Chương 53: Vừa thấy , cứu nguy lúc khó khăn.
Edit: ChieuNinh
“Tiểu thư.” Thiên Vân uất ức rơi lệ: “ Nữ nhân đó làm càn như vậy, Lâm công tử vẫn bên vực ả ta như thế! Nô tỳ tức chịu được, đây phải là nhắm vào tiểu thư sao?”
Phùng Tích Viện đánh giá các lễ vật mừng thọ được đưa tới chúc mừng, nàng ta vuốt ve cây tơ lụa thêu tinh xảo, cười như cười : “Kẻ ti tiện tự nhiên có phương thức thức ti tiện giải quyết, cần làm hỏng ngày vui mừng hôm nay mới tốt.” xong, ả cầm lên cây kéo ở bên vèo cái cắt bỏ tấm vải thêu.
“Tiểu thư, đây chính là vải thêu thượng hạng Vân Nam mà!” Thiên Vân kinh ngạc ngăn cản.
“Loại đồ vật này lúc nào muốn mà chẳng có, Phùng gia ta còn thiếu đồ nát vụn này sao?” Phùng Tích Viện để cây kéo xuống, thoáng cái xé tan tành mảnh vải thêu rồi cất giọng nỉ non: “ biết Trác ca ca tặng gì cho ta nhỉ.”
Thiên Vân cười lấy lòng: “Lâm công tử nhất định tặng đồ đặc biệt cho tiểu thư, ngài cùng Lâm công tử có thể là thanh mai trúc mã, lão gia đối với tốt như vậy mà. sớm đối đãi như là con rể rồi, phải tiểu thư muốn xuất giá gấp đấy chứ?”
Phùng Tích Viện liếc ả ta cái : “Ngươi biết cái gì, Trác ca ca chỉ có thể là của ta thôi, sớm hay muộn cũng sao, ngược lại ra ta hề nóng nảy.”
“Nô tỳ cảm thấy ả tỳ nữ kia hình như đơn giản như vậy, hề có bộ dạng khúm núm chút nào, vậy còn biết lễ nghi, Lâm công tử lại thiên vị đủ điều, làm gì có đạo lý vậy chứ?”
“Hiên tại là lúc nào rồi?” Phùng Tích Viện cười lạnh tiếng hỏi.
“Giờ Dần.”
Phùng Tích Viện mở cửa sổ ra, nhìn xuống mọi người tới lui, lười biếng : “À, những khách nhân đều ở trong phía trước, tất cả bọn hạ nhân cũng nên nhàn rỗi chứ?”
Ả tà nghễ nhìn Thiên Vân, Thiên Vân chợt hiểu che miệng cười : “Tiểu thư, ngài yên tâm!”
Thiên Vân lui ra, trong phòng chỉ còn lại Phùng Tích Viện, ả đứng nghiêng người tựa vào song cửa sổ, bộ dáng mỹ nhân ưu nhã xinh đẹp.
Thiên Vân đến dược phòng Phùng gia lấy thuốc, đầu tiên là tìm người sửa lại khớp xương bị trật, sau đó là lấy hai chai thuốc làm tiêu sưng lưu thông máu nhét vào túi, rồi chạy thẳng tới tiểu viện Tây Sương nơi an bài cho người hầu Lâm gia.
Lúc này Lâm Triêu Hi ngồi chéo chân kể chuyện mà nàng trông thấy nghe thấy cho phòng nha hoàn Phùng gia nghe, phối hợp với vẻ mặt, thời khắc quan trọng còn kích động bày ra tạo hình khôi hài, biểu cảm đa dạng làm cho phòng cực kỳ náo nhiệt.
Thiên Vân vênh mặt hất cằm kiêu căng đá văng cửa phòng, trong phòng lập tức im lặng như tờ. Bọn nha hoàn đều vội vàng đứng lên im lặng cúi đầu, ai cũng biết nha hoàn cận thân của đại tiểu thư rất được cưng chìu, ngày thường cũng tài trí hơn người thể coi thường được.
Thiên Vân liếc nhìn Oanh Oanh cung kính thuận theo, lại trợn mắt nhìn qua Lâm Triêu Hi vẫn ngồi như cũ, trong cơn tức giận quát: “Sao làm việc ở nơi này mở tiệc trà hả? cần nhận lương tháng này đúng ?”
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, đáp lời: “Vâng.” Sau đó ảo não lui ra, quăng tới ánh mắt đồng tình có chút lo lắng với Lâm Triêu Hi.
Bên trong nhà chỉ còn lại hai người Lâm Triêu Hi và Oanh Oanh, Oanh Oanh ngẩn đầu giọng hỏi: “ Có chuyện gì cần chúng ta giúp sao?”
Thiên Vân vừa muốn phân phó, liền ghe thấy Lâm Triêu Hi cực kỳ bất nhã phun ra cái, vỏ hạt dưa rơi ra đấy đất còn mang theo bãi nước miếng của nàng. Nàng cười hì hì rồi lại cười hắc hắc, mồm miệng lanh lợi : “Oanh Oanh, ngươi là người mang mệnh lao lực, nhất thời làm việc chút ngứa tay sao? có nghe ‘Nha hoàn’ Thiên Vân sao, nhận lương tháng của Phùng gia mới làm việc cho Phùng gia. Chúng ta là nhận bạc của Lâm gia, đương nhiên là về nhà chăm chỉ làm việc. tại chúng ta là khách, lớn nhưng cũng là khách đấy.”
Thiên Vân bị chặn phản đối được, phùng mang trợn má nhìn Lâm Triêu Hi, Lâm Triêu Hi quay đầu lại nhìn thẳng vào ả ta giả vờ ngây thơ hỏi: “Ơ kìa? Thiên Vân nha hoàn, ngươi còn chưa à? Còn có việc gì tìm chúng ta sao?”
Thiên Vân thở phào cái : “Có chuyện chứ, là ta đặc biệt vội tới xin lỗi hai vị muội muội, vừa rồi ở trong sân ta chuyện có chút nặng lời. Ta là nóng lòng bảo hộ chủ nhân tự nhiên thể để người khác bất kính với tiểu thư. Mong rằng hai vị bề chủ nhà Lâm gia nên tức giận với kẻ tiểu nhân này.”
Tuy là lời xin lỗi, nhưng khí thế gây , Lâm Triêu Hi thầm phỉ nhổ, có quỷ mới tin nàng ta tới xin lỗi.
“À, như vậy sao, chúng ta đúng là người có tấm lòng rộng lớn đó nha, sớm quên mất Thiên Vân nha hoàn gì rồi, người của Lâm gia chưa bao giờ để ý những lời lọt vào tai đâu. tại hiềm khích tiêu tan, Thiên Vân nha hoàn cũng nên trở về phục vụ cho chủ tử , bọn ta đường mệt nhọc cũng cần nghỉ ngơi.”
Bị hạ lệnh đuổi khách, Thiên Vân cũng thuận theo mà buông tha, vẫn đứng vững như bàn thạch ở đó, mỉm cười nhìn nàng, nàng có chút rợn cả tóc gáy.
“Hình như muội muội nghỉ ngơi được rồi.” Thiên Vân .
“Tại sao?” Lâm Triêu Hi vui hỏi.
“Lâm công tử tìm ngươi khắp nơi đó, để cho ta tới thông báo cho các ngươi, chờ gặp bên cạnh giếng ở sân sau.”
Lâm Triêu Hi nhíu mày.
láo! láo! Nhưng hình như còn có nửa điểm . Bởi vì vừa rồi phân bố nơi nghỉ nên mỗi người hướng, cũng có khả năng Lâm Thành Trác biết bọn họ ở nơi nào, phái người quen thuộc tới đây truyền lời cũng là hợp lý.
“Bọn muội muội nhanh , ta còn có việc bận, trước.”
Thiên Vân bước ra ngưỡng cửa, trong lòng cầu nguyện: nhất thiết phải à, nếu liền uổng phí ta bố trí.
Lâm Triêu Hi suy nghĩ nhiều lần cuối cùng vẫn quyết định , mang theo vài công cụ từ trong bao quần áo để phòng thân, sau đó lôi kéo Oanh Oanh hỏi thăm đường đến sân sau.
Qủa có cái giếng, lớn .
“Oanh Oanh ngươi có khát nước ?” Lâm Triêu Hi chà sát tay: “Ta khát rồi, kéo chút nước lên uống thôi.”
Nàng vén tay áo lên bắt đầu quay trục, có chút mất sức, mắt thấy thùng nước sắp đến nơi, chợt hồi gió thổi tới, rắc rắc, sợi dây bị đứt, thùng nước vừa mới trồi lên lại rớt trở vào giếng.
“Mẹ kiếp! Con mẹ nó, người nào sử dụng ám khí!” Lâm Triêu Hi có ngu nữa cũng nhìn thấy phi tiêu thân cây khô, ràng là có người cố tình gây rối.
Oanh Oanh vội vàng chạy tới hỏi: “Tiểu Tịch nương, có bị thương ?”
Lâm Triêu Hi khoát khoát tay : “May mắn sao, chỉ là tổn thất tinh thần mức độ thôi.”
“Tổn thất tinh thần?” thanh nghi vấn chậm rãi từ thân cây truyền đến, thiếu niên mặc áo màu xanh ngọc ngồi ở đầu cành chống cằm suy ngẫm. khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhắn tuấn tú vừa nhìn có chút trẻ con, ngũ quan đoan chính, nhưng thiếu hụt khí dương cương.
“Tiểu tử! Là ngươi đánh lén ta hả?” Lâm Triêu Hi tay trái chống nạnh, tức giận phát run, động tác theo thói quen, kéo cái mũ xuống quạt tới quạt lui.
Dọc đường mấy người Lâm gia thấy nhưng thể trách, nhưng nàng quên mình mặc nam trang, vừa kéo mũ xuống đầu tóc mượt mà tự nhiên rơi ra.
Nam hài thân cây nghi hoặc nhìn quá trình nàng từ nam biến thành nữ, trái tim khẽ run lên.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy khác ngoài người của Phùng gia, nàng có vẻ thẹn thùng tao nhã như Phùng Tích Viện, lại càng có kiểu cách giả bộ thẳng thắn, mặc bộ đồ nam trang càng thêm khí hiên ngang. Tóc đen dài phủ xuống eo, ngũ quan tinh xảo động lòng người, đôi mắt long lanh chớp chớp, miệng lẩm bẩm cái gì là ‘Con mẹ nó’, ba chân bốn cẳng nhặt lên dây cột tóc bắt đầu buộc tóc lại.
Thú vị, thú vị, thiếu niên mở miệng cười ngắm nhìn nàng, định nghĩa cho cái động lòng của mình là: vừa thấy ( nhất kiến chung tình).
Mình sống nhiều năm như vậy, còn chưa có người mới mẻ nào có thể lọt vào mắt, giờ phút này là lần đầu tiên gặp được, thậm chí quên luôn nhiệm vụ sửa trị hai người này rồi.
“Này, ngươi tên là gì?” Thiếu niên đong đưa hai chân, cười vui vẻ hỏi.
Lâm Triêu Hi sửa sang lại tóc rồi đội mũ lên, liếc cái : “ nãi nãi sao phải cho ngươi biết?”
“ ra ngươi tên là nãi nãi nha.” Thiếu niên cười cười, ánh mắt rời nàng phút nào.
Lâm Triêu Hi cắt tiếng, thầm than: tức giận với đứa bé làm cái gì. Lôi kéo Oanh Oanh xoay người rời , hiển nhiên bọn họ bị lừa tới đây.
“Ngươi đừng , nơi này khắp nơi đều là cơ quan, ta giữ ngươi lại.” Thiếu niên nhàng , vẫn quên đối với nàng cười lộ ra hàm răng trắng nõn.
Lâm Triêu Hi thở dài tiếng quay đầu lại : “Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi thôi, phải ngươi bị tiểu tiện nhân kia sai khiến đến đây để khi dễ chúng ta sao?”
Thiếu niên suy nghĩ chút, cười : “ Nhưng mà ta thay đổi chủ ý rồi, ta quyết định cưới ngươi, làm tổn thương ngươi.”
Lâm Triêu Hi thấy buồn cười hỏi: “Ngươi đây là vừa thấy trong truyền thuyết?”
Thiếu niên gật đầu cái.
“Ngươi ràng còn chưa dứt sữa mẹ nữa, vừa thấy nữa mỹ nữ như ta liền muốn mang về nhà, bé con, về nhà bú sữa thêm vài năm nữa .”
Thiếu niên chu mỏ : “Nhưng mà ta bú sữa hai mươi năm rồi.”
Hết chương 53
Chương 54: Hả giận nhìn người bị bêu xấu.
Edit: ChieuNinh
Cái gì? Hai mươi năm bú sữa rồi hả? Tiểu tử này phải mới mười ba mười bốn tuổi sao?
Nàng giả bộ thành dáng vẻ uy nghiêm chất vấn: “Tiểu tử, ngươi mới bao lớn nha, có phải lo học hành cho tốt hay ?”
“Nương tử, ta năm nay hai mươi lăm tuổi.” Thiếu niên vui vẻ , sau đó từ cây bay xuống, dừng ở trước mặt nàng.
Lâm Triêu Hi giơ tay ra đo đo, nàng thấp hơn cái đầu.
“Ngươi phải là đùa chứ?” Lâm triêu Hi cười gượng.
Thiếu niên lắc đầu, chân thành tha thiết mà : “Ta vào năm mười bốn tuổi gương mặt liền bắt đầu dừng lại như trẻ con thay đổi nữa, ba mươi năm cũng như ngày, đây là chuyện dưới Phùng gia đều biết.”
Trời đất, đây chính là ngưởi già trong truyền thuyết?
Nàng tò mò hỏi: “Vậy ngươi là người bất tử hả?”
Thiếu niên nhàng khoan khoái cười hồi : “Tuổi thọ của ta chỉ có bốn mươi năm, nương tử sợ ta chết sớm lúc còn tráng niên để ngươi sống mình làm quả phụ sao?”
Sống ít hơn nửa đời người so với người bình thường . . . Lâm Triêu Hi khỏi có chút đồng tình với đứa trẻ này, đưa tay sờ sờ đầu của : “ đáng thương!”
Thiếu niên cười rực rỡ: “Đây là nương tử cùng ta có da thịt thân thiết sao? Nương tử ta rồi! Ta vui vẻ!”
Lâm Triêu Hi liếc mắt xem thường, đây là làm sao nha, sờ đầu cũng là da thịt thân thiết hả? Vậy xuân cung đồ chẳng phải đều thành truyện tranh của trẻ con sao! (xuân cung đồ: tranh khêu dâm)
Lâm Triêu Hi trịnh trọng mà : “Ngươi đó, lớn hơn ta mấy tuổi, theo lẽ thường mà chúng ta rất xứng đôi. Nhưng mà chuyện tình nam nữ cho tới bây giờ đều là đạo lý ngươi tình ta nguyện, ta tin cái gì vừa thấy . Ngươi cũng phải là tuấn mỹ vô song, cho nên đừng mơ tưởng ánh mắt của ta chỉ quây quanh ngươi. Ngược lại, nếu là lâu ngày sinh tình ta cảm thấy có độ tin tưởng cao hơn. Nếu ngươi quyết tâm theo đuổi nãi nãi phải kiên trì bền bỉ cho ta thấy. Chỉ là như vậy làm ngươi lãng phí mấy chục năm tuổi thọ còn sót lại cách vô ích. Mà ta lại chưa bao giờ nguyện ý làm chuyện nhẫn tâm như vậy cho nên đó là lý do đối xử với nhau có lễ nghĩa là được. Ngươi giết ta ta cảm kích, ta nhìn trúng người Phùng gia, nhiều lắm chỉ có thể xem ngươi như bằng hữu giang hồ mà thôi.”
Thiếu niên nheo mắt tiếp tục cười: “Nương tử, ta suy nghĩ lại, vẫn quyết định theo đuổi ngươi. Những năm này ta ở Phùng gia trừ chế thuốc cũng chính là chế thuốc, chẳng có việc mới mẻ gì để làm, giờ làm chuyện có ý nghĩa cho người mến, cuộc đời ngắn ngủi có chết cũng tiếc.”
Lâm Triêu Hi biết, hôm nay nàng ra cửa mà xem hoàng lịch. Chắc chắn hoàng lịch viết: Thích hợp ở nhà ngủ, kị giao tiếp tiểu nhân và người lạ.
“Ngươi chế thuốc ở Phùng gia?”
“Đúng vậy, trước lúc sư phụ của ta quy tiên để ta thay nàng báo đáp ân tình của Phùng gia, nên ta ở lại điều chế thuốc.”
“Vậy . . . ngươi có bị ràng buộc tự do của bản thân hay ?”
“Có thể là có, cũng có thể là . Bởi vì thuốc của Phùng gia đều xuất phát từ tay của ta, người Phùng gia dưới đối với ta đều rất cung kính khách khí. Nhưng ta từng lập lời thề, kiếp này bước ra khỏi Phùng gia nửa bước.”
Lâm Triêu Hi vui vẻ, chờ thọ yến xong bọn họ trở về Hoa Châu, có thể thoát khỏi tiểu tử này rồi!
“Ha ha ha, nam nhi tốt hùng, từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Tiểu tử ngươi cũng tệ, ta liền chấp nhận theo đuổi của ngươi.”
Oanh Oanh nghe hai người này lời lời đối thoại, bị câu đồng ý của Lâm Triêu Hi làm cho hết hồn. Nhị công tử đối với nàng thương cưng chiều, Tam công tử cũng đối với nàng tầm thường, ngay cả Đại công tử cũng thiên vị che chở, nàng còn hài lòng?
Thiếu niên lui về sau bước, cung kính chấp tay thi lễ : “Xin nương tử nhận xá của Lưu Y, đây là lễ phép tối thượng, từ nay về sau ở trong lòng ta nương tử quan trọng hơn bất kỳ điều gì thế gian này.”
Lâm Triêu Hi cười khan : “Cái gọi là đánh nhau quen biết, chúng ta đúng là rất có duyên phận. Nhưng ngươi phụng mệnh đến làm cho chúng ta vui, ngược lại trở thành bằng hữu của ta, làm sao trở về báo cáo đây?”
Lưu Y lắc đầu cái : “Lúc trước nha đầu Thiên Vân kia với ta có hai người rất đáng ghét để cho tới giáo huấn chút, ta nghĩ coi như là giải buồn nên tới. ngờ gặp được nương tử là người rất khả ái, làm sao đành lòng dạy dỗ chứ. Nương tử yên tâm, nha đầu Thiên Vân dám khiển trách ta đâu, ngay cả Phùng Tích Viện đều phải cho ta vài phần mặt mũi.”
Lâm Triêu Hi cảm giác mình lượm được cái đại tiện nghi, chỉ bảo vệ được cái mạng còn áp chế được uy phong của Phùng Tích Viện. Nghĩ như vậy nên càng nhìn Lưu Y càng thấy thuận mắt, xem như đệ đệ mà ôm cái.
Lưu Y cười ngất ngây, Oanh Oanh ưu thương thở dài.
Vừa mới lên đèn, dưới Phùng gia càng thêm náo nhiệt, trong sân ngồi đầy người tới chúc thọ, phần đông là các Thiếu chủ, đoán chừng là hâm mộ tiếng tăm mà đến, mong muốn làm vui lòng tiểu thư Phùng gia.
Vốn Lâm Triêu Hi có địa vị để tham gia cảnh tượng náo nhiệt, nhưng sau khi cùng Lưu Y trao đổi, Lưu Y liền mang nàng vào tiền viện( phía trước). Vì phòng ngừa rước lấy điều rắc rối, nàng cũng chỉ đứng mái hiên nhìn vào tình huống bên trong.
Trăng sáng sao dày, gió đêm thổi qua có chút lành lạnh. Lưu Y cởi áo khoát ngoài khoát lên cho nàng, sau đó hài lòng cười tiếng.
“Sư phụ , con thích nhất được săn sóc tỉ mỉ quan tâm, nương tử có thể ta chút ?”
Lâm Triêu Hi cười vỗ đầu của : “Chỉ chút ít ơn huệ muốn trái tim của , ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ.”
Lưu Y ưu oán thở dài : “Tình quả nhiên là chuyện thâm thúy khó hiểu, xem ra ta cần phải khổ cực từ từ nghiên cứu thêm rồi.”
Lâm Triêu Hi cười hắc hắc tiếp tục xem náo nhiệt, chủ yếu là nàng muốn mở mang kiến thức xem người khác tặng cho đại tiểu thư vốn ‘ để phàm vật lọt vào mắt xanh’ là những vật gì. Lúc trước xe pháo hoa bị ngâm nước, Lâm Thành Trác vẫn còn lễ vật dự bị, hỏi mãi cũng . Hôm nay nàng cũng muốn xem chút là lễ vật gì còn đặc sắc hơn cả phá hoa.
“Đây là trân châu Bắc Hải, lúc trước có thấy qua viên lớn nhưng chưa từng thấy viên nào lớn như cái bát như vậy, trân phẩm hiếm thấy.”
“Oa, là Linh chi ngàn năm, lại là sinh đôi nữa! Qủa nhiên là dược tốt!”
“ Kìa, có phải là bút tích của Thủy Hoàng ngự bút ? Nhìn bức tranh sơn thủy hào hùng khí như vậy quả nhiên là phong thái của bậc Đế vương.”
. . . . . . . . . . . .
Lưu Y bên cạnh mực giải thích, khiến cho Lâm Triêu Hi dù ngu ngốc biết giá trị thị trường cũng nhìn ra được, quả nhiên, nhà nào cũng đưa lễ vật tầm thường.
Nhưng Phùng Tích Viện trước sau vẫn ngồi yên ở cao, đối với lễ vật tặng phẩm chỉ là cười hờ hững cũng tỏ vẻ vui thích. Ngược lại Phùng lão gia mực tán dương ánh mắt độc đáo của hậu bối, tâm ý thành khẩn rất là vui vẻ.
Rốt cuộc đến phiên Lâm Thành Trác lên sân khấu, thế nhưng lại tay mà đến, rất nhiều người khỏi thổn thức.
Ngược lại, trong mắt Phùng Tích Viện lại mừng rỡ hơn, thẹn thùng hỏi: “Trác ca ca, huynh định tặng gì cho Viện nhi vậy?”
Lâm Thành Trác gật đầu cái, mở miệng : “Hôm nay là ngày cặp kê của Phùng gia tiểu thư, Phùng gia cùng Lâm gia ta luôn luôn giao hảo, nhiều năm qua đối với ta càng thêm thân thiết, ta cũng coi Phùng gia tiểu thư như là em ruột mà lòng đối đãi.”
Sắc mặt Phùng Tích Viện tối sầm, cắn môi : “Trác ca ca, huynh biết muội muốn làm huynh muội với huynh. . .” Nàng nhìn về phía Phùng lão gia ngồi ở bên, gắt giọng: “Cha . . .”
Phùng lão gia cười ha ha giơ tay lên : “Thành Trác à, hôm nay tiểu nữ cũng cặp kê rồi, hai nhà chúng ta cũng nên bàn chuyện cưới gả cho xong .”
Mọi người xôn xao, có người tiếc hận bóp cổ tay, có người nhàn nhạt ưu sầu, nhưng người nào dám nhiều lời xấu, Phùng gia Lâm gia đều là người có địa vị trong võ lâm, tự nhiên là môn đăng hộ đối xứng lứa vừa đôi.
Lâm Triêu Hi nhăn mặt cau mũi, liên tục hừ hừ mấy tiếng bày tỏ cam lòng cùng khinh thường. Lưu Y hỏi nàng có phải bị cảm lạnh rồi hay , nàng gật đầu liên tục là bị phụ nữ( cha và con ) Phùng gia làm cho buồn nôn.
mặt Phùng Tích Viện lại khôi phục vẻ kiều mị, phóng điện về phía Lâm Thành Trác, vẻ mặt muốn lại thôi.
Lâm Thành Trác trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng chuyện: “Thanh Trác xứng với tình ý của Tích Viện muội muội, Thành Trác đối với muội phải là tình nam nữ,, tha thứ ta thể cưới muội, cũng mong làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của muội. Hôm nay là ngày cặp kê của muội, là thời gian tốt đẹp của đời người, huynh trưởng có gì để tặng muội, ngoại trừ thanh Phượng kiếm là vật tổ truyền nhiều năm của Lâm gia, cũng phải món ngon vật lạ gì, xin hãy nhận lấy.”
Ngay tức khắc, tiếng nghị luận vang lên như sấm, giống như trăm vạn con chim đồng thời bay lên từ mặt đất, sau khi trầm mặc là trận bùng nổ.
Lâm Triêu Hi cũng như vậy, hoàn toàn choáng váng.
Trước mặt mọi người cự hôn, đẹp trai nha!( từ chối kết hôn)
Tặng bảo vật cho tiện nhân! Ngu!
Sắc mặt của Phùng Tích Viện lập tức thâm trầm, Phùng lão gia cũng giăng đầy mây đen.
Phùng Tích Viện đứng lên, chậm rãi tới trước mặt : “Ngươi là cự tuyệt hôn của chúng ta sao?”
Lâm Thành Trác , cầm đuôi kiếm của thanh Phượng kiếm, nâng hai tay lập tức đưa qua.
Phùng Tích Viện chợt hừ lạnh tiếng : “ có được lang quân như ý, cần thanh kiếm hỏng này có lợi ích gì?! Lâm Thành Trác, ta với ngươi là thanh mai trúc mã, mười sáu năm ta ngày đêm mong ước được cùng ngươi kết liền cành. Nhưng ngươi lại giày xéo tàn phá mảnh chân tình của ta, hôm nay lại trước mặt mọi người nhục nhã cần ta, khiến ta còn mặt mũi nào mà tồn tại! Khiến Phùng gia ta còn mặt mũi nào mà tồn tại!”
Lâm Thành Trác muốn lại thôi, Phùng Tích Viện vung tay áo lên hô to: “Tiễn khách! Từ nay về sau Phùng gia cùng Lâm gia đội trời chung! Hôm nay hùng hào kiệt nào thương tiếc cho ta, nếu như chê Tích Viện bị người chê bỏ, xin mời chứng tỏ tâm ý, ta tự nhiên cùng quân( lang quân) đính ước, chỉ mong tìm phu quân thương bảo hộ cho ta!”
Cừ ! Có khí thế! Lâm Triêu Hi thiếu chút nữa vì hưng phấn nhảy lên nhảy xuống như nhảy Bungee ở ngoài mái hiên.
Lời này vừa ra hoàn toàn phá xóa bỏ hôn của Lâm Thành Trác và Phùng Tích Viện rồi. Lâm Thành Trác tránh được kiếp, cũng là cơ hội giải quyết luôn tình địch của Oanh Oanh! Còn nữa, nhìn thấy Phùng Tích Viện cực kỳ tức giận có thể sa ngã nàng phải thoải mái, đơn phương tìm phu quân đến ở rể về sau cũng chỉ có nàng ta tự tìm khó chịu thôi.
Hết chương 54.
Chương 55: Rốt cuộc rời khỏi Phùng gia
Edit: ChieuNinh
Phùng Tích Viện trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Thành Trác, oán hận tràn ngập trong lòng ả, tất cả tình say đắm nồng nàn trước đó cũng hoàn toàn biến mất rồi.
Lưu Y ngồi mái hiên cười vui vẻ : “Cũng có ngày Viện nhi chiếm được lợi thế nào.”
Lâm Triêu Hi nghiêng đầu liếc : “Viện nhi Viện nhi, gọi rất thân thiết nhỉ.” Vừa dứt lời, trước mặt liền xuất gương mặt trẻ con, có mắt có lỗ mũi phóng to trước mắt.
Lâm Triêu Hi vội vàng đẩy ra sẳng giọng: “Ngươi làm gì đấy!”
Lưu Y lúc này mới hắc hắc cười khúc khích : “Nương tử ghen!”
Lâm Triêu Hi chỉ chỉ mặt đất : “Thả ta xuống .”
Lưu Y nghe lời ôm lấy nàng, sau đó thản nhiên nhảy từ mái hiên xuống, lúc rơi xuống đất còn lưu luyến rời ôm thêm lát, rước lấy cái nhìn của những người ngang qua.
“Tiểu tử, mau buông ra.”
“Nương tử, cho ta ôm lát.” Lưu Y giọng lầm bầm.
“Ai, đối với loại hình nhóc con đáng của ngươi là có sức chống cự nhất rồi, muốn ôm liền ôm , dù sao ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
Lưu Y mím môi cười cười mà : “Nương tử, có phải ngươi sắp rời ?”
Lâm Triêu Hi sững sờ, đứa này mặc dù gương mặt trẻ con tính tình cũng trẻ con nhưng mà rất thông minh. Vậy mà cũng có thể nhìn ra nàng muốn , có lẽ cái này gọi là giấy gói được lửa .
“Đúng vậy, Lâm gia cãi nhau với Phùng gia các ngươi, cho dù ta muốn nhưng người ta cũng cầm chổi đuổi thôi.”
Lưu Y ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tỏa sáng nhìn nàng : “Có ta ở đây, ta bảo vệ nương tử, ai dám đuổi nương tử , ta lột da kẻ đó.”
Lâm Triêu Hi thở dài trong lòng niệm A di đà phật, mình xinh đẹp như hoa vậy mà cũng làm cho thiếu niên ngây thơ chất phát nổi lên sát tâm, như vậy tàn nhẫn, làm sao bây giờ làm sao bây giờ . . .
“ cần đâu, ta chán ngấy Phùng gia rồi, ngươi biết Lâm gia chúng ta hòa thuận cỡ nào đâu, đoàn kết thân thiết chủ tớ lòng. Phùng gia phân biệt kỳ thị đẳng cấp quá nghiêm trọng, làm cho ta rất khó chịu.”
Lưu Y chớp mắt mấy cái rồi buông nàng ra : “Vậy sao . . . ra nương tử thích bị trói buộc, Lưu Y cản trở nàng.”
Lâm Triêu Hi nhéo lên khuôn mặt nhắn của cười : “ là ngoan, có thời gian ta trở lại thăm ngươi.” Vì vậy, nàng vung tay sãi bước quăng luôn Lưu Y, Lưu Y mình đứng trong sân nhìn theo bóng lưng vội vàng của Lâm Triêu Hi, tinh thần sa sút.
Lần này từ biệt, còn có ngày gặp lại sao?
Lâm Triêu Hi chui vào tiền thính, bước nhanh lên phía trước vỗ vai Lâm Thành Trác, sau đó trừng mắt khiêu khích nhìn Phùng Tích Viện : “Công tử, người Phùng gia hoan nghênh, nếu quyết tâm đoạn tuyệt chúng ta có lẽ nên sớm rời tốt hơn.”
Lâm Thành Trác ngoái đầu lại nhìn nàng, gật đầu cái.
Phùng Tích Viện cũng nhìn nàng, nhưng mà nhìn vô cùng căm phẫn, lại bị con này hạ bệ! Thiên Vân từ nội đường ra, nhìn thấy Lâm Triêu Hi bình an vô cũng kinh hãi run lên. Sau đó chuyển con mắt nhìn tiểu thư, ánh mắt tiểu thư bắn qua giống như lưỡi đao sắc bén đâm vào ả. Ả lùi về phía sau từng bước cho tới khi thắt lưng đụng vào cái ghế, lần này thất bại rồi . . .
Lâm Triêu Hi lo lắng Lâm Thành Trác đem thanh Phượng kiếm cho người ta, vì vậy giả vờ gánh vác phần cùng liền ôm Phượng kiếm vào ngực rồi lôi kéo Lâm Thành Trác lui ra ngoài cửa.
Trong lúc mọi người trố mắt kinh ngạc cùng với ánh mắt róc xương lóc thịt của Phùng Tích Viện, rốt cuộc cũng rới cửa. Lúc này Oanh Oanh thở hổn hển hốt hoảng chạy tới buộc miệng hỏi: “Công tử, Tiểu Tịch nương, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngược lại Lâm Triêu Hi cảm thấy xấu hổ, chỉ biết mình muốn chạy mà quên mất Oanh Oanh cùng hai gia đinh, gãi gãi đầu : “ ra rất dài dòng, chính là tiết mục thần nữ có lòng Tương Vương vô ý đó mà, làm sao ngươi lại chạy tới nơi này?”
“Là Lưu Y công tử cho nô tỳ biết, là chúng ta phải rời , xe ngựa ở bên ngoài, chuẩn bị xong hết rồi.”
Lâm Triêu Hi vỗ tay cái : “Lưu Y giúp ta chuyện bớt lo, thôi!”
Lưu Y trong phòng luyện thuốc, có chút thiếu tập trung. Nghe thấy ngoài cửa hạ nhân bàn tán chuyện vừa xảy ra ở tiền thính, các khách khứa rối rích tản , ngay cả nương tử cũng rồi . . .
đường chạy nhanh, Lâm Triêu Hi ôm chặc Phượng kiếm buông, ngay cả lúc ngủ đều tưởng có người muốn cướp “Thiết lông”.
Oanh Oanh vẫn chưa ngủ, luôn quan sát vẻ mặt lo lắng trùng trùng của công tử, bưng trà đưa nước cũng nhiều.
Xe ngựa xóc nảy, Lâm Triêu Hi vẫn ngủ giống như heo chết, cái đầu tựa chếch lên vai Lâm Thành Trác, Lâm Thành Trác bất đắc dĩ nhìn nàng, mặc cho nước miếng của nàng chảy xuống như sợi tơ, khiến đầu vai của ướt mảng.
Oanh Oanh nghiêng đầu sang bên, thấy Lâm Thành Trác cẩn thận cưng chiều dung túng đối với Tiểu Tịch nương, tim của mình từng chút đau đớn. Nhưng mà, thân phận nàng ti tiện như vậy, có thể được theo hầu bên cạnh công tử cũng là ân huệ to lớn trời cho rồi! Nàng ta vuốt ngực của mình, bởi vì phải mặc nam trang nên bất đắc dĩ mới đem cây trâm Đại công tử thưởng cho cất vào trong ngực. Chỉ cần nỗi lần vuốt ve nó nàng cảm thấy đủ rồi.
Xe ngựa thẳng, suốt đêm chạy về hướng Hoa Châu thành.
*****
“Chút chuyện này cũng làm xong, ta còn lưu ngươi lại làm gì!”
Phùng Tích Viện ở trong phòng bùng nổ, thanh gào thét chói tai, sau đó vang lên tiếng tát tai chan chát.
“Tiểu thư, tiểu thư, Thiên Vân sai rồi. Thiên Vân có nghĩ đến Lưu Y bỏ qua cho nàng ta! Tiểu thư tha mạng!”
Phùng Tích Viện ngồi ở bên bàn may vá, vì muốn thông báo cho thiên hạ biết nàng ta rất hạnh phúc, chọn được cho mình lang quân như ý mà tự tay thêu bộ uyên ương nghịch nước.
Nàng ta chỉ hơi nhíu nhíu mày, cho phòng hạ nhân quỳ gối đứng lên, thay phiên nhau tát miệng Thiên Vân.
Nếu đến phiên người nào ngừng tay người đó bị đánh thay thế Thiên Vân; nếu ai dùng hết sức để đánh chờ người đó là dao găm phục vụ.
Thiên Vân quỳ mặt đất, mặc cho hạ nhân dùng hết hơi sức dụng tư hình đối với ả, cái này gọi là gia pháp.
Nàng ta vẫn ngừng cầu xin tha thứ, gương mặt sưng phù dọa người, khóe miệng cũng chảy ra máu.
“Tiểu thư, tha cho Thiên Vân , xem xét Thiên Vân nhiều năm hầu hạ tiểu thư như vậy, có công lao cũng có khổ lao mà!”
Phùng Tích Viện cho hạ nhân dừng tay, ngẩng đầu liếc mắt ả cái : “Cũng đúng, quả Thiên Vân đối với ta trung thành và tận tâm.”
Rốt cuộc Thiên Vân thấy được hi vọng, lại nặng nề dập đầu cầu xin tha thứ.
Phùng Tích Viện khẽ cười tiếng : “Vốn là tính toán đánh gãy tay gãy chân của ngươi rồi ném cho chó ăn, bây giờ, ta từ bi thay đổi chút trừng phạt thôi.”
Thiên Vân cả người toát mồ hôi lạnh, ra là, lúc trước định để cho nàng ta chịu chết đấy! Nàng ta làm bạn cùng tiểu thư ba năm, chỉ duy nhất lần này chưa hoàn thành nhiệm vụ, liền đáng tội chết hay sao? Nhìn thấy con mắt lạnh lùng của tiểu thư, nàng ta chợt nhớ tới những hạ nhân từng bàn tán nghị luận về tiểu thư, phải đều bị tiểu thư xử tử ngoan độc hay sao? Chỉ là cái mạng, chỉ là cái mạng mà thôi!
Phùng Tích Viện liếc nhìn tám gia đinh : “Hôm nay tiện nghi cho các ngươi, mang nàng ta xuống phòng chứa củi ở hậu viện. Mỗi người, ít nhất hai lần, nghe chưa?”
Thiên Vân cảm giác mây đen rợp trời, hít thở thông.
Tám người, mỗi người hai lần, thay phiên vũ nhục nàng. . .
“Tiểu thư, tiểu thư! Thiên Vân thà bị chết! Cầu xin tiểu thư ban chết cho Thiên Vân !”
Phùng Tích Viện treo lên khuôn mặt giả nhân giả nghĩa tươi cười : “Thiên Vân, ta và ngươi từ lớn lên cùng nhau, ta thế nào lại để ngươi chịu chết chứ, gia pháp là vậy, ta là cho ngươi thấy cách thức trừng trị kẻ có tội đó chứ. Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn mau dẫn nàng ta ! Chẳng lẽ muốn bị thiến thành thái giám hay sao?”
Bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng mang Thiên Vân giãy dụa đem , tiếng gào thét truyền khắp Phùng gia.( trong cv tg ghi là Lâm gia nhưng mình thấy Phùng gia đúng hơn)
Trong phòng củi quần áo của nàng ta sớm bị xé thành mảnh .
đống cỏ tranh, nàng trần trụi nằm đó, mặc cho những thứ dụng vọng buông thả ở người nàng nhấp nhô. Máu tươi như dòng sông mặt đất, những chất lỏng kia phun khắp người nàng, nàng cảm thấy ghê tỏm, chán ghét muốn chết.
Mười sáu lần, nơi nào chỉ có mười sáu lần, ha ha, bọn hạ nhân phát rồ này hành hạ nàng hai canh giờ.
Hạ thể đau đớn như bị xé rách, mỗi lần tiến vào liền giống như bụi gai xuyên qua thân thể, lục phủ ngũ tạng đều đau như bị ai lôi kéo.
Nàng chỉ mới mười ba tuổi thôi mà, chưa từng chuyện tình nam nữ, nhưng lần đầu tiên quý báu cứ như vậy mà bị cướp , hơn nữa, còn làm cho nàng thương tích khắp người.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi ư, đêm khuya, nàng còn sống làm cái gì chứ . . . . . , nàng phải sống, nàng còn phải trả thù, thể để cho mình chết cách uất ức như vậy…
Hết chương 55
Last edited by a moderator: 18/10/16