1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Dương Thiết Trụ trấn tìm, dự tính mua con dê mẹ có sữa về. Nhưng tìm hỏi cả vòng mà được.

      Trong lòng cũng biết thường dê mà có sữa là vừa sinh dê con. Nhà nào ăn no rửng mỡ mới mang bán con dê mẹ vừa mới sinh con . có biện pháp, Dương Thiết Trụ đành phải về hỏi thăm trong thôn nhà ai có dê mẹ có sữa , hoặc là trong thôn phụ cận nhà ai có cũng được.

      tình phi thường đúng dịp, có người nhà Điền thẩm tử trong thôn có dê mẹ nuôi con, con dê cái nhà họ nuôi mới sinh con được mấy ngày.

      Dương Thiết Trụ trong lòng rất gấp bất chấp chuyện xấu hổ trước kia, tới nhà Điền thẩm tử xin sữa dê.

      Đến Điền gia, nam nhân Điền thẩm tử Điền lão hán ở nhà, vừa nghe Dương Thiết Trụ vợ có sữa muốn xin sữa dê cho con trai uống, hai lời quay người cầm bát lấy cho Dương Thiết Trụ ít về xem nó có uống hay .

      Dương Thiết Trụ cảm tạ định đưa tiền cho Điền lão hán. Điền lão hán tiếp, chút sữa dê mà thôi, dù sao con dê này của nhà lần này chỉ đẻ có con, sữa dê có nhiều.

      Dương Thiết Trụ bưng sữa dê về nhà chuẩn bị đút cho Nặc Nặc, Dương thị ôm Nặc Nặc về thấy vậy bảo đun sôi rồi mới đút cho nó.

      Mã thẩm nhi cầm sữa dê nấu sôi, Tiểu Nặc Nặc lúc này ngừng khóc, nằm trong ngực Dương thị rất ngoan ngoãn, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm mẹ mình. Bộ dáng tội nghiệp, đôi mắt còn hơi hồng.

      Lâm Thanh Uyển lúc này còn khó chịu nữa, mặc quần áo vào xuống giường lò, rửa mặt chải đầu và quấn tóc lên.

      Nhìn bộ dáng con trai đáng thương đau lòng ghê gớm. Nhận Tiểu Nặc Nặc từ Dương thị về ôm hôn.

      Dương thị giao đứa bé cho Lâm Thanh Uyển, thấy sữa dê được mang trở lại liền vội vàng vào phân xưởng làm tiếp.

      “Ngoan, Nặc Nặc, cha lấy sữa dê cho con, con đợi chút. Đều tại cha tốt, hại mẹ có sữa cho con ngoan của ta uống.” Lâm Thanh Uyển vừa vừa nhịn được trừng mắt nhìn Dương Thiết Trụ.

      Nàng nghe Dương thị phụ nhân cho bú sữa mà mang thai mất sữa. Mệt nàng còn tưởng rằng là thân thể mình cố gắng, mang thai ăn được cái gì, dinh dưỡng đầy đủ mới khiến con trai có sữa uống. Náo loạn nửa ngày đều là lỗi của man hán tử này.

      Dương Thiết Trụ cười hì hì ngây ngô gãi đầu. làm sao mà biết cái này, huống chi chuyện mang thai đâu có khống chế được.

      Mã thẩm nhi bưng tới sữa dê nấu sôi, Tiểu Nặc Nặc ngửi được mùi sữa trong khí liền chui cái mũi ra, bộ dáng rất nóng lòng.

      Sữa dê nấu sôi rất nóng, vì để cho con trai mau chóng được ăn. Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Trụ lấy chậu nước lạnh tới, bỏ bát sữa dê cho vào chậu nước lạnh.

      Đợi đến khi sữa dê còn nóng , Lâm Thanh Uyển mới cầm cái thìa đút cho nó.

      Kết quả thực khả quan, Nặc Nặc vậy mà bài xích sữa dê. Còn phảng phất thực thích sữa dê, uống rất hăng say. Lâm Thanh Uyển ngửi được cái mùi này, đút cho con được mấy miếng là nhịn được nữa phải đưa Nặc Nặc cho Dương Thiết Trụ đút, bản thân sang bên cạnh lại làm trận phun.

      Buổi sáng ăn được mấy miếng lại trả lại rồi, còn lại phun toàn nước thôi.

      Lâm Thanh Uyển đợi đến khi hết mùi ghê tởm trong cổ họng mới đứng thẳng lưng. Cầm khăn lau miệng, lại lấy cốc nước súc miệng.

      Những ngày nôn ọe thế này bão giờ mới kết thúc đây!

      Mã thẩm nhi thấy Lâm Thanh Uyển lại phun ra vội vàng phòng bếp làm đồ ăn cho nàng. Mã thẩm nhi bây giờ thành ‘bảo tiêu cơ động’ của Lâm Thanh Uyển, gần như lúc nào cũng đợi lệnh, tùy thời lại làm đồ ăn cho Lâm Thanh Uyển.

      Đây là chuyện có cách nào khác, Lâm Thanh Uyển gần đây gầy rất nhiều, lại có thai, dinh dưỡng đầy đủ nghiêm trọng. Mọi người có cách nào đành phải nàng phun trước sau đó lại làm đồ ăn cho nàng.

      Dương Thiết Trụ lấy bát sữa dê đút cho con trai, Tiểu Nặc Nặc ăn no sau, tâm tình tựa hồ cũng khá hơn. Thấy mẹ nhìn nó, nó còn biết cười với Lâm Thanh Uyển.

      Lập tức làm tâm Lâm Thanh Uyển mềm nhũn ra.

      Nhìn con trai trước mắt, nghĩ về sau lại đứa động lòng người, nàng nhất thời cảm thấy người tràn đầy lực lượng.

      phải là phun sao? Phun nhiều thành quen, kiếp trước là ai lời này.

      ******

      Dương Thiết Trụ thấy Nặc Nặc thích uống sữa dê, lại tới nhà Điền lão Hán thương lượng mỗi ngày tới nhà mua sữa dê.

      Lúc tới đây dường như người Điền gia trở lại hết. Con trai cả Điền Tráng, con trai thứ Điền Đại Xương của Điền lão hán, vợ lão Điền thẩm tử và Điền Thúy Lan cũng có ở nhà.

      Điền Đại Xương khi còn bé chơi với Dương Thiết Trụ tệ, tuy sau khi lớn lên có thút xa lạ, nhưng dù sao cũng là cùng thôn, quan hệ khi còn bé vẫn còn đấy, vừa thấy Dương Thiết Trụ vào cổng, Điền Đại Xương liền tiến lên nghênh đón.

      “Thiết Trụ, tiểu tử ngươi hôm nay sao lại tới nhà ta?” Điền Đại Xương mở miệng , tay thân cận đập bả vai đối phương phát. còn biết chuyện buổi sáng Dương Thiết Trụ tới nhà xin sữa dê.

      Dương Thiết Trụ nhìn thấy bạn chơi khi còn bé Điền Đại Xương, mặt cũng tràn đầy tươi cười, với chuyện con có sữa uống.

      Điền Đại Xương nghe việc này xong hỏi kỹ, lại nghe Dương Thiết Trụ mỗi ngày đến mua ít sữa dê về, nếu như con dê mẹ của Điền gia có thể bán bán cho cũng tốt.

      Dương Thiết Trụ mỗi lần tới Điền gia cảm thấy có chút xấu hổ, buổi sáng lúc ấy còn hơi tốt chút ít, lúc này Điền Thúy Lan ở trong phòng ánh mắt luôn phiêu người , làm như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      vốn tính là mỗi ngày lại đây ít sữa dê, nhưng sau khi đến mới nhớ tới Điền gia bây giờ còn có cái Điền Thúy Lan, Uyển Uyển lần đó ghen còn quên đâu, có tâm tư mua con dê mẹ về. Dù sao nhà bây giờ thiếu chút tiền ấy, mua dê về, đến lúc lấy sữa cho con uống cũng tiện hơn.

      “Mua dê ư?” Điền Đại Xương mặt lộ vẻ do dự, tuy đáng giá bao nhiêu tiền, mấu chốt là con dê này vừa sinh con dê con, bán dê mẹ dê con làm thế nào?

      Chung quy phải người ngoài, Điền Đại Xương do dự của lần.

      Dương Thiết Trụ nghe xong cười hay là bán cả con dê con cho , trả bạc cả hai con.

      Điền Đại Xương biết Dương Thiết Trụ buôn bán lời được nhiều tiền, bây giờ ở trong thôn ai chẳng biết, thảo nào mua hai con dê về mà mắt chớp cái nào.

      Nhưng vấn đề phải ở con dê con, mà là con dê này là ngày thường tiểu muội Điền Thúy Lan của chăm sóc.

      Điền Thúy Lan sau khi bỏ nhà chồng trở về đây, Điền gia hai cụ đau lòng khuê nữ chịu tội lớn, bình thường cho ả làm cái gì cả, lại thấy nữ nhi suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt nên mang con dê cái này giao cho Điền Thúy Lan trông nom, miễn cho ả suốt ngày tưởng nhớ chuyện xưa mà đau lòng.

      Điền Thúy Lan tiếp nhận việc nuôi con dê mẹ này còn có chút việc làm, dẫn dắt rời chú ý của ả, tinh thần dần dần khá hơn, sau dần dần ra ngoài dạo lòng vòng quanh thôn, người cả nhà đều nhìn ở trong mắt vui vẻ ở trong lòng.

      tình liên quan đến tiểu muội, Điền Đại Xương biết với Dương Thiết Trụ như thế nào.

      Dương Thiết Trụ thấy đối phương mặt lộ vẻ do dự, nghĩ rằng có phải sợ trả tiền ít quá hay là nguyên nhân khác. suy nghĩ ở trong lòng, lấy 5 lượng bạc mua hai con dê của Điền gia.

      Ở đây dê đáng giá bằng heo, giá thịt dê tuy rằng đắt hơn thịt heo chút, nhưng con dê nặng bằng con heo, cho nên tổng thể mà đắt bằng heo.

      Điền gia sở dĩ nuôi dê là vì gia cảnh trong nhà khó khăn nên mới nuôi, muốn tăng thêm thu nhập trong nhà. Dê cho ăn cỏ khô cũng được, phải cẩn thận chăm sóc như nuôi heo, cho ăn tốt là sụt cân. con dê trăm cân ở thị trường bán vượt qua 2 lượng bạc, dê đáng bao nhiêu tiền.

      Dương Thiết Trụ có thể trả 5 lượng bạc là nghĩ dù sao cũng là Điền gia người ta nuôi dưỡng tốt, đột nhiên mua nên có ý bồi thường chút.

      Trong lúc nhất thời tâm tư dị biệt, vợ Điền Đại Xương là Cao thị mặt lộ vẻ vui sướng định lên tiếng đáp ứng bán.

      Điền Thúy Lan đột nhiên vọt ra: “Thiết Trụ ca, dê nhà ta bán.”

      Thế tới rất gấp, lời cũng rất gấp, làm Dương Thiết Trụ nhìn ả có chút kinh ngạc.

      Trời biết, ả có thể kêu lên câu Thiết Trụ ca này khó khăn thế nào. Kỳ lúc buổi sáng Điền Thúy Lan cũng ở nhà, chỉ là đột nhiên xuất trong nhà ả, làm cho ả nhất thời biết đối mặt như thế nào mà thôi, ả vẫn trốn ở trong phòng dám ra nhưng nghe được phía ngoài chuyện.

      Bây giờ nghe Thiết Trụ ca muốn mua dê nhà nàng, người trong nhà tựa hồ muốn bán, ả làm sao có thể bán dê cho Thiết Trụ ca chứ?

      Điền Thúy Lan cũng ý thức được mình thỏa đáng, cúi đầu đỏ mặt, mở miệng giải thích: “Con dê này ta chăm nó rất lâu rồi nên có cảm tình.” Lại nghĩ tới chuyện con trai Thiết Trụ ca có sữa uống, ả lại bổ sung: “Nếu con ngươi có sữa ăn mỗi ngày lại đây lấy sữa, dù sao, dù sao sữa dê này có nhiều.”

      Điền Thúy Lan xong vẫn cúi đầu đứng tại chỗ .

      Dương Thiết Trụ muốn ép buộc, gật đầu rồi mấy lời cảm ơn Điền Đại Xương, buổi sáng mỗi ngày đến lấy ít sữa dê, sau đó chào hỏi vợ chồng Điền lão Hán về.

      Đợi đến khi Dương Thiết Trụ về rồi, người Điền gia sôi nổi lên tiếng.

      “Tiểu muội, đây là 5 lượng bạc đấy, sao ngươi lại bán?” Người đầu tiên mở miệng là Cao thị.

      Cao thị này thường ngày lòng dạ hẹp hòi thích so đo hơn thiệt, nhưng tổng thể mà có tật xấu lớn gì.

      Bao gồm Điền Thúy Lan được Điền gia hai cụ lĩnh về, nàng cũng chưa từng có biểu ra cảm xúc thích. Nàng biết dưới Điền gia đều muốn tiếp Điền Thúy Lan về, mình nàng phản đối cũng vô dụng. Nếu thể phản đối, người cũng trở lại, vậy tội gì phải lộ ra thích, cũng chẳng có lợi ích gì.

      Điền Thúy Lan sau khi trở về, tuy nàng cảm thấy có chút chướng mắt, nhưng tới mức thể nhìn được. Điền Đại Xương vốn còn lo lắng vợ mình lòng dạ hẹp hòi khiến tiểu muội khó chịu, ai biết biểu Cao thị rất tốt, khỏi vui vẻ đối xử với Cao thị càng thêm tốt. Cao thị được ăn ngon ngọt, đơn giản liền coi như nhà mình có Điền Thúy Lan này, thường ngày có phụ nhân trong thôn nghị luận chuyện Điền Thúy Lan, nàng cũng chỉ là trong lòng tức giận oán giận với nam nhân mình vài câu thôi, còn trước mặt người khác nàng gì.

      thể , Cao thị là phụ nhân thông minh. đám người sinh hoạt chung chỗ, rất nhiều việc khi ảnh hưởng toàn cục mở con mắt nhắm con mắt. Nếu cảm thấy chướng mắt vậy coi như nhìn thấy. Như vậy mới chọc vào quả tim của hai cụ, nam nhân mình mới kính trọng, gia đình mới hòa thuận.

      Là phụ nhân dù thông minh thế nào nhưng khi liên quan đến tiền bạc, Cao thị này vốn tâm nhãn lớn, lần này là mấy lượng tiền bạc khó tránh khỏi cảm thấy thịt đau.

      Những người khác trong Điền gia cũng cảm thấy hơn mấy lượng tiền bạc có chút đau lòng, nông hộ người ta kiếm ăn dễ. Hai người con trai của Điền gia có tay nghề khác, suốt ngày kiếm ăn trong đất, quanh năm suốt tháng cũng được mấy lượng bạc.

      Nhưng nhớ đến Điền Thúy Lan, mọi người đành lòng mở miệng răn dạy.

      Điền Đại Xương cũng có chút thịt đau, lúc ấy nếu phải là tiểu muội lao tới bán, đáp ứng bán rồi. Chung quy nhà mình có thể kiếm chút tiền, còn có thể tiện lợi cho người bạn chơi thuở bé. Ai ngờ Điền Thúy Lan bán, ở trước mặt Dương Thiết Trụ khó mà gì được. Chung quy trước mặt người ngoài thể để người ta chê cười.

      Lúc này nghe vợ mình như vậy, Điền Đại Xương miệng khiển trách bảo nàng bớt tranh cãi, kỳ trong lòng vẫn nghi hoặc Điền Thúy Lan vì sao bán.

      Nhưng dù sao cũng là đại nam nhân, nghi hoặc nghi hoặc, trong lòng có ý tứ oán trách tiểu muội.

      Điền Thúy Lan cúi đầu biết trả lời như thế nào, trong lòng vừa thẹn càng thẹn. Ấp úng câu: “Con dê này ta nuôi lâu như vậy, luyến tiếc bán nó .” xong ôm mặt chạy ra.

      Cao thị còn định điều gì đó nhưng Điền Đại Xương lôi lại.

      Điền gia hai cụ đầy mặt lo lắng nhìn bóng dáng tiểu nữ nhi, biết nên cái gì.

      Điền lão hán ho khan hai tiếng mở miệng : “Nếu Thúy Lan luyến tiếc vậy bán, con dê này cũng nuôi 2 năm rồi, chỉ có giá 5 lượng bạc ấy.”

      Nhưng ai nghe cũng hiểu được đây là ông giải vây cho Điền Thúy Lan, bọn họ làm tiểu bối thể gì.

      Cao thị nuốt nước miếng áp chế lời muốn .
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 109

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Dương Thiết Trụ sau khi về nhà chuyện lấy sữa dê từ Điền gia cho Lâm Thanh Uyển biết, thương lượng với Điền gia mỗi ngày lấy. Lâm Thanh Uyển sau khi nghe xong là ném ra sau đầu, Dương Thiết Trụ là Điền gia Điền Thúy Lan, chung chính cũng có nghĩ nhiều về bên đó.

      Vì con trai, Dương Thiết Trụ buổi sáng mỗi ngày đều Điền gia lấy phần sữa dê về.

      rất nhiều lần, mỗi lần đều là Điền Thúy Lan bưng tới cho . Nhưng mà tại tâm tư Dương Thiết Trụ hoàn toàn tập trung vào người nôn oẹ lợi hại Lâm Thanh Uyển, chú ý tới Điền Thúy Lan thần sắc dị thường.

      Dương Thiết Trụ ban đầu đến Điền gia còn có chút xấu hổ, nhưng thứ nhất là bận tâm vợ nôn oẹ, hai là mỗi ngày phải bận rộn rất nhiều việc, dần dần có loại tâm tình này. Mặt khác có ý tưởng tự mình đa tình, lấy vợ sinh con, về phần chút chuyện dĩ vãng cùng Điền Thúy Lan để ở trong lòng.

      Chung quy hai người lúc đó là bạn chơi, sau này tuy đính thân nhưng khi đó còn , nơi nào hiểu được cái gì là tình nam nữ, chỉ coi người là muội muội mình. Sau này mình tòng quân lên chiến trường, Điền gia bên này từ hôn, Điền Thúy Lan xuất giá, Dương Thiết Trụ càng đặt Điền Thúy Lan ở trong lòng, cũng chính là trước quen thuộc sau thành người xa lạ mà thôi.

      nghĩ như vậy nhưng người khác có phải nghĩ như vậy hay biết được.

      Sáng ngày hôm đó lại Điền gia lấy sữa dê.

      Bởi vì mỗi lần muốn trả tiền, Điền Thúy Lan đều cần, những người Điền gia khác cũng thể nhận tiền. Dương Thiết Trụ cảm thấy ngượng ngùng trong lòng liền cách mấy ngày xách miếng thịt qua, coi như đó là tiền sữa dê.

      Dương Thiết Trụ vẫn hiểu được kiêng dè, mỗi lần lại đây rất ít chuyện cùng Điền Thúy Lan, có đôi khi có chút lời muốn cũng tận lực với những người Điền gia.

      Điền thẩm tử tiếp nhận Dương Thiết Trụ đưa thịt cười khép miệng.

      “Thiết Trụ, khách khí như vậy, lại lấy thịt lại đây.”

      Lúc đầu người Điền gia nguyện ý nhận thịt Dương Thiết Trụ đưa, đẩy nửa ngày, đến khi Dương Thiết Trụ còn như vậy về sau đến lấy sữa dê họ mới cự tuyệt.

      Dương Thiết Trụ thà cười: “Đây phải là khách khí, ta mỗi ngày đến nhà các ngươi lấy sữa dê, các ngươi nhận tiền bạc của ta, lấy chút thịt cũng là nên.” Nhà làm đồ sấy tiên, trong nhà mỗi ngày thịt heo được đưa đến rất nhiều, đáng kể cái gì.

      Điền Thúy Lan bưng tới chén sữa dê mới mẻ buổi sáng mới lấy ra đưa cho Dương Thiết Trụ, khuôn mặt rủ xuống tràn đầy vui vẻ che giấu được.

      “Thiết Trụ ca, đây là sữa dê ta sáng sớm vắt về, mới mẻ đấy.”

      Dương Thiết Trụ nhận lấy: “Cám ơn Điền gia muội tử.” Rồi quay sang với Điền thẩm tử, “Vậy thím ta trước.”

      Nhìn bóng dáng Dương Thiết Trụ xa, ánh mắt Điền Thúy Lan ngây ngốc, nhưng vừa nghĩ đến sáng sớm ngày mai lại được nhìn thấy Thiết Trụ ca, ả lại lòng tràn đầy vui vẻ.

      Tuy rằng Thiết Trụ ca rất ít chuyện với ả, chỉ là mỗi lần ả mang sữa dê cho mới tiếng cám ơn. Nhưng chỉ câu này thôi có thể làm cho ả ngẩn ngơ nửa ngày.

      Chỉ là vì sao Thiết Trụ ca gọi ả là Thúy Lan muội tử vậy, mà là sửa gọi Điền gia muội tử? Là bởi vì bọn họ bây giờ quen thuộc sao? Điền Thúy Lan nghĩ rằng về sau Thiết Trụ ca mỗi ngày đến, bọn họ lại như vãng bắt đầu quen thuộc.

      Điền thẩm Tử thở dài nhìn khuê nữ bộ dạng si kia.

      “Thúy Lan —”

      Điền Thúy Lan nghi ngờ quay đầu nhìn về mẹ mình.

      “Người ta, Thiết Trụ là người có vợ, con đứa, bây giờ trong bụng vợ lại có đứa.” Điền thẩm tử hạ lớn quyết tâm mới ra lời này, bà nhìn được bộ dáng khuê nữ mình thế này.

      Lần đó Điền Thúy Lan bán dê, có lẽ Điền thẩm tử chỉ là phỏng đoán chút, nhưng trải qua nhiều ngày như vậy bà nhìn ra.

      Khuê nữ của bà chỗ nào là luyến tiếc dê dâu, ràng là luyến tiếc người kia.

      Ai, là oan nghiệt. Bà cứ tưởng rằng khuê nữ còn nhớ thương Dương Thiết Trụ, thường ngày thần sắc nhìn ra dị thường cái gì, như thế nào lại đột nhiên như vậy?

      Nhưng suốt ngày nhìn khuê nữ vui vẻ, còn có mỗi ngày buổi sáng trang điểm ăn diện, cái gì cũng làm chỉ chen lấy sữa dê chờ Dương Thiết Trụ đến, bà biết mở miệng thế nào.

      Điền thẩm tử thậm chí tự chủ được bắt đầu hồi tưởng trước đây, khi đó Dương Thiết Trụ và Thúy Lan còn có hiềm khích…

      biết nên trách ai hay là tự trách mình? Có đôi khi bà nhịn được ảo tưởng, nếu như lúc trước bà bức lui hôn của khuê nữ, mà là để Thúy Lan chờ Thiết Trụ trở về, tình có phải phát triển thành loại khác hay .

      Thúy Lan thể sinh được, càng bị người ta hưu về nhà?

      Nhưng Điền thẩm tử trong lòng cũng ràng, thế đạo này chỗ nào cũng tha cho nữ nhân sinh con được.

      Chỉ là người đối với chuyện phát sinh suy nghĩ chủ quan ra nhiều loại suy đoán. Dương Thiết Trụ trọng tình trọng nghĩa, có lẽ giống nhà chồng trước của Điền Thúy Lan, cưới bình thê về, ít nhất giày xéo khuê nữ của bà?

      Điền thẩm tử đối với chuyện từ hôn lúc trước hối hận vô số đêm ngủ yên.

      Nhưng mà tưởng tượng tưởng tượng vậy thôi, chuyện bây giờ ván đóng thuyền. Từ hôn , người ta Dương Thiết Trụ cưới vợ là , sinh con là . Mà Điền Thúy Lan gả người khác là , thể sinh cũng là . Điền thẩm tử chỉ có thể nhận mệnh, cho nên bà muốn khuê nữ mình lại tiếp tục u mê tỉnh ngộ.

      Điền Thúy Lan mắt nhìn mẹ mình tràn đầy kinh ngạc, chậm rãi đẩy rất nhiều nước mắt ra.

      dám tin lắc đầu, biết là muốn lắc tỉnh chính mình hay là người khác.

      Nhưng đung đưa như thế nào cái bóng kia vẫn thể biến mất khỏi đầu, lời của mẹ ả có biện pháp đung đưa , từng câu từng từ ngừng lặp lại trong đầu óc của ả.

      Điền Thúy Lan bắt đầu kích động che lỗ tai của mình, phảng phất như những lời này tồn tại, những việc kia thành thực tồn tại. Thiết Trụ ca vẫn là của ả, mà ả, vẫn là Thúy Lan muội tử của Thiết Trụ. Mà nữ nhân hạnh phúc bên người Thiết Trụ ca kia là ả, phải người kia…

      Điền thẩm tử lão lệ giàn giụa ôm chặt lấy khuê nữ đáng thương của mình.

      “Khuê nữ đáng thương của ta…”

      Điền Thúy Lan tựa vào ngực Điền thẩm tử chậm rãi bình tĩnh trở lại.

      “Mẹ, con có nghĩ cái khác, con chỉ là muốn nhìn Thiết Trụ ca chút, chỉ nhìn là được rồi.” Ánh mắt của ả tựa hồ nhớ tới cái gì đó chậm rãi khát khao lên.

      Điền thẩm tử biết nên cái gì đành yên lặng.

      Cao thị và Điền Đại Xương trong phòng đều nhìn thấy vừa rồi phát sinh.

      “Thúy Lan này phải là có ý nghĩ gì với Dương Thiết Trụ chứ?” Cao thị thực hàm hồ. Đây phải là câu nghi vấn, ràng là câu khẳng định mà, nhà bọn họ người mù cũng nhìn ra được.

      Chỉ là nàng kẻ làm tẩu tử có thể bại hoại thanh danh tiểu của mình sao?

      Được rồi, tuy tiểu nàng có bất kỳ thanh danh đáng . Nhưng nàng làm tẩu tử chỉ mấy từ hàm hồ mà thể khẳng định Điền Thúy Lan nhất định là có ý tưởng với Dương Thiết Trụ. Nếu nàng khẳng định, đầu tiên nam nhân nàng tha cho nàng.

      Bịt tai trộm chuông* là bệnh chung của mọi người, cho nên chuyện là phải chú ý phương thức.

      Điền Đại Xương sao hiểu ý tứ vợ mình chứ, nhưng có thể làm gì? Trực tiếp ngươi cần đoán mò tiểu muội sao, nghĩ cũng vô dụng, nhìn bộ dạng tiểu muội ngươi kìa, Điền Đại Xương sợ ả chịu nổi đả kích.

      Điền Thúy Lan bây mỗi sáng dậy chuyện thứ nhất làm chính là trang điểm ăn diện, vắt ra bát sữa dê, sau đó canh chừng sữa dê chờ Dương Thiết Trụ tới lấy. Nhìn Điền Thúy Lan vui vẻ loại kia vừa ngầm ngầm mong đợi, những người khác Điền gia vô số lần lời ra đến khóe miệng lại nuốt xuống.

      Cho nên tâm lý người Điền gia bây giờ rất mâu thuẫn, biết thể cứ như vậy nhưng lại sợ Điền Thúy Lan tiếp thụ được đả kích.

      *********

      Dương Thiết Trụ thường xuyên ra vào Điền gia dần dần được truyền khắp trong thôn.

      Mọi người mới đầu chỉ là tò mò hai nhà vốn phải kiêng dè, sao lại đột nhiên thường xuyên thân cận.

      Rất nhiều thôn dân đều biết Dương Thiết Trụ Điền gia là vì lấy sữa dê cho con trai mình, nhưng số lần nhiều, mọi người khó tránh khỏi mơ màng, đặc biệt Điền Thúy Lan còn có đoạn chuyện với Dương Thiết Trụ.

      Người tò mò có, người ác ý cũng có, có người biết ràng Dương Thiết Trụ vì cái gì, sau này liên tiếp nhìn thấy mang theo thịt heo Điền gia, phi thường đỏ mắt cũng có… Sau đó đồn đãi cứ như vậy lan ra…

      Cái gì cũng , có hai người quên được chuyện cũ, cũng có Điền gia thấy Dương Thiết Trụ tại kiếm tiền lớn, muốn nương vào con mình bám vào…

      Ở nông thôn có rất ít thứ để tiêu khiển, duy nhất có thể làm mọi người nhiệt huyết sôi trào chỉ có chút ‘chuyện thể thành lời’.

      Sau đó chuyện vợ Thiết Trụ ‘ tốt’ cũng bị người ta nhắc tới, kết hợp chuyện Điền gia, mọi người lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.

      Có lẽ Điền gia cũng biết chút ít tin tức, cho nên mới đánh chủ ý trước? Thấy vợ Dương Thiết Trụ tốt là mặt sau vào cửa làm làm vợ kế?

      Có người Điền Thúy Lan thể đẻ trứng, người ta Dương Thiết Trụ tìm ai cũng tìm ả!

