1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Lão thợ săn

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Bọn họ được đoạn đường khá xa, tới chân núi Lạc Hạp, Dương Thiết Trụ nhìn vị trí mình đứng, suy nghĩ lát rồi dẫn Lâm Thanh Uyển quẹo vào lối .

      Dường như Đại Hắc Nhị Hắc cũng rất quen thuộc lối này, chạy thẳng mạch lên phía trước dẫn đường.

      bao lâu sau tường viện bằng hàng rào xuất trước mắt Lâm Thanh Uyển, còn có gian nhà gỗ cũ nát.

      Nhà gỗ rất cũ, mọi vật trong nhà đều phủ đầy tro bụi, giống như rất lâu có người ở, vườn rau trong tiểu viện bỏ hoang mọc đầy cỏ dại.

      Lâm Thanh Uyển nghi hoặc nhìn Dương Thiết Trụ.

      Dương Thiết Trụ cười kéo nàng bước vào, từ bên trong nhà gỗ cầm ra hai cái ghế , lau bụi rồi bảo Lâm Thanh Uyển ngồi xuống, cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.

      lâu sau mới chậm rãi mở miệng giải thích cho nàng đây là địa phương nào.

      ra cái tiểu viện hoang vu này là nhà của lão thợ săn rất bản lĩnh từng dạy Dương Thiết Trụ săn thú lúc còn sống.

      Lão thợ săn bởi vì diện mạo xấu xí, cả đời vợ con, trước kia lưu lạc đến tận đây, vốn nghĩ an cư tại thôn Lạc Hạp, nhưng người trong thôn đều sợ hãi và thích lão, lão liền xây căn nhà gỗ này sống mình.

      Lão thợ săn thường ngày vào núi bắt thú bán đổi lấy dầu muối củi gạo sống qua ngày, tuy lão có đất trong thôn nhưng cuộc sống cũng tạm ổn.

      Dương Thiết Trụ lúc còn , bởi vì Dương thị mà Hà thị cho sắc mặt tốt để xem, ngày thường trong nhà có chút đồ ăn ngon chơi vui đều cho lão Đại, cũng cho .

      Tiểu hài tử còn biết thế nào là nhẫn nên thường xuyên chạy tới nhà Dương thị, hoặc là chạy khóc mình.

      lần vừa khóc vừa chạy , cẩn thận bị lạc đường tới chỗ này của lão thợ săn.

      Con người lão thợ săn tệ, chỉ là sống mình nhiều năm trở nên trầm mặc ít , hơn nữa cả đời có vãn bối hậu nhân gì, nhìn thấy tiểu thí hài vừa khóc vừa chạy tới đây đuổi , còn hỏi han mấy câu.

      Hỏi xong mặc ngồi ngốc trong tiểu viện.

      Vì dỗ ngừng khóc lão còn đưa cho củ khoai lang nướng ăn.

      Tiểu hài tử thường rất nhạy cảm, ai đối xử với tốt ai đối xử với tốt, trong lòng đều biết cả, sau lần chạy tới khóc đó, tiểu Thiết Trụ thường xuyên chạy tới chỗ này.

      Đoạn thời gian đó bởi vì hay chạy sang nhà Dương thị khiến Hà thị ầm ĩ kịch liệt với Dương thị, còn tới tận cửa nhà bà mắng, sợ gây phiền toái cho Dương thị nên dám sang đó. Vì thế mỗi lần ở nhà Hà thị hoà nhã, hoặc là đại ca Dương Thiết Xuyên khi dễ , liền chạy tới nơi này.

      Thường xuyên qua lại dần dần lão thợ săn và tiểu Thiết Trụ trở thành quen thuộc .

      Tiểu Thiết Trụ từ đứa trẻ ngoan, lão thợ săn thích vô cùng, thời gian dài sau đó dần coi như con trai của mình mà thương, ngày thường lúc săn thú về đổi tiền bạc cũng mua cho tiểu Thiết Trụ ít đường quả gì đó mà trẻ con hay ăn.

      Tiểu Thiết Trụ cũng biết lão thợ săn thương , tuy rằng lão bá bá này bộ dạng dọa người nhưng đối xử với rất tốt, vì thế tiểu Thiết Trụ càng thích chạy tới nhà lão thợ săn.

      Bởi vậy trong tuổi thơ của Dương Thiết Trụ, người thương ngoài đại Dương thị còn có người cũng chiếm vị trí vô cùng trọng yếu, đó chính là lão thợ săn.

      Nếu như Dương thị cho tình thương của mẹ, lão thợ săn là người cho tình thương của cha.

      Lão thợ săn chỉ cho Dương Thiết Trụ tình thương của người cha mà còn truyền cho kinh nghiệm săn thú cả đời của mình.

      Tuy rằng trong mắt người khác đó tính là gì cả, nhưng đối với nông hộ mà đó thua gì tay nghề có thể mưu sinh.

      Lão thợ săn biết người nhà Dương Thiết Trụ thích , lão liền dạy đứa này tay nghề có thể mưu sinh, chẳng sợ ngày nào đó đứa bị người nhà đuổi ra ngoài, cũng có thể tay làm hàm nhai sợ bị chết đói.

      Ý nghĩ của lão thợ săn rất giản dị, bởi vì trong mắt người nông dân người có đất nghĩa là có gì cả, bị chết đói, lúc trước lão thợ săn cũng là người bị người nhà ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà thiếu chút nữa chết đói, rồi từ từ tìm hiểu ra học cái nghề săn thú này để mưu sinh.

      Vì thế vào những lúc có việc gì làm lão thợ săn dạy cho tiểu Thiết Trụ ít kiến thức về săn thú, ví dụ như nhận phương hướng nhận địa hình, trong núi thứ gì có độc thứ gì có độc, còn dạy kéo cung bắn tên… Thậm chí lúc tiểu Thiết Trụ lớn chút còn dẫn vào núi nhìn lão săn thú.

      Lão thợ săn dám mang theo đứa trẻ con vào sâu trong núi, chỉ dám dẫn vào rìa núi thôi, lúc săn bắn gì đó cũng cho luyện tập…

      Năm Dương Thiết Trụ được 13 tuổi Lão thợ săn qua đời, lão mất để lại tất cả đồ đạc cho Dương Thiết Trụ.

      Kỳ đồ đạc cũng có gì, chỉ là gian nhà gỗ cũ nát và con chó đen theo lão rất nhiều năm. Con chó đen ấy chính là mẹ của Đại Hắc, Nhị Hắc.

      Hậu của Lão thợ săn là do tiểu Thiết Trụ tìm Dương thị hỗ trợ làm, khi đó Dương thị đến đây mới biết được ra cháu mình còn nhận biết người như thế, tuy bà thỉnh thoảng thấy cháu mình thần thần bí bí nhưng để trong lòng.

      Dương thị nghe tiểu Thiết Trụ kể hết mọi với bà hiểu được lão nhân quả này là tâm tốt với cháu bà, cho nên lúc lo hậu cho lão thợ săn bà cũng tận tâm tận lực, thôn dân thôn Lạc Hạp tuy thích lão đầu diện mạo xấu xí này, nhưng cũng đành lòng để lão phơi thây hoang dã nên cũng ra sức giúp đỡ…

      Lão thợ săn được an táng trong khu rừng phía sau nhà gỗ , hàng năm Dương Thiết Trụ đều lại đây quét dọn tiểu viện, sau đó ra làm cỏ cho mộ, đốt ít tiền giấy gì đó tế điện lão thợ săn…

      Dương Thiết Trụ ngồi chiếc ghế ở trong viện, vừa vỗ về Đại Hắc bò tới bên người , vừa giảng giải số việc khi còn bé và lão thợ săn cho Lâm Thanh Uyển nghe.

      Lâm Thanh Uyển ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe.

      Lúc này bốn phía im lặng, chỉ ngẫu nhiên có côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót, Lâm Thanh Uyển nhìn hán tử rơi vào hồi ức kia, cảm nhận được người nồng đậm nhụ mộ chi tình.

      biết Dương lão gia tử và Hà thị biết tất cả nghĩ sao, địa vị cha mẹ trong lòng nhi tử, thậm chí nặng bằng lão thợ săn tứ cố vô thân.

      Nhưng trời tạo nghiệt có thể trách còn tự làm bậy thể sống, cái gì cũng là do bản thân con người tạo ra hết.

      đứa con ngoan bị bức tới mức này, vốn là việc tốt bị Hà thị làm thay đổi hoàn toàn, mà Dương lão gia tử cũng thể trốn tránh trách nhiệm trong đó.

      Có đôi khi làm gì cả lại càng dễ tổn thương người hơn là làm sai.

      Bốn phía tĩnh lặng, gió nhè thổi, Dương Thiết Trụ hoảng hốt rất lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.

      xoay đầu cười với Lâm Thanh Uyển, lại khôi phục thành hán tử trung hậu thành ngày thường kia.

      “Vậy Đại Hắc và Nhị Hắc chính là con của con chó kia ư? Ta chưa bao giờ thấy chàng mang về nhà, toàn để ở nhà đại .” Vấn đề này Lâm Thanh Uyển muốn hỏi từ lâu nhưng quên mất.

      Nàng sinh hoạt ở Dương gia được mấy ngày rồi nhưng chưa từng nhìn thấy Đại Hắc và Nhị Hắc trở lại, hai con Hắc chủ yếu ở nhà Dương thị, chỉ cần Dương Thiết Trụ ở nhà lên núi, Đại Hắc Nhị Hắc phải ngốc ở trong nhà Dương thị chính là chạy kiếm ăn gì đó.

      Dương Thiết Trụ sắc mặt trầm xuống nhưng vẫn mở miệng hồi đáp: “Mẹ ta cho nuôi ở nhà, nuôi chó phí lương thực, cho nên Đại Hắc Nhị Hắc ngày thường ở nhà Đại , chỉ có mỗi lần lên núi ta mới dẫn bọn chúng cùng.”

      Hà thị này —

      Lâm Thanh Uyển hết nổi, nuôi chó phí lương thực, nuôi người phí chắc? Nuôi chó có thể giúp săn thú tay, nuôi năm sáu con người chỉ biết tìm tra!

      Được rồi, những lời này nếu ra có chút phải cho nên Lâm Thanh Uyển ra miệng.

      “Ta muốn nhổ cỏ mộ Ngô thúc, nàng có ? Hay là nàng ngồi trong này chờ ?” Dương Thiết Trụ mở miệng hỏi.

      Cái đó còn cần hỏi sao, khẳng định là rồi, Lâm Thanh Uyển đứng lên tức giận liếc mắt nhìn .

      Mỗi lần Uyển Uyển trừng , Dương Thiết Trụ thấy mình như biến thành người ngốc vậy, chỉ biết ngây ngô cười ha hả.

      cười khúc khích cẩn thận dắt tay nàng, lúc này xung quanh có ai, cần kiêng kị sợ người nhìn thấy.

      Lâm Thanh Uyển nhìn xung quanh chỉ có hai người bọn họ và hai con chó nên cũng tránh. Hai người vòng qua nhà gỗ về phía sau, vào cánh rừng , tới trước cái nấm mồ dừng lại.

      Lâm Thanh Uyển kinh ngạc bởi nấm mộ này lập bia.

      Chỉ có nấm mồ trống trơn.

      Dường như Dương Thiết Trụ cảm giác được nàng kinh ngạc liền mở miệng giải thích: “Ngô thúc cần lập bia.”

      Lâm Thanh Uyển nghe gọi ‘'Ngô thúc'’ hai lần mới hiểu được lão thợ săn họ Ngô.

      Dương Thiết Trụ ngồi xổm xuống nhổ cỏ cho nấm mồ, hai con Hắc thấy bọn họ dừng lại cũng chạy tới bên cạnh.

      nấm mồ cỏ dại mọc um tùm, nếu như phải Dương Thiết Trụ dừng lại ở chỗ này cùng với Lâm Thanh Uyển nhìn thấy đống gò nhô lên nhìn ra đây là nấm mộ.

      Lâm Thanh Uyển ngồi xổm xuống định hỗ trợ nhưng Dương Thiết Trụ cho, cỏ dại đâm vào tay bị thương.

      Dương Thiết Trụ nhổ sạch đám cỏ rất nhanh.

      Nhổ cỏ xong đứng lên, đứng trước mộ lão thợ săn lúc lâu sau mới dẫn Lâm Thanh Uyển rời .

      Ra khỏi cánh rừng ấy, Dương Thiết Trụ nhìn sắc trời rồi với nàng: “Sắc trời còn sớm, chúng ta trở về ?”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu, vì thế hai người ra khỏi nhà về thôn.

      đường lắc lư chậm rãi về, về đến nhà Dương thị Dương thị cũng làm cơm chiều xong.

      Lâm Thanh Uyển nhìn mặt trời còn chưa lặn, lại nghĩ tới nàng dâu mới về lại mặt trước khi mặt trời xuống núi phải về nhà chồng đành phải nhận mệnh ngồi xuống ăn cơm.

      Bởi vì giữa trưa ăn quá no mà cơm chiều lại ăn quá sớm nên ba người ăn được bao nhiêu, chỉ ăn mấy miếng qua loa, Lâm Thanh Uyển sờ bụng thể ăn hơn được nữa.

      Ăn xong cơm tối, trước khi mặt trời xuống núi Dương thị liền tiễn bước bọn họ về nhà.

      Lâm Thanh Uyển thấy ngày trôi qua nhanh, chớp mắt cái hết ngày rồi.

      Mắt thấy hết ba ngày nàng dâu mới rồi, Lâm Thanh Uyển biết ngày nhàn nhã giống như vậy sau này có.

      Ngày mai mới là ngày nàng chân chính bắt đầu làm nàng dâu…
      vanlactamviem, Hale205, Chris2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Quy củ nấu cơm

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Sáng sớm trời còn chưa sáng, Lâm Thanh Uyển thức dậy làm điểm tâm cho mấy người, phải nàng cần mẫn muốn thể trước mặt mẹ chồng, mà là đêm qua Hà thị chạy tới bên cửa sổ phòng bọn họ nhắc nhở nàng, hôm nay là ngày nàng phải nấu cơm, bảo nàng được dậy trễ.

      Nấu cơm ở Dương gia là các nàng dâu thay phiên nhau mỗi người ngày, trước đây là hai người Vương thị, Diêu thị luân phiên, bây giờ có thêm nàng thành ba người thay phiên nhau làm.

      Quy củ là nhằm vào tất cả mọi người nên Lâm Thanh Uyển có dị nghị gì.

      Bởi vì biết hôm nay phải làm gia vụ, Lâm Thanh Uyển cố ý mặc bộ quần áo vải thô màu xanh.

      Nàng vừa vào phòng bếp thấy Hà thị chờ nàng ở đó.

      Nàng gọi tiếng mẹ.

      Hà thị ừ tiếng, mặt thay đổi bồi thêm cái bĩu môi nhìn vào cái thớt, sau đó xoay người ra ngoài.

      Lâm Thanh Uyển dại ra, đến khi nàng tới nhấc cái thớt lên mới biết ra đó để ít bột ngô, gạo kê và mấy củ khoai tây, hai trái ớt xanh.

      Có người sau lưng tới, Lâm Thanh Uyển quay đầu nhìn lại thấy đó là Diêu thị.

      “Tam đệ muội.” Nàng chào hỏi.

      Diêu thị đến bên cạnh nàng, tới trước tấm thớt, lấy đồ trong thớt ra giọng chuyện với Lâm Thanh Uyển.

      “Nhị ca sợ ngươi lần đầu tiên nấu cơm lúng túng, giúp được cái gì nên bảo ta lại đây nhìn.”

      Lâm Thanh Uyển cảm kích cười: “Làm phiền ngươi, tam đệ muội.”

      Diêu thị cười bộ dạng khiếp nhược xắn tay áo giúp nàng xử lý đồ tấm thớt.

      “Nhà chúng ta nấu cơm giống với nhà khác, nguyên liệu và số lượng đồ để nấu ăn đều do mẹ chuẩn bị trước, mỗi lần nấu bưng tới cho ngươi trước.” Diêu thị giọng giải thích.

      Nàng mang gạo kê rửa, đổ lượng nước thích hợp, sau đó đặt bếp lò nhóm lửa.

      Việc nhóm lửa trong bếp lò Lâm Thanh Uyển cũng học được tại nhà Dương thị chỉ là thành thạo như Diêu thị.

      Sau đó Diêu thị bắt đầu lau thớt, đó nhào bột ngô làm bánh.

      “Mỗi ngày trong nhà ăn cái gì đều là mẹ chồng định sẵn rồi, bà lấy ra cái gì ngươi làm cái đó, dựa theo số người trong nhà mà làm.”

      Lâm Thanh Uyển muốn hôn mê, dựa theo Diêu thị như vậy, đồ ăn đều là do Hà thị định sẵn, đó phải là mỗi người ăn bao nhiêu cũng là định lượng sẵn? Hoặc là ngày nào đó Hà thị mất hứng cả nhà có cơm ăn?

      thể đứa này đoán đúng rồi.

      Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển im lặng, Diêu thị vừa cúi đầu làm vừa tiếp tục giọng với nàng: “Cho nên lúc ngươi nặn bánh phải áng chừng chuẩn vào, thể quá lớn cũng thể quá . Nhà chúng ta cả người lớn và trẻ con có tổng cộng là 16 miệng ăn, người lớn ăn hai cái trẻ ăn cái.”

      Ý tứ chính là nếu nặn lớn số lượng đủ, nếu nặn số lượng quá nhiều dễ chia, Hà thị cho sắc mặt mà nhìn.

      Lâm Thanh Uyển nhìn Diêu thị giúp nàng nhồi bột, liền ngồi xổm tại chỗ cầm lấy khoai tây gọt vỏ.

      Gọt vỏ xong Diêu thị cũng nhào bột xong, Lâm Thanh Uyển giúp nàng cùng nhau nặn bánh.

      Đây phải là lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển nặn bánh, lúc ở nhà Dương thị nàng làm, nhưng nàng nặn tốt lắm, mặt ngoài bánh trơn nhẵn, mặc dù lượng làm đều bắt trước Diêu thị nhưng hình dạng vẫn đồng nhất.

      giống Diêu thị nặn, cứ như là chuyên gia ấy, tròn trĩnh phong phú, bề ngoài bóng loáng, lớn đồng dạng, liếc mắt nhìn qua thấy mỗi cái đều giống nhau như đúc.

      “Tam đệ muội, tay nghề ngươi tốt.” Lâm Thanh Uyển cảm thán .

      Đời trước nàng cũng biết nấu cơm, đời này ở nhà Dương thị cũng làm, chỉ là chỗ Dương thị người ít đồ nhiều, giống như bây giờ cái gì cũng phải làm theo phân lượng định sẵn, nhiều quá hay ít quá đều được.

      Diêu thị xấu hổ cười: “Ta là làm nhiều, Nhị tẩu về sau làm nhiều cũng như vậy.”

      Thế này Lâm Thanh Uyển mới phát kỳ vị tam đệ muội này cười rộ lên cũng rất dễ nhìn, giống ngày thường luôn cúi đầu lời nào.

      Nặn bánh xong cho vào nồi hấp, Diêu thị đem bánh đặt lên vỉ, sau đó để lên cái nồi lớn khác bếp lò.

      Bếp lò ở nông thôn đều là loại bếp hai bệ nấu, bình thường cái để nồi nấu cơm, bệ khác để nấu nước hay hấp màn thầu gì đó rất tiện, giữa hai cái bệ là cái kệ có thể dùng để làm ấm nước hay gì đó.

      Diêu thị ngồi xổm xuống bếp thổi lửa, Lâm Thanh Uyển thấy giúp được gì thái khoai tây và ớt xanh, dùng để lát nữa xào.

      lát sau cháo được nấu xong, bánh cũng hấp được.

      Lâm Thanh Uyển bắc nồi sắt lên bếp bắt đầu xào rau.

      Dầu là Hà thị đổ sẵn ra đĩa bưng tới, loại đồ ăn phần dầu.

      Lâm Thanh Uyển đổ dầu vào trong nồi, mỏng ít dính đáy nồi, phải xào hai chậu đồ ăn mà cho được ngần ấy dầu, nàng đúng là thể gì hơn.

      Gia cảnh Dương gia ở thôn Lạc Hạp này cũng tệ, làm sao mà Hà thị diễn giống như gia cảnh thực khó khăn vậy, sợ người ta nấu cơm mất quá nhiều dầu chắc, hay là sợ nàng dâu trong nhà này ăn luôn dầu hay sao mà quản dữ vậy?

      Nàng tò mò hỏi Diêu thị nhà này dùng dầu muối thế nào, còn nguyên liệu nấu ăn sao lại để mẹ chồng giữ.

      Diêu thị thực bình tĩnh đáp, muối là mỗi tháng dùng định lượng sẵn, mẹ chồng cất mà để trong bình muối, nhưng mỗi tháng chỉ có vậy, dùng hết rồi có nữa, lương thực đều do mẹ chồng quản, ngày thường dùng bao nhiêu bà bưng tới phòng bếp, về phần vườn rau phía sau, mấy con dâu có thể hái, nhưng hái bao nhiêu cũng phải hái theo quy định của mẹ chồng.

      (Thiên Vi...@@ k còn gì để với bà mẹ cực phẩm này...ta lạy, ta lại lạy)

      Lâm Thanh Uyển nghe xong mặt đầy hắc tuyến, chỉ là Dương gia từ xưa như vậy nên nàng khó mà cái gì, thảo nào mà Dương Thiết Trụ sáng sớm nhờ Diêu thị dạy nàng nấu cơm, xem ra cũng biết chút ít về quy củ nhà này.

      Lúc này người trong nhà cũng lục tục dậy, điểm tâm dưới trợ giúp của Diêu thị cũng làm xong.

      Lâm Thanh Uyển dùng mâm gỗ bưng hai đĩa thức ăn và bánh ngô nóng hầm hập chuẩn bị đưa đến chính phòng.

      Vừa ra cửa phòng bếp đụng phải Dương Thiết Trụ, đỡ lấy đồ trong tay nàng, giọng hỏi nàng có mệt hay , phải đợi được Lâm Thanh Uyển trả lời mệt mới bưng mâm đến chính phòng.

      Lâm Thanh Uyển cười xoay người vào phòng bếp giúp Diêu thị múc cháo.

      Lúc ăn cơm Hà thị lúc cháo loãng, lúc bánh ngô nặn thành hình, chủ yếu mấy cái mà Lâm Thanh Uyển làm.

      Dương Thiết Trụ muốn mở miệng gì đó nhưng Lâm Thanh Uyển kéo lại cho mở miệng, bản thân thực cung kính thừa nhận sai với Hà thị, và còn kiểm điểm.

      Hà thị vốn muốn lấy cớ tìm tra Lâm Thanh Uyển, nhưng thái độ đối phương rất tốt, còn thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, còn kiểm điểm về sau nghiêm túc học tập.

      điểm lấy cớ cũng cho bà ta, làm cho bà ta căn bản có biện pháp đập phá, đành phải lộ vẻ tức giận chảy mặt hầm hừ.

      Ăn điểm tâm xong, các nam nhân ra đồng bón phân tưới nước làm cỏ hoa màu, sắp tới thu hoạch rồi nên phải chăm sóc cẩn thận.

      Đất của Dương gia kỳ cũng nhiều ít, đại khái chỉ có hơn mười mẫu, đây là lúc chuyện phiếm với Dương Thiết Trụ Lâm Thanh Uyển mới biết được, thường mấy nam nhân trong nhà làm là xong nên nữ nhân của Dương gia phải ra đồng.

      Duy nhất có Diêu thị ngoại lệ, nàng vội vàng làm hết việc của mình ở trong nhà rồi ra hỗ trợ.

      Lâm Thanh Uyển làm tân nương trong ba ngày luôn nhìn thấy Diêu thị vác cuốc ra đồng, Vương thị và Hà thị đều là vẻ mặt chấp nhận.

      Nàng hiểu tại sao Diêu thị phải làm như vậy, là thiên tính cần lao hay là vì cái gì, nhưng nàng nghĩ chắc là cũng có nguyên nhân cả thôi.

      Nàng dâu ở nhà nấu cơm, ra ngày đó chỉ mỗi nấu cơm thôi đâu, còn phải cho lợn gà ăn, nhặt đậu phơi và các việc vặt khác, cho nên đợi lúc các nam nhân đều hết, Lâm Thanh Uyển cùng hỗ trợ của Diêu thị bắt đầu làm việc nhà.

      Hà thị đứng ở cửa phòng chính nhìn ra ngoài.

      “Cho lợn ăn mà cũng phải cần tới hai người sao, Diêu thị ngươi nhàn rỗi quá phải ?” Hà thị đen mặt mắng: “Rảnh vậy ra đồng !”

      Diêu thị cúi đầu giọng giải thích: “Nhị tẩu ngày đầu tiên làm việc, quy củ của nhà mình nàng hiểu, nhị ca nhờ con giúp nàng, miễn cho làm việc gì sai chọc giận mẹ.”

      Hà thị hừ tiếng gì nữa, uốn người vào phòng.

      Vương thị đứng ở cửa cắn hạt dưa, vẻ mặt chế giễu nhìn hai người.

      Lâm Thanh Uyển để ý tới Vương thị, mà lo lắng nhìn Diêu thị, giọng với nàng: “Ngượng ngùng, tam đệ muội, liên lụy ngươi rồi.”

      Diêu thị cười trấn an Lâm Thanh Uyển: “ sao, ta quen rồi.”

      Vương thị phun vỏ hạt dưa mạnh ra khỏi miệng, cười nhạt rồi cũng uốn người vào phòng.

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị cùng nhau mang cám lợn vào chuồng lợn sau viện cho chúng ăn.

      Lâm Thanh Uyển trong lòng do dự cả buổi mới thấp giọng hỏi: “Tam đệ muội, mẹ chồng… bà ta… Thường xuyên đối đãi với ngươi như vậy sao?”

      Tuy nàng mới gả tới đây mới có mấy ngày nhưng cũng nhìn ra Hà thị đối xử với Diêu thị tốt, luôn cho mặt mũi, Vương thị làm cái gì cũng tốt vậy mà Hà thị cũng đối xử như vậy.

      Diêu thị dừng động tác đổ cám vào máng lợn, ấp úng câu: “Mẹ chồng… bà… Tương đối nghiêm khắc.”

      lúc lâu sau có lẽ nàng ấy cũng cảm thấy loại giải thích này ổn mới lại thấp giọng câu: “Mẹ chồng… Chê… Chê ta biết đẻ trứng.” Thanh rất , nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn nghe được nghẹn ngào trong đó.

      Đẻ trứng?

      Lâm Thanh Uyển sửng sốt mãi nửa ngày mới phản ứng kịp, ý tứ này có phải hay Diêu thị sinh được con trai?

      Nàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thế này mới nhớ tới Diêu thị chỉ sinh hai nữ nhi, mà hai nha đầu kia cũng ít giống hệt cha mẹ chúng, còn mà rất hiểu chuyện.

      Mà đại phòng lại có ba con trai.

      Đây là chính là nguyên nhân mỗi lần Hà thị sai Vương thị làm cái gì đó Vương thị luôn chối đẩy? Bởi vì so eo thẳng hơn? Hơn nữa Vương thị còn rất thích giao việc trong tay mình Diêu thị làm, mà Diêu thị hề kháng nghị, luôn luôn tiếng nào nhận lấy, cứ như là người có tính khí gì ấy…

      Suy nghĩ cẩn thận xong Lâm Thanh Uyển biết tư vị gì, nàng nghĩ ra được lời nào an ủi Diêu thị, chỉ có thể thấp giọng câu: “Tam đệ muội đừng có gấp, sau này có thôi.”

      Trọng nam khinh nữ là tư tưởng có từ xa xưa rồi, cho dù đến niên đại thế kỷ 21 kia, loại tư tưởng này cũng được diệt trừ tận gốc, huống chi là ở cái xã hội này.

      Diêu thị cúi đầu cười khổ gì.

      Hai người cho lợn ăn xong vội vàng cho gà ăn.

      Thức ăn cho gà rất đơn giản, chính là rau dại băm trộn chút cám trấu.

      Rau dại này là do hai nữ nhi của Diêu thị Dương Nhị Nữu, Dương Tam Nữu nhặt từ bên ngoài về, mỗi ngày sau khi ăn điểm tâm xong hai tiểu nương lại dắt nhau đến lúc nhặt mỗi người rổ đầy mới về.

      Nghĩ tới hai nữ nhi của Diêu thị, đứa 5 tuổi, đứa mới 4 tuổi, tuổi còn biết ra ngoài nhặt rau dại về cho gà ăn, mà mấy cái nhi tử kia của Vương thị, lớn 10 tuổi, đứa 9 tuổi, nhất 4 tuổi, mỗi ngày chỉ biết chạy chơi.

      Nhưng thái độ Hà thị lại hoàn toàn ngược lại, thái độ dung túng với kẻ ra ngoài chơi, lại cực kì nghiêm khắc với Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Thu hoạch vụ thu

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Thời gian mỗi ngày trôi qua, Lâm Thanh Uyển dần dần quen với hình thức sinh hoạt của Dương gia, cũng quen với cảnh Hà thị cách năm ba bữa lại đập phá gây chuyện.

      Cũng do nàng mới mới về nhà chồng nên chưa phát sinh vấn đề ''Đẻ trứng’', chỉ cần nàng làm tốt việc trong nhà, Hà thị cũng thể được gì.

      Về phần Hà thị tự dưng đập phá, nàng coi như thấy hoặc là mặc kệ, hoặc nữa là tỏ thái độ thực lòng nhận sai.

      Hà thị có cách nào trị được nàng, đều là quyền đánh vào vải bông, khi dễ được nhị con dâu này, thời gian dài sau, Hà thị gây phiền toái với Lâm Thanh Uyển nữa, chẳng khác nào tự mình tìm tức giận, huống chi còn phải để ý tới cảm thụ của nhị nhi tử.

      Tuy rằng Hà thị này là người ưa nháo loạn phân phải trái, nhưng vẫn biết lão nhị rất thương nàng dâu hồ ly tinh này, ngươi có thể , như thế nào cũng lên tiếng, nhưng ngươi vợ phải, có mấy lần Hà thị Lâm Thanh Uyển lập tức nhìn thấy bộ mặt tức giận đùng đùng của nhị nhi tử.

      phải Hà thị thông suốt biết đau lòng cho con trai, mà là bà ta biết tiền thu vào trong nhà này còn phải dựa vào Dương Thiết Trụ, nếu bà ta chọc giận , lúc sai lên núi hất đầu mặc kệ rồi lập tức xoay người rời .

      Cho nên Hà thị vẫn phải rộng lượng với Lâm Thanh Uyển, rất nhiều việc đành phải mắt nhắm mắt mở, còn đối với Diêu thị hung ác vẫn nguyên hung ác.

      Nếu tại sao người ta , địa vị của nữ nhân ở cổ đại dựa vào người nam nhân của họ, nam nhân thua kém được người ta chú ý nhiều hơn, đạo lý này chỉ phổ biến ở trong nhà mà cả bên ngoài xã hội nữa.

      Mà tính tình hai người Lâm Thanh Uyển và Diêu thị đều ôn nhu, làm người khoan dung ôn hòa, dễ dàng phát sinh mâu thuẫn, thời gian dài ở chung với nhau cũng dần có tình cảm.

      Về phần Vương thị, Lâm Thanh Uyển ở lâu mới biết ra ả cũng là cực phẩm.

      Mới đầu nàng chỉ cho rằng Vương thị là kẻ lười biếng mà thôi, Hà thị sai ả làm gì đó toàn chối đẩy, sắc mặt luôn dương quái khí, nhất là lúc nàng và Diêu thị giúp nhau làm việc.

      Càng về sau mới thấy Vương thị làm người ta chán ghét.

      Ngày thường đến lượt Vương thị nấu cơm, ả phải gọi Diêu thị hỗ trợ chính là gọi nàng hỗ trợ, mới đầu nàng còn chưa ràng lắm Vương thị là người thế nào, nghĩ rằng đại tẩu bận việc nhờ nàng nàng giúp thôi, thêm gì cả.

      Nhưng sau này mỗi lần tới lượt Vương thị làm việc nhà, ả lại gọi người tới hỗ trợ, phải nhờ sai người giúp ả cho lợn ăn chính là sai người giúp ả cho gà ăn, hoặc là sai ngươi giúp ả hái rau trong vườn hay tưới nước bón phân gì đó.

      Nếu như ả bận việc gì đó người ta còn có thể lý giải, nhưng có mấy lần Vương thị nhờ Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển toàn thấy Vương thị chạy ngủ, nàng lập tức thấy ghê tởm hơn cả cảnh nuốt phải ruồi bọ.

      Sau đó Vương thị gọi nàng hỗ trợ nàng thèm giúp nữa.

      Lần này làm Vương thị mất hứng, nhìn thấy nàng liền dương quái khí, nàng bất kính trưởng bối, tẩu tử gọi nàng tới hỗ trợ thế nhưng lại từ chối, nàng được chiều chuộng sinh hư ai sai được nàng…

      Lâm Thanh Uyển phải là cái bánh bao mềm mặc cho người nặn, mỗi lần Vương thị dùng lời châm chích, nàng hoặc là mặc kệ ả, hoặc chính là châm chích lại.

      Hai người tranh cãi vài lần, dần dần sau đấy trừ khi là việc tất yếu còn lại là ai chuyện với ai cả.

      … … … …

      Trong nháy mắt trời vào thu, người Dương gia cũng bận rộn lên, bởi vì trong ruộng có rất nhiều thứ cần phải thu gặt.

      Thôn Lạc Hạp này thuộc về phương Bắc, khí hậu rét lạnh, hoa màu trồng năm loại cho nên mùa thu cũng là mùa thôn dân mười dặm tám thôn quanh núi Lạc Hạp bận rộn nhất.

      Đối với hoa màu ruộng, Lâm Thanh Uyển từ đời trước đến đời này đều quen thuộc, cũng phân biệt được ở Đại Hi triều này nơi nào trồng được cái gì nơi nào trồng được cái gì, nàng chỉ biết thôn Lạc Hạp này trồng lúa mì, cao lương, hạt kê, bắp ngô, cải dầu cũng trồng ít, nhưng nhà nơi này trồng rất ít, chỉ trồng để ép dầu cho nhà mình dùng đủ năm là thôi.

      Nơi này trồng lúa, có lẽ do đất đai thích hợp, cũng có rất ít nhà ăn cơm, nếu như muốn ăn cũng được thôi, trấn tiệm gạo có bán đấy, chẳng qua là đắt hơn so với lương thực khác chút.

      Món ăn chính ở nơi này chính là hạt cao lương, thử thước (tiểu mễ), hạt kê thước (cùng loại với hạt kê nhưng lớn hơn chút, được gọi là hạt kê vàng), còn có bột ngô, về phần lúa mì nơi này được trồng rất nhiều, nhưng lại thuộc lương thực tinh, gia đình nông dân nỡ ăn, đều trồng để bán lấy tiền.

      Dương gia thu gặt lúa mì trước, đợi thu gặt lúa mì xong thu hoạch cao lương, đậu phộng, thục thử, bắp ngô, hạt kê và các loại khác.

      Đến lúc thu hoạch vụ thu, già trẻ trong Dương gia đều xuất động, trừ bỏ Hà thị và Dương Nhị Muội ở nhà nấu cơm thuận tiện trông mấy đứa , bao gồm cả hai đứa dưới mười tuổi nhà đại phòng kia đều ra đồng hỗ trợ.

      Đương nhiên còn có ngoại lệ, đó chính là Dương Học Chương.

      Tuy là lúc thu hoạch vụ thu, học viện có cho các học sinh nghỉ về nhà giúp thu hoạch, nhưng Dương Học Chương lại phải xuống ruộng, là bởi vì Hà thị luyến tiếc, nguyên nhân khác chính là mỗi lần thu hoạch vụ thu qua bắt đầu có cuộc thi huyện thử, Dương Học Chương phải ôn tập công khóa.

      Lâm Thanh Uyển thực biết cầm liềm gặt lúa, cho nên nhiệm vụ của nàng chính là bó ngọn và gốc lúa cho tốt sau đó chuyển đến xe bò, còn có thêm việc nữa là nhặt những bông lúa bị rơi lúc gặt.

      Nắng gắt cuối thu tàn sát khắp đất trời, nhưng những nông dân thu gặt kia dù có bị nắng chiếu cháy da cũng dám than mặt trời dữ dằn.

      Bởi vì nắng gắt như vậy càng tốt cho việc phơi lương thực gặt về, trời đổ mưa mới là tốt, bởi vì khi trời đổ mưa làm ướt lương thực, lương thực mọc mầm thể ăn được nữa.

      Lâm Thanh Uyển đầu đội mũ rơm, người bọc kín mít, ngay cả mặt cũng dùng vải quấn lại, chỉ hở hai con mắt, trẻ và nữ nhân xuống ruộng toàn mặc trang phục như vậy, bởi vì mặt trời quá gay gắt chỉ làm đen da mà còn có thể bị cảm nữa.

      Mấy nam nhân Dương gia đều bị nắng chiếu bóc da, Lâm Thanh Uyển nhìn thấy người Dương Thiết Trụ có chỗ bị rộp da, lúc này mới chỉ là bắt đầu thu hoạch vụ thu, biết thu hoạch vụ thu xong là bộ dáng gì đây.

      Lâm Thanh Uyển cõng cái sọt, cong lưng nhặt bông lúa dưới ruộng.

      Bởi vì thu gặt lúa mì đều là thu hoạch từng lũng , cắt từ đầu tới đuôi, có đôi khi tránh khỏi bị rơi vãi xuống ruộng, nhiệm vụ của nàng và Vương thị chính là theo những người gặt lúa phía trước nhặt những bông lúa rơi này, Diêu thị cầm liềm gặt cùng với mấy nam nhân.

      Lâm Thanh Uyển tay đeo đôi bao tay giản dị chính mình làm nhặt bông lúa, tích đủ tay cầm lại vất vào giỏ lưng, Vương thị nhặt bên cạnh nàng cách đó xa.

      Vương thị vừa nhặt vừa lau mồ hôi, chỉ chốc lát liền mệt đến cùng cực, ả ngồi bệt luôn xuống ruộng, bất chấp có bị bẩn quần áo hay .

      “Nhị đệ muội, ngươi chiều chuộng nha, bọc kín thế, sợ phơi đen da à.” Vương thị sớm kéo vải che mặt xuống, bởi vì ả thực nóng chịu nổi nữa, vừa buồn chán vừa nóng, cả người thấm đẫm mồ hôi.

      “Hai tên tiểu tử thúi Đại Lang Nhị Lang này chạy đâu rồi, lão nương các ngươi mệt sắp chết đây còn các ngươi chạy…”

      Lâm Thanh Uyển để ý tới ả, cúi đầu tiếp tục nhặt.

      Nàng cũng mệt nổi nữa rồi, nàng sợ nàng mà ra sức lực cũng tán hết, cũng ngồi bệt xuống bờ ruộng như Vương thị kia.

      “Bao tay ngươi đeo kia vậy mà chịu làm cho đại tẩu đôi, đúng là keo kiệt.” Vương thị ngồi chỗ lấy khăn vải quạt gió, cũng mặc kệ Lâm Thanh Uyển có để ý tới ả hay , ả vẫn câu được câu .

      Lâm Thanh Uyển trợn trắng mắt vẫn để ý tới ả, người khác có cái gì Vương thị đều đều đỏ mắt, sau đó lại bóng gió đòi lấy, ngươi cho ả hay đều bị ả chê thành dơ bẩn cả.

      Mới đầu nàng còn bị Vương thị lấy mấy thước vải, khi đó nàng còn biết bản tính Vương thị như thế nào, ngươi xem, đại tẩu mở miệng đứa trong nhà có vải may quần áo, lại đám vải này nhà ngươi rất thích hợp cho mấy đứa Lang nhà ta, ngươi xem ngươi có thể cho ả sao?

      Được rồi, lần đầu tiên nàng cho. Lần thứ hai Vương thị lại đổi thành cái Lang khác, nàng lại cho, lần thứ ba ả lại tới, Lâm Thanh Uyển rốt cuộc phát hỏa, nghiêm mặt mình cũng có quần áo mặc hay là đại tẩu cho nàng ít vải làm bộ . Lúc ấy Vương thị tức giận bỏ … Nhưng là —

      Nhưng là, quá mấy ngày, Vương thị nhìn thấy nàng làm cho Dương Thiết Trụ bộ mặc đơn giản ở nhà bằng vải thô, ả lại chạy tới hỏi nàng vải này có thừa hay , để ả cũng làm cho Dương Thiết Xuyên bộ…

      Có lúc Lâm Thanh Uyển nghĩ, Vương thị người này có phải hay thuộc họ con gián, bất luận nàng cự tuyệt như thế nào, tiếp theo chỉ cần ả coi trọng ngươi thứ gì, ả lại tiếp tục mở miệng đòi hỏi ngươi như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy…

      Cho tới bây giờ Lâm Thanh Uyển mới hiểu được Vương thị là dạng người thế nào.

      Dùng ngôn ngữ thông dụng đời trước của nàng mà , Vương thị tựa như con cóc nhảy dưới chân của ngươi, nó làm gì ngươi đâu, nhưng nó có thể ghê tởm chết ngươi.

      Vương thị từ dưới đất bò dậy, đỡ eo, tới bóng cây để nước.

      “Ai nha, ta khát quá, ta uống nước đây.”

      Lâm Thanh Uyển vẫn mặc kệ ả, mặc ả tự quyết định, nàng rốt cuộc kiên trì được, ngồi bệt xuống đất thở phì phò, ngồi dưới nền đất nóng bỏng hồi lâu mới đứng dậy tiếp tục về phía trước nhặt lúa.

      Đột nhiên nhớ tới Vương thị nửa ngày chuyện, nàng quay đầu nhìn lại phía bóng cây để nước, lúc này dưới bóng cây nào có bóng người nào.

      Xem ra Vương thị cũng chạy, nàng mắng thầm ả ở trong lòng chút.

      Lại nhặt thêm hồi, Lâm Thanh Uyển thấy tay chân mình còn cảm giác nữa rồi.

      Lúc này, Diêu thị bỗng nhiên tới chào hỏi nàng.

      “Nhị tẩu, đừng nhặt nữa, nhanh nghỉ ngơi chút .”

      Lâm Thanh Uyển ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua thấy các nam nhân đều trở về, lúc này nàng mới thở phào nhõm, đứng vững người định bước thấy trận choáng váng mắt hoa.

      Đột nhiên được người ôm cả người lẫn gùi dậy, Lâm Thanh Uyển nhìn qua hồi lâu mới biết người ôm nàng là Dương Thiết Trụ.

      “Nàng dâu, nàng sao chứ, có phải do mệt quá ?”

      Dương Thiết Trụ mới mặc kệ người khác có nhìn hay , chỉ biết vợ đứng nổi nữa, nhanh chóng ôm nàng tới bóng cây.

      Lâm Thanh Uyển cũng có khí lực mà giãy dụa, cứ để Dương Thiết Trụ ôm nàng tới dưới bóng cây.

      “Ta sao, chỉ là cúi lưng lâu quá nên hoa mắt chóng mặt chút thôi.”

      “Vậy tốt rồi, nhanh uống chút nước .” Dương Thiết Trụ cầm bát nước đưa qua.

      Lâm Thanh Uyển nhìn người nam nhân mặt xanh đen, còn cái miệng nữa, bèn đẩy bát nước lại.

      “Chàng uống trước.”

      Nàng tháo khăn che mặt xuống, lấy ra tấm khăn lau mồ hôi cho mình, tại cả người nàng ướt nhẹp toàn mồ hôi, quần áo bên trong đều dính hết vào người.

      Lau xong cho mình lại lau cho Dương Thiết Trụ, ra mồ hôi mặt của Dương Thiết Trụ nhiều, bởi vì phơi nắng nhiều mà làm da biến thành đen hết còn rộp trắng lên.

      Lâm Thanh Uyển biết đó là biểu của muối trong cơ thể bốc hơi hết, nàng quyết định ngày mai ra đồng phải bỏ thêm ít muối vào nước sôi để uống.
      thư hồ, vanlactamviem, Hale2052 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Vương thị bị phạt

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Dương Thiết Trụ cười sáng lạn để vợ lau mồ hôi cho mình, nhìn nàng lau xong nhanh chóng lấy nước tới cho nàng uống.

      Diêu thị ngồi bên cạnh ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ.

      Dương Thiết Căn thấy vợ mình như vậy cũng nhanh chóng lấy nước đưa cho vợ.

      “Nàng dâu, nàng cũng uống .”

      Diêu thị đỏ mặt, liếc mắt quở trách nhìn , mặt luôn luôn tái nhợt khiếp nhược giờ lại có chút thẹn thùng.

      Dương Thiết Xuyên hung hăng uống mạch hết bát nước đầy rồi ngồi phịch mặt đất.

      “Cha, hay là buổi chiều cắt nữa, ngày mai hãy cắt.”

      Dương lão gia tử ngồi dưới đất trừng mắt: “Ngày mai ngày mai? Thu hoa màu có thể đợi ngày mai sao? Còn tranh thủ trời nắng cắt cho xong .”

      Lại nhớ ra thấy Vương thị đâu: “Vợ ngươi đâu? Người chạy đâu rồi? Vợ lão nhị thân mình yếu như vậy mà còn kiên trì đến tận bây giờ, vậy mà vợ ngươi mới chớp mắt cái thấy bóng dáng đâu cả.” Về phần Đại Lang Nhị Lang lão gia tử xem , chung là hai đứa còn , có thể lại đây giúp trong chốc lát cũng rất tốt rồi.

      Dương Thiết Xuyên ỉu xìu mở miệng: “Con làm sao biết nàng đâu a, phải con vẫn gặt ở bên cạnh cha đấy thôi.” Lời hữu khí vô lực.

      Dương Thiết Trụ nhíu mày, nhìn vợ mình mặt đỏ bừng, mở miệng với Dương lão gia tử: “Cha, lát nữa để vợ con và tam đệ muội về nhà , đại tẩu cũng về rồi, công việc còn lại để chiều chúng ta làm cũng được, để hai nữ nhân ở đây cũng giúp được cái gì.”

      Dương lão gia tử nghĩ lát rồi : “Được rồi, buổi chiều để Lâm thị và Diêu thị về nghỉ , đến lúc chạng vạng đến hỗ trợ dùng xe bò chuyển lúa về.”

      người đưa cơm Dương gia đến, là Dương Nhị Muội và Vương thị.

      Biểu tình Vương thị ngượng ngùng, chắc là ở nhà nhàn hạ bị Hà thị bắt được lại đuổi ra đây.

      Vương thị nghe thấy Dương lão gia tử , người cách năm sáu mét vội tiếp lời.

      “Cha, vậy buổi chiều con cũng cần đến phải ?”

      Dương lão gia tử vừa nhìn thấy Vương thị liền bốc hỏa, hai người đều chung bộ đức hạnh, mỗi người đều có mánh khóe trộm lười. Ngày thường cũng thôi , Dương lão gia tử đặc biệt thống hận người dùng mánh khóe trộm lười trong lúc thu hoạch vụ thu, lúc này tính tình táo bạo hẳn lên khác hẳn với ngày thường.

      “Ngươi được, ngươi buổi chiều ở chỗ này cho ta.”

      Vương thị đầy mặt ủy khuất: “Hai nàng đều được về, sao lại để mình con ở lại đây? Cha, người xử lý mọi chuyện phải công bằng chứ.”

      “Vì sao? Ngươi vì sao? Ngươi chạy về nhà nhàn hạ, giờ ngươi lại hỏi ta vì sao hả?”

      Vương thị lập tức dám , ngày thường Dương lão gia tử lời nào, nhưng vừa chắc chắn thương lượng được, ít nhất trước mặt nhóm con trai con dâu đều là như vậy.

      Vương thị phẫn hận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Uyển và Diêu thị, hai người đều mặc kệ ả, nhưng ánh mắt nhìn nhau đều có ý cười.

      Dương Nhị Muội đem rổ trong tay đặt xuống đất liền trở về, Vương thị cũng giận dữ đặt rổ trong tay xuống đất theo.

      Dương Thiết Trụ qua mở rổ ra, cầm hai bát đồ ăn bưng đến chỗ Lâm Thanh Uyển, Dương lão gia tử và Dương Thiết Xuyên cũng đều đói bụng liền lên lấy đồ ăn.

      Đồ ăn được Hà thị phân từ nhà, mỗi người phân lượng đều giống nhau, bởi vì mấy ngày qua làm việc tương đối mệt, cho nên phân lượng cũng tương đối nhiều.

      Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển người bát, ngồi ngay tại chỗ bắt đầu ăn cơm.

      Dương Thiết Trụ cũng cực kì đói cho nên ăn rất nhanh, Lâm Thanh Uyển lại có hứng thú, là do nóng, nguyên nhân khác là ở dưới mông nàng cảm thấy rất khó chịu, lúc mới bị choáng váng còn chưa cảm thấy ràng, lúc này còn hôn mê liền cảm nhận rất .

      Nhưng lúc này nàng có tý sức lực nào mà đứng dậy, chỉ đành kệ lửa nóng dưới mông giày vò.

      Nhìn Dương Thiết Trụ ăn cơm rất nhanh, Lâm Thanh Uyển cầm bát đến bên cạnh , gạt hơn phân nửa cơm vào bát của .

      “Nàng đói bụng sao?” Dương Thiết Trụ hỏi, lại thò tay sờ vào trán nàng: “Đầu còn choáng váng ?”

      Lâm Thanh Uyển mệt mỏi lắc lắc đầu: “Chàng mau ăn , ta có khẩu vị.”

      “Lúc nữa cơm nước xong, nàng mau về cùng với tam đệ muội, lúc này mặt trời quá chói nàng nên về nhà ngủ giấc.” Dương Thiết Trụ yên lòng thêm.

      “Biết rồi.”

      Lâm Thanh Uyển nhìn Dương Thiết Trụ ăn cơm mà đầu đầy mồ hôi, lại nhanh chóng lau mồ hôi cho .

      Nhìn nam nhân có bộ dạng cực kì đói, lại nhìn thức ăn trong bát có tý cái gì gọi là có dầu mỡ, Lâm Thanh Uyển biết nên gì về Hà thị này. Ngày thường cũng coi như thôi, nhưng bây giờ cần rất nhiều sức lực, mỗi ngày lại cho ăn như vậy, mấy nữ nhân các nàng còn sao, chứ mấy hán tử trong nhà lao động chân tay dùng nhiều sức làm sao chịu đựng được.

      Lâm Thanh Uyển đau lòng muốn chết, cơm càng nuốt nổi, đem cơm gạt hết sang bát của Dương Thiết Trụ.

      Dương Thiết Trụ muốn cái gì đó nhưng nhìn vợ mình mệt mỏi, biết nàng đói bụng cũng mở miệng, ngẫm lại, ở nhà có điểm tâm mua để sẵn ở đó, lát nữa vợ về nếu đói bụng có thể ăn.

      Bởi vì đều đói cho nên mọi người ăn lúc xong.

      Dương Thiết Trụ ăn xong đứng dậy kéo nàng lên thúc giục nàng về nhà, còn thu dọn bát đĩa vào trong rổ giúp nàng, đợi Diêu thị bên kia cũng thu dọn xong, Lâm Thanh Uyển liền lôi kéo Diêu thị về.

      “Nhị đệ muội Tam đệ muội trở về lát nữa ra sớm nha, đừng ở nhà nhàn hạ đấy.” Vương thị ngồi góc dương quái khí .

      Mọi người đều biết bản tính của ả, với lại lúc này vừa mệt vừa nóng cho nên chẳng ai thèm quan tâm tới ả.

      Diêu thị vốn muốn về nhưng Lâm Thanh Uyển len lén lôi kéo nàng .

      Lúc đường Lâm Thanh Uyển giọng với Diêu thị chọc tức ả.

      Người kia là ai, cần cũng biết.

      Về đến nhà, Hà thị nhìn thấy các nàng trở về sắc mặt lập tức trầm xuống.

      Thúc giục các nàng để giỏ xuống sau đó nhanh chóng ra đồng làm việc đừng nghĩ nhàn hạ, Diêu thị cúi đầu vụng trộm kéo quần áo Lâm Thanh Uyển, ý là mau chóng thôi.

      Lâm Thanh Uyển ngầm vỗ tay nàng, với Hà thị là Dương lão gia tử cho bọn họ về, trong ruộng hết việc làm, bọn họ ở đó giúp được gì, cho các nàng về nhà nghỉ ngơi chút đến chạng vạng ra hỗ trợ chuyển lúa về. Còn với Hà thị, đại tẩu nhàn hạ bị Dương lão gia tử phạt buổi chiều được về nhà nghỉ.

      Hà thị hồ nghi nhìn bọn họ nhưng cũng gì, đoán đây có phải là quyết định Dương lão gia tử hay , sau đó phất phất tay cho các nàng nghỉ ngơi.

      Lâm Thanh Uyển với Diêu thị người nàng toàn mồ hôi nên muốn tắm, Diêu thị muốn khiêng nước giúp nàng.

      Nàng nhìn Diêu thị cũng ướt đẫm mồ hôi liền lôi kéo Diêu thị vào phòng ở của nàng.

      Dương gia chỉ có chỗ tắm, chính là nửa gian mộc phòng bên cạnh phòng bếp kia.

      Người cả nhà đều tắm rửa ở nơi đó, bên trong có thùng tắm, chỉ có chiếc chậu gỗ lớn, mỗi lần tắm lấy nước trong chậu ra giội, nước chảy ra chảy dồn vào góc tường rồi chảy ra ngoài. Xem ra người Dương gia cũng biết vệ sinh, có kiểu mười mấy người tắm chung thùng, mà là áp dụng hình thức ''tắm vòi sen'’.

      Lâm Thanh Uyển nhường Diêu thị vào phòng nàng tắm, trong phòng nàng có thùng tắm, làm việc nặng nhọc nếu được ngâm nước ấm rất tốt, đến chạng vạng cũng cũng có khí lực tiếp tục làm việc, hơn nữa cũng dễ dàng hơn chút, tắm trong đó còn phải nấu nước đổ vào thùng.

      Lâm Thanh Uyển múc nước từ trong vại đổ vào cái nồi sắt to, đun lên, sau đó cho Diêu thị tắm trước. Nước trong vại là do Dương Thiết Trụ gánh vào đổ đầy, bởi vì nàng tắm rửa, cho nên mỗi ngày vại nước này đều được Dương Thiết Trụ đổ đầy.

      Diêu thị tắm xong, Lâm Thanh Uyển cũng tắm, nàng cũng làm giống Diêu thị thuận tiện gội đầu luôn.

      Sau khi tắm xong, hai nữ nhân ngồi ở kháng lau tóc.

      “Nhị tẩu, nhà ngươi có thùng tắm dùng tốt đấy, ngâm lúc liền bớt bao mệt mỏi.” Diêu thị cũng biết trước ngày thành thân Dương Thiết Trụ tìm thợ đến sửa phòng, ngờ lại sửa thành như vậy, ngăn thành phòng tắm riêng.

      Lâm Thanh Uyển lấy chiếc khăn từ giường lò đưa cho Diêu thị để nàng lau tóc, bản thân cũng cầm chiếc khăn lau tóc.

      “Đây là Nhị ca ngươi làm đấy, thấy ta ở nhà đại hay tắm rửa, liền ngăn thành cái phòng tắm này, để ta dùng cho tiện.” Nàng vừa lau tóc vừa cười .

      nhìn ra nhị ca lại cẩn thận như vậy.” Diêu thị hâm mộ .

      người nam nhân có đối xử tốt với ngươi hay , từ ít chi tiết cũng có thể nhìn ra, có để ngươi ở trong lòng hay , nhìn hành động bình thường nhất của cũng biết.

      Tên kia nhà nàng đối xử với nàng cũng tệ, nhưng còn kém chút.

      “Đúng vậy, ta cũng nghĩ tới người thô kệch như cũng có thể cẩn thận như vậy.” Lâm Thanh Uyển cười ngọt ngào.

      Gả cho Dương Thiết Trụ từ ngày đó tới giờ, Lâm Thanh Uyển cảm thấy hạnh phúc, Dương Thiết Trụ đối với nàng rất tốt, còn lòng, nàng đều cảm nhận được.

      Đương nhiên, nếu như có hai người Hà thị và Vương thị này năm ba bữa thỉnh thoảng làm ra mấy chuyện như thiêu thân lao vào lửa vậy càng tốt hơn.

      Nhưng Lâm Thanh Uyển biết chuyện này có khả năng, gả cho người ta, chỉ gả cho người thôi, mà còn có nhà nữa, có vị mẹ chồng và đại tẩu như vậy cũng còn cách nào cả.

      “Đúng rồi, tam đệ muội, ta thấy các ngươi cũng có thể làm giống như phòng ta vậy đó.” Lâm Thanh Uyển đưa ra đề nghị cho Diêu thị.

      Diêu thị sửng sốt dừng lại động tác lau tóc. Nghĩ lát mới : “Quá phiền toái rồi.”

      phiền toái đâu, ta nghe nhị ca ngươi rồi, hình như là chỉ xây thêm bức tường, chuyển giường lò vào gần gian này, bên trong bày thêm cái bếp đun nước là xong.”

      Cấu tạo hai gian phòng của Nhị phòng và Tam phòng đều như nhau, cho nên tuy Lâm Thanh Uyển ràng, nhưng Diêu thị chỉ cần nghĩ chút trong đầu liền biết nên làm thế nào.

      Như vậy xem ra cũng phiền toái cho lắm.

      Lâm Thanh Uyển tiếp tục khuyên nàng: “Trong nhà nhiều người như vậy, dùng chung cái phòng tắm quá phiền toái, ngươi thấy mỗi lần tắm đều rất phiền toái sao? Nhà đại tẩu nhiều đứa như vậy…” Nàng cự kỳ hàm súc, chỉ dùng ba chữ '' phiền toái'’ này là có thể chứng minh được hết.
      thư hồ, vanlactamviem, Hale2053 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Hà thị thêm ưu đãi?

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Lâm Thanh Uyển nhìn thấy đâu chỉ lần, chỉ vì cho mấy đứa tắm rửa mà Vương thị và Diêu thị xung đột với nhau.

      Trẻ đều ham chơi, cuối ngày về nhà đều là thân bẩn thỉu cần phải tắm rửa. Đại phòng và Tam phòng cộng lại tổng cộng có sáu đứa , có lúc đụng chạm nhau khi tắm rửa, lúc này Vương thị chẳng bận tâm đến mặt mũi của Diêu thị mà ''đợi chút'’, cho dù là người khác vào trước rồi, chỉ cần còn chưa bắt đầu tắm ngươi phải ra ‘'đợi chút'’ cho ta.

      Tính tình Diêu thị lại nhũn như con mèo con, thường nhường Vương thị, có đôi khi Lâm Thanh Uyển nhìn thấy liền cảm thấy phẫn nộ nhưng thể ra tranh hộ được.

      Chuyện này nàng tiện xen miệng vào, ngươi có thể lấy chuyện này để Vương thị khi dễ người ư? Phỏng chừng vừa ra, Vương thị nhảy lên dùng ngôn từ chính nghĩa chỉ trích ngươi ‘'tôn trưởng ấu'’ ( trưởng là ả, ả là đại tẩu, ấu là đứa nhà đại phòng), lòng dạ hẹp hòi (người khác căn bản có ý tưởng khi dễ người), còn thêm tâm tư dơ bẩn (là chính ngươi tâm tư dơ bẩn suy nghĩ nhiều). Chung quy người ta cũng cho ngươi tẩy, chỉ muốn ngươi ‘'đợi chút'’ mà thôi.

      Gặp phải kẻ bận tâm tới mặt mũi chính mình thậm chí có thể muốn mặt người, còn các nàng muốn có mặt người khẳng định là chơi thắng được rồi.

      Lâm Thanh Uyển luôn luôn thi hành chính sách nếu thể trêu vào ta tránh, cho nên nàng cũng muốn giúp Diêu thị 'trốn'’, tận lực tránh phát sinh bất hòa với Vương thị.

      Diêu thị phải kẻ ngốc đương nhiên nghe hiểu tứ ba chữ '' phiền toái'’ này của Lâm Thanh Uyển.

      Nghĩ đến chuyện này chuyện kia '' phiền toái'’, Diêu thị liền bụng nghẹn khuất. Nhưng trước giờ nàng là người có tính tình nhẫn, chỉ biết nuốt hết vào trong bụng mình.

      “Cái bộ dạng ả ta giống như con cóc ấy, độc chết ngươi, nhưng ghê tởm chết ngươi, ý của ta là, thể trêu vào ả ta tránh , tận lực ít gặp ả thôi…” Lâm Thanh Uyển dừng lại: “… Cũng ít bị khi dễ phải chịu đựng.” Đây mới là trọng điểm nàng muốn .

      “Huống chi, Nhị Nữu Tam Nữu dần dần lớn lên chẳng nhẽ lại tắm chung phòng với mấy ca ca của chúng? Với lại trong phòng tắm chỉ để nấu nước còn dùng để làm việc khác nữa …” Nàng hoạt bát xông lên nháy mắt với Diêu thị mấy cái: “Cho đứa ở trong này…”

      Diêu thị lập tức hiểu ra, lại bị Lâm Thanh Uyển hoạt bát chớp mắt chọc liền phì cười.

      Cười xong, mặt của Diêu thị liền nghiêm chỉnh lại giọng : “Nhị tẩu, ngươi ta nghĩ tới chuyện này đâu.”

      Lâm Thanh Uyển liếc nàng cái giọng : “Người lớn cũng coi như xong, ngươi cảm thấy hai đứa bé Nhị Nữu Tam Nữu kia quá gầy sao? Ngươi cũng phải nghĩ cho đứa chút, đừng cứ mãi mềm như cái bánh bao, là người ai cũng có thể nặn ngươi vậy.”

      Lâm Thanh Uyển đối với Diêu thị là hận rèn sắt thành thép, nhưng cũng có mức độ hạn định nên nàng mới như vậy.

      Diêu thị đầy mặt chua xót theo thói quen lại cúi đầu xuống.

      “Bà bà luôn ta là gà mái biết đẻ trứng, cộng thêm là mấy năm nay ta lại có động tĩnh gì, nếu phải vị kia nhà ta đối xử với ta tệ lắm, có thể ta sớm bị hưu rồi.”

      “Cũng phải là ngươi thể sinh, chỉ là hai năm qua chưa có bầu mà thôi, chỉ như vậy bị ''định luận’'', ngươi cũng cam tâm à?”

      cam lòng biết làm thế nào? Ta cũng vội nhưng có được đâu.” Đây chính là khúc mắc của Diêu thị cho tới nay, cũng là cái ''thóp'’ để Hà thị và Vương thị nắm.

      Đối với vấn đề này Lâm Thanh Uyển biết nên cái gì.

      Bất hiếu có tam, vô hậu vì đại. Hai chữ ''vô hậu’' này tựa như lời niệm Kim trêm đầu nữ nhân cổ đại vậy, ngươi thể sinh con, cũng thể sinh con , tốt nhất là sinh con trai, hơn nữa đứa còn chưa đủ, phải càng nhiều càng tốt. Càng nhiều lưng ngươi càng cứng rắn, giống như Vương thị,

      Ngược lại, giống như Diêu thị, cho dù ngươi ở nhà ăn muối, cho dù ngươi làm việc chẳng kém nam nhân, nhưng ngươi sinh được con trai, ngươi chính là thấp hèn hơn người bậc. như vậy sao Vương thị quang minh chính đại bắt nạt Diêu thị như vậy, còn phải ỷ vào chính mình sinh nhiều, lấy cớ tam phòng ‘'vô hậu’' phải cầu nàng đứa làm con thừa tự để kế thừa hương khói hay sao.

      “Dù sao ta thấy ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, có đôi khi việc mà ngươi nghĩ đến nó lại tới.” Thuyết pháp này phải là có căn cứ, Lâm Thanh Uyển nhớ đời trước nàng từng xem chương trình, nội dung của nó ám chỉ, người dùng thời gian dài thôi miên chính mình, có việc gì cũng biến thành có việc .

      “Mẹ, người ở đây sao?” Ngoài cửa truyền đến thanh Nhị Nữu.

      Lâm Thanh Uyển xuống giường ra mở cửa.

      Hai tiểu nha đầu vừa nhìn thấy mẹ mình liền chạy như bay lên kháng, trái phải gọi mẹ cực kì hăng hái.

      Lâm Thanh Uyển cài chốt cửa tới ngồi lên kháng.

      “Ai nha ~~ mấy đứa nhìn thấy mẹ liền nhìn thấy nhị bá mẫu nha ~” nàng khoanh chân ngồi kháng giả bộ tức giận.

      Trong khoảng thời gian này, giao tình giữa nàng và Diêu thị càng thêm thâm hậu, hai đứa này nàng càng thêm thương, nàng cũng rất thích hai đứa này, nhu thuận động lòng người.

      Dương Tam Nữu nhanh chóng leo lên đùi Lâm Thanh Uyển ôm cổ nàng: “Tam Nữu cũng đến nhìn người nữa, nhị bá mẫu.”

      Nhị Nữu ngượng ngùng cười : “Nhị Nữu quên nhị bá mẫu nha.”

      Lâm Thanh Uyển cười véo khuôn mặt nhắn của Tam Nữu, cũng học giọng trẻ con với chúng: “Vậy được rồi, nhị bá mẫu cũng quên các cháu nè.”

      Nàng mở tủ giường lò rút túi giấy bên trong ra: “Nhìn xem, đây là nhị bá mẫu dành cho mấy đứa đấy, là bánh ngọt hai đứa thích ăn nhất nha.”

      Diêu thị trách cứ: “Ngươi lãng phí tiền mua đồ ăn vặt cho chúng nó làm gì chứ?”

      Lâm Thanh Uyển khoát tay, vừa mở túi giấy lấy bánh ra phân vừa nghẹo cổ học bọn chuyện.

      "Là bánh ngọt Nữu Nữu thích ăn nhất nha, Nhị bá mẫu thích Nữu Nữu mới bảo Nhị bá mua bánh cho Nữu Nữu nha.”

      Hai đứa Nữu lập tức cười thành tràng: “Xấu hổ, Nhị bá mẫu bắt chước Nữu Nữu chuyện.”

      Diêu thị cũng bị họ đùa vui vẻ theo, mím môi cười: “Nhìn ngươi kìa, ngày thường thấy ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, ngờ là cũng biết chọc cười vậy đấy.”

      Lâm Thanh Uyển cũng bị chính mình đùa cười, cười đùa với hai đứa Nữu tụm thành đoàn.

      Cười lúc nàng mới ngồi thẳng dậy, rót cho mình cốc nước, lại rót cho Diêu thị cốc. “Ngươi đấy, cứng nhắc vừa thôi, chơi cùng bọn rất đáng mà.”

      Diêu thị nghĩ: “Cũng phải.”

      Tam Nữu vừa ăn đường cao vừa mở miệng giọng điệu trẻ con : “Bánh ngọt ăn ngon , bà nội với tiểu Thúc tiểu có gà ăn, ta với tỷ tỷ có bánh ngọt ăn.”

      Nhị Nữu xoay người đánh cái: “Đừng , bà nội , ra là bị tát.”

      Lâm Thanh Uyển trầm xuống đưa mắt nhìn Diêu thị.

      “Nữu Nữu, làm sao bà nội lại muốn tát?” Lâm Thanh Uyển để sát mặt vào khuôn mặt nhắn của Nhị Nữu, học giọng trẻ con .

      Nhị Nữu cắn miếng bánh : “Bà nội giữa trưa ăn gà, còn có Tiểu cùng Tiểu Thúc Thúc trong phòng, Nữu Nữu với muội muội nhìn thấy, bà nội , được , ra bà tát.”

      Suy nghĩ chút nó lại bổ sung: “Nhị bá mẫu đừng ra ngoài, bằng bà nội đánh miệng cháu và muội muội.”

      Tuy trẻ con chuyện đầu đuôi nhưng ý tứ của nó Lâm Thanh Uyển và Diêu thị vẫn hiểu được.

      Diêu thị nghe xong lập tức choáng váng: “Bọn họ ăn vụng cứ ăn thôi còn đòi đánh miệng bọn làm gì?”

      Lâm Thanh Uyển cũng hết chỗ rồi.

      người làm bà nội, hai người làm và thúc thúc, giấu ăn vụng bị trẻ nhìn thấy, chẳng những chia chút cho bọn lại còn uy hiếp cho ra, ra là ăn tát.

      Vốn nàng còn cảm thấy Hà thị kia tuy có chút thiên vị, nhưng ít nhất ở phương diện ăn cơm đối xử bình đẳng, ngoại trừ Dương Học Chương mỗi lần ở nhà ăn cơm nấu hai cái trứng gà cho Dương Học Chương bổ não. Đây là quyết định của Hà thị, bà người đọc sách cần ăn trứng gà bổ não, được rồi, nếu người ta như vậy, các nàng cũng có thể hiểu được, những người khác đều được ăn số lượng bằng nhau, lượng cơm của nam nhân được chia nhiều hơn nữ nhân chút.

      Xem ra tất cả đó chỉ là mặt ngoài, thức ăn trong nhà chia đều lại tiết kiệm tiền bạc chỉ để bịt miệng các nàng, về phần người ta ăn ngầm cái gì lại có quan hệ gì với các nàng cả.

      Đúng là chẳng có quan hệ gì, nhưng vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy ghê tởm như vậy?

      Hà thị, Vương thị, làm chuyện gì cũng gây phản cảm cho người ta, luôn làm cho người ta cảm thấy như có con ruồi bay vào trong miệng, làm cho người ta muốn nôn.

      Lâm Thanh Uyển vừa cho bọn nàng ra vừa an ủi Diêu thị.

      “Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, cũng thể xông ra đại náo trận, ngươi cũng nhớ lâu chút, đừng cứ thành như vậy mãi, người ta định lượng sẵn rồi ngươi liền tin luôn? Mọi thứ đều khóa trong phòng, ăn hay ngươi đâu thể biết được.”

      Hà thị cũng là kẻ kỳ ba, lương thực trong nhà quanh năm được khóa kĩ, chỉ đến khi hết gạo mới lấy ra ít, đương nhiên lấy ra để ở trong bếp, mà là đặt trong phòng bà ta, mỗi bữa cơm làm bao nhiêu bà ta mới đưa bấy nhiêu.

      Diêu thị lau nước mắt: “Ta ngốc, ta nghĩ bà bà đều làm "quang minh chính đại'’ như vậy, ta muốn đòi cho bọn ăn hơn phải là đánh vào mặt bà sao? Ai biết người ta lại thêm ưu đãi ăn gà, còn muốn tát miệng con ta.”

      Nàng ôm hai đứa Nữu Nữu, ủy khuất thấp giọng khóc lên: “Hai đứa gầy thành như vậy ta cũng chưa bao giờ đòi ưu đãi thêm gì cả, đứa lớn như vậy, ngay cả trứng gà cũng được ăn bằng người khác.”

      Hai đứa Nữu Nữu nhìn thấy mẹ mình khóc thương tâm như vậy lập tức ăn bánh nữa lau nước mắt cho mẹ, tỉnh tỉnh mê mê nghe người lớn chuyện.

      “Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, đừng dọa tới mấy đứa , về sau chính ngươi cũng cảnh giác chút, ta vẫn câu kia, mệt người lớn cũng thể để mệt đứa .” Lâm Thanh Uyển vừa thở dài vừa khuyên nhủ.

      Nàng cũng chỉ có thể khuyên mà thôi, chẳng lẽ lại chạy ra ngoài đối chất với Hà thị? Như vậy chỉ tổ làm chuyện bung bét thêm mà thôi.

      Diêu thị hít hơi sâu rồi lau nước mắt: “Ngươi đúng.” Nàng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài: “Ngươi nghỉ ngơi chút , ta về phòng đây, lát nữa còn phải ra đồng chuyển lương thực.”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu tiễn Diêu thị ra cửa, sau đó cài chốt cửa chuẩn bị ngủ lát.
      thư hồ, vanlactamviem, Hale2053 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :