1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 103

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lâm Thanh Uyển suy đoán chuyện của Vương thị cuối cùng giải quyết được gì cả, có lẽ là vì Vương thị lại có thai, bằng Hà thị mới tha cho ả.

      thực tế quả là như thế.

      Ngày đó Dương lão gia tử và Hà thị vào, Vương thị cũng theo sau lẻn vào. Ả cứ tưởng rằng việc này tính cái gì, chung quy ả bị đánh chóng mặt rồi, biết rốt cuộc mình làm gì mà Hà thị hận như vậy. Hà thị ngày hôm đó chưa kịp nguyên nhân, là bị tức tới hồ đồ, thứ hai là Vương thị chưa cho bà cơ hội.

      Vương thị nghĩ rằng ta oan uổng bị đánh như vậy, tại cha chồng cũng trở lại, bà thể trước mặt cha chồng mà còn đánh ta .

      Ý tưởng là sai, nhưng Hà thị ngốc. Biết mình hôm nay mất mặt mũi trước mặt người khác, trước mặt người ngoài khó mà ra nguyên nhân, chỉ có bà và lão già cần che giấu.

      Sau đó bà nguyên do cho Dương lão gia tử nghe, Dương lão gia tử nghe sở dĩ tại khuê nữ ai tới cửa cầu hôn, ra là vì trong nhà có cái khuê nữ thanh danh tốt và con dâu biết che đậy.

      Hà thị cũng thông minh, Vương thị lẻn theo liền chui vào Đông ốc. Bà nhìn thấy Vương thị về phòng cũng để tùy, chỉ là quay người ra chốt cổng lại rồi vào Đông ốc, lúc vào trong tay cầm cây gậy ngắn.

      Dương lão gia tử cũng hận nghiến răng nghiến lợi nên ngăn Hà thị.

      Hai người ở bên trong lại ầm ĩ, Vương thị lại bắt đầu chạy khắp phòng. Hà thị vừa giơ gậy gộc vừa mắng. Vương thị thế mới biết vì sao ả bị đánh, ra Dương Nhị Muội vì nàng mà ai tới bàn chuyện hôn nhân.

      Nhưng liên quan gì tới ả chứ, ả có dối đâu, toàn là , duy nhất làm sai chính là ả nên ra ngoài châm chọc Dương đại tỷ. Nhưng Dương đại tỷ cũng có chỗ đúng, bằng châm chọc ả ta làm gì.

      Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Vương thị vẫn cảm thấy có chút đuối lý, lại có chút khủng hoảng, lần này ngay cả cha chồng cũng ngăn cản lão chủ chứa đánh ả.

      Dương lão gia tử ngồi ở kháng buồn sầu liên tục rít thuốc lào, hai vợ chồng Dương Học Chương từ lúc Vương thị bắt đầu ở bên ngoài làm ầm ĩ là trốn trong phòng mình ra, mãi cho tới bây giờ vẫn có động tĩnh gì, phảng phất như trong phòng có ai. Mà kiện lần này nhân vật chính Dương Nhị Muội kháng trong phòng khóc đến mức kịp thở. Chỉ là nàng vẫn úp mặt trong chăn nên ai nghe thấy nàng khóc.

      Dương Nhị Muội ngốc, vừa rồi lúc Mã bà mối đến nàng ở bên trong nghe.

      ra nàng sở dĩ có người đề thân là vì tỷ tỷ mình, mà đồng lõa lại là đại tẩu và mẹ mình.

      Cái chân tướng tàn khốc này làm cho luôn luôn hướng nội Dương Nhị Muội hoàn toàn biết nên làm thế nào, nàng có thể oán ai? Nàng oán ai được, đều là thân nhân của nàng, hơn nữa trong đó hai người là người thân cận nhất của nàng. Nàng chỉ có thể khóc, ngoại trừ khóc nàng có cách gì cả.

      Đông phòng nháo đằng lợi hại, Hà thị tựa hồ quyết tâm muốn thu thập Vương thị, mãi cho đến khi Dương Thiết Xuyên ở bên ngoài gõ cổng, Dương lão gia tử nhổm dậy mở.

      Dương Thiết Xuyên là ở bên ngoài nghe mẹ đánh vợ mới trở về, Vương thị người này tuy rằng có chút phân bốn sáu, nhưng chung quy nhiều năm vợ chồng, lại sinh cho nhiều đứa như vậy. Nếu có thể đánh tới người cả thôn đều biết, Dương Thiết Xuyên khẳng định là vợ bị thu thập ác, cho nên vội vội vàng vàng chạy về.

      Vào Đông ốc, Hà thị và Vương thị còn bên trong ép buộc. Vương thị trốn nhưng vẫn bị ăn mấy gậy lưng, được cái lưng ả thịt dày nên thấy đau.

      Nhưng Dương Thiết Xuyên lại mở to hai mắt nhìn, chỉ bãi máu mặt đất kêu to: “Sao chỗ này có máu?”

      Thanh Dương Thiết Xuyên rất lớn, Hà thị và Vương thị đều ngừng lại.

      Nhìn thấy bãi máu kia, Vương thị mới cảm giác được đúng, sao bụng mình lại đau.

      Ả cả kinh vội vàng sờ soạng dưới đùi.

      “Ai nha, Thiết Xuyên, ta xong rồi.” xong còn giương bàn tay dính máu lên cho Dương Thiết Xuyên xem.

      là người sinh mấy đứa , Dương Thiết Xuyên cũng mấy lần làm cha. Vừa nhìn thấy bàn tay máu kia vội vàng bảo Vương thị nằm ở kháng đừng nhúc nhích, tìm đại phu.

      Hà thị lúc này cũng sợ ngây người, bà muốn thu thập Vương thị sai, nhưng máu kia…

      Dương lão gia tử nghe được động tĩnh lại thấy lão Đại hoang mang rối loạn bận rộn lao ra. Hỏi câu chuyện gì, Dương Thiết Xuyên Vương thị sinh non rồi xông ra tìm đại phu.

      Dương lão gia tử lúc này cũng nóng nảy, bà già vậy mà đánh con dâu tới mức sảy thai, chuyện gì thế này!

      Hai cụ đứng ở bên biết cái gì, Vương thị ở kháng kêu trời gọi đất mẹ chồng đánh ả sảy thai, bà bị tội lớn, Hà thị dám lại bịt miệng ả.

      Dương lão gia tử lúc này có chút hối hận, lúc ấy thấy bà già vào sao ông ngăn lại chứ.

      Dương Thiết Xuyên mời đại phu đến, lão đại phu sờ mạch xong lắc đầu.

      “Tình huống rất tốt, ta làm ít dược, các ngươi uống tạm trước. Nếu như hết hôm nay mà thấy máu , nếu như máu ngừng lại thai này giữ được.”

      Nghe như thế, Vương thị kháng lại gào lên, Dương Thiết Xuyên tiễn đại phu và lấy thuốc.

      Dương lão gia tử biết nên với con dâu cả như thế nào đành phải còng lưng ra ngoài.

      Hà thị đứng ở chỗ đó bị Vương thị khóc phiền lòng nên cũng theo ra ngoài.

      Dương Thiết Xuyên lấy thuốc về ngao cho Vương thị uống.

      Thấy Vương thị khóc ngừng, biết ả sợ hãi và đau lòng cho đứa trong bụng, nhưng cũng phiền có được .

      Vì thế nhịn được : “Ngươi chớ khóc, còn khóc đứa bị ngươi khóc rớt đấy, phải đại phu rồi hết hôm này là vô sao? Ngươi nằm xuống, đừng khóc, ta làm cho ngươi cái ăn ngon bồi bổ.”

      Nếu tại sao có câu ‘người nào việc ấy, đèn nhà nào nhà ấy sáng’ đâu, vẫn là Dương Thiết Xuyên hiểu Vương thị nhất.

      Vương thị lập tức ngậm miệng lại, yên vị nằm kháng dám động. Ăn ngon là phương diện, mặt khác ả cũng sợ đứa bé trong bụng rơi mất.

      Dương Thiết Xuyên ra sân hai lời bắt còn gà mái. Cầm đao cắt cổ gà, sau ném phịch con gà trong sân xoay người vào phòng bếp nấu nước nhổ lông gà.

      Hà thị ngồi ở trong phòng nghe gà mẹ ở trong sân kêu thê thảm, thân mình giật giật, lại ngồi chỗ đó động. Dương lão gia tử nhìn bà già cái dáng vẻ kia thở dài hơi, lời khiển trách rốt cuộc được thành lời nữa.

      Vương thị nằm ở trong phòng nghe được trong sân tiếng kêu, che miệng vụng trộm cười mấy tiếng, lúc này thấy có thương tâm.

      Dương Thiết Xuyên hầm gà, để ý tới cha mẹ mình bưng vào Đông ốc.

      Mấy đứa nhà Đại phòng chơi ở bên ngoài trở lại, thấy trong phòng nấu cơm lại thấy ông bà nội nghiêm mặt, dám câu nào vội chạy về Đông ốc.

      Vừa vào phòng thấy trong nhà làm gà, từng đứa mừng rỡ nhếch miệng, nhưng thấy khí trong phòng đúng nên dám cười ra tiếng.

      Vương thị thích ăn là sai, nhưng cũng đến mức ăn mảnh trước các con mình. ràng nam nhân cũng đau lòng ả, ả uống vài hớp rồi cả nhà ngồi chung phân ra ăn.

      được ăn nhưng đứa bé trong bụng Vương thị bảo trụ được.

      Đến đêm lại bắt đầu chảy máu.

      Dương Thiết Xuyên lại mời đại phu, lão đại phu kia hôm nay cũng bị chơi đùa đủ sặc. Ngày đông lạnh lại là hơn nửa đêm kéo từ trong ổ chăn ra, nhưng nghĩ dù sao cũng là cái mạng, hơn nữa phụ nhân đẻ non sau còn phải uống thuốc, bằng giữ sạch có vấn đề lớn.

      Đành phải lại theo Dương Thiết Xuyên Dương gia, sờ soạng mạch đứa rớt, lại mở phương thuốc rồi lại dẫn Dương Thiết Xuyên trở về lấy thuốc.

      Vương thị lần này ăn gà đều an ủi được ả, quan tâm tới mình còn chảy máu ngồi kháng gào khóc.

      Hà thị khoác quần áo đứng ở cửa Đông phòng, ngày này bà bị giày vò cũng quá sức, nghe thấy Vương thị gào cũng thực phiền trong lòng, miệng nhịn được liền òm ọp câu: “Gà cũng cho ngươi ăn rồi, ai bảo ngươi có thai lại tiếng.”

      Dương Thiết Xuyên vừa từ ngoài phòng tiến vào nghe như thế, miệng hét lớn câu: “Mẹ! Nàng bị người đánh đẻ non rồi, người thể ít câu.”

      Nghe được nam nhân cho ả chỗ dựa, Vương thị càng gào khóc to hơn.

      Hà thị đanh mặt phản bác câu: “Đó phải là bởi vì nó ra ngoài châm chọc muội muội ngươi, làm cho Nhị Muội có người tới đề thân sao?”

      Dương Thiết Xuyên cũng biết việc này, Vương thị gạt , là mẹ nàng làm hỏng thanh danh Dương đại tỷ, cho nên Mã bà mối tới chối đẩy việc làm mai cho Dương Nhị Muội. Cho nên mới lên tiếng, dù sao cũng là nhà mình đuối lý. Nhưng cho dù là ai vừa mới mất đứa con tâm tình cũng tốt.

      “Dương Đại Muội làm những thứ kia, Vương thị có thể ra ngoài mà châm chọc nó sao? Còn phải bị Dương Đại Muội khi dễ ác quá, trong lòng tức giận có chỗ tát sao? Lúc nó chèn ép Vương thị sao người quản?”

      Hà thị bị ngạnh trợn mắt nhìn thẳng biết cái gì.

      Dương Thiết Xuyên những lời này có sai, có nhân có quả, cho nên mọi người đều có sai.

      Dương lão gia tử lôi Hà thị ra ngoài “Ngươi đừng để ý mẹ ngươi, bảo Vương thị dưỡng cho tốt , đứa bé, đứa bé về sau còn có thể có.”

      Ông cũng chỉ có thể như vậy thôi, còn có thể thế nào được? Mắng bà già đánh con dâu cả sảy thai, hay là mắng con dâu cả nên ra ngoài châm chọc em chồng mình?

      Dù sao bây giờ cái gì cũng vô dụng, chuyện này chính là màn loạn có điểm cuối.

      Vì thế tới hai ngày sau chuyện Vương thị đẻ non được truyền ra.

      Ngày hôm đó Dương Thiết Xuyên vội vội vàng vàng mời đại phu, trong thôn rất nhiều người thấy được, lại là nửa đêm gọi cổng nhà đại phu, động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm bên cạnh biết .

      Thôn Lạc Hạp chỉ rộng bằng ngần ấy thôi, tới mấy ngày sau lời đồn đãi truyền khắp. Mọi người đều Hà thị quá ác độc, đánh con dâu cả tới mức sảy thai…

      Vì thế việc hôn nhân của Dương gia Nhị Muội càng thêm khó khăn.

      biết Hà thị biết bà ta thu thập Vương thị, bỏ ra công sức lớn vậy, liệu có hối hận khi bước cờ dở này .

      Hà thị hối hận hay biết, dù sao Vương thị ở nhà càng thêm lớn lối, ả trước giờ phải cái chịu thiệt thòi. Ả hạ quyết tâm lần này nhất định phải ở kháng dưỡng cho tốt, đây phải là cha chồng ả sao?!

      Cho nên trong khoảng thời gian này Hà thị chảy mặt dài, cả ngày cái mặt trầm, nhưng vẫn chịu đựng tính tình hầu hạ Vương thị ngồi cữ sảy thai.

      có kết quả như thế, là bởi vì lão già như vậy, mặt khác lại là lão Đại phát tính tình. Nếu như Dương Học Chương là bảo trong lòng Hà thị, như vậy Dương Thiết Xuyên là Hà thị vừa vừa hận.

      là bởi vì dù sao cũng là đứa con trai đầu lòng, sủng ái từ , hận là cái tính tính hỗn biết tiến lui của .

      Dương Thiết Xuyên ở trong phòng hầu hạ Vương thị hai ngày thấy chán, sau đó ném cho Hà thị. ra ngoài làm công, bảo bà trông nom Vương thị.

      Về phần Dương Thiết Xuyên có phải ra ngoài làm công hay ai biết.

      Vương thị ngồi cữ lần này tới tận trước tết hai ngày mới thôi.

      ********

      Lâm Thanh Uyển các nàng sau này nghe chuyện này đều có chút cảm thán. Mọi người đều là nữ nhân, mất đứa con đúng là thể cảm thán. Nhưng cảm thán xong cảm thấy may mắn vì ở riêng phải xen vào việc này.

      Mặc kệ may mắn cũng tốt cảm thán cũng thế, năm mới sắp tới gần.

      Năm nay nhà Dương thị nuôi heo cho nên có giết heo tết. Ngược lại nhà Dương nhị lão gia tử có giết heo tết mời mọi người tới ăn bữa.

      Ăn xong về tới mấy ngày là đón năm mới, mọi người đều ai nấy tự trở về bận rộn.

      Bởi vì năm nay mọi người buôn bán lời ít tiền, cho nên lễ năm mới chuẩn bị đồ ăn rất phong phú.

      Lúc chuẩn bị đồ tết mọi người lại nhớ đến đồ lễ mừng cho Dương gia bên kia.

      Hai nhà thương lượng quyết định vẫn là làm như năm cũ, dù sao trong thôn đại bộ phận đều làm như vậy, bọn họ đưa như vậy ai để ý.

      Về phần bọn họ kiếm được tiền còn đưa ít đồ như vậy có quan hệ gì với bên kia sao? Người ngoài ngoại trừ biết Dương Thiết Trụ mang theo lão tam cùng nhau làm mua bán , về phần làm ăn gì mọi người biết, buôn bán lời bao nhiêu tiền người ta càng biết.

      Hai nhà này có tình cảm gì với nhà bên đó, bản thân mình khổ cực kiếm được cần thiết tiện nghi người khác, huống chi tiện nghi cho người ta, người ta cũng biết dừng.

      Cho nên năm nay đưa lễ năm mới cho bên kia vẫn là mỗi nhà cân thịt và vò rượu, bảo Mã thúc đưa qua, Dương Thiết Trụ bọn họ ngay cả mặt mũi đều có lộ.

      Như vậy có trách cũng kệ, nghĩa vụ nên tận làm hết rồi, còn lại ai dính ai.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lâm Thanh Uyển bọn họ bên này chuẩn bị đón tết cả nhà náo nhiệt vui vẻ, Dương gia bên kia u ám mùi thuốc súng tràn đầy.

      Vương thị nằm ở kháng cái liền đứng dậy, Hà thị mỗi ngày kiên nhẫn hầu hạ nàng ở cữ , toàn bộ việc nhà áp lên người Phùng thị.

      Phùng thị làm việc nhiều khó tránh khỏi oán giận trước mặt Dương Học Chương, Dương Học Chương còn dựa vào nhạc phụ về sau chỉ điểm chút, trợ khảo cái tú tài mang về nên đến dong dài trước mặt Hà thị. đại tẩu chỉ là ở cữ mà thôi, về phần nằm giường rồi có cần người phải hầu hạ ả sao, trông coi chút là được.

      Hà thị có thể hầu hạ Vương thị ở cữ chừng mười ngày vượt qua suy đoán của mọi người rồi. Nếu phải nể mặt mũi lão Đại, Hà thị sớm thu thập Vương thị cho mẹ ả cũng nhận ra. Nghe cục cưng vậy vội vàng bảo Vương thị xuống, đừng mỗi ngày ở kháng giả chết.

      Vương thị lúc này đắc ý làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cứng rắn nằm ở kháng giả chết, Hà thị vừa gọi ả đứng lên, ả khóc bị thương thân mình, ả đáng thương thế nào, bị người đánh sảy thai còn cho người ta ở cữ, ả bị chịu tội lớn như vậy, lại được dưỡng cho tốt về sau sinh được làm sao…

      Khóc đến người cả nhà đều nghe thấy, mấy đứa đại phòng nhìn thấy mẹ mình khóc thê thảm như vậy mỗi cái cùng chung mối thù.

      Dương gia Đại Lang mười tuổi, hiểu chuyện cũng nhiều, ra ngoài cùng người khác chơi đùa thường xuyên với tiểu đồng bọn mẹ nó đáng thương, bị bà nội đánh đến tiểu đệ còn. Con nhà người ta phỏng chừng cũng là nghe những người lớn ở nhà , sau đó cảm thấy rất đồng tình tiểu đồng bọn.

      Nhưng Dương Đại Lang nghĩ như vậy, ràng bà nội đánh mẹ, còn đánh mẹ nằm giường dậy nổi. Vương thị người này tuy rằng đáng tin, tham ăn, lòng dạ hẹp hòi, các loại tật xấu chất đống nhưng lại đối xử với mấy đứa con mình rất tốt. Cho nên Dương Đại Lang liền hận Hà thị, nó cũng dẫn dắt các loại tư tưởng ‘Bà nội phải là người tốt, đánh mẹ thành bệnh’ cho mấy đứa đệ đệ muội muội phía dưới.

      Mấy đứa đại phòng chỉ biết Vương thị ngã bệnh, hiểu Vương thị đẻ non là gì. Đặc biệt nghe Vương thị giả chết trước mặt Hà thị, trong miệng cả ngày ái dồ ái dồ, còn tưởng rằng mẹ bị bà nội đánh làm sao.

      Lúc này bà nội lại đến răn dạy mẹ, mẹ khóc thương tâm như vậy, nhất định là bà nội lại khi dễ người rồi.

      Trẻ biết cái gì, hận chính là hận, ba tiểu tử đại phòng từng cái vọt tới trước mặt Hà thị, gào to bà cái lão chủ chứa được khi dễ mẹ ta. Miệng mắng tính, còn dùng chân đá Hà thị.

      Hà thị lần này nằm mơ rồi, thế là bi trúng mấy đá.

      Dương lão gia tử và Dương Học Chương nghe thấy động tĩnh chạy tới, mỗi người chắn đứa kéo mấy đứa ra.

      Hà thị tức giận đến lau nước mắt, bà tạo cái nghiệt gì nha, mấy cái cháu trai mắng bà còn chạy tới đánh bà. Đối với mấy đứa đại phòng này, Hà thị tuy rằng sủng ái nhưng thái độ coi như là cực kỳ dung túng, ngờ lại rơi xuống kết quả như vậy.

      Dương lão gia tử hỏi mấy đứa , hỏi bọn nó vì sao lại đánh chửi bà nội.

      Dương Đại Lang đầy mặt ngoan độc, đầy lý lẽ , bà nội khi dễ người đánh mẹ thành bệnh, tiểu đệ đệ cũng có, cháu đánh chính là bà.

      Dương lão gia tử lập tức sụp lưng xuống, trong lòng biết là cái cái tư vị gì.

      Đánh đứa , nhưng cháu trai lớn xác thực sai. đánh, nhưng mấy đứa mới chừng này mở miệng là mắng chửi trưởng bối, còn động thủ đánh trưởng bối mình.

      Cái gọi là bất tri bất giác, có học có dạng là vậy đấy.

      Mấy đứa Đại phòng suốt ngày sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế, Hà thị há mồm là ô ngôn uế ngữ, động chút là ra sức đánh chửi, Vương thị cũng phải tấm gương tốt gì. Trẻ lúc này như tờ giấy trắng, các ngươi vẽ lên cái gì chính là cái đó. Mưa dầm thấm đất, bất tri bất giác dạy đứa thành cái dạng gì đây.

      Dương lão gia tử biết nên như thế nào, tay run nửa ngày quất xuống. Lôi Hà thị lau mắt quay người về phòng chính.

      Đợi mọi người đều tản , Vương thị dừng khóc ngoắc mấy đứa lại. Dương Đại Lang và hai đệ đệ chạy tới được Vương thị ôm vào trong ngực.

      “Vẫn là con trai ta tốt nhất, cha các ngươi ném ta trong nhà cho cái lão chủ chứa kia ngược đãi, may mà có các con ta xả giận thay. Con trai ngoan, mẹ cho các con tấm đồng mua kẹo ăn.”

      Xem ra lão chủ chứa trong miệng Dương Đại Lang chính là học Vương thị, Vương thị này thấy con trai đánh chửi trưởng bối vậy mà mở miệng chỉ trích, lại còn cho phần thưởng, biết về sau mấy đứa đại phòng này bị dạy thành bộ dáng gì.

      Hà thị bị mấy đứa cháu trai đánh chửi tức giận đến mấy lần định thu thập mấy tên thỏ con kia.

      Dương lão gia tử lại túm lại khuyên mới trấn trụ được bà ta. Hà thị dù sao cũng là cái tư tưởng cũ, cho dù sủng mấy cái cháu trai này, nhưng bà tự nhận đối xử với mấy đứa cháu trai này vẫn rất tốt, bảo bà ra tay đánh mấy đứa nó bà cũng ra tay nổi. Đành phải lão lệ chảy ròng sau đó thở dài bỏ ý định này.

      Bà cũng mặc kệ chuyện này, hề Đông ốc hầu hạ Vương thị nữa, mặc kệ ả ở Đông ốc giả chết ái dồ như thế nào cũng mặc kệ, nhưng cũng chuyện bắt ả xuống giường.

      Dương lão gia tử biết nên xử trí mấy đứa cháu trai này như thế nào bèn nhờ người gửi tin cho Dương Thiết Xuyên.

      Dương Thiết Xuyên mấy ngày sau mới về, sau khi trở về biết phát sinh chuyện gì kéo mấy đứa vào Đông phòng.

      Đầu tiên là dùng ánh mắt buồn cười ngắm mấy đứa con trai, “Mấy tên tiểu tử giỏi, đều động thủ rồi đấy.” Sau đó lại vỗ mỗi đứa cái rồi : “Đều khóc cho ta.”

      hổ là con Dương Thiết Xuyên, lập tức hiểu ý tứ của cha, từng đứa khóc lên, thê thảm phảng phất như chết cha chết mẹ.

      Vì thế Dương lão gia tử thấy cháu trai được dạy, Hà thị cũng được chữa khỏi.

      Về phần tình rốt cuộc là như thế nào đâu, vậy chỉ có trời mới biết.

      Sau đó Hà thị gọi Dương Thiết Xuyên lên hỏi mấy ngày nay làm công được bao nhiêu tiền, Dương Thiết Xuyên lập tức bất động.

      bên ngoài dễ tìm việc, vất vả mới tìm được nhà làm công ngắn hạn, làm hơn mười ngày công mà người ta chẳng những trả tiền công mà còn đuổi ra ngoài.

      Loại tình này phải là có nhưng mà cực ít, trấn chỉ có hai nhà gia phong tốt mới làm ra chuyện như vậy. Làm người keo kiệt, tật xấu cũng nhiều, mời người qua làm công ngắn hạn, muốn trả tiền công liền bày ra các loại lấy cớ. Nếu ngươi muốn đòi tiền công người ta trực tiếp cho người quăng ngươi ra ngoài.

      Thôn dân thôn Lạc Hạp ra ngoài làm công cũng đụng phải chuyện như vậy, bình thường đụng tới chuyện như vậy chỉ có thể tự nhận hay ho, chung quy cái chân đất ở nông thôn sao trêu chọc được vào nhà người có tiền.

      Hà thị dùng mắt già nghi ngờ nhìn con trai cả, thể trách bà nghĩ như vậy, mà là đứa con trai này tiền lệ quá nhiều. Mỗi lần ra ngoài làm công, phải dây dưa chính là tiền công được thanh toán.

      Dương Thiết Xuyên vừa thấy lão nương ánh mắt nghi hoặc, lập tức bày ra cái mặt khóc tang. mình tiền công được thanh toán , còn bị người đánh, xong giơ cánh tay lộ ra cho Hà thị xem.

      Hà thị nhìn thấy mặt quả xanh tím mảng lớn.

      Vị con trai cả này vẫn được Hà thị đau lòng, Hà thị lập tức đau lòng ghê gớm, đề cập tới chuyện tiền công nữa, ngụm có chuyện gì chứ đánh con bị thương chỗ nào chứ.

      Dương Thiết Xuyên vẻ mặt đau khổ sao, chỉ là chút thương ngoài da, còn bảo tìm đại phu xem, bảo người ta cho chút dược mà tiền thuốc còn chưa trả.

      Hà thị vừa nghe đến đây mặt liền cứng ngắc.

      Nhưng nghĩ tới con trai bị thương, vẫn lần mò sờ soạng từ người mấy văn tiền cho .

      Dương Thiết Xuyên cầm trong tay tấm đồng thử nhe răng: “Mẹ à, chỗ này đủ!”

      Hà thị hết cách lại móc mấy văn tiền người đưa cho , gương mặt thịt đau, còn lập tức mở miệng : “Chỉ có vậy thôi, nhiều hơn có.”

      Dương Thiết Xuyên cũng thực sảng khoái mở miệng đòi nữa, trả tiền cho đại phu. Trong tay cân nhắc hơn mười cái đồng tiền này, trong lòng vui sướng hài lòng.

      Vì thế Dương Thiết Xuyên lấy tiền thuốc làm ngụy trang, chỉ trở lại ngắn ngủi hồi thời gian lại .

      lần này chính là vài ngày sau mới trở về, người trong nhà hỏi nơi nào, vẻ mặt đau khổ đòi tiền công lần trước, kết quả vẫn lấy được. May mắn chính là lần này người ta đánh .

      *******

      Mã thúc đưa lễ năm mới lại đây giúp Dương Thiết Trụ xong bước . Trong lúc đó thêm lời nào, chỉ đến đưa lễ năm mới cho hai cụ sau đó chính là tết về ăn tất niên.

      Tết năm ngoái Dương lão gia tử quá lời, bây giờ bị Mã thúc đổi chút khẩu khí lại.

      Nghe như thế, lại nhìn thấy bàn kia lễ năm mới thiếu đáng thương, Dương lão gia tử trong ngực phải tư vị gì, ngay cả Mã thúc cũng biết.

      phải ngại mấy thứ này thiếu, biết lão nhị lão tam đều kiếm được tiền, trong thôn này mỗi ngày đều nhìn thấy bọn họ vội vàng xe la ra ra vào vào, ai mà biết họ kiếm được tiền đâu. Nhưng người ta có thể kiếm được tiền đó là bản lĩnh của người ta, đây là ngươi đỏ mắt cũng được.

      Đổi lại bình thường lễ năm mới ấy ở thôn Lạc Hạp mà ít, nhưng ở lão nhị lão tam ‘Đều kiếm tiền lớn’ có vẻ keo kiệt.

      Trong đó ý tứ hàm xúc, Dương lão gia tử hiểu, Hà thị cũng hiểu. Còn có thể là cái gì, ý tứ người ta chính là qua diễn cho người ta xem thôi.

      Từ lúc Mã thúc tiến vào, Hà thị liền kéo dài mặt già. Lúc này cũng nhịn được nữa: “Bọn họ đều kiếm được tiền, vậy mà đưa được chút đồ này?”

      Hà thị năm nay vẫn chuẩn bị thịt ăn tết, có tiền, hai là nghĩ đến lúc lão nhị lão tam đưa năm lễ khẳng định phong phú, chung quy lão nhị lão tam kiếm nhiều tiền là người cả thôn đều biết.

      Ai ngờ đâu lại đưa như năm cũ!

      “Lão nương tìm bọn họ, hỏi trong lòng bọn họ còn có cha mẹ hay .” Hà thị miệng cam tâm yếu thế , mông lại dán kháng động.

      Dương lão gia tử thở dài mở miệng : “Bà hãy tỉnh lại , người ta như thế nào vẫn là đưa năm lễ tới nhà, đưa cho bà, bà có thể chọc thủng trời.”

      Hà thị cũng hiểu được cái lý lẽ này, bằng bà cũng chỉ ngoài miệng đùa giỡn uy phong thôi.

      năm này bà bị trùng kích rất nhiều.

      Trước đây bị bà dọn dẹp dễ bảo lão nhị và lão tam ở riêng, bao giờ nghe bà sai sử nữa. Chính mình kiếm được tiền cũng hiếu kính lão nương vài, mấu chốt là bà thể nháo với bọn họ.

      Ngươi cùng người ta nháo cái gì đâu? Đầu tiên Dương tộc trưởng kia vẫn còn ở đấy, Hà thị sợ bị lọt ‘Sổ đen’, người ta ngươi lại khóc lóc om sòm tìm việc, mở đại hội trong tộc hưu ngươi về.

      Hà thị thể e ngại cái này, bà tự tin lão già có thể cần dòng họ mà che chở bà. Người trong dòng họ tới ý nghĩa thế nào là người đều hiểu. Bị nổi danh trong gia tộc đó chính là chuột chạy qua đường, mỗi người khinh thường, huống chi bà luyến tiếc cả nhà ngay cả cái dòng họ cũng có.

      Hơn nữa hơn nửa năm này trong thôn đồn đãi, Hà thị lại như si ngốc thế nào cũng biết mọi người nghiêng về phía lão nhị lão tam bên kia. Mỗi người đều bà Hà thị trách móc nặng nề, trong nhà đối xử tệ với người ta, áp bức người ta nhiều năm , lúc ở riêng ngay cả hạt lương thực cũng cho.

      Hà thị liền phi, đám nhãi con bò ra từ ruột bà, đối xử có tốt với bọn họ hay , tới phiên các ngươi người ngoài tới cằn nhằn, chẳng có quan hệ gì với các người hết.

      Hà thị trong lòng cho là như vậy, nhưng bà cũng hiểu được áp lực dư luận.

      Làm ầm ĩ lớn, người trong thôn mắng ngươi, đến lúc đó còn thành chuột chạy qua đường bị Dương tộc trưởng hưu về nhà, để tránh bại hoại môn phong gia tộc Dương thị. Hơn nữa trước đó vài ngày ầm ĩ với Vương thị, tại người trong thôn đều mắng bà phải là món đồ, bà dám tiếp tục ép buộc đầu sóng ngọn gió.

      Cho nên lúc này bà chỉ có thể ngồi ở trong phòng, thành ngủ trong tình trạng trong lòng thăng bằng, ngoài ra làm được gì khác.

      “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, thu đồ vật lại , đến lúc đón tết cũng được ăn miếng thịt.” Dương lão gia tử .

      Trong nhà hôm nay là cái quang cảnh gì, Dương lão gia tử tại hiểu. Từ sinh lý đến trong lòng đều hoàn toàn chuyển hoán lại đây, rốt cuộc nên lời năm trước cơm tất niên, thầm oán Hà thị để yên chút ăn cơm tất niên.

      Trong nhà thành thân cho lão tứ, bạc dùng hết sạch rồi. Thu hoạch vụ thu xong, giao thuế lưu lại đồ ăn, còn lại lương thực bán được ít tiền, nhưng đó thiếu đáng thương. Dương lão gia tử tại rốt cuộc biết tiền bạc thiếu đáng thương là cảm giác gì, trước đây lão nhị lão tam cách vài ngày lại kiếm được tiền nên cảm thấy thiếu tiền bạc, tại trải qua năm cằn cỗi này ông hiểu.

      đồng tiền muốn bẻ thành đôi để dùng, huống chi khuê nữ còn chưa xuất giá, còn phải tích cóp đồ cưới cho nàng.

      Đáng thương Dương Nhị Muội, trước đây có vị biết kiếm tiền Dương Thiết Trụ, Hà thị chưa từng cân nhắc tích cóp đồ cưới cho nàng, luôn cảm thấy đến lúc đó nhất định có bạc. Từ chỗ nhị phòng tam phòng cướp đoạt được tiền bạc liền dát lên người Dương Học Chương, tại biết khuê nữ xuất giá là lửa sém lông mày, cũng biết bắt đầu tích cóp đồ cưới.

      cái lễ năm mới dẫn phát ra Dương lão gia tử và Hà thị đủ loại tâm tư phức tạp, tạm thời đề cập tới.

      Ngày khó khăn như thế nào cũng phải sống. Về phần nhà ai khó khăn, nhà ai náo nhiệt, đó đều là kết quả người ta cố gắng được.

      Tục ngữ , trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, ngươi trồng được quả nào hưởng quả đó.

      Trong nháy mắt là tới năm mới rồi, hết năm cũ, năm mới sắp tới.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 105

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Tiểu Nặc Nặc bây giờ được 7 tháng, biết bò biết xoay người, cũng biết đòi này nọ với Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển tại thực u buồn bởi vì Tiểu Nặc Nặc còn dễ mang như trước nữa. Trước đây lúc còn , đặt giường nó có thể chơi mình được cả ngày. Bây giờ biết bò, đặt nó giường là nó nghe.

      Lâm Thanh Uyển bất đắc dĩ đành phải chải thêm tầng chăn dày lên kháng, được mềm quá, nếu mềm quá Tiểu Nặc Nặc bò được, cũng được quá cứng rắn, cứng quá đứa cọ vào đau người nàng đau lòng.

      Sau đó lại mời Thôi thợ mộc tới nhà làm lan can giường, thành lan can gỗ này bọc vải mềm, sau đó đặt nó ở kháng mặc nó tự bò chơi. Chơi mệt mỏi lăn ra ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục bò chơi, dù sao đứa gấu này dễ dụ khóc.

      Làm mẹ dễ dàng nhưng làm cha lại đau lòng. Cảm thấy con trai mình bây giờ được vợ thích, lười ôm đứa , mỗi ngày ném nó kháng cho nó chơi mình. Mỗi ngày bận rộn trở về bồi thường ôm con trai, cho nó nhảy chân tay mình.

      Tiểu Nặc Nặc bây giờ ngoại trừ thích bò còn thích dẫm nhảy người cha nó. Lâm Thanh Uyển biết như vậy có thể rèn luyện sức lực chân cho con nên mặc kệ hai người chơi.

      Dù sao con trai nàng khỏe khoắn, chân có lực, nam nhân nàng lại rắn chắc sợ dẫm đau.

      biết hai cha con này biết nàng nghĩ như vậy nghĩ thế nào.

      Nhưng mà Dương Thiết Trụ tại cũng bận rộn, mỗi ngày cùng Hạ Đại Thành chạy lên huyện, gần đây Hạ Đại Thành chạy đưa hàng mấy tửu lâu huyện, cách vài ngày lại tìm tửu lâu mới huyện.

      Huyện Hoài Hà cách thôn Lạc Hạp có chút xa, chuyến sai biệt cũng mất nửa ngày thời gian, chạy chạy về là mất cả ngày.

      Cũng thể để mình Hạ Đại Thành chạy, cho nên Dương Thiết Trụ đổi cách ngày chạy thay . Việc đưa hàng ở trấn giao cho Dương Thiết Căn và Mã thúc, cứ như vậy trong nhà nhân thủ lại đủ.

      Lâm Thanh Uyển thấy mọi người bận rộn đến mức lợi hại nên cũng qua hỗ trợ, nhưng nàng kéo đứa bé sơ sinh, hỗ trợ cũng lưu loát. Huống chi Lâm Thanh Uyển hỗ trợ được hai ngày lại có chuyện xảy ra, đó chính là thấy vị thịt là muốn nôn.

      Dương Thiết Trụ thấy vợ ói lợi hại, trong lòng phi thường lo lắng, nhanh chóng tìm đại phu sang đây xem.

      Lão đại phu xem mạch, mở miệng chúc mừng tiểu tử ngươi có phúc khí, vợ ngươi lại có thai rồi, khoảng chừng hai tháng.

      Mọi người đều vẻ mặt cao hứng, Lâm Thanh Uyển lại đầy mặt khiếp sợ. Thế này mới sinh cái, Tiểu Nặc Nặc mới có mấy tháng thôi sao lại có nữa rồi. Vừa nghĩ tới cảnh mình lại phải trải qua loạt chuyện mang thai, sinh sản, còn có ở cữ…

      Lâm Thanh Uyển đen sì mặt.

      Dương Thiết Trụ cao hứng mặt tươi như bông cúc nở, cười vui vẻ tiễn bước lão đại phu, sau đó trở về đỡ Lâm Thanh Uyển về phòng cung phụng như tổ tông.

      Đến phòng Lâm Thanh Uyển tiết hận đá Dương Thiết Trụ mấy cái.

      Đều tại chàng! Đều tại chàng! Đều tại chàng!

      Đều tại man hán tử này suốt ngày dán nàng, hại nàng lại có thai rồi! Lâm Thanh Uyển phải muốn mang thai, nàng chỉ là muốn mang thai sớm như vậy.

      Tiểu Nặc Nặc còn , nàng vốn muốn đợi Tiểu Nặc Nặc lớn chút lại cân nhắc sinh đứa thứ hai. Nhanh như vậy tới rồi, quả thực làm cho nàng có chút chuẩn bị nào.

      Ai biết đâu xả giận được còn hại mình chân đá đau.

      Dương Thiết Trụ mặt vẫn cười ngây ngô, lại cao hứng lại kích động, an trí Lâm Thanh Uyển ngồi xuống kháng, sợ nàng ngồi thoải mái lại lấy cái đệm lại đây cho nàng dựa vào. Lại cảm thấy vợ vừa rồi phun lợi hại như vậy nhất định là khát nước rồi, lại rót nước.

      Vội đến vội , trì độn mãi mới phản ứng kịp, hình như vợ tức giận.

      Nhìn vợ bĩu môi, vẻ mặt phẫn hận nhìn , Dương Thiết Trụ lại nhớ tới vừa rồi tựa hồ Uyển Uyển đá hai chân . Có phải là chân quá cứng rắn hay , làm vợ đau chân rồi?

      Đứa dũng cảm thừa nhận sai lầm là đứa bé ngoan.

      “Uyển Uyển, có phải chân ta quá cứng rắn làm chân nàng đau hay , để ta xoa cho nàng.” lại vội vàng tháo giày xoa xoa chân cho nàng.

      Chỉ là phương hướng thừa nhận sai lầm hình như là sai rồi.

      Lâm Thanh Uyển tức giận đến muốn chết lại đá hai lần. Nhưng sức lực của nàng đối với Dương Thiết Trụ lực đại như trâu kia mà , quả thực là quá .

      Giày chân được cởi ra, Dương Thiết Trụ cẩn thận sờ cái xem xem thấy có vết xanh tím mới yên lòng. Sau đó dùng bàn tay to rắn chắc của mình đặt chân vợ vào tay bắt đầu xoa xoa.

      Lâm Thanh Uyển vốn tức giận nhưng được làm loạt động tác như vậy lại nguôi giận.

      “Nhất định là chàng cố ý.”

      Đúng, chính là như vậy sai được. Muốn nịnh bợ nàng để nàng nguôi giận! Nàng bĩu môi, trong lòng khó chịu nghĩ.

      “Uyển Uyển, làm sao?” Hán tử nghiêm túc bóp chân ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Ta cố ý làm đau nàng.”

      Người ta Dương Thiết Trụ cũng phi thường ủy khuất, chân cứng rắn lại phải lỗi của , chỉ có thể người ta bộ dạng rắn chắc, chính ngươi rất non!

      “Chàng cố ý làm ta có thai.” Vẫn khẩu khí khó chịu.

      Dương Thiết Trụ thế này mới phản ứng kịp, ra Uyển Uyển tức giận là do mang thai. Lần này tới lượt ủy khuất: “Uyển Uyển, nàng muốn sinh con cho ta?” Đôi mắt ủy khuất gắt gao nhìn chằm chằm nàng, phảng phất nàng nếu là dám phải, khóc cho nàng xem.

      Có lầm hay , ràng là nàng thực ủy khuất có được !

      Lần này tức giận cũng còn, người cũng mềm nhũn ra.

      Lâm Thanh Uyển cúi cái đầu , ấp a ấp úng: “Tiểu Nặc Nặc mới lớn như vậy, ta lại mang thai, người ta vốn đợi Tiểu Nặc Nặc lớn chút mới sinh đứa thứ hai.”

      Dương Thiết Trụ biết, mỗi lần vợ bày ra cái tư thế này chính là đại biểu cho nàng trong lòng bây giờ còn tức giận, chỉ là có chút ủy khuất , muốn vuốt ve.

      thở dài hơi trèo lên giường lò ôm vợ vào trong ngực.

      “Nàng dâu, nàng nghĩ thế này nha, nàng xem Nặc Nặc nhà chúng ta ngoan như vậy, lại nghịch ngợm. Nàng sớm sinh thêm đứa, đến lúc đó Nặc Nặc có thêm bạn chơi.”

      “Nhưng mà, nhưng mà thế này mới bao lâu, lại phải ngày nào cũng vác cái vụng to, còn phải chịu đau, sau đó còn phải ở cữ…” Suy nghĩ chút, Lâm Thanh Uyển đôi mắt đỏ lên. Thực thảm có được hay , nam nhân chỉ biết sướng bản thân mình biết nữ nhân khổ thế nào đâu.

      Nghe vợ như vậy, Dương Thiết Trụ trong lòng cũng buồn bực. Đúng nha, Uyển Uyển vừa sinh cái, thế này mới mấy tháng, lại phải trải nghiệm lần quá trình mang thai. Có đôi khi nhìn thân thể vợ gầy yếu nâng cái bụng, động tác chậm chạp, Dương Thiết Trụ nhìn mà đau lòng.

      “Vậy hay là chúng ta sinh nữa.” Khẩu khí có chút chậm chạp nghi nghi.

      Lâm Thanh Uyển nín khóc mỉm cười. “ vào rồi, lấy ra thế nào?”

      Tới lượt Dương Thiết Trụ bắt đầu rầu rĩ.

      Nhìn nam nhân bộ dáng phát sầu, Lâm Thanh Uyển ngược lại bình tĩnh.

      Thời điểm nào, luôn luôn nữ hán tử nàng lại trở lên yếu ớt như vậy, phỏng chừng là bị nam nhân này sủng thành.

      Nhìn khuôn mặt cương nghị gần trong gang tấc, Lâm Thanh Uyển khỏi ngây ngốc.

      Nàng là quá biết thỏa mãn rồi, nam nhân đối xử tốt với nàng như vậy, hận thể phủng trong lòng bàn tay, còn có cái gì thể kiên trì đâu. phải là sinh thêm đứa bé thôi sao? Nàng nguyện ý sinh cho , sinh ổ cũng được.

      Trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng lại : “Vậy chàng mỗi ngày phải tốt với ta.”

      “Uyển Uyển, ta khi nào tốt với nàng.”

      “Chàng thể ghét bỏ ta sinh đứa làm eo thô.”

      “Uyển Uyển, eo nàng vẫn mà, tay ta ôm là hết.” Cúi đầu sờ eo mảnh khảnh của vợ, Dương Thiết Trụ cảm thấy dáng người vợ càng tốt lắm, đặc biệt là sau khi sinh. Eo biến thô, ngược lại ngực bởi vì cho bú sữa mà càng lớn hơn.

      Nhìn chút, ánh mắt liền cực nóng lên.

      Bên này còn ngừng cằn nhằn, “Vậy chàng phải mỗi ngày buổi tối ôm ta ngủ, bằng ta đau thắt lưng.”

      “Ừ.”

      “Chân ta sưng lên, chàng phải xoa bóp cho ta.”

      “Ừ.”

      “Chàng phải đối xử với ta tốt hơn cả trước đây.”

      “Ừ.”

      “Chàng ừ cái gì, thể câu khác sao.” Trì độn nữ nhân phản ứng kịp, cảm thấy bộ ngực mình sắp bị nướng khét rồi.

      “Chàng nhìn cái gì?”

      Nam nhân vô tình quanh co tiếng, phỏng chừng trong lòng có suy nghĩ của mình nên trả lời.

      Rốt cuộc vẫn là nhịn được, “Uyển Uyển nàng cho ta ăn miếng .” đợi người trả lời còn thêm, “Ta thấy con trai mỗi ngày ăn thơm ngon.”

      Nam nhân này suy nghĩ cái gì đó, Lâm Thanh Uyển tức giận đến nhéo tai , chỉ là luyến tiếc dùng sức.

      “Cút !”

      như vậy thôi, vẫn là chống lại được man hán tử vừa bán manh lại giả ngu quấn quýt si mê, rốt cuộc thỏa mãn .



      Đợi đến khi cho Tiểu Nặc Nặc bú sữa, Tiểu Nặc Nặc dùng sức hấp dùng sức hấp, hấp nửa ngày cũng được hớp nào, oa oa khóc lên.

      Phảng phất như , sữa sữa của ta, ai ăn trộm sữa sữa của ta!

      Lão mẹ và lão cha hai người bên cạnh đều mặt đỏ khả nghi.

      ********

      Vấn đề nhân thủ đủ cần phải giải quyết, mọi người ngồi cùng chỗ tiếp thu ý kiến quần chúng.

      Hay là lại mua vài người về? Có người đề nghị.

      như vậy thôi, trong lòng mọi người đều ràng, đây phải là biện pháp tốt. thể cứ thiếu người là mua người, người mua được thôi, nhưng mua về để ở chỗ nào?

      Dương Thiết Trụ mua nhà 3 người về ở trong nhà, cho dù là giúp Lâm Thanh Uyển làm gia vụ, hay là rảnh sang phân xưởng hỗ trợ. Chung quy nhà bọn họ trước mắt 3 miệng người, mua nhiều người hơn có chỗ ở.

      Hơn nữa việc làm ăn của bọn họ về sau khả năng càng ngày càng tốt, vì sợ tay nghề tiết lộ ra ngoài nên lúc thiếu người mua người, thể nghi ngờ là uống rượu độc giải khát. Bởi vì phải vấn đề mua người về là xong còn phải lo lắng vấn đề ăn ở.

      Kỳ Hạ Đại Thành cũng sớm tự hỏi vấn đề này, băn khoăn của mình ra cho mọi người nghe. Mà Lâm Thanh Uyển cũng sớm suy xét vấn đề này, chỉ là vấn đề vẫn tới cấp thiết, nàng nghiêm túc cân nhắc tới. Nhưng bây giờ là trứng chọi đá rồi, cần phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.

      Mọi người lại thương lượng, quyết định mời người đến hỗ trợ. Về phần sợ tay nghề tiết lộ ra ngoài, cũng nghĩ tới biện pháp phòng tránh.

      Đầu tiên mời người phải mời người phúc hậu chút, người có thể an tâm được. Sau đó chính là bảo mật phối liệu đồ sấy tiên, Dương thị bọn họ biết trong tay Lâm Thanh Uyển có phối liệu, mỗi lần Dương Thiết Trụ đưa cho bọn họ là gia vị làm sẵn. Cái đồ ăn này là bí phương tổ truyền của người ta, người ta cần bảo mật là đúng. Hơn nữa tại ngồi chỗ này toàn là người phúc hậu, ai cảm thấy hai người Dương Thiết Trụ làm việc như vậy là do yên lòng với bọn họ.

      Bọn họ tại cần nghĩ là giữ bí mật toàn bộ các gia vị, bao gồm trong đó muối, đường, tương du, các loại gia vị phổ thông khác. Các loại gia vị này Lâm Thanh Uyển giấu diếm mọi người, cho nên mọi người đều biết trong đó cho những cái gì.

      Hạ Đại Thành đề nghị giống như Lâm Thanh Uyển vậy, toàn bộ nắm giữ trong tay người của mình. Đến lúc phối gia vị cho người của mình tới làm. Người của mình này bao gồm Dương thị, Diêu thị, Chu thị, bây giờ có thêm Mã thẩm nhi, về phần mấy nam nhân họ làm mấy thứ này nên bọn họ ràng lắm.

      Còn có việc nữa là bác chế ruột sấy.

      Ngay từ đầu mọi người , Hạ Đại Thành kiến thức rộng rãi như vậy còn biết đồ sấy tiên đúc bằng cái gì, mãi đến khi lần nhìn mấy người Dương thị bác chế ruột sấy, Hạ Đại Thành mới biết là làm từ ruột non heo.

      Cho nên đề nghị cái này cũng cần phải giữ bí mật. Lâm Thanh Uyển thực tán đồng cách làm như thế. Đồ sấy tiên sở dĩ người ta vẫn bắt chước được, ngoại trừ gia vị chính là thập tam hương, sau đó là cái làm người ta khó hiểu nhất là cái để nhồi đồ sấy tiên là làm bằng cái gì.

      Mấy người Dương thị mỗi ngày ở nhà làm việc nên ràng lắm, thường xuyên ở bên ngoài đưa hàng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành đều có tính toán trong lòng.

      Mọi người cùng nhau nghĩ có để sót cái gì hay , còn phân công nhiệm vụ, về sau việc bác chế ruột sấy giao cho mấy người Dương thị, Chu thị, Mã thẩm nhi làm, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị hai người này trước mắt đều có thai nhất định là được làm rồi.

      Còn có đồ tể bên kia, từ lúc Hạ Đại Thành tham gia có thêm hai nhà đồ tể, đánh tan việc lấy lượng lớn thịt heo và ruột non , như vậy để cho người ta chú ý.

      Đồ tể đến đưa hàng khẳng định vẫn là như cũ, chỉ là Hạ Đại Thành giao, về sau nhận hàng phải là người của mình. dùng đến người mời đến hỗ trợ, vì để ngừa vạn nhất, Hạ Đại Thành còn muốn chỉnh thời gian làm công và thời gian đưa hàng khác nhau .

      Nghe ý tưởng của Hạ Đại Thành xong, Dương thị và hai vợ chồng Dương Thiết Căn cảm thấy có phải chuyện bé xé ra to rồi , Dương Thiết Trụ phát biểu ý kiến vẻ mặt trầm tư, Lâm Thanh Uyển cảm thấy chuyện bé xé ra to chút nào.

      Việc làm ăn này còn tiếp tục làm lâu dài, như vậy công tác bảo mật nhất định phải làm tốt. ‘Xây đê ngàn dặm chống vạn năm thuyền’, đó là hành vi tiêu chuẩn của Lâm Thanh Uyển, xem ra ý tưởng của Hạ Đại Thành khác nàng cho lắm.

      Dương Thiết Trụ lúc này lên tiếng, ít băn khoăn và chút đạo lý trong đó cho mấy người Dương thị nghe.

      Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh vụng trộm cười, xem ra nam nhân nàng cũng kém, cũng nghĩ tới đây.

      Vừa nghe Dương Thiết Trụ , mấy người Dương thị tinh tế suy nghĩ chút, cũng cảm thấy làm như vậy tương đối thỏa đáng.

      Buôn bán giống với việc khác, sơ sẩy chút là làm mệt người thất bại. Đặc biệt bọn họ bây giờ mỗi ngày đều có tiền bạc vào sổ, so với trồng trọt biết tốt hơn bao nhiêu lần. Vẫn là cẩn thận chút cho thỏa đáng, chung quy lòng người cách bụng.

      bọn họ lòng dạ hẹp hòi cũng được, có mắt nhìn sao cả, chung quy đó là bát cơm của mình, thể vì sơ sẩy mà đập vỡ . Nhỡ ra đến lúc đó có hối hận muộn, thay vì mất bò mới lo làm chuồng, còn bằng trước tiên làm chuẩn bị vẹn toàn.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Mọi người lại thương nghị phen mới quyết định nên mời người trong thôn.

      Vừa gần đây lại mỗi ngày chỉ cần trả tiền công là được, phải quản cơm. Thứ hai mời người dễ dàng, Thôn Lạc Hạp xa xôi, mời người từ bên ngoài về là được rồi.

      Đây cũng là nguyên nhân Hạ Đại Thành phải suy tính cẩn thận như vậy, ai hiểu nông dân bằng nông dân cả. Mọi người đều kiếm ăn trong đất dễ dàng. Bây giờ trong thôn rất nhiều người biết hai huynh đệ Dương Thiết Trụ kiếm được tiền, về phần kiếm thế nào mọi người còn chưa biết.

      Đến lúc bọn họ mời người trong thôn, nếu như đụng phải người yên phận, tự mình về nghiên cứu biện pháp làm đồ sấy tiên, hoặc là lan truyền ra ngoài. Cho dù làm được, ít nhiều cũng mang đến cho bọn họ ít phức tạp.

      Nghĩ tới điều này, Lâm Thanh Uyển , mời người trong thôn cũng được, tiền công đúng hạn trả, nhưng trước khi làm phải ký khế bảo mật. Phải giữ kín miệng, nếu như tiết lộ ra ngoài bị phát phải bồi thường bạc.

      Hạ Đại Thành vừa nghe ánh mắt liền sáng lên. Biện pháp này tệ, như vậy bọn họ lại ổn thỏa chút.

      Sau đó chính là mời người.

      Mời người nhất định là mời phụ nhân rồi, tốt nhất là người tay chân lưu loát, sạch chỉnh tề, chung quy bọn họ là làm đồ ăn.

      Lâm Thanh Uyển cái tên tương đối yên tâm, đó là Đại Cúc. Hoàn cảnh nhà Đại Cúc nàng biết , hơn nữa Đại Cúc vẫn muốn tích cóp ít tiền bạc trong tay nhưng bất hạnh là có đường . Nếu như nàng mời Đại Cúc tới làm công, nàng tin rằng Đại Cúc nhất định rất vui lòng. Về phần Liễu Chi coi như thôi, nhà bọn họ thiếu chút bạc này, hơn nữa ở nhà luyến tiếc nàng làm việc, càng miễn bàn ra làm công cho người ta.

      Dương Thiết Căn và Diêu thị ở trong thôn quen thuộc phụ nhân, lại càng cần nhà Hạ Đại Thành. Dương thị suy nghĩ hồi lâu , bà đến hỏi nhóm nàng dâu nhà Dương nhị lão gia tử có nguyện ý đến làm hay .

      Tóm lại xem như thân thích, hơn nữa người nhà Dương nhị lão gia tử làm người tệ, nghe nháo ra mâu thuẫn lớn gì, tổng thể mà xem như gia đình tương đối hòa thuận.

      Mọi người phân công làm việc.

      Lâm Thanh Uyển hỏi Đại Cúc, chưa làm cái gì, chỉ nam nhân nhà nàng buôn bán cần mời người giúp làm công, phải việc dùng nhiều sức, hơn nữa là làm tại nhà nàng, mỗi ngày 30 văn tiền.

      Đại Cúc hai lời đáp ứng luôn.

      ngày 30 văn, tháng chính là gần lượng bạc, đại nam nhân ra ngoài làm lao động tay chân còn kiếm được nhiều như vậy, càng miễn bàn tới nữ nhân. Đừng phải việc tốn sức, là việc tốn sức nàng cũng làm.

      Nhưng Lâm Thanh Uyển cũng hết ngọn nguồn cho nàng ấy, vì bảo mật nếu như đến làm công phải ký khế ước, trong đó ghi chú chỉ làm việc thể tiết lộ bảo mật ra ngoài, nếu như tiết lộ ra ngoài phải bồi thường bao nhiêu ngân lượng. Bảo Đại Cúc nghĩ ràng lại , nếu như có thể làm buổi sáng ngày mai đến nhà nàng.

      Đương nhiên, cũng cho nàng biết tuyệt đối phải làm việc vi phạm pháp lệnh, chỉ là chút tay nghề, cũng là tay nghề ăn cơm của nhà bọn họ nên mới phải cẩn thận như vậy.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng Đại Cúc tới rồi. Sau khi đến rất ràng hiểu được và tiết lộ ra ngoài, ký khế thành vấn đề. Dương thị bên kia cũng mang tới Lưu thị con dâu cả Dương nhị lão gia tử, và Lâm Thanh Uyển gọi Nhiếp nhị đường tẩu Nhiếp thị.

      Phỏng chừng trước khi đến Dương thị cho bọn họ hết rồi, cho nên Dương thị lại đây bảo Lâm Thanh Uyển lập khế.

      Lâm Thanh Uyển nghe xong hỏi thêm cái gì, lấy ra bút mực, lập ra ba phần khế ước.

      Viết xong khế ước nàng cầm đọc lần, đại thế ý tứ chính là phải bảo mật, nếu tiết lộ ra ngoài phải bồi thường trăm lượng bạc.

      Nghe được tiết lộ ra ngoài phải bồi trăm lượng bạc, ba người này cũng có chút bất an nhưng vẫn quyết định ký. Chung quy tiền đề là ngươi tiết lộ ra ngoài, lộ ra ngoài sao cả.

      Ba vị phụ nhân này đều biết chữ, nhưng mọi người đều là người quen thậm chí thân thích nên thêm gì, ấn tay lên giấy.

      Khế ước ký xong, Dương thị mang bọn họ . Chuyện còn lại cần Lâm Thanh Uyển bận tâm, chuyện nàng cần làm lúc này là an tâm dưỡng thai cho tốt.

      Đại Cúc và hai người con dâu Dương nhị lão gia tử đến phân xưởng làm việc mới thấy trong nhà Dương Thiết Trụ có càn khôn. Thảo nào xây tường viện tốt như vậy, ra mặt sau còn có phân xưởng. Thậm chí phía sau phòng ở của Lâm Thanh Uyển cũng được nhìn thấy, mấy người đều liên tục chậc lưỡi.

      Trong lòng cũng có tính toán người nhà này náo nhiệt thế này mà khiêm tốn , đến nay trong thôn thấy có truyền ra tiếng gió nào về chuyện của nhà họ.

      Chung quy đều là gia đình thân cận, mấy người hâm mộ là có nhưng có tâm tư khác. Bọn họ cũng biết nghĩ, phải là người đáng tin cậy người ta cũng trả tiền công cao như vậy mời người tới làm việc.

      tháng lượng bạc, tiền công trả đúng hạn. năm làm là có tiền đồ hơn cả ra đồng rồi cho nên mấy người rất nhiệt tình.

      ********

      Lâm Thanh Uyển mang cái thai này rất gian nan, hoàn toàn tương phản với lúc mang thai Nặc Nặc.

      Lúc mang thai Nặc Nặc có phản ứng gì chỉ ham ngủ chút thôi. Mang cái thai này mới đầu phun, ăn cái gì nôn cái đó. Ngửi được chút vị khác thường là ói đến ra mật.

      Dương Thiết Trụ lúc này còn vui sướng khi nàng mang thai nữa, tại hoàn toàn chuyển sang hoảng sợ.

      Dương thị và Diêu thị với , dựng phụ nôn nghén thực bình thường, qua thời gian ngắn tốt rồi. Nhưng Dương Thiết Trụ thấy bình thường, ăn gì phun đó, ăn phun nước .

      Buổi sáng sớm mới thức dậy Lâm Thanh Uyển bắt đầu nôn, Dương Thiết Trụ hoảng sợ chạy lấy chậu đựng rồi lấy nước.

      Đến khi Lâm Thanh Uyển phun xong chẳng còn chút tinh thần nào, sắc mặt Dương Thiết Trụ cũng tái nhợt đầy mồ hôi.

      “Uyển Uyển, nàng dâu, nàng sao chứ.”

      Lâm Thanh Uyển suy yếu tựa vào đệm, sắc mặt trắng bệch lắc đầu.

      Nàng ngồi thở trong chốc lát, cảm giác dạ dày như lửa đốt, lại bảo Dương Thiết Trụ lấy cốc nước ấm lại. Uống xong nước ấm, trong dạ dày mới hơi chút thoải mái ít. tại chỉ có uống nước ấm là dạ dày nàng khó chịu.

      Mã thẩm nhi bưng chén cốt đốt tiến vào, hơi nóng hầm hập, biết Lâm Thanh Uyển ngửi được mùi nên cho tôm vào. (cốt đốt cũng chính là hoành thánh ngày nay)

      Đây là đồ ăn bên quê nhà Mã thẩm nhi, thôn Lạc Hạp này có. Gần đây Lâm Thanh Uyển ăn được cái gì, ăn vào là ói. Vì việc này Mã thẩm nhi bạc cả tóc, mấy người phụ nhân trong nhà cũng gấp vô cùng, người nào cũng nghĩ cách để cho nàng ăn được cái gì đó.

      phải đây sao, sáng sớm Mã thẩm nhi làm món ăn mới, muốn xem thử chút Lâm Thanh Uyển ăn vào có còn phun hay .

      Mấy phụ nhân từng sinh con đều hiểu, khẩu vị phụ nhân mang thai rất kỳ quái, nhất là khi nôn ọe, có thứ ăn vào phun nhưng có thứ ăn vào phun. Đối với Lâm Thanh Uyển nôn ọe nghiêm trọng như thế, bọn họ có biện pháp, đành làm thêm mấy loại thức ăn cho nàng ăn thử.

      Cốt đốt vừa bưng đến trước mặt Lâm Thanh Uyển nàng thấy khó chịu. Có cảm giác như nó lại lộn lên cổ họng, nàng cưỡng chế dùng thìa múc miếng cốt đốt bỏ vào trong miệng, nhai nhai nuốt xuống.

      Mã thẩm nhi và Dương Thiết Trụ ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Uyển. Vừa nuốt xuống nhịn được nữa, Lâm Thanh Uyển vội vàng che miệng.

      Dương Thiết Trụ phản ứng nhanh bưng chậu nhổ tới, Lâm Thanh Uyển cúi người lại phun ra.

      Trong dạ dày sớm còn thứ gì, giờ phun hết cả cốc nước vừa uống, lại tiếp tục phun nước bọt.

      Thấy Lâm Thanh Uyển khó chịu muốn ói mà có gì để ói, Mã thẩm nhi vội vàng cầm cốc nước ấm lại, Lâm Thanh Uyển nhận uống, uống xong lại tiếp tục phun.

      Ép buộc phen mới tạm thời được yên tĩnh.

      Lâm Thanh Uyển nặng nề thở phì phò, cảm giác muốn chết tâm đều có. Loại phun đến còn gì để phun kia, trong dạ dày ngừng trào ra nước, sau đó bị nghẹn nước mắt nước mũi chảy ròng khó chịu.

      Dương Thiết Trụ đứng ở bên nhìn mà mắt đỏ lên, dẫm mạnh chân.

      “Uyển Uyển cứ phun thế này ta thấy bình thường, hay là ta lại mời đại phu tới xem chút.”

      Mã thẩm nhi ưu sầu cau mày quay người tẩm ướt tấm khăn lau mặt cho Lâm Thanh Uyển.

      “Mã thẩm nhi, ngươi đừng mệt nhọc nữa, dạ dày của ta hết cách rồi.” Lâm Thanh Uyển suy yếu khoát tay . Mọi người mấy ngày nay bị nàng giày vò nhảy lên nhảy xuống rồi, nàng cũng gấp nhưng ăn được.

      “Ta phiền toái, chỉ là mấy món ăn thôi. Ngươi thể tiếp tục như vậy, trong bụng còn có đứa con, Nặc Nặc còn phải bú sữa, cứ phun như vậy làm sao chịu được?”

      Lâm Thanh Uyển cũng biết cứ thế này là được, nhưng có biện pháp!

      Lão đại phu trong thôn rất nhanh được Dương Thiết Trụ mời tới.

      Lão đại phu hỏi tình huống, lại sờ mạch. Sau đó sờ râu thở dài: “Thân thể chỉ là có chút suy yếu thôi, có vấn đề khác, phụ nhân có thai nôn oẹ thực bình thường.”

      Bình thường? Có nôn oẹ tới mức cho được thứ gì vào bụng sao, có nôn tới mức sắp nhổ cả mật ra ?

      Dương Thiết Trụ lúc này ánh mắt đều đỏ, vừa vội vừa giận nhưng lại thể nổi giận với đại phu. Chỉ có thể đè nén tính tình năn nỉ lão đại phu có thể nghĩ biện pháp hay , cứ phun như vậy làm sao mà chịu được, đứa bé trong bụng tới, con còn phải bú sữa nữa.

      Lão đại phu sao lại biết chứ, hai ngày trước lão mới bị Dương Thiết Trụ mời lại đây chính là vị vợ nôn ọe. Nhưng phụ nhân nôn nghén có biện pháp. Lão thấy vợ Dương Thiết Trụ này bị giày vò như thế đúng là bình thường, chỉ là lão y thuật tinh, nhìn được ra vấn đề gì.

      Vì thế lão đại phu này chỉ lòng vòng, mình y thuật tinh, nếu như được lên trấn tìm đại phu thử xem sao. Dù sao lão thấy đây là nôn oẹ chứ có chuyện gì, chỉ là phụ nhân này nôn oẹ quá mức nghiêm trọng.

      Dương Thiết Trụ bất đắc dĩ tiễn người sau đó đỏ mắt trấn mời đại phu.

      Lâm Thanh Uyển bị giằng co như vậy nửa ngày mệt vô cùng, vất vả mới còn phun nàng liền nhắm mắt nghỉ lát.

      Mã thẩm nhi cau mày chặt, bưng bát cốt đốt vào phòng bếp, vắt óc nghĩ cách làm món nào mà Thanh Uyển có thể ăn.

      Qua hơn nửa canh giờ sau, Dương Thiết Trụ vội vàng dẫn đại phu mời từ trấn trở lại.

      Lâm Thanh Uyển nghe được động tĩnh tỉnh lại, phối hợp câu hỏi của đại phu, còn chút cảm thụ và trạng thái lúc nôn ọe. Dương Thiết Trụ và Mã thẩm nhi ở bên bổ sung, bao gồm ăn thứ gì phun đều liệt cử phen.

      Đại phu lại sờ mạch, trầm ngâm lát mới mở miệng : “Đây là phụ nhân mang thai nôn oẹ, thuộc về trạng thái bình thường, chỉ là tình trạng này của ngươi nghiêm trọng hơn chút mà thôi.” Liên tục hai vị đại phu đều bình thường, Dương Thiết Trụ có biện pháp, nhưng vẫn buông tha hỏi: “Chẳng lẽ có biện pháp có thể khắc chế chút sao? Vợ ta mang thai, suốt ngày ăn được cái gì, trong nhà còn có đứa bé cần bú sữa, cứ như vậy làm sao được.”

      “Biện pháp khắc chế có, chỉ là dùng dược thương thân, thương thai nhi, ta đề nghị các ngươi sử dụng biện pháp như thế. Giống loại tình huống này lão hủ cũng gặp ít, chỉ có thể thử xem có thể ăn được cái gì, có những biện pháp khác. Chung quy mặc kệ là bổ sung dinh dưỡng mà , hay là vì tốt cho thai nhi mà , ăn thức ăn mới là tốt nhất, trông cậy vào dùng dược là trị ngọn trị gốc.”

      Lâm Thanh Uyển cũng hiểu được đạo lý này, dựng phụ thể dùng dược, đấy là chuyện đời trước ai cũng biết. Nàng thể bỏ gốc lấy ngọn, vì mình nhất thời an ổn lại hại đứa của mình.

      “Cám ơn đại phu.”

      Đại phu thấy dựng phụ này bộ dáng yếu ớt thực đồng tình thôi, rồi khuyên nhủ Lâm Thanh Uyển: “Ngươi cũng cố gắng mà ăn vào chút, chỉ cần ăn được vào là tốt.”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu, bảo Dương Thiết Trụ tiễn đại phu cho tốt.

      Mã thẩm nhi mắt thấy đại phu cũng có cách đành phải vào phòng bếp nghĩ làm món ăn.

      Lâm Thanh Uyển thở dài, tội gì thế này, nàng bị tội sao, mấu chốt là nàng cho con bú, hơn nữa người lớn mà dinh dưỡng đủ ảnh hưởng tới phát triển của thai nhi.
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 107

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Nếu tại sao làm mẹ cứng rắn nhất chứ? Loại cảm nhận này phải là người trong cuộc cảm nhận được hết.

      Lâm Thanh Uyển nghe lọt tai những gì đại phu , cắn răng phối hợp Mã thẩm nhi ăn thử thức ăn. Chỉ cần Mã thẩm nhi bưng tới là nàng cố nhét vào dạ dày. Nhét vào phun ra cũng được, bởi vì nàng nghĩ chỉ cần có thể ăn vào để thức ăn ở trong dạ dày lúc là được, có thể hấp thu bao nhiêu tính bấy nhiêu.

      như vậy thôi nhưng khó tránh khỏi bị giày vò lợi hại. Ăn xong nhổ, nhổ xong ăn, Lâm Thanh Uyển mấy ngày nay vốn là dinh dưỡng đầy đủ lại bị giày vò quá nên sắc mặt cực kì kém, người cũng gầy .

      Mấy phụ nhân thân cận bên người đều gấp đến mức nhảy lên. Nhưng bọn họ có trải nghiệm ôn ọe kinh khủng như vậy, chỉ có thể về nhà hỏi người thân mình, xem loại tình huống này có thể giảm bớt hay .

      Hỏi vòng, đủ loại biện pháp kiểu dáng ngạc nhiên cổ quái đều tập hợp lại đây, sau đó Lâm Thanh Uyển cùng Mã thẩm nhi hai người ở trong phòng bên thử.

      Bởi vì ép buộc này, mà dần dần có lời đồn đãi trong thôn Lạc Hạp vợ Thiết Trụ khỏe, hình như mang cái thai này thuận, người bị giày vò hại…

      Lời đồn đãi vốn là người truyền người, truyền nhiều rồi thành biến dạng. Lời đồn đãi ban đầu chậm rãi truyền thành vợ Dương Thiết Trụ mang thai lại mắc bệnh nặng, tại bị bệnh liệt giường, người dậy nổi…

      Bên ngoài thế nào, những người trong nhà này đều có thời gian thanh minh, thứ nhất là sinh ý bận rộn, thứ hai là bận tâm Lâm Thanh Uyển.

      Nhưng mà đáng được cao hứng là, trải qua các loại thí nghiệm bây giờ Lâm Thanh Uyển có thể ăn chút đồ. Tạm thời chỉ có hai loại, loại là mơ chua muối, còn lại là Mã thẩm nhi làm ra loại canh mì.

      Đó là bát mì canh thực đặc biệt, Dương Thiết Trụ lúc ấy hận thể quỳ xuống lạy bát canh đó. Tô mì này đối với , quả thực thua thần tiên chuyển thế cứu người trong nước sôi lửa bỏng.

      Kỳ khoa trương như vậy, chỉ là mì trắng cho nhiều nước, sau đó dùng tay sát thành sợi , Mã thẩm nhi biết Lâm Thanh Uyển ngửi được mùi, ngay cả trứng gà cũng cho vào, chỉ cho chút dầu hạt cải, hành lá và gừng, sau đó cho nước nấu sôi. Nước sôi cho mì kia vào, đợi đến khi mì trong đó biến trong suốt cho ít rau cắt vào rồi bắc nồi ra, sau đó bỏ hai giọt dầu vừng vào.

      Lâm Thanh Uyển rốt cuộc có thể ăn đồ, mọi người trong phòng đều thở phào nhõm hơi.

      ****

      Buổi sáng ngày hôm đó Lâm Thanh Uyển dậy nôn theo thông lệ.

      Giằng co phen mới yên ổn được. Lúc này Mã thẩm nhi bưng tới điểm tâm, vẫn là chén canh mì.

      Lâm Thanh Uyển điều hòa hơi thở, cầm khăn trong tay Dương Thiết Trụ lau mặt, tiếp nhận nước trong tay súc miệng, sau đó mới nhận bát mì từ từ ăn.

      Từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút vào miệng, Lâm Thanh Uyển tận lực tưởng tượng thứ này rất mỹ vị.

      Vốn là có mùi vị gì cả, bên trong cho cái gì, có hương vị gì, ngày ngày ăn, bữa bữa ăn, là ai cũng khó mà nuốt được. Nhưng có cách nào, nàng còn có đứa gào khóc đòi ăn Tiểu Nặc Nặc. Nàng phải bức chính mình ăn, cho dù ăn vào được bao lâu phun ra cũng cố nhét vào miệng. Chung quy có thể vào miệng, ở trong dạ dày ngây ngốc trong chốc lát là có thể hấp thu chút dinh dưỡng, như vậy sữa có thể sung túc ít.

      Lâm Thanh Uyển nhiều ngày nay thực lo lắng, bởi vì sữa của nàng càng ngày càng ít, nhan sắc càng lúc càng mờ nhạt, biết có phải bởi vì nàng ăn được hay .

      Lâm Thanh Uyển ăn xong, Mã thẩm nhi bưng bát ra ngoài, bên kia Tiểu Nặc Nặc lại bắt đầu khóc.

      Tiểu Nặc Nặc kỳ đứa trẻ rất ngoan ngoãn, chỉ vì gần đây nàng quá ít sữa, tuy rằng bây giờ đứa có thể ăn chút cháo gạo gì đó, nhưng chung quy vẫn còn quá , lại ăn sữa quen rồi, đút cái khác cho nó nó ăn. Có thể là vì đói nên bây giờ nó rất dễ dàng khóc.

      Lâm Thanh Uyển tiếp nhận con trai trong tay nam nhân, cởi bỏ quần áo bắt đầu cho con trai bú sữa.

      Nặc Nặc ngậm cái là ngừng khóc, bắt đầu dùng sức mút. Mút mấy cái chân mày càng nhăn càng chặt, có thể nhìn ra được nó dùng sức. Nhưng mà sức lực bú sữa mẹ bỏ hết ra rồi mà vẫn có, Nặc Nặc rốt cuộc oa tiếng lại khóc .

      Lâm Thanh Uyển vội vàng lấy miệng đứa ra nhìn đó vết sữa nào.

      Tâm nặng nề mãnh liệt, nàng có sữa?

      Nàng chưa từ bỏ ý định lại cho con bú tiếp, Tiểu Nặc Nặc tựa hồ còn muốn thử xem, thút thít mút, mút trong chốc lát vẫn được lại khóc lên.

      Dương Thiết Trụ luôn luôn ở bên cạnh ngốc, nhìn thấy con trai khóc lớn, lại thấy sắc mặt vợ thảm đạm ngây ra như phỗng.

      Lúc này Lâm Thanh Uyển cực kỳ chật vật, trong khoảng thời gian này nôn nghén giày vò nàng chết sống lại, vất vả mới dưỡng được chút thịt này bị giày vò hết, thậm chí còn gầy hơn cả khi mới tới thôn Lạc Hạp. Sáng sớm là nôn, tóc chải mặt rửa, mặt dơ bẩn, tại mặt dại ra, ánh mắt đăm đăm.

      Bức cảnh tượng này dọa đến Dương Thiết Trụ.

      “Nàng dâu, nàng làm sao rồi?”

      Lâm Thanh Uyển phản ứng lại nhịn được nữa nước mắt rơi như mưa.

      phải loại làm nũng khóc, là khóc.

      Mấy ngày nay nàng bị áp lực quá lớn, ăn cái gì ói cái đó làm thần kinh nàng cũng suy nhược, sữa càng ngày càng ít, đứa đói khóc, sáng sớm hôm nay dậy bị dày vò, giờ muốn cho con bú mà lại có sữa.

      Dương Thiết Trụ vội vàng tiến lên ôm cả vợ lẫn con: “Nàng dâu đừng khóc nha, rốt cuộc bị làm sao?”

      có sữa, chút cũng có.”

      Dương Thiết Trụ nhíu mày, lại thấy con trai khóc cuồng loạn như vậy cổ họng cũng rách mất.

      “Con trai ngoan, đừng khóc…” nhận Nặc Nặc tới dỗ rồi với Lâm Thanh Uyển: “Nàng dâu, nàng đừng vội, ta làm chút cháo gạo đút cho nó , sau đó nghĩ biện pháp.”

      trận ép buộc làm xong cháo gạo, hai người bắt đầu đút cho Tiểu Nặc Nặc. Nhưng Nặc Nặc ăn hai miếng lại ăn nữa, đút cho nó nữa nó phun hết ra ngoài, sau đó lại khóc.

      Nặc Nặc vừa khóc, Lâm Thanh Uyển lại muốn khóc.

      Dương Thiết Trụ thấy thế trấn an nàng mấy câu, vội vàng ôm con trai ra ngoài muốn nghĩ biện pháp.

      … ….

      Dương Thiết Trụ muốn tìm người đầu tiên là đại Dương thị, chung quy Dương thị lớn tuổi chút lại là phụ nhân, chừng có cách gì.

      Dương thị lúc này trong phân xưởng cùng làm việc chuyện với mấy phụ nhân, thấy Dương Thiết Trụ tới Lâm Thanh Uyển có sữa cũng phát sầu.

      tại Nặc Nặc mới hơn bảy tháng chưa thể cai sữa được.

      Lưu thị con dâu cả Dương nhị lão gia tử ở bên cạnh nghe thấy bọn họ chuyện chen vào câu, “Đại , ta nghe người khác phụ nhân cho bú sữa nếu như mang thai bị mất sữa.”

      ? Còn chuyện này sao?” Dương thị trước đây đụng phải chuyện như vậy nên ràng lắm vì sao Lâm Thanh Uyển lại có sữa, chỉ nghĩ nàng là dinh dưỡng đủ mới có sữa.

      Lưu thị mặt trái xoan, dáng người kiểu tiểu phụ nhân, năm nay 31 tuổi. Làn da hơi đen nhưng mặt mày thanh tú, đối nhân xử thế rất ôn nhu và hòa thuận, mở miệng chậm rãi. Nàng là mẹ của hai đứa , con trai lớn mười hai, thứ nữ 10 tuổi.

      Lưu thị sau khi kế bản khế ước kia xong đến phân xưởng nhà Dương Thiết Trụ làm được mấy ngày rồi. Vốn là quan hệ thân thích, người thân quen cho nên chuyện có gì cố kỵ.

      “Vâng, là nhà mẹ đẻ ta có đường tẩu đụng phải chuyện này ta mới biết được. Khi đó cũng thế này, cháu mới 8 tháng, đường tẩu ta kia lại mang bầu, sau đó được chừng mười ngày sau có sữa. Người trong nhà cũng sốt ruột chết, sau này cũng là nghe người khác mới biết được, phụ nhân cho bú sữa có thai mất sữa.”

      Vốn còn muốn làm chút dinh dưỡng cho Lâm Thanh Uyển bồi bổ, xem có thể có sữa hay , giờ Dương thị triệt để bỏ ý niệm này.

      Dương Thiết Trụ tại uể oải thực: “Vậy phải làm sao bây giờ? Uyển Uyển ở trong phòng khóc vô cùng, ta vừa lấy chút cháo gạo cho Nặc Nặc ăn nhưng nó ăn. Lúc này chắc là khóc mệt quá ngủ rồi.”

      hán tử khỏe mạnh to lớn ôm đứa bé xíu trong tay, bộ dáng sầu khổ đầy mặt làm cho người ta nhịn được muốn cười.

      Lưu thị cúi đầu mím môi cười chút rồi : “Ngươi cũng đừng vội, xem nhà ai có dê nuôi con xin chút sữa dê về. Đường tẩu ta lúc trước chính là xin sữa dê của nhà cùng thôn về cho nó ăn.”

      Dương thị ở bên cạnh : “Đúng đúng đúng, như vậy cũng được, ngươi nhìn ta hồ đồ rồi nghĩ tới, may mà Lưu thị có thể nghĩ tới chuyện này.”

      Dương Thiết Trụ nghe xong liền chuẩn bị ra ngoài tìm dê nuôi con.

      Dương thị thấy còn ôm Nặc Nặc trong tay vội vàng nhận lấy.

      “Cháu tìm , ta ôm nó giúp cháu. Lát nữa ôm về cho Thanh Uyển.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :