1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      quan đạo từ huyện Hoài Hà đến trấn Lạc Vân, chiếc xe ngựa từ từ di chuyển.

      Trong khoang xe lớn có bốn người, nam nhân trung niên trong đó nằm chiếc đệm dày, bên cạnh là phụ nhân tuổi chừng bằng nam nhân kia quan sát biểu tình của người nam nhân, chuẩn bị sẵn tinh thần khi nào nhìn thấy vẻ mặt có đau đớn bảo phu xe chạy chậm lại. Còn hai người còn lại là thiếu niên thiếu nữ, lớn, thiếu niên khoảng chừng 13, 14 tuổi, thiếu nữ chừng hơn mười tuổi.

      Trong chiếc xe này chính là cả nhà con trai của Dương thị Hạ Đại Thành, lúc này bọn họ đường hồi hương.

      “Cha, người còn đau ?” Tiểu nữ nhi của Hạ Đại Thành là Hạ Lan Cúc hỏi.

      Lúc này bộ dạng Hạ Đại Thành cực kỳ chật vật, gầy gò tiều tụy, sắc mặt bệnh trạng, đâu còn bộ dạng phấn chấn ngày xưa.

      “Cha đau, Cúc Nhi ngoan, chúng ta sắp về tới nhà rồi.” Hạ Đại Thành suy yếu an ủi nữ nhi khủng hoảng của mình.

      Con trai cả của Hạ Đại Thành là Hạ Hoành Chí trấn định hơn so với Hạ Lan Cúc, tuy trong mắt vẫn còn bất an và mờ mịt, nhưng mặt lại có thần sắc kinh hãi như mặt Hạ Lan Cúc.

      Chung quy năm nay 14, lớn hơn Hạ Lan Cúc, lại là nam hài tử, tâm trí thành thục ít. Mà Hạ Lan Cúc năm nay mới 10 tuổi, có thể chịu đựng khóc là cực kỳ dũng cảm.

      Ai cũng nghĩ đến lúc này hẳn là khí phách phấn chấn Hạ Đại Thành rơi xuống tình trạng này, ngay cả bản thân Hạ Đại Thành cũng nghĩ tới.

      thể so sánh được với những con em nhà giàu kia, nhưng là người sinh ra từ nông thôn, từ từ leo tới nhị chưởng quỹ hiệu buôn. Có thể , Hạ Đại Thành trả giá rất nhiều so với người khác, và cũng phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

      Có lẽ ở huyện Hoài Hà được tính là cái gì, nhưng ở thôn Lạc Hạp hoặc là mười dặm tám thôn chung quanh thôn Lạc Hạp, ai có thể so được với . Người thôn dân nào khi nhắc tới Hạ Đại Thành mà chẳng câu: tiểu tử này lợi hại. tiểu tử ở nông thôn có bối cảnh, có thể hỗn đến chức vị kia quả làm người ta khó tưởng tượng nổi.

      Nhưng bây giờ có ai có thể tưởng tượng ra Hạ Đại Thành lúc này chật vật như thế nào.

      Trong đêm, hiệu buôn thay đổi thay đổi người chủ , chủ nhà trưởng – thứ tranh chấp liên lụy tới thủ hạ. là được đại chưởng quỹ đề bạt lên, bình thường nhất định là nghe đại chưởng quỹ làm chủ sai đâu đánh đó. Nhưng cũng chính vì cái này mới cuốn Hạ Đại Thành dính vào.

      Đại chưởng quỹ là thủ hạ của đích tử nhà hiệu buôn, nhưng vị đích tử bị bệnh chết , về phần có phải vì bệnh qua đời hay , bọn họ những thủ hạ này biết. Chỉ biết hiệu buôn đổi người chủ , đổi thành vị thứ tử thắng lợi trong cuộc trưởng – thứ tranh chấp kia.

      Thần tiên đánh nhau phàm nhân chịu tội chính là tới Hạ Đại Thành và người lãnh đạo trực tiếp của là đại chưởng quỹ.

      Nếu như thay đổi người chủ rồi thay thủ hạ của chủ đó là xong rồi. Nhưng thủ đoạn vị thứ tử kia quá ác, muốn đuổi tận giết tuyệt. biết nghĩ ra cái kế sách gì mà mang Hạ Đại Thành và đại chưởng quỹ cáo trạng tới huyện nha, hai người làm thiếu hụt tiền tài hiệu buôn, thậm chí còn cầm ra đống chứng cớ.

      Hạ Đại Thành và đại chưởng quỹ kia bị nhốt vào đại lao.

      Bản thân chưa từng làm nhất định nhận rồi.

      Nhưng người ta muốn chỉnh ngươi, ngươi có thể sao?

      Đại chưởng quỹ ở trong đại lao bị người giày vò trận, vì tuổi tác quá lớn chịu đựng được qua đời. Hạ Đại Thành bi phẫn muốn chết, phẫn hận thôi. Nhưng những tâm tình này có ích lợi gì, nếu như kêu oan uổng mà hữu dụng, nếu như bi phẫn mà hữu dụng, đời này chắc có oan khuất, có cái chết của đại chưởng quỹ như thế này.

      Đại chưởng quỹ trước khi chết với Hạ Đại Thành, bảo nhanh chóng nhận tội, đừng cố chống lại có tác dụng gì. Kiểu vụ án chủ hiệu buôn làm thiếu hụt tiền bạc như thế này, thường nhận tội xong bị phán định bồi thường và bị đánh mấy hèo, hơn nữa làm người chủ sử chết, Hạ Đại Thành kẻ bị liên lụy này bị khó xử nữa.

      Mất ít tiền và nhận tội thôi qua.

      Về phần danh dự ư? Người sắp bị áp bức tới chết rồi còn cần danh dự làm cái gì?

      Kỳ Đại chưởng quỹ nghĩ thông suốt, chuẩn bị nhận tội, chỉ là ông ta lớn tuổi rồi thể chống cự được nữa. Ông muốn nhìn thấy Hạ Đại Thành tự mình đề bạt này cũng bị đạp đường lui. Người quan phủ nhận tiền của vị kia, bọn họ mà nhận tội chỉ có chết trong nhà lao thôi. Bọn họ chỉ là những chưởng quỹ làm việc cho người ta thôi lấy đâu ra bối cảnh mà chống lại.

      Vì thế Hạ đại thành nhận tội. Kết quả vụ án được phán là 20 đại bản và đền bù tổn thất của hiệu buôn. Bởi vì đại chưởng quỹ chết, Hạ Đại Thành nhị chưởng quỹ chỉ là cái tòng phạm, cho nên chỉ cần bồi thường cho hiệu buôn 200 lượng bạc.

      Lương bổng mỗi tháng của Hạ Đại Thành chỉ có mấy lượng bạc, tuy làm chưởng quỹ cũng có chút thu nhập khác nữa. Mấy năm nay cũng kiếm được ít tiền, nhưng nhà bốn người ăn ở trong huyện, con trai cả vẫn còn học, vì vậy nhiều năm tích góp được bao nhiêu. 200 lượng bạc này đủ cho táng gia bại sản.

      Táng gia bại sản cũng coi như xong, còn có thể làm lại từ đầu. vị chủ kia độc chính là độc ở chỗ này, chẳng những khiến bồi thường táng gia bại sản, còn làm cho thể sống được ở đây. ai mời cái chưởng quỹ làm thiếu hụt tiền của chủ , cho nên chẳng ai thuê .

      Vợ Hạ Đại Thành chỉ là người đàn bà nên có cách nào. Ngoại trừ Hạ Đại Thành trong tù thăm được hai lần. Thẳng đến khi xử vụ án, mới bán nhà ở , lấy ra toàn bộ của cải nhiều năm tích cóp vẫn còn đủ, cuối cùng Chu thị mang bán toàn bộ trang sức của mình và những vật dụng trong nhà mới gom đủ 200 lượng bạc này.

      Táng gia bại sản để đổi lấy Hạ Đại Thành thương tích khắp người, nhưng thế này đối với Chu thị cùng hai cái đứa cũng đủ rồi.

      Chung quy nhà mà có nam nhân trụ cột chẳng khác nào có trời.

      Đưa Hạ Đại Thành đến y quán cứu trị phen, kỳ Hạ Đại Thành có tính mạng chi ưu, chỉ là ở trong lao bị đày đọa lại ̣ng thêm 20 đại bản, vết thương người đều là vết thương da thịt cần tĩnh dưỡng dần dần.

      Thanh toán chẩn phí xem bệnh, bạc người Chu thị còn bao nhiêu. Từ lúc bán tiểu viện , Chu thị và hai đứa ở trong khách điếm thực đơn sơ, bây giờ khách điếm cũng ở nổi nữa.

      Vì thế, Hạ Đại Thành đắc dĩ lên tiếng về nhà cũ ở thôn Lạc Hạp.

      Hạ Đại Thành vẫn gạt Dương thị những chuyện này. Hạ Đại Thành biết mẹ có biện pháp gì, trong nhà cũng có quan hệ có thể nhờ. Ngoại trừ đám lớn tuổi còn phải để mẹ bận tâm chẳng còn gì. Cho nên lần đầu Chu thị vào thăm tù, dặn dò gạt mẹ việc này.

      Nhưng bây giờ có cách nào giấu, bọn họ về tới nhà lộ hết. Chỉ là lúc này ngoại trừ về quê ra cũng có cách nào cả.

      Bạc còn nhiều, trong huyện ở nổi nữa, chỉ có thể về quê dưỡng thương trước, dưỡng lành thương sau đó mới tính toán sau này nên làm thế nào.

      Chu thị dùng lượng bạc cuối cùng người thuê chiếc xe ngựa hồi hương, đám người ngoại trừ quần áo gần như là hai tay trống trơn.

      Hạ Đại Thành nằm ở xe trong lòng rất khó chịu, lại thể nhận mệnh, biết lần này trở về khả năng vĩnh viễn có cơ hội ra ngoài nữa. Nghĩ tới lúc mình còn trẻ chí lớn, khỏi lộ ra nụ cười tự giễu…

      Chân đất chính là chân đất, cho dù có mặc vào lăng la tơ lụa cũng thay đổi được bản chất chân đất. Người ta có quyền thế chỉ cần nhấc tay nhàng cũng đủ để cho ngươi ngã thịt nát xương tan. Về sau vẫn là thành ngốc ở quê nhà, ít nhất liên lụy tới vợ con…

      Xe ngựa chậm rãi chở bốn người đường hồi hương, nhưng bốn người trong xe lại hoàn toàn có loại vui sướng cùng tự hào như bao người kia…
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 64

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Khi xe ngựa đến thôn Lạc Hạp sắc trời rất trễ, Hạ Hoành Chí xuống xe ngựa trước gọi cổng.

      Đại Hắc Nhị Hắc thấy phải là người mà chúng nó quen thuộc nên sủa ầm ĩ.

      Dương thị vừa mới lên giường lò ngủ, nghe được bên ngoài có người gọi, lại nghe thấy Đại Hắc Nhị Hắc sủa, trong lòng đoán là ai đó có chuyện tìm bà.

      Nhưng người quen Đại Hắc Nhị Hắc sủa dữ dội như vậy.

      Dương thị khoác áo ra khỏi phòng, đến cổng nghe thấy thanh của đứa cháu trai lớn của bà.

      “Là Hoành Chí?”

      Hạ Hoành Chí ở ngoài cửa viện đáp lời: “Bà nội, là con, con cùng cha mẹ trở lại.”

      Dương thị kích động vội vàng tiến lên mở cổng, bên ngoài có ánh đèn, chỉ có bên cạnh xe ngựa vắt ngang cái đèn ‘Khí Phong’ tản ra ánh sáng vàng vàng. Chu thị nghe thấy thanh Dương thị bước xuống xe ngựa, sau khi xuống ôm cả nữ nhi Hạ Lan Cúc xuống.

      Vừa nhìn thấy mẹ chồng Dương thị, nước mắt Chu thị chảy ra.

      “Mẹ —— “

      Trong khoảng thời gian này Chu thị chống đỡ rất vất vả, tướng công vào ngục tù, nàng ở bên ngoài sầu lo đến bạc cả tóc. Trước mặt các con dám biểu lộ tinh thần yếu ớt, sợ trong lòng bọn càng thêm khủng hoảng. Đoạn đường này thấp thỏm trở về nhà, vừa nhìn thấy mẹ chồng trước giờ luôn đối xử tốt với nàng nhịn nổi nữa.

      Dương thị nhanh chóng tiến lên ôm con dâu: “Làm sao? Làm sao lại khóc? Đại Thành đâu?”

      Chu thị khóc nấc thêm hai tiếng mới dừng lại vì sợ dọa đến Dương thị. Quay người xốc mành xe ngựa lên, lên đỡ Hạ Đại Thành xuống dưới, cũng bảo phu xe giúp tay.

      Hạ Đại Thành bị thương nghiêm trọng ở mông và lưng, hai người mất sức chín trâu hai hổ mới đỡ được Hạ Đại Thành từ xe chuyển xuống dưới.

      Cho dù như thế Hạ Đại Thành vẫn đau đến mức liên tục nhăn mặt lại.

      “Ai nha, con của ta!” Dương thị vừa nhìn thấy tình hình này biết là ổn rồi, cũng cố hơn khóc, vội vàng lên giúp nâng Hạ Đại Thành vào trong phòng. Hạ Hoành Chí và Hạ Lan Cúc lên xe ngựa chuyển đồ đạc nhà mình xuống mang vào nhà.

      Xa phu thấy người được đưa tới nơi cáo từ rồi đánh xe ngựa .

      Vào trong phòng, Dương thị an trí Hạ Đại Thành kháng nhà chính, cái giường lò này là ngày thường bà ngủ nên được đốt rất ấm áp. Lại hỏi hai đứa cháu ăn cơm chưa, kịp quan tâm tới thương thế của con trai, vội vàng khoác quần áo phòng bếp nấu cơm.

      Dương thị nấu nồi mì lớn, thậm chí còn thực xa xỉ cho mấy quả trứng gà vào mì, để cho con dâu và hai đứa cháu ăn.

      Dương thị ánh mắt rất tinh, tuy chưa hỏi và bọn cũng chưa , nhưng nhìn thấy bộ dạng của con dâu và hai đứa cháu nội là bà biết bị chịu khổ rồi.

      Mì sợi nóng hầm hập được bưng lên, mì sợi vàng vàng, hành thái màu xanh bóng, vắt mì còn nằm quả trứng chần nước sôi.

      Chu thị và bọn sớm đói bụng, buổi trưa khởi hành, ngay cả bữa cơm trưa cũng có dư bạc mà ăn. Thuê xe ngựa vốn đắt đỏ, hơn nữa bọn họ còn phải đường ban đêm nên giá cả cao hơn. Trả tiền xe xong, tiền dư của Chu thị chỉ đủ mua được thang thuốc trị thương cho Hạ Đại Thành.

      Chu thị bưng chén mì sợi muốn đút cho Hạ Đại Thành trước, Dương thị cầm chén bảo nàng tự ăn để bà đút cho con trai cho.

      Hai người Chu thị và Hạ Hoành Chí ăn rất thơm, chỉ có Hạ Lan Cúc cảm thấy mì này ăn ngon, nó hơi cứng ở cổ họng.

      Quả rát cổ họng, thôn dân thôn Lạc Hạp chủ yếu là ăn thô lương, lương thực tinh rất tiếc ăn toàn dùng để bán lấy tiền thôi. Tuy Dương thị có đứa con trai kiếm được tiền, nhưng Dương thị trời sinh tính tiết kiệm, chính mình ăn cơm toàn dùng lương thực tinh trộn lẫn lương thực thô. Lần này Dương thị làm mì sợi còn cho chút bột mì vào, nhưng dù sao đó cũng là bột mì pha tạp, làm sao có thể bằng bột mì chính tông được.

      Cả nhà Hạ Đại Thành ở trong huyện toàn ăn lương thực tinh, làm sao ăn được quen thô lương chứ? Hàng năm Hạ Đại Thành mang theo vợ, con trai con lúc trở về nhà, Hạ Lan Cúc đều cảm thấy ăn mì khô cổ họng ngon.

      Nhưng ăn ngon cũng phải ăn, mặc dù Hạ Lan Cúc mới 10 tuổi, nhưng cũng biết tình huống trong nhà mình còn được như trước nữa, cả nhà bọn họ có lẽ về huyện được nữa, mà là phải ngốc ở nông thôn, trở thành nông thôn chân đất như mấy người bạn trong huyện .

      Suy nghĩ chút, gái nhỏ mới 10 tuổi này liền chảy nước mắt xuống. Sợ bị cha mẹ mình phát , chỉ dám rơi lệ dám lên tiếng.

      Hạ Hoành Chí ngồi đối diện muội muội ăn mì, nhìn thấy muội muội khóc, đưa tay sờ sờ đầu nó. Trong lòng thầm quyết định, sau này nhất định phải chăm chỉ đọc sách, sau đó mang cả nhà trở lại trong huyện.

      đứa mười ba mười bốn tuổi cho dù có ổn trọng ý nghĩ vẫn đơn giản. Nông dân có bối cảnh muốn xuất đầu, con đường duy nhất chính là khoa cử. Nhưng con đường khoa cử nào có dễ dàng như vậy đâu, cho nên về sau con đường mà Hạ Hoành Chí tiểu bằng hữu còn rất dài.

      Bên kia, Dương thị đút cho Hạ Đại Thành ăn mì, nhìn con trai ăn từng miếng , nước mắt bà lại chảy ra.

      “Đại Thành, con của ta, con đây là gặp phải tai ương gì.”

      Hạ Đại Thành cười, chỉ là tươi cười khuôn mặt gầy gò tiều tụy có vẻ hết sức khó coi.

      “Mẹ, con sao. Lát nữa ăn xong con tỉ mỉ cho người biết.”

      Kỳ Hạ Đại Thành tại biết nên với mẹ mình thế nào, biết thế nào để mẹ tức giận. biết mẹ nghĩ như vậy, nhưng chung quy ở trong quang cảnh lâu, giờ lại thành thế này nên có chút quẫn bách.

      Dương thị lau nước mắt gì thêm, từ từ đút mì cho con.

      Đến khi mọi người ăn xong, Dương thị an trí hai đứa về phòng, sau đó mới lại quay lại ngồi xuống giường lò, chờ Hạ Đại Thành hết ra mọi chuyện.

      Hạ Đại Thành thấy Dương thị làm thế này biết thể giấu được nữa, quả cũng giấu được, đành phải cặn kẽ cho Dương thị nghe.

      Dương thị vừa nghe vừa mắng kẻ chủ ác độc kia. Nhưng trong lòng Dương thị cũng biết việc này chỉ có thể mắng cho hết giận vậy thôi, báo thù cần suy nghĩ. Cả nhà bọn họ đều là chân đất, đầu ngón tay của người ta cũng có thể ấn chết cả nhà bọn họ.

      Sau khi nghe xong, Dương thị an ủi tinh thần Hạ Đại Thành mấy câu, rồi dọn nhà chính để vợ chồng Hạ Đại Thành ngủ.

      Nhà của Dương thị là ba gian đại nhà ngói, bình thường Dương thị ở trong nhà chính, Đông gian là gian phòng hai vợ chồng Hạ Đại Thành ở, Tây gian là phòng của Hạ Hoành Chí, Hạ Lan Cúc trước đây còn ở cùng bà nội. Hôm nay cả nhà Hạ Đại Thành về vội vàng, hai giường lò của nhà Dương thị đều chưa đốt, liền để hai vợ chồng Hạ Đại Thành ở trong nhà chính, ở đó có giường lò mới được đốt ấm, Hạ Hoành Chí ngủ Tây gian, Dương thị mang theo Hạ Lan Cúc ngủ ở Đông gian.

      Đêm rất khuya, nhưng mấy người trong nhà Dương thị ai ngủ được.

      ********

      Hạ Đại Thành vốn cho là cả nhà mình trơn bóng mà về làm cho mẹ thêm gánh nặng, ngày sau này dễ chịu.

      Ai ngờ Dương thị lại cho biết, bảo cần lo lắng cứ dưỡng thương cho tốt, tiền bạc chỗ bà còn đủ dùng.

      Hạ Đại Thành tin, mẹ có tiền hay còn biết sao, hàng năm phụng dưỡng là cho, cho dù bà tích cóp lại cũng đủ cho cả đám người này sống được mấy ngày. Đặc biệt ruộng trong nhà lại cho người khác thuê rồi, nguồn thu của Dương thị chính là tá điền nộp lên ít lương thực, cộng thêm Dương thị chịu nhàn rỗi làm thêm ít thứ bán, và hằng năm có hiếu kính chút.

      Dương thị vì thuyết phục nhi tử, chỉ có thể cho Hạ Đại Thành biết chuyện bà và vợ Thiết Trụ hợp tác làm mua bán , mỗi ngày kiếm được ít tiền.

      Hạ Đại Thành tò mò hỏi họ mua bán cái gì, Dương thị liền kể hết ra. Nghe được mẹ mỗi ngày còn được ít bạc, tuy rằng những tiền bạc này nhiều nhưng cũng đủ người nhà sinh hoạt, chỉ cần thường ngày tiết kiệm chút là được, Hạ Đại Thành thấy vậy mới buông lỏng được ít trầm trọng xuống.

      Yên tâm xong là mê man ngủ luôn. Vết thương người Hạ đại thành tuy nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rất nghiêm trọng, thương cân động cốt trăm ngày, chí ít phải nằm giường mấy tháng.

      Trước khi trở về Chu thị có đưa tới y quán xem qua, đại phu mở mấy thang thuốc trị thương, cho nên Hạ Đại Thành phải y quán nữa, ở nhà dưỡng, thỉnh thoảng bôi thuốc vào là được.

      Dương thị là người kiên cường, lúc còn trẻ bị mất chồng vẫn có thể nuôi con trai lớn lên, hôm nay cũng vì gặp chuyện này mà ngã. Bà phải mạnh mẽ con trấn an tinh thần con dâu và hai đứa cháu nội nữa.

      Dù sao cũng về đến nhà, tối thiểu phải sợ đầu đường xó chợ hoặc là áo cơm khó giữ được, hơn nữa Hạ Đại Thành chỉ là bị thương chứ mất mạng. Có kết quả như vậy, Chu thị cảm thấy rất may rồi. Cả nhà mới trở về thấp thỏm lo âu, bây giờ an tâm ở nhà bắt đầu cuộc sống sau này.

      Gần đây hai vợ chồng Dương Thiết Căn hầu như ngày nào cũng tới nhà Dương thị, hôm nay đến thấy cả nhà Hạ Đại Thành trở lại. Lại thấy Hạ Đại Thành bị bệnh liệt giường kinh nghi hỏi Dương thị xảy ra chuyện gì.

      Dương thị giấu hai người lền tất cả.

      Vợ chồng Dương Thiết Căn nghe xong kinh hãi vội vàng chạy về với vợ chồng Dương Thiết Trụ.

      Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển nghe xong đứng ngồi yên cũng vội vàng tới nhà Dương thị.

      Đây là từ lúc Dương Thiết Trụ bị thương tới nay, lần đầu tiên ra khỏi cổng nhà. Lâm Thanh Uyển mặc dày cho rồi mới ra ngoài, mặc vào áo bông dày, nhìn Dương Thiết Trụ giống người bị thương chút nào, chỉ là vai trái vẫn chưa thể động, băng vải treo ở trước ngực.

      lần cuối cùng bôi thuốc, đại phu y quán quấn băng vải cho cánh tay và bả vai Dương Thiết Trụ, có chút giống với ở đại cánh tay bị gãy xương quấn băng vải treo cổ. Chỉ là cổ đại có băng vải, đại phu dùng vải trắng sạch băng cố định bả vai cho Dương Thiết Trụ, sau đó còn băng thêm khúc gỗ cánh tay, để phòng ngừa vận động mạnh bị đả thương xương cốt.

      Lâm Thanh Uyển cũng mặc dày, Diêu thị ở bên cạnh đỡ nàng. Tuyết rơi đường trơn, sợ nàng cẩn thận bị ngã.

      đám người trùng trùng điệp điệp tới nhà Dương thị, lúc ra lại rước lấy chú ý của Hà thị và Vương thị.

      Chỉ là ai quan tâm tới họ, ngay cả luôn luôn thành Dương Thiết Căn nhìn thấy bọn họ cũng lời nào, trừ phi Hà thị chủ động tìm . Nhưng mà tại Hà thị có chuyện gì để với , phụng dưỡng lấy đến tay, Hà thị giờ lại quay về bộ mặt coi thường.

      Thỉnh thoảng Dương lão gia tử nhìn thấy bọn họ cũng lời nào, có lẽ vì biết nên cái gì, xấu hổ bước .

      Đến trong phòng Dương thị, Dương thị vừa thấy bọn họ đến, vội vàng an bài Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển hai đối tượng cần bảo hộ ngồi kháng.

      Vị trí kháng đủ, Dương Thiết Căn và Diêu thị ngồi phía dưới.

      Dương thị giới thiệu Hạ Đại Thành cho Lâm Thanh Uyển, và vợ Hạ Đại Thành Chu thị. Hạ Đại Thành nằm ở kháng, vợ Chu thị thấy bọn họ tới, cùng Dương thị tiếp đón bọn họ, sau đó tới ngồi bên cạnh Hạ Đại Thành.

      Song phương khách sáo xong, Lâm Thanh Uyển mới bắt đầu đánh giá hai vợ chồng Hạ Đại Thành.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển nhìn thấy con trai Dương thị. Khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mặt chữ điền mày rậm, rất tuấn. Chỉ là gầy vô cùng, sắc mặt bệnh trạng, gầy yếu hơn nhiều so với trung niên nam tử bình thường khác. Chu thị dáng người đẫy đà, mặt tròn, khí chất bình thản lại mất hào phóng, cảm giác đầu tiên chính là dễ ở chung.

      Bên này, Dương thị lại gọi hai đứa con của Hạ Đại Thành ra giới thiệu cho Lâm Thanh Uyển, bảo bọn họ gọi biểu thẩm. Mấy người Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Diêu thị từng thấy hai đứa , chỉ có Lâm Thanh Uyển là năm nay mới gả tới đây nên chưa từng thấy.

      Hai đứa được nuôi dưỡng ở huyện, dưỡng đến tế da nộn thịt, nhìn qua rất khác biệt những đứa trong thôn. Mấu chốt là bộ dạng hai người tệ, Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn là thấy thích Tiểu chính thái và Tiểu la lỵ này.

      Lấy ra chiếc hồng bao được chuẩn bị trước, Lâm Thanh Uyển nhét vào trong tay hai đứa trẻ.

      Dương thị thầm oán nàng tiêu tiền lung tung, Lâm Thanh Uyển cười đây là quy củ nha. Ở thôn Lạc Hạp Thôn này, lần đầu tiên trưởng bối gặp tiểu bối trưởng bối cho tiểu bối hồng bao . Bên trong có mấy văn tiền, cũng có người cho mấy chục văn tiền, Lâm Thanh Uyển bởi vì quan hệ thân cận với Dương thị, nên bên trong để bạc.

      Cũng nhiều, người nửa lượng bạc, hai người cộng lại chính là lượng bạc. Ở thôn Lạc Hạp được coi là ra tay phi thường hào phóng.

      “Đây là biểu thúc biểu thẩm cho các ngươi tiêu vặt, Hoành Chí cầm mua chút bút mực gì đó, Cúc Nhi mua ít trang điểm.” Lâm Thanh Uyển biết cháu trai lớn Hạ Hoành Chí của Dương thị đọc sách.

      Hai đứa ngượng ngùng cảm ơn Lâm Thanh Uyển rồi sang bên cạnh, bên mấy người lớn chuyện.

      Đề cập tới chuyện của Hạ Đại Thành, mọi người đều thổn thức thở dài trận. Trong đêm, từ trời rơi xuống đất, gia tài tẫn tán , còn rơi xuống cảnh cả người thương tích. Mấu chốt là có biện pháp đòi lại công đạo, biết là người ta chỉnh mình mà mình cũng chỉ có thể nuốt máu và cái răng gẫy vào bụng.

      Mọi người trong phòng đều suy sụp.

      Chu thị nhớ đến lúc tướng công vào đại lao, thảm trạng lúc ra ngoài khỏi hạ xuống nước mắt xót xa.

      Trong lòng Lâm Thanh Uyển cũng biết tư vị gì, nhưng lại biết an ủi người khác như thế nào, chung quy tình phải phát sinh ở người mình, bất kỳ trấn an nào cũng yếu ớt.

      Dương thị lấy lại tinh thần đánh giảng hòa: “Tốt lắm tốt lắm, người trở về đây là tốt rồi. Chỉ cần người còn, về sau kiếm bao nhiêu tiền mà được? !”

      Mọi người cũng biết Hạ Đại Thành có thể ra, mất hết tài sản, vất vả làm việc tích cóp bao năm giờ chẳng còn gì. Nhưng biết làm thế nào được? Giống như Dương thị , người còn ở là tốt rồi, chẳng lẽ lại mong Hạ Đại Thành giống với đại chưởng quỹ kia ư?

      Dương Thiết Trụ thấy khí tốt liền mở miệng cười : “Đại Thành ca, ngươi nhìn hai ta đều thành thương binh rồi này.” xong còn nhấc cánh tay băng vải lên

      Hạ Đại Thành suy yếu cười : “Đúng vậy, ta đây còn phải nằm giường được động. Chỉ là khổ mẹ và đại tẩu ngươi, còn hai đứa nữa.” xong, nhịn được che miệng ho khan hai tiếng.

      Dương thị oán trách: “ gì thế, đều là người nhà!”

      “Đúng vậy đó, Đại Thành ca, có gì to tát đâu. Dưỡng chừng nửa năm là tốt thôi, chúng ta thể tới huyện ở quê nhà trồng trọt cho giỏi cũng sợ chết đói. Sau này bồi dưỡng cho tiểu tử Hoành Chí nên người, mấy năm sau ngươi lại phất lên thành cha đại quan đấy.” Dương Thiết Trụ an ủi.

      Kiểu của làm mọi người cười ha ha lên, Hạ Hoành Chí ở bên cạnh đỏ ửng mặt, cuối cùng xấu hổ quá chạy tót về phòng.

      Hạ Đại Thành gật đầu, cũng nghĩ như vậy, tại cũng chỉ có thể như vậy. thể té ngã cái mà dậy nổi. bò dậy được sao nhưng thể liên lụy người nhà.

      Cho nên cũng lấy lại tinh thần, mở miệng : “Ta nghĩ thu ruộng đất về tự mình trồng trọt. Mặc kệ có vất vả hay , cũng có chút tiền thu.”

      Dương thị có nhiều ruộng đất, có chừng 3, 4 mẫu thôi. Hai vợ chồng họ làm là đủ, cũng đến nỗi vất vả. Chung quy và Chu thị đều là xuất thân gia đình nông dân, lúc còn trẻ ở nhà đều giúp đỡ gia đình. Chỉ là thời gian dài rồi chưa trồng trọt, có lẽ hơi khó. Nhưng tới mức này rồi vất vả hay cực khổ chỉ là thứ yếu, cũng thể để cả nhà nhịn ăn.

      Về phần mẹ Dương thị được vợ Thiết Trụ chia hoa hồng, Hạ Đại Thành đặt nó ở phía . Bởi vì cũng tinh tế hỏi qua, nghe mẹ mua bán này mới làm hơn tháng, sau này có làm nữa hay còn chưa biết. tính thu ruộng đất trong nhà về làm cho chắc chân, chung quy nông dân lấy đất làm gốc, bất kể như thế nào ít nhất có lương thực, sợ bị đói chết. Hơn nữa còn muốn cho con trai tiếp tục đọc sách, kiếm được ít tiền cũng tốt.

      “Ý nghĩ này tốt, trước thu về tự mình trồng, hàng năm cũng được thu về ít lương thực đấy, chung quy tá điền hàng năm giao lên 6 thành, giờ nhiều thêm 4 thành phải lo ăn.” Dương Thiết Trụ .

      Ở thôn Lạc Hạp Thôn này, lương thực trồng ra nộp 6 thành địa tô cho chủ ruộng. Thôn Lạc Hạp nghèo, rất nhiều người ước gì nhà mình trồng càng nhiều càng càng tốt, rất ít người cho thuê ruộng. Lúc trước Dương thị cho thuê ruộng là vì mình bà làm được nhiều như vậy, con trai cho bà làm, cho thuê hằng năm mình thu thuế cũng đủ dùng.

      Trải qua trận chọc cười, vốn có chút mờ mịt Hạ Đại Thành dần dần có ý tưởng trong lòng, còn dáng vẻ suy sụp như trước nữa.

      Dương thị nhìn sắc mặt con trai tốt lên ít cũng vui vẻ trong lòng.
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Rất nhanh đến buổi trưa, Dương thị giữ mấy người Dương Thiết Trụ ở lại ăn cơm. Lâm Thanh Uyển chối từ, cùng Diêu thị vào phòng bếp hỗ trợ cho Dương thị. Dương thị cho Lâm Thanh Uyển và Diêu thị làm, lôi kéo con dâu Chu thị phòng bếp.

      phòng toàn người ngồi ăn cơm chung, vừa ăn vừa chuyện phiếm.

      Trong lúc Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành hàn huyên chuyện cũ, Lâm Thanh Uyển, Diêu thị cũng làm quen với biểu tẩu Chu thị.

      Chu thị là lúc trước Dương thị tự mình hỏi cưới về làm vợ cho Hạ Đại Thành.

      Hạ Đại Thành lúc còn mười mấy tuổi lên trấn làm hỏa kế, sau này cảm thấy trấn phát triển tốt liền huyện Hoài Hà. Ở huyện Hoài Hà, lúc mới đầu chỉ là hỏa kế chạy chân nho , sau này vì cần cù lại thông minh nên được đại chưởng quỹ mang theo bên người làm chạy chân.

      Hạ Đại Thành toàn tâm toàn ý muốn trở nên nổi bật, tới năm mười chín tuổi còn chưa thành thân. Mỗi lần Dương thị giục , đều cớ là bề bộn nhiều việc, mà quả cũng rất bận. Cuối cùng Dương thị bất đắc dĩ đành phải tự tìm cho mối hôn , định ngày xong xuôi mới báo Hạ đại thành trở về thành thân.

      Chu thị là khuê nữ nhà Dương thị quan sát lâu, thường ngày ở nhà làm việc cần mẫn, quan tâm săn sóc đệ đệ muội muội, quan hệ trong nhà rất hòa thuận.

      Dương thị thấy Hà thị suốt ngày ở nhà Dương lão gia tử gây họa, họa cho cả nhà yên, cho nên đối với việc chọn con dâu rất chú ý. chỉ hỏi thăm nhiều người, còn tự mình gặp mấy lần. Cho đến khi thấy khuê nữ nhà này tệ mới đính thân cho Hạ Đại Thành.

      Quả nhiên, đôi tình nhân sau khi thành thân cảm tình phi thường tốt, Chu thị rất hiếu thuận với Dương thị, gần như kém mẹ ruột mình. Dương thị là người khai sáng, thương con dâu như con mình, cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tốt.

      Sau này Hạ Đại Thành ở trong huyện có tiền đồ, Dương thị liền đưa Chu thị lên huyện.

      Đến khi con dâu mang thai đứa con đầu, lại tiếp con dâu về nuôi, khi cháu nội được ba tuổi lại đưa con dâu lên huyện đoàn tụ cùng con trai.

      Trong lòng rất luyến tiếc đứa cháu trai, nhưng cũng nỡ giữ cháu lại, tình nguyện để bản thân nhớ thương chứ để mẹ con chia lìa, hàng năm Hạ Đại Thành đến ngày tết trở về đoàn tụ.

      ********

      Mấy người Dương Thiết Trụ ở lại nhà Dương thị đến lúc xế chiều mới trở về, Dương thị giữ bọn họ ở lại ăn cơm tối, mấy người nhận lời, đều về nhà ăn, hơn nữa thương thế của Dương Thiết Trụ bây giờ còn thể ngồi quá lâu.

      Dương thị nghe vậy đành phải tiễn bước bọn họ.

      Mấy người trở về nhà, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đứng lên nấu cơm.

      Cơm nước xong ai về phòng nấy.

      Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển rửa mặt rồi lên giường lò. Nằm trong chăn, Dương Thiết Trụ kể chuyện hồi còn bé cho Lâm Thanh Uyển nghe.

      khi còn bé lão đại Dương Thiết Xuyên mang theo chơi, đều là Đại Thành ca mang theo chơi. Còn có khi còn bé đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, đánh lại chạy tìm Đại Thành ca giúp, nhưng mà Đại Thành ca lớn tuổi hơn nhiều so với mấy đứa trẻ kia, vì vậy có ra tay đánh bọn chúng, chỉ dùng ngôn ngữ đe dọa bọn chúng trận thôi…

      đến Dương Thiết Trụ khi còn bé đánh được người ta khóc nhè tìm người hỗ trợ, hai người đều cười, bản thân Dương Thiết Trụ cũng cảm thấy rất buồn cười.

      Hạ Đại Thành lớn hơn Dương Thiết Trụ gần 10 tuổi, Dương Thiết Trụ khi còn bé thường xuyên tới nhà Dương thị, Hạ Đại Thành coi biểu đệ này như đệ ruột mà thương. Chỉ là chưa tới 2 năm Hạ Đại Thành trấn kiếm kế sinh nhai, sau đó lại lên huyện, bình thường rất ít trở về. Tuy rằng rất ít gặp mặt, nhưng tình cảm của hai người lại rất tốt, hàng năm trở về cùng nhau uống rượu vài lần…

      Lâm Thanh Uyển vừa nghe Dương Thiết Trụ , thỉnh thoảng nghe tới chỗ buồn cười lại cười vài tiếng, trong lòng vẫn suy nghĩ về chuyện nhà Hạ Đại Thành.

      Dương Thiết Trụ nhìn ra: “Nàng dâu, nàng nghĩ tới chuyện nhà Đại Thành ca à?”

      Lâm Thanh Uyển gật đầu, mở miệng : “Chàng xem đây là chuyện gì vậy? Cấp tranh gia sản lại liên lụy tới cấp dưới. May mà Đại Thành ca hiểu được thức thời mới là trang tuấn kiệt nếu ra được rồi.”

      Buổi sáng Dương Thiết Trụ nghe được mà toát mồ hôi, lúc này hồi tưởng lại vẫn thấy sợ hãi.

      Nhưng biết làm thế nào được? Bọn họ đám nông dân sao có thể trêu vào những người có tiền kia! Ăn mệt, cũng chỉ biết cắn răng nhận thôi.

      “Ai —— có biện pháp, có quyền thế quá nhiều. Người ta muốn chỉnh người biết làm thế nào được. May mà Đại Thành ca biết xá tài miễn tai, nếu lúc này ngã xuống trong ấy rồi.”

      Sao Lâm Thanh Uyển hiểu đạo lý này chứ?

      Nàng bĩu môi gì. Đây căn bản phải là vấn đề xá tài hay xá tài, mà là chủ nhân kia quá độc ác. muốn dùng người cũ trong tiệm đổi người là được, vậy mà còn hạ thủ đoạn độc ác như vậy? Mục đích chủ yếu nhất bức Hạ Đại Thành nhận tội, chính là khiến về sau lăn lộin trong thương giới được nữa, chẳng ai muốn thuê chưởng quỹ bòn rút tiền của tiệm.

      Lâm Thanh Uyển suy nghĩ rất sâu xa, lúc này Dương Thiết Trụ lại lo âu sinh kế của nhà Hạ Đại Thành. May mà vợ thông minh, lấy cái đồ sấy tiên ra bán, bằng Hạ Đại Thành gặp nạn hồi hương, khả năng cơm ăn cũng là vấn đề lớn.

      Trong lòng suy nghĩ, ôm Lâm Thanh Uyển : “Nàng dâu, vẫn là nàng thông minh. Nếu phải là nàng lấy đồ sấy tiên ra ngoài bán, sinh kế nhà đại gặp nạn rồi.”

      Lâm Thanh Uyển cười với Dương Thiết Trụ, gì, trong lòng lại chìm trầm.

      tại đúng là rất tốt, nhưng đồ sấy tiên này lại bán theo quý. cách khác chỉ có thể bán ở quý mùa đông, đời trước nàng toàn làm vào tháng Chạp. Đương nhiên có nhiều chỗ rét lạnh có thể làm sớm hơn, nhưng năm bốn quý chỉ có thể làm quý, vậy lúc khác nên làm cái gì?

      Vốn Lâm Thanh Uyển tính toán bán quý, tích cóp chút tiền bạc ở trong tay lại mưu tính cái khác, nhưng chiếu tình huống lúc này đến xem có chút hơi khó. Nhà bọn họ còn dễ , trong tay còn nắm ít bạc, tiết kiệm chi tiêu cũng chống đỡ được mấy năm, nhưng nhà Dương thị lại giống với.

      Hạ Đại Thành bị bệnh liệt giường, muốn xem bệnh, muốn uống thuốc, muốn đổi thuốc trị thương, đây đều là tiền. Còn có sinh kế cả nhà, tuy trong nhà có vài mẫu ruộng, nhưng người có thể xuống ruộng làm việc của nhà Dương thị lại nhiều. Hạ Đại Thành là cái tráng niên hán tử sai, nhưng mười mấy năm rồi xuống ruộng, lúc đầu e rằng kham nổi.

      Còn có nàng giữa trưa quan sát chút thần sắc Hạ Đại Thành, xem ra phỏng chừng trong lòng vẫn muốn cho Hạ Hoành Chí tiếp tục đọc sách. Nghe Dương thị , đứa bé Hoành Chí kia công khóa cũng tệ, đây cũng là khoản bạc… Nuôi người đọc sách mất bao nhiều tiền, nhìn Dương gia trước đây biết, của cải hơi mỏng chút táng gia bại sản là thường thôi….

      Đương nhiên Lâm Thanh Uyển cũng chỉ vì nhà Dương thị, còn vì chính bọn họ.

      Nhìn cảnh Hạ Đại Thành gặp phải, nàng mới hiểu được xã hội này có bao nhiêu bất bình đẳng. có tiền thể trêu vào có tiền, có tiền lại là sợ quan. ‘Phá gia huyện lệnh diệt môn phủ doãn’, tình huống nhà mình lúc này chẳng có bao nhiêu bạc, đừng là quan, ngay cả cái tiểu địa chủ cũng thể trêu vào.

      Hạ Đại Thành phải là cái ví dụ tốt nhất sao? Đơn giản là người trong nhà có tiền tranh đấu với nhau, mà bản thân suýt mất mạng.

      Buổi sáng ở nhà Dương thị, Hạ Đại Thành cũng kể ra ít tình cảnh thấy trong lao ngục.

      Lâm Thanh Uyển ngẫm lại mà cảm thấy rét lạnh, thương hộ có tiền muốn chỉnh ngươi, ngươi chỉ có thể tự nhận hay ho, chút phản kháng cũng được. Mà bây giờ duy nhất có thể làm tăng cảm giác an toàn cho mình chính là tăng kiếm ít bạc cầm trong tay.

      Trước đây Lâm Thanh Uyển nghĩ tới những điều này, là bởi vì chưa từng thấy tận mắt thực hắc ám, từ lúc gả tới nơi này vẫn quanh quẩn trong thôn Lạc Hạp thôi, căn bản có cái gọi là nhìn thấy xã hội. Thứ hai là lúc này nàng có thai, tư tưởng cũng thay đổi, trước đây là chỉ có hai người nàng và Dương Thiết Trụ, hai người ăn no cả nhà đói bụng. Nhưng bây giờ có đứa thể như vậy được.

      Chẳng lẽ để như Dương thị kia, nhìn thấy con trai bị đánh tới thương tích đầy mình chỉ có thể bất đắc dĩ khóc? Chân đất thế quyền, gặp được chuyện gì chỉ có thể mặc người xâm lược!

      Loại cảm giác này quả thực là quá tệ!

      Lâm Thanh Uyển người này chưa từng có cái chí hướng lớn lao gì, từ trước đời đến đời này nàng chỉ mong an ổn sống bình thường, có mục tiêu quá lớn. Nhưng nay thân mình ở thế giới này, khiến nàng thể suy nghĩ khác .

      Làm quan là được rồi, Dương Thiết Trụ bên người này cũng được, vậy chỉ có thể kiếm tiền nhiều chút.

      Lâm Thanh Uyển nằm xuống trong cánh tay của hán tử. Hôm nay Dương Thiết Trụ ra ngoài lâu lắm, chắc là cũng là mệt mỏi, lúc sau ngủ.

      Lâm Thanh Uyển mãi ngủ được, bốn chữ ‘cư an tư nguy’ (*) này lần đầu tiên xuất tại trong đầu của nàng. Nó khiến nàng suy nghĩ rất nhiều điều…

      (*) Cư an tư nguy: Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 66

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Năm mới càng ngày càng tới gần, trong nháy mắt cách năm mới chỉ còn thời gian hơn mười ngày. Bên ngoài tuyết rơi cũng ngăn được tâm tình tốt đón năm mới của mọi người.

      Thôn Lạc Hạp có đoạn vè thuận miệng kể về các tình cần làm của thôn dân từ hai mươi ba tháng Chạp đến đón năm mới: “23 cúng quan ông táo; 24 quét dọn nhà cửa; 25 mài đậu hủ; 26 cắt thịt; 27 giết con gà; 28 nhào bột mì; 29 chưng màn thầu; 30 buổi tối thức đêm, mồng đầu năm xoay vặn vẹo.”

      Bởi vì tiền trong tay dư dả, Lâm Thanh Uyển quyết định năm mới đầu tiên nàng đến Đại Hi triều phải làm tốt. Đây cũng là tật xấu ở đời trước của Lâm Thanh Uyển, đón năm mới nàng thích bày vẽ.

      Trước tiên nàng bảo Dương Thiết Căn mua thịt heo, lấy nguyên hai đầu heo giết mang về, xương đầu heo, giò heo giữ lại để mình ăn, cái khác tiếp tục dùng làm đồ sấy tiên.

      Tửu lâu trấn 27 đóng cửa về nhà ăn tết, mãi cho đến mười năm tháng Giêng mới mở cửa. Lâm Thanh Uyển có vì người ta đóng cửa mà làm đồ sấy tiên, nàng cùng Dương thị và hai người tam phòng thương lượng chút, chuẩn bị giữ cho năm mới dùng, bởi vì sang năm mới có nhiều thời gian thị trường có thịt heo.

      Vì việc này Lâm Thanh Uyển lại bảo Dương Thiết Căn mua mấy trăm cân thịt heo về, còn dặn dò mỗi lần tới chỗ đồ tể lấy thịt heo bảo họ sang năm mới đưa thịt thẳng tới nhà Dương thị.

      Cho nên mấy ngày này mấy người vẫn bề bộn nhiều việc, Dương thị, hai người tam phòng vội vàng làm đồ sấy tiên, thậm chí còn bảo cả con dâu Dương thị là Chu thị đến trợ giúp. Lâm Thanh Uyển có thai nên họ để cho nàng nhúng tay, nàng đành phải ở nhà chuẩn bị hàng tết đón năm mới.

      Lâm Thanh Uyển chuẩn bị số hàng tết như đời trước nàng đón năm mới, cho nên nàng lấy xương thịt heo xuống sấy, lại muối vò thịt khô, còn bảo Dương Thiết Căn mua mấy con cá trắm cỏ lớn và mấy con gà trở về làm món cá sấy gà sấy.

      Mọi thứ muối xong nàng buộc chúng lại treo xà nhà.

      Trong lúc đó Dương Thiết Trụ biết vợ mình làm những thứ kì quái đó làm gì, nhưng vẫn ở bên cạnh giúp nàng tay. Uyển Uyển có rất nhiều ý đồ, biết đồ ăn cũng nhiều, những thứ đó Dương Thiết Trụ biết , cho nên có hỏi nàng.

      Vừa nhìn mấy thứ này biết là làm đồ ăn, quản làm gì, đến lúc đó ăn là được.

      Đến khi chỗ Dương thị làm xong đồ sấy tiên trong nháy mắt đến hai mươi ba tháng Chạp. Mấy người nghỉ ngơi ngày rồi lại chuẩn bị việc đón năm mới.

      23 là ngày cúng ông táo, trước đây Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều cùng với người chính phòng cúng ông táo, năm nay ở riêng tự mình cúng ông táo.

      Trước khi cúng ông táo phải làm kẹo ông táo, Lâm Thanh Uyển biết làm nhưng Diêu thị biết, hàng năm Dương gia cúng ông táo kẹo đó đều do Diêu thị làm.

      Sáng sớm ngày 22, Diêu thị mang những tài liệu chuẩn bị sẵn tới nhị phòng cùng Lâm Thanh Uyển làm kẹo ông táo.

      Chế tác kẹo ông táo cần phải làm ‘Môi tử’ trước, Lâm Thanh Uyển biết cái gì là ‘Môi tử’, Diêu thị giảng giải chút cho nàng biết. Chính là đem mấy cân thóc hạt kê ( Tiểu Hoàng mễ ) cho vào ngâm nước, sau đó chú ý giữ ấm đợi chúng nảy mầm. Bởi vì bên ngoài trời lạnh, Diêu thị ngâm thóc trong phòng mình trước. Chờ thêm hai ngày, thóc nẩy mầm mọc ra chừng nửa tấc trắng tinh, đem thóc nảy mầm và hạt thóc tách vỏ ra mài . Những thứ này chính là để làm ‘Môi tử’.

      ‘Môi tử’ là Diêu thị làm tốt trước đó rồi, lúc này chỉ là quá trình làm cho Lâm Thanh Uyển biết mà thôi.

      Lâm Thanh Uyển nghe cái hiểu cái , nhưng vẫn nhớ quá trình chế luyện.

      Diêu thị vừa giảng giải cho nàng biết vừa nấu nồi cơm hạt kê. Nấu cơm hạt kê xong, để trong chốc lát, lấy tay sờ vào thấy còn bỏng tay nữa cho ‘Môi tử’ vào, sau đó bắt đầu khuấy đều, quấy đều xong để ở bên.

      Diêu thị phải đợi đến khi cơm hạt kê hóa thành nước đường mới bắt đầu làm kẹo ông táo, bình thường làm mất khoảng hai canh giờ.

      Ăn cơm trưa xong, Diêu thị qua nhìn gì đó trong nồi, cơm hạt kê trong nồi biến thành thưa thớt nước đường.

      Nàng mang nồi đặt lên bếp, thổi lửa, thêm ít mật ong vào, để kệ cho nó ngấm. Đến khi chúng ngấm đều keo lại, Diêu thị mới nhấc nồi xuống dưới.

      lát sau, đợi đến khi trong nồi còn nóng bỏng tay nữa, Diêu thị bắt đầu để lên thớt xát, xát chúng thành hình mảnh sợi.

      Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn thực ngạc nhiên. Này hoàn toàn chính là bản làm đường giản dị ở cổ đại nha, nhưng nàng nghĩ tới tiểu hoàng mễ cũng có thể làm đường.

      Nàng định sờ cái nếm thử, Diêu thị cho nàng lấy, phải đặt ở bên ngoài đêm đông lạnh mới ăn ngon, tại ăn ngon.

      Lâm Thanh Uyển nhìn hai đứa Nữu bên cạnh ngóng trông, lại nhìn đường. Nghĩ rằng trẻ con còn nhịn được nàng cũng nhịn được.

      Đợi đến khi kẹo ông táo để đông lạnh buổi tối, ngày thứ hai vừa rạng sáng Lâm Thanh Uyển đứng lên bưng kẹo ông táo vào. Đầu tiên chính mình sờ cái nếm thử, cắn cái thấy dòn, ngọt.

      Nhưng cực kì ngon thực gượng ép, chung quy đời trước nàng từng ăn ít các loại kẹo đường chocolate. Nhưng từ lúc Lâm Thanh Uyển xuyên qua tới nay chưa được ăn kẹo; thỉnh thoảng lại cắn miếng cảm thấy cũng tệ.

      Hai đứa Nữu Nữu thích vô cùng, Lâm Thanh Uyển đưa cho chúng khối, hai đứa nỡ ăn, cắn miếng rồi bỏ vào trong túi áo, cứ lát lại lấy từ trong túi áo ra cắn miếng.

      Lâm Thanh Uyển nhìn rất khổ sở, khoác lác với hai đứa , bảo chúng nó cứ thỏa sức mà ăn, ăn hết nhị thẩm lại làm cho các cháu ăn.

      Hai đứa cảm ơn nhị bá mẫu xong vẫn nỡ ăn, Lâm Thanh Uyển đành bất đắc dĩ sờ mũi cái rồi kệ chúng.

      Cúng ông táo bắt đầu từ lúc chạng vạng, buổi tối Diêu thị làm cơm, lôi kéo Lâm Thanh Uyển đến bên ngoài phòng ở, chỉ để lại Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ ở lại gian cách vách.

      Từ lúc tam phòng cũng ở riêng gian cách vách được dùng làm phòng bếp, vậy nơi này coi như là phòng bếp , chung quy lúc trước nấu cơm làm sẵn bếp lò rồi, Dương Thiết Căn mua bộ tượng Táo Thần dán lên tường gian phòng ấy.

      Trước đây Lâm Thanh Uyển hiểu vì sao phải dán tượng Táo Thần, bây giờ nghe Diêu thị sau đó mới hiểu. Hóa ra cúng thần ông táo chỉ có cống phẩm, còn phải có kẹo ông táo ‘Phong’ miệng Táo Thần, đưa Táo Thần xong, tượng Táo Thần được đốt .

      Lâm Thanh Uyển hỏi vì sao thể ở bên cạnh xem, Diêu thị giải thích cho nàng biết. ra ở nơi này có tập tục, ‘Nam bái Nguyệt, nữ cúng ông Táo’, nữ nhân là thể cúng thần ông táo.

      Lâm Thanh Uyển bĩu môi, trong lòng nghĩ cái này ràng là kì thị nữ nhân!

      lát sau, Dương Thiết Trụ mới cùng Dương Thiết Căn ra. Dương Thiết Căn lấy ra bức họa mới mua Táo Thần, lại dán lên vào vị trí Táo Thần ở trong gian cách vách.

      Sau đó mấy người bưng thức ăn dọn lên bàn chuẩn bị ăn cơm.
      Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Hết ngày 23 là tới ngày 24, ngày quét dọn nhà cửa.


      Lâm Thanh Uyển và Dương thị ăn cơm sáng xong bắt tay vào việc quét dọn phòng ở. Toàn bộ trong nhà ngoài sân được quét dọn lần, nồi nia xoong chảo cũng được cọ rửa sạch . Hình như bên chính phòng cũng dọn dẹp trong phòng, mình Vương thị rất bận rộn.

      Mọi người bận rộn suốt cả ngày, ngay cả Dương Thiết Trụ cũng ra ra vào vào trợ giúp cho Lâm Thanh Uyển. Đến buổi tối ăn cơm, bên chính phòng truyền đến tiềng ồn ào.

      Thanh Vương thị cực kỳ vang, tựa hồ rất kích động, xen kẽ đó là thanh của Hà thị.

      Ngồi ở trong tròng nhị phòng nghe ràng lắm, có lẽ do trời lạnh nên có treo rèm kín, cửa cũng đóng kín.

      Lâm Thanh Uyển mơ hồ nghe được Vương thị cái gì mà ‘heo’, ‘vất vả nuôi dưỡng cả năm’, ‘Thịt’ gì đó, tiếng Hà thị nghe .

      Bốn người trong phòng ngồi ăn cơm quay ra liếc mắt nhìn nhau, Diêu thị mở miệng giọng : “Chắc là mẹ muốn bán heo , đại tẩu đồng ý.”

      Thấy ba người đều nhìn nàng, ngay cả hai tiểu Nữu Nữu cũng nhìn nàng, nàng đỏ mặt nhanh chóng bổ sung câu: “Hôm nay ta nhìn thấy mẹ bảo đại ca mời người mổ heo trong thôn tới, đại tẩu ra chèn ép vài câu làm đồ tể kia bỏ .”

      Lâm Thanh Uyển cắn chiếc đũa, ý kia chính là Hà thị chuẩn bị bán heo trong nhà , năm nay giết heo?

      Thôn Lạc Hạp có thói quen sau ngày 23 giết heo đón năm mới, thường lúc giết heo mời người thân quen tới ăn cơm giết heo. Giống như Dương thị hai ngày trước , mời bọn họ ngày 26 sang đó ăn cơm giết heo.

      Thôn dân thôn Lạc Hạp nghèo, thường mời ít người thân cận tới ăn cơm giết heo, trong nhà chỉ giữ lại ít thịt heo ăn tết, còn lại bán cho đồ tể giết heo kia hoặc là bán cho những hộ trong thôn có heo. Chỉ có những nhà cực kỳ khốn cùng hoặc là gia chủ tương đối keo kiệt, mới giết heo ăn tết mà mời đồ tể đến giết bán . Mời đồ tể đến ý nghĩa ràng là nhà này ăn tết ăn thịt.

      Đây chính là chuyện cực kì hiếm, Hà thị làm vậy ư?

      Cái đó khó mà , Hà thị này rất ác với người ta, ác với cả bản thân mình. Bình thường chẳng thấy bà ta hưởng thụ cái gì, cho dù có mở bữa ăn chui cũng là vì Dương Học Chương, Hà thị ăn uống vẫn như người trong nhà ăn thôi.

      Nhớ đến chuyện Dương Học Chương muốn thành thân, mấy người trong phòng đều im lặng, xem ra là Hà thị tích cóp tiền bạc thành thân cho Dương Học Chương, thảo nào mà tết năm nay thịt heo cũng dám ăn.

      Nhưng mà Hà thị có giết heo ăn hay có liên quan gì tới bọn họ chứ? Bọn họ có thể được ăn thịt là bọn họ tự mình vất vả kiếm ra.

      “Chúng ta năm thứ nhất ở riêng, có đưa lễ tết cho bọn họ ?” Diêu thị dừng chút thêm: “Hôm nay ở trong sân gặp đại tẩu, đại tẩu mấy lần nhà ai năm mới đưa lão nhân lễ tết gì đó, ta nghĩ là ả cho ta nghe.”

      Lâm Thanh Uyển chớp chớp ánh mắt ngây thơ, còn có đưa lễ tết năm cũ? Là ý gì nha?

      Diêu thị lại giải thích: “Bình thường con cái phân ra, hàng năm tới tết đưa cho các lão nhân còn sống lễ tết.”

      Cách này Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều biết, tuy cha mẹ giờ tách ra, nhưng trong thôn phải đều là như vậy, cũng có mấy hộ là cha mẹ còn sống mà vẫn tách nhà, nhưng thường cha mẹ ở cùng con trai trưởng. Sau đó đến lúc tết, các con thứ cho các lão nhân phần lễ. Mặc kệ có tình cảm hay quy củ vẫn còn ở đó, tránh cho người ta xì xào. Lâm Thanh Uyển tới nơi này lâu nên chưa biết chuyện này.

      Như vậy rốt cuộc có phải đưa lễ năm cũ ?

      Bốn người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

      Lâm Thanh Uyển trầm ngâm chút rồi hỏi: “Bình thường cho lão nhân năm cũ lễ là những thứ gì?”

      “Cái này còn phải xem điều kiện kinh tế trong nhà, bình thường chính là hai cân thịt heo, hai vò rượu cho lão nhân uống. Trong nhà giàu có hơn chút làm hai bộ quần áo.”

      Lâm Thanh Uyển suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng : “Như vậy , bọn họ làm gì , chúng ta làm con cái cũng phải có, đưa lễ năm cũ cho bọn họ cân thịt , mua thêm vò rượu nữa. Chung quy chúng ta bây giờ cũng sống ‘ dễ chịu’, lại vừa mới đưa phụng dưỡng năm sau cho họ. Về phần cái khác thôi , ầm ĩ thành như vậy rồi, cấp bậc lễ nghĩa đến cũng dễ làm thôi.”

      Ba người đều hiểu ý tứ của nàng. Làm chuyện tục lệ ràng tránh bị mấy cái miệng kia lại lung tung ra ngoài. Tức là chặn miệng người để sống yên ổn. Trong thôn có quy củ như vậy bọn họ theo thôi. Nếu bên kia cái gì cũng đừng có mơ.

      Diêu thị cũng gật đầu : “Được, nên tận hiếu đạo chúng ta tận, dù sao cũng có nhiều.”

      “Nàng dâu, nàng tốt!” Dương Thiết Trụ mở miệng . Cũng phải trong lòng Dương Thiết Trụ còn muốn gì ở chính phòng bên kia, mà là cảm thấy Uyển Uyển làm việc quang minh chính đại, làm cho người ta bắt bẻ được sai lầm gì.

      Nữ nhân rất tinh mắt, ít nhất Dương Thiết Trụ tự hỏi, chính phòng làm những chuyện lạnh tâm người như vậy mà vợ vẫn đưa lễ năm cũ cho họ, như vậy là người lòng dạ cực kì rộng lớn.

      Tuy Dương Thiết Căn gì, nhưng trong mắt nhìn Diêu thị cũng là biểu đạt ý tứ này.

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị bị nam nhân mình có chút ngượng ngùng, các nàng làm như vậy đúng là rộng lượng, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là sợ phiền toái.

      Cộng lại chỉ là chuyện mấy chục văn tiền sao phải để người ta , biết đâu sau này có thể vì đó mà thoải mái nữa chứ?

      Mặc kệ lão nhân phúc hậu như thế nào, nhưng bọn họ làm tiểu bối vẫn làm tròn bổn phận, cho dù chỉ là làm cho người khác xem. Luôn muốn làm bọn họ thể được gì, người ngoài cũng thể trạc cột sống.

      Lâm Thanh Uyển chính là người như vậy, trước giờ làm người làm việc đều quang minh chính đại, và còn làm cho người khác nhìn nữa. Chuyện nên làm mình làm vậy mới bị đuối lý. Cho dù là bởi vì bất đắc dĩ, tâm cơ thủ đoạn phải là để lừa gạt người, mà là đem mọi chuyện ra mọi người lựa chọn. Lựa chọn tốt hay xấu, đó là việc của ngươi thể oán được ai.

      Cũng giống như lúc ở riêng vậy, nàng chỉ là thả ra mô phỏng lời đồn đãi, về phần lựa chọn như thế nào đấy là chuyện của mấy người chính phòng. Nếu như lúc trước mấy người Hà thị lựa chọn phương thức hác, tình như bây giờ. Nàng cho chính phòng có những lựa chọn khác, ai biết người tính ích kỷ quả nhiên rất đáng sợ.

      Nếu tại sao lại có câu ‘chó đổi được thích ăn cứt’ chứ, đồng ý với Hà thị, cũng đồng ý với Dương thị. Chuyện giống vậy nếu là người khác kết quả là như vậy. Nếu như Hạ Đại Thành là con trai Hà thị, hồi hương trong cảnh túng quẫn như vậy, e là Hà thị sớm đuổi người ra khỏi cổng, mà Dương thị lại lựa chọn đồng tâm hiệp lực.

      Người nhà, cái gì mới được gọi là người nhà? Đó chính là cho dù khó hay khổ vẫn cùng nhau gánh vác vượt qua. Giống nhau, hạnh phúc hay ngọt bùi cùng nhau hưởng thụ.

      Mấy người thương lượng xong gì nữa nhấc bát lên ăn cơm. Cùng với bên này hòa hợp hài hòa thành đôi, bên kia chính phòng tiềng ồn ào vẫn chưa dừng lại.

      Đợi cơm nước xong xuôi, hai người tam phòng đều về phòng, Lâm Thanh Uyển cũng chuẩn bị ngủ, chính phòng bên kia vẫn còn tiếng kêu gào của Vương thị.

      Về phần đêm hôm đó rốt cuộc là ai ồn ào thắng lợi Lâm Thanh Uyển biết, bởi vì sau đấy nàng ngủ rồi. Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Hà thị gọi đồ tể tới bán luôn con heo kia .

      Đến tận hôm hai sáu tháng Chạp, hai người nhị phòng và hai người tam phòng sang nhà Dương thị ăn bữa cơm giết heo vẫn nhìn thấy Vương thị bộ mặt đen sì.

      ********

      So sánh với sân nhà Dương gia tiêu điều yên tĩnh nhà Dương thị lại cực kì náo nhiệt.

      Lúc mấy người Lâm Thanh Uyển đến nơi trong sân có rất nhiều người.

      Dương thị ở thôn Lạc Hạp này có nhân duyên tốt, người phúc hậu, ngày thường chuyện lung tung với mấy phụ nhân bát quái, cho nên có rất nhiều gia đình có quan hệ tốt với bà.

      Đương nhiên hôm nay Dương thị chỉ vì giết heo mời bọn họ tới ăn cơm mà còn có mục đích khác. Cho nên bà mới rất nhiều người, nhà thông gia và ít lão nhân đức cao trọng vọng trong thôn cũng được mời tới.

      Mấy người Lâm Thanh Uyển vào có rất nhiều người chào hỏi cùng Dương Thiết Trụ.

      “Thiết Trụ đỡ chưa?”

      “Thế nào mà nhìn ngươi giống bị thương nghiêm trọng tý nào, nhanh như vậy lại được rồi à?”

      …………

      Dương Thiết Trụ giơ cánh tay băng vải : “Chỗ khác khỏi rồi chỉ là cánh tay vẫn thể động…”

      Đa số thôn dân thôn Lạc Hạp là người tốt, biết Dương Thiết Trụ bị tàn phế cánh tay nhưng mát cái gì.

      Bên kia đồ tể và mấy tên tiểu tử to con chuẩn bị giết heo, Lâm Thanh Uyển và mấy phụ nhân nhát gan trốn vào trong phòng.

      Đừng nhìn ngày thường hay ăn thịt heo còn được, chứ giết heo Lâm Thanh Uyển dám xem, nàng sợ sau này dám ăn thịt heo.

      Bên ngoài hò hét ầm ĩ, bên trong đám nàng dâu trẻ tuổi xúm lại chỗ chuyện.

      Hôm nay cả nhà đệ đệ Dương thị Dương nhị lão gia tử cũng tới, lần trước lúc thành thân thấy qua Nhiếp nhị đường tẩu đến gần Lâm Thanh Uyển mở miệng : “Thanh Uyển, ta nghe đại ngươi có thai?”

      Lâm Thanh Uyển cười cười với Nhiếp nhị đường tẩu, sau đó có chút ngượng ngùng gật đầu.

      “Ôi chao, vợ Thiết Trụ nhanh như vậy có rồi ư?”

      “Cái gì mà nhanh hay nhanh, người ta thành thân cũng được thời gian rồi, là nên có.”

      Mấy nàng dâu bên cạnh mồm năm miệng mười , xong cũng đều chúc mừng Lâm Thanh Uyển.

      Lâm Thanh Uyển cười cảm ơn.

      Bí mật mà nhiều người biết khó giữ được, đám phụ nhân lôi kéo đến chuyện Dương gia ở riêng. Mọi người đều là vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Thanh Uyển, thuận tiện còn khiển trách vợ chồng Dương lão gia tử.

      Lâm Thanh Uyển xấu hổ biết trả lời như thế nào, bên ngoài vang lên tiếng gọi ra ăn cơm giết heo, Nhiếp nhị đường tẩu nhanh chóng chen vào bảo mọi người ra ăn cơm.

      Kiểu chuyện như này này mà nữa Lâm Thanh Uyển biết trả lời như thế nào, tốt được, mà xấu cũng được. Chung quy vãn bối là thể xấu trưởng bối trước mặt người ngoài, cho dù là tốt hay xấu cũng bị người ta là nhân phẩm có vấn đề. May mắn thời gian đúng dịp, Nhiếp nhị đường tẩu kia cũng là người có ánh mắt, giúp nàng chống đỡ chuyện này.

      Bởi vì chỗ ngồi đủ, tới ăn cơm lại đông. Mỗi người tới đều đồng ý khi tới ăn cơm giết heo mang theo bát đũa, sau đó đơm đầy bát, đứng hoặc ngồi trong sân ăn.

      Lúc Lâm Thanh Uyển ra có rất nhiều người bưng bát ăn rồi. Giữa sân là cái bếp lò giản dị, đó đặt cái nồi lớn, bên trong có tiết heo, thịt ba chỉ thái mỏng, còn có khoai tây, bạch tùng, dưa chua vân vân cho lẫn vào chung nồi. Xem ra hôm nay Dương thị vì bữa cơm giết heo này mà hạ tiền vốn cực lớn, Lâm Thanh Uyển dự tính cái nồi này ít nhất tốn hết nửa con heo rồi.

      Bình thường khách quý và thân thích ăn cùng thôn dân, Dương thị bày hai bàn tiệc trong phòng. Dương thị và con dâu Chu thị bận rộn đến mức ra ra vào vào, Lâm Thanh Uyển có thai nên họ khiến nàng hỗ trợ, bảo nàng đứng ở bên nhìn.

      Đến khi cái nồi đồ ăn lớn được ăn xong thôn dân cũng dần dần giải tán, lúc này bàn tiệc trong phòng được Dương thị dọn xong. Mời Lý chính và mấy trưởng bối đức cao vọng trọng vào ngồi, nhóm tiểu bối như Lâm Thanh Uyển ngồi ở bàn tiệc bên cạnh.

      Đợi mọi người đều ngồi vào chỗ của mình cũng bắt đầu ăn. Dương thị có mua rượu, Hạ Đại Thành ốm đau dậy nổi nên bảo Dương nhị lão gia tử bồi mấy trưởng bối uống.

      Ăn trong chốc lát Dương thị mới tiến vào chủ đề.

      hết những chuyện Hạ Đại Thành gặp phải, vừa vừa lau khóe mắt.

      Lúc này mọi người mới hiểu được vì sao chỉ nhìn thấy vợ Hạ Đại Thành lại vẫn nhìn thấy Hạ Đại Thành. ra là bị bệnh liệt giường, mọi người nghe xong rất thổn thức, an ủi Dương thị phen. Thậm chí còn sôi nổi với bà, đứa ra ngoài cũng sao, ở thôn Lạc Hạp chúng ta cũng đâu kém gì, chăm sóc hoa màu cho tốt là cả năm phải lo ăn uống.

      Dương nhị lão gia tử biết chuyện nhà đại tỷ, ở bên cạnh vài câu, lại đưa tới vô số đồng tình và cảm thán.

      Ai có thể nghĩ tới Hạ Đại Thành ở thôn Lạc Hạp ra ngoài lăn lộn số số hai giờ vì chủ nhà tranh đấu mà bị liên lụy vào cơ chứ? là ông trời xui khiến!

      Ăn cơm xong, Lý chính và mấy lão nhân đức cao vọng trọng vào Đông gian thăm Hạ Đại Thành. Trấn an lúc mới dần dần tán .

      Mấy người Lâm Thanh Uyển và mấy người nhà Dương nhị lão gia tử hỗ trợ thu dẹp nhà Dương thị lúc sau đó mới ai về nhà nấy.

      Lâm Thanh Uyển thể cảm thán Dương thị làm người làm tốt lắm, lại khôn khéo nữa. Trong thôn nhiều người tới ăn cơm giết heo của nhà Dương thị như vậy, há miệng mắc quai, khi mở miệng nghị luận về Hạ Đại Thành con trai Dương thị đều những lời an ủi. Nếu ai ăn cơm ở nhà người ta rồi mà còn châm chọc nhà người ta tử nghèo túng trở về, phỏng chừng người đó bị thôn dân xem thường. Hơn nữa lại được nhiều lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn đồng tình, về sau làm việc ở trong thôn cũng thuận tiện ít.

      Lúc trở lại Dương gia, Vương thị ở bên ngoài múc nước. Nhìn thấy đoàn người Lâm Thanh Uyển ăn uống no nê trở về đỏ mắt thôi.

      Vương thị biết nhà Dương thị hôm nay giết heo tết. Nhưng mà Hà thị thích Dương thị, hai người đại phòng theo chân chưa bao giờ chuyện cùng Dương thị. Cho nên ăn cơm giết heo, Dương thị mời hơn nửa gia đình trong thôn, nhưng mời Dương gia, đương nhiên cũng có Vương thị.

      “Ai u, nhị đệ muội và tam đệ muội ăn cơm giết heo hả? Sao lại mang lấy chén về cho đại tẩu ăn?”

      Lâm Thanh Uyển sắc mặt cứng đờ, giật khóe miệng: “Đại tẩu, có ai ăn cơm giết heo, bản thân ăn đủ lại còn gói về à?”

      Nàng lười với Vương thị này, cho nên khẩu khí cũng tốt mấy. nhưng mà có đôi khi nghe Vương thị chuyện, luôn cảm thấy biết nên khóc hay cười. biết người này suốt ngày suy nghĩ cái gì, nếu là người khác chuyện như vậy, nhưng ả có thể lôi chuyện ra thấy đỏ mặt tý nào.

      Hai người Tam phòng phía sau chuyện, Dương Thiết Trụ kéo vợ mình về phòng, vừa kéo còn vừa đừng để bị lạnh nhanh chóng vào.

      Vương thị rơi xuống chữ ‘chán’ đành phải tức giận ngậm miệng, động tác múc nước cũng ác liệt hơn, biết là tức ai.

      Vương thị nghĩ tới ngày hôm qua ồn ào nửa ngày với mẹ chồng mà ngăn được bà ta bán heo , sắp tới tết rồi mà chẳng thấy mua thịt heo, nhất thời cảm thấy chính mình là chịu đủ. Nhưng nhịn đủ ả cũng chẳng thể làm gì được, ngày hôm qua ả nháo tới mức Hà thị uy hiếp muốn đưa ả về nhà mẹ đẻ, lúc ấy Vương thị chịu thua. Nghĩ tới những ủy khuất này, Vương thị lại hối hận lúc trước làm gì xúi giục Hà thị đuổi nhị phòng ra, thùng nước trong tay gõ mạnh vào thành giếng, gõ kêu ầm lên.

      Hà thị vén rèm cửa ra trầm cái mặt già.

      “Vương thị, ngươi định phá cái thùng hả? Phá , ngươi mua cái khác cho lão nương hả?”

      Vương thị rụt cổ, thế này mới ngừng động tác trong tay lại.

      Hà thị đương nhiên biết, hai nhà nhị phòng và tam phòng sang nhà Dương thị ăn cơm giết heo. Phẫn hận Dương thị, đồng thời càng thêm phẫn hận mấy người nhị phòng tam phòng. Nhưng phẫn hận nữa thế nào? Người ta ở riêng, ngoại trừ bà đòi tiền phụng dưỡng của hai nhà ra đâu làm được những cái khác.

      Hà thị trầm mặt uốn người về phòng, lúc nhấc rèm làm nó kêu vang ầm ầm.
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :