1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Thành thân ngày đó, tới giữa trưa, ngoại trừ tân lang Dương Học Chương, ba huynh đệ Dương gia đứng ở sân tiếp khách tới uống rượu. Tiệc mừng phải tới chạng vạng tân lang bái đường mới được bắt đầu, nhưng mọi người đều thích vô giúp vui cho nên họ đến rất sớm.


      Lâm Thanh Uyển bụng lớn nên tự làm khó chính mình. Giữa trưa cơm nước xong ở trong phòng ngủ trong chốc lát, đến gần chạng vạng mới ra ngoài.

      Vừa ra thấy trong sân tới rất nhiều người, mọi người đều vui vẻ đầy mặt tụm lại chuyện. Ở nông thôn bày tiệc mừng quá chú trọng, bàn ghế xếp ở trong sân, người đến ăn cưới thích ngồi cùng ai tụ lại thành nhóm.

      Dương Thiết Trụ mời gọi khách vào ăn cỗ, thấy vợ mình ra vội vàng gạt lại mấy người xung quanh tới.

      “Nàng dâu, nàng tỉnh rồi?”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu, cảm giác mình hiểu được là tình huống nào. Dương Thiết Trụ biết nàng dâu còn mê ngủ, từ lúc mang thai tới nay, nàng dâu có nôn ọe gì chỉ ham ngủ thôi.

      nhìn nhìn đám người ồn ào, “Nàng dâu, hay là ta tìm chỗ an tĩnh cho nàng ngồi, bây giờ người nhiều lát nữa còn nhiều hơn, ta sợ va phải bụng nàng.”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu quay người khóa phòng mình lại.

      Dương Thiết Trụ lại lượt trong sân, nhìn thấy trong sân có bàn Nhiếp nhị đường tẩu ngồi đỡ Lâm Thanh Uyển qua.

      “Nhị tẩu tử, vợ ta tiện, ta để nàng ngồi đây cùng ngươi, ngươi giúp ta nhìn chút.”

      Nhiếp nhị đường tẩu cười tủm tỉm kéo Lâm Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh.

      “Được rồi, tẩu tử trông giúp ngươi, Thiết Trụ huynh đệ, ngươi nhanh chóng làm việc .”

      Thế này Dương Thiết Trụ mới yên tâm tránh .

      bàn này có Nhiếp nhị đường tẩu và hai nàng dâu mà nàng quen. Lâm Thanh Uyển biết hôm nay nhà Dương nhị lão gia tử đến, cho dù ngày thường hòa thuận thế nào, nhưng có đại hỉ vẫn tới chỗ nhau tham gia.

      Nhiếp nhị đường tẩu này người nhiệt tình, lần trước nàng và Dương Thiết Trụ thành thân còn làm Hỉ nương, hôm nay lại thấy nàng ra tiếp đón.

      Lâm Thanh Uyển ngẫm lại hiểu, Hà thị và mẹ chồng Nhiếp nhị đường tẩu Lý thị có mâu thuẫn, lần trước giúp Dương Thiết Trụ tiếp đón là nể mặt Dương thị, hôm nay là Dương Học Chương thành thân, ngày thường lại thân, người ta ăn no chống đỡ được mới chủ động chịu vất vả.

      Nhiếp nhị đường tẩu nhàn nhã hạt dưa bàn, vừa chuyện với Lâm Thanh Uyển, thỉnh thoảng còn tiếp chuyện với mấy nàng dâu ở bàn khác. chuyện cùng Lâm Thanh Uyển là các đề tài về dựng phụ, chung quy người ta có hai đứa rồi nên có chút kinh nghiệm, Lâm Thanh Uyển nghiêm túc nghe Nhiếp nhị đường tẩu .

      thoáng chốc sau ngoài cửa vang lên liên tiếp pháo, những người thích góp vui đều vọt ra cửa.

      Lâm Thanh Uyển vừa lớn bụng, thứ hai nàng hông có cái hiếu kì thích gopa vui kia nên ngồi yên động. Nhiếp nhị đường tẩu cũng động, ngồi yên chỗ xem náo nhiệt.

      Dương Học Chương dùng xe bò trong nhà nghênh cưới tân nương tử quá cửa, xe bò quấn vải đỏ. Đa số thôn dân Hạp Thôn đón dâu đều dùng xe bò, cho nên lúc này thoạt nhìn cũng keo kiệt.

      Đương nhiên, so với khi đó Dương Thiết Trụ cưới Lâm Thanh Uyển hôm nay hơn chút.

      Đám người và đôi tân vợ chồng vào chính phòng , bên kia vội vàng tại bái thiên địa, bên này trong sân vội vàng dọn bàn ăn. Hôm nay Dương đại tỷ cũng trở lại, đoán chừng là Hà thị thông báo cho ả, lúc này cùng Vương thị, Dương Nhị Muội bận trong bận ngoài, Diêu thị ở trong phòng bếp phụ trách xào rau.

      Bàn của Lâm Thanh Uyển có mấy người tới ngồi, nàng quen thuộc mấy người này nên đành làm người thẹn thùng cúi đầu, Nhiếp nhị đường tẩu chào hỏi mấy vị phụ nhân này.

      nhàm chán nghe thấy Nhiếp nhị đường tẩu câu: “Ai u, Điền thẩm tử cũng tới rồi, mau ngồi . Vị này là ai? Ai nha, là Thúy Lan, lâu gặp, nay gặp suýt nữa nhận ra được.”

      Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu ngó qua, thể nàng mẫn cảm, bởi vì trước đó vài ngày vì Điền Thúy Lan này mà nàng náo loạn với nam nhân mình, cái tên này như sấm bên tai.

      Nàng thấy đại thẩm bốn năm mươi tuổi lôi kéo phụ nhân ngồi xuống. Đại thẩm kia mặt tròn mắt môi mỏng mỏng, phụ nhân nông thôn điển hình. Bên cạnh bà là người ăn mặc kiểu phụ nhân nhưng nhìn mặt, đầu vẫn cúi thấp lời nào.

      Điền thẩm tử cười cười với Nhiếp nhị đường tẩu, ” Vợ Dương Nguy à, ngươi cũng biết Thúy Lan từ lúc trở về nhà, mỗi ngày đều ở nhà ra cửa, ta thấy hôm nay náo nhiệt mang nó ra cùng.”

      Nam nhân của Nhiếp nhị đường tẩu tên là Dương Nguy, xếp lão nhị trong nhà Dương nhị lão gia tử, ngày thường ngoại trừ làm đồng áng có buôn bán ít hàng hóa khắp hang cùng ngõ hẻm kiếm ít tiền thu. Ở thôn Lạc Hạp này, trưởng bối gọi phụ nhân tiểu bối gọi theo tên người chồng. Ví như vị Nhiếp nhị đường tẩu này gọi là vợ Dương Nguy, mà Lâm Thanh Uyển gọi là vợ Thiết Trụ.

      Điền Thúy Lan ngẩng đầu khiếp nhược nhìn mấy phụ nhân bàn cười cười, vừa định cúi đầu nhìn thấy Lâm Thanh Uyển ngồi ở chỗ kia.

      Bởi vì hôm nay là làm hỉ , Lâm Thanh Uyển ăn mặc cực kỳ vui vẻ. bộ áo cánh màu đỏ tươi, bên ngoài khoác bộ áo vải xếp màu xanh. Cộng với mang thai tới nay khí sắc hồng nhuận, màu da lại trắng, quả nhiên là minh diễm chiếu người. Tuy rằng có thai bụng hơi lớn, nhưng có quần áo phối hợp khéo léo, lại rộng rãi, đảo mắt qua thấy giống phụ nhân có thai chút nào.

      Thôn dân thôn Lạc Hạp tuy được giàu có, nhưng mọi người đều chú ý. Thường ngày có chuyện vui hoặc là thăm người thân, chuẩn bị bộ quần áo thể diện để mặc ra ngoài. Lâm Thanh Uyển mặc như vậy, trong đám người tính là nổi bật.

      Nhưng Điền Thúy Lan lại xem sửng sốt, nhất thời trong lúc đó cứ nhìn thẳng quên cả cúi đầu.

      Nhiếp nhị đường tẩu quét ánh mắt đến nơi này, trong lòng thầm kêu tốt, nàng sao lại quên quan hệ trước đây giữa Điền Thúy Lan và Thiết Trụ chứ? Nhưng người ta ngồi rồi lại thể đuổi người , nàng đành phải với người bên cạnh nhằm chuyển hướng đề tài.

      Nhưng biết đến quan hệ giữa Thúy Lan Điền gia và Dương Thiết Trụ chỉ mình Nhiếp nhị đường tẩu, mấy nàng dâu ngồi bên cạnh cũng biết, nhìn thấy ánh mắt Điền Thúy Lan nhìn Lâm Thanh Uyển, ánh mắt của mọi người trở lên quỷ dị.

      Nhất thời khí lúc đó cực kì quỷ dị.

      Đến khi Điền Thúy Lan ngẩng đầu Lâm Thanh Uyển mới nhìn nàng diện mạo của ả ta.

      tình lần trước quá đột ngột, nàng nhìn thấy ánh mắt của Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan nhìn nhau chỉ lo tức giận, chịu nhìn kỹ. Hôm nay nhìn lại mới thấy Điền Thúy Lan này bộ dạng tệ, mặt trái xoan, làn da trắng, chỉ là sắc mặt vàng như nến, khiến cả người ả ảm đạm ít. Hơn nữa hành vi cử chỉ khiếp nhược, giống như nàng dâu bị bắt nạt vậy.

      Lâm Thanh Uyển nhìn lần rồi để ánh mắt người Điền Thúy Lan nữa. Vừa nhìn nàng bình tĩnh trở lại, lúc ấy đầu óc nàng bị tương hồ che mới có thể nghĩ nam nhân mình như vậy, thứ hai chỉ bằng Dương Thiết Trụ quý trọng nàng, nàng thấy nữ nhân này căn bản đủ gây sợ hãi.

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy gì, nhưng Điền Thúy Lan nghĩ như vậy. Ả nhìn Lâm Thanh Uyển, trong lòng ngừng nghĩ ngợi người này chính là vợ Thiết Trụ ca, bộ dạng tốt… Trong lòng suy nghĩ chuyện khi còn bé mình và Dương Thiết Trụ khi, lại nghĩ đến vận mệnh tốt của mình, trong chốc lát nước mắt chảy ra.

      Điền thẩm tử thấy tình thích hợp, nhất là con mình chảy nước mắt. Bà vội vàng đứng lên kéo Điền Thúy Lan cười khan.

      “Các ngươi cứ ngồi , chúng ta nhìn xem lão đầu tử nhà ta ở nơi nào.” xong kéo Điền Thúy Lan .

      Mọi người đều biết vì sao Điền thẩm tử kiếm cớ bỏ nên cũng cố kéo người ta ngồi lại chỗ này. Sau khi hai người Điền thẩm tử kia rồi mọi người mới nghị luận.

      Đương nhiên, chính chủ Lâm Thanh Uyển còn ngồi ở đây, nên thể chuyện hôn nhân năm đó của Điền Thúy Lan và Dương Thiết Trụ rồi. Các nàng lại nghị luận những chuyện phát sinh người Điền Thúy Lan…

      Lâm Thanh Uyển thế mới biết Điền Thúy Lan này vì sao gả ngoài thôn rồi mà trong mấy ngày nàng gặp hai lần.

      Chuyện là như vầy ——

      ra là năm đó sau khi Dương Thiết Trụ tòng quân, Điền thẩm tử gia tới cửa từ hôn, Điền Thúy Lan đồng ý, ở nhà khóc phải đợi Thiết Trụ ca trở về.

      Người Điền gia thấy thái độ ả kiên quyết nên gác lại năm rồi , chung quy Điền Thúy Lan lớn, hơn Dương Thiết Trụ tuổi, mới mười bốn thôi.

      Đến khi Điền Thúy Lan mười lăm, trong nhà Dương gia từ hôn, lại tìm cho ả mối hôn khác, Điền Thúy Lan vẫn chịu. có cách nào, Điền thẩm tử mặc kệ Điền Thúy Lan khóc nháo, để nam nhân mình Dương gia từ hôn. Lui thân xong bắt đầu làm mai cho Điền Thúy Lan. Đối tượng làm mai là tiểu tử ngoài thôn, điều kiện gia đình giàu có hơn Dương gia lúc đó, quyết định mối hôn nhân này.

      Điền Thúy Lan thấy khóc nháo thế nào trong nhà vẫn đồng ý, đành phải rưng rưng nước mắt gả ra ngoài thôn.

      Sau này sống cùng nam nhân cũng khá nên chậm rãi quên mất Dương Thiết Trụ.

      Ai ngờ đâu phụ nhân này số khổ, Điền Thúy Lan gả tới đó mấy năm mà có con, nhà kia nóng nảy lên. Người nhà kia cũng là người phúc hậu, gì thêm, chỉ bỏ tiền bảo đôi tình nhân tìm đại phu xem.

      Nhìn hồi thấy có vấn đề, mà vấn đề là ở nữ phương.

      Nhà người ta có phúc hậu tới đâu cũng thể mở mắt nhìn con mình tuyệt hậu. Nông dân có lệ cưới thiếp, có cách nào đành phải bỏ Điền Thúy Lan.

      Lúc ấy Điền gia tới cửa nháo vài lần, nhưng ầm ĩ thế nào cũng được, người ta thể cưới cái gà mái đẻ trứng về nhà để con mình tuyệt hậu được. Điền thẩm tử hạ mặt mũi khẩn cầu, cuối cùng gia đình kia mới đáp ứng. hưu Điền Thúy Lan, rồi tới nơi khác cưới bình thê về, hai người đều lớn.

      Ngày bình thê gả đến, Điền Thúy Lan với nam nhân mình chuyển sang phòng tiểu ở. Mẹ chồng ả cũng thấy hợp lý, trong nhà có nhiều phòng ở, bọn họ lại chờ được ôm cháu trai. Ý tứ trắng ra là, dù sao ngươi thể sinh, còn nhanh chóng phân gia mà sống.

      Bình thê kia là khuê nữ nhà nghèo, trong nhà nghèo , vì để co tiền cho vị bình thê kia lấy vợ, cha vị bình thê kia nhẫn tâm gả con gai chỉ vì tiền lễ hỏi. Cái bụng bình thê này cũng thua ếm, gả tới bao lâu mang bầu.

      Lần này làm cha mẹ chồng Điền Thúy Lan vui vẻ hỏng rồi, đối xử càng tốt với bình thê kia. Và đối xử với Điền Thúy Lan càng kém.

      Bình thê kia mới đầu còn có chút sợ hãi, dù sao cũng là vào cửa sau. Nhưng từ lúc có thai, cha mẹ chồng nam nhân đều hận thể phủng nàng trong lòng bàn tay, dần dần lá gan cũng lớn lên, nhìn Điền Thúy Lan càng thêm thuận mắt.

      ai nguyện ý làm bình thê, là bình thê, kỳ cũng có danh phận gì, ít nhất có hôn thư, có hồ sơ quan phủ. Tuy ở trong thôn có bày rượu, thôn dân cũng thừa nhận là vợ người đó, nhưng là nằm giường sao chịu người khác ngủ ngáy.

      Nhị lão Điền gia lại nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tới con bị hưu là vẫn sống được qua ngày. Nào có nghĩ đến từ khi bình thê vào cửa chính là cục diện ngươi sống ta chết. Đương nhiên có khoa trương tới mức đấy, chỉ là vấn đề gió Đông áp gió Tây, gió Tây áp gió Đông thôi. Đương nhiên nếu như bên bị áp kia có thể nhịn được ngày vẫn sao cả.

      Bình thê này nhìn vừa mắt Điền Thúy Lan, suốt ngày xúi giục nam nhân và mẹ chồng sai Điền Thúy Lan làm như trâu.

      Gia đình nông dân vốn có tiền bạc gì, người con dâu này lại là cái thể đẻ trứng. ngày hai ngày tàm tạm, thời gian lâu, ngay cả mẹ chồng Điền Thúy Lan cũng nhìn ả cực kỳ thuận mắt, cảm thấy lãng phí lương thực trong nhà. Lại nghe bình thê kia xúi giục, ném hết việc trong nhà cho Điền Thúy Lan làm.

      Điền Thúy Lan số khổ, vừa bận rộn việc trong nhà, còn vừa phải hầu hạ bình thê có thai kia. Vị bình thê kia là cái nhiều đầu óc, dỗ nam nhân về phe mình, bình thường nước rửa chân của hai người đều bắt Điền Thúy Lan bưng.

      Sau này vị bình thê kia sinh đứa con trai, ở nhà địa vị càng cao hơn, Điền Thúy Lan ở nhà địa vị càng kém hơn, đích thực thành lão mụ tử người hầu miễn phí.

      Nếu như chỉ là làm thể lực sống thân thể mệt cũng coi như xong, mấu chốt là tâm cũng bị tra tấn. Bình thê kia ở mặt ngoài cười tủm tỉm, luôn luôn châm chọc Điền Thúy Lan, đẻ trứng, lại khoe khoang đêm qua nam nhân ở người nàng mất bao nhiêu sức lực…

      Cứ như vậy ai mà chịu nổi. Điền Thúy Lan mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, hàng năm lấy nước mắt rửa mặt, người gầy đến xương bọc da. Cứ như vậy gập ghềnh mấy năm, người Điền gia bây giờ nhìn nổi nữa. khuê nữ nhà mình bị chơi đùa còn hình người, vì vậy tới cửa cầu hưu thư, lĩnh Điền Thúy Lan về nhà.

      Điền Thúy Lan được lĩnh về nhà từ mùa đông năm ngoái. Khi đó Dương Thiết Trụ vừa bị thương lâu, Điền thẩm tử sợ người trong thôn miệng lung tung, giấu Điền Thúy Lan trong nhà cho ra ngoài.

      Mãi cho đến mùa xuân năm nay, người trong thôn cũng dần dần biết chuyện của Điền Thúy Lan, bàn tán lan rộng, Điền thẩm tử quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi mang Điền Thúy Lan ra ngoài.
      Christhuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 74

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Bên kia nhóm nàng dâu nghị luận chuyện Điền gia, bên này Nhiếp nhị đường tẩu khẽ với Lâm Thanh Uyển: “Thanh Uyển muội tử, là xin lỗi, cách nhiều năm như vậy nhất thời ta nghĩ ra chuyện Điền Thúy Lan, biến thành xấu hổ vừa rồi.”

      Lâm Thanh Uyển cười, giọng trấn an: “Nhị đường tẩu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta để trong lòng đâu, là chuyện của bao nhiêu năm rồi mà.”

      “Vậy là được rồi.”

      Tuy rằng miệng chuyện cùng Nhiếp nhị đường tẩu, nhưng lỗ tai Lâm Thanh Uyển ngừng hóng nghị luận bên kia. Trong lòng suy nghĩ, Điền Thúy Lan này khỏi cũng quá bi kịch , đầu tiên là bị người nhà bức từ hôn, sau đó gả mình lại thể sinh, còn phải làm trâu làm ngựa hầu hạ bình thê…

      Sao toàn chuyện xui xẻo như vậy ả lại gặp phải chứ?

      Chính phòng bên kia làm ồn xong, mọi người đều trào ra ngồi vào vị trí bắt đầu uống tiệc rượu, trong sân cũng khua chiêng gõ trống dọn thức ăn lên bàn.

      Lâm Thanh Uyển nhìn món ăn cảm thấy lần này Hà thị là hạ vốn gốc, có cá, có thịt, có gà, phỏng chừng Hà thị giết hết gà trong nhà.

      Ăn tiệc mừng xong, mọi người dần dần tán .

      Nhiếp nhị đường tẩu giao Lâm Thanh Uyển cho Dương Thiết Trụ xong cũng rời , còn lại người trong nhà vội vàng thu nhặt tàn cục.

      Dương Thiết Trụ còn chưa khôi phục hoàn toàn vai trái, sáng sớm hôm nay Lâm Thanh Uyển dặn dò nhiều lần được dùng tay trái, cho nên giúp được cái gì, chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ xách chút đồ vật nặng. Lâm Thanh Uyển đứng ở bên cạnh nhìn đám người thu dọn.

      Hai người Tam phòng bận rộn đến mức chân chạm đất ngay cả cơm cũng chưa ăn, toàn bộ Dương gia ngoại trừ Dương lão gia tử và Lâm Thanh Uyển, phỏng chừng mọi người chưa có ai ăn cơm.

      đám người thu xếp bàn ghế đặt trong sân, thu gọn đám thức ăn còn dư lại, sau đó mang bát đũa mà mượn nhà người ta rửa còn trả cho người ta, bằng sáng sớm ngày mai nhà người ta có bát ăn cơm.

      Bận rộn xong, Vương thị vội vàng chạy ăn cơm, ả đói bụng từ lâu nhưng bận quá ăn được. phòng bếp nhìn thấy bát đựng thức ăn dư đâu. Hỏi Diêu thị ở bên cạnh mới biết được, Hà thị bưng hết đồ ăn thừa đến chính phòng.

      Vương thị đứng ở cửa phòng bếp xả cổ họng hỏi Hà thị đồ ăn đâu.

      “Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn, chờ chút hết bận mới ăn chết hả?” Hà thị xốc rèm cửa ra khiển trách.

      Vương thị bĩu môi lên tiếng.

      Hà thị xong Vương thị, liếc ánh mắt nhìn Lâm Thanh Uyển, muốn gì đó nhưng , lại gọi Diêu thị lên.

      Diêu thị bận rộn đến mức mồ hôi đầy đầu ra.

      “Được rồi, ngươi cùng lão tam cũng cần làm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi , còn lại để Vương thị đến làm.”

      Nếu ngươi cho rằng Hà thị muốn để hai người tam phòng bớt phải làm, vậy ngươi nhầm rồi. chỉ Lâm Thanh Uyển chú ý đến câu ‘Về phòng ’ kia, mọi người trong sân đều chú ý đến. Dương lão gia tử bồi các lão nhân uống rượu về phòng nằm. đôi tân nhân lúc này ở tân phòng, còn lại mọi người Dương gia đều ở trong sân bận việc.

      Hà thị vừa lời này lập tức trong sân yên tĩnh lại.

      Nghe thấy lời này, lúc ấy sắc mặt Diêu thị khó coi. Nhưng nàng cái gì, kéo cái tạp dề xuống ném vào phòng bếp rồi ra.

      Sau khi ra ngoài liếc nam nhân nhà mình, hai người trở về phòng.

      Dương Thiết Trụ cũng biết nên cái gì, cũng chưa ăn cơm đâu. Im lặng ném trong tay gì đó, quay người đỡ vợ mình trở về phòng.

      Vương thị bị trong lòng buồn bực, nghe Hà thị bảo tam phòng ‘Về phòng’, lập tức tặc lưỡi bật cười hề hề.

      Lâm Thanh Uyển nghiêng mắt nhìn Hà thị, chịu phục bà ta luôn. Nhưng mà nàng cũng chẳng trông đợi vào bữa cơm kia, sở dĩ đến hỗ trợ là vì mặt mũi thôi.

      Đứng trước cửa tam phòng hô tiếng: “Tam đệ, tam đệ muội, lát sang phòng ta ăn cơm. Ngày hôm qua ta hầm nồi xương sườn, còn nguyên cả nồi đầy đấy.” Lại quay người cười câu với Hà thị: “Ngài như vậy về sau chúng ta ai còn dám tới cửa hỗ trợ nha, mệt sắp chết, ngay cả miếng cơm cũng cho ăn, còn bằng người ngoài, loại tình này về sau cần tìm chúng ta.”

      xong lại lẩm bẩm: “ khờ, so cái gì chứ, ở riêng ra ngoài rồi, nhất định là người ngoài rồi.”

      Sau đó nhìn sắc mặt Hà thị, kéo nam nhân mở cửa vào phòng.

      Hừ, cho ăn, tự chúng ta làm ăn.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Dương Nhị Muội gọi nhị phòng tam phòng chính phòng nhận thức nàng dâu mới, hai phòng đều .

      Vội vàng cả ngày mà miếng cơm cũng cho ăn, còn nhận thức nàng dâu mới làm cái gì? Bọn họ tiện như vậy sao?

      Nhóm người kia muốn thể diện trước mặt nàng dâu mới đó là chuyện của bọn họ, dù sao bọn họ phụng bồi. Có thể ở ngày thành thân Dương Học Chương giúp đỡ là nể mặt lắm rồi, để mọi người nhìn. Ai biết ngày hôm qua Hà thị vậy, ngay cả tính tình luôn tốt như hai vợ chồng Dương Thiết Căn cũng phải nổi giận.

      Lúc Lâm Thanh Uyển ở trong sân phơi nắng, thường xuyên nhìn thấy Dương Học Chương đưa nàng dâu mới ra ra vào vào. Dương Học Chương từ lúc cưới nàng dâu về, mỗi ngày còn co đầu rút cổ ở trong phòng nữa, thường xuyên nhìn thấy sau nàng dâu mới. Nhìn qua cảm tình hai người tệ, ngay cả Hà thị cũng xem trọng nàng dâu mới này, rất ít sai sử nàng làm việc, đừng tới sai ra đồng.

      Nàng dâu mới này họ Phùng, gọi là Phùng Tú Lan. nương rất đẹp, nhìn ra được cũng là người tinh minh, dỗ được Dương Học Chương xoay quanh, Hà thị cũng rất ít làm mất mặt mũi nàng.

      lần Phùng thị nhìn thấy nàng ở cửa phòng phơi nắng lại đáp lời.

      Lâm Thanh Uyển có cảm tình với ai ở chính phòng cả, cho nên cũng lười để ý tới Phùng thị này. vài câu, Lâm Thanh Uyển đều là ‘Ừ à’ hờ hững, Phùng thị kia là kẻ có ánh mắt về sau tiến lên bắt chuyện nữa.

      Phùng thị sống dễ chịu, Vương thị lại muốn. Hai nàng dâu, người ít làm việc, kẻ thích làm việc. thể nghi ngờ, tựa như Diêu thị và Vương thị lúc Lâm Thanh Uyển chưa gả tới đây vậy.

      Cho nên Vương thị làm, nể mặt ai hết, ba ngày có hai ngày làm ầm ĩ.

      Phùng thị kia khôn khéo, chưa bao giờ chính diện xung đột cùng Vương thị, luôn trốn phía sau Hà thị, để Hà thị làm chủ. Hà thị là vì mặt mũi Dương Học Chương để con dâu cả bắt nạt con dâu út, cho nên Vương thị bị Hà thị răn dạy thực thảm.

      Bị áp bức nhiều phản kháng, Vương thị chưa bao giờ là người thích bị áp bức. Tuy rằng ả chưa bao giờ chân chính phản kháng Hà thị. Nhưng thử làm sao mà biết có phản kháng được hay ?

      Vương thị tìm kiếm vui sướng phấn khởi bên trong trong áp bức và phản kháng, cho nên gần đây bên chính phòng ẫm ĩ rất kinh khủng.

      Chỉ là tất cả những cái đó liên quan gì tới mấy người Lâm Thanh Uyển.

      *******

      Thời tiết dần dần ấm áp lên, chuyện bảo đảm chất lượng cho đồ sấy tiên trở thành việc lớn.

      Mấy người Dương thị con làm mỗi lần là mấy trăm cân bán dần nữa, mà cách năm ba ngày làm lần, làm xong đưa lên trấn luôn.

      Bây giờ bả vai Dương Thiết Trụ hoàn toàn hồi phục, chỉ là việc này người ngoài biết, chỉ có mấy người thân cận nhà mình biết thôi.

      Đợi Dương Thiết Trụ khang phục, Lâm Thanh Uyển với chuyện để mấy trấn khác đẩy mạnh tiêu thụ.

      Dương Thiết Trụ nghe cảm thấy ý tưởng này tệ, cũng muốn làm thử.

      tại đồ sấy tiên chỉ cung ứng mấy nhà tửu lâu trấn Lạc Vân, mỗi ngày tiêu thụ được khoảng bốn mươi cân. Số lượng tuy nhiều, nhưng mỗi ngày cũng được hai ba lượng bạc lợi nhuận. Đây là chưa trừ tiền vốn và chưa chia hoa hồng. Nếu mang trừ hết các phí tổn, hai người Dương Thiết Trụ mỗi ngày kiếm được khoảng lượng bạc, mà Dương thị và hai người tam phòng mỗi nhà được chia khoảng bốn trăm văn tiền.

      Tiền tài động nhân tâm, đây chỉ là tiêu thụ tại trấn Lạc Vân này, nếu như mấy nhà tửu lâu ở các trấn khác như trấn Lạc Vân cũng mua đồ sấy tiên của bọn họ, như vậy có phải là tiền thu vào càng nhiều hay ?

      có ai cự tuyệt tiền tài, đặc biệt làm sinh ý đồ sấy tiên coi như thuận lợi. Có thể bán chạy tốt, nếu bán chạy cũng chỉ là mệt sức mà thôi. Kiếm ăn trong đất còn kêu mệt, ra ngoài chạy chút sao lại kêu mệt được chứ?

      Dương Thiết Trụ động tâm tư là muốn thử ngay, nhưng Lâm Thanh Uyển lại suy tính vấn đề giao thông.

      tại giống đời trước, ra cửa có taxi, có taxi còn có xe bus tàu điện ngầm, xa chút có xe lửa, máy bay. Nơi này giao thông thực lạc hậu, trấn khác vẫn được, lộ trình cũng xa lắm, có thể xe la, nhưng mỗi lần ngồi là giá xa xỉ.

      Nếu như chỉ trông cậy vào hai chân bộ hoặc ngồi xe la kia chẳng phải là mệt chết? Hơn nữa về sau nếu như đồ sấy tiên được tiêu thụ tới địa phương khác, cũng thể trông cậy vào bộ hoặc ngồi xe la đưa hàng, chỉ thời gian tiện mà vận chuyển đồ cũng phiền toái.

      Vì thế Lâm Thanh Uyển nảy ý niệm mua xe la. Xe ngựa cần suy nghĩ, thứ này phải nhà giàu sang là nuôi nổi. Bọn họ trước mắt chỉ là kẻ chân đất có tí tiền, tiền lại hữu hạn, cần thiết tiêu lãng phí. Xe bò cũng cần suy xét, vừa là nhà có ruộng, thứ hai tốc độ xe bò quá chậm, trông cậy vào ngồi xe bò vội chết.

      Xe la là thích hợp nhất, nhanh như xe ngựa, nhưng cũng chậm, thứ hai giá cả cũng vừa phải. Mua chiếc xe la, cả thùng xe phía sau mất khoảng hai mươi lượng bạc.

      đầu con la hơn mười lượng, làm cái thùng xe cũng phải mấy lượng bạc. Đương nhiên cần làm thùng xe, làm cái xe hai bánh cải tiến trùm vào con la cũng được, nhưng bọn họ dùng để đưa hàng, cần phải có thùng xe để che giấu.

      Hai mươi lượng bạc nhà bọn họ lấy ra được. Mấy tháng này làm sinh ý đồ sấy tiên, Lâm Thanh Uyển buôn bán thu được khoảng hơn trăm lượng, bạc bán thêu phẩm lần trước tiêu hết bao nhiêu. Cộng lại gần 200 lượng, mua chiếc xe la vẫn mua được.

      Nghĩ xong là mua ngay, có tiền chính là tùy hứng.

      Dương Thiết Trụ cũng hiểu được nàng dâu đau lòng , hơn nữa về sau nếu bán được đồ sấy tiên tới nơi khác, có xe là được. Hơn nữa có xe la về sau nhà mình đưa hàng cũng tiện, cần phải để Dương Thiết Căn mỗi ngày cõng cái sọt ngồi xe bò đưa hàng.

      mấy vòng trấn, rốt cuộc Dương Thiết Trụ cũng dắt về con la đen, đằng sau còn có cái thùng xe mới.

      Con la Đại hắc này khoảng chừng hai tuổi, vừa trưởng thành, da lông bóng loáng, nhìn ra được nhà bán này chăm sóc rất tốt.

      Lâm Thanh Uyển vừa nhìn thấy con la kéo cái thùng xe mới về, hỏi Dương Thiết Trụ chuyện gì. Dương Thiết Trụ cười lần này lên trấn vừa vặn gặp người cần dùng bạc muốn bán xe la trong nhà, cả con la và thùng xe mất có mười tám lượng bạc.

      Lúc ấy thấy có lời nên mua luôn.

      Dắt con la về, xe cũng có luôn. Nhưng để chỗ nào? Đây cũng là vấn đề. Sân Dương gia là cần suy nghĩ rồi, Lâm Thanh Uyển muốn tìm việc cho mình đâu, vì thế quyết định để ở sân nhà Dương thị, làm cho nó cái mái che.

      Kể từ đó sân nhà Dương thị càng , vốn hậu viện treo đầy đồ sấy tiên, nay trước sân lại bị chiếm. Dương thị tuy rằng chưa cái gì, liên tiếp bảo bọn họ cứ để ở chỗ bà, hai người tam phòng cũng phụ trách dọn dẹp gây phiền toái cho đại , nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn thấy băn khoăn trong lòng.

      Nhưng có cách nào, bọn họ chỉ có gian phòng, sân dùng chung, căn bản có chỗ để.

      Lâm Thanh Uyển khỏi nghĩ đến xây phòng dọn ra ngoài ở.

      Ý nghĩ này phải ngày hai ngày, Lâm Thanh Uyển vẫn luôn muốn dọn ra ngoài ở.

      Tuy rằng thỉnh thoảng được xem diễn điều tiết tâm tình, mở rộng tầm mắt. Nhưng cứ cách năm ba hôm lại ầm ĩ, ngồi ở trong phòng còn nghe thấy bên ngoài động tĩnh thực phiền. Hơn nữa suốt ngày ra ra vào vào cùng mấy người chính phòng kia đúng là tiện, muốn làm cái gì cũng phải tránh.

      Lâm Thanh Uyển thuộc phái hành động, nghĩ tới nơi đó, nghĩ là làm, chỉ là lúc này nàng bụng lớn tiện, lại hiểu việc xây phòng này nên chạy hỏi Dương thị.

      Dương thị nghe xong phi thường tán đồng ý tưởng của nàng.

      Trước đây là có tiền, tại có tiền làm gì phải nhét chung chỗ với nhà kia, làm cái gì cũng tiện. Dương thị biết trong tay hai người Dương Thiết Trụ có tiền, làm đồ sấy tiên lâu như vậy, bà và hai người tam phòng mỗi nhà hai thành hoa hồng còn được tới 20 lượng bạc, bọn họ chiếm thành lớn hẳn là có nhiều tiền hơn, xây phòng ở là dư dả.

      Dương thị bảo nàng đừng nóng lòng, chờ mọi người về cùng thương lượng, sau đó mấy ngày nay bà nhìn giúp nàng xem xây ở chỗ nào tốt.

      Lâm Thanh Uyển nghĩ chuyện này vội được, tại bụng nàng có 5 tháng, cách lúc sinh còn mấy tháng, chỉ cần trước lúc sinh xây phòng ở xong là được. Kế hoạch của nàng là, nàng và Dương Thiết Trụ ở trong căn phòng mới chào đón đứa con đầu lòng ra đời.

      Trở về cùng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ vừa nghe liền cười. nàng có tiền liền đắc ý, mới mua xe la xong lại muốn xây phòng ở mới.

      Nhưng Dương Thiết Trụ nghĩ, cảm thấy ý nghĩ này tệ. chỉ Lâm Thanh Uyển thấy chỗ chính phòng nháo ầm ĩ thấy phiền, cũng thấy phiền. Ngày thường trong sân gặp nhau ai với ai, khí xấu hổ khó chịu. Hơn nữa muốn có gì liên lụy tới chính phòng nữa, hàng năm phụng dưỡng đưa, về phần cái khác hay là thôi .

      Dương Thiết Trụ cũng biết chính phòng còn nhiều thị phi lắm, đừng nhìn tại đập phá, chừng ngày mai lại có cái gì ập đến. Đại tẩu thỉnh thoảng lại tới đáp lời với vợ . Hai người Đại phòng kia là cái dạng gì, biết ràng, nhìn thấy dầu muối nhiều là dính lên người. Về sau bọn họ làm buôn bán có ngày bị người ta biết, đến lúc đó còn sống chung mái hiên chắc bị phiền chết.

      Dương Thiết Trụ là người suy nghĩ chu toàn, với Lâm Thanh Uyển chờ mấy trấn phụ cận thử , xem có thể làm được chuyện buôn bán này hay , nếu như có thể định ra, lúc xây phòng ở cũng được dư dả ít.

      biết giờ trong tay vợ có gần 200 lượng bạc, bán đồ sấy tiên lời trăm lượng, và bạc mà Lâm Thanh Uyển bán thêu phẩm. Nhưng sắp có con rồi, có nhiều tiền trong tay vẫn tốt hơn.

      Lâm Thanh Uyển cũng nghĩ như vậy, hai người đạt thành nhất trí.

      Dương Thiết Trụ trong lòng có việc là ngồi yên được, ngày hôm sau muốn ra ngoài chuyến. Trước khi ra ngoài thu xếp xong xuôi cho vợ , chẳng những bảo hai người tam phòng để ý Lâm Thanh Uyển, còn gọi cả bọn Đại Hắc về canh chừng nàng.

      Đừng kì quái, Dương Thiết Trụ biết rất người Dương gia, biết làm ầm lên lúc nào đâu. Vợ lại có mình, hai người tam phòng còn phải sang nhà Dương thị làm việc, luôn luôn có ở nhà, có Đại Hắc bồi mới yên tâm ít.

      Thu xếp cong xuôi với Lâm Thanh Uyển ra ngoài khoảng mười ngày mới về, chung quy mọi chuyện đều là ‘vạn khởi đầu nan’. Các trấn khác cách xa lắm, khoảng hai canh giờ là đến, nhưng lần này muốn mấy trấn liền.

      Lâm Thanh Uyển đưa cho ít bạc, cũng nhét cái ngân phiếu vào túi may liền trong áo.

      Đúng vậy, tại Lâm Thanh Uyển là người có ngân phiếu.

      Từ ban đầu mấy văn mấy văn, đến từ từ thành bạc, rồi đến bạc càng ngày càng nhiều, bạc cầm tiện nên đổi thành mấy tấm ngân phiếu, vậy cũng là bước vượt rào về chất. Ngân phiếu lớn, tấm năm mươi lượng, là lúc trước Tô chưởng quỹ Cẩm Tú phường đưa cho tiền bán thêu phẩm vẫn chưa dùng đến. Mấy tờ khác là hai mươi lượng, nhưng mang theo cũng tiện hơn.

      Dương Thiết Trụ nắm xe la từ biệt người nhà. Tuy rằng trong lòng luyến tiếc nàng dâu và đứa trong bụng, nhưng vẫn dứt khoát .

      Được rồi, quên mất mình ra ngoài chỉ có vài ngày thôi, hoàn toàn đắm chìm trong ly biệt.

      Có luyến tiếc nhưng Dương Thiết Trụ vẫn nhiệt tình , chung là lần này ra ngoài là kiếm tiền xây phòng ở cho vợ và kiếm tiền nuôi con nữa.
      Christhuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      bên khác, những người Dương gia mấy ngày nhìn thấy Dương Thiết Trụ.

      Chỗ Nhị phòng chỉ có mình Lâm Thanh Uyển ở nhà, hai người tam phòng xuất quỷ nhập thần cả ngày thấy bóng dáng, sau đó xuất con chó Đại Hắc của Dương Thiết Trụ nuôi chưa bao giờ tới đây, vậy mà giờ đây nó suốt ngày theo Lâm Thanh Uyển.

      Vương thị tò mò hỏi Dương Thiết Trụ đâu vậy, lúc ấy Lâm Thanh Uyển ở bên ngoài phơi nắng.

      Xích đu là buổi sáng Dương Thiết Căn mang ra ngoài hộ, và bàn đồ ăn vặt. Lâm Thanh Uyển đoán Dương Thiết Căn làm như vậy là nam nhân nàng lúc giao phó, nghĩ tới nam nhân cẩn thận nàng thấy trong lòng ngọt tư tư.

      Lâm Thanh Uyển híp mắt, lười phản ứng với Vương thị. Nhưng Vương thị cầm quần áo giặt trong tay, miệng chết tâm hỏi lần thứ hai.

      Nàng mới kiên nhẫn mở miệng: “Đại tẩu, nam nhân ta ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ con rồi. kiếm tiền cả nhà chúng ta ăn khí à?”

      Vương thị bĩu môi, người tàn phế còn kiếm tiền cái gì. định gì đó ánh mắt lại lia tới bóng người khác.

      “Ai u, tứ đệ muội đâu vậy? Trong tay cầm cái gì vậy?” Vương thị sớm nhìn thấy Phùng thị thần thần bí bí vào phòng bếp, đừng nhìn miệng ả vẫn cùng Lâm Thanh Uyển nhưng ánh mắt dời chỗ đó đâu.

      Phùng thị cứng đờ thân mình vội vàng bước về phòng mình, giả bộ nghe thấy.

      Nếu là người khác bị người ta phớt lờ vậy sờ mũi cái là thôi.

      Nhưng Phùng thị đánh giá quá thấp hạn cuối của Vương thị rồi, chỉ thấy ‘Hổ dược’ Vương thị nhấc thân mình mập mạp đứng dậy vọt qua ngăn lại Phùng thị.

      Ngăn cản chưa thôi còn đoạt luôn thứ trong tay người ta.

      Xốc lên nhìn, Vương thị tức cười.

      “Ái dồ, tứ đệ muội sống tốt nha, còn ăn trứng gà luộc nha. Lấy trứng gà ở đâu vậy nha? Nhà chúng ta thịnh hành ăn mảnh nha, nhà chúng ta ăn cơm đều ‘Định thực định lượng’ nha.”

      Lâm Thanh Uyển bị cái ‘nha’ liên tục này làm vui vẻ, xem ra bên kia lại có kịch vui để xem rồi, lười nhác nữa, vội vàng ngồi thẳng lên nhìn sang.

      Đại Hắc vẫn nằm bên cạnh ghế, nhìn thấy bên kia có động tĩnh, đầu chuyển sang hướng đó ngắm. người chó tinh thần sáng láng xem náo nhiệt, Lâm Thanh Uyển cầm củ đậu phộng bóc ra cho mình ăn hạt, lại đút cho Đại Hắc hạt.

      Đại Hắc gần đây thành thói quen nữ chủ nhân đút đồ ăn vào miệng nó, nó cũng nghiêm túc, Lâm Thanh Uyển ném cái, nó há mồm tiếp, tiếp vừa nhanh vừa chuẩn.

      Bên kia, Phùng thị mặt đen ngòm.

      Phùng thị khôn khéo giả, nàng cũng nhìn ra được đại tẩu Vương thị phải đèn cạn dầu. Từ khi gả đến Dương gia, ngoại trừ đại tẩu Vương thị làm ầm ĩ, mấy người khác đối xử với nàng tệ.

      Về phần thức ăn trong nhà, Phùng gia tuy có vị tú tài, nhưng gia cảnh bần hàn giàu có, bình thường cũng là cháo loãng bánh ngô sống qua ngày, cho nên nàng có cảm thấy cái gì. Huống chi mẹ chồng Hà thị thỉnh thoảng tranh thủ lúc chỉ có hai người thêm ưu đãi, lúc đại tẩu nhằm vào nàng, mẹ chồng ngăn lại giúp nàng. Mẹ chồng sủng ái, tướng công đối xử với nàng cũng rất tốt, nếu như đại tẩu Vương thị soi mói vậy càng tốt hơn.

      Đáng tiếc những điều này đều có khả năng, giống như hôm nay bà bà cầm mấy cái trứng gà, bảo nàng vụng trộm nấu cầm lại cùng tướng công chia nhau ăn. ràng nàng đủ cẩn thận rồi, còn lấy cớ muốn nấu nước tắm rửa, vậy mà tránh được Vương thị theo dõi.

      Phùng thị khó thở hổn hển, mặt hơi đỏ. Dù sao cũng là nàng dâu mới, da mặt còn chưa luyện ra. Bị người bắt quả tang khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ.

      “Đại tẩu…”

      Lời Phùng thị muốn còn chưa ra Hà thị tới giải vây.

      Hà thị nghe thấy động tĩnh xốc mành ra. lên trước, hai lời đoạt lấy cái ấm có nắp trong tay Vương thị.

      “Thế nào? Ta bảo Phùng thị nấu mấy cái trứng gà, còn phải trải qua đồng ý của ngươi hả ?”

      Vương thị trải qua khoảng thời gian này đấu trí đấu dũng cùng Hà thị, bị câu này mà ngã đâu. Quần áo vừa giặt tay vẫn ướt nhẹp, bắt đầu cầm giơ lên múa gia tăng khí thế cho mình.

      “Ah, bà bà đây là muốn bênh Phùng thị phải ? Sao thấy ngài bênh ta bao giờ? Phùng thị trộm mấy cái trứng gà nấu ăn, bị ta bắt quả tang lại thành ngài sai nấu, bất công cũng phải có lý do bất công chứ hả?”

      Phùng thị vừa trốn tránh Vương thị vung nước quần áo ra, vừa bị Vương thị tức đỏ mặt. Nhưng dù sao cũng là nàng bị chộp được tay chân, khó mà được cái gì. Chỉ có thể đứng bên, tức giận đến đôi mắt phiếm hồng.

      Dương Học Chương ở trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài ra.

      Vừa nhìn thấy Vương thị lại tại tìm tra Phùng thị chân mày nhíu lại. Lại nhìn thấy vợ mình Phùng thị đôi mắt đỏ hoe, chưa bao giờ xen vào nữ nhân giành ăn vậy mà bây giờ tiến tới.

      Đối với Phùng thị này, Dương Học Chương rất hài lòng, vóc người tệ, là nương nhà tú tài. Hầm cầu mới còn thơm ba ngày nữa là, Dương Học Chương coi trọng nàng dâu này, cho nên mở miệng thay người giải vây.

      “Đại tẩu như vậy cũng quá khó nghe rồi, cái gì ăn vụng, cái gì bắt sống, ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi sao?”

      thể rằng Dương Học Chương này thực biết . Vốn chính là mình đuối lý, còn vội vã chuyển đề tài, mà là chạy trọc chỗ đau của người ta, người ta cùng cấp với ngươi?

      Vương thị vừa nghe Dương Học Chương những lời này tức giận.

      Nhắc tới vụ này liền xa.

      Hà thị luôn quản thức ăn trong nhà, Vương thị người này vốn tham miệng, tham lâu nhịn được.

      Trước đây Dương gia nuôi hơn mười con gà, tuy rằng lúc Dương Học Chương thành thân giết ít, nhưng vẫn để lại mấy con gà mẹ đẻ trứng.

      Mấy con gà này ngày nào cũng đẻ trứng, đương nhiên cũng có lúc đẻ trứng, gà đẻ trứng có ổ. Có lần gà đẻ trứng, Hà thị chưa kịp nhặt. Ở Dương gia gà đẻ trứng đều là Hà thị nhặt, bà chưa bao giờ cho phép con dâu nhặt, nếu ai tự chủ trương nhặt bị Hà thị chửi cho trận.

      Phỏng chừng Vương thị thèm quá, to gan nhặt vụng trộm được ba quả trứng gà nấu ăn.

      Gà của nhà chiều nào đẻ được mấy quả, Hà thị biết hết. Hôm đó nhặt trứng lại thấy thiếu mấy quả, ngươi hôm nay con gà đẻ coi như xong, có khả năng cả ba con đều đẻ. Hà thị nghi ngờ nhưng bà nhìn thấy ai trộm trứng gà nên ra.

      Ai biết Vương thị ngày trước ăn nghiện, ngày hôm sau lại nhặt, thế là bị Hà thị rình coi bắt quả tang.

      Hà thị nổi giận đùng đùng, ở trong sân mắng Vương thị trận máu chó xối đầu. cho Vương thị chút mặt mũi nào, có từ nào khó nghe bà moi ra hết.

      Lúc ấy Lâm Thanh Uyển ngồi ở trong phòng, căn cứ theo tiếng mắng của Hà thị, tự mình xâu lại thành câu chuyện.

      Tổng thể mà câu chuyện gần đúng với.

      Vương thị bị hung hăng mắng trận, thành rất nhiều ngày. vất vả mới để mẹ chồng quên cái chuyện này, hôm nay Dương Học Chương nhắc tới làm ả tức giận vô cùng.

      Nếu là người bình thường khác xấu hổ chết mất thôi. Nhưng Vương thị là người bình thường sao? Ả phải! Phản ứng của ả chưa bao giờ giống người bình thường!

      Vương thị híp mắt lên tiếng: “Ái dồ, tứ đệ, chúng ta sao có thể so được với các ngươi chứ. Chúng ta là mẹ kế nuôi, chúng ta ở nhà ai thích, cả nhà lớn chúng ta là được nhặt từ ven đường về, đừng trứng gà nha, ngay đống phân gà cũng cho ăn đâu. Chúng ta ăn trộm biết làm sao? Chúng ta giống ngươi, mỗi ngày có mẹ vụng trộm làm ưu đãi cho.”

      Làn điệu dương quái khí của Vương thị kia, Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nghe suýt nữa sặc hạt đậu phộng vào trong khí quản, vội vàng lấy cốc nước thông mới đỡ đau.

      Lời này của Vương thị chỉ làm Dương Học Chương đỏ bừng mặt, cũng làm Hà thị tức giận ngã điên đảo.

      “Giỏi rồi, Vương thị ngươi là bố trí lão nương như vậy hả, lão nương đào mộ tổ tiên nhà ngươi hả? Mỗi ngày chống lại ta…”

      “Mẹ, ngài đừng có ta chuyện khó nghe, ta thấy đại phòng chúng ta bây giờ giống như con ngài nhặt ngoài đường về. Việc nặng chúng ta làm, ăn ngon các ngươi giấu ăn. Đây là bị ta thấy được lần, ta thấy được còn nhiều đâu. Có người khi dễ người như các ngươi sao?”

      Vương thị càng càng ủy khuất, càng càng muốn khóc. Vì sao cuộc sống của ả càng ngày càng như ý, còn bằng khi đó sống cùng nhị phòng tam phòng, lúc đó còn có Diêu thị đứng hạng chót.

      Đứa , đối lập mới thấy hạnh phúc. Cho nên Vương thị cảm thấy chính mình hạnh phúc.

      Nàng hạnh phúc, tại sao người khác được hạnh phúc chứ?

      “Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang nhà chúng ta là cháu nội của ngài đấy, ta chưa từng thấy ngài nấu cái trứng gà cho chúng ta ăn đâu? Thế nào? Con trai của ngươi đáng giá, con trai nhà chúng ta là nhặt ngoài đường về phải ? Toàn bộ Dương gia này chỉ có Dương lão tứ là cái bảo, tất cả chúng ta là rác hết hả?”

      Dương Học Chương đỏ mặt lên, biết là do xấu hổ hay là tức giận.

      Phùng thị chen miệng vào câu: “Đại tẩu, ngươi đừng loạn vu hãm người, lúc này đây…”

      Vương thị ngắt lời nàng: “Ta nhìn thấy lần, còn những lúc ta nhìn thấy thế nào? Mẹ suốt ngày khóa đồ trong phòng, ta làm sao biết các ngươi ăn trộm bao nhiêu?”

      Chưa từng nghe qua câu ‘bắt lần làm mười hồi đánh’ sao?

      tại Vương thị chính là nghĩ vậy đó, tư tưởng của người ta vì vô hạn tưởng tượng mà kéo dài. Vương thị càng nghĩ càng cảm thấy đúng như thế, lời ra càng khó nghe hơn.

      Hà thị muốn bịt miệng Vương thị lại, chỉ tiếc Vương thị thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra.

      Hà thị khó thở hổn hển chộp lấy cái chổi trong sân đuổi Vương thị, Vương thị này đừng nhìn nàng béo, thân thủ vẫn nhanh nhẹn lắm. Hà thị giơ vài cái toàn đánh lên người Dương Học Chương và Phùng thị, hai người này vừa thầm oán vừa né tránh.

      Vương thị vừa trốn tránh vừa lải nhải ngừng.

      “Mẹ, ngài còn đánh người nữa à? Chỉ cho các ngươi bắt mắng người, người khác bắt được các ngươi thể hai câu…”

      Vương thị chạy khắp sân, chạy lòng vòng tới chỗ Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển vốn xem diễn cao hứng, thấy Vương thị chạy tới còn giơ chổi Hà thị thấy tốt. Muốn tránh ra nhưng bụng lớn quá, hành động tiện.

      Trong lòng sốt ruột bị vạ lây bể cá, Đại Hắc bên cạnh động đậy.

      Đại Hắc phát ra những tiếng ô ô cảnh cáo, bên cạnh đó cũng chuẩn bị tư thế nhào lên. Đại Hắc lớn lên giống sói, vốn là cao lớn kiện tráng, vừa tung ra tư thế săn bắn, răng nanh lộ ra ngoài, nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

      Vương thị bị Đại Hắc dọa sợ, mặc kệ trốn Hà thị nữa, chân mềm nhũn ngồi dưới đất. Mặt sau Hà thị kịp thu thế, ngã nhào lên người Vương thị, hai người ngã thành đoàn.

      Đại Hắc thấy bọn họ lại đây, vẫn chưa yên tâm sủa vài tiếng tỏ vẻ cảnh cáo, thuận tiện lại phô bày răng sắc bén của mình, ý bảo các ngươi mà đến ta khách khí đâu.

      Hai người Vương thị và Hà thị đều béo, ngươi kéo ta ta kéo ngươi, nhất thời bò dậy được. Dương Học Chương nhìn thấy lão mẹ bị té ngã, vội vàng tiến lên kéo Hà thị, kéo nửa ngày mới kéo được Hà thị lên.

      cú ngã này làm Vương thị và Hà thị quên cãi nhau luôn, đỏ mặt tía tai đứng dậy, định mở miệng răn dạy Lâm Thanh Uyển vài câu, lại thấy Đại Hắc bên nhìn chằm chằm dám mở miệng nữa.

      Lâm Thanh Uyển buồn cười vỡ bụng nhưng biểu ra mặt.

      Chuyện hôm nay đích thực quá khôi hài, đặc biệt Vương thị và Hà thị ngã sấp xuống chỗ, quả thực giống như hai con lật đật người xếp chồng. Còn có Đại Hắc nhà nàng, là uy phong nha.

      Lâm Thanh Uyển chống eo đứng dậy, vỗ đầu Đại Hắc, muốn nhanh chóng vào phòng cười.

      “Đại Hắc, làm tốt lắm; buổi tối hầm thịt cho ngươi ăn.”

      Còn chưa vào phòng Lâm Thanh Uyển cười ra tiếng.

      “Ha ha ha ha ha ha ha ha…”

      Người trong sân biết nàng cười cái gì, nhưng khẳng định là cười bọn họ, toàn bộ mặt đen ngòm lại.
      Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 76

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Mấy ngày Dương Thiết Trụ , Lâm Thanh Uyển sống rất nhàn nhã.

      Muốn nấu ăn ở nhà nấu. Mỗi ngày Diêu thị cho dù bận rộn vẫn chạy về mấy chuyến giúp nàng làm thỏa đáng xong mới . Sau này Lâm Thanh Uyển thấy như vậy rất phiền toái, thế là xếp gọn mấy đồ trong nhà mình lại giữa trưa sang nhà Dương thị cọ cơm, chỉ có buổi sáng và buổi tối mới ở nhà nấu cơm. Vào lúc đó hai người tam phòng cũng ở nhà, như vậy mới tiện hơn.

      Cho nên đường trong thôn Lạc Hạp, mỗi buổi trưa nhìn thấy nàng dâu vác cái bụng to chậm rãi về phía trước, bên cạnh còn có con chó đen to bự.

      Mấy ngày nay Đại Hắc canh Lâm Thanh Uyển rất chặt, buổi tối nằm luôn dưới kháng, ban ngày nàng chỗ nào nó chỗ đó. Người quen tới gần nó sủa, chẳng hạn như hai người tam phòng hoặc là cả nhà Dương thị, người lại tới gần nó, nó liền bày ra tư thế công kích, tỷ như đám người phiền lòng Dương gia kia.

      Trước đây Lâm Thanh Uyển rất thích hai con chó đen này, nhưng còn chưa quý như bây giờ, quý chết mất, mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho Đại Hắc. Cho Đại Hắc ăn tới mức có mấy ngày mà da lông sáng bóng loáng.

      Mấy ngày nhàn nhã trôi qua, mấy hôm sau Lâm Thanh Uyển lại thấy tịch mịch. Nàng bắt đầu nhớ hán tử mỗi ngày vây quanh nàng kia, hán tử lúc nghiêm nghị như sắt, thỉnh thoảng lại trêu trọc đáng .

      Sao nam nhân nàng còn chưa trở về vậy…

      Lâm Thanh Uyển nằm kháng mặt ủ mày chau, Diêu thị ở gian phòng nấu cơm, thỉnh thoảng ra lại nhìn thấy bộ dạng rũ rượi kia lại buồn cười.

      “Nhị tẩu, ngươi nhớ nhị ca à?”

      Lâm Thanh Uyển ngay cả mí mắt còn muốn nâng: “Ta nhớ , chỉ là có chút lo lắng.”

      Mạnh miệng, ngươi ỉu xìu thế kia còn à.

      “Nhị tẩu cần lo lắng, nhị ca chỉ là ra ngoài bán đồ sấy tiên, phải lên núi săn thú, chắc hai ba ngày nữa là về thôi.” Diêu thị làm người phúc hậu, nếu nhị tẩu là lo lắng, nàng dựa theo lo lắng mà vậy.

      “Ừ.” Lâm Thanh Uyển ỉu xìu gật đầu, ánh mắt mơ hồ, biết lại nghĩ đến cái gì.

      Diêu thị xoay người vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

      Làm cơm xong, Diêu thị qua tam phòng gọi Dương Thiết Căn và hai đứa tới dùng cơm.

      Bình thường thích đùa Lâm Thanh Uyển hôm nay bỗng nhiên trầm mặc, luôn yên lòng, cơm chỉ ăn non nửa bát ăn được nữa. Diêu thị khuyên mãi mới uống thêm nửa bát canh.

      Thấy nhị bá mẫu hôm nay cười, hai đứa Nữu Nữu dám lời nào.

      Nặng nề ăn cơm xong, Dương Thiết Căn dẫn hai Nữu Nữu về phòng, Diêu thị ở lại thu dọn lát rồi cũng về phòng.

      Trong Tam phòng, Dương Nhị Nữu giọng hỏi mẹ mình, nhị bá mẫu làm sao rồi, có phải bị bệnh hay .

      Hôm nay Nhị bá mẫu đùa với chúng, hôm nay hai đứa bé cũng quen. Lại dám ồn ào nhị bá mẫu, đành trở về hỏi mẹ mình.

      Hai Nữu Nữu mỗi lần bị bệnh cũng ỉu xìu như nhị bá mẫu vậy, có tinh thần, muốn ăn cơm, cho nên hai đứa bé cho rằng nhị bá mẫu bị bệnh rồi.

      Diêu thị thở dài hơi, lại cảm thấy có chút buồn cười.

      Nàng sờ cái đầu của Nhị Nữu: “Nhị bá mẫu của Nữu Nữu phải bị bệnh, nhị bá mẫu là nhớ nhị bá các con đó.”

      Vị nhị tẩu này là, có khi nghiêm trang, có khi lại như đứa trẻ. Nhị ca mới vài ngày nhớ . Quan trọng là ngươi nhớ nhớ còn biểu ra cả mặt, ngay đứa trẻ năm tuổi cũng nhìn ra. Ỉu xìu, nhớ tới mức muốn ăn cơm.

      còn gì để , lại có chút hâm mộ, cảm tình của nhị ca nhị tẩu tốt…

      phải bị bệnh là tốt rồi, Dương Nhị Nữu quay người tìm muội muội chơi. Về phần nhị bá mẫu nhớ nhị bá, cái đó nó là trẻ con nên hiểu.

      *******

      Dương Thiết Trụ để Lâm Thanh Uyển phải đợi lâu lắm, ra ngoài 10 ngày, rốt cuộc phong trần mệt mỏi trở lại.

      Lúc trở lại là buổi tối, Lâm Thanh Uyển vừa nằm xuống có người gõ cửa gọi nàng.

      Mở cửa nhìn thấy Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển để ý chính mình bụng to lập tức nhào tới.

      Dương Thiết Trụ nát tim nát gan tiếp nàng, sau khi ôm được trái tim còn nhảy oành oành. Sợ tới mức định vỗ mông nàng mấy cái, nhưng nghĩ tới nàng có thai đành phải ôm nàng vào nhà, vừa : “Lớn như vậy rồi còn như trẻ con ấy, để ý tới bụng mình.”

      Lâm Thanh Uyển cũng biết vừa rồi mình xúc động quá mức, vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, vào phòng bếp làm đồ ăn cho Dương Thiết Trụ.

      Buổi tối Lâm Thanh Uyển hầm con gà, nàng và nhà tam phòng mới ăn nửa, thừa lại rất nhiều. Canh gà vẫn còn nóng, buổi tối ăn màn thầu vẫn còn nóng. Lâm Thanh Uyển đặt nước lên bếp nấu, lấy bát và đồ ăn ra ngoài.

      Lúc ra ngoài Dương Thiết Trụ cởi quần áo. ra ngoài mấy ngày nay tiện tắm giặt người khó chịu.

      Dương Thiết Trụ vừa vặn cũng đói bụng, đỡ tức phụ ngồi xuống, ở bên ngồi ăn.

      Ăn xong cầm bát ra ngoài rửa, vừa vặn có nước nóng tắm luôn. Lâm Thanh Uyển thấy còn chuyện gì làm lên kháng nằm.

      Dương Thiết Trụ tắm xong lên giường lò, sau đó mới chậm rãi kể lại chuyện mấy ngày nay ra ngoài cho Lâm Thanh Uyển nghe…

      Lần này trước khi ra ngoài Lâm Thanh Uyển làm hàng loạt ‘Huấn luyện’ Dương Thiết Trụ. Đương nhiên có khoa trương như vậy, chỉ là giảng giải cách giao tiếp với người ta. Thái độ tốt nhất là kiêu ngạo siểm nịnh, chung quy bọn họ là đến tiêu thụ đồ ăn nhà mình, phải tới cửa xin cơm.

      Dương Thiết Trụ bình thường cũng giao tiếp với nhiều người, nàng chỉ điểm câu câu hiểu ngay.

      Kỳ cần nàng dâu phải cũng hiểu được. phải là chạy nhiều ít sao? Chạy nhiều ít đó là bạc, ai đối nghịch với bạc.

      Đương nhiên cũng có tửu lâu thái độ tốt, căn bản ngay cả gặp mặt chủ còn chưa thấy bị oanh ra ngoài. Lâm Thanh Uyển cũng dạy làm thế nào để được ưu thế, lần đầu tiên thuần thục, làm thêm vài khắc thuần thục.

      Cho nên hơn mười ngày chạy thành quả tệ, có mấy nhà đồng ý mua đồ sấy tiên của họ. Lần này Dương Thiết Trụ mang theo ít đồ sấy tiên ra ngoài, chính là vì nhỡ có người muốn xem hàng. Còn có, nếu là bán đồ ăn, phải cho người ta nếm thử. Mấy trấn xung quanh đều có hai nhà muốn lấy hàng của bọn họ.

      Lâm Thanh Uyển nghe xong rất cao hứng, Dương Thiết Trụ cũng rất cao hứng. Chung quy đây là lần đầu tiên ra ngoài buôn bán, có thành quả như vậy, trong lòng thực thỏa mãn .

      Dương Thiết Trụ chờ thêm ba bốn ngày nữa lại ra ngoài chuyến xem những tửu lâu kia bán thế nào.

      Lúc trước Lâm Thanh Uyển với , chỉ cần có nhà lấy hàng ổn định, đó chính là dấu hiệu tốt. Bởi vì các tửu lâu trong trấn có cạnh tranh đồ ăn mới. Chỉ cần nhà bán tốt, nhà khác dễ thôi, tựa như lúc trước vì sao nàng để mấy ngày mới Túy Tiên cư. Đến lúc đó tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ dễ hơn nhiều.

      Hai người nhàn thoại phen rồi nằm xuống đắp chăn. Dương Thiết Trụ ra ngoài lâu như vậy, vừa nghĩ chào hàng đồ sấy tiên, lại vừa nghĩ chuyện trong nhà nên mệt vô cùng. Lâm Thanh Uyển từ lúc mang thai rất ham ngủ nhưng nàng muốn ngủ.

      Nằm trong ngực nam nhân cọ cọ, cảm thấy cái ngực này cọ là thoải mái an tâm ghê gớm.

      Lâm Thanh Uyển là cọ ngọt ngào, Dương Thiết Trụ bị nàng cọ phát hỏa. Từ lúc Lâm Thanh Uyển có thai hai người rất ít làm chuyện phòng the. Dương Thiết Trụ khi nào mà cố nhịn được mới lôi kéo Lâm Thanh Uyển phen. Còn phải cẩn thận tránh ảnh hưởng tới đứa .

      lần này chính là chừng mười ngày, đừng Lâm Thanh Uyển nhớ , Dương Thiết Trụ cũng rất nhớ nàng.

      Vốn là tráng niên nhiệt huyết sôi trào mà lại có người đốt . Thế là Uyển Uyển bi kịch …

      Lâm Thanh Uyển nằm cọ lại cảm giác đúng, sao quần áo lại cởi ra rồi. Trong khi giật mình quần lót cũng bị kéo ra nốt.

      Nam nhân phía sau giọng bên tai: “Nàng dâu, nàng đừng nhúc nhích, ta chậm rãi thôi…”

      Suốt đêm chuyện.

      ********

      Ngày hôm sau, Dương Thiết Trụ thần thanh khí sảng dậy sớm, hai người tam phòng biết nhị ca trở lại, cho nên khi nhìn thấy Dương Thiết Trụ có cảm thấy rất kinh ngạc.

      Lâm Thanh Uyển buồn bực, kẻ dã man hóa này, tối qua ôm nàng giằng co mãi, là từ từ, sau đó lại kích động, từ từ biến thành dồn dập. Tuy nàng cũng thư thái, nhưng tâm vẫn để cổ họng, sợ thương đến đứa .

      May mà sao cả, sau cơn kích động hai người mới nhàng thở ra.

      Mọi người cùng nhau ăn cơm xong tới nhà Dương thị.

      Bỏ lại chuyện trong nhà hơn mười ngày, phiền toái hai vợ chồng tam đệ, còn phiền toái cho đại nữa, Dương Thiết Trụ cũng cảm thấy phi thường ngượng ngùng. Hơn nữa hôm nay còn muốn tắm cho con la, ngày hôm qua trở về đưa tới nhà Dương thị, cho nó ăn chút cám rồi về. Con la đen chạy nhiều ngày với cũng mệt và toàn bụi thôi.

      Nông dân rất đau lòng gia súc nhà mình, hôm nay Dương Thiết Trụ muốn chăm sóc tốt cho con la, và cho nó ăn ngon nữa.

      Đến nơi Dương thị cũng vừa ăn điểm tâm xong. Dương Thiết Trụ vào chuyện lát rồi chăm sóc con la đen, Dương thị cùng con dâu Chu thị và hai người tam phòng hậu viện làm đồ sấy tiên, Lâm Thanh Uyển mang cái ghế theo chuyện phiếm.

      Bây giờ bên ngoài lấy hàng ổn định, bọn họ mỗi ngày làm rất nhiều hàng. Bình thường hai ngày đến ba ngày đúc lần, tại trời mới vừa ấm áp, đồ làm ra vẫn để được mấy ngày.

      Mấy người phụ nhân vừa chuyện vừa làm, trải qua mấy ngày nay rèn luyện người nào cũng quen tay rồi. Lâm Thanh Uyển hàn huyên trong chốc lát, cảm thấy ngồi lâu khó chịu bèn đứng dậy dạo.

      vào chính phòng nhìn thấy Hạ Đại Thành chuyện cùng Dương Thiết Trụ. Hạ Đại Thành tại có thể ngồi dậy, vết thương người tốt nhiều rồi, chỉ là chưa thể xuống giường lại.

      Thường ngày mình Hạ Đại Thành nhàn rỗi nhàm chán, hôm nay thấy huynh đệ lại đây bèn kéo lại chuyện phiếm.

      Lâm Thanh Uyển ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ chuyện, nghe trong chốc lát mới biết được ra Hạ Đại Thành giảng giải cho Dương Thiết Trụ biết ít xã giao bên ngoài, nhất là số việc buôn bán.

      So với Lâm Thanh Uyển những lời lông gà vỏ tỏi, Hạ Đại Thành được cực kì có đạo lý, cũng rất thấu triệt. hổ là từng làm chưởng quỹ, kinh nghiệm phong phú .

      Giữa trưa mọi người cùng chỗ ăn cơm, Lâm Thanh Uyển biết Dương Thiết Trụ lúc trở lại mang theo rất nhiều đồ ăn, cầm ít cho nhà Dương thị, để lại trong nhà mình ít. Cho nên chối từ ở lại nhà Dương thị ăn.

      Ăn cơm xong ngồi trong chốc lát, Dương Thiết Trụ liền bồi nàng dâu ra ngoài dạo. được lát Lâm Thanh Uyển muốn về nhà ngủ trưa.

      Lúc trở về thấy Vương thị Hà thị đều ở trong sân, Dương Thiết Trụ bắt chuyện với bọn họ thẳng về phòng.
      Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Điền Thúy Lan đứng cạnh hàng rào ở hậu viện nhà mình, dựa theo vách ngăn nhìn sang lâu, cho đến khi hai người xa còn nhìn được nữa mà vẫn luyến tiếc thu hồi tầm mắt của mình.

      tốt, chắc là nàng hạnh phúc lắm… Chung quy Thiết Trụ ca đối xử tốt với nàng như vậy mà…

      Điền Thúy Lan hiểu tại sao mình lại chú ý hai người kia như vậy, dường như từ lúc gặp hai người họ đường bắt đầu quan tâm tới họ.

      lần trong lúc vô ý phát phụ nhân kia thích tản bộ, Thiết Trụ ca bồi ở bên. Bọn họ ra cửa hoặc là khi về nhà qua nhà ả, từ hàng rào hậu viện nhà ả có thể nhìn thấy. Sau đó tự chủ được, ả bắt đầu chú ý hai người kia. ( nhà Điền Thúy Lan trước đây chỉ cách nhà Dương thị xa, sau này ở riêng xây phòng mới, vị trí nhà mới cách Dương gia và nhà Dương thị khoảng cách. )

      Thậm chí trở thành thói quen, luôn vào lúc đó kiếm cớ đến hậu viện làm chút gì đó, kỳ ánh mắt vẫn chăm chú ra bên ngoài.

      Làm rình coi thành thói quen, 1 ngày thấy tựa như cách tam thu. Điền Thúy Lan biết chữ nên hiểu này đó. Ả chỉ biết vài ngày trước liên tục nhiều ngày nhìn thấy hai người này, ả bắt đầu nhịn được tâm phiền ý loạn.

      Thậm chí ả còn nghĩ, có phải phụ nhân kia xảy ra chuyện gì hay ? Tỷ như thai ổn, bị bệnh liệt giường?

      Mừng thầm là từ khi nào có vậy? Ả ràng lắm, khi ả ý thức được chính mình nên có loại cảm xúc này, ả cũng tự trách xấu hổ, nhưng lại cách nào khống chế.

      Cho đến hôm nay lại nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc kia, ả mới thở phào nhõm hơi, có loại như trút được gánh nặng, lại có chút thất lạc.

      Đối với Thiết Trụ ca trước mặt phụ nhân kia như thế, Điền Thúy Lan thấy xa lạ, thậm chí ngay cả Dương Thiết Trụ trước đây ở trong mắt ả là bộ dạng thế nào, ký ức của ả cũng mơ hồ.

      Ả cảm giác trí nhớ của mình mơ hồ, lần gặp nhau kia mới tỉnh táo lại. Lại trải qua lần lượt rình coi, Điền Thúy Lan cảm thấy Thiết Trụ ca rất tốt, trước đây khi còn bé tốt như vậy, tại cũng tốt như vậy, thảo nào lúc từ hôn ả lại tình nguyện…

      Thậm chí ả còn suy đoán, nếu như lúc trước ả từ hôn, vậy cái vị trí phụ nhân kia có phải là ả hay

      “Thúy Lan, con nhìn cái gì vậy?” Đột nhiên phía sau truyền đến thanh của mẹ ả.

      Trong lòng ả cả kinh xoay người ngập ngừng : “Mẹ, con nhìn cái gì.”

      Điền thẩm tử bất đắc dĩ cười: “Con cần phải ở nhà mãi, nhàn rỗi ra ngoài dạo, hoặc là tìm mấy khuê nữ quen trước đây mà trò chuyện.”

      Đối với tiểu khuê nữ này, Điền thẩm tử thương tiếc đầy cõi lòng. muốn nhắc tới những chuyện trước đây nữa, tại bà chỉ muốn Thúy Lan có thể sống tốt, sớm quên bóng ma kia.

      Có lẽ trong thôn vẫn còn ít nhàn ngôn toái ngữ, nhưng Điền thẩm tử biết mọi người thương tiếc Điền Thúy Lan. Chung quy phải khuê nữ của bà tuân thủ nữ tắc mới bị hưu, mà là xuất phát từ bất đắc dĩ.

      Điền thẩm tử cũng nghe phong thanh bên ngoài, nếu vài ngày trước cũng mang Điền Thúy Lan ra cửa. Tuy rằng thôn Lạc Hạp lý có rất nhiều người thích bàn chuyện thị phi, đối với kẻ yếu mọi người vẫn giữ lại khẩu ân đức, chung quy khuê nữ của bà cũng làm chuyện gì quá đáng cả.

      Bất kể là đồng tình cũng được thương xót cũng tốt, ít nhất mọi người xa lánh ác ý hãm hại, cứ như vậy, Thúy Lan ra ngoài có thể giao kết giao bằng hữu, hoặc là giải sầu.

      “Ah.” Điền Thúy Lan miệng vô ý thức đáp ứng, đầu óc bắt đầu chuyển động.

      Nếu như ra ngoài, như vậy có phải là ả được biết nhiều chuyện về hai người kia ?

      Điền Thúy Lan từ lúc trở lại nhà mẹ đẻ, lần đầu tiên chủ động ra khỏi cửa nhà. phải vì mình, mà là vì tâm tư muốn người khác biết…

      Có lẽ mục đích của Điền thẩm tử đạt đến, ít nhất chuyển dời được lực chú ý của Điền Thúy Lan đắm chìm trong chuyện cũ.

      Về phần kết quả rốt cuộc là vì cái gì, ai chú ý tới.

      ********

      Cách mấy ngày sau Dương Thiết Trụ lại ra ngoài chuyến.

      Lần này trở về rất nhanh, ngày thứ ba trở lại.

      Sau khi về đến nhà Dương Thiết Trụ cao hứng ôm Lâm Thanh Uyển đồ sấy tiên bán ở các trấn khác tốt lắm. Lần này mang trăm cân đồ sấy tiên đều bán hết, họ cũng thương lượng, thương định là 5 ngày đưa hàng lần.

      Cái tin tức tốt này hai người tam phòng và Dương thị nghe càng thêm nhiệt tình.

      Lần này Dương Thiết Trụ tới tửu lâu khác đẩy mạnh tiêu thụ nữa, muốn đợi mấy ngày, đợi đến lúc các tửu lâu khác nghe được tiếng gió , đến lúc đó dễ chuyện gấp bội.

      Nguồn tiêu thụ tăng lên ít, Dương Thiết Trụ an tâm xuống, giờ tính toán mua đất xây phòng.

      Mấy ngày nay Dương thị nhàn có việc cũng suy nghĩ, Dương Thiết Trụ vừa , bà liền đề nghị mảnh đất cuối thôn tệ.

      Nhà Dương thị cũng ở cuối thôn, qua mấy nhà nữa chính là núi Lạc Hạp. Cuối thôn đất trống rất lớn, lúc đó cho Lý chính bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Đương nhiên phải cho , phải trả tiền, nhưng đất cuối thôn rẻ hơn đất giữa thôn rất nhiều.

      Dương Thiết Trụ nghe xong cũng cảm thấy tệ, bởi vì trong khoảng thời gian này vài vòng trong thôn. Trong thôn gần như còn địa phương tốt, vị trí tốt chút đều bị người chiếm rồi, trong thôn vẫn có chỗ trống nhưng diện tích quá .

      Về nhà cùng Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển cũng thấy tệ.

      Vừa cách gần nhà Dương thị, thứ hai ra vào thôn cũng tiện. Nhà bọn họ làm sinh ý đồ sấy tiên, sở dĩ bị người khác phát là bởi vì nhà Dương thị ở cuối thôn, ra vào lòng vòng chút trong thôn là được rồi.

      Hai người còn đặc biệt xem xét vị trí.

      xa nhìn thấy kia mảnh đất trống lớn cuối thôn, về phía trước chính là mảnh lão thợ săn ở kia, sau đó chính là chân núi Lạc Hạp. Cách nhà Dương thị xa, cách có mấy hộ gia đình thôi. Mấu chốt là mảnh này lớn, xây phòng to đều được. Bên cạnh rừng có lối , về sau tiến vào thôn có thể vòng bằng lối này.

      Lâm Thanh Uyển rất hài lòng chỗ này, hai người trở về bắt đầu thương lượng mua bao nhiêu đất.

      Tam phòng nghe nhị phòng muốn xây phòng trong lòng cũng có chút rục rịch. Bọn họ trong khoảng thời gian này trong tay cũng cầm được ít bạc, hơn 30 lượng là có thể xây được cái viện cho bốn người ở.

      Nhưng hai người tam phòng làm việc lạnh nóng, có chút do dự. Lâm Thanh Uyển lý giải ý nghĩ của bọn họ xong cổ động bọn họ xây phòng mới.

      Nàng muốn ở cùng sân với những người Dương gia kia lâu rồi, suốt ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, hơn nữa nhà mình chỉ có căn phòng . Muốn nuôi con gà trồng cây rau cũng được, mỗi lần dùng cơm phải chợ mua, bằng chính là sang nhà Dương thị hái. Nhưng mà thể ngày nào cũng hái, cho dù người ta gì mình cũng thấy an lòng.

      Lâm Thanh Uyển ý tưởng của mình cho Diêu thị biết, rồi cho nàng biết nếu có sân nhà riêng rồi, lúc đó muốn nuôi con heo con gà đều được, tự mình làm ăn cũng tiện. Hơn nữa bọn cũng lớn lên, thể để chúng chen chúc với người lớn được.

      Dù sao Lâm Thanh Uyển thể hiểu nổi sao nơi này người lớn trẻ có thể chen chúc ngủ cái giường lò được. thấy phiền sao, vợ chồng làm chuyện đó tránh chỗ nào ? Có thể là bởi vì nơi này người ta đều nghèo, xây nổi cái phòng lớn, hoặc là tiết kiệm củi lửa chỉ đốt cái giường lò thôi.

      Nhưng bây giờ chính mình có điều kiện xây phòng mới, nhất định là thể để ủy khuất chính mình được.

      Diêu thị nghe xong có chút ý động, nhưng nàng vẫn phải thương lượng với Dương Thiết Căn .

      Đừng Lâm Thanh Uyển có loại suy nghĩ này, Diêu thị cũng có. Chỉ là luôn luôn quen khổ, bỗng nhiên có người mình có thể có cái nhà riêng cho mình phản ứng kịp.

      Nhưng khi phản ứng kịp rồi cái cảm xúc chờ mong xuống được.

      Xây phòng ở mới cách phải ở chung với mấy người chính phòng nữa, cách bọn họ rất xa.

      Diêu thị giống Lâm Thanh Uyển, chính phòng nơi đó làm ầm ĩ, Lâm Thanh Uyển có thể coi như xem diễn kịch, Diêu thị lại hề có ý nghĩ đó.

      Bây giờ biểu của nàng rất cường ngạnh, xa lánh người bên đó, nhưng xua được bóng ma dĩ vãng. Mỗi lần bên kia làm ầm lên, nàng nhịn được tim đập thình thịch, bao gồm hai đứa cũng sợ loại ầm ĩ đó.

      Diêu thị ở riêng ra quan tâm tới mọi vật ở đó mới thấy hai đứa con mình chịu khổ thế nào. Dĩ vãng nàng luôn trầm mê vào đau khổ của mình, bỏ quên hai đứa Nữu Nữu. Mỗi khi bên kia làm ầm ĩ, hai đứa Nữu Nữu kinh sợ lên, vốn còn ồn ào làm nũng cha mẹ, nghe được thanh phía ngoài làm ầm ĩ im bặt luôn, sau đó hai đôi tay nẵm chặt vào nhau. Nhị Nữu ôm muội muội, Tam Nữu ôm tỷ tỷ, nhìn mặt hai đứa mà đau xót.

      Vì việc này Diêu thị vụng trộm khóc mấy lần. Nàng xứng chức người mẹ, bỏ quên mất tình cảnh con mình, sống trong cái nhà này sao lại sợ cơ chứ.

      Lúc con mình run sợ, nàng làm cái gì? tự ai tự oán? Hay là cúi đầu làm việc, để mẹ chồng chị dâu khoan dung chút ư?

      Nàng khờ!

      Bây giờ Diêu thị mới hiểu được lúc trước nhị tẩu kia là có ý gì, ngươi vì bị người ta hà khắc mà hà khắc cả con mình, rơi vào kết cục gì được? Ở thế giới này, có thứ gì trọng yếu bằng nhà mình có thể tốt hơn! Người khác nghĩ như thế nào mặc kệ đó, chỉ cần nam nhân ngươi hướng về ngươi, con ngươi hướng về ngươi, chỉ cần nhà vui vẻ hạnh phúc là được!

      Vì sao Nhị tẩu lại những lời như vậy, Diêu thị nhớ được tại sao nữa. Bởi vì lúc trước nàng biết làm cái gì, có ngày nhị tẩu nàng hận rèn sắt thành thép.

      Sau này ở riêng nàng dần dần mới hiểu được ít, nàng cũng làm như vậy, ngày bắt đầu được thư thái. Mãi cho đến khi nàng phát hai đứa Nữu Nữu hoảng sợ dám kêu với ai, chỉ là hai tỷ muội ôm lấy nhau, nàng mới chân chính hiểu được ý tứ những lời này.

      Đúng vậy, có gì trọng yếu bằng người nhà sống tốt hơn!

      Cho nên chuyện xây phòng mới ra ngoài ở, dời khỏi hẳn nơi có bóng ma này. Thậm chí Diêu thị còn chưa bàn bạc với nam nhân mình quyết định cái chủ ý này. Nàng nghĩ xây cái viện cạnh nhà nhị tẩu, cần quá lớn, chỉ cần đủ mấy đứa ở là được.

      Dương Thiết Căn trở về nghe Diêu thị muốn xây nhà, trầm mặc hồi rồi gật đầu đáp ứng. Sao biết vợ con mình bị ảnh hưởng bởi bóng ma chính phòng kia?

      Rời cũng tốt tránh xấu hổ. Tựa như nhị ca vậy, ngươi có vợ có con, chăm sóc tốt người nhà là được. Những người đó thay đổi được, ngươi còn xa cầu cái gì mẫu từ tử hiếu!

      Dương Thiết Căn chuẩn bị tinh thần cùng Diêu thị thương lượng chuyện xây phòng, hai cái Nữu Nữu nghe nhà mình muốn xây căn phòng lớn cao hứng vỗ tay liệt nhiệt.

      Diêu thị chơi đùa với hai đứa hồi, lại phân phó chúng ra bên ngoài. ra bên ngoài nhà mình có căn phòng lớn nữa. Hai cái Nữu Nữu nghe thấy mẹ bảo thế nhanh chóng lấy tay bịt miệng, quyết định cho ai hết.

      Mãi cho đến khi hai đứa trẻ đều buồn ngủ, Diêu thị vẫn còn hưng trí bừng bừng thảo luận với nam nhân về ngôi nhà tương lai, bàn nhà mình xây chuồng heo, lúc đó nuôi con heo béo, muốn có chuồng gà, lúc đó nuôi gà cho chúng đẻ trứng, trứng gà bán để lại cho con ăn hết, còn có đồ ăn trong vườn vân vân…

      Dương Thiết Căn nghe vợ mình như vậy cũng lộ ra mừng rỡ tươi cười.

      có con trai sao, tuyệt hậu đầu thế nào?! Cuộc sống nhà bọn họ sau này kém ai hết…
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :