1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Vương thị vốn tính toán là khiến Dương đại tỷ làm mở đường tiên phong lên phía trước thám thính, sau đó ả theo mặt sau cũng làm cái kế hoạch gì đó. Ai ngờ đâu Dương đại tỷ nhiều lần như vậy, đừng tới vào, người ta ngay cả cổng cũng mở, Vương thị dần dần hiểu được ý tứ của người bên kia.

      Trong lòng có mất mát nhưng ngay sau đó là vui vẻ vì Dương đại tỷ bị cười nhạo. Chứng kiến Dương đại tỷ càng ngày càng che giấu được khuôn mặt tức đỏ lên, nghĩ tới người trong thôn ngầm nghị luận đủ loại. Vương thị phụ thân phận heo đội hữu của ả, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, giữa trưa ở bàn cơm bắt đầu cười nhạo.

      Vương thị tại coi như hiểu, mẹ chồng Hà thị này chỉ là con hổ giấy, mệt cho ả sợ bà ta nhiều năm như vậy. Đương nhiên ả vẫn còn có chút băn khoăn, nhưng làm việc lớn lối hơn so trước đây nhiều. Trước đây còn sợ bị Hà thị mắng, biết có phải do Hà thị huấn luyện thành da mặt dày hay , tại Vương thị càng ngày càng có tư thế lưu manh.

      cho Dương đại tỷ chút mặt mũi nào trước mặt hai cụ, vừa người trong thôn lén nghị luận, vừa vỗ đùi cười ha hả.

      Ả vui vẻ nhưng Dương lão gia tử, Hà thị và Dương đại tỷ đen sì mặt.

      “Vương thị, ngậm ngay cái miệng nhà xí của ngươi lại có được ?” Hà thị đập bàn kêu bang bang.

      Vương thị híp mắt nhìn, bưng bát cơm lên xới, miệng : “Vì sao ta phải câm miệng? Chính mình làm còn sợ người ngoài cười hả? Đúng rồi, đại tỷ ngươi chừng nào vậy, ngươi cũng ở nhà mấy ngày rồi. Ngươi ở nhà cũng sao, nhưng ta ở bên ngoài bị người ta cười xấu hổ nha. Ngươi biết bây giờ người bên ngoài đều chê cười nhà chúng ta cái gì đâu…”

      Trong lòng cười trộm kể hết nghị luận phía ngoài ra rất sinh động.

      Ai Vương thị là óc heo, người ta hôm nay chỉ đến chê cười Dương đại tỷ, còn tạo áp lực cho hai cụ nữa, muốn đuổi vị đại tỷ cả ngày tới cửa tống tiền . Người ta có xúi giục cái gì đâu, người ta chỉ người trong thôn chê cười Dương đại tỷ tống tiền thân thích thôi, còn tống tới cả đầu huynh đệ ở riêng.

      Còn lại sau đó để cho Dương lão gia tử tự mình nghĩ tiếp. Ngươi phải là muốn mặt mũi sao, ngươi phải sợ người ta chê cười sao, vậy ngươi còn nhanh chóng đuổi cái khuê nữ làm cho người ta cười rụng răng này về nhà chồng .

      Là ai ? Người trí tuệ sinh ra từ cuộc sống, là trong ‘Chiến đấu’ của cuộc sống, tại Vương thị càng ngày càng thông minh. Trước kia chỉ là ngòi thùng thuốc súng, bây giờ người ta cũng hiểu được chiến thuật vu hồi đấy.

      Dương đại tỷ bị tức mặt đỏ bừng, trong lòng loạn tùng phèo. Mình lại làm cái chuyện ngu xuẩn lâu như vậy làm cho người ta chê cười, còn tưởng người trong thôn trạc cột sống lão nhị, lão nhị ngại người khác cho ả vào nhà, thực ra người ta chê cười ả.

      Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của ả rất phong phú, hiểu được ý tứ của đại tẩu, Vương thị muốn nhân cớ này ép cha đuổi ả ư?

      Dương đại tỷ thèm để ý tới chuyện lão nhị nữa, bỏ xuống chiếc đũa bưng mặt khóc.

      “Lão nhị này có lương tâm, nhận cha mẹ, ngay cả ta đại tỷ này cũng nhận … Hu hu hu… nhiều lần như vậy rồi mà cổng cũng chịu mở cho ta…” ý định ban đầu của ả là muốn giành đồng tình của cha mẹ, để bọn họ đứng cùng mặt trận thống nhất với ả, cảm thấy phải ả sai, mà là lão nhị quá mức lương tâm.

      Trước đây ả thường xuyên dùng chiêu này luôn luôn thuận lợi mọi việc, đáng tiếc lần này đồng tình giành được, Hà thị ra sức mắng lão nhị vô tình giúp nàng, nhưng đoán sai phản ứng của Dương lão gia tử.

      Mặt Dương lão gia tử càng ngày càng đen chỉ là mọi người chú ý tới.

      Lão nhị nhận ai cả, nhận cả cha mẹ đại tỷ…

      “Lão nhị kia đáng chết chém đầu, nhận cha mẹ, để ông trời thả sét đánh chết nó …” Hà thị mắng tới nước miếng văng tung tóe, chỉ trời đâm đất.

      Dương lão gia tử tâm loạn như ma, nghe thấy tiếng Dương đại tỷ khóc và tiếng bà già mắng càng phiền.

      “Khóc cái gì mà khóc, ăn cơm , nhận đừng có nữa!” Lại khiển trách Hà thị: “Còn có cái miệng của bà nữa, ngậm lại có được ? Còn ngại trong nhà đủ loạn hả?”

      Dương lão gia tử đá phát bay chiếc ghế ngồi ra ngoài, trong phòng lập tức an tĩnh lại, mọi người dám lên tiếng nữa.

      Dương đại tỷ cầm lấy chiếc đũa yên lặng ăn cơm, trong lòng lại càng cam tâm.

      Dương đại tỷ từ phải cái tính tình chịu thiệt thòi, khi chưa xuất giá còn ở nhà tác oai tác quái với mấy huynh đệ trong nhà nhiều năm. Trong nhà ngoại trừ Dương Học Chương, có huynh đệ nào mà chưa bị nàng hành. Ả học Hà thị là trò giỏi hơn thầy, chỉ là ả còn tuổi hơn Hà thị, nếu tu luyện thêm vài năm chắc chắn thủ đoạn hơn Hà thị nhiều.

      Cho nên ả thấy Dương lão gia tử phát giận dám cái gì ở đây. Nhưng trong lòng vẫn chưa buông ý niệm với nhà lão nhị kia, thậm chí càng tức giận hơn.

      Cơm nước xong, Dương đại tỷ trở lại trong khuê phòng của muội muội, ngồi ở chỗ đó suy nghĩ hồi lâu, đều cảm thấy nuốt trôi được cục nghẹn này.

      Chính mình bị người ta chê cười trận, thanh danh ở trong thôn hỏng rồi, quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi, xem lần này lão nhị xuống đài như thế nào!

      Ả gọi cả ba đứa con vào với chúng mấy câu, Dương Nhị Muội muốn cái gì đó nhưng ngại tính tình đại tỷ nên lên tiếng.

      Hà thị sợ khuê nữ trong lòng vui nên tới trấn an ả vài câu, nghe Dương đại tỷ quyết định như vậy vỗ đùi, hai mắt phát sáng lên. Đúng, nên như vậy, trị cái lão nhị trời giết kia, để cũng bị người ta , bị người ta trạc cột sống mà chết !

      Mẹ con hai người thương lượng cả buổi rốt cuộc cũng đưa ra được sách lược.

      Buổi chiều, Dương đại tỷ lại kéo mấy đứa bé ra ngoài. Bởi vì có Hà thị đánh yểm trợ, Dương lão gia tử nhìn thấy được. Lần này chỉ có Vương thị chú ý đến, len lén cười trộm vài cái, chuẩn bị lát nữa theo sau xem diễn.

      Dương đại tỷ ra cổng vòng trong thôn, rời nhà là bắt đầu khóc lên, khóc tới nước mắt giàn giụa ra cả tiếng.

      Hu hu hu, nếu là buổi tối người ta còn tưởng rằng có quỷ nháo đấy.

      Nhưng đây phải là buổi tối, Dương đại tỷ này dắt cả nhà , còn vừa vừa khóc, ba đứa trẻ theo bên cạnh ả cũng đầy nước mắt. Giờ chính buổi chiều, động tĩnh lớn như vậy nên ít người trong thôn chứng kiến màn này.

      Lại thấy Dương đại tỷ tới hướng cuối thôn.

      Chẳng lẽ đây là tới cửa nháo?

      Có rất nhiều người theo Dương đại tỷ ở phía xa. Có người hiểu biết tình huống, thấy nhiều người như vậy cũng chạy theo xem náo nhiệt, người theo Dương đại tỷ càng lúc càng nhiều.

      Dương đại tỷ muốn chính là cái hiệu quả như vậy. Dù sao ả bị người chê cười rồi nên cần mặt mũi gì nữa, ả muốn xem lão nhị còn dám mở cửa cho ả nữa .

      Ngoài ra ả còn có tính toán khác nữa, chính là biểu trước mặt người khác mình đáng thương vô tội, chừng có thể kéo thanh danh hòa nhau, thuận tiện còn có thể khiến người đồng tình, cũng đè lão nhị cung kính mời ả vào cửa.

      Loại chuyện này mũi tên trúng ba con chim, Dương đại tỷ trước đây thường xuyên làm, lần này làm cũng rất thuần thục.

      tới trước cổng lớn nhà Dương Thiết Trụ, Dương đại tỷ nhìn người bên cạnh liền bắt đầu gõ cửa oành oành luôn. Càng gõ càng mạnh, thậm chí càng về sau gõ như phá cửa. Đáng tiếc cửa này Dương Thiết Trụ làm rắn chắc, ngoại trừ làm người đau tay ra cũng thấy người làm cửa hỏng.

      Sau khi gõ cổng Dương đại tỷ nằm sấp cửa khóc lên. Miệng lẩm bẩm, Dương Thiết Trụ phát tài nhận thân thích, nhận cha mẹ, ngay cả đại tỷ cũng nhận, còn nhớ khi còn ả chăm sóc như thế nào, bây giờ cả cổng cũng mở cho ả vào, các loại vân vân.

      Ba cái đứa ở bên cạnh cũng khóc oa oa lên, thoạt nhìn bi tình thôi.

      Nhóm người bên cạnh vây xem tuy trong lòng biết Dương đại tỷ là dạng người thế nào, nhưng nhìn người khóc thương tâm như vậy, lại đáng thương như vậy, khó tránh khỏi động lòng trắc bắt đầu nghị luận.

      Có người Dương Thiết Trụ là có chút quên gốc, dù thế nào cũng thể nhận thân thích như vậy…

      Có người phụ họa người phát tài rồi lui tới với những người khác…

      Đại Cúc và Liễu Chi theo xem náo nhiệt gấp đến độ bốc lửa, các nàng có quan hệ tốt với Lâm Thanh Uyển, đương nhiên là hướng về Lâm Thanh Uyển. Nhưng cứ để nữ nhân này ở đây khóc giả vờ đáng thương biết làm thế nào.

      Bên ngoài náo nhiệt cổng nhà Dương Thiết Trụ gia được mở ra.

      Lâm Thanh Uyển mình ra.

      Hôm nay nàng bộ áo cánh màu xanh nhạt, bởi vì mang thai vừa ra tháng lâu, thân hình có đẫy đà hơn trước đây chút. Màu xanh nhạt càng tôn làn da cực kỳ trắng nõn, đôi ánh mắt mù sương.

      Thân thể Lâm Thanh Uyển vốn mảnh mai như liễu yếu đu đưa theo gió, lúc này nắm chặt khăn tay ngừng lau khóe mắt, khỏi làm lòng người sinh thương tiếc.

      “Đại tỷ, ngươi là muốn bức chết chúng ta sao?” Nàng thống khổ đầy mặt rồi lại khó nén bi phẫn.

      Giả vờ đáng thương, ai biết chứ? Ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết sao?

      Mấy ngày nay Lâm Thanh Uyển quả thực hận cực Dương đại tỷ lưu manh như vậy, nàng còn gì để . Cứ như con gián đánh mãi chết, nếu là người khác biết người ta thích mình đến nữa. Nhưng Dương đại tỷ lại , người ta ngày ngày đến, tới gõ cửa có ở nhà, ngày hôm sau tiếp tục.

      Ngay từ đầu nàng và nam nhân nghĩ thể trêu vào tránh , có nhà cho xong chuyện. Ai ngờ người ta ngày ngày đến, ngày đến hai lần, buổi sáng buổi chiều tiếp tục. Đến sau này số lần ả đến càng nhiều, nàng và nam nhân ngồi ở trong phòng có người ở nhà mà đứng ngồi yên.

      Dù sao cũng là ban ngày ban mặt láo, ai cũng chột dạ phải ?

      Vốn hai người còn đau đầu giải quyết việc này thế nào, Dương đại tỷ này đột nhiên lại nháo như vậy.

      Dương Thiết Trụ hôm nay quả ở nhà, trấn phụ cận chuyến, trong nhà còn Lâm Thanh Uyển, Mã thẩm nhi và Tiểu Nặc Nặc ở trong phòng.

      Mã thẩm nhi nghe được bên ngoài động tĩnh lớn chạy qua nghe ngóng. Vừa nghe Dương đại tỷ ghê gớm kia lại tới nữa, còn ở cửa khóc lên, bên ngoài vây quanh đám người.

      Lâm Thanh Uyển nghe Mã thẩm nhi như vậy muốn lật bàn ngay lập tức.

      Được rồi, người ta trốn tránh ngươi thấy, ngươi còn nháo tới cửa.

      Lại nghĩ tới bên ngoài vây quanh rất nhiều người, nàng suy nghĩ nửa ngày, muốn lần này giết chết cái sức lực kia của Dương đại tỷ, miễn cho ả mỗi ngày tới cửa phiền chết người, còn bại hoại thanh danh nhà nàng. Vừa vặn nam nhân nhà nàng có ở nhà, nàng có gì phải băn khoăn. Nam nhân có ở nhà còn phải bận tâm mặt mũi của .

      Được, Dương đại tỷ ngươi là muốn biết xấu hổ đúng ? Vậy ta liền trực tiếp đánh mặt ngươi!
      Christhuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 99

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Cổng nhà Dương Thiết Trụ có đám người vây quanh, có già trẻ có nam nữ, nhưng chiếm đa số là phụ nhân. Vương thị ở xa xa phía sau nhìn xem thấy tình huống bên này.

      Ả gấp tới độ cào ruột cào phổi lại dám đứng gần. Cho đến khi thấy cổng nhà Dương Thiết Trụ mở ra, ả mới nhịn nổi nữa chạy vội qua.

      Lâm Thanh Uyển đứng ở trong đám người cầm khăn tay lau nước mắt, khóc rất thương tâm. So với Dương đại tỷ, nàng khóc còn có tính lừa gạt hơn ả nhiều, lê hoa đái vũ, kiều khiếp nhu nhược.

      “Nam nhân nhà ta nhiều ngày có ở nhà, ta với các ngươi bao nhiều lần rồi, vậy mà các ngươi vẫn tới đây dính ta. Ta là kẻ đàn bà, đứa trẻ mới hai tháng, mỗi ngày ta vừa phải mang đứa còn phải nấu cơm giặt giũ…” Uyển Uyển, ngươi như vậy mà đỏ mặt à? Uyển Uyển liếc mắt, vì cọng lông gì lão nương đây phải đỏ mặt.

      “Đại tỷ, ta van cầu ngươi, ngươi đừng ép ta nữa có được hay ?”

      Dương đại tỷ bị tình huống này ập tới cả kinh quên khóc, còn có những lời vợ lão nhị , ả khi nào bức người chứ?

      Lâm Thanh Uyển mới cho ả có cơ hội phản ứng kịp đâu, vừa khóc vừa bla bla: “Khi đó còn chưa ở riêng, mỗi lần ngươi về nhà mẹ đẻ là giày vò ta. thể trêu vào ngươi nên ta trốn tránh, mấy lần với ngươi là nam nhân ta có ở nhà, ta dám cho ngươi vào cửa, ta thừa nhận ta sợ ngươi có được hay … Hu hu hu…”

      Thôn dân bên cạnh vây xem hiểu ra.

      hai người Thiết Trụ phải loại người như vậy mà, thảo nào người ta mở cửa, nam nhân người ta có ở nhà, khuê nữ Dương gia này khi dễ em dâu quá ác rồi, vợ Thiết Trụ ở nhà mình dám mở cửa cho ả. Ai biết cho ả vào rồi ả làm cái gì đâu. Vợ Thiết Trụ này nhu nhu nhược nhược, bị bắt nạt tới khóc…

      “Đúng vậy đó, có chuyện gì thể đợi nam nhân người ta trở lại hãy ?” Đại Cúc tại trong đám người chen miệng .

      đại nương bộ dáng phụ nhân cũng xen miệng: “Dương Đại Muội phải là cái đèn cạn dầu, bằng cũng dựa vào hai cụ mà khi dễ huynh đệ tỷ muội…”

      “Đúng đấy, có khuê nữ nào về nhà mẹ đẻ còn bày sắc mặt cho tẩu tử đệ muội xem đâu? Người ta đều nịnh bợ kịp đấy. Hà thị này bá đạo, dạy ra con cũng bá đạo như vậy…”

      “Nàng đây là nhân dịp nam nhân người ta có ở đây muốn tới giày vò đệ muội đây mà…”

      Lâm Thanh Uyển tiếp tục khóc : “… Mấy người các ngươi ác quá rồi, khi dễ người ta tới tận cửa… Lúc trước các ngươi chê nam nhân ta tàn phế liên lụy các ngươi, muốn đuổi chúng ta tịnh thân ra ngoài, bảo chúng ta ăn muối cũng được tìm các ngươi… tại vất vả chúng ta mới được dễ chịu chút, lại đến phiên các ngươi tìm tới cửa…”

      Nàng vừa khóc, biểu tình mặt tức giận. Dùng tay áo lau mặt, lộ ra khuôn mặt nhắn khóc tới đỏ bừng thống khổ.

      “Ta cho các ngươi biết, khi dễ người ta phải dễ như vậy, người ta bị thương thể kiếm tiền bảo chúng ta ăn muối cũng được tới cửa tìm. tại chúng ta kiếm được chút tiền tới cửa muốn cướp đoạt sao?”

      Lâm Thanh Uyển đó là lòng đầy căm phẫn, nhưng sắc mặt nàng nhu nhược, lại khóc đến đáng thương, làm cho người ta cảm thấy vốn là lời rất có khí thế thành ra có chút yếu. Phảng phất như con gà con bị bắt nạt, muốn vỗ cánh thị uy nhưng khí thế chưa đủ.

      Nhưng người vây xem lại thấy buồn cười, chỉ cảm thấy nàng dâu này là bị người ta bắt nạt quá mới có thể tức giận như vậy, khỏi dấy lên đồng tình của người ta.

      Lâm Thanh Uyển trong ấn tượng của thôn dân thôn Lạc Hạp là cái tính tình ngại ngùng nhu nhược, làm người tranh cường háo thắng. Thường ngày có ai tới gõ cửa, người ta đều khách khách khí khí chiêu đãi rất tốt.

      So với Dương đại tỷ ấn tượng tốt trong thôn dân, Lâm Thanh Uyển luôn là hình tượng chính diện, cho nên khó tránh khỏi mọi người thiên vị sang phía Lâm Thanh Uyển.

      Nghĩ lại mà xem, đúng vậy đó, hai vợ chồng Dương Thiết Trụ lúc trước thiếu chút nữa bị Dương gia đuổi ra khỏi nhà, vẫn là Dương tộc trưởng và Lý chính chủ trì công đạo mới miễn cưỡng phân gia, bị rơi vào tình cảnh tịnh thân đuổi ra khỏi nhà.

      là ở riêng nhưng chỉ được hai mẫu đất và gian phòng ở, ngay cả hạt lương thực cũng được chia cho. Nam nhân người ta vì bị thương cánh tay tàn phế, vợ vừa có thai, suốt ngày ngay cả cơm ăn cũng đủ no. Ăn cơm đủ no là các thôn dân thiện lương tự mình nghĩ ra nhé. Nếu phải có đại Dương thị trợ giúp tới cái năm cũ kia cũng qua nổi.

      thế năm trước hai cụ Dương gia còn ép buộc người ta nộp trước khoản phụng dưỡng của năm này, hai người này lấy đâu ra lương thực và bạc, cuối cùng có biện pháp đành phải chạy xin giúp đỡ của đại Dương thị mới vượt qua được cửa ải khó khăn đó.

      Năm nay vất vả cánh tay nam nhân người ta mới khỏi, ông trời phù hộ bị tàn phế, bản thân kiếm chút buôn bán sống tạm. Vừa buôn bán có lời chút tiền bạc xây nhà mới, những người này tới cửa tìm tra. Lại còn tranh thủ lúc nam nhân người ta có ở nhà tới cửa bắt nạt người.

      Đúng vậy, đập phá. Những thôn dân này tuy có bát quái nhưng bản tính lương thiện nghĩ như vậy đó.

      “Dương gia này đúng là quá ác …”

      “Đúng vậy đúng vậy, ở riêng rồi còn tới cửa giày vò người ta…”

      Lâm Thanh Uyển nhân dịp Dương đại tỷ phản ứng kịp tiếp tục thêm dầu vào lửa.

      “Ta cho các ngươi biết, đời này có chuyện tốt như vậy! Nhà chúng ta ăn muối có quan hệ gì tới nhà các ngươi, cũng vậy, lúc các ngươi ăn muối cũng đừng tới tìm chúng ta. Làm người phải có cốt khí, đây là nam nhân nhà ta , lúc trước nhà chúng ta ăn muối, người tàn kẻ vác bụng to, mùa đông khắc nghiệt, ngày trôi qua gian nan như vậy, sao các ngươi nhìn tới?”

      “… Nam nhân ta và tam đệ chặt được rất nhiều củi tồn dùng qua mùa đông, vậy sao các ngươi ở riêng, các ngươi khóa cửa phòng chứa củi lại, cho dùng cây nào, còn cách nào khác tam đệ phải lên núi chặt củi giữa ngày đông lạnh, trời lạnh như thế hai nhà phải ngồi chung cái kháng… Lương thực cho hạt, đất trồng rau có cho cây, nồi và bếp có, cái gì cũng cho, các ngươi có biết lúc đó chúng ta sống thế nào ? Chúng ta có cầu xin các ngươi ? qua ?”

      chuỗi câu chất vấn liên tục bức Dương đại tỷ lảo đảo lui về phía sau. Đặc biệt Lâm Thanh Uyển vừa khóc vừa như vậy, làm cho ả cho rằng việc này đều là , chung quy ả hiểu Hà thị mẹ ả có thể làm ra được chuyện này. Lại nhìn mảnh ánh mắt khinh bỉ bên cạnh, Dương đại tỷ đau ước gì tìm được cái lỗ mà chui vào.

      “Chúng ta có, chúng ta cũng , người nhà làm tuyệt tình như vậy rồi, chẳng lẽ còn liếm mặt tới cửa để người đánh? Người này sống sót chính là vì hơi, chúng ta cho dù bị thôn xóm trạc cột sống mắng quên gốc bất hiếu, ta cũng mở cửa cho các ngươi vào. Nhớ kĩ, đó là các ngươi , các ngươi tuyệt tình làm việc, tại cũng đừng trách chúng ta…”

      “Vợ Thiết Trụ à, ngươi nên suy nghĩ nhiều, chúng ta mắng hai người các ngươi bất hiếu quên gốc đâu. Mọi người là láng giềng, đều biết tình huống bên trong.” đại nương bên cạnh .

      “Đúng vậy đúng vậy, làm lão nhân trưởng bối cũng thể quá đáng quá, bằng về sau ai còn dám hiếu thuận trưởng bối nha? Hiếu thuận là đổi lấy tình cảnh bị tịnh thân đuổi ra khỏi nhà đấy.” nàng dâu , trong lời có loại thổn thức ‘thỏ chết hồ bi’.

      “Còn có ở riêng rồi, là ở riêng trong tình huống đó, bây giờ còn tìm tới cửa…”

      “Đúng vậy đúng vậy…” đám phụ nhân đại nương nàng dâu bên cạnh phụ họa.

      Trong bọn họ có người làm mẹ chồng có người làm nàng dâu. Mọi nhà đều có khó xử của riêng mình, rất nhiều người là đám người ở cùng chỗ, trai và chị dâu em dâu rất nhiều. Nếu như về sau xử giống như Dương gia nào còn tiểu bối nào dám hiếu thuận lão nhân gia, hoặc là trưởng bối sợ các con cái học theo hiếu thuận.

      Nếu học theo Dương gia cần sống nữa rồi.

      Dương đại tỷ trực tiếp ngốc, ả thấy mình thể phản ứng kịp với tất cả những gì diễn ra trước mắt này.

      Tại sao lại là cái dạng này, phải là bị người bên ngoài bàn tán mà lão nhị cung kính mời ả vào nhà sao?

      Lâm Thanh Uyển ôm mặt nức nở khóc, khom người cảm tạ với những thôn dân vây xem.

      “Cám ơn các vị thôn xóm hiểu, ta biết cái gì cho phải. Nam nhân nhà ta có ở nhà, bọn họ cứ như vậy tới cửa nháo…”

      bà mụ tốt bụng tới vỗ vai của nàng.

      “Khuê nữ ngoan đừng sợ, mau vào trong phòng . cần phải để ý tới đồ mở nút chai này, lần sau còn đến cần mở cửa.”

      Đại Cúc ở bên cạnh câu: “Đúng thế, vợ Thiết Trụ đừng lo lắng, thôn Lạc Hạp chúng ta nếp sống tốt lắm, mọi người đều thành , mớ rối bù nhà Dương gia kia ai cũng biết, mọi người đều hiểu được. Muốn người ta hiếu thuận cũng phải làm chuyện đáng được hưởng mới được.”

      Những đại nương nàng dâu bên cạnh đều tỏ vẻ là người thành gật đầu đúng vậy.

      Đại Cúc tới đẩy Lâm Thanh Uyển vào trong cổng: “Ngươi mau về phòng thôi, trong nhà còn có đứa trẻ con lát thấy ngươi lại khóc bây giờ. Đóng cổng chặt vào, lần sau mà còn đến cầm hẳn gậy ra mà đuổi, đúng là phải thứ đồ gì.”

      Lâm Thanh Uyển nương đó vào nhà đóng cổng lại.

      Đại Cúc lầm bầm: “ là đáng thương, người Dương gia này quá đáng, chuyện hư hỏng gì cũng làm được, còn tới cửa để khi phụ người, nếu là ta ta tha cho bọn họ đâu.”

      Chung quanh có người trêu đùa câu, “Đó là Đại Cúc ngươi mạnh mẽ, vợ Thiết Trụ vừa nhìn chính là người hoà thuận.”

      Đại Cúc vờ tức giận, “ , ta là nếu bị bức còn cách nào.”

      xong quay đầu vẻ mặt chán ghét nhìn Dương đại tỷ còn ngốc đứng tại nơi đó: “Dương Đại Muội, ngươi nhanh lên , đừng tới cửa nhà người ta náo loạn, các ngươi tích chút đức .”

      “Đúng nha, ngươi nhanh lên , nháo cái gì nháo…”

      là, thấy nam nhân người ta có nhà là chạy tới giày xéo vợ người ta…”

      thể nổi người này…”

      “Ôi chao, các ngươi biết Dương gia kia toàn người như vậy, lúc trước Hà thị mẹ Dương Đại Muội…”

      cụ bà bát quái tuổi tác khá lớn biết ít chuyện cũ , mấy nàng dâu bên cạnh biết chuyện đó bèn vây quanh lại nghe ‘Bí văn’.

      Những thôn dân này bản tính lương thiện là sai, nhưng lực bát quái kia làm người ta đau đầu.

      Dương đại tỷ đầu tiên là bị chê cười, lại bị Lâm Thanh Uyển làm bia ngắm lên án mạnh mẽ, kiêm bị người trong thôn khinh bỉ phen, lúc này còn mặt mũi mà đứng ở nơi này, lôi mấy đứa nhanh chóng chạy .

      Lúc này mọi người đều chú ý nghe đại nương kia kể ‘Những chuyện thể ’ của Hà thị nên ai lưu ý tới ả. Đại Cúc và Liễu chi lưu ý, đều bĩu môi phi hai tiếng.

      Mặt Liễu Chi hưng phấn đỏ lên, “Đại Cúc, ngươi lợi hại.”

      Đại Cúc nháy mắt cái với Liễu Chi lập tức ngậm miệng. Hai người bọn họ ràng những chuyện xấu xa của Dương gia, Lâm Thanh Uyển giấu các nàng, bằng Đại Cúc cũng gõ cổ vũ được đúng chỗ như thế.

      Vương thị lẫn trong đám người lợi dụng thời gian rảnh liền chạy, vừa chạy thục mạng vừa lấy tay đè ngực đập phịch phịch.

      Emma! Đây đúng là trời đổi hướng rồi! ngờ Dương Đại Muội cũng bị hung hăng trị như vậy!

      Ả mừng rỡ phi dưới đất ngụm, cho ngươi thích giả vờ đáng thương trước mặt người khác sau lưng múa đao lộng thương này, hôm nay gặp kẻ lợi hại hơn rồi !

      Lại phi ngụm, gọi ngươi xui Hà thị giày xéo lão nương này, lần này mất mặt lớn , bởi vì khuê nữ của ngươi mà gốc gác cũng bị người ta xốc lên.

      Vương thị cười ha ha lát phi mấy lần mới trở về. Cười nhạo Dương đại tỷ, đồng thời trong lòng ả cũng có chút hiểu được trong chuyện này. tại người trong thôn đều đứng về phe lão nhị, xem ra sau này cần nghĩ làm gì, nếu cũng giống như Dương đại tỷ bị phun nước miếng vào mặt sau đó còn làm người được.

      Lâm Thanh Uyển đóng cửa lại nhanh chóng vứt tấm khăn trong tay .

      Mã thẩm nhi chào đón: “Thanh Uyển, thế nào? Giải quyết rồi sao?”

      Lâm Thanh Uyển vội vàng câu giải quyết rồi híp mắt hô: “Mã thẩm nhi, ngươi giúp ta lấy chậu nước lại đây , khăn tay này bôi quá nhiều nước ớt rồi, làm mắt ta cay xè mở ra nổi.”

      Hai người vội vội vàng vàng múc nước giếng bên cạnh rửa mặt.

      Lúc ấy Lâm Thanh Uyển chuẩn bị ra ngoài đích thực sợ mình khóc được, nên lấy nước ớt thấm lên chiếc khăn tay. Nước mắt có chảy ra nhưng mắt mình cũng bị cay sặc luôn.
      Christhuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Mấy người Dương thị luôn luôn ở trong phân xưởng hậu viện nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lâm Thanh Uyển cũng , cho nên bọn họ vẫn biết Dương đại tỷ đến nháo .

      Tới giữa trưa xong việc ai nấy tự trở về nhà mới nghe được tiếng gió Dương đại tỷ đến nháo.

      Dương thị vội vội vàng vàng đến tìm Lâm Thanh Uyển, vừa vào cửa chân còn chưa dừng lại : “Buổi chiều Dương Đại Muội đến náo loạn?”

      Lâm Thanh Uyển ngồi kháng chơi đùa cùng con trai cười : “Đại , sao, cháu giải quyết rồi.”

      Thế này Dương thị mới yên lòng tới bên giường lò ngồi xuống.

      “Ai, đây là những người thế nào vậy.”

      Dương thị biết Dương đại tỷ nhiều ngày nay luôn tới cửa, trong lòng bà phiền chán nhưng dù sao bà là nên khó mà được cái gì. Nhìn hai vợ chồng Dương Thiết Trụ mỗi ngày bị phiền to đầu cũng rất bất đắc dĩ, mà bà cũng thể ra ngoài đuổi người được, chung quy còn có quan hệ họ hàng thích.

      Thân thích này chính là như vậy, đánh được chửi được. Dính tới cửa rồi cũng chỉ có thể như Lâm Thanh Uyển bày cái kế như vậy thôi, để ả biết khó mà lui, thể tùy tiện trực tiếp đuổi người được, sợ người khác mắng nhà này có cốt nhục tình cảm quên gốc bất hiếu.

      Sinh hoạt ở cái địa phương này chính là nghẹn khuất như vậy đó, địa phương quá phải chú ý ánh mắt của người khác, bởi vì ở trong này nước miếng có thể giết chết người. Thanh danh tốt, về sau hành vi xử cực kỳ gian nan, những người Dương gia đó chính là ví dụ, chuyện xấu làm nhiều danh thanh hỏng mất, cho dù có bị người lừa cũng ai tin.

      Dương thị nghe xong Lâm Thanh Uyển tường thuật lại vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, chiêu này lợi hại tên trúng hai con chim, xem bên kia còn có người nào biết xấu hổ tới cửa !

      Lâm Thanh Uyển chính là muốn cái này, vừa là làm cho Dương đại tỷ biết khó mà lui, cũng là gõ sơn chấn hổ bày ra tư thái nhà mình cho nhóm người Dương gia kia nhìn. Muốn tới cửa được thơm lây ư, tắm rửa ngủ , đừng quên các ngươi ban đầu đối đãi nhà chúng ta như thế nào. Bằng lúc ấy lên án mạnh mẽ Dương đại tỷ, nàng cũng ngụm câu ‘Các ngươi’, chính là gợi liên tưởng cho người khác.

      Dương thị thở dài : “Hi vọng lần này có thể quản thời gian lâu chút.”

      Lâm Thanh Uyển cười cười, “Bên kia làm ầm ĩ nổi đâu, tại cái lý đều ở bên chúng ta. Người thấy mẹ chồng cháu có động tĩnh gì đấy sao, còn phải sợ làm ầm ĩ quá lớn, chúng ta tìm tộc trưởng thúc gia gia.”

      “Cũng phải.”

      Hai người , Dương Thiết Trụ vội vội vàng vàng tới.

      “Nàng dâu, đại tỷ buổi chiều đến náo loạn?” Tiến vào câu đầu tiên chính là câu này.

      Ơ, nam nhân nàng làm sao mà biết được? phải trấn sao?

      Nhìn Lâm Thanh Uyển ánh mắt nghi hoặc, thế này Dương Thiết Trụ mới giải tỏa nghi vấn cho nàng, “Lúc ta đánh xe trở lại có gặp người trong thôn, người ta với ta đại tỷ buổi chiều tới cửa nháo thực hung. Nàng và Nặc Nặc sao chứ?”

      Tin tức này truyền nhanh!

      Lâm Thanh Uyển lắc đầu, lại đem quá trình đại khái lần cùng .

      Dương Thiết Trụ lúc này mới yên lòng lại, bỏ lại câu ta cột xe rồi ra ngoài.

      Xem ra người này hoảng đến mức xe chưa kịp cột chạy vào?

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy có chút buồn cười lại có tia ngọt ngào.

      Dương thị thấy Dương Thiết Trụ trở về, bên này còn chuyện gì liền đứng dậy muốn về. Lâm Thanh Uyển giữ bà ở lại ăn cơm nhưng bà ở, Dương thị nàng đâu trong nhà còn chờ.

      Dương thị được thoáng chốc Dương Thiết Trụ tiến vào.

      Sau khi vào là dán lên người Lâm Thanh Uyển.

      Nàng ghét bỏ đẩy đẩy , “Nhanh tắm rửa, người toàn bụi.”

      Dương Thiết Trụ gãi đầu cười ngây ngô xoay người tắm rửa thay quần áo.

      ra ngoài ngày, lại phải đánh xe, bên đường tất cả đều là đường đất, cả người dính toàn bụi, cũng khó trách nàng dâu ghét bỏ .

      Thu thập sạch xong ra ôm nàng dâu hôn chút mới ôm con trai.

      Dương Thiết Trụ bây giờ ôm trẻ càng ngày càng thuần thục, Tiểu Nặc Nặc tựa hồ cũng biết là phụ thân ôm nên đạp chân kêu a a a.

      Mấy người Dương thị trẻ lúc còn phải quấn kĩ, tốt nhất là bọc hai chân lại để khỏi sau này lớn lên chân thẳng. Lâm Thanh Uyển hiểu cái này nên nghe bọn học, cả ngày bọc kĩ Tiểu Nặc Nặc. Chỉ là nàng suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy bọc cả ngày, Tiểu Nặc Nặc khẳng định cũng khó chịu, lúc này cởi bỏ ra cho nó khoan khoái chút.

      phải đây sao, khoan khoái đạp cha nó mấy đá, còn có phát là đạp thẳng lên mặt.

      “Ôi chao, chân con ta có sức nha!” Làm cha này mắng lại còn vui vẻ cười.

      Lâm Thanh Uyển lười nhìn bộ dạng ngốc khờ kia của , dặn dò trông coi con trai, tự mình phòng bếp giúp Mã thẩm nhi nấu cơm.

      Vào phòng bếp Mã thẩm nhi muốn lại thôi, suy nghĩ chút vẫn đem lo lắng ra: “Thanh Uyển, Thiết Trụ trách ngươi chứ?”

      Buổi chiều nháo có chút lợi hại, Mã thẩm nhi lo lắng Dương Thiết Trụ có vì chuyện buổi chiều mà trách cứ Lâm Thanh Uyển hay , chung quy bị hạ mặt là mẹ và đại tỷ .

      Lâm Thanh Uyển vỗ tay bà trấn an : “Mã thẩm nhi, Thiết Trụ trách ta, sao đâu.”

      Nàng có thể với Mã thẩm nhi, nam nhân ta luôn luôn ủng hộ ta hết mình sao, xem đấy, nam nhân nàng chỉ lo hai mẹ con các nàng có bị bắt nạt hay , mà phải là sợ nàng làm bẽ mặt Dương đại tỷ.

      “Vậy tốt rồi vậy tốt rồi.”

      Mã thẩm nhi tới Dương gia trong khoảng thời gian này, cảm thấy nhà chủ nhân đều là người rất tốt, đối xử hòa thuận kiêu căng. Ở trong này sinh hoạt, là còn tốt hơn ở nhà họ trước đây, mỗi ngày việc nhàng, chủ nhà đối xử tốt, bà đương nhiên hi vọng hai người này vì người ngoài mà mâu thuẫn.

      Buổi tối ăn cơm xong, hai người ở kháng vừa chuyện vừa chơi đùa với Tiểu Nặc Nặc.

      Tiểu Nặc Nặc tại mới hơn hai tháng nhưng cái tay cái chân có sức rồi. Mặc người bộ áo kẹp và quần bông mỏng màu đỏ, được Lâm Thanh Uyển đặt đệm, mở to ánh mắt nhìn theo trống bỏi tay cha nó, nhìn chớp mắt, thỉnh thoảng còn giương lên tay muốn bắt lấy nhưng là luôn bắt chuẩn.

      Dường như cha nó đùa rất thích, cầm trống bỏi ở trước mặt nó lui lui lại, trong chốc lát chuyển tới bên này, trong chốc lát chuyển tới bên kia, làm cho cái đầu Tiểu Nặc Nặc cứ chuyển theo tay .

      Dương Thiết Trụ đùa Tiểu Nặc Nặc như vậy là học theo Lâm Thanh Uyển, thấy nàng cho con trai xem cái gì là cũng bắt chước cho con trai xem. Nhìn hai nhãn châu con trai di chuyển theo tay , còn gấp tới cái dạng đó cười ha ha lên.

      Dương Thiết Trụ nàng bắt nạt con trai, nàng với khi đùa với con cho nó nhìn nhiều như vậy sau này nó mới nhanh nhạy. Buộc cái nôi của Tiểu Nặc Nặc cái túi lưới màu đỏ. Thường ngày Tiểu Nặc Nặc nằm giường của mình, lúc ngủ nhìn chằm chằm cái túi lưới đó mà thấy phiền.

      Cái giường gỗ này là Lâm Thanh Uyển nhờ Thôi thợ mộc làm, chính là cái giường gỗ , bốn phía có lan can, đỉnh còn có cái treo màn.

      Lâm Thanh Uyển dùng vải lụa mỏng treo bên , lúc Tiểu Nặc Nặc ngủ mà người lớn lại có bên cạnh, treo cái màn này lên, miễn cho có con muỗi hoặc những cái khác làm phiền đứa .

      Giường làm xong đặt cạnh giường ngủ của bọn họ, bởi vậy Tiểu Nặc Nặc từ cùng cha mẹ ngủ đổi thành mình ngủ. Dương Thiết Trụ mới đầu còn yên lòng để con ngủ mình, nhưng lại sợ và Lâm Thanh Uyển hai người lúc ngủ cẩn thận đè lên con, sau này mới để Lâm Thanh Uyển đặt con ra giường ngủ riêng.

      Ngủ vài ngày thấy con ngủ rất tốt quấy nháo để con ngủ mình.

      Tiểu Nặc Nặc vốn là đứa bé sơ sinh ngoan ngoãn, bình thường chỉ có lúc đói bụng, tiểu hoặc là tỉnh dậy có người lớn bên cạnh mới khóc. Từ lúc Lâm Thanh Uyển buộc cái túi lưới đỏ lên đỉnh giường, sau này Tiểu Nặc Nặc tỉnh dậy khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào cái túi đỏ đỉnh.

      Lâm Thanh Uyển thấy vậy lại làm thêm mấy cái túi lưới các màu khác nhau, như vậy Tiểu Nặc Nặc càng thêm thích mình nhìn. Lúc tỉnh dậy có người lớn bên cạnh khóc, mà là tự mình nhìn mấy thứ dễ coi kia chơi.

      Lâm Thanh Uyển cười thuật lại cho Dương Thiết Trụ nghe chuyện với Mã thẩm ở phòng bếp.

      “Mã thẩm nhi sợ ta làm bẽ mặt đại tỷ, ngươi trách ta đấy!” Nàng bĩu môi dùng ánh mắt thú vị nhìn .

      Dương Thiết Trụ thực nhạy bén xua tay : “Làm sao có thể? Tính tình của đại tỷ phải ta biết, nàng rất khó chơi. Nàng dâu à, nàng làm đúng, ta duy trì nàng làm như vậy.”

      Bị Lâm Thanh Uyển huấn luyện nhiều lần, hán tử Dương Thiết Trụ kia tại mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương, bẻm mép , đầu óc cũng linh hoạt.

      Đây là vợ gõ cảnh báo, ý tứ chính là chàng duy trì ta ? Duy trì nhanh chóng tỏ thái độ, duy trì nha ngươi nhìn mà làm. Có khả năng cả ngày cho ngươi hoà nhã, hoặc là buổi tối ngủ mình, hay là được phúc lợi gì hết.

      Đương nhiên nếu như tỏ thái độ thành khẩn, ngôn từ quang minh chính đại tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng và duy trì. Như vậy phần thưởng cũng phi thường dày.

      Tỷ như tại, Lâm Thanh Uyển thấy nam nhân vẫn duy trì nàng lập tức cho cái môi thơm. Hôn xong còn dùng ánh mắt với , tiểu tử làm sai, người ta phi thường thưởng thức ngươi, có tiền đồ.

      Lâm Thanh Uyển là biểu đạt như thế đấy nhưng hán tử Dương Thiết Trụ này hiểu sai ý. lần nào cũng hiểu sai ý, quan tâm là vô ý hay cố ý.

      kích động đứng lên cầm lấy cái tấm khăn thuần thục bọc con trai lại, sau đó đặt xuống cái giường bên cạnh và đắp chăn cho nó. Vì sợ con trai nhìn thấy hình ảnh lành mạnh còn tri kỉ buông màn xuống.

      Tiểu Nặc Nặc kêu a a a, cha xấu xa kia con ngủ đâu mà ném con vào đây rồi, người ta còn muốn bú sữa đây… Hừ, thôi, con xem hoa hoa trước mắt , tạm thời bỏ qua cho cha…

      Tiểu Nặc Nặc khóc, tự mình nhìn lên túi lưới phía ngẩn người.

      Bên kháng lát sau truyền đến thanh nên nghe, trong đó còn có giọng ẻo lả của Lâm Thanh Uyển kêu, ngươi man hán này, chút…

      *******

      Bên kia Dương gia, Dương đại tỷ về nhà hề đề cập tới chuyện phát sinh ở nhà lão nhị, bao gồm cả ba đứa cùng ả cũng dặn dò chúng được ra.

      Nhưng mà ngăn được tấm lòng nhiệt huyết của thôn dân và Vương thị vui vẻ nhìn ả bị chê cười. Bây giờ Vương thị thông minh hơn nhiều, trực tiếp lao vào thùng thuốc súng, mà là cứ để những người Dương gia tự mình biết, dù sao bên ngoài cũng có nhiều miệng.

      Ngày hôm sau Dương lão gia tử được thôn dân tốt bụng ‘Nhắc nhở’ mới biết chuyện này.

      Người ta sinh động như nha, vừa miêu tả vừa tốt bụng ‘Khuyên’ Dương lão gia tử quản khuê nữ mình cho tốt, nháo quá khó coi, người trong thôn nghị luận Dương đại tỷ ra gì.

      Người ta rất hàm súc nhưng ý tứ biểu đạt rất ràng. Còn miêu tả lại những biểu của Lâm Thanh Uyển nữa, nhưng mà người ta chỉ rất nhiều thôi chứ hề bình luận thêm gì, cũng dạy ngươi làm như thế nào chỉ hàm súc nhắc nhở ngươi về nhà quản lí khuê nữ nhà ngươi thôi.

      Nhưng Dương lão gia tử nghe hiểu được ý tứ của người ta, người ta chỉ thiếu chút nữa là nhà các ngươi quả thực quá vô sỉ, đuổi người khác ra khỏi nhà, lương thực cho hạt, còn bức con trai con dâu vừa ở riêng đưa phụng dưỡng trước. Sau đó người ta tại vất vả ngày tốt hơn chút, các ngươi lại xui khuê nữ tới cửa nháo.

      Lời này đâu phải là khuê nữ tới cửa nháo, ràng là cả nhà các ngươi đều có ý tứ này.

      Cũng khó trách các thôn dân suy nghĩ như vậy, chung quy khuê nữ ra ngoài đáng tin, có can đảm tự mình tới cửa nhà huynh đệ ở riêng làm ầm ĩ như vậy.

      phải người cả nhà khuyến khích có thể là ai?

      Dương lão gia tử bị xấu hổ đến mức chỉ muốn có cái khe mà chui vào, vất vả mới cáo biệt được vị ‘Người hảo tâm’ này . Dọc theo đường lại đụng tới rất nhiều người hảo tâm, có người quen thuộc với ông tiến lên vài câu, quen thuộc dùng loại ánh mắt khác thường nhìn ông.

      Ông ra ngoài chuyến rất dễ dàng nha, phải là trong lòng phiền muộn muốn tìm lão bạn già nhiều năm gặp uống ngụm rượu. Đầu tiên là bị lão bạn già tốt bụng ‘Khuyên giải’ phen, sau đó là nhận nhiều ánh mắt khác thường như vậy.

      Dương lão gia tử vừa thẹn vừa giận về nhà, Hà thị tò mò liếc mắt nhìn. Lão già phải ra ngoài tìm bạn giải sầu sao, sao mới ra ngoài bao lâu trở lại rồi.

      Vương thị mừng rỡ cười ha ha trong lòng, hôm nay cha chồng vừa ra khỏi cửa ả đoán được có màn này rồi.

      Giữa trưa bày cơm, mọi người ngồi chung chỗ ăn.

      hiểu chuyện gì xảy ra mà hôm nay Dương đại tỷ gẩy đồ ăn.

      Lần này Dương đại tỷ trở về, đồ ăn trong nhà vẫn kém như vậy, nhưng bởi vì vừa thu hoạch vụ thu nên vẫn có cơm ăn mà phải uống cháo. Chỉ là đồ ăn hơi ít, phải cà là đậu giác, dù sao cũng toàn món ăn chay, thấy tý chất béo nào. Dương đại tỷ có thói quen gẩy đồ ăn vẫn sửa, nhưng vì đồ ăn có chất béo nào nên dữ dội như mọi lần.

      Hôm nay thành nhiều như vậy khiến Hà thị liên tục nhìn ả, nghĩ rằng khuê nữ đây là làm sao. Dương lão gia tử mặt đen vô cùng, còn suy nghĩ mở miệng răn dạy khuê nữ thế nào.

      Vương thị cười đến vô sỉ, mở miệng giải tỏa nghi vấn cho mọi người, tốt bụng thuật lại lần chuyện chiều ngày hôm qua, người bên cạnh hiểu ra, sau đó nhìn Dương đại tỷ, có người định cái gì đó bị Dương lão gia tử đột nhiên tức giận đánh gãy.

      Dương lão gia tử nổi giận trực tiếp xốc bàn ăn.

      Bùm bùm trận giòn vang sau đó là khuôn mặt đờ đẫn của mọi người.

      Mấy đứa trẻ đại phòng sợ quá khóc lên, mấy người lớn lập tức nhảy dựng lên làm rơi cả bát cơm người xuống.

      “Cha, người làm sao vậy?” Dương Thiết Xuyên cau mày .

      “Lão già ông điên ư!” Đây là thanh Hà thị.

      Vương thị chớp mắt , sắc mặt e ngại, kỳ trong lòng cười đến lăn lộn.

      Vợ chồng Dương Học Chương đầy mặt kinh nghi lên tiếng.

      Dương đại tỷ trắng bệch gương mặt, biết cha giận là vì ả.

      Dương lão gia tử thở hổn hển chỉ vào mũi Dương đại tỷ : “Dương Đại Muội, lát nữa ngươi về nhà chồng .”

      Dừng chút rồi với những người khác: “Về sau ai dám tới chỗ lão nhị, lão tử đánh gãy chân của .”

      Lời còn chưa dứt Dương lão gia tử bước .

      Để lại đám người trố mắt nhìn nhau.
      Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 101

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Việc Dương đại tỷ xám xịt lôi kéo mấy đứa về nhà chồng tạm thời đề cập tới, hai người Lâm Thanh Uyển thấy bên kia có động tĩnh gì, nhất thời thở phào nhõm hơi.

      Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Lâm Thanh Uyển bọn họ ngày càng thêm bận rộn.

      Hạ Đại Thành mắt thấy sinh ý đồ sấy tiên tệ liền có ý tưởng chuyển hướng bán huyện.

      Tạm thời chỉ đàm phán với nhà tửu lâu huyện, là chưởng quỹ năm trước tri giao làm bằng hữu. Người ta thử bán hai ngày cảm thấy tệ nên bắt đầu đặt hàng với bọn họ. Nhưng mà tửu lâu huyện lý khác với ở trấn, tửu lâu có thể lấy hàng bằng mấy trấn.

      Trời càng ngày càng chuyển lạnh dần, mọi người dần bỏ áo mỏng thay vào bằng áo kép, ngày hôm qua có dấu hiệu tuyết rơi, chỉ rơi mấy hạt tuyết rồi dừng lại.

      Dương Thiết Trụ vẫn nhớ kỹ năm nay tới mùa đông là phải tồn ít băng chuẩn bị cho mùa hè sang năm dùng. Hầm băng tìm người đào sẵn rồi, chỉ là vẫn chưa có tuyết rơi nên chưa làm. Cái hầm băng này là nhờ Lục thúc lúc trước xây nhà cho bọn họ làm cho, ông trước đây từng làm hầm băng cho gia đình nhà giàu cho nên bây giờ làm thuần thục.

      Dương Thiết Trụ tìm Thôi thợ mộc làm ít lọ để chứa băng. Dựa theo khuôn mẫu lần trước vẽ để làm, như vậy lúc sang năm dùng tới cũng tiện hơn chút.

      Mọi chuyện chuẩn bị xong mà thấy tuyết rơi, Dương Thiết Trụ có chút vội vàng xao động.

      Sau này cũng lười phí đầu óc, trực tiếp lấy lọ ra đựng đầy nước vào đặt vào trong sân. Ngày hôm sau dậy nhìn thấy cũng đông lạnh hết.

      Vì thế vui sướng hài lòng bắt đầu làm băng. Mã thúc trợ giúp tay, có hai người làm nên động tác cũng được nhanh hơn, thậm chí còn có chút hương vị nhàn nhã. qua bao lâu, trong hầm băng chất đầy xấp những khối băng, Dương Thiết Trụ thế này mới cảm thấy mỹ mãn khóa chặt cửa hầm băng lại.

      Trong nháy mắt cách lễ mừng năm mới còn có hơn tháng, bởi vì năm nay nhà mình sống mình nên làm cái gì cũng tiện hơn rất nhiều. Lâm Thanh Uyển sớm muối rất nhiều thịt khô, kho gà, các loại đồ sấy, cũng chuẩn bị các thứ như hạt dưa, đường quả để tới đón tết ăn.

      Diêu thị sắc mặt hồng nhuận theo sau nhị tẩu làm cho nhà mình mấy món ăn gì đó.

      Nàng tại ngày dễ chịu thực, nam nhân có thể kiếm tiền, mỗi ngày ở trong phòng cung phụng nàng như tổ tông, công việc gì cũng cho nàng làm. Nhị tẩu nàng có thai tiện nấu cơm nên phần lớn thời gian nhà bọn họ ăn cơm bên nhà nhị tẩu, rất ít khi về nhà làm, lúc mà ở bên nhà mình nam nhân nàng xuống bếp.

      Diêu thị cảm thấy sống nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ có năm nay được thoải mái. phải nhìn sắc mặt của người khác , còn muốn làm gì làm cái đó.

      Trong lòng nàng hiểu tất cả những thứ này đều là nhị ca nhị tẩu mang lại, đối với Lâm Thanh Uyển càng để bụng.

      Chẳng những dặn Dương Thiết Căn ngày thường làm việc nhất định phải tận tâm tận lực, chính nàng còn làm quần áo cho đứa bé trọng bụng nhàn rồi còn làm thêm mấy bộ cho tiểu Nặc Nặc nữa. Tuy thứ này đáng gì nhưng dù sao cũng đại biểu chút tâm ý của nàng.

      Lâm Thanh Uyển hiểu được tâm tình Diêu thị nên vui vẻ nhận. Chỉ là dặn dò nàng mang thai nên làm ít việc châm tuyến thôi, Tiểu Nặc Nặc thiếu quần áo mặc, chính nàng cũng làm nhiều cho con nàng rồi.

      Bên này qua ngày vui vui vẻ vẻ, bên kia Dương gia là mây mù che phủ.

      Năm nay Dương gia mua heo về nuôi, là Hà thị luyến tiếc tiền bạc mua heo con kia, còn có là trong nhà ai chăm sóc. Thường ngày cả nhà đều phải ra đồng làm việc, nào có thời gian cho heo ăn. Dương Nhị Muội có chuyện gì làm nhưng Hà thị đau lòng khuê nữ của mình nên cho nàng chăm, sợ nàng làm việc nặng làm chân tay thô mệt, đến lúc làm mai khó mà .

      Nhưng cho dù như vậy việc hôn nhân của Dương Nhị Muội vẫn có cái tin tức gì.

      Dương Nhị Muội năm nay 16, sang năm tới là 17. Hà thị vẫn chờ có người tới cửa đề thân nhưng vẫn thấy có động tĩnh. Sau này thấy hết cách, sau khi thu hoạch vụ thu xong tìm Mã bà mối làm mai nhưng đến nay vẫn có động tĩnh.

      Hà thị sầu đến bạc cả tóc, luôn luôn trầm mặc xấu hổ Dương Nhị Muội càng thêm trầm mặc. Vốn ngày thường hướng nội hay chuyện, tại càng trốn tránh trong phòng mình suốt ngày ra.

      Hôm nay Mã bà mối tới cửa, Hà thị tưởng là tới đề thân cho khuê nữ, cao hứng phấn chấn rất nhiệt tình. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Mã bà mối do dự và bộ dáng ấp a ấp úng biết khả năng tình có chút tốt.

      Hà thị hỏi nửa ngày mà Mã bà mối vẫn ấp úng, cuối cùng quả thực là hết cách đành phải thẳng. bà giới thiệu Dương Nhị Muội cho nhiều hộ người ta, nhưng người ta đều ghét bỏ Dương Nhị Muội có đại tỷ như vậy, và cả nhà Dương gia này hỏng bét.

      Cuối cùng Mã bà mối bỏ lại câu hôn Dương Nhị Muội bà vô năng rồi vội vàng .

      Mã bà mối tại nghĩ kiếm chút bạc mai mối của Dương gia, phải bà muốn kiếm mà là Dương Nhị Muội rất khó thân.

      Mỗi lần bà chỉ cần đề suất chút, đối phương người ta liền thẳng thừng lắc đầu, mở miệng cái là mắng người, ngươi giới thiệu Dương Nhị Muội cho nhà ta phải là hại người sao? Có người tỷ tỷ như vậy, còn có người mẹ như vậy, nhà chúng ta muốn cưới vợ chứ phải muốn rước ôn thần.

      Hà thị ở trong phòng ngốc trệ nửa ngày mới hiểu được ý tứ Mã bà mối. ra lâu rồi mà ai đến tới cửa cầu hôn khuê nữ mình là vì thanh danh con lớn tốt. Bà tự động bỏ quên Mã bà mối câu Dương gia hỏng bét, trong lòng bắt đầu hận khuê nữ này.

      Nhưng bà có thể làm gì chứ? Khuê nữ là bà nuôi, bị thành cái dạng này cũng là bà quen vậy, bà có thể kéo cái mặt già mình đúng sao? Khẳng định thể, Hà thị có cái phẩm cách này cho nên bà giận chó đánh mèo.

      Đối tượng giận chó đánh mèo nhất định là Vương thị rồi.

      Dương đại tỷ phải kẻ tốt lành gì, bị Vương thị heo đội hữu này liên tiếp hố vài lần ả liền tò mò. Vì sao ả về nhà mẹ đẻ làm vài chuyện mà người ngoài lại biết ràng như vậy? Ả biết người ngoài có tính bát quái thế nào nên ở trong phòng làm thế nào cũng được, nhưng khi ra cửa tuyệt đối là hình tượng tốt đẹp.

      Duy nhất có khả năng chính là trong nhà có người ra ngoài .

      Dương đại tỷ hoài nghi cái thứ nhất chính là Vương thị, bởi vì ả biết vị tẩu tử này miệng bao nhiêu tiền. Lúc vợ chồng lão nhị còn chưa ở riêng, ả ra ngoài khắp hang cùng ngõ hẻm thị phi, càng miễn bàn tới Diêu thị vẫn bị mẹ ả sai sử làm việc như súc vật.

      Cho nên Vương thị có trọng đại hiềm nghi.

      Sai, Dương đại tỷ trực tiếp cho rằng là Vương thị ra ngoài châm chọc ả.

      Cho nên lúc ả sắp tìm lão nương tố khổ. Cha ả tức giận nên ả dám tìm, chỉ có thể tìm lão nương mấy câu.

      Hà thị nghe xong cũng cảm thấy Vương thị miệng tiện, hỏng thanh danh khuê nữ của mình. Nhưng lúc ấy lão già đột nhiên nổi giận, bà dám tìm Vương thị dày vò. lui hai hoãn, Hà thị quên mất vị cặn bã này.

      Hôm nay Mã bà mối tới đây như vậy, trực tiếp thù mới hận cũ cùng nhau giội lên đầu Hà thị.

      Giỏi cái Vương thị, ăn của lão nương, uống của lão nương, ngươi mỗi ngày ra ngoài châm chọc khuê nữ lão nương, kéo theo làm chậm trễ cả hôn nhân khuê nữ khác của lão nương!

      Hà thị hai lời Đông ốc, tìm được Vương thị chính là trận dứt tóc.

      Hà thị và Vương thị đấu trí đấu dũng lâu như vậy rồi nên biết chỉnh trị phì phụ nhân này thế nào. Bà trước đây mắng thế nào Vương thị vẫn là cái lưu manh. Bây giờ bà trực tiếp động thủ, bà xem Vương thị đáng chết này có dám động thủ đánh mẹ chồng ?!

      Vương thị trực tiếp bị móng vuốt Hà thị cào cấu dứt tóc, tỉnh mộng xong cảm giác mặt đau đớn mới biết là bị cào. Lại thấy mẹ chồng đưa tay qua túm ả, ả nhanh chóng duỗi cánh tay chắn.

      Hai người dây dưa thành đoàn, Vương thị phì, lại bị Hà thị túm phiền, trực tiếp đè bà ta ra mặt đất nhưng dám ra tay đánh.

      Vào mùa đông mọi người đều mặc rất dày, Hà thị bị Vương thị đẩy ngã dưới đất cảm thấy đau, nhưng bà thẹn quá thành giận, lại thể động đậy, đành phải lấy vũ khí bí mật cuối cùng đến khắc địch chế thắng.

      Bà dùng sức phi cái, phun ra cục đờm đến mặt Vương thị. Người ta tay chân động được nhưng miệng thực linh hoạt đấy.

      Ngươi đừng nhìn Vương thị lôi thôi nhưng ả cũng là con người, là người đều nhịn được bị người phun cục đờm ở mặt, lại là Hà thị cái lão chủ chứa kia phun, càng khiến ả ghê tởm đều sắp điên rồi.

      Vương thị bị cục đờm phun ra đúng mặt sửng sốt chút, ả phản ứng kịp thiếu chút nữa ghê ngất , ghê quá nôn hết thức ăn ăn buổi trưa ra, phun ra đầy đầu đầy mặt Hà thị.

      chiêu này của Hà thị biết là chiêu hôn mê mình hay là chiêu khắc địch chế thắng. Dù sao bà cũng bị Vương thị làm ghê tởm hét rầm lên.

      Dương Thiết Xuyên ở trong phòng, Dương lão gia tử mấy ngày nay mỗi ngày ra ngoài nhặt củi lửa, sợ củi trong nhà đủ mùa đông đốt. Bảo hai đứa con trai chặt ít củi về toàn lề mề ngại bên ngoài lạnh lẽo. Mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, lão hết cách đành phải tự mình ra cửa đốn củi về đốt. Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, mỗi ngày chặt được bao nhiêu củi, cuối cùng đành phải tích lũy dần, mỗi ngày chặt ít.

      Hai vợ chồng Dương Học Chương nghe thấy bên này có ầm ĩ, do dự có nên sang xem hay .

      Do dự này làm Hà thị và Vương thị ầm ĩ hơn, lúc này nghe thấy lão nương thét chói tai, hai người Dương Học Chương nhanh chóng chạy lại can ngăn.

      Bởi vì Vương thị đè lên người Hà thị nên phải kéo Vương thị dậy trước, sau đó mới nâng lão nương.

      Hà thị được con trai kéo dậy, vừa ghê tởm vừa tức lấy luôn chăn đệm kháng của Vương thị lau mặt, sau đó chạy ra ngoài tìm cây gậy gộc trở về đánh Vương thị.

      Vương thị bị cục đờm mặt làm ghê tởm còn suy nghĩ dùng thứ gì bỏ nó xuống, để ý bị Hà thị đánh cho hai phát gậy.

      Thấy mẹ chồng đỏ mắt hung ác Vương thị cũng có chút khiếp đảm. Nam nhân mình có ở nhà, thể trông cậy vào nhà lão tứ có thể ngăn lại mẹ chồng được, ả lại sợ bị đánh đành phải vừa tránh vừa vùng chạy ra ngoài.

      Bị Hà thị đuổi chạy lòng vòng quanh sân, Vương thị phiền quá trực tiếp chạy ra cổng thét to lên.

      “Giết người rồi, giết người rồi…”

      Ban ngày ban mặt mà thét to như vậy, cho dù bên ngoài rất ít người, mấy gia đình phụ cận cũng nghe được động tĩnh chạy ra.

      Đứng trong sân nhà mình nhìn sang, ái dồ, Dương gia kia lại đánh nhau, mọi người hưng phấn chạy sang vây xem náo nhiệt.

      Vương thị vừa thấy có người tới, cũng còn sức mà chạy nữa nằm lăn ra đất luôn.

      “Mẹ chồng đánh chết con dâu rồi, mọi người đến xem nha, mẹ chồng đánh chết con dâu…”

      Vương thị giọng lớn, trong chốc lát đưa tới rất nhiều người.

      Hà thị thấy chết tiệt kia biết xấu hổ nằm mặt đất lăn lộn, miệng lại hô lên như vậy cây gậy trong tay ném được cầm lại xong, tức giận đến run run cái mặt già nua. Vừa rồi bà bị Vương thị phun ra vừa vặn, tuy rằng có lau ít nhưng mặt vừa rồi bị Vương thị nôn mửa và giằng co, bộ dáng chật vật nhìn rất buồn cười.

      “Các láng giềng, các ngươi mau đến xem này, đây là cho người ta sống mà. Ta làm sai điều gì mà lại phun đờm lên mặt ta, cầm gậy gộc đánh ta, còn cào cấu ta. Cho dù con dâu phải là con ruột nhưng cũng thể đối đãi như vậy…” Vương thị cũng là người thông minh, vừa khóc vừa vạch ‘Chứng cớ’ lộ ra cho mọi người xem.

      Mọi người vừa nhìn, đúng vậy, mặt có mấy ấn kí móng vuốt cào và cục đờm to ghê tởm.

      Người bên cạnh nhìn lập tức ghê tởm cũng muốn ói.

      Hà thị phản bác: “Sao ngươi ngươi phun ra cả người lão nương hả?”

      Vương thị mặt khóc tang ủy khuất nghẹn ngào: “Bà giày xéo người còn có cách khác ? Ai bị cục đờm thế này cũng ghê tởm mà nôn hết ra thôi!”

      Nhóm người bên cạnh vây xem gật đầu, đúng vậy đúng vậy, nếu là bọn họ cũng phun ra, quả thực quá ác tâm!

      Hà thị thấy lại Vương thị, lại ghét bỏ ả nằm ở bên ngoài lăn lộn làm cho người ta đến xem mất mặt.

      Hét lớn tiếng: “Ngươi vào cho lão nương!”

      Vương thị vẻ mặt sợ sệt: “Ta vào, vào bà lại đánh ta.”

      Vô duyên vô cớ bị người ta đầu tiên là túm, sau là đánh, ả cản hai lần bị phun đờm đầy mặt, tiếp theo chính là lấy gậy gộc đánh. Ả cũng thực vô tội, thực oan uổng có được .

      “Ngươi rốt cuộc có vào hay ?”

      “Ta vào, vào ngươi đánh ta đến chết.”

      Vương thị bây giờ có chút đâm lao phải theo lao, ả lúc ấy chỉ nghĩ để cho Hà thị đánh nên chạy ra khỏi phòng khóc lóc om sòm lăn lộn, dẫn người tới ngăn lại. Nhưng khi trận giày vò này qua kế tiếp nên làm thế nào, là làm người ta đau đầu. Nhưng như vậy rồi chỉ có thể tiếp tục.

      Ả nghĩ thầm chỉ cần cố gắng hoãn tới lúc nam nhân ả trở về tốt rồi.

      Dương Thiết Xuyên thấy về mà Dương lão gia tử đốn củi trở lại.

      xa nhìn thấy cửa nhà ông vây quanh vòng người, mỗi người chỉ trỏ, tiếng cười ngừng. Ông vội vàng chen qua muốn xem là sao thế này, người bên ngoài thấy là ông nhường lối cho ông vào.

      Vừa vào nhìn Dương lão gia tử mặt đen sì.

      “Đều ở chỗ này làm gì? Là trẻ con à? Vương thị nằm mặt đất làm gì, ngươi đứng lên cho ta!”

      Vương thị thấy cha chồng trở lại lập tức cáo trạng: “Cha, ngài xem mẹ đánh con.” Lại giương cái mặt ghê tởm kia cho Dương lão gia tử xem.

      Vương thị mới vừa rồi bị ghê tởm quá, tại cảm thấy ghê tởm. Cục đờm kia bây giờ vẫm còn dính mặt ả, bởi vì độ dính cao nên đến bây giờ vẫn còn dính mặt chưa rơi xuống.

      Dương lão gia tử nhìn cũng bị ghê tởm trận.

      mặt ngươi kia là cái gì?” Bị ghê tởm quá nổi.

      Cái này phải là biết còn hỏi hỏi sao? Nhất định là đờm, là cục đờm.

      Vương thị càng thêm ủy khuất chỉ vào Hà thị: “Bà bà phun đờm.”

      vòng người bên cạnh buồn cười chết mất thôi, vốn là đến xem đánh nhau giờ ầm ĩ thành xem so điệu bộ.

      Dương lão gia tử tức giận đến giẫm chân cả người run lập cập.

      “Đứng lên cho ta, sau đó đều vào cho ta, vào khỏi cần vào nữa.” xong vịn bụng nhanh chóng vào sân.

      Ông cảm thấy rất mất mặt có được , sao lão Đại lại cưới người vợ biết mất mặt là gì như vậy. Dương lão gia tử à, vợ người ta cũng phải tự nhiên như vậy!

      Hà thị trầm mặt vào sau lão, Vương thị như con lừa xuống dốc núi đứng lên theo sau.

      Người bên ngoài vây xem thấy còn náo nhiệt nữa cũng tản .

      Vương thị cuối cùng có bị đánh hay ai biết, chỉ biết nghe Vương thị lại mang thai.
      Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lâm Thanh Uyển nghe Đại Cúc giảng kể xong mà cười đến mức ngay cả eo cũng nhấc dậy nổi. Đại Cúc kể rất sống động, hơn nữa chính nàng ta lại chắp vá thêm làm buồn cười cực điểm.

      Diêu thị ở bên cạnh cũng cười ha ha, Lâm Thanh Uyển dám để cho nàng cười quá mức, nhanh chóng vỗ lưng cho nàng.

      “Tam đệ muội, ngươi đừng cười… Ha ha… Nha, ngươi còn có thai đấy…” Lâm Thanh Uyển còn chưa hết thấy buồn cười lại cười tiếp.

      Diêu thị vẫy tay: “Ta cười … cười … Ha ha…” như vậy nhưng vẫn nhịn được.

      Mọi người cười tràng lâu mới khôi phục lại như bình thường

      Đại Cúc bóc hạt đậu phộng đưa vào miệng.

      “Ta trước đây còn chưa cảm thấy gì, bây giờ mới biết người Vương thị kia có nhiều chỗ thú vị. Chỉ là người quá uất ức, cứ để Hà thị đánh như vậy, nếu là ta trực tiếp cầm cây dao lên rồi.”

      Đại Cúc là người lợi hại nổi danh ở thôn Lạc Hạp.

      Nhưng mà nàng cũng là cái số khổ, có bà mẹ chồng khắc nghiệt và đại tẩu thích gây chuyện. Vốn còn cố nhịn chút cho qua ngày, ai biết người hiền bị bắt nạt, ngày thường việc nhà nặng nhọc bắt nàng làm còn chưa tính, có lần đại tẩu kia còn đánh đầu con trai Thạch Đầu của nàng.

      đứa bé như vậy bị dính hai cái dấu tay mặt.

      Đại Cúc làm đồng về nhìn thấy như vậy liền nổi cáu, bản thân mình cố nhẫn nhịn cùng nam nhân làm việc như trâu ngựa, đại tẩu suốt ngày ỷ ở trong phòng nấu cơm. Điều này đáng nhắc tới, vậy mà cách vài hôm còn gây chuyện, gây chuyện cũng coi như xong, hôm nay bởi vì lúc con nàng ta chơi với tiểu Thạch Đầu trong sân cẩn thận ngã sấp xuống, đại tẩu đổ lỗi cho tiểu Thạch Đầu và cho nó hai bàn tay.

      Con của vị đại tẩu kia cũng là đứa thiên thẹo. Khóc ầm lên đổ tội cho Thạch Đầu đẩy ngã nó.

      Ngươi đứa bé có ba tuổi có thể đẩy được đứa năm tuổi sao? Cho dù là Tiểu Thạch Đầu vô ý đẩy nó ngã, ngươi là người lớn mà nhẫn tâm ra tay như vậy sao, hô cái là tát đứa bé hai cái liền. Huống chi Đại Cúc hiểu tính cách đứa con mình là người nhát gan, căn bản có khả năng động thủ đẩy người.

      Đại Cúc phát hỏa, làm mẹ phải cường.

      Nàng làm liều cầm ngay chiếc dao phay lên liều mạng với đại tẩu. Chạy tới nửa vòng quanh thôn dẫn tới rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Đại Cúc phải là kẻ ngốc, mang theo con trai ra khóc kể với mọi người.

      mình gả lại đây bị chèn ép như thế nào, bản thân mình suốt ngày làm việc mệt còn bị người giày xéo, sau đó con mình bị đánh thành như vậy…

      Mọi người đều là hàng xóm láng giềng nên biết chuyện Bàng gia. Biết Bàng gia có vị mẹ chồng khắc nghiệt và nàng dâu bớt lo, phải đây sao, bức vợ lão nhị tới mức phải liều mạng…

      Mọi người đều thực đồng tình với hoàn cảnh của Đại Cúc, ai nàng cầm dao liều mạng là đúng. Chung quy làm mẫu phải mạnh thôi, người ta đánh cả đứa con của mình, lại là đứa trẻ xíu, người ta còn tìm ngươi liều mạng sao?

      tình qua Đại Cúc cũng nghĩ thoáng.

      Muốn để mẹ chồng thích ư, có mà ăn no luẩn quẩn trong lòng mới làm vậy. Từ đó về sau nàng ra đồng làm việc, mặc ai . Chỉ cần cái vị đại tẩu kia làm việc nàng cũng làm.

      Có ý kiến? Có bản lĩnh phân bọn họ ra.

      Mẹ chồng Đại Cúc ban đầu cũng làm ầm ĩ mấy lần, muốn dùng chiêu hưu về nhà mẹ đẻ đến bức nàng, đáng tiếc con trai nghe bà ta. Nam nhân Đại Cúc thành , biết vợ mình là người tốt, mẹ ngày thường gì cũng được nhưng bảo bỏ vợ nghe.

      Huống chi mẹ chồng Đại Cúc cũng dám bỏ nàng, nông dân cưới được người vợ dễ dàng, bỏ người này, giống như lời con trai bà ta , trong nhà có tiền cưới cho ta người khác sao? Huống chi người ta ai thèm nhìn trúng nam nhân Đại Cúc có hai đứa con? ! Lại phải là nhà giàu có gì, là nghèo rớt mồng tơi.

      Cho nên bây giờ nam nhân Đại Cúc cũng nghĩ thông, mọi việc kia ai quản làm . Nàng chỉ quan tâm lên bàn ăn cơm, việc nhà cũng làm chỉ là làm nhiều.

      Lâm Thanh Uyển hỏi nàng, cả nhà đều làm làm thế nào?

      Làm thế nào?

      Đại Cúc muốn nghèo cùng nhau nghèo, muốn chịu đói cùng nhau chịu đói! phải nàng thích về nhà mẹ đẻ sao cứ về . Đó là đại tẩu nàng. Bà ta phải thích hướng về cháu sao, vậy hướng . Đây là chỉ mẹ chồng nàng.

      Đại tẩu Đại Cúc là cháu nhà mẹ đẻ của mẹ chồng nàng, bằng bà già kia cũng thiên vị bên đó.

      Đặc biệt khi thấy Lâm Thanh Uyển ở riêng sau, đôi tình nhân sống càng ngày càng náo nhiệt, Đại Cúc cũng có ý niệm ra ở riêng. Vì bức trong nhà ở riêng, gần đây ngay cả cơm cũng nấu. Dù sao có làm cũng có kết quả tốt gì, nàng mệt mỏi liều mạng làm việc, cuối cùng vẫn bị người ta tuồn về nhà mẹ đẻ, trong nhà nghèo thường ăn cháo loãng, nàng là ăn no rửng mỡ mới bán mạng.

      Lâm Thanh Uyển cũng biết chuyện nhà Đại cúc, sau khi quen biết Đại Cúc giấu nàng. Đối với Đại Cúc, nàng rất đồng tình, mỗi nhà mỗi cảnh nàng giúp được gì. Chỉ có thể giúp nàng bằng cách khi nàng tới chuyện về Cẩm Tú phường, bảo nàng có thể nhận làm chút hà bao gì đó trợ giúp gia đình.

      Đại Cúc là người thoải mái biết Lâm Thanh Uyển muốn giúp nàng nên khách khí, chỉ ghi nhớ trong lòng người ta tốt sau này báo đáp người ta.

      Mọi người trò chuyện chuyện Dương gia xong lại chuyển hướng chuyện nhà Đại Cúc.

      Đại Cúc cảm thấy mất mặt chỗ nào luôn, năm nay trong nhà dễ chịu, lão chủ chứa kia biết nhà mẹ đẻ cháu dính ác quá nên bây giờ quản rất chặt. Dù sao nàng bây giờ mặc kệ bọn họ thích làm gì làm, trong nhà phải chỉ có nam nhân nàng là con trai, nam nhân nàng xếp hạng nhì, phía dưới còn có vợ chồng lão tam nữa. Hai người kia cũng phải đèn cạn dầu, xem ra cũng có ý niệm ở riêng.

      Diêu thị cũng mở miệng an ủi Đại Cúc, chuyện này sớm hay muộn giải quyết. Mâu thuẫn lớn vậy sống với nhau được lâu dài.

      Diêu thị tại cũng hiểu được ở riêng tốt lắm, ở riêng chính mình kiếm tiền tự mình tiêu, làm gì đều ai . Hơn nữa nàng cũng biết nhà chồng Đại Cúc kia, nàng tán đồng việc ở riêng. Chỉ là việc này gấp gáp được, phải từ từ tính thôi.

      Bốn nàng dâu ở đây chỉ có Liễu Chi là trong nhà bớt lo, hòa thuận.

      Nhân khẩu nhà chồng đơn giản có mỗi người con trai độc đinh, cũng chỉ có nàng dâu là nàng thôi. Bụng Liễu Chi cũng thua kém ai, gả lại đây hơn năm liền sinh tiểu tử mập mạp, làm hai cụ mừng rỡ thích. Suốt ngày cho làm việc gì, nấu cơm cũng cho làm, còn ước gì cháu trai cũng ôm luôn, vậy nên nàng suốt ngày tìm nhóm nàng dâu chơi, đến giờ nhớ về nhà ăn cơm là được.

      Nhà chồng Liễu Chi họ Mao, trong nhà có vài mẫu ruộng tốt và phường đậu hủ nho . Cuộc sống dư dả, náo nhiệt, quan trọng nhất chính là người nhà đồng tâm có mâu thuẫn gì.

      Hôm nay Đại Cúc và Liễu chi lại đây chơi đều mang theo đứa tới. Đại Cúc mang con trai cả tiểu Thạch Đầu năm nay 4 tuổi và tiểu khuê nữ 2 tuổi, Liễu Chi có đứa con tên là tiểu Mao Đản, lớn bằng khuê nữ Tiểu Đào của Đại Cúc.

      Hai tiểu Nữu Nữu nhà Diêu thị cũng tới, mấy đứa trẻ lớn mang theo mấy đứa trẻ chơi đùa rất vui vẻ.

      Mấy tên tiểu tử này đều thích đến nhà Uyển di chơi, nhà này lớn , Uyển di còn có trái cây cho bọn nó ăn. Hai tiểu Nữu Nữu càng cần , đó là chơi lát là chạy lại làm nũng gọi tiếng Nhị bá mẫu, Lâm Thanh Uyển sờ đầu chúng nó, bảo chúng tiếp tục chơi.

      Mấy đứa trẻ nhà Đại Cúc và Liễu Chi thấy thèm đòi mạng, chỉ lát sau là tiểu Thạch Đầu tới gọi Uyển di, Lâm Thanh Uyển tưởng là nó có chuyện gì hoặc là muốn ăn cái gì. Đưa điểm tâm cho nó vậy mà người ta cần, chỉ là đôi mắt cố chấp nhìn nàng.

      Lâm Thanh Uyển giờ mới hiểu được sau đó cũng sờ đầu tiểu tử, tiểu nam oa kia vui sướng hài lòng lại chạy . Chẳng được bao lâu sau tiểu Mao Đản và Tiểu Đào cũng lại, hai đứa đường còn chưa vững, có thể là do mặc dày quá chạy lại tranh nhau gọi Uyển di.

      Lâm Thanh Uyển lại sờ đầu hai đứa , hai đứa mới cười ha ha chạy tìm các đồng bọn khoe khoang.

      Diêu thị nhìn nàng rồi cười : “Nhị tẩu, xem ra mấy đứa rất thích chiêu của ngươi đấy, ngươi xem mấy đứa này ngay cả mẹ cũng cần, lại đây mà như nhìn thấy ai chỉ biết gọi Uyển di.”

      “Làm sao? Ngươi hâm mộ à?” Lâm Thanh Uyển cười rất đắc ý, có duyên với trẻ con cũng phải là lỗi của nàng.

      Đại Cúc và Liễu Chi bên cạnh Diêu thị đều bị nàng khoe khoang làm cho tức cười.

      Đại Cúc cười ho khan hai tiếng, nhìn xem sắc trời bên ngoài mở miệng : “Được rồi được rồi, mỗi lần đến đều bị ngươi làm cho cười chết. Thời gian còn sớm ta phải về nhà, Liễu Chi có về cùng ?”

      Liễu Chi mỗi lần đến là cùng Đại Cúc, nàng trời sinh tính ngại ngùng da mặt mỏng, thường lui tới cũng chỉ có Đại Cúc hợp ý, bây giờ có thêm Lâm Thanh Uyển và Diêu thị.

      “Chúng ta cùng nhau , bây giờ mà về lát nữa mẹ ta lo lắng.”

      Hôm nay nàng mang tiểu Mao Đản ra ngoài, mẹ chồng yên lòng, biết nàng đến chỗ Lâm Thanh Uyển này vẫn yên lòng dặn dò mấy lần. Bây giờ sắc trời còn sớm nữa phải về thôi.

      Lâm Thanh Uyển biết có giữ các nàng ở lại ăn cơm hai người cũng đáp ứng, mọi người trong nhà đều có việc nên mở miệng, chỉ dặn dò các nàng có rãnh rỗi lại đây chơi.

      Mấy đứa Tiểu Thạch Đầu còn muốn trở về, phải đến khi mẹ chúng lần sau lại đến chúng nó mới lưu luyến theo mẹ ai về nhà nấy.

      Sau khi mấy người Đại Cúc rồi Lâm Thanh Uyển giữ lại Diêu thị ăn cơm tối, nàng bảo Dương Thiết Trụ mua cái nồi đồng về, buổi tối bọn họ làm lẩu ăn.

      Đại Hi triều này có vật làm lẩu cho nên bếp và nồi đồng để làm lẩu dễ mua được. Dương Thiết Trụ mua về, Lâm Thanh Uyển nhìn thấy nó so với bếp than kiểu cũ đời trước khác nhau lắm. Chỉ là có chút đắt bởi vì làm bằng đồng, cái nồi mà mất hai lượng bạc.

      Diêu thị cọ cơm ở nhà nhị tẩu thành thói quen rồi nên cự tuyệt, còn đợi lát nữa gọi Dương Thiết Căn cũng tới.

      Dương Thiết Căn là cái tính tình chịu ngồi yên, mỗi ngày đưa hàng xong là vào phân xưởng hỗ trợ.

      Hai ngày nay trong phân xưởng hơi bận, vì trời lạnh rồi sợ đồ bị hỏng, Dương Thiết Trụ bảo mọi người làm nhiều đồ sấy tiên chút, dù sao viện lớn có chỗ để. Vài ngày nay tích góp ít ra, vài ngày trước tết phải bận rộn.

      Cho nên Lâm Thanh Uyển bên này còn nhàn nhã giỡn chọc cười, chỗ phân xưởng hậu viện bận rộn đến mức lợi hại, ngay cả Mã thẩm nhi cũng hỗ trợ.

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị hai người vài lời rồi phòng bếp nấu cơm. Diêu thị muốn hỗ trợ nhưng nàng khiến, bảo nàng ở trong này trông Tiểu Nặc Nặc giúp nàng.

      Làm xong cơm phân xưởng hậu viện gọi mấy người về ăn cơm, ngày mai bận rộn nữa.

      Dương thị và Chu thị trong nhà còn có hai đứa trẻ nên vội vội vàng vàng về ở lại. Hạ Đại Thành cùng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn cùng nhau tụ lại buổi tối uống rượu.

      Ngày mùa đông lạnh ăn nóng, uống chút rượu trắng, quả thực có ngày nào thoải mái hơn.

      Mấy người lại lôi kéo Mã thúc cùng nhau, bây giờ mọi người quen thuộc, mỗi lần lôi kéo Mã thúc Mã thẩm nhi bọn họ cùng nhau ăn cơm, bọn họ cũng rất ít từ chối.

      Mọi người vô cùng náo nhiệt ngồi chung chỗ ăn lẩu, các nam nhân uống rượu, các nữ nhân vui vẻ chuyện.

      Trong lúc đó Lâm Thanh Uyển kể lại chuyện Dương gia chuyện cho mọi người nghe, mấy người Dương Thiết Trụ nghe xong thiếu chút nữa cũng cười chết.

      Cười xong lại có chút bất đắc dĩ, đại tẩu Vương thị kia và mẹ bọn họ Hà thị, ai là đèn cạn dầu, may mắn bọn họ phân ra rồi phải xen vào vũng đó.

      Hạ Đại Thành vỗ bả vai của hai người Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn , may mắn phân ra rồi, chuyện của bọn họ sau này ít xen vào, ngày lành của các ngươi còn ở phía sau.

      Đúng vậy, ngày lành của bọn họ còn ở phía sau. tại kiếm được tiền, ngay cả Diêu thị cũng mang bầu, còn có cái gì tốt đâu?!
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :