1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 78

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Trong khi hai người tam phòng tưởng tượng bàn bạc về ngôi nhà tương lai của mình, bên này hai vợ chồng nhị phòng cũng tưởng tượng y chang.

      Hai người chàng câu, nàng câu, mỗi lúc ý cuối cùng chẳng nhớ được gì, vì vậy Lâm Thanh Uyển sai Dương Thiết Trụ xuống lấy ‘Luyện chữ bản’.

      Đây là ngôi nhà tự mình kiến tạo từ khi tới nơi này, Lâm Thanh Uyển nóng lòng muốn thử rất nhiều ý kiến.

      Hai người từ ngày có ý tưởng xây phòng, ngày nào cũng nghĩ cho nên đại khái có vài ý tưởng. Tổng hợp các ý kiến lại, quyết định xây phòng ở lớn chút.

      Tuy rằng bọn họ tại chỉ có hai người, nhưng là trọng bụng có đứa, về sau khả năng còn có thể có mấy đứa nữa. Nếu xây phòng mới tiện xây luôn.

      Đây là lần đầu tiên có nhà thuộc về mình, tất cả các thứ phải nghĩ tới toàn thiện toàn mỹ.

      Người ta được như nguyện là vì họ đủ tiền hoặc vì nguyên nhân khác. Còn trong tay Lâm Thanh Uyển có tiền, tiền trong tay bọn họ có thể xây được ngôi nhà tốt nhất thôn Lạc Hạp này.

      Có căn phòng lớn là chuyện tốt, tiền trong tay đủ để xây. Nhưng Lâm Thanh Uyển khỏi nghĩ tới xây phòng ở này quá gây chú ý, có phải tốt lắm hay .

      có biện pháp, sinh hoạt ở trong thôn xóm phải có những băn khoăn thôi. Nơi này hàng xóm sống chung thôn mấy chục năm hoặc là rất nhiều năm. Nơi này giống đại, ngươi có tiền đóng cửa sống cuộc sống của mình, trong nhà ngươi có trang hoàng tốt thế nào nữa, ngoại trừ thân thích ra chẳng có ai tới nhà ngươi mà xem nhà ngươi xinh đẹp thế nào.

      Nơi này phải như thế, hàng xóm láng giềng thường xuyên tới chơi nhà. khoa trương chút, nhà ai hôm nay ăn thịt, hoặc là nhà ai có người nào tới, hàng xóm cách vách biết, hàng xóm khác cũng biết, sau đó là người cả thôn đều biết.

      Ở trong này có cái gì riêng tư đáng , cho dù tại sinh hoạt ở Dương gia, Dương gia là nhờ có Hà thị nhân cách kia mới có rất ít người tới cửa, nhưng số việc của Dương gia người trong thôn biết ít.

      Đương nhiên, ngươi thể trách người ta bát quái, bởi vì phong tục chính là như thế, mọi thôn đều như vậy, nhà có việc ai cũng biết. Bình thường lúc rảnh rỗi có trò giải trí, ngoại trừ nằm giường sinh trẻ con cũng chỉ cùng chỗ bát quái.

      Hơn nữa nơi này còn có cái phong tục, đó chính là nhà ai xây phòng chuyển nhà mới, đều mời thôn dân tới tham quan, sau đó còn mời tiệc rượu nữa.

      Lâm Thanh Uyển nghĩ tới về sau nhà mình xây căn phòng lớn xinh đẹp, sau đó đám thôn dân tiến vào tham quan, sau đó gặp người là cái nhà kia lớn thế nào xinh đẹp thế nào, nàng thấy rét mà run. Còn nữa, nếu truyền đến tai mấy người Dương gia kia, biết nháo ra cái gì thiêu thân…

      Cho nên Lâm Thanh Uyển tính toán xây phòng ở tiềm tàng chút, đừng nàng khác người, mà là nơi này từng nhà đều ở kiểu nhà nông thôn. Ngay cổng là ba gian phòng chính, hai bên trái phải là phòng ở, cũng chính là sương phòng gì đó, nhưng nông dân có chú ý này kia, gọi sương phòng mà là ốc. Hai bên trái phải có phòng để người ở, có phòng làm nhà kho, phòng tạp vật hoặc là phòng bếp, nhà ai có mấy gian phòng vào cổng viện là biết ngay.

      Nếu như nhà nàng muốn xây cái lớn hơn chút, làm thêm mấy gian phòng ở, như vậy gây chú ý rồi ? Chung quy bọn họ tại là dân chúng bình thường, là dân chúng trong nông dân. Đa số thôn dân thôn Lạc Hạp giàu có, giờ làm ra nổi bật chẳng phải làm người ta đỏ mắt ư, còn có đám người cực phẩm Dương gia kia…

      Hơn nữa nàng còn có tính toán khác.

      Lâm Thanh Uyển ý tưởng của mình cho Dương Thiết Trụ nghe, ý nàng muốn xây cái tiểu Tứ hợp viện kiểu nông gia tiểu viện, lúc đó lấy tiền viện ngăn lại, từ bên ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy phía phía trước có một dãy phòng ở, về phần sau nó là kiểu dạng gì người ta biết được. Phía sau chính là nơi ở của mình, về sau có con hoặc có cháu cũng sợ đủ chỗ ở.

      Dương Thiết Trụ biết cái gì là phòng ở tứ hợp viện, nhưng Lâm Thanh Uyển hình dung ra biết, chính là kiểu phòng ở của mấy nhà giàu thôi.

      Lâm Thanh Uyển đích thực nghĩ quá xa, ngay cả đứa rồi cháu trai cũng nghĩ tới. Nhưng Dương Thiết Trụ cảm thấy nàng dâu nghĩ xa, thấy như vậy vô cùng tốt. Làm theo như nàng dâu sau này cháu trai cũng có chỗ ở.

      Dương Thiết Trụ chưa thành thân chưa biết, thành thân rồi mỗi lần nhìn thấy hai người tam phòng cảm thấy đồng tình thôi.

      Thảo nào là mấy năm nay tam phòng có thêm đứa , ra là bởi vì trong nhà có hai khuê nữ lớn dần, bình thường đều ngủ chung cái kháng, hai người muốn làm cái gì đó là tiện rồi…

      Nếu như hai người tam phòng biết nghĩ như vậy, khẳng định kéo cổ gào thét, mới phải như vậy đâu, người ta hai người cũng là bỏ nhiều sức có được , liên quan gì tới phương tiện kia đâu…

      Suy bụng ta ra bụng người, Dương Thiết Trụ tuyệt đối muốn hạnh phúc sau này của mình bị chôn vùi bởi trẻ con đâu, cho nên cảm thấy ý tưởng của nàng dâu rất tốt, người ốc, sau đó về sau và Uyển Uyển trải qua sinh hoạt hạnh phúc vui sướng…

      tội nghiệp đứa đáng thương trong bụng Lâm Thanh Uyển, còn chưa sinh ra bị lão cha an bài mình ốc …

      Quay lại đề tài.

      Hai người ai nấy tự suy nghĩ nát óc, tổng hợp lại, cuối cùng định ra nhà mới tương lai của bọn họ.

      Đại thể hình thức là như vậy ——

      Hình thức kiểu tứ hợp viện, tổng cộng bốn dãy phòng ở tạo thành cái tứ hợp viện. Mặt trước là một dãy phòng ở để trước mắt mọi người, phía sau là sương phòng. Dãy phòng ở trước mặt xây như trong thôn, trái phải là hai gian nhà ngói, như vậy thoạt nhìn quái dị.

      Suy xét đến trong nhà có xe la, Dương Thiết Trụ quyết định diện tích tiền viện thể quá , phải có chỗ để thùng xe và chuồng la, tiền viện phải có giếng, lấy nước ăn cho tiện. Hơn nữa có thể làm được nhà ngói sao làm nổi cái giếng chứ.

      Sau đó hậu viện phải có vườn rau, lại suy xét tới vấn đề lấy nước ở mấy phòng phía sau, Dương Thiết Trụ quyết định ở hậu viện cũng đào giếng nước.

      Nghĩ như vậy, lại cầm ‘Luyện chữ bản’ tay chấm điểm vào khoanh tròn khu vực hậu viện.

      Đúng vậy, hai người Dương Thiết Trụ mô phỏng nhà mình xây như thế nào đấy. Vì sợ toàn diện, Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Trụ dùng bàn luyện chữ vẽ cái bản vẽ mặt phẳng giản dị.

      Lâm Thanh Uyển ở đời trước từng làm quản lí web, cho nên vẽ cái hình giản dị có vấn đề gì. Bởi vì ghét than củi bẩn nên nàng nhét hết than củi cho Dương Thiết Trụ. Hai người thương lượng đến đâu để Dương Thiết Trụ tô lên đó. Nếu như Dương Thiết Trụ vẽ được, Lâm Thanh Uyển mới tự mình vẽ.

      Lại suy xét đến vấn đề vệ sinh.

      Miễn bàn vệ sinh , Lâm Thanh Uyển vừa nhắc tới WC là phiền rồi, ở nông thôn đều làm loại đào cái hố, mặt chèn mấy tấm ván gỗ. Mỗi lần nàng nhà xí đều sợ mình rớt xuống, hơn nữa mùi hôi bốc lên. Cái cảm thụ đó với người đại quen dùng nhà vệ sinh bồn cầu là thể chịu nổi, cho nên Lâm Thanh Uyển thấy xây nhà mới vấn đề nhà WC là vấn đề lớn.

      Lâm Thanh Uyển nghĩ, nàng nghĩ nên xây nhà vệ sinh như thế nào.

      Xây cái nhà WC giản dị kiểu cũ vậy, dùng gạch xây hố , bên cạnh để vại nước, khi nào múc nước dội, sau đó cuối hố làm cái thùng phân là được. Nhắm mắt làm ngơ, tại cũng chỉ có điều kiện này. Nơi này có cái gọi là cống thoát nước, cũng có cái gọi là vòi nước. Trong tay bọn họ cũng chỉ có chút tiền ấy, muốn bắt chước tiểu thuyết xuyên nữ chủ Tô Nhất cũng được.

      Muốn đào hố phân chỉ có thể ở hậu viện. Lâm Thanh Uyển lại để cho Dương Thiết Trụ chấm điểm vào hậu viện, sau đó dùng ngôn ngữ cho biết xây nhà xí thế nào.

      Dương Thiết Trụ biểu tình mặt thực nghiêm túc, chân mày nhíu chặt, môi mím lại, trong lòng ngừng ghi nhớ lời nàng dâu , trong đầu nhanh chóng tưởng tượng hình dáng.

      Làm khó rồi, tưởng tượng hồi lâu sau Dương Thiết Trụ mới vui vẻ ra mặt: “Nàng dâu, nàng cái nhà xí này hay đấy.” Thậm chí còn có thể suy ra ba: “Lúc đó đặt hố phân mấy tấm bản, bớt mùi .”

      thể trách Dương Thiết Trụ vụng về, chung quy từ khi có trí nhớ tới này, nhà xí trong ấn tượng của đều là loại đào hố to, mặt đặt mấy tấm gỗ kia. Nhanh như vậy nghĩ được ra hình dáng mà Lâm Thanh Uyển mô phỏng coi như là tư duy rất nhanh nhẹn rồi.

      “Thấy tốt là được, tốt chàng nhớ kĩ đấy.”

      Sau đó chính là mấy gian phòng ở trong nhà, ý kiến của hai người chính là ba gian sau phòng chính, phía sau trái phải hai gian sương phòng. Chính phòng phía trước xây ba gian. Tổ hợp lại chính là nông gia tiểu viện tinh xảo, chỉ là diện tích hậu viện nông gia tiểu viện này khá lớn, bởi vì Lâm Thanh Uyển còn dự tính xây phân xưởng ở bên phải hậu viện.

      tại hậu viện nhà Dương thị bị rậm rạp chằng chịt cái giá đồ sấy tiên chiếm lĩnh, hơn nữa cùng với sinh ý tốt nó cũng nhiều theo. Lâm Thanh Uyển nghĩ để phân xưởng ở nhà Dương thị tiện, thể để về sau đủ chỗ lại chiếm cả vườn rau của người ta được. Dù sao lần này bọn họ cần xây phòng mới, bằng xây cả cái phân xưởng luôn.

      Nhắc tới làm cái phân xưởng trong nhà mình, Dương Thiết Trụ cảm thấy ý nghĩ này rất tốt. Nhà Đại rộng lắm, trước đây đại ở nhà mình còn được, bây giờ cả nhà Hạ Đại Thành trở lại có chút chen chúc. Để giá đồ sấy tiên trong hậu viện nhà người ta càng thêm chật trội nhà người ta.

      Ý tưởng định ra, hai người lại nghĩ xây phân xưởng như thế nào.

      Nhưng điều này đơn giản, chọn cái sân, ở giữa là khối đất trống để phơi nắng đồ sấy tiên. Để phòng ngừa những lúc đổ mưa hoặc có tuyết rơi, lại làm gian phòng lớn, bốn phía xây tường, phía có mái che là được. Lại suy xét tới chỗ mọi người làm đồ sấy tiên, xây căn ốc, chỗ hay rửa thịt đào giếng nước, còn nghĩ đến vào mùa đông lạnh nên xây cái giường lò lớn.

      Dương Thiết Trụ gấp đến toát mồ hôi, bọn họ thương lượng toàn những thứ phức tạp, tấm bản vẽ được. chỉ vẽ được cái vòng tròn, vẽ cái hình vuông cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

      Lâm Thanh Uyển bị chọc cho mừng rỡ, kéo đầu qua hôn cái mặt. Bảo lấy vải lau hết than củi tấm bản , sau đó cầm than củi bắt đầu vẽ phác họa.

      Chuyên gia vừa ra tay liền biết có được hay . thể so sánh với nhà thiết kế rồi, nhưng so với những đường xiêu xiêu vẹo vẹo kia của Dương Thiết Trụ tốt hơn rất nhiều.

      Lâm Thanh Uyển nhanh chóng vẽ ra những cái mà bọn họ vừa bàn bạc ra, sau này nàng nghĩ thêm, trong sân phân xưởng làm thêm cái lều cho xe la, sau phân xưởng là con đường ven rừng, vì thế lại làm thêm cái cửa sau, cứ như vậy lúc ra vào đưa hàng cũng thuận tiện.

      Đại khái vẽ được ra, về phần chi tiết sau này từ từ nghĩ tiếp, bây giờ nàng mệt mỏi rồi.

      Lâm Thanh Uyển đưa thanh củi cho nam nhân, hán tử kia thấy nàng dâu mệt mỏi, nhanh chóng ân cần múc nước cho mình và nàng dâu rửa tay.

      Nhìn thấy nàng dâu nằm kháng vẻ mặt thoải mái, cũng nóng mắt lên giường lò nằm bên cạnh.

      Hai người lại liên miên về ngôi nhà mới, lúc nào vẻ mặt cũng đầy hưng phấn và khát khao.

      tốt, vợ con nằm cạnh mình đấy! Giờ phút này chỉ số hạnh phúc của Dương Thiết Trụ bạo hết ra ngoài.
      Christhuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển sau khi bàn bạc được tưng đối chuẩn bị tìm Lý chính mua đất. Xem ra hai người Tam phòng cũng thương lượng xong, quyết định mua đất cùng với nhị ca nhị tẩu xây nhà mới.


      Hai người Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn cùng nhau tới nhà Lý chính.

      Nhà Lý chính được coi là tốt nhất trong thôn Lạc Hạp, gạch xanh ngói xám, trước mặt là nhất lưu ba gian nhà ngói lớn, sương phòng trái phải có ba gian, còn chưa tính các loại phòng khác như phòng bếp, nhà kho. Ngay cả tường viện cũng được làm bằng gạch xanh, thoạt nhìn vừa khí phái vừa đại khí.

      tại trong đầu óc Dương Thiết Trụ toàn là ngôi nhà tương lại, cho nên khi nhìn thấy phòng ở nhà Lý chính chú ý. Ở trong lòng so sánh, phòng ở nhà lý chính tệ, nhưng nhà bọn họ tương lai cũng kém. Lại nhìn tường viện nhà người ta, trong lòng suy nghĩ tường viện nhà bọn họ tốt nhất cũng dùng gạch xây. Như vậy vững chắc lại khí phái.

      Nghĩ như vậy bước chân lại nhanh hơn vào nhà Lý chính.

      Lý chính ở trong phòng nhàn rỗi có việc gì làm, lúc này khoanh chân ngồi kháng hút thuốc lào.

      Vừa nhìn thấy hai người vào viện tiếp đón bọn họ vào trong phòng.

      Lý chính họ Ngưu, năm nay hơn năm mươi. Bởi vì hay gọi ông là Lý chính, thời gian dài mọi người đều quên mất họ của Lý chính. Ngang hàng gọi là Lý chính, tiểu bối như Dương Thiết Trụ gọi là Lý chính thúc.

      “Lý chính thúc.” Vừa vào cửa Dương Thiết Trụ mở miệng gọi.

      “Tới đây, hai huynh đệ các ngươi có chuyện gì vậy?”

      Lý chính này làm người tệ, ôn hòa kiêu căng, người trong thôn đều hiểu tính cách của ông, cho nên Dương Thiết Trụ lan man, đề cập vào chuyện nhà mình muốn xây phòng mới luôn.

      “Mua nền nhà à ——” lý chính híp mắt, miệng hút hơi thuốc lào: “Nhìn trúng chỗ nào rồi?”

      Dương Thiết Trụ nhìn trúng mảnh đất cuối thôn, cũng thay Dương Thiết Căn luôn, Dương Thiết Căn cũng muốn mua đất xây nhà.

      Lý chính ràng chuyện Dương gia, lúc trước cái hai hậu sinh này ở riêng ông là người làm nhân chứng đấy. Lúc trước Dương gia nháo thành như vậy, bởi vì lúc trước có Dương tộc trưởng, ông tiện gì, chung quy ông là lý chính, được xen vào chuyện riêng nhà người ta.

      tại vừa nghe hai hậu sinh này muốn mua đất xây ốc mới, trong lòng cao hứng cho bọn họ.

      “Được rồi, các ngươi chọn chỗ ấy rộng, đều mua bao nhiêu?” Lý chính hút hai điếu thuốc xong đặt tẩu thuốc sang bên bắt đầu chính .

      Dương Thiết Trụ muốn bốn mẫu. Hai người Tam phòng bạc dư dả, bọn họ nghĩ đơn giản, tính toán như Lâm Thanh Uyển nên mua hai mẫu.

      Hai mẫu đất dùng để xây nhà lớn lắm, nông dân xây phòng ở , nhưng còn xây chuồng heo chuồng gà vườn rau, bình thường mọi người hay mua hai mẫu là đủ dùng rồi, nhưng Dương Thiết Trụ muốn mua bốn mẫu hơi lớn.

      “Tiểu tử ngươi mua nhiều đất như vậy làm gì, bình thường người ta chỉ mua hai mẫu là được rồi.” Lý chính hiểu hỏi.

      Dương Thiết Trụ gãi đầu: “Ta chỉ là mua ra trước, đến lúc sau này con cái nhiều còn có chỗ xây thêm.” Đương nhiên đây đều là lấy cớ, thể với Lý chính.

      Luôn luôn thành Dương Thiết Trụ, trải qua Lâm Thanh Uyển huấn luyện, và trong khoảng thời gian này chạy ra ngoài làm mua bán, cũng học được chuyện giấu vài phần. Nhưng hoàn toàn là dối, chỉ là hẳn ra mà thôi.

      Lý chính là người già thành tinh, đương nhiên hiểu được hàm hồ của . Huống chi người ta mua đất là dùng tiền, phải là lấy , quan tâm nhiều như vậy làm gì.

      “Tiểu tử ngươi phát tài hả?”

      Dương Thiết Trụ cười :”Lý chính thúc đừng như vậy, phát tài cái gì, chẳng qua là thấy trong nhà khó khăn, có cách nào bèn cùng bằng hữu làm cái buôn bán sống tạm, làm ăn được mấy đồng bạc mà thôi.”

      Cách này là Lâm Thanh Uyển dạy , trong nhà đột nhiên muốn xây phòng, đến lúc đó nhất định có người hỏi. Cho dù mới đầu người khác biết nhưng sau này biết. Vì thế liền lấy cớ trong nhà khó khăn, cùng bằng hữu làm chút ít mua bán, về phần là buôn bán cái gì, nếu là người biết đối nhân xử thế hỏi nữa.

      Lý chính người hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên hỏi nữa, chỉ các giá cả cho họ nghe.

      Cuối thôn tốn bao nhiêu tiền hai lượng bạc mẫu. Hai huynh đệ Dương Thiết Trụ mua nhiều, Lý chính tính mẫu lượng bạc, tổng cộng thu 6 lượng bạc.

      Bởi vì mua đất phải tới quan phủ lập khế phải dùng đến tiền, tục xưng là ‘Giá thành phí’. Dương Thiết Trụ lại đưa hai lượng bạc cho lý chính, nhờ ông lập khế cho hai huynh đệ. Về phấn tiền thừa coi như trả công vất vả cho ông.

      Lý chính đẩy mấy lần mà đẩy được đành phải thu số bạc này, cũng dặn dò bọn họ hai ngày sau tới nơi này lấy địa khế.

      Dứt lời, Dương Thiết Trụ suy nghĩ chút, lại ra vẻ mặt khó xử với lý chính, nhờ giữ bí mật chuyện hai huynh đệ mua đất xây nhà.

      Lý chính thấy hai huynh đệ này vẻ mặt đắn đo, lại nghĩ tới Hà thị của Dương gia kia, hơn nữa có tác dụng của ‘Tiền trà nước’ vừa rồi, nên sảng khoái gật đầu đáp ứng.

      Dương Thiết Trụ cảm tạ phen rồi cáo từ, vẻ mặt lý chính ‘Ta hiểu được bộ dáng’ tiễn hai người ra cổng.

      Về đến nhà, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị biết mua được đều cao hứng vui sướng.

      Hai ngày sau lý chính làm xong lập khế, Dương Thiết Trụ liền tới lấy về.

      Lấy được địa khế là bắt đầu vào việc xây phòng.

      Thôn dân thôn Lạc Hạp xây phòng thường nhờ người trong thôn tới hỗ trợ. Quan hệ thân cận chút chẩn bị hai bữa cơm trưa và tối, mọi người cần tiền công cũng giúp xây phòng cho.

      Dương Thiết Trụ biết ràng nhà mình bề bộn nhiều việc, đồ sấy tiên cần phải có người làm, và tam đệ còn bận ra ngoài đưa hàng. Làm gì còn thời gian nhìn người ta xây nhà.

      Nghĩ tới những thứ này, Dương Thiết Trụ lại đau đầu, hận thể sinh ra ba đầu sáu tay.

      Hai người Tam phòng cũng phi thường phát sầu, có đất, có tiền, lại có thời gian xây phòng. thể gác làm đồ sấy tiên lại được, nghỉ ngày tổn thất rất nhiều bạc, hơn nữa xây phòng cũng phải hai ba ngày là xong được.

      Lần này cần Lâm Thanh Uyển khai thông tư tưởng, Dương Thiết Trụ biết gọi thợ ngõa tới xây phòng cho.

      phải lo lắng về vấn đề tiền công, đồ sấy tiên bên này bán nhiều chút là có. Dù sao cũng thể nghỉ làm đồ sấy tiên được, trong lòng mọi người đều ràng duy trì đến bây giờ là khó khăn như thế nào.

      Tam phòng cũng quyết định cùng nhị phòng mời ban nề ngói xây nhà, tuy rằng mất ít tiền, nhưng bọn họ làm đồ sấy tiên kiếm được ít tiền. Trải qua Lâm Thanh Uyển hun đúc, còn có Hạ Đại Thành thỉnh thoảng chỉ điểm, tại hai người tam phòng biết tính sổ, ít nhất loại tư tưởng này vẫn phải có.

      Thương lượng xong Dương Thiết Trụ bắt tay vào làm ngay.

      Trước đây có quen ở trấn người trong ban nề ngói, người nọ họ Lục, chừng bốn mươi tuổi. Người quen biết đều gọi là Lục thúc, tay nghề xây phòng rất tốt, thuộc hạ có ban, thường ngày ở các nơi xây phòng cho người ta. Có việc lớn gọi mọi người làm, việc lớn làm chút việc sửa chữa tôi luyện tay nghề.

      Dương Thiết Trụ rất quen thuộc ông ta, thậm chí lúc trước bởi vì Lục thúc đủ thủ hạ, còn tham gia làm cùng .

      Lục thúc này làm được, giao tình về giao tình, Dương Thiết Trụ mời ông làm cho vẫn tính toán tiền công đầy đủ. Lục thúc , giao tình là giao tình, làm việc là làm việc, mọi người đều phải nuôi sống gia đình, ta cũng thể làm công cho ngươi được.

      Cho nên Dương Thiết Trụ vẫn có ấn tượng tốt với vị Lục thúc này.

      Tìm đến Lục thúc lượt, Lục thúc nghe muốn xây phòng, hai lời tiếp nhận luôn. Tiền công chiếu theo thị trường, bởi vì là việc lớn, lại là căn nhà liền nên ông hạ thành tiền công.

      Thương lượng xong, Dương Thiết Trụ bắt đầu thương nghị với Lục thúc về xây các phòng ở. Vì miêu tả ràng, còn đưa bản vẽ mà Lâm Thanh Uyển phác họa cho Lục thúc xem.

      Bởi vì lúc trước Lâm Thanh Uyển vẽ rất đơn giản đại khái, Lục thúc nhìn xong cảm thấy bức vẽ này có cái gì kinh thiên địa quỷ thần. Chỉ cảm thấy người này rất chu đáo, suy xét các mặt. Chỉ là tranh vẽ hơi thô ráp,ngươi nghĩ dùng cái que than củi vẽ bản gỗ mà vẽ được tỉ mỉ à.

      Cộng thêm Dương Thiết Trụ giải thích, ông có thể tưởng tượng được ra phải xây thế nào.

      Cuối cùng Dương Thiết Trụ lại đề cập tới việc muốn xây tường viện bằng gạch, Lục thúc ở trong lòng dự tính, chậc lưỡi lắc đầu, chưa cái khác chỉ mất rất nhiều bạc thôi

      Viện rộng bốn mẫu, toàn bộ dùng gạch quây, vậy mất bao nhiêu gạch chứ.

      Xem Dương Thiết Trụ vẻ mặt biết, Lục thúc lại chậm rãi giải thích cho phải mất bao nhiêu gạch, mỗi cục gạch bao nhiêu tiền, còn tính tường viện cao bao nhiêu. Tính qua loa thôi xây cái tường viện như thế mất gần 50 lượng bạc.

      Dương Thiết Trụ nghĩ tới xây cái tường viện bằng gạch lại mất nhiều tiền đến thế, lại nghĩ đến tường gạch nhà lý chính kia xài hết bao nhiêu tiền nha. Ngẫm lại, nhà lý chính lớn lắm, hơn nữa tường cũng cao, cao hơn cái đầu chút. Nhà lại là những bốn mẫu cơ.

      nở nụ cười khổ, cảm giác mua nhiều nền nhà như vậy phải là tốt hết.

      cùng bàn bạc với nàng dâu rồi, nhà xây xong mất chừng bao nhiêu đất, đương nhiên vị trí hậu viện là rất lớn, phân xưởng cũng chiếm diện tích , nhưng những điều này đều là bắt buộc.

      Nhất thời trong lúc đó nghĩ được ra chủ ý gì, đành với Lục thúc muốn về nhà thương lượng với nàng dâu .

      Lục thúc gì thêm tiễn ra ngoài.

      Trở về việc này cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển cũng kinh ngạc. Nàng biết Dương Thiết Trụ muốn xây tường viện bằng gạch, nhưng nghĩ tới mất nhiều bạc như vậy.

      Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, cũng là phải như vậy, miếng gạch to thế nào, nhà bọn họ có bốn mẫu, sau đó quây thành vòng, thấp nhất cũng phải cao bằng hai người, vậy mất bao nhiêu gạch.

      Nhưng mà , Lâm Thanh Uyển cảm thấy mất 50 lượng bạc là đắt. Bởi vì nàng có thể nghĩ ra được mất bao nhiêu gạch, còn mất bao nhiêu công sức mới làm ra được viên gạch này.

      Dương Thiết Trụ cũng nhớ đến này đó, nhưng vẫn còn có chút đau lòng. Bọn họ bây giờ có ít tiền, nếu tiêu 50 lượng bạc xây cái phòng ai thấy đắt, nhưng là xây tường viện có loại tâm lý vi diệu.

      phải Dương Thiết Trụ tiếc bạc, mà là có cảm giác đáng.

      Lâm Thanh Uyển hiểu được loại tâm lý này, nhưng nàng lại nghĩ sâu xa hơn. Phòng ở còn xây được, còn thiếu tường viện thôi, chẳng nhẽ lại ở cái nhà ngói lớn lại dùng bùn làm tường viện?

      Được rồi, thôn Lạc Hạp có rất nhiều nhà ở nhà ngói tường viện là bùn. Nhưng Lâm Thanh Uyển thấy cứ kì kì thế nào ấy, tựa như ngươi mua cái nhẫn kim cương, nhẫn là bằng kim cương, nhưng phía dưới là làm bằng sắt, ngươi chấp nhận được .

      bái 99 cái rồi còn để ý cái cuối cùng làm gì?

      Lâm Thanh Uyển kiên nhẫn giảng giải cho Dương Thiết Trụ biết những khác biệt, đầu tiên dùng tường gạch nhìn đẹp mắt, sau đó tường cũng rắn chắc, phải cách vài bữa lại tu sửa. Tường đất có nhiều khuyết điểm, Lâm Thanh Uyển lấy ví dụ rất nhiều cho Dương Thiết Trụ hiểu.

      Đầu tiên là mưa nhiều làm ngấm nước chân tường. Dương gia xây tường bằng đất, cho nên Lâm Thanh Uyển thấy nước chảy qua rồi. Sau đó cách hai năm là phải sửa tường, làm tường đất để ngoài trời phơi nắng phơi mưa, nhất là khi tuyết rơi, rất nhanh hỏng. Quan trọng nhất là nhà bọn họ lớn, tường vây nhất định dài, sau này mỗi lần sửa tường mệt chết người à.

      Mệt chút tính cái gì, nhưng về sau bọn họ còn bận làm sinh ý, làm gì có thời gian sửa tường. Có công phu sửa tường vây, còn bằng lần vất vả suốt đời nhàn nhã làm cái tường gạch, sợ mưa đổ gió thổi. Quan trọng là tiết kiệm thời gian, có thời gian chạy mấy chuyến làm ăn. Đương nhiên ngươi cũng có thể , có thể mời thợ ngoã lại đây sửa tường, nhưng như vậy phải lại mất tiền à, sửa nhiều lần cũng mất ít phí tổn…

      tới đây Dương Thiết Trụ thấy vợ mình có lý.

      Tiêu ít tiền về sau bớt việc.

      Lâm Thanh Uyển lại đưa ra đề nghị xây tường trước xây phòng sau. Cứ như vậy có thôn dân hiếu kì chạy ra hỏi, lúc xây phòng mọi người ở bên ngoài buồn bực mà đoán thôi. Nếu muốn gây chú ý giấu đến cùng. Đến khi phòng được xây xong ai biết dạng gì, người ta có hỏi nhà gần núi Lạc Hạp, vì an toàn mới xây tường viện rắn chắc.

      Dương Thiết Trụ có bất kỳ ý kiến gì, vốn muốn nhiều người biết nên cứ giấu thôi.

      Ngày hôm sau, Dương Thiết Trụ lại tìm Lục thúc quyết định làm tường viện bằng gạch.

      Lục thúc rất kinh ngạc nhưng thêm gì. Người ta quyết định như vậy, khẳng định là tiền bạc trong tay sung túc. Ông biết Dương Thiết Trụ có bản lĩnh săn thú rất lợi hại, tiền bạc hẳn phải là vấn đề.

      Dương Thiết Trụ cầu Lục thúc muốn xây tường viện trước, uyển chuyển biểu đạt ý tứ muốn thôn dân chú ý tới nhà mới. Lục thúc hiểu gật đầu, loại ý nghĩ này ông có thể lý giải.

      Người trẻ tuổi điệu thấp tốt hơn gióng trống khua chiêng.

      Dương Thiết Trụ bàn bạc với Lục thúc xong giao luôn chuyện xây nhà của tam phòng cho Lục thúc. Nhưng tam phòng cầu đơn giản, là nhà ngói phổ thông thôi nên mất nhiều tâm tư.

      Lục thúc mang theo Dương Thiết Trụ chạy vài ngày mới liên hệ mua gạch xong. Bởi vì mua nhiều nên họ tính rẻ cho nhưng tiền mua gạch mất ít
      Christhuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 80

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Đến khi tường viện nhà Dương Thiết Trụ được xây lên mọi người mới biết được nơi này xây phòng.


      Nơi này là cuối thôn, bình thường có ít người qua, là mấy nhà cuối thôn ra người trong thôn mới biết nơi này xây nhà.

      Đến khi có người tò mò tới đây nhìn tường xây xong rồi, ngay cả cổng cũng được làm xong rồi.

      Cánh cổng màu đen, khảm tường vây gạch xanh, cổng chưa chấy ghi cái gì, chỉ dùng ngói tro làm cái hình vòm, cho mưa đổ xối cổng. Tường viện rất phổ thông bằng gạch xanh, mặt thêm ngói.

      Thường ngày cửa lớn đóng chặt, chỉ nghe thấy bên trong có động tĩnh, nhưng biết làm cái gì, đoán là xây phòng.

      Thôn dân tới đây tham quan đều chậc lưỡi, đoán nhà nào mà hạ bút tích lớn như vậy, ngay cả tường viện cũng được làm bằng gạch xanh. Có thể dùng gạch làm tường viện, ở toàn bộ thôn Lạc Hạp có ít ỏi mấy gia đình. Đặc biệt tường viện xây rất cao, cao bằng hai đầu người, cao hơn rất nhiều so với những nhà làm tường gạch khác trong thôn.

      Nhưng mọi người cũng chỉ là tò mò tới nhìn chút, có người hâm mộ có kẻ đỏ mắt, nhưng có hành động gì. Chung quy dùng gạch xanh làm tường viện trong thôn này phải có, nhà Lý chính cũng làm đấy thôi.

      Nhà Lý chính là tốt nhất thôn Lạc Hạp, cái nhà này tường cao hơn thôi chứ phòng ở tốt tới đâu chứ?

      Người thường có quán tính, đó chính là những thứ nhìn thấy lấy cái khác ra so, so với phòng ở nhà Lý chính, mọi người cảm thấy nhà này chỉ là xây tường viện cao thôi, khẳng định bên trong chẳng có cái gì ghê gớm.

      Nhưng mà tò mò, cũng có người chạy hỏi Lý chính, nhưng lý chính kín miệng, Dương Thiết Trụ dặn trước nên , rằng sau này các người khắc biết ai xây nhà.

      Các thôn dân biết xây tường viện bằng gạch mất bao nhiêu tiền, bọn họ chỉ thấy nhất định là mất ít tiền, con số cụ thể biết. Nhưng Lý chính có phán đoán, tường viện nhà tính mỗi gạch mất 20 lượng bạc. Nếu phải vì để nhà mình nhìn khí phái chút, có lực uy hiếp chút, Lý chính tiếc số tiền đó lắm.

      Nhớ ngày đó phải suy nghĩ suốt cả tháng mới hạ được quyết tâm. Lý chính vừa nghĩ đến khi đó lại chậc lưỡi thịt đau.

      Tiểu tử Dương Thiết Trụ này quả nhiên là kiếm được tiền, bằng cũng hạ tiền vốn lớn như vậy.

      Lão nhân lý chính nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút chờ mong phản ứng của mọi người sau khi xây nhà xong, quan trọng nhất chính là những người Dương gia.

      Dương Thiết Trụ ngoại trừ lần mua vật liệu chuyến, thời gian còn lại chủ yếu các trấn đưa hàng. Sau lại tới các nhà tửu lâu khác, quả nhiên đẩy mạnh tiêu thụ thực thuận lợi.

      Bởi vậy đối với việc nhà mình xây phòng, trong lòng càng thêm có tin tưởng.

      Mỗi mua gạch xây tường viện dùng tới hơn 50 lượng bạc, cảm thấy đau lòng. Giống như vợ , tường vây xây tốt về sau bớt việc, quan trọng nhất là tiết kiệm thời gian, tiết kiệm thời gian chính là kiếm tiền bạc, cái này gọi là có đầu tư mới có hồi báo.

      Về phần cái gì là đầu tư cái gì là hồi báo, Dương Thiết Trụ hiểu mấy cái từ này. chỉ biết vợ cái gì cũng có đạo lý.

      Đưa hàng thuận lợi xong, Dương Thiết Trụ mang theo Dương Thiết Căn thôn trấn phụ cận vài lần, ràng với các mối hàng, sau đó hai người đổi lại đưa hàng, dù sao tại có xe là nên tương đối dễ dàng.

      Về phần người ở nhà hỗ trợ hoặc là thỉnh thoảng giám sát việc xây phòng, cho nên những ngày này hai nam nhân bận liên tục.

      Lâm Thanh Uyển muốn giúp nhưng nàng tại bụng càng lúc càng lớn, cái bụng 6 tháng to chồi hẳn lên, làm cho nàng làm cái gì cũng tiện, đặc biệt mấy ngày gần đây chân tựa hồ bắt đầu sưng lên.

      Dương Thiết Trụ lúc mới phát chân nàng sưng lên sợ hãi vô cùng. Đến khi hỏi Diêu thị và Dương thị, hai người phụ nhân mang thai đều như vậy mới yên lòng.

      Chỉ là mỗi ngày nhìn nàng dâu vì cái chân đau Dương Thiết Trụ cũng đau lòng. Vì thế hán tử cao lớn này lại học được việc, đó chính là buổi tối mỗi ngày lấy nước nóng cho vợ ngâm chân. Đây là Dương thị dạy , ngâm vào nước ấm thoải mái rất nhiều.

      Dương Thiết Trụ chỉ buổi tối mỗi ngày bưng nước cho nàng dâu ngâm chân, còn giúp nàng làm mát xa. Nắm cái chân bị sưng lên mới biết nàng khổ thế nào.

      Phù thũng lợi hại, ngón tay nhấn cái là lõm xuống, ngay cả giày còn xỏ được.

      Nhưng Uyển Uyển bình thường có biểu ra ngoài, là sợ lo lắng sao?

      Ở trong lòng Dương Thiết Trụ, Uyển Uyển của là cái yếu ớt tiểu nhân nhi, chỗ nào đau chút là đỏ mắt bĩu môi cho xem… Người ta đó là làm nũng có được , kỳ có yếu ớt như vậy, Lâm Thanh Uyển đảo ánh mắt lảm nhảm.

      Đầu óc khai mở Dương Thiết Trụ đau lòng đỏ mắt, nhàng lau chân rồi ôm vào trong chăn.

      “Uyển Uyển, nàng đau chỗ nào , phải nhịn đấy.”

      A? Lâm Thanh Uyển được nam nhân mát xa cho nên thoải mái hơn, đột nhiên nghe như thế mơ hồ.

      Nhìn thấy nam nhân bộ dạng xoắn xuýt, nàng mới phản ứng kịp, đau lòng vì nàng ư?

      Nàng buồn cười đạp chân: “Ta sao, đau.”

      ?” rệt là vẻ mặt tin.

      , chàng giúp ta mát xa nên thoải mái nhiều rồi.” Ngươi cứ tin tưởng người khác , người ta có yếu ớt như vậy đâu. Bình thường ở trước mặt có chút yếu ớt, đó là giả bộ, là giả bộ!

      Vì thế Dương Thiết Trụ ngây ngốc cười: “Vậy về sau mỗi ngày ta đều ấn cho nàng.”

      Nhìn nam nhân bận rộn ra ngoài đổ nước rửa chân, Lâm Thanh Uyển ngọt tư tư cười.

      Nằm xuống dựa lưng vào trong ngực nam nhân. Nàng tại bụng lớn, mỗi ngày phải nằm nghiêng ngủ. Nam nhân vì nhân nhượng nàng, trước đây thích nằm ngửa, tại đổi thành ngủ nghiêng, chính là vì để nàng được tựa vào người thoải mái chút.

      tốt!

      Từ đầu nàng chưa từng hối hận gả cho , lúc này càng thêm thấy quyết định lúc trước là đúng. người nam nhân như vậy, thiên kim vạn kim cũng mua được.

      ********

      Trong khoảng thời gian này Dương gia nháo càng ngày càng lợi hại, mấy ngày mùa trước đó, Dương Học Chương vẫn ra đồng, ngay cả Phùng thị cũng . Mà Vương thị và nam nhân ả Dương Thiết Xuyên lại suốt ngày mệt như chó, vì thế trong lòng hai người này thăng bằng.

      Trước đây chỉ có Vương thị nháo, đó là cãi nhau thôi, Hà thị để ả vào mắt. Nhưng bây giờ Dương Thiết Xuyên cũng nháo, vậy phải là chuyện rồi.

      Dương Thiết Xuyên vẫn cái bộ dạng cà lơ phất phơ trước kia, trực tiếp vứt việc lại kéo vợ mình về.

      Hà thị đánh mắng đều vô dụng, người ta cũng có lý, đó chính là dựa vào cái gì nhà chúng ta đều phải ra đồng làm việc, người khác ngồi trong phòng hưởng phúc, bất công cũng thể quá mức như vậy.

      Người khác kia là ai, cần cũng biết.

      Dương lão gia tử đối mặt với cục diện như thế cũng thực bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng bảo Dương Học Chương cũng ra đồng.

      làm được? Vậy chậm rãi học, dù sao cũng thể ngồi mãi trong phòng được.

      Dương Học Chương còn muốn bớt thời gian tới nhà nhạc phụ nhờ thỉnh giáo đành phải gác lại. Để quyển sách xuống cầm cái cuốc ra đồng.

      Việc vất vả thế này khỏi phải rồi, bị rách cả tầng da tay.

      Hà thị nhìn bảo bối của mình vất vả như vậy đau lòng ghê gớm. Nhưng đau lòng cũng làm được gì, lão Đại nổi giận, lão già cũng lên tiếng.

      Lời giận chó đánh mèo luôn đổ xuống người lão nhị lão tam, nhưng lão nhị lão tam ở riêng rồi, Hà thị tìm thấy người để mà giận chó đánh mèo, đành phải vừa bôi thuốc cho con trai vừa đau lòng như dao cứa.

      Như vậy hai người Đại phòng mới cân bằng chút, hơn nữa nương vào việc này Vương thị còn cầu Hà thị. Bắt ả ra đồng làm cũng được nhưng Phùng thị cũng phải , nếu như Phùng thị , vậy ả cũng .

      Hà thị hết cách, đành phải bảo Phùng thị , dù sao che chở Phùng thị là vì bảo bối của bà thôi, bảo bối của bà còn phải làm trâu làm ngựa rồi, Phùng thị cũng mau lẹ thôi.

      Người thiếu, làm việc ngoại trừ Dương lão gia tử ra người nào làm lưu loát, cho nên chỉ Dương gia làm rất chậm, còn mỗi kẻ mệt như con chó.

      Sau này hết cách ngay cả Hà thị và Dương Nhị Muội cũng phải thỉnh thoảng ra đồng hỗ trợ, cho nên mấy người này cũng chẳng còn thời gian công sức quan tâm tới nhị phòng tam phòng ra ra vào vào làm cái gì.

      Dương lão gia tử có chú ý muốn mở miệng hỏi chút, nhưng do dự vài lần đều mở miệng, trong lòng ông còn nhớ hai nhà này nháo lần trước, bây giờ vẫn còn được tự nhiên.

      Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn chủ động chuyện với ông, Dương Thiết Trụ là lười , Dương Thiết Căn bận tối mắt, Dương lão gia tử lại muốn mặt mũi, cho nên ông hỏi.

      Giữa phụ tử với nhau càng thêm xấu hổ như người xa lạ.

      ********

      bên khác, Điền Thúy Lan gần đây lo âu.

      rất lâu ả nhìn thấy hai người kia.

      biết là, Dương Thiết Trụ gần đây bận việc xây phòng và đưa hàng, Lâm Thanh Uyển thấy nam nhân bận nên tản bộ nữa.

      Nam nhân bận, cho dù mình nàng tản bộ cũng chỉ là trong sân, xa nhất cũng chỉ là ra viện vài bước.

      Điền Thúy Lan gần đây liên lạc với mấy người bạn trước đây, là mấy nương quen biết khi chưa xuất giá, được rồi, tại phải là nương mà là nàng dâu .

      Nàng dâu kia gọi là Mĩ Phương, chưa xuất giá chơi thân với Điền Thúy Lan, sau này gả tới nhà họ Trần cùng thôn. Trước đây Điền Thúy Lan có ít bạn tốt nhưng đa số gả ra ngoài thôn, gả trong thôn có mình Mĩ Phương này thôi. Mĩ Phương là tam nàng dâu Trần gia, ngày thường có ham mê gì, chỉ ưa cùng với mấy nàng dâu khác trong thôn chuyện bát quái.

      Giống như Điền thẩm tử nghĩ, đối với Điền Thúy Lan đáng thương này, đa số người trong thôn là đồng tình. Mĩ Phương ghét bỏ Điền Thúy Lan là người bi hưu, vẫn đối xử nhiệt tình như trước.

      Điền Thúy Lan trở lại quan hệ tốt đẹp với Mĩ Phương, ở chỗ của Mỹ Phương biết được ít chuyện về Dương Thiết Trụ và vợ .

      Điền Thúy Lan biết mình hôm nay làm sao, lúc mới trở về chẳng muốn hỏi thăm cái gì. Từ lúc gặp hai người Dương Thiết Trụ, từ lúc gặp phụ nhân có phúc khí ở tiệc mừng Dương gia, tâm ả phảng phất được mở ra.

      Bởi vì biểu ở tiệc mừng Dương gia, mẹ ả vì nghĩ ả còn băn khoăn Thiết Trụ ca nên có vài câu. Ả biết phụ nhân kia là Thiết Trụ ca mua về, cũng biết hai người thành thân nhiều ngày. Về phần ý tứ Điền thẩm tử muốn , muốn ả cảnh giác chút ả vứt hết ra khỏi đầu.

      Nhưng từ chỗ Mĩ Phương ả mới biết được phụ nhân kia hạnh phúc thế nào. Nghe hai người kia ân ái trong thôn nhiều người đều biết, được nam nhân suốt ngày phủng trong lòng bàn tay , tại lại mang thai…

      Điền Thúy Lan nghĩ, đúng như ả ngĩ nàng ta rất hạnh phúc, hạnh phúc làm cho ả đỏ mắt.

      Vì sao nàng ta lại hạnh phúc như vậy? Điền Thúy Lan biết nữ nhân hạnh phúc là dựa vào nam nhân, quả nhiên vẫn là bởi vì Thiết Trụ ca…

      Nàng Thiết Trụ ca chính là người tốt…

      Chỉ là ả rất lâu nhìn thấy Thiết Trụ ca, ả đành phải dốc hết toàn lực khai khác từ chỗ Mĩ Phương chuyện về hai người kia, đến trấn an lòng mình nóng nảy.

      Điền thẩm tử mấy ngày nay cao hứng lắm, bởi vì khuê nữ của bà biết ra ngoài giải sầu rồi.
      Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Thời gian dần trôi trong bận rộn, trong nháy mắt Lâm Thanh Uyển mang thai hơn 7 tháng sắp sang tháng thứ 8.

      Trong nhà phòng ở gần được xây dựng xong, chỉ còn chút việc , Dương Thiết Trụ bắt đầu mời thợ mộc làm gia dụng.

      Mời Thôi thợ mộc, người từng làm đồ mấy lần cho Lâm Thanh Uyển, Thôi thợ mộc người thành mà miệng cũng kín, trước khi ông đến có dặn ông đừng cho người khác biết, vì vậy ông cho ai cả, kể cả vợ mình cũng , suốt ngày mang theo con trai và đồ đệ tới cửa vùi đầu làm việc.

      Lâm Thanh Uyển mấy lần muốn xem phòng ở thế nào nhưng Dương Thiết Trụ cho nàng . bên trong đó hỗn độn, nàng lại bụng lớn, va chạm tốt. Hơn nữa phụ nhân mang thai là được động thổ trong nhà, sợ kinh ngạc thai thần, chỉ là ở thôn Lạc Hạp này quá chú ý cái này, nhưng mà kiêng được vẫn tốt.

      Đến ngày phòng ở được làm xong, Dương Thiết Trụ mới bồi Lâm Thanh Uyển lại đây nhìn.

      Chỉnh thể phòng ở được cấu tạo khác lắm so với tưởng tượng của Lâm Thanh Uyển.

      viện lớn, trước mặt là ba gian chính phòng, bên trái là dãy ba gian nhà ngói rộng, bên trong làm giường lò là có thể ở. Phía bên phải cũng là ba gian nhà ngói, theo thứ tự là phòng bếp, phòng tạp vật, còn có gian phòng tắm. Trong sân có lều gia súc, chỗ để xe la và có cái giếng.

      Nền sân được làm bằng đá xanh phẳng, đây là trước lúc xây phòng Lục thúc đề nghị. Ông nghĩ thầm tường viện còn dùng rất nhiều tiền, bên trong phòng ở cũng kém, cũng thiếu tiền làm cái mặt sân, ông đề nghị Dương Thiết Trụ mua ít tấm đá xanh về lát.

      Vừa vặn Lâm Thanh Uyển buồn rầu nơi này có xi – măng đây, mưa chút là trong sân đầy bùn đất. Lại nghe Dương Thiết Trụ truyền đạt tấm đá bản đắt, vội vàng đồng ý làm đá luôn.

      vào chính phòng, chính giữa là gian nhà chính, gian nhà chính này thiết kế giống với các phòng ở thôn Lạc Hạp đặt giường lò, mà là thiết kế theo đúng nghĩa phòng chính, vị trí chính giữa là vách tường lớn, vách tường có thể để vẽ câu đối gì đó, cũng có thể để bài vị tổ tông, nhưng tại bọn họ chưa phải làm vậy. Ngay cả trung đường cũng chưa mua, đợi khi nào mua vật dụng mới mua

      Phía dưới trung đường là cái bàn trà và cái bàn vuông, hai bên đặt hai ghế bành. Phía dưới hai bên, mỗi bên có bốn chiếc ghế bành. Những gia cụ này đều là Thôi thợ mộc mấy ngày nay làm ra, nghe Dương Thiết Trụ , đồ mộc mấy hôm nữa làm xong.

      Bên tay phải gian phía tây thiết kế rộng mở, ở giữa có ngăn cách, bên trong là bàn tròn bát tiên lớn, bên cửa sổ để bàn , về sau đặt vật trang trí vào, tường cũng treo ít bức vẽ, chỉ là bây giờ còn trống .

      Đông gian bên kia chính là phong cách thôn Lạc Hạp, dọc theo tường có dãy giường lò, kề bên tường bên là hai thanh ghế bành và bàn , dưới cửa sổ là cái bàn trà, mặt có đặt thứ gì.

      kháng có tủ giường lò, kháng trác, Lâm Thanh Uyển vừa nhìn vừa sờ gia cụ. Tay nghề Thôi thợ mộc quả tệ, bên còn khắc ít hoa văn Cát Tường.

      Gia cụ đều là gỗ thô, Thôi thợ mộc vốn muốn quét sơn, Lâm Thanh Uyển cần, bảo cho Dương Thiết Trụ với bảo trì màu gỗ gốc, cho nên Thôi thợ mộc chỉ quét dầu lên thôi. Nhìn qua, vừa mộc mạc lại thanh nhã, dù sao Lâm Thanh Uyển vẫn thấy so với sơn đỏ dễ nhìn hơn.

      Vật liệu gỗ chặt chẽ, chất liệu gì Lâm Thanh Uyển biết, nhan sắc rất tự nhiên bày biện ra loại ra hồng hay nâu.

      Tây gian bên kia còn có gian phòng ngoài giản dị, từ nơi đó thông đến mặt sau. Ở phòng ngoài này có cánh cửa, nếu như đóng cánh cửa này là nhìn ra được nơi này có gì hơn người.

      Đến mặt sau, đập vào mắt chính là đình viện lớn. là đình viện kỳ thực đơn sơ, chính là dùng gạch xanh làm thành tiểu viện. Bên trái là Đông sương phòng, phía bên phải là Tây sương phòng, mỗi sương phòng là hai gian ốc. Trong đó Tây sương có gian là phòng ăn, hơn phòng bếp phía trước, nhưng bên trong có đầy đủ hết lò bếp, ngăn tủ. Ba gian khác là phòng ở, bên trong có giường lò, có tủ giường lò, tủ quần áo.

      Đối diện trước mắt dãy ba gian phòng là chính phòng, phía dưới chính giữa vách tường có bàn tròn, vách tường dùng để treo trang trí hoặc thêu phẩm. Lâm Thanh Uyển muốn thêu bộ thêu lớn treo lên, chỉ là tại rảnh, năm tới chắc cũng rảnh, chỉ có thể dự tính mua bức họa treo lên đỡ trống.

      Chính giữa nhà chính đặt chiếc bàn tròn bát tiên, bình thường có thể dùng để ăn cơm. Đông gian là phòng ngủ, bên trong có giường lò, có ngăn tủ, kề bên phía dưới cửa sổ là bàn trang điểm của Lâm Thanh Uyển, bên bàn trang điểm có bàn để mấy thứ trang trí hay lọ hoa gì đó.

      Tây gian Lâm Thanh Uyển dùng để làm phòng khách, gần cửa sổ là dãy giường lò, dựa vào vách tường đặt cái bàn và mấy chiếc ghế bành, còn vị trí trống bên cạnh Lâm Thanh Uyển để giá thêu.

      Vì để tiện cho việc tắm rửa, trước sau hai gian Đông gian, Lâm Thanh Uyển đều làm cái phòng dùng để làm phòng tắm, bên trong có bếp lò, có thùng tắm.

      tại điều kiện nơi này chỉ được vậy thôi, có thể làm được như thế là cực kỳ khó được.

      Trong phòng cửa sổ còn chưa làm, cổ đại giống đại cửa sổ đều làm bằng inox hoặc là hợp kim nhôm, mua về gắn là xong, nơi này phải cần thợ mộc làm từng chút .

      Lúc này Thôi thợ mộc cùng con trai làm cửa sổ, cửa sổ là mộc cách hoa song. Lâm Thanh Uyển dí sát vào nhìn thấy hoa văn rất xinh đẹp. Nàng chân tâm cảm thán tay nghề các công tượng cổ đại rất tinh xảo, cái cửa sổ mà có thể làm mỹ quan như thế.

      Sau khi xem xong, Lâm Thanh Uyển lại hậu viện. Hậu viện lúc trước nàng cầu phân hai bộ phận, phần là nối tiếp phía trước, từ cái cửa bên cạnh Đông sương xuyên qua. Nơi này có vườn rau, có giếng nước, có chuồng gà chuồng heo. Được rồi, chỗ này tạm thời có công phu chăm, đợi sau này hãy .

      Còn có hai cây táo, theo Dương Thiết Trụ cây này là chuyển từ nơi khác đến, muốn năm này có quả là cần nghĩ, chắc phải đợi hai năm.

      phần khác là phân xưởng trong kế hoạch của nàng và Dương Thiết Trụ. Diện tích phân xưởng khá lớn, bên ngoài có mảnh đất trống lớn dùng để phơi nắng đồ sấy tiên, bên cạnh xây dãy ba gian phòng, trong đó hai gian dùng để treo đồ sấy tiên, gian dùng để gia công. Trong viện có giếng nước, có sân cho xe la đỗ. Từ bên này có cái cửa , vì để đưa hàng thuận tiện, Dương Thiết Trụ làm cánh cửa sau, ra ngoài chính là cái lối có thể vòng qua thôn.

      Hai phần của hậu viện có dãy tường ngăn cách, giữa đó có những cửa thông nhau.

      Lâm Thanh Uyển còn xem nhà vệ sinh, như nàng thiết lập kế, toàn bộ nhà vệ sinh lấy gạch xanh xây thành, ở giữa là cái ao , ao này sườn dốc, nối thẳng tới ao phân. Mặt ao phân lấy đá bản che lấp, lúc đào ao phân này nhấc tấm đá lên là được. Nhà vệ sinh chỉ ở hậu viện có cái, chỗ phân xưởng cũng có cái, ao phân giống nhau, là dùng để WC thuận tiện chút.

      đường tham quan xong, nụ cười mặt Lâm Thanh Uyển tăng thêm. Tổng thể mà , nhà này xây dựng vừa ý nàng, tuy có chút đâu vào đâu, nhưng tất cả là vì nhu cầu của mình là chính, tiểu viện nông gia xinh đẹp.

      dạo nửa ngày nàng cũng mệt mỏi. Dương Thiết Trụ với Thôi thợ mộc mấy câu rồi đỡ nàng về.

      Dọc đường về nhà, Lâm Thanh Uyển hưng trí bừng bừng thương lượng cùng Dương Thiết Trụ trong nhà muốn thêm những thứ gì. Dương Thiết Trụ vừa cười đáp, sau đó ghi nhớ những thứ nàng dâu cần mua trong lòng.

      *******

      Ban nề ngói làm xong phòng ở cho Dương Thiết Trụ chuyển sang làm cho tam phòng.

      Bên tam phòng làm đơn giản, cầu phức tạp như Lâm Thanh Uyển, cho nên xây rất nhanh. Đến khi bên Lâm Thanh Uyển thợ mộc làm đồ xong bên đó cũng xây xong.

      Tam phòng cầu làm gia cụ cũng tỷ mỉ như Lâm Thanh Uyển, nhưng vẫn nhờ Thôi thợ mộc làm, Diêu thị từng tới xem cũng tay nghề Thôi thợ mộc tốt.

      Ban nề ngói làm xong hết mọi việc, Dương Thiết Trụ kiểm tra xung quanh lượt rồi thanh toán tiền. Phòng ở và gia cụ tổng cộng dùng hơn trăm lượng bạc, đấy là chưa tính tiền tường viện trước đó, tính cả tường viện khoảng 160 lượng bạc.

      Bạc trong tay mất hơn nửa, Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển đều cảm thấy thịt đau. Nhưng nghĩ tới phòng ở và gia cụ đều làm hài lòng đau lòng nữa.

      Trong đó các gia cụ bàn, ghế, ngăn tủ, cửa sổ vân vân phải trả cho Thôi thợ mộc 30 lượng. Dương Thiết Trụ cũng biết vật liệu gỗ, lúc trước hay ở trong núi nên biết nhiều loại gỗ, biết Thôi thợ mộc làm gia dụng cho bọn họ đều là gỗ tốt, cũng thấy bạc tiêu đáng giá.

      Thôi thợ mộc và con trai thấy nhận được công bằng cả năm làm nên cảm thấy mấy ngày vất vả đáng giá. Nhưng mà bọn họ với người nhà, chỉ vụng trộm vui vẻ thôi. phải bởi vì người khác, đơn giản là vì Dương Thiết Trụ dặn trước được ra bên ngoài.

      Bởi vì lúc Thôi thợ mộc làm gia cụ đều là vừa làm vừa đợi khô, cộng thêm sơn dầu. Cho nên sau khi hoàn công phải mất tháng mới ở được. Lâm Thanh Uyển bao lâu nữa sinh sản, nàng thương lượng cùng Dương Thiết Trụ trước khi nàng sinh dọn vào ở.

      Trong mấy tháng này tâm tình của mọi người đều là kích động đầy cõi lòng. Bên tam phòng cũng được làm xong, chuẩn bị đến lúc đó chuyển nhà cùng nhị phòng.

      Trước khi dọn vào ở, Dương Thiết Trụ đốt giường lò trước mấy ngày, mỗi ngày đốt lần, vừa là để hong khô vừa là hút ẩm.

      Dương Thiết Trụ mua ít đồ bài trí trong phòng. hiểu cái này, chọn mấy thứ đưa nàng dâu xem, ít tranh chữ nhìn thuận mắt lại mắc. Tuy bây giờ biết chữ, nhưng biết thưởng thức gì, cảm thấy treo lên cho thuận mắt là được rồi.

      Lâm Thanh Uyển bụng lớn làm được mấy thứ chăn đệm đồ thêu kia, đành phải mua đồ làm sẵn. Tìm Tô chưởng quỹ ‘Cẩm Tú phường’, Tô chưởng quỹ còn trông cậy vào Lâm Thanh Uyển bán thêm mấy bức thêu hai mặt đâu, chẳng những giúp bọn họ chọn vải tốt giá cao, lại còn bảo thủ hạ may thêu giúp nữa.

      Lúc tính tiền chỉ tính tiền vật liệu, tiền công Tô chưởng quỹ lấy, là chúc mừng Lâm Thanh Uyển nhập trạch vui vẻ. Nhập trạch cũng chính là chuyển nhà, thăng quan, di chuyển.

      Nồi nia xoong chảo trong nhà là Dương Thiết Trụ mua sắm, mua bộ mới, bộ này để ở phòng bếp ở tiền viện dùng, bộ dùng này đặt ở phòng bếp sương phòng dùng.
      Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 82

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lúc Dương Thiết Trụ mua sắm các dụng cụ hai người tam phòng cũng bắt đầu mua sắm. Dụng cụ nhà bọn họ thiếu đáng thương, ngay cả những đồ bếp lò cũng có. Từ khi ở riêng ăn cơm đều là ở nhị phòng.

      Diêu thị cũng nghĩ thoáng, dễ dàng mới có nhà mới, mọi thứ phải cố gắng chuẩn bị đầy đủ, thể ở nhà mới lại nằm chiếc đệm rách được.

      Hai người Tam phòng ngày thường tiết kiệm cực kì, từ lúc làm sinh ý đồ sấy tiên lời ít tiền bạc, lại chưa từng bỏ ra mua cho nhà thêm cái gì. Nhiều lắm cũng chỉ là mua cho Dương Thiết Căn và hai tiểu Nữu Nữu hai bộ quần áo, Diêu thị nỡ mua cho mình.

      Mua quần áo cho Dương Thiết Căn là bởi vì Dương Thiết Căn hay phải ra ngoài đưa hàng, mặc rách rưới mất hình tượng quá. Quần áo hai đứa Nữu Nữu thiếu đến đáng thương, phải là nhặt lại của Dương Đại Nữu mặc chính là sửa quần áo của người lớn cho trẻ mặc. Lâm Thanh Uyển có cho Diêu thị mấy thước vải để làm quần áo cho hai đứa , Diêu thị xuất phát từ tâm lý bồi thường, cắn răng mua mấy thước vải làm quần áo cho con, cho nên hai Nữu Nữu mặc tốt hơn cha chúng, từ trong ra ngoài đều là mới.

      Vì lần này chuyển nhà mới, Diêu thị khó được hào phóng lần. Buông tay chân mua ít vải bông và bông về, muốn làm chăn đệm mới cho nhà mình. Bởi vì sợ cầm lại gây chú ý, nàng bảo nam nhân mình mua để ở nhà mới rồi sang bên đó làm.

      Đến khi đồ đạc của tân phòng đều được mua xong, Lâm Thanh Uyển chuẩn bị dọn nhà. Hai ngày nay Tam phòng thu dọn khí thế ngất trời, chuẩn bị chuyển cùng họ.

      Nhưng bọn họ mang hết rồi phòng ở làm thế nào?

      Ý tứ Lâm Thanh Uyển là tiện nghi người khác, bên trong để mấy thứ linh tinh vào rồi khóa lại để đó. Về sau nếu đại phòng và tứ phòng muốn dùng, được thôi, lấy bạc đến mua.

      Dương Thiết Trụ luôn hai tay tán đồng với những gì vợ , hai người tam phòng cũng có cảm tình tốt gì với mấy người đó, nên cũng bắt chước nhị phòng khóa lại để đó.

      Hai nhà thương lượng xong chuyển nhà.

      Trước 1 ngày nhập trạch cần phải cử hành nghi thức tế bái thần linh, về phần tế bái thế nào, những điều này là do Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn lo liệu.

      Lâm Thanh Uyển làm dựng phụ cần thiết bận tâm những chuyện này.

      ********

      Ngày hôm sau là ngày tốt nhập trạch.

      Buổi sáng sớm, hai gia ̀nh đứng lên bắt đầu di chuyển.

      Kỳ có thai là thích hợp động thổ chuyển nhà nhập trạch, e sợ kinh ngạc thai thần. Nhưng thôn Lạc Hạp chú trọng cái này, chỉ là lúc nhập trạch dựng phụ thích hợp trình diện thôi, cho nên sáng sớm Lâm Thanh Uyển sang nhà Dương thị ngồi.

      Sáng sớm cả nhà Dương thị dắt xe la đến giúp hai huynh đệ Dương Thiết Trụ chuyển nhà, bọn họ đến treo tràng pháo ở cổng.

      Nhập trạch phải có trình tự, chuyển đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trước, cũng chính là tục xưng ăn cơm gì đó.

      Lương thực đựng tới tám phần vào thùng, bởi vì sinh hoạt tốt nên Dương Thiết Trụ để là gạo. Trong thùng gạo bỏ thêm hồng bao , bên trong có chín đồng tiền, ngụ ý là có tiền chữ cửu có ngụ ý vô cùng tận, cũng chính là ý tứ về sau tiền rất nhiều. Nước, được đựng gần đầy thùng. Bát đũa, nồi nia xoong chảo mang vào trước, lấy số chẵn mang vào. Cái xẻng rác, chổi đôi, phía có buộc vải đỏ, và các loại quần áo cầm nhập trạch.

      Nhị phòng và tam phòng chuyển nhà đồng thời, ai nấy tự cầm ‘ăn cơm’ mọi thứ vào nhập trạch nhà mình.

      Lúc này mấy người Dương gia mới cảm thấy đúng. Vừa thấy nhị phòng tam phòng hành động, đây là muốn chuyển nhà nha. Mấy người Dương gia đều chuyện với nhị phòng tam phòng, đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu, mãi đến khi hai huynh đệ Dương Thiết Trụ trở về chuyển lần thứ hai tranh, mới đẩy da mặt dày Vương thị lên hỏi.

      Bởi vì trong nhà có dựng phụ, mỗi lần Dương Thiết Trụ lấy thứ lấy chổi mới quét. Bận rộn khí thế ngất trời, căn bản có mắt quan tâm tới Vương thị.

      Vương thị đành phải tới bên người Dương thị, Dương thị vừa chỉ huy người khuân đồ, vừa bớt thời gian với Vương thị câu, đúng nha, đây là chuyển nhà mới đấy, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn dọn ra ngoài ở, phòng ở xây xong rồi.

      Lần này là sét đánh ngang trời, chỉ Vương thị ngây người, mấy người Dương gia bên cạnh cũng ngây người.

      Thế này mới bao lâu, nhị phòng tam phòng chuẩn bị chuyển nhà cũng coi như xong, đằng này lại còn xây xong nhà mới rồi. Xây ở đâu? Sao bọn họ biết?

      , sao người ta phải cho các ngươi biết chứ?!

      Người Dương gia đều muốn tiến lên hỏi chút, nhưng người ta đều bộ ‘Ta bề bộn nhiều việc đừng với ta’, bọn họ thể nào hỏi được.

      Huống chi con trai mình muốn chuyển nhà, phòng ở cũng xây xong, làm cha mẹ huynh đệ tẩu tử đệ muội đều biết, phải quá mức mất chức sao?

      Hơn nữa nhà Dương thị khua chiêng gõ trống mà đến đưa tới ít thôn dân tò mò. Đều nghe lão nhị lão tam Dương gia chuyển nhà, nghe phòng ở xây xong rồi, cho nên có rất nhiều người đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Trước mặt nhiều người như vậy, những người Dương gia ngượng ngùng tiến lên hỏi.

      Bởi vì có xe la chuyển đồ, mà hai nhà cũng có mấy đồ đạc, bên tân phòng kia được chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chỉ là mấy bộ quần áo và đồ vật linh tinh thôi, chuyển chuyến là hết của cả hai nhà.

      Lúc di chuyển sang bên kia, rất nhiều thôn dân theo xem náo nhiệt.

      Mãi cho đến khi xe dừng lại ở nhà mới kia mọi người mới biết được ra nhà này là của lão nhị Dương gia.

      “Được lắm, Dương Thiết Trụ, tiểu tử ngươi giấu thâm nha, xây ngôi nhà lớn như vậy từ lúc nào chứ.”

      “Đúng vậy, vẫn biết nơi này xây nhà, biết là nhà ai, ngờ là nhà ngươi…”

      Dương Thiết Trụ ngây ngô cười ha hả, mình quá bận rộn, có thời gian quản việc này nên tìm ban nề ngói về làm cho.

      Bên kia Dương Thiết Căn cũng chuyển đồ về phòng, mọi người thế mới biết cái viện bên này lớn hơn chút là của Dương Thiết Trụ, cái bên kia là của lão tam Dương gia, hai huynh đệ đồng thời xây tân phòng.

      Người vây xem đều chậc lưỡi, hai người này bản lãnh, vừa mới an gia bao lâu xây được ngôi nhà ngói.

      Tường viện bên kia của Dương Thiết Trụ thoạt nhìn rất khí phái, bên trong nhất định càng khí phái. Phòng ở của lão tam Dương gia nhìn to như của lão nhị, nhưng trong thôn Lạc Hạp mà cũng là ngôi nhà tốt.

      Dương Thiết Trụ mở cửa chuyển đồ vào trong, cả nhà Dương thị phân ra hỗ trợ hai huynh đệ họ.

      Cổng viện vừa được mở ra, thôn dân xem náo nhiệt thuận thế vào, đa số vào nhà Dương Thiết Trụ. Ở thôn Lạc Hạp này nhà ai xây phòng mới đều mời thôn dân tới tham quan, cho nên các thôn dân có khách khí.

      vào nhìn, phòng ở xây tốt, kém nhà Lý chính chút nào. Phòng ở nhà Lý chính là tốt nhất thôn Lạc Hạp, cho nên thôn dân đều lấy nhà lý chính ra so sánh. Những thôn dân này có văn hóa gì, biết chữ rất ít, chỉ chữ tốt. Nếu là ở đại phun ra hai chữ cao cấp rồi.

      Viện rất lớn, dưới đất lát bản gạch xanh. Nhà nào ở Lạc Hạp mà bỏ được làm sân bằng gạch xanh chứ, đừng trong sân, ngay cả trong phòng cũng tiếc. Chỉ có những nhà xây nhà ngói lớn kia mới bỏ được dùng gạch xanh lát nền thôi, mới nhìn rất thể diện.

      Cho nên vừa vào viện các thôn dân đều ngẩn ngơ.

      Còn có bên trái là dãy nhà ngói ba gian, phía bên phải là phòng bếp, nhà kho, lều gia súc, đều làm bằng gạch xanh. Thôn dân lại vào phòng chính, vào lại bị bài trí làm ngẩn người, dưới đất là nền gạch xanh, chỉ là bên trong này được làm nhẵn hơn ngoài sân, màu trắng hơn ngoài sân.

      Đây là bài trí của nhà quan lão gia rồi, nhìn cái tường trước mặt (bản giản dị tường Thái Sư), rất nhiều ghế đẹp (ghế bành và kệ), còn có cái bàn…

      Thôn dân vừa tham quan vừa chậc lưỡi, phỏng chừng tối hôm nay mọi người về nhà đều ngủ ngon.

      “Thiết Trụ, cái nhà này của ngươi đại khí nha…”

      “Thế này phải mất bao nhiêu bạc chứ…”

      “Dương lão nhị, ngươi phát tài …”

      kém nhà Lý chính tí nào…” Đối với Lý chính, mọi người vẫn rất tôn trọng, có tốt hơn nhà Lý chính bọn họ cũng thế được.

      đám thôn dân nghị luận ầm ĩ, tranh nhau hỏi Dương Thiết Trụ.

      Bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, Dương Thiết Trụ ngừng pha trò đánh trống lảng cho qua. Đương nhiên mất bao nhiêu tiền vẫn lộ ra chút, Dương Thiết Trụ mơ hồ là mất nhiều.

      Về phần nhiều là bao nhiêu? Ngại quá, bị thôn dân nhiệt tình khác kéo rồi. Vì sao phòng ở lại thế này, có cái này cái kia, về phần vì sao lại toàn cái tốt như vậy, ngại quá, lại bị thôn dân khác kéo rồi…

      khí của trường náo nhiệt mà hỗn tạp.

      Các thôn dân chỉ tham quan đại khái ở phía trước, bọn họ cũng chỉ cho rằng nhà Dương Thiết Trụ có mấy gian ốc phía trước này thôi, chung quy phòng ở thôn Lạc Hạp chính là quy cách này. Vừa vặn hai người Dương Thiết Trụ tính toán giấu phía sau , vì vậy dẫn bọn họ tới phía sau xem.

      Dương Thiết Trụ chào hỏi nửa ngày mới tiễn bước hết các thôn dân xem náo nhiệt kia , cũng hứa hẹn tại chưa thu dọn phòng xong, đợi khi nào dọn dẹp xong mời mọi người tới uống rượu.

      Thôn dân xem náo nhiệt lại dũng mãnh lao tới nhà Dương Thiết Căn.

      Nhà mới của Dương Thiết Căn cũng rất xinh đẹp, mặt trước là dãy ba gian chính phòng, bên tay trái hai gian sương phòng, bên phải là gian phòng bếp, gian phòng tạp vật. Thoạt nhìn rộng mở lại chỉnh tề, tường viện là tường đất. Thôn dân lại tán gẫu, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ bản lĩnh, mọi nhà đều là nhà ngói.

      Các thôn dân sang xem hồi khách sáo vài câu rồi bước .

      Phòng ở hai nhà này tốt lắm, nhưng có nhà Lý chính trước đó rồi, mọi ngừoi chỉ là cảm thán ngạc nhiên chứ có cái ý gì khác nữa. Nhiều lắm chính là bài trí trong phòng mới lạ chút, sau đó chính là tường vây cao chút.

      Hơn nữa mọi người đều biết hôm nay người ta nhập trạch, nhất định là bận rộn có thời gian tiếp đãi bọn họ.

      Thôn dân xem náo nhiệt kết bạn về thôn, mọi người vừa vừa nghị luận ầm ĩ.

      Dương Thiết Trụ bản lĩnh, cánh tay bị vậy rồi, nhà lại bị chia ra ở riêng, trong thời gian ngắn như vậy xây được phòng ở.

      Còn Dương gia lão gia tử nhặt mè vừng mà bỏ quên dưa hấu, luôn coi trọng hai huynh đệ Dương Thiết Trụ cùng Dương Thiết Căn. Chia người ta ra lại còn hà khắc với người ta. phải đây sao, người ta còn xây được phòng ở, lại còn tốt hơn cả nhà Dương gia, là đánh mặt người…

      Dọc theo đường cái gì cũng , mọi người thảo luận kích tình sục sôi, phảng phất là nhà mình xây nhà mới. Sau đó ít chuyện Dương gia ở riêng cũng bị người biết móc ra ngoài, ở trong đám người thảo luận…

      Về mấy chuyện Dương gia ở riêng kia, có thôn dân biết ràng, có thôn dân biết lơ mơ, chỉ là nghe qua việc này biết cụ thể. Vừa nghe có nhân sĩ biết chuyện , mọi người đều tò mò ở bên cạnh nghe. Càng nghe càng nổ, nhà Dương lão gia tử cũng quá thất đức

      Trong lúc cái gì cũng , thanh danh Dương gia càng hỏng thêm mấy phần.
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :