1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 116

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Điền thẩm tử khóc gõ cổng nhà Dương Thiết Trụ, Mã thẩm nhi tới mở cửa vừa thấy là bà ta, lại thấy bà ta mặt đầy nước mắt, lời tốt nghe cố mà nuốt xuống.

      Dương Thiết Trụ hôm nay nhàn rỗi ở nhà ra ngoài đưa hàng, nghe Mã thẩm nhi Điền thẩm tử lại tới tìm có việc, nhịn được mày rậm nhíu lại. Nhưng dù sao hàng xóm láng giềng, lại nghe Điền thẩm tử khóc vô cùng, Dương Thiết Trụ quyết định gặp xem có chuyện gì, Lâm Thanh Uyển vội vàng theo.

      Điền thẩm tử nhìn thấy Dương Thiết Trụ ra khóc gào lên: “Thiết Trụ, ta van cầu ngươi, chỉ có ngươi mới có thể cứu được chúng ta.”

      Điền thẩm tử vốn là phụ nhân khuôn mặt béo tròn dáng người khỏe mạnh, nhưng bây giờ gầy lợi hại. Vốn có tuổi tác, chút thịt mặt ngăn nổi những nếp nhăn, tại nhìn qua mặt thấy tăng thêm đầy nếp nhăn, đầu tóc bạc tràn lan, làm cho người ta nhìn đồng tình thôi.

      Lâm Thanh Uyển nghe Điền thẩm tử lại tới nữa thấy phiền, lúc này thấy lão phụ nhân này chật vật như vậy cũng thương tâm muốn chết, thế nhưng có chút đồng tình nàng.

      Rốt cuộc là chuyện gì ép buộc lão bà mụ này thành như vậy?

      Trong lòng có loại cảm giác ổn, nhưng người ta chưa chỉ lo khóc, nàng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

      Dương Thiết Trụ cẩn thận trấn an vài câu, Điền thẩm tử nức nở trong chốc lát, chậm rãi ngừng khóc, chậm rãi ra mục đích mình đến đây.

      “Thúy Lan mấy ngày nay bệnh lợi hại, cơm ăn, thuốc uống, mỗi ngày nằm ở kháng khóc, đại phu nếu còn tiếp tục như vậy chịu được. Thiết Trụ, thẩm van cầu ngươi, ngươi nhìn Thúy Lan

      Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người tại chỗ ngoại trừ Điền thẩm tử, sắc mặt lập tức khó coi.

      Dương Thiết Trụ tay chân luống cuống, bị Điền thẩm tử này làm bối rối.

      Điền thẩm tử có lẽ cũng biết mình cầu quá phận, vừa mới dứt lời lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa tình huống Điền Thúy Lan.

      “Thiết Trụ, van cầu ngươi, quả thực là thẩm có cách nào.”

      Lâm Thanh Uyển có lời gì để , đây rốt cuộc là chuyện gì! Làm bà mẹ thành bộ dáng này, cũng khó xử bà già họ Điền này rồi. Vì khuê nữ, ngay cả mặt mũi cũng cần.

      Nào có ai tới cửa cầu người khác làm chuyện như vậy, chẳng lẽ bà biết cái gì gọi là tị hiềm sao, cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao, cái gì gọi là liêm sỉ sao? Nhớ đến Điền gia ầm ĩ như vậy, khỏi chán ghét trong lòng.

      Dương Thiết Trụ nghe Điền thẩm tử tự thuật xong, sắc mặt trầm xuống.

      ở trong lòng suy nghĩ lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ngại quá, Điền thẩm tử, chuyện này ta có cách giúp ngươi đâu.”

      Điền thẩm tử vốn có chút kỳ vọng trong mắt, lập tức ảm đạm xuống lại khóc lên.

      “Thiết Trụ, liền tính thẩm cầu ngươi có được hay , ngươi xem Thúy Lan , nó bây giờ cái gì cũng ăn…”

      Lâm Thanh Uyển rất muốn cắm mấy câu, nhưng nàng biết cái gì, nàng sợ chính mình vừa mở miệng nhịn được văng hết lời khó nghe ra. Hơn nữa Điền thẩm tử từ khi tiến vào giống như nhìn thấy nàng, cái gì đều hướng về phía Dương Thiết Trụ, nàng có thể cái gì, đành nhìn nam nhân nàng như thế nào.

      Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy bực vô cùng.

      Cái này gọi là chuyện gì!

      Trong phòng vẫn ai chuyện, trong nhà chính tràn đầy thanh nức nở và cầu xin của Điền thẩm tử.

      Dương Thiết Trụ sắc mặt có giãy dụa có khó xử sau đó chuyển sang kiên quyết: “Điền thẩm, về lý ngươi là trưởng bối, mời cái vãn bối ta đây hỗ trợ, ta hẳn là nghĩa bất dung từ. Nhưng mà — “

      dừng chút rồi thêm: “Ngươi cũng biết trước đó vài ngày lời đồn đãi trong thôn khó nghe thế nào, thậm chí còn vợ ta mệnh lâu hĩ, ta bây giờ lại gặp Điền Thúy Lan nhà ngươi, trong thôn biết lại kéo ra lời đồn đãi kiểu gì, phỏng chừng đến vợ ta sắp chết rồi. Ta cảm thấy lúc này, mọi người nên tránh tị hiềm mới tốt.”

      Huống chi Điền thẩm tử tường thuật phen kia làm cho Dương Thiết Trụ hiểu được Điền Thúy Lan kia là vì mà nháo chết nháo sống, càng làm cho loại tâm tính tránh như rắn rết.

      Thái độ Dương Thiết Trụ thực ràng, nhưng Điền thẩm tử phảng phất như nghe thấy, liên tiếp cầu .

      “Thiết Trụ, van cầu ngươi, ngươi gặp Thúy Lan , ta quả thực là có cách nào khác.”

      “Điền thẩm, ta thấy ta giúp được cái gì, ngươi vẫn nên trở về khuyên nhủ Điền Thúy Lan, ép buộc bản thân như vậy chẳng có ý nghĩa gì.” Dương Thiết Trụ tận tình khuyên bảo.

      Biểu tình Điền thẩm tử thực kích động, nhào lên trước kéo góc áo , Dương Thiết Trụ kéo nửa ngày mà kéo nổi áo mình về, khỏi có chút quẫn ý.

      “Thẩm, ngươi đây là làm cái gì, mau buông tay, ngươi làm thế này ta, ta…”

      Điền thẩm tử phảng phất như nghe thấy, “Ngươi có thể giúp, có thể giúp, ta biết Thúy Lan muốn gặp ngươi lần, ngươi khuyên nhủ nó, nó ăn!”

      Lâm Thanh Uyển ngồi ở bên tức cười.

      Lời này mà cũng được sao, Điền thẩm tử này coi nàng tồn tại phải ?

      Được rồi, người ta quả vẫn biểu coi Lâm Thanh Uyển tồn tại.

      Nhưng cái này gọi là chuyện gì, cái gì gọi là Điền Thúy Lan muốn gặp nam nhân nàng, nam nhân nàng khuyên nhủ ả ăn cơm? Vậy có phải Điền Thúy Lan có ăn hay , có chết hay , còn phải đổ lên đầu bọn họ?! Điều nào trong vương pháp quy định, người ta tuyệt thực tìm chết, nhất định người khác phải lại gặp lại khuyên? Vì sao Điền thẩm tử này như vậy mà biểu tình như đương nhiên ấy? Còn có bà ta lời này, đem nàng để chỗ nào?

      “Điền thẩm tử, ta chỉ muốn hỏi chút, ngươi thể biết Dương Thiết Trụ có vợ, khuê nữ Điền Thúy Lan của ngươi bây giờ là độc thân phải ?”

      Từ khi Điền thẩm tử tiến vào, đây là câu đầu tiên của Lâm Thanh Uyển.

      Điền thẩm tử cúi đầu hồi đáp, phỏng chừng cũng ý thức được hành vi của mình đúng, buông tay ra che mặt già liên tiếp khóc.

      Khóc ngừng, bà ta khóc lát lại lau nước mắt, lại cầu Dương Thiết Trụ, phảng phất từ đầu đến cuối nghe thấy Lâm Thanh Uyển , hoặc là căn bản là coi nàng là người.

      Mã thẩm nhi ở bên cạnh cũng tức cười, nhưng lại tiện lời khó nghe, chỉ có thể đè lửa giận dùng thái độ tốt đẹp khuyên.

      “Vị Điền đại thẩm này, ngươi cũng thông cảm chúng ta , ngươi cũng làm mẹ, ngươi đau lòng khuê nữ ngươi, nhưng chúng ta đau lòng Thanh Uyển. Vô duyên vô cớ bởi vì chuyện Điền Thúy Lan nhà các ngươi, bị người ta điềm xấu, Thanh Uyển còn mang thai đấy, hơn nữa, cho dù thế nào Thiết Trụ cũng là người có vợ con, ngươi bảo gặp khuê nữ ngươi, có quá khó xử chúng ta hay vậy?”

      Dương Thiết Trụ cũng ở bên cạnh : “ xin lỗi, Điền thẩm nhi, cái này ta có biện pháp đáp ứng ngươi. Lần trước nghe trong thôn truyền như vậy, ta chỉ muốn tìm những người kia cắt lưỡi đấy, là vợ ta cần để ý, từ từ nó trở lại bình thường, ra ngoài nháo càng lớn chuyện, đến lúc đó mọi người có biện pháp ra cửa. Hôm nay nếu ta , phải đổ thêm dầu vào lửa cháy sao?!”

      thể oán Dương Thiết Trụ nhẫn tâm, chung quy mấy ngày nay Điền gia nháo như vậy, là người thấy phiền. Đặc biệt hai ngày nay hành vi bà ta tới cửa tìm hiểu Lâm Thanh Uyển có phải ‘ tốt ‘ hay , triệt để làm Dương Thiết Trụ chán ghét.

      Chuyện sữa dê lần trước, cảm thấy là người Điền gia gài bẫy , lần này khó tránh khỏi nghĩ tới có phải lại là cái bẫy hay , làm sao có khả năng đáp ứng chứ.

      Điền thẩm tử phảng phất như nghe được mọi người , vẫn tiếp tục khóc lóc cầu xin.

      Dương Thiết Trụ cự tuyệt xong lên tiếng, Lâm Thanh Uyển cũng lên tiếng.

      Toàn bộ trong nhà chính chỉ nghe thấy tiếng khóc và cầu xin của Điền thẩm tử. Mã thẩm nhi đứng ở bên cau mày, có chút phiền.

      Vốn chán ghét cả nhà họ Điền này, hôm nay lão bà mụ họ Điền này tựa hồ hạ quyết tâm, Thiết Trụ đáp ứng bà ta . Lại thấy Dương Thiết Trụ đầy mặt khó xử, Lâm Thanh Uyển nhịn được muốn nổi giận. Bà nương vào cái mặt già, dù sao bà phải người trong thôn này, sợ người khác chỉ vào sống lưng cái gì.

      Bà tiến lên kéo Điền thẩm tử, vừa vừa kéo bà ta ra bên ngoài.

      “Ta ngươi cũng là, khuê nữ ngươi tìm chết tìm sống liên quan gì tới chúng ta. Ngươi tới cửa làm ầm ĩ đòi nam nhân người ta gặp khuê nữ ngươi, ngươi có nghĩ tới vợ người ta nghĩ thế nào ? Thanh Uyển nhà ta còn có thai đấy, bị các ngươi làm bệnh làm sao.”

      Mã thẩm nhi trời sinh cao lớn, là người phương Nam, người ta đều cho rằng bà là phụ nhân phương Bắc. Điền thẩm tử coi như là phụ nhân tương đối khỏe mạnh phương Bắc, bị bà kéo, có lẽ là gần đây bị giày vò quá, muốn phản kháng cũng phản kháng được, trực tiếp bị Mã thẩm nhi lôi ra ngoài, đường bị lôi kéo lảo đảo, đẩy ra ngoài cửa viện.

      Dương Thiết Trụ còn suy xét đuổi Điền thẩm tử như thế nào, nghe Mã thẩm nhi chuyện mới quay đầu nhìn vợ.

      Vừa thấy Lâm Thanh Uyển tức giận đến đỏ bừng mặt, vội vàng : “Uyển Uyển, nàng đừng tức giận, ta .”

      luống cuống tay chân thuận khí cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển trong lòng phiền ghê gớm, nhịn được đẩy tay ra. Nhưng có thể bị nàng đẩy ra, đó phải là Dương Thiết Trụ. Cho nên nàng đành ngồi chỗ mặc nam nhân thuận khí cho nàng.

      Mã thẩm nhi từ bên ngoài vào, miệng ai oán : “Thiết Trụ, ngươi đừng trách ta đuổi bà ta ra ngoài, ta sợ Thanh Uyển bị tức. Phụ nhân mang thai chịu được tức giận này. Cái gia đình này, khi dễ người tới tận cửa, đây có phải là cầu người đâu, ràng là gây khó dễ mà.”

      “Mã thẩm nhi, ta làm sao có thể trách ngươi, ta biết ngươi là vì tốt cho chúng ta. Đều là hàng xóm láng giềng, chúng ta lại là tiểu bối, tiện mở miệng đuổi người.”

      Lâm Thanh Uyển nhịn được trừng Dương Thiết Trụ: “Đây là chuyện quái gì vậy!”

      Vừa dứt lời, ngoài cổng lại truyền tới tiếng đập cửa, còn nghe được tiếng khóc của Điền thẩm tử.

      Ba người trong phòng nhất thời đen mặt.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 117

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Điền thẩm tử trong hoảng hốt bị đẩy ra ngoài cửa viện, thẳng đến khi cánh cổng màu đen trước mắt dần khép lại bà mới phản ứng kịp.

      Bà biết hành vi của mình là hoang đường buồn cười, nhưng vì khuê nữ, bà quan tâm tới cái gì. Bất kể như thế nào, hôm nay bà nhất định phải mang được Dương Thiết Trụ về gặp Thúy Lan, kỳ Điền thẩm tử biết tâm bệnh khuê nữ ở người Thiết Trụ. Chỉ là bà nghĩ tới Dương Thiết Trụ ác như vậy, cự tuyệt bà , còn cho người đuổi bà ra.

      Lúc này thấy cổng lớn màu đen đóng chặt, bà phảng phất như nhìn thấy cái quan tài chậm rãi khép lại bên trong là mặt khuê nữ mình, trong lòng sao còn bình tĩnh được, thậm chí loại tuyệt vọng sắp điên cuồng.

      Điền thẩm tử lúc đó vừa khóc vừa chạy tới nhà Dương Thiết Trụ, trong thôn có rất nhiều người thấy được, có mấy người xa xa muốn nhìn xem bà làm gì. Thấy bà vào cổng nhà Dương Thiết Trụ, mỗi người ánh mắt mập mờ, ai biết thoáng chốc sau người bị từ bên trong đuổi ra ngoài, mọi người vội tiến lên.

      “Điền thẩm tử, ngươi đây là làm cái gì?” Có người cách xa tiếp lời.

      Điền thẩm tử phảng phất như nghe thấy, nhắm mắt già, cắn răng, bổ nhào vào cổng, dùng sức nện cổng, vừa nện còn vừa khóc thương tâm muốn chết.

      Người bên cạnh chờ xem chế giễu, mặc bà ở đó khóc lóc om sòm.

      Điền thẩm tử cũng tính khôn khéo, chỉ nện cổng khóc, lời nào.

      Bà nghĩ thầm bên trong nghe được bên ngoài động tĩnh lớn, nhất định nhịn được mở cửa cho bà vào, chỉ cần cho bà vào bà nhất định cầu Dương Thiết Trụ gặp khuê nữ bà, đồng ý bà .

      Người vây xem càng lúc càng nhiều, mọi người sôi nổi đứng ở bên nghị luận.

      Bởi vì Điền thẩm tử lời nào, mọi người biết phát sinh chuyện gì, chỉ dựa vào suy đoán cùng chỗ nghị luận, chuyện Điền Thúy Lan và Dương Thiết Trụ lại bị mọi người lấy ra ‘Xem’ lần.

      Mã thẩm nhi nghe động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, nhịn được chạy đến cổng viện nghe ngóng.

      Sau khi trở về vội la lên với Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển: “Bà già Điền gia kia ở cổng khóc lóc om sòm, ta nghe động tĩnh hình như bên ngoài vây quanh ít người.”

      xong lại có chút tự trách: “Ai nha, đều tại ta nghĩ chu toàn, sớm biết vậy đuổi bà ta ra ngoài, ngờ bà ta biết xấu hổ như vậy, bị người ta đuổi rồi mà còn ở cổng nhà người ta náo loạn, cái lão phụ nhân này còn muốn mặt mũi hay vậy?”

      Lâm Thanh Uyển lúc này tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn an ủi Mã thẩm nhi.

      “Mã thẩm nhi, cái này thể trách ngươi, phỏng chừng bà ta hôm nay là đập nồi dìm thuyền, nhất định muốn nháo bằng được tướng công gặp Điền Thúy Lan kia. Cái dáng vẻ vừa rồi kia ta cũng nhìn ra, đoán chừng là hôm nay được bà ta đâu.”

      Người này biết xấu hổ, ai có cách với bà ta, nếu tại sao có câu : mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ muốn mạng, muốn mạng sợ biết xấu hổ. muốn mạng dễ dàng, nhưng biết xấu hổ lại rất khó. Người biết xấu hổ chính là thiên hạ vô địch, người bình thường thấy loại này là hết cách rồi.

      Dương Thiết Trụ cũng khó chịu thôi, đây là chuyện quái gì. Vốn trong lòng còn có chút khổ sở, cảm thấy mình có chút vô tình, lúc này bị Điền thẩm tử làm ầm ĩ như vậy, triệt để chỉ còn lại phiền chán.

      Bên này , Diêu thị ôm Đản Đản còn bọc tã lót lại đây.

      Diêu thị ở nhà ôm con, nghe thấy động tĩnh bên ngoài rất lớn, ra cổng xem mấy lần. Thấy ở cổng nhà nhị tẩu vây quanh đám người, vội vàng lại đây hỏi chuyện gì xảy ra.

      Mã thẩm nhi tình từ đầu tới cuối cho Diêu thị, Diêu thị nghe xong hết chỗ rồi. Về việc Điền gia kia, Diêu thị cũng biết, bao gồm Điền thẩm tử hai lần trước tới nhà, nàng cũng biết.

      ngờ hôm nay lại tới nữa, còn đưa ra cầu hoang đường như vậy, ngay cả tính tình tốt như Diêu thị cũng nhịn được nổi giận.

      Ngươi người Điền gia này đến cùng có ý tứ gì? Bị người cự tuyệt, cái phụ nhân lớn tuổi ở trước cửa nhà tiểu bối nháo, đây rốt cuộc tính cái gì? Người ta đuổi ngươi xem như bất kính trưởng bối, đuổi ngươi, ngươi liền chơi trò biết xấu hổ.

      Đây là khi dễ nhà người ta có trưởng bối có phải ?!

      Diêu thị trấn an Dương Thiết Trụ hai người mấy câu, bảo bọn họ đừng mở cửa, vừa mở cửa việc này dứt, Điền thẩm tử kia đạt tới mục đích biết . Nàng tìm đại , xem đại như thế nào.

      Dương thị lúc này ở trong phân xưởng hậu viện làm việc, trong sân ngồi mấy vị nàng dâu vừa chuyện vừa làm việc. Bởi vì khoảng cách phía trước quá xa nên nghe thấy động tĩnh phía trước.

      Lúc này nghe Diêu thị lại đây , Dương thị nhất thời lửa giận trong lòng bốc lên.

      Lão chủ chứa Điền gia này là chơi trò biết xấu hổ à!

      Đại Cúc, hai người con dâu của Dương lão gia tử và Chu thị bên cạnh cũng phát hỏa, về chuyện này, người ngoài biết ràng, các nàng là người thân cận biết .

      Người ta tránh ngươi, Điền gia này còn biết xấu hổ quấn lên cửa!

      “Ngươi với Thiết Trụ hai người, bảo bọn họ ở bên trong đừng mở cửa, làm tiểu bối khó mà , ta ngang hàng ra ngoài gặp cái chết tiệt biết xấu hổ kia!” Dương thị làm người trước giờ ôn hòa, phải ra loại lời này, xem ra nổi giận.

      Mấy phụ nhân đều bỏ lại công việc trong tay, rửa tay ra ngoài xem cái bà già biết xấu hổ kia.

      Phân xưởng bên này có cửa sau ra, mấy người Dương thị theo cửa hông ra ngoài, Diêu thị từ phân xưởng trở về tiền viện cho hai vợ chồng Dương Thiết Trụ.

      Dương thị từ cửa hông ra ngoài rồi tiến phía trước, cách xa nhìn cổng nhà cháu mình vây đám người. Bà gạt đám người vào, nhìn thấy lão chủ chứa Điền gia kia nằm sấp cửa kêu khóc như cha chết.

      “Ta phụ nhân Điền gia này, ngươi giữa ban ngày nằm sấp ở cổng nhà cháu ta gào tang cái gì? Nếu nhà ngươi có người chết, về cửa nhà ngươi gào , ngươi chạy tới cửa nhà người khác gào cái gì?”

      Dương thị cực kỳ khó nghe, mùi thuốc súng tràn đầy.

      Người chung quanh thấy Dương thị tới, lại đầy mặt tức giận, lập tức vây lại chờ xem kịch vui.

      Cùng nhau đến còn có Đại Cúc, hai con dâu của Dương nhị lão gia tử và Chu thị lên tiếng, dù sao đối phương cũng là trưởng bối, tiểu bối tiện cãi nhau với trưởng bối. Ồn ào vài câu với trưởng bối đó là ở nhà mình, ra ngoài cãi nhau với trưởng bối khác, cái đó bị người trạc cột sống người này gia giáo bất kính trưởng bối.

      thể , loại tư tưởng truyền thống cũ kĩ này đáng ghét, ràng là đối phương đúng, mình hận nghiến răng nghiến lợi mà chỉ có thể chịu đựng.

      Nhưng mà Dương thị có loại cố kỵ này, chuyện nể mặt mũi gì hết.

      Điền thẩm tử nghe Dương thị , thân mình lung lay chút nhưng vẫn để ý tới tiếp tục ghé vào cổng nhà Dương Thiết Trụ khóc.

      thể , loại người này độc, biết xấu hổ, hai bị mà coi như nghe thấy, ngươi có thể làm gì?

      Dương thị nổi giận tiến lên túm Điền thẩm tử, “Ngươi muốn nổi điên, về nhà ngươi mà nổi , ngươi làm như vậy đến cùng tính cái gì?”

      Có người xem diễn ngại náo nhiệt, chen vào câu, “Đúng vậy, Điền thẩm tử, ngươi nằm sấp cửa nhà người ta khóc cũng phải có lý do, chẳng lẽ Điền Thúy Lan nhà ngươi bị Dương Thiết Trụ làm gì?”

      Vừa dứt lời, Đại Cúc trong đám người liền nhắm vào người đó. Đó là phụ nhân lắm miệng, tuổi tác lớn hơn Đại Cúc bao nhiêu, suốt ngày thích này kia, người ta thị phi đều có bằng có chứng, nhưng có những người miệng có cửa ngăn, muốn cái gì cái đó, luyên thuyên vô cùng. Rất nhiều việc đến miệng những người này là biến dạng.

      Đại Cúc phải kẻ hiền lành, trực tiếp lôi nàng ta ra .

      “Miệng ngươi có cửa à, hay là ao phân trong nhà đầy quá tràn hết vào miệng ngươi rồi hả, có muốn ta thanh lý giúp ngươi tay hay ?”

      Nàng dâu kia thấy Đại Cúc như hổ rình mồi, biết Đại Cúc phải kẻ hiền lành, nhân vật hung ác dám lấy đao đuổi mẹ chồng chạy vòng quanh thôn, lại thấy hai người con dâu Dương nhị lão gia tử vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm nàng, nhất thời khiếp đảm.

      Nhưng miệng vẫn cam tâm yếu thế: “Cái này thể oán chúng ta nghĩ như vậy, ngươi xem Điền thẩm tử khóc như vậy, có chuyện gì ăn no rửng mỡ chạy tới cửa nhà người ta khóc à.”

      nàng dâu bên cạnh có quan hệ tốt với nàng ta cũng chen miệng : “Đúng nha đúng nha.”

      Lại có người ở bên đổ thêm dầu vào lửa cắm hai câu: “Điền thẩm tử, nếu ngươi có nguyên nhân gì nhanh , vô duyên vô cớ nằm sấp cửa nhà người ta khóc là sao, ai để ý ngươi.”

      Lời này rất có ý tứ xúi giục, ý tứ chính là có nguyên nhân ngươi ngay , để mấy người chúng ta vui vẻ. có nguyên nhân, nhất định thể có nguyên nhân.

      Điền thẩm tử đương nhiên nghe hiểu ý tứ lời này, vốn còn muốn chừa chút mặt già, lúc này đâm lao phải theo lao. Lại nghĩ bà nháo như vậy, vốn chính là đem mặt già vứt ra ngoài, đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi.

      Điền thẩm tử nằm sấp lên cửa nữa, quay người lôi tay Dương thị khóc : “Dương tỷ tỷ ta van cầu ngươi, ngươi bảo cháu ngươi Thiết Trụ nhìn gặp Thúy Lan nhà ta .”

      Lời này vừa ra lập tức giật mình mảnh gợn sóng, nhất thời như là nổ oanh.

      Điền thẩm tử tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Ta biết ta làm như vậy đúng, ta biết xấu hổ. Nhưng ta có biện pháp, Thúy Lan nhà ta bị bệnh liệt giường, ăn uống, đại phu còn tiếp tục như vậy chống đỡ được mấy ngày, ta có biện pháp, ta mới đến đây.”

      Dương thị biết nên cái gì, cho dù cãi nhau với Điền thẩm tử bà cũng sợ.

      Nhưng lên bị sập kế đau xót —

      Người chung quanh bắt đầu nghị luận, cái gì cũng .

      Điền Thúy Lan này biết xấu hổ, vì Dương Thiết Trụ mà cơm ăn; có người đứa khuê nữ như vậy, là đổ máu tám đời, Điền thẩm tử này cũng là đáng thương, vì khuê nữ, ngay cả cái mặt già cũng cần…

      Điền thẩm tử còn ở chỗ này tiếp tục khóc tố khổ: “… Các ngươi đáng thương chúng ta , ta quả thực là có biện pháp, đại phu Thúy Lan lại ăn uống thuốc, người sắp được rồi, nếu phải ta có biện pháp, cũng như vậy…”

      Đều là cái thôn, tuy có đôi khi miệng người quả làm đau đớn người, nhưng đại đa số người vẫn có đồng tình tâm, nghe Điền thẩm tử đáng thương như thế, lại là cái mạng, dư luận vẫn đứng về phía yếu.

      “Ai, tóm lại là cái mạng…”

      “Tuổi còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn như vậy…”

      “Cũng chỉ chuyện hai con mắt thôi, Dương thẩm tử ngươi đáp ứng …”

      “Bảo Dương Thiết Trụ nhìn Điền Thúy Lan chút…”

      Nhiếp nhị đường tẩu cũng là cái khóe miệng lợi hại, thấy Điền thẩm tử làm như vậy, khiến đám người xem náo nhiệt vây công Dương thị, nhịn được lên tiếng.

      “Cái gì gọi là qua nhìn hai con mắt? phải là về các ngươi đấy chứ hả?”

      Đại Cúc theo sặc thanh: “Xem ra là cái lão bà mụ này bảo nam nhân nhà các ngươi nhìn khuê nữ nhà bà ta ? Có người gấp gáp đòi nam nhân người ta nhìn khuê nữ nhà mình sao? Điền Thúy Lan là người nào? Nó cái đơn thân phụ nhân bị hưu trở về, để cho người ta người có vợ có con nhìn nó, mệt các ngươi làm sao ra được!”

      Chu thị vợ của Hạ Đại Thành và con dâu cả của Dương nhị lão gia tử cũng sôi nổi hát đệm.

      Người vây xem chung quanh cũng hiểu bọn họ đạo lý, nhưng dù sao cũng là cái mạng. Mọi người ngươi câu ta câu, thanh mấy người hát đệm lập tức bị đè lại, Điền thẩm tử còn ở bên cạnh lôi kéo tay Dương thị khóc kể.

      Dương thị bị ép tiến thoái lưỡng nan.

      Nhưng vào lúc này, cổng vẫn đóng chặt ‘Két’ tiếng mở ra.

      Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển và Mã thẩm nhi từ bên trong ra. Từ lúc Diêu thị lại đây mấy người Dương thị ra ngoài, mấy người trong phòng yên lòng vẫn ở sau cổng nghe, lúc này thấy Dương thị bị dồn đến nơi đầu sóng ngọn gió, làm sao còn biết xấu hổ ngồi yên đó được.

      Lâm Thanh Uyển lúc này tức giận đến bẻ gãy ngón tay, nghĩ rằng, được rồi, nhà các ngươi muốn mặt mũi, chúng ta liền dây dưa xem nhà ngươi biết xấu hổ thế nào.

      Điền thẩm tử ánh mắt cũng híp lại, vừa nhìn thấy chính chủ ra, tiến lên quỳ xuống trước mặt Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển.

      Toàn trường ồ lên, nhất thời trong lúc đó, Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển bị đẩy ngã nơi đầu sóng ngọn gió.

      Hành động này làm Lâm Thanh Uyển tức cười.

      Đây là muốn buộc bọn họ lên cây thập tự đạo đức sao, làm cho người ta đến trạc cột sống bọn họ sao, nhìn người nhà này táng tận thiên lương thế nào sao. Bất kính trưởng , còn quan tâm mạng người!

      Mã thẩm nhi vừa nhìn thấy đúng, tiến lên kéo Điền thẩm tử dậy. Bà tại ước gì bóp chết được bà già này, nhưng trước mặt người khác, chỉ có thể lôi bà ta dậy, cho bà ta quỳ.

      Điền thẩm tử còn muốn quỳ nhưng Mã thẩm nhi khỏe hơn bà ta, bà quỳ được.

      “Thiết Trụ, tính là thẩm quỳ cầu ngươi, van cầu ngươi nhìn xem Thúy Lan , nó sắp trụ được rồi…” Lời còn chưa hết, Điền thẩm tử thương tâm muốn chết khóc lên.

      Dương Thiết Trụ đầy mặt bất đắc dĩ, sắc mặt phiền chán rồi lại chứa giãy dụa, bên cạnh tiếng thở dài càng nhiều.

      “Dương gia Thiết Trụ, ngươi tốt bụng chút , coi như làm việc thiện…”

      “Tóm lại là cái mạng đấy…”
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 118

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Lâm Thanh Uyển nhẫn nại nhắm mắt, hít sâu lại hít sâu, sau đó mới mở mắt ra.

      Nàng thấy khuôn mặt nam nhân bên cạnh chán ghét và khó xử, tựa hồ muốn mở miệng cái gì đó, nàng bóp tay , ngăn cản muốn mở miệng chuyện.

      “Điền thẩm tử, đây là ta kính ngươi là trưởng bối, mới gọi ngươi tiếng thẩm. Nhưng ngươi thấy nhà các ngươi làm cái gì để người ta kính trọng? Cho nên xin lỗi, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, sau đó ta còn muốn câu, nhà các ngươi bao gồm khuê nữ kia nhà ngươi, khiến ta ghê tởm.”

      Lâm Thanh Uyển lời này khó nghe, nhất thời mọi người sân đều im lặng, giờ im lặng lợi hại.

      Vợ Thiết Trụ đây là muốn trở mặt à?

      Đừng nhìn mọi người vừa rồi khuyên hăng say, giống như Đại Cúc , phải bảo nam nhân nhà các ngươi gặp phụ nhân khác?

      Mọi người ở đây đều hiểu cầu của Điền thẩm tử hoang đường, chỉ là nhìn người đáng thương, chung quy là hàng xóm láng giềng mấy chục năm, lại liên lụy đến cái mạng, mọi người mới mở miệng khuyên giải.

      Nhưng lúc này người bị hại vừa , mọi người đều khó nén chột dạ.

      Dương Thiết Trụ thấy vợ chuyện khó nghe, biết Uyển Uyển rất tức giận, Uyển Uyển luôn luôn đối xử ôn hòa, gần như chưa bao giờ khó nghe như vậy, bao gồm khi đó cùng những người Dương gia đó nháo nhẫn tâm như vậy cũng có.

      “Uyển Uyển, nàng đừng tức giận.”

      Dương Thiết Trụ đầy lo lắng, Lâm Thanh Uyển lại bóp tay , cho biết nàng sao.

      thể oán Dương Thiết Trụ làm, thứ nhất là nam nhân, thứ hai kiểu ồn ào của mấy phụ nhân, nam nhân sao lại chen vào ? Điền thẩm tử lại là trưởng bối nữ.

      Nam nhân vốn giỏi dây dưa với người ta, lại ngại với các loại khác nữa, cho nên Lâm Thanh Uyển có ý định để Dương Thiết Trụ hứng.

      Dù sao phụ nhân đều là hiểu chuyện, đều là tóc dài kiến thức ngắn. Tuy rằng cách này tôn trọng nữ tính, nhưng có đôi khi lại có trường hợp như vậy đấy, giống như Điền thẩm tử tới cửa ầm ĩ, sao phải là Điền lão hán tới?!

      Cho nên Lâm Thanh Uyển tại chính là cái kia: Phụ! Nhân! ! Hiểu! Chuyện!

      “Ta thể ghê tởm các ngươi, ngươi ỷ ở nhà ta , lại còn ghé vào cửa khóc, tại chúng ta vừa tới ngươi liền quỳ xuống trước mặt hai tiểu bối.” Lâm Thanh Uyển lạnh lùng : “Ngươi đây là làm gì a? Để cho người khác chỉ vào cột sống chúng ta sao, ngươi xem gia đình này, hàng xóm láng giềng đấy, bỏ qua mạng người, bất kính trưởng bối còn xử cay nghiệt, để cái nhân gia nửa trăm tuổi quỳ xuống trước mặt mình?”

      Toàn trường im lặng dọa người, chỉ nghe được thanh của mình Lâm Thanh Uyển.

      “Ngươi chỉ biết khuê nữ nhà ngươi sắp được, ngươi ngẫm lại cảm thụ của chúng ta? Chúng ta ở đây tiếp tục lật bài , nơi này cũng đứng nhiều láng giềng như vậy, chúng ta để mọi người tới phân xử xem ai đúng ai sai. từ sữa dê , nhà chúng ta mà biết cái sữa dê mà nháo ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta có mất thêm mười lượng bạc cũng tới nhà các ngươi. Đứa trẻ trong nhà có sữa ăn, nam nhân tìm khắp nới tìm được dê sữa. Biết nhà các ngươi có con, mới tới cửa xin — “

      Nàng dừng chút, thở hơi: “… Nhà các ngươi cho chúng ta sữa dê, chúng ta cảm kích ngươi, chân tâm cảm kích ngươi. Nhà các ngươi hàng xóm láng giềng thu tiền bạc, nam nhân ta cảm thấy lấy nhà người ta gì đó ngượng ngùng, cách năm ba bữa xách cho nhà ngươi ít thịt heo tới. Ta tin rằng thịt heo này còn có giá hơn sữa dê nhà các ngươi ?”

      Điền thẩm tử bị Lâm Thanh Uyển liên tiếp , á khẩu trả lời được, mặt già trướng đỏ bừng.

      “Bởi vì chuyện sữa dê này, bên ngoài truyền cái gì cũng có, nam nhân ta có cách nào khác đành phải để thẩm ta lấy, chính mình tị hiềm. Lấy được vài ngày, nhà ngươi dê mẹ sinh sữa, được rồi, trong đó đến cùng vì sao, ta tin rằng nhà các ngươi ràng, nhà chúng ta cũng ràng, mọi người đều ràng. Các ngươi có cũng được, tự chúng ta ra giá cao mua. Bởi vì sữa dê này mà xảy ra bao nhiêu chuyện, ta đều hết cách , bên ngoài cái gì cũng , cả tới Lâm Thanh Uyển ta mệnh lâu hĩ, nam nhân ta chuẩn bị cưới vợ kế…”

      Dương Thiết Trụ nhịn được kéo nàng chút, “ cái gì đó, những điềm xấu kia đừng có .”

      sân có người chen vào câu: “Vợ Thiết Trụ à, ngươi đừng nghĩ như vậy, có người nghị luận ngươi như vậy đâu.”

      Đồng bạn bên cạnh của người đó nhịn được túm ra. Ngu xuẩn, đây phải là đánh khai sao, người ta chính chủ đều biết, ngươi còn như vậy phải là giấu đầu hở đuôi.

      Bên kia Lâm Thanh Uyển phảng phất như nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng : “Cứ tưởng rằng chuyện này đến đây kết thúc rồi, nam nhân ta lúc trước còn muốn ra ngoài tìm những người kia đấy, ta nghĩ lời đồn ngừng ở trí giả, quản nó, chính nó bình thường trở lại. Càng nháo truyền càng hung mà thôi, ta có thai, nôn oẹ lợi hại cũng có công phu quản những lời nhảm kia…”

      Nàng những lời này chỉ vì bị Điền thẩm tử làm ầm ĩ ác quá, mục tiêu khác là vì chặn lại lời đồn đãi, cho dù ngăn được, chí ít phải uốn về chút.

      Về phần Điền gia, người khác thích nghị luận như thế nào nghị luận thế đó , dù sao cả nhà kia đều muốn mặt mũi, người khác có muốn che giấu cũng có tác dụng gì. Đơn giản xé luôn tầng giấy mỏng này , để người khác bình luận, ai đúng ai sai trong lòng mọi người đều có phân biệt.

      “Ngươi vài ngày trước liên tiếp đến nhà chúng ta hai lần, rốt cuộc là vì cái gì, ta tin tưởng trong lòng ngươi tính rồi, trong lòng chúng ta cũng biết… Nhà các ngươi có tâm tư gì, ta ở trong này . Ta nên lời, ta nghĩ ra được Điền gia các ngươi có ý tốt như vậy ? Ta chỉ muốn , ta có đối xử khách khí với ngươi, ngươi đến chúng ta vẫn nhiệt tình tiếp đón ngươi, bởi vì mọi người đều là hàng xóm, bởi vì ngươi là trưởng bối!”

      Toàn trường ồ lên, đối với việc này, người ngoài ràng lắm.

      Đại Cúc ở bên cạnh chen vào câu, “Thanh Uyển ngươi chính là tính tình quá tốt, bà ta có thể tới làm gì, còn phải đến nhìn xem ngươi có phải là sắp ổn như những lời nhảm kia hay , đến lúc đó mãn nguyện Điền Thúy Lan nhà bọn họ. Loại người này ngươi khách khí làm gì, trực tiếp dùng gậy to đánh ra!”

      Điền thẩm tử mặt già đỏ bừng lợi hại, ấp úng muốn giải thích mà biết cái gì.

      “Tâm tư nhà chúng ta rất đơn giản, muốn lời đồn đãi trở lại bình thường, khoảng cách hai nhà kéo xa chút, cũng miễn người ta bàn tán lộn xộn. Giờ sao, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hôm nay ngươi lại tới nữa, tới là khóc lóc bảo nam nhân ta gặp Điền Thúy Lan nhà ngươi, nam nhân ta cự tuyệt người ỷ lại . Hai chúng ta làm tiểu bối tiện mở miệng đuổi ngươi. Là thẩm ta nhìn ngươi vừa mắt, đuổi ngươi ra, sau đó ngươi lại ở cổng làm ầm ĩ… “

      “Ta bây giờ muốn hỏi chút, có người nào hành vị xử như nhà các ngươi sao? Ngươi có suy nghĩ hay nam nhân ta lần này vừa , người ta cái gì? đại nam nhân có vợ có con gặp cái phụ nhân đơn thân bị hưu ở nhà? Các ngươi ngẫm lại ta kẻ làm vợ này trong lòng nghĩ như thế nào, ta còn có thai đấy, Điền thẩm tử ngươi lo tới làm ta tức bị bệnh sao?”

      Cái này liên chuỗi chất vấn, chỉ làm mọi người chung quanh dám , đồng dạng cũng làm cho Điền thẩm tử xấu hổ đến mặt già ước gì chui vào trong đũng quần.

      Nhưng tình đến trình độ này, người cũng mất, mặt mũi sớm có. Điền thẩm tử đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi, nghĩ được cái khác.

      “Vợ Thiết Trụ, ta biết đều là nhà chúng ta tốt, liền coi như các ngươi đáng thương Thúy Lan nhà chúng ta, bảo Thiết Trụ nhìn xem Thúy Lan…” Điền thẩm tử biết là xấu hổ hay là như thế nào, xong lại khóc lên.

      Khóc tới thương tâm muốn chết, thậm chí thê thảm. Bốn phía vốn im lặng, lúc này tiếng khóc này uốn lượn trong đám người im lặng, rất có ý thê lương.

      Lâm Thanh Uyển biết nên cái gì, đến mức này rồi mà cái lão bà mụ này vẫn chưa từ bỏ ý định, còn mặt dạn mày dày tiếp tục cầu xin.

      Làm thế nào bây giờ?

      Nàng nhìn nam nhân mình, trong mắt nam nhân tràn đầy phẫn hận lại hỗn loạn khó xử. thể , Điền gia bà già này biết giả đáng thương, cho dù nhà bọn họ đúng, cũng có thể làm cho người ta nhịn được đồng tình.

      “Vợ Thiết Trụ, liền tính ta lão bà mụ này biết xấu hổ van cầu ngươi, ngươi nhìn ta bó to tuổi tác…”

      Lâm Thanh Uyển lại nhìn thần sắc người chung quanh, ngay cả Dương thị giờ phút này đều đầy mặt khó xử, càng cần những người khác mặt ngậm đồng tình.

      Xem ra cho nam nhân chuyến này là được.

      Nàng nhẫn nại nhắm mắt, hít sâu hơi, chậm rãi mở miệng, so với vừa rồi phẫn nộ, lúc này ngữ khí bình tĩnh lợi hại.

      “Để nam nhân ta nhìn xem Thúy Lan nhà ngươi phải được—”

      “Vợ Thiết Trụ, là cám ơn ngươi.” Điền thẩm tử kích động ngừng khóc, đầy mặt cảm kích.

      Lâm Thanh Uyển trong lòng bật cười, hình dung ra cảm giác trong lòng.

      Đụng tới người như vậy, khiến tâm tình của người ta phức tạp, hận phải, hận cũng phải, ràng hận nghiến răng nghiến lợi, lại nhịn được mà thương xót.

      “Ta chỉ muốn việc, cũng là muốn khuyên chân thành nhà các ngươi câu, các ngươi chiều Điền Thúy Lan như vậy, tốt.”

      Lâm Thanh Uyển quá nhanh, khiến mọi người ngây ngẩn cả người. Đây là cái gì?

      “Điền Thúy Lan hôm nay nháo chết nháo sống muốn gặp nam nhân nhà ta, ngày mai nam nhân ta , có phải hay nàng còn muốn nháo chết nháo sống?”

      Người bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, tiếp tục như vậy, làm sao được? có khả năng mọi người đều dựa vào Điền Thúy Lan, người ta còn phải sống ngày của người ta chứ.

      Điền thẩm tử ánh mắt lóe ra, nhất thời biết trả lời như thế nào.

      cách khác, Điền Thúy Lan muốn gả cho nam nhân ta, tiếp tục nháo tìm chết, có phải mọi người đều phải dựa vào nàng hay ? Ta Lâm Thanh Uyển nhất định phải thoái vị nhường vị trí cho nàng?”

      Điền thẩm tử dám nhìn đôi mắt đối diện kia nữa, lẩm bẩm : “ …”

      Lâm Thanh Uyển cười đắc ý vị sâu xa, “ tốt nhất, ta cũng hy vọng lần sau Điền Thúy Lan nhà các ngươi tiếp tục tìm chết, ngươi còn tới nhà ta nháo, đến lúc đó cũng đừng chúng ta bỏ qua mạng người.”

      Lời này khiến mọi người chung quanh đều trầm mặc.

      … …

      Dương Thiết Trụ đứng ở bên cạnh theo Điền thẩm tử Điền gia, Dương thị yên lòng cùng giám sát. Người xung quanh chậm rãi tán , Lâm Thanh Uyển quay người trở về nhà.

      Mấy người Đại Cúc tiếp tục về phân xưởng làm việc, Lâm Thanh Uyển bị giày vò lợi hại, vào phòng nằm xuống ghế.

      phải nàng là bánh bao mềm, để Điền thẩm tử đạt được. Thứ nhất là bức tới mức đó rồi, hàng xóm láng giềng, cho dù là bọn họ chiếm lý, khả bị trạc cột sống mà chết. Thứ hai là Lâm Thanh Uyển ích kỷ, muốn trong lòng Dương Thiết Trụ có rễ ngọn gì. Nếu như Dương Thiết Trụ lần này , Điền Thúy Lan chết rồi. Nàng tin rằng nam nhân nàng phỏng chừng nhớ đời, dù sao cũng là mạng người, lại là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

      Tuy thanh mai sớm còn là thanh mai kia, trúc mã cũng có vợ rồi, có ý đó với thanh mai. Nhưng là người nha, luôn niệm tình cũ, nếu quả bởi vì mình mà thanh mai chết . Nam nhân nàng luôn trọng tình trọng nghĩa, đoán chừng áy náy đời.

      Lâm Thanh Uyển nàng là người ích kỷ, muốn trong lòng nam nhân nàng chỉ có nàng, những Hoa Nhi Thảo nhi Thứ nhi gì đó, toàn bộ nhổ hết.

      Dù sao ‘châm dự phòng’ đánh, chuyện còn lại chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Liền nhìn biểu nam nhân nàng, đương nhiên Lâm Thanh Uyển cũng dự liệu được lần này khả năng còn có phiền toái.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 119.1

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      đúng như Lâm Thanh Uyển suy nghĩ, có phiền toái.

      Dương Thiết Trụ và Dương thị theo Điền thẩm tử Điền gia, Điền lão hán còn ở trong nhà phát sầu, thấy Dương Thiết Trụ tới lập tức mừng rỡ.

      Già bó to tuổi tác, túm tay hậu sinh lau lão lệ, miệng liên tiếp bảo Dương Thiết Trụ khuyên nhủ Thúy Lan đừng lại ép buộc thân thể của mình. Lúc này lão chỉ lo cứu mệnh tới, nghĩ tới Dương Thiết Trụ làm sao mà đến, còn tưởng rằng là vợ mình tìm đến, hoàn toàn biết lúc này các loại tin đồn truyền như điên bên ngoài.

      Dương Thiết Trụ cũng muốn gọi Điền lão hán tiếng thúc, tràn ngập nghẹn khuất nhìn thấy cảnh này khỏi sinh lòng thương xót, càng cần vốn chính là cái tâm địa mềm Dương thị.

      Mọi người cùng nhau vào trong phòng Điền Thúy Lan, lúc này trong phòng bởi vì thời gian dài ngừng ngao dược, tràn đầy vị thuốc và hơi thở mục nát, có lẽ bởi vì Điền Thúy Lan ốm đau dám mở cửa sổ, đóng chặt, trong phòng tối dọa người. ngọn đèn như mầm đậu phộng chập chờn, phảng phất như sinh mệnh nữ tử đáng thương kháng kia đung đưa trong mưa gió.

      Vừa thấy thần sắc bộ dạng người kia kháng, Dương Thiết Trụ và Dương thị liền hoảng sợ.

      phải nghe Điền Thúy Lan có chuyện gì, bọn họ còn cho rằng người nọ kháng có hơi thở.

      Điền thẩm tử bổ nhào vào bên giường: “Thúy Lan, Thúy Lan, con mau tỉnh lại, ta đem Thiết Trụ tới.”

      Kêu vài tiếng mà thấy người giường có động tĩnh.

      Điền thẩm tử buồn thương khóc lên, vừa khóc vừa : “Thiết Trụ à, ngươi nên oán thẩm, ngươi xem Thúy Lan đều như vậy rồi, làm mẹ ta đây có thể làm sao, khuê nữ đáng thương của ta…”

      Tiếng khóc thê ai, cảnh này phối hợp với tiếng khóc, cháu hai người Dương Thiết Trụ và Dương thị nhịn được xót xa thôi, vừa rồi phẫn nộ nghẹn khuất biến mất vô tung, chỉ còn lại lòng tràn đầy khó chịu.

      Đúng vậy, oán như thế nào, có lẽ Điền thẩm tử này đứng ở lập trường người khác mà suy xét, nhưng có câu sai, đó chính là tấm lòng cha mẹ thiên hạ.

      Điền lão hán ở bên cạnh vừa thở dài vừa lau lão lệ.

      kháng ‘Ưm’ tiếng, Điền Thúy Lan chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt đầu tiên là cương trực, hơi hơi chuyển động chút, khi nhìn thấy Dương Thiết Trụ đứng ở trước giường lò lập tức phát sáng.

      “Thiết Trụ ca…” Thanh của ả rất , như muỗi kêu.

      “Thúy Lan Thúy Lan, con tỉnh rồi, con hù chết mẹ … Ô ô…”

      Dương Thiết Trụ trong lòng phi thường khó chịu, nhưng lại biết cái gì, chỉ có thể làm ba ba : “Điền gia muội tử, ngươi cùng ai qua được, cũng thể cùng thân mình qua được.”

      “Đúng vậy, Điền gia Thúy Lan, ngươi như vậy, phải làm cho cha mẹ lớn tuổi của ngươi theo lo lắng sao?” Dương thị cũng khó mà ra lời khiển trách, nhìn nữ tử trước mắt thân mình khô gầy, bà chỉ có thở dài.

      Điền Thúy Lan trong mắt khô héo tràn ngập hơi nước, chậm rãi hóa thành chuỗi nước mắt chảy dài. Cái gì cũng , chỉ yên lặng khóc.

      Người khác biết nên khuyên ả như thế nào, Điền thẩm tử sờ lệ : “Thúy Lan à, mẹ bưng bát cháo tới cho con, con uống trước, con ăn uống như vậy đến sức cũng có.”

      Điền lão hán hoang mang rối loạn ra ốc, lát sau bưng chén cháo loãng tiến vào.

      Điền thẩm tử đỡ Điền Thúy Lan dậy, cầm chén ghé vào bên miệng ả.

      Điền Thúy Lan ngậm miệng, chỉ là ánh mắt cố chấp nhìn Dương Thiết Trụ, “Thiết Trụ ca, ngươi, ngươi ngày mai còn tới nhìn ta sao?”

      Dương Thiết Trụ gì, tiểu nữ oa buộc tóc bím trong trí nhớ mơ hồ kia còn liên quan tới người khô gầy trước mắt này, lời cự tuyệt nên lời.

      Điền thẩm tử ánh mắt cầu xin, Điền lão hán thở dài nặng nề, còn có Điền Thúy Lan giường ánh mắt cầu xin.

      Dương Thiết Trụ gian nan gật đầu, “Ngươi ăn cơm uống thuốc , ta ngày mai đến.”

      “Thúy Lan, Thúy Lan, con mau ăn chút, Thiết Trụ bảo ngày mai còn nhìn ngươi…”

      Điền Thúy Lan thế này mới dưới nâng đỡ của Điền thẩm tử, uống bát cháo loãng kia.

      Uống cháo xong, Điền lão hán lại bưng dược đến, Điền Thúy Lan cũng rất phối hợp uống dược.

      Dương thị ở nổi nữa, “Thiết Trụ thôi, trong nhà còn có rất nhiều chuyện đấy.”

      Dương Thiết Trụ cuống quít giơ chân lên, “Điền thúc Điền thẩm tử, các ngươi ở nhà, ta còn có việc bận.”

      Thẳng đến khi ra khỏi cổng Điền gia, hai cháu mới thở phào nhõm.

      đường về nhà, hai người đều trầm mặc lợi hại.

      Biết Lâm Thanh Uyển ở nhà chờ, Dương thị cũng theo tới nhà Dương Thiết Trụ.

      Sau khi trở về, Dương thị mở miệng trước lại tình cho Lâm Thanh Uyển nghe. Điền Thúy Lan sắp được, gầy đến xương bọc da, sắc mặt thảm đạm, cảm giác như chỉ còn hơi. Còn có số xấu hổ Dương thị cho Lâm Thanh Uyển biết, sợ trong lòng Thanh Uyển vui.

      Kỳ cần Dương thị , Lâm Thanh Uyển có thể tưởng tượng ra được. Bằng Điền thẩm tử đến nhà nàng làm ầm ĩ phen, còn có hiệu quả nào, đó phải là uổng phí thời gian.

      Dương thị ở phía trước trải đệm hoàn tất, mặt sau Dương Thiết Trụ lắp bắp với Lâm Thanh Uyển, đáp ứng ngày mai lại xem Điền Thúy Lan lần.

      Dương thị cũng cảm thấy phi thường ngượng ngùng, vốn tị hiềm thêm giám sát, ai biết bà cũng chống cự được mà mềm lòng. Cũng vỗ ngực cam đoan với Lâm Thanh Uyển, ngày mai Dương Thiết Trụ bà cũng .

      Lâm Thanh Uyển tươi cười đầy mặt, cái gì, phi thường thiện giải nhân ý thôi, nàng nghĩ nhiều, dù sao cũng là cái mạng, lại là hàng xóm láng giềng.

      Nàng ngoại trừ có thể câu này ra còn được cái gì.

      Giải thích xong, Dương thị phân xưởng làm việc. Dương Thiết Trụ chột dạ ở bên cạnh hiến ân cần, chỗ phân xưởng, Mã thúc lại đây có chút việc tìm , liền phân xưởng.

      Lưu lại mình Lâm Thanh Uyển ở chỗ đó, sắc mặt đen tối khó hiểu.

      Nàng có ý tứ quái hai người Dương thị, nàng biết hai cháu này đều là người phúc hậu, trong cái bầu khí như vậy, trưởng bối mở miệng cầu, hơn nữa Điền Thúy Lan ‘Đáng thương’, nhất định nhịn được mềm lòng.

      Nhìn biểu tình Dương Thiết Trụ và Dương thị, nàng có thể tưởng tượng được tình hình lúc ấy như thế nào.

      Nàng có lời gì để , lại có chút bật cười. Cái Điền Thúy Lan kia, Điền Thúy Lan gặp hai lần, vậy mà có thể quấy cuộc sống của nàng loạn thất bát tao.

      Nàng nên ả thủ đoạn cao siêu, hay là ả ‘ đáng thương’? Nàng biết nên hình dung như thế nào.



      Ngày hôm sau Dương Thiết Trụ lại , Dương thị vẫn cùng.

      Tình huống Điền Thúy Lan tốt hơn nhiều so với hôm qua, có thể là do ăn được, sắc mặt tốt lên ít.

      Dương Thiết Trụ qua biết cái gì, đứng trong chốc lát, chuẩn bị Điền Thúy Lan mở miệng bảo Thiết Trụ ca ngày mai lại đến nhìn ả.

      Dương thị nhìn khuê nữ trước mắt này làm cho người ta biết cái gì cho phải, biết nên ả cái gì. Lời khiển trách nên lời, chung quy tình huống người ta bây giờ rất xong. Hình dạng khô gầy, đầy mặt bệnh sắc, gầy đến phen xương cốt, cổ tay mỏng đến mức chạm là gãy…

      Nhưng mà , đây rốt cuộc xem như chuyện quái gì!

      Dương Thiết Trụ muốn mở miệng cự tuyệt, thấy Điền Thúy Lan mặt khô gầy, còn có trong mắt nước mắt cầu xin, cự tuyệt nên lời, chỉ có thể thở dài đây là lần cuối cùng.

      Ra khỏi cổng Điền gia, hai cháu nhìn nhau.

      Dương thị thở dài hơi, “Cháu xem cháu chuyện này với Thanh Uyển thế nào .”

      Sau khi trở về lại là phen chột dạ giải thích, Lâm Thanh Uyển ha hả hai tiếng, cái gì, ngươi nguyện ý .

      Ngày thứ ba Dương Thiết Trụ lại , sau đó lại là từ chối được đáp ứng lại xem Điền Thúy Lan.

      Lúc này đây, Dương thị dám lộ mặt trước mặt Lâm Thanh Uyển, lấy cớ có việc rời , lưu lại mình Dương Thiết Trụ giải thích cho Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển tiếp tục a a a, nhưng ánh mắt lại là đen tối khó hiểu.

      Dương Thiết Trụ lúc này chỉ lo chột dạ, nào có nhìn thấy ánh mắt vợ đúng. Lắp bắp giải thích với vợ phen, bên phân xưởng gọi đưa hàng, cố trấn an Lâm Thanh Uyển được, liền đưa hàng.

      Lâm Thanh Uyển ở lại trong phòng thỉnh thoảng làm việc may vá, dỗ Nặc Nặc, hoặc là dạo quanh sân, trò chuyện vài câu cùng Mã thẩm nhi, thần sắc rất bình thường.

      Liên tục lại vài ngày, Dương Thiết Trụ trở về giải thích luôn từ chối được.

      Quả thực là từ chối được, bởi vì cũng cự tuyệt rồi.

      Cự tuyệt cái là Điền Thúy Lan khóc, đập bát. Sau đó chính là người nhà Điền gia thay nhau ra trận cầu , có thể như thế nào? nể hàng xóm láng giềng mấy chục năm, còn phải nể Điền Đại Xương bạn bè thuở .
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119 (tiếp theo)

      Hai vợ chồng Điền Đại Xương ở nhà mẹ đẻ Cao thị mấy ngày rồi vội vàng trở lại, vẫn là bởi vì lời đồn đãi bên ngoài. tại người Điền gia cũng biết Điền thẩm tử làm cái gì để mời Dương Thiết Trụ tới, nhưng nhìn thấy mẹ bó to tuổi có thể cái gì. Điền Đại Xương trước mặt Dương Thiết Trụ ngoại trừ thở dài, cũng chỉ có thể liếm mặt cầu xin.

      Lâm Thanh Uyển sắc mặt vẫn như thường, phát giận, mặt vẫn cười a a.

      Dương Thiết Trụ khỏi cảm thán vợ mình thiện giải nhân ý. Trong lòng càng áy náy thôi, cũng càng thêm ân cần.

      Dương thị thầm cảnh cáo Dương Thiết Trụ, tiếp tục như vậy phải tốt lành gì, cháu thể vì đáng thương người Điền gia mà ngày ngày như thế.

      Dương Thiết Trụ hiểu được đạo lý trong đó, mỗi lần lần cuối cùng, nhưng mỗi lần đều chống cự nổi bầu khí đó, bộ dáng Điền Thúy Lan thê thảm và cả nhà Điền gia mặt đau khổ. tại càng ngày càng khó chịu, ngay cả Lâm Thanh Uyển cũng nhìn ra được bị phiền sắp nổi nóng, chỉ là nàng cái gì, chờ chính nghĩ thông suốt.

      Mã thẩm nhi lại nhìn được, cằn nhằn vài câu với Lâm Thanh Uyển. tiếp tục như vậy phải chuyện tốt, Dương Thiết Trụ và Dương thị bởi vì tâm lý có chút chột dạ, nhìn ra Lâm Thanh Uyển đúng, nhưng Mã thẩm nhi nhìn ra.

      Lâm Thanh Uyển chỉ cười gì.

      Nàng cho rằng nàng có thể thực bình tĩnh, nàng biểu ra ngoài thực bình tĩnh, trong lòng cũng thực bình tĩnh, chưa từng nghĩ nhiều. Nhưng Lâm Thanh Uyển lại ngờ rằng thân thể của nàng thành thực hơn tâm của nàng.

      Buổi chiều nằm ở trong phòng chuẩn bị ngủ lát, Lâm Thanh Uyển cảm thấy đúng, đột nhiên cảm giác phía dưới có nước ấm chảy ra.

      Lúc này nàng có bầu năm tháng, có khả năng là nguyệt , vậy làm sao có nước ấm chảy ra?

      Sờ, tay vệt đỏ, thấy máu?

      Lâm Thanh Uyển dám nhổm dậy, ở trong phòng gọi Mã thẩm nhi, Mã thẩm nhi chạy vào nhìn, thấy Lâm Thanh Uyển vươn ra bàn tay đỏ chót.

      “Máu ở đâu thế này?” Mã thẩm nhi thất kinh, trong lòng có dự cảm tốt.

      Lâm Thanh Uyển bình tĩnh giật khóe miệng, “Hình như phía dưới của ta bị chảy máu.”

      Mã thẩm nhi lập tức dặn nàng được lộn xộn, vừa ra ngoài gọi người.

      Mấy nam nhân đều ra ngoài đưa hàng vẫn chưa về. Phân xưởng chỗ đó chỉ có mấy phụ nhân, vừa nghe Mã thẩm nhi lại đây Lâm Thanh Uyển chảy máu, mọi người bỏ việc vội vàng chạy tới.

      Dương thị lại đây tìm tòi dưới thân Lâm Thanh Uyển, sợ tới mức thất kinh. mặt phân phó mấy nàng dâu, nhanh chóng mời đại phu trong thôn đến, lại cảm thấy yên lòng, tự mình chạy tới nhà lý chính mượn xe con la, trở bà trấn mời đại phu về.

      Nhà Lâm Thanh Uyển ít xe la, nhưng đều bị các nam nhân mang ra ngoài đưa hàng rồi.

      Diêu thị ngồi ở bên đôi mắt đỏ ngầu, Lâm Thanh Uyển ngược lại thực bình tĩnh, bởi vì dường như nàng chỉ chảy ít máu đó thôi, sau đó thấy phía dưới có máu chảy ra nữa, cảm giác được bụng đau.

      Nàng nghĩ có lẽ trong thời gian này tâm tình tốt, vì mình vì đứa , nàng tận lực giải phóng tâm tư, nghĩ ngợi lung tung, nhìn linh tinh, cưỡng ép mình được nghĩ ngợi.

      Trong mơ màng tựa hồ có đại phu tới.

      Đây là lão đại phu hai lần xem hỉ mạch cho Lâm Thanh Uyển, tinh thông phụ khoa. Chỉ có chút dấu hiệu sinh non nhưng nghiêm trọng. Lại nghe gia đình này trấn tìm đại phu, trấn an người trong phòng, tạm thời có việc gì, chỉ cần tâm tình dựng phụ bình thản có trở ngại.

      Lâm Thanh Uyển nghe như thế, tâm tình càng buông lỏng.

      Qua thời gian bữa cơm, Dương thị mang theo đại phu ở trấn trở lại.

      Dương thị ổn trọng, vừa tới tình huống, cầu mời đại phu biết phụ khoa, câu nệ tốn bao nhiêu bạc, chỉ cần có thể bảo toàn cho người lớn và cái thai là được.

      Đại phu cho rằng tình huống thực nghiêm trọng, lại đây chẩn mạch xong trong lòng mới buông.

      khác lão đại phu trong thôn là mấy, có chút dấu hiệu sinh non nhưng nghiêm trọng, hơn nữa dựng phụ tâm tình tốt có trở ngại gì.

      Lại mở hai phó dược, bảo người ngao uống, chỉ cần chảy máu nữa là sao. Lại đề cập Lâm Thanh Uyển quá mức gầy yếu, Dương thị giải thích vì nôn oẹ, gần như ăn được cái gì, ăn là phun.

      Đối với phương diện nôn nghén này, đại phu cũng có biện pháp. Nôn nghén này, chỉ có thể đợi chính nàng phun ra mới được. Tuy có dược có thể giảm bớt nhưng dựng phụ dùng dược thương thân.

      Đạo lý này Dương thị cũng hiểu, lúc trước Lâm Thanh Uyển mới nôn oẹ tìm đại phu xem, người ta cũng như vậy.

      Đại phu chuẩn bị rời , Dương thị lôi kéo cho . đợi tình huống Lâm Thanh Uyển ổn định ít lại , cũng bảo cần lo lắng đến vấn đề phí khám bệnh tại nhà.

      Đại phu này là người có ánh mắt, thấy gia đình này tuy rằng ở nông thôn, nhưng trong nhà hoàn cảnh tựa hồ sai, cũng đẩy nữa. Vừa vặn trong nhà Lâm Thanh Uyển nhiều phòng sợ có chỗ ở.

      Lâm Thanh Uyển uống thuốc xong tiếp tục nằm xuống ngủ.

      Dương thị muốn lại thôi, vừa là lúc này dựng phụ được suy nghĩ nhiều, đành vỗ về tay nàng bảo nàng ngủ.

      Giằng co nửa ngày như vậy, sắc trời cũng dần tối.

      Mấy nàng dâu đều ai nấy tự về nhà, Diêu thị và Dương thị vẫn , Dương Thiết Căn ra ngoài đưa hàng trở lại, vừa nghe nhị tẩu thiếu chút nữa sinh non cũng , ngồi trong phòng đợi Dương Thiết Trụ trở về. Hạ Đại Thành thoáng chốc sau theo trở lại, biết tình xong cái gì, lại thấy mẹ ở trong này canh chừng, liền cùng Chu thị về nhà, trong nhà còn có hai đứa đâu.

      Mã thẩm nhi thấy thời gian còn sớm liền phòng bếp nấu cơm.

      Đến khi trời tối hẳn, rốt cuộc Dương Thiết Trụ trở lại. gõ cửa hông phân xưởng có động tĩnh, liền đuổi xe con la tới cửa trước.

      Mã thúc qua mở cửa, dắt xe la cột.

      Dương Thiết Trụ cất bước vào cửa phòng chính, thấy Lâm Thanh Uyển, lại thấy vợ chồng lão tam và Dương thị ngồi trong nhà chính.

      “Đều ở đây à, Uyển Uyển đâu?”

      Dương thị biểu tình phức tạp kéo Dương Thiết Trụ ra ngoài, với chuyện Lâm Thanh Uyển chảy máu.

      Dương Thiết Trụ khẩn trương muốn xông vào xem vợ thế nào.

      Dương thị kéo , ảo não đánh hai lần: “Cháu đừng chỉ biết đáng thương người Điền gia kia, ta bảo cháu mấy lần đừng có nữa. Nha đầu Thanh Uyển kia mặt nhìn ra, trong ngực nhất định thoải mái. phải đây sao, thấy máu rồi đấy!”

      xong lại lau nước mắt: “Cũng tại ta, nhẫn tâm khuyên cháu, cháu xem nếu Thanh Uyển có chuyện gì, đến lúc đó đại phải đập đầu vào tường.”

      Dương Thiết Trụ hốt hoảng trấn an Dương thị, “Đại , cái này thể trách người được, đều oán cháu nên mềm lòng. Cháu về sau , cháu nhìn nàng cái.”

      Dương Thiết Trụ Đông ốc, trong phòng im lặng dọa người. kháng trong chăn, Lâm Thanh Uyển thân hình có vẻ thực đơn bạc nằm ở đó, cả người bởi vì dinh dưỡng theo kịp mà gầy vô cùng, người nằm đó mà chỉ lộ cái bụng thôi.

      Trong lòng hốt hoảng cảm giác mình dám tiến lên, đều tại khốn kiếp, mềm lòng, đáng thương người khác, lại quay đầu nhìn xem vợ mình đáng thương thế nào.

      Giương cái bụng to, bình thường còn có nhiều chuyện linh tinh phiền nàng. Trong nhà còn đứa bé bú sữa phải chăm sóc, mấy ngày nay bởi vì bận rộn chuyện làm ăn, bởi vì chuyện Điền gia, rồi sơ sẩy với nàng.

      Dương Thiết Trụ quỳ trước giường lò, thận trọng sờ tay vợ. Đôi tay này gầy vô cùng, mềm mại như trước đây, giờ là xương bọc da.

      người hán tử cao lớn bởi vì trong lòng áy náy và đau lòng, cứ như vậy quỳ trước giường lò tiếng động khóc lên.

      Lâm Thanh Uyển uống thuốc xong mơ mơ màng màng ngủ. Lúc này cảm giác bên người có người, vừa mở mắt nhìn thấy nam nhân chôn trong bàn tay nàng khóc.

      Trong lòng có chút thở dài, lại có chút phải là cười.

      lòng mà , nàng ghen, trong lòng có chút thoải mái, nhưng quá nghiêm trọng. Nhưng ngờ tới thân thể nàng thành thực hơn lòng nàng, phản ứng rất nhanh.

      Nghĩ lại, ai bảo ngươi mềm lòng xem Điền Thúy Lan, ai, tự ngược !

      Nhưng nàng lên tiếng, cảm giác Dương Thiết Trụ khóc sai biệt lắm mới mở miệng .

      “Chàng đây là làm sao?” Người giả ngu, ghê tởm nhất có phải hay .

      Dương Thiết Trụ hốt hoảng ngẩng đầu, ngay cả nước mắt mặt cũng quên lau.

      “Nàng dâu, đều tại ta tốt, ta hại nàng tức giận, hại nàng thấy máu.”

      Lâm Thanh Uyển biết nên cái gì, nàng có thể nàng tức giận sao.

      Được rồi, kỳ nàng là người được tự nhiên. Bình thường nhìn như keo kiệt rất nhiều, nhưng tức giận được lâu. Đợi đến khi hết tức giận, ngược lại thực bình tĩnh, bình tĩnh đến chính mình cũng cảm giác được mình tức giận.

      Nàng trấn an sờ sờ đầu nam nhân, “Chàng đừng nghĩ nhiều, liên quan tới chàng, có lẽ khoảng thời gian này ta dinh dưỡng tốt mới thấy máu thôi.”

      Dương Thiết Trụ làm sao có thể tin lời vợ , chỉ biết nàng kỳ an ủi . Nhưng cảm thấy bây giờ gì cũng chậm, thương tổn Uyển Uyển, may mà đứa sao, bằng cả đời đều tha thứ chính mình.

      Hơn nữa vừa rồi suy nghĩ lại tất cả hậu quả những chuyện đó, đối với Điền Thúy Lan kia, có loại cảm giác rét mà run.

      Ả rất đáng thương, nhưng ả làm ra cái chuyện này đáng thương chút nào.

      Dương Thiết Trụ hồi tưởng lại những chuyện qua, nghĩ tới chuyện sữa dê, còn có gương mặt những người Điền gia sức cùng lực kiệt, Điền thẩm tử tiếng khóc đau thương vẻ mặt tiều tụy, thậm chí có loại cảm giác đây đều là Điền Thúy Lan cố ý ép buộc ra tới. Vì ý tưởng bẩn thỉu của ả, ả giày vò những người Điền gia, Điền thẩm tử bó to tuổi tác vì ả mà cần mặt mũi, Điền gia hai cụ phảng phất như già 10 tuổi…

      Những thứ này ả nhìn thấy sao? Hay là ả nhìn thấy được chỉ là bỏ mặc để ý? Ả đặt những người thân, người thương ả ở chỗ nào?

      Nhưng lại thể thừa nhận, Điền Thúy Lan có loại ma lực kia, người nhìn thấy ả tự chủ được sinh ra đồng tình. Mà sở dĩ bị lần lượt dắt mũi là bởi vì những đồng tình trong lòng kia, và những thanh cầu xin của người Điền gia… bầu khí bi thương, làm cho người ta cự tuyệt nổi.

      Nhưng có cách nào cự tuyệt lại có kết quả là vợ suýt sinh non, thậm chí sinh ra ý tưởng, Điền Thúy Lan sở dĩ làm ầm ĩ nhiều như vậy, có phải là hi vọng nhìn thấy cảnh này hay ?

      thể trách nghĩ như vậy, mà là liên hệ các ý nghĩ lại với nhau, có biện pháp nghĩ như vậy.

      Nhưng mà Điền Thúy Lan về sau như thế nào đều liên quan tới , có sức và muốn nghĩ tới người kia, từ nay về sau chỉ biết đặt ở nhà mình, đặt người vợ và con trai thôi.

      “Uyển Uyển ta cam đoan với nàng, ta về sau mặc kệ chuyện Điền gia.”

      Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn nam nhân, thấy bộ dạng đóng đinh vào cột.

      “Nhìn biểu sau này của chàng…”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :