1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Ngóng chị về trị cái gd cực phẩm này

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Chuẩn bị thành thân

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Mấy ngày nay Lâm Thanh Uyển cũng bận rộn thảm, chỉ ứng phó nhóm nàng dâu hâm mộ tới thăm, mà còn phải tranh thủ thời gian làm giá y.

      Dương thị và Dương Thiết Trụ thương lượng mua đồ cưới cho nàng.

      Lâm Thanh Uyển vốn đáp ứng, nhưng khi nhớ tới những chuyện Dương thị với nàng về Dương gia, nàng từ chối nữa.

      Chung quy nữ tử xuất giá nếu có đồ cưới rất khó coi, với lại cũng sắp thành thân rồi, tiền bạc của Dương Thiết Trụ coi như là tiền của nàng, mua gì đó làm đồ cưới bồi qua đó, còn hơn để dưới mí mắt mẹ Dương Thiết Trụ.

      Vì thế hai người Lâm Thanh Uyển và Dương thị lại mấy chuyến lên trấn , thượng vàng hạ cám mua xe lớn, với bên ngoài là Dương thị đau lòng nàng mua sắm đồ cưới cho nàng, đến hôm đó đưa lễ vật cho cháu dâu.

      Trước giờ cuộc sống của Dương thị cũng khá dư dả, lại có con trai làm chưởng quỹ cửa hàng huyện, vậy nên có người nào nghi hoặc về chuyện bạc từ đâu đến để mua những thứ này.

      Vỏ chăn bông mua bốn cái, còn có chăn cũng mua mấy cái, chậu rửa mặt, giá chậu rửa mặt, hòm xiểng đựng quần áo và tủ quần áo, còn có lược gương đồng, thùng tắm, quần áo vải dệt… Lớn tổng cộng đều được chất vào xe lớn…

      Trách được trong sách , đồ cưới nữ nhân cổ đại rườm rà, có nữ nhi gia đình nhà giàu vừa sinh ra bắt đầu mua sắm chuẩn bị đồ cưới, mua sắm chuẩn bị đến khi nữ nhi xuất giá mới coi như xong, có nhà còn quan tâm tới mức mua cả quan tài làm của hồi môn, giống như chuẩn bị hết tất cả những đồ cần dùng sau khi xuất giá, đại khái có ý tứ là nhà mẹ đẻ để cho nữ nhi ăn dùng đều là của chính mình, cần chịu tức giận của nhà chồng.

      Đương nhiên nơi này của Lâm Thanh Uyển thể so sánh được với tiểu thư nhà giàu có, nhưng cũng mua ít đồ, tính tổng cộng cũng phải mất hơn mười lượng bạc.

      Cũng đừng xem thường hơn mười lượng bạc này nhiều, ở nông thôn, mười lượng bạc này là đủ cho nhà 5 miệng ăn vài năm cùng chi phí sinh hoạt đấy.

      Quần áo bốn mùa Lâm Thanh Uyển tự mình làm, dùng vải vóc sính lễ Dương Thiết Trụ đưa, sau đó nàng cũng mua mấy cuộn vải có màu sắc mình thích, nhân tiện cũng mua cho Dương Thiết Trụ hai cuộn có màu sắc phù hợp.

      Quần áo bốn mùa cần nghĩ rồi, lúc này khẳng định là làm được, chung quy cách ngày thành thân tới mấy ngày, Lâm Thanh Uyển chỉ kịp làm quần áo hai mùa thôi, sau đó cũng làm cho Dương Thiết Trụ hai bộ quần áo, còn có hai đôi giầy.

      Thoáng cái đến ngày thành thân.

      … … … …

      Trước ngày thành thân, đồ cưới của Lâm Thanh Uyển được nâng đến Dương gia.

      cùng còn có người toàn phúc trải giường chiếu mà Dương thị mời đến.

      Người toàn phúc phải là phụ nhân có đầy đủ cha mẹ ruột và cha mẹ chồng còn sống, vợ chồng hòa thuận, trai song toàn, có thể được làm người toàn phúc trong hôn lễ đối với phụ nhân mà đó là việc cực kì thể diện.

      Đáng ra cùng trải giường chiếu với người toàn phúc còn cần vị thân thích nhà , nhưng Lâm Thanh Uyển bên này có thân thích, duy nhất có thể là Dương thị từ lúc cùng Hà thị ầm ĩ xong cũng bao giờ tới cổng Dương gia, cho nên việc trải giường chiếu chỉ có thể toàn quyền giao cho người toàn phúc.

      Dương thị dẫn người toàn phúc và đồ cưới tới trước cổng Dương gia dừng lại, đem đồ cưới và người toàn phúc giao cho Dương Thiết Trụ xong xoay người rời .

      Dương gia tổng cộng có năm gian nhà ngói, chính phòng có ba gian, phòng chính là Dương lão gia tử và Hà thị ở, phòng Đông là cả nhà lão Đại Dương Thiết Xuyên, phòng Tây là Dương Học Chương ở, từ bên trong chính phòng có cánh cửa mở tới nửa gian nhà ngói là khuê nữ của Hà thị Dương nhị muội ở.

      Hai gian nhà ngói bên cạnh chính phòng, phân biệt là chỗ ở của nhà lão tam Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ.

      Dương Thiết Trụ ở chính là gian phòng tân hôn kia rồi, cửa đều dán chữ hỉ đỏ tươi, nhìn trông vui vẻ.

      Thôn Lạc Hạp đều ngủ bằng giường lò, lúc ngủ gấp chăn lại đặt kháng, có người đến có thể ngồi đó, lúc ngủ lại mang bàn giường ra trải chăn chiếu lên làm giường ngủ.

      Cho nên giường hỉ của Dương Thiết Trụ làm ở kháng.

      Người toàn phúc trải xong giường chiếu, đặt ít đậu phộng và táo đỏ dưới gối đầu và chăn, cũng coi như là đại công cáo thành.

      Dương Thiết Trụ nhanh chóng đưa cái hồng bao và vài câu cảm tạ.

      Tiễn bước người toàn phúc, Dương Thiết Trụ về phòng chỉnh lý đồ cưới của Lâm Thanh Uyển đưa đến, đem đồ vật xắp xếp gọn gàng vào từng vị trí.

      Trước đó vài ngày bởi vì lập tức thành thân, Dương Thiết Trụ có tìm hiểu thói quen ghét của Lâm Thanh Uyển, biết trong hồi môn của Lâm Thanh Uyển có cái thùng tắm lớn, liền tìm thợ làm nhà về ngăn riêng cái phòng tắm, còn trát tường sạch cho phòng tắm.

      Nhìn thấy phòng tân hôn đỏ tươi rực rỡ, nghĩ tới ngày mai người lâu gặp kia gả cho , Dương Thiết Trụ nhịn được vui sướng tươi cười …

      Từ lúc Dương Thiết Trụ mang theo đồ cưới và người toàn phúc tiến vào, Hà thị và Vương thị đứng ở cửa phòng chính nhìn.

      Nhìn thấy những thứ được nâng vào mà Vương thị và Hà thị đều hoa cả mắt.

      Thường nữ nhi nhà nông khi gả cũng có đồ cưới nhưng nhiều, chỉ là ít đệm chăn, mấy vật gia dụng , nào có ai như Lâm Thanh Uyển vậy, mang cả thùng tắm lớn làm của hồi môn.