      Sau đó có người phản bác, ‘cái phía trước kia’ phải có con trai sao, người ta Điền Thúy Lan và Dương Thiết Trụ quan hệ tầm thường, tại lại phải lo lắng chuyện hương khói, vì sao thể là Điền Thúy Lan?

      Được rồi, đáng thương Uyển Uyển thành người phía trước kia.

      Vì việc này thậm chí có người nhàm chán cải vã, việc này có người tin, có người tin, có người từ chối cho ý kiến, nhưng có người nghe lọt.

      Vì thế lời đồn đãi càng thêm khoa trương …

      Thậm chí có người tâm tư tốt tới cửa mượn cớ thăm Lâm Thanh Uyển, miệng dựa vào nghe Lâm Thanh Uyển nôn oẹ lại đây quan tâm, kì thực là vì chứng thực vợ Thiết Trụ có phải là tốt’ hay .

      tình cũng đúng dịp, lúc ấy Lâm Thanh Uyển vừa ói hôn thiên hắc địa mới về kháng nằm, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, bởi vì dinh dưỡng đầy đủ gầy đến có chút dọa người. Người nọ đứng trong chốc lát rồi mau .

      Sau đó lời đồn đãi về vợ Dương Thiết Trụ quả tốt’ chính thức trở thành là , trong thôn càng thêm sôi trào…

      … …. …..

      Đối với những lời đồn đãi này, người Điền gia cũng nghe .

      Trong thôn những người đó tốt tới cửa quấy rầy nhà Dương Thiết Trụ, chung quy vợ người ta sắp ‘ tốt’, sau đó đám bẩy đại tám đại di sôi nổi đến thăm đương khác là Điền gia.

      Thái độ mập mờ, ngôn ngữ nửa che nửa đậy, đây phải là cố ý bày ra tư thế cho người ta hỏi sao, chỉ kém ở mặt viết ‘mau hỏi ta mau hỏi ta’. Sau này cực lực truy vấn người Điền gia, mọi người cũng tiết lộ chuyện vợ Dương Thiết Trụ ‘ tốt’ ra.

      Nghe được người trong thôn Dương Thiết Trụ thường xuyên đến nhà bọn họ, là muốn ‘Nối tiếp tiền duyên’ với Điền Thúy Lan, lại nghe thấy chuyện vợ Dương Thiết Trụ sắp ‘ tốt ‘. Người Điền gia lúc đầu tin, nhưng chịu nổi mỗi người đều như vậy, sau đó tin, bao gồm Điền Thúy Lan cũng tin.

      Có lẽ Dương Thiết Trụ nghĩ như vậy đấy? Người nam nhân nào cũng có khả năng sau khi vợ mình qua đời là đánh đời quang côn cưới vợ khác. Lại nghĩ tới Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan là thanh mai trúc mã, hơn nữa Dương Thiết Trụ thường xuyên xách thịt heo tới nhà…

      Được rồi, chỉ có thể tư tưởng có bao nhiêu xa, nhân loại có thể bấy nhiêu xa.

      Sau đó người Điền gia cũng bắt đầu suy nghĩ chủ quan thôi, bản thân là đến trao đổi sữa dê thịt heo đều bị treo lên tầng quang cảnh tốt đẹp.

      Dương Thiết Trụ làm sinh ý buôn bán lời ít tiền là chuyện người trong thôn đều biết, trong nhà xây phòng ở tốt như vậy, lại có xe con la, tại Thôn Lạc Hạp mà được coi là phú hộ rồi. Tính như ở đại đó là người đàn ông độc thân hoàng kim có phòng có xe, vợ mới chết, lại có con trai rồi, phải là thích hợp với đối tượng Điền Thúy Lan sao?

      Đối với chuyện Điền Thúy Lan sau này, Điền gia hai cụ rất bận tâm. Bọn họ còn sống sao, chết rồi trong nhà đều là ca ca tẩu tử làm sao có thể tha thứ tiểu bị bỏ hàng năm ở trong nhà. Về việc hôn nhân của Điền Thúy Lan, Điền gia hai cụ cũng cân nhắc, nhưng phụ nhân thể sinh bị hưu dễ tìm đối tượng.

      Có thể tiếp nhận đều là lão già hơn 10 tuổi, thậm chí còn có người góa vợ tuổi ngang tầm Điền lão hán. Trẻ tuổi, người ta vẫn là hoàng hoa đại xử nam, ai muốn cái hàng xài rồi, lại là cái thể sinh. Cho nên chuyện này vẫn luôn là bệnh trong lòng hai cụ, lại cố kỵ Điền Thúy Lan trạng thái tinh thần tốt nên dám nhắc tới trước mặt ả.

      Lần này tốt lắm, trời rơi xuống cái củ cải, vừa vặn xứng với Điền Thúy Lan hố này. Loại tưởng tượng này làm Điền gia hai cụ mừng rỡ thôi, ra cửa mặt đều mang tươi cười, ngại người khác truyền lời đồn đãi về khuê nữ mình.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 110

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Người thứ nhất trong Điền gia tin những người trong thôn là Điền Thúy Lan, gần như là người ta vừa ả lập tức tin ngay.

      cần người ta thêm mắm thêm muối ả cảm thấy chính là như thế. Thiết Trụ ca của ả chính là tốt như vậy, vẫn còn muốn ả, ghét bỏ ả thể sinh. Người kia vừa tốt là ả có thể thay thế nàng hạnh phúc cùng Thiết Trụ ca…

      Suy nghĩ chút, Điền Thúy Lan liền chảy xuống nước mắt kích động thôi, ánh mắt lại ngây ngốc.

      Cho nên mấy ngày nay Điền Thúy Lan cao hứng phi thường, thậm chí quấn Điền thẩm tử mua cho ả tấm vải hồng phấn, chính mình tăng ca làm thêm giờ làm bộ quần áo mới.

      Nữ dung vì người tri kỷ, Điền Thúy Lan trong lòng rất vội vàng làm bộ quần áo mới này mặc cho Thiết Trụ ca xem, cho biết kỳ ả cũng kém người kia.

      Quả nhiên ả hôm nay mặc bộ đồ mới này đưa sữa dê cho Thiết Trụ ca, Thiết Trụ ca hơn câu cảm ơn, điều này làm cho Điền Thúy Lan cao hứng buổi sáng.

      Nếu như Dương Thiết Trụ biết ý tưởng của Điền Thúy Lan, khẳng định lay nàng rống to, ta bình thường ‘Cám ơn Điền gia muội tử’, đó là bởi vì ngươi mỗi lần đưa sữa dê cho ta, mà hôm nay trong sân chỉ có mình ngươi, ta khẳng định cứ vậy xoay mới câu ‘Vậy ta trước’.

      … …. ….

      Điền Đại Xương vác cuốc từ ngoài đồng về nhà, nửa đường gặp phải người em quan hệ tệ Nhị Cẩu Tử.

      Nhị Cẩu Tử vừa thấy Điền Đại Xương liền lên dùng cánh tay vịn vỗ bả vai .

      “Tiểu tử, muội tử ngươi giỏi rồi, thông đồng được cả Thiết Trụ.”

      Điền Đại Xương vốn đầy mặt tươi cười, nghe như thế nụ cười mặt lập tức méo mó.

      bậy gì đó!” Chung quy quan hệ tốt, Điền Đại Xương tuy rằng trong lòng thoải mái nhưng mắng chửi.

      “Còn giả bộ, trong thôn truyền khắp rồi, vợ Thiết Trụ sắp chết, muội tử ngươi sắp làm vợ kế. Tiểu tử Thiết Trụ kia làm sinh ý hình như rất lớn, lần này ngươi có cái em rể bản lãnh rồi. Về sau bảo cho giúp ngươi, phỏng chừng ngươi cũng là cái Dương lão tam. Ngươi xem người ta Dương lão tam trước đây trung thực, tại hai huynh đệ họ hữu mô hữu dạng, cũng đánh xe la ra ngoài chạy sinh ý.”

      Nhị Cẩu tử gầy gò, làm người cũng được tính bổn phận, chỉ là lúc chuyện khóe miệng cân nhắc, hơn nữa cùng Điền Đại Xương quan hệ tệ, cho nên kiêng kị gì, nên cũng , thậm chí còn tính toán xong cả chuyện sau này giúp nữa.

      Điền Đại Xương trong lòng càng thoải mái, biết trong nhà cha mẹ tính toán cái này, nhưng làm cho người ta ra cảm thấy lúng túng, chung quy chuyện còn chưa thành. muốn dây dưa với Nhị Cẩu Tử, lấy ra bàn tay Nhị Cẩu Tử vắt vai rồi bước .

      “Nhà ta còn có chút việc chờ làm, vô nghĩa với ngươi nữa.”

      Nhị Cẩu tử xuy tiếng, “Tiểu tử này!”

      Điền Đại Xương về đến nhà, vừa vặn Điền Thúy Lan ở trong sân múc nước, miệng còn ngâm tiểu khúc.

      Điền Thúy Lan hôm nay mặc bộ áo cánh hồng phấn, thoạt nhìn tinh thần nhiều, còn tử khí trầm trầm như trước, thậm chí mặt còn mang theo chút đỏ ửng. Vốn bộ dạng kém, cũng là nương mi thanh mục tú, lúc này ăn mặc như vậy, có vài phần tư sắc và vui vẻ.

      Điền Đại Xương vốn có bụng lời , thấy muội tử này cao hứng sức lực phun ra khỏi miệng được.

      Buông cái cuốc trở về nhà, vợ Cao thị nạp đế giày.

      về rồi?”

      Điền Đại Xương gật đầu, ngồi tại mép giường thần sắc phức tạp đầy mặt.

      Cao thị ngừng lát nhìn nam nhân hỏi: “Sao vậy?”

      Điền Đại Xương do dự mãi mới kể chuyện hôm nay gặp Nhị Cẩu Tử, thuật lại tất cả những gì Nhị Cẩu tử từ đầu tới cuối.

      xong còn thêm: “Ta luôn cảm thấy bọn họ nghĩ nhiều, người ta còn chưa làm sao, cứ như vậy nghĩ là quá đáng rồi.”

      Điền Đại Xương trước đây gặp qua Lâm Thanh Uyển, biết Dương Thiết Trụ hai người cảm tình rất tốt, đặc biệt Lâm Thanh Uyển vóc người tốt, tính tình cũng tốt, làm cho trong lòng mình, đúng là đem muội tử bỏ ra mười con phố.

      Cao thị cười : “Nhị Cẩu Tử giúp ngươi đoán sai, ngay cả mặt sau cũng bày kế hoạch giúp ngươi tốt lắm.” Nàng buông đế giày trong tay đến gần trước mặt nam nhân: “Nhưng mà ta , như vậy tốt, ngươi đừng Nhị Cẩu Tử , ngươi xem người ta Dương lão tam kìa, trước đây như thế nào, tại Dương Thiết Trụ mang theo ra ngoài chạy, cũng dần dần lăn lộn được chút thành tích. Ngươi xem nhà người ta kia thế nào, cho dù bằng nhà huynh , ở trong thôn chúng ta cũng là số số hai.”

      Lời còn lại Cao thị , nàng muốn là đến lúc Dương Thiết Trụ cũng mang theo nam nhân nàng, nhà bọn họ có thể có cái nhà ngói lớn, sau đó dọn ra ngoài ở, cuộc sống miễn bàn tốt đẹp thế nào.

      Thực hiển nhiên, tư tưởng của hai người này cùng kênh.

      Nhưng mà cũng đừng , lời đồn đãi này hại người, truyền đến mặt sau hoàn toàn biến dạng, thậm chí mặt sau có người biên soạn cho hai nhà này tốt lắm. Càng đảo loạn tâm tình vốn bình tĩnh.

      Đương nhiên, tâm bình tĩnh này bao gồm Điền Thúy Lan.

      *****

      Trong khi người Điền gia trầm mê bên trong ảo tưởng của mình và những lời của người trong thôn. bên khác, Dương Thiết Trụ ở nhà dỗ vợ ăn cơm.

      Lâm Thanh Uyển tại gầy vô cùng, ăn cơm cũng gian nan. Tuy Mã thẩm nhi làm mì cay nàng phun, nhưng chỉ có thể được trong chốc lát thời gian, bao lâu sau Lâm Thanh Uyển bởi các loại nguyên nhân lại phun còn mảnh. Đương nhiên trung gian trong đó có hấp thu được bao nhiêu.

      Cũng vì điểm này gần như có là hấp thu đáng kể, Mã thẩm nhi phi thường ngoan cố làm liên tục cho nàng, sau đó Lâm Thanh Uyển vì trong bụng đứa lần lại lần phiền chán ăn.

      Cứ ép buộc như vậy, thậm chí Lâm Thanh Uyển bắt đầu quen.

      Tổ hai người Lâm Mã chán phiền, nhưng Dương Thiết Trụ mỗi ngày bên cạnh lại nhìn chịu nổi.

      Hán tử cao lớn nhìn vợ nôn nghén đau lòng đỏ mắt, làm người ta sợ hãi than, ít nhất Mã thẩm nhi là sợ hãi than.

      Gặp qua ít hai người cảm tình tốt, chưa thấy qua Dương Thiết Trụ đau lòng vợ mình như vậy.

      Dương Thiết Trụ gần đây mấy ngày nay thực thanh nhàn.

      Đương nhiên phải thanh nhàn, mà là người trong nhà đều biết Lâm Thanh Uyển nôn oẹ nghiêm trọng nên nhận hết mọi việc bên ngoài, ngay cả Mã thúc cũng bắt đầu đưa hàng.

      Dương Thiết Trụ chỉ quản vợ ở trong phòng thôi, có đôi khi nhìn vợ ăn rồi phun, phun lại ăn, nhìn mà mệt. Sau đó hình thành Dương Thiết Trụ có đôi khi bưng bát đút Lâm Thanh Uyển ăn cơm.

      Mà nữ nhân Lâm Thanh Uyển này, tuy tiếp thu chính mình nôn oẹ nghiêm trọng, nhưng ép buộc quá khó tránh khỏi yếu ớt.

      Yếu ớt lại muốn nam nhân dỗ nàng.

      Giống như lúc này, Dương Thiết Trụ ôm Lâm Thanh Uyển, đặt nàng đùi mình, sau đó cầm bát và thìa từng miếng từng miếng đút cho vợ ăn cơm.

      “Nàng dâu, ăn miếng nữa.”

      tay cầm quạt hương bồ lớn tay cầm thìa , thoạt nhìn chênh lệch rất lớn. Nhưng người ta Dương Thiết Trụ chính là được, có thể đút cho con trai vững vàng, còn có thể đút cho vợ yếu ớt đùi.

      muốn ăn, ăn được.” Yếu ớt nữ nhân vẻ mặt chán ghét, khác người làm cho người muốn đánh. Nếu như xem bức hình dung nhan khô gầy, xác thực là làm người ta thấy hình ảnh phi thường tốt đẹp.

      Mỗi khi Dương Thiết Trụ nhìn vợ bộ dáng này có chán ghét, mà là tràn đầy đau lòng. Uyển Uyển của vì sinh con cho mà bị giày vò thành thế này. Nghĩ tới mà nát cả lòng, cũng bởi vậy Dương Thiết Trụ đối đãi với Lâm Thanh Uyển càng ngày càng ngấy oai.

      “Uyển Uyển ngoan, ăn miếng nữa.”

      biết Dương Thiết Trụ có cảm thấy mình đút cho con chứ phải đút cho vợ hay , ít nhất người ta nhìn chỉ lần dỗ con trai mình như vậy.

      Yếu ớt nữ nhân ‘Cố mà làm’ đành phải lại ăn miếng.

      Sau đó ăn ngụm, lại vòng vòng lại như vậy…

      biết người trong thôn nhìn thấy cảnh này nghĩ gì, dù sao ít nhất tại nhà Dương Thiết Trụ, và số người bên cạnh vì quá bận mà rảnh quan tâm lời đồn đãi, cho nên trong lòng tạm thời vẫn bình tĩnh có gợn sóng.

      Mã thẩm nhi vội vàng làm đồ ăn, Dương thị bọn họ vội vàng làm đồ sấy tiên, Diêu thị lúc này thanh nhàn nhất, nhưng nàng gần đây tiếp cận ngày sinh rất ít ra cửa. Mà Dương Thiết Trụ hai người lại vội vàng thêu ân ái…

      Thêu ân ái vậy mà có người muốn ăn đòn, có hay

      Vương thị này thích thị phi đương nhiên xem chuyện xấu Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan.

      Vì thế ả làm các loại hỏi thăm, hỏi thăm chi tiết về sau chính mình vui vẻ, còn về nhà . chỉ như thế, ả còn ở bên ngoài thêm mắm thêm muối phen, Lâm Thanh Uyển quả được, Dương Thiết Trụ có tính toán cưới Điền Thúy Lan. Người bên ngoài tuy có chút hoài nghi miệng Vương thị , nhưng chịu nổi ả có thân phận là tẩu tử Dương Thiết Trụ, vì thế người trong thôn càng thêm tin lời này.

      Dương lão gia tử nghe được tin có chút tim đập loạn nhịp, trong lòng có ý tưởng muốn tới cửa hỏi thăm, nhưng nhớ đến hơn năm cùng bên kia lui tới liền thở dài bỏ tâm tư.

      Hà thị nghe xong mừng rỡ lợi hại, vì cái khác là bởi vì bà cảm thấy trong nhà sở dĩ cùng lão nhị lão tam nháo như vậy, là vì Lâm Thanh Uyển tiểu hồ ly tinh kia xúi giục.

      Khi nàng còn chưa gả vào trong nhà ngàn được vạn tốt, nàng vừa vào cửa, trong nhà nổi lên các loại mâu thuẫn.

      Hà thị thậm chí ở sau lưng mắng Lâm Thanh Uyển là Tang môn tinh, lão nhị săn nhiều năm như vậy sao, cưới nàng về, lần đầu tiên lên núi liền có nhiễu loạn, sau đó còn có lão tứ thi đậu tú tài, đều là cái Tang Môn tinh này khắc. Bao gồm bà và Vương thị nháo vài lần kia, tỷ như làm bữa ăn chui bị Vương thị đến đại náo trận, Hà thị cũng đổ lên đầu Lâm Thanh Uyển.

      Chỉ có thể , người này nha, tư tưởng khác người.

      Nhưng mà cho dù như thế nào, Hà thị và Vương thị hai người này đối với chuyện Lâm Thanh Uyển ‘ tốt’, chuyện Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan lúc trước là nhón chân chờ đợi.

      Hai người này thậm chí nghĩ cho dù Lâm Thanh Uyển phải ‘ tốt ‘, chỉ cần Dương Thiết Trụ có cái gì đó với Điền Thúy Lan, bọn họ xem Lâm Thanh Uyển còn bình tĩnh được .

      Sung sướng khi người gặp họa là được đâu.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Định nghĩa ‘Khuê mật’ chỉ ở chỗ máu chó như trong tiểu thuyết là đoạt nam nhân của mình, còn là thêm đôi mắt giám sát nam nhân của mình.

      Tuy Thôn Lạc Hạp này có khuê mật vừa , nhưng được Lâm Thanh Uyển nhận định là bằng hữu Đại Cúc và Liễu Chi lại lo âu thay nàng.

      Liễu Chi lôi Đại Cúc về phía trước, Đại Cúc tức giận còn muốn lên tranh luận cùng với mấy phụ nhân kia.

      “Liễu Chi, ngươi đừng túm ta, mấy người phụ nữ thích lung tung kia là phải thu thập.” Đại Cúc từ lúc thể nhịn được nữa thu thập đại tẩu, mẹ chồng mình, bước lên con đường lối về là thích thu thập người khác.

      Hôm nay Đại Cúc tới phân xưởng làm, buổi sáng bận rộn xong, Dương thị thấy buổi chiều có chuyện gì liền cho mọi người nghỉ. Tuy chỉ làm việc nửa ngày, nhưng Dương thị tiền công vẫn phát ngày.

      Hai người con dâu Dương nhị lão gia tử và Đại Cúc tiếp xúc với nhau lâu trong phân xưởng, đều hiểu người ta là người phúc hậu. Trong lòng cảm kích người ta tốt, làm việc càng thêm gắng sức. Chưa bao giờ trộm gian dùng mánh lới, bởi vì người ta là ghi ngày làm việc lấy tiền mà cố ý kéo dài làm hết, luôn gấp rút tốc độ làm xong cho người ta.

      Dương thị hiểu được này đó cho nên chưa bao giờ keo kiệt phát thiếu người nửa ngày tiền công.

      Trước đó vài ngày nhà Đại Cúc rốt cuộc ở riêng, sau khi ở riêng trong nhà có việc gì để làm. Hôm nay Đại Cúc bận xong gặp người bạn mấy ngày gặp Liễu chi chuyện.

      Liễu Chi biết Đại Cúc hỗ trợ trong nhà Lâm Thanh Uyển, về phần hỗ trợ cái gì Đại Cúc chưa , Liễu Chi cũng ngượng ngùng hỏi.

      Bởi vì Đại Cúc làm công trong phân xưởng, suốt ngày thấy bóng dáng, Liễu Chi biết nàng bận rộn nhưng mình người khó tránh khỏi đơn. Dĩ vãng thích nghe người ta bát quái đó là do nhàm chán, sau khi quen Đại Cúc, Liễu Chi luôn tìm đại cúc chơi, rất ít khi nghe đồ mở nút chai kia nhảm trò chuyện bát quái.

      tại Đại Cúc bận rộn, rảnh bồi nàng, nàng đành phải ‘Tái xuất giang hồ’ khôi phục hưu nhàn giải trí nghe người bát quái.

      Liễu Chi vốn là người tâm tư đơn thuần, thường ngày ở nhà chồng được người nhà chồng sủng ái cho làm việc gì. Tuy ra nghe bát quái nhưng nàng luôn luôn chỉ thích nghe, cùng những người khác tuyên truyền.

      Về chuyện của nhà Dương Thiết Trụ, Liễu Chi sớm nghe được ít tiếng gió chỉ là nàng tin. Nàng thậm chí cũng cùng mấy phụ nhân khác tới Điền gia, sau khi nhìn thấy Điền Thúy Lan nàng càng thêm tin.

      Lâm Thanh Uyển trong lòng Liễu Chi là người dịu dàng, vóc người đẹp lại đối xử người nhiệt tình, bỏ xa Điền Thúy Lan kia mười con phố.

      Người tâm tư đơn giản, ý tưởng tương đối đơn giản, người cũng cố chấp cho nên Liễu Chi tự động che giấu đồn đãi về Dương Thiết Trụ. Đụng tới có người , nàng chỉ bỏ mặc để ý cũng hoàn toàn tin.

      Liễu Chi từng có ý Lâm Thanh Uyển chỉ là nôn oẹ kỳ có gì, nhưng nàng thế đơn lực bạc khóe miệng lưu loát, mọi người đều cười nhạt đối với cách của nàng, bị người vài lần nàng giải thích nữa.

      Hôm nay Đại Cúc đến tìm Liễu Chi, chỗ thường ngày tụ tập đám phụ nhân bát quái, cách xa nghe được mấy cái phụ nhân thường ngày lắm mồm thảo luận chuyện nhà Dương Thiết Trụ.

      Đại Cúc rất lâu tới nơi này, mọi người thấy nàng đều phi thường kinh hỉ. bên cùng nàng chào hỏi hỏi nàng gần đây bận việc gì tại sao lâu như thế thấy, bên ‘Phổ cập khoa học’ bát quái trong thôn gần đây cho nàng biết.

      Nhóm phụ nhân nhảm có đôi khi rất đáng ghét, có đôi khi cũng đáng có phải . Ít nhất bớt việc cho người ta, cần hỏi hết, người ta tự mình hết rồi.

      Đại Cúc bất động thanh sắc nghe, mặt đè nén lửa giận trong lòng. Đợi đến khi nghe tới sai biệt lắm, sắc mặt đen vô cùng.

      Liễu chi biết Đại Cúc làm người thế nào, vừa nhìn bộ dáng này của nàng nhanh chóng tìm cái cớ lôi nàng , sợ Đại Cúc thiếu kiên nhẫn ầm ĩ với mấy người kia.

      Liễu Chi vẫn cứng rắn kéo Đại Cúc xa, thấy quanh mình người mới dừng lại.

      “Ngươi thu thập bọn họ cũng vô dụng, tại toàn bộ trong thôn đều truyền như vậy.” Liễu Chi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đại Cúc, “Ngươi còn đòi thu thập người ta sao?”

      “Nhưng mà cũng thể mặc bọn họ như thế, người ta Thanh Uyển ràng có việc gì, đều bị bọn họ thành sắp chết ấy. Còn có cái Điền Thúy Lan kia, làm sao có thể nhấc lên quan hệ với nam nhân Thanh Uyển.”

      “Ta cũng biết, cũng giải thích với người ta rồi, nhưng người ta đều để ý ta.” Liễu Chi có chút ủy khuất .

      Nghĩ nghĩ, Liễu Chi lại chuyện Vương thị ra ‘Chứng minh’, lần cho Đại Cúc nghe.

      Người tâm tư đơn giản tin chính là tin, nhưng đổi thành người tâm tư phức tạp tất nhiên thể suy nghĩ. Đại Cúc làm người sang sảng ân oán ràng, chính là người tâm tư phức tạp cho nên suy nghĩ nhiều.

      phải là có cái gì đó ?” Đại Cúc có chút xác định hỏi, nàng phải chuyện Lâm Thanh Uyển tốt, mà là chỉ chuyện Điền Thúy Lan và Dương Thiết Trụ. Đây là bệnh chung của con người, mọi người trong lúc nghe thường như vậy, cho dù miệng tin, nhưng trong lòng có nửa tin nửa ngờ.

      Hơn nữa trong thôn chung quanh đây hán tử trộm người phải là có, đương nhiên có rất ít người cùng phụ nữ có chồng liên lụy, nhưng quả phụ khó mà . Vừa người ta có nam nhân, thứ hai phong tục nơi này cấm quả phụ tái giá hoặc là người bị vứt bỏ thể tái giá.

      Điền Thúy Lan kia phải là phụ nhân có nam nhân, bị người ta hưu về sao? Thế giới này có mèo nào trộm thịt, đặc biệt lại có những hồ ly tinh kia thủ nữ tắc thông đồng.

      Đại Cúc tư tưởng sâm sâm ác ý…

      Đại Cúc trong lòng có việc, lôi kéo Liễu Chi lại hỏi chi tiết. Vừa rồi nàng nghe đại khái, cụ thể lý giải ràng.

      Sau khi nghe xong trong lòng dám chắc lời đồn đãi rốt cuộc có phải là hay , nhưng khi trước mặt Liễu Chi, nàng dám ngượng ngùng .

      Hai người lại thêm lúc, Đại Cúc mới tâm nặng nề về nhà.

      Buổi sáng ngày hôm sau, Đại Cúc sáng sớm canh giữ phụ cận Điền gia, muốn nhìn chút Dương Thiết Trụ đến Điền gia rốt cuộc là làm bộ thế nào.

      Tường viện Điền gia làm hàng rào cây, chỉ cần phải cách quá xa vẫn có thể thấy ràng bên trong ít tình huống.

      thoáng chốc sau Đại Cúc nhìn thấy Dương Thiết Trụ tiến vào cổng Điền gia. Nàng vội vàng đến gần chút ngắm tình hình bên trong.

      Thấy Dương Thiết Trụ nhận sữa dê thêm gì quay đầu trở về, lại thấy biểu tình Điền Thúy Lan kia si nhìn.

      Đại Cúc buông lỏng trong lòng khỏi lại phi ngụm.

      Tiện nhân, mơ ai mơ lại nhất định mơ tưởng nam nhân người ta!

      Đại Cúc thấy tình hình Dương Thiết Trụ khi đứng cùng Điền Thúy Lan, cảm thấy phỏng chừng Dương Thiết Trụ trong lòng có ý kiến gì, nhưng Điền Thúy Lan kia khó mà .

      Đại Cúc người này tính tình kiên cường quyết đoán, phải loại phụ nhân thích lằng nhằng. Nếu Lâm Thanh Uyển bình thường chiếu cố nàng như vậy, hai người lại là bằng hữu, việc này nàng chắc chắn gạt Lâm Thanh Uyển, cho nên nàng theo tới nhà Lâm Thanh Uyển.

      Lúc đến nơi Lâm Thanh Uyển vừa phun xong ăn chút gì đó, Dương Thiết Trụ ôm con trai đút sữa sữa dê.

      Thấy Đại Cúc đến tìm Lâm Thanh Uyển bộ dáng có việc muốn , Dương Thiết Trụ liền ôm con trai lánh ra ngoài.

      Đại Cúc vừa thấy Dương Thiết Trụ hiểu được kiêng dè phụ nhân hành động, trong lòng càng yên tâm.

      Lâm Thanh Uyển tiếp đón Đại Cúc ngồi xuống, sau đó vội vàng chải đầu. Đại Cúc nương vào lúc này ra mọi chuyện, bao gồm trong thôn đồn đãi và nàng suy đoán sau khi quan sát, đương nhiên chuyện Vương thị ‘Chứng minh’ nàng cũng ra.

      Đối với chuyện những người Dương gia đó và hai vợ chồng Lâm Thanh Uyển, Đại Cúc biết ít. Cũng bởi vì có Vương thị chứng minh, nàng mới ôm thái độ hoài nghi lời đồn đãi. Là ai tới chứng minh cũng cần dùng Vương thị kia, vừa nghe biết chính là đến thêm dầu thêm mỡ.

      Lâm Thanh Uyển kinh ngạc quên cả chải tóc, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng kịp.

      Đại Cúc sợ trong lòng nàng hiểu lầm Dương Thiết Trụ, còn giúp giải thích chút, nàng quan sát Dương Thiết Trụ xem ra có ý tưởng kia, nhưng Điền Thúy Lan tốt như vậy. xong sợ nàng biết lại cãi nhau với Dương Thiết Trụ, còn khuyên nàng cần ồn ào, hỏi trước cho ràng rồi mới , chung quy những điều này đều là lời đồn đãi trong thôn.

      Lâm Thanh Uyển cảm kích cảm ơn Đại Cúc, Đại Cúc chờ phân xưởng bên kia nên có ở lâu.

      Lưu lại Lâm Thanh Uyển ngồi ở chỗ kia tiêu hóa những lời đồn đãi kia, sau đó nàng mới lại tiếp tục chải tóc.

      Nàng thực kinh ngạc vì sao trong thôn lại truyền lưu nàng ‘ tốt’, còn có Điền Thúy Lan kia sớm bị nàng quên đến chín tầng mây thế nhưng lại ra nhảy nhót, còn có Vương thị vì sao ra chứng minh.

      Nhưng mà cũng bởi vì Vương thị này ‘Chứng minh’, lại khiến Lâm Thanh Uyển ôm thái độ hoài nghi, hơn nữa đối với nam nhân mình, nàng tỏ vẻ vẫn là vô cùng tín nhiệm.

      Chỉ là chuyện này dù sao vẫn phải giải quyết, nàng bắt đầu suy tư giải quyết việc này như thế nào. Mặt khác chính là sữa dê nhà Điền Thúy Lan, nàng nghe nam nhân mình nhắc tới, khi đó nàng ói choáng váng đầu óc để trong lòng.

      Ai ngờ đâu lại nháo ra thành như vậy, nhưng việc này thể oán nam nhân, phỏng chừng cũng để ở trong lòng.

      Dương Thiết Trụ thấy Đại Cúc rồi liền ôm con trai vừa ăn no tiến vào.

      Tiểu Nặc Nặc ăn no tâm tình phi thường tốt, a a a chuyện với phụ thân mà người ta nghe chẳng hiểu gì. Dương Thiết Trụ vẻ mặt cười đùa với con trai, hai cha con chơi đùa cao hứng phi thường.

      Chơi hồi, Dương Thiết Trụ cảm thấy bình thường. Từ lúc và con vào sao thấy vợ câu nào?

      Cảm giác là lạ, để sát vào nhìn, ghê gớm, sao mắt vợ lại đỏ lên rồi?

      Dương Thiết Trụ ném con lên kháng để nó tự mình bò chơi, sau đó tới bên người Lâm Thanh Uyển ôm vào trong ngực.

      “Uyển Uyển, lại làm sao rồi? Có phải dạ dày thoải mái hay ?”

      Lâm Thanh Uyển ôm cổ nam nhân, bắt đầu giả khóc.

      “Thiết Trụ… Hu hu hu…”

      Dương Thiết Trụ nóng nảy muốn nâng mặt nàng lên nhìn xem rốt cuộc Uyển Uyển bị làm sao, nhưng Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu lên, chôn mặt tại cổ khóc.

      “Nàng đừng khóc, rốt cuộc làm sao?” Nam nhân này gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

      Lâm Thanh Uyển trong lòng cười trộm, trong ngực nam nhân lầu bà lầu bầu ra đồn đãi trong thôn, còn hỏi phải chăng còn nhớ Điền Thúy Lan, nếu như phải nàng dây dưa với , mang theo con trai nhường vị trí cho người ta.

      Miệng như vậy nhưng thực tế tay ôm người mãi buông, biết lời này có chột dạ hay .

      Dương Thiết Trụ để ý tới khác thường của vợ, hoàn toàn bị Lâm Thanh Uyển chuyện kinh ngốc.

      Này, đây là những người nào, truyền cái gì vậy! Dương Thiết Trụ vẫn biết phụ nữ nhảm trong thôn nhiều, hơi có chút chuyện là bị bát quái, lại có nghĩ tới lời đồn đãi bị bẻ cong lợi hại như vậy.

      Nhớ đến người bên ngoài vợ tốt’, giận dữ : “Ta tìm bọn họ!”

      Lâm Thanh Uyển tiếp tục cười trộm, ngoài miệng vẫn chứa đầy ủy khuất than thở: “Chàng tìm ai, nhiều người như vậy!”

      A a a, nam nhân nàng phản ứng kịp đấy, là người ta nàng sống lâu được, mà phải là chuyện cùng Điền Thúy Lan kia, điều này chẳng lẽ vẫn thể chứng minh cái gì ư!

      “Toàn bộ thôn đều truyền, ta sao, lại truyền chàng và Điền Thúy Lan có tư tình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ngữ khí rất ai oán, ánh mắt cũng phi thường ai oán.

      “Cái gì tư tình, Uyển Uyển nàng được nghe người khác bậy, ta mới có, ta chỉ là Điền gia lấy sữa dê cho Nặc Nặc. Những người đó nhảm nàng đừng có tin bọn họ , nàng nhìn nàng chỉ là nôn oẹ thôi mà còn bị họ khác hẳn, đủ để chứng minh những lời đồn đãi này bẻ cong bao nhiêu…”

      “Nhưng chàng vẫn tới đó mới tạo cơ hội cho người ta, bằng người ta biết đâu mà bàn tán?”

      Dương Thiết Trụ còn muốn điều gì đó, sau lại cảm thấy vợ sai, nếu nhiều tới Điền gia có người nghị luận có tư tình cùng Điền Thúy Lan. Lại càng nhấc lên cái gì Uyển Uyển sinh bệnh sống lâu được, muốn tục huyền lộn xộn cái gì đó!

      “Uyển Uyển, ta sai rồi. Đều tại ta tốt, làm hại nàng bị người ta như vậy, ta về sau Điền gia nữa.”

      Nam nhân vẻ mặt xấu hổ nhận sai, thoạt nhìn đùa cực tốt. Lâm Thanh Uyển tâm tình tốt hôn nam nhân cái, lại bắt đầu ôn tồn làm khó tính tình.

      “Thiết Trụ, ngươi đối xử với Uyển Uyển tốt, Uyển Uyển thích nhất Thiết Trụ.”

      Giọng ngấy oai muốn chết, nhưng chỉ cần nam nhân người ta ngại, người ngoài thể cái gì.

      Dương Thiết Trụ lại bắt đầu ngây ngô cười ha hả, mừng rỡ thôi. Uyển Uyển thích nhất, ngay cả con trai cũng xếp mặt sau.

      Nên ngấy oai ngấy oai xong, nên vui vẻ cũng vui vẻ xong. Cái thể đối mặt đặt tại trước mắt —

      Đó chính là về sau sữa dê của Nặc Nặc làm thế nào?

      Dương Thiết Trụ bây giờ đánh chết cũng muốn Điền gia, Lâm Thanh Uyển đành phải ngọt ngào suy nghĩ cái biện pháp sau khi nam nhân thừa nhận tình ý với nàng.

      Đó chính là phái Mã thẩm nhi buổi sáng mỗi ngày lấy sữa dê.

      Điền gia thể đổi người cho nhà nàng sữa dê, Thiết Trụ nhà nàng vừa rồi thành khai báo, chính mình cách năm ba bữa xách cho Điền gia ít thịt, là bởi vì Điền gia thu tiền bạc, cảm thấy thể nhận của người ta nên mới xách thịt cảm tạ.

      thể nhận gì đó của người ta! Lời này nghe vào tai mới thoải mái làm sao!

      Người ta, Điền Thúy Lan ngươi chỉ là người ta nha?!
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 112 (phần 1)

      Edit: Hắc Phượng Hoàng



      Hôm sau, Mã thẩm nhi gánh vác nhiệm vụ Điền gia lấy sữa dê.

      Đến Điền gia, Điền Thúy Lan kinh nghi nhìn phụ nhân trước mắt này thay thế Thiết Trụ ca lại đây lấy sữa dê.

      Mã thẩm nhi chuyện cùng Điền Thúy Lan, chỉ là đầy mặt tươi cười giải thích với Điền thẩm tử, Dương Thiết Trụ có chút bận, cho nên hôm nay bảo bà tới lấy sữa dê.

      Điền thẩm tử thấy Điền Thúy Lan túm bát trong tay buông, nhịn được nháy mắt với khuê nữ mình, Điền Thúy Lan đành phải cam nguyện đưa bát trong tay cho Mã thẩm nhi.

      Mã thẩm nhi cười ha hả cảm ơn, phảng phất như thấy ả, sau đó bưng sữa dê xoay người rời .

      Ra cổng Điền gia bà mới ngầm phi ngụm.

      biết xấu hổ hồ – ly – tinh, nhìn cái bộ mặt thất vọng của ả ta kìa!

      Hôm qua Lâm Thanh Uyển với Mã thẩm nhi bảo bà mỗi ngày lại đây lấy sữa dê kể ra mọi chuyện cho bà nghe. Mã thẩm nhi vừa nghe có người nương vào việc sữa dê của Nặc Nặc, muốn thông đồng Dương Thiết Trụ, liền vỗ bộ ngực ôm việc lấy sữa dê về mình.

      Hôm nay lại đây nhìn, đúng là!

      Với cái mặt tới hai lạng thịt kia ư, vẻ mặt tướng khắc chồng còn muốn thông đồng nam nhân Thanh Uyển, là mù ả mắt chó!

      Mã thẩm nhi căm giận rất nhiều, khỏi cảm thấy buồn cười. Người khác ràng lắm, Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ suốt ngày ở dưới mí mắt bà, bà phi thường ràng hai người cảm tình tốt thế nào. Có đôi khi tốt tới mức làm cho bà đây là người từng trải cũng phải mặt đỏ thôi.

      Liên tục ba ngày, mỗi ngày đều là Mã thẩm nhi lại đây lấy sữa dê, Điền Thúy Lan rốt cuộc nén được tức giận, do dự nửa ngày thấy Mã thẩm nhi muốn mới lắp bắp mở miệng: “Thẩm, sao Thiết Trụ ca hai ngày nay tới đây, đâu vậy?”

      Mã thẩm nhi trong lòng ngầm phi ngụm, còn Thiết Trụ ca, ai là Thiết Trụ ca của ngươi hả?

      Nhưng mà bà chờ những lời này đây, cười đắc ý vị sâu xa : “Ngươi Thiết Trụ à? chỗ nào nha, ai, ngươi biết, gần đây Thanh Uyển nôn oẹ lợi hại, suốt ngày ăn vô gì đó, Thiết Trụ đau lòng vợ, mỗi ngày ở nhà trông mom vợ đấy.”

      Ý tứ của Mã thẩm nhi là muốn cho Điền Thúy Lan ngươi cần suy nghĩ, cảm tình của hai người đó rất tốt. Chung quy lời đồn đãi phía ngoài hoặc là tâm tư cá nhân Điền Thúy Lan đều là ngầm, ai đâm toạc tầng giấy mỏng kia, đâm ra Điền Thúy Lan dễ làm người. Mã thẩm nhi tuy rằng chán ghét Điền Thúy Lan này, nhưng chung quy làm người phúc hậu, vẫn có ý muốn đánh thức nàng.

      Điền Thúy Lan nghe xong bị đả kích lớn, thân mình lung lay đưa bát sữa dê cho Mã thẩm nhi, sau đó ôm mặt chạy .

      Mã thẩm nhi phảng phất như thấy, cám ơn Điền thẩm tử rồi quay người rời .

      Điền thẩm tử bất đắc dĩ dậm chân: “ là oan nghiệt!”

      Đuổi theo nữ nhi tới phía sau xem ả thế nào.

      thể , Mã thẩm nhi người này có chút ác thú vị. Bà mỗi ngày tới lấy sữa dê thấy biểu Điền Thúy Lan, trở về sau lưng Dương Thiết Trụ miêu tả sinh động như cho Lâm Thanh Uyển nghe. phải Mã thẩm nhi lôi người ra làm chê cười, bà chỉ là muốn lại cho Lâm Thanh Uyển nghe, làm cho nàng có cái đề phòng.

      Lâm Thanh Uyển nghe xong vừa buồn cười lại có lời gì để . Nhưng nàng để Điền Thúy Lan trong lòng, chỉ như nghe chuyện đùa thôi. Người ta nghĩ như thế nào đó là chuyện của người ta, chẳng lẽ nàng còn có thể quản người ta được nghĩ tới nam nhân nàng?

      Chỉ là nàng kỳ quái, Điền Thúy Lan này vẫn có gì động tĩnh gì sao bỗng nhiên lại nhảy ra? Chẳng lẽ là do sữa dê chọc họa? Nhưng nàng lại tốt thầm oán Dương Thiết Trụ vì sao biết kiêng dè, chung quy trong nhà còn có đứa con tham ăn đòi sữa. Dê mẹ dễ tìm, nam nhân với nàng rồi.

      đề cập tới phản ứng của cả hai bên, lại qua mấy ngày, Mã thẩm nhi có buổi sáng lấy sữa dê tay mà về.

      Sau khi trở về Mã thẩm nhi đầy mặt phẫn hận , người Điền gia dê mẹ có sữa. Lại sao có thể hết sữa nhanh như vạy chứ, đoán chừng là nguyện ý cho nàng.

      Mã thẩm nhi biết trong nhà có nhận sữa dê của người ta, cách cái dăm ba ngày mang miếng thịt heo qua. chén lớn căn bản bao nhiêu tiền, đổi lấy miếng thịt heo lớn chỉ biết là thiệt.

      Điền gia này đầu bị cửa kẹp rồi, hay là thịt heo trong nhà cầm cho chó ăn, cứ như vậy khó xử bọn họ?

      Mã thẩm nhi mỗi ngày đều giúp Lâm Thanh Uyển mang Nặc Nặc, trong lòng cũng đau lòng tiểu tử, cơ hồ coi nó như cháu mình. lấy sữa dê tới tay, bà liền bận tâm Nặc Nặc về sau ăn cái gì. Nếu phải sợ gây chuyện cho Lâm Thanh Uyển, phụ nhân phúc hậu này tại chỗ cãi nhau với người Điền gia. Nhà bọn họ trước đây từng nuôi dê, Mã thẩm nhi biết thời kì con dê mẹ có sữa như thế nào.

      Đây phải là dê có sữa, ràng là thấy mấy ngày nay bà lấy sữa dê, Dương Thiết Trụ . Cái mặt hàng kia muốn gặp nhân gặp được nên khó xử bọn họ!

      Lâm Thanh Uyển đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong đó, bao gồm Dương Thiết Trụ trong lòng cũng hiểu được, Điền Thúy Lan đây là ép Dương Thiết Trụ qua gặp ả?

      Lâm Thanh Uyển liền cười ha hả.

      Nàng trừng mắt nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh co quắp bất an, sau đó phi thường bình tĩnh mở miệng : “Tướng công, chàng trong thôn buông lời ra ngoài, cho người khác biết chúng ta dùng mười lượng bạc thu mua con dê mẹ có sữa. Muốn loại dê mẹ sữa tốt nhất, tốt nhất vừa mới sinh con, câu nệ trong thôn hay là ngoài thôn, chỉ cần sữa tốt là được.”

      Dương Thiết Trụ vốn chột dạ thôi, vội vàng đứng dậy trong thôn nhờ người truyền ra tin.

      Về phần nàng dâu mười lượng bạc thu mua dê mẹ, Dương Thiết Trụ cảm thấy cái gì. Chỉ cần có thể giải quyết đồ ăn cho con trai, số tiền này bọn họ lại phải lấy ra được. tại sớm hối hận, chính mình lúc trước sao lại né tránh Điền gia!

      Nhưng chuyện này thể oán Dương Thiết Trụ, chung quy lúc ấy căn bản có suy nghĩ nhiều như vậy, cũng tự nhận chính mình làm có gì làm cho người chọn, ai biết lại nháo ra như vậy!

      Bận rộn vòng sau khi trở về, thấy Lâm Thanh Uyển cầm thìa đút cháo gạo cho con.

      Tiểu Nặc Nặc cảm thấy cháo là khó ăn, nhưng nó là tiểu bảo bảo nghe lời, vẫn cố ăn mấy miếng, chỉ là vẻ mặt chán ghét.

      “Uyển Uyển, đều tại ta tốt.”

      Dương Thiết Trụ cẩn thận ngồi xuống canh vợ bắt đầu thừa nhận sai lầm.

      tại trải qua phía ngoài ít lời đồn đãi và những loạn thất bát tao ép buộc, trong lòng chút ấn tượng tốt nào về Điền Thúy Lan. Cảm thấy Thúy Lan muội tử khi còn bé nghe lời kia sớm thay đổi, trở nên giống khi còn bé nữa.

      Đối với chuyện của Điền Thúy Lan, cũng biết, trong lòng đồng tình cảnh ả gặp phải. Nhưng đồng tình đồng tình, làm bừa bãi như vậy đích thực làm cho người ta phiền. Dương Thiết Trụ rốt cuộc minh bạch lúc trước muốn mua dê của Điền gia, vì sao Điền gia bán, đây là gài bẫy sao?

      Cũng thể oán Dương Thiết Trụ nghĩ như vậy, mà là những kia lời đồn đãi phía ngoài và Điền gia làm ra hành động này, làm cho có biện pháp nghĩ tốt về họ.

      Cho nên Dương Thiết Trụ tại cũng nổi giận, nguyện ý cho nhà sữa dê, tự nghĩ biện pháp. phải là chuyện mất thêm chút tiền sao, nhà tại mua con dê vẫn lấy bạc ra được, mười dặm tám thôn này tin có dê mẹ.

      Gấp năm lần giá cả Điền gia nguyện ý bán, gia đình nguyện ý bán có nhiều.

      “Được rồi, ta biết việc này trách chàng được.” Người vợ yếu ớt ngẫu nhiên có thể chơi xấu làm nũng, nhưng lúc nên thiện giải nhân ý vẫn phải thiện giải nhân ý.

      Dương Thiết Trụ trong lòng cảm động đến rơi nước mắt, Uyển Uyển là thiện giải nhân ý, hại con trai có sữa uống, còn nháo ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà trách .

      “Nàng dâu, để ta đút tiểu tử thối này cho, đừng để nó đè ngươi, Nặc Nặc bây giờ nặng đấy.”

      Uyển Uyển nhà tại gầy cánh tay có thể nhìn thấy xương cốt rồi, làm sao chống được tên tiểu tử béo này áp.

      Nếu có nhân nguyện ý gấp gáp lấy lòng, Lâm Thanh Uyển tất nhiên là mừng rỡ thanh nhàn. Trong lòng lại cười lạnh chút, xem Điền Thúy Lan ngươi lần này chuẩn bị tiếp chiêu như thế nào.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :