Chương 61: Kiếp trước kiếp này người nơi nào hiểu.
Edit: ChieuNinh
chiêu Thánh Tuyết Hàn Công vừa rồi khiến Thu Vô Cốt bị thương rất nặng, bị cắn trả tâm mạch. ôm Tiểu Tịch vừa mới ra sơn động liền lảo đảo cái ngã nhào, chặt chẽ che chở nàng ở trong ngực, lấy mu bàn tay che lấy cái ót nàng.
“Thí chủ phải là người ở đây, cũng phải là người ở bất kỳ nơi đâu, đến vô thanh vô thức, lại được . . .” Từng tiếng giống như là tiếng chuông chiều truyền vào tai Tiểu Tịch, Thu Vô Cốt cùng Lâm chủ mẫu.
Bên ngoài cửa động, ánh nến mơ hồ soi sáng phát họa bóng người, người nọ mặc áo cà sa cũ nát, đầu có vết sẹo châm nhang, nhìn hai người bọn họ cười ngớt, rồi : “Lâm chủ mẫu, lâu gặp.”
Lâm chủ mẫu tựa tường bỗng sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ : “Trí Ngộ đại sư, quả là ngài!”
Thu Vô Cốt từ dưới đất đứng lên, cảnh giác ôm Tiểu Tịch nữa quỳ : “Tại sao ngươi lại tới nơi này?!”
Trí Ngộ hòa thượng cười cười, bên người còn treo móc hồ lô rượu, cười híp mắt uống ngụm rượu : “Nơi này là rét lạnh, thí chủ mặc dù ngươi tu luyện Thánh Huyết Hàn Công, nhưng lúc này tâm suy lực kiệt nên bị lạnh. Lâm chủ mẫu truyền thụ chân khí Lâm gia nội lực thuần dương cho vị nữ thí chủ này, tự nhiên cũng cùng Hàn băng chi khí mâu thuẩn, các ngươi tốt hơn nên kịp thời rời khỏi nơi đây.”
Mi tâm Thu Vô Cốt nhăn lại, cẩn thận suy nghĩ lại, ông ta nhất định là thế ngoại cao nhân nếu im lặng tiếng động nào xông vào nơi đây, liền hỏi: “Ngươi có phương pháp cứu nàng ?!”
Trí Ngộ đại sư cười cười, quơ quơ hồ lô rượu, đảo tới đảo lui lại còn giọt rượu nào, thở dài : “ ‘Rượu ngon khỏi uống nhanh hết, con người tránh khỏi hoài niệm giày vò’, phương pháp có nhưng có lẽ nữ thí chủ này muốn, nam thí chủ có lẽ cũng tình nguyện.”
“Chỉ cần ngươi ra ta tự nhiên làm được, hôm nay có chuyện gì quan trọng hơn là cứu nàng.”
Trí Ngộ hòa thượng hừ mũi, đến gần hai bước ngắm nhìn bên trong cửa sắt : “Lâm chủ mẫu, chuyện cũng vì ngươi mà đến, cuối cùng cũng vì ngươi mà , đây chính là nhân quả tuần hoàn lặp lặp lại à.”
Lâm chủ mẫu suy sụp, trong đầu xuất khả năng trăm ngàn chủng loại báo ứng khó chịu, cuối cùng nhìn chăm chú hỏi: “Nhưng . . . kiếp nạn sắp tới của con ta?”
Trí Ngộ đại sư gật gật đầu mà : “Vị thí chủ hôn mê này, chính là mấu chốt mọi chuyện.”
“Rốt cuộc nàng là ai?”
“Nàng là ai?”
Lâm chủ mẫu và Thu Vô Cốt đồng thanh hỏi.
Trí Ngộ đại sư thở dài hơi, giọng êm tai: “Nữ thí chủ này, lúc này phải là người, cũng phải là người bình thường.”
Tiểu Tịch, cũng chỉ là người trùng hợp mà xuyên đến, nhưng linh hồn của nàng chỉ xuyên đến có nửa phần, cho nên trí nhớ liên quan đến khổ sở của kiếp trước đều bị dấu .
Nhưng mà, Trí Ngộ lại biết rất ràng, khi đó mới vừa nhập đạo tu Tiên, lần tình cờ liếc về nhân gian liền thấy màn thảm kịch xảy ra kia. Vì vậy ra tay tương trợ, cho nàng diện mạo hoàn toàn mới rồi mới có thể chuyển kiếp tới đây. Cũng bởi vì cách làm của trái với Thiên đạo quy củ, liền bị biếm thành thứ dân, ở nhân gian tu luyện tam sinh tam thế lần nữa mới có thể trở về Tiên giới.
Kiếp trước của Tiểu Tịch là có gia cảnh bần hàn đáng thương. Mẹ của nàng lúc tuổi còn trẻ tác phong đứng đắn, thậm chí cha ruột của nàng là ai cũng biết. Lúc Tiểu Tịch mười ba tuổi, bà ngoại vẫn luôn chăm sóc nàng qua đời, mẹ nàng thể nhận nàng rồi mang nàng theo bên cạnh vì khi đó mẹ nàng tìm được người đàn ông có thể sống dựa vào. Người đàn ông đó là ông chủ của công ty đưa ra thị trường, mua nhà mua xe cho mẹ nàng, hàng tháng còn cho nàng ta mấy vạn nguyên làm chi phí sinh hoạt, nhưng mỗi tuần chỉ đến lần.
Đúng vậy, người đàn ông kia có gia đình có vợ con, ‘trong nhà cờ đỏ bay, bên ngoài thải kỳ lại phiêu phiêu’. Mẹ Tiểu Tịch chỉ là thải kỳ, mỗi ngày ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, quán bar quầy rượu tìm tình đêm. Trước đó cũng phá thai mấy lần, nàng ta thường : Tiểu Tịch ngươi nên thỏa mãn, ban đầu nếu như bà ngoại ngươi ngăn cản, ta tuyệt đối sinh ngươi ra.
(trong nhà cờ đỏ bay: ý là vợ ở trong nhà; bên ngoài thải kỳ lại phiêu phiêu: bồ nhí ở ngoài)
Mười ba tuổi Tiểu Tịch phải gánh vác mọi chuyện trong nhà, mỗi ngày vào ban đêm mẹ uống say mèm trở về, nàng thay đồ lau người chăm sóc. Nàng nấu cơm, cũng nấu được mấy món ăn ngon. Nàng giặt quần áo, mỗi ngày mẹ nàng đổi bộ quần áo mới, quần áo dơ hầu như vĩnh viễn đều giặt hết. Mười ba tuổi, cũng bởi vì mẹ nàng để ý, nàng bỏ lỡ thời gian tốt nhất thi trung học.
Người tình của mẹ nàng tới lần, quái gở đánh giá Tiểu Tịch nấu cơm. Mẹ nàng vì muốn nghi ngờ nên là chăm sóc cháu con của chị bà, còn nếu thích cũng cho nàng ở đó nữa.
Người đàn ông kia rất rộng rãi, là phòng ở lớn, tiền cũng đủ xài, bằng để cho đứa bé ở nơi này.
Về sau, người đàn ông đó mỗi tuần tới hai ba lần, còn mua cho Tiểu Tịch rất nhiều đồ chơi và thức ăn vặt. Mẹ Tiểu Tịch có cảm giác mẫu bằng nữ quý, cũng ghét Tiểu Tịch giống như ngày trước.
(mẫu bằng nữ quý: mẹ được coi trọng nhờ con)
Sinh nhật mười lăm tuổi của Tiểu Tịch, nhưng mẹ của nàng cũng biết ngày này. Mẹ của nàng chỉ biết là hôm nay người đàn ông kia tới, vì vậy mặc bộ quần áo bó sát người hở vai lộ chân quán bar.
Tiểu Tịch tự nấu cho mình tô mì trường thọ, còn len lén bỏ vào hai quả trứng gà, lấy cái bật lửa của mẹ thắp nến sinh nhật. Nàng cầu nguyện nàng và mẹ có thể hạnh phúc sống qua ngày, cầu nguyện mẹ nàng có thể thương nàng hơn ở bên cạnh nàng nhiều hơn. Thế nhưng cánh cửa chợt mở ra, người tới lại là người đàn ông kia.
“Tiểu Tịch làm gì đó?” Người đàn ông tụ nhiên cởi tây trang áo khoát, bắt đầu cởi cà vạt.
“Chú, Tiểu Tịch mừng sinh nhật.” Nàng ngoan ngoãn đáp, sau đó đến giá để giày lấy dép trong nhà cho thay ra.
Chú vuốt ve tóc của nàng, đứa bé này gần như rất ít cắt tóc, tóc dài rũ xuống tận mông.
Mẹ của nàng mua quần áo cho nàng, cho nên nàng thường mặc quần áo thừa của mẹ. Mùa hè nóng bức, nàng chỉ mặc chiếc váy ngủ của mẹ, đó là loại váy Lace viền đen, vừa cúi đầu cảnh xuân trước ngực hoàn tòan lộ ra còn sót lại gì.
Chú kéo kéo tóc của nàng, sau đó vuốt ve khuôn mặt của nàng, ánh mắt nàng như chấm đen ngây thơ vô hạn, cánh môi hồng nhuận ướt át như mật đào, xương quai xanh tinh xảo da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, còn có bầu ngực mới trổ mã vô cùng tốt, rãnh nhàn nhạt là loại quyến rũ cực hạn.
“Tiểu Tịch có bạn trai chưa?” Chú nhíu mày hỏi.
Tiểu Tịch lắc đầu cái, cảm giác tay của chú từ từ nóng lên, rồi lại chuyển động từ xuống dưới, lưu luyến trằn trọc ở trước ngực nàng. Hô hấp của trở nên dồn dập, tay phải chợt vòng chắc eo của nàng, tay trái vòng qua đầu gối của nàng, ôm ngang nàng nâng lên.
“Chú muốn làm gì?” Tiểu Tịch có chút khẩn trương, nàng cố vùng vẫy nhưng nàng tránh thoát khỏi ngực của người đàn ông. Nàng biết mẹ cũng tránh được, có mấy lần ban đêm nàng lặng lẽ qua phòng của mẹ, nhìn thấy chú ấy đè mẹ ở giường, có lúc đặt ở bàn hoặc mặt đất, mẹ chỉ giọng kêu rên nhưng né tránh.
“Chú dạy Tiểu Tịch chuyện nam nhân thích nhất.” ném nàng lên chiếc giường đôi mềm mại, sau đó vội vàng cởi ra quần áo của .
Thấy thân thể xích lõa của , nàng có loại dự cảm xấu, nàng liền thử bò dậy, nhưng mà được.
dùng đầu gối đè nàng lại, hai tay giữ chặt cánh tay đung đưa của nàng.
dùng hàm răng cắn xé áo ngủ của nàng, đó là nội y trong suốt Lace (viền tơ) rất sexy, thích nhất loại trang phục này của nữ nhân. Tiểu Tịch mặc có chút lớn nhưng mà miêu tả đường cong lung linh có lồi có lõm.
kéo xuống đai lưng, để cho nửa người của nàng xích lõa trong khí, hai bầu ngực đầy đặn đó là hai hạt đào đứng thẳng. ngậm chặt hạt đào này, dùng đầu lưỡi nhàng trằn trọc khiêu khích, cảm giác nàng từ từ cương cứng.
Tiểu Tịch cảm giác thân thể của mình khác thường, ra được rung động cùng sợ hãi, mặt của tiến đến gần, tươi cười chậm rãi cúi sát hôn lên đôi môi nàng, gần như mạnh mẽ công thành chiếm đất, đôi môi mạnh mẽ chà sát, đầu lưỡi chui vào miệng nàng điên cuồng bú mút.
Nồng nặc mùi thuốc lá, nàng thích.
Nhưng vào lúc này, tay của từ từ xâm nhập vào hạ thân giữa hai chân của nàng.
Cả người nàng run rẩy, nàng biết đó là cảm giác gì hình như là ngón tay tiến vào nơi tư mật.
“Đừng . . . nên, chú . . . .” Nàng cố nhưng đôi môi bị ngăn chặn nên lời.
“Tiểu Tịch ngoan, rất nhanh qua.”
“ được, chú, ta đau quá . . .” Tiểu Tịch ra sức giãy giụa, cảm giác có vật to lớn hơn ngón tay chống đỡ nơi đó. Sau đó đánh sâu vào, nhanh chóng tiến vào, nàng bị đau hô to tiếng rồi cắn vào bờ vai của .
vẫn va chạm như cũ mà ngừng, ngược lại vận động càng kịch liệt hơn, ở thân thể nhắn nhắn của nàng ngừng phập phồng, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng. Nàng càng lúc càng dùng lực cắn , rất đau, trong nháy mắt va chạm mãnh liệt đó thân thể nàng cảm giác như bị đâm xuyên qua, đau đến muốn ngất .
Cảm giác có chất dịch chảy ra, rời khỏi thân thể của nàng, sau đó dùng ra giường quấn lấy thân thể rồi chui vào phòng tắm. Nàng rơi nước mắt đứng dậy, lại phát chiếc khăn trải giường màu trắng, chảy máu, mảnh ướt át.
ngờ, hôm nay mẹ nàng về rất sớm, thời điểm vào cửa nàng còn xách theo cái bánh ngọt nho , nàng ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy người tình mảnh vải che thân từ trong phòng tắm bước ra, nhìn cửa phòng ngủ mở toang, nhìn quần áo tán lạc ở khắp nơi, còn có Tiểu Tịch nằm giường nhúc nhích, ánh mắt trợn tròn tan rã. Trong nháy mắt nàng hiểu ra chuyện gì, lại bộc phát trong nháy mắt.
Nàng ném bánh ngọt lên người , sau đó đưa tay đánh đấm lại bị nắm chặt rồi ném mạnh qua bên.
“Khốn nạn! Thằng khốn nạn!” Mẹ của nàng điên cuồng kêu gào, Tiểu Tịch nghiêng đầu, ngây ra nhìn hai người họ cãi nhau.
“Nữ nhân điên, ngươi làm sao! phải là cháu của ngươi thôi sao, ngươi ta ai biết!” choàng khăn tắm, lấy chai rượu nho trong tủ lạnh ra, ngồi ghế salon, mở tivi, giống như có gì xảy ra.
“Ta uống với ngươi.” Mẹ của nàng bò dậy, cầm bình rượu đỏ lên, nhưng phải rót vào trong ly mà đập mạnh lên đầu .
ngạc nhiên, có lẽ nghĩ tới nữ nhân này đánh .
“Con bé phải là cháu của ta, nó là con của ta!” Mẹ nàng cười, khóc, kêu gào, dùng miệng chai bị bể tan tành mà đâm vào trái tim , dùng tất cả ly chén dĩa bàn mà đập . Rốt cuộc ngất , máu me khắp người mà ngất .
“Mẹ . . . . .” Tiểu Tịch giọng gọi nàng : “Con đau quá. . . .”
Mẹ nàng đứng lên từ dưới đất, người cũng có rất nhiều vết thương do miếng thủy tinh văng trúng.
Nàng lung lay tới lò sưởi, mở khí than sau đó đóng cửa sổ lại.
Nàng ôm Tiểu Tịch ngồi sàn nhà trong phòng bếp, nhè vỗ lưng của nàng : “Tiểu Tịch ngoan, lát là hết đau rồi, mẹ hát chúc mừng sinh nhật cho Tiểu Tịch nghe.”
“Mẹ cũng đừng khóc, Tiểu Tịch kêu đau nữa.” Nàng lấy tay lau nước mắt của mẹ, mẹ giọng hát: chúc con sinh nhật vui vẻ . . .
Tiểu Tịch chết do ngạt thở vì trúng độc khí than, thi thể vì có người nhận mà phải hỏa tán rồi chôn ở nghĩa trang công cộng, nhưng linh hồn Tiểu Tịch có bởi vì vậy mà biến mất.
Mẹ Tiểu Tịch chết sớm hơn nàng, đường xuống hoàng tuyền nàng luôn kêu khóc cầu xin các đại nhân cho con nàng con đường sống. Mà trời, Trí Ngộ tĩnh tọa thấy hết toàn bộ.
Cuộc đời này của nàng nhất định phải chịu những đau khổ khó khăn, bất lực nhưng mà có thể giúp tay, cho nên để hồn phi phách tán.
Tự sát, tức là trân trùng sinh mệnh trời cho, kẻ tự sát tan thành mây khói, bao giờ luân hồi được nữa.
Trước khi mẹ Tiểu Tịch biến mất, chỉ có nguyện vọng lúc tỉnh ngộ. Trí Ngộ dùng phép thuật triệu hồi được nửa hồn phách của nàng, cho nàng chân thân rồi đưa nàng đến thời khác.
(chân thân: thân thể thực tồn tại)
Thu Vô Cốt và Lâm chủ mẫu đều ngạc nhiên, bọn họ nghe được câu chuyện xưa khó tin nhất trong thiên hạ, khiếp sợ giải thích được.
“ cần biết nàng là ai, hồn dã quỷ thế nào . . . Ta chỉ cần biết, làm thế nào để cứu nàng!” Thu Vô Cốt kiên định hỏi, càng ôm nàng chặt hơn, rất sợ nửa linh hồn còn lại bay mất.
Nặng nề ngừng lát, Trí Ngộ : “Hồn phách của nàng là thuần , Lâm chủ mẫu truyền cho nàng chân khí thuần dương, chỉ là đối lập, mà còn có thể dần dần chiếm cứ linh hồn tính, cuối cùng làm cho nàng biến mất.”
Thu Vô Cốt cảm giác lòng của mình bỗng dưng buộc chặt, cắn môi tiếp tục nghe.
“Phương pháp duy nhất là tìm người thể chất thuần đem hồn phách của mình độ khí cho nàng, đuổi nửa dương khí. Thế gian này, người mang bát tự cực , ngày sau tu luyện võ công thuần , trừ ngươi ra chính là Lâm Phượng .”
Lâm chủ mẫu nhất thời rối loạn tay chân: “ được! thể dùng tính mạng con trai của ta trao đổi!”
Thu Vô Cốt lạnh lùng liếc nhìn bà cái, hừ giọng : “Ngươi cho rằng ta cho con trai của ngươi đụng vào nàng sao?”
“Làm cách nào cứu nàng, cho ta biết phương pháp.” kiên định , chân đáng tin.
"Thông qua nam nữ song tu giao hợp, truyền tất cả chân khí của mình cho đối phương, nhưng mà, người đó chết."
Trong phòng ngủ ở Vô Cốt viên, mành trướng màu trắng buông xuống, giường là nam nữ.
cúi đầu, khẽ vuốt ve gương mặt mỹ nhân ngủ say: " ra là nàng đặc biệt như vậy, trong cuộc đời này của ta, cực kỳ đặc biệt."
Thân thể trần truồng, dưới thân cũng mảnh vải che thân, đôi bồng xinh đẹp trắng nõn bóng loáng, là thiên hạ thuần khiết nhất.
"Ta biết, nàng ghét nhất loại phương thức này. Nhưng mà, nếu nàng tỉnh táo nhất định lựa chọn ta." giọng nỉ non bên tai nàng, mang theo khổ sở tự giễu.
"Nhưng là cuối cùng ta vẫn có được nàng. Nếu phải cứu nàng, ta biết mình có còn sống được qua ngày mai hay , ta nghĩ ta bỏ qua bản thân mình." ôm lấy nàng, hai người kề chặt bên nhau, nghe trái tim của nàng đập yên bình nhưng trái tim của rối loạn.
Trước đây nghe tính tình chủ mẫu Lâm gia biến đổi lớn, ở trong thành gặp rất nhiều rắc rối. Mỗi lần nghe Ngọc Hoàn nhắc tới cảm giác luôn cực kỳ tốt. Rốt cuộc là như thế nào mới có thể làm ra những hành động quái dị như vậy. Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, biết ràng nàng là giả mạo, cố tình thích nhìn dáng vẻ làm bộ của nàng. Thỉnh thoảng hốt hoảng cùng ngượng ngùng, phản ứng kịp rồi giãy giụa khi bị quăng vào trong nước nhưng lại lộ ra bộ dáng . Mặt nạ bị tháo xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú động lòng người. Nụ cười ấm áp trẻ trung kia xâm nhập sâu vào lòng thể xóa mờ, ở dưới sơn động nàng giống như bạch tuột vòng quanh ôm chặt, trong hôn mê còn cảm giác nàng nắm chặt nơi tư mật của chọc dục hỏa đốt người.
nhàng hôn cái trán của nàng, giọt lệ chảy lên môi của nàng.
Chuyện cổ độc, là khổ sở, còn biết mình có thể khỏi hẳn hay . Sư phụ nhất định cứu , mà khẳng định nàng.
"Ngay lúc này đây, cũng là lần cuối cùng, ta có thể ích kỷ phải có nàng, chỉ mong nàng có thể hận ta, cũng tốt hơn nàng quên mất ta là ai."
nhàng hôn qua mí mắt của nàng, mũi của nàng, sau đó chuyển đến đôi môi của nàng, nhè nhàng liếm láp, sau đó thăm dò vào khoang miệng hé mở như mời chào.
Chỉ là nhàng, giống như gió lại mang theo tia băng hàn. có chút run rẩy, cái hôn như vị đắng chát của cuộc đời.
hôn đường thẳng xuống dưới, vội chiếm đoạt cùng đòi lấy, chỉ muốn khắc sâu vào tâm khảm thân thể này. Hôn từ vành tai tới sau gáy thơm ngát, sau đó là xương quai xanh, ngực, bụng, đầu gối, thậm chí là mỗi ngón tay ngón chân, còn có tóc của nàng, lông mi của nàng. nghĩ muốn ghi lại tất cả những đẹp đẽ của nữ tử này vào tâm trí, làm cho tất cả của nàng cũng là của .
Tiểu Tịch trong cơn ngủ mê có chút tỉnh táo, cảm giác có cái gì tỉ mỉ và mềm mại liếm láp dưới toàn thân nàng. Nàng miễn cưỡng mở mắt, nhấp nháy mấy cái mới nhìn , là nam nhân, nằm rạp người nàng, dịu dàng bú mút và đòi hỏi.
Gương mặt quen thuộc, mày kiếm mắt sáng, nhưng thiếu phần lạnh lẽo khí lạnh nhiều hơn chút gò má ửng hồng vì tình dục cùng ôn hòa.
"Ngươi . . . . . " Nàng bậc ra tiếng dò hỏi, thanh như tiếng muỗi kêu.
Nàng thử cử động thân thể nhưng toàn thân yếu ớt có chút sức lục nào.
Thu Vô Cốt ôm lấy nàng, tốt, nàng tỉnh dậy.
lời nào, lại hôn môi nàng, cảm giác nàng nàng tự chủ mà rên rỉ ra tiếng, chẳng khác nào thuốc kích thích để cho bản năng của càng tăng cao, dục hỏa bất chợt tăng lên, nụ hôn của bắt đầu tăng thêm lực độ. Lại sợ mình làm đau nàng cho nên mực mâu thuẫn bú mút, thỉnh thoảng dùng sức như ngừng nhẫn, thỉnh thoảng như cánh bướm nhàng lướt qua hết sức tìm cách an ủi.
Đây là tình trạng gì? Tại sao nàng có chút hơi sức nào? Mà tại sao lại ở người nàng?
Để cho nàng hận ta, dù sao cũng tốt hơn nàng quên ta. Thu Vô Cốt tự ngừng với mình như vậy, sau đó với nàng :"Nàng bây giờ là tù binh của ta."
Tiểu Tịch cái gì cũng nhớ ra được, chỉ biết Lâm chủ mẫu muốn truyền thụ võ công cho nàng. Sau đó nàng liền bất tỉnh tới bây giờ, có võ công phải thay đổi mạnh hơn ư, tại sao bây giờ nàng còn yếu hơn trước kia nữa. Nàng buồn bực trong cổ họng dùng ánh mắt hỏi thăm Thu Vô Cốt muốn làm gì.
Thu Vô Cốt cười nhạo tiếng : "Ta làm như vậy, nàng còn biết ta muốn làm cái gì? cho nàng biết, ta muốn nàng, ngay tại lúc này."
Tiểu Tịch sửng sốt, ba chữ ‘ta muốn ngươi’ phải trước đó nên có ‘ta ngươi’ sao, Thu Vô Cốt tại sao lại muốn nàng trong thời điểm mấu chốt này? Nàng cau mày, thân thể giãy giụa bày tỏ chống cự cùng bất mãn.
Thu Vô Cốt biết, nàng tất nhiên nguyện ý, nàng thương , nhưng quan tâm.
giữ chặt thân thể của nàng, kề sát vào tai nàng, tinh tế mút vành tai của nàng, cảm giác nàng tự chủ mà toàn thân chấn động, : "Ta muốn chiếm đoạt lần đầu tiên của ngươi, khiến cho người của Lâm gia, kịp hối tiếc."
Những lời này, là láo. chưa bao giờ có suy nghĩ qua muốn lợi dụng nàng đạt tới mục đích tiêu diệt Lâm gia. biết hành động tại của mình rất đáng khinh, mạnh mẽ ép buộc cầu hoan, cưỡng ép nữ nhân trong lòng phục giao lần đầu tiên cho nam nhân đối địch. Nhưng mà, phải cứu nàng, rồi lại thể cho nàng biết, nàng, hèn mọn như thế. sợ nàng cự tuyệt, sợ nàng ta hận ngươi chán ghét ngươi.
Thay vì để cho đáng giá đồng, bằng trút xuống tính mạng của mình, để cho nàng sống sót tốt.
giải thích nữa, khổ sở rồi lại ngọt ngào hưởng thụ thịnh yến là dưới thân. Mặc dù nàng nghênh hợp, nhưng là tối thiểu, nàng dùng nước mắt tuyên cáo mình thà chết theo.
Tim Tiểu Tịch đập rộn lên, vẫn luôn đùa giỡn người khác, lại nghĩ rằng có ngày tới . Nhưng nàng hiểu chút nào chuyện nam nữ, trừ có chút kinh nghiệm môi lưỡi quấn quýt, trừ như vậy ra còn gì khác.
Muốn hình dung tâm tình của mình bây giờ là như thế nào? sâu trong lòng là bất đắc dĩ, nhưng nàng đối với Thu Vô Cốt cũng hận nổi, nâng niu nàng rất cẩn thận, ngay cả vòng tay eo nàng cũng ngừng rung rẩy. Nụ hôn của tỉ mỉ chặt chẽ, giống như mưa bụi li ti rơi mặt đất, làm cả người nàng đều ẩm ướt. Thân thể theo bản năng phản ứng, mỗi lỗ chân lông nở ra như có điện giật, làm nàng có loại dục vọng đòi hỏi, như lửa cháy bừng bừng thiêu đốt. Toàn thân nóng rực, nàng hận như được tan ra rồi tiến vào xương tủy của người đàn ông này, dựa vào lạnh lẽo của mà tìm dễ chịu.
Ban đầu là kỹ xảo, rồi sau đó là bản năng.
Dù sao Thu Vô Cốt cũng là nam nhân, hai mươi năm qua trừ chuyên tâm vào võ công còn gì khác. Hôm nay người con ngày nhớ đêm mong ở dưới thân, da thịt dính vào nhau chặt chẽ, mồ hôi rịn ra tầng rồi lại tầng, vòng rồi lại vòng thỏa mãn hôn toàn thân, bộ phận nào đó của rốt cuộc nhô lên, tràn đầy lực lượng muốn bộc phát.
Giống như măng mùa xuân, bỗng chốc chui ra mặt đất.
run rẩy tiến vào, sau đó thuần thục rút ra, cảm giác hạ thể bị bao chặt lấy, còn có dòng suối ấm nóng từ từ trượt ra.
Tiểu Tịch đau tới phát run, môi hai người giao nhau cũng bị nàng cắn gắt gao, cho đến khi nếm được mùi máu tanh mằn mặn.
sớm nghe lần đầu tiên đau, nhưng tại sao phải đau như vậy, bởi vì biết dịu dàng, biết uyển chuyển, hay cũng là lần đầu tiên của ?
Chắc là vậy, nhìn dáng vẻ khổ sở của cũng biết, nhất định cũng rất cực khổ, còn phải hiến dâng lần đầu tiên cho nữ nhân thương. Tiểu Tịch cắn môi của , là hận hay là tức giận, chỉ còn thuần túy là đau.
Lần đầu tiên luôn rất nhanh, trong nháy mắt lực lượng tích tụ của Thu Vô Cốt bộc phát, phóng thích tất cả vào khu vườn bí mật kia. Còn có tất cả chân khí thuần trong cơ thể, trong quá trình đưa toàn bộ vào cơ thể nàng, cuồn cuộn như nước chảy thẩm thấu vào toàn thân của nàng, bao gồm mạch máu cốt tủy, bao gồm da thịt.
Cho nên đau, đau tê tâm liệt phế, toàn thân đau rã rời như muốn nổ tung ra.
Đó là linh hồn mới giống nhu du long xâm chiếm tất cả cấm địa trong cơ thể nàng, chỉ là đau đớn trong tột cùng mây mưa. Nàng sắp hôn mê, sắp hôn mê, hồi lạnh hồi nóng, trong miệng phát ra tiếng nỉ non và nũng nịu.
Ở thời khắc Thu Vô Cốt hấp hối sắp chết, lần cuối cùng nghiêm túc hôn nàng.
cho nàng biết: "Mở mắt nhìn ta, nhớ kỹ ta." cái hôn thâm tình mà kéo dài, kèm theo khí huyết lúc này là vô hạn lưu luyến cùng đòi lấy, lần cuối cùng bộc phát toàn bộ sức lực của . Giống như là mưa to gió lớn càn quét bình nguyên khe sâu. Rốt cuộc nàng ngủ say.
Trong Vô Cốt Viên, đám người tầng tầng lớp lớp hỗn tạp, thanh của vũ khí va chạm như thế nào cũng truyền được vào tai nàng hôn mê.
Thân thể của nàng được tẩy rửa sạch , còn được thay đổi y phục mới tinh, ga giường chăn đắp cũng mới, giống như trận mưa móc vu sơn điên long đảo phượng vừa rồi chỉ là giấc mộng xuân có thực.
"Nàng ở đâu, mau giao ra đây!" Lâm Thành Trác rút thanh Phượng kiếm ra khỏi vỏ, chỉa thẳng vào trước mặt Thanh Xà sứ giả.
Phía sau là Lâm Phượng và Lâm Đường Hoa công lực chỉ còn nửa. Phía sau Thanh Xà sứ giả phần nhiều là người Thánh nữ tộc.
Thanh Xà sứ giả diêm dúa lẳng lơ cười : "Ba vị công tử Lâm gia gan dạ sáng suốt hơn người đâu rồi, lại dám mình xâm nhập hang hổ, biết cuối cùng có thể hay chôn mệnh ở nơi này đây? Những mỹ nhân Thanh Phong Các trước khi chết được hầu hạ thực ngây ngất đó, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu nha. Mấy vị đều là nhân trung long phượng, vừa thấy thương, cuối cùng nhất định bạc đãi khẩu vị các ngươi."
Nghe được ba chữ Thanh Phong Các, nghe được khoát lác vô sỉ từ trong miệng của vũ nhục các huynh đệ, nụ cười của Lâm Phượng còn cách nào trang trí mặt được nữa. Lần đầu tiên nét giá rét lên gương mặt tuấn, cặp mắt phượng mất vẻ phong lưu lụa là trước kia, chợt như giang sơn biến sắc, làm cho người ta kinh hãi.
"Thống khổ người bọn họ, ta đòi lại gấp mười lần!" Lâm Phượng chợt ra tay, nhanh như tia chớp, cỗ khí lạnh tạo thành lá chắn, đánh về phía địch, chân khí biến thành đao sắc bén. Thánh nữ tộc chút hoang mang, Thanh Xà ra lệnh ‘Mở’, những kia đều đưa ra đôi bàn tay tạo thành hình hoa sen, vậy mà khắc chế lá chắn chân khí bị thương tổn. Sau đó Thanh Xà sứ giả hô tiếng ‘Để’, cánh tay bọn họ chợt thay đổi phương hướng, lúc này chân khí liền chuyển hướng dời sang bên, đánh nát bấy đình nghỉ mát và đồ tranh trí nóc.
Thanh Xà lắc lư thân rắn : " ra uy lực của chân khí Tam công tử chỉ có như vậy, hay là sớm bó tay chịu trói ."
Đáng chết! Cố tình lúc này thân thể và nhị ca là thời kỳ yếu nhất! Xử lý xong chuyện Thanh Phong Các vội vã mang theo Thập Nhị hôn mê bất tỉnh trở về Lâm gia. Sau đó ba người cùng nhau tới đây, vậy mà Thánh nữ tộc bao vây trùng điệp tại nơi này, chiêu gậy ông đập lưng ông làm cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh.
Lâm Đường Hoa sớm ý thức được bọn họ mất tiên cơ do địch nhiều ta ít, nếu công lực ba người bọn họ đều hoàn hảo có thể quét sạch nơi này, nhưng ngoại trừ đại ca còn lại đều là kẻ yếu. So với tưởng tượng Thánh nữ tộc càng thêm lợi hại, trận chiến này hiển nhiên tổn thất thảm trọng thắng bại khó phân, ngay cả sống chết cũng khó đoán.
Nhưng nhất định phải cứu được người, Tiểu Tịch ở trong tay bọn họ lâu thêm chút càng thêm phần nguy hiểm!
Áo trắng Lâm Đường Hoa chợt tung bay trong gió. Trải qua hồi cuồng phong, lại mang đến chút những viên hơi lạnh, dừng lại ở nhiệt độ có thể hòa tan, chỉ chốt lát lại thay đổi ngay tức .
"Tuyết rơi." Lâm Đường Hoa đưa tay ra, nhìn trong lòng bàn tay thấy bóng dáng bông tuyết, nhàn nhạt cười. Ngay cả Thanh Xà cũng bị người giống như tiên giáng trần này làm cho nghiêng ngã, cho dù trời có sập xuống trước mặt cũng chỉ là mỉm cười giải quyết mọi chuyện, bình thản ung dung đến vậy.
, chỉ là trấn định, chỉ là thong dong, nụ cười kia mang theo chút độ ấm. Bọn họ hiểu nổi con ngươi ấm áp như ngọc trong nháy mắt lại hóa thành lạnh lẽo, trong lúc đó con ngươi mới trời sập mà vùi lấp. Tất cả trong mắt như có gì, tất cả trong tay như vỗ tay cái là tan biến.
Thanh Xà sứ giả buộc mình bình tĩnh lại, nàng ta biết , giờ phút này Lâm Phượng và Lâm Đường Hoa mất nửa công lực, là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt bọn họ. Mà Lâm Thành Trác võ công cao cường nội lực vững chắc, rất khó đối phó, trừ phi . . . . .
Thanh Xà sứ giả cười cười, lui về phía sau : "Bọn muội muội, hôm nay thực là thịnh yến nha. Trước uống canh dùng bữa, chờ cá lạnh ăn cá."
Những kia đều nghe hiểu ám chỉ của Thanh Xà sứ giả, canh cùng món ăn chính là Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng công lực giảm nửa, cá chính là Lâm Thành Trác. Chủ yếu công kích hai người kia, Lâm Thành Trác phòng hộ sốt ruột tất nhiên giúp tay, khắp nơi che chở né tránh, như vậy bọn họ mới có thể thừa dịp tìm sơ hở.
Qủa nhiên, hai mươi tám diêm dúa lẳng lơ lập tức tập kích Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng , giống như là loại cuồng nhiệt ong bướm đánh vào nhụy hoa. Động tác của các nàng vô cùng linh hoạt, công kích cũng hết sức khéo léo, giống như là biểu diễn tạp kỹ. Thỉnh thoảng biến ra cái roi da hoặc cây chủy thủ, xuống tay chút lưu tình đánh thẳng vào điểm yếu.
Khinh công tuyệt đỉnh của Lâm Đường Hoa, trong nháy mắt biết bao thay đổi đánh bọc sườn đám nữ tử quấy nhiễu làm bọn họ rối loạn. Bọn họ chạm tới được , lựa chọn phòng thủ, nhưng dù sao đây cũng phải là chiến lược lâu dài. Bên hông Lâm Phượng cất giấu Nhuyễn tiên, là loại binh khí bọn thuộc hạ Thanh Phong Các thích dùng nhất. nhàng linh hoạt tiện lợi bén nhọn vô cùng, quan trọng hơn là, đó dính máu tươi của mười hai người bọn họ, càng thêm khích lệ dấy lên ngọn lửa báo thù.
Ba đấu với hai mươi tám, Thanh Xà ở bên xem cuộc chiến.
Lâm Thành Trác cảm giác kẻ địch bên cạnh mình rất ít, lúc này mới chú ý tới đệ đệ của mình bị bao vây nước chảy lọt, ra là bọn họ muốn xuống tay từ chổ yếu !
Chợt Lâm Thành Trác phi thân lên khỏi mặt đất, đạp lên đầu vai bay vào trong trận, hào quang thanh Phượng kiếm bắn ra bốn phía, kiếm khí quét ngang mảnh, bức lui những đứng gần phải lui về sau mấy bước.
Quả nhiên thể khinh thường Lâm Thành Trác! Thanh Xà sứ giả đem con rắn trong tay bỏ xuống, mặc kệ biết nó chạy đâu. Nàng ta khơi lên khóe miệng cười mà : "Thánh Tuyết Liên Hoa."
Hai mươi tám nữ tử lập tức tập hợp lại chổ, người này đạp lên vai người khác xếp thành người ba tầng cao, mấy cầm đầu thay đổi vũ khí, trong tay đều là những cây sáo ngắn .
phù( nốt nhạc) vừa bay ra, Lâm Phượng cau mày hô: "Là ma khúc!"
Thanh Xà sứ giả cười to: "Phương pháp đối phó với bầy phế nhân Thanh Phong Các, biết có hợp khẩu vị mấy vị đây?"
Ma khúc chia làm ba đoạn, từng làm Kiều lão gia tự sát chính là cấp thấp nhất đoạn thứ ba, sát hại sĩ Thanh Phong Các là đoạn thứ hai, hôm nay Thánh Tuyết Liên Hoa còn lại là ba đoạn. khi nghe bị mê hoặc cảm giác toàn thân lúc lạnh lúc nóng, cảm giác càng bị đao chém gây thương tích càng sảng khoái, vì vậy vui vẻ tràn trề tự tổn thương mình, cuối cùng tự tàn sát mà chết. Thường thường người chết hoàn toàn thay đổi hình dạng, máu thịt be bét mà chết.
Lâm Phượng vơ vét kỳ văn dị trong thiên hạ. Sau khi Thánh nữ tộc xuất càng xâm nhập truy tung nghiên cứu đối với bọn họ, cho nên ấn tượng sâu nhất với bọn họ là Thánh Tuyết Liên Hoa. Bởi vì khúc ma từng khiến cho Tiểu Tịch nhớ lại chuyện vui ngày trước, bộ dáng khổ sở của nàng đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của .
(kỳ văn dị : là vật hiếm có mà khó kiếm)
"Phong tỏa tinh thần, khép kín lục giác. Ngàn vạn lần được cho ma khúc cắn trả tâm mạch." Lâm Phượng hô to, sau đó liên tục điểm lên huyệt đạo thính giác của mình, đem tâm thần vào hư . Trong nội công Lâm gia đến tầng có chổ tốt đó là, người tu luyện đạt tới trình độ nhất định có thể khống chế tốt giác quan của mình, thậm chí có thể để thanh lọt vào tai.
Thanh Xà sứ giả cười yếu ớt, rốt cuộc vẫn phải trúng kế à! Lâm gia, hôm nay ta để cho các ngươi biến mất khỏi thế gian!
Ba người Lâm gia bọn họ phong kín thính giác của mình, nghe thấy bất kỳ thanh nào. Mặc dù chống đỡ được ma khúc nguy hại nhưng lại có cách nào dùng thính giác nhạy bén xác định phương hướng cùng vị trí kẻ địch, chỉ có thể dùng ánh mắt quan sát bốn phương tám hướng.
Những kia từ trung bay xuống thành hàng, quơ múa nhuyễn tiên trong tay, giống như tấm lưới quây quanh chặt chẽ. Lâm Thành Trác tức khắc đón đỡ, Phượng kiếm vô cùng sắc bén, vô cùng tự nhiên đơn giản đối phó với roi mây. Vì vậy ào ào hai cái, roi mây bị cắt làm hai rơi mặt đất, bọn nữ tử rối rít chói lọi cười, thân hình nhanh chóng quỷ mị bay trở về trong trận hình.
Cùng lúc đó, Lâm Phượng cùng Lâm Đường Hoa phải đối mặt với địch mười. Trong tay Lâm Đường Hoa ngừng ra ngân châm, vô cùng chính xác phóng Nhập Tâm ám khí, khi đâm vào trái tim chết ngay tức khắc. Thế nhưng mười dùng áo choàng che kín khuôn mặt, toàn thân cao thấp cũng bị áo choàng sắt thép che lấp, ngân châm cách nào bắn vào được ngược lại còn bị bắn trở lại. nhìn thấy diện của các nàng ta chỉ có thể thấy màu áo đỏ chót bay giữa trung diêm dúa lẳng lơ chói mắt khác thường.
Tuyết càng lúc càng nhiều, rồi sau đó là bay lả tả, đao kiếm màu bạc, cùng bông tuyết gần giống nhau rất khó phân biệt. Đối phương ra tay cực nhanh lại thay đổi thất thường, khắc cũng dám buông lỏng. mặt đất tích tụ tầng tuyết mỏng manh, thỉnh thoảng vang lên tiếng roi tiếng kiếm, có thanh tất tất tốt tốt lá rụng đất.
Ngay tại lúc này! Thanh Xà sứ giả vỗ tay ba cái, bọn nữ tử nhanh chóng tản ra khỏi trận hình, thay đổi công phòng dè dặt vừa rồi, bất chợt như sét đánh kịp bưng tai biến thân vểnh lên như đầu trâu mặt ngựa, tay cầm roi tay cầm kiếm, qua lại như con thoi bao vây ba người ở chính giữa. Nhưng là càng giống như vũ điệu cuồng nhiệt, giống như ngựa gỗ xoay tròn biến đổi, trở thành phong cảnh xinh đẹp trong tuyết.
Nếu từ nhìn xuống nhận ra, hai mươi tám nữ tử chia thành ba vòng tròn. Mỗi người chỉ ra chiêu đối với kẻ địch rồi người khác trong vòng tròn nhanh chóng vọt đến. Như vậy có thể thấy, họ để cho đối phương đánh trả mau tránh ra.
Lâm Thành Trác vừa huơ Phượng kiếm ra liền rơi vào khoảng , mà Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng thể lực bị tiêu hao rất nhiều, hành động càng ngày càng chậm, có thương thế bị roi đánh.
Nhất định phải phá tan trận pháp này! Lâm Thành Trác chợt bay lên, Lâm gia Vô Ấn Quyền vừa ra liền đánh trúng ngực hai người, thể nghi ngờ, tạo được chút thời gian cho bọn họ. vứt kiếm cho Lâm Đường Hoa, Lâm Đường Hoa từng tự nghĩ ra bộ "Thư họa kiếm", lấy tư thái nhàn nhã hội họa giết người trong vô hình, vung kiếm như cầu vồng, sông nước, xanh đỏ, kiếm pháp của lộn xộn do thoải mái. Những kia chưa từng thấy như vậy bao giờ, biết nên trốn trành chổ nào. liền sử dụng kiếm vẽ ra từng đạo khí cuộn sóng, làm cho kẻ dịch phải đổ máu. chiêu này chính là ngăn cơn sóng dữ, quân địch bị thương, tốc độ xoay tròn giảm xuống rất nhiều, ánh mắt của Lâm Đường Hoa lạnh lẽo, toàn thân áo trắng trong bầu trời màu bạc làm cho người ta có loại cảm giác phân thực hư cùng ảo giác.
Lâm Phượng cười khiêu khích, tà nghễ nhìn Thanh Xà sứ giả cắn răng nghiến lợi ở trong góc. Nhưng thấy Thanh Xà sứ giả chỉ hơi dừng lại rồi lập tức thoải mái, hình như có dự tính trước. Nàng ta xoay người vào hành lang, chỉ lát sau mang thêm người khác xuất .
Nàng ta xách theo Tiểu Tịch hôn mê, Ngọc Hoàn phía trước.
Họ là muốn dùng nàng để uy hiếp!
"Hèn hạ!" Lâm Phượng nặn ra câu từ trong kẽ răng.
Ma khúc lại lần nữa tới, chỉ là sơ cấp đoạn thứ ba nhưng đủ để Tiểu Tịch thức tỉnh từ trong giấc mộng, sau đó bị cơn ác mộng quấn quanh.
Lâm Phượng nghe được, nhưng ràng thấy vẻ mặt Tiểu Tịch từ từ thoáng vẻ rối rắm, hình như có rất nhiều ký ức khổ sở quấy rầy nàng, nàng cắn môi, trán toát ra mồ hôi. Sau đó Thanh Xà buông tay, nàng liền suy sụp ngã xuống đất, cuộn mình mặt đất giẫy giụa.
Lâm Phượng trợn lên giận dữ nhìn Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn bĩu môi, giơ tay lên ý bảo bọn họ dừng lại.
Ba người Lâm gia mở ra thính giác của mình, trong nhất thời thế cục chiến đấu biến thành lạnh lùng giằng co.
"Đầu hàng, nếu giết nàng." Ngọc Hoàn mặt chút thay đổi , trong ngày thường trang điểm đầy son phấn, phá lệ hôm nay gương mặt mộc thanh lệ nhưng lại như rắn rết bò cạp!
Lâm Thành Trác tiến lên bước : "Thả nàng."
Thanh Xà sứ giả cười cái : "Lâm đại công tử, nàng chỉ là con tin bậc trung thôi, còn có mẹ của ngươi, cũng ở đây, trong tay chúng ta!"
Ba người chấn động.
Nàng ta tiếp: "Thanh kiếm kia, nếu vung tới vung lui đả thương người của chúng ta lần nữa ta để cho rắn bảo bối niếm thử chút mỹ nhân tươi ngon này." Nàng ta đưa chân ra đá đá Tiểu Tịch, sau đó con thanh xà được thả liền leo lên thân thể của nàng, phun lưỡi xung quanh.
"Đại công tử, bằng , ngươi tự phế võ công trước, cũng để cho chúng ta thoải mái." Thanh Xà sứ giả cười .
Lâm Thành Trác đứng vững thế nhưng . . . dao động rồi.
"Đại ca!" Lâm Đường Hoa biết quyết định, chẳng lẽ định làm vậy? Đây chẳng qua là gian kế của bọn họ, bọn họ bỏ qua Tiểu Tịch và mẹ!
"Đại ca!" Lâm Phượng nắm chặt quả đấm, đại ca là hi vọng của Lâm gia, dù là hy sinh tính mạng của mình cũng thể để Lâm gia tổn hại tí tẹo nào!
Tự phế võ công? Hơn hai mươi năm võ công?
Lâm Thành Trác sâu kín cười tiếng : "Khẩu khí của các ngươi lớn."
" muốn?" Thanh Xà sứ giả hí mắt, hừ lạnh : "Các ngươi còn chờ cái gì, chẳng lẽ bị ba tên mặt trắng này làm rối loạn tâm trí? Giết bọn họ."
Những kia lập tức khôi phục lại động thái, thế lực hai bên ngang nhau, nhưng nếu như đánh lâu dài, Lâm gia chắc chắn thất bại.
Khóe miệng Thanh Xà khẽ câu, giống như có lên quỷ kế gì đó.
Nàng ta sử dụng ánh mắt hỏi thăm Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn nhàng gật đầu. Thanh Xà móc ra bình sứ, kéo nắp bình ra, mùi thơm kỳ dị phiêu tán theo gió.
Ba vị công tử từng bước ép tới muốn tùy lúc có thể cứu Tiểu Tịch ra, nhưng bất luận bọn họ tiến lên như thế nào những kia cũng liều mạng ngăn cản.
Lâm Phượng thầm than ổn, lông mày càng thêm nhíu chặt, mùi thơm này, dẫn xà xuất động!
Mắt nhìn bốn phương tám hướng, mới đầu là hơn mười con sau đó là mấy trăm con, rậm rạp chằng chịt kết thành con sông màu xanh biếc hướng tới nơi Tiểu Tịch nằm mà trờn tới.
Nàng bị bao vây! Những con rắn độc kia mang người độc tố hỗn hợp gia tăng nguy hiểm cho nàng. Trong đó còn có rắn cắn phải bảy bước là chết, chỉ trong chốc lát độc tố dung nhập vào huyết mạch làm người ta chết ngay tức khắc.
"Ta cứu nàng!" Lâm Thành Trác cước đá văng nữ tử, sau đó hai quả đấm mở đường, Lâm Đường Hoa Lâm Phượng che chở, thối lui đến bên cạnh giúp tay, tìm chổ trống để Lâm Thành Trác ra ngoài.
Chính là chờ đợi lúc này đấy . . . . .Thanh Xà sứ giả khó nén nụ cười, xem ra hết sức quỷ dị.
Ngọc Hoàn đứng phía bầy rắn, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Thành Trác bất chấp tất cả mà xông tới. Tại sao? Những nam nhân này đều vì nàng mà có thể tiếc tính mạng, tấm dung nhan này, quan trọng như vậy sao?
Lâm Thành Trác bất chấp tất cả xông lại, Thanh xà sứ giả cảnh giác lui về phía sau. Sau đó đánh với hai ba chiêu liền liên tục bại lui, đột nhiên thay đổi thành búp bê chịu nổi kích.
ôm lấy thân thể Tiểu Tịch, ôm nàng chặt vào trong ngực, sau đó lớn tiếng cảnh cáo: "Đuổi rắn ! Nếu ta tuyệt đối lưu tình!"
Thanh Xà sứ giả giả bộ bị tiếng hét của Lâm Thành Trác hù dọa, bình sứ trong tay tí tách rơi xuống mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh , chất lỏng trong đó chảy ra, mùi thơm càng thêm nồng nặc, khiến cho bầy rắn càng thêm điên cuồng lao tới.
"Ngươi . . . . ." Lâm Thành Trác trợn mắt nhìn nàng ta chằm chằm, Lâm Đường Hoa phi thân lên, ném Phượng kiếm trong tay ra ngoài, Lâm Thành Trác muốn nhảy lên đón kiếm nhưng người trong ngực đột nhiên thức tỉnh, nhưng mà nhanh hơn so với , đưa tay tiếp nhận Phượng kiếm.
"Ngươi tỉnh!" Lâm Thành Trác mừng rỡ nhìn sang.
"Ừ." Nàng sáng sủa cười tiếng.
Hết chương 61.
Last edited by a moderator: 18/10/16