      Nhưng Vương thị và Hà thị tiện phát tác, bởi vì nghe đống đồ cưới này đều là Dương thị cho nàng làm của hồi môn …

      Hà thị trong lòng càng hận nghiến răng, bà ta cảm thấy Dương thị chính là cố ý khoe khoang có mấy đồng tiền dơ bẩn ở trước mặt bà ta…

      … … … …

      Ngày thành thân, buổi sáng Lâm Thanh Uyển thấy Dương thị vẻ mặt vui vẻ bận trong bận ngoài, trong nhà cũng có mấy phụ nhân quan hệ tốt với Dương thị tới giúp đỡ.

      Nàng muốn hỗ trợ nhưng Dương thị cho, tân nương tử cả ngày hôm nay được làm gì cả, ngay cả cơm trưa cũng do Dương thị bưng đến cho nàng ăn.

      Ăn cơm trưa xong, Dương thị để nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó xua nàng tới phòng bếp tắm.

      Nước ấm Dương thị chuẩn bị tốt giúp nàng, bắt nàng ngâm trong đó nửa canh giờ mới cho ra.

      Tắm xong ra người toàn phúc cũng lại.

      Ngày cưới trước khi lên kiệu hoa là cần người toàn phúc rửa mặt trải đầu cho tân nương.

      Lâm Thanh Uyển thay xong giá y, khoanh chân ngồi xuống kháng, để người toàn phúc ‘'khai mặt'’, đến lúc này đây nàng mới cảm giác được ràng nàng phải lập gia đình…

      Người toàn phúc cầm ra sợi dây đỏ dài, hai đầu thắt thành mối thành dạng cây ''kéo'', sau đó trát lên mặt Lâm Thanh Uyển.

      Đầu tiên là trát ba vị trí khác nhau mặt nàng, miệng lẩm bẩm: “ kính thiên địa cha mẹ, giữa chúc phu thê hoà thuận, hạ xuống con cháu cả sảnh đường.” Lại chạm ba cái vào hai má và ở giữa mặt nàng: ” Chạm trái sớm sinh quý tử, chạm giữa cần kiệm quản gia, chạm phải bạc đầu giai lão.”

      Sau đó lấy sợi chỉ đỏ xoắn mặt nàng.

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy rất thú vị, ra trang điểm còn có '‘lời kịch'’ nha, cho nên đến khi nàng thấy đau ê ẩm cái mặt cũng được giải phóng .

      Người toàn phúc lại cầm chiếc dao cạo ra sửa hai bên tóc mai, đến đây lễ ‘'khai mặt'’ mới được coi như kết thúc.

      Kế tiếp là ‘'chải đầu'’, người toàn phúc cầm chiếc lược mới chải lên mái tóc đen dày của Lâm Thanh Uyển, vừa chải vừa xướng:

      chải chải đến cùng, phú quý lại lo;

      Hai chải chải đến cùng, vô bệnh lại vô ưu;

      Ba chải chải đến cùng, nhiều con lại nhiều tuổi;

      Lại chải chải đến đuôi, cử án lại tề mi;

      Hai chải chải đến đuôi, bỉ dực cùng song phi;

      Ba chải chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội;

      Có đầu có đuôi, phú phú quý quý.”

      Dương thị ở bên cạnh lau nước mắt nhìn, trong khoảng thời gian ở chung này, bà lòng coi Lâm Thanh Uyển như con ruột, bây giờ trong lòng vừa cao hứng vừa sầu não.

      Nhìn thấy Dương thị lau nước mắt, Lâm Thanh Uyển cũng đỏ hoe con mắt.

      sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên nàng gả. Đời trước là nhi cha mẹ, đời này người duy nhất nàng coi như trưởng bối cũng chỉ có mình Dương thị, trong khoảng thời gian ở chung này, Dương thị đối đãi với nàng rất tốt…

      Đối với phụ nhân hào phóng cởi mở này, nàng tâm coi bà là trưởng bối duy nhất mà đối đãi…

      Chải đầu xong người toàn phúc trang điểm giúp nàng.

      Người toàn phúc này là người khéo tay, bôi quá nhiều son phấn cho Lâm Thanh Uyển, chỉ trang điểm , duy nhất trang điểm đậm chính là màu môi đỏ, kiều diễm ướt át như lửa.

      Trang điểm xong Dương thị mừng rỡ lôi kéo nàng đứng dậy xem.

      Chỉ thấy nữ tử áo đỏ xinh đẹp đứng trong phòng, giá y nàng mặc cũng như giá y khác mà tân nương nông thôn hay mặc.

      thân giá y có thêu thùa, chỉ có ở chỗ giao vạt áo, cổ tay, mép váy được thêu hoa văn bằng chỉ màu đen, bên hông thêu chiếc đai lưng rộng ba tấc có hoa văn màu hồng.

      Tay áo giá y như mây bay bình minh, đai lưng bên hông thắt lại lộ vòng eo thon gọn, làm cho người ta cảm thấy rất nhu mì yểu điệu.

      tân nương xinh đẹp.” Người toàn phúc đứng bên cạnh thở dài, nàng trang điểm cho tân nương rất nhiều, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người mỹ kiều nương phong tư như thế.

      Dương thị lấy chiếc gương đồng giơ lên cho Lâm Thanh Uyển xem.

      lên trong gương là hình ảnh người búi tóc trái đào đỉnh đầu, tóc mai hồng hoa cỏ, hàng lông mày kẻ , mắt phượng hơi nhướn, đôi má tuyết ngọc, mũi quỳnh, môi thắm…

      Lâm Thanh Uyển biết thân thể mình trưởng thành tệ, lại ngờ rằng nàng luôn là hình tượng thanh nhã trong mắt người lại có thể xinh đẹp kinh tâm động phách như vậy, diễm quang bắn ra bốn phía.

      Lúc này, thời gian gần đến hoàng hôn.

      Bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ và tiếng nhạc trống, tức phụ mặt tươi cười chạy vào.

      “Tân lang tới đón tân nương, tân nương tử chuẩn bị xong chưa?”

      “Được rồi được rồi.” Dương thị vội vàng dìu Lâm Thanh Uyển đến giường lò ngồi, lại lấy khăn voan màu đỏ trùm lên đầu nàng.

      Lập tức trước mắt biến thành mảnh lửa đỏ.

      Trong lúc tiếng pháo vang ‘'bùm bùm'’ cửa phòng bị đẩy ra sau đó rất nhiều người vào.

      Trong đó có Dương Thiết Trụ.

      mặc bộ quần áo tân lang, trước ngực treo bó hoa to, mặt che nổi vui sướng và mừng rỡ.

      Thường dẫn tân nương lên kiệu là do huynh trưởng của tân nương cõng , nhưng hoàn cảnh của Lâm Thanh Uyển như người khác, cho nên nhiệm vụ cõng tân nương lên kiệu dĩ nhiên là giao cho tân lang làm rồi.

      Lâm Thanh Uyển được Dương thị nâng đỡ cẩn thận leo lên lưng người kia.

      Lưng rất rộng cũng thực rắn chắc, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng…

      Trong tiếng ồn ào có người hô to: “Tân lang cõng tân nương lên kiệu ~ bắn pháo ~ “

      Lại thêm trận tiếng pháo đinh tai nhức óc, Lâm Thanh Uyển cảm giác được mình được cõng lát rồi được đặt trong kiệu màu đỏ.

      “Tân nương ngồi vững, khởi kiệu ~~~ “

      Kiệu hoa chậm rãi được nâng lên, sau đó lắc lư về phía trước.

      Lâm Thanh Uyển có chút hoảng hốt…

      Nàng gả? Như vậy là gả rồi…

      Trong khung cảnh màu đỏ diễm lệ chói mắt, Lâm Thanh Uyển chậm rãi tới nơi sinh hoạt trong tương lai, trong lòng có chút sợ hãi, cũng có chút chờ mong…
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Thành thân

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Hình như kiệu hoa được nâng vòng lớn quanh thôn Lạc Hạp rồi mới được nâng vào Dương gia.

      Tiếng người ồn ào, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng pháo chói tai…

      Lâm Thanh Uyển ù ù cạc cạc theo dẫn dắt của Dương Thiết Trụ vào phòng chính bái thiên địa.

      Bái thiên địa xong, Lâm Thanh Uyển được dìu tới phòng tân hôn.

      lát sau có rất nhiều người tới phòng tân hôn.

      “Vén khăn voan, vén khăn voan…” Người bên cạnh ồn ào.

      Dương Thiết Trụ cầm cái cán bên cạnh nhàng gẩy vén khăn voan màu đỏ kia.

      Lâm Thanh Uyển khẩn trương, biết nên đối mặt với và những người bên ngoài kia như thế nào, đành phải cúi đầu đỏ mặt ngồi yên, hai tay nắm chặt giấu sau tay áo.

      khí im bặt lát sau đó lại bùng lên ồn ào ầm ĩ.

      “Tân nương xinh đẹp…”

      “Thiết Trụ, tiểu tử ngươi có phúc khí…”

      “Tiện nghi tiểu tử ngươi…”

      Dương Thiết Trụ ha hả cười khúc khích, gãi gãi đầu, chỉ biết cười ngây ngô biết gì.

      “Được rồi được rồi, tân lang tân nương uống ly rượu giao bôi .”

      tức phụ bên cạnh bưng tới cái khay, khay để hai ly rượu, giữa hai ly rượu có dây tơ hồng buộc lại.

      Tiếng ồn ào bên cạnh lại càng lớn hơn nữa, ngay cả đám người uống rượu bên ngoài cũng chạy vào xem.

      Hai người Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ bất chấp thẹn thùng cái gì, nhanh chóng cầm ly rượu lên, tay hai người tương giao, uống rượu giao bôi.

      Tức phụ bên cạnh thấy hai người Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển uống xong rượu giao bôi, nhanh chóng đuổi mấy người chạy lại xem.

      “Được rồi được rồi, các ngươi mấy nam nhân thối này nhanh ra ngoài uống rượu , đừng chạy tới đây dọa tân nương.”

      Phụ nhân lanh lẹ đanh đá kia chỉ hai ba câu đuổi hết các nam nhân ra khỏi tân phòng.

      Đuổi xong đám người ồn ào kia , phụ nhân kia lại đóng cửa lại. Lúc này, trong phòng mới an tĩnh lại, chỉ còn lại mấy phụ nhân thân thích nhà mình.

      “Tân nương tử, đừng thẹn thùng, ta là Nhị đường tẩu ngươi, họ Nhiếp.” Phụ nhân kia xoay đầu lại cười .

      Nàng mặc bộ vải xếp hồng nhạt, bên trong là áo cánh màu trắng, mắt phượng má đào, lúc cười lên mặt còn có hai núm đồng tiền.

      “Nhị đường tẩu.” Lâm Thanh Uyển đỏ mặt gọi.

      Nhiếp nhị tẩu này là nhị tức phụ nhà đệ Dương gia lão gia tử, làm người thẳng thắn tháo vát, nhanh mồm nhanh miệng, lần này đến Dương gia đảm đương nhiệm vụ Hỉ nương.

      “Đây đây đây, ta giới thiệu cho ngươi.” Nhiếp nhị tẩu rất nhiệt tình: “Đây là đại tẩu ngươi Vương thị, đây là tam đệ muội Diêu thị, đây là muội muội nhất của Thiết Trụ, tên là Nhị muội.”

      Lâm Thanh Uyển nhìn lại lần lượt chào hỏi.

      Đây chính là mấy người phụ nhân tương lai mỗi ngày chung đụng…

      Đại tẩu Vương thị hôm nay mặc rất thể diện, mặc bộ vải xếp dày màu đỏ tía phía dưới là chiếc váy màu thâm, mặt tròn to, mắt , môi dày, tại con mắt loạn chuyển ngắm bài trí trong tân phòng.

      Tam đệ muội Diêu thị là nữ nhân thực gầy yếu, mặt dài, sắc mặt tái nhợt, mặt đầy vẻ u sầu, mặc bộ vải xếp dày nửa mới nửa cũ, sắc mặt khiếp nhược cười với nàng.

      Dương nhị muội hôm nay mặc bộ vải xếp màu xanh biếc, phía dưới là chiếc váy xanh nhạt, mặt tròn mắt to, mặt tò mò ngắm nàng nhưng gì, tựa như có vẻ rất ít .

      Lâm Thanh Uyển thấy kinh ngạc với cách ăn mặc của mấy người này, nàng biết ở trong này chỉ có nhà làm hỉ , nhóm phụ nhân mới có thể đem xiêm y tốt nhất ra mặc, ngày thường nhóm phụ nhân thôn Lạc Hạp vì để làm việc thuận tiện đều mặc quần áo vải thô, rất gọn gàng, và còn phải mặc màu tối nữa để phòng ngừa khi làm việc dính bẩn giặt sạch được.

      Giới thiệu xong mấy người tức phụ kia muốn ra hỗ trợ tiếp đón khách tới uống rượu nên mấy người nối đuôi nhau ra ngoài.

      Dĩ nhiên lúc này bên ngoài là trời tối, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.

      Lâm Thanh Uyển ổn định lại tinh thần quan sát tân phòng.

      Gian phòng này ước chừng 20 mét vuông, tường vôi, hình như mới quét nên vẫn còn sáng trắng.

      Phòng ở được ngăn thành hai gian, bên ngoài là phòng ở và ngủ, cửa ở chính giữa, giường lò đối diện với cửa, vị trí gần cửa sổ đặt cái bàn, mặt bàn để gương của nàng, gương đồng, lược và mấy thứ linh tinh, kề bên góc tường là cái tủ quần áo, hai cái hòm xiểng của nàng đặt bên cạnh tủ, giữa nhà bày cái bàn tròn sơn đỏ, xung quanh bàn tròn đặt bốn chiếc ghế gỗ sơn đỏ.

      Lâm Thanh Uyển nâng tay trái mở cánh cửa bên cạnh đó vào nhìn.

      gian phòng , kề giường lò bên gian ngoài đặt hai cái bếp lò, cái bếp lò trong đó có nồi niêu đặt lên, hình như là dùng để đốt giường lò, cái bếp lò khác để chiếc nồi sắt lớn, bên cạnh bếp lò đặt ít củi lửa và cái vại nước, góc tường đặt cái bô, bên khác là đặt cái thùng tắm thực lớn.

      Cái thùng tắm này là nàng và Dương thị lên trấn cẩn thận lựa chọn làm đồ cưới, bởi vì nàng nghe Dương thị tắm rửa ở Dương gia thực thuận tiện, người trong nhà quá nhiều, nơi tắm cũng chỉ có chỗ.

      nhìn Dương Thiết Trụ biết từ nơi nào đột nhiên nhô ra.

      “Thích ? Ta đặc biệt bố trí đấy.”

      Bởi vì biết trong đồ cưới của Lâm Thanh Uyển có cái thùng tắm lớn, mời thợ tới ngăn phòng ở ra làm cái phòng tắm , còn nhanh trí đem bếp đốt giường lò vào mùa đông cũng đặt ở trong này, có thể tự mình lấy nước nấu tắm rửa, cũng có thể vào mùa đông đốt cho ấm gường lò mà bị khói lửa bay vào.

      Lâm Thanh Uyển giật mình, đỏ mặt, liếc mắt nhìn .

      “Sao chàng trở lại nhanh vậy?” phải còn chào hỏi khách nhân mời rượu sao.

      Dương Thiết Trụ giơ cái khay tay, đó bày bát cơm và đĩa thức ăn, thức ăn có mặn có nhạt, cơm là hạt cao lương, thức ăn như vậy ở nông thôn cũng chỉ có nhà ai làm hỉ mới có thể ăn.

      “Ta sợ nàng đói bụng nên mang ít đồ ăn tới cho nàng.”

      Hai người ra khỏi gian phòng , Dương Thiết Trụ đem thức ăn để bàn.

      Còn săn sóc…

      Lâm Thanh Uyển vẫn còn cúi đầu đứng yên, nhất thời trong lúc này cũng biết nên làm cái gì.

      Đột nhiên bị người ôm vào trong lòng mạnh cái.

      “Uyển Nhi, cuối cùng ta cũng cưới được nàng…” Dương Thiết Trụ liên miên cằn nhằn đỉnh đầu nàng, cũng chẳng biết mình cái gì: “Ta rất cao hứng… Thực kích động… Thực vui vẻ…”

      nắm hai vai của nàng buông ra, ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng.

      “Còn nàng?”

      Mặt Lâm Thanh Uyển lập tức muốn nổ ra, ngay cả cổ cũng đỏ.

      Lúng túng cả buổi mới cụp mắt giọng : “Ta… Ta cũng thực vui vẻ…”

      Hãm!!! Nàng là đến từ đại, thế nhưng lại bị nam nhân cổ đại chất phác này nhiều lần làm đỏ mặt, đời trước nàng chưa bao giờ biết tư vị đỏ mặt là gì đâu.

      Dương Thiết Trụ cao hứng lại ôm nàng vào trong lòng, người nóng bỏng làm Lâm Thanh Uyển chóng cả mặt.

      Ôm trong chốc lát nàng đẩy ra.

      “Ơ kìa… Chàng ra ngoài mời rượu khách à?”

      Thế này Dương Thiết Trụ mới nhớ tới mình còn phải ra ngoài mời rượu, tân lang biến mất lâu quá khẳng định bị những khách nhân kia cười.

      Nhanh chóng buông hai tay giọng : “Ta mời rượu, nàng chờ ta nha.”

      Ta chờ… Ta chờ ngươi cái quỷ ấy…

      Lâm Thanh Uyển ngượng ngùng mắng thầm, bình tĩnh hồi lâu mới đến cạnh bàn từ từ ăn cơm.

      Thực ra nàng cũng đói lắm, cả ngày hôm nay ăn hai bữa, cũng phải làm việc gì, cả ngày ngồi yên kháng, Dương thị cho nàng làm gì hết.

      Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Lâm Thanh Uyển giương mắt nhìn lên thấy Diêu thị vào, trong tay bưng bàn bát.

      Diêu thị nhìn thấy nàng ăn cơm, khiếp nhược xấu hổ : “Ta vốn là mang đồ ăn tới cho ngươi.” xong quay người chạy .

      Tam đệ muội này tựa hồ lá gan cũng hơi đấy.

      Lâm Thanh Uyển vừa ăn vừa nghĩ.

      Cơm nước xong, Lâm Thanh Uyển nhổm dậy dọn bàn, sau đó tới trước gương gỡ tóc, nữ tử trong gương được nến đỏ chiếu vào, tóc dài nửa khoác, mặt nhuộm đỏ, mi mắt ngậm xuân, tựa xấu hổ lại phải xấu hổ, tựa chau lại phải chau…

      Đêm dần khuya …

      Phía ngoài tiếng ồn ào dần dần phân tán, nghe thấy tiếng vang bên ngoài, Lâm Thanh Uyển khỏi có chút khẩn trương.

      thoáng chốc cửa phòng bị đẩy ra, Dương Thiết Trụ mặt đỏ bừng, mắt say lờ đờ nhập nhèm được Dương Thiết Căn nâng đỡ tới.

      Lâm Thanh Uyển nhìn thấy bộ dạng say rượu của vội vàng lên nghênh đón.

      “Nhị tẩu, Nhị ca uống nhiều quá.”

      Dương Thiết Căn đem người giao cho Lâm Thanh Uyển, cúi đầu câu rồi luôn.

      Lâm Thanh Uyển đỡ Dương Thiết Trụ ngồi vào giường lò rồi xoay người đóng cửa.

      “Sao lại uống nhiều như vậy?” Mùi rượu đầy người xông vào mũi.

      Lúc này Dương Thiết Trụ chỉ biết ngây ngô cười ha hả.

      “Ta dìu chàng tắm rửa.”

      Lâm Thanh Uyển đỡ Dương Thiết Trụ lên, chuẩn bị dìu sang gian phòng , bếp lò có nước nàng đun sẵn lúc trở lại để rửa mặt.

      Lúc này Dương Thiết Trụ đột nhiên ngồi thẳng lưng, tuy rằng mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt trong trẻo, hề giống con ma men nổi vừa rồi kia chút nào.

      “Nàng dâu, để ta.” tươi cười, nụ cười hàm hậu mang chút giảo hoạt: “Ta uống say, ta giả vờ đấy.”

      Lâm Thanh Uyển đầy mặt ngạc nhiên, luôn luôn thành thà đột nhiên có hành động như vậy làm cho nàng phải kinh ngạc.

      “Ta mà giả bộ, hôm nay bị bọn họ chúc chết…” giọng giải thích: “Ta sợ bọn họ nháo động phòng… Ta sao cả, nhưng ta sợ bọn họ nháo nàng…”

      Vừa xong cũng bước vào gian phòng kia rửa mặt.

      Lâm Thanh Uyển vừa buồn cười vừa cảm động.

      Người này là…

      Thoáng chốc sau Dương Thiết Trụ tắm xong ra, người để trần, chỉ mặc cái quần lửng màu trắng.

      Bả vai rộng lớn, bờ ngực rắn chắc, cơ bắp thực rắn chắc, vân da ràng, lúc này cánh tay ngăm đen kia còn dính chút bọt nước…

      Lâm Thanh Uyển nhìn thấy mặt lại đỏ lên.

      “Nàng dâu, nàng còn nhìn ta như vậy, ta cũng cam đoan mình làm ra những chuyện gì đâu…” Dương Thiết Trụ cổ họng khô khan khàn giọng , người nóng đến kinh người.

      Dương Thiết Trụ kích động mãnh liệt, cảm thấy mình sắp bị nàng dâu nhìn đến điên rồi.

      Vóc người của cao lớn, thân mình nàng xinh xắn linh lung mềm mại xương, chỉ dùng cánh tay liền đem cả người nàng nhấc lên ôm vào trong ngực, nâng nàng đến hỉ giường.

      Ánh trăng chính nùng…
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Kính trà

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      phen mây mưa xong, Lâm Thanh Uyển có cảm giác như mình bị vò nát, cả người tê liệt.

      Tên man phu này kích động lên chỉ thiếu chút nữa là ép buộc nàng rụng rời rồi.

      Thoải mái cũng có nhưng cũng đau dữ dội.

      Lâm Thanh Uyển cảm giác người mình dính dính muốn đứng lên tắm rửa chút, nhưng bất đắc dĩ người còn tý sức nào đành thôi.

      Dương Thiết Trụ nửa ngày mới bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn thấy thân thể làn da trắng nõn trong ngực mình bị xoa nắn ra rất nhiều vết xanh, khỏi đau lòng đỏ mắt, thầm mắng mình súc sinh quá mức thô lỗ.

      Nhìn người trong ngực vẻ mặt mệt mỏi dường như ngủ, Dương Thiết Trụ từ từ thận trọng nhổm dậy, vào phòng tắm bưng chậu nước ấm ra, tẩm ướt tấm khăn chà lau thân thể cho nàng dâu.

      Càng lau tim càng đập nhanh… Thân thể như tuyết trắng kia có đầy ấn ký xanh xanh đỏ đỏ, chỗ đó cũng sưng đỏ, còn có vết máu…

      hung hăng tát mình cái, thầm hạ quyết tâm về sau nhất định phải đối xử với nàng dâu tốt, lần sau nhất định thể tay chân vụng về như vậy.

      Chà lau xong lại cẩn thận trèo lên giường lò, nhàng ôm người giường vào trong ngực.

      Nhìn nóc nhà rồi lại nhìn nàng dâu trong ngực, Dương Thiết Trụ vừa kích động lại vừa vui vẻ, thế là cả đêm ngủ được.

      … … … …

      Lâm Thanh Uyển tỉnh lại, mở to mắt liền nhìn thấy đỉnh đầu mình là đôi mắt đen nhìn mình, gương mặt ngốc nghếch cười cười.

      Nàng có chút phản ứng kịp, mơ màng lúc mới nhớ tới ngày hôm qua nàng thành thân.

      Nàng lập tức cả kinh —

      “Giờ nào rồi?” Lâm Thanh Uyển giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời sáng trưng.

      Nàng nhanh chóng lăn lông lốc bò dậy, oán giận với Dương Thiết Trụ: “Sao chàng gọi ta dậy? Còn phải kính trà cha mẹ đấy.”

      Dương Thiết Trụ ngu ngơ gãi đầu, đêm hưng phấn ngủ, cũng nhìn thấy mặt có chút mỏi mệt nào.

      “Còn sớm mà, lát nữa mới tới giờ kính trà, ta nghĩ nàng đêm qua mệt mỏi nên muốn đánh thức nàng dậy sớm.”

      Lâm Thanh Uyển giận liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng bò dậy, mặc áo lót vào rồi sang gian bên cạnh rửa mặt.

      Rửa mặt xong ra lấy quần áo trong tủ để thay, đứng trước gương tự mình vấn tóc kiểu trái đào, sau đó cài lên cây trâm, sau đấy mới coi như thu dọn thỏa đáng.

      Hôm nay nàng mặc bộ vải xếp màu hồng đào, bên trong là áo cánh cùng màu nhưng nhạt hơn chút, mới nhìn trông rất vui vẻ và diễm lệ, rất phù hợp với thân phận tân nương.

      Lúc này Dương Thiết Trụ cũng chuẩn bị xong, mặc bộ y phục màu xanh sẫm thẳng xuyết, là Lâm Thanh Uyển làm cho trước ngày thành thân.

      Hai người cùng nhau tới chính phòng.

      Dương lão gia tử và Hà thị chờ ở chính phòng, trong phòng còn đứng đám người.

      Nhìn bọn họ vừa vào, Hà thị liền trầm mặt hầm hừ : “Tức phụ* nhà ai tới kính trà còn phải để cho cha mẹ chờ vậy, lão nhị, cái giá vợ ngươi lớn đấy.”

      Tức phụ*: có thể hiểu là con dâu

      Hà thị vốn có ấn tượng tốt với nhị con dâu này, vừa nghĩ đến nàng, trong đầu Hà thị liền xuất hình ảnh 28 lượng bạc và mấy thứ đồ vật khác lắc lư… Bà ta cảm thấy bực mình, cảm thấy đau lòng…

      Lại nhìn thấy thân hình nhược liễu đón gió, sức lực nũng nịu kia sắc mặt bà ta càng khó coi.

      Dương Thiết Trụ định tiến lên giải thích Lâm Thanh Uyển thầm lôi lại.

      Nàng bước lên bước ngoan ngoãn cúi đầu : “Mẹ dạy phải, là con dâu lười biếng.”

      Lâm Thanh Uyển rũ mí mắt len lén quan sát Hà thị trong truyền thuyết.

      Đối với mẹ của Dương Thiết Trụ, nàng nghe kỳ danh lâu bây giờ mới được thấy nha!

      Đây là lão phụ nhân rất phổ thông ở nông thôn, dáng người mập mạp, khuôn mặt hẹp dưới hẹp ở giữa phình ra, đôi mắt tam giác, môi mỏng tựa như chiếc dao cạo, lúc này ngồi ngay ngắn ở kháng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

      Lúc ở nhà Dương thị, Dương thị kể cho nàng nghe nhiều chuyện về Hà thị và Dương gia, cho nên đối với hành vi của lão thái bà này nàng có phần hiểu biết trước rồi.

      Hôm nay con dâu mới kính trà cho cha mẹ chồng, nàng biết Hà thị ngoài dự đoán lấy cớ làm khó dễ hạ mã uy cho nàng, nhằm chấn nàng chút mà thôi, nhưng việc kính trà nàng chưa đến muộn, vô duyên vô cớ bị người đem ra ra oai phủ đầu, Lâm Thanh Uyển thấy mình oan uổng, cho nên nàng cũng muốn cho bà được như ý nguyện.

      Nhưng chung quy hôm nay là ngày đầu tiên nàng qua cửa, gây ồn ào được rồi, chỉ có thể cho bà lấy cớ này nọ mà phát huy thôi.

      Hà thị vốn định nhân cớ con dâu mới bộ dạng nũng nịu này tiến lên làm khó dễ nàng, làm nàng khóc lóc đòi lão Nhị bênh vực, sau đó bà có thể mượn đề tài này phát huy lên.

      Ai biết đâu quyền đánh vào vải bông, nàng vậy mà ủy khuất tý nào đứng ra nhận sai luôn.

      Dương lão gia tử ở bên cạnh dàn xếp: “Vợ lão Đại còn nhanh bưng trà lên.”

      Vương thị bưng hai ly trà qua, Lâm Thanh Uyển tới tấm đệm cói trước giường lò quỳ xuống, hai tay bưng trà giơ cao đỉnh đầu, cung kính cúi đầu.

      “Cha, ngài uống trà.”

      “Tốt tốt tốt.” Dương lão gia tử tiếp nhận trà uống ngụm, sau đó đưa cái hồng bao cho nàng.

      Lâm Thanh Uyển đưa hồng bao cho Dương Thiết Trụ đứng bên cạnh nàng, sau đó lại bưng ly trà khác lên, đồng dạng cung kính kính trà cho Hà thị.

      Hà thị thực muốn tiếp ly trà kia, bất đắc dĩ bên cạnh lại có đám người nhìn chằm chằm tay bà ta, bà ta chỉ có thể cam lòng nhận lấy.

      Nhấp nhấp môi, cốc trà liền bị bà ném qua bên kháng.

      Lại qua hồi lâu sau, cái hồng bao mới được ném vào trong ngực Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển chút bộ dạng ủy khuất nào với thái độ của Hà thị, mặt vẫn tươi cười cầm lấy hồng bao, giống như thấy Hà thị làm ra vẻ ta đây.

      “Cám ơn cha, cám ơn mẹ.” Biểu tình sắc mặt và thần thái giống y hệt các nàng dâu mới trong thôn, đều là mặt e lệ tươi cười, mặt mày kiều diễm ướt át.

      Nhưng phen tiến thoái này lại làm cho mấy người trai, chị dâu, tiểu thúc, em dâu đứng bên cạnh đều thầm cảm thán, phen tiến thoái mà có thể ngạnh được Hà thị ra lời là hiếm thấy.

      Sau đó chính là gặp qua các thành viên trong nhà khác, Dương Thiết Trụ lần lượt giới thiệu cho nàng.

      Đại tẩu Vương thị, Tam đệ muội Diêu thị và khuê nữ Dương Nhị Muội của Hà thị gặp rồi, còn lại chính là mấy thành viên nam trong nhà, đại ca Dương Thiết Xuyên, tam đệ Dương Thiết Căn, còn có tứ đệ Dương Học Chương.

      Lâm Thanh Uyển lần lượt thi lễ với họ, bởi vì quan hệ ngang hàng nên chỉ cần làm bình lễ, trường hợp như mấy người Diêu thị Dương Thiết Căn bối phận hơn nàng, nhận bình lễ của nàng xong còn phải đáp lễ lại.

      Dương Thiết Xuyên khó nén kinh diễm khi nhìn thấy Lâm Thanh Uyển, ngờ vợ lão nhị lại thủy linh như thế, trách được trong khoảng thời gian này ra tay hào phóng như vậy, còn náo loạn mâu thuẫn hai lần với Hà thị, Dương Học Chương tuy cũng có chút kinh diễm, nhưng lập tức liền khinh thường, bởi vì nghĩ nữ nhân này là được mua về.

      Kế tiếp chính là đám bé củ cải, đại phòng có bốn tiểu hài nhi, ba nam nữ, theo thứ tự là Dương Đại Lang 10 tuổi, Dương Nhị Lang 9 tuổi, Dương Tam Lang 4 tuổi và Dương Đại Nữu 7 tuổi. Tam phòng có hai nữ nhi, theo thứ tự là Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu, lớn 5 tuổi, cùng tuổi Dương Tam Lang mới 4 tuổi.

      đám bé củ cải đua nhau gọi "Nhị thẩm Nhị bá mẫu’, Lâm Thanh Uyển sờ sờ đầu của bọn họ, cười và phát cho bọn chúng mỗi người cái hồng bao .

      phen bận rộn quá mất giờ ăn điểm tâm, Hà thị quyết định bữa cơm trưa đơn giản và điểm tâm gộp lại ăn, phân phó Diêu thị phòng bếp nấu cơm.

      Lâm Thanh Uyển vốn định hỗ trợ cùng nàng ta, nhưng Diêu thị nàng dâu mới trước ba ngày là thể làm việc nên nàng thôi giúp nữa.

      Thoáng chốc sau đồ ăn được bưng lên.

      Đồ ăn đều là những thứ hôm qua bày rượu còn lại, bởi vì khí trời nóng bức nên Hà thị có cất kĩ như mọi lần mà bày thêm đồ ăn, thế là mọi người cũng được rộng mở cái bụng.

      Ăn cơm phân chia thành hai bàn, người lớn bàn, trẻ con bàn, Lâm Thanh Uyển ngồi ở bàn người lớn, ngồi chung chỗ với Dương Thiết Trụ.

      Sáng ra nhìn thấy đồ ăn toàn dầu mỡ, Lâm Thanh Uyển lập thức cảm thấy có khẩu vị, nhưng nàng thấy những người khác tựa hồ là ăn rất ngon, bao gồm cả Hà thị, Vương thị ăn miệng đầy dầu mỡ.

      Dương Thiết Trụ nhìn vợ mình ăn cơm lại nghĩ rằng nàng ngượng ngùng nên lập tức gắp đồ ăn cho nàng.

      Hà thị hầm hừ nhưng gì.

      Lâm Thanh Uyển cũng cầm đũa lên ăn cùng mọi người, chỉ là gắp đồ ăn, ăn cực ít, ăn chậm mà thôi, nàng nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát mà Dương Thiết Trụ gắp cho nàng kia quả thực nàng ăn vô.

      Dương Thiết Trụ thấy vợ ăn xong định gắp tiếp đồ ăn bị Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh kéo .

      Đợi đến khi mọi người ăn sai biệt lắm, Lâm Thanh Uyển mới buông đũa theo.

      Người mới tới trong ba ngày cần làm việc, tân nương cũng như tân lang.

      Cho nên khi ăn điểm tâm xong, Lâm Thanh Uyển liền cùng Dương Thiết Trụ trở lại phòng mình.

      Vừa vào cửa Dương Thiết Trụ lập tức hỏi nàng: “Nàng dâu, có phải nàng chưa ăn no ? Ta thấy nàng ăn rất ít.”

      Hai người tới kháng ngồi xuống. Lâm Thanh Uyển nghiêng ở kháng, Dương Thiết Trụ ngồi bên người nàng.

      Lâm Thanh Uyển lắc đầu: “Ta đói bụng, là ăn vô.”

      Ở trong phòng lát nàng thấy mệt mỏi, với lại mới buổi sáng ăn đầy mỡ như vậy càng thêm khó nuốt.

      “Mẹ ta… Thái độ vừa rồi, nàng cần để ở trong lòng.” Dương Thiết Trụ nghĩ lát lại mở miệng : “Nàng dâu, để nàng chịu ủy khuất rồi.”

      Đối với Hà thị, quả thực biết nên cái gì cho phải, tân hôn ngày đầu tiên bày sắc mặt cho nàng dâu mới xem.

      Lâm Thanh Uyển cười an ủi : “ tính là ủy khuất, dù sao cũng là trưởng bối nha, chỉ cần bà nên quá phận là được.”

      xong liếc nhìn : “Yên tâm , lúc ở chỗ đại , sợ ta bị thiệt thòi đại dạy dỗ ta nhiều rồi.”

      “Thảo nào mà vừa rồi ta thấy nàng có chút dáng vẻ ủy khuất nào.” Dương Thiết Trụ bừng tỉnh đại ngộ gãi đầu cười ha ha: “Vẫn là vợ ta thông minh.”

      Lâm Thanh Uyển để ý bộ dạng khờ khạo kia của , nàng từ giường lò lấy chăn và gối đầu ra bày kháng nằm lên.

      Dương Thiết Trụ nhìn nàng vẻ mặt mệt mỏi, lại nghĩ tới tối qua mình tay chân vụng về đau lòng thôi.

      đứng dậy lấy trác kháng ra, ôm cả người Lâm Thanh Uyển trong chăn ra bên cạnh, lại lấy chăn trải ra, sau đó mới đem Lâm Thanh Uyển đặt vào.

      Lâm Thanh Uyển lời nào, nhìn rất thành thạo, nhìn chút lại mím môi cười. Chăn chải xong nằm mềm mại thoải mái, nàng nhắm mắt lại, đổi tư thế thoải mái.

      Lát sau nàng cảm thấy có người tới nằm bên cạnh, nàng liếc mắt nhìn thấy Dương Thiết Trụ cười ngây ngô vụng trộm bò lên, bộ dạng thực rón rén, nằm bên cạnh nàng xong lại vụng trộm kéo nàng vào trong ngực.

      Khóe miệng Lâm Thanh Uyển càng lúc càng cong lớn, vùi mặt vào trong ngực của nam nhân, chuẩn bị ngủ thêm lát.
      vanlactamviem, Hale205, Chris2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Đôi tình nhân tiểu kim khố

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Thời gian tân hôn được ví như bôi mỡ vào mật, lại thêm ba ngày tân hôn phải làm việc, cho nên hai ngày này ngoài lúc ăn cơm ra, Dương Thiết Trụ đâu cả, cả ngày dính với Lâm Thanh Uyển ở trong phòng.

      Lâm Thanh Uyển bây giờ mới phát ra hán tử trước đây thấy nàng liền đỏ mặt ấy lại quấn người như vậy.

      Nhưng đối xử với nàng rất tốt, hận thể đem nàng nâng trong lòng bàn tay, ngay cả nước rửa chân cũng luyến tiếc để nàng đổ.

      Hai ngày nay nàng bị quấn liền phát sợ, liền giả bộ người đau, cho dù có muốn cũng chạm vào nàng đầu ngón tay, nàng thấy nhịn tới mức khó chịu nỡ, thế nên mỗi lần nàng giả bộ lại bị phá sản.

      hôm nhân dịp Dương Thiết Trụ quấn nàng nữa, Lâm Thanh Uyển bắt đầu sắp xếp tủ quần áo và hòm xiểng trong phòng.

      Nàng lấy hết quần áo trong phòng ra, lúc này nàng mới biết quần áo của người này ít đến đáng thương, mỗi bộ y phục rách cũng nứt ra rồi, chỉ có hai bộ quần áo nàng đưa cho kia coi như tinh tế.

      Lâm Thanh Uyển lấy châm tuyến khay đan từ giường lò ra, chuẩn bị vá sửa quần áo cho Dương Thiết Trụ.

      Vừa lấy khay đan châm tuyến ra Dương Thiết Trụ nằm nghiêng ở kháng bật dậy đoạt lấy khay đan châm tuyến trong tay nàng.

      “Nàng dâu tốt của ta, trăm ngàn lần đừng may quần áo cho ta.”

      Lâm Thanh Uyển kinh ngạc nhìn : “Tại sao vậy?”

      “Tân nương trong ba ngày là được làm gì cả, đặc biệt là thể cầm kim.”

      Tục ngữ , tân nương châm tuyến lao lực đời, muốn vợ lao lực đời đâu!

      Lâm Thanh Uyển nghĩ trong đầu, có tục lệ như vậy sao? Cuối cùng vẫn là thở dài nhét khay đan châm tuyến vào trong quầy giường lò.

      Nàng nhàm chán ngồi ở kháng trong chốc lát, đột nhiên lại nghĩ tới việc.

      Nàng xuống giường lò, chạy đến cái hòm mở nó ra, sau đó lấy cái hộp bên trong ra.

      Trở lại kháng ngồi mở hộp ra, với Dương Thiết Trụ: “Lần trước chàng đưa cho ta 58 lượng bạc, chàng lấy 30 lượng làm hôn chúng ta, ta mua đồ cưới dùng mất mười hai lượng, còn dư…” Nàng bắt đầu đếm bạc: “Còn dư mười sáu lượng lẻ 235 văn tiền.”

      Dương Thiết Trụ sờ soạng trong lòng lấy ra hai khối bạc vụn đưa cho nàng: “Chỗ ta còn dư ba lượng…”

      xong lại nhổm dậy vén chiếu ở giường lên, dưới giường lò giác lấy ra tấm ván gỗ mỏng, lại rút ra hòn gạch giường, móc từ trong đó ra cái túi vải rách đưa cho nàng.

      “Nơi này còn có hai lượng.”

      Lâm Thanh Uyển kinh ngạc nhìn phen động tác này của , giấu tiền riêng nha.

      Nhưng, nàng thích.

      Lâm Thanh Uyển lại gần nhìn cái động kia, có khối gạch giường lò lớn như vậy, nàng lấy hộp qua ướm thử thấy vừa vặn có thể bỏ vào.

      Trong lòng ngầm quyết định, về sau nàng giấu tiền ở nơi này.

      Cũng phải nàng lòng dạ hẹp hòi chuyện bé xé ra to cái gì, mà là Lâm Thanh Uyển sớm phát ở nông thôn này, gần như mỗi nhà ra cửa đều khóa cửa, chỉ khóa cổng, ngay cả cửa phòng mình cũng khóa.

      Như thế mà có tên trộm vặt tới chẳng cần phí sức cũng có thể vét sạch. Đương nhiên là ở nơi này làm vậy cũng có nguyên nhân, chính là mọi nhà nơi này đều quá nghèo có gì đáng giá để trộm.

      Nhưng Lâm Thanh Uyển lại nghĩ như vậy, phòng hoạn từ chưa xảy ra, đây là đạo lý bất kỳ người đại nào đều hiểu được, nàng cũng ngoại lệ, chung quy nàng đời trước từ sống trong đô thị nơi mà đầy rẫy những tên trộm tinh vi, nên thành thói quen phòng chống trộm.

      Nàng hài lòng nhìn cái động giấu tiền sau đó xoay đầu đếm bạc tính trướng.

      “Có thêm năm lượng của chàng, tổng cộng là 21 lượng lẻ 235 văn tiền.” Nàng lại lấy cái hà bao từ trong hộp: “Còn có tiền sính kim tám lượng tám chàng đưa… Chúng ta bây giờ tổng cộng có 30 lượng bạc.”

      Đếm xong, Lâm Thanh Uyển đưa ra cái tổng kết.

      Dương Thiết Trụ nhìn vợ mình bộ dạng tiểu mê tài, trong lòng hiếm lạ ghê gớm, hào phóng vung tay lên.

      “Nàng dâu, số tiền này đều giao cho nàng bảo quản, về sau ta bán được tiền bạc cũng đều giao cho nàng.”

      Nghe như thế, Lâm Thanh Uyển cao hứng giận liếc mắt nhìn , trong lòng ngọt lịm.

      Ai nam nhân này trung hậu thành ? Nàng thấy ngày nào cũng dỗ nàng, mà dỗ rất tốt nữa đấy.

      Cất hết bạc vào trong hộp , nghĩ lát lại cầm khối bạc vụn tiền hào và mấy tấm đồng ra, khóa kĩ hộp , sau đó chỉ huy Dương Thiết Trụ cất hộp vào động, lắp gạch giường lò, sau đó hạ ván gỗ, chải giường chiếu.

      Nàng lấy ít tiền đồng bỏ vào cái túi rách kia của Dương Thiết Trụ, lúc bỏ tiền vào nàng còn nhíu mày, cái túi này quá khó coi, mặt vá chằng chịt, vì thế trong lòng thầm nhớ kĩ về sau phải bớt chút thời gian làm cho cái hà bao.

      Còn lại mấy đồng và mấy khối bạc vụn tiền hào nàng thu vào hà bao, đến hòm xiểng, mở hòm xiểng ra, nhét vào bên trong, dùng quần áo che đậy.

      Nàng đưa cái túi rách cho Dương Thiết Trụ: “ người nam nhân luôn phải mang chút tiền bạc .”

      Dương Thiết Trụ cầm tiền ‘'tiêu vặt'’ vợ đưa cho, mừng rỡ khép miệng lại được.

      đột nhiên nghĩ tới việc liền với Lâm Thanh Uyển: “Ngày mai là ngày lại mặt của nàng, ngày mai chúng ta tới chỗ đại nhé.” Chuyện này sớm cân nhắc, chỗ Dương thị được coi là nhà mẹ đẻ của Uyển Uyển cơ khổ chỗ nương tựa.

      Lâm Thanh Uyển nhíu mày.

      “Mẹ… cái gì chứ?” Khẩu khí của nàng rất do dự khó xử, nàng rất ràng những mâu thuẫn giữa Hà thị và Dương thị.

      Dương thị hết với nàng giấu diếm điều gì, với lại hai ngày nay nàng cũng nhìn ra được Hà thị nhìn nàng thuận mắt, chỉ là bọn họ trong ba ngày tân hôn phải làm gì nên mới tới chỗ nàng tìm tra.

      Dương Thiết Trụ suy nghĩ rồi mở miệng : “Nàng về đó càng khó coi đấy, chỗ mẹ ta mặc kệ bà.”

      Sáng sớm ngày hôm sau hai người dậy sớm, Lâm Thanh Uyển thậm chí còn cố ý ăn diện, nàng mặc là bộ xiêm y màu hồng đào kia.

      Ăn điểm tâm xong, hai người xách đồ ra ngoài trước cái mặt đen thui của Hà thị.

      Tân nương lại mặt, con rể phải chuẩn bị lễ vật cho mẹ vợ.

      Những thứ đó thường là các loại đồ ăn, có thịt heo, hai túi trái cây, còn có ít bột gạo.

      Những thứ này đều là do Dương Thiết Trụ tự mình mua sắm trước đó để ở trong phòng mình, lúc ra ngoài cầm .

      Con dâu Dương gia lại mặt muốn dùng gì đó thường đều lấy của công, muốn lấy đồ lại mặt phải lấy chỗ Hà thị.

      Nhưng Dương Thiết Trụ trông mong có thể lấy được gì ở chỗ đó làm đồ lại mặt, đặc biệt là tới chỗ Dương thị.

      Hai người ra cửa thẳng tới đầu thôn tây. Dương thị ở cách Dương gia cũng xa, mấy phút là đến.

      Lúc Dương thị nhìn thấy hai người quả thực mừng rỡ vô cùng, đặc biệt nhìn thấy trong tay hai người cầm những thứ mà tập tục dành cho người lại mặt mới có càng cao hứng lau nước mắt.

      Ba người cùng nhau vào phòng chính ngồi xuống kháng.

      Dương thị nhìn thấy hai người bộ dáng ngọt ngào kia, hơn nữa Lâm Thanh Uyển khí sắc rất tốt, giống bộ dạng bị người giày vò đoán được hai ngày nay hai người ở Dương gia sống tốt nên càng vui mừng cười .

      “Tốt tốt tốt, tốt, hai người các cháu sống tốt đại cũng yên lòng…” Dương thị lầm bầm: “Về sau lại cho đại thêm cái cháu trai đại càng vui vẻ…”

      Lâm Thanh Uyển e thẹn : “Đại …”

      Dương Thiết Trụ lại ngây ngô cười ha hả lên.

      phen nhàn thoại sau, Dương thị chạy bố trí bàn tiệc trưa.

      Lâm Thanh Uyển muốn hỗ trợ, Dương thị liên tục đẩy nàng tới kháng ngồi xuống cho nàng , miệng vẫn lải nhải tân nương ba ngày đầu thể làm việc, Lâm Thanh Uyển chỉ có thể từ bỏ.

      Dương thị cao hứng làm thịt con gà mái làm đồ ăn trưa.

      Bàn tiệc buổi trưa thực phong phú, có gà có cá còn có thịt, đĩa lớn đĩa bày bàn đầy.

      Hai người Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển liên thanh thầm oán Dương thị quá mức khách khí, toàn người nhà mình cả cần làm thịnh soạn như vậy, hơn nữa cũng chỉ có ba người thôi ăn hết được .

      Dương thị cười trêu ghẹo đây là bàn tiệc theo tập tục phải có khi nàng dâu lại mặt, các cháu nếu coi nơi này xem như nhà mẹ đẻ Uyển Nhi mà đến cũng cần khách khí.

      Khách chủ đều vui mừng cao hứng phấn chấn ăn, khí hòa hợp, hoàn toàn bất đồng với khí đè nén mỗi lần ăn cơm ở nhà Dương gia kia, cho nên hai người Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ ăn rất no nê.

      Cơm nước xong Dương Thiết Trụ thấy mình cảm thấy khó chịu, lại còn phải ở đây ngây ngốc ngày, bèn với Dương thị muốn dẫn theo Đại Hắc Nhị Hắc ra ngoài dạo tiêu cơm.

      Lâm Thanh Uyển cũng bị no quá khó chịu nên cũng đòi theo.

      Dương thị nhìn hai người mặt mày hồng hào như thêm mỡ trong mật rất vui vẻ, để bọn họ cứ tự nhiên chơi lát nữa nhớ về ăn cơm chiều là được, còn dặn dò thêm được về trễ, nàng dâu mới lại mặt thể về nhà muộn lúc mặt trời xuống núi.

      Dương Thiết Trụ nhảy hô lên khoát tay, hai con Hắc liền biết muốn mang chúng nó ra ngoài chơi, thân hình lủi cái bắn tới cổng luôn.

      Ra cổng, Dương Thiết Trụ dẫn theo Lâm Thanh Uyển hướng cuối thôn.

      Lúc này là sau trưa, con đường có người nào, thỉnh thoảng gặp phải hai người, cũng chỉ chào hỏi bọn họ xong rồi vội vã rời .

      Hai người dần dần bước ra khỏi thôn.

      Hai con Hắc ở phía trước chạy như điên, hai người Dương Thiết Trụ cùng Lâm Thanh Uyển theo ở phía sau.

      Lúc này ánh nắng tốt, gió mát lùa vào mặt, khí tươi mát, cây xanh thành ấm…

      Lâm Thanh Uyển say mê hít sâu hơi, nhìn trước mặt người hai chó, lại sinh ra cảm giác thỏa mãn nồng đậm đến khó tả.

      tốt…

      Đây là cuộc sống nàng sinh hoạt sau khi xuyên

      Người đàn ông này đối xử với nàng cũng rất tốt…

      Dương Thiết Trụ nhìn vợ mình có vẻ mặt say mê, trong mắt tràn đầy nhớ nhung.

      Hán tử trong núi này biết dùng từ hoa lệ để về vợ mình, chỉ thấy vợ mình rất tốt, rất tốt… Tính cách dễ chuyện, mặc quần áo đẹp, cười cũng đẹp… Điểm nào cũng rất đẹp…
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :