1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Vợ Dương Thiết Trụ sinh đứa bé trai mập mạp.

      Ngày hôm sau toàn bộ thôn dân thôn Lạc Hạp đều biết tin tức này.

      Dương gia cũng nghe được tin tức này, Dương lão gia tử nghe xong rất cao hứng, cao hứng xong chính là hoàn toàn đơn.

      Cao hứng là lão nhị bây giờ có hậu, đơn là bây giờ quan hệ trong nhà với hai người con trai này còn bằng người ngoài.

      Ông chưa lên tiếng có hay nên người trong nhà dám câu nào. tại ai dám trước mặt Dương lão gia tử nhắc tới hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn, nhắc tới là lão gia tử nổi trận lôi đình, bình thường trầm mặc ít lời, đụng tới chuyện Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn như chọc phải nghịch lân.

      Dương gia bây giờ sống tốt, trong nhà ngoại trừ Dương lão gia tử ra còn ai làm việc thành thạo được. Tuy tại Dương Học Chương có ra đồng nhưng mười mấy năm phải làm việc nặng có thể làm được thành thạo sao. Dương Thiết Xuyên càng cần , trước giờ làm việc có thể chối liền chối, có thể trốn liền trốn, bây giờ thể trốn làm việc lề mề.

      Ngay cả nam nhân còn như vậy càng miễn bàn tới mấy con dâu.

      Dương lão gia tử cả ngày bận rộn đầy mồ hôi, lúc cày ruộng gieo cấy lúa làm như cướp mới hoàn thành. Suốt ngày làm cỏ tưới nước bón phân mà vẫn thấy xong, nhà người ta đều chăm sóc tốt lắm, nhà bọn họ còn giằng co mấy ngày mới xong được.

      Mắt thấy lâu sau là phải thu gặt, trong khoảng thời gian này hoa màu cần phải được chăm sóc cẩn thận, Dương lão gia tử quay đầu cái là có thời gian cảm thán đơn, ngày ngày lôi hai đứa con trai ra đồng.

      Điền Thúy Lan cũng nghe được từ miệng Mĩ Phương tin vợ Thiết Trụ ca sinh rồi, nghe sinh đứa con béo núc. Ả miễn cưỡng cười ứng phó Mĩ Phương cái, sau đó lại cúi thấp đầu xuống.

      Đại Hi triều này chú trọng việc sinh con xong làm lễ tắm ba ngày, nhưng thôn Lạc Hạp này nghèo, các thôn dân thường làm lễ tắm ba ngày chưa bao giờ bày tiệc mời khách, đều là mấy thân thích nhà mình làm lễ cho đứa .

      Lúc làm tắm ba ngày, Lâm Thanh Uyển nhìn xem. Bây giờ nàng còn ở cữ, Dương thị dặn dò mỗi ngày nàng được ngồi lâu, được nhìn cái gì lâu, tốt nhất chính là nằm ở giường ngủ, cho nên càng miễn bàn tới cho nàng đứng lên xem tắm ba ngày.

      Tắm ba ngày làm trong nhà chính, người tới cũng chỉ có cả nhà Dương thị, nhà Diêu thị, và cả nhà Dương nhị lão gia tử. Cả nhà Dương nhị lão gia tử thân cận với Dương thị, nên cũng thận cận luôn với đứa cháu này.

      Lâm Thanh Uyển cào tâm cào phế ở bên trong nghe động tĩnh bên ngoài, nghe phía ngoài tiếng cười tiếng chuyện, còn có tiếng bà mụ miệng lẩm bẩm làm lễ tắm ba ngày cho đứa bé, sau đó là đứa bé vang lên trận tiếng khóc vang dội, mọi người ở bên ngoài khen ngợi thân thể đứa khỏe mạnh tinh thần.

      Bên ngoài làm xong ôm đứa bé vào cho Lâm Thanh Uyển, Diêu thị Dương thị vội vàng vào phòng bếp nấu cơm, giữa trưa còn phải chiêu đãi mọi người ăn cơm.

      Mấy người con dâu của Dương nhị lão gia tử và Chu thị đều vào hỏi thăm Lâm Thanh Uyển. Nhìn nàng khí sắc tốt, họ nàng có phúc khí sinh được đứa con trai mập mạp, sau này phúc khí càng lớn.

      Lâm Thanh Uyển vừa dụ dỗ con trai trong ngực vừa chuyện cùng bọn họ.

      lát sau bên ngoài bắt đầu mở tiệc ăn cơm. Mọi người đều ra ngoài ăn cơm, còn lại mình Lâm Thanh Uyển ngồi ở giường với con trai, hai người mắt to trừng mắt .

      Mới ba ngày mắt bé cưng mở ra đen nhánh như quả nho thạch . Lâm Thanh Uyển biết con mình bây giờ chưa nhìn được gì, nhưng nàng vẫn nhìn ánh mắt của con, trong lòng phảng phất như được rót mật. Nhịn được ôm hôn tới tấp, trong tay nhàng đung đưa…

      Đợi đến khi bên ngoài ăn uống xong, Dương thị bưng bát cháo tới cho nàng.

      Đây là bữa cơm thứ ba của buổi sáng hôm nay rồi, nửa đêm nàng đói bụng, lúc trời còn chưa sáng Dương Thiết Trụ dậy nấu cháo trứng gà cho nàng ăn, buổi sáng lại cùng mọi người ăn mì, bây giờ là bát cháo.

      Nhìn Lâm Thanh Uyển bĩu môi ăn, Dương thị ở bên cạnh dỗ đứa giúp nàng : “Được rồi, tối hôm nay làm cho cháu ăn ngon, đừng bĩu môi nữa. Cháu mới sinh được ăn đồ có dầu mỡ ngay được.”

      Đừng nhìn Lâm Thanh Uyển bĩu môi, nàng cũng biết nàng tại thể ăn đồ nhiều mỡ. Tràng vị phụ nhân vừa sinh con xong suy yếu, phải từ từ thích ứng sau đó mới bồi bổ.

      Vì cho con bú sữa nên nàng ngày ăn bốn năm bữa cơm. Mặc dù nhạt và vô vị nhưng vì đứa nàng phải bịt mũi mà nuốt xuống.

      Nếu tại sao người ta vẫn mẹ là vĩ đại nhất.

      Đầu tiên là 10 tháng mang thai, người mang thai biết cảm giác khó chịu như thế nào. Sau đó là đau đớn sinh con, đau đớn thôi làm gì, Lâm Thanh Uyển thấy mình cũng là thần kinh cứng cỏi lại có Dương thị giúp nàng điều trị thoả đáng, mới sinh con nhanh chịu khổ lâu, có rất ít người sinh thai đầu nhanh như vậy. Sau này là cho con bú sữa và chăm sóc con.

      Đứa đói bụng biết lạnh biết gọi. May mà thường ngày có Dương thị và Diêu thị thay phiên tới giúp nàng tay, bằng chỉ bằng nàng có kinh nghiệm đúng là làm được. Mặt khác chính là nam nhân nàng thương nàng, sợ buổi tối con trai quấy nàng, đau lòng nàng đêm dậy mấy lần cho bú sữa, hai ngày nay là thay tã đêm cho con trai.

      Hán tử cao lớn như vậy, con trai bằng có nửa bàn tay, thế mà cầm cái tã xíu rất thành thạo đấy.

      Hạnh phúc thế này nàng còn có cái gì phải oán giận đây?

      phải là đồ ăn thanh đạm sao, phải là phải ở tháng cữ sao, được nhúc nhích, được tắm rửa, được gội đầu, cái này có tính là gì đâu!

      Người phải biết thấy đủ tiếc phúc, người thấy đủ tiếc phúc mới biết cái gì là hạnh phúc, biết cái gì là hạnh phúc mới có được hạnh phúc.

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình này cả hai đời cộng lại, ưu điểm duy nhất chính là biết thấy đủ. Cho nên cho dù vận mệnh có khi nhấp nhô, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng mình hạnh phúc, cuối cùng có được hạnh phúc.

      Hạnh phúc phải kiếm tìm, mà nó ở bên cạnh ngươi, ngươi chỉ cần mở mắt thấy.



      Ngày ngày Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ lần đầu tiên làm cha mẹ luống cuống tay chân cứ như vậy qua.

      Tắm ba ngày bãi rượu mời khách nhưng trăng tròn nhất định phải bãi rượu mời khách.

      Nhiều ngày nay Dương Thiết Trụ ngoại trừ giúp vợ chăm sóc Tiểu Nặc Nặc, là vội vàng chuyện bãi rượu trăng tròn cho con trai.

      Đúng vậy, là Tiểu Nặc Nặc, đây là Lâm Thanh Uyển đặt tên mụ cho con trai. Tên chính thức là Dương Nặc, tên mụ Nặc Nặc, đơn giản lại dễ nhớ.

      So với những đứa trẻ trong thôn gọi Ngưu Đản nhi, Cẩu Thặng gì đó, Lâm Thanh Uyển cảm thấy tên con trai mình phi thường hay.

      Lâm Thanh Uyển cho rằng được tháng rồi nàng có thể xuống giường.

      Nhưng mà Dương thị cho bắt nàng ở thêm mấy ngày, ở cữ nằm đủ 40 ngày mới thôi. nàng là thai đầu phải dưỡng cho tốt, tại trong nhà có điều kiện chứ phải có. thấy được mấy phụ nhân lớn tuổi trong thôn phải chỗ này đau là chỗ kia ngứa sao. Vì sao bị như vậy, còn phải là ở cữ cho tốt sao.

      Dương Thiết Trụ bị Lâm Thanh Uyển động đồng ý ra tháng, khi nghe thấy những lời này lập tức đứng ở mặt trận thống nhất với Dương thị, nhất trí quyết định để Lâm Thanh Uyển ở cữ 40 ngày.

      Lâm Thanh Uyển thế đơn lực bạc đành phải ôm Tiểu Nặc Nặc ô ô a a duy trì nàng, chạy về kháng tiếp tục ở cữ.

      Cho nên hôm làm tiệc đầy tháng Tiểu Nặc Nặc, Lâm Thanh Uyển tham dự. Người ta hỏi sao thấy mẹ đứa đâu, Dương thị đắc ý lại kiêu ngạo còn ở cữ, phải dưỡng cho tốt để sau này còn sinh mấy đứa mập mạp nữa.

      Mấy phụ nhân bên ngoài nghe được rất hâm mộ. Nhà nông nhiều việc, phụ nhân được ngồi tháng cữ rất ít rồi, chớ chi là được ngồi nhiều hơn ít ngày.

      Mọi người hâm mộ xong bắt đầu uống tiệc rượu.

      Trải qua lần mời rượu nhà mới, các thôn dân đều biết nhà Dương Thiết Trụ làm tiệc rượu ngon lắm, cho nên lần này người tới còn nhiều hơn cả lần trước.

      Các nam nhân vây quanh Dương Thiết Trụ mời rượu chúc mừng mới làm cha, bây giờ mọi người đều biết quan hệ giữa Dương gia và hai huynh đệ Dương Thiết Trụ, cho nên trong ngày vui vẻ này có ai có mắt nhìn sao thấy nhà Dương lão gia tử, bọn họ phảng phất như quên mất nhóm người Dương gia kia.

      Hôm nay Điền Thúy Lan cùng người Điền gia tới đây uống rượu, vốn là ả muốn đến lấy lí do người thoải mái. Nhưng lâu lắm rồi nhìn thấy Thiết Trụ ca, ký ức của ả tựa hồ lại bắt đầu mơ hồ, bằng vào mấy lời an ủi của Mĩ Phương an ủi được ả, ả liền tới đây tận mắt nhìn.

      Điền thẩm tử thấy thần thái Điền Thúy Lan như thường, hơn nữa mấy ngày nay có người nhắc tới Dương Thiết Trụ, khuê nữ có gì khác thường. Bà cho rằng khuê nữ buông chuyện cũ rồi, lần đó sở dĩ thất thố cũng là bởi vì ở đó quá đông đúc vui vẻ nên mang cả Điền Thúy Lan tới. Nông dân được ăn bữa thịt dễ dàng, cho nên trong thôn có nhà nào bãi rượu mời khách chính là lúc thôn dân được bữa ăn ngon, thường mang cả nhà cùng .

      Điền Thúy Lan tới đây nhìn mới biết nhà Thiết Trụ ca quả nhiên tốt, kỳ Điền Thúy Lan cũng lấy cớ tới cuối thôn vài lần, nhưng mỗi lần đều nhìn thấy cổng đóng chặt.

      Nàng cũng nghe được Dương thẩm trả lời lời người khác, người nọ còn ở cữ? tốt…



      ồn ào cả ngày mới dần dần yên tĩnh lại, Dương Thiết Trụ bị chúc say mèm, bây giờ bị người ta lôi vào nằm cạnh chân Lâm Thanh Uyển. Cũng may có nhà Dương thị và nhà Dương Thiết Căn hỗ trợ, bằng Lâm Thanh Uyển đúng là có cửa đâu.

      Khi Dương thị bận rộn thu dọn xong trời tối, Dương Thiết Trụ xoa đầu tỉnh lại.

      “Ơ vợ, ta uống nhiều quá à?”

      Nhìn hồi lâu mới phát mình nằm cạnh chân vợ.

      Lâm Thanh Uyển vừa buồn cười lại đau lòng đạp cái: “Mau dậy giúp đại thu dọn , hai nhà đều giúp cả ngày rồi, buổi tối nhớ phải giữ bọn họ ở lại ăn cơm.”

      Dương Thiết Trụ lập tức nhảy dựng lên ra ngoài hỗ trợ.

      Mấy người Dương thị bận cả ngày chắc chắn khách khí với Dương Thiết Trụ, buổi tối ở lại ăn cơm. Bọn họ bây giờ theo Dương Thiết Trụ cùng nhau làm sinh ý đồ sấy tiên, biết Dương Thiết Trụ kiếm được tiền cho nên phải nghĩ tiết kiệm đồ ăn cho .

      Chung quy bây giờ trời còn nóng, đồ ăn dư lại còn nhiều ăn cũng hỏng mất. Ôm ý nghĩ như vậy, ăn xong Dương thị và Diêu thị lại đóng gói ít đồ ăn về nhà ăn tiếp.

      Hạ Đại Thành cười vui đùa với mẹ , Dương thị đây là ăn hết gói về. Dương thị đảo mắt , cháu ta hiếu kính ta còn được à.

      Dương Thiết Trụ ở bên cạnh nhanh chóng , ăn bao nhiêu cũng được, đại ở lại nhà ăn cũng được.

      Những lời này bị những người bên cạnh cười ha hả lên, Dương thị nện cái, cháu dám lôi cả đại này ra vui đùa hả.

      Dương Thiết Trụ gãi đầu cười.

      Lúc này Dương Thiết Trụ tiễn cả nhà Dương thị ra cửa, đứng ở cổng trêu đùa. Dương thị vốn cho cháu tiễn nhưng nghĩ tới Dương Thiết Trụ phải ra đóng cổng nên mặc .

      Bên này mảnh hài hòa cười đùa, đứng ở cách đó xa Dương lão gia tử ánh mắt càng thêm ảm đạm. Cuối cùng nhân dịp nơi này ai chú ý ông, ông lại còng lưng quay người .

      Cuối cùng ông vẫn nhịn xuống, vẫn muốn nhìn cháu mình. phải ông tham miếng rượu thịt kia, ông muốn nhìn đứa bé có kháu khỉnh , có khỏe mạnh .

      Cho nên xoắn xuýt Dương lão gia tử buổi sáng tới, giữa trưa tới, buổi chiều cũng tới, nhân dịp buổi tối trời mập mờ mới lại đây ngó ngó.

      Có thể là vì mặt mũi, ông sợ Thiết Trụ hận ông cho ông vào nhìn cháu trai, nên chọn buổi tối có người, đến lúc đó cho dù cho vào người ta cũng biết mà cười nhạo.

      Ai ngờ sang đây lại nhìn thấy hình ảnh này, làm trong lòng ông đặc biệt phải tư vị. Ông quả nhiên là bình thường, tới nơi này làm gì chứ, ngoài gia tăng xấu hổ cho nhau đâu còn gì khác…

      Tội vạ gì đâu, vốn nên là phụ từ tử hiếu cộng hưởng thiên luân. Lại cố tình hình thành cục diện lúng túng như vậy.

      Dương lão gia tử biết nên trách ai, chung quy từ đầu kiện đó ông cũng tham dự. Cuối cùng là ông sai, sai quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ tất cả muộn…
      Christhuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 94

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Cuối cùng Lâm Thanh Uyển cũng được giải phóng sau 40 ngày ở cữ.

      Ngày đầu tiên được giải phóng, nàng nấu hai nồi nước lớn để tắm rửa.

      Tắm xong ra nàng cảm thấy cả người cực kì thoải mái.

      Thay đổi bộ quần áo sạch , bởi vì có cha đứa ôm con cho nàng nên nàng mang hết quần áo chăn đệm ở cữ ra giặt.

      Bận rộn buổi sáng, Lâm Thanh Uyển cảm thấy thần thanh khí sảng nha. Ngươi xem người này có phải ngu rồi , bận rộn vậy mà còn hô thần thanh khí sảng.

      Nhưng Lâm Thanh Uyển chính là cảm thấy như vậy đấy, thấy mệt mỏi chút nào. Bên ngoài trời nắng to nhưng nóng, vận động chút làm cả người có sức hơn.

      Đừng , nàng cảm thấy Dương thị biết trị người. Tuy ở cữ hơn tháng phiền lắm rồi, nhưng bây giờ cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, thấy chỗ nào thoải mái.

      Giặt quần áo chăn đệm xong phơi ở trong sân, sau đó Lâm Thanh Uyển vội vàng làm bữa trưa ngon miệng.

      phải nàng tham ăn, được rồi, là nàng tham ăn, chung quy nàng phải ăn hơn tháng cơm ở cữ rồi. Nấu nát nhừ , muối cho ít, càng miễn bàn tới hạt tiêu nàng nhất. Đương nhiên nàng tại thể ăn ớt hoặc là số đồ nóng, nàng bây giờ còn cho Tiểu Nặc Nặc bú sữa đấy.

      Tiểu Nặc Nặc được hơn tháng, bộ dáng khác hẳn với lúc mới ra đời.

      Bởi vì sữa mẹ tốt, dinh dưỡng đủ nên nó trắng mập trắng mạp, làn da non mịn khiến cho cha nó dám dùng bàn tay to thô ráp sờ khuôn mặt nhắn của nó. Hai mắt to giống mắt cha nó, cái mũi thực thẳng cũng giống cha nó… Được rồi, Lâm Thanh Uyển thể thừa nhận, đứa bé này có tướng mạo giống cha nó, chỉ có mỗi nước da trắng là giống nàng thôi.

      Vì thế mỗi lần Lâm Thanh Uyển nhắc tới việc này là ầm ĩ với Dương Thiết Trụ. Ầm ĩ khiến Dương Thiết Trụ vừa ngọt ngào vừa khổ bực, đành phải dỗ vợ sinh đứa sau nhất định giống nàng.

      Phi, thèm sinh đứa nữa cho ngươi.

      vậy thôi chứ trong lòng Lâm Thanh Uyển bài xích chuyện sinh đứa thứ hai. Chung quy nơi này giống đại chỉ được sinh đứa, nơi này sinh con là càng nhiều càng càng tốt. Được cái đứa thứ nhất này là con trai rồi, nên Lâm Thanh Uyển lo lắng sinh đứa thứ hai là gì. Tuy Dương Thiết Trụ sinh con nào cũng thích, nhưng trước khi sinh Lâm Thanh Uyển vẫn mong nó là con trai.

      Được rồi, có cách nào cả, chung quy tư tưởng nối dõi tông đường ở nơi này làm cho người vợ cần phải lo lắng chút.

      Lúc này Tiểu Nặc Nặc quấn tã được cha ôm, cha nó lại ra ra vào vào theo sau mông mẹ nó. Bởi vì Tiểu Nặc Nặc còn , có đôi khi mình Lâm Thanh Uyển trông nổi. Mọi người rất thông cảm cho bọn họ, tận lực làm hết mọi việc để Dương Thiết Trụ có thời gian trống ôm đứa .

      tại phân xưởng đồ sấy tiên chuyển đến hậu viện nhà Lâm Thanh Uyển, ra ra vào vào tương đối dễ dàng, có chuyện gì tiếng Dương Thiết Trụ tới.

      Lâm Thanh Uyển vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa, Dương Thiết Trụ ôm Tiểu Nặc Nặc lại theo vào. Nàng liếc mắt quở hắn đẩy ra ngoài.

      , chàng theo ta vào đây làm gì chứ, đừng làm sặc Tiểu Nặc Nặc.”

      Dương Thiết Trụ cười khúc khích lại ôm con trai ra ngoài, tên này mỗi ngày ôm con có thể cười nửa ngày khép miệng, có đôi khi Lâm Thanh Uyển nhìn mà thấy chua chua.

      Lâm Thanh Uyển làm cơm xong mời cả nhà Dương thị và tam phòng tới dùng cơm.

      Nàng sinh đứa , người ta bận rộn trong bận rộn ngoài vội lâu như vậy tính phải cám ơn người ta rồi. Đương nhiên cần khách khí cái gì cùng hai nhà này nhưng Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình cần phải biểu tinh thần muốn cảm ơn ra ngoài, chung quy người ta phải là nợ ngươi cái gì.

      Ăn cơm xong, nàng lại vội vàng thu thập, những người khác nên vội gì làm cái đó. Dương Thiết Trụ tới phân xưởng hỗ trợ, nàng dùng dây lưng cột Tiểu Nặc Nặc vào sau lưng, tay chân chưa nghỉ ngơi lại vào nhà vệ sinh.

      chiêu này nàng học theo nhóm phụ nhân trong thôn, nàng từng nhìn thấy phụ nhân trong thôn mang con làm việc, người ta bọc con đeo lưng, lúc làm việc thỉnh thoảng lại nhìn lại con.

      Tiểu Nặc Nặc nghe lời ồn cũng làm khó, nhìn mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ. Nhưng chỉ ở trong phòng nàng mới làm như vậy thôi, lúc ra bên ngoài Lâm Thanh Uyển đặt Tiểu Nặc Nặc kháng, chung quy ánh mắt của đứa tại vẫn còn yếu ớt chưa thể chịu được áng nắng.

      Bận rộn đến buổi tối, hai người hâm nóng đồ ăn lúc trưa lại ăn cơm.

      Lâm Thanh Uyển cho Tiểu Nặc Nặc bú sữa xong, chỉ huy Dương Thiết Trụ nấu nước cho nàng, nàng muốn tắm rửa. Bận cả ngày ra mồ hôi đẫm người.

      Dương Thiết Trụ rất kích động chạy nấu nước, nấu xong chưa thôi còn chuẩn bị cả đồ của mình nữa.

      Sau khi ôm con vào, ánh mắt sáng lên thúc giục Lâm Thanh Uyển nhanh chóng tắm.

      Lâm Thanh Uyển nhìn nam nhân mình như vậy biết ngay là chuyện tốt. Biểu tình của tên hán tử khờ này rất quen thuộc, nàng gì thêm, mặt đỏ bừng tắm.

      Tắm rửa xong trở về thấy Tiểu Nặc Nặc được nam nhân dỗ ngủ rồi. Bình thường con trai ngủ sớm như vậy nha, nhìn thấy nam nhân vẻ mặt chột dạ, nàng nghĩ đến tột cùng bỏ bao nhiêu công phu mới dỗ ngủ được cục nghịch ngợm này.

      Dương Thiết Trụ cho Lâm Thanh Uyển đâu, vì tại cả ngày để cho con ngủ. Tiểu Nặc Nặc muốn ngủ liền đùa cho nó tỉnh. đứa bé sơ sinh ngày ngủ, ngươi nó có thể ngủ sớm được sao.

      Trong lòng Tiểu Nặc Nặc bé lệ rơi đầy mặt, cha xấu xa này vì muốn làm chuyện xấu mà làm người ta cả ngày ngủ được, đánh chết cha hư…

      Dương Thiết Trụ đến bên cạnh người vợ thơm hương “Vợ à, nàng thơm quá nha.”

      Lúc này Lâm Thanh Uyển ngồi trước gương chải đầu, nghe như thế, dùng ánh mắt phiêu nhìn .

      “Hì hì hì hì, vợ à, đừng chải, dù sao lát nữa nó lại rối.” Miệng xong tay vươn lên ôm cả người dậy.

      Lâm Thanh Uyển thả lược trong tay xuống bàn, chân đá hai lần cũng tránh ra, đành bất đắc dĩ mặc ôm nàng đến kháng.

      Man hán tử này…

      Cuối cùng kết quả thế nào ai biết.

      Ngày hôm sau Dương Thiết Trụ thần thanh khí sảng dậy rất sớm lại làm điểm tâm lại là dỗ con trai. Lâm Thanh Uyển chân tay bủn rủn, buổi sáng có tinh thần gì.

      Ăn điểm tâm xong nhìn nam nhân ôm dỗ con rất tốt, nàng lại về phòng ngủ thêm lát.

      Dương Thiết Trụ lại ôm con trai thỉnh thoảng còn làm cái tặc hề hề ngây ngô cười.

      Tiểu Nặc Nặc vươn tay ra chọc chọc mặt cha ngốc. Cha hư này cười ngây ngô cái gì?

      ******

      Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến lúc thu hoạch vụ thu.

      Lâm Thanh Uyển thực cảm thán, thu hoạch vụ thu năm trước nàng mới gả vào cửa bao lâu, bây giờ con có rồi.

      Người ta có công phu cảm thán đâu, thôn dân thôn Lạc Hạp đều bận rộn thu hoạch vụ thu đấy.

      Năm nay nhà Dương thị trồng bốn mẫu đất làm họ kham nổi. Con trai Hạ Đại Thành thể làm việc nặng, chỉ còn dựa vào bà và con dâu ra đồng thu hoạch. May mà ngày thường có hai người Dương Thiết Căn giúp đỡ, bằng chỉ dựa vào hai người đàn bà rất nhiều năm trồng trọt đúng là làm xong.

      Kỳ Dương thị sớm hối hận thu về trồng rồi, nhưng khi đó đâu có nghĩ đến sinh ý đồ sấy tiên còn có thể tiếp tục làm, lại còn làm tốt như vậy. tại bằng vào tiền thu đồ sấy tiên đủ chi phí sinh hoạt trong nhà và dư ra.

      Hạ Hoành Chí được Hạ Đại Thành đưa thư viện trấn, hôm nào học buổi chiều ngồi xe bò trở về giống như Dương Học Chương lúc trước.

      Sinh ý đồ sấy tiên còn làm, nhà Dương thị lại vội vàng thu gặt lương thực. còn cách nào khác, mọi người đành phải thương lượng đổi lại hỗ trợ cho Dương thị.

      chỉ hai người tam phòng mà ngay cả Dương Thiết Trụ cũng . Hai huynh đệ Dương Thiết Căn cùng Dương Thiết Trụ làm đồng rất giỏi, hai người là hán tử khỏe mạnh, tới mấy ngày thu gặt xong lương thực cho nhà Dương thị.

      Đến lúc này đây thôn dân trong thôn mới biết được ra cánh tay Dương Thiết Trụ bị phế.

      người có thể ra đồng làm việc lại còn làm rất tốt, chỉ cần là có mắt biết người ta tàn phế.

      Có người tò mò tới hỏi, Dương Thiết Trụ giấu giếm, cười với người ta là cũng biết làm sao, có lẽ là do được vợ chăm sóc tốt, hơn nữa lúc trước đại phu chỉ là khả năng bị tàn phế, chứ phải là nhất định . Coi như là người may mắn có chuyện gì xảy ra…

      Người kia nghe xong chỉ chúc mừng có chuyện gì chứ hỏi thêm cái gì nữa. Người ta ràng là sao, ngươi còn hỏi người ta vì sao cánh tay tàn phế, đó phải là tự tìm thoải mái sao? !

      Việc này truyền khắp thôn, người trong thôn gần như đều biết. Người tới nhà Dương Thiết Trụ uống hai lần rượu giỏi quan sát thảo nào lúc đó thấy cánh tay sao cả, chẳng qua là lúc đó người ta làm hỉ nên tiện hỏi.

      Dương gia bên kia cũng nghe được lời đồn đãi này, biết Dương Thiết Trụ cánh tay sao mọi người đều sợ ngây người.

      Dương lão gia tử ở trong phòng phát giận tính tình, đối tượng chủ yếu là Hà thị. tại bà ta xúi giục nên mới đuổi con trai ra.

      Còn Hà thị trước giờ phải người chịu thua thiệt. Cho dù bây giờ trong lòng bà cũng ảo não ghê gớm, nhưng yếu thế ra ngoài.

      Hai cụ ở trong phòng lại ồn ào lên, người này người kia suốt ngày xúi giục làm nhà yên ổn, người kia đối phương dối trá, ngươi dám ngươi lúc đó như vậy à, nếu tại sao cũng nghe xúi giục.

      Dương lão gia tử nghe thế càng tức giận phi thường, phảng phất như tầng quần lót cuối cùng cũng bị người ta xé rách xuống tay càng ác vài phần.

      Hai đứa con trai bên cạnh nhìn nổi nữa kéo hai cụ ra, Dương Thiết Xuyên ngoài đồng còn chờ cắt lương thực đấy, có thời gian rỗi làm ầm ĩ còn bằng ra đồng làm .

      Dương Thiết Xuyên như vậy phải là bởi vì tại cần mẫn, hiểu được ra đồng làm việc. Mà là đích thực nhìn được hai cụ ở trong phòng đánh nhau, nếu đánh ra cái vấn đề gì đó, bây giờ trong nhà có bạc trị.

      Dương Thiết Xuyên tại biết ràng tình huống trong nhà, làm hôn cho lão tứ xong trong nhà còn tiền dư, trong tay đại phòng bọn họ cũng cùng ghê gớm; ngay cả tiền ra ngoài đùa giỡn bài bạc đều có. còn trông cậy vào thu hoa màu ngoài đồng mà khoét của lão mẹ mấy đồng chơi đây.

      Vấn đề này chỉ Dương Thiết Xuyên hiểu, những người khác cũng hiểu. Uống cháo lâu như vậy, ngày có tý dầu mỡ nào, mọi người đều trông cậy vào thu lương thực trong nhà có thể khá hơn chút.

      Cho nên đừng đánh nữa ra ruộng thu gặt .

      Dương thị thu gặt lương thực sau mời mọi người ăn bữa. Dương thị là người hiểu chuyện, tuy mọi người đều để ý bữa cơm này, nhưng vẫn muốn đem ý tứ cảm tạ của mình biểu ra ngoài.

      đám người vui vẻ ở nhà Dương thị ăn cơm, Hạ Đại Thành ở bàn cùng Dương thị lần này hoa màu thu xong sang năm trồng nữa, ruộng cho thuê hết. Bây giờ bọn họ có thời gian trồng, sinh ý còn phải bận tối mắt rồi.

      Dương thị cũng nghĩ như vậy, hai người mưu mà hợp.

      Hạ Đại Thành giơ cốc rượu cảm tạ hai huynh đệ Dương Thiết Trụ giúp nhà bọn họ nhiều như vậy, hai người Dương Thiết Trụ đừng làm như người xa lạ đều là người trong nhà, sau đó uống cạn rượu của mình.

      Mấy nam nhân uống rượu uống khí thế ngất trời, bên này mấy người phụ nhân ngồi chung chỗ trò chuyện cũng rất vui vẻ.

      Mọi người ngồi cùng chỗ ăn cơm vô cùng náo nhiệt, khí vừa vui vẻ lại hài hòa. Là sinh hoạt mà năm trước nhị phòng tam phòng dám nghĩ tới.

      Hai người Tam phòng biết đây là nhị ca nhị tẩu mang tới cho bọn họ, trong lòng cảm kích có ngôn ngữ nào có thể hình dung được.

      Đặc biệt Diêu thị bây giờ còn có chuyện tốt muốn cho mọi người, trong lòng hạnh phúc ghê gớm như muốn khóc.

      A?

      Diêu thị có ?

      Nghe như thế, Lâm Thanh Uyển và Dương thị kinh ngạc đầy mặt, giây lát sau cao hứng thay cho nàng. Tin tức của Diêu thị đúng là cái tin tức tốt nha.

      Bị Hà thị chụp cho cái danh gà mái đẻ trứng lâu như vậy rồi, Diêu thị sau mấy năm rốt cuộc lại mang bầu rồi.

      “Ta ngươi là bị bọn họ thành trong lòng có bóng ma phải ? Còn tin!” Lâm Thanh Uyển dương dương tự đắc.

      Diêu thị cao hứng đỏ hồng mắt, “Nhị tẩu, ta phải tin, chỉ là lâu như vậy động tĩnh nên tin tưởng. ngờ nghĩ tới chuyện này nữa nó tới rồi.”

      Diêu thị là hôm nay mới biết được mình có thai.

      Mấy ngày nay bận rộn giúp thu gặt lương thực cho Dương thị, sáng sớm hôm nay dậy thấy thoải mái. Hơn nữa kinh nguyệt có thời gian có, nàng ôm hy vọng khả năng có nên bảo Dương Thiết Căn mới đại phu tới.

      tại Dương Thiết Căn rất đau lòng Diêu thị, nghe vợ thoải mái vội chạy mời đại phu về. Ai ngờ lão đại phu lại đây bắt mạch xong còn Diêu thị có thai.

      Lúc ấy Dương Thiết Căn ngốc, Diêu thị cũng ngốc. Nàng chỉ nghĩ có khả năng thôi ngờ lại có .

      Hai người ngu si nửa ngày phải để lão đại phu nhắc nhở mới chú ý tới đại phu vẫn còn ở. Dương Thiết Căn cung kính đưa lão đại phu trở về, thuận tiện còn đưa cho lão đại phu cái hồng bao. quả thực rất cao hứng, quả thực có biện pháp hình dung.

      Sau khi trở về, hai người ngồi chung chỗ chảy nước mắt nửa ngày.

      ai có thể hiểu được tâm tình của bọn họ, nhất là Dương Thiết Căn, tuy lúc trước trước mặt Dương lão gia tử tuyệt hậu tuyệt hậu , nhận. Nhưng làm sao có thể dễ dàng nhận như vậy?

      biết việc này thể trách vợ, chung quy vợ là có thể sinh chứ phải thể sinh. cũng có vấn đề, hai người có vấn đề gì, bằng làm sao sinh đượchai cái Nữu Nữu. Diêu thị chưa có tiếp, Dương Thiết Căn cảm thấy là thời cơ chưa tới.

      Nhưng chờ mãi mà có tin, hơn nữa mẹ mỗi ngày , đại tẩu cũng , ngay cả cũng biết mình có ‘Thời cơ’ hay .

      Lần này ông trời thả xuống quả sét làm hai người tam phòng cao hứng hỏng rồi.

      Hai người cao hứng ngày quyết định chuyện này cho mọi người biết. Vừa vặn buổi tối Dương thị muốn mời mọi người ăn cơm, nhân dịp này ra.

      Mọi người đều cao hứng cho hai người này, chung quy bọn họ đều ràng chuyện của hai người này.

      Dương thị bảo Diêu thị dưỡng cho tốt, ăn nhiều thứ tốt, đến lúc đó giống Lâm Thanh Uyển sinh tên mập mạp ra.

      Lâm Thanh Uyển cũng như vậy, thân thể Diêu thị hư, từ giờ trở ở trong phòng dưỡng cho tốt để sinh bé trai mập mạp, tức chết đám người suốt ngày nàng đẻ trứng kia.

      Tức chết ai, lời này cần cũng biết.

      Hai người Tam phòng mặc dù chắc chắn lần này có thể sinh được con trai hay . Nhưng dù sao có hi vọng phải sao? Diêu thị có thể có thai, đứa này phải sinh đứa nữa.
      Christhuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 95

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Kể từ ngày hôm đó Dương Thiết Căn bắt đầu cung phụng Diêu thị, cho nàng làm cái gì cả. Ngay cả cơm cũng để cho nàng làm, tự mình học Dương Thiết Trụ nấu cơm.

      Nông dân tuy có cái gọi là quân tử xa nhà bếp, nhưng nam nhân thường vào phòng bếp nấu cơm, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ cũng như vậy, phải là nhờ hai người vợ cải tạo tốt, hơn nữa người nam nhân này biết thương vợ.

      Diêu thị làm việc nên chỗ phân xưởng khẩn trương lên. Mỗi ngày Dương Thiết Trụ ở trong phòng dỗ đứa nữa mà tới phân xưởng hỗ trợ.

      Nhưng dù sao cũng là người đàn ông lại còn phải mang nhiều việc. Tỷ như phơi ớt, hồ tiêu, hoa tiêu, còn phải bận rộn điều chế thập tam hương, làm và đưa rau trộn tới tửu lâu. Bây giờ trời bớt nóng rồi nên bớt việc là làm băng.

      Bên phân xưởng chỉ dựa vào Dương thị, Chu thị và Diêu thị ba chủ lực nhồi đồ sấy tiên, vốn là trứng chọi đá giờ càng thêm bận rộn, hàng hóa làm ngay để đưa cũng thành vấn đề

      Dương thị và Chu thị vì muốn ảnh hưởng tới hàng đưa, buổi tối còn nghỉ, nhất định phải làm xong đồ sấy tiên mới về nhà nghỉ ngơi. Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành đưa hàng xong lại hỗ trợ tay.

      Lâm Thanh Uyển cũng biết tình huống này, để mãi như vậy cũng ổn, việc trước mắt bây giờ là phải mời thêm người.

      Nhưng đâu để mời người đây?

      Bọn họ làm sinh ý này vẫn gạt mọi người, thứ nhất là muốn giấu, thứ hai là muốn bị người nhàm chán nhớ thương. Những chuyện này quan trọng, quan trọng nhất chính là muốn tay nghề lộ ra ngoài, chung quy đồ sấy tiên thứ này chế tác khó, người ta có thể học theo được.

      Ngươi cho rằng có người cân nhắc cái này sao?

      Lâm Thanh Uyển tin tưởng mấy tửu lâu mà bọn họ đưa hàng cũng muốn cân nhắc chuyện này, tuy thứ này sang quý nhưng mỗi ngày có thể bán ra bao nhiêu tửu lâu hiểu . ngày nhiều nhưng lại là quanh năm suốt tháng. ai ngại tiền đâm tay cả.

      Chỉ là bọn họ tìm thấy ‘Lọ’ có thể cất chứa thịt heo.

      Dương Thiết Căn mua ruột non heo phải là việc bí mật gì, nhưng Lâm Thanh Uyển tin tưởng bọn họ chốc lát thể chế bác ruột sấy được. Đương nhiên cho dù có làm được ra ruột sấy trong tay nàng còn có thứ mấu chốt nhất là thập tam hương.

      Lâm Thanh Uyển nghĩ luôn cảm thấy yên lòng. Cuối cùng dứt khoát mời người mà mua người. Nơi này là xã hội phong kiến, người có thể mua bán được. Lâm Thanh Uyển tới thôn Lạc Hạp như thế nào, nàng chưa có quên đâu.

      Lâm Thanh Uyển ra ý tưởng của mình, Hạ Đại Thành cũng đồng ý ý kiến này.

      Mua người tốt hơn so với mượn người, thân khế trong tay mình, lúc chọn người chú ý chút chọn người thành , những việc khác cần quá lo lắng.

      Chuyện này Lâm Thanh Uyển giao cho Hạ Đại Thành và Dương Thiết Trụ làm, về phần ai bỏ tiền, khẳng định là Lâm Thanh Uyển ‘Nhà giàu’ này rồi.

      Tiền của nhà Lâm Thanh Uyển là do nàng quản phải là bí mật gì. Cùng với sinh ý làm lớn tiền kiếm được nhiều, rất nhiều lần mấy người Dương thị đùa Lâm Thanh Uyển bây giờ là cái ‘Nhà giàu’. Lâm Thanh Uyển thích giữ bọn họ lại ăn cơm là vì để mọi người bớt việc, nàng làm nhiều chút, mọi người cùng nhau ăn, như vậy mọi người có thêm thời gian nghỉ ngơi.

      Mới đầu giữ bọn họ lại ăn cơm bọn họ còn đẩy đẩy lại. Sau này ăn thành quen, Dương thị đùa, hôm nay chúng ta ăn cơm ‘Nhà giàu’.

      Đương nhiên đây chỉ là đùa.

      tình được quyết định, Hạ Đại Thành cùng Dương Thiết Trụ trấn tìm người môi giới mua người, nhưng hai chuyến mà chọn được người thích hợp.

      Tuy là cầm thân khế rồi sợ người nhảy nhót, nhưng mọi người nhất trí ý kiến muốn chọn người tốt, ít nhất muốn chọn người thành . Chung quy tại bọn họ chưa được gọi là nhà to việc lớn, chỉ là mở cái phân xưởng về sau mọi người ăn cơm chung, tuyển người thành chút vẫn yên tâm hơn, tốt nhất là nông dân, làm việc lắt léo.

      Lâm Thanh Uyển cũng cảm thấy loại ý nghĩ này đúng, trong nhà còn có đứa sơ sinh, mua người tâm nhãn tốt thể dùng được.

      hai chuyến vẫn tìm được người ưng ý, Lâm Thanh Uyển có chút nổi giận. chuẩn bị thôi mua người nữa mà nghĩ cách mời người.

      Dương Thiết Trụ lại chuyến, lúc trở về mang theo nhà ba khẩu.

      Nhà này là đôi vợ chồng trung niên có đứa con trai 14, 15 tuổi. Ba người đều xanh xao vàng vọt, vẻ mặt nao núng, cách ăn mặc quần áo và hành vi cử chỉ nhìn qua là biết gia đình nông dân, biết vì sao lại lưu lạc tới tình cảnh phải bán thân.

      Lâm Thanh Uyển biết những ‘Mầm’ tốt như thế bị giày xéo trong tay kẻ buôn người, thường xuyên ăn cơm đủ no, càng cần tới thường xuyên bị mắng chửi.

      Lúc trước nàng ở trong tay Tiền mẹ mìn những ngày đó, trong tay Tiền mẹ mìn cũng có những người như vậy ở chiếc xe cuối cùng. Các nàng còn được ngồi trong xe ngựa, gió tới mặt mưa tới đầu, những cu ly đó chỉ được ngồi trong cái thùng sắt đóng đầy đinh. cái lồng sắt chứa rất nhiều người, đừng nằm, có thể được ngồi là may mắn nắm rồi.

      Lúc trước nàng lo nổi thân mình, thấy màn như vậy ngoại trừ thấy giật mình ra còn tâm tình gì khác.

      Dương Thiết Trụ mang người về, Lâm Thanh Uyển bảo mang người đến nàng hỏi chút.

      Thế này nàng mới biết vì sao nhà 3 người này bán thân làm nô, ra nhà này là gia đình nông dân thôn ở phương Nam, thường ngày gia cảnh bần cùng nhưng vẫn qua ngày được. Ai ngờ năm nay phương Nam phát lũ lụt, trong đêm ngập hết mọi thứ. Trong thôn tiếng kêu than dậy khắp trời đất, người chết ít.

      Càng thêm họa vô đơn chí là nhà 3 người này mắc bệnh nặng. ăn uống lại thêm con bị bệnh, có cách nào khác họ đành phải bán mình cho người môi giới, tưởng là có chỗ ăn ở và có tiền chữa bệnh cho con. Cuối cùng con trai khỏi bệnh người nhà mất tự do. Nhưng khi ký thân khế nhà ba người tách ra nên chưa bị chia lìa.

      Lâm Thanh Uyển sau này từ trong miệng bọn họ mới biết được, vì sao người môi giới cùng bọn họ ký khế như vậy, bởi vì bọn họ bán thân giá cả cực thấp, thấp đến mức tiền đó chỉ đủ chữa bệnh cho con trai thôi.

      Thảo nào mà người ta có câu ‘xe thuyền điếm chân nha, vô tội cũng nên giết’. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đáng giận!

      Bởi vì muốn bán nhà ba người có già có trẻ có nữ có nam. Cho nên người nhà này rất khó bán , cuối cùng quanh co lòng vòng theo kẻ buôn người đến phương Bắc, sau đó rơi vào Dương Thiết Trụ.

      Dương Thiết Trụ tới chỗ người môi giới xem người, người môi giới đề cử cho nhà 3 miệng này.

      Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành nhìn xong thấy có thể, dù sao bọn họ là mua người về làm việc vặt nên câu nệ nam nữ già trẻ, chỉ cần người bổn phận là được. Nhà 3 người này vừa nhìn là biết là người bổn phận thành , lại là gia đình nông dân, càng đúng ý bọn họ.

      Hỏi giá cả họ ba người tổng cộng chỉ cần 18 lượng. Sau này Hạ Đại Thành còn mặc cả xuống thành 16 lượng.

      Lâm Thanh Uyển nghe xong thấy rất đồng tình nhà 3 người này, trận lũ lụt làm người ta mất nhà cửa, mất tự do.

      Vẫn là có tiền là được.

      Lại hỏi tên họ ba người này. Nam nhân trung niên họ Mã, phụ nhân trung niên họ Trần, bé nam kia gọi là Mã Tiểu Lượng.

      Lâm Thanh Uyển phân ràng xưng hô, đôi trung niên nam nữ này nhìn qua tuổi tác , thực tế còn chưa tới bốn mươi, đứa mười lăm tuổi. Nam gọi là Mã thúc, nữ gọi Mã thẩm, nam oa vẫn gọi là Tiểu Lượng.

      Lại cùng bọn họ, việc nhà nhiều lại có đất, chỉ là nhà mình mở cái phân xưởng, cho nên ngày thường tới làm giúp trong phân xưởng là được rồi. Bọn họ phải gia đình nhà giàu gì, ở nhà cần quá mức câu thúc.

      Lâm Thanh Uyển tình xong thấy bọn họ đều là vẻ mặt mệt mỏi, biết họ trong tay kẻ buôn người nhất định là bị khổ rồi. vội vã khiến bọn họ làm việc, mà là an bài bọn họ đến viện phía trước ở, vừa vặn bên trái dãy nhà đó có mấy gian nhà trống, ba người này ở là phù hợp.

      Lại nhìn gia đình này có đồ đạc gì, bộ quần áo rách rưới, lấy ra mấy bộ quần áo lúc trước làm cho Dương Thiết Trụ chưa mặc tới. Diêu thị luôn luôn ở bên cạnh nghe hai mắt đẫm lệ mông lung, biết chỗ Lâm Thanh Uyển này có quần áo phụ nhân kia mặc, liền chạy sang nhà Dương thị tìm xem bà có quần áo mặc tới . Mã thẩm thân thể cao lớn tương tự dáng Dương thị.

      Chăn đệm là chăn đệm cũ Lâm Thanh Uyển lấy từ đồ lúc trước ở Dương gia, dù sao từ khi bọn họ chuyển tới nhà mới dùng tới.

      Làm xong mấy thứ này Lâm Thanh Uyển còn chỉ cho bọn họ phòng bếp có thể nấu nước nóng, tắm ở phòng bên cạnh phòng bếp, thùng tắm đồ đạc bên trong có đủ rồi.

      xong nàng kéo Diêu thị rời để lại nhà 3 người ở lại.

      Người ta bán thân làm nô lại mới đến, nhất định phải cho người ta chút thời gian trống thích ứng.

      Mã thẩm nhi cảm động đôi mắt đỏ lên, Mã thúc cũng kích động môi run lên.

      Sau khi bán thân, bọn họ chuẩn bị chịu khổ trong tương lai rồi. Chung quy bán thân thành nô lệ chính là chủ nhân muốn ngươi sống ngươi được sống muốn ngươi chết ngươi phải chết. Tuy nhận mệnh nhưng vẫn hi vọng cả nhà đừng gặp phải chủ nhà tốt.

      Nhất định là là đời trước bọn họ đốt nhang thơm nên đời này mới được bán vào nhà có chủ tốt. Chủ nhân chẳng những có cái giá, người cẩn thận săn sóc, quần áo đệm chăn đều chuẩn bị cho, ngay cả bọn họ rất lâu tắm rửa cũng suy xét tới.

      Lâm Thanh Uyển là cẩn thận sai, trước đây nàng cũng từng bị bán nên biết theo kẻ buôn người chạy loạn khắp nơi, làm gì có chỗ cho bọn họ tắm.

      Nàng tốt bụng, là người đều có đồng tình tâm, nhưng nàng cũng là vì mũi mình, bởi vì nàng ngửi qua người nhà ba người này. Nàng rốt cuộc hiểu khi đó nàng vừa đến thôn Lạc Hạp, vì sao Dương thị vội vàng nấu nước tắm cho nàng như vậy.

      Được rồi, đây chỉ là chút ý tưởng ác của Lâm Thanh Uyển.

      Mã thúc, Mã thẩm nhi kia nhìn ra được là người cần mẫn, cả nhà 3 người thu thập sạch xong vội vội vàng vàng ra làm việc.

      Lâm Thanh Uyển bảo bọn họ nghỉ ngơi hai ngày trước hãy , người ta phải là làm. Thấy Lâm Thanh Uyển an bài bọn họ làm việc, Mã thúc tự tìm cây chổi quét sân, còn mang theo con trai mình làm. Quét sân xong ra vườn rau sau viện, Mã thẩm nhi đến phòng bếp hậu viện giúp Lâm Thanh Uyển nấu cơm, Lâm Thanh Uyển từ chối được đành nhường phòng bếp lại cho bà.

      Nàng ở bên cạnh nhìn lát, nhìn ra được Mã thẩm nhi này là người lão luyện, làm bếp rất thuần thục. Gặp phải cái gì biết hoặc gia vị khác phương Nam hỏi Lâm Thanh Uyển mấy câu là biết nên làm thế nào.

      nhà 3 người thu thập phen, thoạt nhìn nhàng khoan khoái ít. Mã thúc nghe hơn ba mươi tuổi nhưng trông có vẻ già hơn tuổi, cái đầu gầy, mặt dài mảnh, nhìn bề ngoài là người trung thực. Đầu tuy thấp nhưng so với hán tử thôn Lạc Hạp này bé hơn chút.

      Mã thẩm nhi nhìn có khí thế hơn Mã thúc, Lâm Thanh Uyển dự tính còn cao hơn Mã thúc cái đầu, so với mấy phụ nhân mà thuộc diện cao kều. Người cao lớn, thể trạng khỏe mạnh, chỉ là bị giày xéo lâu ngày nên hơi gầy. Bộ xương lớn mà người lại gầy, thoạt nhìn có chút khó coi, có vẻ gầy trơ cả xương. Lâm Thanh Uyển nghĩ chỉ cần dưỡng thời gian là được.

      Mã Tiểu Lượng giống cha , cũng là cái đầu người gầy gò, nhiều, nhưng nhìn qua có vẻ là đứa thành .

      Cơm trưa là Mã thẩm nhi làm, Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh chỉ điểm. Lúc ăn cơm trưa nàng gọi bọn họ cùng ăn, ba người đến, thế nào cũng .

      Lâm Thanh Uyển hết cách đành phải mặc cho nhà 3 người ăn trong phòng bếp. Trong lòng nghĩ có chút băn khoăn, bảo Dương Thiết Trụ tìm Thôi thợ mộc làm cái bàn đặt vào phòng bếp, thể để cho người ta ngồi xổm trong phòng bếp mà ăn cơm được.

      Mã thẩm nhi mặc quần áo Dương thị bị hơi chật, quần áo người hai cha con Mã thúc cũng hợp thân, nàng lại tìm ít vải mua trước đây đưa cho Mã thẩm nhi làm quần áo cho nhà họ.

      Nhà Mã thúc cảm động đến rơi nước mắt, nghĩ ở nơi này đúng là tốt.
      Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Về phần nhà ba người được mua về này, chỉ vợ chồng Lâm Thanh Uyển thấy vừa lòng, ngay cả Dương thị và hai người tam phòng cũng thấy phi thường hài lòng.

      Người có mắt nhìn, biết tốt xấu, quan trọng nhất chính là cần mẫn.

      Thường ngày vệ sinh tiền viện và vườn rau hậu viện đều do Mã thúc và Mã Tiểu Lượng quản. Mã thẩm nhi giúp Lâm Thanh Uyển nấu cơm, sau này quen thuộc còn trông coi đứa giúp nàng.

      Lâm Thanh Uyển lập tức cảm thấy mình được giải phóng.

      Lại qua mấy ngày, mọi người khảo sát ba người này thấy quả tệ mới mang họ đến phân xưởng hậu viện.

      Ba người Mã thúc sớm quan sát được bên phải hậu viện có người ra ra vào vào, nhưng chủ nhà chưa cho bọn họ vào, bọn họ làm đúng bổn phận tò mò xem. Được tới xem rồi mới biết được, ra nơi này là phân xưởng của chủ nhà.

      Dương thị là người nhiệt tình dẫn theo nhà ba người bọn họ làm quen tình huống. hết ngày bọn họ có thể làm được.

      Làm được rồi Lâm Thanh Uyển mới phân công nhiệm vụ cho bọn họ. Mã thúc và Mã Tiểu Lượng chủ yếu phụ trách ở trong phân xưởng nhồi đồ sấy tiên, các món kho của Dương Thiết Trụ cũng giao cho họ, thường ngày có thời gian rãnh rỗi quét dọn tiền viện và trông nom vườn rau là được. Mã thẩm nhi ở lại trong nhà giúp nàng nấu cơm và trông đứa , đỡ cho Dương Thiết Trụ mỗi ngày cột vào nhà thể ra ngoài.

      Tuy Dương Thiết Trụ cảm thấy vội, thấy chính mình lúc rảnh vẫn có thể mang Tiểu Nặc Nặc. Nhưng Lâm Thanh Uyển đành lòng, nếu tại có tiền lại mua người rồi, tội gì giải phóng mình chút. đại nam nhân cả ngày ôm đứa bé còn giống cái gì.

      Tạm thời đề cập tới bên này Lâm Thanh Uyển, bên kia Dương gia những ngày gần đây dễ chịu.

      Để bắt kịp thu hoạch vụ thu, xuất động cả nhà mà còn được, người trong thôn thu gặt xong lương thực rồi mà bọn họ còn hơn nửa ở dưới ruộng, làm cho người ta chê cười ít.

      Mỗi người trong thôn đều , xem , cách Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn, người nhà này ngay cả thu lương thực cũng xong.

      Lời này truyền đến tai Dương lão gia tử làm ông tức giận ngã ngửa cái. Vốn chạng vạng là phải thu nữa, đợi ngày mai lại đến, dù sao mấy ngày nay thời tiết tốt có mưa. Thế là ông làm như vậy nữa, kéo cả nhà ra đồng tới trời tối om mới về. Ngày hôm sau trời vừa sáng lại kéo cả nhà ra đồng.

      Lần này ông hạ ngoan tâm, nhất định phải rèn luyện được hai người Dương Thiết Xuyên và Dương Học Chương.

      Dương Thiết Xuyên mệt thành chó , Dương Học Chương cũng bị giày vò lợi hại. Vốn thể trạng văn nhược xuống ruộng làm việc là cố hết sức, mấy ngày nay thể lực dùng nhiều mệt thành bệnh.

      Được rồi, lần này trực tiếp nằm giường phải ra đồng.

      Hà thị đau lòng rơi nước mắt, liên tiếp thầm oán lão già tâm quá ác, cho dù muốn con trai ra đồng cũng phải từ từ dạy chứ.

      Dương lão gia tử nhìn Dương Học Chương ốm đau có chút hối hận. Đứa này mười mấy năm xuống ruộng, đúng là ông bức ác rồi. Thu hoạch vụ thu vốn là giày vò người, mùa thu hoạch vụ thu người như Dương Thiết Trụ hán tử khỏe mạnh còn phải tróc lớp da, càng cần tới Dương Học Chương.

      Dương Học Chương là bị cảm nắng, đầu váng mắt hoa xuống giường được. Theo lý thuyết, bị cảm nắng nghỉ ngơi hết mệt là sao. Nhưng Dương Học Chương chân mềm xuống giường được, Hà thị lại che chở , Dương lão gia tử đành phải mang theo những người khác trong nhà tiếp tục thu gặt.

      Hai người đại phòng cả ngày mệt giống như chó, ngay cả Dương Đại Lang mười tuổi cũng bị lôi ra đồng hỗ trợ. Trở về nhìn thấy Dương Học Chương nằm kháng , ngay cả vợ Phùng thị cũng lấy cớ ở nhà hầu hạ càng bất mãn.

      Trong lúc lắp ba lắp bắp đánh mấy tràng đau ngứa miệng quan tòa, Dương gia lề mề cuối cùng cũng thu gặt hoa màu dưới ruộng xong.

      Vừa được nghỉ ngơi tới hai ngày Dương gia lại xảy ra chuyện.

      Nguyên nhân ——

      Vương thị phát trong nhà thiếu con gà mái đẻ trứng.

      nên hỏi vì sao Vương thị mệt thành chó rồi còn quan sát được gà thiếu hay , Vương thị cho người khác biết mỗi ngày ả đều chảy nước miếng với mấy con gà mái đẻ trứng còn lại trong nhà đâu.

      Vừa thấy gà thiếu, Vương thị suy bụng ta ra bụng người đoán được là bị người ăn trộm. Nhưng trong nhà này ai dám ăn vụng gà đẻ trứng mà Hà thị coi là bảo bối kia chứ? Vương thị dùng ngón chân của mình cũng đoán được nhất định là Hà thị trộm làm bồi bổ cho Dương Học Chương.

      Chớ hoài nghi Hà thị có bỏ được hay , đối với người khác khẳng định là có khả năng, nhưng đổi thành Dương Học Chương tuyệt đối là có khả năng. Trước đây còn nhìn ra, chỉ biết Hà thị thiên vị Dương Học Chương, trong nhà có cái gì tốt đều nghiêng về . Đến khi Dương Học Chương cũng phải xuống ruộng làm việc, Vương thị mới nhìn ra được cái dáng vẻ Dương Học Chương bảo bối của Hà thị kia. Gọi Bảo Nhi, gọi ngoan vẫn bình thường, mỗi lần Dương Học Chương ra đồng về, Hà thị theo trước theo sau hỏi han ân cần, bình thường nhìn ai cũng chảy cái mặt dài ra, với tên này mặt như bông hoa cúc.

      Trực tiếp làm Vương thị tức cười chưa đủ còn đau hết cả răng.

      Biết gà trong nhà lại bị mang làm bữa ăn chui rồi, Vương thị ở trong phòng náo loạn lên. Lần này tâm lý ả thăng bằng nghiêm trọng, cũng có loại thái độ muốn lành làm gáo vỡ làm muôi, lại còn có nam nhân ả đứng đằng sau nên ả chẳng kiêng nể gì.

      Vương thị trực tiếp ở phòng chính lăn lộn, ai kéo cũng đứng dậy. Vừa lăn lộn vừa cuộc sống này sống được nữa rồi, hơn tháng dính chút ăn mặn nào, việc đồng áng trong nhà toàn bộ ném cho hai người bọn họ làm. Dốc sức mà làm lại bị người ta làm thịt gà thiên vị cho người khác. Còn Hà thị xiếc kiểu cũ kia chơi có phiền hay , năm trước người ta ở dưới ruộng thu gặt, bọn họ ở trong phòng ăn vụng, năm nay lại như vậy.

      Hà thị chửi ầm lên, Dương lão gia tử bị nháo nổi giận cũng ngăn được, cuối cùng Hà thị phải nhận thua, cho đại phòng con gà ăn, Vương thị mới bỏ qua.

      Xem ra trong cái nhà này ngoại trừ Dương Thiết Xuyên tri của vợ cũng chỉ còn Hà thị có thể hiểu Vương thị, biết mục đích ả nháo cuối cùng là cái gì.

      *******

      Về phần làm sao mà Lâm Thanh Uyển biết được chuyện này, đừng quên nàng còn có hai người ‘Khăn tay giao’.

      Vương thị này biết xấu mặt là gì, ăn gà xong liền ra ngoài châm chọc Hà thị, chuyện này cho người khác nghe. Sau đó người khác truyền truyền, rồi truyền đến tai Đại Cúc và Liễu Chi.

      Sau khi thu hoạch vụ thu xong, Đại Cúc và Liễu Chi lại khôi phục ngày nhàn rỗi như trước đây.

      Các nàng tới nhà Lâm Thanh Uyển chuyện phiếm, lại đem chuyện chê cười này ra.

      Các nàng thích đến chỗ của Lâm Thanh Uyển này, chỉ chỗ ngồi rộng rãi, còn có nước trà và trái cây ngọt miệng. Bây giờ lại càng tốt hơn, trong nhà Lâm Thanh Uyển có thêm lão mụ tử, phải tự mình bưng trà, trái cây nữa.

      Lão mụ tử trong miệng Đại Cúc và Liễu Chi là Mã thẩm nhi.

      Các nàng tới mấy lần thấy trong nhà Lâm Thanh Uyển nhiều thêm mấy miệng ăn, hỏi thăm mới biết được là mấy người bà con xa nhà chồng Dương thị, quê nhà gặp nạn nên tìm Dương thị nương tựa. Tình huống kinh tế nhà Dương thị tốt lắm, con trai về quê, nhà cũng bắt đầu trồng trọt. Cuối cùng Lâm nhà Thanh Uyển thiếu nhân khẩu, trong nhà còn có đứa , nam nhân ngày ngày ra ngoài làm sinh ý, nên an bài 3 người này đến nhà Lâm Thanh Uyển ở, bình thường cũng có thể giúp làm chút việc trong nhà.

      Đây là cách của Lâm Thanh Uyển với các nàng.

      Chung quy gia đình nông dân mua người về sai sử khiến người ngoài chú ý, mặt khác ba người nhà Mã thúc tốt lại bổn phận, Lâm Thanh Uyển cũng ngại là họ mua về. Trong thôn này lời đồn đãi truyền nhanh, khi bị truyền bị người ta kinh ngạc, như vậy hay lắm.

      Chuyện trong nhà làm ít sinh ý, Dương Thiết Trụ lộ tiếng gió ra ngoài, chi tiết, chỉ là cùng bằng hữu làm mối làm ăn đưa hàng hóa .

      Trong thôn có người nhìn thấy hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành suốt ngày bận rộn đánh xe la ra ra vào vào rồi.

      Vì thế nhóm nàng dâu trong thôn đều Lâm Thanh Uyển có phúc khí, nam nhân có bản lĩnh, săn thú giỏi chưa tính. Bây giờ săn thú, làm chút ít mua bán cũng đảm bảo cho vợ con cơm áo lo.

      Đại Cúc và Liễu Chi cũng rất hâm mộ Lâm Thanh Uyển, nhưng mà hai nàng thẳng thắn, hâm mộ là hâm mộ thôi cũng có cảm xúc đỏ mắt, chỉ nàng có phúc khí tốt.

      Bên này Lâm Thanh Uyển trò chuyện cùng hai người Đại Cúc, các chuyện đồn đãi trong thôn ra nghe. Còn đến chuyện của Điền Thúy Lan, Liễu Chi bây giờ Điền Thúy Lan Điền gia kia thường xuyên ra ngoài, gần đây gặp phải mấy lần đường. Lại người nhà mẹ đẻ Điền Thúy Lan tệ, tiếp ả về nhà mà thấy mấy vị tẩu tử có ghét bỏ gì.

      Liễu Chi được mấy câu bị Đại Cúc chuyển hướng. Lại trừng Liễu Chi vài lần, thế này Liễu Chi mới phục hồi lại, sắc mặt có vẻ ngượng ngùng.

      Liễu Chi cũng đơn thuần trực tiếp mở miệng xin lỗi: “Thanh Uyển, thực xin lỗi, ngươi xem cái miệng ta luyên thuyên này.”

      Lâm Thanh Uyển thèm để ý cười cười: “Ngươi đâu vậy, ta là người hẹp hòi vậy sao? là chuyện của bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ làm gì.” Nàng quả để Điền Thúy Lan ở trong lòng, bởi vì nàng cảm thấy người kia cách cuộc sống của nàng phi thường xa xôi.

      Ba người cười cười, chốc lát sau ném hết những câu hay ho này ra sau đầu.

      ****

      Dương đại tỷ lại về nhà mẹ đẻ.

      Ả biết trong nhà bây giờ sống dễ chịu nên rất lâu trở lại. Lần này nếu phải là nghe đệ đệ mình làm sinh ý phát tài, ả trở về đâu.

      Về phần là đệ đệ nào? Khẳng định là Dương Thiết Trụ rồi.

      Dương đại tỷ gả xa, mấy thôn gần nhau truyền rất nhanh. Đoạn thời gian đó Dương Thiết Trụ vừa chuyển về nhà mới, Dương đại tỷ nghe rồi. Chỉ là trong nhà bận rộn thu hoạch vụ thu cho kịp nên có thời gian trở về.

      Lần này rảnh rỗi chút là về đây hỏi thăm tin tức.

      Vừa về tới hỏi làm Dương lão gia tử và Hà thị đen mặt.

      Dương đại tỷ nhìn sắc mặt hai cụ biết việc này nhất định là . Ả bắt đầu cân nhắc trong lòng làm sao mới kiếm được chút ưu việt từ lão nhị mang về.

      Nhưng vừa nghĩ đến vợ lão nhị kia Dương đại tỷ cũng đen mặt.

      Lão nhị dễ kiềm chế nhưng mà vợ lão nhị lại phải là đèn cạn dầu. Dương đại tỷ bị ăn mệt hai lần của Lâm Thanh Uyển còn chưa quên đâu.

      Con mình mình hiểu. Dương lão gia tử phải là người ngốc, ông biết Dương đại tỷ trước đây ở nhà mẹ đẻ thích chèn ép mấy tẩu tử đệ muội, chỉ là ông nghĩ khuê nữ số khổ này ở nhà chồng khó khăn nên mới mở con mắt nhắm con mắt mà thôi.

      Lần này Dương đại tỷ trở về lại hỏi chuyện lão nhị, Dương lão gia tử nghe là hiểu ra ý tứ của khuê nữ ngay. Tính tình nha đầu này vẫn chịu sửa lại muốn tới cổng tống tiền.

      Dương lão gia tử muốn làm mất mặt khuê nữ trước mặt cả nhà nên chỉ mịt mờ: “Ngươi nhắc tới bọn nó làm cái gì, bên kia ở riêng rồi.”

      Mấy người trong bàn này ai xuẩn cả, đều biết đức hạnh Dương đại tỷ, phỏng chừng chỉ có Phùng thị chưa về người chị này thôi. Cho nên mấy người đều lên tiếng muốn tự gây chuyện về mình. Hà thị cũng hiếm thấy có lên tiếng, kỳ trong lòng bà lại ước gì khuê nữ tới cửa thay mình trị hai đứa con lương tâm kia.

      Dương đại tỷ biết tính tình cha mình thích thể diện trước mặt các con trai con dâu. Vốn chính là mình đuối lý nên xụ mặt nhận sai, hơn nữa lần đó ả cãi nhau với vợ lão nhị, vợ lão nhị những lời đó nhất định là ông vẫn còn nhớ trong đầu. Cảm thấy mình lúc trước đuổi con trai ra khỏi nhà, bây giờ con trai phát tài ngượng ngùng tới cửa thơm lây.

      Nhưng Dương đại tỷ lại nghĩ như vậy, đánh gãy xương cốt còn gân, lão nhị là người Dương gia, cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà nhưng thể nhận người nhà.

      Huống chi lại phải người tỷ tỷ này lúc trước đuổi người ra khỏi nhà ả có gì phải xấu hổ chứ.

      hổ là Hà thị dưỡng ra khuê nữ, ý nghĩ là khác người. Các ngươi đuổi người ra khỏi nhà rồi, dựa vào cái gì cho rằng đánh gãy xương cốt còn gân, dựa vào cái gì cho rằng người ta nhất định phải liếm mặt nhận các ngươi, người ta cần thích tiện vậy sao?

      Đương nhiên, bây giờ những cái này có chút sớm, còn phải xem hai người Dương Thiết Trụ nghĩ như thế nào .

      Dương đại tỷ biết tính cha mình nên với ông nữa, dù sao ả cũng phải tìm cơ hội tới nhà lão nhị chuyến.
      Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 97

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Dương đại tỷ buổi chiều lẻn ra khỏi cổng Dương gia, ả cho rằng mình làm nhưng thực ra mấy người trong phòng đều nhìn thấy được.

      Vương thị sờ cái cằm phì cười đến quỷ dị, Dương lão gia tử coi như thấy. Trong lòng ông cũng có chút muốn để khuê nữ tới xem thế nào, xem nhà lão nhị có ý tha thứ người nhà hay .

      Dương đại tỷ mạch tới cuối thôn, bao lâu nhìn thấy phía xa xa dãy tường viện.

      Ông trời ơi, Dương đại tỷ nghẹn họng trố mắt nhìn.

      Tường dài thế kia mất bao nhiêu gạch đây? !

      Từ bên ngoài nhìn tới tình huống bên trong, Dương đại tỷ vừa cảm thán vừa về phía trước.

      Đến trước cổng ả có loại cảm giác dám gõ cổng. Tường viện rắn chắc được xây bằng gạch xanh, cánh cổng dày đen bóng, cổng nạm hai cái vòng sắt.

      Dương đại tỷ do dự cả buổi mới sờ vào cổng gõ hai tiếng.

      Ngừng lát thấy có động tĩnh lại gõ thêm mấy cái.

      Phía trong cổng truyền ra tiếng người hỏi: “Ai đấy?”

      Dương đại tỷ định lên tiếng nhưng lại cảm thấy cổ họng khô lợi hại. Có cảm giác thanh bên trong đó rất lạ, đây phải là tiếng vợ lão nhị, cũng phải vợ lão tam.

      Ả có chút hoảng trong lòng, luôn có cảm giác mình có phải nhầm địa phương hay . Vặn vẹo thân mình rồi chạy dám quay đầu lại.

      Mã Thẩm nhi trong viện lẩm bẩm: “Là ai vậy, là, sao lại gì.”

      Mã thẩm nhi nhớ Lâm Thanh Uyển dặn dò, có người đến gõ cửa là ai cần tùy tiện mở cửa. Cho nên bà nghĩ nhiều nữa quay người bước .

      Dương đại tỷ chạy thẳng mạch về nhà, lúc này mới cảm giác được chính mình có chút mất mặt.

      Vừa rồi ả luôn cảm thấy mình nhầm địa phương, nhưng sau này nghĩ tới hẳn là sai. Ở cuối thôn, lại có tường viện gạch có thể là nhà ai?

      Nghĩ đến đây ả liền hối hận vừa rồi khiếp đảm. nghĩ như vậy nhìn thấy Vương thị trong sân vẻ mặt quỷ dị cười nhìn ả, ả thu hồi biểu tình mặt vào viện. Thôi thôi, vẫn nên về phòng suy nghĩ cho kĩ , nghĩ kĩ ngày mai qua như thế nào.

      Dương lão gia tử cũng nhìn thấy khuê nữ trở lại, trong lòng thấp thỏm lợi hại. Cân nhắc lại đây cân nhắc qua, luôn cảm thấy khuê nữ thời gian quá ngắn mới yên lòng.

      Có thể là bên kia có ai ở nhà, hoặc là kỳ phải khuê nữ tới chỗ lão nhị?!

      Những điều này đều bị ấn xuống đề cập tới, sáng ngày thứ hai, Dương đại tỷ lại ra ngoài, lần này ả mang cả ba đứa con của mình cùng.

      Có trải đệm lần đầu tiên, lần thứ hai Dương đại tỷ tương đương quyết đoán, tới cổng là gõ ngay.

      lát sau bên trong cổng truyền ra tiếng hỏi: “Ai đấy?”

      Lần này Dương đại tỷ khiếp đảm làm trơn môi : “Là ta — “

      Mã thẩm nhi bên trong hết chỗ rồi, ngươi là ai vậy, ta làm sao biết ‘Ta’ là ai.

      Hết cách, bà lại hỏi thêm câu: “Ngươi là ai?”

      Dương đại tỷ cũng hết chỗ rồi, gia đình nông dân làm cái cổng rắn chắc cũng thôi, đằng này muốn vào còn phải bị hỏi tới hỏi lui. Nhưng ả nghe được giọng nữ này phải giọng hai cái đệ muội kia lại : “Ta tìm Dương Thiết Trụ, ta là đại tỷ của .”

      “Các ngươi đợi lát —” giọng nữ bên trong những lời này sau thấy nữa.

      Mã thẩm nhi trong viện chạy tới chính phòng.

      “Thanh Uyển, có cái phụ nhân đến tìm Thiết Trụ, là đại tỷ .”

      Kỳ ngay từ đầu cả nhà Mã thẩm nhi xưng hô với mấy người Lâm Thanh Uyển như vậy, mà gọi là lão gia phu nhân, gọi hai người tam phòng tam lão gia tam phu nhân. Mọi người nghe cái xưng hô này được tự nhiên, gia đình nông dân làm gì có lão gia phu nhân, mọi người nghe mà tiếp thu được. Cuối cùng mấy người Lâm Thanh Uyển cầu cả nhà Mã thẩm nhi đổi thành gọi tên bọn họ.

      Mã thẩm nhi sở dĩ mở mà cửa chạy tới hỏi Lâm Thanh Uyển là vì Lâm Thanh Uyển trước đó rồi. Có người gõ cửa phải hỏi là ai mới mở. nhà Mã thẩm nhi ở đây vài ngày rồi, biết số chuyện của Dương gia, cho nên khi vừa nghe thấy là thân thích bên kia của Dương Thiết Trụ là vội vàng chạy tới báo cho Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển nghe được tin ánh mắt vòng vòng: “Mã thẩm nhi, bà ra có ai ở nhà, cũng cần mở cửa.”

      Mã thẩm nhi gật đầu lại ra ngoài đó.

      Bà đứng trong cổng với người bên ngoài: “Bọn họ có ở nhà.”

      Mã thẩm nhi xong là uốn người để ý tới bên ngoài. Về người Dương đại tỷ này bà cũng nghe được ít lúc nghe Dương thị chuyện phiếm có tới, đoán chừng đại biểu bên kia đến tìm tra. Bà còn bận rộn giặt quần áo đây, đâu có thời gian mà ở nơi này dây dưa với ả.

      Dương đại tỷ ngoài cửa nghe được câu này xong thấy bên trong có động tĩnh gì nữa, khỏi tức đỏ mặt.

      Này hù ai đó? ở nhà mà ngươi biến mất lâu như vậy làm gì? ràng là muốn mở cửa cho ả vào.

      Nhưng người ta để ý tới ả ả cũng đâu có cách nào?! Dương đại tỷ bất đắc dĩ đành phải thở phì phò dẫn đứa về, trong lòng ngừng mắng Lâm Thanh Uyển phải gì đó.

      Vì sao lại mắng Lâm Thanh Uyển?

      Bởi vì trong lòng Dương đại tỷ đoán khẳng định là Dương Thiết Trụ có ở nhà, nếu ở nhà sao lại cho ả vào chứ? ! Chỉ có vợ lão nhị kia mới làm ra được cái chuyện vô sỉ này, trực tiếp bảo người có ai ở nhà.

      thể , Dương đại tỷ đoán đúng rồi. Về phần Lâm Thanh Uyển có vô sỉ hay , phải ả có thể .

      Dương đại tỷ mạch dẫn bọn trở lại Dương gia, ả dám xấu hổ mà oán giận với người nhà, chung quy ả là ‘Gạt’ mọi người tới nhà lão nhị.

      Về phần bên Dương Thiết Trụ, Dương đại tỷ còn chưa buông tha, ả muốn tìm cơ hội lại chuyến nữa.

      Lâm Thanh Uyển ngồi trong phòng cầm trống bỏi trong tay đùa Tiểu Nặc Nặc, vừa nghĩ sao Dương đại tỷ lại đột nhiên tới cửa.

      Nàng vẫn đề phòng mấy người bên kia tới cửa, bằng cũng giao phó Mã thẩm nhi có người gõ cổng phải hỏi là ai mới mở, thậm chí còn kể ít chuyện bên kia cho bọn họ biết. Nhưng bên kia vẫn động tĩnh, Lâm Thanh Uyển dần dần yên lòng, ai biết đột nhiên Dương đại tỷ này lại tới cửa.

      Ả tới cửa có chuyện gì tốt chứ? ngoài muốn tìm tra, hoặc là nhìn nhà bọn họ có tiền muốn tống tiền. Lúc bọn họ chuyển nhà đến, Nặc Nặc tắm ba ngày và đầy tháng đến, lúc này lại tới.

      Lâm Thanh Uyển coi như nhìn thấu Dương đại tỷ, dù sao cũng là có chuyện gì tốt.

      Chuyện Dương đại tỷ tới cửa khiến nàng suy nghĩ nhiều, lắc đầu cái rồi ném chuyện này ra sau đầu.

      Tối đến Dương Thiết Trụ trở về. Lúc ăn cơm nàng chuyện Dương đại tỷ tới cho nghe.

      Dương Thiết Trụ nghe xong nhíu mày. Nghĩ đại tỷ đến làm gì, phỏng chừng lại có chuyện gì tốt.

      Hai người đúng là vợ chồng có ý nghĩ tương tự nhau. Nhưng cũng thể oán hai người này nghĩ như vậy, chung quy việc xấu của Dương đại tỷ trước đây lù lù ra đấy.

      Dương Thiết Trụ nghĩ rồi mở miệng : “Nếu nàng ta còn đến, nàng muốn gặp mở cửa, về sau nàng ta lại tới.”

      Dương Thiết Trụ rất ràng mâu thuẫn giữa Dương đại tỷ và vợ . Vì đại tỷ thân đắc tội vợ của mình, làm chuyện xuẩn như vậy đâu.

      phải Dương Thiết Trụ này tuyệt tình tuyệt nghĩa, có vợ quên mẹ, mà là quá ràng Dương đại tỷ này.

      Nếu như Hà thị người nọ là ngang ngược ngoài sáng, ả lại làm ngấm ngầm. Lúc muốn được chút béo bở người người ta hòa nhã, lắc đầu cái là quay người mang người ta bán, còn ở sau lưng chê người ta ngu ngốc.

      Hơn nữa làm người co được dãn được, lúc ả đắc chí đạp chết người đấy, lúc xoay mặt cầu người cho mặt mũi. Đặc biệt còn là kẻ dán người mãi sửa, bằng cũng hàng năm da mặt dày về nhà mẹ đẻ tống tiền, xác định đúng lúc nhàn rỗi về ở, lại còn ở lâu. Ăn uống ở nhà mẹ đẻ thôi còn đỡ, lại còn đạp lên mấy người tẩu tử đệ muội đòi ưu việt. Nếu ngươi trở mặt với ả, ả thấy chọc nổi ngươi mặt dầy mà hòa nhã với ngươi đâu.

      Dùng câu hình dung chính là: khó chơi đến cực điểm!

      Hơn nữa Dương Thiết Trụ còn có suy tính riêng của mình, vợ trong thời kì cho con bú, đại dặn dò được để Uyển Uyển tức giận, cẩn thận làm tắc sữa con của có sữa mà bú rồi.

      Vì Uyển Uyển, vì để con trai có sữa bú, Dương Thiết Trụ quyết định ‘Tuyệt tình tuyệt nghĩa’.

      ******

      Dương đại tỷ lại tới cửa hai lần, lần Dương Thiết Trụ ở, lần ở.

      Lần ở nhà, Lâm Thanh Uyển tiếp tục giao phó Mã thẩm nhi có ai ở nhà. lần khác, Dương Thiết Trụ bị đại tỷ này quấn tới cửa làm phiền nên trực tiếp mở miệng bảo Mã thẩm nhi ra có ai ở nhà.

      Còn chưa mở cửa cho ả mà ả làm tới cái dạng này. Mở cửa cho ả biết thành cái dạng gì nữa?

      Đặc biệt Uyển Uyển tiểu tính tình chịu nổi cái này. Đại tỷ mà đến chắc chắn làm Uyển Uyển tức giận. Dương Thiết Trụ lại lần nữa khẳng định quyết định của chính mình sai, dán thắng ngươi chúng ta trốn thắng ngươi, có ở nhà được sao.

      , Dương Thiết Trụ ngươi nghĩ về vợ mình thế hả? Ngươi biết Uyển Uyển nhà ngươi ở trước mặt người ngoài đều là bộ dạng hào phóng dịu dàng hả? Chỉ keo kiệt trước mặt ngươi thôi!

      Phỏng chừng nếu Lâm Thanh Uyển biết nam nhân mình nghĩ về mình như vậy chỉ gõ chết , còn tháng cho lên giường.

      bên khác, Dương đại tỷ tới 3 lần được mở cửa, làm ả tức giận nổ tung, có loại tâm tính muốn ép tới.

      Ngươi mở cửa cho ta chứ gì, ta ngày nào cũng đến, ta xem người ta nhìn thấy nghị luận các ngươi thế nào! Bất kính với chị, nhận thân thích nhà mình, để người ta trạc cột sống mà chết .

      Ý tưởng của Dương đại tỷ là rất tốt, ả cũng quán triệt thực hành. Chỉ là ả ngờ tới ả có cái heo cùng phe – đó là Vương thị.

      Vương thị biết Dương đại tỷ nhiều ngày nay tới nhà lão nhị nhưng ả gì, cũng chê cười Dương đại tỷ tưởng dính thơm của người ta. Bởi vì ả cũng có suy nghĩ này, chỉ là lão gia tử quản rất nghiêm cho . Hơn nữa trong lòng ả có tính toán lúc trước nhị phòng nháo ác quá, sợ qua người ta đuổi thẳng cửa.

      Ngươi đừng nhìn Vương thị tham ăn ngon, nhưng Vương thị vẫn là muốn chút ‘Mặt mũi’. Dù sao có người ở phía trước mở đường rồi, ả chỉ quản ở phía sau nhìn là được rồi.

      Nhưng Vương thị lại quên, ả từng ra ngoài châm chọc Dương đại tỷ chỉ lần, chính là mỗi lần sau khi Dương đại tỷ về nhà mẹ đẻ tống tiền. Vương thị ở trong phòng bị Dương đại tỷ ghê tởm đủ, chờ ả vừa , ngồi yên được nữa vội chạy ra ngoài châm chọc cho người ngoài nghe, muốn cho người khác cùng ả chung mối thù phỉ nhổ Dương đại tỷ, bản thân cũng xả giận chút.

      sai, ý tưởng cũng tốt, cho nên thôn Lạc Hạp đều biết Dương gia có cái khuê nữ thích về nhà mẹ đẻ tống tiền – Dương Đại Muội.

      Ở nhà mẹ đẻ ở cái chính là nửa tháng , còn ăn uống, sau đó còn dẫm đạp tẩu tử đệ muội tranh công trước mặt hai cụ. Hơn nữa chính mình tới còn tính, còn mang theo mấy đứa con, hằng năm chọn đúng ngày về, ngày về biết bao lâu.

      Đây cũng là Hà thị luôn nghi ngờ, vì sao khuê nữ của mình đến tuổi tác thành hôn mà thấy có bà mối tới cửa. Khuê nữ nhà ngươi đều là bức đức hạnh kia, ai biết Hà thị ngươi dạy dỗ con kia thế nào, dạy con này thành cái dạng này rồi.

      Gia đình nông dân tuy nghèo nhưng đều cần mặt mũi. Truyền trong nhà cưới người vợ như vậy về, cho dù có về nhà mẹ đẻ tống được tiền về cũng mất mặt.

      Lần này Dương đại tỷ dẫn ba đứa con trở về đây, trong thôn có rất nhiều người nhìn thấy. Nhưng mà khuê nữ Dương gia này hàng năm vẫn về nhà mẹ đẻ, người trong thôn đều thấy nhưng thể trách.

      Mọi người có thế người ta về nhà mẹ đẻ tống tiền là đúng sao? Khẳng định là thể rồi, cho nên mọi người đều coi như thấy. Chỉ là ngầm với nhau, xem, cái khuê nữ Dương gia nổi danh kia trở lại rồi.

      Mà Dương đại tỷ nhiều lần gióng trống khua chiêng tới nhà Dương Thiết Trụ, người trong thôn có nhìn thấy. Thấy ả vài lần mà được mở cửa. Càng ngầm truyền nhau mạnh hơn, người ta mới hai người Dương Thiết Trụ mở cửa là sai, mà là chê cười người này da mặt dày tống tiền tới cả huynh đệ ở riêng.

      Xem, người ta mở cửa cho ả kìa, nếu là bọn họ cũng dám mở cửa. Đây chính là đỉa thành tinh, mãi biết dừng.

      Dương đại tỷ muốn dùng dư luận áp chế hai người Dương Thiết Trụ, bởi vì heo đội hữu Vương thị ‘Cường lực duy trì’ chưa chấm dứt, ngoại trừ tăng thêm trò cười và bát quái cho người trong thôn ra còn tác dụng gì. Chỉ là Dương đại tỷ bây giờ còn biết, vẫn còn tiếp tục cố gắng phát triển tinh thần bám riết tha, hề hay biết có rất nhiều người ngầm cười ả.
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :