Chương 60: Lâm gia chủ mẫu chân thân.
Edit: ChieuNinh
Cung cấp lực lượng tốt nhất cho cuộc sống như thế nào? Ăn uống no đủ ngủ đủ, bất cứ lúc nào cũng có người khác phái, bao gồm tay cầm tay ôm mỹ nhân vào lòng.
Lâm Triêu Hi nghênh ngang vào Thanh Phong Các, ai nha nha, lâu như vậy có tới thăm nơi này liền trùng tu rồi, tệ tệ, màn hồng lụa trắng lướt , cảm giác có chút mông lung muốn say.
“Má mì đâu!” Lâm Triêu Hi nhìn chung quanh lần, vẫn thấy ai ra đón tiếp như cũ. Những tấm màn buông xuống lại che mất tầm mắt của nàng, ngậm cây quạt ở trong miệng, dùng tay vạch ra tầng tầng màn che lượn lờ, rốt cuộc nhìn thấy cầu thang.
“ Ư, ưm!”
Lâm Triêu Hi kinh hãi, Thanh Phong Các cùng Phương Phỉ Lâu thể so sánh với nhau, kể cả các môn dạy bảo ở giường đều là có lực như vậy. Mặt Lâm Triêu Hi đỏ lên, mình chỉ nghĩ đến đây nhìn mỹ nhân chút sờ sờ chút hôn hôn chút, có dự định chiêm ngưỡng cuộc vận động chiến đấu tám trăm hiệp giường đâu.
hành lang tới lui mấy lần, chọc cái lỗ cửa sổ giấy, nhưng thể nào nhìn thấy được cảnh xuân bên trong, chỉ thấy được đệm giường rung động kịch liệt, nhưng nhìn thấy cánh tay cẳng chân nào của mỹ nam.
“Vị công tử này.”
Lâm Triêu Hi quay đầu lại, chỉ thấy thư sinh áo lam văn nhã tay chấp ở phía sau, tiến gần về phía nàng hỏi: “Có phải công tử đến tìm quan nhân ?”
Lâm Triêu Hi lấy cây quạt trong miệng ra hỏi: “Ngươi là gì ở đây? Tú bà đâu?”
“Công tử tới khéo, ngày hôm trước tại hạ vinh dự được làm điếm trưởng.” Trời mới biết lão đại khẩn cấp tạm thời kéo mụ già má mì đâu.
Lâm Triêu Hi chỉnh đốn xiêm áo cố làm ra vẻ trấn định : “ sao cả hề gì, ta phải đến điểm bài của nàng. Chỉ là đến tìm mỹ nhân lãnh giáo chút chút thôi.”
(điểm bài: gọi người nào đó phục vụ)
Thư sinh là sĩ cận thân đứng hàng thứ mười hai của Lâm Phượng tạm thời sắm vai má mì, nghe Lâm Triêu Hi giải thích lý do ngay tức đổ xuống ba đạo mồ hôi.
Lâm Triêu Hi nhìn thấy sắc mặt lúng túng của mới ý thức được mình chuyện quá thiếu lịch rồi, hình như thích hợp với khí nơi này, vì vậy cũng sảng lãng cười ha hả : “Ta cũng là. Ta ta là tới chơi kỹ nam!”
Thập Nhị( 12) hơi mím môi duy trì phong nhã hỏi: “ biết . . . biết công tử thích loại hình nào?”
Lâm Triêu Hi suy nghĩ hồi lâu, ra nàng cũng biết mình thích loại hình nào, hình như loại nào cũng ăn sạch. Nàng ngẩng đầu quan sát tên thư sinh chút, cao chừng mét tám mươi ba, khí dương cương, mày kiếm mắt tinh, môi hồng răng trắng, có hai lúm đồng tiền, tao nhã lịch , có khả năng là công thụ hệ liệt. Huống chi còn là điếm trưởng, nhất định là cực kỳ ưu tú.
(công thụ hệ liệt: cái này fan damie chắc ràng nhỉ )
“Là ngươi !”
Lâm Triêu Hi giơ ngón tay chỉ: “Là ngươi rồi!” Thập Nhị thiếu chút nữa ngất .
Gặp qua núi đao biển lửa rừng gươm mưa đạn cũng nháy mắt, gặp qua ma quỷ quái cũng nao núng, nhưng tại xác định là đứng vững, đứng vững . . . . .
Lâm Triêu Hi mặc kệ vẻ mặt của như bị bị táo bón, lôi kéo tay áo của vào trong phòng. Thập Nhị mặc dù hóa đá, nhưng vẫn còn giữ lại lý trí, huýt sáo cái để thông báo mọi người trong phòng cần phải giả bộ nữa đâu, bởi vì bị bắt làm tù binh rồi.
Lâm Triêu Hi ép buộc lôi kéo vào trong gian phòng, sau đó cười tủm tỉm quan sát . Mặc dù coi như là quốc sắc thiên hương nhưng tối thiểu cũng là tuấn tú trong sáng.
“Tiểu ca nhi, ngươi biết chơi cờ năm quân sao?”
Thập Nhị lắc đầu cái, lau mồ hôi.
Lâm Triêu Hi bĩu bĩu môi, vỗ vỗ cây quạt trong tay lại hỏi: “Vậy tiểu ca nhi biết hát khúc hát thiếu nhi ?”
Thập Nhị ngây ngốc hỏi: “Khúc, Khúc thiếu nhi là . . . cái gì?”
Lâm Triêu Hi che miệng cười trộm, tiểu ca này là ngượng ngùng, câu liền đỏ mặt lắp.
“Cái gì cũng được, ngươi hát quốc ca ta cũng phản đối, điều chỉnh khí chút, hát cái đoạn điệu hát dân gian .”
Thập Nhị khóe miệng co giật : “, biết . . .”
Lâm Triêu Hi bĩu môi nhíu nhíu mày : “Có phải ngươi muốn làm gì , nếu ngươi hát ta tố cáo ngươi phục vụ chu đáo à!”
Thập Nhị cuống quýt nắm tay ngăn cản nàng, công tử nhất định giữ nàng lại! cúi đầu im lặng suy nghĩ hồi, trong đầu nhanh chóng tìm tòi đồng dao lúc tuổi thơ, sau đó lúng túng há mồm: “Trăng sáng lời nào, sao lời nào, chỉ có mẹ cùng cha và ca, cùng ta nghỉ mát. . .”
Lâm Triêu Hi đổ mồ hôi ào ào, đây mà gọi là ca hát sao, ngũ thẳng từ xuống dưới. Nàng lập tức khoát tay ngăn cản, Thập Nhị hình như hát say mê, sửng sốt hát thêm vài câu mới dừng lại.
(Ngũ (theo khoa nhạc chỉ năm loại phụ khác nhau ở vị trí phát ): hầu (cổ họng), nha (răng hàm), thiệt ( lưỡi), xỉ (răng cửa) và thần (môi))
Lâm Triêu Hi thở dài : “Cái gì cũng cần, trực tiếp vào vấn để chính .” xong liền bắt đầu cởi quần áo.
Mặc dù là nàng chủ động, nhưng bị Tam công tử biết số mạng của phải chết là thể nghi ngờ, nôn nóng tới đỏ mắt, vội vàng kêu lên: “Công tử công tử . . . . . .ta . . . .ta, ta bán nghệ chứ bán thân!”
Lâm Triêu Hi ngẩn người chút, hiểu ra làm sao nháy mắt máy cái : “Ngươi khẩn trương làm gì, ta mặc nhiều quá, nóng!”
Nàng đứng dậy cởi áo choàng lông cáo, cứ tưởng rằng qua giao thừa thời tiết càng lạnh hơn, vì vậy trong trong ngoài ngoài nàng bọc sáu bộ đồ bó chặt bản thân mình thành quả cầu tròn vo. ngờ trong Thanh Phong Các đốt nóng rừng rực, lăn qua lăn lại hồi nàng bị nóng rồi. Nhìn dáng vẻ lúng túng xấu hổ của Thập Nhị, nàng khỏi hoài nghi nơi này bỏ vốn đầu tư có phải hay đầu bị ngâm nước rồi, thể người vụng về thế này sao lại tiếp khách được chứ.
Lâm Phượng đứng ở cửa hoa mai chuẩn bị ra ngoài hắt hơi cái, bẻ cành hồng mai vừa hé nở cắm lên đầu mỹ nhân rồi mới rời .
“Được rồi được rồi, bắt ngươi bán thân, nhưng ngươi có tài nghệ gì hết! Như vậy , xoa bóp toàn thân cho ta, làm tốt ta thưởng bạc.” Lâm Triêu Hi xong ném cây quạt qua bên, nhảy lên nằm úp sấp giường.
Tay chân Thập Nhị lạnh ngắt, trong lòng mặc niệm biết bao nhiêu lần, sao công tử vẫn chưa đến!
“Thất thần làm gì, tới mau tới mau, thắt lưng đau muốn chết luôn, cũng biết có phải bị lạnh .”
Lâm Triêu Hi nhắm mắt hưởng thụ, Thập Nhị bất đắc dĩ dùng đôi tay run rẩy đấm đấm lưng eo cho nàng, bản thân bảo trì tư thế đứng thẳng tránh để cho thân thể phải tiếp xúc thân mật, hai chân chuẩn bị hướng về phía cửa, chỉ cần công tử phá cửa vào lập tức chạy để tránh cho công tử hiểu lầm cần thiết.
Trong Vô Cốt Viên, Thu Vô Cốt vừa tỉnh lại, bên cạnh giường Ngọc Hoàn ngủ sâu liền mở mắt ra, thở dài hỏi: “ khỏe hơn rồi hả?”
Sắc mặt Thu Vô Cốt tái nhợt có chút huyết sắc nào, ngày trước ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt của hôm nay có chút lõm xuống. Trong con ngươi tơ máu trải rộng mang theo mệt mỏi cùng uể oải sâu. chống người lên có chút đùa giỡn : “ có truyền tin tức cho ngươi, làm sao ngươi biết mà đến.”
Ngọc Hoàn khẽ cười khổ tiếng : “Ngươi cần gì phải giả bộ ngấm ngầm chịu đựng, thân thể bị người ta làm hại thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn trừng phạt ta mời mà tới sao? Công tử, với công lực của ngươi lúc này có lẽ mới là đối thủ của ta.”
Thu Vô Cốt liếc nhìn nàng : “Ngươi có thể được rồi.”
Ngọc Hoàn đứng lên, rót ly trà đưa cho : “Nàng trở lại, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy nàng?”
Thu Vô Cốt chấn động hỏi: “Nàng trở lại?”
Ngọc Hoàn gật đầu cái, cười : “Cũng biết ngươi chờ kết quả này mà, ta phái Thanh Xà sứ giả đón nàng rồi.”
Thu Vô Cốt cau mày nhìn nàng, nàng cười giận mắng: “Yên tâm , đả thương nàng dù chỉ cọng tóc gáy.”
Khi Thanh Xà mang theo thủ hạ xông vào Thanh Phong Các, Lâm Hướng Hi bồi hồi nửa mê nửa tỉnh. Bởi vì sức lực bàn tay của Thập Nhị rất tốt nên nàng càng ngày càng có cảm giác thoải mái buồn ngủ. Nhĩ lực của Thập Nhị rất tốt, nghe thấy bên ngoài có tiếng gió thổi cỏ lay, sau đó liền truyền đến trận tiếng cười ngắn, cho thấy có người đột kích. điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng nghỉ ngơi tốt.
Màn che phòng khách bên trong Thanh Phong Các mãnh liệt tung bay, Thanh Xà sứ giả phát ra hiệu lệnh, thuộc hạ còn lại đều rút ra loan đao. Bọn họ là mấy có thân hình quỷ mị, xuống tay vô cùng ác độc và chính xác, đôi tay cầm đao chém đứt đoạn mành trướng, mở ra đường máu.
Nhưng mà màn trướng cũng là nơi tốt nhất để sĩ thân, bọn luyện thành thân khinh công tuyệt đỉnh, vững vàng treo tơ lụa cũng khó khăn. Khi các nàng cắt đứt mành trướng thành từng mảnh , nhóm sĩ giống như những con dơi bay lượn trung biến đổi trận hình.
Hai mươi tám , tám người nam tử.
Thanh Xà sứ giả sở dĩ đặt tên này, là bởi vì nàng có diện mạo mị thân hình xinh đẹp như có loại khí linh xà, hơn nữa bởi vì nàng có thể khống chế đủ loại rắn, đặc biệt kỹ xảo tốt nhất là luyện độc.
Những sĩ kia, lớn tuổi nhất cũng chưa qua mười bảy tuổi. Lâm gia chủ mẫu Lâm Triêu Hi lúc tuổi già thu dưỡng mười hai đứa trẻ là nhi, bọn họ thuở theo Lâm Triêu Hi. Truyền thụ cho họ những vấn đề cơ bản, đối với nội công Lâm gia, quyền pháp, kiếm pháp, trận pháp cũng được học sơ qua. Nhưng cũng chỉ là vấn đề thô sơ đơn giản, bởi vì lúc đó thành lập nhóm sĩ này chính là muốn lợi dụng họ truyền bá tin tức. Hạng mục huấn luyện đứng đầu dành cho bọn họ là luyện khinh công, bất kể là ở tốc độ nhanh chậm hay là thể lực đều là nhất đẳng cao thủ, cũng giống như là Liệp Ưng( thợ săn).
Chương 60: Lâm gia chủ mẫu chân thân.(tt)
Edit: ChieuNinh
Đối với nhóm người Thanh Xà sứ giả này của tộc Thánh nữ được đào tạo thành những nhân tài thua kém. chính tà, dường như rất khó phân thắng bại, nhưng so về số người bọn họ rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.
Cho tới bây giờ sĩ đều là núp ở trong bóng tối người nào biết được diện mạo của bọn họ. Kể từ khi Thanh Phong Các được thành lập tới nay, bọn họ ban ngày mai danh tích làm nam quan bán nghệ bán thân, chính là để che giấu ánh mắt người khác. Hôm nay vì phối hợp với công tử ‘bắt bớ’ Tiểu Tịch nương, bọn họ lại lần nữa thay đổi quần áo ăn mặc tới nơi này. Bọn họ mỗi người đều là thiếu niên tuấn thanh tú, hôm nay ăn mặc như thư sinh lại phải dính máu tanh, cho dù là ai nhìn thấy cũng rợn cả tóc gáy.
Thanh Xà sứ giả đứng ở bên, biết từ nơi nào lấy ra con rắn độc màu xanh, trườn lên, bò lượn xung quanh tứ chi của ả ta, cuối cùng quấn cánh tay của ả giống như dây leo màu xanh đậm. Nó dựng thẳng cổ cái lưỡi phun ra nuốt vào, cùng chủ nhân vui đùa với nhau nhìn cuộc chiến của đám người.
Người Thánh nữ tộc ra tay rất tàn nhẫn, khinh công cũng là tuyệt đỉnh, tốc độ vung đao căn bản người thường mắt thường thể nhìn được. Chỉ chờ nhóm sĩ vung kiếm xuống, các nàng ta liền xuất song đao đánh trở lên, hai bên đánh nhau kịch liệt ở chổ mành trướng đong đưa, chỉ nghe thanh đao kiếm va chạm răng rắc răng rắc giòn vang.
Trong đó, sĩ xoay chuyển tấm màn xuống dưới, định kiếm đâm thủng tim gần đó. Nhưng ngờ nàng quay lưng về phía vậy mà có thể chợt xoay tròn, thân thể linh hoạt như rắn giống như xoay chuyển góc 180độ cũng hết sức nhàng. đem song đao chạm vào nhau, trực tiếp đâm tới ngăn cản thanh kiếm ở giữa trung, sau đó lưỡi đao đẩy ra, đao lại nhảy ra chém thẳng vào thân kiếm của sĩ, thanh kiếm bị cắt làm đôi.
cười tiếng, sĩ cả kinh, nhưng hai chân chống đỡ thân thể ở vị trí bất lợi, lần nữa xoay chuyển tương đối khó khăn. Lúc này tay phải của cầm cây đao khác duỗi thân tiến lên phía trước, thanh đao bên tay trái vứt ra ngoài cắt đứt sợi dây sa tanh xà nhà xuống. sĩ bất ngờ mất trọng tâm kịp đề phòng ngã quỵ xuống, còn chưa kịp né tránh bị thanh loan đao kia đâm thủng lồng ngực.
cười quyến rũ, sau đó rút loan đao ra làm máu tươi văng khắp nơi, khiến màu máu đỏ tươi bắn lên màn trướng màu hồng nhạt kế bên, trong nháy mắt giống như đóa hoa đào nở rộ trong nắng chiều rực rỡ. Giữa màu đỏ tía lộ ra màu trắng mịn mơ hồ, vốn là bức tranh vẩy mực quyến rũ mà lại cố tình huyết tinh như vậy.
Máu tươi ở mặt , nàng ta lè lưỡi liếm môi cái đem máu ở môi nuốt xuống, sau đó : “Các tỷ muội, những nam nhân này đều là thiếu niên thuần khiết đó, máu này hương vị ngọt ngào vô cùng.”
Thanh Xà sứ giả khỏi kẽo kẹt cười tiếng : “Sau khi xong chuyện, những người này đều giao cho các ngươi.”
Tất cả các đều kiều mị cười ra tiếng, tiếng cười lan truyền trong đại sảnh Thanh Phong Các như vang vọng thanh quỷ dị. Trong giấc mộng, Lâm Triêu Hi nghe được thanh này lại có loại lo lắng, thanh này phải là tiếng cười mỗi ngày xuất bí trong ác mộng của nàng sao? Nàng thử mở mắt nhưng thế nào cũng tỉnh lại được, toàn thân bị loại thư thái giống như thể động đậy được.
Lưỡng lự đứng ở trong phòng, Thập Nhị thấy vẻ giẫy giụa mặt nàng biết nàng sắp tỉnh rồi. Vì vậy bước lại gần : “ cần tỉnh lại, ngủ tiếp , chúng ta bảo vệ ngươi, lát nữa công tử đến.”
Lâm Triêu Hi hận thể há mồm chửi đổng, nhưng mà môi thể mở được. Nàng muốn hỏi, ngươi công tử là thế nào chứ, những người ta quen biết bất luận thân phận địa vị gì cũng đều gọi là công tử, ngươi phải giải thích ràng minh bạch cho ta chứ?
Thập Nhị nghe phía bên ngoài cười tùy tiện, nghe được tiếng yết hầu kêu thành tiếng của đồng bạn biết trận đánh này đối với bọn họ hoàn toàn bất lợi.
Những này đều là độc vật trời sinh, bọn họ cùng Thánh nữ tộc ở cùng nhau tại hải đảo, từ trong bụng mẹ tiếp xúc với các loại chất độc. Chơi đùa phải là rắn cũng chính là con bò cạp hoặc là nhện độc quý hiếm. Mà bọn họ hiểu được quy cũ đánh nhau hoặc là đạo đức và chính nghĩa, bọn họ chỉ biết có chữ ‘thắng’.
Vì vậy, thời điểm họ múa song đao, trong miệng lại đột ngột xuất con nhện độc, cắn cái vào thịt đối phương độc tố rất nhanh lan ra toàn thân, khiến người trúng độc vô lực có khả năng chống lại. Hay là trong tai đột nhiên bay ra con ngài độc, bay múa vòng xung quanh đối phương triệt hạ độc phấn làm cho huyết mạch đối phương đột nhiên khuếch trương, cảm giác toàn thân như muốn nổ tung.
Nhóm sĩ người phải đối phó với hai , bọn họ ra tay có chiêu số có quy cũ lại càng biết là của môn phái nào. Tin đồn người Thánh nữ tộc tính tình cổ quái làm việc ngang ngược chịu gò bó, xem ra đánh nhau cũng giống như thế. Vốn dĩ cố hết sức, bây giờ thỉnh thoảng còn bị ám khí bất ngờ, bọn họ hoàn toàn có phần thắng.
sĩ nhìn các huynh đệ từng người từng người ngã xuống, chợt nhớ tới trong phòng còn có người công tử muốn phải liều mạng bảo vệ, vì vậy hét lớn tiếng: “Thập Nhị, mang nàng mau!”
tiếng này, bên trong nhà Thập Nhị chấn động rồi, biết, thời điểm làm nhiệm vụ chỉ có còn đường sống bọn họ mới có thể buông tha. Bởi vì công tử qua: cho dù có chết cũng đầu hàng, cho dù chết cũng bỏ .
Tuổi còn , trong nháy mắt nước mắt đong đầy trong hốc mắt, nghẹn ngào, nâng Lâm Triêu Hi lên lưng, cước đá văng cửa sổ chuẩn bị chạy trốn. Nhưng lại bị đám rắn ra trước mắt mà hết hồn, vội vàng lui về phía sau.
Chổ cửa sổ lại bị hàng trăm con thanh xà kết thành tấm lưới gió thổi lọt, phá hỏng hoàn toàn đường lui. Mà trong toàn bộ cơ thể rắn này có chứa kịch độc, khi bị cắn hoặc bị máu tươi bắn trúng cũng chết bất đắc kỳ tử!
Đường có, lấy đâu đường lui?
Cửa keng tiếng bị đá văng ra, Thanh Xà sứ giả chậm rãi tới, thân thể yểu điệu chập chờn, mắt sáng long lanh tự nhiên hếch lên, cười chói lọi : “Để nàng lại, ngươi muốn đâu .”
Thập Nhị liên tiếp lui về phía sau, xem ra phải có cuộc ác chiến rồi! thả Lâm Triêu Hi trở lại giường, rút kiếm ra chỉ vào nàng ta : “Bớt sàm ngôn , xem chiêu!”
Thanh Xà sứ giả vẫn nhúc nhích, hình như chuẩn bị ra chiêu, vào đúng lúc này, con thanh xà người nàng nhanh chóng bay ra ngoài. Thập Nhị cả kinh, lập tức bày ra lợi kiếm quơ múa trung, dám chém vỡ, chỉ buộc lòng biến đổi từ cương thành nhu, còn phải chú ý lưới xà treo cửa sổ.
Lúc này Thanh Xà sứ giả mới bắt đầu di động bước chân, từ bên hông lấy ra cái roi mây quấn quanh bụng, mới nhìn còn tưởng là con thanh xà. Động tác của nàng ta vô cùng chậm và nhu hòa, nhưng mà mỗi chiêu lại thay đổi biến hóa như trăm ngàn chiêu thức khác nhau, giống như phát ra đoạn phim ngắn lặp lặp lại. Từng chiêu từng thức ràng biến ảo nhưng mắt thường lại nhìn lắm. Trong giây biến đổi khôn lường, cả gương mặt kia đều thay đổi biến hình theo, giống như là cái bóng trong mặt nước.
Thập Nhị ổn định lại tâm thần, lập tức xuất kiếm, bất luận là nguyên hình của nàng ta hay là ảo ảnh đều phải chém nát!
Nhưng là chiêu chiêu thất bại, tất cả đều chạm vào khí, nàng ta bộc phát cười kiều mị, thanh giống như là ma truyền vào trong tai Lâm Triêu Hi.
sai, sai, chính là nàng ta, chính là nàng ta!
Trong giấc mộng thường xuyên xuất cái thanh kia, tiếng cười trầm đó, chính là nàng ta.
Mỗi lần thi thể Lâm Thành Trác ngã vào trong vũng máu, cũng xuất tiếng cười này, tiếng cười quỷ dị ngông cuồng tà ác!
Lòng của nàng run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi như tắm, thế nhưng đáng chết là nàng bị điểm huyệt đạo, vô luận là thế nào cũng thoát ra được! Thập Nhị, mau thả ta ra! Ta hiểu ngươi vì ai mà đến là tận trung với người nào rồi, là ta quá mức tùy hứng, là ta quá mức ham chơi có cho huynh đệ Lâm gia, tất cả hậu quả để ta gánh chịu, đừng vì ta mà bị thương!
Thập Nhị cảm giác mỗi chiêu của mình đều hóa thành hư vô, giống như có ai so chiêu cùng với , thế nhưng lại chân cảm thấy kia hướng tới khiêu khích.
Nhưng . . . . Thanh Xà sứ giả quả có làm gì, chỉ là hạ độc , mới vừa rồi khi đuổi độc xà , thời điểm bay ra ngoài nó liền phun ra khí độc lan tỏa trong khí, loại độc này dẫn tới cái chết, chỉ làm cho người ta sinh ra ảo giác, cho là có người công kích ngươi, thực ra mỗi chiêu đều là tự mình làm hại mình.
người của Thập Nhị có vài vết thương do kiếm gây ra, đều là tự đâm mình.
cảm giác càng ngày càng vô lực, nhưng đối thủ trước mặt có chút trạng thái mệt mỏi, vẫn hướng về cười hả hê như vậy.
thể, thể! phải vì công tử bảo vệ tốt Tiểu Tịch nương! Bọn họ từ nơi nương tựa, là Lâm gia nuôi dưỡng dạy dỗ bọn họ, huống chi Tam công tử coi bọn như huynh đệ, mỗi lần làm nhiệm vụ đều : nhất định phải bình an trở về, người cũng được thiếu.
Công tử, hôm nay, sợ là phải làm người thất vọng rồi . . .
Thập Nhị ngừng vạch lên thân thể mình vết kiếm, hơi sức lớn đến kinh người, Thanh Xà ngừng tắt lưỡi lấy làm kỳ, có người bị bốn mươi bảy vết thương nặng mà chết, ý chí kiên định phải bình thường mà.
Năm mươi sáu vết thương, rốt cuộc cũng ngã xuống, trong tay nắm thanh kiếm nhiễm máu tươi, nằm co rút run rẩy trong vũng máu, hai mắt như cũ nhìn chằm chằm vào ảo ảnh của giá kia, bất quá cũng chỉ là bức tường trắng.
Thanh Xà sứ giả tới, duỗi tay ra lau máu tươi bên môi nàng, sau đó đem ngón tay bỏ vào trong miệng mút cái, là ngọt nha. Giống như nam nhân này nàng ta thấy là hiếm có, chỉ là, mình có rất nhiều năm đụng tới nam nhân. Bình thường chuyện phòng the đều là do rắn đến làm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, toàn thân cao thấp cũng bị dịu dàng an ủi, nam nhân cũng chỉ có bộ vị, lại có lực nữa cũng chỉ có bộ vị.
Tất cả sĩ bị tiêu diệt, nhưng Thanh Xà để lại mệnh cho Thập Nhị, chính là muốn thông báo cho Lâm Phượng , bọn họ hành động thất bại, Lâm Triêu Hi giả bị cướp rồi.
Trong nháy mắt khi Lâm Phượng và Lâm Đường Hoa xuống xe ngựa mở cửa Thanh Phong Các, bọn họ khiếp sợ bước cũng dám lại gần, bọn họ thể tin được những gì xảy ra trước mắt.
Chương 60: Lâm gia chủ mẫu chân thân.(tt)
Edit: ChieuNinh
Mười tên sĩ nghiêm cẩn huấn luyện, tim phổi bị móc ra ném xuống đất, hai mắt xám tro, chết nhắm mắt. Bọn họ bị cởi sạch quần áo, trần trụi nằm sàn nhà lạnh băng, mành trướng nát vụn che lấp được thân thể, phía dương vật còn lưu lại chất lỏng phun trào, toàn thân xích lõa( trần truồng), máu cùng dịch thể hòa vào nhau, trong khí tràn ngập mùi chán ghét.
Tay Lâm Phượng run rẩy, chợt nắm tay cầm đóng cửa lại, thể để nơi này bị bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy được. Lâm Đường Hoa tiến lên kiểm tra thi thể, biết bọn họ đều là trúng độc lại thêm bị vết dao mà chết, trước khi chết còn bị người mạnh mẽ . . . . . giao hợp.
cây đuốc, đốt Thanh Phong Các.
Hoa Châu thành chưa bao giờ có cuộc hỏa hoạn nổi lên như vậy, biết chủ nhân của nó phải tốn bao nhiêu rượu mới làm nên trận đại hỏa như thế.
“Khi bọn họ còn sống, ta dặn dò bọn họ uống rượu làm hỏng việc, nhất định được uống rượu, ra ta muốn bọn họ giống như ta vậy, tạo thành thói quen lấy rượu làm tiêu tan ngây ngô.”
“Như vậy, dùng tất cả rượu ngon cất vào hầm rượu của Lâm gia để an ủi vong linh của bọn họ, lần này ngươi thể uống rượu cho tới khi tìm được nàng mới thôi.”
“Được.”
Khi Lâm Triêu Hi bị mang tới trước mặt Thu Vô Cốt, hệt như mất trí mà rống to, cho là bọn họ làm tổn thương nàng. Ngọc Hoàn giải khai huyệt ngủ cho nàng, nàng ngồi dậy giường ho hồi lâu. Ngẩng đầu nhìn thấy Thu Vô Cốt cùng Ngọc Hoàn, đầu tiên là ngốc lăng chút, sau đó cười khổ : “À, hai người cũng biết nhau hả?”
Ngọc Hoàn đơn giản nâng tay áo che nửa mặt : “Ngươi là ngây thơ đáng , thế giới này đại khái cũng chỉ có ngươi là biết.” Nàng ta nghiêng đầu nhìn Thu Vô Cốt chút, khẽ : “Công tử, ta ra bên ngoài coi chừng đây.”
Thu Vô Cốt đứng ở trước mặt nàng, nàng ngồi gác chân giường lời. Còn có cái gì để mà chứ, nàng nghĩ là ai mà lòng dạ độc ác đến như vậy, chỉ vì giành nàng mà nhất định phải giết nhiều người vô tội như thế.
Nàng có cảm giác mệt chết được, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, bên tai nàng là tiếng cười vang của Thanh Xà và tiếng Thập Nhị khổ sở rên rỉ, đầu nàng đau muốn nứt ra: “Ngươi muốn tìm ta, tại sao thể hòa bình chút, ngươi cho rằng ngươi quang minh chính đại mời ta ta dám tới sao, mạnh mẽ giành lấy cứng rắn đoạt lấy ta ngoan ngoãn vào khuôn khổ sao?” Nàng đưa mắt lên nhìn , đau đớn trong mắt nàng đả thương .
“Ta có hạ lệnh.” Thu Vô Cốt biết phải giải thích thế nào, muốn thông qua phương thức này để lấy được nàng.
Lâm Triêu Hi cười nhạo tiếng, khổ sở vô hạn: “Vậy sao chứ, thủ hạ của ngươi là lợi hại, hơn nữa đều rất thông minh, ngươi bọn họ cũng biết nên làm thế nào. , tại sao ngươi tới tìm ta, có phải muốn thân thể này hay ?” Nàng nhìn chằm chằm vào mắt của , sâu trong con ngươi màu rám nắng của nàng dần dần ảm đạm, như có hơi nước mờ mịt: “Nếu như ngươi muốn, ta cho ngươi, ta cũng thiệt thòi gì . . .” xong, nàng bắt đầu cởi nút áo ngực, bắt đầu là cởi áo ngoài, động tác rất chậm rất chậm, nàng cắn môi, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
chưa bao giờ biết độc tình là gian nan khổ sở như thế. thấy được nàng, đau vì nhớ nhung, nhìn thấy nàng cười, đau bởi vì thích, nhìn thấy nàng rơi lệ, so với tất cả nỗi đau còn đau hơn. Khi còn bé, những vết sẹo kia hình như cũng trong lúc đó toàn bộ bị vạch trần, chỉ vì giọt nước mắt của nàng.
đến gần nàng, cố nén toàn thân run rẩy, thực tế xương cốt của như muốn rời ra thành từng mảnh, lục phủ ngũ tạng như bị người ta xuyên qua thành cái hố.
Nàng cho là muốn nàng, cho là chuyện cho tới bây giờ còn có thể chịu trách nhiệm muốn nàng, nàng nhắm mắt lại, tay vô lực rũ xuống: “Ngươi tự mình động thủ .”
đến gần, miễn cưỡng đưa tay ra, cài lại áo cho nàng, buộc từng nút lại, rất ưa thích bộ dạng nàng mặc nam trang, lông mày nhàn nhạt, con ngươi trong veo như nước, son môi màu nhạt, biểu đạt sạch lưu loát, nàng luôn xinh đẹp như vậy, làm cho rung động.
Nàng mở mắt, thấy Thu Vô Cốt chau mày lại, khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt , nhìn thấy khóe môi còn có vệt máu chưa khô, nhìn thấy quần áo màu trắng người có điểm gầy gò, tại sao, mới mấy tháng thấy, hình như yếu đuối hơn rất nhiều?
“Ngươi bị thương sao?” Nàng khỏi bật hỏi .
thu tay lại, đứng ở trước mặt đưa mắt nhìn nàng, nàng vĩnh viễn biết chỉ câu thăm hỏi đơn giản như vậy làm cho biết đủ cỡ nào, hân hoan cỡ nào.
“Ta làm tổn thương ngươi, nhưng mà, nhớ được rời khỏi ta mà .” Thu Vô Cốt nhàn nhạt, vuốt ve khuôn mặt của nàng, sau đó ôm nàng vào trong ngực.
thương tan lòng nát dạ, hậu quả của độc tình trong nháy mắt tiếp xúc nàng phóng đại gấp mấy lần. Cảm giác chân xuất khi ôm nàng trong lòng ngực mình, chỉ sợ chút lơ đễnh nàng nàng chạy .
rời , rời thể rời , nàng vốn là ngay từ đầu cũng chỉ giống như là kẻ qua đường hơn, cuộc sống nơi nào cũng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần tiếp tục để người khác bởi vì nàng mà bị liên lụy. Nàng quan tâm Lâm gia, quan tâm ba nhi tử Lâm gia, muốn để cho họ bị chút tổn thương nào.
“Đừng làm tổn thương người Lâm gia, có thể ?” Lâm Triêu Hi to gan hỏi.
Thân thể cứng đờ, chợt buông tay xoay người bước ra gian phòng.
“Ta muốn thấy chân chính Lâm gia chủ mẫu!” Lâm Triêu Hi hốt hoảng giữ lại.
đứng bên cửa, gật đầu cái, sau đó đóng cửa lại.
Trong hành lang dài Vô Cốt viên, Ngọc Hoàn ném thức ăn cho cá vào trong hồ, hỏi: “Thông báo cho người của Lâm gia rồi sao?”
Thanh Xà xứ giả vẫn giữ nụ cười như cũ mà : “Để lại mạng thông báo, vào lúc này, chắc là nhận được tin tức chạy tới hướng bên này thôi.”
Ngọc Hoàn cười nhạt : “Thủ hạ của ngươi hoàn toàn biết tích đức ư, trước khi chết còn phải làm nhục người ta.”
Thanh Xà sứ giả che miệng cười to: “Nhưng ta có, chỉ là những muội muội kia lại nhịn được, đám người đều chưa mở bao đấy.”(chưa mở bao: cũng là xử nam)
Ngọc Hoàn liếc mắt nhìn con thanh xà quấn trong tay nàng ta, bất đắc dĩ : “ biết ngươi nghĩ thế nào, con rắn này như thế nào so với ngươi còn sảng khoái hơn.”
“Tỷ tỷ có muốn thử chút hay ? Vật này ta dạy dỗ lâu rồi, so với nam nhân nó phục vụ còn đáng hưởng thụ hơn nhiều.”
Ngọc Hoàn lui về sau bước chán ghét mà : “Thôi thôi, ngươi thích thế nào tùy ngươi vậy, đề phòng, võ công của Lâm gia tam công tử cũng dễ đối phó giống như đám lâu la trước đó vậy đâu.”
Ngọc Hoàn vẫn cho cá ăn như cũ, nhưng trong lòng dần lo lắng. Ba người Lâm gia nhất định truy đuổi đến đây, đến lúc đó đao kiếm va chạm tránh khỏi có bị thương đổ máu, Mặc dù ả dặn dặn lại xuống tay lưu tình đối với Lâm Phượng , nhưng biết cái người tính tình cuồng vọng kia có thể hay bỏ qua người của nàng.
Sắc trời dần dần tối, có lẽ, chân chính chém giết là vào ban đêm.
Thu Vô Cốt nghiêng ngã lảo đảo ra, khóe miệng trào ra máu tươi, Ngọc Hoàn vội vàng vứt thức ăn cho cá , trong hồ nước còn hơn mười con cá bắt đầu điên cuồng cướp đoạt.
“Mang ta . . . . .hầm băng.” Thu Vô Cốt yếu đuối như người giấy.
Ngọc Hoàn gật đầu cái, ôm nhảy xuống hồ nước.
Hầm băng dưới nước có trợ giúp khôi phục huyết dịch, nơi đó có Hàn băng ngàn năm có thể điều chỉnh nội tức. Thu Vô Cốt co rút ở trong góc, Ngọc Hoàn giúp vận hành chân khí.
“Đứa trẻ ngu ngốc! Cho rằng độ chút chân khí cho là có thể sống lâu trăm tuổi hả?” Xa xa trong sơn động truyền đến tiếng cười nhạo, thanh nghe chững chạc tang thương, khẳng định là vị lão phụ lớn tuổi.
Ngọc Hoàn cao mày : “Tiền bối, mong tiền bối chỉ điểm sai lầm.”
Thu Vô Cốt chợt đưa tay ra, đánh cái tát vào mặt Ngọc Hoàn, như bởi vì lúc này cực kỳ suy yếu nên lực dùng lớn được.
“Cho dù chết thế nào, cần hỏi bà ta!” Thu Vô Cốt gào thét, sau đó che ngực thở dốc.
Trong động lão phụ hừ tiếng : “Sư phụ ngươi là đối đãi với ngươi bạc, độc tình, à, vật này cũng chính nàng ta có thể nghiên cứu ra được.”
Thu Vô Cốt nhìn lướt qua chổ hắc ám sâu trong động, ra lệnh cho Ngọc Hoàn đốt nến lên, : “Có người muốn gặp ngươi.”
Lão phụ dừng chút hỏi: “Chẳng lẽ ngươi còn có thể với người khác biết ta bị giấu ở chổ này?”
Thu Vô Cốt che ngực : “Ngươi cần phải chê cười, giết ngươi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Lão phụ cười hỏi: “Chính là lần trước ngươi mang tới sơn động?”
Ngọc Hoàn ngẩn người, nhớ tới lần trước bọn họ gặp mặt lần đầu ở chổ này. Vốn là muốn đem nàng kia trở thành đồ dùng của mình, lại ngờ khiến Thu Vô Cốt luân hãm. biết có phải có thiên định sâu xa bên trong hay , Lâm gia còn có cơ hội xoay mình?
Thế nhưng Thu Vô Cốt cười tà tiếng, lạnh giọng : “Ngươi có biết thân phận của nàng bây giờ là gì ? Nàng thay thế ngươi, biến thành Lâm gia chủ mẫu.”
Trong động lão phụ trầm mặc lúc lâu, Thu Vô Cốt vẫn tĩnh tọa điều khí.
Ứơc chừng nửa canh giờ, thân thể Thu Vô Cốt tốt hơn rất nhiều, mà Ngọc Hoàn cũng phụng mệnh mang Lâm Triêu Hi ném xuống nước. Bởi vì lần trước bọn họ có kinh nghiệm bị rong rêu làm vướng chân, nên Thu Vô Cốt hạ lệnh sai người trừ bỏ rong rêu trong đầm. Vào lúc này trọng lực khiến Lâm Triêu Hi trầm xuống, Thu Vô Cốt tiến lên, ôm nàng cái lại tràn đầy cõi lòng. Sau đó lôi kéo nàng lặn xuống nước, cuối cùng ngã nhào mặt đất trong sơn động.
Lần này xuống nước Lâm Triêu Hi có chuẩn bị tâm lý, cho nên cho dù biết bơi nhưng bị dìm nước đến hôn mê như lần trước. Nàng lau nước mặt cái rồi : “Cái đầm nước này quá mức ghê tởm rồi, tất cả cá đều chết hết, còn thúi như vậy, ngươi muốn xông ta thành người to lớn hai thước luôn hả!”
Last edited by a moderator: 18/10/16