1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 88

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Hạ Đại Thành và Dương Thiết Trụ chạy mấy nhà y quán trấn , khai báo tìm tên quặng nitrat kali ra trước, sau đó là các tên khác như sương.


      Đáng tiếc là người trong y quán biết thứ tên là sương này, dù sao nó là sử dụng trong y học mà, nhưng ít sử dụng nên bên trong còn, hỏi thăm hết các y quán trấn Lạc Vân mà có.

      vị đại phu thấy bọn họ rất gấp gáp nên mở miệng đề nghị bọn họ lên huyện tìm. Chung quy trấn Lạc Vân này quá , chừng huyện Hoài Hà có đâu. Hạ Đại Thành bất đắc dĩ, đành phải thương lượng với Dương Thiết Trụ, bảo về xử lý chuyện trong nhà, lên huyện chuyến, được nữa Dương Thành.

      Bây giờ là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chung quy tại đồ sấy tiên làm được nông nỗi. Nghỉ hai tháng làm cũng được thôi, nhưng là tháng chí ít phải kiếm được chừng trăm lượng bạc. Chừng trăm lượng bạc có là bao nhiêu? Nó là bằng với mấy ngôi nhà của tam phòng kia đấy, tương đương với mười mẫu ruộng tốt đấy.

      Nếu nghe được y quán có thứ này phải tới địa phương lớn hơn hỏi. Dù sao cũng có xe, chỉ là người vất vả chút thôi.

      Dương Thiết Trụ hết cách đành phải để Hạ đại thành mình lên huyện còn mình về.

      Khi Dương Thiết Trụ trở về, Lâm Thanh Uyển hỏi mới biết được Hạ Đại Thành lên huyện.

      Biết người y quán nhận thức thứ này nàng yên tâm. Nếu họ biết nhất định mua được, chỉ là trấn Lạc Vân quá bán mà thôi.

      Lâm Thanh Uyển kiên nhẫn ở trong phòng đợi hai ngày mới nghe được tin tức Hạ Đại Thành trở về.

      Hạ Đại Thành trong khoảng thời gian này bôn ba nhiều nên khuôn mặt đen xì, lần này trở về lại càng đen hơn. giao đồ vật cho Lâm Thanh Uyển rồi quay về nhà nghỉ ngơi luôn. Hai ngày nay chạy quá nhiều địa phương, phải cố gắng chống cự, lúc này về phải nghỉ ngơi giấc tốt .

      Thấy Hạ Đại Thành nhắc tới giá cả của thứ này, Lâm Thanh Uyển biết chắc là phí tổn trong phạm vi lo được.

      Nàng bảo Dương Thiết Trụ lấy cái chậu và cái bình đến, cũng bảo đổ đầy nước vào đó.

      Dương Thiết Trụ bưng đồ vật tới, nàng mở ra cái gói Hạ Đại Thành đưa.

      Túi lớn, bên trong đựng là ít vật thể kết tinh màu trắng, có chừng bát canh lớn. Kỳ Lâm Thanh Uyển biết thứ này, nàng nhớ trong mấy cuốn tiểu thuyết xuyên viết nó là vật thể màu trắng kết tinh, tại chỉ có thể thử lần mới biết.

      Nàng lấy bình nước đặt vào trong cái chậu , sau đó lấy ít quặng nitrat kali bỏ vào trong nước, quặng nitrat kali cho vào trong nước nhanh chóng hòa tan.

      Dương Thiết Trụ ngây ngốc đứng ở bên cạnh nhìn vợ mình thí nghiệm, thấy thái độ Lâm Thanh Uyển ngưng trọng, dám mở miệng hỏi nàng tại sao phải làm như vậy.

      Lâm Thanh Uyển thả quặng nitrat kali vào nước rồi ngồi ở bên chờ, đợi trong chốc lát nàng thấy nước trong chậu và bình có kết băng.

      Chẳng lẽ là tiểu thuyết xuyên lừa nàng ít đọc sách rồi? Hay là vật thể kết tinh này phải là quặng nitrat kali?

      Nàng dùng ngón tay sờ vào nước trong chậu và nước trong bình. Sờ lên thấy quả có chút mát, lúc lấy bưng nước vào nàng sờ thử trước rồi, lạnh hơn so với vừa rồi.

      Chẳng lẽ là cho ít quặng nitrat kali quá ?

      Lâm Thanh Uyển lại cho thêm ít quặng nitrat kali vào.

      Hòa xong nàng nhìn chằm chằm vào nước. Dương Thiết Trụ thấy vợ mình nhìn nước nghiêm túc vậy, cũng nhìn chằm chằm bình nước.

      Sau đó nhìn thấy hình ảnh làm cho ngạc nhiên——

      Mặt nước trong bình từ từ kết thành tầng băng mỏng.

      Dương Thiết Trụ ngừng thở, Lâm Thanh Uyển cũng nín thở. lát sau, toàn bộ nước trong bình kết băng hết.

      Dương Thiết Trụ quả thực dám tin, nhìn vợ, Lâm Thanh Uyển cao hứng cười với , cho tay ra sờ vào băng trong bình.

      Là băng ? !

      kích động nổi: “Nàng dâu, đây là có chuyện gì? Sao nước có thể biến thành băng vậy?”

      Lâm Thanh Uyển có thể cho biết, bởi vì quặng nitrat kali hòa tan ở trong nước hạ nhiệt độ của nước, sau đó thúc đẩy quá trình kết băng ? Nàng có thể cho biết nàng là xem tiểu thuyết mà biết ? Khẳng định là rồi, hơn nữa có cũng hiểu.

      Cho nên nàng đành phải kiếm cái cớ: “Cái này ta cũng biết, trước kia ta ở cái nhà giàu đó thấy họ chế băng như thế này.”

      Dương Thiết Trụ nghe xong hưng phấn gật đầu, sau đó quay người gọi những người khác.

      Lâm Thanh Uyển giữ lại bảo cần vội, mang nước trong chậu vào trong bếp đun.

      Vì sợ Dương Thiết Trụ biết làm nên nàng cùng.

      Dương Thiết Trụ tuy hiểu vợ mình làm vậy để làm gì, nhưng biêt vợ có lý do của mình, liền thành nấu nước. Nước trong chậu nhiều, cho nên cháy lúc là được, sau đó đáy nồi xuất tầng bột phấn kết tinh.

      Bột kết tinh này giống quặng nitrat kali mà Hạ Đại Thành đưa cho nàng, chỉ là cái này vụn hơn thôi.

      Lúc này Lâm Thanh Uyển mới yên lòng, bảo cạo kết tinh xuống, lại lấy chậu nước, lấy bình nước khác đặt vào, sau đó lấy kết tinh vừa cạo xuống bỏ vào chậu.

      Quặng nitrat kali là có thể dùng lặp lại, chỉ cần chưng cất và phơi khô, sau đó lấy kết tinh cạo xuống mang ra sử dụng. Đương nhiên phải có thể sử dụng vô cùng tận, mỗi lần dùng hao tổn ít, nhưng hao ít mà mà thôi.

      Lần thứ hai chế băng thành công, Lâm Thanh Uyển mới hoàn toàn yên lòng, bảo Dương Thiết Trụ thông tri Hạ Đại Thành lại đây.

      Hạ đại Thành vừa ở trong nằm xuống lại bị Dương Thiết Trụ gọi . Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của biểu đệ, biết là có chuyện quan trọng.

      đường Dương Thiết Trụ giọng cho Hạ Đại Thành biết vợ làm được băng, lần này Hạ Đại Thành trực tiếp chạy vội.

      tới nhà Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển vẫn ngồi ở cạnh bàn chờ bọn , bàn để cái bình và cái chậu nước.

      Hạ Đại Thành liếc mắt liền thấy băng bên trong, kích động lấy tay sờ.

      là băng! Trời ạ!

      Hạ Đại Thành ổn định nỗi lòng kích động ngồi xuống bên cạnh bàn.

      “Đệ muội tìm ta là tới chuyện băng sao?” Khẩu khí có chút ổn.

      Lâm Thanh Uyển gật đầu, ánh mắt vẫn có chút hoảng hốt, trước khi họ tiến vào nàng vẫn mải suy nghĩ nên giờ hơi giật mình.

      Nàng lấy ngón tay gõ trán mình, mở miệng hỏi: “Đại Thành ca mua quặng nitrat kali này ở đâu vậy ? Có dễ mua ? Có đắt ?”

      Cùng người thông minh chuyện bớt việc, Hạ Đại Thành lập tức hiểu được ý tứ Lâm Thanh Uyển.

      suy nghĩ trong đầu sau đó chậm rãi mở miệng trả lời: “Sương này là mua được ở hiệu thuốc, phải y quán, là nơi cung cấp dược cho các y quán. Là may ta có quen người bạn mới mua được thứ này ở nơi đó, bởi vì người ta bán ra ngoài nghề. Cũng mắc, cả chỗ này mất hai lượng bạc, về phần có dễ mua hay , ta hỏi chưởng quỹ trong hiệu thuốc rồi, họ thứ này dùng lượng nhiều, cho nên trữ hàng rất ít, ta cầm về chỗ này là toàn bộ hàng trữ của người ta. Cho nên—— “

      Cho nên muốn dùng cái này để chế băng là được rồi. Cho dù Hạ Đại Thành chưa xong Lâm Thanh Uyển hiểu ý tứ của .

      Nàng khẽ thở dài thêm: “ sao, trải qua giáo huấn lần này, đến mùa đông chúng ta đào hầm tồn trữ băng , chuẩn bị năm sau dùng, biện pháp này chỉ dùng khẩn cấp lúc này thôi.”

      Hạ Đại Thành gật đầu, cũng có ý nghĩ này.

      Nhưng mà ——

      “Vậy đệ muội, băng này có thể giữ tươi được đồ sấy tiên của chúng ta ?” Lúc hỏi câu này tim Hạ Đại Thành đập thình thịch.

      Sao lại quên mất chứ, bảo quản đồ sấy tiên cần rất nhiều băng, lọ sành thế này làm được gì.

      Lâm Thanh Uyển khổ sở nhìn cái bình gật đầu.

      “Miễn cưỡng có thể làm được, ta lại nghĩ biện pháp.”

      Thế này Hạ Đại Thành mới yên tâm về.

      Lâm Thanh Uyển mình mệt mỏi muốn nghỉ lát, bảo Dương Thiết Trụ tìm Thôi thợ mộc làm mấy cái thùng gỗ, cần làm đẹp, chỉ cần rắn chắc có nắp đậy kín là được, bảo ông ta làm gấp.

      Dương Thiết Trụ đỡ vợ mình nằm xuống rồi tìm Thôi thợ mộc.

      Thôi thợ mộc khá nhanh tay, nghe Dương Thiết Trụ miêu tả, ngày hôm sau làm hai cái thùng gỗ ra. quét sơn, là cái thùng vuông, có nắp đậy kín.

      Dương Thiết Trụ cầm lại cho Lâm Thanh Uyển xem, Lâm Thanh Uyển nhìn rất hài lòng.

      Lại lấy mấy cái nệm làm cho bé con ra, cái này , bỏ vào thùng vừa vặn tầng đệm. Nàng cho hai cái vào, sau đó lấy bát băng bỏ vào, bỏ cả bát và băng vào trong thùng. Bỏ vào rồi vẫn chưa yên tâm, lại cho cái nệm che bên .

      May mà lúc trước nàng nhàn rỗi, luôn cảm thấy làm cho đứa đủ nên làm 5, 6 cái, lần này có công dụng rồi.

      Lâm Thanh Uyển đậy thùng lại rồi để mặc kệ, thấy Dương Thiết Trụ tò mò bảo được động vào thứ này. Đến buổi trưa nàng lại xem.

      Mặc dù Dương Thiết Trụ hiếu kỳ, nhưng rất nghe lời vợ xem trộm.

      Ăn cơm trưa xong, Lâm Thanh Uyển mở thùng ra xem.

      Thùng ướt, bao bị ướt, băng bên trong càng ướt, ràng có dấu hiệu bị tan.

      Nàng quấn lại, đậy nắp thùng. Dương Thiết Trụ ở bên cạnh xem sợ ngây người, nhưng biết đây là liên quan tới bảo tồn đồ sấy tiên, nên tò mò.

      Đến lúc xế chiều, Lâm Thanh Uyển lại tới nhìn, lúc này băng mới có dấu hiệu bị tan, mặt băng có lớp nước mỏng, nhưng băng vẫn là rất nhiều.

      Đến lúc tối nàng lại tới xem, băng trong rương có dấu hiệu tan nhiều, lúc này nàng mới hạ trái tim treo cao xuống.

      Dương Thiết Trụ ở bên cạnh.

      Lúc trưa có suy đoán, nhưng nghĩ lâu mà có kết luận, thẳng đến lúc này mới hiểu được ý tứ của vợ mình.

      “Nàng dâu, sao nàng biết đặt băng trong thùng che lại có thể làm băng tan chậm ?” Lúc này Dương Thiết Trụ kích động chết, thấy mọi thứ thần kỳ. phải là càng kín càng nóng sao, càng tan nhanh hơn sao?

      Lâm Thanh Uyển liếc trắng cái ở trong lòng, nàng có thể cho biết khi còn bé nhìn người bán kem dùng vải bông đặt trong thùng gỗ bọc lại ? Sau này co thùng xốp thay thế loại cổ điển này. Sau này tủ lạnh tủ đông phát triển trở thành vật phẩm giá rẻ, sau đó ngay cả thùng xốp cũng bị đào thải.

      Giữ ấm chỉ có thể bảo trì độ nóng, cũng có thể bảo trì nhiệt độ thấp. Nơi này có thùng xốp, nhưng nguyên lý vẫn vậy phải ? Chính là che kín và giữ nhiệt.

      thể chân tướng với nam nhân mình, chỉ có thể cho biết nàng nhìn thấy gia đình trước đây nàng ở làm như vậy. Sau đó giả bộ kiên nhẫn thúc giục mau bảo Thôi thợ mộc làm thùng gỗ, sau đó bảo các phụ nhân trong nhà biết làm may vá làm mấy bộ vải bông ra.

      Chăn của con nàng chỉ là lấy ra thí nghiệm thôi, có tính toán lây ra cống hiến. Chung quy vải dệt đó toàn hàng tốt, dùng để giữ nhiệt làm bằng vải thường là được rồi.

      Dương Thiết Trụ vừa gãi đầu, nghĩ rằng gia đình trước đây Uyển Uyển sống kia lợi hại, cái gì cũng biết, vừa vội vàng bước .

      Mấy người phụ nhân trong nhà, buổi chiều và đêm làm khẩn cấp ra đống chăn. Dương Thiết Trụ còn chạy đến trấn mua đống vải thô và bông về, nơi này liền đồng nhất bàn chuyện thuật .

      Dương Thiết Trụ bận rộn bên ngoài lại chạy về bận rộn làm băng. Lâm Thanh Uyển trình tự làm băng cho , cho nên rất có thứ tự.

      tại công cụ đơn giản, chậu đựng nước trong nhà lại , mỗi lần làm chỉ làm được mấy khối thôi.

      Lần này phải đợi Lâm Thanh Uyển nhắc nhở, còn tự mình nghĩ, quyết định đợi Thôi thợ mộc làm xong rương gỗ, bảo ông ta làm mấy chậu gỗ lớn, cần làm sâu lòng, chỉ cần làm diện tích lớn có thể để nhiều bát băng là được. Nhưng nghĩ đến đây lại thấy dùng bát làm băng cũng tốt…

      Suy nghĩ chút lấy ‘Luyện chữ bản’ Lâm Thanh Uyển làm cho ra, kiếm cây than củi tự mình vẽ.

      Lâm Thanh Uyển ở trong phòng ngủ lát, thấy nam nhân mình chưa về ngủ, nhìn thấy nhà chính có ánh sáng sáng nàng bèn dậy sang nhìn. Rất xa nhìn thấy Dương Thiết Trụ bộ dạng rất nghiêm túc, cầm cây vẽ tranh.

      Nàng tò mò sát lại nhìn mới biết Dương Thiết Trụ vẽ mấy cái hình. Cái khung hình vuông hình vuông lớn, cái hình vuông có cổ hình tròn. vẽ rất kì lạ, nét vẽ cong cong vẹo vẹo, nhưng Lâm Thanh Uyển nhìn ra được đại khái hình dạng.

      Lâm Thanh Uyển đứng ở bên cạnh lúc Dương Thiết Trụ mới biết.

      “Ồ, nàng dâu, sao nàng còn chưa ngủ, đứng ở chỗ này làm gì?” Dương Thiết Trụ buông thanh than củi trong tay ra, vừa nhìn thấy tay mình thượng đen tuyền, vội vàng cầm vải bên cạnh lau .

      “Ta thấy chàng về ngủ, biết làm cái gì? Chàng vẽ cái gì vậy?” Lâm Thanh Uyển nhìn cái bản kia hỏi.

      Dương Thiết Trụ mặt đỏ hồng gãi đầu cười hì hì: “Ta cảm thấy, cái chậu và bát làm băng của chúng ta kia tiện, nên muốn bảo Thôi thợ mộc làm mấy cái. Nhưng mà bộ dáng cho ông ấy biết làm sao ông ấy làm được?”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu, trong mắt mang theo ý cười.

      Đứa trẻ ngoan, biết phát minh công cụ cơ đấy.

      “Vậy chàng tiếp tục suy nghĩ , ta ngủ trước, chàng đừng thức muộn quá.” xong nhấc bụng về phòng.

      Nam nhân nha, ngươi nên đả kích , tuy trong đầu nàng có đại khái hình dạng rồi. Nhưng nếu cố gắng động não nghĩ như vậy để cho nghĩ thôi, thể cho người làm vợ này lúc nào cũng chạy phía trước, đó chẳng phải là quá đả kích lòng tự trọng của nam nhân ư?! Đông não nhiều mới tốt, càng động não nhiều về sau càng linh hoạt.

      Dương Thiết Trụ nghe thấy vợ vào phòng nằm xuống giường lại gãi đầu tiếp tục khổ tưởng.
      thuytChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Rạng sáng ngày hôm sau Lâm Thanh Uyển tỉnh dậy thấy bên cạnh mình có người. định Dương Thiết Trụ thế nào từ bên ngoài chạy vào, vui sướng tươi cười ra mặt.


      “Nàng tỉnh rồi à? Nàng xem ta vẽ ra này.”

      Nam nhân hưng phấn cao hứng như thế, Lâm Thanh Uyển nỡ hắt nước lạnh, thầm oán vì sao đêm chịu ngủ chứ.

      Nàng tức giận trừng mắt nhìn cái mới quay đầu nhìn đồ án.

      So với cái tối qua xiêu xiêu vẹo vẹo cái này chỉnh tề hơn nhiều. Có thể nhìn ra bên ngoài là hình hộp vuông bên trong là hình hộp , bên cạnh còn có chỗ tháo nước . Chữ của nam nhân mình tốt, Lâm Thanh Uyển biết, chung quy Dương Thiết Trụ mới học được bao lâu chứ. Nhưng vẫn nhìn ra đó viết khung phía ngoài làm cao rộng bao nhiêu, khung bên trong muốn làm rộng cao bao nhiêu, khung bên ngoài thấp hơn khung bên trong ít.

      “Nàng thấy có được ? Bên trong là cái hộp gỗ, có thể chứa nước, bên ngoài là hộp gỗ lớn tử dùng để cho sương vào. Sau đó ánh chừng thước tấc rồi bảo Thôi thợ mộc làm, lúc mà băng trong hộp gỗ được kết lại đổ ra vào rương gỗ, vừa bớt việc lại tiện. Đương nhiên cái hộp gỗ này phải được rò nước mới được.”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu, cũng giống với cái mà nàng nghĩ tới.

      Giỏi nha, nam nhân nàng tồi đâu, nam nhân cổ đại chưa từng được học hành hun đúc đủ kiểu như ở thế kỷ 21, có thể nghĩ ra được như vậy là giỏi lắm. thấy mặt còn có ghi thước tấc sao, hơn nữa thoạt nhìn thước thoạt nhìn rất hợp lý đấy sao?

      “Tướng công, chàng lợi hại, sao chàng nghĩ ra được?” Đôi mắt sùng bái và khẩu khí kinh ngạc, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh nam nhân của Dương Thiết Trụ thuộc.

      Chỉ thấy gãi gãi đầu, lại thấy động tác này hạ thấp khí của nên vội vàng cho tay xuống vỗ ngực.

      “Tướng công của nàng luôn luôn rất thông minh !”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

      Dương Thiết Trụ hiến bảo vật xong, điểm tâm thèm ăn chạy ngay tìm Thôi thợ mộc.

      Lâm Thanh Uyển ý nghĩ phỏng chừng mấy ngày nay Thôi thợ mộc bị nam nhân nàng phiền chết.

      Thôi thợ mộc làm sao mà phiền chết được chứ?

      Đó là kiếm tiền có được ! Trong khoảng thời gian này nhận được nhiều việc của nhà Dương Thiết Trụ như vậy, Thôi thợ mộc kiếm được tiền tới mức là thấy răng thấy mắt rồi.

      phải là đổi cái chậu hình tròn thành cái hình vuông thôi sao, sau đó làm nó lọt nước là được chứ gì? !

      sao! Ông bao tất.

      Thôi thợ mộc vỗ ngực cái tiễn bước Dương Thiết Trụ sau đó bắt đầu cùng nhi tử làm việc.

      ********

      Vấn đề bảo đảm chất lượng đồ sấy tiên rốt cuộc cũng được giải quyết, Dương Thiết Trụ làm băng có suy xét rồi, đám sương Hạ Đại thành mua kia sương có thể dùng được hết mùa hè này.

      Đương nhiên nếu như đủ có thể tìm. Cùng lắm chỉ là tìm hơi khó mà thôi, tốn công nhưng vẫn làm được.

      Dương Thiết Trụ nhớ lời vợ , đến mùa đông đào hầm băng, vào đông tích trữ băng, đến mùa hè phải phát sầu về việc giữ tươi đồ sấy tiên nữa.

      Có băng giữ tươi đồ sấy tiên nên mọi việc lại nhàng hơn. Lâm Thanh Uyển lấy thùng Thôi thợ mộc làm được ra dùng, đặt đồ sấy tiên mặt băng, mặt cách tầng giấy dầu, sau đó dùng chăn giữ ấm đậy nắp thùng lại, đồ sấy tiên có thể được hai ba ngày mà sợ hỏng.

      Đương nhiên cần phải nhớ thay băng nữa.

      Mấy người Dương Thiết Trụ đưa hàng nhàng hơn, cần phải ngày ngày chạy tới chạy lui mà vẫn sợ hỏng đồ nữa. Mấy ngày nay mọi người đều thích ý, ít nhất thấy như bị lửa cháy tới mông nữa.

      Phân xưởng đồ sấy tiên cũng được chuyển từ hậu viện nhà Dương thị sang hậu viện nhà Dương Thiết Trụ.

      Dương Thiết Trụ khi chế băng và các thùng giữ nhiệt đều đặt trong phân xưởng, lấy sang nhà Dương thị quá phiền toái. Hơn nữa trong sân xưởng còn có cái lều để xe la, lúc đồ sấy tiên được chưng xong có thể chất luôn lên xe trở .

      Đúng vậy, đồ sấy tiên của mấy người Lâm Thanh Uyển chuyển từ tửu lâu tự chưng sang bọn họ chưng xong mới đưa hàng, vừa tiện cho tửu lâu, thứ hai dễ dàng giữ tươi, thứ ba chính hấp chín xong nặng hơn chưa hấp. Càng miễn bàn tới việc vừa làm xong lại phơi mấy ngày.

      Mỗi khi nghĩ tới điều này, Lâm Thanh Uyển bóp cổ tay thôi. Sao khi đó nàng nghĩ tới chứ, lạp xưởng làm xong sao chưng lên rồi hãy bán chứ, còn sấy khô làm mất nhiều thời gian như vậy?

      Nhưng mà Lâm Thanh Uyển cũng quá mức trách cứ mình, chung quy là nàng lâm vào tư duy theo quán tính mà thôi.

      Trước đây làm chỉ là nghĩ để nhà mình ăn đấy chỉ là món ăn vào tháng Chạp. Đến khi bán được tiền lại chuyển hóa từ đồ ăn thành hàng hóa, vì sao phải xem mùa chứ? Chỉ cần là có thể ăn, hương vị tốt là có thể mang ra bán được!

      Vì thế Lâm Thanh Uyển lại ‘Phát minh’ món khác con heo.

      Nàng dặn dò Dương Thiết Trụ bảo đồ tể khi đưa hàng thịt heo cho bọn họ, lần sau đưa hàng mang tới cả ruột già, đầu lưỡi, cái đuôi, thịt má, tai lợn, có bao nhiêu phụ phẩm lấy bấy nhiêu. Đương nhiên cũng có quá nhiều nhiều vì con heo mổ những thứ đó có nhiều.

      Dương Thiết Trụ biết vợ mình lấy những thứ này làm gì, nhưng vợ dặn cứ lấy về là được. Dù sao mấy thứ này mắc, bình thường người bán heo thường đưa hết cho đồ tể.

      Đồ tể đưa thịt heo thấy bọn họ muốn lấy mấy thứ đó hào phóng đưa cho bọn họ hết những thứ đó lại đây ngay cả tiền cũng lấy. Đây chính là khách hàng lớn của nhà bọn họ, bởi vì thường xuyên đưa thịt heo cho nhà này, hơn nửa năm này bọn họ buôn bán lời ít bạc, còn để ý chút ít lợi ích ấy làm gì? !

      Lâm Thanh Uyển cầm lấy những thứ Dương Thiết Trụ xách về, lại nghe thấy đồ tể hào phóng như vậy khỏi cười nheo mắt lại.

      Chỉ huy Dương Thiết Trụ rửa sạch nhổ lông mấy thứ đó, Lâm Thanh Uyển đặt hết vào trong nồi kho đặc chế.

      Nồi kho này là nàng từ làm từu trước rồi, là ý tưởng có từ khi luộc đậu phộng. Sau đó những lúc có việc gì làm ở nhà thử xem, chậm rãi cũng thử được ra. Đương nhiên thể hoàn mỹ như cái nồi kho ở đại được, nhưng có thể ứng phó được với thời đại này phải sao?

      Bây giờ đối với việc kiếm tiền Lâm Thanh Uyển ôm thái độ rất nhiệt tình tích cực. Dù sao cũng chỉ là thứ đồ tể đại thúc cần? tính là lãng phí.

      Kho buổi chiều, buổi tối trước khi ăn cơm Lâm Thanh Uyển dùng đũa gắp ra khối, dùng dao cắt ra miếng nếm thử.

      Nếm xong mặt nhăn lên.

      Ai, loại đồ ăn nàng làm này thể so với đầu bếp chuyên nghiệp nấu rồi.

      Nhưng khó ăn, chỉ là hương vị chưa đủ.

      được lại nghĩ cách, đây là thái độ Lâm Thanh Uyển khi chưa làm được việc.

      Nàng nghĩ, bảo Dương Thiết Trụ lấy ít rau thơm lại, lại dùng chiếc đũa gắp ít tai heo ra.

      Đặt thớt cho nó nguội bớt , nàng dùng dao thái mỏng từng miếng.

      Bây giờ bụng nàng được hơn tám tháng, sắp sang tháng thứ chín, cúi người thái rau mệt người. Chỉ thái cái tai heo mà nàng mệt đổ mồ hôi. Nhưng vì kiếm tiền hoặc là vì mình ăn, rất cả đều xứng đáng.

      Lâm Thanh Uyển vì để ăn đâu, nàng có thể nàng muốn ăn lỗ tai heo này rất lâu rồi ? Nhưng nơi này có bán món này đâu? ! Lật bàn!

      Thái lát mỏng tai heo xong, Dương Thiết Trụ cũng lấy tới nguyên liệu. Lâm Thanh Uyển thái rau thơm thành vụn, lấy ra chiếc chậu , bỏ tai heo thái mỏng vào, thêm rau thơm thái vào, sau đó cho muối, dấm, tương du, còn có nước tỏi hay dùng làm mì lạnh, quan trọng nhất chính là bảo bối sa tế của nàng.

      Cái này đúng là bảo bối của nàng, Lâm Thanh Uyển cho ai động vào nó, Dương Thiết Trụ thấy vợ mình thích nó như vậy, năm nay phơi rất nhiều ớt khô, sau đó nghiền nát giúp nàng để làm sa tế.

      Còn có hoa tiêu và hồ tiêu, trước đây Lâm Thanh Uyển rất thích khi nấu ăn cho ít, cho nên dùng lượng nhiều, bình thường là mình tự phơi được ít. Từ khi có được cối xay, nàng có thể nghiền nát hồ tiêu ra dùng. Khi nấu ăn lại cho ít, mọi người đều tay nghề Lâm Thanh Uyển làm đồ ăn ngon hơn người khác làm. Bọn họ đâu biết là, kỳ Lâm Thanh Uyển cho rất nhiều loại gia vị mà nơi này có.

      Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Trụ lấy gia vị ra giúp nàng, Dương Thiết Trụ biết đó là cái gì. Đó chính là bảo bối của vợ, mấy lọ bột để cạnh sa tế, ngửi lên sặc cổ họng. tại Lâm Thanh Uyển dùng hồ tiêu, hoa tiêu là Dương Thiết Trụ phơi khô, hoa tiêu cần nghiền nát, hồ tiêu cần nghiền nát. Khi đó Dương Thiết Trụ biết thứ này lợi hại thế nào nên phòng bị, mấy lần bị sặc.

      Mọi thứ được lấy ra xong, dùng đũa quấy lên cho gia vị ngấm đều.

      Trộn xong, Lâm Thanh Uyển thuận tay gắp lên miếng nếm.

      Ừ! Nàng say mê đầy mặt, chính là cái vị này! Tuy tay nghề kho đồ ăn được nhưng trộn gia vị tệ nha.

      Nàng lại gắp miếng đút vào miệng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ nếm cảm thấy hương vị rất đặc biệt.

      như thế nào đây, chua chua cay cay, rất kích thích. Cũng rất thơm, tỏi và rau thơm làm tai heo có mùi vị mới.

      “Được rồi, chàng đổ trong chậu này ra đĩa , chờ chút lúc ăn cơm tối lấy ra ăn.”

      Làm xong Lâm Thanh Uyển phủi tay mặc kệ, ai bảo bây giờ nàng là dựng phụ đây? Dựng phụ là lớn nhất.

      xong lại chỉ huy Dương Thiết Trụ vớt từ trong nồi khối má heo, lưỡi heo và bộ ruột heo. Chỉ huy thái mỏng đầu lười heo. Ruột già thái sợi, nhưng cần thái quá . Trước đây Dương Thiết Trụ thường xuyên ở núi dùng đao xử lý con mồi, kỹ thuật cắt thái chưa phải là tốt nhưng cũng tệ chút nào.

      Thái xong mấy thứ, Lâm Thanh Uyển lại chỉ huy băm tỏi và rau thơm, vừa bảo làm vừa lẩm bẩm nếu có dầu hoa tiêu tốt quá, đáng tiếc thời gian rất vội vàng đành để ngày mai làm. Dầu hoa tiêu là thứ để trộn rau rất ngon, lúc ăn có vị chua chua cay cay.

      Lâm Thanh Uyển dùng miệng chỉ huy Dương Thiết Trụ trộn đám đồ ăn đó, còn taythì cầm chiếc đũa gắp nếm thử, cảm thấy mỹ vị rồi mới yên lòng.

      Lâm Thanh Uyển vỗ tay nhấc bụng ra khỏi phòng bếp. Lại giao phó Dương Thiết Trụ lúc ăn cơm tối gọi mấy người nhà Hạ Đại Thành lại ăn cùng. Dương Thiết Trụ tưởng vợ muốn chia sẻ đồ ăn mới chứ có ý nghĩ gì khác.
      thuytChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 90

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Diêu thị làm cơm chiều ở phòng bếp phía trước, bởi vì Lâm Thanh Uyển chiếm mất phòng bếp ở hậu viện rồi.


      Diêu thị và Lâm Thanh Uyển dọn cơm xong, lúc này Dương Thiết Trụ cũng mời Hạ Đại Thành lại đây. vốn định mời cả nhà đại đến, nhưng Dương thị phiền toái, hơn nữa ở bên đó cũng nấu cơm rồi nên tới.

      Buổi tối chiêu đãi Hạ Đại Thành là món rau trộn kho thịt nguội, bàn bày mấy đĩa phụ kiện heo, và mấy đĩa rau dưa Diêu thị xào.

      Thậm chí Lâm Thanh Uyển còn cầm vò rượu ra cho Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Hạ đại thành vừa ăn vừa uống.

      Hạ Đại Thành đương nhiên nhìn thấy được bàn mấy đĩa đồ ăn gây chú ý, Dương Thiết Trụ nâng cốc cùng , hạ đũa gắp miếng tai heo lên ăn.

      Ăn miếng, vị rất tốt, chua cay, giòn tan ngon miệng.

      Lâm Thanh Uyển lại mời Hạ Đại Thành ăn món khác.

      Mỗi món ăn thử miếng, Hạ Đại Thành buông chiếc đũa trong tay, mở miệng cười : “Vợ Thiết Trụ mời ta đến đây là mời ta ăn thử món ăn mới này sao?”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu rồi hỏi: “Đại Thành ca, hương vị thế nào?”

      “Hương vị rất tốt, mỗi món có vị riêng. Cái này nha, thơm dòn ngon miệng, cái này ăn béo mà ngấy, cái mùi này cũng rất đặc biệt, cái này cũng ăn rất ngon, rất hợp nhấm nháp.”

      Lâm Thanh Uyển nhìn theo Hạ Đại Thành chỉ, thơm dòn ngon miệng là tai heo, béo mà ngấy là má lợn, hương vị đặc biệt là đầu lưỡi heo, rất hợp nhấm nháp là ruột già heo.

      “Ăn ngon là được, biết Đại Thành ca cảm thấy mấy thứ này mà mang tiêu thụ trong tửu lâu như đồ sấy tiên thế nào?”

      Hạ Đại Thành mắt sáng lên định gì đó.

      Lâm Thanh Uyển thở dài thêm: “Chỉ tiếc mấy thứ này giống thịt heo, thể mua được nhiều. Đây là tai heo, đó là ruột già, đầu lưỡi, còn đây là má lợn.” Nàng vừa vừa chỉ cho Hạ Đại Thành xem.

      Hạ Đại Thành nghe xong sắc mặt ảm đạm xuống.

      đương nhiên hiểu được những thứ này chỉ là phụ kiện nên chỉ có được số lượng ít. nó quý hiếm lạ hẳn, rất nhiều người thích ăn thịt heo, còn những thứ bìa cạnh này thích ăn. hiếm lạ, nó thể làm được nhiều như đồ sấy tiên.

      “Nhưng mà ta nghĩ có vẫn hơn , chính là phải chạy thêm mấy nhà đồ tể để lấy. Đương nhiên, số lượng nhất định là được như đồ sấy tiên rồi, nhưng chúng ta có thể bán giá cao. Về phần định giá thế nào Đại Thành ca với tướng công thương lượng.”

      Hạ Đại Thành nghe Lâm Thanh Uyển xong thấy cũng phải, vật hiếm quý mà. Có thể thành công tốt, thành công cũng chẳng có áp lực gì, dù sao chỉ là mang theo bán thêm thôi.

      “Mấy món này là gia vị gì trộn vậy?” Hạ Đại Thành nhìn ra được đây món rau trộn, nhưng huyện lâu như vậy rồi mà còn chưa từng thấy món rau trộn nào thế này.

      Lâm Thanh Uyển trầm mặt gật đầu. Nàng vốn nghĩ kho xong là có thể bán cũng tương đối bớt việc. Ai ngờ tay nghề của nàng được, lại phải làm thêm bước.

      Hạ Đại Thành nghĩ : “Cái này cũng phiền toái, được, chúng ta cứ đưa cùng đồ sấy tiên thôi, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, về phần trộn gia vị làm phiền đệ muội rồi.”

      sao, những cái này ta giao cho Thiết Trụ làm, lúc cần đến để trộn.” tại nàng lớn bụng thể ra trận được.

      Dương Thiết Căn chuyện: “Việc mua mấy thứ này giao cho ta , ta liên hệ thêm mấy nhà đồ tể. Nếu được giao cho mấy nhà giao thịt kia, bảo bọn họ thu thập giúp rồi chúng ta trả tiền, làm giống như thu mua ruột non vậy.”

      tại mấy người Lâm Thanh Uyển dùng ruột non heo cần Dương Thiết Căn phải chạy chợ mua nữa, mà là giao cho mấy nhà đồ tể đưa thịt heo. Dù sao đồ tể biết các lái buôn nhiều, chỗ bọn họ trả ba văn tiền bộ ruột non còn đồ tể mua giá thế nào bọn họ biết. Từ lúc giao cho đồ tể việc này, bọn họ phải lo lắng ruột non đủ dùng nữa. Chung quy bộ ruột non dài đến bốn năm trượng có thể nhồi được rất nhiều đồ sấy tiên. Mà chỗ đồ tể, mỗi lần lấy được rất nhiều ruột non đến nên lo đủ dùng.

      Dương Thiết Trụ cũng cảm thấy giao cho đồ tể tương đối tốt, chung quy chính bọn họ có thể tiết kiệm ít chuyện. Chỉ cần thỉnh thoảng để ý tới giá cả thị trường là được rồi.

      Mọi người thương nghị xong ăn cơm, bởi vì hôm nay món rau rộn ngon miệng nên mọi người ăn được khá nhiều.

      Vì thế mỗi ngày Dương Thiết Trụ lại có thêm việc để làm, chính là chiếu khán món kho trong nhà và sắp xếp đưa hàng món kho này.

      tại có băng bảo đảm chất lượng, Dương Thiết Trụ cần phải ra ngoài đưa hàng, việc đó giao cho Hạ Đại Thành và Dương Thiết Căn, ở nhà chú ý các công việc ở nhà, bận làm món kho và làm băng, sau đó chiếu cố Lâm Thanh Uyển là được rồi.

      Bởi vì trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Uyển rèn luyện nên Dương Thiết Trụ tay nghề nấu cơm khá ít. Vốn là Diêu thị nấu cơm, nhưng Diêu thị có đôi khi cũng bận rộn, Dương Thiết Trụ cũng ngại để tam đệ muội ngày nào cũng phải nấu cơm cho nhà họ, sau đó tự mình học làm.

      Làm thời gian sau tay nghề khá dần lên. Ít nhất cơm sợ quen, hoặc là rán trứng lại đập cả vỏ vào, hoặc là cho sai gia vị. Hơn nữa mỗi lần nấu cơm vợ bên cạnh chỉ điểm. Lúc Dương Thiết Trụ nấu cơm tinh thần vô cừng bổng, hơn nữa có tay nghề tốt Lâm Thanh Uyển chỉ đạo, thủ nghệ của tiến bộ nhanh chóng.

      Mà Lâm Thanh Uyển càng tiếp cận ngày sinh bình tĩnh được nữa, tinh thần tự chủ bắt đầu căng lên.

      Nàng khẩn trương được, chung quy điều kiện y học cổ đại ở nơi này, giải phẫu sinh mổ (c-section) gì đó cần suy nghĩ, hoàn toàn là tự sinh.

      Sinh ra được sinh, sinh được là khó sinh. Đặc biệt khoảng thời gian trước trong thôn có nàng dâu khó sinh mà chết, chết lúc hai mạng, Lâm Thanh Uyển nghe kể chuyện này tuy biểu ra mặt nhưng trong lòng cực kì sợ hãi.

      Nếu như nàng cũng bị khó sinh phải làm sao?

      Lão công tốt như vậy, phòng ở của nàng, tiền nàng kiếm được, nhưng tiện nghi cho người khác …

      Nàng muốn nghĩ tới như vậy nhưng khống chế được, sau đó ngày ngày nghĩ như vậy, Lâm Thanh Uyển u buồn.

      Dùng ngôn ngữ đại mà đó gọi là chứng u buồn tiền sản.

      Mỗi khi Lâm Thanh Uyển lên cơn u buồn dùng đôi mắt ưu buồn nhìn chằm chằm Dương Thiết Trụ, trong mắt tràn đầy các loại cảm xúc tiếc nuối, lo lắng, phẫn hận.

      Dương Thiết Trụ lúc đầu cho rằng mình nhìn lầm rồi, nhưng sau đó mỗi ngày bị người nhìn như vậy, cho dù là người mù cũng nhìn ra trong đó đúng. Nhưng vợ ngoại trừ ánh mắt có chút đúng, ăn uống tốt ra còn dị thường khác.

      Mãi cho đến có đêm, Dương Thiết Trụ nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, định ngủ tiếp thấy bên cạnh thích hợp.

      Vợ nằm nghiêng ra ngoài, thân mình co rút. Hai người gần nhau nên nhận được ra.

      hoảng hốt kéo vợ lại nhìn thấy vợ khóc. Bởi vì khóc ra thanh , lại khóc quá thương tâm cho nên thân mình mới co rút lại.

      “Vợ à, nàng làm sao vậy? Tại sao khóc? Có phải gặp ác mộng ?” Trước đây Lâm Thanh Uyển có lần gặp ác mộng, khuya khoắt ở giường khóc lên, cho nên lần này Dương Thiết Trụ cũng cho rằng nàng gặp ác mộng dọa sợ rồi.

      khó khăn kéo Lâm Thanh Uyển ôm vào trong lòng, bởi vì vợ bụng lớn nên dám ôm chặt sợ đè nàng.

      “Đừng khóc đừng khóc, ác mộng thôi có cái gì phải sợ !” Còn ngừng vỗ về lưng an ủi nàng.

      Kỳ Lâm Thanh Uyển khóc hồi lâu rồi, lúc nửa đem nàng bị tỉnh giấc, tỉnh dậy lại nghĩ tới cảnh khó sinh, sau đó lại nghĩ đến cảnh nam nhân cưới vợ mới. Nghĩ đến cảnh vừa mới đối xử ngọt ngào với nàng xong lại tốt với người khác chịu đựng nổi.

      Lúc này được nam nhân dỗ, nàng vừa thương tâm vừa tức, ôm tay của cắn ngụm.

      Cho ngươi cưới này!

      Lâm Thanh Uyển cắn nhát đấy đối với người toàn thịt Dương Thiết Trụ mà chỉ là mưa bụi mà thôi, cho nên hề nhăn cái tiếp tục dụ dỗ nàng, còn nhàng lay. Đây là Dương Thiết Trụ trời sinh khí lực lớn, đổi thành người khác ôm phụ nhân bụng to, lại còn phải chú ý tới cái bụng đó làm sao mà lay được.

      Nhưng Dương Thiết Trụ biết vợ thích được ôm vỗ dỗ nàng nên chê phiền, cứ như vậy vỗ về giọng an ủi.

      Càng dỗ Lâm Thanh Uyển càng thêm yếu ớt. Lần này khóc huh u thành tiếng , vừa khóc vừa lẩm bẩm : “…Nếu lần này ta sinh con mà bị khó sinh chàng được lại cưới đấy!”

      Dương Thiết Trụ sửng sốt, làm sao lại kéo đến khó sinh lại còn lại cưới là sao?

      Tư duy còn chưa thông nhưng vẫn giọng dỗ nàng: “ cưới, hề cưới, ta chỉ cần Uyển Uyển, phụ nhân khác đều cần.”

      “Nếu may ta khó sinh mà chết, chàng nhất định phải ngày ngày nhớ ta…”

      ” Được, nhớ ngươi, nhớ ngươi, ngày ngày nhớ.”

      “Còn có, nhất định được để cho nữ nhân khác ngủ giường của ta, đánh con ta, tiêu tiền của nhà chúng ta…”

      Dương Thiết Trụ định đáp ứng nhưng mà——

      Cái này là sao vậy, Uyển Uyển bị làm sao? Nghĩ tới cái gì mà lung tung vậy…

      Nhưng qua những lời này, Dương Thiết Trụ vẫn hiểu được việc mà vợ để ý——

      là khó sinh. Hai là lại cưới người khác.

      Làm sao có thể cưới người khác chứ, nàng dâu kiều kiều như vậy còn tậm tâm mà hầu hạ, đâu có tâm tư nào tìm nữ nhân khác…

      Sao Uyển Uyển lại nghĩ như vậy? Nghĩ tới những thứ này nguồn gốc là chuyện khó sinh…

      Kỳ vợ để ý nhất là chuyện khó sinh phải ?

      Nếu tại sao lại có những khác thường như vậy chứ? Dương Thiết Trụ cũng nghĩ tới nàng dâu trong thôn trước đó vài ngày bị khó sinh…

      nghĩ sao mấy ngày này Uyển Uyển lại thích hợp, ra là sợ khó sinh như tiểu nàng dâu kia?!

      Ngươi khó sinh khó sinh , chết chết , ngươi ra dọa người làm cái gì?

      Ý tưởng này của Dương Thiết Trụ ích kỷ, tiểu nàng dâu khó sinh kia cũng thực oan uổng có được , vất vả mới có con ai biết đâu đến lúc sinh lại bị khó sinh, cuối cùng còn bị chết lúc hai mạng, sau đó còn bị ngươi thầm oán. Nếu người ta ở dưới suối vàng có linh thiêng nhất định nửa đêm tìm ngươi đấy!

      Tuy trong lòng Dương Thiết Trụ thầm oán nhưng cũng sợ sệt. Đừng vợ sợ, trong lòng cũng sợ.

      vừa dỗ ngủ Lâm Thanh Uyển nhưng trong lòng cũng rối bời…

      Nếu có vạn nhất phải làm sao?

      Làm thế nào? Làm thế nào? Nếu như còn vợ, cũng muốn sống …

      Cho nên sau khi Lâm Thanh Uyển bị chứng u buồn tiền sản, Dương Thiết Trụ – người cha tương lai này cũng mắc phải chứng u buồn tiền sản của người cha.

      Lâm Thanh Uyển được Dương Thiết Trụ dỗ ngủ say, nhưng Dương Thiết Trụ là đêm chợp mắt.
      thuytChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Hai người Dương Thiết Trụ khác thường truyền đến tai Dương thị thông qua Diêu thị.


      Dương thị yên lòng, mấy ngày nay có việc làm chạy sang.

      Ở lâu, nhìn lâu, bà đại khái nhìn ra vài vấn đề. Bởi vì chắc chắn nên bà còn kéo cháu tới bên hỏi chút.

      Dương Thiết Trụ có gì phải giấu giếm đại mình, ấp úng chuyện Lâm Thanh Uyển khác thường và những lo lắng của mình ra.

      Dương thị nghe xong cảm thấy cực buồn cười.

      ra là hai người này mấy ngày nay lo lắng chuyện sinh con thuận lợi? Đây đúng là ăn no rỗi việc mà!

      Đúng, sai đâu, Dương thị nghĩ như vậy đấy.

      là ăn no rỗi việc! Vì sao Dương thị lại nghĩ như vậy? Sở dĩ bà nghĩ như vậy là, nhà người ta làm việc cơm còn ăn đủ no lấy đâu thời gian nghĩ tới cái này, nhà quá nghèo đâu có nghĩ tới chuyện sinh con khó hay dễ chứ? !

      Tại sao? Ngươi hỏi chuyện này có cần lo lắng hả?

      Nhất định là cần lo lắng rồi! Thôn Lạc Hạp bọn họ có nhiều phụ nhân như vậy, nhà ai mà phải sinh lấy mấy đứa con, Dương thị chưa từng thấy nhà ai khó sinh gì.

      Về phần ngươi tiểu nàng dâu khó sinh vài ngày trước đó ư?

      Ngươi nhắc tới nàng ta làm cái gì, Dương thị biết vị tiểu nàng dâu kia, nàng ta có bà mẹ chồng hà khắc, ngày thường thấy cho người ăn no, người được ăn no lấy đâu sức mà sinh con hả? !

      Lâm Thanh Uyển chỉ nghe được chuyện phía trước mà nghe được nguyên nhân phía sau. Có lẽ chuyện mặt sau đó cũng có người nhưng nàng lại mải đau đầu chuyện trước đó nên chú ý tới.

      Người ta truyền khắp nơi lại còn truyền rất thảm, chết lúc hai mạng đấy. Thứ hai chính là mắng bà mẹ chồng nhà đó, người ta tiết kiệm lương thực cứ tiết kiệm nhưng ngay cả phụ nữ có thai cũng cho ăn no, cho ăn no nàng lấy đâu sức mà sinh, lại là cái thai đầu tiên, vậy khó sinh mới lạ đấy?

      Đến khi biết phụ nhân kia cần phải bổ sung sức quá chậm rồi, người ngay cả sức nuốt cơm cũng có, nông dân lại nghèo tiếc tiền đưa tới y quán trấn đành phải nghe theo mệnh trời.

      Về phần Lâm Thanh Uyển, Dương thị hề lo lắng. Nhà này ăn uống luôn tốt, hai người này về mặt ăn uống là rất thoáng, đặc biệt đứa cháu bà biết vợ muốn ăn gì là lập tức chạy tìm ngay. Thứ hai, Lâm Thanh Uyển từ lúc mang thai người có hơi béo chút nhưng béo cân xứng, bụng phải rất lớn, giống phụ nhân khác có thai là người béo lên còn hình còn dạng.

      Dương thị nhắc nhở từ đầu rồi, bảo nàng mấy tháng sau ăn bớt chút, vận động nhiều hơn chút. Vì sợ Lâm Thanh Uyển ngày thường làm việc nặng, thể lực tốt, nên bảo nàng rèn luyện thân thể gia tăng thể lực. Sau đó khí sắc Lâm Thanh Uyển đều tốt, trắng hồng, tìm khắp thôn Lạc Hạp cũng thấy phụ nhân nào mang thai khí sắc lại tốt vậy.

      Từ khí sắc của dựng phụ có thể nhìn ra được tình huống trong nhà. Tỷ như thức ăn có được , hoặc là có bị khinh bạc hay , vân vân.

      Dương thị người già thành tinh, ánh mắt rất chuẩn đấy.

      Dương thị và Dương Thiết Trụ nêu các loại nêu ví dụ giải thích xong, vỗ ngực cam đoan tuyệt đối sao để chúng yên tâm. Đến lúc đó bà ở bên cạnh quan sát, lại tìm bà đỡ giỏi, Thanh Uyển chỉ cần quan tâm sinh đứa mập mạp ra là được, đảm bảo người sao hết.

      Dương Thiết Trụ rất tin tưởng đại mình, cho nên được khuyên giải rồi nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn còn u buồn.

      Hết cách rồi Dương Thiết Trụ đành phải lôi kéo đại làm ‘Trong lòng phụ đạo’ cho Lâm Thanh Uyển.

      Dương thị tiếp tục nêu ví dụ thuyết minh cho Lâm Thanh Uyển, trấn an đủ kiểu.

      Dương thị khuyên người khéo, lấy người việc ra so sánh, người ta thể phản bác, dùng các kiểu ví dụ thuyết phục người. Chẳng hạn như cái nhà này sinh mấy đứa con mà ai khó sinh cả, nhà kia sinh mấy đứa con mà xảy ra chuyện gì cả. Toàn thôn Lạc Hạp trong khoảng vài năm trở lại đây có rất nhiều trẻ con được sinh ra, nhưng chỉ có nhà đó bị khó sinh, mà nguyên nhân là mẹ chồng cho ăn no…

      Lâm Thanh Uyển được bà khuyên giải nên tâm tình tốt hơn nhiều, u buồn nữa, lập tức cảm thấy nhân sinh tràn đầy tin tưởng và ánh nắng.

      Thậm chí bắt đầu cảm thấy đời trước lúc rảnh rỗi hậu xem các loại tiểu thuyết trạch đấu kia là hại người, toàn làm cho người ta nghĩ lung tung thôi. Đại sai, phụ nhân ở nông thôn mỗi ngày làm việc nên thể lực tốt, thân thể khỏe mạnh, đa số mang thai vẫn phải làm việc, ngày ngày vận động nhiều như vậy đến lúc sinh làm sao mà bị khó sinh được.

      Mà những phụ nhân trong các tòa đại trạch kia, bên người có đoàn nha hoàn bà mụ hầu hạ, hận thể mặc cái áo cũng phải để người mặc cho, thân mình xương cốt tốt thế nào được chứ? Hơn nữa ở hậu viện chuyện ngấm ngầm xấu xa nhiều, thường ngày đều bận rộn hại người hoặc là sợ bị người hại, tâm thần yên, có thể bị khó sinh sao?

      Mà ở thôn Lạc Hạp này, mỗi nhà đều có đàn con mà đâu thấy có ai khó sinh mà chết, Lâm Thanh Uyển mới nghe được có người thôi.

      lù lù ra đấy Lâm Thanh Uyển tin được. Nàng nhất thời hỗn loạn mà tự húc vào sừng trâu rồi. Lúc này được Dương thị khuyên giải lập tức tin tưởng phấn chấn nhiều.

      Nghe Dương thị vận động nhiều tốt liên tục lôi kéo Dương Thiết Trụ đỡ nàng vận động trong sân.

      Vốn bình thường Lâm Thanh Uyển có thói quen vận động, bây giờ hung hăng làm thêm nhiều lần.

      Dương thị cả ngày có lãng phí nước bọt, im lặng nhìn đôi tình nhân quên mất cả bà. Đành phải tự mình đứng lên lấy nước uống, ngươi đây là chuyện gì vậy, bà mất nửa ngày uốn lưỡi vậy mà trong nháy mắt người ta ném bà ra sau đầu rồi.

      Đương nhiên đây chỉ là đùa thôi, có thể khuyên được hai người này Dương thị rất cao hứng. Chung quy bà còn mong ôm cháu trai mập mạp đây.

      ********

      Thời gian tiến vào tháng 7, Lâm Thanh Uyển scòn khoảng mười ngày nữa sinh. Chung quy đại phu bắt mạch cũng chỉ được đại khái, cổ đại nơi này có dự tính ngày sinh gì đó, Lâm Thanh Uyển đoán chừng ở trong lòng thôi.

      Sau khi được Dương thị khuyên giải, mấy ngày nay rảnh rỗi nàng nhớ lại các loại kiến thức về sinh sản ở đại.

      Cảm tạ CCTV, sai, là cảm tạ các loại TV sách báo đời trước, nàng hiểu được đại khái về tình hình sinh sản.

      Nghe sinh con rất đau, nghe nếu chia đau thành mười cấp lúc sinh con là cấp độ đau nhất. Nhưng mà Lâm Thanh Uyển tưởng tượng ra được đau như thế nào, cho nên cảm nhận được. Nàng chỉ có thể dựa theo ít kiến thức mình có được mà bắt đầu chuẩn bị những thứ cần cho lúc sinh.

      Nhiều nhất là các loại vải trắng, Lâm Thanh Uyển dám tiêu tiền. Nàng suy nghĩ, lúc này mà tốt với mình, vậy để lúc khác người ta ngủ với nam nhân nàng, đánh con nàng, tiêu xài tiền của nàng à.

      Vải trắng đều dùng vải bông, giặt sạch sau lại mang luộc, luộc xong mang ra nắng phơi. Bây giờ là mùa hè nên việc phơi nắng dễ dàng.

      Sau khi vải khô gấp lại để trong cái thùng cũng được phơi nắng trước đó. Lâm Thanh Uyển ngoại trừ cho vào luộc và phơi nắng to ra biết biện pháp khử trùng nào cả. Còn có chiếc kéo, nàng bảo Dương Thiết Trụ mua chiếc kéo sắt về, mài tinh tế sắc bén, sau đó đặt vào trong nồi nấu rất lâu. Chuẩn bị vò rượu mạnh để đến lúc dùng khử trùng.

      Còn lại những cái khác nàng biết còn phải chuẩn bị gì nữa. Đành phải lẳng lặng an tâm chờ đợi sinh sản, sau đó tận lực điều chỉnh tâm tình cho tốt nhất.

      Nghe tâm tình cũng ảnh hưởng tới sinh sản.

      Sau đó chính là chờ đợi …

      Nhưng mà đợi có động tĩnh, hai đợi cũng có động tĩnh, trong nháy mắt tháng 7 sắp hết rồi, tiến vào đầu tháng tám. Mọi người trợn tròn mắt, chẳng lẽ lão đại phu lúc trước chẩn đoán lầm ? Tính thiếu ngày sinh?

      Dương thị ngồi chờ yên bèn tìm bà đỡ giỏi nhất trong thôn tới xem thử.

      Bà đỡ kia tới xem, sờ bụng Lâm Thanh Uyển, lắc đầu còn phải chờ chút, thời gian chưa tới bảo bọn họ nên gấp gáp.

      Dương thị đành phải tiễn bà mụ về, lúc còn xách rổ trứng gà đưa cho bà ta. Dặn dò bà ta trong mấy ngày này đừng khỏi thôn, bên này có động tĩnh gì lập tức sang gọi bà ta.

      Bà đỡ này là người giỏi nhất mấy thôn quanh đây nên Dương thị thể lấy lòng.

      Bà đỡ kia cầm rổ trứng gà cười híp mắt liên tục gật đầu yên tâm, gần đây ai gọi bà ra thôn khác đỡ đẻ bà đều , chỉ chờ đỡ đẻ cho bên này.

      Cũng khó trách lão bà mụ này đáp ứng sảng khoái, thôn chung quanh đây đều nghèo, mỗi lần giúp người ta đỡ đẻ cũng chỉ nhận được mấy chục văn vất vả phí. Bà đây còn chưa đỡ đẻ cho người ta đâu, người ta đưa rổ trứng gà rồi, vậy đến lúc đỡ đẻ chắc là nhận được nhiều hơn rồi đúng ? !

      Dương Thiết Trụ ở trong phòng nhìn chằm chằm cái bụng to của vợ, thế nào mà còn chưa chịu ra vậy.

      Mọi người đều vội nhưng Lâm Thanh Uyển vội.

      Nên ăn nàng ăn, nên ngủ ngủ, đứa ra sao ai biết nhất bằng người mẹ này. Đứa con này phát triển tốt đấy, thỉnh thoảng lại đạp bụng nàng chơi đùa có chuyện gì được chứ.

      Dương thị ràng lắm, nhưng mà bà biết sinh con sớm muộn vài ngày sao cả.

      Hơn nữa ai biết được lão đại phu kia bắt mạch có đúng hay ? Lúc chẩn đoán là hơn tháng, nhưng mà có tháng hai mươi ngày hoặc tháng mười ngày, cho nên nàng lo lắng gì cả.

      … …. …..

      Khi mọi người nôn nóng rốt cuộc Lâm Thanh Uyển cũng có động tĩnh .

      Sáng sớm mới ngủ dậy chuẩn bị ăn gì đó Lâm Thanh Uyển thấy hơi đau bụng.

      Nhưng bệnh trạng ràng, nàng cảm thấy đặc biệt gì. Từ lúc mang thai đứa này, Lâm Thanh Uyển quen rồi, đứa này nghịch ngợm quá mức, mỗi lần đạp nàng dùng sức rất mạnh. Mới đầu còn khẩn trương, về sau quen dần.

      Lâm Thanh Uyển ăn cơm xong cảm thấy thích hợp, nàng thấy bụng tê rần giống với máy thai. Nàng vào phòng thay đổi quần áo ra nhìn thấy quần lót có vết máu.

      Đây là máu kinh?

      Thế này Lâm Thanh Uyển mới ý thức được nàng sắp sinh.

      Đừng nhìn nàng thời gian trước sợ khó sinh mà chết, sợ người ta ngủ nam nhân của nàng, đánh con nàng, kỳ đến lúc này nàng sợ nữa. Đây là trước đó nàng chuẩn bị tâm lý tốt, những tình huống xấu cũng lo lắng, cho nên khi chuyện này đến còn có thể bình tĩnh sao ?

      Nàng mặc quần áo vào rồi ra ngoài vỗ Dương Thiết Trụ, sai tìm Dương thị đến.

      Dương Thiết Trụ sửng sốt tưởng vợ mình có việc tìm đại nên nhanh chóng ra cửa Dương thị.

      Nhà Dương thị cách nhà bọn họ gần lát là tới.

      Bà vào nhà hỏi Lâm Thanh Uyển chuyện gì, nàng với Dương thị gặp kinh.

      Dương Thiết Trụ vừa nghe vội vã định tìm bà đỡ, Dương thị thấy luống cuống tay chân bảo chờ lát . Lại hỏi Lâm Thanh Uyển ít tình huống, hỏi nàng có bị vỡ nước ối , chính là cảm giác khống chế được đái ra. Hỏi nàng đau mãnh liệt , đau được bao lâu rồi?

      Lâm Thanh Uyển nghĩ lát rồi lắc đầu, cho Dương thị bị vỡ nước ối, đau mãnh liệt, đau được khoảng thời gian ăn bữa cơm. Thời gian ăn bữa cơm chính là nửa tiếng đồng hồ.

      Lúc này Dương thị mới yên lòng mở miệng với Dương Thiết Trụ vẫn còn sớm chưa cần tìm bà đỡ vội.

      Dương Thiết Trụ nghe chảy máu rồi sao lại còn sớm được, Dương thị được cho biết nên bảo chờ chút, tai có tìm bà đỡ tới ngay cũng sinh ngay được.

      Thấy Lâm Thanh Uyển và Dương thị bình tĩnh nên Dương Thiết Trụ cảm giác tình khẩn cấp như vậy, tìm bà đỡ nữa mà lấy cái ghế băng ngồi xuống nhìn chằm chằm Lâm Thanh Uyển.

      Tuy rằng ngoài miệng Dương thị vội những cũng dọn giường cho Lâm Thanh Uyển. Biết nàng chuẩn bị rất nhiều vải trắng nên bảo Lâm Thanh Uyển đem vải trắng ra.

      Lâm Thanh Uyển biết Dương thị làm chuẩn bị, cũng đứng dậy hỗ trợ lấy vải trắng, rượu và kéo chuẩn bị trước đó mang ra. với Dương thị khi nào bà đỡ đến bảo bà ta khi dùng kéo phải ngâm qua rượu trước. Sau lại sợ bà đỡ quên, bảo Dương Thiết Trụ lấy cái chậu tới, đổ rượu mạnh vào, sau đó đặt kéo vào ngâm.

      Bận rộn lúc Lâm Thanh Uyển lại thấy bụng đau hơn, trong lòng tính toán thời gian, ràng lần đau này ngắn hơn lần trước.

      Dương thị chuẩn bị xong mọi thứ ngồi tại chỗ bồi nàng. Đến khi vào giờ ăn buổi trưa Lâm Thanh Uyển mới chân chính cảm giác đau mãnh liệt thế nào, hơn nữa thời gian cũng ngắn lại.

      Đau buổi sáng nàng dự tính ra được đại khái.

      Từ ban đầu nửa giờ tê rần, nàng tính theo thời gian của cổ đại mà dùng thời gian của đại tính. Sau đó hai mươi phút tê rần, mỗi lần đau dài, mới đầu đau thời gian dài sau đó chỉ đau lát là thôi.

      Dương thị thấy biểu tình Lâm Thanh Uyển vẫn rất bình tĩnh, có biểu chịu đựng nổi chuẩn bị cơm trưa.

      Làm cơm xong ba người ăn cùng nhau.

      Đến khi ăn cơm xong Lâm Thanh Uyển biến sắc. Dường như Dương thị cũng nhận ra nàng đau, hỏi nàng đau mãnh liệt , thời gian tê dần dài .

      Lâm Thanh Uyển nghĩ rồi trả lời la thời gian uống chén trà, thời gian chén trà này khoảng mười phút.

      Dương thị gật đầu sai Dương Thiết Trụ mời bà đỡ đến, bảo đường cần vội, còn phải chờ chút mới tới lúc sinh.

      Dương Thiết Trụ vội vội vàng vàng ra ngoài, Dương thị đỡ Lâm Thanh Uyển lòng vòng trong nhà.
      thuytChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 92

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lâm Thanh Uyển cũng biết chút ít kiến thức sinh sản cho dù nàng đời trước chưa sinh con bao giờ.


      Khi đến thời điểm sinh mà chọn đẻ thuận, lúc đau từng cơn lại chút có tác dụng cho đứa tiến vào sản đạo. Nàng nhớ nổi kênh TV nào .

      tới lui được lúc Lâm Thanh Uyển thấy đau chịu đựng nổi nữa, cảm nhận rệt trong bụng từng cơn đau quằn quại. Hơn nữa càng lúc càng đau nhiều, vừa rồi lúc ấy còn mười phút tê rần, lần đau lát, lúc này thời gian lại ngắn lại, đại khái 5, 6 phút đau, lại còn đau liên tục, có thể có lúc ngừng nhưng nàng cảm giác được.

      Lâm Thanh Uyển bắt đầu đổ mồ hôi trán, Dương thị đỡ nàng , bảo nàng nên ngừng cứ tiếp tục từ từ, cho dù đau cũng phải cố chịu đựng, lúc này nhịn lúc nữa bớt khổ chút.

      Lâm Thanh Uyển gật đầu tiếp tục vòng quanh trong phòng.

      Dương Thiết Trụ rất nhanh mời được bà đỡ đến, bà mụ kia tiến vào nhìn thấy Dương thị đỡ Lâm Thanh Uyển trong phòng cười nheo mắt gật đầu lại chút mới tốt.

      Nhìn sang phía giường lò chuẩn bị xong sai Dương Thiết Trụ phòng bếp nấu thêm nước nóng.

      Dương Thiết Trụ lại vội vàng nấu nước, vợ chồng Diêu thị ở bên kia biết Lâm Thanh Uyển sắp sinh mang theo mấy đứa trẻ lại.

      Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển được Dương thị đỡ được cái gì, Diêu thị đành phải xem nước nóng được chuẩn bị tốt chưa.

      Bên này, Lâm Thanh Uyển đau đến mức chân nhũn ra. Dương thị nhìn nàng bộ dạng khó chịu muốn đỡ nàng lên kháng. Bà mụ kia cho, phải lại trong chốc lát, bây giờ chịu khổ chút lát nữa mới bớt khổ.

      Kỳ Dương thị cũng biết đạo lý này chỉ là bà nhìn được cảnh Lâm Thanh Uyển mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi.

      Bà vừa đỡ Lâm Thanh Uyển vừa cầm tấm khăn lau mồ hôi cho nàng, động viên nàng cần khẩn trương cố kiên trì thêm chút, lúc này đau quá lát nữa đau…

      Lâm Thanh Uyển lại thêm lát, lúc này nàng còn bình tĩnh được nữa, cảm giác sống ngày bằng cả năm, mỗi bước chân nhấc lên như vòng mấy vòng mới hạ được xuống. Nhờ có Dương thị thân thể khỏe mạnh, bằng đỡ nổi nàng.

      Nàng bỗng nhiên cảm giác phía dưới có luồng nước ấm chảy ra. Nàng nghĩ thầm đây là vỡ nước ối, chân vẫn cố nhấc bước, miệng với Dương thị nàng bị vỡ ước ối rồi.

      Dương thị quay đầu với bà mụ.

      Bên ngoài vang lên tiếng nấu được nước, Dương Thiết Trụ đầu đầy mồ hôi chạy vào muốn nhìn Lâm Thanh Uyển, bà mụ kia đẩy ra ngoài nàng sắp sinh rồi.

      Bà mụ và Dương thị cùng nhau đỡ Lâm Thanh Uyển lên kháng, Lâm Thanh Uyển nằm xuống mới cảm giác thở phào nhõm hơi.

      Sau đó nàng có công phu chú ý bên cạnh, đau đớn như thủy triều ập tới, ngay cả nhịp thở cũng cho nàng. Dương thị cởi quần lót giúp nàng lúc nào nàng biết, chớ chi là bà đỡ nhìn phía dưới nàng xem tình huống.

      Dương thị ở bên cạnh nếu như đau quá cứ hét lên.

      Những lời này nàng nghe thấy được nhưng nàng cảm thấy chưa đau tới mức phải hét lên. Hay là đời trước tôi luyện làm sức chịu đựng của nàng tốt hơn người khác chút?

      Đến lúc này rồi mà Lâm Thanh Uyển vẫn còn nghĩ ngợi mấy thứ lung tung đó được.

      Cũng có thể là đau lâu thành quen rồi, lúc này nàng có cảm giác được đau như thế nào, phải là đau chết lặng, mà là tình trạng trước mắt này nàng vẫn chịu đựng được.

      Bà đỡ nhìn tình hình phía dưới thân Lâm Thanh Uyển, mở miệng : “Vợ Thiết Trụ à, nên hốt hoảng, tình hình rất tốt, chúng ta bây giờ bắt đầu sinh, ta bảo ngươi dùng sức ngươi cố gắng lên.”

      Lâm Thanh Uyển mặt trắng bệch gật đầu, Dương thị nhanh chóng cầm khúc gỗ mềm chuẩn bị từ trước đút vào miệng để nàng cắn.

      “Đến, dùng sức, từ từ đến vội…”

      Nàng cố gắng nhớ lại những gì Dương thị cho nàng biết, biện pháp dùng sức khi sinh con. Dương thị từng được sử dụng sức lung tung, phải dồn sức vào vùng bụng đẩy xuống…

      Nàng ngừng thở, hít sâu hơi, bắt đầu dùng sức đẩy xuống…

      cỗ đau tê tâm liệt phế ập đến, Lâm Thanh Uyển nhịn được nức nở tiếng.

      “Đến, lại đến, dùng sức…”

      Dương thị và bà đỡ vẫn luôn trấn định, bà đỡ vẫn nhìn tình huống dưới thân Lâm Thanh Uyển, Dương thị vẫn lau mồ hôi cho nàng, thào bên tai nàng, nếu như đau hít sâu…

      Lâm Thanh Uyển biết tại chỉ có thể dựa vào chính mình.

      sao, nàng nhất định qua…

      Bởi vì làm tốt công tác chuẩn bị, Lâm Thanh Uyển sinh con mất bao lâu thời gian, sắc trời chưa tới hoàng hôn sinh được đứa ra.

      Toàn bộ quá trình Lâm Thanh Uyển trong trạng thái thanh tỉnh.

      Nàng từng tưởng tượng sinh con rất khủng bố, nhưng thực tế đến khi đau chết lặng, đau đến mức thể đau hơn, cảm giác được đau nữa, chỉ có thể nghe người khác chỉ huy ngừng dùng sức. Sau đó đầu óc vẫn ngừng tự với mình, ngươi nhất định phải vượt qua, ngàn vạn lần thể để nữ nhân khác ngủ với nam nhân của ngươi đánh con ngươi, còn tiêu tiền của ngươi vất vả kiếm được…

      Đến khi Lâm Thanh Uyển nghe được hồi tiếng khóc ý thức của nàng mơ hồ rồi.

      Dương thị lại cho nàng biết nàng sinh được bé trai mập mạp, nàng liền nhắm mắt lại ngủ. Giằng có từ sáng tới bây giờ, nàng quả thực mệt vô cùng.

      Dương Thiết Trụ ở bên ngoài chờ lòng nóng như lửa đốt, nghe được động tĩnh bên trong. Gấp đến độ chạy vòng quanh, Dương Thiết Căn ở bên cạnh cùng , biết trấn an như thế nào, chỉ có thể nhìn nhị ca chạy lòng vòng tới hoa cả mắt.

      Diêu thị đun nước nóng bưng tới xong vẫn ở bên cạnh chờ. Nhìn thấy Dương Thiết Trụ gấp đến độ chạy loạn lên, nhịn được an ủi mấy câu, khuyên đừng nóng vội, phụ nhân sinh con nhanh như vậy.

      Bên trong truyền ra tiếng gọi đòi nước nóng, Diêu thị vội vàng chạy bưng nước ấm.

      Tới tới lui lui thay đổi vài lần nước ấm, Dương Thiết Trụ nhìn thấy chậu máu chân nhũn ra.

      Uyển Uyển của chảy rất nhiều máu… nghe thấy tiếng khóc la bên trong nên biết tình huống thế nào rồi…

      Diêu thị lại thay đổi nước ấm, sau đó thấy ra, còn lại hai nam nhân tiếp tục lo lắng chờ đợi.

      Cho đến khi nghe được tiếng khóc oa oa trong phòng truyền ra, Dương Thiết Trụ mới thả lỏng hơi vọt tới cửa.

      Cửa đóng bên trong nên đẩy ra được, đành phải dán ở cửa nghe động tĩnh bên trong.

      thoáng chốc sau Dương thị mở cửa ra, tay ôm bọc .

      “Tốt lắm tốt lắm, Thanh Uyển sinh bé mập mạp đây này, mẹ con bình an. Ta chưa từng thấy dựng phụ nào nhịn được đau như vậy đâu, từ đầu tới đuôi thét tiếng, mau lại nhìn xem con ngươi này…”

      Còn chưa xong thấy Dương Thiết Trụ như trận gió bay vào trong, nhìn cái con của mình.

      tới trước giường lò, lúc này Lâm Thanh Uyển ngủ. Sắc mặt bình tĩnh chỉ là cực kỳ tái nhợt thôi.

      Dương Thiết Trụ tới bên cạnh giường lò, nhìn sắc mặt biết nhất định nàng chịu khổ lớn rồi.

      Diêu thị thu dọn bên cạnh, Dương thị ôm đứa vào thấy Dương Thiết Trụ định gọi Lâm Thanh Uyển nhanh chóng ngăn cản .

      “Cháu đừng gọi nàng, nàng mệt mỏi cả ngày rồi vừa mới ngủ, ngươi đại nam nhân chạy vào phòng sinh làm cái gì. ra ngoài trước, chờ chúng ta thu dọn xong hãy vào.” Vừa vừa đẩy ra ngoài.

      Thu thập phòng sinh xong, Dương thị mới lại ra mở cửa.

      Dương Thiết Trụ định chạy vào nhìn vợ lại nhìn thấy bà mụ đứng ở bên, vội vàng lấy ra thỏi bạc từ trong lòng nhét vào trong tay bà ta. Miệng vài câu cảm tạ rồi biến thành làn gió bay vào trong phòng.

      Bà mụ nắm chặt bạc trong tay sờ soạng, quả thực dám tin mừng đến mức thấy răng thấy mắt.

      Nông dân vốn nghèo khó, đưa tiền công cho bà mụ những hai ba lượng, thảo nào bà mụ lại vui vẻ như vậy.

      Dương thị thấy cháu trai hoang mang rối loạn nhìn vợ con bất đắc dĩ cười tiễn bà mụ ra về.

      “Liêu thẩm, là cám ơn lão nhân gia ngài, làm phiền ngài cả buổi rồi.”

      bà mụ họ Liêu cười híp mắt: “ phiền toái phiền toái.”

      “Vậy ngài thong thả, hôm tắm ba ngày còn phải phiền toái ngài nữa.”

      Liêu bà mụ vỗ ngực cái hôm tắm ba ngày nhất định đến, sau đó vui sướng hài lòng bước chân .



      Lúc Lâm Thanh Uyển tỉnh lại là buổi tối. Nàng mới vừa mở mắt ra Dương Thiết Trụ biết.

      “Vợ à, nàng tỉnh rồi? Vợ ơi nàng còn đau ?” đống lớn câu hỏi liên tiếp đổ tới.

      Nàng mặc kệ nam nhân này dông dài cái gì đẩy .

      “Con đâu rồi? Ôm lại đây cho ta nhìn chút.”

      Dương Thiết Trụ lập tức quay người ôm bọc lại, Lâm Thanh Uyển thử cựa quậy thấy toàn thân thoải mái, chỉ là phía dưới còn đau, dùng tay chống chậm rãi ngồi dậy.

      Dương Thiết Trụ cầm cái đệm nhét vào sau lưng cho nàng trước sau đó mới đưa cái bọc cho nàng xem.

      Lâm Thanh Uyển ôm lấy đứa , quả thực dám tin đây là vật nàng sanh ra.

      Khuôn mặt nhắn đỏ rực, mắt nhắm lại, lông mày rất nhạt. Có lẽ khi Lâm Thanh Uyển có dinh dưỡng tốt cho nên có nếp nhăn nào, khuôn mặt nhắn thoạt nhìn no đủ. Làn da non mịn phảng phất như chạm vào xước, Lâm Thanh Uyển sợ tới mức lúc ôm nó dám dùng sức.

      Tuy rằng lúc này vật này khó coi nhưng nàng cảm thấy nó khẳng định là đứa bé dễ nhìn nhất thế giới này.

      “Vợ à, nàng nhìn con của chúng ta này đẹp nha.”

      Xem ra cha mẹ nó nghĩ giống nhau đều cảm thấy con mình là đứa bé đẹp nhất.

      Lâm Thanh Uyển thấy mắt mình ướt nhòe rồi, tới nơi này, gả cho người đàn ông này, tại ngay cả đứa được sinh ra.

      Dương thị bưng chén mì sợi tới: “Được rồi được rồi, trước ăn tô mì lót dạ . Cháu mới sinh được ăn đồ dầu mỡ, sau hai ngày mới bắt đầu bồi bổ.”

      Lâm Thanh Uyển giao con cho Dương Thiết Trụ, tiếp nhận mì sợi. tại nàng rất đói bụng, bụng đói kêu vang từ sớm rồi.

      Mì sợi là mì canh suông, Dương thị dám cho nhiều dầu muối, có thả vài miếng lá rau xanh, đánh cái trứng chần nước sôi thả vào.

      Dương Thiết Trụ sợ nàng có sức cầm nổi bát, chung quy ở trong lòng nghĩ vợ mình chịu trận khổ vừa rồi nhất định suy yếu nhiều lắm. ôm đứa mà đưa nó cho Dương thị, tiếp nhận bát trong tay vợ, tay bưng lên cho nàng ăn.

      Lâm Thanh Uyển rất hưởng thụ hành động của Dương Thiết Trụ.

      Đúng rồi, nàng sinh con cho đau đớn như vậy, bưng cái bát cho nàng đâu có là cái gì.

      Dương thị ở bên cười nhìn hai người lại cúi đầu nhìn đứa bé.

      Khi Lâm Thanh Uyển ăn hết bát mì lớn kia, Dương thị đặt đứa bé ở kháng, lúc này Diêu thị cũng tới bưng chậu nước ấm vào.

      Dương thị đuổi Dương Thiết Trụ ra ngoài muốn nhìn Lâm Thanh Uyển có ra sữa hay , bảo lát nữa mới vào. Dương thị biết Lâm Thanh Uyển trước khi sinh nửa tháng bắt đầu trướng sữa. tại bà cho nàng biết nếu như lúc này có sữa chảy ra đứa bé mới có ăn.

      Dương thị cởi quần áo giúp Lâm Thanh Uyển, dùng tấm khăn nóng bỏng chườm cho nàng. Chườm trong chốc lát lại thay đổi tấm khăn nóng bỏng khác, sau đó bắt đầu chậm rãi xoa xoa ngực Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy ngực cực kì nóng, lúc này lại bị Dương thị xoa càng lúc càng mạnh, bảo nàng nhịn được la lên.

      “Được rồi, có !” Dương thị kinh hỉ , lại thay đổi lần khăn tiếp tục chườm nóng.

      Thông sữa xong, Dương thị ôm cái bọc tới cho Lâm Thanh Uyển mớm.

      Đứa bé ngủ say sưa nhưng tựa hồ cảm giác được hương vị sữa mẹ. Đem đầu ti nhét vào trong miệng nó, nó bắt đầu dùng sức mút.

      Lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển cho bú sữa ngại ngùng vô cùng, Dương thị ở bên cạnh nhìn cười híp mắt.

      Đợi Lâm Thanh Uyển đút sữa xong, Dương thị đổi tã cho đứa bé xong mới cùng Diêu thị về.

      Dương Thiết Trụ dán chặt ở mép giường, ngồi bên cạnh xem vợ con mình.

      Đến buổi tối lúc ngủ Dương Thiết Trụ muốn lên giường lò ngủ cùng Lâm Thanh Uyển nhưng Lâm nàng cho. tại nàng nhếch nhác, phía dưới còn để chuồng đấy, hơn nữa vừa sinh con xong mùi máu tươi trong phòng còn chưa bay hết.

      cho lên giường, Dương Thiết Trụ đổi chính sách. lấy hai tấm nệm tới, cái làm đệm cái làm chăn, người ta ngủ dưới đất vậy nghỉ, thế nào cũng .

      Lâm Thanh Uyển đành tùy , dù sao bây giờ trời lạnh nên lo bị cảm lạnh.
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :