc dù lúc này cũng tự vệ đóng cửa sổ khóa cửa, nhưng cao thủ so chiêu là đánh võ miễn phí, nhìn chẳng phải thiệt thòi? “ là cố nhân, cần gì che giấu.”

      Lâm Thành Trác quát tiếng, kiếm sắc nhanh, nhàng đảo qua liền khiến vải đen mặt người kia rơi xuống. Vừa nhìn mặt người nọ, Lâm Triêu Hi hai tay chống nạnh giận dữ rống, “Lâm Tông khốn khiếp, lại là ngươi nha!” Lâm Tông cắn răng cười tiếng rồi lui về phía sau từng bước, , “Đại công tử, kiếm thuật quả nhiên rất cao, nhưng cũng chớ quên, ta ở Lâm gia từ hầu hạ chủ bốn ba năm, ăn muối so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn, chỉ là kiếm pháp Lâm gia mà ta ứng phó được sao?” Lâm Tông ngoài miệng phô trương, nhưng sớm ý thức được khác xa so với Lâm Thành Trác, kiếm pháp của còn mạnh hơn của Lâm chủ mẫu!

      Mới vừa rồi kiếm kia cách nào hồi kích, nếu hiếu chiến, chỉ sợ kiếm kia hướng cổ đoạt mạng ! Lâm Thành Trác đứng khoanh tay, tóc buộc cao tung bay trong gió, càng lộ vẻ nghiêm nghị ngạo nghễ của nam tử, nhìn Lâm Tông như nhìn xác khô, lạnh lùng , “Tuân theo Lâm gia gia pháp! Kẻ phản nghịch đáng sống! Hôm nay hành quyết tại chỗ!” xong, xuất kiếm! Nhanh như chớp giật gió táp! hùng cái thế khí vắt ngang thu!

      Lâm Tông cũng khai kiếm ra đón, chỉ kém chút kiếm của Lâm Thành Trác hướng đến mi tâm của . Lâm Tông hướng kiếm sang ngang, sắt thép lạnh như băng chạm vào da, trong nháy mắt tránh ra, hợp lực phản lại kiếm kia, sát sau đó cúi người xuống, nhảy qua sau lưng Lâm Thành Trác muốn đánh lén. Lâm Thành Trác xoay tròn đồng thời lại xuất kiếm, tốc độ nhanh khiến mắt người bình thường thể nhìn , Lâm Tông cảm thấy bị kiếm khí dồn ép, kịp vung kiếm công kích, chỉ có liều mạng phòng ngự cùng né tránh. Lâm Thành Trác kiếm tốc cực nhanh, chỉ trong giây thiên biến vạn hóa, hắc bào của trong gió phát ra tiếng vù vù, lại làm cho Lâm Tông cảm giác như lá cờ ở địa ngục lay động, cảm giác bị áp bách cùng ép sát như vậy làm tim đập rộn lên, ngay cả mắt cũng dám nháy, chỉ sợ nhắm mắt cái liền bị đâm nhát!

      Kiếm thuật của đạt đến đỉnh cao chê vào đâu được! Lâm Tông biết nhất định phải thay đổi thế cục, Lâm Thành Trác thế tấn công mãnh liệt làm người ta nhìn kịp, nhưng nếu rơi vào tình thế bị động cuối cùng trở thành con kiến mặc giẫm đạp! Nhớ lại bốn ba năm ở Lâm gia, khỏi mỉm cười. Hầu hạ cha của Lâm Triêu Hi, rồi lại tận mắt thấy Lâm Triêu Hi lên vị trí chủ mẫu, lại chứng kiến ba vị công tử Lâm gia trưởng thành, nhược điểm của Lâm Thành Trác, đại khác đời này chỉ có mẹ đẻ của cùng quản gia này biết! Buồng tim của Lâm Thành Trác ở bên trái! Từ khi sinh ra giống người khác!

      Lâm Tông kiếm ra sức hóa giải công kích, kiếm này cơ hồ vận hết toàn lực, khiến cho Lâm Thành Trác bất ngờ phòng ngự bị đánh lùi nửa bước, Lâm Thành Trác cau mày, lại thấy Lâm Tông vẻ mặt thản nhiên, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt cùng tự tin.

      lộn thân kiếm , nhưng lại dùng chuôi kiếm để công kích Lâm Thành Trác, giống như quỷ mị thoáng qua , Lâm Thành Trác theo bản năng dùng kiếm muốn chém đứt kiếm , Lâm Tông vụt qua bên phải Lâm Thành Trác, kiếm bên phải dễ dàng bị Lâm Thành Trác chém rơi, nhưng lúc rơi xuống đất, hai chân hơi cong, tay trái cầm kiếm, lúc này vọt ra sau lưng Lâm Thành Trác, cầm lại chuôi kiếm, tay trái đâm kiếm từ phía sau, lợi dụng lực tay, kiếm này lực cực lớn, Lâm Thành Trác căn bản bất ngờ phòng ngự, mắt khẽ đảo, cảm thấy như có người sau lưng, lập tức giơ tay ngăn cản. Lâm Tông vạn lần nghĩ tới Lâm Thành Trác lúc này lại dùng tay trái có chút phòng ngự nào đỡ kiếm, bàn tay kia lực đạo cực lớn, cư nhiên xoay ngược kiếm của , lòng bàn tay rách vết sâu, máu chảy ngừng, nhuộm đỏ cả thân kiếm màu bạc.

      Lâm Tông vẫn còn kinh ngạc, Lâm Thành Trác sớm xoay người, hai ngón tay trái gắp lấy thân kiếm. Rắc rắc, là thanh kiếm gẫy, keng keng, kiếm bể hai nửa rơi xuống đất tạo thành thanh lanh lảnh. Tay trái bị thương lập tức nắm thành quyền, Lâm gia tuyệt học vô ấn quyền chiêu thức thứ nhất trong hai tư chiêu: thiên khai! quyền kia gây nên thương tổn cực lớn! Là chiêu lực đạo mạnh nhất trong hai tư chiêu! quyền kia đánh vào buồng tim bên phải của Lâm Tông, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như vỡ vụn, trong phút chốc sét vang chớp giật, luồng khí lưu trong ngực như muốn nổ tung, tựa như hang động chợt sụp đổ, tứ chi xương cốt cũng như từ từ gãy vụn. Lâm Tông toàn thân run rẩy, nghĩ hôm nay lại thất bại chất vật như vậy, rồi lại tâm phục khẩu phục!

      Lâm Thành Trác, còn là tiểu tử lông vàng trói gà chặt nữa! còn là hài tử ngây thơ khóc sướt mướt đùa giỡn náo loạn! Lâm Thành Trác tay phải cầm kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào đất, Mịch Phượng kiếm lóe lên trong đêm, so với ánh trăng còn đẹp hơn, thời khắc đó lam bảo thạch sáng lên, ánh ngọc sáng chói, so với hoa hồng nở rộ còn rực rỡ hơn! Người làm Lâm gia vẻ mặt chăm chú, chỉ là bọn họ, ngay cả Lâm Triêu Hi rành thế cũng biết xảy ra chuyện gì. Lâm Thành Trác vô ý làm máu rơi vào Mịch Phượng kiếm, cách tự nhiên mở phong ấn! chính là chính chủ thế hệ này của Mịch Phượng kiếm! “Ha ha, chúc mừng đại ca.”

      tiếng cười truyền đến, nhàng mềm mỏng vô cùng dễ nghe. Mọi người đồng thời quay đầu lại, người nọ giống như từ trời giáng xuống, từ cung trăng mà đến, y phục màu trắng ở dưới cây quế xanh ngắt, lẻ loi giữa hoa dâm bụt hồng thấp thoáng. Trong hương vị ngọt ngào của hoa quế là mùi thơm hoa lan, người này tới chỗ nào, nơi đó ngập tràn khí dễ chịu. Lâm Tông cau mày, mặt nhăn nhó, che ngực lảo đảo lui về sau.

      Lâm Đường Hoa bước chậm tới, từ trong tay áo lấy ra bình sứ, cẩn thận rắc bột thuốc vào lòng bàn tay Lâm Thành Trác, sau đó lấy vải ra băng bó cho , giống như thờ ơ , “Tông thúc, vì sao sớm vứt kiếm , làm to chuyện rồi thất bại thảm hại chẳng phải càng thêm bi thương sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :