1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Diễm phu nhân - Thiên Ái Mạch Sinh Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 19: Lữ khách bạch y phiêu trong mây

      “Ngươi bị ai sai khiến.” Ngân Túc giống như người máy tái diễn câu hỏi, vẫn về phía trước, bước chân khẩn cấp giọng vững vàng, giống như phán quan địa ngục có xác vô hồn đối với nàng tiến hành thẩm vấn. Lâm Triêu Hi còn khí lực trả lời, nàng cảm giác mình giống như củ cải mới rút ra từ trong đất, mới đầu còn tươi tốt, nhưng hết lần này tới lần khác có người mài dao xoèn xoẹt vào người nàng, hoặc là dùng củ cải khác tới mê hoặc nàng, bây giờ lại muốn đem nàng phơi thành củ cải khô, quả thực là phí của trời a! Vết bỏng đùi đau rát, tiếp theo cánh tay, cổ lộ ra ngoài, còn có những nơi bị đá mài xước, thân thể của nàng giống như bị chôn dưới sơn cốc nhiều thuốc nổ, từng khối từng khối bắt đầu nổ, tiếng tiếng sôi trào, thanh kia giống như dây pháo bị đốt, xèo xèo, nếu phải khắp người đau đớn, nhất định đây chỉ là trò chơi kích thích mà thôi.

      “Ngươi bị ai sai khiến.” Đây quả thực giống như câu ma nguyền rủa, thời điểm nàng nghe những lời này tự chủ mở mắt nhìn trời, sau đó liền thấy ánh mặt trời chói mắt chiếu thành từng tuyến.

      Đau đến cực hạn, thực muốn chết. Ngân Túc kéo nàng mấy trăm thước, nghe người sau lưng rên rỉ vô cùng đau khổ. Khốc hình này, thứ nhất là mỵ thuốc, gọi là vân điên vũ phúc, thứ hai là liệt hỏa đốt cháy, đối với cả nam lẫn nữ đều thực dụng. Thời đại này nữ tử đại gia khuê tú thậm chí nữ tử nhà bình thường cũng cực kì coi trọng trinh tiết, các nàng tình nguyện thất tín bội nghĩa cũng nguyện mất trinh tiết. Mà nam tử, đa số vì tính tình cương liệt, bọn họ thà tự sát còn hơn để cho nam tử như khinh bạc, đoạn tụ chi phích, lúc này là hành động vạn người phỉ nhổ. Cho nên “Thiên bách mỵ”, cơ bản có thể tiêu diệt mọi người, bọn họ hoặc lựa chọn bị bạo ngược chết, hoặc lực chọn sống trọn vẹn. Nhưng là, trong năm năm thuần phục nữ tử che mặt, chưa bao giờ thử qua “Liệt hỏa đốt cháy” với nữ tử.

      Cương liệt nữ tử lấy tự sát tận trung, nhu nhược nữ tử tham sống sợ chết tiết lộ bí mật, mà nữ tử như Lâm Triêu Hi, lần đầu tiên thấy. Đẹp như ngọc thạch, cương nhu kết hợp. “Ngươi tên gì?” Ngân Túc đột nhiên hỏi. Là nghe lầm sao? Đầu gỗ này hỏi vấn đề khác?

      “Lâm. . . . . .Triêu Hi. . . . . .” Bất kể dù là ảo giác, nàng vô lực nỉ non. “Lâm Triêu Hi.” Ngân Túc thầm nhớ tới cái tên này, nếu Nguyệt Duy kiên cường giống như nàng, có phải hết thảy như vậy hay ?

      “Vẫn còn chưa sao, thân thể của ngươi, còn có thể chống đỡ bao lâu?” Lâm Triêu Hi thấy quần áo người bị rách, sắp đủ che thân, bẩn thỉu dơ dáy, mà người nàng từng chỗ từng chỗ phát lên khói trắng, là nhìn mà ghê người. “Ha ha, đây là thiêu mỡ sao?” Nàng miễn cưỡng nặn ra tươi cười, sau đó nghiêng đầu, ngất . Ngân Túc dừng bước, lúc này tới gốc cây to, cành lá rậm rạp che ánh mặt trời, tạo thành bóng râm. chợt đau xót, thấy thân thể thê thảm kia, buông lỏng sợi dây trong tay chút, nhưng nghĩ đến Nguyệt Duy suy yếu mỗi đêm vì thống khổ mà kêu rên, lại nắm chặt.

      “Thả nàng.”

      Trong khí hơi nước phảng phất ngưng kết, giống như nếu nhàng chạm vào vỡ tan. Thanh kia như ngọc, như phượng hoàng, như thanh tự nhiên lại như thần tiên, buồn vui, làm cho người ta vứt bỏ tất cả phòng bị mà trầm ngâm. Ngân Túc hơi cau mày, chỉ nghe hơi thở của liền biết, công lực của người này phải tầm thường, hơn nữa biết dấu bước chân, căn bản cách nào phát đến.

      Cành lá vi vu, lá cây chợt rơi xuống rất nhiều. Lượn vòng rơi xuống, tươi đẹp, như mưa rơi. Người nọ trong gió ngập sắc xanh hạ xuống, tay áo hứng gió, tóc đen tung bay, so với tiên giáng trần cưỡi mây đạp gió còn uyển chuyển hơn. Người nọ khóe miệng chứa cười nhạt, thấy biến sợ, ngón tay như ngọc, cành hoa đỏ xinh đẹp nắm trong tay, tuy chỉ là đóa hoa dại bình thường nhưng ở trong tay cũng trở thanh hoa sen thánh khiết của Phật, đôi mắt trong suốt, môi mỏng khẽ mở , “Thả nàng.”

      hạ xuống đất, nhàng giống như đạp hư cỏ, chỉ có bạch y phiêu trong mây, đẹp đẽ trong sạch, khiến cho Ngân Túc khỏi có chút thất thần.

      Người giống như trích tiên kia, dĩ nhiên chính là nhị công tử Lâm gia Lâm Đường Hoa, thế nhân tuyệt đối có người nào thanh cao tao nhã như vậy. nhìn nữ tử đất, dù chưa thấy hình dáng của nàng, chỉ bằng quần áo để nhận định, nàng chính là thế thân chủ mẫu, huống chi, tình báo của tam đệ sai.

      “Nàng sao lại chật vật như vậy, ngươi vì sao lại tàn nhẫn như thế.” Lâm Đường Hoa than tiếng, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Ngân Túc, “Ngươi phải nên đền bù?” Vì sao, ràng vẫn ánh mắt ấm áp như thế, lại làm lòng người hoảng sợ?

      Lâm Đường Hoa buông tay ra, cành hoa kia liền chán nản rơi xuống đất, trung héo rũ rồi cuối cùng hóa thành tro bụi. từng bước tới, Ngân Túc từng bước lui về sau, bị hơi thở phát ra quanh người mà chấn động, đó là dương cương đến tận cùng lại thoáng qua chút nhu, biến ảo thất thường làm người biết chắc. Đánh đòn phủ đầu, Ngân Túc nhanh chóng ra quyền, tập trung bảy thành nội lực như chớp vung ra, người nọ chút hoang mang, chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài trung nâng lên, tiếp chiêu. Ngân Túc sững sờ tại chỗ, lồng ngực dồn dập, rốt cuộc khạc ra ngụm máu tươi.

      quyền kia, chẳng qua chỉ vung tay, còn chưa có chạm nhau, quyền liền bị bắn trở lại. Tựa hồ bất kì động tác nào cũng tác dụng, đối với tạo nổi bất kì sát thương, có thể đem hết thảy thành hư vô, thời điểm tiếp xúc với hơi thở quanh người , ngay cả lưỡi dao sắc bén cũng trở nên mềm mại.

      “Ngươi vì sao phải đánh đây, ngươi thiếu nàng, phải nên hoàn sao?” như cũ nhàn nhạt cười, bình tĩnh nhìn, nhưng giờ phút này Ngân Túc cảm thấy, nụ cười kia còn kinh khủng hơn quỷ dữ. Ngân Túc nắm chặt tay, mình căn bản phải đối thủ của người này, đối phương còn chưa xuất ra bản lĩnh xuất chúng, mình cũng thất bại thảm hại. nhắm mắt lại , “Ngươi giết ta báo thù cho nàng .”

      Lâm Đường Hoa cười nhạt tiếng vuốt cằm , “Ta có ý đó.” cúi người, nhặt lá cây đất, lá cây giống như cánh buồm phiêu đãng lòng bàn tay , chính là nội lực trong lòng bàn tay làm nó chuyển động. Ngân Túc cười khổ, tính mạng của mình luôn hèn hạ như thế, dùng phiến lá là có thể kết thúc. Yên tĩnh tiếng động, chợt có thanh ngâm. Lâm Triêu Hi vẫn mê man, nhưng chân mày siết chặt , “Ta. . . . . .Ta trách ngươi. . . . . .Ngươi là vì. . . . .Vì muội muội. . . . . .Ta trách ngươi. . . . . .” Ngân Túc kinh ngạc, mâu quang sáng lên.

      Nàng là , nàng trách mình, cho dù bị hành hạ như vậy cũng trách mình. Đúng vậy, làm sao quên Nguyệt Duy cùng nương tựa lẫn nhau, nếu chết, Nguyệt Duy làm sao bây giờ, tính mạng của hèn mọn, nhưng tính mạng Nguyệt Duy còn trọng yếu hơn châu báu! Nam nhi dưới gối có hoàng kim, nhưng vì Nguyệt Duy, chuyện gì cũng nguyện ý làm, đây là sứ mệnh của .

      “phịch” tiếng quỳ đất, cúi đầu , “Xin các hạ, khoan hồng độ lượng.” Lâm Đường Hoa nhìn nữ tử tiều tụy đất, vào giờ phút này nàng còn có thể bao dung người hại nàng, cũng vô cùng hiếm thấy. từ từ thu nội lực , “Ngươi .”

      Ngân Túc dập đầu lạy ba cái , “Nếu ngày khác, tiện mạng của Ngân Túc, các hạ có thể sử dụng.” Lâm Đường Hoa gì, dời bước đến bên Lâm Triêu Hi, nhét viên đan dược vào miệng nàng. Ngân Túc đứng lên muốn rời , dừng lại hồi , “Nàng trúng thiên bách mỵ, loại độc này nếu trong ba ngày giao hợp cùng nam tử, nội trong ba ngày, lập tức chết.” Lâm Đường Hoa lẳng lặng nhìn nàng, cười yếu ớt , “Ta biết.”
      Dion thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 20: Muốn đem ăn sạch

      Giống như là mơ giấc mộng dài, nàng nằm chiếc giường ấm áp, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của hoa lan, như ru người yên ổn ngủ say, Lâm Triêu Hi nhịn được kề sát vào nơi đó, sau đó mỉm cười tiếp tục ngủ.

      Lâm Đường Hoa cười , ôm chặt người trong ngực, tiếp tục bay vùn vụt. Khinh công của cực tốt, bay rất vững vàng, mây khói mông lung ôm trọn cây rừng trùng điệp, chân chạm đất, nhàng đáp xuống. Nơi này là nhà gỗ, nơi thợ săn ở tạm thời, giờ sắp tối, Lâm Đường Hoa quyết định ở tạm chỗ này. Trong phòng phủ lớp bụi, hơi cau mày, đặt Lâm Triêu Hi tảng đá lớn. từ trong tay áo móc ra viên thuốc đưa vào miệng nàng, nàng theo bản năng cự tuyệt, ngậm miệng chặt. Lâm Đường Hoa nhàng nắm cằm của nàng, đem thuốc bỏ vào trong miệng nàng, sau đó liền đặt môi lên. Cảm giác có thứ mềm mại ấm áp, Lâm Triêu Hi buông lỏng cảnh giác, Lâm Đường Hoa nhân cơ hội dùng lưỡi đưa thuốc vào trong, sau đó nâng đầu nàng lên, viên thuốc liền theo cổ họng trôi xuống.

      “Khụ khụ. . . . .”

      Lâm Triêu Hi tỉnh dậy, trước mắt mơ hồ, sau khi thấy mặt mũi của người nọ, muốn nhào tới gào khóc giống như thấy người thân xa cách lâu, nhưng là nàng rất nhanh tìm lại lý trí, việc này tức là sao? Chẳng lẽ thân phận mình ngụy trang bị phát ?

      “Ê. . . . .” Lâm Triêu Hi lấy lệ. Lâm Đường Hoa tất nhiên biết lúc này nàng suy nghĩ, tại cũng phải thời cơ tốt nhất để vạch trần nàng. nhìn nước mắt thấm ướt vai mình, thở dài , “ nương, ngươi cần thương tâm, ngươi cũng bị ác nhân đoạt thân thể.” Lâm Triêu Hi dĩ nhiên biết mình có **, nhưng điều này cũng đáng để vui mừng, bởi vì nàng vẫn còn mơ hồ cảm giác thấy lửa nóng trong thân thể, giấc ngủ rất tốt, tỉnh lại thấy mỹ nam, người có chút ngứa ngáy, tựa hồ mỵ thuốc kia còn chưa hết, giống như cây nảy mầm, dần dần ngày càng cao, từ từ chui khỏi đất.

      Lâm Triêu Hi thử thăm dò hỏi. “Công tử, ta ngươi, có từng quen biết?” Lâm Đường Hoa nhã nhặn cười , “ nương, ta nương lần đầu quen biết, ta bất quá là ngang qua thấy nương bị hành hạ ra tay cứu giúp mà thôi.” cười hết sức thành , khiến cho tâm lí đề phòng của Lâm Triêu Hi rốt cuộc hạ xuống, nàng cười tiếng , “Tạ ơn công tử cứu giúp! Tiểu nữ vô cùng cảm kích!” Lâm Đường Hoa gật đầu cái, sau đó đỡ nàng dậy , “ nương, còn chưa biết quý danh của ngươi?”

      “A. . . . .Gọi ta Tiểu Tịch là được, chính là tịch trong tịch dương (tà dương).”

      Nàng chỉ về phía trời chiều khuất sau núi xanh, tà dương vạn trượng, chiếu sáng kim quang bạch y của Lâm Đường Hoa, đẹp đẽ lại cao quý. “Tại hạ Lâm Đường Hoa, rất hân hạnh được biết Tiểu Tịch nương.”

      “Ta cũng. . . . .Ta cũng rất hân hạnh được biết Lâm công tử, ha ha ha.” Nàng bị mê hoặc, làm bộ suy yếu nắm cánh tay , cười hết sức hoa si. Lâm Đường Hoa dịu dàng cười tiếng, , “ nương, trời sắp tối rồi, dã thú trong núi lui tới thường xuyên, dễ xuống núi, chúng ta bằng ở đây tá túc đêm.” Lâm Triêu Hi nhìn nhà gỗ liền vội vàng gật đầu , “Hảo hảo, phòng rất đẹp rất đẹp.” Trong đầu nàng ảo tưởng nam quả nữ sống chung phòng, nàng là lửa là củi khô, có thể giúp nàng đạt được mục đích chiếm đoạt mỹ nam. Nàng lúc này cười hết sức mưu mô, nhưng là Lâm Đường Hoa chỉ cần liếc mắt cái liền biết nàng nghĩ gì, khỏi cảm thấy bất đắc dĩ cùng buồn cười.

      nương, nhưng là có lẽ tại hạ thể ở cùng nương.” thở dài . “Công tử làm sao? Chẳng lẽ công tử thấy phòng quá , hai người ở chung chỗ sợ lễ tiết thế tục bôi nhọ danh dự?

      Núi sâu nhiều dã thú đối với công tử hết sức bất lợi a! Hơn nữa, công tử là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, cho dù ta phải ở bên ngoài cũng tuyệt đối để công tử chịu khổ.” Lâm Triêu Hi căm phẫn trào dâng lòng đầy nhiệt huyết . Lâm Đường Hoa mím môi cười , “ rộng rãi của nương, tại hạ tất nhiên muốn cự tuyệt, nhưng tại hạ cũng phải hạng người tằng tịu, nhất định động đến nương, chẳng qua là. . . . .” vẻ mặt khó xử. “Chẳng qua là gì?” “Chẳng qua tại hạ, từ sạch . Mới vừa rồi khi nương chưa tỉnh lại tại hạ nhìn, gian phòng này lâu có người ở, có chút bẩn. . . . .” Lâm Triêu Hi sửng sốt chút sau đó bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thầm than: mỹ nhân a mỹ nhân, chỉ cần nhìn ngươi ta thấy thương, sao có thể để cho ngươi chịu khổ, để cho bụi bặm mạng nhện khiến ngươi đứng ngoài cửa?!

      Nàng liền ngay, “Công tử xin chờ chút, tiểu nữ vì ngươi dọn dẹp phòng!” Vừa , nàng vọt nhanh, đẩy cửa gỗ ra. “Khụ khụ khụ, khụ khụ.” nghĩ tới đúng là nhiều, mạng nhện phủ đầu có khi còn vương vào mặt nàng, nàng hắt xì mấy cái, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Lâm Đường Hoa khóe môi nhếch lên, , “ nương làm được ? Nếu cố được, coi như thôi . . . . .Tại hạ đêm nghỉ dưới tàng cây cũng được.” “Khụ khụ khụ, công tử yên tâm. . . . .Khụ khụ, ta có thể giải quyết!” xong nàng vào trong, vén ống tay áo lên quan sát gian phòng. Giường đá lót chiếu trúc, chiếc bàn đơn giản bày bát đũa, bên cửa sổ vẫn còn treo ớt cùng ngô. “ nương.”

      “A?”

      “Mới vừa rồi ta cho nương uống thuốc giải độc gia truyền, nhưng độc nương trúng quá mức đặc thù nên ta có cách nào trừ tận gốc, chỉ có thể ngăn trong chốc lát, ước chừng khoảng nửa canh giờ.”

      “Nga!” Lâm Triêu Hi bừng tỉnh đại ngộ, ra cảm giác trong cơ thể mình là do thuốc độc cùng thuốc giải đối chọi nhau. Nửa canh giờ, trong nửa canh giờ nhất định phải tóm lấy ! Cho nên tại phải tăng tốc độ quét dọn!

      Nàng cầm khăn lau bàn cùng bát ra ngoài, cách xa nhà gỗ là dòng suối, nàng dùng khăn lau rửa bát, trong chốc lát liền trở lại, Lâm Đường Hoa đứng dưới tàng cây đưa lưng về phía nàng, gió thổi qua, bạch y cùng tóc đen liền bay múa, thấy thế này si ngốc say mê. Càng tăng thêm động lực muốn ăn , nàng lại bắt đầu lau cửa sổ, đem những chỗ bụi bẩn đến sáng loáng, màng nhện cùng nhện cũng bị nàng ném khỏi chín tầng mây, nàng chú trọng lau giường chiếu, thấy có vẻ sạch liền vô cùng vui vẻ.

      “Công tử, công tử! Dọn dẹp sạch !” Nàng nửa người nhô ra ngoài la ầm lên. Lâm Đường Hoa quay người lại cười , “ nương là hiền tuệ, vậy tại hạ liền vào.” từng bước phong nhã, tựa hồ dưới chân có thể sinh hoa sen. Lâm Triêu Hi nhịp tim thình thịch, tay nắm cánh cửa bấu chặt. Căn cứ theo nàng tính toán, hơn 40 phút, thời gian còn lại phải nhanh chóng triền miên phen. Đúng khi Lâm Đường Hoa bước vào, nàng đúng phương hướng của ngã xuống. “ nương làm sao vậy?” Lâm Đường Hoa đỡ nàng hỏi. Lâm Triêu Hi hơi nheo mắt , “Chợt cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.”

      nương có lẽ là mệt, ngươi lên giường nghỉ ngơi .” đỡ nàng tới giường, Lâm Triêu Hi nhu nhược vô lực nằm xuống, nhưng là khí lực nắm lấy tay lại càng lúc càng lớn.

      “Công tử. . . . .” Lâm Triêu Hi nũng nịu , “ bằng công tử cũng nghỉ ngơi chút .” xong, hai tay vòng qua cổ , Lâm Đường Hoa thuận theo tự nhiên nằm người nàng. Lâm Triêu Hi hai má ửng đỏ, dĩ nhiên phải vì e lệ, mà vì độc tố của thiên bách mỵ bắt đầu phát ra uy lực, nàng lại bắt đầu thấy khó chịu, hận thể ăn sạch nam nhân trước mặt.

      “Công tử, ngươi cứu tiểu nữ, tiểu nữ lấy thân báo đáp cũng là nên. . . . .” Nàng đáng động lòng người áp vào tai , “Công tử, ta cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi liền theo tiểu nữ !” xong, nàng chợt nghiêng người, đè ở dưới, bởi vì kích động mà môi lập tức dán lên môi mỹ nhân.
      Dion thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 21: Tá túc qua đêm trong núi

      Lâm Đường Hoa cũng né tránh, mặc cho đôi môi phấn nộn của nữ nhân lao thẳng đến, ngay cả nháy mắt cũng nháy cái, chẳng qua là lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt như suối nước, lại giống như biển xanh mênh mông bát ngát, lòng bàn tay Lâm Triêu Hi ngứa ngáy, nhưng hết lần này đến lần khác lại cảm thấy có khoảng cách, giống như trích tiên trước mắt này thể khinh nhờn, động tác có chút cứng ngắc rồi dừng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, di chuyển lên chút, chóp mũi chạm , hai môi cách nhau 2 cm, người hô hấp như huệ lan, người hô hấp lửa nóng dồn dập, nàng nuốt ngụm nước bọt, nghe thấy thanh tim đập thình thịch.

      Trúng độc, khiến cho mình hai lần hiếu thắng muốn thượng nam nhân, ra có phải có chút mất mặt hay ? Vì sao có nam nhân chủ động muốn thượng nàng? Nàng cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, lúc này, Lâm Đường Hoa làm gì tựa như chờ động tác của nàng, hồi nhìn ánh mắt bốc dục hỏa của nàng, hồi nhìn nàng thần sắc cổ quái, hồi nhìn nàng nháy mắt, hai người giữ vững tư thế mập mờ như vậy, thân thể mềm mại ấm áp dán người , để cho tâm bình tĩnh như nước cũng khỏi có chút gợn sóng.

      nhìn lại, qua vết rách y phục thấy những vết thương loang lổ của nàng, da thịt trắng nõn lộ ra từng khối cháy sém màu tím. Mới vừa rồi dáng vẻ dư thừa sức lực của nàng sau khi tỉnh thiếu chút nữa khiến quên nàng bị thương nặng, chạy tới chạy lui vội vàng dọn dẹp phòng như vậy, có phải đau hơn hay ? hơi nhíu mày, giơ tay vuốt ve vết thương chiếc cổ trắng nõn của nàng, Lâm Triêu Hi đau đến mức run lên, lúc này mới phục hồi tinh thần, sững sờ chớp mắt nhìn Lâm Đường Hoa ở phía dưới. Bàn tay thon dài mềm mại của chạm qua da thịt nàng, sau đó từ từ chuyển lên mặt, dùng ngón cái nhàng chùi nước mắt má nàng, giọng hỏi, “Có phải rất khó chịu hay ?”

      Lâm Triêu Hi giống như được tiên nhân phù phép, trong nhất thời nhúc nhích, chỉ là gật đầu cái, mặt cọ vào tay . Lâm Đường Hoa cảm thấy nàng giống như con mèo bị thương, khả ái làm người trìu mến, cười nhạt hỏi, “Tắm , sau đó ta bôi thuốc cho ngươi, nếu để lại sẹo.”

      Lâm Triêu Hi chớp mắt, lời của giống như dòng nước ấm chảy vào tim, nàng tự chủ hốc mắt phiếm hồng, nhớ lại lúc trước bị hành hạ đau đớn, tại có người đau xót, cảm giác hạnh phúc đột nhiên nảy sinh. Lâm Đường Hoa thấy nàng gật đầu nhưng động đậy, có chút buồn cười , “Ta ôm ngươi .” xong, tay nâng gáy nàng, tay vòng qua eo nàng, bị động thành chủ động đặt nàng xuống phía dưới, bởi vì sợ đè lên vết thương, cho nên tận lực dùng tay đỡ.

      di chuyển xuống giường, sau đó ôm nàng lên, Lâm Triêu Hi rúc trong ngực , cảm giác quen thuộc này, phải là lồng ngực ấm áp trong mộng sao?


      Lâm Đường Hoa ôm nàng tới bên dòng suối , sau đó chậm rãi đặt nàng xuống, cúi người đưa tay thử nước suối, cười , “Mặc dù có chút lạnh, nhưng có thể trấn định, giảm bớt hiệu lực của mỵ độc.”

      Lâm Triêu Hi đứng bên, cúi đầu nhìn quần áo rách rưới người, chính là so với cái bang còn thê thảm hơn! Nàng sờ chỗ rách y phục, lấy tay quấn quanh đó , “Ta tắm xong mặc gì, nếu mặc cái này thà tắm còn hơn.” Lâm Đường Hoa nhìn nàng chút, cởi áo khoác của mình ra, cởi ra chiếc áo choàng trắng tinh, chỉ mặc áo trong, nhưng vẫn lỗi lạc xuất trần như cũ, giống như trở lại đêm kia ở Lâm gia, khi mời nàng tản bộ bên hồ, dưới ánh trăng người đẹp như hoa.

      “Tiểu Tịch nương dùng tạm trước, tại hạ ngày mai xuống núi mua chút quần áo mới cho nương.”

      xong liền xoay người, vào trong nhà. Cây cối um tùm, sơn tuyền róc rách, núi xanh nước biếc, nữ tử cởi áo quần rách nát, lộ ra thân hình xinh đẹp, nhưng da thịt trắng nõn lại đầy vết thương loang lổ, từng dấu vết , để cho thân thể mềm mại của nàng thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Bất quá đây chỉ là người khác nhìn thôi, Lâm Triêu Hi nhìn những vết thương kia, điều duy nhất muốn chính là có thể để lại sẹo hay , nếu là có tinh dầu hoa cỏ ở đại ngay cả sẹo cũng còn, ở cổ đại dám chắc.

      Nàng dùng chân khuấy nước, là lạnh thấu xương, mà người kia chỉ là hơi lạnh. . . . .

      Bất quá sau đó lại có cảm giác thoải mái, giống như lửa nóng trong ngực biến mất, dùng lạnh đối kháng nhiệt hỏa, cũng có chút tác dụng ?

      Vì vậy nàng hít sâu hơi, bước vào trong nước, sau đó vào trong suối. Suối sâu, chỉ đến thắt lưng, vì vậy nàng thể làm gì khác là nghiêng người dựa vào tảng đá, thích ý giống như nằm bồn tắm, dòng nước mát mẻ lướt qua da thịt nóng hầm hập, nàng hưởng thụ khẽ ngâm, càng thêm vui vẻ hơn, ngẩng đầu nhìn trời, sao Mai ở góc trời, lóe ra ánh sáng bé, giằng co suốt ngày khiến nàng có chút buồn ngủ, lúc này thoải mái thích ý nhắm mắt lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. biết sao, lại cảm giác có hương thơm ngọt ngào, có chút nặng nề, phải giống như bị bóng đè, quanh chóp mũi mùi thơm lượn quanh, hơi giống mùi bạc hà.

      Trước mắt bỗng sáng chói, nàng mở ra đôi mắt buồn ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu vào, lấy tay chống lưng rồi duỗi thân, lúc này mới phát mình ngủ thẳng đến khi trời sáng. Nàng khó hiểu ngồi dậy, chăn mềm vì vậy mà rơi xuống.

      “A!!!”

      tiếng kêu tuyệt đối có thể làm núi lở! Tại sao nàng trần như nhộng! Tại sao nàng mặc y phục? Tại sao vết thương của nàng có nước thuốc màu xanh! Nàng dùng chăn che thân thể, chỉ lộ đôi mắt nhìn xung quanh.

      Tiếng vọng của nàng làm kinh động chim trong rừng, bọn chúng vẫy cánh chíp chíp hay tiếng liền bay mất. Cùng lúc đó, Lâm Đường Hoa phong hoa tuyệt đại cầm bọc quần áo cười đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời bao phủ toàn thân , tản ra sức quyến rũ thể sánh kịp. Dưới ánh mặt trời, con ngươi trong suốt, khẽ mở môi mỏng : “Tiểu Tịch nương, ngươi tỉnh.” Áo choàng mặc người , nàng nhớ hôm qua dường như mình ở trong dòng suối bất tỉnh nhân , nàng nhớ ràng đưa y phục cho mình. . . . . . “Ngươi. . . . . . .Ta. . . . . . .Này. . . . . .”

      Lâm Triêu Hi khoa chân múa tay, miệng ú ớ ràng. Lâm Đường Hoa tới cầm bọc quần áo trong tay mở ra , “ chợ chỉ có loại quần áo đơn giản này, Tiểu Tịch nương chớ trách.” Lâm Triêu Hi gật đầu , “Vậy. . . . .Ngươi, ngày hôm qua ngươi đưa ta trở về?

      Còn có, thuốc người ta. . . . . .” “Ta hái thảo dược trong núi thoa cho nương, có gì ổn?” biết còn hỏi. “Vậy ngươi, ngươi chẳng phải thấy hết thân thể của ta?”

      Nàng thẹn quá thành giận.

      “Mắt thấy ngươi sắp chìm trong suối, ta tất nhiên muốn cứu ngươi, chuyện bôi thuốc, ta cũng được nương cho phép, phải tại hạ mạo muội.” Ánh mắt sáng hơn, nhìn nàng “Huống chi phải hôm qua nương lấy thân báo đáp? như vậy, vẫn còn những thứ lễ nghi phiền phức này làm gì?”

      Có lý có lý, vô cùng có lý. Lâm Triêu Hi bại trận còn lời nào để , thể làm gì khác ngoài khoát tay chán nản , “Xin công tử tạm thời tránh, tiểu nữ muốn thay quần áo. Cho dù muốn nhìn lần thứ hai, cũng phải đến khi chúng ta thành hôn.”
      Dion thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 22: Ngọc diện lang quân và thê tử

      Lâm Triêu Hi mặc áo quần tươm tất, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nàng đứng lên xoay người, vận động chân tay, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, vết thương hôm qua cũng còn thấy đau nhói nữa, quả nhiên là thuốc tốt, xem như Lâm Đường Hoa cũng có chút gọi hiểu chuyện, coi như nàng vì chút công lao vừa rồi mà khoan dung . Nàng ra ngoài, sắc hoa núi quả làm cho lòng người thoải mái, nghe tiếng chim hót véo von, tâm tình càng thêm vui vẻ. "Di? Nhị thiếu gia Lâm Đường Hoa đâu?"

      Lâm Triêu Hi đưa mắt nhìn xung quanh nhưng thấy bóng dáng của , phải là do những lời la mắng vừa rồi mà bỏ chứ!

      Quỷ hẹp hòi! Lâm Triêu Hi cong khóe môi nguyền rủa , thiếu chút nữa quên hai ngày rồi nàng vẫn chưa ăn gì, bụng trống trơn làm gì còn khí lực, nàng đành ôm bụng về bên đường , hi vọng có thể tìm ít quả dại lót dạ. Xuyên qua khu rừng trúc , lại tiếp tục qua đường đá, phía trước rộng mở sáng trong, nàng khỏi mắt nổ đom đóm, cây lê!

      Cây lê a ~ Nàng vô cùng nhanh nhẹn, hai ba lần bám víu vào thân cây, thấy quả lê mọng nước như hướng về phía nàng vẫy tay, nàng càng có thêm động lực, tiện tay hái xuống quả lê cất vào trong ngực, thấy chưa đủ lại hái quả lớn hơn cất vào trong, nàng lại hái tiếp hai quả lê rồi ngậm vào miệng, tổng cộng được bốn quả lê, vì vậy vô cùng phấn khởi chèo xuống, di chuyển từng bước , tiện tay xoa xoa bắt đầu cắn, là rất mềm lại nhiều nước, thịt lê trắng như tuyết giống như dụ dỗ nàng, nàng lại lưu tình mà cắn, lần đầu tiên cảm thấy ăn chay, cũng là loại hưởng thụ.

      "Tên hỗn đản nào trộm lê của ta?" tiếng mắng từ xa truyền đến, Lâm Triêu Hi mở mắt ra, thấy lão gia gia khoảng chừng năm mươi sáu mươi cầm cây gậy hướng về phía nàng nhe răng trợn mắt.

      "Đại gia gia . . . gia gia . . ngươi . . ."

      Lâm Triêu Hi nuốt xuống nửa quả lê còn lại, ngây ngẩn nhìn lão gia gia nổi cơn thịnh nộ:

      "Ngài, có chuyện gì vậy?"

      "Ngươi là muốn làm lão gia gia đây tức chết a! Ta cùng bạn già hai người ở ngọn núi khô cằn này, vô cùng khó khăn mới trồng được cây lê, vậy mà ngươi còn có lương tâm tới đây trộm! là thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay a! Ngay cả tiểu khuê nữ cũng lén lút mà trộm a! "

      Cụ ông xong, vẻ mặt hết sức phức tạp, khi phẫn nộ lúc đau lòng khi bất đắc dĩ khi lại ưu sầu, đến cả cây gậy trong tay cũng dùng làm công cụ để khoa tay múa chân, trước mặt nàng vung đến rồi vung ngừng, nàng cười gượng, qua bên phải rồi qua bên trái mà né công kích cố ý của . Nàng cười làm lành rồi :

      "Lão gia gia ngày đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta hiểu công sức của ngài, nhưng ta phải cố ý trộm, người xem xem, người của ta đầy vết thương, ta bị bệnh hai ngài đói bụng hai ngày, lại bị phu quân bạc tình từ bỏ, ngài nghĩ xem, thiếu nữ như ta ở trong rừng sâu núi thẳm, khổ sở biết bao nhiêu a, lúc đó ta lại thấy quả lê này quá ngon nên liền hái hai quả, ngài đừng trách ta, ta phải là trộm a!"

      Cụ ông giống như tin, cúi đầu nhíu mày nhìn thứ lồi lên trước ngực nàng, nàng nhanh chóng che trước ngực :

      "Cả người ta tại có đồng nào. . . Lão gia gia chờ ta xuống núi rồi nhất định sai người đến đưa bạc cho ngày, rất nhiều, rất nhiều bạc, tuyệt đối có thể đủ cho ngươi trồng thêm cây lê ~"

      Cụ ông hừ tiếng : "Người trẻ tuổi , ngươi quả rất khinh thường lão gia gia ta, ta muốn phải là bạc, mà là chút lẽ phải!"

      Lâm Triêu Hi cũng vì nôn nóng, quả lê trong tay mà ăn được, còn phải nhận lỗi với lão đầu rắc rối này, nàng muốn chạy trốn, vì vậy mắt hơi liếc liếc, nghĩ tới lão gia gia kia lập tức cầm gậy tới, vừa vặn đặt ngay cổ nàng mà "Đừng đánh trống lảng, chiếm tiện nghi rồi muốn bỏ chạy sao?"

      "Ai nha nha đừng đánh ta! Lão gia gia, ta sai rồi, ngài đừng so đo với tiểu nhân tha cho ta ! "

      Lâm Triêu Hi đành phải cầu xin tha thứ, thầm than trời xanh nếu có mắt cứu nàng nhanh chút a! Quả , trời xanh đối với nàng tệ, lập tức phái thiên thần xuống cứu vớt nàng. Lâm Đường hoa tao nhã tới, hướng về phía lão nhân lễ phép khom người : “ biết tại sao nương tử ta lại đắc tội với ngày. mong ngài thứ tội."

      Nương tự̉?

      Lâm Triêu Hi chớp mắt nhìn , đúng là dối thành ? Lão gia gia nghi hoặc nhìn chút, lại tỏ vẻ hết sức kinh ngạc bởi dung mạo tuấn tú hơn người của nam tử này, lại khinh thường Lâm Triêu Hi đầu tóc rối bù ngồi đất, trong mắt lên: ngươi xứng với người ta, bị bỏ là phải!

      "Nương tử ngươi trộm lê của ta!"

      Cụ ông đem cầm gậy đến bên cạnh. Lâm Đường Hoa thản nhiên nhìn nàng, sau đó ôn nhu cười :

      "Đền cho ngài là được."

      Lão gia gia cười khúc khích: "Nàng nàng có tiền!Nàng còn nàng bị kẻ phụ lòng vứt bỏ, ngươi chính là người phụ lòng kia sao?"

      Lâm Đường Hoa mặt lộ buồn rầu nhàn nhạt, đến bên Lâm Triêu Hi thở dài :

      "Phu nhân, ngươi sao lại sòng bạc, đến bạc cũng đều tiêu hết, vi phu đối với ngươi vẫn luôn đổi, còn cố ý ra thị trấn mua món điểm tâm ngươi thích nhất về, ngươi sao gặp người khác liền bôi nhọ ta, sao lại có lương tâm như vậy."

      Lâm Triêu hi thập phần bội phục hành động của , muốn rút tay bị nắm nhưng giãy giụa ra. Cụ ông bất đắt dĩ lắc đầu :

      " là đáng tiếc lại đáng giận! công tử nho nhã như vậy lại bị con bạc bôi nhọ! biết giúp chồng dạy con thôi, lại còn lừa đảo, lão phu thẳng, ngươi là nét bút hỏng lớn nhất cả đời của vị công tử này!" xong lão gia gia vẫn quên dùng gậy gõ xuống đất, tỏ vẻ thương tiếc. Lâm Đường Hoa ôn nhu đỡ nàng lên, hai người vô cùng thân mật, thoạt nhìn quả thực là phu thê tình thâm. mím môi lại :

      "Tại hạ nguyện ý đưa nương tử về nhà nhận lỗi, đây là ngọc thạch, ngươi nhận lấy xem như là tiền bồi thường bốn quả lê !" Lâm Triêu Hi sửng sốt, theo bản năng nhìn cái, thấy giống như vô ý nhìn qua ngực nàng, khiến lửa nóng của nàng bùng lên nghìn trượng. Lão gia gia kia nghe ra hàm ý trong lời của , nhìn ngọc thạch ánh mắt đăm đăm, luôn miệng : "Ta tạm tha ngươi, có lần sau, có lần sau a!"

      Cuối cùng nhiều lời nữa rồi xoay người . Lâm Triêu Hi cắn răng, nâng chân phải muốn đạp , lại nghĩ tới Lâm Đường Hoa sớm có phòng bị tránh né, nàng mạnh mẽ đẩy ra, khí lực quá lớn, quả lê trước ngực di chuyển, bên bằng phẳng bên nhô cao, Lâm Đường Hoa cười, xoay người tránh :

      "Nương tử, ngọc thạch kia quả là vật quý, lần này vì ngươi đưa cho người khác, coi như là tín vật đính ước của chúng ta ."

      Lâm Triêu Hi thập phần bất nhã lấy quả lê trong ngực ra, nghe như thế vô cùng sửng sốt, nhìn lên thấy xa. Thân ảnh trắng thuần kia ở nơi núi xanh nước biếc, bức họa lộng lẫy, nếu là ngươi thoáng nhìn, nhất định kinh ngạc vì phong hoa tuyệt đại của nam tử kia, nhưng Lâm Triêu Hi lại bị chọc tức điên, hai ba câu là có thể bôi nhọ danh dự nàng, ô uế trinh tiết nàng, đùa bỡn nàng.

      Đồ nhi tử phúa hắc! Về sau nhất định phải dùng thân phận mẫu thân đè chết ngươi rồi đem ngươi đặt dưới Ngũ Chỉ Sơn!
      Dion thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 23: Quân tử hẹn ước chứ hiến thân

      Lâm Đường Hoa tất nhiên biết nữ nhân nóng nảy này hận thấu xương, nhưng nàng ngoài mặt lại thân thiết cười đùa, vì vậy cũng coi như có gì. Trở lại nhà gỗ, đem bánh ngọt đặt bàn dịu dàng cười tiếng :

      “Nương tử, sau khi ăn xong chúng ta xuống núi , ta còn có việc, chỉ có thể đưa ngươi vào trong thành, đường về nhà, ngươi nhớ chứ?”

      Lâm Triêu Hi sớm đứng lên, tay trái là lê tay phải là bánh ngọt, nàng còn nghĩ có nên hái thêm lê về hay , ngọc thạch kia lấy bốn quả lê là mất nhiều hơn được. Nghe Lâm Đường Hoa hỏi như thế nàng vội vàng gật đầu , “Quen biết lâu, công tử cần tiễn ta.”
      Lâm Đường Hoa cúi người, tiến lại gần, tuấn nhan hấp dẫn cực hạn, ôn nhu , “Ta còn có chút yên lòng, bằng, ta cùng ngươi về gặp cha mẹ, bàn bạc hôn cho tốt.”

      “Phốc!” Lâm Triêu Hi phun toàn bộ bánh ra ngoài, Lâm Đường Hoa sớm nhanh mắt rời khỏi trường, có bệnh sạch , muốn trêu cợt mẫu thân giả này cũng là , nhưng đồng thời cũng rất kỳ quái, bất kể tiểu thư khuê các hay là nữ tử giang hồ cũng kiềm chế được như vậy, chút hình tượng nào.

      cần cần!” Lâm Triêu Hi vội vàng lau miệng lại vừa xua tay, “ cần phải gấp gáp như vậy, tự ta trở về, tự ta trở về, công tử làm việc của mình quan trọng hơn a, cần lo cho ta!” Lâm Đường Hoa mím môi cười tiếng gật đầu , “Được, chúng ta thôi.” ra ngoài, thân thể Lâm Triêu Hi chợt mềm nhũn, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, nàng ghé vào người trước mặt, mùi hoa lan tươi má́t lượn quanh chóp mũi, toàn thân hồi tê dại. “ khó chịu a. . . . . .”

      Lâm Triêu Hi cảm thấy thân thể rất nóng, giống như độc tính thiên bách mỵ lại phát tác, nàng vỗ mặt của mình để cố gắng thanh tỉnh, nhưng lại vô tình chạm vào cổ áo, nàng say mê nhìn mỹ nhân trước mắt, cắn môi chống đỡ, cảm thấy vô cùng khó khăn.

      Lâm Đường Hoa hơi nhíu mày, thừa dịp nàng ngủ vận công bức độc cho nàng, nhưng là Lâm gia nội công tuyệt học “Nhật nguyệt ngưng tinh” cũng có cách nào loại trừ độc hoàn toàn, như dự tính, mấy canh giờ phát tác. “Lâm công tử a, chúng ta sớm muộn gì cũng thành thân, ta để bụng *** ngươi trước cũng được a. . . . .Ta rất khó chịu, ngươi liền theo ta , ngươi nghe người tên Ngân Túc kia sao, ba ngày, ba ngày ta cùng người khác giao hợp chết, ta tuổi còn trẻ. . . . .Chết lần rồi muốn chết lại nữa. . . . . .” Nàng ấp úng nỉ non, bởi vì toàn thân bủn rủn vô lực nên ngồi phịch đất, nàng áp má vào mặt đất mát mẻ, nhưng lại có cách nào áp chế dục hỏa mãnh liệt trong cơ thể.

      Ánh mắt Lâm Đường Hoa giống ngày thường, mắt hồ thu khẽ gợn sóng. cảm thấy, nữ tử này tựa hồ đơn giản, từng chết lần, từng chết lần là có ý gì? cúi người, ngón tay xoa má nàng, thấy người nàng nóng hừng hực. Lâm Triêu Hi giống như nắm được dây thừng vội vàng bám vào thân thể mỹ nhân, ôm cổ chặt rồi hôn lên. Hôn trình tự nào, loạn, loạn đến mức biết đâu là môi đâu là mũi, trong tiềm thức nàng chỉ cần biết đây là nam nhân là được. Lâm Đường Hoa nhíu mày, nhìn nữ tử thần sắc mê loạn trước mắt, mí mắt nàng run rẩy, lông mi cong dài, chút tóc đen vương trán của nàng rơi xuống làm má của có chút ngứa, lúm đồng tiền nhàn nhạt nơi khóe miệng, càng thêm vài phần duyên dáng. Cho dù son phấn, cũng vẫn thanh lệ thoát tục như cũ, mặc dù tùy ý, nhưng lại duyên dáng làm người khác trìu mến.

      Lâm Đường Hoa tự chủ vòng tay qua eo nàng, hé miệng, dùng lưỡi đưa nàng về quỹ đạo chính xác, hôn bừa bãi rốt cuộc thành ổn định, biến thành hôn triền miên, giống như lấy hương thơm từ đối phương, lưu luyến vô hạn. Lâm Triêu Hi kiềm chế được, nàng bắt đầu cởi áo của , hai người nằm đất, nữ nam dưới. Lâm Đường Hoa lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt có tiêu cự của nàng như đâm xuyên tim .

      “Ngươi biết bây giờ mình làm gì ?”

      nhàng hỏi. Lâm Triêu Hi đáp, hôn lên xương quai xanh và ngực .

      thở dài, hai tay nắm bả vai nàng. “Ngươi biết ngươi làm gì ?” lại hỏi. Lâm Triêu Hi run run, lồng ngực phập phồng thở gấp , “Ta mặc kệ, chỉ cần giải độc là được!”

      cười tiếng hỏi, “ như vậy, ta bất quá chỉ là giải dược tạm thời của ngươi?” Lâm Triêu Hi muốn đẩy tay ra, nhưng là siết chặt khiến nàng thể cử động, nàng giùng giằng, ủy khuất muốn khóc. Nếu phải là mình xui xẻo trúng độc, sao làm ra chuyện bá vương ngạnh thượng cung [1] này, mà hết thảy ngọn nguồn là do nàng làm chủ mẫu Lâm gia, bây giờ còn vô duyên vô cớ bị hãm hại!

      [1] Cưỡng gian.

      Nàng hô to, “Ta phụ trách ngươi!

      Thua thiệt là ta chiếm tiện nghi là ngươi, ngươi còn dài dòng gì nữa!” Lâm Đường Hoa nghĩ chút, cười giống như phù dung nở rộ, nhưng rất nhanh liền biến mất. lật người lại đè nàng, sau đó đứng lên với nàng, “Đáng tiếc, ta muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi nếu muốn lấy thân báo đáp, cũng phải trao cả tâm cho ta, chỉ thân xác có ý nghĩa gì.”

      xong, điểm huyệt nàng, nàng thể thể nhúc nhích, nước mắt lưng tròng.

      “Ta biết ngươi bây giờ khó chịu, ta tận lực trì hoãn, để cho độc tố vào trong lục phủ ngũ tạng.

      Độc thiên bách mỵ cực , mà Lâm gia học chí dương nội công, bây giờ chỉ đại ca ta mới có thể giải, ta dẫn ngươi về.” lấy ra viên thuốc nhét vào miệng nàng, vẻ mặt lại điềm đạm như bình thường, khẽ vuốt tóc trán nàng, cười , “Đừng quên, tín vật đính ước có, ngươi bây giờ là của ta.” cúi người hôn môi nàng, sau đó ôm nàng lên, mũi chân điểm cái rồi bay lên. Bọn họ mỗi người ngả như dự tính, mà cùng nhau xuống núi phi diêm tẩu bích [2] trở về Lâm gia.

      [2] Vượt nóc băng tường.

      Lâm Triêu Hi cảm thấy tâm tình ổn định ít sau khi ăn đan dược, vùi trong ngực ngủ, có thể là do cảm giác bay rất thoải mái, vẻ mặt nàng vui vẻ, cảm thấy gió ấm áp thổi qua gò má, ngửi mùi thơm đặc biệt người Lâm Đường Hoa, nàng cọ vào ngực , hề sợ độ cao, mặc dù dưới nghiêng ngả, nhưng người trong lòng lại cực kỳ yên ổn, tựa hồ là vì nàng mới cẩn thận như vậy, nhưng Lâm Triêu Hi biết, khinh công của Lâm Đường Hoa đạt tới đỉnh cao, cơ hồ có thể sánh với chim bay trời.

      Lâm gia đình đài lầu các biệt viện phòng ốc vẫn như cũ, Lâm Triêu Hi từ từ từ hạ xuống, tim lại bắt đầu đập mạnh. Nàng tự an ủi diện mạo của mình khác xa Lâm chủ mẫu nên chắc bị phát , vì vậy lo lắng trong lòng bay biến, nghênh ngang theo Lâm Đường Hoa tới phòng Lâm Thành Trác.
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :