1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Bên tam phòng thu dọn rất đơn giản, thu thập xong bọn họ sang thu dọn giúp Dương Thiết Trụ. Cả nhà Dương thị cũng ở đó, đám người bận rộn đến mức khí thế ngất trời.

      Đến khi bên này thu thập xong chuẩn bị thổi lửa nấu cơm Dương thị mới về nhà gọi Lâm Thanh Uyển lại đây.

      Lâm Thanh Uyển nâng bụng to từ từ theo Dương thị tới tân phòng, nhà Dương thị gia cách nhà mới này xa lắm, lát là tới.

      Lúc đến cơm được làm xong.

      Dương Thiết Trụ đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, Chu thị bưng thức ăn lên bàn.

      Mọi người ngồi xung quanh bàn ăn cơm. Cái bàn này lớn, mười người ngồi ăn cũng vừa, người lớn trẻ ngồi chung chỗ.

      đám người vô cùng náo nhiệt ngồi chung chỗ vừa chuyện vừa ăn cơm.

      Lúc xây phòng ở Dương thị có đến mấy lần, nhưng khi đó bên trong phòng ở hỗn độn nhìn được cái gì. Hôm nay đến nhìn kĩ, phòng này xây đẹp chắc, ở trăm năm mươi năm cũng sao cả.

      Nếu như Dương Thiết Trụ biết trong lòng đại nghĩ như vậy nhất định phản bác. Đừng 150 năm, ở 200 năm cũng có vấn đề. Lúc đó Lục thúc có , phòng này ở 200 năm tuyệt đối chưa hỏng. Dương Thiết Trụ cũng nhìn rồi, nền móng đào sâu và vững chắc, toàn vật liệu tốt, cho nên có thể ở bao nhiêu năm, trong lòng biết rất .

      Hôm nay biểu đệ nhập trạch, Hạ Đại Thành cũng lại đây hỗ trợ.

      bây giờ khỏi hẳn, lại làm việc được rồi, chỉ là lúc trước khả năng bị đánh ác quá, nên để lại chút tật xấu ho khan mà thôi.

      Trước đó vài ngày thấy khỏe lại ra đồng hỗ trợ, làm việc nửa ngày, trở về bị ho khan ghê gớm. Nằm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chưa từ bỏ ý định lại ruộng hỗ trợ, trở về lại bị ho như cũ.

      Sau này y quán trấn xem, đại phu là lúc trước bị thương, có tật gì lớn, chỉ là thể làm việc nặng.

      Lúc ấy Hạ Đại Thành hỏng mất, vốn tưởng là thể làm chưởng quỹ ở nhà trồng trọt cũng có thể nuôi sống người nhà, ai biết thương khỏi sau lại bị bệnh căn như vậy. tại chỉ là tên nông dân, trồng trọt ăn cái gì?

      Được rồi, Hạ Đại Thành nghĩ nghiêm trọng rồi. Cho dù trồng trọt, tại Dương thị nhận hoa hồng từ Lâm Thanh Uyển, già trẻ nhà lo ăn uống.

      Nhưng Hạ đại thành nghĩ như vậy, thấy nam nhân, thể làm việc, còn phải để mẹ và vợ con nuôi (bình thường đúc đồ sấy tiên đều là Dương thị và Chu thị làm), vậy còn là nam nhân sao?

      Cho nên Hạ Đại Thành trong cuộc sống vui vẻ nhưng nụ cười mặt vẫn hơi miễn cưỡng. Tuy rằng lúc chuyện với Dương Thiết Trụ đều cười khanh khách, nhưng khi có ai chuyện cùng mặt lóe lên đơn.

      Lâm Thanh Uyển biết vì sao Hạ Đại Thành lại đơn, Dương thị thấy con trai có bệnh căn này có vẻ trầm thấp rất nhiều, từng cảm thán với Lâm Thanh Uyển. Con trai bị như vậy Dương thị lo lắng lắm.

      Lâm Thanh Uyển chuyện này với Dương Thiết Trụ, hai người thương lượng làm sao mới giúp họ giải quyết được vấn đề này.

      cho cùng, tại Hạ Đại Thành nhàn rỗi, người nhàn rỗi hay nghĩ đông tây. Vậy tìm việc cho làm là được! Nhưng mà tìm việc gì đây? Hai người hẹn mà cùng nghĩ tới chỗ.

      Nhưng bởi vì trước đó bận quá, Dương Thiết Trụ cố được chuyện của Hạ Đại Thành này.

      Hôm nay Lâm Thanh Uyển ở bên đẩy , lại đưa ánh mắt.

      hắng giọng mở miệng : “Đại Thành ca, ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ làm thế nào?”

      Hạ Đại Thành sửng sốt gật đầu.

      tệ, về sau tại từ từ mở rộng kinh doanh tốt hơn.” Hạ Đại Thành ở cửa hàng lăn lộn thời gian ngắn, tuy tại sạp của biểu đệ vẫn như ghánh hàng rong, nhưng tiềm lực thực .

      Thứ nhất, tay nghề là tổ truyền, dựa vào điểm này có thể đặt chân rồi. Thứ hai, cửa này sinh ý lớn giá tiền cao, nhưng các tửu lâu đều bán món này. Các đại nhân vật chướng mắt cái này, cảm thấy ít lời, nhưng số ít lời này cũng kiếm được rất nhiều bạc. Có lẽ cái trấn có nhu cầu lớn, nhưng nếu mười cái trấn sao… Số lượng đó thể đo lường.

      Hạ Đại Thành lăn lộn mười mấy năm tại cửa hàng huyện, tầm mắt đó phải Dương Thiết Trụ hay Lâm Thanh Uyển có thể so sánh được. Lâm Thanh Uyển có lẽ biết cái này, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, hiểu tình hình bên ngoài, nàng hiểu biết chỉ là cành lá xum xuê nhánh mà thôi. Dương Thiết Trụ chưa bao giờ bước vào thương trường, chỉ là kẻ chân mù mờ mới bước vào thôi. Hạ Đại Thành lại khác, dù sao từng ở trong nhà thương lớn.

      “Vậy, Đại Thành ca có nghĩ tới làm đồ sấy tiên với chúng ta ?” Dương Thiết Trụ quăng cái sét đánh ngang trời ra.

      Hạ Đại Thành ngây dại, chiếc đũa trong tay rơi cũng biết.

      Dương Thiết Trụ tiếp: “Ta nghĩ thế này, Đại Thành ca cần nổi giận, chung quy ngươi có nhiều kinh nghiệm để đó. Người ta dùng ngươi chúng ta tự làm lấy. Đại làm đồ sấy tiên lấy hoa hồng, hoa hồng này vẫn được nhận nếu đồ sấy tiên vẫn được làm, chung quy lúc đầu chỉ là việc vô tình của vợ ta thôi, đại cũng giúp chúng ta rất nhiều. Ta nghĩ là, thay vì ngươi ở nhà ngốc, còn bằng theo chúng ta cùng nhau làm đồ sấy tiên, ta tin tưởng đồ sấy tiên này nhất định càng ngày càng làm ăn tốt.”

      Dương Thiết Trụ trải qua khoảng thời gian này ở bên ngoài lịch lãm, cũng biết đây là vật quan trọng của nhà mình. Thứ này quý ở chỗ nó độc nhất, người tin được lại quá ít, vợ bụng to, chạy ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại vợ chồng tam đệ trông coi, có đôi khi khó tránh khỏi làm hết việc.

      Nhưng có Đại Thành ca gia nhập khác, có rất nhiều kinh nghiệm, cũng có rất nhiều ý tưởng, gia nhập của khiến bọn họ như hổ thêm cánh. Đương nhiên quan trọng nhất chính là nhiều giúp đỡ, Đại Thành ca cũng phải mỗi ngày nhàn rỗi.

      Những điều này là hai vợ chồng Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển thương lượng ra, Dương Thiết Trụ cũng thấy ý nghĩ này rất tốt, tại xem Đại Thành ca có nguyện ý hay .

      Hạ Đại Thành làm sao có thể nguyện ý chứ, Dương Thiết Trụ , còn nghĩ tới cảnh tượng sau này. vừa , lập tức nghĩ tới tiền cảnh đồ sấy tiên, còn có tác dụng của mình trong đó, nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi trào lên.

      phải khoe khoang, chỉ là cảm thấy mình có rất nhiều công dụng.

      Xem ra bản thân mình vẫn nỡ bỏ những thứ trước kia, cho dù chính mình nhận mệnh trở về trồng trọt, nhưng vừa nhắc tới những phương diện liên quan lại kích động.

      Hạ Đại Thành cũng phải kẻ khác người, cũng coi Dương Thiết Trụ thành người ngoài, cơ hồ coi như đệ đệ mình. Cho nên từ chối, mà rất sảng khoái mở miệng : “Thiết Trụ, nếu ngươi cảm thấy ca ca còn có thể, về sau ta hỗ trợ cho các ngươi.”

      Dương Thiết Trụ lộ ra cao hứng tươi cười, cùng Lâm Thanh Uyển liếc nhau.

      Lâm Thanh Uyển cũng rất cao hứng, nhưng nàng nghĩ nhiều hơn Dương Thiết Trụ.

      Hỗ trợ chia thành rất nhiều loại hỗ trợ, có loại nhận thù lao, có loại ràng buộc, cá nhân nàng quen với loại trước. Bởi vì có rất nhiều thân thích ầm ĩ cũng chỉ vì tiền, thế giới đời trước kia của nàng có rất nhiều chuyện như vậy, nàng xem rất nhiều TV và quanh bản thân mình.

      “Đại Thành ca, ngươi xem như vậy có được ?” Lâm Thanh Uyển lên tiếng, mọi người biết cái sinh ý này là nàng làm ra, bởi vì nàng là phụ nhân mà khinh thị nàng, đều nghiêm túc nghe nàng chuyện.

      “Cái sinh ý này lúc trước phân cho đại hai thành hoa hồng, nếu huynh cũng thêm vào với chúng ta, nhất định để huynh làm công được, ta cùng Thiết Trụ thương lượng rồi, lại thêm thành hoa hồng cho các ngươi.”

      Dương thị vừa nghe thấy Lâm Thanh Uyển như vậy liền lên tiếng.

      nên nên, hai thành hoa hồng đại cầm trong tay cảm thấy rất phỏng tay rồi, ngày thường chỉ là giúp các cháu tay thôi, chủ yếu vẫn là hai nhà các cháu làm, sao lại nhận thêm thành chứ! nên nên, Đại Thành, con thể nhận phần hoa hồng này đấy.”

      Dương Thiết Trụ hiểu được ý vợ mình, khuyên Dương thị: “Đại , đây là nên được, Đại Thành ca cũng phải bỏ công sức vất vả.”

      “Dù sao cũng được!” Thái độ Dương thị như đinh đóng cột. “Mới đầu là mượn hậu viện nhà ta và ta hỗ trợ các cháu nên mới nhận hai thành hoa hồng này, lúc ấy nghĩ Uyển Nhi là làm chơi vui thôi nên có nghĩ nhiều. Ai biết tiền này càng ngày nhận càng nhiều, đại cầm thực băn khoăn. tại các cháu xây nhà mới xong rồi, lại xây cái xưởng lớn như vậy, về sau xưởng làm ở chỗ này rồi. Đại sớm muốn trả lại thành hoa hồng cho các cháu đấy, nhưng mà nghĩ tới người nhà nhiều quá, còn có Đại Thành ca ngươi làm được việc nặng, mới mặt dày trả lại. Các ngươi lại cho thành hoa hồng, đại biết để mặt vào đâu…”

      Dương thị , mới đầu bà cảm thấy là Lâm Thanh Uyển làm chơi chơi thôi, ai biết được sau này làm nhiều, tiền càng ngày càng nhiều, đến mức bà cảm thấy bất an.

      Dù sao bà bỏ bao nhiêu công bà biết rõ, ngày thường đúc đồ sấy tiên chủ yếu là hai vợ chồng Dương Thiết Căn, bà giúp tay thôi. Nếu Hạ Đại Thành bị thương, bà trả lại hoa hồng cho hai người Thiết Trụ rồi.

      Hạ Đại Thành cũng mở miệng : “Thiết Trụ và vợ Thiết Trụ này, mẹ ta rất đúng, kì nhà chúng ta giúp được gì, hai thành hoa hồng là nhiều rồi, các ngươi còn như vậy ngay cả hai thành hoa hồng này ta cũng dám cầm. Như vậy , chia hoa hồng cần thêm nữa, hai thành là đủ rồi, về sau ca ca theo các ngươi làm trận, đừng nhìn tại chỉ là làm ăn vụn vặt, nhưng ai dám về sau sinh ý tốt. Về sau làm lớn hơn, hai thành này cũng được ít bạc đấy.”

      Lâm Thanh Uyển hiểu được ý tứ Hạ Đại Thành, đại khái chínnh là hai thành này là ‘Nguyên thủy cổ’, về sau sinh ý tốt hơn, hoa hồng nhận được khẳng định ít, cho nên cần phải cho thêm nữa.

      Như vậy cũng được, chung quy thái độ hai mẹ con Dương thị kiên quyết như vậy. Hai người liếc nhau khuyên bọn họ nữa.

      Nhà chuyển rồi, khúc mắc của Hạ Đại Thành được giải khai, còn lại là thời gian ăn cơm, mọi người đều rất vui vẻ.

      Hạ Đại Thành bộ dáng nóng lòng muốn thử, hận thể ngay lập tức ‘Mặc giáp ra trận’ đại triển quyền cước. Đến khi bị Dương Thiết Trụ buồn cười khuyên giải phen, mới sờ mũi cái, thấy mình đống tuổi rồi còn thiếu kiên nhẫn như đứa trẻ.

      Ăn cơm xong, các nữ nhân vội vàng thu dọn bàn rửa bát, các nam nhân ngồi chung chỗ bàn kế hoạch về sau.

      Nghe Hạ Đại Thành ý tưởng, đừng Dương Thiết Trụ, ngay cả Dương Thiết Căn luôn trầm mặc cũng phải chen miệng vào, đủ thấy được mấy người trò chuyện ăn nhập thế nào.

      Lâm Thanh Uyển tươi cười ngồi ở bên cạnh nghe.

      tốt.

      Phòng ở có, sinh ý càng ngày càng tốt, về sau là những ngày tốt.
      Christhuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 84

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Cùng lúc đó, ở trong chính phòng Dương gia.

      Trong nhà chính ngồi đám người, giữa trưa làm cơm, mọi người đều ngồi ở chỗ đó nghĩ vì sao Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn cứ có dấu hiệu gì, còn xây nhà mới.

      Lúc ấy bọn họ theo xem, chung quy chủ hộ nhà người ta đều bộ dạng quan tâm tới bọn họ. Nhưng mà vẫn nghe người xem náo nhiệt về nói, nhà của Dương Thiết Trụ tốt thế nào, lớn thế nào, là ngôi nhà ngói toàn bộ được làm bằng gạch xanh…

      Bọn họ muốn nghe nhưng thôn dân qua nghị luận quá lớn, sau đó các loại nghị luận cứ chui vào trong tai như vậy đó.

      Kỳ cần người khác , người Dương gia cũng biết, chung quy khoảng thời gian trước người trong thôn bàn tán xôn xao cuối thôn có người xây phòng ở, trong bọn họ có người tò mò xem. Lúc ấy chỉ là tò mò, xem xong cảm thán, có ý tưởng gì khác. Nhưng tại biết đây là phòng ở của nhà bọn họ, sai, là phòng ở của Dương Thiết Trụ, trong lòng biết tư vị gì.

      phòng người ngồi nửa ngày, cho đến khi Dương lão gia tử thở ra hơi dài mới đánh vỡ yên tĩnh.

      “Được rồi, nấu cơm . Giữa trưa rồi mà nấu cơm ăn hả? Lão nhị lão tam có thể tự mình xây phòng ở đó là chuyện tốt. Về phần người ta kệ thôi, chung quy ở riêng rồi, bọn nó phải là trẻ con, cần phải về nhà ?”

      như vậy thôi, trong lòng Dương lão gia tử phải tư vị gì. Mọi người ở chung cái sân, hai đứa con cứng đầu lấy câu, còn nhà kia xây nên thế nào?

      Nghĩ như vậy trong lòng Dương lão gia tử phiền loạn chua chua, nhưng ông biết giữa bọn họ có khúc mắc nên lên hỏi.

      Cho dù ngươi muốn hỏi, người ta phải nguyện ý trả lời mới được, Dương lão gia tử phải nhìn ra nhị phòng tam phòng coi thường người trong nhà, thậm chí chuyển nhà chỉ nhờ mỗi nhà Dương thị đến hỗ trợ, căn bản khiến người trong nhà này chạm tay.

      Hai nhà này, Dương lão gia tử mà nhìn ra uổng công ông sống tới ngần ấy tuổi. Ông biết, người ta bày ra bộ dáng này là muốn giao tiếp với người trong nhà. Hàng năm phụng dưỡng phải ít, nhưng cái khác cần suy nghĩ.

      Nghĩ tới những điều này, Dương lão gia tử cảm thấy đau lòng như đao cứa, ông cảm thấy cha con sau đêm thành thù, trong nhà xin lỗi mấy đứa kia, năm trước ông quá khích quá lời, đêm trừ tịch cho chúng nó về đoàn viên. Nhưng đó phải lòng ông muốn thế, vậy mà bọn chúng lại nhớ kĩ.

      “Giỏi lắm, đây là lão nhị lão tam giấu chúng ta kiếm tiền!” Sắc mặt Hà thị trầm lợi hại: “Bảo chúng nó đưa cái phụng dưỡng trước lại còn bố trí với bên ngoài lão nương nhẫn tâm, thế này mới mấy tháng xây được cả nhà mới. Ta chúng nó mấy tháng biết đâu, ra là kiếm tiền.”

      Dương lão gia tử trong lòng loạn, nghe Hà thị như vậy kiên nhẫn lại bà ta mấy câu.

      “Được rồi được rồi, người ta ở riêng rồi, cho dù có phát tài cũng chẳng liên quan gì tới bà!”

      “Sao lại liên quan tới lão nương? Chúng nó là chui từ bụng lão nương ra đấy!” Hà thị kêu gào.

      Dương lão gia tử liếc mắt kiên nhẫn : “Vậy bà tìm lão nhị lão tam nháo ! Chỉ cần bà ra ngoài chê mất mặt, sợ tộc trưởng hưu về nhà mẹ đẻ.”

      Hà thị biết lão là chắn bà, nếu dám lâu rồi còn ngồi chỗ này mà khua môi múa mép đấu khẩu với nhau sao?! Dương tộc trưởng những lời kia chẳng khác nào niệm Kim , lúc nào cũng trong óc bà, cứ như đặt cây đao đầu rơi xuống bất cứ lúc nào.

      Hà thị trong lòng vừa nghẹn khuất vừa hối hận, tư vị đó cần phải rồi. Nếu biết thế này lúc trước rối loạn mà đuổi lão nhị ra ngoài rồi …

      ‘Nếu biết thế này lúc trước’ cứ xoay quanh mãi trong đầu Hà thị, đáng tiếc thế gian có thuốc hối hận, cũng có cái gọi là ‘biết thế’. Cho nên bà chỉ còn cách ở trong phòng hận. ngờ là bà mới hồi phục tý sức lực lão nhị lão tam lại cho bà kích trầm trọng, ngay cả phòng cũng xây xong rồi chỉ việc chuyển nhà thôi, quả thực làm bà ngã nổi.

      Dương lão gia tử biết bà già trong lòng thoải mái, giọng an ủi bà ta: “Bà nên suy nghĩ nhiều, bên kia ở riêng, toạc ra có đạo lý ở riêng còn lấy tiền cho nhà chung. Phụng dưỡng thiếu phần nào, về phần cái khác bà cần suy nghĩ nhiều.”

      Ông an ủi bà như vậy cũng chỉ trong lòng ông nghĩ như vậy, chính yếu nhất là Dương lão gia tử đích thực sợ hãi mất mặt, ông sợ bà ta nháo khó coi. Lần trước nháo trận kia, đến bây giờ ra ngoài người ta vẫn nghị luận, ở trong thôn sống mấy chục năm lần đầu tiên mất mặt như thế.

      Hà thị khoanh tay ngồi chỗ quắt miệng hầm hừ.

      Dương lão gia tử thấy lão bà làm ầm ĩ nữa lại quay đầu với nhóm con trai con dâu: “Còn ngồi ở chỗ này làm gì, nấu cơm !”

      Dương lão gia tử giục hai lần nấu cơm mà có người nhúc nhích.

      Hôm nay bị kích sét đánh ngang trời, còn người nào có tâm tư ăn cơm, mỗi người trong phòng đều tâm tình phức tạp. Hai người đại phòng cần , đỏ mắt hâm mộ ghen tị, thậm chí cón có chút lo lắng có thể dính tới lão nhị được cái gì hay

      Còn Dương Học Chương, thậm chí nghĩ nếu như nhị ca Dương Thiết Trụ ra ở riêng, có phải là vẫn được tiếp tục thư viện đọc sách hay

      Dương lão gia tử thấy người nào trong phòng cũng thất hồn lạc phách. như thế nào đây, có lẽ ông có chút bất công, có chút nhẫn tâm, nhưng ít nhất ông cảm thấy mình vẫn có cốt khí.

      Nếu lão nhị lão tam muốn bọn họ dính dáng vậy bọn họ dính! tin cách hai đứa con trai này, trong nhà sống nổi nữa!

      Dương lão gia tử đứng lên đá Dương Thiết Xuyên, gọi Dương Học Chương.

      “Nếu muốn ăn cơm vậy xuống ruộng làm việc . Trong ruộng còn nhiều cỏ, cử động được hết cho ta. đến tối cần ăn cơm. Còn có ——” Ông dừng chút: “Các ngươi được tới cửa tìm lão nhị lão tam, làm người phải có chút cốt khí, ai dám phải con ta!”

      cho cùng, Dương lão gia tử cảm thấy rất mất mặt, nhất là trước mặt các con trai.

      Dương lão gia tử sắc mặt khó coi dọa người làm mọi người ai dám lên tiếng.

      Vương thị đẩy Dương Thiết Xuyên, Dương Thiết Xuyên lại đẩy Vương thị, mấy người trong phòng mặt đen xì theo Dương lão gia tử vác cuốc ra đồng.

      Cho nên thôn Lạc Hạp xuất cảnh thế này, giữa trưa cả nhà già trẻ Dương gia ngay cả cơm cũng ăn vác cuốc ra đồng. Người tò mò nhìn thấy bọn họ như vậy, cho rằng bọn họ tân phòng lão nhị Dương gia, nào ngờ lại thấy bọn họ ra đồng.

      Người biết nội tình cười đến quỷ dị, dưới đất phi ngụm, thầm với mình ‘chuyển cục đá đập chân mình’, ai bảo các người giữa trời đông lạnh giá đuổi người ta ra ngoài, lúc này hay rồi.

      Lúc xem chuyển nhà họ thấy thái độ hai huynh đệ Dương Thiết Trụ đối với người Dương gia, họ thấy hết. Nhưng cảm thấy bọn họ làm như vậy là đúng, người nào cũng ôm thái độ xem kịch vui.

      Ai bảo các ngươi ghét bỏ người ta tàn phế kiếm được tiền, đuổi người ta ra ngoài, chuyện xấu nhất cũng làm rồi. Bây giờ người ta kiếm được tiền còn xây căn nhà lớn, còn cho các ngươi thơm lây sao?!

      ********

      Mặc kệ thôn dân thôn Lạc Hạp có phản ứng gì, mấy ngày sau hai nhà Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn thông báo hai nhà làm lễ thăng quan muốn mời cả thôn tới uống rượu.

      Thôn Lạc Hạp có tập tục như vậy, chính là nhà ai xây nhà mới đều mời người trong thôn tới uống rượu mừng.

      Đương nhiên thôn dân tới ăn mừng đưa tùy lễ, thôn dân nơi này tới chúc mừng thường đưa lễ là mấy quả trứng gà, rổ rau dưa gì đó. Nhà mời rượu cũng câu lệ mấy thứ đó, chỉ là mời mọi người tới góp vui mà thôi.

      Bày tiệc rượu lần này, Dương Thiết Trụ mua hẳn con lợn về làm đồ ăn. Vợ bụng to tiện làm việc, lúc đó thôn xóm chắc là tới nhiều, trong nhà mình chỉ có vài người, lúc đó rất bận rộn, vì thế mời hẳn ban chuyên nấu ăn bày tiệc cho người ta về làm cho nhà mình.

      Ban làm tiệc rượu này là thỉnh thoảng ra ngoài nấu ăn giúp người ta kiếm chút tiền công, bản thân là nông dân, ngày mùa ở nhà làm việc, lúc nông nhàn mới làm việc nấu cơm cho người ta.

      Dương Thiết Trụ mời ban tiệc rượu về loạt các công việc cho họ, đồ ăn và thịt đều đủ, thương lượng hai lượng bạc tiền công, bảo bọn họ tới hôm đó điều thêm vài người tới hỗ trợ bưng thức ăn, vân vân.

      Ban kia nghe xong, phải là thêm vài người thôi sao? Có, người nhàn rỗi trong nhà họ còn nhiều, mỗi nhà điều thêm mấy người góp vào là được thôi.

      Ban tiệc rượu tới nhà Dương Thiết Trụ trước ngày để xử lý thịt và đồ ăn, thái băm, tẩy rửa, muối, ngâm… Chuẩn bị hết các đồ ăn, ngày hôm sau xào nấu cũng tiện hơn chút.

      Có ban tiệc rượu lại đây hỗ trợ, Diêu thị, Dương thị và Chu thị thanh nhàn rất nhiều, chỉ cần ở bên cạnh mở miệng làm công việc giám sát thôi.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, ít hậu sinh trong thôn tới đây hỗ trợ, là mấy người chơi thân với Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn.

      Mọi người tới các nhà khác mượn giúp bàn ghế, bát đĩa loại. Bát đũa mang vào phòng bếp rửa, bàn ghế xếp trong sân lau, trong sân đủ bày đặt ra đám đất trống. Sân nhà Dương Thiết Căn cũng đặt đầy bàn, ngoài cửa ngoài sân xếp đầy bàn, nối liền với bên này, thoạt nhìn rất đồ sộ.

      Rất nhanh đến buổi trưa người trong thôn lục tục tới.

      Mọi người tươi cười vui vẻ chuyện.

      Người nào đến cũng khen hai huynh đệ Dương Thiết Trụ bản lĩnh xây được nhà mới, dù sao có ai khó nghe.

      Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành phụ trách chào hỏi, Lâm Thanh Uyển bụng lớn lại bên ngoài nhiều người lộn xộn nên ở trong phòng, khi nào cần ra mặt mới ra thôi.

      Diêu thị, Dương thị và Chu thị vội vàng giám sát mang thức ăn lên, an bài người ngồi.

      Đợi mọi người đến đông, Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn đốt pháo sau đó bảo người bưng thức ăn lên.

      Lần này Dương Thiết Trụ chuẩn bị đồ ăn thực phong phú, thịt gà, thịt vịt, cá có hết, mỗi heo thôi là hẳn con rồi. Tay nghề ban tiệc rượu tựa hồ tệ, đồ ăn bưng lên nhìn rất phong phú làm người ta cũng muốn ăn.

      Mọi người vừa cảm thán hai huynh đệ Dương Thiết Trụ hào phóng vừa vội vàng hạ đũa. Nông dân được ăn bữa thịt dễ dàng, vất vả mới có dịp thấy nhiều đồ ăn như vậy, đương nhiên là phải ăn no nê bữa rồi.

      Hai huynh đệ Dương Thiết Trụ tiếp đón mọi người xong lại ngồi vào bàn thượng tịch.

      Bàn thượng tịch ngồi là những vị đức cao vọng trọng trong thôn và mấy người thân thích.

      Thân cận có nhà Dương thị và nhà Dương nhị lão gia tử, nhà Dương lão gia tử đứng hàng ngũ đó.

      Việc mời mấy người Dương gia kia, Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển bàn bạc với mọi người rồi. Cuối cùng cho ra kết luận là mời, bọn họ nếu tới tiếp đón như hàng xóm, còn đến thôi.

      Vốn trong thôn này mời tiệc rượu là phải mời riêng ai cả, mọi người chỉ việc thả tiếng gió người ta đến. Đương nhiên, ít đức cao vọng trọng trưởng bối chủ hộ phải mời, ví như Dương tộc trưởng hoặc Lý chính, còn trưởng bối nhà mình thấy tiểu bối bận việc tới hỗ trợ chào hỏi, đâu cần ai phải mời?

      Nếu nhóm người Dương gia kia đến mặc họ . Dù sao trong lòng mỗi người đều biết.

      Mọi người uống rượu ở đây cũng có người nhìn ra, hơn nửa thôn tới mà bọn họ tới. Chuyện nhà Dương lão gia tử ai tới, người tới uống rượu cũng chẳng ai nhắc tới, chung quy trong lòng mọi người đều biết, ai lại ánh mắt vào tiệc mừng lại đâm phổi người ta.

      trận khách chủ đều vui vẻ, đến khi mọi người lục tục ra về là xế chiều.
      Christhuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Dương Thiết Trụ tiễn bước người cuối cùng ra khỏi cổng mới vội vàng chạy về phòng xem vợ mình. Lâm Thanh Uyển uống rượu nên lung lay về phòng nằm lát. Mọi người biết nàng sắp sinh nên có ý tứ trách cứ.

      Trở về mới thấy bàn bày đầy đồ ăn. Bận rộn từ sáng tới trưa nên mấy người Dương thị chưa ăn cơm, lúc trưa Lâm Thanh Uyển đói bụng nên đợi tiễn bước mọi người rồi cùng nhau ăn.

      Dương Thiết Trụ yên lòng, nhìn mọi người cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, cũng bưng chén cơm ăn. Giữa trưa có ăn mấy miếng nhưng uống nhiều rượu nên giờ cũng đói bụng.

      Dương Thiết Căn tới: “Nhị ca, ta bảo ban tiệc rượu cũng ăn trước , đợi cơm nước xong lại thu dọn bên ngoài.”

      Dương Thiết Trụ gật đầu ý bảo Dương Thiết Căn cũng ngồi xuống ăn chút. Dương Thiết Căn trưa nay cũng giống , phải vội vàng tiếp đón người, chính là vội vàng bưng thức ăn, cũng chưa ăn thứ gì.

      Về phần ban tiệc rượu cũng vậy, lúc mọi người ăn bọn họ bận nấu ăn, cũng là bận từ sáng tới trưa. Nhưng chủ nhà này tốt còn biết bảo bọn họ ăn xong mới thu dọn tiếp. Có nhà keo kiệt, muốn bọn họ ăn cơm ở đây, thúc giục bọn họ dọn nhanh rồi về . Chủ nhà có mời bọn họ cơm hay bọn họ quan trọng. Nhưng khác biệt ở chỗ là hành vi như vậy làm ấm lòng người.

      Mấy người ban tiệc rượu kia có bởi vì chủ nhà lên tiếng mà giày xéo đồ của người ta. Chỉ là xới bát cơm, tùy tiện gắp ít thức ăn dư vào trong bát.

      Đến khi Dương Thiết Trụ vào phòng bếp múc bát canh cho vợ mới nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thán những người này thành , lại đến phòng bếp bưng ra ít thức ăn giữa trưa làm nhưng chưa ăn đến đặt vào cái bàn trống, sau đó tới tiếp đón mấy người đó tới ăn.

      “Đừng khách khí nha, các ngươi cũng bận rộn cả ngày rồi, đến nỗi cả bữa cơm cũng mời nổi. Muốn ăn cái gì tự gắp thôi, hôm nay mọi người cứ ăn no .”

      Mọi người khách khí chút rồi bắt đầu ăn.

      Ăn no xong mọi người lại dọn bẩn loạn trong sân. Những người ban tiệc rượu kia cảm thán chủ nhà khách khí nên ai cũng nhiệt tình làm việc.

      Nhóm hậu sinh buổi sáng hỗ trợ mượn bàn ghế cũng tới, mấy người tốp năm tốp ba trả đồ. Lúc sắp Dương thị lại gói cho họ gói đồ ăn còn dư lúc trưa.

      Tuy là đồ ăn dư nhưng có người ghét bỏ, người nào cũng rất cao hứng. Chung quy bàn tiệc giữa trưa phong phú thế nào bọn họ cũng nếm qua. Mỗi người đều cảm ơn thẩm rồi vui vẻ về nhà.

      Đợi thu dọn mọi thứ xong, Dương Thiết Trụ thanh toán tiền cho ban tiệc rượu, ban tiệc rượu cầm tiền cảm ơn xong cũng rời .

      Đóng cổng lại mấy người về phòng nghỉ ngơi lát, người nào cũng mệt rã rời.

      Lâm Thanh Uyển biết bọn họ đều mệt mỏi, nhưng mình lại giúp được gì, chỉ đành ngồi bên nhìn bọn họ nghỉ ngơi.

      Hôm nay nàng cũng mệt mỏi, sáng sớm phải dậy, giữa trưa được ngủ, nàng có thói quen ngủ trưa rồi. với nam nhân mình tiếng rồi cũng về phòng ngủ.

      Bên này, Dương thị muốn về nhà nhưng Dương Thiết Trụ bây giờ sắc trời cũng còn sớm, lát nữa ăn cơm xong rồi . Mấy người chối từ, may mà phòng ở nhiều, có nhiều chỗ để nằm, mọi người tự tìm chỗ nghỉ tạm.

      Lâm Thanh Uyển bị Dương Thiết Trụ đánh thức gọi dậy ăn cơm chiều.

      Kỳ nàng bây giờ chưa đói bụng, biết mấy người Dương thị còn ở đây nên cũng dậy ăn cùng bọn họ.

      Cơm nước xong, Diêu thị hỗ trợ mang bát đũa rửa, mọi người ai nấy tự trở về nhà. Dương Thiết Trụ tiễn mọi người về hết, kiểm tra đóng hết các cửa rồi về phòng mình.

      Trở lại trong phòng thấy Lâm Thanh Uyển nấu nước tắm rồi. Phía sau phòng ngủ của bọn họ có làm cái phòng tắm, bên trong cũng có bếp lò để nấu nước, có cái cửa để ra phía sau, trong vườn rau có giếng nước, múc nước rất tiện.

      Dương Thiết Trụ tắm rửa xong lại bưng chậu nước ấm cho vợ ngâm chân. Từ lúc Lâm Thanh Uyển mang thai được nhiều tháng chân sưng phù thũng, mỗi tối đều lấy nước ngâm chân cho nàng, sau đó mát xa cho nàng trong chốc lát.

      Lâm Thanh Uyển cảm giác cường độ nam nhân mình xoa bóp cho nàng vừa hưởng thụ vừa nhắm mắt lại.

      là thoải mái, nàng liếc mắt nhìn nam nhân cúi đầu vất vả.

      Nam nhân vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chuyên chú, tựa hồ còn có biểu tình đau lòng. Nàng biết đau lòng nàng mang thai gian nan, đặc biệt hai tháng gần đây, cùng với bụng càng ngày càng lớn lại cũng tiện, chân càng thêm sưng phù. Cho dù bận thế nào mỗi tối cũng bưng nước ngâm chân cho nàng, sau đó mát xa chân sưng kia.

      Sao nàng lại có được người nam nhân tốt như vậy chứ…

      Suy nghĩ chút rồi bất tri bất giác ngủ.

      Dương Thiết Trụ thấy nàng dâu ngủ, cầm tấm khăn lau chân cho nàng, sau đó ôm nàng bỏ vào trong chăn. lát sau đổ nước xong thì vào ngủ cùng.

      ngày này cũng mệt mỏi quá chừng.

      ********

      “Thúy Lan, sao hôm qua ngươi tới nhà Dương Thiết Trụ uống rượu thế?” Mĩ Phương hỏi.

      Mĩ Phương này tim phổi, nhưng mà nàng chơi cùng Điền Thúy Lan mấy ngày nay, nhìn ra Điền Thúy Lan có biểu nhớ thương Dương Thiết Trụ. Cho nên lúc chuyện trước mặt Điền Thúy Lan cố kỵ cái gì.

      Điền Thúy Lan mím môi cười: “Ngày hôm qua ta hơi mệt nên .” chưa xong đầu cúi xuống.

      Mĩ Phương để ở trong lòng, bắt đầu kể lại cho Điền Thúy Lan biết tiệc rượu ngày hôm qua thịnh soạn cỡ nào, ngày hôm qua Điền Thúy Lan là thiệt, còn nhà Dương Thiết Trụ tốt như thế nào, thấy vợ Dương Thiết Trụ lộ diện, lộ ra được lát nam nhân nàng đỡ vào phòng, khẩn trương kia làm cho người ta buồn cười…

      Trong khẩu khí tràn đầy hâm mộ và cảm thán, Mĩ Phương tự mình cảm thấy, nhưng Điền Thúy Lan ngồi bên hiểu.

      Tính tình của Mĩ Phương người ta nghĩ là nàng nhiều, nhưng Điền Thúy Lan lại rất thích, bởi vì chẳng cần tí công sức nào cũng có thể móc hết được mọi chuyện từ miệng Mĩ Phương này.

      Thiết Trụ ca của ả rất tốt, phải sao? Làm Mĩ Phương này cũng hâm mộ đấy thôi!

      Thiết Trụ ca có bản lĩnh, cho dù cánh tay tốt vẫn kiếm được tiền xây nhà, còn thương vợ…

      Ả rất muốn chạy cho Thiết Trụ ca, ả chê cánh tay tốt, chê…

      ********

      Chuyện hai huynh đệ Dương Thiết Trụ xây phòng xôn xao rất lâu trong thôn Lạc Hạp mới dần dần bình thường lại.

      Trong lúc tình cảnh nhà Dương lão gia tử hết sức khó xử, lúc trước Dương Thiết Trụ làm tiệc rượu mời bọn họ . Dương lão gia tử thích sĩ diện, nghĩ rằng mời bọn họ, bọn họ dán lên làm gì. Khi đó quên mất, bình thường trưởng bối trong nhà biết đầu tiên, chính mình chủ động tới cửa hỗ trợ, đâu cần người tới mời.

      Dương lão gia tử lên tiếng bảo , hai người đại phòng muốn tới cọ bữa rượu thịt mà dám . Hà thị kéo dài cái mặt già, miệng dám cằn nhằn. Mấy ngày nay tính tình Lão già tốt, bà mà cằn nhằn là lão mắng.

      đám người kể sao cả. Nhưng sau này các thôn dân ăn xong đám về, người Dương gia mới biết gần như cả thôn đều , duy chỉ có nhà bọn họ xem như ngoại lệ, nghe thôn dân bên ngoài nghị luận vừa rồi uống rượu náo nhiệt, những người Dương gia co đầu rụt cổ ở trong nhà uống cháo loãng ăn bánh ngô, trong lòng đặc biệt biết tư vị gì.

      Điều này cũng coi như xong, nhưng bây giờ người Dương gia ra ngoài hoặc làm đồng gặp người trong thôn, luôn có người thức thời hỏi bọn họ lúc hai huynh đệ Dương Thiết Trụ bày rượu sao thấy bọn họ.

      Ngươi có thể là ngươi chọc đúng chỗ đau của người ta rồi đấy ? Ngươi có thể là vì sao ngươi biết còn cố hỏi ?

      Khẳng định thể rồi, vậy khác nào tự vả miệng mình, người Dương gia chỉ có thể trầm mặc hoặc là pha trò đánh trống lảng thôi. Dương lão gia tử ra lệnh cưỡng chế mọi người ít ra ngoài thôi, chờ cho qua thời gian này hãy .

      Trước đề cập tới mấy người Dương gia này, bên kia Dương Thiết Trụ bãi rượu sau, ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày, cùng Hạ Đại Thành ra ngoài chuyến. là vì quen thuộc đường dẫn phát triển đồ sấy tiên, mặt khác chính là xem có tửu lâu nào muốn mua đồ sấy tiên .

      Trong nhà bên này giao cho Diêu thị và Dương thị chiếu khán Lâm Thanh Uyển, bởi vì thỉnh thoảng có buổi tối có nhà, chỉ có mình Lâm Thanh Uyển ở nhà, Dương Thiết Trụ lại lĩnh Đại Hắc Nhị Hắc từ nhà Dương thị về.

      Làm cho bọn chúng hai cái ổ, cái ở phía trước viện, cái ở phía sau. Đại Hắc Nhị Hắc ở hai bên đều được, sợ nằm dưới đất ẩm ướt.

      Kỳ Dương Thiết Trụ muốn đâu, bụng vợ càng lúc càng lớn, chưa đầy hai tháng nữa là sinh rồi. Nhưng nghĩ tới vợ sinh xong thời gian dài ra ngoài được, nên phải nhẫn nhịn mang Hạ Đại Thành cho quen thuộc rồi hãy .

      Nhìn Dương Thiết Trụ rời mà vẫn còn ánh mắt lo lắng, Lâm Thanh Uyển cảm thấy có chút buồn cười.

      Tiểu tử này chưa yên tâm về nàng, nàng tại ở nhà mình cũng có gì, có đại và tam đệ muội lại đây giúp đỡ, mặt khác đời trước nàng quen ở mình, cho nên tồn tại cái chuyện tịch mịch được, huống chi còn có Đại Hắc Nhị Hắc bồi nàng. Hơn nữa phải ra ngoài rất lâu, có cần phải lưu luyến rời vậy sao?

      Tiễn bước mấy người Dương Thiết Trụ , Lâm Thanh Uyển quay về phòng thêu thùa. Nàng tranh thủ lúc chưa sinh này làm mấy bộ cho bé con. Tuy rằng nàng làm mấy cái nhưng vẫn cảm thấy đủ dùng.

      Bụng nàng bây giờ mà nấu cơm có chút gian nan, nhưng ngồi chỗ làm việc may vá vẫn được.
      Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 86

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Mấy ngày Dương Thiết Trụ , Lâm Thanh Uyển sinh hoạt rất có quy luật. Mỗi ngày buổi sáng ăn cơm, Diêu thị sang bên này làm điểm tâm, sau đó nàng và tam phòng cùng nhau ăn.


      Cơm nước xong, Diêu thị thu dọn xong sang nhà Dương thị làm đồ sấy tiên, sạp đồ sấy tiên tạm thời còn chưa kịp thu thập lại đây.

      Mà nàng ở trong sân chậm rãi tản bộ, giữa trưa Diêu thị bớt chút thời gian trở về nấu cơm, sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm. Ai nấy tự làm việc hoặc là ngủ trưa, buổi chiều Lâm Thanh Uyển sau khi ngủ trưa dậy thêu thùa lát, trong khi làm thỉnh thoảng nghỉ ngơi, buổi tối Diêu thị trở về nấu cơm, ăn xong mọi người ai nấy tự về ngủ.

      Đáng được nhắc tới là, bởi vì nhà Diêu thị có cửa thông sang bên nhà Lâm Thanh Uyển, cho nên Diêu thị sang đây thường bằng của đó. Cổng nhà bên này từ khi Dương Thiết Trụ rất ít mở, đương nhiên cũng có tình huống ngoại lệ chính là có người gõ cửa.

      Lâm Thanh Uyển hiểu tại sao dạo này lại có nàng dâu tới thăm, nhưng người ta tới thể mở cửa rồi.

      Nhưng mở cửa, có đôi khi chỉ có nàng ở nhà mình, nàng hay ra phía sau tản bộ nên ít biết đến, cuối cùng có cách nào, đành đem mấy thứ mang đến đông phòng tiền viện, chuyển tới tiền viện làm, dù sao chỗ đó cũng có giường lò có thể ở được.

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy có gì, nhưng Dương thị biết nàng như vậy còn tới tới lui lui, vác cái bụng to còn phải mở cửa tiếp đón người, khỏi cảm thấy có chút phiền .

      Nhưng người ta tới gõ cửa cũng thực vô tội, người ta cũng có ý nghĩ xấu, chỉ là biết nhà Dương Thiết Trụ xây cái phòng to tới trao đổi cảm tình. Người trong thôn đều biết Dương Thiết Trụ là kiếm được tiền, mới xây cái phòng ở to như vậy. Nhưng về phần tiền kiếm được như thế nào, người trong thôn biết.

      biết tò mò, cho nên mới có nhiều nhiều nàng dâu, đại thẩm, đại nương tới gõ cửa.

      Đương nhiên Lâm Thanh Uyển sở dĩ làm như vậy cũng là vì thói quen của nàng, nàng thích có người gõ cổng mà tùy tiện vào nhà nàng. Các gia đình trong thôn Lạc Hạp vào ban ngày ít có người tới gõ cửa, mọi người cứ để cổng mở tự do để người khác vào, đương nhiên cũng là để mình tự tiện lại.

      Cố tình Lâm Thanh Uyển lại có tật xấu này thích mở cổng ra. Mặt khác bởi vì nhà bọn họ ở cuối thôn, trong nhà có lúc chỉ có mình nàng, Dương Thiết Trụ khi cũng dặn dò đóng cửa lại cần mở. Cho nên Lâm Thanh Uyển đành phải lê thê mở cổng, cũng may nàng chuyển đến ốc phía trước ở, khoảng cách gần lại ít.

      Lâm Thanh Uyển cũng rất thích náo nhiệt, mà rất lâu rồi trong phòng chỉ có mình nàng thôi. Có người đến nhà cũng tạo cơ hội cho nàng giải sầu.

      Đương nhiên giải sầu chính là những bát quái trong miệng mấy nàng dâu, đại thẩm, đại nương này.

      Kỳ từ đầu những người này tới cửa là tò mò Dương Thiết Trụ kiếm tiền thế nào, sau khi tới thái độ Lâm Thanh Uyển ngại ngùng, nhưng đối xử với người rất thành . Lại lấy nước trà, trái cây, hạt dưa ra nên mọi người đều thấy phụ nhân này tệ

      Sau đó có người thiếu kiên nhẫn tò mò hỏi Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ kiếm tiền ở đâu mà được nhiều như vậy, Lâm Thanh Uyển chắc chắn , giả bộ ngây thơ ta biết, chuyện của nam nhân tướng công chưa bao giờ với ta.

      Mọi người thấy nàng như vậy cố gặm hỏi nữa, chung quy chuyện của nam nhân cho phụ nhân biết cũng là bình thường thôi. Huống chi người ta tại bụng lớn thế này, chọc nàng nóng nảy xảy ra chuyện gì hay.

      Sau này mấy phụ nhân đó tới cửa nữa, chung quy nhà ai mà phải làm việc, làm sao có thời giờ mỗi ngày tới cửa làm trễ nãi công việc. Chỉ có hai nàng dâu thấy tính cách Lâm Thanh Uyển tệ, làm người hào phóng nên thỉnh thoảng lại sang tán gẫu.

      Mọi người trò chuyện lâu thành bằng hữu.

      Hai phụ nhân này thành thân sớm hơn Lâm Thanh Uyển, tuổi tác lớn, người tên Đại Cúc, người là Liễu Chi. Đại Cúc là nhị con dâu nhà họ Bàng trong thôn, tính cách kiên cường, miệng mép lanh lẹ. Mắt to mặt trứng ngỗng, vừa nhìn liền biết là kẻ dễ bắt nạt.

      Liễu Chi là con dâu nhà họ Mao, gả tới đây chưa tới 2 năm. Mắt xếch, mặt trái xoan, vừa vừa cười, tính cách tương đối đơn thuần.

      Hai người này những lúc rảnh rỗi bị mấy tiểu nàng dâu bát quái trong thôn lôi kéo đến nhà Lâm Thanh Uyển, lúc đầu chỉ là tò mò về nhà mới mà người ta thổi phòng.

      Sau khi đến thăm hai lần, hai người này thấy Lâm Thanh Uyển này làm người tệ đáng giá kết giao. Hơn nữa hai người này bình thường quả nhàn có chuyện gì làm, việc nhà phải chạm, bằng cũng bị người ta lôi bát quái. Vừa vặn Lâm Thanh Uyển tại cũng thực nhàn, ngày ngày ở nhà dưỡng thai, thế là ba người xúm lại chỗ trò chuyện.

      Cho nên khi Dương Thiết Trụ rời nhà vài ngày phong trần mệt mỏi trở về, phát vợ mình có hai người ‘Khăn tay giao’.

      Lúc Dương Thiết Trụ trở lại, Đại Cúc và Liễu Chi ở trong phòng trò chuyện cùng Lâm Thanh Uyển.

      Ba phụ nhân trò chuyện Đông trò chuyện Tây, trò chuyện đến hăng say.

      Nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Thanh Uyển định nhổm dậy, Đại Cúc đè nàng lại, mau lẹ chạy giúp nàng mở cửa.

      Nhiều ngày nay mấy người quen thuộc nhau, Đại Cúc và Liễu Chi biết nàng đứng tiện, bình thường có người gõ cửa hoặc là lấy cái thứ gì, hai người chủ động giúp nàng phen.

      Sau khi cửa được mở ra, Lâm Thanh Uyển nghe thấy Đại Cúc ở bên ngoài hô lên: “Thanh Uyển, nam nhân nhà ngươi trở lại.”

      Lâm Thanh Uyển nhổm dậy ra ngoài, Liễu Chi cũng theo ra ngoài.

      Nhìn thấy nam nhân chừng mười ngày gặp, Lâm Thanh Uyển thấy kích động cực. Bởi vì có người ngoài, nàng dám nhào qua như mọi khi.

      Đại Cúc kéo Liễu Chi, “Thanh Uyển, ngươi về phòng , chúng ta về trước.”

      “Được, vậy các ngươi thong thả, ta tiễn các ngươi.”

      tiễn tiễn.” Vừa xong hai cái tiểu nàng dâu nhanh chóng ra cửa.

      Dương Thiết Trụ quay người dắt xe la vào, lấy bao từ xe la xuống, sau đó cột con la xong mới đến trước mặt Lâm Thanh Uyển.

      “Nàng dâu, ta trở về.” Dương Thiết Trụ cũng kích động, mấy ngày nay nhớ vợ mình chết mất.

      Lâm Thanh Uyển cười bảo cổng đóng lại.

      Dương Thiết Trụ đóng chặt cửa mới đỡ nàng vào nhà.

      “Nàng dâu, hai phụ nhân kia là mấy ngày này ta có nhà nàng kết giao à?” Dương Thiết Trụ biết vợ mình có phụ nhân nào trò chuyện cùng, thường chỉ có tam đệ muội hoặc là Đại là quen thuộc thôi.

      Lâm Thanh Uyển cười kể lại cho biết, lúc có nhà có mấy người tò mò tới hỏi thăm kiếm tiền thế nào.

      Dương Thiết Trụ nghe xong ảo não chết, sao lại quên mất trong thôn có tính bát quái chứ.

      “Vậy nàng có vất vả hay , có rất nhiều người tới đây à?” Dương Thiết Trụ khẩn trương hỏi sợ vợ mình bị mệt.

      mệt, bọn họ tới ta mời bọn họ ngồi. Về phần muốn hỏi cái gì, ta là đàn bà, ta biết cái gì chứ. Sau này bọn họ tới nữa, chỉ có Đại Cúc với Liễu Chi tới thôi, họ đến đây trò chuyện với ta.”

      “Ừ, vợ ta thông minh.” Dương Thiết Trụ khích lệ gật đầu: “Sau này ta lộ ít tiếng gió vậy, làm buôn bán với bằng hữu, tránh người ta lại đến phiền nàng.”

      Kiểu này là Lâm Thanh Uyển bàn bạc trước với nam nhân rồi, chung quy tiền phải tự dưng chạy đến, nhà mình có cách nào nuôi sống gia đình, đành phải tìm bằng hữu biết trước đây theo làm chút ít sinh ý. Về phần buôn bán cái gì, tin rằng có người nhàm chán mà hỏi cái này.

      “Được rồi, đừng nhắc tới ta. Chàng sao? Cùng Đại Thành ca ra ngoài thế nào?”

      “Mấy ngày nay ta mang theo Đại Thành ca tới những tửu lâu các trấn làm ăn với chúng ta làm quen, sau đó hai người chúng ta lại mấy tửu lâu mua đồ sấy tiên. Đại Thành ca giới thiệu tốt hơn ta nhiều, bây giờ chúng ta lại thêm mấy tửu lâu để đưa hàng rồi.” Dương Thiết Trụ hưng phấn, lại cảm thấy mình đủ mạnh gõ gõ đầu mình.

      Lâm Thanh Uyển vỗ tay trấn an : “Ta thấy tướng công nhà ta rất lợi hại rồi, chàng mới làm có mấy ngày? Đại Thành ca buôn bán hơn mười năm, thể so được. Nếu chàng làm trước hơn mười năm, chắc chắn kém Đại Thành ca đâu.”

      Dương Thiết Trụ gõ đầu cười, kỳ cũng thấy như vậy, chỉ là trước mặt vợ mình muốn khiêm tốn chút.

      Lâm Thanh Uyển sao hiểu tâm tư chứ, còn phải là muốn nàng khen mấy câu ư?

      Sau đó Dương Thiết Trụ lại liên miên mấy lời, tính toán, muốn giao mọi chuyện trong tay cho Đại Thành ca, giờ muốn ở nhà bồi nàng đâu cả.

      Lâm Thanh Uyển nghe xong vừa thấy buồn cười vừa thấy thể nổi, nàng có phải trẻ con đâu, nhưng cảm động nhiều hơn, người đàn ông này rất cẩn thận làm cho nàng biết nên cái gì cho phải.

      Hai người chuyện rất lâu, Dương Thiết Trụ thấy phiền hà, lại kể cho Lâm Thanh Uyển mấy chuyện và người gặp bên ngoài, còn có nhớ vợ con thế nào.

      xong về sau còn sờ cái bụng tròn vo của Lâm Thanh Uyển, lại với cái bụng con có nhớ cha . Ngay lúc đo có máy thai, tiểu bảo bên trong đạp Lâm Thanh Uyển cái, Dương Thiết Trụ mừng rỡ cười ha ha, chỉ vào bụng với Lâm Thanh Uyển là con cũng nhớ .

      Làm mẹ đây hết nổi rồi nhưng vẫn tươi cười đầy mặt.

      Mãi cho đến buổi tối Diêu thị về làm cơm, hai người ăn xong mới về phòng ngủ.
      Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Ý tưởng của Dương Thiết Trụ muốn đâu chỉ ở nhà bồi vợ là thể thực . Bởi vì bây giờ trời càng ngày càng nóng, làm đồ sấy tiên càng vội vàng hơn.


      phải là nhân thủ đủ, bọn họ làm đồ sấy tiên phải là rất nhiều, vài người cùng nhau bận rộn hai ngày cũng làm ra thôi. Mấu chốt là trời nóng nực, đồ sấy tiên giữ tươi được.

      Từ lúc khí trời bắt đầu ấm áp lên, Lâm Thanh Uyển dặn dò Diêu thị phải cân nhắc làm, lần làm quá nhiều, đủ mấy ngày đưa hàng là được rồi. Tình nguyện tốn công còn hơn là bị hỏng. Cho nên đồ sấy tiên càng ngày càng vội, thậm chí phát triển đến cách ngày làm lần, làm xong là đưa hàng luôn.

      Về phần đồ sấy tiên làm trong tháng Chạp, dường như người nơi này nếm được ra, chưởng quỹ mấy nhà tửu lâu thấy nhắc tới, Lâm Thanh Uyển cũng yên tâm.

      Thậm chí nàng còn làm ra loại hương vị mới, là vị chua cay, vị ngũ vị hương. Về phần thập tam hương vẫn tiếp tục làm, từ khi cánh tay Dương Thiết Trụ khỏi hẳn, Lâm Thanh Uyển giao việc này cho , cũng dặn được ra ngoài, cho ai hết.

      Dương Thiết Trụ biết đây là bí phương ‘Tổ truyền’ của vợ, nhất định là thể cho ai cả.

      Thường ngày làm đồ sấy tiên cần thập tam hương và ngũ vị hương, mấy ngày nay đều là Dương Thiết Trụ ôm đồm mọi việc, mỗi lần làm làm rất nhiều. Lúc cần làm đồ sấy tiên gói vào gói đưa cho Diêu thị và Dương thị bỏ vào, cần cho bao nhiêu Lâm Thanh Uyển với trước rồi.

      Về phần bột ngũ vị hương từ đâu ra? Có thể làm ra thập tam hương khó để làm ra ngũ vị hương, vì bột ngũ vị hương chỉ cần năm loại nguyên liệu thôi. Lâm Thanh Uyển thử nhiều lần cũng làm được ra cái tương đương.

      Mà cùng với chậm rãi tiến vào mùa hè, kỳ hạn công trình đồ sấy tiên càng chạy, gần như ngày nào cũng làm. Làm được ngày hôm sau đưa hàng, vì việc này chẳng những Dương Thiết Căn bận rộn cực kì, ngay cả Hạ Đại Thành cũng bận chạy liên tục. Chung quy hai người này phải đưa hàng tới mấy tửu lâu trấn Lạc Vân và hơn mười tửu lâu các trấn khác nữa.

      Vì thế Dương Thiết Trụ lại mua xe la về dùng để đưa hàng. tại chiếc xe la đủ dùng, may mà lúc trước làm chỗ để xe la lớn, giờ để hai cái vẫn được.

      Bởi vì thường xuyên đưa hàng có quy hoạch, còn phát sinh tình Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành đưa hàng trùng. Nhà này đưa lần, người kia biết lại đưa, vừa nghe trong tiệm có người đưa rồi, chỉ biết than uổng công thôi. Nhưng hai người có trách đối phương, chung quy mấy ngày nay đưa hàng nhiều quá mụ đầu rồi.

      Lâm Thanh Uyển cũng thấy vội, tiếp tục như vậy là được, bảo Dương Thiết Trụ kể lại tình hình, sau đó đưa cho mỗi người lộ trình.

      Lộ tuyến này vào các trấn chia hai bộ phận. Về sau đưa hàng mỗi người phụ trách lộ trình, hai người quấy rầy nhau, thậm chí bởi vì Lâm Thanh Uyển tâm tư tỉ mỉ, vạch ra biện pháp tiết kiệm thời gian nhất.

      Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành nhận lộ trình của mình, tìm hiểu rồi thử. Trở về đều lộ trình như vậy tốt, bớt việc còn tiết kiệm thời gian, mấu chốt là phân công chính xác chạy lặp lại. Bởi vì Dương Thiết Căn biết chữ, Lâm Thanh Uyển vẽ ra bảo Dương Thiết Trụ giải thích cho , đỡ mất công phải nhắc lại.

      Dương Thiết Trụ trở về cùng Lâm Thanh Uyển, lại khích lệ phen, thế này Lâm Thanh Uyển mới buông tâm.

      Chung quy đây là sinh ý nhà nàng, nàng nhất định dốc toàn sức nghĩ biện pháp.

      *******

      Trong nháy mắt tiến vào tháng 6, trời càng ngày càng nóng.

      Nhưng mấy người Dương Thiết Trụ thấy nóng, lòng tràn đầy nhiệt huyết làm đồ sấy tiên.

      Cùng với thời tiết nóng bức, đồ sấy tiên thể giữ, cho dù bọn họ hận thể buổi sáng làm buổi chiều đưa hàng, nhưng vẫn tránh khỏi việc đồ sấy tiên bị hỏng.

      Vì việc này mà Dương Thiết Trụ nhiều ngày nay sầu tới ăn ngon ngủ yên.

      Lúc này Lâm Thanh Uyển hết cách.

      Vì kéo dài thời gian giữ đồ sấy tiên, thậm chí nàng nghĩ tới đem đồ sấy tiên hoàn toàn hấp chín đưa , nhưng cũng chỉ có thể để được ngày thôi, thời gian dài được. Nhưng thời gian 1 ngày thể đưa hết hàng cho các trấn được. Người trong nhà vì kiếm tiền, gần như mọi lúc đều làm đồ sấy tiên mới, sau đó hấp chín để đưa hàng. Chẳng những người đưa hàng bị mặt trời sấy khô, người trong nhà cũng mệt mỏi sắp chết.

      Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành thương lượng có nên ngừng làm đồ sấy tiên, chờ qua mùa hè lại lại làm, nhưng hai người lại luyến tiếc chậm trễ mấy tháng này sinh ý. Chỉ có thể vừa nghĩ biện pháp giữ tươi, mặt khác cả ba người đều chạy đưa hàng.

      Vì để ba người đồng thời đưa hàng, Dương Thiết Trụ lại mua thêm xe la về.

      Nhưng cho dù như thế vẫn được. Mấy người Dương Thiết Trụ được mấy ngày than thở ngừng.

      Ngoài phòng có tiếng kêu xèo xèo làm người phiền chán.

      Lâm Thanh Uyển ngồi trong phòng tâm tư lung tung, cầm quạt hương bồ trong tay ngừng quạt gió cho mình.

      Cái mùa hè năm nay quá nóng, năm trước nàng thấy nóng như thế này. Vẫn dựng phụ như lửa, biết có phải tại mang thai , năm nay nàng rất sợ nóng.

      Trong nhà trải chiếu, thậm chí sau này bởi vì chiếu cỏ đủ mát mẻ, nàng còn bảo nam nhân mua chiếu trúc. Mua về trải quả nhiên mát mẻ hơn chiếu cỏ, đặc biệt trước khi sử dụng lấy nước giếng rửa qua, người nằm lên thấy khô nữa.

      Lâm Thanh Uyển nhìn ra ngoài thấy nam nhân trở về, lên giường nằm lát.

      Nằm xuống chốc lát mơ mơ màng màng ngủ.

      Buổi sáng Dương Thiết Trụ ra ngoài đưa hàng đến xế chiều mới trở về. Khuôn mặt cương nghị bị phơi đỏ bừng, thậm chí mấy ngày nay phơi nắng thời gian dài còn bị tróc da.

      Trở về nhà là làm gì hết cởi áo luôn, chạy tới giếng múc nước giội. Dù sao lúc này trong nhà có người khác, chỉ có hai vợ chồng, cần cố kỵ cái gì.

      Lâm Thanh Uyển nghe thấy động tĩnh đứng lên, vừa ra thấy nam nhân cởi trần tắm.

      Giọt nước trong veo chảy từ xuống, sau lưng rắn chắc toàn bắp thịt. vai trái vết sẹo chằng chịt dữ tợn, vết sẹo kia là năm ngoái bị gấu chụp cho, thương khỏi rồi nhưng để lại vết sẹo lớn.

      Lâm Thanh Uyển nhìn mà đỏ mặt, nhưng miệng quên oán giận : “ bao nhiêu lần rồi, nên dùng nước giếng tắm, mới từ bên ngoài trở về, coi chừng bị cảm lạnh.”

      Dương Thiết Trụ xoay người lại ngây ngô cười ha hả: “Nàng dâu, ta nóng quá.”

      Nam nhân vặn vẹo thân chạy lại, lọt vào mắt Lâm Thanh Uyển là bắp thịt rắn chắc của nam nhân, thậm chí còn bát khối cơ bụng…

      Mặt nàng lại đỏ: “Nóng cũng phải lấy nước nóng tắm, tắm xong mới nóng.”

      Nơi này thể so được với kiếp trước, nóng có đồ uống lạnh, giữa ngày hè nóng lực đóng cửa bật điều hòa, thoải mái.

      Nghĩ đến đây Lâm Thanh Uyển ngây ra lúc.

      Điều hòa, tủ lạnh ——

      “Uyển Uyển, trong nhà có cơm ? Vội vàng đưa hàng trưa ăn gì nên bây giờ đói bụng.” Dương Thiết Trụ cầm quần áo quất quất lên người mình.

      “Phòng bếp còn mì lạnh tam đệ muội làm, buổi trưa ta có khẩu vị nên ăn, ta lấy cho chàng.” tới mì lạnh, đây là Lâm Thanh Uyển dạy Diêu thị, là bởi vì mùa hè quá nóng, mặt khác chính là trong nhà gần đây bề bộn nhiều việc có thời gian nấu cơm. Lâm Thanh Uyển nhớ tới đồ ăn này, vừa bớt việc lại lạ miệng.

      Dương Thiết Trụ vội vàng vẫy tay: “Được rồi, ta biết, ta tự mình làm, nàng đừng , vào phòng ngồi .”

      Lâm Thanh Uyển đành phải lại quay vào phòng ngồi.

      thoáng chốc sau Dương Thiết Trụ bưng hai bát lớn mì lạnh vào.

      Mì trắng bóng, xanh xanh sợi dưa chuột, thả chút rau. Những cái này là Diêu thị chuẩn bị, lúc muốn ăn theo khẩu vị của mỗi người cho thêm nước tỏi, muối, dấm, dầu vừng trộn đều, chính là món mỹ vị ngày hè.

      Biết Lâm Thanh Uyển thích ăn ớt, bát của nàng Dương Thiết Trụ còn cho ít sa tế vào. Mấy ngày nay ăn mì lạnh nhiều, ngay cả Dương Thiết Trụ cũng biết trộn mì.

      Đặt bát đũa trước mặt nàng dâu xong, Dương Thiết Trụ bưng bát mình lên ăn. thực đói, bát mì lớn lát trôi hết xuống bụng.

      Lâm Thanh Uyển cầm chiếc đũa tiếp tục tự hỏi ý nghĩ đứt quãng vừa rồi.

      Nếu có tủ lạnh tốt rồi, hoặc là có băng cũng được.

      Đại Hi triều có băng, nguyên chủ khi ở kinh thành dùng, trong ngày hè các chủ tử Lâm gia đều có băng hạ nhiệt. Nàng cũng có, chỉ là luôn bị người ta quên đưa tới, hoặc là cắt xén.

      Thường các gia đình nhà giàu trong nhà đều có hầm băng, dùng để trữ băng tới ngày hè sử dụng, dường như có người còn làm mua bán băng…

      Nghĩ đến đây Lâm Thanh Uyển hận thể đánh mình hai bàn tay, vì sao nghĩ tới băng chứ?

      Thôn Lạc Hạp này mùa đông lạnh, cần đào băng trong sông, làm mấy cái lọ đựng nước, để bên ngoài đêm thành băng. Sau đó đào cái hầm cất trữ băng, bây giờ bị vội khổ thế này.

      Nhưng bây giờ ảo não thế nào cũng vô dụng, chỉ trách nàng lúc ấy suy nghĩ chu toàn mới nghĩ ra những thứ này.

      “Uyển Uyển, sao nàng ăn?” Dương Thiết Trụ buông bát kỳ quái hỏi: “Có phải chỗ nào thoái mái? Thời tiết nóng thế này nàng cố ăn nhiều chút, trong bụng còn có bé con đấy.”

      Lâm Thanh Uyển phục hồi lại cười: “Ta đói bụng, giữa trưa ăn chút điểm tâm rồi. Chàng ăn xong rồi à? Ăn xong mời Đại Thành ca lại đây, ta có chút việc muốn .”

      Dương Thiết Trụ gãi đầu, cũng nghĩ nhiều, cất bát mì vào phòng bếp, mặc áo vào tìm Hạ Đại Thành.

      lúc sau Hạ Đại Thành mồ hôi đầy đầu theo Dương Thiết Trụ tới. vừa đưa hàng về còn chưa kịp lau mồ hôi bị biểu đệ gọi . Hạ Đại Thành gần đây cũng bị phơi lợi hại, trước đây là màu đồng, mấy ngày nay giống Dương Thiết Trụ đen như than đá.

      “Nàng dâu Thiết Trụ, ngươi tìm ta có việc?”

      Bụng tiện, lại là người nhà, Lâm Thanh Uyển đứng dậy đón .

      “Đại Thành ca, ngươi ngồi .”

      Hạ Đại Thành ngồi xuống, cũng khách khí, cầm lấy siêu rót chén nước uống, sau mới mở miệng chuyện: “Chuyện gì vậy?”

      Lâm Thanh Uyển ở trong đầu suy nghĩ trong chốc lát chậm rãi mở miệng: “Đại Thành ca, biết bây giờ ở bên ngoài có mua được băng hay ?”

      Hạ Đại Thành cười khổ, sớm nghĩ tới băng có thể bảo tồn đồ, nhưng băng sang quý, sinh ý như bọn họ mua nổi băng.

      Lúc còn ở huyện biết có gia đình nhà giàu ở Dương Thành tự mình cất giữ băng đến mùa hè sử dụng, cũng biết trong thành có người bán băng vào mùa hè. Nhưng giá cả quá cao, mua về bảo tồn đồ sấy tiên có lời, đến lúc đó đừng kiếm tiền, lỗ là may rồi. Thứ hai, theo biết huyện Hoài Hà có người bán băng, nhiều lắm chỉ là những gia đình giàu có tự mình làm băng, cất trữ đến mùa hè dùng thôi.

      Hơn nữa còn biết dùng băng bảo tồn được thức ăn quý thế nào, chính là số thành lớn bán hải sản. Hải sản cách nước để được lâu, chỉ có thể dùng băng để bảo tồn. Nhưng hải sản được chuyển đến nội địa giá cả cực kỳ sang quý. Mà bọn họ làm đồ sấy tiên mới 60 văn cân, thể tích lại như hải sản.

      Đệ muội này cuối cùng vẫn là đàn bà, cho dù thông minh tuyệt đỉnh, có nhiều ý nghĩ buôn bán, nhưng tầm mắt, ý tưởng có chút ngây thơ.

      Nhưng Hạ đại thành có ý tứ cười nhạo Lâm Thanh Uyển, mà là chậm rãi lại đạo lý trong đó. Bao gồm làm băng khó khăn và các băn khoăn khác.

      Dương Thiết Trụ vốn cho rằng nàng nghĩ được biện pháp tốt gì, nghe Hạ Đại Thành xong lập tức xì hơi.

      Lâm Thanh Uyển đương nhiên hiểu được đạo lý này, nàng cũng biết ở nơi này rất ít người sử dụng băng để giữ tươi đồ ăn. Có thể sử dụng băng để giữ tươi, là ít cống phẩm, hoặc là hải sản. Dùng băng giữ tươi hải sản nàng nhìn thấy rồi.

      Kinh thành là đất liền nên rất ít thấy hải sản. Rất nhiều gia đình nhà giàu đều có thể hưởng dụng, nhưng rệt Lâm gia còn chưa đủ cấp bậc. Có lần Gia chủ Lâm gia cũng chính bá phụ Lâm thừa tướng, đưa tới nhà bọn họ sọt hải sản.

      Lúc đưa đến làm oanh động cả phòng bếp. hải sản kia thực mới mẻ, dưới sọt là lớp băng.

      Nơi này giống đại giao thông phát đạt, loại gì cũng có. Lâm Thanh Uyển có thể hiểu được đưa được hải sản kia về tới kinh thành mà vẫn còn tươi mới mất bao nhiêu công sức. Trong đó dùng bao nhiêu băng để bảo đảm chất lượng cần .

      Nhưng thông qua lớp băng dưới sọt kia, nàng có thể tưởng tượng ra kỳ người nơi này hiểu vấn đề phủ kín giữ ấm này, thế cho nên lãng phí rất nhiều băng.

      Lâm Thanh Uyển có bởi vì Hạ Đại Thành mà nản lòng, nàng lại mở miệng hỏi: “Đại Thành ca, ngươi từng nghe tới quặng nitrat kali chưa?”

      Đúng vậy, Lâm Thanh Uyển nghĩ tới biện pháp chế băng bằng quặng nitrat kali.

      Cảm tạ các cuốn tiểu thuyết xuyên ở thế kỉ 21, nữ chủ hay dùng các ‘Phối phương’ này để phát tài, Lâm Thanh Uyển nhớ lắm. Chẳng những biết là dùng thứ gì làm, ngay cả các bước làm cũng nhớ.

      tại chỉ hi vọng tiểu thuyết xuyên việt lừa nàng kẻ lười đọc sách này, mặt khác chính là quặng nitrat kali có thể tìm được, với lại mắc.

      “Quặng nitrat kali?” Hạ Đại Thành trầm ngâm lúc rồi lắc đầu.

      Dương Thiết Trụ ở bên cạnh cũng nghĩ, nhưng cũng nghe thấy thứ này.

      Lâm Thanh Uyển hít sâu hơi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn buông tha ý nghĩ của mình.

      “Đại Thành ca, ngươi cùng Thiết Trụ hỗ trợ tìm chút, nếu như có thể tìm được quặng nitrat kali, vấn đề giữ tươi đồ sấy tiên của chúng ta được giải quyết.”

      Hạ Đại Thành vui vẻ nhưng vẫn có chút nghi hoặc: “ ? Tìm được quặng nitrat kali là có thể giải quyết vấn đề giữ tươi đồ sấy tiên hả?”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu hết. “Nếu như có thể tìm được thứ này, co hơn nửa nắm chắc.”

      Hạ Đại Thành đứng dậy: “, ta cùng Thiết Trụ phân nhau tìm. Nhưng mà ngươi cũng phải cho chúng ta ít manh mối, cái này mua được hoặc tìm được ở đâu?”

      Bây giờ là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tại đồ sấy tiên làm ra nông nỗi này, chỉ có thể đem ngựa chết thành ngựa sống thôi.

      Lâm Thanh Uyển lại suy tư chút: “Thứ này dùng làm thuốc, hoặc là để luyện đan gì đó, các ngươi hay là cứ hỏi y quán trước. A, đúng rồi, thứ này còn có tên khác…” Nàng lao lực nghĩ: “Diễm tiêu, nitrat kali, sương, các ngươi hỏi thử trước.”

      Hạ Đại Thành nghe thấy bảo để luyện đan kinh ngạc.

      Dương Thiết Trụ hiểu cái gì gọi là luyện đan, nhưng Hạ Đại Thành kiến thức rộng, nghe qua đương kim Thánh Thượng si mê luyện đan, cũng chỉ có gia đình cực kì giàu có ở kinh thành mới biết luyện đan, hoặc là ngay cả luyện đan dùng thứ gì cũng biết. Nhưng nghĩ đến lai lịch biểu đệ muội này, liền bình thường trở lại. biết vị đệ muội này trước đây là nha hoàn cho gia đình nhà giàu, phạm sai lầm bị phát mại đến nơi này, chắc là nghe được ở nhà giàu có kia.

      Hạ Đại Thành nhắc lại mấy cái tên của quặng nitrat kali cho Lâm Thanh Uyển kiểm tra lần, sau đó mới mang theo Dương Thiết Trụ chia nhau tìm.

      Để lại mình Lâm Thanh Uyển ngồi ở trong phòng thở dài hơi sâu.

      Có thể tìm được hay do trời định, hi vọng ông trời phù hộ cho mọi chuyện thuận lợi.
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :