1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 34: Vá quần áo

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Thu hoạch vụ thu qua ông trời liền đổi thành dương quái khí, hôm nay u chút ngày mai mặt trời lại chói chang, biến đổi thất thường.

      Buổi sáng Lâm Thanh Uyển vừa ra mở cửa phòng bị gió lạnh bên ngoài lùa vào, nàng nghĩ, lại quay người vào mặc thêm bộ y phục.

      Hôm nay là phiên Diêu thị nấu cơm, bình thường lúc hai nàng nấu cơm đều giúp đỡ cho nhau tay. Cho nên hôm nay Lâm Thanh Uyển sau khi thức dậy liền chuẩn bị hỗ trợ Diêu thị.

      Nhưng bây giờ tình trong nhà nhiều, chỉ là làm cơm cho cả nhà, cho lợn gà ăn, phơi rau khô gì đó. Mấy ngày này mà so với mấy ngày thu hoạch vụ thu đúng là hạnh phúc ghê gớm. Ít nhất Lâm Thanh Uyển chưa bao giờ làm việc nhà nông cho là như vậy.

      Bởi vì bên này núi Lạc Hạp lạnh, thu hoạch vụ thu qua trong đất trồng được gì nữa, cho nên các nam nhân thực nhàn, phải tụ tập chỗ uống rượu chính là ở nhà đào giường lò, thông ống khói, đốn củi, chuẩn bị cho ‘Miêu đông’ kế tiếp.

      Ăn xong điểm tâm, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn liền đốn củi, hai ngày nay bọn họ mỗi ngày đều ra ngoài chặt ít củi mang về, Dương Thiết Xuyên biết chạy đâu.

      Trải qua quan sát trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Uyển thấy hành tung người đại ca này thành mê, việc đồng áng làm rất ít, là có thể trốn trốn, ngày thường cũng rất ít khi ở nhà, cũng biết cả ngày lắc lư ở nơi nào. Mãi cho đến khi có lần cãi nhau với Vương thị nàng mới biết được, ra mỗi lần Dương Thiết Xuyên mất tích phải uống rượu cùng đám hồ bằng cẩu hữu chính là bài bạc.

      Ở nông thôn dân phong đều rất tốt, nhưng cũng có ít côn đồ, du côn, Dương Thiết Xuyên chính là thường xuyên xen lẫn cùng với những người này chơi bài bạc. Nông dân đều có nhiều tiền nên chơi cũng thôi.

      Vì cái này Vương thị và Dương lão gia tử ít, nhưng mỗi lần đều là bộ mặt dày mày dạn. Đến lúc cần vẫn mất tích như thường.

      Có thể là Vương thị bi cọ xát nhiều nên hãi, bình thường rất ít quản , hai người ai cũng bận rộn, cũng biết bọn họ cùng nhau sống thế nào. Lại còn chung sống qua nhiều năm như vậy…

      Lâm Thanh Uyển giúp Diêu thị cho lợn gà ăn, đem rau khô ra ngoài phơi, trở về phòng chuẩn bị làm cho mình và Dương Thiết Trụ hai chiếc áo bông .

      Lúc nàng gả tới đây còn chưa kịp làm quần áo mùa đông, Dương Thiết Trụ có hai chiếc áo bông nhưng đều vá chằng chịt, bông bên trong cũng cứng đơ rồi. May mà trước khi nàng gả lại đây có mua bông, vải dệt, chỉ, chỉ cần mang ra làm là được.

      Lâm Thanh Uyển cầm ra hai tấm vải dệt từ trong hòm xiểng, tấm xanh đen tấm màu đỏ mận, nàng chuẩn bị trước làm cho mỗi người chiếc mỏng, loại áo bông dày chút chờ thêm vài ngày nữa nhàn rỗi lại làm.

      Lúc này Diêu thị đẩy cửa vào, trong tay cũng cầm chiếc áo bông cũ. Nhìn trời lạnh, có lẽ mọi người cũng làm như vậy.

      “Nhị tẩu, chuẩn bị làm quần áo mùa đông à?”

      Lâm Thanh Uyển mời nàng ngồi lên giường lò: “Đúng vậy, lúc ta gả tới đây chuẩn bị quần áo mùa đông, ta thấy bông bên trong quần áo mùa đông của nhị ca ngươi đều cứng rắn hết rồi, chuẩn bị làm hai chiếc.”

      Nàng cầm kéo chuẩn bị cắt vải dệt, số đo Dương Thiết Trụ nàng biết rất , về phần mình càng cần . Nàng dùng than củi vẽ vài đường vải dệt và bắt đầu cắt.

      “Hai đứa Nữu đâu?” Nàng vừa cắt vải vừa nhàn thoại với Diêu thị. Hai đứa Nữu là nàng gọi ‘Tên thân mật’ của Dương Nhị Nữu và Dương tam nữu.

      Diêu thị vừa cúi đầu luồn tay vào áo bông cũ vừa đáp: “Hai cái Nữu Nữu ăn điểm tâm xong liền nhặt rau dại rồi.”

      “Hôm nay bên ngoài gió lớn như vậy mà ngươi còn để đứa ra ngoài nhặt rau dại à?” Lâm Thanh Uyển oán giận .

      Diêu thị đầy mặt cười khổ: “Bọn nhặt thành thói quen rồi, nếu như ngày nào đó bị bà bà .”

      “Vậy mấy tiểu tử trong nhà đại phòng kia mỗi ngày chỉ biết điên chạy, hai đứa Nữu nhà các ngươi mới mấy tuổi phải làm việc cho nhà.” Lâm Thanh Uyển phẫn nộ , xong ngay cả mình đều nhịn được thở dài.” biết nên như thế nào…”

      biết nên như thế nào, người Dương gia thành thói quen loại hình thức phân biệt đối xử này. Con trai ngươi cả ngày chỉ biết chạy loạn chơi ai gì. Con ngược lại, nó mà giúp làm việc trong nhà Hà thị nữ oa mà chịu học sinh hoạt, về sau về nhà chồng gia cũng bị ghét bỏ trả về.

      Hà thị hung hãn, chuyện cũng giống người thường. Cháu mới mấy tuổi, còn chưa tới lúc bàn chuyện gả tới việc bị nhà chồng trả về. Suốt ngày ở nhà trút cho mấy đứa cái loại tư tưởng này.

      Dương Đại Nữu Đại phòng còn khá, mẹ nó được nhàn hạ, nuôi đứa cũng học theo nhàn hạ. Hai nàng Nữu Tam trong phòng kia thành như cha mẹ, mỗi ngày bị Hà thị đuổi ra ngoài nhặt rau dại, ôm rau lợn.

      Lâm Thanh Uyển cắt xong mảnh vải sau đó cầm bông lót lên .

      “Đại tỷ kia biết khi nào vậy? Ta thấy nàng ở rất lâu, nam nhân nàng mặc kệ nàng như vậy à?” Nàng lại thay đổi đề tài.

      Vừa nhắc tới chuyện này Diêu thị càng đầy mặt cười khổ: “Mỗi lần thu hoạch vụ thu sau đại tỷ về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, cụ thể khi nào trở về ta cũng biết.” Diêu thị thực hàm súc.

      cách khác đây phải là lần đầu, cũng phải là lần cuối cùng? Khuê nữ gả cho người trở lại nhà mẹ đẻ ở cái chính là thời gian, còn mang theo cả ba cái đứa . Cái này gọi là chuyện gì? Lâm Thanh Uyển có lời để .

      Nhưng cái này còn phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Dương đại tỷ này đặc biệt thức thời.

      Tới nơi này ở cũng coi như xong, chưa bao giờ mang sờ chạm nấu cơm làm việc nhà, động tay cũng coi như xong. Đằng này ả còn đem quần áo của nàng và mấy đứa đều ném cho mấy chị em dâu giặt. Nếu ngươi biểu ra chút sắc mặt nguyện ý ả liền hát niệm tới tai Hà thị, là tẩu tử đệ muội đều thích ả, ả muốn về nhà mẹ đẻ, vân vân, dù sao bằng ý nàng cuối cùng đều rơi vào đầu bao.

      Ngươi muốn về nhà mẹ đẻ ngươi liền nhanh chóng thu dọn thôi, người ta , người ta đó là cho người khác nghe, vừa còn vừa khóc, giống như người khác ngược đãi ả. Có lần ầm ĩ với Vương thị như vậy, Vương thị cho ả mặt mũi, trực tiếp cự tuyệt giặt quần áo cho ả, Dương đại tỷ liền bắt đầu nháo lên. Ngay cả Vương thị người như vậy đều bị ầm ĩ cho thể rớt răng nanh và nuốt máu. Nàng và Diêu thị là loại tiểu lâu la vẫn là thành chút , thành giặt quần áo cho người, chẳng qua có đôi khi khó tránh khỏi bực mình.

      “Đều nhịn chút , nhịn chút qua , nàng cũng thể ở nhà mẹ đẻ mãi được.” Diêu thị khuyên nhủ.

      Dương đại tỷ gả vào nơi tốt, lúc Dương đại tỷ xuất giá gia cảnh Dương gia rất kém cỏi, trong nhà có chút bạc đều cấp Dương Học Chương đọc sách, cho nên lúc đó được gả cho nhà tốt lành gì.

      ra nhà trai kia nghèo như vậy, mẹ chồng Dương đại tỷ lần sinh bệnh nặng, sau này cần uống thuốc nhiều mới vét sạch của cải. Gia đình nông dân tích cóp ít tiền vốn là dễ dàng, trong nhà nuôi cái bệnh nhân càng thêm khó khăn. Cho nên Dương đại tỷ thỉnh thoảng kéo đứa về nhà mẹ đẻ ăn ở nam nhân ả chưa bao giờ ngăn cản.

      Chung quy thiếu mấy miệng ăn cơm, có thể tiết kiệm ít lương thực, nhà lại có hai đứa con trai, tiểu tử choai choai tuổi ăn tuổi lớn, lời này sai chút nào.

      Lâm Thanh Uyển vừa định trả lời bên ngoài vang lên thanh Dương đại tỷ.

      “Nhị đệ muội, ngươi ở trong phòng sao?”

      Lâm Thanh Uyển còn chưa lên tiếng trả lời đẩy cửa tiến vào: “Ây da, tam đệ muội cũng ở đây à.”

      Diêu thị cười cười: “Trong nhà có chiếc áo bông rách, ta và nhị tẩu cùng nhau may vá.”

      Lâm Thanh Uyển đích thực muốn mặc kệ ả nhưng vẫn mở miệng mời ả ngồi, sau đó cúi đầu tiếp tục lót bông, giả bộ rất bận rộn.

      Diêu thị trước giờ là người trầm mặc nên lập tức trong phòng an tĩnh lại.

      Ai biết, Dương đại tỷ có ánh mắt chút nào, đứng tại chỗ tự quyết định.

      “Ây da, phòng nhị đệ muội bố trí tốt nha, giường lò này, tủ này, tủ quần áo này, hòm xiểng đều là mới mua , chậc chậc… đẹp mắt.” Ả để gì đó trong tay đặt bàn xuống, bắt đầu nhòm ngó khắp nơi, còn tới gian phòng bên cạnh nhìn.

      “Ai u, là ghê gớm, bên này còn có phòng tắm riêng… Ai u, còn có thùng tắm cơ đấy, nghe thứ này đắt lắm đấy, nhị đệ muội đây là hào phóng nha…”

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị liếc nhau biết nên cái gì.

      Dương đại tỷ chuyển động vòng ra, mặt tươi cười ngồi mép kháng.

      “Đại tỷ ta lớn như vậy còn chưa thấy qua nhiều thứ tốt như vậy đâu…”

      Có khoa trương như vậy sao? Chẳng qua là ít gia cụ thường dùng mà thôi, có cần phải biểu ngạc nhiên như vậy ?

      Lâm Thanh Uyển thực miễn cưỡng cười: “Đại tỷ quá khoa trương rồi, có cái gì tốt đâu, đều bài trí mấy thứ thường dùng thôi. Mấy thứ giường lò, tủ, hòm xiểng này nhà nào chẳng có, chẳng qua ở chỗ ta đây mới hơn chút mà thôi, ta và tướng công vừa thành thân còn chưa được bao lâu, mấy thứ này mới chút cũng là bình thường nha. Còn thùng tắm kia đó bản thân ta cần dùng để tắm rửa, của hồi môn mang đến, cũng đáng giá bao nhiêu tiền, có mấy tấm gỗ gắn vào chỗ có thể quý báu gì? !”

      “Của hồi môn ——” Dương đại tỷ kéo dài thanh , mặt tươi cười đến gần Lâm Thanh Uyển: “Nghe nhị đệ muội là nhị đệ mua về, chẳng lẽ còn có của hồi môn…”

      Ả vừa ra khỏi miệng liền giống như người vừa sai gì đó nhanh chóng đánh vào miệng mình. “Ai u, cái miệng này của ta là… Nhị đệ muội, ngươi cũng đừng trách móc nha, ta phải có ý đó.”

      Vậy ngươi có ý tứ gì?

      Lâm Thanh Uyển buông mặt lập tức cứng đờ, ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng. Nhưng nàng vẫn đè nén xuống, ngẩng đầu lên giật giật khóe miệng với Dương đại tỷ: “Mấy thứ hòm xiểng, của hồi môn đều là đại mua sắm cho ta, bà thân thế ta đáng thương nên thương ta. Hơn nữa tướng công thân thiết với bà, bà liền coi ta là nữ nhi gả mà chuẩn bị.”

      Đây là Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển và Dương thị thống nhất cách với bên ngoài, miễn cho người ta là Dương Thiết Trụ mua sắm cho nàng, Hà thị nghe được lại ầm ĩ.

      Dương đại tỷ ngượng ngùng mặt, vội vàng giải thích: “Ha hả… Ta có ý đó… Nhị đệ muội…”

      Lâm Thanh Uyển lại giật giật khóe miệng mở miệng hỏi: “Đại tỷ tìm ta có chuyện gì ?” Ý tứ chính là có việc gì ngươi có thể lăn.

      Ai biết người ta có chuyện.

      Dương đại tỷ cầm lấy khối gì đó bàn, bộ dáng rất thân mật với Lâm Thanh Uyển: “Ngươi thấy đó, ta quên mất. Là như vậy, xiêm y Đại Hổ nhà ta bị rách, ta muốn nhờ nhị đệ muội vá giúp ta chút.”

      Mẹ nó, chính ngươi vá được à? Còn muốn mời người khác vá giúp ngươi ư? ! Đây là tức giận trong lòng Lâm Thanh Uyển bạo lên.

      Nhưng ở mặt ngoài khẳng định thể như vậy, Lâm Thanh Uyển nhận lấy xem.

      Kỳ cần phải xem nàng cũng biết là cái dạng gì. Bộ y phục này nàng mới giặt hai ngày trước, lúc rửa cảm thán: đây là quần áo sao? Chỗ sửa đè chỗ vá, cả bộ y phục toàn chỗ sửa, nhìn ra được bộ dáng quần áo nguyên bản. Hơn nữa chỗ sửa quần áo vải cũng nát hết rồi, lúc giặt căn bản thể dùng lực, cũng thể dùng lực, bởi vì vừa dùng sức toàn bộ quần áo bung ra hết… Lúc ấy nàng còn với Dương đại tỷ, y phục này giặt được, cứ giặt mặc được, kỳ giặt cũng thể mặc. Nhưng Dương đại tỷ sao, cứ bảo nàng giặt, vì thế nàng giặt giúp ả. là giặt, cũng chính là ngâm vào nước rồi mang phơi, quần áo kia nàng căn bản dám giặt nghiêm túc, vì sợ giặt hỏng.

      Lúc Lâm Thanh Uyển xem quần áo, Dương đại tỷ xoay mặt nhìn áo bông nàng tại làm.

      “Ai u, chất vải tốt nha, bông này cũng là mới phải ? Nhét nhiều bông như vậy mặc vào nhất định rất ấm áp.” Ngữ khí mười phần khoa trương, xong còn đầy mặt hâm mộ quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển: “Xem nhan sắc chắc là đệ muội làm cho mình . Ai… Đại tỷ ta mấy năm rồi đều có thêm đồ mới, mấy đứa cháu kia của ngươi cũng vậy, quần áo đều rách thành hình, là đáng thương nha…” Đầy mặt vẻ u sầu, còn lau khóe mắt vẻ mặt đáng thương.

      Rốt cuộc lời của nữ nhân này có mấy cái ý tứ vậy? Lâm Thanh Uyển cảm giác chính mình nghe nổi nữa.

      Nhưng lúc này nàng đích thực bị nữ nhân này biến thành có kiên nhẫn, ha hả hai lần, mở miệng : “Đại tỷ, y phục này của ngươi đệ muội vá nổi, hơn nữa ngươi cũng nhìn thấy ta bận làm áo bông đấy. Hay là – chính ngươi cầm về vá ?”

      Mặt Dương đại tỷ lập tức cứng lại, giằng co nửa ngày, mắt thấy Lâm Thanh Uyển vẫn muốn trả lại. Ả mới tiếp nhận bộ y phục rách rưới kia, ngượng ngùng : “Vậy, vậy tự ta vá.”

      xong đứng lên đẩy cửa ra khỏi phòng.

      Diêu thị đầy mặt lo lắng: “Nàng lại ra thiêu thân cái gì ?”

      Lâm Thanh Uyển trợn mắt cái: “Bất kể ả ra cái thiêu thân gì, dù sao ta cũng nhịn đủ rồi.”

      với ả là mệt, trong câu mấy ý tứ, cũng biết rốt cuộc ả muốn gì.” Nàng suy sút thay đổi sắc mặt, điều chỉnh tâm tình của mình. Tâm tình tốt sáng sớm bị cái cực phẩm như vậy làm hư.

      Diêu thị muốn bĩu môi nhưng nàng vốn luôn hiền hòa đích thực làm được cái dạng này, chỉ có thể hàm súc : ” Phỏng chừng Đại tỷ muốn xiêm y này của ngươi, hoặc là muốn ngươi làm quần áo cho mấy đứa nhà họ.”

      Ánh mắt Lâm Thanh Uyển nhanh lật đến bầu trời, lật đến đau cả mắt mà còn chưa đủ biểu đạt phẫn nộ và thể được trong lòng nàng.

      “Ta đương nhiên nghe hiểu được ý tứ của ả, ta suy nghĩ tới vấn đề, sao ả lại nghĩ tới việc này?” Nàng bỏ lại bông trong tay, còn tâm trạng lót bông nữa.

      “Ả có đồ mới hay , quần áo đứa nhà ả rách rách có liên quan gì tới ta chứ? Nếu làm thẩm may cho cháu bộ quần áo cũng có gì to tát cả. Nhưng sao ả diễn xuất lại làm ta phát ói vậy chứ?”

      Diêu thị định khuyên giải Lâm Thanh Uyển trong sân truyền đến thanh Dương Nhị Muội.

      “Nhị tẩu, mẹ ta gọi ngươi đấy.”

      Hai người Lâm Thanh Uyển và Diêu thị liếc nhau.

      Hãm, thiêu thân tới rồi!
      thư hồ, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 35: Giao phong

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lâm Thanh Uyển vừa tới cửa chính phòng nhìn thấy cục diện bên trong như khai đường mở hội thẩm. Hà thị ngồi ở kháng trừng nàng, Dương đại tỷ ngồi bên cạnh lau nước mắt, Dương Nhị Muội ngồi phía sau Hà thị. Vương thị đứng ở cửa Đông phòng tò mò nhìn sang bên này, biểu tình mặt tràn đầy hả hê, miệng còn ngừng cắn hạt dưa.

      Lâm Thanh Uyển thẳng lưng vào.

      “Mẹ, ngài tìm ta?”

      Hà thị vỗ mạnh bàn: “Lúc trước cha các ngươi thế nào hả? Bảo các ngươi làm tẩu tử, đệ muội đều nhường Đại Muội chút, ngươi làm thế nào?”

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy thái dương mình giật kinh khủng, nàng hít sâu hơi, tận lực chậm lại điệu.

      “Mẹ, xin hỏi ta làm gì rồi?”

      “Ngươi còn hỏi ta ngươi làm gì hả?” Hà thị chỉ vào mũi Lâm Thanh Uyển, nước miếng bay loạn khắp nơi: “Đại Muội bảo ngươi vá giúp quần áo, sao ngươi chịu vá hả?”

      Quả nhiên!

      Dương đại tỷ, ngày nào mà ngươi làm cái thiêu thân là được phải ?

      Lâm Thanh Uyển kiên nhẫn : “Mẹ, bộ quần áo kia căn bản là thể vá được nữa, vải giãn nát hết rồi, chỗ nào cũng đặt được kim vào được.”

      “Làm sao lại đặt kim được chứ? Ngươi muốn làm cứ việc thẳng! Ngươi có công phu làm quần áo cho chính ngươi vậy mà lại có công phu vá quần áo giúp chị ngươi hả?” Hà thị coi trời bằng vung, đổ ập xuống chỉ toàn tiếng quở trách: “Có người làm em dâu như ngươi sao? Ngươi chính là cái bất kính!”

      Diêu thị yên lòng cũng theo lại đây, đứng bên cửa nhìn vào bên trong nhìn.

      Nghe đến đó nàng nhịn được chen miệng: “Mẹ, bộ quần áo kia ta cũng xem rồi, vá được nữa. Nhị tẩu là người như thế nào ngài cũng ràng, có thể vá nàng có thể giúp sao? !”

      Có thể giúp Lâm Thanh Uyển chuyện như vậy, đối với Diêu thị mà đúng là khó có được. Bình thường tại trước mặt Hà thị, nàng đều sắm vai trầm mặc vô hình, chỉ làm việc lời nào.

      Mắt tam giác Hà thị phen trừng qua: “Liên quan gì tới ngươi, làm việc cho ta. Ngươi xem qua cái rắm ấy, nếu ngươi biết chuyện cũng tới mức bây giờ còn sinh được cái trứng?”

      phát trúng ngay, Diêu thị lập tức choáng váng, miệng run run muốn cái gì đó, nhưng nên lời, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương.

      Lâm Thanh Uyển quay đầu lại nháy mắt với Diêu thị, ý tứ bảo nàng cần quản chuyện này, miễn cho nàng ăn phải ‘Liên lụy’.

      Diêu thị đành phải tránh ra, trong lòng vội ghê gớm muốn tìm người tới hỗ trợ, nhưng sáng sớm Dương Thiết Trụ chặt củi cùng nam nhân nhà nàng rồi. Cuối cùng vẫn là yên lòng về Lâm Thanh Uyển, đành phải đến cạnh giếng múc nước, thuận tiện nhìn động tĩnh trong nhà chính.

      Hà thị thu thập xong Diêu thị, lại xoay đầu tiếp tục thu thập Lâm Thanh Uyển.

      “Ngươi tới quần áo rách ta còn chưa nhớ tới. Ngươi mang quần áo Đại Hổ giặt rách, bắt ngươi đền bộ là tốt lắm rồi, bảo ngươi vá lại làm sao?” xong quăng bộ quần áo rách mướp kia tới, đập thẳng vào mặt Lâm Thanh Uyển.

      “Ngươi cầm về vá cho ta, vá được đền bộ khác cho ta!”

      Y phục rách rưới từ mặt rơi xuống đất, Lâm Thanh Uyển từ từ nhắm hai mắt, tức giận đến cả người run lập cập.

      Lúc này thanh Dương đại tỷ truyền lại đây: “ cần, cần nhị đệ muội đền, giặt hỏng rồi thôi, đều là thân thích…” Trong thanh còn làm bộ khóc thút thít: “… Chỉ là Đại Hổ có quần áo mặc rồi… hu hu hu…”

      “Như vậy sao được? Nàng giặt hỏng phải để nàng sửa cho Đại Hổ.” Hà thị đảm nhiệm nhiều việc vung tay lên : “Thôi, ngươi cần vá nữa, trực tiếp làm bộ mới . Bây giờ trời trở lạnh, cần làm áo mỏng, làm bộ áo bông .”

      Nghe đến những lời này, Lâm Thanh Uyển lập tức tức cười.

      Đúng là người kì ba nơi nào cũng có, Dương gia đặc biệt nhiều nha.

      Nàng là đương còn chưa câu nào đâu mà bọn họ đặt tội danh cho nàng. Bên này kẻ vá được làm bộ mới, bên kia vị trực tiếp tuyệt hơn, tới lui đều là giặt hỏng rồi thôi cần đền, trực tiếp cho nàng biết tình cảnh. Hà thị càng thêm khôi hài, trực tiếp cần vá, làm bộ mới, còn cái gì mà trời lạnh rồi cần áo mỏng muốn áo bông.

      Nàng ha hả trong lòng, ra ầm ĩ ầm ĩ lại trọng điểm là ở chỗ này —

      Nhưng là, nhưng là vì sao các ngươi hỏi ý kiến của người trong cuộc ta đây hả?

      Lâm Thanh Uyển mặt thay đổi ném bộ y phục kia lên bàn, mở miệng với Hà thị: “Mẹ, nếu là có chuyện gì ta trở về phòng đây. Về phần quần áo của Đại Hổ, ta cảm thấy nếu Đại Hổ là con đại tỷ vẫn là nên để đại tỷ làm mới tốt.”

      “Vậy cũng được, ngươi mang vải dệt và bông đến cho đại tỷ ngươi.” Hà thị cho rằng Lâm Thanh Uyển đáp ứng , thấy mục đích đạt được nên cũng rất dễ chuyện.

      Kỳ Hà thị cũng rất nguyện ý chống lại người con dâu này, là sợ chọc giận Dương Thiết Trụ, hai là chống đối với người con dâu này luôn thắng được, thường xuyên mảnh vụn tìm được còn bị tức nổ mắt. Lần này phải khuê nữ bà chạy tới khóc kể lể, Lâm Thanh Uyển mang quần áo của Đại Hổ giặt rách bảo bà hỗ trợ, bảo bà nhăn mặt cho nàng xem, bà cũng tìm tới Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển phiêu mắt nhìn bọn họ, nghĩ, sau đó biểu ra ngoài bộ dáng phi thường nghiêm túc.

      “Vải dệt và bông chỗ ta có nhiều, ta cảm thấy vẫn là đại tỷ tự mình lên trấn mua mới tốt.”

      “Vậy cũng được, ngươi lấy bạc tới .” Hà thị cảm thấy chính mình biểu tương đối thiện giải nhân ý. Cũng chính là đối đãi với Lâm Thanh Uyển bà mới dễ chuyện như vậy, đổi thành Diêu thị sớm bị bà mắng cho trận hận thể cắm đầu xuống sông chết đuối.

      “Bạc?” Lâm Thanh Uyển vẻ mặt nghi hoặc: “Làm sao lại lấy bạc của ta? Đại Hổ muốn làm quần áo mới, phải đại tỷ tự mình bỏ tiền sao?”

      Hà thị rốt cuộc hiểu được ý tứ Lâm Thanh Uyển, Dương đại tỷ ở bên cạnh réo rắt thảm thiết khóc lên…

      “Giỏi lắm, ra ngươi đùa lão nương!”

      ra bây giờ ngươi mới biết được?

      Lâm Thanh Uyển giả bộ ủy khuất: “Mẹ, ngài ngàn vạn cần như vậy, con dâu có ý tứ này.”

      “Ngươi có ý tứ này, ngươi những lời này cho người nào nghe? Bảo ngươi làm bộ y phục, ngươi liền nháo thiêu thân nhiều như vậy.” Hà thị tức giận vỗ bàn, cũng lười cùng nàng vô nghĩa: “Thôi, ngươi cũng đừng giải thích nữa, thẳng , bảo ngươi làm cho Đại Hổ bộ đồ mới. Ngươi làm hay làm?”

      “Vì sao ta phải làm quần áo mới cho Đại Hổ nha?”

      “Ngươi giặt hỏng quần áo của Đại Hổ, ngươi bù cho nó bộ hả?” Hà thị phiền chán .

      “Khi nào ta đem quần áo Đại Hổ giặt hỏng ?” Lúc này Lâm Thanh Uyển thực trấn định, vừa rồi tức ác, lúc này lại tức giận.

      “Quần áo Đại Hổ phải hai ngày trước là ngươi giặt sao?”

      “Ai là ta giặt?”

      “Đại tỷ ngươi hai ngày trước bảo ngươi giúp nàng giặt quần áo, ngươi nhớ ?”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu: “Ah ——.”

      Hà thị lộ ra nụ cười thỏa mãn, cuối cùng được câu của con dâu.

      “Đúng là ta giặt, nhưng phải ta giặt hỏng.” Lời Lâm Thanh Uyển trấn định uyển chuyển.

      Hà thị vừa nghe lời này lập tức bị con dâu này da mặt làm tức giận cái té ngửa. Nhạc đệm tiếng khóc lại thê ai vang lên ở trong phòng…

      Vương thị ở bên cạnh vẫn xem trò vui, lập tức cười phun hết cả hạt dưa trong miệng ra ngoài, cười ha ha ha vỗ bắp đùi của mình.

      Lâm Thanh Uyển cũng lười ở trong này phí sức cùng bọn họ, nàng vỗ vỗ quần áo chính mình, mặt mày đạm nhạt.

      “Thứ nhất, quần áo phải là ta giặt hỏng, lúc giặt ta với đại tỷ rồi, quần áo rách giặt được. Lúc ấy đại tỷ trả lời ta như vậy…” Nàng học làn điệu Dương đại tỷ: “ sao, nhị đệ muội cứ giặt , dù sao cũng hỏng rồi.”

      “Thứ hai, phải ta làm, chậu nước bẩn đó đừng hắt lên đầu ta.” Lâm Thanh Uyển ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng mấy người kháng kia.

      Hà thị nhìn bộ dáng con dâu thứ hai này có cảm giác mình xuống đài được, con dâu cho bà xuống đài, bà lập tức thẹn quá thành giận bắt đầu khóc lóc om sòm.

      “… Làm con dâu chửi mẹ chồng kìa, mắng chị kìa… bị trời phạt đấy…”

      Lâm Thanh Uyển nhìn Hà thị đùa giỡn, kéo cao thanh của mình, tiếp lời chưa hết: “Thứ ba, ta biết — ta có vấn đề muốn thỉnh giáo đại tỷ — “

      Dương đại tỷ dừng khóc, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển hài lòng gật đầu, lỗ tai tự động che chắn Hà thị khóc lóc om sòm.

      “Đại tỷ, ngươi là khuê nữ xuất giá đúng ?”

      Dương đại tỷ lập tức có cảm giác tốt, có lên tiếng, Hà thị cũng dừng lại khóc lóc om sòm. Hai người đều nhìn Lâm Thanh Uyển, nhìn nàng chuẩn bị cái gì. Nhưng vì sao trong lòng lại có loại dự cảm bất thường đâu?

      trả lời, là đúng.” Lại phải chỉ có các ngươi mới có thể tự quyết định. Sinh ra ở thế kỷ 21 nữ tính thời đại mới, xuất thân nhi từ , có thể trưởng thành tới 28 tuổi, luôn luôn tôn thờ tôn chỉ phải bị đánh đánh lại mà là trừng mắt tất báo. Cãi nhau cũng chưa bao giờ chỉ biết khóc lóc om sòm, mắng người phun ngôn ngữ ô uế, mà là chọc đúng chỗ đau, đâm ngươi máu tươi đầm đìa mà được câu nào.

      Nếu các ngươi cho nàng thư thái, vừa hắt chậu nước bẩn lại lừa bịp tống tiền, lại là khóc lóc om sòm. Như vậy, xin lỗi —

      “Đệ muội ta tài sơ học thiển, chưa hiểu chuyện đời. Nhưng đệ muội ta vẫn là hiểu chút —” mặt tràn đầy tươi cười, tươi cười thân thiết dịu dàng. Nhưng ra lời lại là đánh thẳng mặt người, “Đó chính là —— tới nhà người ta làm khách phải giữ đứng bổn phận của mình. Ngàn vạn lần nên lên bàn ăn cơm, xuống mặt bàn chửi mẹ nó. Ai — ta hiểu, đại tỷ thông minh như vậy sao lại hiểu đạo lý này chứ? Ta nghĩ đại tỷ nhất định hiểu được đạo lý này đúng ?”

      Dương đại tỷ phải hiểu đạo lý này, mà là ả luôn luôn tin tưởng bản thân có thể ăn được mấy người tẩu tử đệ muội này. Cho dù ả ăn được vẫn còn có mẹ ả Hà thị. Ai biết đâu lại đụng phải cái muốn lật bài nay lại lật bài.

      Dương đại tỷ gì, chưa bao giờ biết mặt đỏ là gì vậy mà bây giờ lại đỏ mặt. Cũng biết là đỏ bừng hay là tức đỏ.

      Lâm Thanh Uyển nhìn sắc mặt khó coi Dương đại tỷ và Hà thị, tiếp tục cười : “Đại tỷ có thể về nhà mẹ đẻ, mấy người chị em dâu chúng ta đều là nhiệt liệt hoan nghênh, bình thường cũng đều là phục dịch ăn ngon uống ngọt. Việc nhà chưa bao giờ để đại tỷ đụng, dù sao cũng là khuê nữ xuất giá trở lại nhà mẹ đẻ sao có thể khiến ngài làm việc đâu? Ngươi phải , đại tẩu?” Nàng quay đầu nhìn về phía Vương thị.

      Nếu ngươi muốn nhìn diễn, vậy phải có chuẩn bị bị dụ dỗ.

      Vương thị nhìn thấy cảnh này buồn cười lại hết giận, bị Lâm Thanh Uyển hỏi lập tức ngây ngẩn cả người.

      Nhưng ả vẫn thành gật đầu, quang minh đại nghĩa : “Đúng vậy, mấy cái chị em dâu chúng ta luôn làm chê vào đâu được.”

      Lâm Thanh Uyển rất hài lòng Vương thị ‘Hiểu chuyện’, tiếp tục mở miệng: “Cho dù có đạo lý tẩu tử đệ muội giặt quần áo cho chị cháu trai cháu , nhưng nếu đại tỷ lên tiếng, chúng ta cũng chưa từng nể mặt đại tỷ, chung quy ngài là đại tỷ ——” làn điệu nàng lại chuyển: “Nhưng y phục này bản thân nó rách còn cứng rắn đổ lên đầu người khác. Làm như vậy, có phải là có chút tốt hay ?”
      Hale205, Nhiên Nhiên, KisaragiYue3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Lâm Thanh Uyển biết lúc này đây nàng triệt để đắc tội Dương đại tỷ, nhưng nàng để ở trong lòng. Nếu như đắc tội người khác lòng nàng phải chịu nghẹn khuất, như vậy nàng tình nguyện lựa chọn đắc tội người ta.

      Dương Thiết Trụ sau khi đốn củi trở về liền bị Hà thị gọi phòng chính trong chốc lát, đoán chừng là cáo trạng trước mặt con trai. Nhưng Lâm Thanh Uyển thấy về với nàng cái gì, cũng hỏi cái gì, bộ dạng còn rất giống ngày thường, vậy là nàng cũng coi như có chuyện gì xảy ra.

      Kỳ lúc Dương Thiết Trụ được gọi lên trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng chung quy người đàn ông này để cho nàng thất vọng.

      Trong lòng còn mạnh miệng quan tâm nam nhân này có thể hiểu hay , nhưng thực tế vẫn có chút lo lắng lý giải được, đây có lẽ chính là tâm tình của nữ nhân!

      Cho nên khi Dương Thiết Trụ dùng hành động của mình để biểu đạt ý tin tưởng vợ mình, trong lòng Lâm Thanh Uyển lập tức tràn trề mảnh xuân về hoa nở. Toàn thân vui vẻ khôn tả, vừa làm nũng, vừa mặt mày bay tán loạn, làm Dương Thiết Trụ mê muội biết đông tây nam bắc đâu cả.

      Buổi trưa ăn cơm khí rất trầm mặc. Dương đại tỷ gẩy đồ ăn, Hà thị mặt dài, Vương thị lúc ngắm Hà thị lúc lại ngắm Dương đại tỷ, trong chốc lát lại ngắm Lâm Thanh Uyển, mặt còn thỉnh thoảng biểu lộ ra nụ cười quỷ dị.

      Nhất thời Lâm Thanh Uyển bị Vương thị làm cho thể được gì, nhưng nàng cũng để ý tới ả.

      Trong khoảng thời gian này Dương Học Chương vẫn nghỉ ở nhà, lúc bàn cơm muốn tới nhà bạn cùng trường ở vài ngày, Hà thị sau khi hỏi là vị nào cùng trường, nhà ở đâu liền đồng ý.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Hà thị liền đuổi bọn họ ra khỏi phòng chính, phỏng chừng là lôi kéo con trai cưng dặn dò gì đó, mọi người càng thêm thoải mái.

      Ở trong phòng ngủ trưa lúc, Dương Thiết Trụ cùng Dương Thiết Căn lại lên núi đốn củi. Nơi này mùa đông quá lạnh, thời gian lại dài, nhân dịp tại trời còn chưa lạnh liền đốn thêm ít củi.

      Dương Thiết Trụ khỏi Lâm Thanh Uyển nhổm dậy, nàng tùy tiện vấn tóc thành búi, bắt đầu tiếp tục làm quần áo mùa đông.

      Lâm Thanh Uyển phải là người có thể giấu được chuyện lâu, cho nên nàng vẫn nhịn đến buổi tối lúc nằm giường, thậm chí hai người còn làm chút vận động, tắm rửa thu dọn xong chuẩn bị ngủ, nhưng Dương Thiết Trụ vẫn mở miệng hỏi nàng chuyện buổi sáng.

      Nàng rốt cuộc nhịn được —

      “Sao chàng hỏi ta chuyện sáng nay?” Kỳ đứa đánh khai là đáng nhất.

      Dương Thiết Trụ dùng tay vuốt tóc dài của vợ, đương nhiên biết nàng dâu hỏi cái gì.

      “Có gì phải hỏi chứ, nhất định là mẹ ta lại càn quấy bậy thôi.”

      Khẩu khí Dương Thiết Trụ là khẳng định, rất hiểu hai người kia, có thể nhịn đến bây giờ mới tìm tới vợ gây phiền phức đúng là khó có được, nhưng biết vợ trước giờ là người thông minh, cho nên chưa cho bọn họ cơ hội nào.

      Lâm Thanh Uyển nhất thời lệ rơi đầy mặt, người này quá tín nhiệm nàng!

      ra lời — là, là làm cho trong lòng người ta thấy thư thản.

      Được nam nhân sủng, nàng liền có chút ngạo kiều .

      Lâm Thanh Uyển bò dậy bĩu môi với Dương Thiết Trụ, vẻ mặt ủy khuất: “Mẹ và đại tỷ chàng kết phường bắt nạt ta —” chỉ có các ngươi biết cáo hắc trạng à, ta đây cũng biết nha.

      Dương Thiết Trụ nhất thời cực kỳ đau lòng, sờ khuôn mặt nhắn của vợ kéo nàng vào trong ngực, mặt cương nghị đau lòng đến mức nhăn nhó cả.

      “Hai người bọn họ chính là thích càn quấy bậy, nàng cần để ý tới họ, lần sau nếu lại tìm nàng gây phiền phức, nàng trốn , chờ ta trở lại xuất đầu cho nàng.” Nàng dâu của nhu nhược như vậy thể để cho người ta khi dễ!

      Nếu tại sao , cưới vợ quên mẹ. Dương Thiết Trụ chính là ví dụ tốt nhất, quan tâm tới người mẹ chọc nổi kia, vì nàng dâu, người chắn giết người, Phật chắn giết Phật.

      Lâm Thanh Uyển nằm trong ngực nam nhân, ngón tay vẽ loạn ngực , vừa lầu bà lầu bầu kể lại chuyện sáng nay.

      thêm thắt tý nào, kể ra hết những chuyện xảy ra.

      Dương Thiết Trụ sau khi nghe xong, khen ngợi vợ mình thông minh, hiểu được đánh chiến thuật vu hồi, còn khen nàng những lời kia với Dương đại tỷ chính xác, Dương Đại Muội chính là kẻ lên bàn ăn cơm xuống bàn chửi mẹ nó.

      Lâm Thanh Uyển rất hài lòng với thái độ nam nhân của mình, hai người lại nhàm chán trò chuyện hồi lâu nàng mới ngáp cái, an tâm nhắm mắt lại.

      Dương Thiết Trụ nhìn thấy nàng dâu ngủ liền đem chăn kéo kỹ lưỡng, cũng nhắm mắt lại ngủ.

      Hành động cáo hắc trạng của Hà thị, Dương đại tỷ chính thức tuyên cáo thất bại.

      Ai bảo hai người này bình thường đối xử với Dương Thiết Trụ chừa chút mặt mũi nào đâu, ai bảo hai người này thổi gối đầu phong*, quan tâm các ngươi bôi đen như thế nào, gặp phải hán tử thương vợ, vốn có đạo lý để giảng, huống chi Uyển Uyển thổi gối đầu phong* cực tốt. o(n_n)

      Vi: (*) theo ta chắc là kiểu người thỏi gió bên gối ấy
      ………
      Từ ngày đó về sau, Dương đại tỷ nhìn thấy Lâm Thanh Uyển liền đường vòng, người cũng thu liễm ít, bình thường nhìn người khác nấu cơm ả ra quơ tay múa chân bây giờ ra ngoài nữa. Ba đứa con của ả cũng thành khẩn, con Lý Yến Nhi rất ít lộ diện trước mặt người khác, luôn theo tiểu di Dương Nhị Muội, hai tiểu tử Đại Hổ Tiểu Hổ kia thấy nháo đánh nhau với mấy đứa nhà Đại phòng.

      Dương gia trước mắt là mảnh hài hòa.

      Lại thêm hai ngày, Lâm Thanh Uyển ở trong phòng suy nghĩ vài lần quyết định ngày mai lên trấn chuyến.

      Lần trước nàng ở ‘'Cẩm Tú phường'’ nhận việc thêu, nàng bớt thời gian làm xong nhưng có thời gian giao, kéo dài mãi cũng phải là chuyện tốt.

      Hơn nữa trời dần dần trở lạnh, trong nhà cũng có việc gì làm, ngoại trừ cách hai ngày làm ngày gia vụ, thời gian còn lại nàng đều nhàn rỗi. Nàng muốn kiếm chút việc về làm cũng kiếm thêm ít tiền.

      Nghĩ tới Diêu thị nàng liền với Diêu tiếng, xem nàng có muốn làm việc này .

      Tuy trong nhà này chưa ở riêng, nhưng tiền bạc ai chê cầm đau tay chứ, hơn nữa quy củ của Dương gia làm thêm thu nhập ngoại trừ những lúc ngày mùa kia chỉ dành cho nam nhân, nữ nhân tính ở trong đó. Phỏng chừng trong mắt Hà thị, nữ nhân kiếm được tiền bạc gì, cho nên các nàng lại mua bán được ít bạc, chỉ cần bình thường chú ý che giấu chút, đây chính là hầu bao của mình.

      Quả nhiên, Diêu thị vừa nghe tự nhiên là kinh hỉ vạn phần, chung quy nữ nhân nào lại có tay nghề may vá đâu, Diêu thị đương nhiên làm cũng tệ, tự nhiên muốn tích góp ít tiền.

      Nam nhân nhà nàng có tay nghề, mỗi lần nông nhàn trấn tìm chút việc vặt, tiền kiếm được rất ít, nộp lên nửa, có thể dừng tại trong tay mình lại càng ít hơn. Bọn họ thành thân mấy năm nay, tam phòng bọn họ tích góp bạc tới trong tay có thể đếm được ỏ đầu ngón tay, còn chưa đến Hà thị còn thỉnh thoảng lấy cớ bòn rút.

      Hai nữ nhân hẹn nhau ngày mai cùng trấn , vừa vặn ngày mai là phiên Vương thị nấu cơm, lại càng có hậu cố chi ưu*. Dương Thiết Trụ biết nàng dâu muốn trấn định cùng nàng, khi nghe tam đệ muội cũng yên tâm để hai nữ nhân cùng .

      Hậu cố chi ưu*: Ý nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng

      Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị kết bạn ra cửa, Hà thị hỏi các nàng làm gì, hai người đáp là trấn mua chút châm tuyến may vá áo bông cũ trong nhà.

      Đến khi ra cửa hai người nhìn nhau lén cười.

      Ngồi xe bò tới trấn , lần trước là Dương thị mang theo Lâm Thanh Uyển, lần này là Lâm Thanh Uyển mang theo Diêu thị.

      Tuy cách lần trước tận ba tháng, nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn nhớ đường.

      thẳng tới ‘'Cẩm Tú phường'’, hai người vào, Tô chưởng quỹ thế mà còn nhớ nàng.

      “Là Thanh Uyển muội tử hả? lâu gặp — “

      Tô chưởng quỹ này vậy mà tiếng gọi được tên mình, hổ là làm lão bản, bằng vào trí nhớ này và cách giao tiếp, Lâm Thanh Uyển biết sinh ý ‘'Cẩm Tú phường'’ nhất định tệ.

      “Tô chưởng quỹ, là xin lỗi.” Lâm Thanh Uyển biết mình trễ việc lâu lắm, cho dù Tô chưởng quỹ trách cứ hay trách cứ, đầu tiên nàng tỏ thái độ xin lỗi biểu ra ngoài. “Ngài xem ta làm chậm trễ lâu như vậy…” mặt dịu dàng tràn đầy xin lỗi từ đáy lòng.

      Tô chưởng quỹ rất nhiệt tình cười, có chút bộ dáng trách cứ nào.

      “Xem ngươi này, lần đó Dương thẩm ngươi sắp thành thân, ta liền biết việc này của ngươi kéo dài thêm mấy ngày rồi, nếu sợ ngươi chậm trễ, ta còn cho ngươi làm sao?”

      thể , Tô chưởng quỹ rất biết làm người, lời cũng dễ nghe. Mặc kệ bà chân tâm thành ý như vậy hay chỉ là lời xã giao, ít nhất Lâm Thanh Uyển nghe xong cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái, cũng cảm thấy người này làm người tệ.

      “Vậy cám ơn Tô chưởng quỹ.” Lâm Thanh Uyển cười , vừa đưa cái gói cho Tô chưởng quỹ. “Ta đến đây để giao việc, ngài xem chút.”

      Tô chưởng quỹ mở ra cái gói xem từng cái , sau khi xem xong gật đầu : “Tay nghề rất tốt, đặc biệt là hai cái hà bao thêu hoa, nhìn ra được là chân chính học qua, tất cả đều đủ tư cách, thế nào? Còn muốn làm thêm nữa ?”

      “Đương nhiên rồi. Nhưng lần này ta muốn nhận toàn hà bao thêu hoa thôi.” hà bao thêu hoa là 12 văn, làm cái hơn mấy cái kia, Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình luyện quen tay, cho nên nghĩ lại làm hà bao 4 văn cái rất mất thời gian.

      “Được.” Xem qua thủ công của Lâm Thanh Uyển, trong lòng Tô chưởng quỹ cũng có tính toán. Thêu thùa được như thế này theo bà biết cũng là số số hai trong số những người mà bà thuê, thuê nàng chẳng phải thiệt sao?

      “Vậy lần này ngươi muốn nhận bao nhiêu về?”

      Lâm Thanh Uyển nghĩ, “Lần này ta nghĩ lấy ba mươi cái về thử xem, ngươi cũng biết nữ nhân như chúng ta đây chuyến lên trấn dễ dàng.” xong, nàng lại nhanh chóng bổ sung thêm: “Tô chưởng quỹ, lần này ngài yên tâm, tuyệt đối để lâu như vậy.”

      Tô chưởng quỹ gật đầu: “Vậy được, nhưng ta cũng luôn cho ngươi biết, hà bao có hoa khác với hà bao trống, hà bao trống chỗ ta nhiều người nhận làm, sớm hay trễ chút quan trọng. Nhưng hà bao thêu hoa ít người làm cho nên thể để lâu quá.”

      “Đây là tự nhiên.” Lâm Thanh Uyển gật đầu, lại giải thích: “Lần này tình huống của ta đặc thù, vừa thành thân lâu, trong nhà quá nhiều chuyện, nhất thời có thời gian.”

      “Tốt lắm, ngươi chờ, ta lấy nguyên liệu cho ngươi.” Tô chưởng quỹ định xoay người vào buồng trong Lâm Thanh Uyển gọi lại.

      Tô chưởng quỹ nghi hoặc nhìn nàng, Lâm Thanh Uyển vội vàng đem người vẫn lui ở sau lưng nàng là Diêu thị từ phía sau lưng kéo lên.

      “Tô chưởng quỹ, biết ngài nơi này còn thừa việc cho người ta nhận hay , đây là đệ muội ta, thêu thùa cũng tệ.”

      Tô chưởng quỹ nhìn Diêu thị, trầm ngâm lát rồi gật đầu, sau đó giới thiệu các công việc có thể nhận cho Diêu thị.

      Cũng giống như lần trước với Lâm Thanh Uyển, đều là hà bao trống 4 văn cái, hoa văn 12 văn cái, nguyên liệu chỉ thêu bà cung cấp, Diêu thị chỉ cần cung cấp tay nghề.

      Kỳ Tô chưởng quỹ ‘'Cẩm Tú phường'’ chỉ làm sinh ý vải dệt, chính bà có phương pháp, còn cung cấp bán thành phẩm hoặc thành phẩm cho đại thêu phường trong Dương Thành. Bằng chỉ bằng cửa hàng như vậy, sao cần nhiều hà bao như vậy, bán hơn tháng cũng bán được mấy cái ra ngoài, chủ yếu là cung cấp cho những đại thêu phường kia.

      Diêu thị bộ dáng rất câu nệ, nhưng Tô lão bản vô tư thèm để ý, nghe nàng muốn nhận việc xong liền kho hàng cầm nguyên liệu ra.

      Diêu thị nhận việc là hà bao trống, nữ nhân ở nông thôn có thể có được tay nghề thêu thùa như Lâm Thanh Uyển rất ít, bọn họ được dạy dỗ chính quy, đại đa số đều là trưởng bối nhà mình tùy ý dạy chút, có thể làm giầy làm quần áo, may vá là được.

      Hoàn cảnh ở nông thôn cần tay nghề cũng chỉ như vậy, hoa văn gì đó cần, người dân quê mặc quần áo rách là tốt rồi, thêu hoa cỏ lên cho ai xem.

      “Được rồi, đây là nguyên liệu của các ngươi, đều là người quen ta cũng nhiều làm gì, làm xong mang tới đây là được rồi.” Tô chưởng quỹ xong, lại đưa cho Lâm Thanh Uyển chuỗi đồng tiền: “Đây là tiền công lần trước của ngươi, ngươi đếm xem có đủ hay ?”

      Mấy đồng tiền này còn phải đếm sao, lần trước nhận việc ít cho nên tiền cũng ít, cộng lại tới trăm văn tiền, hơn nữa Lâm Thanh Uyển cũng tin tưởng được Tô chưởng quỹ.
      thư hồ, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Diêu thị nhận việc trở về liền hăng say bắt đầu làm việc.Thường ngày cứ có việc gì làm là nàng lại tranh thủ thêu, đến mức Lâm Thanh Uyển nhìn thấy trong mắt nàng đầy tơ máu, khỏi cảm thán Diêu thị liều mạng, sau đó cũng bị kích thích cang thêm nhanh tay hơn.

      Liên tục làm vài ngày cho đến khi Hà thị hỏi Diêu thị năm nay đồ chua làm chưa, Diêu thị mới phản ứng kịp năm nay dưa chua còn chưa có làm, vội vàng tìm Vương thị và Lâm Thanh Uyển chuẩn bị làm dưa chua.

      Đầu tiên làm là muối dưa chua, dùng nguyên liệu chính là rau bạch tùng, chính là loại rau kiếp trước Lâm Thanh Uyển gọi là cải thảo.

      Đầu tiên là mang bạch tùng ra sân phơi, cần phơi khô kiệt, lớp ngoài bạch tùng hơi héo là được. Sau đó bóc bớt những lá già quá , cắt gốc, bởi vì vại muối dưa chua của Dương gia rất lớn nên cần phải chặt bạch tùng thành hai khúc, có thể để cả cây vào.

      Diêu thị rửa sạch vại muối dưa, lau khô, rắc lớp muối dưới đáy vại. Muối thô là Hà thị chuẩn bị trước, vẫn là những hạt muối kia, nhưng to thô hơn những hạt muối ăn ngày thường. Xếp bạch tùng từng hàng ngay ngắn vào vại, xếp hai tầng bạch tùng rắc lớp muối, xếp hai tầng lại rắc muối, mãi cho đến khi bạch tùng xếp đầy vại. Cuối cùng vẩy lên lớp muối, sau đó dùng tấm vải xanh che phủ, chèn miệng tảng đá lớn, nâng lên để cạnh tường.

      Đến ngày hôm sau, Diêu thị lại lấy nước giếng đổ đầy vại, nước giếng vừa vặn ngập bạch tùng là được, Diêu thị lại đè lên tảng đá lên miệng vại, như vậy là coi như xong việc.

      Dương gia tổng cộng muối hai vại dưa chua, Diêu thị phải muối tháng mới có thể ăn, mùa đông rau dưa ít nên chỉ có thể trông cậy vào đám dưa chua này thêm cơm.

      Đương nhiên chỉ có mỗi muối dưa chua, còn muối cả rau cải. Phương pháp muối rau cải cũng gần giống bạch tùng, chính là trước tiên phải rửa sạch rau cải, ngâm nước hai ngày sau đó mới cho gia vị.

      Còn có muối rau hẹ và cà, dưa chuột. Kiếp trước Lâm Thanh Uyển ở phương Nam, lần đầu tiên nhìn thấy phương pháp muối dưa chua thế này, nên có chút ngạc nhiên, theo Diêu thị học được ít thứ.

      Muối thêm mấy loại đó, toàn bộ quá trình làm dưa chua mới được xem như thực kết thúc. Vương thị luôn kiếm cớ đến hỗ trợ, cho nên làm đống dưa chua này chỉ có hai người Diêu thị và Lâm Thanh Uyển, làm cho các nàng mệt mỏi ít.

      Tuy rằng rất mệt nhưng trong lòng hai người lại rất cao hứng. Bởi vì mấy thứ này đều để vào mùa đông mình ăn, nhìn mấy cái vại đầy làm cho người ta có cảm giác thành tựu.

      Các nam nhân chỉ mỗi ngày lên núi đốn củi, còn bớt chút thời gian thông ống khói và giường lò trong nhà, sửa chữa lại hầm chứa rau, còn mang rất nhiều loại đồ ăn để được lâu như khoai tây, bạch tùng, củ cải bỏ vào hầm dự trữ rau.

      Lâm Thanh Uyển lúc này mới biết được Dương gia có hầm chứa đồ ăn, là ở góc tường hậu viện. Nàng còn vào xem chút, bên trong lớn, khoảng chừng 10m khối, tối om om, vào đó phải mang đèn mới nhìn thấy được.

      Đem tất cả mọi chuyện đều làm xong cũng mất mấy ngày liền.

      Trong khoảng thời gian này Dương đại tỷ vẫn luôn trầm mặc, nháo ra chuyện gì, thường chỉ ở trong phòng ngốc thấy ra ngoài. Đương nhiên ả giúp trong nhà bất kỳ việc gì, đến giờ ăn cơm đến bàn cầm đũa ăn, tướng ăn vẫn rất khó coi, nhưng Lâm Thanh Uyển nghĩ chỉ cần ả làm ra chuyện liều chết gì liền tốt. Chung quy bây giờ còn chưa ở riêng, Dương lão gia tử và Hà thị giữ ả ở lại, bọn họ làm con trai con dâu thể cái gì.

      Tính cách Lâm Thanh Uyển chính là chỉ cần ngươi gây , mọi người đều được an bình.

      ……

      Ngày hôm đó, Dương Học Chương từ nhà bạn cùng trường trở về, bộ dáng vội vã, mặt còn mang theo tươi cười hiếm thấy.

      Điều này làm cho Lâm Thanh Uyển rất là ngạc nhiên.

      Nên như thế nào đây? Dương Học Chương là loại người đọc sách chính thống, người luôn mang theo cỗ ngạo mạn, khí tức tài trí hơn người. Cũng chưa tới mức lỗ mũi chỉ lên trời, nhưng cũng thuộc về loại người coi ai ra gì.

      coi ai ra gì. cũng biểu ra bộ dáng khinh thường ngươi, mà là trong mắt của căn bản có ngươi. Ngoại trừ có lúc mấy câu với Hà thị và Dương lão gia tử còn những người khác trong nhà cứ như nhìn thấy, gả đến đây lâu như vậy rồi mà Lâm Thanh Uyển còn chưa từng câu nào với Dương Học Chương.

      Nhưng bình thường thời gian Dương Học Chương ở nhà cũng rất ít, phần lớn là ở trong học viện, chỉ có buổi tối hoặc lúc thư viện cho nghỉ mới có ở nhà.

      Chẳng lẽ là thi đậu tú tài? Nàng nghĩ lại hình như còn chưa tới lúc mở khoa thi.

      Đến buổi tối khi mọi người đều cơm nước xong, Hà thị và Dương lão gia tử giữ mọi người lại, đuổi những đứa trẻ và Dương Đại Muội, Dương nhị muội về ngủ, sau đó cho bọn họ từ đầu đến cuối, Lâm Thanh Uyển thế mới biết chuyện gì xảy ra—

      Nhưng làm như vậy có được hay ?

      Trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ, nhưng ở trong này, nữ nhân ở trong nhà này có quyền xen vào đại . Cho nên Lâm Thanh Uyển có phí năng lượng mở miệng, nàng muốn đắc tội đám người, đến khi nam nhân nàng muốn xuất đầu cũng được.

      Quá trình mọi chuyện là như vậy —

      Ngày ấy Dương Học Chương cho người nhà muốn tới nhà bạn cùng trường ở mấy ngày, tìm Hà thị lấy chút tiền bạc, sau đó liền thu thập mấy bộ y phục lên trấn .

      Bạn cùng trường của họ Trần, nhà ở trấn . Trần gia kinh doanh cửa hàng tạo hóa, gia cảnh tuy giàu có, nhưng phải lo ăn lo uống. Họ Trần kia là con trai độc nhất trong nhà, cho nên người nhà rất cưng chiều , cho thư viện đọc sách.

      Nhưng cái vị họ Trần cùng trường này cũng giống với Dương Học Chương, đều thi mấy lần mà đỗ tú tài.

      thi đỗ giống nhau lại còn cùng trường, hơn nữa bản thân hai người đều tự cảm thấy mình có tài nhưng gặp thời… Cho nên hai người trong thư viện chơi rất thân, thường xuyên cùng nhau tham gia các loại hoạt động hội văn hữu.

      Lần này Dương Học Chương lấy cớ tới nhà bạn cùng trường ở vài ngày, hai người cùng nhau nghiên cứu cổ văn, kỳ chính là gần đây trấn sắp mở quán văn hữu.

      và họ Trần hẹn nhau tham gia, bởi vì Dương gia ở nông thôn tiện, văn hữu lại tổ chức vào buổi tối, cho nên họ Trần cùng trường mời tới nhà ở. Vừa thuận tiện, thứ hai là hai người có thể làm bạn .

      Dương Học Chương và họ Trần cùng trường cùng tham gia hội văn hữu —

      Kỳ cái gọi là hội văn hữu chính là đám thư sinh tụ tập chỗ uống rượu, chuyện thi từ ca phú, bát cổ văn, trò chuyện lý tưởng khát vọng gì đó, Dương Học Chương phải lần đầu tiên tham gia.

      Nhưng lần này lại giống với những lần khác, bởi vì luôn có gương mặt quen thuộc xen những gương mặt lạ. Thư sinh mới tới kia vóc người ra đâu nhưng quần áo hoa lệ, lời cử chỉ phong nhã có nội hàm, tư tưởng rất có kiến giải, khác hẳn với những tiểu tử nơi này.

      Bất kể là trò chuyện thi từ ca phú cũng tốt, bát cổ văn cũng tốt, đều giải thích đúng nghĩa, dẫn tới rất nhiều thư sinh đều lần lượt tiến lên tương giao với . Đương nhiên trong này cũng bao gồm họ Trần cùng trường và Dương Học Chương.

      phen giới thiệu tên họ xong, mọi người mới biết vị thư sinh mới tới kia họ Hồ, vị Hồ thư sinh này phải là người trấn Lạc Vân, là người huyện Hoài Hà, lần này tới trấn Lạc Vân là thăm hỏi người thân, nghe nơi này mở hội văn hữu liền đến tham gia trao đổi học vấn cùng các văn hữu.

      Sau khi nhận thức họ Hồ thư sinh, mọi người ngồi cùng chỗ trao đổi học vấn, sau tới chuyện huyện thử sắp tới.

      Đến tham gia hội văn hữu lần này đại bộ phận thư sinh đều khảo mấy lần nhưng trúng, khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy nổi giận, cảm thấy chính mình có tài nhưng gặp thời, cảm thấy giám khảo chấm bài có ánh mắt…

      Kỳ chủ yếu là cảm thấy chính mình có tài nhưng gặp thời và giám khảo ánh mắt. Mỗi kẻ đều dõng dạc, giống như mình chính là Thiên lý mã, đáng tiếc giám khảo có Bá Nhạc.

      Nếu học vấn, khẳng định thể thiếu rượu, chúng thư sinh vừa uống vừa

      Các thư sinh khác thường xuyên tham gia hội văn hữu này tửu lượng đều tệ, nhưng Hồ thư sinh kia lại uống say, ngôn ngữ dần dần hào phóng, chỉ làm mấy thủ thi tệ, trong lời còn để lộ ra vài phần ý tứ lần này thi đỗ.

      Đám thư sinh này tuổi tác đều lớn, huyết khí phương cương, khó tránh khỏi tranh cường háo thắng, tranh nhau hỏi họ Hồ thư sinh vì cái gì khẳng định như thế, bởi vì trong mắt những người này, huyện thử chỉ khảo tứ thư ngũ kinh, còn có bát cổ văn.

      Bát cổ văn có phá đề, thừa đề, đoạn khởi giảng, vào thủ, khởi cổ, trung cổ, hậu cổ, thúc cổ, bát bộ phân tổ thành. Đầu tiên chính là phá đề, trong khi biết giám khảo ra đề như thế nào, ai cũng dám cam đoan chính mình viết bát cổ văn nhất định trúng.

      Hơn nữa thời gian dự thi cũng dài, hoàn toàn là trước khi làm bài dự thi mới công bố ý của đầu đề bài văn, để học sinh dự thi tự do phát huy làm ra đến hai bài bát cổ văn. Trong mấy kẻ thi mấy lần đậu này, rất nhiều người thua tại trận bát cổ văn này.

      Họ Hồ thư sinh vốn uống có chút say, lại bị chúng thư sinh tranh nhau ép hỏi, đầu tiên là đáp lời trái đáp lời bên phải, sau này lắp bắp, cuối cùng cẩn thận lộ ra khẩu phong.

      ra nhà ở huyện nha huyện Hoài Hà nơi đó có chút quan hệ, dùng nhiều tiền lấy được cho ý của đầu đề bài thi huyện thử lần này.

      Chúng thư sinh ồ lên, bọn họ có vài người trong đó cũng là biết trong khoa khảo có lộ đề thi, nhưng nghĩ tới thế mà bọn họ lại gặp được người trong thực này

      Họ Hồ thư sinh sau khi cẩn thận lọt khẩu phong lập tức tỉnh rượu, nhanh chóng và thở dài với chúng thư sinh, bộ dáng cực kỳ chật vật thỉnh cầu chúng thư sinh ngàn vạn lần nên chuyện này ra, ra là xong đời.

      Chúng thư sinh sau khi biết chân tướng vừa tức giận lại càng thêm tức giận, hận chết đám cửa sau này. Nhưng ai bảo gia thế bọn họ đủ, được cửa sau đâu. Bọn họ thi đỗ chính là bị đám kéo quan hệ này kéo xuống…

      Phẫn hận rất nhiều và khó tránh khỏi động ít tâm tư.

      Họ Hồ thư sinh mắt thấy cầu khẩn thế nào mọi người cũng phản ứng , vì thế đành phải bất đắc dĩ quyết định mang đề khảo thi ra cộng đồng cùng hưởng…

      Nhưng có cái tiền đề, tiền đề chính là chỗ này tổng cộng có hơn mười tên thư sinh, mỗi người phải cho 50 lượng bạc, bởi vì quan hệ của nhà với huyện nha cũng là dùng giá tiền cao mới mua được.

      Trong nhà bỏ nhiều tiền như vậy mua ý của đầu đề bài thi cho , liền trông cậy vào lần này có thể thi khắc đỗ, làm rạng rỡ tổ tông. Miễn phí chia sẻ cho mọi người khẳng định là được.

      Họ Hồ thư sinh , nếu ai đưa bạc liền cho người đó ý của đầu đề bài thi, bằng liền cá chết lưới rách, lần này thi cùng bọn họ trượt…
      thư hồ, Hale205, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Trong phòng cực kì im lặng, mọi người đều mở miệng chuyện.

      Vào lúc này mà chuyện thành cái mặt mo, tuyệt đối có lợi gì, cho nên mọi người trong phòng ai mở miệng.

      Thanh Dương lão gia tử gõ điếu thuốc lào cộp cộp vang lên ràng hơn trong phòng, khí giống như đọng lại. Dần dần ngay cả người nào hít thở mạnh cũng có thể nghe thấy.

      Tiếng Hà thị hít thở càng lúc càng nặng, càng lúc càng nặng, dần dần thành hồng hộc.

      “Các ngươi câu gì chứ?” Thanh bén nhọn của bà ta như tiếng sấm vang lên giữa căn phòng im lặng.

      Nhóm con trai con dâu ngồi phía dưới ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

      Dương lão gia tử gõ gõ vào kháng, trầm mặc nửa ngày rốt cuộc mở miệng: “Lão Đại, con .”

      Dương Thiết Xuyên mắt thấy tránh được ngồi ngay ngắn, cợt nhả mở miệng: “Cha, người bảo con cái gì?”

      xem, con thấy chuyện này thế nào, có thể làm ?”

      Dương lão gia tử tại cũng đưa ra được chủ ý gì, chung quy là số tiền bạc đó quá lớn, nhà bọn họ phải là nhà có tiền, chỉ là nông dân kiếm ăn trong đất, quanh năm suốt tháng có thể kiếm được mấy lượng bạc tới tay chứ, 50 lượng bạc — đây chính là cả nhà phải nhịn ăn trong mấy năm mới tích ra được.

      đợi Dương Thiết Xuyên mở miệng, Hà thị liền đoạt lời trước, khẩu khí giộng điệu của bà ta là chuyên độc hành và bá đạo.

      “Cái gì mà có thể làm hay khôgn! Chuyện của lão tứ chính là chuyện lớn nhất của nhà chúng ta, chuyện này nhất định phải làm.”

      Phía dưới lại trầm mặc, nếu Hà thị nếu như vậy rồi người khác còn có thể cái gì.

      Im lặng kéo dài ——

      Hà thị thấy nhóm con trai con dâu cả buổi lên tiếng, rốt cuộc nén được tức giận: “Các ngươi đây là ý gì, làm gì mà đứa nào cũng ngồi lì đó chịu lên tiếng hả? Kháng nghị lão nương phải ?”

      Dương Thiết Xuyên thấy thực phiền với tình huống này, mất thời gian ra ngoài đánh bài. đầy mặt kiên nhẫn mở miệng : “Mẹ, ngài như vậy rồi còn bảo chúng ta cái gì?”

      Đúng vậy, ngươi còn để cho người khác cái gì? Đây là tiếng lòng của đa số người trong phòng.

      Lâm Thanh Uyển nghe như thế lập tức cảm thấy nhân tâm sảng khoái. Chính ngươi chuyện của Dương Học Chương là chuyện lớn nhất trong nhà, cho người khác quan tâm, vậy còn muốn người khác cái gì?

      Hà thị lập tức bị con trai lớn hỗn chọc cho tức giận té ngửa, dứt khoát nhiều lời với mấy đứa con nữa, trực tiếp mở miệng: “50 lượng bạc, nhà các ngươi có bao nhiêu bỏ ra !”

      Đây mới là mục đích chủ yếu nhất mà Dương lão gia tử và Hà thị triệu tập đông đủ bọn họ

      Trong phòng lập tức nổ oanh, vừa nhắc tới tiền ai cũng có., kỳ nổ tung nhất chính là hai vợ chồng Dương Thiết Xuyên và Vương thị, mấy người nhị phòng tam phòng này ngay từ đầu vẫn đóng vai đầu gỗ, mãi cho tới bây giờ Hà thị mỗi phòng bỏ tiền vẫn ngồi ở chỗ kia lên tiếng.

      Lúc này ai thiếu kiên nhẫn trước người đó thành mặt rui(*).

      (*) Rui – gỗ đóng nóc nhà để lợp ngói.

      Hai người đại phòng ở Dương gia nổi danh thiếu kiên nhẫn, Vương thị vừa nghe Hà thị xong liền nhảy cẫng lên.

      “Mẹ, ngài đây là muốn mạng người à? 50 lượng bạc cho ba phòng gánh vác ư? Chúng ta nào có nhiều tiền như vậy?”

      Dương Thiết Xuyên khó chịu đứng dậy, đạp cái vào cái ghế dưới mông.

      “Mẹ, người dứt khoát kéo cả nhà chúng ta bán được rất cao đấy!”

      Hà thị nhìn con trai cả và con dâu cả cùng cái dạng này tức giận đến thở hắt ra, ngón tay chỉ vào bọn họ, nửa ngày được ra lời.

      Lúc này Dương lão gia tử lên tiếng, đầu tiên là hắng giọng, sau đó nhìn về phía nhị phòng tam phòng ngồi.

      “Lão nhị lão tam, hai người các ngươi có ý kiến gì?”

      Dương Thiết Trụ nhìn Dương lão gia tử mở miệng: “Cha, con mới thành thân, nơi nào còn bạc?”

      Dương Thiết Căn thấy nhị ca lên tiếng, ở phía sau quanh co câu.

      “Cha, con có bạc hay , người còn biết sao?”

      Dương lão gia tử thở dài hơi, ông biết chứ, lần trước lúc lão nhị thành thân, trong nhà bỏ ra đồng bạc nào, tất cả đều là lão nhị tự mình kiếm bạc.

      Về phần lão tam, ở trong Dương gia này là người túng quẫn nhất.

      Dương Thiết Căn làm người thành , Hà thị bắt thóp , là kiếm tiền bên ngoài chỉ nộp lên nửa, nhưng mỗi lần Dương Thiết Căn ở bên ngoài làm việc vặt trở về, số tiền đó căn bản Hà thị lấy hết. Dương Thiết Trụ cũng vậy, nhưng Dương Thiết Trụ khi đó chưa phải gánh vác gì, chưa có vợ con, nên mạnh hơn so với Dương Thiết Căn. Ba người con trai của Dương gia cũng chỉ có Dương Thiết Xuyên có thể giấu giếm được bạc, nhưng Dương Thiết Xuyên sau khi nông nhàn lại có ba ngày hai ngày chơi võng, cho nên có giấu được tiền cũng chẳng còn.

      Dương lão gia tử nặng nề thở dài gì.

      Lúc này Hà thị nhảy lên tới ba mét kháng, nước miếng bay tứ tung.

      Đứng mũi chịu sào chính là Dương Thiết Trụ.

      Mỗi khi Hà thị giáo huấn mấy người con trai, như vậy bất kể có phải lỗi của Dương Thiết Trụ hay kẻ đứng mũi chịu sào vẫn luôn là .

      “Ngươi có bạc, lúc ngươi thành thân còn hào phóng làm cái gì? Lại còn hạ sính lễ lại còn cho tiền biếu, ngươi giống như cái đại địa chủ gia tài bạc triệu… Còn lão đại ngươi, ngươi có bạc mà mỗi ngày hỗn khắp nơi, mỗi ngày còn đánh bạc… Còn có ngươi, lão tam, mỗi lần lão nương tìm ngươi lấy ít bạc, ngươi chưng cái mặt khóc tang ra, lão nương nợ các ngươi hay là…”

      Đúng làDương Thiết Trụ ở nhà được Hà thị thích, nhưng nếu như đụng tới con trai bảo bối Dương Học Chương Hà thị để ý nhất ngay cả Dương Thiết Xuyên cũng phải đứng sang bên, càng cần tới Dương Thiết Căn. Cho nên lúc này Hà thị mắng ba đứa con này thủ hạ lưu tình.

      Nhưng là, mặc kệ Hà thị mắng như thế nào ba người con trai đều cúi đầu lên tiếng. Dương Thiết Căn lên tiếng là bởi vì có tiền, Dương Thiết Xuyên lên tiếng là bởi vì còn phải dành ít tiền ra ngoài đùa giỡn, Dương Thiết Trụ lên tiếng là bởi vì ở trong lòng , bạc nếu cho nàng dâu, vậy phải là của nữa, cho nên có tiền có bạc.

      Sau đó Dương Thiết Xuyên bị mẹ mắng phiền liền bắt đầu há mồm phản bác…

      Hà thị thấy con trai cả chống lại bà ta, tiếng chửi rủa liền chuyển tới người Dương Thiết Xuyên, Vương thị xem vừa mắt, đứng dậy biện giải thay nam nhân, biến thành Hà thị mắng cả ả luôn…

      Dương lão gia tử cúi đầu rít thuốc lào, dùng sức lực rất lớn, cũng biết là tức ai, giống như có thể hút hết ra cả cặn thuốc lào.

      Bỗng dưng ông rít mạnh bị sặc, ho lụ khụ như là muốn khạc cả phổi ra, Hà thị còn liên tiếp chửi rủa, thanh bén nhọn đập thẳng vào huyệt thái dương của Dương lão gia tử.

      Ông bạo nộ đứng dậy ném tẩu thuốc trong tay ra ngoài, nồi thuốc lào rơi xuống đất kêu ‘'oành'’ cái.

      Người trong phòng lập tức an tĩnh lại, vẻ mặt kinh hách nhìn Dương lão gia tử.

      Mặt Dương lão gia tử dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm già cỗi, mặt đỏ đen xen lẫn, khe rãnh tung hoành, ràng người mới 50 tuổi lại như ông lão 60 tuổi, lúc này mặt ông có đôi chút vặn vẹo, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ mệt mỏi…

      “Còn ồn sao? Còn nháo sao? Tranh cãi ầm ĩ có thể giải quyết vấn đề sao?”

      Dương lão gia tử đột nhiên tức giận làm mọi người sợ ngây người, cũng dọa đến Hà thị. Hà thị ngã ngồi kháng, ngậm miệng, có lẽ vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, lồng ngực vẫn còn phập phồng.

      Dương Thiết Xuyên và Vương thị ngốc đứng chỗ đó, cũng dám tức giận.

      Quá lúc lâu sau, Dương lão gia tử mới chậm rãi mở miệng: “Lão tứ, ngươi —— “

      Ánh mắt mọi người lập tức chuyển tới Dương Học Chương nãy giờ vẫn ngồi yên chỗ kia, mặc kệ mọi người trở mặt vì

      Lâm Thanh Uyển đột nhiên khinh bỉ tên nam nhân dáng vẻ thư sinh này.

      18 tuổi, 18 tuổi chắc được coi là nam nhân rồi đúng , rất nhiều người lớn như Dương Học Chương đều thành thân, sớm gánh vác gánh nặng trong nhà, mà , vẫn ở nhà mùa xuân đọc sách biết tuyết trắng ở nơi nào, trốn trong cái vỏ bọc bảo hộ của Hà thị, ăn cơm trong nhà, tiêu tiền của mọi người, còn ra vẻ mặt tài trí hơn người khinh thường mọi người.

      Lâm Thanh Uyển biết Dương Học Chương thi tú tài chỉ lần, trong thôn Lạc Hạp này cũng phải là bí mật gì. Nhưng nam tử trưởng thành, thi mấy lần được vẫn biết xem lại mình, hề có lấy chút ý tứ tự kiểm điểm mình…

      Có người trời sinh thích hợp, như vậy, chính là thích hợp, vì sao chịu chấp nhận ấy, sau đó đổi con đường khác để ?

      Lâm Thanh Uyển hiểu được thi tú tài là thi như thế nào, nhưng đời trước nàng có được xem qua đề tài: ''Luận cổ chi tú tài và nay chi nhân viên công vụ'’. Cụ thể thế nào nàng xem chi tiết, chỉ nhìn rồi kết luận, đó chính là ở cổ đại thi tú tài cũng khó khăn hề kém đại thi công chức, đều là vạn người chen cái cầu độc mộc, có người chen qua, có người chen nổi, có người chen nổi vẫn còn buông tay, có người lại đổi con đường khác…

      Tư tưởng Lâm Thanh Uyển còn mang theo ấn ký kiếp trước sâu, có chút linh hoạt nhạy bén của người đại, cho nên lúc này căn bản nàng lý giải được tư tưởng của người ta.

      ‘'Vạn loại đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao'’, đây là tư tưởng ràng buộc ở nơi này. Cho nên, nàng hiểu được ‘'đường nào cũng về La Mã'’, nhưng người Dương gia hiểu, Dương Học Chương hiểu, Hà thị hiểu, Dương lão gia tử cũng hiểu. Bằng lúc này Dương lão gia tử và Hà thị cũng triệu tập bọn họ tới nơi này…

      Kỳ sau khi đến đây, Dương lão gia tử vừa mở miệng Lâm Thanh Uyển liền hiểu ý tứ của ông, cái gì là có ý kiến? là lấy tiền , nếu cần có ý kiến mọi việc thành như vậy? Chỉ có bản thân tự quyết đinh sẵn mới có cục diện như bây giờ…

      Dương Học Chương đứng thẳng nhổm dậy, tay để sau lưng, tư thế phu tử cho trả lời.

      bày ra tư thế, có lẽ thấy mọi người nhìn chằm chằm, thấy được tự nhiên lại thay đổi tư thế đứng khác, sau đó thanh thanh yết hầu mở miệng: “Ta…”

      ‘Ta’ nửa ngày thêm được chữ nào, có thể là do Dương lão gia tử đột nhiên điểm danh, làm cho chưa chuẩn bị tâm lý tốt để như thế nào.

      Cuối cùng, Dương Học Chương mặt đỏ lên, bỏ lại câu: “Ta cảm thấy đây là —” xong vội vàng ngồi lại giường lò giác.

      Cơ hội của nhà chúng ta? Cái mũ này là lớn nha!

      Dương Học Chương ngồi vào chỗ rồi có lẽ nghĩ mình vừa rồi có sức thuyết phục, nghĩ nghĩ, lại thêm câu. “Nếu như lần này đỗ, chẳng những có thể tiết kiệm được ít tiền thuế đất trong nhà, còn được miễn danh ngạch lao động công ích, trúng tú tài còn giúp trong nhà tiết kiệm được tiền bạc, đương nhiên, nếu như trúng Lẫm sinh, triều đình còn phát lương thực cùng tiền bạc.”

      Xem ra Dương Học Chương này đọc sách cũng biến thành ngốc, cũng biết cho mọi người cái bánh trước đỡ đói, về phần đến lúc đó còn bánh hay lúc đó tính sau.

      Thuyết pháp này có thuyết phục người khác hay , Lâm Thanh Uyển biết, nhưng nàng biết, ít nhất thuyết phục được Dương lão gia tử và Hà thị.

      Hà thị nghe con trai miêu tả, mặt kích động đỏ bừng, Lâm Thanh Uyển nhìn ánh mắt sắc bén của bà ta tan rã, khóe mắt liên tục trừu trừu, tay Dương lão gia tử cũng bắt đầu run lên.

      Cũng phải Dương lão gia tử này có bao nhiêu hư vinh, mà đây là tư tưởng thâm căn cố đế của ông — đó chính là làm rạng rỡ tổ tông. Còn có chính là người nhà có thân phận, quan trọng nhất đó là có thể miễn thuế. Tuy rằng Đại Hi triều đánh thuế nặng, nhưng cũng , có thể miễn ít, năm có thể tiết kiệm được ít lương thực.

      Điều này kích thích sâu vào thần kinh não bộ của Dương lão gia tử, vừa nghĩ đến con trai có thể đỗ tú tài, huyết mạch ông liền sôi sục hẳn lên…
      thư hồ, Nhiên Nhiên, KisaragiYue2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :