1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Lời đồn tương khởi

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Sáng sớm ngày hôm sau Dương thị mang theo Lâm Thanh Uyển trấn .

      Bởi vì Lạc Vân trấn cách thôn Lạc Hạp khoảng canh giờ đường nên bọn họ phải từ sớm.

      Ăn xong điểm tâm hai người ra ngoài.

      Lúc này trời mới mập mờ sáng, con đường làng bóng người.

      Lâm Thanh Uyển hôm nay mặc bộ quần áo cũ của Dương thị màu xanh đậm, nàng mặc vào nhìn qua rất giống phụ nhân nông thôn.

      Lâm Thanh Uyển hiểu được ý tứ Dương thị, nữ tử chưa lập gia đình mà mặc quá sáng sủa ra ngoài tốt. Cho nên nàng búi tóc mà chỉ vấn cuộn lên, quấn thêm tấm khăn đầu như những thôn phụ nông thôn khác.

      Hai người ra khỏi thôn Lạc Hạp, được lúc Dương thị bảo dừng lại ở gốc liễu ven đường.

      “Lát nữa có xe bò tới, chúng ta chờ ở đây .” Dương thị giải thích với nàng.

      Sáng sớm sương chưa tan vẫn còn lượn lờ vương chóp mũi.

      Lâm Thanh Uyển hít sâu hơi, cảm thấy đây giống như lá phổi sống, khí nơi này tốt, tươi mát tự nhiên ô nhiễm.

      Đứng được khắc đồng hồ nghe thấy hồi tiếng chuông xa xa vọng lại.

      lát sau thấy lão hán đánh xe bò xuất trước mặt bọn họ.

      “Dương gia muội tử, lại trấn à.” Lão hán chào hỏi Dương thị, tuy phải cùng thôn nhưng mỗi lần Dương thị lên trấn đều ngồi xe bò của , ngồi thời gian dài thành ra quen thuộc.

      “Ta mang cháu trấn nhìn xem.” Dương thị giao tiền rồi kéo theo Lâm Thanh Uyển ngồi lên xe bò.

      xe bò có ít người ngồi, chắc là có người thôn Lạc Hạp, Lâm Thanh Uyển thấy Dương thị tiếp đón ai, nàng thấy hơi yên lòng, chung quy là thân phận nàng lúc này rất xấu hổ .

      “Hì, ngồi hết xuống nha.” Lão hán dùng roi đánh phát lên trung xe bò chậm rãi về phía trước.

      Lúc đến trấn mặt trời cũng từ từ nhô lên .

      Dương thị mang theo Lâm Thanh Uyển xuống xe bò bộ vào trấn.

      được lúc hai người tới trước cửa cửa hàng thêu tên là "Cẩm Tú phường", hai người dừng lại rồi vào trong.

      Tiệm thêu lớn nhưng các mặt hàng lại đầy đủ, giá bày rất nhiều vải dệt, có đồ thêu thành phẩm, hà bao và các loại túi lưới.

      “Dương thẩm tới à…” Lão bản trong quầy rất trẻ tuổi, chừng hơn 30 tuổi, dường như rất quen thuộc Dương thị, vừa nhìn thấy Dương thị vào cười thân thiện chào hỏi bà.

      “Chào Tô chưởng quỹ.” Dương thị cũng cười rất nhiệt tình, có thể nhìn ra được hai người rất quen thuộc, bà giao hàng trong tay đặt lên quầy:”Ta tới để giao hàng, Tô chưởng quỹ, làm phiền ngươi kiểm tra chút.”

      Lâm Thanh Uyển vào cửa hàng liền nhìn những vải dệt xung quanh, thêu phẩm ở giá hàng.

      Những thêu phẩm kia đủ mọi màu sắc, rất sặc sỡ, nhưng Lâm Thanh Uyển lại nhìn ra được những thêu phẩm này đường thêu lại tốt lắm.

      như thế nào đây? Chỉ có thể những thêu phẩm này thêu được ra hình dạng nhưng lại thêu được thần vận, còn có cả những đường thêu lệch.

      Cảm giác quen thuộc giống như vừa sinh ra có, Lâm Thanh Uyển nhìn những thêu phẩm này trong đầu của nàng xuất những cách thêu này, thậm chí còn có thể nghĩ ra được cách thay đổi những bức thêu này để làm chúng càng thêm hoàn mỹ tinh xảo.

      Nhìn trong chốc lát Lâm Thanh Uyển thấy có thể quyết định, nàng nghĩ với tay nghề của mình hẳn có thể tìm được việc làm trong này, liền xoay người đến bên cạnh Dương thị.

      Tô chưởng quỹ tiếp gói hàng mở ra đếm hà bao bên trong, vừa chuyện phiếm với Dương thị.

      “Dương thẩm, lâu tới rồi đấy, ta còn nhớ thương ngươi đây.”

      “Ôi, già rồi, ánh mắt dùng được nữa rồi, làm việc càng ngày càng chậm. May mà ngươi ghét bỏ ta làm chậm, cũng hối thúc ta.” Dương thị cười đáp.

      Nhìn ra được Dương thị có quan hệ rất tốt với Tô chưởng quỹ này, chuyện tùy ý, câu nệ.

      “Xem ngươi gì này, giao tình hai chúng ta bao nhiêu năm rồi chứ.” Tô chưởng quỹ kiểm kê hà bao xong tính tiền cho Dương thị: “Dương thẩm, tổng cộng là bốn mươi hà bao, 4 văn tiền cái, 160 văn tiền.”

      Tô chưởng quỹ khom người lấy hai chuỗi tiền đồng từ ngăn kéo ra đếm rồi đưa cho Dương thị.

      cần đưa ta tiền vội, ta còn mua ít vải dệt chỗ này của ngươi, đúng rồi, ta còn có việc nhờ ngươi giúp tay…” Dương thị tiếp tiền mà xoay người kéo Lâm Thanh Uyển lại.

      “Uyển Nhi, đến đây, ta giới thiệu cho cháu, đây là Tô chưởng quỹ, là lão bản của Cẩm Tú phường.”

      “Chào Tô chưởng quỹ.” Lâm Thanh Uyển mỉm cười hơi cúi người với Tô lão bản.

      “Đây là cháu ta Thanh Uyển, nhờ ngươi giao ít việc cho nó mang về làm, ngươi thấy có được ?” Dương thị sợ Tô chưởng quỹ yên lòng, còn bổ sung thêm: ” Cháu này của ta tay nghề rất tốt, ta có thể cam đoan với ngươi.”

      Tô chưởng quỹ cười sẳng giọng: “Xem ngươi kìa, giao tình giữa chúng ta thế nào chứ? Người ngươi giới thiệu ta còn có cái gì yên lòng.”

      xong bà quay đầu hỏi Lâm Thanh Uyển: “ biết Uyển Nhi muội tử định nhận việc gì làm?”

      Lâm Thanh Uyển có chút khó xử nhìn Dương thị. Nàng tại chưa biết tình hình thế nào để nhận việc cả, nhận việc gì đây?

      Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thanh Uyển đắn đo, Tô chưởng quỹ bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay cái.

      “Xem ta ràng này! xin lỗi.” Tô chưởng quỹ chậm rãi giới thiệu cho Lâm Thanh Uyển: “Để ta giới thiệu cho ngươi chút, cửa hàng này của ta có thể mang về nhà làm có mấy thứ thôi, làm túi lưới cây đồng tiền, cái nào phức tạp đa dạng 2~3 văn. Tiếp đó chính là hà bao, loại chính là như Dương thẩm làm trống có thêu hoa, phường thêu chúng ta cung cấp vải dệt và chỉ thêu, ngươi chỉ cần làm hà bao thôi, bốn văn tiền cái, còn có loại là thêu hoa lên, loại này là 12 văn cái, nếu như thêu thùa tốt có thể được tăng giá.”

      Giới thiệu xong Tô chưởng quỹ suy nghĩ lát lại : “Đương nhiên, nơi này của ta cũng thu đại kiện thêu phẩm, nhưng loại này nhìn thấy mới giá cả được.”

      Tô chưởng quỹ biết Dương thị phải là người thích thổi phồng, bà cháu bà thêu thùa rất tốt chính là tốt lắm. Cho nên Tô chưởng quỹ cũng muốn bỏ qua cơ hội tăng thêu phẩm cho cửa hàng.

      Lâm Thanh Uyển suy nghĩ lúc mới với Tô chưởng quỹ: “Ta nghĩ nhận ít hà bao trống, thêm hai cái có thêu hoa về thử , cũng lâu rồi thêu, về phần đại kiện thêu phẩm ngài kia, tại ta chưa thể làm được, chỉ có thể đợi sau này hãy .”

      Tô chưởng quỹ cũng biết đại kiện thêu phẩm dễ làm, mỗi cái phải mất nửa năm hoặc năm rưỡi mới thêu được ra nên cũng để ý.

      Bà giới thiệu cho Lâm Thanh Uyển như vậy cũng chỉ là kéo chút khách hàng tiềm năng cho mình thôi, chung là thu mua cái đại kiện thêu phẩm, giá bán ra rất xa xỉ.

      “Được.” Tô chưởng quỹ sảng khoái đáp ứng: “Các ngươi chờ lát, ta lấy tài liệu cho.” xong xoay người vào buồng trong.

      thoáng sau Tô chưởng quỹ cầm hai cái bao ra, bao đưa cho Lâm Thanh Uyển, bao cho Dương thị.

      “Ngươi là cháu Dương thẩm nhi, ta thu tiền thế chấp, làm xong mang tới đây tính tiền là được.”

      “Cám ơn Tô chưởng quỹ.”

      Lúc này Dương thị bỗng nhiên : “Tô chưởng quỹ, cháu ta mấy ngày nữa là thành thân, ta muốn mua mấy thước vải về làm giá y.”

      Lâm Thanh Uyển hết sức kinh ngạc nhìn Dương thị: “Thẩm… “

      Dương thị vỗ tay nàng trấn an.

      Lâm Thanh Uyển rũ mi xuống che khuất cảm kích trong mắt.

      Tô chưởng quỹ biết điều kiện kinh tế của nông dân nên lấy ra vải cao quý gì, bà lấy từ giá hàng xuống tấm vải dệt đỏ đưa cho bọn họ.

      “Ngươi xem cái này thế nào? Vốn là 38 văn thước, ta tính cho các ngươi 35 văn.”

      Dương thị sờ sờ vào vải dệt hài lòng gật đầu, lại đưa cho Lâm Thanh Uyển xem.

      Lâm Thanh Uyển vốn cảm kích Dương thị, tuy đây phải là vải dệt thượng hạng gì, nhưng nông dân mặc vậy là được rồi.

      Nàng nhìn lát rồi gật đầu.

      Dương thị thấy nàng gật đầu liền để Tô chưởng quỹ hỗ trợ cắt mấy thước, tiếp đó lại chọn cho Lâm Thanh Uyển mấy thước màu xanh và màu hồng.

      Sau đó gọi Tô chưởng quỹ gói lại tính tiền, đưa thêm ít tiền vào bổ sung rồi rời khỏi quán

      đường Lâm Thanh Uyển cảm tạ với Dương thị, Dương thị đây là bà đưa lễ vật kết hôn cho cháu dâu tương lai, thế này Lâm Thanh Uyển mới an tâm.

      Dương thị mang nàng dạo chợ trấn, mua ít thịt heo, muối ăn mấy thứ lặt vặt, nhìn thời gian sai biệt lắm, hai người mới mang bao lớn bao tới chỗ chờ xe.

      Vẫn là chỗ xe bò đỗ lúc trước, xe đỗ sẵn ở đấy rồi .

      Đợi lát cho xe bò đầy người rồi mới chạy khỏi trấn.

      Lúc ngồi xuống Dương thị kéo chặt tay nàng, Lâm Thanh Uyển suy đoán chắc là gặp phải người quen trong thôn rồi.

      Quả nhiên, đó là phụ nhân trung niên ăn diện bắt chuyện với Dương thị.

      “Ôi ~~ Dương tỷ tỷ, đây là khuê nữ nhà ai mà xinh đẹp vậy”.

      Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn Dương thị lên tiếng, tuy là gặp phải người thôn Lạc Hạp khiến nàng có chút xấu hổ, nhưng nàng biết chuyện này tới, cho nên có kích động.

      “Đây là cháu ta đến ở nhà ta mấy ngày.” Dương thị trả lời ngắn gọn.

      Đại nương kia đảo đảo con mắt gì.

      Cháu à, thôn Lạc Hạp ai mà chẳng biết ngươi có cháu hay , nhà mẹ đẻ ở ngay thôn Lạc Hạp, gả cho hán tử mất sớm kia là người sa cơ thất thế chạy nạn đến thôn Lạc Hạp, huynh đệ nhà trai đều chết hết rồi.

      Cháu cũng có, chính là mấy người ở Dương gia kia bọn họ đều biết, nhưng người này lạ mặt, bộ dáng ôn nhu mềm mại, trắng trắng mềm mềm, khác biệt hoàn toàn với khuê nữ ở nông thôn…

      Đại nương kia nhớ tới lời đồn đãi gần đây ở trong thôn hai mắt liền sáng lên, sau đó đưa ánh mắt nhìn Lâm Thanh Uyển.

      Bà nhìn rất kĩ cũng rất thô lỗ, nhìn từ đầu đến chân, khiến Lâm Thanh Uyển cảm giác được tự nhiên.

      Lâm Thanh Uyển nhích lại gần Dương thị, Dương thị vuốt tay nàng, cho nàng ánh mắt cần để ý.

      Lâm Thanh Uyển lúc này mới định tâm lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả bộ thẹn thùng cúi đầu, dù sao nơi này nương mười mấy tuổi ra ngoài gặp người cũng thẹn thùng như vậy.

      Dương thị nhìn thấy nụ cười mập mờ mặt đại nương kia liền biết trong nhà được yên bình rồi.

      Trốn được mùng tránh được hôm rằm, Lâm Thanh Uyển ở trong nhà bà, thôn này nhiều người qua lại, quan hệ gần gũi, quá mấy ngày chuyện này truyền khắp, cũng nghĩ tới chuyện Dương Thiết Trụ mua nữ nhân về.

      Đặc biệt người phụ nữ này lại nổi tiếng là người bát quái trong thôn!

      Dương thị trừng mắt với đại nương kia.

      Nhưng Dương thị cũng nghĩ tới thay vì che đậy, còn bằng quang minh chính đại cho người ta nhìn, dù sao cũng phải là chuyện dám nhìn người.

      Dọc đường tất cả mọi người đều im lặng.

      Hoàn chương 15
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Lời đồn thị phi

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Tin tức Dương Thiết Trụ hai ngày trước mua nữ nhân có tin mới, nàng ở nhà Dương thị đại của

      Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp thôn Lạc Hạp.

      Thảo nào người ta nữ nhân kia đột nhiên biến mất, cũng thấy Dương Thiết Trụ mang về nhà, kiện ngoài chợ hôm ấy mọi người đều thầm truyền tai nhau.

      Nhà Dương thị lập tức náo nhiệt hẳn lên, luôn có những đại nương, tiểu tức phụ tới cửa mượn gì đó, như mượn cái kéo này, mượn muối ăn kia, những thứ linh tinh khác đếm xuể.

      Dương thị cũng biết ý đồ của mấy người tới mượn này, chỉ làm bộ như thấy.

      Lâm Thanh Uyển bị lôi ra gặp ít người.

      Lâm Thanh Uyển cũng biết những người này tới để làm gì.

      Đúng như Dương thị , nữ nhân ở nông thôn thường ngày có chuyện gì làm liền bát quái luyên thuyên, nhưng họ cũng có ý đồ xấu xa gì chỉ là thích bát quái chuyện nhà người ta, ngồi xem náo nhiệt mà thôi.

      Cho nên nàng cũng nhập gia tùy tục, nhìn thấy người lớn tuổi gọi "đại nương", nhìn thấy người tuổi gọi "đại tỷ", có người hỏi thăm thân thế nàng nàng cúi đầu ngượng ngùng kể cho người ta nghe, cũng dành được tình cảm thích của ít các đại nương, đại thẩm, tiểu nàng dâu.

      Nàng cho người ta về thân thế của mình, nàng là nha hoàn bên người của phu nhân nhà giàu có, bởi vì làm việc tốt đắc tội chủ tử bị chủ mẫu bán tới nơi này.

      Nàng tính toán về sau đều như vậy, bao gồm cả Dương Thiết Trụ và Dương thị.

      Về phần ‘thân thế" Lâm Thanh Uyển hãy để cho nó chậm rãi yên lặng trôi theo dòng lịch sử , cái nhà kia nàng về, cũng trở về được, người duy nhất mà nàng quan tâm chính là "ca ca"...

      Sau này hai huynh muội có gặp nhau được hay còn phải xem duyên phận …

      Vì thế đủ loại tích về Lâm Thanh Uyển từ trong miệng của các đại thẩm đại nương tiểu nàng dâu truyền khắp toàn bộ thôn Lạc Hạp.

      Nghe nàng này diện mạo mĩ miều, ôn nhu hào phóng…

      Nghe nàng này làm việc lanh lẹ, thêu thùa kinh người…

      Nghe nàng này thân thế thê lương, đơn chiếc bóng…

      Thậm chí còn có người cố ý tới Dương gia để chọc tức Hà thị.

      Hà thị nghe xong lập tức giận ngã điên đảo, ở nhà mắng to nhị nhi tử Dương Thiết Trụ bất hiếu, bản thân mua nữ nhân lại để ở nhà Dương Xuân Hoa, còn mắng to những chuyện khác.

      Thậm chí còn suýt chút nữa đánh vỡ lời thề "vĩnh viễn tới cổng nhà Dương Xuân Hoa" chạy đến nhà Dương thị nháo, nhưng bị Dương lão gia tử kéo lại.

      Cơn tức của Hà thị chuyển dời quay sang đánh chửi nhau với Dương lão gia tử, thường thường là Hà thị đánh, Dương lão gia tử tránh, chỉ khi tức giận quá mới đẩy lại.

      Trong lúc Dương gia thần hồn nát thần tính, còn người ngoài được xem chuyện cười.

      Người Dương gia đều biết người ta cười bọn họ, nhưng cũng tới cửa nhà Dương thị xem "hồ ly tinh" hai mươi lượng bạc kia…

      … … … …

      Ban đêm, Lâm Thanh Uyển dưới ngọn đèn thêu giá y.

      Dương thị ngủ, trong lòng nàng bất an ngủ được bèn lấy vải ra thêu giá y.

      nhiều ngày nay, vào ban ngày đều có người tới nhà chuyện phiếm, nàng cũng bận quá có thời gian để làm, chỉ có buổi tối mới có thể bớt chút thời gian để làm.

      là giá y thực ra cũng chỉ là bộ quần áo màu đỏ bình thường, giá y nông thôn đều như vậy, có thêu hoa cỏ trang sức gì, chỉ là y phục màu đỏ.

      Lâm Thanh Uyển nhập gia tùy tục, làm đa dạng gì miễn cho bị người chỉ trích.

      Những dẫu sao cũng lần đầu tiên nàng gả trong cả hai đời cộng lại, đời trước là ế được mặc áo cưới, đời này có áo cưới mặc chỉ có áo gả thôi, phải làm cẩn thận chút mới thỏa mãn mơ mộng của bản thân.

      Nàng thêu hoa thân chỉ thêu chút ở ống tay áo và dưới chân váy, ngoài ra còn thêu cái đai lưng hoa văn màu đỏ coi như là vật trang sức.

      Lâm Thanh Uyển cúi đầu yên lặng khâu vá.

      Ở nông thôn ban đêm rất yên tĩnh, xa xa thỉnh thoảng truyền tới hai tiếng chó sủa rồi lại yên tĩnh.

      vẫn chưa về…

      Hôm nay là ngày thứ bảy rồi.

      Lâm Thanh Uyển khó nén nôn nóng trong lòng, nàng thấy được hai ngày nay Dương thị cũng bắt đầu nôn nóng.

      Tuy Dương Thiết Trụ lúc mấy ngày lúc nào về, nhưng thời gian trôi qua mấy ngày nhưng vẫn chưa về, đến ngay cả Dương thị luôn luôn trầm ổn cũng lộ ra thần sắc lo lắng.

      Lâm Thanh Uyển tim đập loạn nhịp, ngốc lăng nhìn ngọn đèn trước mặt ngừng phát ra ngọn lửa…

      Bên ngoài bỗng dưng truyền đến tràng tiếng gõ cửa, trong đêm yên tĩnh nghe rất ràng.

      Lâm Thanh Uyển cả kinh đâm cả kim khâu vào tay.

      Nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, đêm nay trăng nên nhìn thấy gì ở bên ngoài.

      Lại tràng tiếng gõ cửa truyền đến —

      Dương thị khoác áo ra, Lâm Thanh Uyển cũng vội vàng gác việc thêu lại.

      “Ai vậy?” Dương thị mở cửa phòng hỏi phía bên ngoài.

      “Đại , là cháu…” Bên ngoài loáng thoáng truyền tới giọng của nam nhân và tiếng chó sủa.

      Dương thị vội vàng cầm lấy ngọn đèn bàn ra ngoài, Lâm Thanh Uyển đuổi kịp phía sau.

      “Là Thiết Trụ sao?”

      “Đại , là cháu…”

      Dương thị mở cổng đón người vào.

      Dưới ánh đèn mờ Lâm Thanh Uyển nhìn người tới.

      là Dương Thiết Trụ!

      Thấy toàn thân chật vật, râu ria xồm xàm, mặt toàn bùn đất, thậm chí còn có cả vết máu.

      Miệng vết máu đóng vảy, nhìn trông như bị cành cây quệt thương, quần áo rách rưới, giày lầy lội. Vác bao gì đó lưng và tay vẫn cầm gì đó.

      Hai cái màu đen sì đột nhiên lao tới dọa Lâm Thanh Uyển nhảy dựng.

      Dương Thiết Trụ nhanh chóng quát: “Đại Hắc, Nhị Hắc, đừng dọa người!”

      Lâm Thanh Uyển nhìn chăm chú nhìn qua mới biết ra là hai con chó Mực.

      Hai con chó to này cao lớn uy mãnh, cốt cách mạnh mẽ, cả người lông mao bóng loáng, còn phản quang dưới ngọn đèn, nhìn qua chúng nó rất có tinh thần, cái đuôi phe phẩy hình như là rất quen thuộc Dương thị. sủa nữa chỉ chạy quanh sân giống như được về nhà mà cao hứng.

      Dương Thiết Trụ với Dương thị: “ người cháu mang mấy thứ nên về nhà…” còn hết là về nhà cái gì cũng còn, cho nên vừa xuống núi là chạy tới nhà Dương thị.

      “Mau vào mau vào.” Dương thị vội vàng tiếp nhận thứ trong tay Dương Thiết Trụ. Dương Thiết Trụ sợ bẩn tay bà nên đưa, tự mình vác vào sân ném dưới mái hiên.

      Ba người cùng nhau vào phòng chính, hai con chó Mực theo vào mà tìm chỗ nằm sấp ở dưới mái hiên.

      Lâm Thanh Uyển nhìn bộ dạng Dương Thiết Trụ, gì xoay người vào phòng bếp, bao lâu sau cầm bát mì nóng hầm hập tới.

      bát mì sợi có hai quả trứng gà trần nước sôi, hơn nửa đêm trong nhà cũng có đồ ăn dư, chỉ có thể tùy tiện làm món ăn cho ăn lót dạ.

      Dương thị hỏi Dương Thiết Trụ chuyện lên núi lần này.

      Lâm Thanh Uyển bưng bát mì cho Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ cười rất vui vẻ đỡ lấy, ăn ngấu nghiến, mới được vài hớp thấy đáy.

      Dương thị từ ái nhìn : “Ăn từ từ ăn từ từ, đủ lại làm.”

      Dương Thiết Trụ buông bát, thỏa mãn sờ bụng:”Ăn no, ăn no rồi, Uyển Uyển… Uyển Uyển làm mì ăn ngon .” Còn quên khích lệ Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển cười trợn trắng mắt nhìn : “Ta đặt sẵn nước bếp lò rồi, lát nữa ngươi tắm rửa .”

      Dương Thiết Trụ cao hứng gật đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển bị nhìn có chút xấu hổ cúi mặt.

      Dương Thiết Trụ biết mình nhìn làm Uyển Uyển xấu hổ lại híp mắt nở nụ cười.

      Cười lúc, dường như nhớ ra gì đó, cầm lấy cái bao mở ra cho bọn họ xem.

      “Đại , Uyển Uyển, lần này lên núi vận khí tệ, gặp phải con hổ, ta theo dõi nó mấy ngày mới bắt được nó.”

      Bên trong bọc quần áo là tấm da hổ, có thể nhìn ra lúc ấy xử lý thực vội vàng, đó còn dính khối thịt, vừa mở gói đồ ra đoàn mùi tanh xông thẳng vào mặt.

      Dương thị vừa cao hứng vừa tức giận mắng : “Đứa này, to gan đấy, dám chạy đánh hổ.”

      Dương Thiết Trụ cười ngây ngô : “ sao, cháu trông chừng cẩn thận, còn mang theo cả Đại Hắc Nhị Hắc nữa, lỗ mãng làm.”

      Lâm Thanh Uyển cũng rất kinh ngạc, ngờ Dương Thiết Trụ có thể bắt được hổ.

      Con hổ đấy, kiếp trước nàng có xem TV, chưa bao giờ thấy dựa vào sức người có thể đánh chết hổ, chẳng lẽ hán tử mua nàng nhìn như giản dị kỳ là Võ Tòng thứ hai?

      Dương Thiết Trụ nhìn ra Lâm Thanh Uyển kinh ngạc, cười giải thích cho nàng: “Là dùng cung tiễn bắn, như vậy làm rách da hổ.”

      Lâm Thanh Uyển há mồm, còn có thể làm rách da mà vẫn đánh chết được?

      Dương Thiết Trụ thấy Uyển Uyển dùng ánh mắt sùng bái nhìn nên rất đắc ý, nhưng khi bị Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm như vậy lại có chút ngượng ngùng.

      “Đều là vận may, đều là vận may.” chung là trời sinh tính tình thành hàm hậu, biết khoác lác, cho nên Dương Thiết Trụ thực khiêm tốn.

      Lâm Thanh Uyển thấy ngây ngốc phì cười.

      Còn chưa gặp nam nhân như vậy bao giờ, vốn chính là kỹ thuật săn thú tốt, lại là mình chỉ gặp may thôi, cứ như là bỗng nhiên từ trời rơi xuống con hổ mặc đánh giết bằng.

      Cười lúc, ánh mắt của nàng chuyển tới vẻ ngoài chật vật người hán tử kia.

      Tóc tai bù xù, mặt toàn bùn đất cùng lá cây, còn có mấy vết máu, quần áo rách rưới, giống như là dân chạy nạn…

      ra cũng dễ dàng như … Ngẩn ngơ mấy ngày trong hoang sơn dã lĩnh, còn phải suy nghĩ nên săn con mồi thế nào đổi được nhiều bạc, chừng còn nguy hiểm tới tính mạng…

      Ánh mắt Lâm Thanh Uyển ảm đạm xuống.

      Dương Thiết Trụ nhìn ánh mắt Lâm Thanh Uyển tối lại, tưởng bề ngoài bẩn loạn dọa nàng, vội vàng xấu hổ đứng lên vào phòng bếp tắm rửa.

      Dương Thiết Trụ phòng bếp Dương thị cười nhìn Lâm Thanh Uyển trêu đùa: “Lần này tốt rồi, Thiết Trụ an toàn trở lại, cháu phải lo lắng nữa.”

      Lâm Thanh Uyển xấu hổ đỏ mặt dậm chân.

      “Thẩm, cháu về phòng nghỉ ngơi.”

      Dương thị ở sau lưng cười ha ha.

      Thiết Trụ vừa trở về, quả tim vẫn treo cao có thể hạ xuống được rồi.

      Hoàn chương 16
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Bữa ăn ngon đưa tới mâu thuẫn (nhị)

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Lúc này Dương Thiết Xuyên cũng từ ngoài cửa tới, ta áng đúng giờ ăn cơm mới trở về.

      Đối với hành vi này của mọi người cũng chẳng thèm gì, lúc làm việc vụng trộm mánh lới lười biếng, mỗi ngày tới giờ ăn cơm lại tính thực chuẩn.

      Chỉ cần vào lúc ngày mùa vụng trộm chạy trốn , Dương lão gia tử thường coi như nhìn thấy hành vi này của . Đánh thiếu đánh, mắng cũng thiếu mắng, tất cả đều hiệu nghiệm, Dương Thiết Xuyên là cái dạng gì vẫn là cái dạng ấy mà thôi.

      Dương Thiết Xuyên từ xa nghe thấy con trai mình khóc, vừa vào cửa liền nhìn thấy Vương thị trong cơn giận dữ đánh chửi con trai, Nhị Lang khóc lóc nước mắt giàn giụa, còn hai đứa nữa rụt cổ đứng ở góc.

      “May nhi tử chọc ngươi cái gì mà ngươi mắng chúng?” Dương Thiết Xuyên hiểu được nữ nhân của mình, Vương thị tuyệt đối vô duyên vô cớ lấy đứa xả giận.

      Chắc lại là bị mẹ chọc tức rồi! Nàng ta có chỗ phát tiết nên lấy đứa ra xả giận.

      “Ngươi nhìn bọn chúng , buổi sáng lúc mặc quần áo sạch , giờ chạy về là thân bẩn thỉu! Lão nương mỗi ngày bận bịu gần chết, hầu hạ người già xong lại hầu hạ người trẻ, suốt ngày bận tối mắt tối mũi còn bị người ta châm chọc

      Vương thị kéo cao giọng thầm oán, kỳ là muốn cho Hà thị ở phòng chính nghe thấy.

      Dương Thiết Xuyên kiên nhẫn đẩy nàng ta : “Được rồi được rồi, mau dọn cơm ăn , ngươi định ăn cơm à?”

      Vương thị bĩu môi kéo mấy đứa rửa bùn đất người cho chúng.

      ra nàng ta cũng dám nhiều nữa, sợ nhiều lại chọc Hà thị bốc hỏa, bà ta lại thu thập nàng ta.

      Bận bịu lúc, sau đó mọi người vào phòng chính dùng cơm.

      Dương gia nhiều nhân khẩu, lớn cộng lại 15 miệng ăn, cho nên lúc ăn cơm chia hai bàn, người lớn bàn, trẻ bàn.

      Đồ ăn cơm trưa là tô rau cải xào, tô trứng gà tráng rau hẹ, trứng gà chỉ có vụn vặt còn lại toàn rau hẹ, còn có đĩa dưa góp nhà tự làm, cơm là gạo kê và bột ngô trộn lẫn, hai bàn đồ ăn đều giống nhau, chỉ là ở bàn trẻ ít hơn.

      Bên kia mấy đứa trẻ ầm ĩ gay gắt, mấy đứa đại phòng vừa bị giáo huấn giờ vết sẹo quên đau rồi, vừa ăn cơm vừa ta chọc ngươi ít ngươi chọc ta cái. Hai bé nhà nhị phòng cách bọn chúng rất xa, gì chỉ ăn cơm.

      Bàn người lớn bên này im lặng, Hà thị mặt chảy ra, Vương thị miệng co quắp, còn mấy người khác chỉ cúi đầu ăn cơm lời nào.

      Dương Thiết Xuyên cầm đũa gẩy rau hẹ ra nhặt trứng gà, chán ghét bĩu môi.

      “Sao lão nhị xuống núi về mà nhà vẫn ăn như thế này hả, miệng nhạt ra chim rồi.”

      Dương lão gia tử ho khan tiếng, buồn bực : “Ăn cơm của ngươi , bớt nhảm.”

      Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay trong nhà nhắc chuyện này rồi, lúc này Dương Thiết Trụ lại cảm thấy sao cả.

      mở miệng giải thích: “Lần này lên núi vận khí tốt, bắt được thứ gì, hai thứ bắt được con mang trấn bán hết rồi.”

      Hà thị vốn nén giận trong lòng lại nghe lão Đại nhắc vụ này, lập tức sa sầm mặt mày dương quái khí : “Chỉ sợ phải là bắt được gì đó, mà là cầm hiếu kính người khác rồi.”

      Dương Thiết Trụ đanh mặt gì, nắm chặt chiếc đũa tiếp tục và cơm.

      Hà thị lần này đúng rồi, nhưng phải cầm hiếu kính mà là Dương Thiết Trụ quên ở chỗ Dương thị mà thôi.

      Nhưng đây là ý ngĩ của Hà thị, trước đây lên núi đánh bắt gì đó mang về ít, bà ta hoài nghi mang hiếu kính Dương thị, tới lui thử thăm dò.

      ra cũng muốn hiếu kính Dương thị, nhưng Dương thị biết bản tính mẹ nên nhận, sợ về nhà mẹ lại chửi .

      Săn thú vốn là chuyện có định số, phải là trong chuồng nuôi nhà mình, trực tiếp lên núi bắt, muốn bắt được mấy con đâu phải do mình tính, nên con mồi bắt về có lúc nhiều lúc ít, nhưng những lần đó đều mang về toàn bộ, chỉ thỉnh thoảng mới để cho Dương thị ít thêm đồ ăn.

      Cứ như vậy mà mẹ lần nào cũng hoài nghi mang gì đó đến hiếu kính Dương thị.

      Dương Thiết Trụ vốn trong lòng thành , lần này là do thiếu sót quên mang mấy thứ đó về, cho nên mặc dù trong lòng cực kì biệt khuất nhưng vẫn tận lực chịu đựng.

      “Được rồi được rồi, ít chút có được , bà cho rằng vật hoang núi là trong nhà bà nuôi à, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lúc nhiều lúc ít cũng là bình thường thôi.” Dương lão gia tử nặng nề đặt chiếc đũa xuống bàn, rốt cuộc cũng được câu công đạo.

      Nhưng lời ông trước giờ Hà thị đều là nghe tai trái lọt ra tai phải, như gió thổi bên tai.

      Hà thị đảo mắt tam giác xông lên hỏi Dương Thiết Trụ: “Vậy bạc bán được đâu? Lấy đưa ta.”

      Lần này Dương Thiết Trụ rốt cuộc nhịn được, cầm bát đặt bàn vang "ba" tiếng. Đứng dậy quay người ra khỏi phòng, lúc đứng lên bởi vì động tác quá mạnh làm đổ cả ghế xuống đất.

      Lần này trong phòng cực kì an tĩnh, ngay cả đám trẻ con ở bàn bên cạnh ăn cơm nghe thấy tiếng động bên này cũng im thin thít, đám cúi đầu ăn cơm.

      Hà thị đứng dậy vỗ bàn cái.

      còn làm phản nữa, lại dám xung khí ta.”

      Dương lão gia tử đau đầu lôi quần áo Hà thị ngồi xuống.

      “Bà thôi , đừng có làm khó nó nữa được ? Đứa lo việc hôn nhân mà bà lại cho tiền, đứa tự mình kiếm, trở về bà còn nhảy lên đòi, có người mẹ nào như bà ?”

      “Ta làm sao vậy? Kiếm tiền bên ngoài về nộp ta nửa, ta sai hả?” Hà thị ngu ngốc, hiểu được lấy "lệ thường" đến đè người.

      “Phải phải phải, bà đều có lý, có lý được chưa? Mấy năm nay lão Nhị giao bao tiền trong nhà trong lòng bà biết? Năm gian nhà ngói cộng với mấy mẫu ruộng trong nhà này là do bà giãy? Làm sao mà bà lại biết phân biệt vậy hả?”

      Những lời này Dương lão gia tử ngầm sau lưng biết bao nhiêu lần với Hà thị, nhưng Hà thị nghe lọt. Bà vĩnh viễn là ôm câu…

      “Ta là mẹ nó, ta sinh ra , chẳng nhẽ còn hiếu kính ta?”

      Đúng, chính là câu này, Hà thị vĩnh viễn đều coi đây là lý lẽ hung hồn cần phải làm.

      “Đúng, bà là mẹ nó, ta là cha nó, nó nên hiếu thuận chúng ta, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua nhà nào phải "hiếu thuận" cả huynh đệ lẫn cháu chắt ! Trong nhà này, ngoài lão Nhị lão Tam ai là người làm việc?” Dương lão gia tử tức giận đến râu cũng dựng ngược lên, cơm cũng ăn, nhân cái cớ này , miễn cho cái bà già này luôn là tìm lão Nhị phiền toái, ầm ĩ cho cả nhà được an bình.

      “Là lão Đại, lão Tứ, hay là bà?”

      “Hai năm qua thân thể ta khỏe, việc đồng áng toàn trông cậy vào lão Nhị lão Tam, còn có vợ lão Tam.” Dương lão gia tử lau mặt, thở dài hơi.

      “Lão Đại…” Ông chỉ vào Dương Thiết Xuyên: “Hết ăn lại nằm, vừa nhắc tới làm việc là mánh lới trộm lười…” Ông mặt quở trách, mặt nhịn được mà chảy nước mắt ra.

      Là vì trong nhà này quá nhiều chuyện phiền lòng, còn vì cái bà già này đến chết chịu nghe khuyên nhủ.

      Dương Thiết Xuyên liên tục trừng mắt muốn phản bác, nhưng nhìn thấy Dương lão gia tử nước mắt chảy ra nên dám lên tiếng.

      Lại chỉ vào Vương thị, nhưng ngón tay rất nhanh lại chuyển .

      “Vợ Lão Đại thế nào trong lòng bà ràng.”

      Lão tử có thể con trai, nhưng bố chồng thể bình luận con dâu.

      “Lão Tam là đứa thành , cần . Còn lão Tứ – con trai bảo bối của bà, bà lão Tứ từ thông minh cứng rắn cho nó tư thục, ta nghĩ chỉ cần đứa có thể đọc, ta đập nồi bán sắt cũng cấp nó, cũng muốn giống lão Đại lão Nhị lão Tam chữ biết cả đời kiếm ăn trong đất…” Dương lão gia tử tận tình khuyên bảo: “Bà đứa học tập thể làm việc chậm trễ việc học tập, ta có thêm lời nào … Bà muốn làm gì, trong nhà liền do bà làm, kết quả là đứa trẻ 18 đến cái vật cũng thể xách…”

      Dương lão gia cũng biết nên đối xử với lão tứ này như thế nào, cho , chính mình cũng luyến tiếc, , học lâu như vậy, khảo nhiều lần như vậy, đều thi đậu tú tài. cho nó , Dương lão gia tử càng luyến tiếc, để cho nó học, trong nhà này bạc và nước mắt cùng nhau chảy ra khỏi người, ngày thường ông thể được với Dương Học Chương câu, câu Hà thị liền liều mạng với ông.

      Cũng may mà Dương Học Chương lúc này ở thư viện có ở nhà, nếu như ở nhà nghe thấy những lời này, cũng biết chính nghĩ sao.

      “Cái nhà lớn như vậy, nhiều miệng ăn như vậy…” Dương lão gia tử vô cùng đau đớn nhấc tay chỉ vòng.

      “Là nuôi sống như thế nào, đám ăn đói mặc rách, hai năm qua sống ngày càng tốt? Còn có tiền công trả phu tử của lão tứ, bạc chuẩn bị mỗi năm thi tú tài… Sao bà còn chưa biết đủ? Ta biết bà bất công, là người đều bất công, nhưng bà quá bất công rồi!”

      “Bà còn tiếp tục như vậy, cái nhà này sớm muộn cũng bị bà làm tan nát, bà bức lão Nhị , ta xem tự bà kiếm bạc cấp cho bảo bối tú tài của bà như thế nào…”

      Dương lão gia tử cơm cũng ăn, chắp tay sau lưng, cong gù lưng, vén rèm cửa ra ngoài.

      Trong phòng mọi người đều lên tiếng, bao gồm cả Hà thị.

      biết có phải bị Dương lão gia tử luôn luôn trầm mặc phát cáu dọa đến hay là lý do khác, nhưng người ta giang sơn dễ đổi, trông cậy vào Hà thị bá đạo cả đời sửa đổi, e rằng rất khó.

      … … … …

      Dương Thiết Trụ bực mình thẳng tới nhà Dương thị, lúc vào phòng sắc mặt mới tốt lên chút.

      Dương thị vừa nhìn thấy liền bảo mang thỏ và gà rừng hôm qua bắt mang về nhà.

      Dương Thiết Trụ nhất thời biết trong lòng mình là tư vị gì, với Dương thị cần cầm về, để đây cho Uyển Uyển bổ thân.

      Dương Thiết Trụ thể nghĩ được tại sao mẹ lại thể đối xử khoan dung với ? Vấn đề này nghĩ kĩ càng từ , bản thân mình lại phải là do nhặt từ bên ngoài về.

      Dương thị nghĩ nhìn gương mặt Lâm Thanh Uyển đúng là cần bồi bổ nên thêm gì nữa.

      Lâm Thanh Uyển ăn cơm trưa xong có việc gì làm ngủ trưa, lúc này trong phòng chính chỉ còn lại Dương thị ngồi ở kháng thiêu thùa may vá.

      Dương thị tiếp đón Dương Thiết Trụ, lại nhìn sắc mặt : “Như thế nào? Mẹ cháu lại biến sắc mặt cho cháu nhìn?”

      Dương Thiết Trụ cúi đầu ngồi tại mép giường: “Bà muốn tiền bán thú của cháu.”

      Về phần phía trước "hiếu kính" cái gì đó , sợ Dương thị nghe được trong lòng càng khó chịu.

      Dương thị nhất thời hai mắt nhắm lại, tức giận đến đến mức trong lòng vẫn còn rung thình thịch.

      Ta cũng biết rốt cuộc Hà Tú Châu nghĩ thế nào? Bà ta nghĩ gì mà có thể làm ra chuyện như vậy?”

      Dương Thiết Trụ lên tiếng.

      Sắc mặt Dương thị réo rắt thảm thiết chảy nước mắt.

      “Đứa , đều do đại làm hại ngươi…”

      Nếu như lúc trước bà cứng rắn cho tiểu Thiết Trụ uống sữa có lẽ mọi chuyện có thành như bây giờ.

      Vào thời điểm đó, bà mới sinh con chết non trong lòng vốn đau buồn, Dương lão gia tử tới cầu bà, bà liền mềm lòng, cũng nghĩ giữ đứa trẻ bên người an ủi, vượt qua giai đoạn thương tâm đó nên mới đồng ý.

      Ai biết Hà thị lòng dạ hẹp hòi như vậy, lúc ở nhà mẹ đẻ mà gặp chuyện tức giận có chỗ đối phó liền lôi đứa trẻ ra trút giận, đứa còn hiểu chuyện, thấy Hà thị sa sầm mặt mày Tiểu Thiết Trụ liền chạy tới chỗ bà, bà đau lòng đứa nên ngăn cản, ai biết dần dần lại phát triển thành như vậy…

      “Đại , có quan hệ gì với người cả, con người mẹ cháu vốn như vậy.” Dương Thiết Trụ thở dài an ủi, cũng biết đánh giá mẹ như thế nào, chuyện giữa mẹ và đại như thế nào ràng, nhưng việc này thể trách đại .

      Chỉ có thể , chỉ có thể suy nghĩ của mẹ giống người thường.

      Hà thị đối xử với Dương Thiết Trụ như thế nào nữa ở trong lòng cũng thể nào bậy về Hà thị.

      Dương thị trong lòng lại tràn đầy lo lắng, cái dáng vẻ kia Hà thị, còn có đám huynh đệ bớt lo kia của Dương Thiết Trụ, về sau đôi tình nhân này thành thân sống thế nào.

      Nếu như Dương gia ở riêng tốt rồi, nhà ai lấy ở, Dương Thiết Trụ cần phải nhìn sắc mặt Hà thị mỗi ngày, cũng cần tham gia vào cái nhà như mớ bòng bong kia…

      Dương thị có ý niệm này trong lòng nhưng có mở miệng với Dương Thiết Trụ.

      Vào thời điểm này mà nhắc chuyện này hay lắm, đợi đôi tình nhân này thành thân xong rồi hãy sau.

      Chung quy cha mẹ cho tách ra, muốn ở riêng còn phải chuẩn bị!

      Nghĩ như vậy Dương thị lấy lại tinh thần, bắt đầu thương nghị chuyện hôn giữa là Lâm Thanh Uyển.

      Hoàn chương 18
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Hạ sính lễ

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Vì thái độ của Hà thị của ngày hôm đó như thế nên Dương Thiết Trụ giao công việc thành thân cho người trong nhà làm, mà chính và Dương thị, Lâm Thanh Uyển cùng nhau thương lượng.

      Người xưa thành thân là có "tam môi lục sính"*, ‘'tam thư lục lễ’'*, tam thư là ‘'thư mời'’, ‘'Lễ thư'’ và ‘'Nghênh thư'’. Tam môi là nhà trai mời bà mối, nhà mời bà mối và người trung gian làm cầu nối, '‘Lục sính'’ và ‘'Lục lễ'' là Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Tệ, Thỉnh Kỳ, Nghênh Thân.

      Tam môi lục sính*: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”
      – “Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
      + “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà bàn tính mọi chuyện.
      + “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà hỏi ngày sinh tháng đẻ của mà họ muốn cưới
      + “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu
      – “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà chấp thuận kết tình thông gia
      + Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ kèm theo lá thư thứ nhất)
      + Lễ Vấn Danh kèm theo lá thư thứ hai
      + Lễ Nạp Cát
      + Lễ Nạp Tệ
      + Lễ Thỉnh Kỳ ( kèm theo lá thư thứ ba)
      + Lễ Nghênh Thân (Vu Quy)

      Tam thư lục lễ*: tương tự như tam thư lục sính

      Nông dân thành thân có phiền phức như vậy.

      Nhà trai mời bà mối tới nhà hỏi thăm, nếu như nhà có dị nghị gì ngày khác bà mối mang Tiểu Lễ tới nhà trao đổi Canh thiếp của hai người, đôi nam nữ hợp nhau về ngày sinh tháng đẻ và xung khắc bà mối mang đại lễ (cũng chính là sính lễ) tới nhà trao đổi hôn thư, sau đó hai nhà định ra ngày tốt, nhà trai đến nghênh cưới tân nương.

      Trình tự thành thân của Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển là ba người bọn họ thương lượng, mọi thứ làm giản lược cần phức tạp như thế, chỉ để Dương Thiết Trụ mời bà mối mang theo sính lễ tới cửa trao đổi hôn thư, sau đó định ngày lại đây nghênh cưới là được rồi.

      Sính lễ làm theo tập tục của thôn Lạc Hạp, theo thứ tự là hai đôi gà vịt sống, hai vò rượu trắng, nửa cân đường trắng, trà lá cây hai gói, đôi ngân trâm, bốn cuộn vải dệt các màu, tiền sính là tám lượng tám, với ý nghĩa là ‘'phát'’.

      Đồ ăn chuẩn bị cũng theo tập tục thôn Lạc Hạp, ngân trâm và vải dệt là Dương Thiết Trụ tự mình cho thêm, tiền sính cũng nhiều, người trong thôn Lạc Hạp lúc đón dâu tiền sính lễ thường chỉ có hai lượng ba lượng bạc, chỉ có nhà có điều kiện cực tốt mới có thể cho thêm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sáu lượng.

      Hôn thư, bởi vì Lâm Thanh Uyển có hộ tịch, Dương thị liền nhét ít bạc cho lý chính, làm hộ tịch cho Lâm Thanh Uyển hợp vào nhà Dương thị, với bên ngoài là cháu bên nhà chồng của bà.

      Nhưng mọi người ở thôn Lạc Hạp đều hiểu được Lâm Thanh Uyển đến như thế nào, cách này chỉ dùng ở bên ngoài phương diện của quan phủ.

      Cho nên hôn thư Lâm Thanh Uyển tự mình viết, Dương thị ký, hôn thư Dương Thiết Trụ nhờ người viết, sau đó về nhà để Dương lão gia tử ký, kỳ cũng là Lâm Thanh Uyển viết, Dương lão gia tử biết viết chữ nên ấn cái ngón tay là được.

      Dương lão gia tử xem hôn thư Dương Thiết Trụ cầm về cho ông ký, mới biết được con trai mình tự mình chuẩn bị hôn , trong lòng càng thêm biết có tư vị gì.

      Ông ngồi ở kháng trầm mặc hút thuốc lào, lại biết nên với Dương Thiết Trụ thế nào.

      Hà thị ngồi ở giường lò giác, trầm mặt quay lưng lại với bọn họ, từ lúc Dương Thiết Trụ tiến vào, bà ta có phản ứng gì với , mãi cho đến khi Dương Thiết Trụ cầm ra hôn thư đưa cho Dương lão gia tử ký bà ta vẫn lên tiếng.

      Dương lão gia tử nhìn Dương Thiết Trụ đứng bên cạnh, lại liếc mắt nhìn lão bà của lão ngồi ở kia, ông biết lão bà này lại tức giận rồi, nhưng lại băn khoăn đến những lời của ông mấy ngày hôm trước kia nên có phát tác.

      “Đều chuẩn bị cả rồi?” Ông rít điếu thuốc lào, giọng khàn khàn hỏi.

      “Cơ bản cũng làm xong, chỉ chờ ngày mai đưa sính lễ.” Dương Thiết Trụ đầy mặt mỏi mệt, nhưng lại khó nén được sắc mặt vui mừng.

      Mấy ngày nay bận thảm, chẳng những tự mình tìm bà mối, còn tự mình mua sắm chuẩn bị sính lễ, bởi vì trước đây chưa từng làm qua, cũng biết chuẩn bị mua sắm như thế nào, lại phải tìm Dương thị hỏi cho ràng.

      Mua sắm chuẩn bị sính lễ đầy đủ, mang về nhà mà trực tiếp mang đến nhà bà mối, biết bản tính mẹ , vừa nhìn thấy sính lễ lại quậy lật trời. Vì muốn ngột ngạt trong ngày vui của mình nên làm sính lễ đơn giản và cũng cho người trong nhà biết.

      “Vậy bày tiệc rượu chuẩn bị an bài thế nào?”

      Dương lão gia tử nhìn đứa con trai thứ hai của mình thân hình cao lớn, hình thể cường tráng, là nam nhân trưởng thành, biết từ lúc nào, Dương lão gia tử rất lâu, rất lâu quan sát kĩ đứa con trai thứ hai này như vậy rồi.

      Đứa này lúc sinh ra gặp nạn, nửa tháng đầu còn có sữa uống, mỗi ngày chỉ có uống nước cơm để tồn tại, sau nàyông thực nhìn nổi, để ý tới Hà thị ngăn trở, cứng rắn ôm tới cho đại tỷ, nhờ đại tỷ giúp nuôi nấng.

      Vẫn là nuôi đến hơn tuổi mới mang về nhà, khi đó Hà thị vừa có lão tam có tâm tư chiếu cố nó, hơn nữa trong lòng Hà thị vẫn có thành kiến với đại tỷ, ngay cả đứa cũng thích theo, đứa hơn tuổi vừa biết đường, ở nhà thường xuyên bị ngã mặt mũi bầm dập cũng ai quản.

      Lúc ấy bọn họ vừa ra ở riêng bao lâu, đứa trong nhà lại nhiều, lão Đại 6 tuổi, khuê nữ mới 4 tuổi, lại có lão Tam trong tã lót, ông và Hà thị đều sứt đầu mẻ trán, càng có tâm tư chiếu cố lão Nhị mới hơn 1 tuổi.

      Đứa lớn hơn tuổi nhận thức được người, thường xuyên chạy tìm đại tỷ, ông biết nó chạy đâu, chỉ nghĩ nó ở nhà chắc là chạy ra ngoài chơi, còn Hà thị suốt ngày chạy tìm.

      Cuối cùng Hà thị thấy phiền lại bảo ôm nó tới cho đại tỷ nuôi dưỡng thêm 2 năm, đợi nó lớn chút lại ôm về.

      Đợi đến lúc ông ôm về đứa hiểu chuyện, quá thân cận với bọn họ, ngày thường ở nhà chuyện rất ít, vừa chơi chính là chạy đến chỗ đại tỷ, Hà thị vốn thích nó, bởi vậy càng thêm chán ghét, thậm chí còn chạy tới ầm ĩ với đại tỷ…

      Ngăn cách chính là được sinh ra từng chút như vậy, trong chuyện này có người nào có đạo lý của mình, duy nhất có thể sai chính là tâm nhãn của bà già này quá , đem mâu thuẫn giữa người lớn với nhau đổ cả lên đầu trẻ con…

      “Tiệc rượu bày trong nhà rồi, đến lúc ấy làm phiền cha mẹ.”

      Thanh Dương Thiết Trụ kéo suy nghĩ bay xa của Dương lão gia tử trở về, Dương lão gia tử ho khan tiếng, chuẩn bị đáp ứng.

      Lúc này thanh Hà thị vang lên.

      “Trong nhà có tiền bãi rượu cho ngươi, phải là ngươi có thể làm sao? Tự mình bỏ tiền ra mà làm!” Hà thị vẫn quay người lại, chỉ có thanh để lộ ra bà oán giận và bất mãn.

      Dương Thiết Trụ nhắm chặt mắt, gạt lời của Hà thị sang bên, muốn bị bà làm hỏng tâm tình .

      lấy ra thỏi bạc từ trong lòng đặt kháng trước mặt Dương lão gia tử, bạc có chừng 3, 4 lượng, chừng này nếu bày tiệc rượu ở thôn Lạc Hạp chắc chắn dư dả.

      Sắc mặt Dương lão gia tử cực kì khó coi, nhưng ông muốn lại ồn ào với Hà thị và con trai.

      Tay ông vẫn run run bỏ ra điếu thuốc cầm lấy hôn thư bàn, đặt ngón tay vào trong nghiên mực ấn xuống, sau đó đưa hôn thư được in vân tay và số bạc kia cho Dương Thiết Trụ.

      có đạo lý con trai mình đón dâu trong nhà bỏ tiền bày rượu, con cầm tiền , đừng để ý tới mẹ con làm gì, bà ta già hồ đồ rồi.”

      Ý của Dương lão gia tử là muốn làm thương tâm đứa , ai biết Hà thị rốt cuộc nhịn được, vốn lửa giận trong lòng nén lại rất lâu rồi, vừa nghe thấy Dương lão gia tử bà già hồ đồ, chẳng khác nào mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ lập tức nổ tung lên.

      Bà nhanh nhẹn xoay người cái đánh về phía Dương lão gia tử, liên tục cào xé quần áo vừa la mắng lão: “Dương lão già, ông là đồ con rùa khốn khiếp, lão nương liều mạng với ông, lão nương vất vả cả đời, sinh cho ông ổ tể, bây giờ ông ta già rồi nên hồ đồ …”

      Dương lão gia tử quả thực bị Hà thị chọc tức muốn té xỉu, nhưng ông lại muốn đánh nhau với lão bà này trước mặt con trai, chỉ có thể dùng tay chống đỡ Hà thị.

      Đến khi ông vất vả đẩy được Hà thị ra Dương Thiết Trụ biết khi nào rồi.

      Hôn thư kháng lấy nhưng còn để lại ít tiền lúc nãy…

      “Bà, bà… Ta quả thực hết nổi với bà đấy…”

      … … … …

      Lúc Dương Thiết Trụ mang theo bà mối tới cửa hạ sính lễ làm oanh động toàn bộ thôn Lạc Hạp, pháo nổ '‘bùm bùm'’ vang vọng toàn thôn, thôn dân đua nhau chạy lại xem.

      Lúc Dương thị ra ngoài đón Dương Thiết Trụ và bà mối cũng đặt cây roi trước sân, ý nghĩa nhà rất coi trọng hôn này, đại biểu cho thái độ hoan nghênh.

      Pháo nổ xong giấy đỏ rơi tung tóe đầy đất, nhìn trông vui vẻ náo nhiệt.

      Thôn dân vây đầy xung qung nhà Dương thị, mỗi người đều Dương Thiết Trụ ra tay hào phóng, làm người trượng nghĩa, sính lễ , so với nhà bình thường đón dâu đều nhiều hơn hai phần, tiền sính lễ cũng nhiều hơn…

      Tám lượng tám!

      Vừa nhắc tới số tiền sính lễ tám lượng tám kia, mọi người đều chậc lưỡi thôi, thường những nhà khác khi đón dâu ngoài sính lễ, tiền biếu nhiều nhất cũng chỉ tới sáu lượng sáu, đấy cũng là nhà cực kì giàu có trong thôn này mới được như vậy.

      Chuyện để thôn dân ca thán thôi đó còn là nhà cũng phải là nương nhà bình thường, mà là vợ được nhà trai tự mua về.

      nàng dâu bị mua về lại được nhà trai trịnh trọng đối đãi như vậy chỉ có thể là nhà trai rất coi trọng nhà , cũng coi nhà là người mua về, mỗi người đều cảm thán Lâm Thanh Uyển tốt số…

      Nào là mời bà mối, lại là làm đại lễ, làm cho nhóm nàng dâu ở thôn choáng váng, đều khen ngợi lão nhị Dương Thiết Trụ nhà Dương gia là hán tử, thương vợ thể ra cả bên ngoài, ai gả cho là hạnh phúc chết mất thôi.

      Sao trước đây lại cảm thấy dũng bất phàm, khẳng khái hào phóng, khí thế bức người như thế chứ, nữ tử trong thôn trước giờ đều sợ dáng người cao thô và vết sẹo mặt kia vậy mà bây giờ lại thấy tuấn vô cùng.

      Mọi người đều tranh nhau tuyên truyền cảnh Thiết Trụ nhà Dương gia đưa sính lễ…

      Ra tay hào phóng như vậy đồng thời cũng làm người Dương gia ngây ngất.

      Dương lão gia tử trầm mặc , Dương Thiết Xuyên cười nhạo câu ‘"lão nhị hào phóng"’, Vương thị ánh mắt đỏ lên, xúi giục Hà thị càng mãnh liệt, hai người Dương Thiết Căn và Diêu thị luôn luôn trầm mặc ít cũng có ý kiến gì.

      Hà thị nghe được những lời truyền bên ngoài, lại cộng thêm Vương thị xúi giục, đau lòng đến mức cả người run lập cập.

      Bà ta chỉ nghe được Dương Thiết Trụ muốn mời kiệu hoa, muốn bày tiệc rượu, muốn đưa sính lễ, nhưng thể ngờ tới tên tiểu tử chết tiệt kia lại mời bà mối và đặt sính lễ hoành tráng như thế.

      Những thứ sính lễ cũng coi như thôi, nhưng nghĩ đến tiền sính những tám lượng tám làm Hà thị đau như mất máu.

      Bà ta dám mắng Dương Thiết Trụ trước mặt Dương lão gia tử, bà ta vào phòng trút hết lên đầu con dâu Vương thị cùng Diêu thị mới thôi, nhưng mỗi khi nghĩ đến tám lượng tám bà ta lại ăn ngon ngủ yên.

      Cho dù vậy bà ta cũng dám làm ầm ĩ, riêng gì bởi vì Dương lão gia tử nhiều lần cảnh cáo bà ta, còn có ngày hôm đó lời Dương lão gia tử bà ta cũng nghe lọt ít. Chỉ là khi nghĩ đến tám lượng tám trong lòng lại phiền muộn, lúc ấy bà ta lại chạy ép buộc con dâu, mấy ngày nay Vương thị, Diêu thị bị bà ta ngược đãi đến kêu cha gọi mẹ.

      Với lại ngày Dương Thiết Trụ thành thân cũng sắp tới, trong nhà còn phải vội vàng bày tiệc rượu, cũng có thể là Hà thị lấy được số bạc hôm đó nên cũng cảm thấy được an ủi, làm ầm ĩ nữa.

      Công việc đưa sính lễ xong, chẳng mấy chốc đến ngày thành thân.

      Hoàn chương 19

      thư hồ, vanlactamviem, Hale2054 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o lai them truyen hay nua

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :