1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Diễm cơ của bá vương - Vu Linh (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. doraemon

      doraemon Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      112
      Chương 9


      Để nhanh chóng trở lại Tỳ Quốc, đoàn người ở Kính Hồ bỏ qua xe ngựa, chuyển sang cưỡi ngựa suốt đêm. Do Đào Thiên Hương biết cưỡi ngựa, nàng và Nhâm Ngạn cùng cưỡi chung con.


      Tuy rằng bị xóc làm nàng cảm thấy khó chịu, nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn, chỉ mong sao mau về Tỳ Quốc, về lại bên cạnh Tỳ Ngự.


      có chuyện gì ? Tình hình vương đô hỗn loạn như thế nào? nhất định phải bình an vô .


      Sau khi tăng tốc mấy ngày đêm, vất vả mệt mỏi chạy về Tỳ Quốc trời tối từ lâu, vừa đến cửa thành, bọn họ bị binh lính thủ vệ ngăn cản.


      “Đứng lại! Ngươi từ đâu tới?”


      Đứng đầu cả đoàn, Nhâm Ngạn xuất ra lệnh bài, “Chúng ta là thuộc hạ của Nhị điện hạ, có chuyện quan trọng cần phải lập tức vào thành.”


      cảm giác được ràng binh lính thủ cửa thành có thay đổi. tường thành, binh lính xếp thẳng hàng, khí ngưng đọng, mà ngay cả ngoài cửa thành cũng có ít binh lính, cả vương đô như bị quân đội vây quanh.


      ra là người của Nhị điện hạ.” Sắc mặt thủ vệ hạ xuống, “Trong thành giờ cấm lại ban đêm, các ngươi sau khi vào thành đừng ở lại ở đường, mau nhanh quay về phủ.”


      có chuyện gì? Vì sao phải cấm lại vào ban đêm?”


      “Nhị điện hạ đêm nay dẫn binh vây quanh Vương Cung, hi vọng có thể thuận lợi cứu được vương thượng.”


      Hoá ra Tỳ Ngự tập hợp quân lính các vùng gần vương đô, cùng với Tỳ Luật nhất quyết thắng bại, bởi vậy tại cửa thành vương đô đêm nay đều tăng thêm binh lính thủ vệ, phòng nếu Tỳ Luật bị đánh bại tính đường chạy trốn, bọn họ mới có thể lập tức ngăn chặn.


      Đào Thiên Hương nghe được Tỳ Ngự thống lĩnh binh quân đứng lên đánh Tỳ Luật, lo lắng lại chồng thêm, “Nhâm ngạn, chúng ta mau nhanh về !”


      “Vâng.” Đoàn người tiến vào trong vương đô, liền cảm thấy khí nặng nề nên lời, đường cái im ắng lạ thường, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, chỉ sợ đêm nay xảy ra hỗn loạn.


      Hướng đến Vương Cung ánh đuốc sáng trưng, hơn nữa còn mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo, ban đêm yên tĩnh càng làm người ta kinh hãi.


      Bọn họ rất nhanh trở lại phủ, tiến vào bên trong, ở lại trong phủ là Minh Kiến đúng lúc này cũng ra, khi nhìn thấy Đào Thiên Hương cũng theo Nhâm Ngạn trở về, trong lòng khởi mừng, vui vẻ thôi.


      “Đào nương, người trở lại.” Ông trời quả nhiên đứng về phía bọn họ, Phượng Hoàng Thiên nữ mà quay lại, cuối cùng quay về bên cạnh bọn họ.


      Vẻ mặt nàng mỏi mệt, chỉ muốn biết tình hình của Tỳ Ngự, “Điện hạ tại như thế nào rồi? Có thêm tin tức gì chưa?”


      “Điện hạ thống lĩnh binh lính xâm nhập Vương Cung, cùng binh mã Đại điện hạ cố gắng hoà giải, chẳng qua trước mắt chúng ta chiếm thế chiếm thượng phong, Đại điện hạ thất bại chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi.”


      Quân đội của Tỳ Ngự rất nổi danh, sĩ khí cũng tăng vọt, bây giờ Tỳ Luật giống như con thú bị vây quanh, cũng chống đỡ được bao lâu nữa.


      Ngay lần đầu khởi binh, Tỳ Luật thuận lợi, ép được Tỳ Vương thoái vị, hơn nữa cũng giết nổi Tỳ Ngự, lỡ mất thời cơ tốt nhất, thời gian kéo dài càng lâu, đối với càng bất lợi.


      “Đào nương, người đường theo chúng ta về mệt rồi, tạm thời trước tiên ở bên trong phủ nghỉ ngơi, chờ điện hạ khải hoàn trở về.” Nhâm Ngạn với nàng xong quay qua hướng Minh Kiến, “Ta lập tức tới trợ giúp điện hạ tay.”


      , ta cũng phải !” Đào Thiên Hương lo lắng . Tuy rằng nàng mỏi mệt, nhưng tại thời điểm quan trọng này, nàng thể nào bình tĩnh chờ đợi bên trong phủ, mà biết khi nào Tỳ Ngự trở về?


      “Nhưng mà...”


      , Nhâm Ngạn, ngươi hộ tống Đào nương tiến cung .” Minh Kiến đột nhiên giúp nàng.


      Nhâm Ngạn há hốc mà , “Minh Kiến, làm sao ngươi...”


      “Nếu có Đào nương hỗ trợ, có lẽ hỗn loạn tại Vương Cung có thể chấm dứt nhanh hơn, thương vong của hai bên cũng có thể hạ xuống đến mức thấp nhất, đối với danh tiếng của điện hạ chúng ta cũng có ích.”


      Lời này chỉ Nhâm Ngạn hiểu, mà ngay cả Đào Thiên Hương nghe xong cũng chau mày, vẻ mặt hoang mang, “Ý ngươi là gì?”


      Thế là Minh Kiến đem ý nghĩ của mình cẩn thận cho bọn họ, chính là thể cam đoan làm như vậy rốt cuộc có thể thành công hay , hơn nữa kế sách này đối với người chút võ công nào như nàng, có phần nguy hiểm.


      “Đừng lo, ta tình nguyện thử lần.” Đào Thiên Hương chút do dự trả lời. Chỉ cần có thể giúp ích cho Tỳ Ngự, chuyện gì nàng cũng nguyện ý.


      Nhâm Ngạn thấy nàng kiên định, cũng ngăn cản nữa, quyết chiến đấu tới cùng, “Ta cố gắng hết sức bảo hộ Đào nương an toàn.”


      Minh Kiến vui mừng gật đầu, “Xin đợi ta chút, ta lấy thứ này.”


      bao lâu, chỉ thấy ôm bộ áo sa mỏng xuất , tay áo khâu những phiến lá vàng như cánh ve, nhìn có vẻ nặng, kỳ vô cùng.


      Đào Thiên Hương nhìn đem áo đưa tới trước mặt nàng, thắc mắc hỏi: “Đây là?”


      “Đào nương cần phải mặc cái áo này, nó có thể trợ giúp người đạt mục đích nhanh hơn”.


      Đây là cảm hứng khi nhìn thấy Đào nương tắm hỏa mà ra, sai người làm riêng xiêm y này, vốn tưởng rằng có cơ hội dùng tới, ngờ cuối cùng vẫn có công dụng.


      tin rằng đây là chìa khóa của trận chiến này, bọn họ nắm đủ cả thiên thời địa lợi nhân hoà, nhất định có thể thắng lợi.


      ——————-000——————-


      Bên cạnh đó, trong Vương Cung vô cùng hỗn loạn, Tỳ Ngự lãnh đạo cần vương quân cùng binh mã Tỳ Luật đánh nhau hừng hực khí thế, binh lính của Tỳ Luật liên tục bị bại lui, dần dần bị quân Tỳ Ngự đuổi theo bên ngoài bắt đầu bao vây, thu lại phạm vi hướng vào trung tâm Vương Cung.


      Tỳ Luật mặc chiến giáp ngân bạch, trong tay cầm bảo kiếm, thần sắc tức giận đứng ở bên trong tẩm cung, gần như phát cuồng.


      “Phụ vương, bây giờ người vừa lòng chưa?” phẫn hận : “Chúng ta bị Tỳ Ngự bao vây, tiếp đến bao lâu sau, tiến vào. Cho dù là hay là nhi thần, vương vị của người cũng khó giữ được, người còn ở đó mà kiên trì làm gì?”


      Nếu phải phụ vương chậm chạp chịu thoái vị, mặc cho uy hiếp tinh mạng cũng có tác dụng, rơi vào tình thế hôm nay, bị buộc phải cùng Tỳ Ngự đối mặt quyết đấu.


      Gương mặt bệnh tật của Tỳ Vương vàng như nến, hết sức gầy yếu, ông nằm giường lạnh lùng nhìn đứa con trưởng, sớm để ý đến sống chết của chính mình.


      “Ngươi có bản lĩnh tự mình giết ta , rồi ngồi lên ngôi vua, cần gì phải những điều vô nghĩa này?”


      Tỳ Luật mi tâm vừa nhíu. Hai cách này giống nhau, chủ động thoái vị và giết người soán vị, kế thừa chính thống khác với chiếm đoạt trời vực, bằng , cần hao tổn nhiều thời gian và công sức như vậy với phụ vương mà lại có kết quả.


      Tỳ Vương biết được đố kỵ của đứa con trưởng, lạnh lùng cười, “Thiếu kiên nhẫn trở thành thất bại lớn nhất của ngươi, ngươi vô duyên với ngôi vị của Tỳ Quốc rồi.” Ông vốn do dự nên đem vương vị truyền cho ai, lúc đầu thể quyết định, ngờ ông trời chỉ dẫn cho ông, để cho ông thấy ai mới là người thích hợp kế vị.


      Ông biết thời gian còn nhiều, cho nên dù đứa con có lấy tính mạng ông ra uy hiếp, ông cũng tiếc nuối nữa, muốn chém muốn giết tuỳ ý.


      Ông cũng muốn xem xem đứa con này có phải vì ngôi vua mà ngay cả luân thường đạo lý cũng màng, phạm phải trọng tội, biết hối cải?


      “Ai nhi thần vô duyên lấy được vương vị?” Nét mặt Tỳ Luật càng dữ tợn, “Người đến bây giờ vẫn mong đợi Tỳ Ngự sao? Nếu Tỳ Ngự chết, trừ nhi thần, người còn có thể truyền cho ai?”


      “Ngươi phát điên rồi.” Tỳ Vương thở dài hơi, thể mong tỉnh ngộ.


      có sao? Nhi thần đoạt được, Tỳ Ngự cũng đừng hòng có!”


      Tỳ Luật tức giận mà xoay người rời . Dù sao đến bước này rồi, cũng có đường lui, chỉ có thể cùng Tỳ Ngự quyết đấu sống chết phen — bọn họ trong lúc đó, chỉ có thể có người sống sót.


      tin người thua , chưa đến khắc cuối cùng, ai biết kết quả như thế nào.


      ra ngoài tẩm cung, từ binh lính hộ vệ báo cáo biết được quân của Tỳ Ngự ở trước đại điện cùng quân của giao chiến, chút do dự tới đại điện, định cùng Tỳ Ngự ganh đua cao thấp.


      Đúng vào lúc thời khắc đen tối trước bình minh, trước khoảng sân ở đại điện, hai bên phe hỗn chiến, cảnh tượng dị thường rối loạn, đuốc sáng khắp bốn phía, nhưng tầm nhìn vẫn rộng, rất nhiều bóng đen nơi nơi chớp lên, muốn nhìn cũng thấy được.


      Tỳ Luật đứng ở bậc thềm, cao nhìn xuống, mất lúc lâu, mới tìm thấy Tỳ Ngự đứng ngay phía dưới, ngừng chém giết kẻ địch trước mắt tìm cách đến gần quân đội, sau lưng còn có Đông Cách che chở, ràng chiến đấu đêm cũng mỏi mệt.


      Rút kiếm ra, Tỳ Luật bước xuống cầu thang, sát khí át người hướng về phía Tỳ Ngự, “Tỳ Ngự, nộp mạng !”


      Tỳ Ngự cảnh giác nhìn lên, chỉ thấy lao thẳng xuống, khí thế hung hăng, nhanh tay rút kiếm đỡ đòn công kích vừa nhanh vừa mạnh của đối phương, hai kiếm chạm vào nhau mạnh phát ra tiếng “Keng! Keng!”, lóe lên mấy tia lửa.


      Hai mắt lạnh, Tỳ Ngự ngay cả ngữ khí cũng vô cùng lãnh liệt, “Ta còn nghĩ là, ngươi còn trốn tới thời điểm cuối cùng mới dám xuất .”


      “Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Nằm mơ !” Tỳ Luật xong lại vung kiếm chém tới.


      Huynh đệ gặp nhau, lại hết sức vô tình, bọn họ ai nhường ai chiến đấu kịch liệt, chiêu thức nào cũng dùng hết toàn lực, dường như là cuốc chiến mất còn.


      Giữa lúc giao chiến, Tỳ Ngự khỏi phẫn nộ mắng: “Vì chiếm được vương vị, ngươi rốt cuộc còn có chuyện gì là làm?” Chẳng những nhiều lần hãm hại , thậm chí còn buông tha Thiên Hương, đến cuối cùng, ngay cả chuyện ép phụ vương thoái vị cũng làm được, chỉ thiếu nước tự tay giết chết phụ vương mà thôi.


      Người như vậy, sao có đủ tư cách trở thành vua của nước?


      Nếu để cho có được ngôi vua, Tỳ Quốc khẳng định lụi bại!


      “Chỉ cần có thể đạt mục đích, có việc gì là ta thể làm!” Tỳ Luật hối cải chút nào, cười đến cuồng vọng.


      “Chỉ tiếc, cho dù ngươi có làm chuyện xấu xa gì chăng nữa, ngươi vẫn đạt được mục đích, cuối cùng cũng phải đối mặt với kết quả thất bại thảm hại.”


      Nụ cười của Tỳ Luật cứng đờ, thẹn quá thành giận, “Ngươi câm mồm!”


      Hai huynh đệ tiếp tục giao chiến, ai nhường ai, mà Tỳ Ngự võ nghệ vốn hơn hẳn Tỳ Luật, nếu phải giấu, Tỳ Luật căn bản có khả năng cùng giao chiến lâu như vậy mà vẫn chưa phân cao thấp.


      Tỳ Ngự khác Tỳ Luật, vì lòng tham mà táng tận thiên lương, ngay cả thân nhân của mình cũng chút lưu tình nào lợi dụng, thầm nghĩ chờ đợi thời cơ bắt giữ , để sống chết của giao luật pháp Tỳ Quốc quyết định, muốn làm ô uế tay của mình.


      Tỳ Luật mơ hồ hiểu được Tỳ Ngự hạ thủ lưu tình, càng đánh càng tức, vì cho rằng Tỳ Ngự làm như vậy, ràng chính là coi thường .


      “Tỳ Ngự, đừng xem thường ta, dốc toàn lực của ngươi !”


      “Chỉ sợ ngươi đỡ nổi.” Tỳ Ngự chút khách khí .


      “Khỏi nhiều lời!”


      dường như nổi cơn điên liên tục tiến công, chiêu thức ngoan độc, Tỳ Ngự lại như trước vững như Thái Sơn, có hành động. Điều này làm cho càng ngày càng nôn nóng, biết nên như thế nào mới có thể đánh bại Tỳ Ngự.


      Đúng lúc này, gần bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng xôn xao, bất ngờ đoàn ngựa xông vào giữa cuộc hỗn chiến, biết là người của phương nào.


      “Phượng Hoàng Thiên nữ hộ Thánh chủ, đám phản loạn mau buông khí giới đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh!”


      Đội người kia cất giọng hô lớn, thanh thế kinh người, tiếng lại tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của binh lính hai bên.


      Phía đông chân trời lúc này toả ra ánh rạng dông, người mặc kim vũ y ngồi ở sau lưng nam nhân dẫn đầu, nàng bay lên làm vạt áo dài chiếu rọi xuống phát ra hào quang màu vàng, rất giống Phượng Hoàng bay lượn xoay quanh.


      Quân lính Cần vương thấy thế, sĩ khí lại lần nữa phấn chấn lên, bỏ qua mỏi mệt hô lớn, “Phượng Hoàng Thiên nữ hộ Thánh chủ, đám phản loạn mau buông vũ khí đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh!”


      “Phượng Hoàng Thiên nữ hộ Thánh chủ ——”


      “Mau buông khí giới đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh ——”


      “Đừng chống lại thiên mệnh ——”


      Cần vương quân gào thét lên thanh thế trong nháy mắt chấn động, từ bên ngoài hướng về phía trung tâm, binh lính Tỳ Luật thấy thế khỏi bắt đầu hoảng loạn, lòng quân bắt đầu dao động.


      Nếu Tỳ Ngự mới là chân mệnh thiên tử, ngay cả Phượng hoàng Thiên nữ cũng đứng về phía , bọn họ vì Tỳ Luật liều mình sống chết thậm chí có khả năng mất mạng, có thể được gì?


      Chẳng lẽ là được tiếng xấu quân phản loạn suốt đời bị hậu nhân phỉ nhổ?


      “Nhanh buông khí giới đầu hàng ——”


      “Các ngươi vô cớ xuất binh, còn mau giác ngộ, đừng ngu xuẩn đối nghịch với thiên mệnh ——”


      Loảng xoảng tiếng, gã binh lính Tỳ Luật bỏ vũ khí trong tay, những người khác ý chí lại dao động, ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba... Tiếng đao kiếm rơi xuống đất ngày càng nhiều, ảnh hưởng liên tục lan rộng, dần dần, quân đội Tỳ Luật nghiêng về bên, chủ động đầu hàng, cùng Cần vương quân tiếp tục giao chiến đổ máu nữa.


      Che chở cho Phượng Hoàng Thiên nữ, đoàn kỵ mã xông vào bên trong Vương Cung, khí thế hùng hồn đến mức hiệu ứng cực lớn.


      “Phượng Hoàng Thiên nữ hộ Thánh chủ, bọn phản loạn tức khắc bỏ khí giới đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh!”


      Tỳ Ngự và Tỳ Luật giao đấu với nhau nghe tiếng hô vang xa xa truyền đến, kinh ngạc xoay người lại nhìn, thấy đoàn ngựa trong hỗn loạn dần tới gần, nhưng rất xa nên nhìn ràng, chỉ thấy vạt áo kim vũ y tung bay rất chói mắt, khó có thể xem .


      Tỳ Ngự hiểu nhíu chặt mày lại. Làm sao có thể là Phượng Hoàng Thiên nữ? Chẳng lẽ là Minh Kiến phái người giả trang, dùng chiêu này để tập kích bất ngờ?


      Bên này, binh lính của Tỳ Luật buông đao kiếm ngày càng nhiều, sĩ khí hoàn toàn tiêu tan, thể hồi phục được nữa.


      Tỳ Luật dám tin nhìn cảnh này, hoàn toàn thể chấp nhận quân binh mà huấn luyện lâu, nhưng đánh lại Phượng Hoàng Thiên nữ nho !


      trước tiên lấy lại tinh thần, thấy Tỳ Ngự nhất thời giật mình, để lộ sơ hở ngàn năm, vội dốc toàn lực đâm thẳng về phía , “Ngươi chịu chết !”


      May mà Tỳ Ngự đột nhiên hoàn hồn, ngay lúc quan trọng né được, tránh khỏi nguy hiểm.


      Tỳ Luật chưa từ bỏ ý định, hai lần tấn công, nhưng hành động của Tỳ Ngự so với còn nhanh hơn, đưa đường kiếm tới, sắc bén nhắm ngay vào khe hở chỗ eo bụng của chiến giáp đâm thẳng vào.


      hoảng sợ nhìn máu tươi từ trong cơ thể mình từ từ chảy ra, dần nhuộm cả chiến giáp màu trắng, ngay sau đó cổ họng trào lên thức ngòn ngọt, phun ra ngụm máu, sắc mặt dữ tợn oán hận trừng mắt nhìn Tỳ Ngự, “Ngươi...”


      “Là ngươi ép ta.” Tỳ Ngự lạnh giọng trả lời, biểu tình hoàn toàn khác, cũng có cảm giác tội lỗi gì. Tất cả đều là vương huynh tự chuốc lấy.


      Trường kiếm vừa thu lại, Tỳ Luật ngã ra phía sau, giãy hồi, vừa thở mạnh, tứ chi buông lỏng, sau đó nhúc nhích, hoàn toàn tắt thở.


      Tỳ Ngự thở dốc, nghiêng tai yên lặng nghe bốn phía thanh đao kiếm buông xuống vang lên liên tục, nhìn ánh dương càng lúc càng chói mắt, hiểu được đại thế định, trận nội loạn này sắp chấm dứt.


      Đêm nay là dài, còn tưởng rằng vĩnh viễn trời cũng sáng...


      Luôn luôn bên cạnh chủ tử chiến đấu hăng hái – Đông Cách, lúc này kinh ngạc chỉ vào đoàn ngựa tiến tới gần, “Điện hạ, người suất lĩnh là Nhâm Ngạn!”


      “Cái gì?” quay đầu nhìn lại. Nhâm Ngạn quay về? Nếu tính ngày, thể trở về nhanh như vậy?


      Nhưng nếu Nhâm Ngạn trở lại, vậy Thiên Hương đâu? Nàng có phải thuận lợi trở lại thế giới của mình hay , cuộc đời này còn cơ hội nhìn thấy nàng nữa?


      “Tỳ Ngự!”


      Thanh quen thuộc trong trẻo vang lên, Tỳ Ngự quả thực dám tin, nghi ngờ chính mình có phải vì nhớ nàng quá nên mới sinh ra ảo giác như vậy, cho là người vừa rồi mới gọi to tên là nàng.


      Nàng còn ở thế giới này, nên để mình ôm hy vọng, tiếp tục lừa mình dối người, tự mình hành hạ.


      Nhưng lại thể hy vọng nỗi niềm xa vời, bóng dàng càng lúc càng đến gần kia có thể lần nữa mang lại niềm vui cho , an ủi tâm hồn đơn của .


      “Tỳ Ngự!”


      Đào Thiên Hương mắt thấy khoảng cách giữa nàng và càng ngày càng gần, khỏi vui mừng xúc động, đợi ngựa dừng lại, liền khẩn trương từ lưng ngựa nhảy xuống, bổ vào lòng Tỳ Ngự, nhanh chóng bị ôm chặt lấy.


      tốt quá, chàng bị sao...” Nàng mừng rỡ nhịn được vành mắt đỏ lên, ôm cổ chặt, chết cũng chịu buông.


      Nàng vừa rồi lo lắng đến kịp, làm cho Nhâm Ngạn mang theo nàng phải nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của trong loạn lạc, e rằng nàng thể bình tĩnh, may mắn tất cả đều thuận lợi, cũng bị thương tổn chút nào, nàng rốt cục cũng có thể yên tâm rồi.


      “Ta... là nằm mơ sao?” Tỳ Ngự khó có thể kiềm nỗi vui sướng như điên, lực đạo ôm lấy nàng lại mạnh mẽ, chỉ sợ trong nháy mắt nàng lại trốn nữa, “Thiên Hương, nàng phải trở về nhà rồi sao?”


      về nữa... ta quay về nữa...” Nàng vừa cười vừa khóc, ngữ khí lộ vẻ làm nũng nồng đậm, “Là chàng hại ta thể quay về. Chàng trộm lòng của ta trả, cho dù ta có trở về cũng thể sống yên, chỉ có thể quay lại tìm chàng tính sổ thôi.”


      Nàng nhận ra điều, chính nhớ thương cuốn lấy bước chân của nàng, làm nàng thể quay về thế giới cũ, chỉ có thể lựa chọn ở lại nơi này, ở cùng cả đời.


      Mặc dù biết ở lại bên cạnh phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, nàng cũng chấp nhận, tuy rằng rất ghét cái danh Phượng Hoàng Thiên nữ của mình, nhưng nếu là phải trả giá, nàng cũng có gì oán hận.


      Nàng cố gắng trở thành hình mẫu phù hợp, ở bên cạnh giúp , cùng đối mặt với khó khăn, mãi mãi chia lìa.


      Nghe được chính miệng nàng hứa quay về, lòng Tỳ Ngự sau nhiều ngày u ám nháy mắt thay đổi, vui vô cùng, biết nên gì mới có thể diễn đạt tâm tình xúc động lúc này của .


      Người mình nhất quay trở lại, còn có chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc hơn? Ngay cả trở thành bá chủ thiên hạ cũng sánh bằng câu “ rời khỏi ”.


      “Nhị điện hạ vạn tuế! Phượng Hoàng Thiên nữ vạn tuế ——”


      biết quân lính từ khi nào xuất đột nhiên hô lên câu này, những người khác cũng bắt chước theo, sau đó càng ngày càng nhiều người thêm vào, càng hô càng to, cơ hồ vang vọng cả tòa Vương Cung.


      “Nhị điện hạ vạn tuế! Phượng Hoàng Thiên nữ vạn tuế ——”


      “Vạn tuế ——”


      Tỳ Ngự vẫn ôm chặt Thiên Hương, nhìn binh sĩ hỗ trợ, hai người tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng biết trách nhiệm vai mình vô cùng nặng, quyết tâm phụ kỳ vọng của mọi người.


      ngày mới báo hiệu cuộc sống tương lai của họ, cuộc sống hoàn toàn khác...


      Nội loạn chấm dứt, binh lính của Tỳ Luật bỏ vũ khí đầu hàng bị bắt lại, Tỳ Ngự trừng phạt, đem việc giải quyết hậu quả giao cho Nhâm Ngạn và Đông Cách xử lý, còn mình mang theo Đào Thiên Hương vào tẩm cung Tỳ Vương, thăm hỏi tình hình.


      đến bên giường, chợt quỳ xuống đất : “Phụ vương, xin thứ lỗi cho nhi thần cứu giá chậm trễ.”


      Đào Thiên Hương cũng quỳ gối bên cạnh , lẳng lặng gì.


      Tỳ Vương vốn nhắm hai mắt giờ này mới chậm rãi mở ra, nghiêng đầu xem họ cái, ánh mắt dừng lại người Đào Thiên Hương hồi lâu, “Nàng có phải là... Phượng Hoàng Thiên nữ trong truyền thuyết?”


      “Vâng”, Tỳ Ngự thay nàng trả lời.


      “Còn Luật nhi đâu?”


      Trầm mặc hồi lâu, Tỳ Ngự mới đáp thẳng thắn, “ chết dưới kiếm của nhi thần.”


      Tỳ Vương thở dài mạnh, cũng trách . Ông hiểu, do Luật nhi tự tìm đến kết cục như vậy, cho dù chết dưới kiếm Tỳ Ngự, cũng bị trừng phạt mà chết, chẳng oán trách được những người khác.


      Vừa rồi bọn lính bên ngoài hô to, ông cũng nghe thấy, Ngự nhi kế vị được mọi người chấp nhận, huống hồ bên cạnh Ngự nhi còn có Phượng Hoàng Thiên nữ, cho dù người này là hay giả, nàng cũng có ảnh hưởng đối với dân chúng, là thể chối cãi.


      Ông rất mệt mỏi, mắc căn bệnh này biết có thể sống tới khi nào, ông muốn tiếp tục phiền não vì quốc gia đại nữa, cho nên quyết định nhanh chóng thoái vị, truyền ngôi cho Ngự nhi, hưởng phúc cuối đời.


      “Ngự nhi, con hãy đối tốt với nàng”.


      Chỉ câu ngắn ngủn, nhưng Tỳ Ngự biết Đào Thiên Hương được phụ vương chấp nhận rồi, “Nhi thần hiểu.”


      Tỳ Vương cười . Đem quốc gia giao cho Ngự nhi ông rất yên tâm và cũng tin tưởng dưới trị vì của Ngự nhi, Tỳ Quốc ngày càng lớn mạnh, có thể nhất thống Trung Nguyên.
      wjuliet43 thích bài này.

    2. doraemon

      doraemon Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      112
      Chương 10


      Ngày nội loạn chấm dứt, Tỳ Vương lập tức tuyên bố thoái vị, truyền ngôi vua cho Tỳ Ngự, bởi vậy sau khi hỗn loạn vừa kết thúc, ở Vương Cung lại tức khắc bận rộn náo nhiệt vì — chuẩn bị đại lễ cho Tỳ Ngự đăng cơ.


      Bởi vì có rất nhiều chuyện cần xử lý, nên Tỳ Ngự mặc dù còn chưa chính thức lên ngôi nhưng phải chuyển vào Vương Cung, vì vậy Đào Thiên Hương dĩ nhiên cũng phải theo, chỉ có điều nàng ở điện khác, phải đợi sau khi được lập hậu, mới có thể chính thức vào ở trong cung điện của Vương Hậu.


      Đại định, tại nàng muốn đổi ý cũng được, chẳng qua điều duy nhất nàng cảm thấy áy náy là về chị mình. “A — Đào Thiên Hương, chị muốn bóp chết em –”


      Trong tẩm cung, Đào Thiên Hương cố ý cho lui toàn bộ cung nữ, mình ngồi bên cạnh bàn, nhìn hoa tai sao sáu cánh liên tiếp nhíu mày thở dài. Nàng biết nên thuyết phục chị như thế nào!


      Chị ấy tức điên rồi, may là bọn họ phải trực tiếp chuyện, bằng , nàng đoán mình bị cơn giận của chị thổi đến bay lên trời.


      “Chị chờ năm, vất vả cho đến lúc em có thể trở về, ngờ ở giây cuối cùng em cho chị leo cây, ta buồn nôn đến chết!” Đào Quốc Sắc tiếp tục phát điên thét lên.


      “Chị, rất xin lỗi...” biết đây là lần thứ mấy nàng xin lỗi trong ngày hôm nay rồi, nhưng vẫn thể dập tắt lửa giận của Đào Quốc Sắc.


      là, chị bị em làm cho tức chết rồi, em rốt cuộc có hiểu hay ? Nếu bỏ qua lần này, em phải chờ năm nữa mới trở về được.”


      “Chị, việc ấy...” Nàng vẫn còn do dự dự, nhưng kiên quyết ra, “Chị nên chờ em nữa, em... quay về.”


      Vòng tai đầu thế giới kia, tiếng gầm gừ tức giận nháy mắt yên lặng, hồi lâu, mới lại xuất thanh , “Em vừa cái gì?”


      “Em , em quay về.”


      “... Đào Thiên Hương, em điên rồi!”


      “Em điên, em rất tỉnh táo.”


      “Đó...Vậy khẳng định là do chị tức giận nên mới có thể nghe nhầm, dọa chị hết hồn, ha ha...” Người nào đó tiếp tục giả chết trốn tránh.


      “Chị, chị nên đối mặt với , em quyết định quay về rồi, em muốn ở chỗ này, muốn gả cho Tỳ Ngự, em rời khỏi ấy được.” Đào Thiên Hương nhấn mạnh, ép chị phải chấp nhận.


      Đào Quốc Sắc phản bác lại được, chuyện lo lắng nhất xảy ra, em bị cảm tình ràng buộc, cuối cùng lựa chọn ở lại bên Tỳ Ngự, chịu quay về nữa.


      Nàng giận được nữa, chỉ nặng nề thở dài , “Em nghĩ kĩ rồi sao? Gả cho thể trở về nhà được nữa”.


      Người khác gả ra nước ngoài, có thể đáp máy bay quay lại, nhưng em lấy chồng ở chỗ nào lấy, lại gả đến thế giới khác, ngay cả thỉnh thoảng muốn về nhà mẹ cũng có cách.


      Đào Thiên Hương tâm tình cũng ủ rũ, “Vậy chị coi như em gả đến ngoài gian là được rồi, tuy rằng gặp mặt được, nhưng ít nhất cũng có thể dựa vào ma pháp trận liên lạc, giống như gọi điện thoại thôi...” Nếu có thể, nàng cũng muốn vậy, nhưng nàng Tỳ Ngự, thể cắt đứt với , chỉ có thể chấp nhận.


      “Em, đứa ngốc này...” xong, Đào Quốc Sắc nhịn được sầu nào, nghẹn ngào.


      Hai chị em từ lớn lên cùng nhau, cơ hồ chưa từng tách rời, ngờ vừa chia tay có thể gặp lại, nàng như thế nào lại đồng ý được?


      “Chị...” Nghe thấy thanh nghẹn lời của chị , Đào Thiên Hương nhất thời cũng buồn rầu, khỏi cảm thấy mũi cay cay.


      Kết quả hai chị em cùng nhau khóc, còn càng khóc càng lớn, nếu trong phòng có cung nữ khẳng định bị tiếng khóc của bọn họ dọa mất, nghĩ là xảy ra chuyện lớn gì.


      Tuy rằng phải vì sinh tử mà cách xa, còn có thể liên lạc với nhau, nhưng hai người vẫn cảm thấy buồn, luyến tiếc lẫn nhau.


      Nhưng sinh ly tử biệt làm người tất phải trải qua, có bữa tiệc nào tàn, nếu đến lúc đó nhất định phải dũng cảm đối mặt, cố gắng để cho mình chín chắn hơn, càng kiên cường hơn, nếu lùi bước, mất cơ hội trưởng thành.


      Cho nên, sau khi khóc, hai người vẫn đối mặt với , chỉ cần biết rằng cho dù ở xa mà đối phương vẫn hạnh phúc, vậy có gì lo lắng hay tiếc nuối.


      Đào Thiên Hương khóc Tỳ Ngự tiếng động từ sau nhàng ôm lấy nàng, ấp nàng vào trong lòng ngực ấm áp của mình, hi vọng có thể an ủi nàng.


      “Ngự?” Nàng kinh ngạc mở hai mắt đẫm lệ nghiêng đầu nhìn , “Chàng phải bận việc sao?” nhiều ngày vì tiếp nhận quốc rắc rối, việc hôn thiên ám địa, cơ hồ có thời gian để ý tới nàng, sao lại đột nhiên xuất ở tẩm cung của nàng?


      “Ta rảnh rỗi chút, tranh thủ tới đây nhìn nàng.”


      Vừa rồi nàng cùng tỷ tỷ chuyện, đại khái nghe được nửa, biết nàng vì ở lại bên cạnh mà phải trả cái giá , rời xa nơi chôn rau cắt rốn, mà thể thay nàng chia sẻ.


      “Đừng buồn, ta đối tốt với nàng, làm nàng quên tất cả hoài niệm, để nàng luôn vui cười.”


      tận dụng hết khả năng để đền bù cho nàng, tin tưởng chỉ cần nàng luôn luôn hạnh phúc, có thể chậm rãi xóa phần nào nỗi nhớ nhà của nàng, để nàng khổ sở như vậy.


      hy sinh của nàng uổng phí, mãi nàng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng thay đổi.


      “Vâng.” Đào Thiên Hương tuy rằng vẫn ngừng được nước mắt, nhưng mặt lại tươi cười, cảm thấy vô cùng vui sướng.


      Lời hứa hẹn của có sức mạnh, cho nàng dũng khí nhiều hơn nữa, chuẩn bị tốt những ngày tiếp theo, cũng lại bàng hoàng bất an.


      Nàng tin tưởng , cũng tin tưởng mình hối hận...


      “Đừng khóc, nhìn thấy nàng rơi lệ, đối với ta mà quả loại hình phạt.”


      Tỳ Ngự than tiếng, cúi xuống thương hôn lên khóe mắt nàng, vì muốn làm nàng mất tập trung, để cho nàng tiếp tục khóc, dứt khoát hôn lên đôi môi của nàng, nhấm nháp cánh môi non mềm của nàng, muốn nàng giờ này trong lòng chỉ nghĩ đến .


      Nàng nhu thuận ngửa đầu hứng lấy nụ hôn của , bị dịu dàng bao vây trong thương , trong mũi nàng bây giờ đầy ắp hơi thở quen thuộc của , triền miên quấn quanh, kéo dài dứt.


      Vốn là nụ hôn dịu dàng dỗ dành lại từ từ mất khống chế, tự chủ được nhiệt liệt dây dưa, trong cơ thể hai người dục vọng nhanh chóng dấy lên, theo hướng thể kìm chế, muốn càng nhiều hơn.


      Tỳ Ngự miễn cưỡng dừng nụ hôn lại, trong mắt ngập tràn lửa tình, thấy nàng thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ, con ngươi cũng đầy khát vọng, cuối cùng ôm lấy nàng, đến giường.


      Đào Thiên Hương thoáng lấy lại tinh thần, hiểu được muốn làm chuyện gì, sắc mặt lại đỏ bừng, “Chờ chút, chờ chút cái ...” Nàng cùng chị còn chưa chấm dứt trò chuyện, đến nửa mà cắt ngang dường như tốt lắm.


      “Ta chờ nàng đủ lâu rồi.” dừng bước chân lại, chỉ cúi đầu nỉ non mập mờ bên tai nàng, khàn giọng ra dục vọng, làm cho thân thể nhạy cảm của nàng hơi run rẩy.


      Nam nhân này muốn ăn nàng lâu lắm rồi, có thể nhịn đến bây giờ, cũng khó cho .


      Nàng biết mình ngăn cản được , mà nàng... Mặc dù thẹn thùng nhưng cũng muốn ngăn cản. Vì thế đành phải nhân dịp còn chưa cách bàn quá xa vội vàng lớn tiếng hướng tới hoa tai sao sáu cánh hô, “Chị, tạm thời cứ như vậy, có chuyện sau này tiếp...”


      “Ơ? Thiên Hương, em làm sao vậy?”


      “Em đột nhiên có việc gấp...”


      Bọn họ cách bàn càng xa, thanh của Đào Quốc Sắc truyền đến tai cũng càng , đến cuối cùng trở nên xíu, nghe ràng lắm.


      “Thiên Hương? Này này này? Đào Thiên Hương, mau trả lời...”


      Đào Quốc Sắc đợi hồi lâu, nhưng hoàn toàn nghe được thanh gì, em biết biến mất nơi nào.


      Cái con này, buồn rầu lúc đầu nháy mắt bị lửa giận thay thế, khí cảm động cũng lập tức mất hết.


      “Con ngốc — là đứa có lễ phép gì cả!”


      Mặc kệ nàng, chấm dứt ma pháp trận thôi.


      cam lòng kết thúc cuộc trò chuyện, nghĩ thầm lần sau cùng em liên lạc dạy dỗ lại nó chút.


      Tỳ Ngự ôm lấy Đào Thiên Hương đến giường, chờ được mà phủ lên cánh môi ngọt mê người của nàng, nàng cũng nhiệt liệt đáp lại , hai người cứ như là củi đốt gặp phải lửa, khát vọng thiêu đốt lẫn nhau, cảm xúc dâng trào mau chóng thay thế lý trí, còn để ý cái gì nữa.


      Hai người mạnh dạn khám phá lẫn nhau, cho đến khi gần như loã thể, da thịt đụng chạm, cùng với kiềm chế lâu, như ngọn sóng lớn mãnh liệt bao phủ hoàn toàn bọn họ, đắm mình vào trong ngọn lửa tình nóng rực đó.


      Nàng ở dưới bấu chặt lấy thân mình đầy mồ hôi của , thở gấp dưới xâm nhập liên tiếp của , đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác sung sướng của cơ thể kích thích nàng, đưa nàng lên đỉnh điểm của hoan ái, giống như chết rồi lại hồi sinh, dư kích tình vẫn lưu lại lâu...


      Triền miên hồi lâu, Đào Thiên Hương mệt mỏi dựa người vào trong lòng Tỳ ngự, tóc mai ướt đẫm gợi tình với sắc mặt đỏ bừng, nhìn rất kiều mỵ mê người, cánh môi nàng ẩm ướt sưng đỏ khẽ nhếch lên, cũng mang theo từng hơi thở mị hoặc, giống như lại muốn câu dẫn lần nữa, Tỳ Ngự ôn nhu mỉm cười, nhàng lau mồ hôi mặt nàng, tham lam nhìn nàng giờ phút này tư sắc kiều diễm lửa tình lui. Khuôn mặt xinh đẹp này của nàng chỉ có mình có thể độc hưởng, ngoài ra, ai cũng đừng mơ tưởng.


      Sau khi chính thức có được nàng, tim của cuối cùng yên ổn, lúc trước vẫn mong ước giấc mộng tưởng như hão huyền, vốn tin rằng nàng lựa chọn , lựa chọn ở lại bên cạnh , ở lại thế giới xa lạ. sợ rằng khi mở mắt ra mộng tan vỡ, thân hình của nàng cũng biến mất.


      Nhưng bây giờ, hạnh phúc này là , ấm áp trong lòng phải là ảo giác, rốt cục cũng được âu yếm nữ nhân mà , bao giờ để nàng rời nữa.


      chăm sóc nàng, che chở nàng, thương nàng, suốt đời suốt kiếp...


      Lễ đăng quang của Tỳ Ngự và lập Đào Thiên Hương làm hậu chuẩn bị cách khẩn trương, tẩm cung của nàng càng có nhiều người ra ra vào vào, giúp nàng lấy số đo chuẩn bị lễ phục, sau khi trở thành Vương Hậu cũng phải có thêm y phục.


      Đào Thiên Hương đành để cho các cung nữ đo đông đo tây người nàng, giống như cho rằng nàng là đứa trẻ vậy, mà chuyện làm nàng bất đắc dĩ là mỗi vị cung nữ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều có phản ứng giống nhau, hề khác biệt.


      Trước là thắc mắc khó hiểu, rồi lại do dự, cuối cùng nhịn được hỏi ra miệng ——


      “Người là Phượng Hoàng Thiên nữ?”


      Mặc dù nàng rất muốn phải”, nhưng chỉ có thể thừa nhận mình chính là Phượng Hoàng Thiên nữ với từng cung nữ, có cảm giác da mặt mình dày.


      Ai, rốt cuộc ai là người khởi xướng Phượng Hoàng Thiên nữ là nữ nhân có mỹ mạo “khuynh quốc khuynh thành”? Khó trách các cung nữ nhìn thấy diện mạo bình thường của nàng cảm thấy hoài nghi, bởi vì nàng vốn có vẻ ngoài tuyệt sắc, thậm chí có cung nữ còn xinh đẹp hơn nàng.


      Chậc, đồn đãi quả thực có thể giúp người cũng có thể hại người, tại nàng bị hại đây...


      “Người đừng lo.” Cung nữ phụ trách trang điểm cho Đào Thiên Hương trong buổi lễ lập hậu tiến đến, thần sắc hề bối rối, tin tưởng chắc chắn : “Nhất định là vì khuôn mặt của Thiên nữ bây giờ chưa có trang điểm nên mới lộ ra vẻ mị lực ‘khuynh quốc khuynh thành’, việc này cứ giao cho nô tỳ, ngày lập hậu, nô tỳ tuyệt đối làm cho người trở thành tuyệt sắc giai nhân, phụ danh Phượng Hoàng Thiên nữ.”


      “Sao cơ?” Đào Thiên Hương kinh ngạc sửng sốt. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành có thể mê đảo nam nhân? Có trang điểm được như thế ?


      “Thỉnh người yên tâm giao cho nô tỳ .” Cung nữ cười đắc ý, “Có mỹ nhân nào phải dựa vào son phấn mà ra? Chỉ cần trang điểm vào, người bình thường chớp mắt cũng biến thành tuyệt sắc mỹ nhân, chuyện này nô tỳ gặp rồi, nên ngạc nhiên.”


      “Ồ... được, làm phiền ngươi.” Nàng cười gượng, dù sao nhận mệnh, mình từ đầu đến cuối bị xem như đứa trẻ, kháng nghị.


      ***


      Từng ngày từng ngày bận rộn trôi qua, ngày đại lễ rốt cục đến, sáng sớm tinh mơ, các cung nữ như trong trận địa sẵn sàng đón quân địch, đề phòng có gì sai sót xảy ra.

      Lễ lên ngôi của Tỳ Ngự trước tiên cử hành ở chính điện, mặc bộ hoàng bào được thêu Long Văn tinh xảo, thần sắc thay đổi trước sau vẫn lãnh khốc như thế, toả ra khí thế vương giả, đứng bậc điện tiếp nhận lời chúc tụng cung kính của văn võ bá quan.


      Ngay khi lễ đăng quang kết thúc, liền cử hành nghi thức lập hậu, trung thần ai cũng chờ mong Đào Thiên Hương xuất , nôn nóng muốn chính mắt thấy dáng vẻ Phượng Hoàng Thiên nữ trong truyền thuyết.


      bao lâu, nữ tử mặc lễ phục hoa lệ xuất ở ngoài cửa điện, xiêm y người nàng từ vô số phiến lá vàng may mà thành, phủ toàn bộ y phục, so với bộ y phục Kim Vũ lần trước mặc hoa lệ hơn rất nhiều. Mái tóc búi tinh tế cài trâm chạm trổ, mặt được trang điểm tỷ mỉ biến nàng từ ngũ quan vốn tầm thường, bây giờ trở nên xinh đẹp động lòng người trước này chưa từng thấy.


      Tỳ Ngự hai mắt sáng ngời, khó nén kinh động, nghĩ tới nàng trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy, mà bách quan cũng bị vẻ đẹp của nàng làm ngẩn ngơ, lâu dời ánh mắt.


      Đào Thiên Hương ngẩng đầu ưỡn ngực vào trong đại điện, từng bước đến trước mặt Tỳ Ngự, rốt cục cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt ôn nhu, nơi khóe miệng gợi lên chút cười, đưa tay về phía nàng.


      Nàng cười thẹn thùng đến trước mặt , đưa tay cho nắm chặt, cùng đứng bậc điện, nhận lời chúc mừng của bá quan.


      “Chúc Vương thượng cùng Vương hậu loan phượng hoà minh, vạn thọ vô cương...”


      Tầm mắt Tỳ Ngự sau khi Đào Thiên Hương xuất vẫn dừng ở người nàng, thủy chung dời, nàng bị nhìn có chút lúng túng, nhịn được thấp giọng: “Chàng đừng nhìn nữa, như vậy thiếp rất xấu hổ.”


      “Nàng đẹp.” chút do dự khen ngợi .


      Được nam nhân mình khen ngợi, trong lòng nàng vui sướng, khóe miệng khỏi mỉm cười, khó nén thần sắc đắc ý.


      Xem ra nàng đúng là nên cảm tạ cung nữ giúp nàng trang điểm kia, nếu như có bàn tay khéo léo ấy, nàng cũng thấy biểu tình kinh ngạc mặt , làm nàng rất thỏa mãn.


      và nàng đan chặt mười đầu ngón tay, kéo tay nàng đến bên môi hôn khẽ, vẻ mặt đầy tình ý: “Nắm tay cả đời, bên nhau đến đầu bạc răng long.”


      may mắn làm sao, tìm được nữ nhân mình lòng, cùng nàng kết tóc se duyên, đời này kiếp này bọn họ bao giờ xa nhau nữa.


      Nàng là trân bảo độc nhất vô nhị ông trời ban cho , nắm chặt, tuyệt phụ lòng trời cao.


      Đào Thiên Hương trong lòng ngọt ngào. Nàng nghe qua chính miệng lời tỏ tình với nàng! Nụ cười lập tức nở rộ khuôn mặt.


      Nàng nghiêng mình, bên tai thấp giọng : “I love you!”


      “Có nghĩa là gì?” Tỳ Ngự thắc mắc nhíu mày lại. Ngữ điệu là lạ, chắc là ngôn ngữ dị quốc?


      “Sau này thiếp cho chàng biết.” Nàng lấy hành động cho , nàng sâu đậm bao nhiêu, nàng cũng thương bấy nhiêu, chỉ cần buông tay, vẫn nắm chặt tay nàng, nàng cũng buông tay, cùng đồng sinh cộng tử.


      Con đường tương lai còn rất dài, cho dù bước lên ngôi bá chủ, nàng vẫn ở bên cạnh , làm Phượng Hoàng Thiên nữ của riêng , chỉ vì mà giương cánh bay lượn.


      nhau hối tiếc, nàng là vậy, cũng như thế...


      ---HẾT---
      wjuliet43 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :