1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Diêm Quân truy thê: Nương tử, buổi tối gặp! - Nhan Lan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 11: Dùng tiền cứu người.

      Editor: Dung Ly

      Vĩnh thạc năm thứ mười ba, tại cổ trấn.

      Lúc đó Diêm Liệt đến cổ trấn làm việc, nhưng lại gặp được thiếu niên mười tuổi và người này cũng chính là Lam Ngân.

      Lúc ấy, Lam Ngân ôm quần áo trộm được chạy xuyên qua đám người, cẩn thận đụng phải Diêm Liệt, vì thế trong đầu (DL) lên vài hình ảnh.

      Theo bản năng giữ chặt người kia lại, khi đó Lam Ngân còn tưởng (DL) thấy mình ăn trộm đồ nên cố ý giữ lại, cho nên liền bắt đầu khẩn trương giãy dụa:

      "Buông ta ra, ta cố ý."

      "Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn nhắc nhở rằng ngươi sắp gặp đại nạn."

      Vẻ mặt Lam Ngân mờ mịt hỏi:"Ngài là thầy bói sao?"

      "Cũng giống vậy, ngươi. . . . . Cha mẹ ngươi còn ở nhân thế, mấy ngày sắp tới ngươi cũng gặp đại nạn, tự giải quyết cho tốt."

      Lam Ngân cực kì tin vào lời Diên Liệt , nên khi trở về đến nhà (LN) có chút đứng ngồi yên, nhìn bao quần áo trong lòng, khỏi lâm vào trầm tư.

      Bây giờ sắp gặp đại nạn, chẳng nhé đây là báo ứng của sao?

      Nghĩ đến đây, Lam Ngân bắt đầu thu thập bao quần áo, xem xét trong bao quần áo này đổi được bao nhiêu tiền đường, để chuẩn bị rời khỏi cổ trấn.

      Lúc chuần bị lên thuyền trời mưa, nước sông dâng lên cao cho nên thuyền thể rời bến, đành phải quay về nhà, tính ngày mai lại lên thuyền rời .
      Ai ngờ lại thấy vị phu nhân nhảy sông tự sát, vội vàng kêu cứu mấy người chèo thuyền, :"Ai cứu vị phu nhân này lên, ta liền cho người đó năm lượng bạc!"

      Vì thế có rất nhiều người chèo thuyền đua nhau cứu người, nên vị phu nhân kia mới có thể còn mạng mà sống. trả tiền cho người cứu được, sau đó đến lấy bộ xiêm y sạch khoác thêm cho nàng:

      "Vị phu nhân này, vì sao ngươi lại muốn chết?"

      "Nhà ta buôn bán làm giấy trát, mấy ngày trước có nam nhân ngạo mạng đến nhà ta đặt lượng lớn giấy trát, thanh toán tiền đặt cọc sau đó là ta làm, sáng nay giao hàng, lúc ta mới phát tất cả tiền đặt cọc đều là minh tiền, nhìn lại tiền trong túi cũng toàn là minh tiền! Ta. . . . Ta sợ tướng công trách cứ, nhà ta vốn giàu có, lại lỗ lã nhiều bạc như vậy, cho nên cũng muốn sống nữa!"

      Lam Ngân nghe xong đồng tình với nàng, hiểu được nỗi khổ vì sinh kế có tư vị gì, "Vậy nhà phu nhân lỗ lã bao nhiêu bạc?"

      "Ba mươi lượng bạc." Ba mươi lượng bạc đối vói kẻ có tiền mà là gì, nhưng đối với những người phải kiếm tiền nuôi gia đình mà , đó là sinh hoạt phí ba tháng của cả nhà.

      " người ta có nhiều bạc lắm, chỉ còn hai mươi lăm, đều cho phu nhân."

      "Điều này sao có thể?" Phu nhân sửng sốt, hai mắt đẫm nước trước mặt tiểu thiếu niên, gầy teo, người mặc y phục nhấp vá, gia cảnh khẳng định tốt hơn nàng, sao có thể nhận tiền của ?

      "Đừng lo, phu nhân cứ nhận , tiền bạc là vật ngoài thân, mạng mình mới là quan trọng nhất." Lam Ngân xong, xoay người bước .

      Bây giờ người phân tiền cũng có, cho nên đành phải từ bỏ ý định rời khỏi cổ trấn.

      Vị phu nhân kia sau khi về nhà, chuyện này với tướng công của nàng, tường công nàng liền cùng nàng tìm Lam Ngân, thời điểm tìm được Lam Ngân, Lam Ngân chuẩn bị ngủ.

      Phu nhân tiến lên gõ cửa, Lam Ngân mơ hồ hỏi:"Ai vậy?"

      Phu nhân trả lời:"Ta là phu nhân nhảy sông tự tử lúc sáng, cho nên ta đến đây để đặc biệt tìm công tử trả ân!"

      Lam Ngân vừa nghe liền rời giường mở cửa, ra ngoài nhìn thấy vị phu nhân kia cùng vói tướng công nàng, hai bên cúi chào đáp lễ.

      Chương 12: Nhân họa đắc phúc

      Editor: Trúc Ly

      * Nhân họa đắc phúc: có nghĩa như là trong họa lại gặp được điều may mắn
      Truyện chỉ đăng tại wattpad va ddlqd

      "Người thiếu niên, đa tạ ngươi cứu phu nhân ta, nếu có cơ hội chúng ta nhất định báo đáp ngươi, đây là hai mươi lăm lượng bạc của ngươi, dù sao chúng ta cũng thể nhận lấy được."

      Lam Ngân còn muốn gì đó nghe gian nhà phía sau đổ ấm ầm! Bụi đất bay lên, mắt ba người trở nên mờ mịt, gian nhà kia vẫn liên tục đổ xuống rồi, lại đổ xuống.

      Bụi đất tản , ba người cùng nhìn gian nhà trước mặt vì cơn mưa dai dẳng mà sập xuống. Nếu lúc nãy vợ chồng bọn họ đến tìm , chỉ sợ bị chôn vùi dưới tường đất rồi.

      "Trời ạ, đáng sợ." Vị phu nhân che miệng kinh hô.

      "Các người thấy rồi? Hai mươi lăm lượng bạc này các người nhận lất , các người cũng cứu lại ta rồi." Trong lòng Lam Ngân vẫn còn sợ hãi .

      " , đây nhất định là do ngươi ở hiền gặp lành, ngươi cứu vợ ta, cho nên chúng ta cũng cứu ngươi." Vị tướng công vẫn còn kinh hồn .

      "Như vậy , chúng ta nhận hai mươi lăm lượng bạc này, nhưng ngươi hãy trở về cùng chúng ta, chúng ta có thể truyền nghề làm giấy trát cho ngươi, vợ chồng chúng ta thành thân nhiều năm nhưng dưới gối có con, nếu ngươi nguyện ý, có thể nhận chúng ta làm nghĩa phụ nghĩa mẫu." Vị phu nhân cả gan đề nghị, đứa bé này rất thiện lương, cho nên phi thường thích .

      Nghe đề nghị này Lam Ngân kích động đến nỗi ra lời, đây là nhân họa đắc phúc sao??

      Ngày hôm sau, cùng hai vợ chồng Vương thị trở lại cửa hàng giấy trát, Lam Ngân gặp lại thầy bói Diêm Liệt, lúc đó Diêm Liệt tới mua đồ, liếc mắt cái liền nhận ra, (DL) bước đến cười cười, : "Người nhất định làm việc thiện có đức lớn, vì thế chẳng những được miễn tai ách, hơn nữa còn nhận được rất nhiều phúc!"

      "Cảm ơn vị tiên sinh này, nếu có ngài, ta nhất định xong rồi." Lam Ngân ngượng ngùng gãi sau đầu.

      *Truyện chỉ đăng wattpad và ddlqd

      Từ đó về sau, Diêm Liệt hợp tác với với cửa hàng giấy trát nhà , cũng cải thiện cuộc sống ba người bọn . Mà Lam Ngân cũng chịu thua kém tay nghề làm giấy trát càng ngày càng tốt. Sau này bọn họ để dành đủ tiền, liền từ cổ trấn đến thành Nam Lăng mở tiệm buôn bán từ khi đó cho đến bây giờ.

      Nghe Phong Hoa Tuyết Nguyệt kể xong chuyện Lam Ngân, Đường Cẩn cảm thấy chỉ cần làm việc tốt nhất định có thể thay đổi vận mệnh!!

      Nàng nấu sôi nước sau đó đổi nước trà cho bọn , thuận tiện hỏi: "Tiểu Lam, đệ chưa thành gia sao?"

      "Vẫn chưa, chẳng lẽ đại tẩu định giới thiệu nương cho ta?"

      " thành vấn đề, để ta xem lại chút, lần sau giới thiệu cho đệ."

      "Hay là thôi , nương nào nguyện ý gả cho ta cả, nhà ta buôn bán làm giấy trát cho người chết, rất xui xẻo!"

      Mà giấy trát cũng cần có tính nghệ thuật gì, chẳng qua là đốt đồng nam đồng nữ, giấy ốc hàng mã cho người chết dùng thôi ...Lúc ấy Lam Ngân vì miếng cơm ăn, cho nên cần phải có nghề để kiếm sống trong thế đạo này, huống chi có thiên phú làm giấy trát như thế.

      "Phải ? Vậy đệ có gặp chuyện gì thú vị ?"

      "Nếu đại tẩu hỏi, ta đây cũng cho tẩu biết, công việc của chúng ta, có rất nhiều người cho rằng trát ra giấy nhân hàng mã và các loại khác chỉ bán và làm tang cho người ta. Nếu tẩu cũng cho là như thế, vậy tẩu sai lầm rồi, bởi vì ban ngày ta làm tang cho người ta, buổi tối còn có bán nhưng chỉ bán cho người chết nữa. Nguyên nhân là vì trong cửa hàng có bày bán đầy giấy nhân hàng mã, linh ốc quỷ kiệu, cho nên những hồn dã quỷ thường vào cửa hàng cũng chỉ là chuyện thường!"
      Hale205 thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 13: Nửa đêm kinh hồn!

      Editor: Trúc Ly.

      Lam Ngân vừa làm việc này được tháng phải giao hàng ở thôn bên cạnh, khi trở về gần giờ tý. Sắc trời đêm đó đặc biệt đậm, cho nên bầu trời cũng chỉ lộ vòng ánh trăng sáng, tuy sáng lắm nhưng vẫn còn thấy được đường , cho nên đường về cửa hàng rất tối.

      Từ thôn bên cạnh về cửa hàng phải hết bốn năm dặm, đường chủ yếu là sơn đạo, muốn quay về nhà còn phải qua bãi tha ma.

      Lại mấy người trong thôn kia bãi tha ma này rất quỷ quái, mà những thôn xung quanh, chỉ cần có người chết mặc kệ già trẻ, là nam hay nữ đều được chôn cất ở đây, cho nên cái gì mà qủy hỏa, quỷ kêu, quỷ gõ cửa phát sinh ít, những thôn xung quanh cũng đồn đãi rộng rãi.

      Bãi tha ma này khá rộng, nơi nơi đều là mồ mả, tính ra cũng có những cái mồ mả cũ cao thấp khác nhau, có cái mới vừa lập lâu, mà Lam Ngân buộc qua đây mới có thể về được, bình thường qua đây hết tầm mười phút, nếu chạy qua cũng chỉ mất vài phút mà thôi.

      Đêm hôm đó, khi Lam Ngân qua bãi tha ma có tiếng vang " Thùng thùng thùng" truyền đến. Hăn nghe liền biết thanh kia là tiếng vó ngựa, lúc ấy cũng rất tò mò, giờ này sao lại có người đường? Lại còn cưỡi ngựa chạy?

      Cứ như vậy, chẳng bao lâu sau tiếng vó ngựa ngày càng gần, liền chạy ra bãi tha ma xem, nhìn xuyên qua nhà ngói thấy nam nhân cưỡi ngựa trắng chạy về phía . . . .

      Nhìn thấy con ngựa trắng chạy về phía mình, Lam Ngân vội lui qua ven đường để cho qua. Nhưng con ngựa kia chạy đến trước mặt (LN)tự nhiên ngừng lại, tiếp theo nam nhân ngựa trắng mở miệng hỏi : "Ngươi là nghĩa tử của nhà làm giấy trát ở cổ trấn?"

      Lam Ngân liên tục gật đầu đúng.

      Nam tử kia nghe như vậy, liền với : "Trước đó lâu ta có mua cỗ kiệu bị hư của nhà ngươi, cha nương ngươi ở nhà, cho nên ngươi có thể hay thay sửa lại chút?"

      Lam Ngân thấy giờ trễ lắm rồi, liền hỏi có thể hay để ngày mai nghĩa phụ đến sửa, dù sao mới làm được tháng, tay nghề chưa tốt. Nhưng đối phương đồng ý, còn đêm nay phải dùng cỗ kiệu, phải ngay, chờ được.

      Nhìn có vẻ rất vội, giống như dối.

      Lam Ngân đành phải kiên trì theo.

      Nhà đối phương cũng xa, chẳng qua nhìn ngôi nhà này làm cho phải cau mày, bởi vì nhà này quá thấp, giống như gò đất .

      Đến nơi, đối phương mời vào nhà, nhà này bày trí rất đơn sơ, chính giữa phòng khách là cỗ kiệu màu sắc rực rỡ, cực kì giống giấy kiệu được làm từ cửa hàng nhà .

      Liền nhìn kỹ lại lần nữa, cỗ kiệu trước mắt chính là cỗ kiệu, căn bản phải là giấy, nghĩ tới thời điểm gặp nghĩa mẫu, nghe nàng chuyện nàng bị quỷ lừa hàng liền liên tưởng đến.

      Lúc ấy mới trợn tròn mắt, biết mình nhất định là gặp quỷ rồi.

      cũng dám hỏi nhiều, nhìn cỗ kiệu trước mắt có cây khiêng bị gãy, cho nên Lam Ngân vội vàng kêu đối phương tìm gậy trúc, làm thành cây khiêng mới cho an lòng để .

      Làm xong muốn ngay đối phươn muốn cho chút phí vất vả, mà Lam Ngân nào dám muốn nhận tiền của ? Cho dù cho nhiều phí vất vả hơn nữa, đó chừng là Minh tiền. Nhưng là từ chối như thế nào cũng được, nếu nhận đối phương cũng để , vì thế đành phải đau khổ nhận tiền.

      Sau khi rời khỏi ngôi nhà đó, liền nhanh chóng chạy về nhà. . . .

      Khi trở về nhà mới dám lấy tiền trong túi ra, quả nhiên hoàn toàn biến thành minh tiền, sợ tới mức hung hăng rùng mình cái.

      "Sau đêm đó, ta liền bị sốt cao, vẫn là Diêm đại ca đến cứu ta."
      Chương 14: Nữ tử bị gia bạo.

      Editor: Trúc Ly

      Đường Cẩn nghe Lam Ngân kể khi mới vào nghề được tháng liền gặp được “Chuyện thú vị” ấy giống y như là nghe kể chuyện ma vậy, là rất kích thích! Chẳng qua nếu đổi lại là nàng, phỏng chừng nàng sợ tới mức ngất ngay lập tức ở bãi tha ma luôn ấy chứ!!

      “Bây giờ cũng còn sớm, đệ cũng phải trở về, buổi chiều còn phải giao hàng cho mấy nhà nữa, đại ca đại tẩu Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tạm biệt.” Lam Ngân đứng dậy bái biệt, cũng quên nếu Đường Cẩn có thời gian đến cửa hàng giấy trát của tham quan.

      Mà cửa hàng giấy của Lam Ngân buôn bán ngày càng tốt, nhà ba người bọn họ đều làm kịp, cũng nhờ có Diêm Liệt dạy cho ít kiến thức có liên quan đến tang , cho nên còn cả kiêm chức giúp đỡ người chết làm chút chuyện thập liệm.

      Tỷ như từ diệp ngực của xác chết có chứ ngũ cốc, Diêm đại ca đó là vì ăn con gà vàng núi* mà chết.( nguyên văn là qua kim kê sơn nhưng mà ta ko hiểu câu này nên ta dich nguyện nghĩa luôn, còn bạn nào biết gợi ý cho ta với, để ta sửa lại.)

      Ngoài ra, còn phải đốt cho linh hồn người mất tổng cộng ba cân sáu lượng tiền giấy để họ mua đường

      Những điều này đều là do Diêm đại ca chỉ dạy, cho nên cửa hàng của buôn bán càng ngày càng tốt. cũng tính tìm người giúp đỡ công việc của mình, bằng rất nhanh phải chuẩn bị những thứ mà người chết thường dùng cho chính mình luôn ấy.

      Lúc này, Đường Cẩn có việc gì phải làm nên đành ngồi trước bàn, hai tay chống hai má nhìn Diêm Liệt ở đối diện nghiêm túc lấy bút viết chữ, rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao có thể hiểu được nhiều thứ như vậy? ? Lại còn hiểu được tất cả vận tác (vận hành + thao tác) của phủ, đây chưởng quầy bình thường sao?

      Hơn nữa bên người còn có cả đôi quỷ đồng tử theo, cho nên thân phân của chắc chắn là đơn giản a!!

      “Làm sao vậy?” Diêm Liệt bị nàng nhìn đành phải dừng bút lại hỏi.

      , có gì!” Đường Cẩn tiếp tục chống cằm, khuôn mặt bắt đầu trở nên háo sắc cách quang minh chính đại.

      Nàng sống ở khách sạn Hoàng Tuyền rất vui vẻ, mà chủ yếu là người nơi này đều rất tốt, giống như những người trong thành, chẳng qua cũng thể trách bọn họ được, bọn họ đều là vì bảo vệ người nhà, nếu đổi lại là nàng nàng cũng làm như vậy.

      lúc sau, Lam Ngân quay lại còn mang thao nữ tử, nàng kia khóc rất thương tâm, Đường Cẩn tiến lên hỏi: “Là ai vậy?”

      “Đệ đường trở về gặp nàng ấy muốn treo cổ tự sát, nên cứu nàng xuống, sau đó liền đưa nàng đến đây.” Cũng may là cứu kịp, bằng nàng ấy cũng tìm Diêm Vương báo danh rồi.

      “Vị phu nhân này, vì sao ngươi muốn tự tử?” Đường Cẩn đỡ nàng ấy đến bàn phía trước ngồi liền hỏi, thuận tiện rót chén nước để ở trước mặt nàng ấy.

      Đường Cẩn thấy miệng nàng ấy bị sưng, gương mặt có mấy chỗ bị bầm tím, chắc chắn là có người thi bạo nàng ấy rồi, “Đây là làm sao vậy?”

      Diêm Liệt đưa tay dò xét nhìn, : “Nhìn xem, nhất định là có người thi bạo nàng ấy.”

      "Buồn cười! Lại có người dám đánh nữ nhân!”

      “Là phu quân nàng.” Diêm Liệt trở lại vị trí của mình ngồi.

      “Ngài là phi phàm, ngay cả chuyện này cũng biết. . . . .” Đầu tiên vị phu nhân kia ngẩn ra, sau đó gật đầu cái : “Phu quân thiếp thân là người thích uống rượu, mỗi khi uống rượu trở về luôn muốn đánh thiếp thân. . . . .” Vị phu nhân đó đến đây liền che mặt khóc ồ lên, “Thiếp thân. . . Thiếp thân chịu nổi được nữa, nên trong đầu mới có ý niệm muốn chấm dứt hết thảy bỏ chạy đến đây tự tử. . . . .”

      “Chuyện này đáng giận, nam nhân mà đánh nữ nhân ngay cả cẩu cũng bằng mà.” Cuối cùng, lại tiếp tục hỏi: “Mà tại sao các ngươi lại biết nhau?”

      “Là vì cha mẹ chi mệnh và lời người mai mối .” Vị phu nhân đó lấy khăn tay khẽ lau nước mắt mặt .

      “Cho dù hôn nhân này phải ngươi làm chủ, nhưng cha mẹ ngươi và bà mối cũng phải biết được phẩm hạnh của đối phương chứ!”

      “Bọn họ đều đối phương tướng công tốt, nhưng lại nghĩ tới khi gả chưa đến nửa năm thiếp thân bị đánh nhiều lần như vậy.”
      Hale205 thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 15: Bị đánh lần nữa.

      “Buồn cười, cho nên mới nam nhân trước và sau khi thành thân đều có hai gương mặt, trước khi thành thân vẫn luôn duy trì tốt hình tượng, còn sau khi thành thân liền lộ nguyên hình.” Đường Cẩn vì vị phu nhân kia mà cảm thấy tức giận bất bình, nhưng vẫn quên quay sang Diêm Liệt :“Người là ngoại lệ.”

      Làm Diêm Liệt dở khóc dở cười.

      Nghe đến đó, vị phu nhân đó khóc càng thương tâm khổ sở.

      “Vị phu nhân này, ngươi trằm ngàn lần đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nếu bây giờ ngươi chấm dứt tánh mạng của mình, cũng khống có nghĩa là mọi thứ đều kết thúc, hãy tin tưởng bọn ta.” Người muốn phí hoài bản thân mình nhưng lại phải chết uổng mạng ở Địa Ngục, đành lấy khủy tay huých bên dưới Diêm Liệt, : “Giải quyết như thế nào?”

      Diêm Liệt cũng vội vã trả lời, mà là bấm tay tính toán rồi mới lên tiếng trả lời: “Phu nhân đừng vội tìm cái chết, lần này ngươi trở về phu quân ngươi đánh ngươi lần cuối cùng, khi đánh xong cũng bao giờ đánh lại ngươi nữa.”

      Đối với câu kia, Đường Cẩn và Vương Lâm thị đều sợ đến ngây người, “Đánh cũng đánh nhiều lần rồi, làm sao có khả năng?”

      “Cứ thử xem sao?” Đôi môi diễm của Diêm Liệt gợi lên, để lộ nụ cười mỹ lệ.

      “Đúng vậy, vị phu nhân này nghe theo lời của Diêm trưởng quầy tuyệt đối có sai! Tại hạ lấy nhân cách chính mình ra cam đoan với ngươi!” Lam Ngân vỗ ngực .

      Vì thế Lam Ngân hộ tống vị phu nhân đó về nhà.

      biết vì sao Đường Cẩn phi thường tin tưởng người trước mặt này, theo mỗi câu của , những việc định đoạt, tất cả đều có nguyên nhân. Nhìn có vẻ ốm yếu, bô dạng giống như tùy thời ra , nhưng khi bắt đầu xử lý công chuyện lại tia bất loạn, thoạt nhìn hoàn toàn có thể dựa vào nha.

      Truyện đuọc post ddlqd và wattpad

      Lão Thiên gia đối xử với nàng tệ, chẳng lẽ khi nàng chết , rồi đến thời đại này là vì ở cùng chỗ với ??

      Ta kháo! biết cảm giác hạnh phúc này xuất từ đâu nữa!! Nhanh chóng tán ! Tán !

      “Qủy đoản mệnh, vị phu nhân kia bị đánh là có nguyên nhân gì sao?”

      Diêm Liệt gật đầu : “Việc vị phu nhân kia bị gia bạo nhiều lần mà chúng ta thấy, cũng thực là bi thảm, bởi nàng ấy cũng làm việc gì sai, còn tướng công nàng uống rượu liền đánh nàng ấy, là rất tốt. Nếu như là người theo chính nghĩa, nhất định phải đứng ra bên vực kẻ yếu cho nàng ấy.”

      Đường Cẩn gật đầu, bất quá nàng như vậy cũng là vì có ở đây, nếu nàng tìm tướng công người ta để bênh vực kẻ yếu, vậy người bị đánh nhất định là nàng!

      tới đây, Diêm Liệt cũng nghĩ tiếp nữa, trực tiếp dừng lại, xoay người bước nhàng lên lầu: “Này, ngươi đâu vậy?”

      ngủ.”

      “Nhưng ngươi chưa xong đâu. . . . “ Có thể hay đừng chỉ có được nữa vậy chứ, thiệt là sốt ruột chết người mà.

      Sau khi Lam Ngân , Khách sạn liền trở nên vắng vẻ, Diêm Liệt ngủ ở lầu, nên nàng chỉ có thể tìm bọn Phong Hoa Tuyết Nguyệt chơi. Quân doanh cách đó vài dặm xa thường truyền đến tiếng vang phía chân trời, thanh hò hét phấn chấn lòng người.

      Truyện đuọc post ddlqd và wattpad

      Ngày thứ ba sau đó, vị phu nhân kia lại tới nữa, lần này là tự xe ngựa nhà mình đến. Lúc Đường Cẩn mở cửa liền nhìn thấy vị phu nhân đứng bên ngoài, khỏi ngẩn ra, “Phu nhân đến từ khi nào vậy?”

      “Thiếp thân đến đây có hơi sớm, cho nên ngượng ngùng gõ cửa.”

      “Mau vào ngồi , ta gọi phu quân ta đến.” Đường Cẩn dứt lời, bịch bịch bịch lên lầu, lại bịch bịch bịch kéo người xuống.

      Nhìn bộ dáng Diêm Liệt còn buồn ngủ, ràng là vừa mới tỉnh ngủ, phu nhân hướng bọn họ lễ phép vái chào : “Thiếp thân đặc biệt đến cảm tạ phu thê hai người, nếu có các người, thiếp thân và phu quân phải dương cách biệt rồi.” Lần này nhìn khí sắc của cị phu nhân này tốt hơn nhiều so với trước kia, sắc mặt hồng nhuận, khóe miệng luôn cười, chắc chắn là hạnh phúc nên lời rồi, cách khác chính là lời của Diên Liệt cũng linh nghiệm??

      Chương 16: Vợ chồng cũng là duyên.

      Ba ngày trước sau khi nghe theo lời Diêm Liệt , nàng ta liền trở về nhà, tướng công nàng sau khi uống rượu xong khi về nhà xác thực lại đánh nàng ta.

      Lúc nàng ta cảm thấy nản lòng thoái chí, tướng công nàng ta đột nhiên dừng tay lại, thấy nương tử mình khóc đột nhiên cảm thấy áy náy, “Nương tử, thực xin lỗi, ta, ta bao giờ uống rượu nữa, bao giờ đánh nàng nữa.”

      Quả nhiên, sau đó tướng công nàng ta có đụng chạm đến rượu nữa, cũng động thủ đánh nàng ta, lại còn rất thương nàng ta, bản thân dường như thay đổi hoàn toàn.

      Phu nhân cảm thấy kỳ quái, tướng công nàng ta làm sao đột nhiên liền thay đổi như vậy.

      Vì thế nàng ta mang theo cái túi chạy tới khách sạn Hoàng Tuyền hỏi hai vợ chồng bọn họ, Đường Cẩn cũng tỏ vẻ tò mò hỏi, “Đúng vậy, quỷ đoản mệnh, rốt cục chuyện gì xảy ra?”

      Diêm Liệt : “Kiếp trước tướng công nhà nàng là con ngựa, bởi vì kiếp trước nàng rút roi đánh nó ngàn roi, đời này nó đầu thai làm tướng công ngươi, nên cũng muốn đòi nợ ngàn roi này.”

      ra là thế, ta hiểu được, khó trách lần cuối cùng đánh được nửa liền ngừng lại, có lẽ đánh xong ngàn lần.” (Chị này chịu đựng giỏi thiệt!!! Ngàn roi đó nha T_T)

      Sau khi nghe xong, Đường Cẩn đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai là như vậy a!

      Trước khi vị phu nhân kia còn để lại túi ngân lượng to, nhưng khiến cho Đường Cẩn cao hứng hơn là bởi vì Diêm Liệt nàng là lão bản nương, cho nên số tiền này để nàng thu.

      Truyện được post ddlqd và Wd

      “Quỷ đoản mệnh, vậy vạn nhất người ta muốn nhận quả báo, bản thân mình lại cố gắng tận lực vì gia đình, tướng công lại đối xử với người ta như thế, ngừng oán hận, hai bên chẳng những căng thẳng, trái lại còn kết oán lớn hơn nữa, vậy làm sao?”

      Diên Liệt tiếp tục phổ cập cho nàng chút về phương diện nhân quả.

      Vợ chồng là duyên, thiện duyên ác duyên, vô duyên tụ.

      Nhân gì, quả gì.

      Đời này có thể gặp được hiền phu huệ thê, chẳng qua kiếp trước bọn họ kết được thiện duyên. Mà nay gặp phải ác phu kém thê, cũng là vì kiếp trước chính mình thiếu nợ bọn họ.

      Dường như nàng cũng có thể lý giải được chút, nếu có người làm việc thiện, hẳn gặp được nhân duyên tốt, bởi đời đời kiếp kiếp đều tu hành đúng, luôn kết thiện duyên rộng rãi, như vậy người báo ân tự nhiên liền nhiều hơn, nếu có thê tử kết tóc, có thể là kiếp trước dốc sức giúp đỡ nàng, kiếp này liền được báo lại ân đức, tự nhiên chiếu cố hơn, mà gia đình luôn hòa thuận.

      Nghe đến đó, Đường Cẩn khong khỏi cảm thán: Đây chính là gieo nhân nào gặp quả nấy a!

      như vậy, nếu gặp bạn đời như ý, chả nhẽ lại phải tự xem xét lại chính mình?? Nếu phải kiếp trước chính mình mắc nợ người ta, người ta cũng có khả năng ghi tạc trong lòng, đời này cũng thể tìm mình đòi lại công đạo?!

      “Vậy thích người, có phải cũng là do có nhân quả bên trong ?”

      Truyện được post ddlqd và Wd

      “Ví dụ như là, kiếp trước có thư sinh thiên kim nhà giàu. Nhưng là, thiên kim nhà giàu lại làm tổn thương thư sinh, bỏ thư sinh lại kết hôn sinh con với nam tử mộ đăng hộ đối khác. Vì thế kiếp này, thời điểm nàng ta gặp lại cũng hiểu vì sao lại thích , mà lại làm tổn thương nàng ta, cuối cùng là bỏ nàng ta, làm cho nàng ta thương tâm khổ sở.”

      “Vậy có phải kiếp trước của ta thiếu nợ ngươi cái gì, cho nên kiếp này người tìm ta đòi nợ, sau đó chúng ta liền kết làm phu thê?” Đường Cẩn tò mò hỏi.

      “Cũng có, duyên phận chúng ta kiếp này mới bắt đầu.”

      “Nha~ ra là trăm năm tu cùng thuyền vượt, ngàn năm tu cùng chẩm miên.*” xong câu đó, Đường Cẩn cũng ngượng ngùng nở nụ cười, hắc hắc.

      Hay câu trăm năm tu cùng thuyền vượt, ngàn năm tu cùng chẩm miên. Trong lòng Diêm Liệt có cách, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét tà mị lại bất giác mỉm cười.

      (*): Trăm kiếp tu được chung thuyền, nghìn đời tu được gối giường ngủ chung.
      Hale205 thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 17: Cư nhiên là huynh đệ!

      “Nha----Đáng ghét----” xong, Đường Cẩn xấu hổ, thân thủ như Như Lai Thần Chưởng chụp ngã xuống đất. Sau đó giật mình hoảng sợ, vội vã chạy đến xem : “Quỷ đoản mệnh, ngươi sao chứ?”

      “A, xem ra các ngươi khỏe mạnh nha!” biết khi nào ngoài cửa xuất thiếu niên tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh da trời, khóe môi thủy chung mỉm cười giống như mang theo chút gió xuân, đôi mắt xanh thẳm sáng ngời trong suốt.

      Diêm Liệt còn giả bộ bất tỉnh, vừa nghe được giọng này liền thể tỉnh lại, giống như là bị Đường Cẩn hung bạo, người này cư nhiên dám lừa nàng!

      Đường Cẩn đứng ở phía sau quầy, chống má cùng Phong Hoa Tuyết Nguyệt háo sắc nhìn chính diện hai người ngồi chuyện.

      thể tin được!! Bọn họ cư nhiên là huynh đệ!! Bất quá hai người này đều là rất dịu dàng, nhìn bộ dáng cũng rất tốt, làm cho nàng khó có thể lựa chọn, biết nên người nào mới tốt.

      “Đệ cứ vậy mà xuống đây sợ bọn họ trách tội sao?” Diêm Liệt bóc hạt dẻ, nâng chén uống ngụm trà, khí tại có chút kỳ quái, Phương Linh ngồi đối diện còn nghẹn cười đếm mức khó chịu, khuôn mặt đều đỏ lên rồi.Truyện được post ddlqd & wd

      “Muốn cười cười .” Diêm Liệt cho cái xem thường, còn phải là tại .

      “Ha ha ha ha. . . . .” Phượng Linh ôm bụng cười lên tiếng, “Ai, Ai khiến cho Tứ ca huynh hở chút phải giả bộ bất tỉnh vậy.”

      Diêm Liệt quay mặt qua chỗ khác, nhìn Đường Cẩn cười ôn hòa, thấy nàng giơ ra cái nắm tay, sau đó trở lại vẻ nghiêm mặt rồi : “Có chuyện gì mau.”

      “Thực hâm mộ huynh, tự mình ở nơi này có biết bao tự do tự tại, tại còn tự mình cưới thê tử, tốt tốt, mà đệ cũng thể đến uống chút ly rượu mừng sao?”

      “Uống chỗ nào?”

      “Chỗ cũ .”

      “Tiểu Cẩn, ta và Phượng Linh ra ngoài chuyến, tối nay trở lại.”

      “Buổi tối phải nấu phần của ngươi sao?”Truyện được post ddlqd & wd

      cần, nghỉ ngơi sớm chút, cần chờ ta.” Diêm Liệt tới cửa xoay người lại, câu mập mờ khiến Đường Cẩn ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, thầm: “Ai muốn chờ ngươi a.”

      ##

      “Bây giờ giờ nào rồi, bọn họ uống rượu ở nơi nào vậy? Thân thể quỷ đoản mệnh kia còn có bệnh vậy mà cũng bắt chước uống rượu, là buồn cười!”

      Buổi tối, Đường Cẩn vẫn ngồi ở dưới lầu chờ Diêm Liệt trở về, bụng cũng muốn hỏa luôn rồi.

      “Hay là phủ. . . . .” Tuyết Nguyệt vừa thốt ra, mà lúc Phong Hoa muốn ngăn cản còn kịp rồi.

      “Ngươi! ! Cái gì! Vậy!” Ánh mắt giết người của Đường Cẩn chuyển tới , chẳng qua ba giây sau trong nháy mắt thái độ liền chuyển biến, ánh mắt như phát điện : “Hay là chơi ? Địa phương kia ta có thể hay ?”

      “Có thể nha, ngài có bát tự thuần , có thể tự do ra vào phủ.” Sau khi Phong Hoa nhìn thấy vẻ mặt Đường Cẩn cảm thấy dù có ngăn cản cũng hữu dụng.

      “A tây! Vậy thôi!” Đường Cẩn ý chí chiến đấu sục sôi .Truyện được post ddlqd & wd

      Đợi Phong Hoa Tuyết Nguyệt đưa nàng đến miệng giếng ở bên ngoài thể tin được hỏi: “Ngươi cái miệng giếng này là đường đến phủ?” Ghé vào miệng giếng từ nhìn xuống, bên trong toàn là nước, chuyện còn có cả tiếng vọng lại, vì thế nàng quay đầu lại chớp mắt cười hỏi: “Đây là muốn trực tiếp để ta chết đuối rồi xuống phủ sao?”

      “Đương nhiên là phải rồi, mời ngài xem tiếp.” Phong Hoa bay tới miệng giếng, sau khi đơn giản thi triển pháp thuật cái giếng trong nháy mắt trở nên rỗng tuếch, đến ngay cả rãnh nước cũng có!

      Phong Hoa Tuyết Nguyệt nắm chặt áo Đường Cẩn bay lên, sau đó đưa người châm rãi xuống đáy giếng, xuống đến đáy giếng liền hai người bọn họ lén lút thở phào nhõm : “Ngài là nặng a.”Truyện được post ddlqd & wd

      “Đối với hai tiểu bất điểm các ngươi mà . . . . đương nhiên là nặng rồi!” Đường Cẩn khách khí liền cho bọn cái xem thường.

      Chương 18: Xuống phủ tán ?

      Sau đó nàng cũng quay đầu lại mà tiếp tục về phía trước, phía dưới này tối như mực cho nên nàng chỉ có thể dựa vào hai cơ thể Phong Hoa Tuyết Nguyệt phát sáng đường dưới chân.

      lúc gặp phải cái miệng giếng, chỉ cần lên khỏi miệng giếng là đến phủ.

      Hai người bọn họ lại đưa nàng lên.

      Giây tiếp theo, Đường Cẩn ngồi miệng giếng, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ phía trước, ánh mắt sáng rực lên đủ loại màu sắc, điều này là do những chiếc đèn lồng đường.


      Phong Hoa Tuyết Nguyệt lại phong ấn miệng giếng lần nữa, đáy giếng lập tức có nước, đây là do phong ngừa người dương gian tiến vào, cũng người phủ ra ngoài.Truyện được post ddlqd và wd

      Cũng chính vì thời điểm Phong Hoa Tuyết Nguyệt tiến hành phong ấn, có người trực tiếp bổ nhào đền Đường Cẩn, hai người cùng nhau rớt xuống, người rơi xuống nước, người còn lại trong khắc kia lại bắt được miệng giếng, cũng may mà nàng rơi xuống.

      Chẳng qua là người rơi xuống giếng kia ở trong nước liên tục phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang vọng lên miệng giếng, nước giếng này đều là đến từ sông vong xuyên, nhưng do nước giếng bị phong ấn ở , cho nên nước giếng này giống như nhan thạch nóng chảy, dùng để thiêu sống những kẻ có ý đồ muốn đến miệng giếng chạy trốn tới dương gian cho đến khi chúng thi cốt vô tồn.(hài cốt còn)

      Nhìn lại nơi này, da đầu Đường Cẩn run lên, sau đó nhờ Phong Hoa Tuyết Nguyệt giúp đỡ đưa nàng cách xa miệng giếng.

      “Vậy nước uống của chúng ta như thế nào?”

      “Đều sạch a.”

      “Vậy là tốt rồi.” Nếu nàng ói ra mất, sau đó Đường Cẩn liền đem chuyện xảy ra vừa rồi vứt qua chín tầng mây, tiếp tục nhìn xung quanh nơi này, nhà cửa nơi này màu sắc rực rỡ, nếu phải Lam Ngân từng đưa hàng giấy trát đến, nàng chắc chắn tin rằng những nhà này đều do làm!!Truyện được post ddlqd và wd

      Nàng vốn tưởng Diêm Liệt là người mô giới giữa dương gian với phủ, nghĩ tới mình lại có thể trực tiếp đến phủ như vậy!!

      Hơn nữa đỉnh đầu là mảng đen kịt, có sao cũng có trăng, nhìn về phía trước cũng có, nhìn xuống dưới lại toàn là bụi đất.

      “Nơi này là ngõ trăng hoa ở phủ, chỗ dành cho nhóm Qủy Hồn vui đùa a.”

      “. . . . phủ cũng có loại địa phương này?” Khóe miệng Đường Cẩn khỏi run rẩy, nơi để chơi đùa a!!

      “Đúng rồi, mừng chủ nhân cũng ở nơi này a.” Tuyết Nguyệt lại cẩn thận tiếp tục vạch trần chủ nhân lần nữa, nhưng lại nhận được ánh mắt sát khí tận trời, “Chủ nhân nhà ngươi thích nơi này?”

      Phong Hoa mạnh mẽ bịt miệng Tuyết Nguyệt lại, sau đó thay trả lời: “Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng, chỉ là lúc có Phượng Linh điện hạ mơi có thể đến.”

      “A, ta thấy với thân thể bệnh tật đó của chắc là vì lăn qua lăn lại ở trong loại địa phương này !” ti vi đều diễn như vậy, nam nhân và nữ quỷ ở chung chỗ bị giảm dương thọ, cho nên đây mới chính là nguyên nhân đoản mệnh ! Mẹ nó! Càng nghĩ càng bực bộ, mà nàng cũng biết vì sao lại tức giận nữa.Truyện được post ddlqd và wd

      “Nơi này lớn như vậy, làm sao tìm được người?”

      “Chủ nhân----”

      “Chủ nhân----”

      “Chủ nhân----”

      “. . . . .”Cũng biết họn họ gọi to như vậy có phải là cố ý mật báo cho chủ nhân bọn hay nữa? Vì thế nàng bọn họ cần gọi, bởi nàng cũng ngại từng nhà để tìm!

      Dứt lời, nàng bắt đầu mang theo hai người bọn họ cùng nhau tìm, lên hành lang sau đó tìm từng gian , hành lang và phòng ở đều liền với nhau, cho nên khi đẩy cửa từng nhà ra, đồng thời lại có tiếng thét chói tai khiến người ta đóng lại.

      Cho đến khi đến gian cuối cùng ở hành lang tìm được ! ! ! Thiếu chút nữa là nàng nhận ra, nhưng sau đó nàng quay đầu chạy lấy người!! Bởi vì cư nhiên cùng với đám nữ nhân xinh đẹp trang điểm chơi đùa, lại còn chơi đùa rất vui vẻ, tinh thần cũng phi thường tốt, hoàn toàn có bộ dạng như bình thường, giống như lúc nào cũng có thể bệnh chết.Truyện được post ddlqd và wd
      Hale205 thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 19: cước đoạn tử tuyệt tôn.

      Trong nháy mắt đó mộ bụng Đường Cẩn toàn là hỏa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt phía sau nhìn, thấy Đường Cẩn tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng lên luôn rồi.

      Lại có nương vui đùa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa hỏi: “Ai vậy a?”

      Diêm Liệt cũng nhìn qua, kết quả nhìn thấy tiểu Cẩn đứng ở cửa, sợ tới mức muốn ngất , vẫn là Phượng Linh đưa tay đỡ , chính là cố ý cho ngã xuống ngất , “Huynh thấy chiêu này rất thú vị nên lần nào cũng sử dụng vậy sao?”

      “Ta thích!”

      “Được, vậy huynh tự mình xử lý chuyện này .” Phượng Linh khách khí bỏ ra, sang bên đứng, cũng quên ôm thắt lưng nương, lại uống thêm chút rượu.

      “Tiểu Cẩn, sao nàng lại tới đây?” Mắt hung hăng liếc Phong Hoa Tuyết Nguyệt cái, nếu phải bọn họ , có khả năng tiểu Cẩn biết ở trong này.

      “Ta là tới tìm ngươi về nhà, cho dù ngươi thích uống rượu cũng phải có mức độ, giờ cũng đến giờ tý rồi.” Whocare? Bình tĩnh bình tĩnh, phải cố gắng bảo trì mỉm cười.

      “Đó là thời gian ở dương gian, thời gian chúng ta ở nơi này cũng qua gần năm rồi.” Phượng Linh lại tiếp tục thêm câu như Sát Thiên Đao bỏ đá xuống giếng nữa. “Thời gian ở phủ làm sao có thể so sánh với dương gian được?”Truyện chỉ post tại ddlqd và wd.

      “. . . . .”Khóe miệng Đường Cẩn khỏi co rút, mắt cười mị: “ sao? Thân thể vẫn chịu được sao?”

      “Đúng vậy nha, tẩu chỉ cần chớp mắt cái là qua mất mấy tháng rồi.” Phượng Linh tiếp tục bỏ đá xuống giếng.

      “Còn phải là vì muốn ta bồi đến.” Diêm Liệt ràng đem trách nhiệm đẩy qua bên người Phượng Linh, ai bảo đứng bên bỏ đá xuống giếng, còn nghiện rồi phải ?

      Nhưng mà những lời sau đó, Đường Cẩn nghe vào, liền đạp cước đoạn tử tuyệt tôn !

      Diêm Liệt thống khổ hai chân kẹp lại, muốn chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng chỗ đó là rất đau! Nên cũng thể được.

      Phượng Linh vô tâm vô phế ở bên chợt đứng lên cười, “Tứ ca, huynh thú được nữ nhân rất đáng .”

      Đường Cẩn thở phì phì rời , Phong Hoa Tuyết Nguyệt theo sát phía sau nàng cũng dám nửa câu.

      “Quỷ đoản mệnh chết tiệt, chơi đùa như vậy mạng dài mới là lạ, chẳng qua tốt nhất là chết sớm chút, như vậy tất cả tài sản của ngươi đều là của ta, hừ.”

      “Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chúng ta trở về.” Đường Cẩn xoay người, thấy trước mặt mình là thiếu niên.Truyện chỉ post tại ddlqd và wd.

      Chỉ thấy trang phục thiếu niên này bó sát người, dáng người cường tráng, nét mặt biểu tình, ngũ quan đoan chính góc cạnh ràng, tóc đen được quấn lên cao, chân mày kiếm tà phi nhập tấn(*), hồng mâu như máu ánh mắt như kiếm, thân sát khí giống như Tula từ trong Địa ngục ra.

      (*): Chỉ lông mày hơi xếch vào trong tóc mai.

      Hai người nhìn nhau, Đường Cẩn còn chưa kịp phản ứng đột nhiên bị người ta bắt được, “Shù” chút bay lên cao.

      “A a a a a___” Tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo vang vọng qua cả con phố.

      Phong Hoa Tuyết Nguyệt trơ mắt nhìn Đường Cẩn bị người ta xách phía sau sau áo bay lên cao mang , xong rồi xong rồi! ! Sau đó bọn họ nhanh chóng bay về hướng chủ tử bẩm báo.Truyện chỉ post tại ddlqd và wd.

      “Người nọ là ai?” Diêm Liệt nhíu mày hỏi, nghiễm nhiên mặt tia vui đùa.

      “Có thể xâm nhập địa bàng của huynh, nhất định phải hạng người đơn giản, hơn nữa người bắt Tứ tẩu hẳn là nhắm đến huynh rồi.” Tay Phượng Linh chiết phiến(*) quạt chút chút.
      (*): Quạt xếp

      “Lão thất, đệ trước , lần khác gặp lại sau.”

      biết.” Phượng Linh xong, xoay người hóa thành Hỏa Phượng Hoàng bay mất.

      Cùng lúc đó, Đường Cẩn bị người ta đưa ra ngoài ngàn dặm, dọc đường chỉ lo thét chói tai, cũng chữa kịp kêu cứu mạng, vừa quay trở lại là rời khỏi phủ trở lại dương gian.Truyện chỉ post tại ddlqd và wd.

      “Này, ngươi là ai, nhanh thả ta xuống dưới, ngươi biết ta là ai hay , cư nhiên đến phủ bắt ta . . . . .” Đường Cẩn lại tiếp tục bên tai người ta thét chói tai, bên cạnh lỗ tai người ta la hét.

      Chương 20: Bị bắt!

      Truyện được post Diễn Đàn LQD và Wattpad!

      “Ầm ỹ chết được!”

      Bị nhân gia khách khí ném đất, liên tục lăn vài vòng, nếu mà nàng lăn thêm vòng nữa rơi xuống vách núi đen dựng đứng phía sau mất rồi!

      Cuống quýt lăn trở về, nhoái người về phía trước nhìn uyên cốc sâu thấy đáy bên dưới và làn gió hồng hộc thổi qua bên tai, trong nháy mắt tay chân nàng đều cứng ngắc tại chỗ, thậm chí thể nhục nhích.

      Nhanh chóng ngồi dậy, dám tiếp tục nhìn xuống nữa, đầu nàng choáng váng lắm rồi.

      “Rốt cuộc ngươi là ai? Ta với ngươi oán cừu…” Đường Cẩn khóc nức nở hỏi, nàng cũng muốn chết a, hay cứ ngã chết , nhưng mà chết kiểu này là rất khó coi!

      “Đúng là chúng ta oán cừu, muốn trách chỉ có thể trách ngươi là thê tử người kia thôi.”

      “Người kia? Này, ngươi là quỷ đoản mệnh kia sao, ngươi yên tâm , khi trở về ta hưu , như vậy ta có thể được chưa?” Đường Cẩn yếu ớt hỏi.

      “…” Nhìn vẻ mặt và bộ dang nghiêm túc của nàng, Lịch Vô khỏi nhíu mày, “Từ xưa đến nay, nào có đạo lý thê hưu phu?”

      “Vậy chỉ có nam nhân các người mới có tư cách hưu thê, vốn có nữ nhân chúng ta hưu phu sao? Cái tên đáng chết kia, ta đây chính là đóa hoa tốt trong nhà bày đặt hái, lại chạy đến phủ hái hoa, sợ mình tinh tẫn nhân vong sao?” Đường Cẩn tức giận đứng vách núi đen chửi đổng: “Đến lúc gặp Diêm vương, ta nhất định tốt bụng tiễn đưa bốn chữ chết luyến tiếc!”Truyện được post Diễn Đàn LQD và Wattpad!

      Nghe đến đó, Lịch Vô xem như minh bạch rồi, nguyên lại Diêm Liệt chứ cho nàng ta biết thân phận của , nếu cũng ra chuyện cười thế này.

      Toàn bộ phủ đều là của người kia, dương thọ của phàm nhân hay quái đều nằm trong tay , mà ngay cả những quái như bọn họ cung phải đến địa bàn để thẩm vấn, sau đó kẻ nên bị đánh vào mười tám tầng địa ngục bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, nên được làm người làm người, được làm làm , còn lại làm heo gà chó tất cả đều là do , tính.

      Đương nhiên, những điều này đều có nội quy, tựa như Thiên Đình cũng có quy định của Thiên Đình, miễn là trêu chọc đến bản thân , cũng tranh với ngươi.

      Nhưng có ai nghĩ tới năm ấy chỉ vì dòng máu thuần khiết mà bị đày đến nơi thể thấy được nhật nguyệt, rồi ngờ ở nơi đất toàn bụi bặm ở Minh giới này, có lại thể thành công nghịch tập trở thành người đứng đầu Minh giới tay cầm trăm ngàn binh?!Truyện được post Diễn Đàn LQD và Wattpad!

      Mà chuyện (LV) làm tại cũng đủ chọc giận (DL)!

      Nhưng cũng còn cách nào khác, (LV) cũng cùng đường bí lối rồi!!

      Nhắc tào tháo là tào tháo đến, đạo ánh sáng ở giữa khong trung ra, tay áo Diêm Liệt phiêu phiêu từ trời giáng xuống, chậm rãi dừng ở trước mặt thiếu niên.

      Đường Cân nhìn ngây người, thậm chí cũng quên mất phải kêu cứu, Diêm Liệt là thần tiên sao?? chỉ có thể vào được phủ, mà còn có thể bay nha…

      Diêm Liệt nhìn qua Đường Cẩn ngồi vách núi đen, thấy nàng có chuyện gì, lúc này mới hỏi: “Xin hỏi vì sao các hạ phải bắt cóc thê tử của ta?”

      “Bởi vì thê tử ta ở phủ thể ra được, ngươi có thể đưa thê tử ta đến để đổi lại thê tử ngươi.” Lịch Vô thẳng vào vấn đề .

      “Vậy ngươi thành xem, thê tử ngươi ở nơi nào trong phủ?”

      Lịch Vô dám tùy tiện bừa, nheo mắt suy nghĩ mới : “Ở quỷ giới bảo.”

      “Người chết thể sống lại, ngươi sao phải khổ như vậy chứ? Nếu ngươi buông tha nàng, ta có thể cho thê tử ngươi đầu thai sớm.”Truyện được post Diễn Đàn LQD và Wattpad!

      “Người chết thể sống lại? Vậy nàng ta sao? Nếu nàng ta chết, ngươi để nàng đầu thai hay là để nàng hoàn dương đây?” Lịch Vô tò mò hỏi.

      “Đương nhiên để nàng hoàn dương, nếu ngay cả quyền lợi này cũng dùng được, ta đứng ở vị trí này còn có nghĩa lý gì đáng ?” Vẫn còn cười cười, dương mi, có phần chế nhạo , “Các ngươi có đúng ?”

      Phong Hoa Tuyết Nguyệt liên tục gật đầu, chủ nhân gì cũng đều đúng hết!
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :