1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Cái gọi là cưới hỏi đàng hoàng

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Dương thị ở trong sân hướng dẫn từng bước cho đứa cháu của mình…

      “…Cổ lễ kết hôn ở Đại Hi triều chúng ta chính là tam môi lục sính kiệu hoa tới cửa, mở tiệc rượu mời khách. Cháu thấy đấy, nữ tử tùy tiện lấy về làm sao có thể được người nhà và mọi người tôn trọng?”

      Dương thị giảng giải cho cháu từng li từng tí: “Cổ nhân từng , sính làm vợ, chạy làm thiếp. Nữ tử trải qua quá trình cưới gả đúng theo luật pháp Đại Hi triều chúng ta có gì để bảo vệ họ, vậy trông cậy gì vào việc người khác có thể tôn trọng họ đây?” Tuy Dương thị chữ bẻ đôi còn biết, nhưng những đạo lý làm nữ nhân này bà đều hiểu.

      “Vậy… đại , ta nên làm cái gì bây giờ?” Dương Thiết Trụ nhìn Dương thị nhờ giúp đỡ.
      Về phương diện này hiểu, lúc đại ca đón dâu còn , lúc tam đệ đón dâu bị kéo làm tráng đinh chiến trường, tứ đệ còn chưa đón dâu. Bình thường trong thôn nhà nào đón dâu cũng biết và còn đến, nhưng chỉ là hỗ trợ làm việc thôi.

      “Vậy bây giờ cháu muốn làm gì?” Dương thị ý vị thâm trường nhìn ánh mắt cháu trai.

      “Cháu nghĩ…”

      Dương Thiết Trụ lắp ba lắp bắp :

      “Cháu nghĩ cái gì, cháu chỉ nghĩ… Nghĩ muốn đối xử tốt với nàng, thương nàng, để nàng phải chịu khổ…”

      Lâm Thanh Uyển dựa lưng vào cửa phòng bếp, nước mắt chảy ra, tấm khăn trong tay rơi xuống đất.

      Dương thị gật đầu. Quả nhiên ngoài dự liệu của bà, vậy dễ làm rồi!

      “Vậy cháu bỏ tiền tìm bà mối tới cửa cầu thân , sính lễ có thể đơn giản chút, làm giống tập tục trong thôn chúng ta ấy, nhưng thể thiếu bước nào.” Dương thị đứng dậy vỗ vỗ bụi đất dính người.

      “Thôn chúng ta khi đón dâu, nhà giàu có chút mướn cái kiệu hoa, tìm ban nhạc tới diễn tấu, còn nhà có gia cảnh tốt tìm cái xe bò buộc bó hoa hồng vào là được. Cho dù thế nào nó cũng là cưới hỏi đàng hoàng.”

      Kỳ Dương thị nhắc nhở như vậy cũng hoàn toàn là vì Lâm Thanh Uyển, chủ yếu là vì Dương Thiết Trụ. Bà muốn cháu bà tùy tiện đón dâu như vậy, ở nơi này bị người ta trạc cột sống, bị cười châm chọc là kẻ có bản lĩnh.

      Dương Thiết Trụ nghe Dương thị xong, cảm thấy rất có đạo lý vội vàng gật đầu.
      “Vâng, cháu làm được.”

      cũng cảm thấy cưới vợ về phải cưới hỏi đàng hoàng như lời đại mới tốt. muốn nàng bị những hàng xóm láng giềng này nọ. Vốn thấy nàng gả cho ủy khuất.

      “Vậy mẹ cháu đồng ý sao?” tới đây Dương thị nhăn mày lại.

      Nhắc tới đệ muội Hà thị kia của bà, bà muốn nữa. Cả ngày chỉ biết hi vọng xa vời làm ra được chuyện gì tốt. đứa tốt như vậy, hai mươi mấy tuổi rồi mà chịu đón dâu cho nó, suốt ngày áp bức đứa Thiết Trụ này làm cu li, tiền kiếm được phải cấp cho lão đại hết ăn lại nằm, là cho lão tứ thi tú tài gì đó, thi mấy năm mà thấy bóng dáng tú tài đâu, nhưng mà tiền quăng ra lại ít.

      Có khi nhìn Dương Thiết Trụ bị chậm trễ từng năm từng năm , bà còn thấy nóng lòng. Nhưng bà thể gì được, chung bà cũng chỉ là đại phải cha mẹ thân sinh của , chủ động chuyện này làm Hà thị càng hận bà muốn chết. Vốn hai người hợp nhau, vì thế cổng Dương gia bà thèm tới…

      Lần này Dương Thiết Trụ có thể tự mình lĩnh được người vợ về, Dương thị cũng rất vui vẻ cao hứng.

      Đợi Hà thị đến làm, chắc đứa Thiết Trụ này phỏng chừng cả đời quang côn*. Cả nhà kia đánh cái chủ ý quỷ quái gì, mấy năm nay bà cũng nhìn ra, thượng bất chính hạ tắc loạn*, ngoại trừ đứa Thiết Trụ này còn biết làm ăn, còn lại toàn người bớt lo.

      Quang côn*: đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ.

      Thượng bất chính hạ tắc loạn*: người ăn ở chính trực, ngay thẳng thể làm gương và dạy bảo được ai, người dưới hư đốn bất trị là lẽ đương nhiên

      Mà đệ đệ của bà, cũng chính là cha Dương Thiết Trụ, lại là người nhu nhược sợ vợ, ở nhà dám hé răng.

      Nhắc tới Hà thị, sắc mặt Dương Thiết Trụ lập tức trầm xuống. Tiền bán con mồi để cho tứ đệ trả công cho phu tử có rồi, trở về nhà có thể tưởng tượng ra chuyện gì sảy ra tiếp đó… Còn có chuyện nghênh cưới Uyển Nhi… khỏi cần , có thể tưởng được ra thái độ của mẹ

      “Chỗ đại còn có chút vốn riêng, hay là cháu cầm tạm trước?”

      Dương thị biết Dương Thiết Trụ có tiền trong tay, ngày thường kiếm được bạc toàn sung công, chẳng biết tích cóp vốn riêng, phỏng chừng đồng cũng có, hơn nữa vừa rồi lại mất nhiều tiền để mua Lâm Thanh Uyển về như vậy.

      cần, đại , chuyện tiền bạc cháu về nhà sau, xem mẹ cháu thế nào ” Dương Thiết Trụ nghĩ lát lại : “ được, cháu phải tự nghĩ biện pháp.”

      Nghĩ như vậy, Dương Thiết Trụ cảm thấy chuyện mình cần làm nhiều, sạp hàng lớn ở nhà kia còn chưa giải quyết đâu.

      “Đại , cháu về trước. Nếu Uyển Nhi ra… Uyển Nhi ra, người với nàng để nàng yên tâm, cháu nhất định cưới hỏi đàng hoàng nàng vào cửa, để nàng chịu ấm ức.” xong xoay người ra khỏi sân.

      “Khi nào được tin chính xác lại đây với đại tiếng.” Dương thị dướn cổ hô to với bóng dáng Dương Thiết Trụ.

      ôm hi vọng gì với Hà thị, chỉ tốn sức mà thôi, đứa Thiết Trụ này sao có thể xin được tiền từ mụ ta chứ, huống chi Thiết Trụ vừa mới tốn nhiều bạc để mua người như vậy, tuy đó là tiền bạc tự đứa kiếm được.

      Ai, về nhà chắc lại có nháo loạn cho mà xem…

      “Vâng ~~” Dương Thiết Trụ xa xa đáp.

      “Đứa này hấp ta hấp tấp rồi…” Dương thị xoay người cười.

      Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển tóc ướt đứng ở cửa phòng bếp, người tựa vào cửa nhìn ra bên này.
      "Đứa Thiết Trụ này hấp tấp chạy mất rồi, cũng với cháu tiếng, nó chạy về bàn chuyện hôn của các cháu, nó khi nào xong tới thăm cháu.” Dương thị vội vàng giải thích thay cháu trai.

      Kỳ Dương thị sớm biết Lâm Thanh Uyển đứng ở sau cửa nghe bà với cháu trai truyện, bà kéo nàng tắm rửa chỉ bởi vì người Lâm Thanh Uyển lúc ấy rất chật vật, còn bởi vì bà muốn cho Lâm Thanh Uyển nghe thấy đoạn đối thoại này, đây chính là muốn cho nàng biết mảnh chân tình của Thiết Trụ đối với nàng a.

      nương này lớn lên trông xinh đẹp, Dương thị yên lòng chuyện nàng có thể lòng sống cùng cháu bà hay ? Bà sợ người có bộ dáng tốt như nàng, dã tâm cũng lớn, sợ có lúc làm tổn thương Dương Thiết Trụ…

      Nhưng nhìn bộ dạng nương này tại có vẻ cũng là người hiểu đời…

      Nếu hiểu tốt, hiểu được mọi chuyện bị những u mê che mờ mắt…

      Lâm Thanh Uyển đỏ mặt, ánh mắt ướt át, lắp bắp :”Thẩm, cháu… cháu biết…”

      Dương thị cười làm như thấy bộ dáng kì quái của Lâm Thanh Uyển lúc này, kéo nàng vào nhà chính.

      “Tới đây, thẩm lau tóc cho cháu, đừng phơi gió về sau bị đau đầu đấy.”

      Hai người vào phòng chính cùng ngồi kháng*.

      Kháng*: Viết tắt của "kháng sàng" 匟床 cái giường, đủ chỗ cho hai, ba người ngồi hoặc nằm, ở giường có khi có bàn uống trà, thường đặt tại phòng chính trong nhà.

      Lâm Thanh Uyển bắt chước Dương thị cởi giày ngồi lên kháng, xoay lưng lại với Dương thị.
      Dương thị lấy ra khối vải bông từ giường lò, ngồi sau lưng Lâm Thanh Uyển lau tóc cho nàng.

      “Thẩm, cám ơn người ”

      lúc lâu sau Lâm Thanh Uyển mới giọng .

      Cám ơn bà nhiệt tình hào phóng, để cho ta tan nỗi bất an khi tới địa phương xa lạ này, cám ơn bà săn sóc, vừa rồi còn dụng tâm lương khổ…

      cám ơn, nàng cảm kích những gì bà vừa làm.

      “Cảm tạ cái gì?” Dương thị cười trêu ghẹo : “Khách khí với thẩm làm gì, qua mấy hôm nữa còn phải đổi thành gọi ta là đại đấy.”

      Dương thị thay đổi chiếc khăn lau tóc cho nàng.

      “Nếu tới đây an tâm mà ở lại, những chuyện khác hãy để Thiết Trụ làm.”

      Dương thị lau tóc ướt ở phía sau của Lâm Thanh Uyển: “Thiết Trụ là đứa có thể đảm đương mọi việc, người cũng thành , gả cho cháu hối hận, chỉ là ủy khuất ngươi… đóa hoa mềm mại như vậy lại lưu lạc đến địa phương thâm sơn cùng cốc này của chúng ta…”

      “Thẩm, cháu… cháu ủy khuất …”

      Thực nàng hề ủy khuất.

      Có lẽ dưới con mắt của xã hội này mà , danh môn khuê tú lưu lạc rồi gả cho nông hộ nông thôn làm ruộng khẳng định là rất ủy khuất, nhưng chung quy nàng phải là người sinh sống ở chỗ "thiên kim nhà giàu", cho nên nàng cảm thấy ủy khuất.

      Kiếp trước của nàng phân biệt dân thành thị hay dân nông thôn, khác biệt chính là phân biệt giàu nghèo, lúc ấy nàng là viên chức nho , thu nhập có khi còn bằng hộ nông dân ở nông thôn. Cho nên trong mắt người khác như vậy là chuyện ủy khuất, còn Lâm Thanh Uyển tại thay ruột lại thấy sao cả.

      Chỉ cần có thể còn sống.

      Chỉ cần có thể còn sống có tôn nghiêm.

      Chẳng sợ vất vả, chẳng sợ cằn cỗi, chẳng sợ gả vào trong núi.

      Huống chi, hán tử thành kia còn dùng tất cả số bạc mình có để mua nàng, còn vắt hết óc nghĩ cho nàng cái gọi là "Cưới hỏi đàng hoàng" …

      Suy nghĩ chút Lâm Thanh Uyển cảm thấy hoảng hốt …

      ủy khuất tốt, ủy khuất tốt, thẩm mong gì khác, hi vọng hai đứa lấy nhau về có thể sống tốt, cháu cũng đối xử tốt với Thiết Trụ, đứa bé Thiết Trụ kia từ khổ…”

      “Thẩm, người vậy là… Thiết Trụ bây giờ sống khổ ư?” Lúc trước nàng nghe được chuyện Dương thị cho Dương Thiết Trụ vay tiền, còn nhắc tới mẹ Dương Thiết Trụ khả năng đồng ý chuyện này.

      “Khó xử? Có lẽ là khó xử , nhưng khó xử cũng phải làm, chuyện này như những chuyện khác, cả đời nữ nhân chỉ gả lần, thẩm muốn cháu danh phận theo Thiết Trụ, cũng nghĩ Thiết Trụ lĩnh nữ nhân về nhà là xong.” Dương thị chậm rãi mở miệng giải thích, lấy ý nghĩ của bà giảng cho Lâm Thanh Uyển nghe.”Thẩm muốn cháu về sau bị coi thường, thẩm cũng là nữ nhân, thẩm hiểu những khó xử của nữ nhân…”

      Ánh mắt Lâm Thanh Uyển lần nữa lại ướt vì những lời này của Dương thị. nữ nhân nông thôn giản dị nhiệt tình như vậy, cho dù bà bần cùng và thất học nhưng bà lại có trái tim giản dị hiền lành…

      “Chỉ là nhà Thiết Trụ kia, họ chính là nhà đệ đệ ta, vợ chính là mẹ Thiết Trụ có chút…”

      Dương thị chậm rãi bắt đầu kể số việc Dương gia cho Lâm Thanh Uyển nghe, bà muốn lừa Lâm Thanh Uyển những chuyện này, dù sao sau khi gả qua đó ở chung cũng biết tình hình nhà đấy, biết Hà thị là dạng người như thế nào.

      Hơn nữa thoạt nhìn đứa Uyển Nhi này là đứa ngượng ngùng ôn nhu, nếu như biết tình huống sang đó khẳng định ăn ít mệt.

      Dương thị lại biết bề ngoài Lâm Thanh Uyển thoạt nhìn nhu nhược dịu dàng, nhưng tuyệt đối phải là "Trái hồng mềm" mặc cho người ta cầm nắn…

      Hoàn chương 10
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Dương gia phong ba (thượng)

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Dương Thiết Trụ chạy thẳng mạch về nhà, vừa chạy vừa tính toán đem chuyện này với người nhà thế nào. Đợi khi chạy đến cửa nhà rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào…Gia cảnh Dương gia trong thôn Lạc Hạp cũng được coi là khá giả, nhìn nhà cửa phòng ốc biết.

      Sau cánh cổng là căn nhà ngói rộng lớn ba gian, bên cạnh sườn cũng là hai gian nhà ngói, bên phải là ba gian vừa làm bằng gạch vừa làm bằng gỗ. Căn nhà bằng gạch và gỗ lần lượt là gian phòng bếp, hai gian còn lại dùng để chứa nông cụ và chứa lương thực.

      Thôn Lạc Hạp giàu có, nhà nào được lợp bằng mái ngói được coi là rất khá giả.

      Nhà Dương gia rất lớn, tường viện làm bằng gạch mộc, chuồng gà chuồng bò ở phía trước sân, hậu viện là chuồng heo và vườn rau.

      Dương Thiết Trụ vào trong nhà liền thấy nim lặng thần kỳ.

      Cháu Dương nhị lang Đại phòng biết từ nơi nào nhô ra, hô tiếng: “Nhị thúc, ông bà có chuyện muốn với thúc, ở nhà chính đợi thúc đấy.” xong lại chạy nháy mắt thấy người.

      Dương Thiết Trụ gật đầu, nhấc rèm cửa lên vào phòng chính.

      Dường như người trong nhà cũng đến đông đủ.

      Dương lão gia tử ngồi khoanh chân ở kháng rít thuốc lào, mẹ Dương Thiết Trụ Hà thị ngồi bên cạnh Dương lão gia tử nhìn chằm chằm, tiểu muội Dương Nhị Muội ngồi bên người mẹ, đại ca Dương Thiết Xuyên và đại tẩu Vương thị ngồi ở mép giường, lão tứ Dương Học Chương trầm mặt ngồi ở giường lò giác, tam đệ Dương Thiết Căn và tam đệ muội Diêu thị đứng ở dưới đất cạnh đó.

      Dương Thiết Trụ vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng như mở tam đường hội thẩm này, trong lòng cảm thấy ổn.

      Tam đệ Dương Thiết Căn nhìn tràn đầy lo lắng…

      Dương Thiết Trụ sớm nghĩ, trong nhà sau khi biết chuyện làm thể bình tĩnh, nhưng nghĩ đến vừa về tới nhà lại gặp tình huống như thế này.

      Chắc là những người cùng chợ với hôm nay khi về thôn gì đó với họ…

      “Thằng nhãi con nên thân này, người ta ngươi dùng hai mươi lượng bạc mua kẻ hồ ly tinh, ngươi , rốt cuộc chuyện này có phải là hay ?” Hà thị dẫn đầu gây khó dễ, vừa vào chỉ vào mũi hỏi.

      Dương Thiết Trụ thiên tính hàm hậu thẳng thắn, bản thân nghĩ ra được những lời cong vẹo để , nếu mẹ hỏi tới phải trực tiếp thẳng thắn, tính giấu giếm người nhà, huống chi chuyện này cũng gạt được.

      “Đúng vậy.”

      Vừa dứt lời xong bát trà thô bay thẳng tới phía .

      Bát trà đập vào bả vai rơi xuống mặt đất xoay vòng tròn rồi lăn sang bên.

      Bát trà rơi xuống dưới đất đột ngột trong căn phòng im ắng tạo ra thanh thanh thúy dị thường.


      Dương Thiết Trụ biết khi trở về mẹ cho sắc mặt tốt, nghĩ tới là như vậy.

      Vừa nghe thấy Dương Thiết Trụ thừa nhận, toàn bộ phòng ở liền ổ oanh, lão Đại Dương Thiết Xuyên và vợ Vương thị còn có Hà thị, Dương Học Chương đều tức giận nhìn , biểu tình mặt chính là hận thể nhảy lên cắn phát.

      “Nhị đệ à, ngươi ngốc vừa thôi chứ? Bỏ 20 lượng bạc mua nữ nhân về? Có nữ nhân nào đáng giá hai mươi lượng như vậy?” Đây là giọng kinh ngạc của đại tẩu Vương thị.

      Hai mươi lượng bạc nhiều lắm đấy, có thể mua hai mẫu ruộng nước tốt đấy!

      “Lão nhị, ngươi có nhiều tiền cho ta chút, mua nữ nhân về làm gì chứ?” Đây là giọng dương quái khí của Dương Thiết Xuyên.

      Dương lão gia tử tuy lên tiếng, nhưng cũng ngồi yên mặt tràn đầy vẻ đồng ý, hai mươi lượng bạc là mấy năm thu nhập của hộ nông dân ăn uống.

      “Ngươi là đứa con bất hiếu, ngươi còn có gan thừa nhận hả!” Hà thị tức giận đập vào kháng, chộp lấy cái bát trà khác ở kháng quăng tới.

      Lần này Dương Thiết Trụ tránh, bát trà trực tiếp đập vào đầu , nước trà rơi từ đầu xuống, bã trà còn dính đầy vào mặt nhìn qua rất chật vật, may mà nước trà lạnh rồi nên bị bỏng.

      Hà thị cũng để Dương Thiết Trụ giải thích gì, ngồi ở kháng vỗ đùi bắt đầu kêu gào: “Cái đồ mất dạy nên gặp sét đánh này, ngươi chết khỏi mang xui xẻo, ngươi bỏ nhiều tiền như vậy mua hồ ly tinh về làm gì, ngươi muốn tức chết lão nương à…”

      Hà thị đau lòng muốn chết, đây chính là hai mươi lượng bạc trắng bóng đấy, vừa nghĩ đến hai mươi lượng bạc kia, tim Hà thị lại muốn rỉ máu, mắng càng thêm hung tợn.

      Vương thị ở bên cạnh thở dài hơi giả bộ lo lắng : “Ai ~Nhị đệ, ngươi cũng là, lần này chọc giận mẹ rồi.”

      Dương Thiết Xuyên bày ra tư thế của đại ca: “Lão nhị, nhìn ngươi chọc giận mẹ thế nào kìa, còn mau quỳ xuống nhận sai với mẹ .”

      Dương Thiết Căn cũng lo lắng nhìn Dương Thiết Trụ: “Nhị ca, huynh vẫn nên nhận sai với mẹ thôi…” Để bà khỏi dây dưa nữa, nửa câu còn lại dám .

      Mẹ mỗi lần nháo lên phải có người nhận sai mới thôi.

      Dương Thiết Trụ vốn định nhận sai, chung quy đúng là làm đúng, cùng người trong nhà thương lượng dùng nhiều bạc như vậy, tuy rằng bạc kia là của kiếm được.

      Nhưng vừa về đến nhà đối mặt với màn này, ngay cả cơ hội giải thích cũng cho , vừa bị chửi vừa bị đánh, cảm thấy nghẹn khuất.

      cứ đứng yên chỗ lời nào.

      Hà thị thấy Nhị nhi tử nhận sai, bộ dáng chết cũng hối cải bà ta kêu gào càng mãnh liệt hơn.

      “… Ngươi là đồ bất hiếu, chơi trò trọc tức ai, lúc trước lão nương nên sinh ngươi, sinh ngươi ra nên nhấn ngươi vào thùng nước tiểu…. Tổ tông ơi, các ngươi mau đến mà xem, cái thứ con cái bất hiếu này muốn chọc tức chết cha mẹ rồi…”

      Giọng Hà thị quá lớn, trong phòng chỉ còn lại mỗi giọng của bà ta.

      Dương Thiết Trụ cúi đầu để mặc bà ta mắng, chỉ là hai tay buông thõng dần nắm lại, tay bắt đầu nổi gân xanh.

      “…Ngươi là cái đồ bại gia chi tử, sao ngươi xuống Địa Ngục cho rồi, lão nương sinh ngươi ra là để ngươi chọc tức ta hả…”

      Dương lão gia tử rốt cuộc nghe nổi lão bà chửi loạn tràng, bèn gõ cái điếu thuốc:”Ngươi cái lão hóa này, bậy bạ gì đó! tử tế chút.” sợ người ngoài nghe thấy à, nào có ai chửi con mình như vậy!

      Nhưng Hà thị trước giờ sợ , vừa nghe lão già mắng mình, vốn còn trong cơn giận dữ liền nhảy dựng lên dùng sức đánh Dương lão gia tử.

      “Cái lão già chết tiệt này, lại còn dám ta? Ông gỏi vậy sao mắng con trai ông lại mắng ta làm gì, hai mươi lượng bạc đấy biết …” Vừa nghĩ đến đống bạc kia Hà thị liền đau lòng lợi hại, đau đến mức mặt nhăn thành đóa hoa cúc .

      Thấy hai ông bà đánh nhau, các con trai con dâu bên cạnh vội chạy lại kéo hai người ra.

      Hà thị ngồi ở kháng thở hổn hển kêu khóc: “Bây giờ sống nổi nữa rồi, cả nhà lớn đều khi phụ ta, bằng các ngươi lôi ta ra ngoài mà chôn thôi…”

      Hà thị thành như vậy làm những người bên cạnh dám tiếp lời.

      Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là lão tứ Dương gia Dương Học Chương, nghe tên cũng biết được vị trí của ở trong nhà này, đó là độc nhất vô nhị, là tâm can bảo bối của Hà thị. là vinh quang của Dương gia, là tương lai của Dương gia! Đương nhiên những điều này đều là do Hà thị , người khác cũng gì chỉ cười nhạt.

      “Được rồi mẹ, đừng làm rộn, trước tiên chút về chuyện tiền trả cho phu tử của ta .” Dương Học Chương mặt kiên nhẫn, vốn về nhà là để chuẩn bị lấy tiền trả công cho phu tử, ai biết gặp phải chuyện này.

      “Đúng, đúng, tiền trả công cho phu tử…” Vừa nghe Dương Học Chương nhắc tới chuyện trả tiền công cho thư viện, Hà thị vội vàng dừng lại việc kêu khóc, giật quần áo ngồi xuống, giống như hề có người mới vừa rồi còn vừa gào khóc vừa mắng chửi chồng con kia, sắc mặt biến đổi cực nhanh làm cho người ta phải chống mắt líu lưỡi.

      Hà thị quay đầu chỉ vào mũi Dương Thiết Trụ lớn tiếng hỏi: “Tiền công trả phu tử của đệ đệ ngươi làm thế nào? Ngươi làm ca ca như vậy sao? Lấy bạc trả công cho phu tử của đệ đệ mua nữ nhân về? Ngươi sợ người ta chê cười hả? Nhi tử Dương gia chúng ta nghèo túng đến nỗi phải mua nữ nhân?”

      Hà thị liên tiếp chất vấn làm cho Dương Thiết Trụ đặc biệt nghẹn khuất lại càng thêm thê lương.

      Trước giờ biết mẹ luôn bất công, phải thiên vị lão đại chính là thiên vị cho lão tứ, nhưng ngờ lại thiên vị tới mức này.

      Sợ người ngoài cười? Sợ người ngoài cười, năm nay cũng hai mươi mấy tuổi rồi, vậy mà chưa từng có ý tứ làm mai cho ?

      phải nghe được những bàn tán trong thôn, ngốc, nghe hiểu hết, chỉ muốn nghĩ sâu xa mà thôi, cảm thấy là người nhà nên phân biệt ràng làm gì.

      Hôn trước đây nhà muốn, mà cũng cảm thấy thích hợp, lại để thêm hai ba năm cũng sao cả.

      Nhưng bây giờ gặp người mình lòng thích, chẳng qua là dùng chút bạc thôi, về nhà liền bị kéo ra khiến mọi chuyện căng thẳng thế này, còn bị mẹ mắng rủa bị sét đánh, còn mắng nên sinh ra, sinh ra nên nhấn chết chìm trong thùng nước tiểu… Bây giờ lại chất vấn chuyện tiền công phu tử của lão tứ…

      liều mạng kiếm bạc thể dùng, phải lấy ra cho lão tứ trả công phu tử?

      dùng là đại bất hiếu nên chết, còn cho lão tứ tiêu chính là hiếu thuận?

      thể , chuyện mà đứa này nghĩ chính là suy nghĩ trong lòng Hà thị đấy.

      “Sao ngươi gì? Ngươi , tiền trả cho phu tử của Học Chương làm thế nào?”

      “Trả công cho phu tử của lão tứ?” Dương Thiết Trụ lau nước và bã trà mặt ngẩng đầu nhìn Hà thị, thanh trầm thấp khàn khàn: “Chỗ mẹ còn bạc à?”

      Đại quyền tài chính trong nhà đều là mẹ nắm giữ, bạc thu được từ việc bán lương thực cũng là mẹ thu, bạc ngày thường lúc nông nhàn lên núi săn thú bán, còn có tiền thỉnh thoảng làm công, còn có bạc thu hoạch của cả nhà, mẹ cầm hết, năm cũng phải có mấy chục lượng.

      tin mẹ ngay cả mấy lượng bạc tiền trả công cho phu tử cũng lấy được ra, lấy ra bạc trả công cho phu tử là để lấy lý do ép lên núi kiếm bạc mà thôi.

      “Bạc? Ta lấy đâu ra bạc?” Vừa nhắc tới bạc này Hà thị liền nổi cáu: “Chỗ ta làm gì có bạc chứ, mỗi ngày nuôi mấy cái miệng ăn, tiền quan tài của lão nương cũng bị các ngươi ăn hết rồi, đám các ngươi mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, bị các ngươi ăn đến cùng rồi…” Bà ta lại bắt đầu gào lên, ai cũng nghe ra bà ta lại lái sang chuyện khác.

      “Đứa bất hiếu đáng chém ngàn đao này, cho lão nương bạc lại còn đánh chủ ý lên tiền quan tài của lão nương…”

      Hoàn chương 11
      Last edited: 15/10/16
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Dương gia phong ba (hạ)

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Hà thị lại ngồi ở kháng gào lên, kêu gào lần này người bên cạnh ai dám chen miệng vào, chỉ yên lặng nghe để bầt kêu gào khan cổ.

      Sắc mặt Dương Thiết Trụ càng lúc càng khó coi, rốt cuộc nghe nổi nữa đá luôn bát trà dưới chân vào góc tường.

      Bát trà vang "phanh" tiếng đập vào tường tạo ra tiếng vang thanh thúy trong nhà.

      “Được rồi, mẹ, ngài đủ chưa?” nắm chặt hai tay, sắc mặt rất dọa người.

      Giọng rất lớn làm Hà thị hoảng sợ, thanh kêu gào như gà mái bị bóp cổ lập tức im bặt.

      “Mẹ, người có thôi hay ? Con đưa bạc cho người còn ít sao? Con tự tìm người vợ cho mình làm sao? Làm sao lại giống như phạm vào kiêng kị của các người vậy? Người nào cũng hận thể ăn ta?” Dương Thiết Trụ cứng cổ hét lớn.

      Những lời này đều trực tiếp đâm vào trong lòng của tất cả mọi người ở đây, trừ bỏ Dương Thiết Căn và vợ là Diêu thị, sắc mặt mỗi người ở đây đều rất khó coi.

      Người trong nhà đều hiểu ý tứ những lời này, kể cả người trong thôn cũng nhận ra, chỉ là trực tiếp mà nghị luận sau lưng mà thôi.

      Bên ngoài ai mà chẳng là lão Dương gia làm việc phúc hậu, thấy lão nhị khỏe mạnh sức lớn sai làm như trâu bò, hai mươi mấy tuổi rồi còn cho cưới vợ, sợ lấy vợ quên mẹ, giao tiền kiếm được cho nhà nữa.

      Nhưng cứ thẳng thừng như vậy, vẫn là từ đương trạc ra làm cho người ta phải khó chịu.

      Hà thị vẫn ngồi ở chỗ kia mắng, lão đại Dương Thiết Xuyên nghi hoặc lúc này cười khan đứng ra giảng hòa: “Lão nhị, đệ cái gì vậy chứ, ngươi cưới vợ phạm vào kiêng kị gì chứ? Cái này nếu để người ngoài nghe thấy người ta nghĩ thế nào.”

      Dương Thiết Trụ xanh mặt lên tiếng, có phải hay , cả nhà ràng, trong lòng cũng ràng, số người trong thôn sáng suốt cũng ràng, ngày thường chỉ là ra mà thôi.

      Đại tẩu Vương thị cũng mở miệng cười : “Đúng vậy đó, nhị đệ, ngươi làm sao lại nghĩ về người nhà như vậy, làm người ta thương tâm đấy, chúng ta thấy ngươi mua vợ làm sao cả, chỉ là nghe ngươi dùng hai mươi lượng bạc… Cảm thấy hơi nhiều mà thôi. chung là cưới vợ mất nhiều bạc như vậy.” Nàng ngượng ngùng xoa xoa tay.

      “Đó là bạc ta tự kiếm, ta lấy của đại ca đại tẩu đồng nào ?” Dương Thiết Trụ lúc này bị mẹ nháo tâm tình khó chịu, mở miệng cũng buông tha ai.

      Nghe thế Hà thị lại bằng lòng.

      “Bạc của ngươi? Ngươi vẫn là do lão nương sinh ra đấy!” Hà thị thét to: “Làm sao? Ngươi thân với Dương Xuân Hoa cảm thấy phải là con do lão nương sinh hả? Ngươi cái đồ bất hiếu…”

      Dương Thiết Trụ nghe mẹ nháo đến nháo , lại kéo cả đại Dương thị vào, sắc mặt càng cực kỳ khó coi, gân xanh trán nổi lên cuồn cuộn.

      Lão Đại Dương Thiết Xuyên nhìn Dương Thiết Trụ lần này tức giận, cũng bất chấp lão nhị có buông tha hay , sợ càng nháo càng khó kham vội vàng đứng dậy trấn an mẹ .

      “Được rồi được rồi, mẹ đừng nhắc chuyện kia làm gì, đó là chuyện từ cái thuở nào rồi chứ?Nhị đệ mất tiền mua về rồi cũng trả lại được? Mẹ tiếng thôi người ta nghe thấy lại cười.”

      “Cười? Cười cái gì? Ai dám đến trước mặt lão nương cười thử xem?” Hà thị ngoài mạnh trong yếu quát: “Ta dạy đứa con chui từ bụng ta ra làm sao”.

      vậy thôi chứ Hà thị nhìn trán nhị nhi tử gân xanh nổi cuồn cuộn thanh càng ngày càng dần.

      Dương Thiết Trụ bỗng nhiên tức giận dọa đến bà, giống như chó cắn trộm, làm người ta có chút phòng bị liền bị thương, bình tĩnh rất nhiều cũng phải run sợ tim gan.

      Đừng nhìn Hà thị ngày thường hay nháo loạn vậy nhưng bà ta cũng sợ nhị nhi tử phát hỏa trong nhà hết tiền thu, chung là nhà này phất nhanh được là nhờ vào tiền lão nhị kiếm, về điểm này Hà thị vẫn biết tính toán.

      Dương Thiết Trụ thực lười đối mặt với những cái mặt giả tạo này, gì nữa xoay người nhấc mạnh rèm cửa ra ngoài.

      Dương Thiết Trụ ra, phòng chính liền an tĩnh lại.

      Vương thị mở miệng đánh vỡ yên tĩnh: “Nhị đệ lĩnh nữ nhân về rồi thành thân?”Thanh tràn đầy kinh ngạc.

      Dương Thiết Xuyên sắc mặt xám xịt đẩy nàng cái: “Ngươi cái xú bà nương, chen mồm chen miệng vào làm cái gì!”

      Vương thị ủy khuất tiếp tục mở miệng: “Ta hỏi chút có làm sao?” Có nhất thiết bị đối đãi như vậy ?

      Dương Thiết Xuyên tức giận đến nỗi các đốt ngón tay vẫn còn run run, tại sao lại cưới phải nữ nhân biết điều thế này chứ? Chuyện này có thể thẳng ra ngoài như vậy sao.

      Hà thị bĩu môi : “Cho dù có cưới vợ vẫn là con ta!” Vì thanh minh mình sai, câu sau cùng kia còn cố ý tăng thêm lượng.

      Vương thị vẫn còn muốn lý giải mắc mớ trong này vội vã mở miệng: “Mẹ, nếu như nhị đệ thành thân, vậy sau này…”

      Dương Thiết Xuyên vội vàng lấy tay che miệng người phụ nữ ngốc này lại, Vương thị chỉ giãy dụa được.

      “Được rồi!” Dương lão gia tử ngồi kháng nặng nề gõ điếu thuốc cố kéo cao giọng : “Về sau chuyện lão nhị ai được nhắc lại nữa!”

      Dương Thiết Xuyên bực bội buông tay che miệng nữ nhân kia ra, Vương thị lúc này mới hiểu ý, mọi người phải hiểu can hệ trong đó, mà là muốn .

      Lúc này trong lòng Dương lão gia tử cũng thoải mái, lời vừa rồi của Dương Thiết Trụ làm cho xấu hổ.

      số việc cứ coi như thấy tồn tại, kỳ đó chỉ là lừa mình dối người, ai cũng hiểu, chỉ là đương chưa bao giờ , người khác cũng làm như có chuyện gì.

      tại đương chính mình ra, đâm toạc tới ít người, làm cho người ta vừa tức vừa xấu hổ.

      Dương lão gia tử phải biết lão bà mình đánh chủ ý gì, nhà này mấy năm trước rất khó khăn, lão nhị vất vả kiếm được ít tiền về, xây nhà mới, mua thêm ruộng, lão bà này liền nảy sinh tham niệm, luôn luôn muốn để lão nhị kiếm tiền thêm vài năm cho nhà, đặc biệt trong nhà này còn nuôi người đọc sách…

      Nhưng cứ giằng co mãi cũng phải là chuyện hay ho, hai năm qua rất nhiều người trong thôn bàn tán, chỉ là người ta nể mặt mũi của ông ai trước mặt. Cũng có mấy lần ông muốn cùng lão bà, nhưng mỗi lần đều bị lão bà cố ý đổi chủ đề, mọi chuyện mới thành ra thế này.

      Bây giờ suy nghĩ lại, người làm cha như ông đây đúng là xứng chức, luôn ôm ý niệm giữ đứa hai năm giờ làm hỏng chung thân đại của đứa tự mình đề nghị, Dương lão gia tử lại cảm thấy đứa bị thương tâm…

      Lòng người phức tạp….

      Dương lão gia tử ngồi ở kháng hút thuốc lào "cộp cộp", gương mặt già cỗi trong sương khói càng thêm mơ hồ.

      lúc lâu sau ông mới mở miệng với Hà thị: “Ngươi về sau cũng đừng nhắc tới chuyện đại tỷ ta, bao nhiêu lần rồi, dưng lại túm mấy cái chuyện cũ kĩ đời nào ấy, đối xử với lão nhị tốt chút.”

      “Ta túm cái gì? Con ta chính mình nuôi thân với mẹ lại thân thiết với Dương Xuân Hoa kia, lại còn cho ta ?” Hà thị phản bác , nước miếng bay khắp nơi: “Còn có, ta đối xử với nó tốt chỗ nào? Ta cho ăn hay là cho uống?”

      “Là chính ngươi suy nghĩ nhiều, Thiết Trụ khi còn bé là sữa đại tỷ ta nuôi lớn, thân thiết với tỷ ấy cũng là chuyện bình thường, còn ngươi cả ngày lòng dạ hẹp hòi, đối với đứa cho nó chút mặt mũi, khi đó nó còn hiểu được cái gì? Ngươi chỉ biết hòa nhã với nó, như vậy là phải do bà bức sao?”

      Dương lão gia tử bất đắc dĩ gõ điếu thuốc trong tay, cảm thấy với người đàn bà này mệt: “Còn có, ngươi đối xử với tốt chính là bỏ ăn bỏ uống? Đứa tự mình làm kiếm được bạc à? Kiếm được tiền về phải là đều đưa cho bà sao?”

      “Ta là mẹ nó, nó kiếm được tiền đưa ta đưa ai? Cho Dương Xuân Hoa kia chắc?” Hà thị lại bắt đầu càn quấy bậy, ngồi ở kháng kêu gào .

      Dương lão gia tử bị bà chọc tức chỉ lắc đầu.

      Nhìn hai người cãi nhau, lão tam Dương Thiết Căn cảm thấy đau đầu, muốn xen vào những chuyện này lập tức kéo vợ sang góc rồi : “Cha mẹ, đại ca đại tẩu, chúng ta về phòng trước.”

      Trong nhà này hai người bọn họ chính là vật vô hình, luôn luôn có phần bọn họ chuyện, cho nên bọn họ vẫn luôn làm việc mà lời nào, tuy vừa rồi rất muốn giúp nhị ca vài câu, nhưng Dương Thiết Căn là người ăn vụng về biết nên mở miệng thế nào.

      “Cha mẹ, chúng ta cũng về phòng.” Lão Đại Dương Thiết Xuyên cũng nhanh chóng lôi vợ mình sau vợ chồng lão tam, sợ lão mẹ phát hỏa đổ lên người bọn họ.

      “Còn ta bức nó, ta bức nó chỗ nào ? Ông …”

      “Bà… Bà đúng là "ngũ lục hiểu, cửa môn "’…” Dương lão gia tử run run ngón tay chỉ vào Hà thị quát.

      Hà thị nhìn thấy lão già chỉ vào mặt bà ta bà ta là môn cửa , lập tức phát hỏa nhào tới xé rách quần áo Dương lão gia tử.

      “… Ông lại còn ta cửa môn , còn ông hiểu? Ngũ lục hiểu? … Lão nương sinh con dưỡng cái cho nhà ông mấy chục năm, giờ ông mở miệng ta hiểu môn cửa cái gì…”

      “Được rồi, Học Chương vẫn còn ở đây đấy, bà nháo cái gì, nhìn xem bà có giống người mẹ ?” Dương lão gia tử bị Hà thị càn quấy bậy tức giận đến cả người phát run, tay đẩy bà ta ra.

      Vừa nhắc tới Dương Học Chương, Hà thị lập tức mềm nhũn.

      Bà ta ngồi thẳng thân thể kháng mắt trợn trắng mắng: “Còn ông giống người cha!”

      Dương nhị muội đứng góc vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới chạy đến lôi kéo cánh tay Hà thị: “Được rồi, mẹ, ngài đừng có tức giận với cha.”

      Được khuê nữ khuyên Hà thị mới bớt giận chút ít.

      “Vậy tiền trả công cho phu tử của ta phải làm thế nào?” Dương Học Chương ngồi bên cạnh mở miệng hỏi: “Ngày mai phải giao rồi.”

      Nhắc tới bạc răng Hà thị lại đau liên tục, nhưng có cách nào đây, là tâm can của bà đòi, bạc của Dương Thiết Trụ dùng hết vậy chỉ có thể lấy tiền của chính bà.

      “Mẹ giao giúp con, con đừng bận tâm, ở thư viện đọc sách cho tốt.”

      Dương Học Chương nghe được đáp án hài lòng xoay người về phòng của mình ở Tây ốc học công khóa.

      Hoàn chương 12
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963


      Chương 13: Thiết Trụ lên núi

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Tối đến mọi người trong Dương gia đều tắt đèn nghỉ ngơi.

      Trong phòng đông, Dương Thiết Xuyên và Vương thị nằm kháng chuẩn bị ngủ.

      Nội tâm Vương thị sôi sùng sục thể ngủ được lăn qua lộn lại giường.

      Nàng chọc Dương Thiết Xuyên: “Nhị đệ thành thân sau này chúng ta thế nào?”

      Dương Thiết Xuyên vừa mới ngủ bị đánh thức cáu kỉnh đẩy tay nàng ra: “Nhị đệ đón dâu có quan hệ gì với chúng ta? Cái gì mà làm thế nào? Nên làm cái gì làm cái đó!”

      Giả bộ, ngươi cứ giả bộ ! Vương thị trong bóng đêm trợn mắt cái.

      Nếu nhị đệ đón dâu, về sau tiền sung công giảm nửa.

      Dương gia chưa ở riêng, trong nhà có cả con lấy vợ và chưa lấy vợ, cho nên định ra quy củ là cả nhà cùng nhau làm việc, thường ngày ăm cơm cùng chỗ, chia tiền cho mỗi phòng, phí tổn hằng ngày của cả nhà cũng dùng chung.

      Những lúc nông nhàn nam nhân trong nhà ra ngoài làm thêm việc, đây là thu nhập ngoài lề nên tính riêng, chưa thành thân phải nộp lên toàn bộ, thành gia nộp lên nửa.

      Làm công có thể kiếm đượcmấy đồng? Tiền Dương gia kiếm được chủ yếu là do Dương Thiết Trụ cách thời gian lại lên núi săn bắn, mỗi lần như vậy có mấy lượng bạc, cho nên Dương gia mới giàu có khá giả hơn so với những hộ làm đồng ruộng kia chút.

      Đương nhiên, điều này cũng chỉ là dư dả ít thôi, trong nhà còn nuôi lão tứ "Tú tài phôi" nữa, cả ngày làm bất cứ cái gì chỉ lòng đọc sách thánh hiền, thỉnh thoảng cách năm ba bữa phải là muốn giao tiền trả công cho phu tử chính là muốn mua giấy và bút mực, còn có lúc thi gì đó còn cần lộ phí.

      Về sau lão nhị nộp tiền bớt , trong nhà lại nhiều miệng ăn như vậy, còn phải cung lão tứ ăn ngồi rồi thi tú tài, có thể tưởng tượng được áp lực của công việc càng ngày càng lớn. Những việc vốn là mình lão nhị làm sau này phải phân ra cho lão đại và lão tam làm, bọn họ vất vả mới tích cóp được chút vốn riêng chừng lại bị gộp vào…

      Vương thị tin Dương Thiết Xuyên hiểu lợi hại trong việc này.

      Vừa nghĩ đến sau này có đôi mắt già sắc bén cả ngày nhìn bọn họ chằm chằm, rình mò móc người họ ra tý máu, Vương thị cảm thấy rét mà run, càng thêm khó ngủ.

      … … … …

      Sáng hôm sau lúc ăn điểm tâm Dương Thiết Trụ suy nghĩ vẫn nên chuyện sắp sửa nghênh cưới Lâm Thanh Uyển ra.

      Tóm lại là nháo nháo còn việc cưới vẫn cứ cưới.

      “Mời kiệu hoa? Còn muốn mời rượu?” Vừa nghe Dương Thiết Trụ xong Hà thị đập ngay đôi đũa lên bàn: “ được! Ngươi có thấy nhà ai mua vợ về còn phải làm phức tạp vậy , phải đều mang về nhà là xong sao.” Ngay cả đường cũng cần bái.

      Dương Thiết Trụ cau mày nhưng thái độ kiên quyết dị thường: “Dù sao con cũng muốn mang người về là thôi, như thế nào cũng phải cưới hỏi đàng hoàng.”

      Đại tẩu Vương thị ở bên cạnh chen vào câu: “Nhị đệ này, mẹ sai, nào có ai mua người về còn mời kiệu hoa với bày rượu?” Việc đó làm phải lại mất tiền sao, mà kia lại phải hoàng hoa đại khuê nữ thiên kim đại tiểu thư.

      Trong nhận thức của Vương thị cũng như trong mắt những người khác, nàng dâu mua về toàn người tốt.

      phải gãy tay gãy chân chính là đầu óc ngu ngơ, hoặc chính là nha hoàn gia đình giàu có nào đó, dù sao cũng có người nào bình thường, những người phụ cận mua nàng dâu về đều là như vậy.

      Cũng chỉ có những nhà nghèo lo nổi sính lễ mới mua nàng dâu về.

      Nàng ta mặc kệ Dương Thiết Trụ mua vợ về có mất mặt hay , dù sao lấy tiền công ra làm hôn cho lão nhị nàng ta đồng ý, kiểu gì cũng phải cố gắng phá hoại cho thất bại.

      Dương Thiết Trụ lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn Hà thị rất kiên định.

      Hà thị lập tức : “ được. Lão nương được là được.” Để bà bỏ tiền có cửa đâu.

      Tuy gia cảnh Dương gia tệ lắm, trong nhà cũng có hơn mười mẫu đất, mỗi lúc nông nhàn mấy người nhi tử đều làm chút việc vặt kiếm thêm tiền trong nhà, nhưng kham nổi trong nhà có người đọc sách là Dương Học Chương.

      Dương Học Chương đọc sách trong thư viện ở trấn, nửa năm giao học phí cho phu tử lần, tiền học phí năm này cũng mất mấy lượng bạc, còn chưa kể tới các chi tiêu khác như mua giấy bút nghiên mực, tính tổng lại mà đấy là số tiền lớn của Dương gia, cho nên Hà thị cầm rất chặt tiền trong tay mình, bà ta là điển hình của loại "chỉ vào ra".

      Vương thị đảo đảo con mắt giả bộ khuyên nhủ: “Đúng vậy, nhị đệ, ngươi cũng suy nghĩ cho nhà , tứ đệ lại phải giao tiền học phí cho phu tử, hôm qua ngươi mới mất hai mươi lượng bạc mua người, nhà từ lúc xây phòng dư dả, ngươi cũng phải biết, ngươi làm vậy phải là làm khó mẹ sao?” Thanh câu "hai mươi lượng bạc" kia cực kì nặng.

      Dù sao chuyện lấy tiền công ra nàng ta đồng ý, nàng ta quản chuyện ai giao tiền nhiều hay tiền ít, nhưng động vào tiền công đó lại như cắt thịt nàng ta.

      Bao gồm cả hai mươi lượng ngày hôm qua chính là cắt thịt Vương thị, bằng khi nàng ta vừa nghe thấy lời đồn đãi bên ngoài chạy về nhà giật dây Hà thị nháo như vậy.

      Hà thị vừa vặn tìm được cái cớ mở miệng : “Đại ca ngươi lúc đón dâu dùng còn chưa đến tám lượng bạc đâu, mấy năm sau lão tam thành hôn cũng mất tới mười lượng bạc, ngươi hôm qua mua hồ ly tinh kia dùng hết hai mươi lượng, hôm nay còn muốn ta bỏ tiền làm hôn , ngươi bảo hai người huynh đệ đón dâu của ngươi kia nghĩ thế nào?” Bà ta chỉ vào lão Đại ngồi bên xem trò vui và lão tam vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.

      “Huống chi đệ đệ ngươi đọc sách cũng phải mất tiền.”

      Đây mới là nguyên nhân chủ yếu phải , nhưng sáng sớm hôm nay Dương Học Chương thư viện rồi nên nghe được mẹ của tận tâm tận lực tiết kiệm bạc như thế nào.

      Dương Thiết Xuyên cợt nhả chèn ép: “Đúng đấy lão nhị, ngươi nhìn mấy đứa cháu của ngươi này, quần ngắn tới cổ chân rồi, có tiền mua cho mấy đứa cháu bộ quần áo nha.”

      Lão tam Dương Thiết Căn cúi đầu ăn cơm, giống như tất cả mọi chuyện đều liên quan gì tới .

      Dương lão gia tử vốn định mở miệng gì đó nhưng vừa nhìn bộ dạng lão bà mình kia chính là bộ dạngngng kiên quyết đào bạc, mà mở miệng phỏng chừng lại náo loạn nên gì nữa.

      Huống chi Dương lão gia tử cũng đồng ý, nhà người ta mua nàng dâu về chính là vì tiết kiệm tiền sính lễ, nào có ai mua người về lại còn mất tiền đặt sính nữa. Đó phải là hồ đồ rồi sao?

      Đáng tiếc tâm tư Dương Thiết Trụ bọn họ đều hiểu được, cũng xem quyết tâm của .

      Dương Thiết Trụ lau mặt kiên quyết : “Ta chưa hề lấy tiền trong nhà, ta tự nghĩ biện pháp kiếm tiền, chỉ là cho các ngươi tiếng mà thôi.” Từ đêm hôm qua chuẩn bị sẵn tâm lý Hà thị cho tiền rồi .

      “Hôm nay ta lại lên núi, vài ngày nữa mới có thể trở về.”

      nhanh chóng ăn cơm, buông bát, quan tâm sắc mặt khó coi của Hà thị liền ra cửa.

      … … … …

      Dương Thiết Trụ đến đây Dương thị và Lâm Thanh Uyển vừa dùng điểm tâm xong.

      Lâm Thanh Uyển vừa ăn cơm xong chiều ngủ, lần đầu tiên từ lúc xuyên qua được giấc ngủ an ổn, cho nên ngủ rất say.

      Lâm Thanh Uyển rửa mặt chải đầu buổi sáng xong lại giúp Dương thị làm mấy việc vặt.

      Lâm Thanh Uyển cũng phải là người biết lí lẽ, thể nào ngồi yên chỗ để người ta hầu nhnhư utiểu thư được.

      Dương thị rất hài lòng với thái độ của nương này, nên có tâm dạy nàng chút, nàng dâu ở nông thôn mà biết làm việc nhà bị người ta chê cười.

      “Thiết Trụ tới rồi, ăn điểm tâm chưa?”

      Dương thị nhìn Dương Thiết Trụ mới sáng sớm mà có sắc mặt tốt chạy tới, đoán ngay ra được ngày hôm qua Dương gia khẳng định là náo loạn trận.

      Hôm nay Lâm Thanh Uyển mặc quần áo ở nhà của con dâu Dương thị, bộ áo cánh xanh mướt, bên ngoài khoác chiếc áo vải xếp màu lục, tôn lên làn da trắng càng thêm trắng nõn, dưới ánh nắng mặt trời có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh mờ nhạt, tăng thêm thần thái yếu đuối.

      Dương Thiết Trụ vừa vào cửa liền nhìn đến ngây người, nghe thấy đại tiếp đón nhanh chóng dời mắt.

      “Ăn… Ăn rồi, đại .” Vừa thấy Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ cảm thấy tay chân mình mất linh hoạt, miệng cũng nghe sai sử, ngốc cực kỳ.

      Dương thị nhướn nhướn mày: “Làm sao? Ngày hôm qua trong nhà lại náo loạn?”

      Dương Thiết Trụ tìm cái ghế ngồi xuống cúi đầu "ừ" tiếng.

      “Mẹ ngươi tính toán bỏ tiền làm tiệc mừng cho ngươi?” Có thể tuệ nhãn Dương thị sáng như đuốc, đủ lý giải đám người cực phẩm Dương gia kia.

      Dương Thiết Trụ trầm mặc đáp lại, cũng phải.

      “Đại , cháu chuẩn bị lên núi chuyến”

      Dương thị nhăn mày: “Cháu mới chuyến, lại nữa?”

      Người khác đều cho rằng Thiết Trụ Dương gia có bản lĩnh săn thú tốt, kiếm tiền dễ dàng, còn bà ở chung lâu với Dương Thiết Trụ nên biết nhiều nội tình bên trong.

      Người muốn bắt dã thú, dã thú muốn ăn thịt người, vận khí tốt đấy chính là chuyện mất mạng như chơi, mấy năm trước Thiết Trụ luôn bị thương mà về, tuy phải trọng thương nhưng Dương thị cũng rất đau lòng, cho nên bà vẫn đồng ý việc Dương Thiết Trụ lên núi săn thú kiếm tiền cho nhà.

      sao, cháu chuẩn bị mấy thứ, lần này chuẩn bị rất nhiều chắc phải mấy ngày.”

      Lần này muốn vào trong núi sâu hơn chút, ngày thường hay men cánh rừng bắt được ít con mồi, nhưng toàn là con đáng giá bao nhiêu tiền.

      Từ lúc nhà đỡ khó khăn cũng ít vào trong núi, biết vào sâu bên trong núi gặp nguy hiểm, núi Lạc Hạp có bầy sói, nếu gặp phải bầy sói cho dù có kinh nghiệm phong phú cộng thêm thân thủ kém cũng lâm vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh.

      “Yên tâm , trong núi cháu quen thuộc nhiều, cẩn thận chút là được, huống chi còn có Đại Hắc, Nhị Hắc nữa.” như vậy cho Dương thị nghe cũng chính là cho Lâm Thanh Uyển vẫn lo lắng nhìn nghe.

      “Ai… Tiểu tử này…” Dương thị thở dài, biết Dương Thiết Trụ quyết định thay đổi, hơn nữa còn có Đại Hắc, Nhị Hắc theo bà cũng yên tâm, bà khuyên nữa chỉ dặn dò cẩn thận.

      Dương Thiết Trụ ngồi chỗ nghe đại dặn dò đủ các chuyện trong nội tâm liền cảm thấy ấm áp.

      Cùng là việc lên núi săn thú, đại khuyên can, khuyên can được lo lắng an toàn của , còn người trong nhà lại chẳng bao giờ lo lắng an toàn của , chỉ mong ngày nào cũng lên núi kiếm tiền về nhà.

      So sánh hai bên khác nhau trời vực.

      Đây cũng là nguyên nhân Dương Thiết Trụ thân thiết với Dương thị, chỉ là vì uống sữa đại trưởng thành, mà còn bởi tình cảm quan tâm mà người nhà chẳng bao giờ cho .

      Hoàn chương 13

      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Ta cho ngươi, ta dốc hết những gì ta có

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Nghe xong Dương thị căn dặn, Dương Thiết Trụ thấy thời gian còn sớm, còn phải chuẩn bị những thứ đồ lên núi nữa cho nên liền đứng đậy về.

      “Đại , cháu còn phải về nhà chuẩn bị chút, có lẽ ngày mai , Uyển Nhi ở đây nhờ chiếu cố nàng giúp cháu, cháu, cháu lên núi khi về tới đây thăm mọi người.” Cuối cùng Dương Thiết Trụ ngắm nhìn Lâm Thanh Uyển lúc rồi xoay người ra cửa.

      Dương thị vẫn lo lắng và thở dài thôi.

      Lâm Thanh Uyển ngồi yên chỗ, ánh mắt đăm đăm, ngốc lăng lúc rồi vùng chạy theo. Lâm Thanh Uyển đuổi theo Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ dừng bước kinh ngạc rồi lại nhịn được cao hứng nhìn nàng.

      “Nàng… Sao nàng lại chạy ra đây…” Ngữ khí vừa khẩn trương vừa vui sướng.

      Lâm Thanh Uyển cúi đầu, ngón tay trắng bệch kéo góc áo Dương Thiết Trụ, nắm chặt.

      Được lúc lâu nàng mới ngẩng đầu hít sâu hơi nhìn .

      “… Ta… Ta biết nhất định rất nguy hiểm, ta cũng biết khuyên ngươi như thế nào… Cũng thể giúp được cái gì…” Ngữ khí nàng uể oải rồi lại ngậm vài tia run rẩy che giấu được: “… Ta chỉ muốn … Ngươi nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải trở về, ta ở chỗ thẩm đợi ngươi trở về…”

      xong nàng chạy vội vào sân như cơn gió.

      Dương Thiết Trụ đứng tại chỗ cười ngây ngô, lâu sau mới xoay người mà .

      Lâm Thanh Uyển muốn khóc nhưng nước mắt lại kìm được rơi lã chã.

      Người đàn ông này lần lượt làm nàng cảm động…

      có quá nhiều tiền tài, thậm chí là rất nghèo… cho nàng nổi cuộc sống ăn sung mặc sướng, cũng cho nàng nổi thân phận tôn vinh…

      Nhưng, nhưng lại có thể cho nàng — dốc hết tất cả những gì có…

      Được Dương thị giảng giải ít giá trị thị trường ở nơi này, Lâm Thanh Uyển mới biết được ngày hôm qua số bạc kia đối với nông thôn dân mà nó có ý nghĩa như thế nào.

      Ý nghĩa mấy năm ăn uống mới có thể tích góp được, ý nghĩa để gom đủ hai mươi lượng bạc này có hộ nông dân phải bán nhà, thậm chí bán người…

      Mà hán tử nông thôn này cũng dùng toàn bộ thân gia!

      Vì nàng, thậm chí phải đối mặt với khó xử và quở trách của người nhà, tại là vì cho nàng cái gọi là "cưới hỏi đàng hoàng", lại vào núi sâu tranh giành sống cùng dã thú…

      Còn nhớ kiếp trước nàng có từng xem qua đề tài: Có người nam nhân có trăm vạn động, lại chỉ nguyện ý cho ngươi vạn đồng, lại có người nam nhân, chỉ có vạn đồng lại nguyện ý cho ngươi toàn bộ, nếu phải chọn trong hai người này, ngươi chọn ai?

      Lúc ấy nhìn thấy đề tài lựa chọn này nàng cảm thấy rất nhàm chán, cho tới bây giờ nàng mới có thể chân chính cảm giác được hàm nghĩa của cái đề tài lựa chọn này.

      Nhất là trong cái xã hội trước mắt này, nông thôn cổ đại sinh tồn gian nan, hành động kia khiến tâm linh của nàng cảm kích trùng trùng và rung động cực kỳ mãnh liệt…

      Lâm Thanh Uyển dựa lưng vào cửa phòng bếp nước mắt rơi như mưa, trong lòng dậy sóng mãnh liệt, giống như có cậy gậy ở trong lòng nàng khuấy đảo liên hồi…

      Lúc này đây Lâm Thanh Uyển mới chân chính hạ cái quyết định… quyết định tính đến lúc này oán hận…

      Nàng muốn gả cho người nam nhân này, cùng sống qua ngày.

      Cho dù rất nghèo, thân vật dư thừa, cho dù cuộc sống sau này khả năng rất gian nan.

      Nhưng có trượng phu như thế còn cầu gì hơn?

      ……

      Sau ngày hôm ấy thái độ Lâm Thanh Uyển sinh hoạt ở nông gia ràng tích cực hẳn lên, nàng bắt đầu tích cực học mọi thứ Dương thị dạy cho nàng.

      Từ gánh nước, cho gà ăn, cho lợn ăn, rửa chuồng heo, từ nhóm lửa tới nấu cơm… Nàng cướp hết việc vặt trong nhà để làm, vốn trong khung nàng cũng phải là kẻ được chiều chuộng, mới bắt đầu tay chân còn luống cuống, mấy ngày sau liền có tiến bộ rệt.

      Chỉ là cái thân thể này quá mức nhu nhược, mỗi lần làm được lúc liền thở hổn hển, nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn cắn răng kiên trì, coi như là rèn luyện thân thể.

      Chung quy những cái này đều là những việc làm để sinh tồn sau này.

      Ngày thường nhi tử Dương thị có nhà, nghe Dương thị con của bà làm nhị chưởng quỹ cho hiệu buôn ở trấn, con dâu cũng theo nên chỉ còn lại mình Dương thị ở lại nhà cũ.

      Nhi tử Dương thị sợ mẹ vất vả đem hết ruộng đất của nhà cho người khác trồng, Dương thị thu địa tô, nhi tử thỉnh thoảng có hiếu kính, ngày qua ngày cũng coi như là dư dả.

      Chiều hôm ấy Dương thị bắt đầu dạy Lâm Thanh Uyển làm giày.

      Gia đình nông dân cả ngày xuống ruộng làm việc dùng nhiều nhất chính là giày, cho nên nhóm phụ nhân nông thôn làm tốt nhất chính là làm giày.

      Bởi vì làm nhiều, giày lớn trong nhà đều từ tay phụ nhân, cho nên người nào cũng có tài nghệ tinh xảo, làm giầy vừa rắn chắc vào lại thoải mái.

      Giày là "đế giày", tên như ý nghĩa chính là muốn xếp rất nhiều tầng làm đế giày, đương nhiên cũng khoa trương như vậy, Dương thị bình thường cái giày làm 24, 25 tầng là được rồi.

      Lâm Thanh Uyển được Dương thị chỉ đạo phen liền bắt đầu làm thử.

      Bước đầu tiên là dán đế giày.

      Chính là đem vải trắng trải bàn, nấu bát nước cơm đặc sệt, dùng bàn chải bôi đều lên vải trắng, cần phải bôi đúng chỗ và thích hợp, thể quá bôi quá nhiều hay quá ít. Thoa tầng thứ nhất xong lấy tấm vải trắng đè lên bôi tầng thứ hai, lúc này bôi nước cơm cần ấn mạnh chút, nhưng vẫn phải bôi lượng vừa phải.

      Như vậy suy ra tổng cộng làm lặp lặp lại hơn hai mươi lần, đương nhiên cũng phải tầng nào cũng bôi hồ, Dương thị quen làm giày 24 tầng, cho nên bà dạy cho Lâm Thanh Uyển chính là dán đế giày 24 tầng.

      Dán đế giày xong Dương thị dùng hai tay khẽ nâng tấm vải bôi hồ tới phòng bếp, đặt bên cạnh bếp lò để nước hồ nhanh khô, nếu như mang phơi nắng mặt trời phải mất mấy ngày mới khô.

      Trở lại phòng bà bắt đầu dạy Lâm Thanh Uyển làm mặt giày.

      Mặt giày chia hai phần là mũi giày và phần mặt , chẳng những phải cắt cho vừa khớp đế giày, còn phải dán hồ, hong khô, mặt cần dán hồ, chỉ cần cắt vải ra làm là được.

      Đương nhiên cũng có người thêu vẽ lên giày những hình hoa cỏ đồ vật gì đó.

      Lâm Thanh Uyển cắt vải lót mũi giày dán hồ rồi cầm vào phòng bếp hong khô cùng đế giày.

      Làm xong bộ này Lâm Thanh Uyển phát giác tay mình có lạ lẫm gì, mới bắt đầu tay chân còn luống cuống, về sau càng làm càng thuần thục.

      Nàng tìm kiếm kí ức nguyên chủ thân thể này phát ra Lâm Thanh Uyển cũng là người có "tay nghề", chính là thêu thùa tệ lắm.

      Thêu nghệ chính là tài nghệ các tiểu thư khuê các đều phải nắm giữ, rất nhiều gia đình nhà giàu còn mời chuyên gia thêu thùa đến chỉ bảo nữ nhi thêu thùa.

      Tuy Lâm Thanh Uyển trước đây ở Lâm gia là kẻ vô hình, Liễu thị cũng chưa bao giờ mời sư phó về dạy bảo nàng tài nghệ gì. Nhưng biết chữ và thêu thùa lại rất quan trọng, việc trước là để khi trừng trị nàng bắt sao chép kinh Phật nữ giới, việc sau là do đây là việc quan trọng của nữ nhân thời đại này.

      Lâm Thanh Uyển trước đây làm ít quần áo và giày cho ca ca Lâm Thanh Đình của nàng, sau này lớn lên tay nghề cũng vừng vàng, đồ mặc người Lâm Thanh Đình toàn là từ tay Lâm Thanh Uyển…

      Nghĩ tới những thứ này Lâm Thanh Uyển thấy kinh hỉ vạn phần…

      Đây cũng là món tay nghề, phải sao?

      Những thứ nàng biết làm ở đại dùng được ở nơi này, lại ngờ rằng nguyên chủ này để lại cho nàng cái hữu dụng.

      Lâm Thanh Uyển cầm vải mặt giày nóng lòng bắt đầu xe chỉ luồn kim muốn thử.

      Chỉ thêu mất vài đường kim nho mặt giày xuất con chuồn chuồn, thoạt nhìn trông rất sống động, cánh khẽ rung, nhìn qua giống như còn sống.

      Dương thị nhìn Lâm Thanh Uyển thêu gì đó, thấy nàng cầm mặt giầy nhìn chăm chú cũng lại.

      Nhìn thấy liền chấn động.

      “Ai nha, nha đầu Uyển Nhi này thêu thùa tệ nha.” Dương thị cầm mặt giày lên xem, vừa sờ đường khâu vừa thở dài :

      “Đường may bằng phẳng, thêu nghệ kinh người, được nhất là cháu cần vẽ mẫu trước vẫn thêu ra được hình dạng, nhìn con chuồn chuồn này, thêu sống động a.”

      “Trước đây cháu có học qua vài năm.” Trong lòng Lâm Thanh Uyển cũng rất cao hứng, nhưng lời ra lại rất hàm súc.

      tệ, so với tay nghề của thẩm tốt hơn nhiều.” Dương thị xong lấy từ giường lò ra cái khay đan châm tuyến.

      Trong khay đan có rất nhiều thứ, có các cuộn chỉ màu, kim khâu, ít đồ linh tinh, còn có mấy cái hà bao làm dở.

      Dương thị đưa hà bao cho Lâm Thanh Uyển xem.

      Hà bao này lục đáy mặt sạch , làm xong nửa, chỉ còn đường may dây thừng, là cái dây thừng hà bao đơn giản, làm cho người ta kỳ quái là mặt có thêu hoa cỏ gì, trong ấn tượng của Lâm Thanh Uyển mặt hà bao phải có thêu gì đó…

      Lâm Thanh Uyển nghi hoặc nhìn về Dương thị.

      Dương thị chậm rãi giải thích cho nàng: “Đây là hà bao làm cho phường thêu, làm cái hà bao trống là bốn văn tiền, tiệm thêu đưa vải dệt, chúng ta chỉ làm công.”

      Cái này cũng có thể kiếm tiền? Lâm Thanh Uyển rất kinh ngạc.

      “Nhớ năm đó, chồng thẩm mất sớm, đứa còn , trong nhà chỉ có vài mẫu đất cằn cỗi, sinh hoạt rất khó khăn, thẩm chính là dựa vào tay nghề ấy kiếm chút đồ gia dụng, nuôi lớn đứa .”

      Dương thị lòng tràn đầy xót xa khi nghĩ đến những ngày gian nan nam nhân mất sớm.

      nhi quả phụ, lại ở nông thôn dựa vào sức dài vai rộng làm việc, có thể tưởng tượng được ngày ấy gian nan đến mức nào.

      “… May mà con ta lớn lên có tiền đồ, để ta bớt lo lắng nhiều, nhưng tay nghề này cũng bỏ lại, vẫn làm thêm kiếm ít tiền thu cho nhà.” Dương thị lau lau khóe mắt cười : “Nhưng thẩm giờ tuổi lớn, ánh mắt còn tinh nữa, cho nên chỉ lấy những cái cần thêu hoa về làm.”

      Lâm Thanh Uyển nghe vào tai trong lòng động tâm tư: “Việc này cháu có thể làm ?”

      “Đương nhiên có thể, thẩm chính là nghĩ như vậy đấy, thấy tay nghề cháu tốt như vậy mà làm lãng phí, cháu có thể nhận những cái đơn giản về làm trước, sau này cân nhắc có làm cái thêu hoa hay .”

      Dương thị chính là đánh chủ ý này, muốn cho Lâm Thanh Uyển tìm việc mà làm, về sau thành thân cũng có thể trợ cấp ít gia dụng.

      Nông dân dựa vào trời để ăn cơm, tiền bạc chê cầm nặng tay, có thể tích góp ít hay ít.

      “Ngày mai vừa lúc thẩm trấn giao việc, hay là lúc ấy cháu cùng rồi nhìn xem?”

      “Vâng.” Lâm Thanh Uyển đương nhiên cự tuyệt, đây chính là việc có thể để nàng mưu sinh.

      Cho dù thế nào cũng phải thử , nếu như có thể, về sau chính mình cũng có thể tay làm hàm nhai.

      Hoàn chương 14
      vanlactamviem, Hale205, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :