1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Thuận lợi

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Hai người Dương Thiết Căn và Dương thị dùng ngày rưỡi thời gian dọn dẹp hậu viện làm cái giá treo, sau đó chuyển lạp xưởng ra ngoài đó.

      Làm xong những thứ này cũng mất hai ngày, cũng đến lúc phải giao hàng cho Lý chưởng quỹ.

      Lần này Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cùng .

      Lúc là sáng sớm, tiểu nhị quét dọn đại đường nhìn thấy hai người vội vàng mời Lý chưởng quỹ tới.

      Hai bên khách khí lúc Lý chưởng quỹ thẳng vào vấn đề hỏi hàng có mang tới hay .

      Lâm Thanh Uyển ý bảo nhìn cái sọt Dương Thiết Căn cõng sau lưng, Lý chưởng quỹ vừa nhìn vừa sờ râu cười.

      Vừa giao phó cho tiểu nhị cân vừa chuyện với hai người Lâm Thanh Uyển.

      Trong lúc chuyện lại hỏi làm đồ sấy tiên có phức tạp , có cần chỗ nào cần giúp gì đó. Lý chưởng quỹ cũng là người thành , có giấu giếm đối phương, mà luôn nhu cầu dùng đồ sấy tiên của tửu lâu.

      Kỳ ngay từ đầu Lý chưởng quỹ chỉ cảm thấy đồ ăn này dùng nhắm rượu tệ, căn bản dự liệu được có thể bán nhanh như vậy. chỉ là dặn tiểu nhị khi bưng đồ ăn cho khách giới thiệu chút xem có ai muốn thử . Ai ngờ rất nhiều khách gọi ăn và khen đồ ăn này thú vị, thậm chí còn có bàn ăn suất đủ gọi thêm suất nữa.

      Vốn thứ này có nhiều nên chỉ bày được hơn mười bàn, đại trù Mãn Phúc lâu còn làm thêm mấy cái trang trí cho dễ nhìn. Lâm Thanh Uyển dự tính 10 cân bày được hơn mười bàn, cuối cùng bị Mãn Phúc lâu biến thành bày hơn hai mươi bàn.

      Hơn hai mươi bàn này đến buổi tối là bán hết, ngày hôm sau vẫn có khách muốn ăn. Nhưng lúc này Mãn Phúc lâu còn đồ nữa, đành phải lấy cớ sau hai ngày mới có, cho nên Lý chưởng quỹ vừa nhìn thấy Dương Thiết Căn đến là bảo mang đồ tới ngay.

      phải Lý chưởng quỹ vội vã kiếm số tiền này, chung quy có cái tửu lâu lớn thế này, mỗi ngày đồ bán ra nhiều. Nhưng Lý chưởng quỹ này chú ý, cảm thấy nếu khách nhân muốn nhất định phải làm cho khách ăn được. Hơn nữa đồ là tửu lâu của bọn họ, khách gọi mà bọn họ có là bọn họ thất trách.

      thể , Lý chưởng quỹ có thể đem tiểu tửu quán tổ truyền trong nhà, phát triển thành tửu lâu số số hai ở trấn Lạc Vân phải có đạo lý. Ít nhất, ý thức phục vụ của Lý chưởng quỹ rất nghiêm chỉnh.

      Sau khi cân xong, Lý chưởng quỹ thanh toán tiền lần này cho Lâm Thanh Uyển kết, sau đó lại dặn nàng ba ngày sau mang 30 cân đồ sấy tiên lại đây.

      Lâm Thanh Uyển khách sáo phen với Lý chưởng quỹ sau đó cùng Dương Thiết Căn rời .

      Hai người thương lượng chút, lại tới chợ mua thịt heo và ruột non.

      Dương Thiết Căn dẫn Lâm Thanh Uyển tới quán thịt héo lần trước mua.

      Lần trước mua lần là 50 cân, lần này thấy lại đây, chủ quán vội vàng đón tiếp. Nghe bọn họ lần này lại muốn mua trăm cân thịt heo vỗ ngực cam đoan đủ bán cho bọn họ, lại nghe còn muốn mua ít ruột non heo, vội bảo lấy tiền, cam đoan ngày mai vẫn lưu cho bọn họ, bọn họ chỉ việc đến lấy.

      Sau khi Lâm Thanh Uyển quay người rời vẫn có thể cảm giác được khuôn mặt phì nộn của chủ quầy hàng thịt tươi cười nhìn bọn họ rời .

      Hai người lại mua các loại gia vị như muối, đường trắng, tương du, sau đó mới ngồi xe bò trở về thôn Lạc Hạp.

      Lúc về tới nhà vừa kịp bữa cơm trưa.

      Lúc sáng trước khi , Lâm Thanh Uyển có ở trấn lâu, về ăn cơm, cho nên Diêu thị làm cơm cả phần hai người họ.

      Lúc ăn cơm Dương Thiết Trụ hỏi tình hình thế nào.

      Lâm Thanh Uyển tươi cười đầy mặt, cực kì thuận lợi. Nếu như chỗ Mãn Phúc lâu có thể ổn định, thời gian nữa lại hỏi tửu lâu khác thử.

      Dương Thiết Trụ tuy đau lòng nàng dâu xuất đầu lộ diện ra ngoài, nhưng bản thân mình tại được, tam đệ lại là người ít , đành phải để tùy Lâm Thanh Uyển.

      Biết mua bán tiến hành thuận lợi, ngay cả Diêu thị cũng rất cao hứng, càng miễn bàn tới Dương Thiết Căn vẫn theo Lâm Thanh Uyển chạy vòng.

      Tóm lại, mới đầu buôn bán thuận lợi như vậy, làm người ta rất vui vẻ.

      *********

      Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Căn cần phải làm công khổ cực như vậy nữa, nhưng Dương Thiết Căn lại nghĩ chuyển tin tức ở đấy cũng nhanh lại vẫn có thể kiếm được thêm ít tiền nên vần tiếp tục làm công.

      Chung quy tại sinh hoạt trong nhà chỉ dựa vào nhị ca nhị tẩu, tuy rằng Dương Thiết Căn trước giờ trầm mặc chưa bao giờ gì, nhưng ở trong lòng vẫn luôn cảm thấy băn khoăn. Nhị tẩu sợ bất an nên có sang năm trả luong thực cũng được, nhưng trong lòng Dương Thiết Căn vẫn cảm thấy rất bất an.

      Dương Thiết Căn quyết định nhận việc làm lâu dài nữa. Việc lâu dài tuy bao ăn ở nhưng lại hạn chế tự do. muốn nhận việc khuân vác hàng hóa thôi, chỉ hết ngày được trả tiền, mỗi ngày cần phải trở về nhà.

      Trong lúc chiều mang thịt heo về sáng hôm sau lại tới trấn , Dương thị, Diêu thị và Lâm Thanh Uyển lại bắt đầu làm súc ruột. Bởi vì lần này số lượng hơi nhiều, ba nữ nhân chậm rãi làm, chia thành hai ngày làm mới hết.

      Bởi vì hậu viện nhà Dương thị có dây treo, sấy khô cũng được nhanh hơn, cho nên phải lo lắng về số hàng Lý chưởng quỹ muốn.

      Tới ngày giao hàng, Dương Thiết Căn lại chuyển chuyến tới Mãn Phúc lâu, lần này Lâm Thanh Uyển theo mà là để Dương Thiết Căn mình.

      Sau khi Dương Thiết Căn trở về đưa bạc cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển tính sổ chút, sau đó chia cho Dương Thiết Căn và Dương thị.

      Lần trước 30 cân và lần này 30 cân, tổng cộng 60 cân. Lúc ấy Lâm Thanh Uyển , trừ tiền thịt gốc , còn lại phân hai nhà bọn họ mỗi nhà thành. Tiền gia vị trong đó Lâm Thanh Uyển tính, thịt heo là 12 văn cân, cách khác cân kiếm được 48 văn. 60 cân chính là 2880 văn, thành cũng chính là 288 văn.

      Lâm Thanh Uyển đưa tiền cho Dương Thiết Căn và cầm phần sang cho Dương thị.

      Cầm hơn hai trăm văn tiền trong tay, Diêu thị và Dương Thiết Căn rất kích động. Dương Thiết Căn trấn làm công cả ngày may ra mới được 40 văn. Số tiền này nhiều nhưng cũng bằng Dương Thiết Căn làm công 7, 8 ngày, huống chi phải ngày nào cũng nhận được việc làm công.

      Hai người Tam phòng rất hưng phấn, lại nghĩ tới dựa theo số lượng đồ sấy tiên bán ra, tính bình quân mỗi ngày Mãn Phúc lâu bán được khoảng 10 cân. cách khác, ngày bọn họ được chia chừng 30 văn tiền, tháng thu nhập được khoảng lượng bạc.

      Hai người nhất thời cảm thấy tương lai còn mờ mịt nữa, lúc trước Dương lão gia tử đưa ra hàng năm chẳng những phải đưa thạch lương thực, còn phải lượng bạc. Lúc ấy Dương Thiết Căn cắn răng đáp ứng, trong lòng vẫn cân nhắc làm thế nào kiếm được số bạc này. Chung quy mỗi nhà được chia có hai mẫu, giao thuế, lại cho Dương lão gia tử thạch lương thực còn bao nhiêu nữa.

      ngờ qua bao lâu kiếm được tiền, hai người tam phòng đương nhiên biết đây là nhị ca nhị tẩu có ý dìu dắt bọn họ. Nhưng cũng giống như nhị tẩu , các ngươi bỏ ra vất vả, làm phải có thù lao, hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái lấy.

      Đúng vậy, quả có thể yên tâm thoải mái. hiểu sao, ăn cơm chung với nhị phòng luôn có cảm giác bất an, bỗng nhiên lại còn bất an nữa, phải chăng là vì gần đây kiếm được bạc?

      Đương nhiên Lâm Thanh Uyển hiểu được tâm tình hai người tam phòng, cho người cá bằng giúp người bắt cá. Luôn phải cho người ta biết, có trả giá mới có hồi báo, có lao động vất vả cần cù mới có báo đáp phong phú. Nàng chưa bao giờ cho hoặc là bố thí người khác, là dễ dàng làm người ta sinh ra tâm lý ỷ lại, hai là rất nhiều người được người cho thành thói quen nghĩ hoặc tư duy chờ sẵn, ngày nào đó bỗng nhiên ngươi cho nữa người ta hận ngươi.

      Tựa như Dương Thiết Trụ đối với người nhà mình vậy, luôn cho rằng mình có thể mang hết khả năng trợ giúp trong nhà, kì thực nuôi ra đám sâu mọt.

      Dương Thiết Trụ luôn tán thành cả hai tay với hành vi thái độ xử của Lâm Thanh Uyển. Nhưng đến lúc này đây, nhìn thấy vẻ mặt kích động của nhà lão tam, và trong kích động còn lóe ra quang mang, dường như mới hiểu được ra gì đó.

      nhìn nàng dâu bên cạnh cười như hoa, đột nhiên có loại tâm tình ‘được thê như thế phu còn có gì cầu’.

      ********

      Dương Thiết Căn lại đưa mấy chuyến hàng cho Mãn Phúc lâu, Lâm Thanh Uyển đoán chừng các tửu lâu khác cũng có đồn đãi rồi nên quyết định trấn chuyến.

      Tuy rằng việc này giao cho Dương Thiết Căn làm cũng được, nhưng tam đệ thông thuộc mấy cái này, Lâm Thanh Uyển có chút sợ làm chậm trễ việc làm ăn, đặc biệt lần này nàng muốn tới Túy Tiên cư thử xem.

      Lại lần nữa bước vào Túy Tiên cư, Lâm Thanh Uyển cảm thấy tâm tình rất phức tạp. Còn nhớ lần đầu tiên đến thấp thỏm, mà lúc này đây nàng rất trấn định.

      Chung quy đồ sấy tiên tuy thể là hỏa bạo, nhưng ít ra ở Mãn Phúc lâu cũng có chút danh vọng. Lâm Thanh Uyển dự tính những tửu lâu này chú ý tới những món mới của nhau, cho nên nàng nghĩ lần này thành công.

      tiểu nhị lại tiếp đón bọn họ.

      Lâm Thanh Uyển trực tiếp thẳng vào vấn đề với nàng là người cung ứng đồ sấy tiên, biết quý điếm có cần đồ ăn như vậy , nếu như cần phiền toái mời chưởng quỹ đến chuyến.

      Tiểu nhị kia vừa nghe đối phương như vậy ngây ngẩn cả người. Vì sao lại sửng sốt như vậy? Bởi vì lạ lẫm gì với cái tên đồ sấy tiên này, hiểu sao nhiều ngày nay có nhiều khách gọi món ăn này, nhưng lại chưa nghe tên này bao giờ. Sau này bẩm báo với chưởng quỹ, chưởng quỹ mới biết đấy là món nhắm mới của Mãn Phúc lâu, nghe bán cũng tệ lắm.

      Tiểu nhị an bài cho hai người ngồi vào bàn trống trước, sau đó gọi chưởng quỹ. Lúc này vẫn là buổi sáng, tửu lâu im lặng cìn chưa có khách.

      Lâm Thanh Uyển thấy thái độ tiểu nhị khác hoàn toàn lần trước thở phào nhõm hơi.

      lát sau, trung niên mập mạp ăn diện chưởng quỹ nhân dẫn theo tiểu nhị ra.

      Lâm Thanh Uyển hơi cúi người chào hỏi vị chưởng quỹ kia sau đó vào vấn đề chính luôn. Nàng nàng là người cung ứng đồ sấy tiên, biết quý tửu lâu có cần loại đồ ăn này . Cũng lấy ra ‘Hàng mẫu’ cho vị chưởng quỹ kia xem, là bát đồ sấy tiên thái lát mỏng.

      Chưởng quỹ kia trầm ngâm chút, sau đó bảo tiểu nhị cầm đôi đũa lại đây, gắp mảnh bỏ vào trong miệng nếm.

      Bởi vì luôn có người ở quán bọn họ gọi đồ nhắm đồ sấy tiên này, cho nên chưởng quỹ Túy Tiên cư cũng bảo người mua phần về nếm thử. Bỏ vào trong miệng ăn thử lần, biết đây là đồ sấy tiên chính tông thể nghi ngờ.

      Chưởng quỹ Túy Tiên cư là người sảng khoái, lan man cái gì, trực tiếp mở miệng hỏi Lâm Thanh Uyển thứ này bán thế nào, Lâm Thanh Uyển liền như lần trước với Lý chưởng quỹ Mãn Phúc lâu. Vị chưởng quỹ này lan man gì thêm, trực tiếp muốn mua 20 cân bán thử trước.

      Nhưng mà hôm nay Lâm Thanh Uyển mang hàng theo, vì thế ước định sáng hôm sau mang hàng tới, còn với vị chưởng quỹ kia Dương Thiết Căn là người liên hệ đưa hàng, bởi vì nàng là phụ nhân ra ngoài tiện, nếu như cần hàng với Dương Thiết Căn.

      Chưởng quỹ Túy Tiên cư tự mình đưa tiễn hai người ra cửa, ra khỏi cổng Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cực kì cao hứng.

      Thở mạnh hơi, sau đó Lâm Thanh Uyển lại tới nhà tửu lâu khác.

      Phú Nguyên cư quy mô hơn Mãn Phúc lâu và Túy Tiên cư ít, nhưng lưu lượng khách cũng tệ. Sauk hi vào thuận lợi hơn ngoài ý liệu, chưởng quỹ Phú Nguyên cư hai lời muốn mua luôn, nhưng số lượng hơn Túy Tiên cư, chỉ lấy 10 cân, ước định ngày mai đưa hàng, sau đó Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Căn cáo từ .

      Ra khỏi Phú Nguyên cư, Lâm Thanh Uyển tửu lâu khác nữa. Dù sao trấn Lạc Vân trấn cũng chỉ là địa phương , đại tửu lâu có 2, 3 nhà, khách nhân của những tửu lâu bỏ mấy chục văn tiền ra gọi đồ nhắm.

      Nàng lại chợ chuyến mua thịt và các loại đồ ăn khác, sau đó mới cùng Dương Thiết Căn ngồi xe bò trở về.
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 59: thiêu thân

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Mã bà mối lại tới Dương gia lần nữa với Hà thị, Phùng tú tài bên kia đồng ý mối hôn này, nếu như bên này có dị nghị gì hẹn thời gian làm tiểu lễ.

      Mã bà mối rồi, Hà thị bắt đầu suy nghĩ. Lương thực trong nhà ăn sắp hết rồi, giờ lại muốn làm tiểu lễ cho lão tứ, hẹn tiểu lễ xong là chuẩn bị hôn . Chung quy còn có hơn tháng là hết năm, thời gian vội vàng nhất định kịp, hơn nữa nếu làm vội vàng bên kia cũng đồng ý.

      Chỗ dùng tới bạc quá nhiều, Hà thị trứng chọi đá, lại nghĩ tới nhà lão nhị, về phần nhà lão Đại, nhà bọn họ tìm bà lấy bạc là tốt lắm rồi.

      Nhưng Dương tộc trưởng lần trước chuyện bà vẫn còn nhớ, Hà thị khẳng định dám nháo rồi, vậy chỉ còn cách viện cớ.

      Hà thị nhớ tới khoản phụng dưỡng của hai nhà nhị phòng tam phòng, lúc trước Dương tộc trưởng là phụng dưỡng được tính từ sang năm. Nhưng Hà thị nghĩ nếu tới chỗ bọn họ tố khổ chắc vẫn lấy được bạc.

      Thậm chí Hà thị còn suy nghĩ cách với hai nhà này, lần này bà tuyệt đối nháo ác quá, nháo ác quá lại bị Dương thị thống đến chỗ Dương tộc trưởng tốt. Bà khóc cầu bọn họ, vì Dương Học Chương, lần này Hà thị quyết định vác ra cái mặt già. Bà tin bà khóc cầu xin bọn họ, bọn họ còn có thể nhẫn tâm cho. Hơn nữa cho dù nháo tới tai Dương tộc trưởng cũng sợ, là bởi vì bà quẫn bách quá mới tới đòi con trai tiền sang năm phụng dưỡng, lại đòi cái khác, toạc ra cũng ai được gì.

      thể , Hà thị thực thông minh, hiểu được nhập gia tuỳ tục đến chuyển hoán tư tưởng của mình. Nhưng bà duy nhất có nghĩ tới điểm chính là, hai đứa con trai bị cướp gần như hết sạch gia sản rồi, thậm chí ngay cả lương thực còn chia cho bọn họ. Lúc này mới ở riêng ngắn ngủi đến tháng, hai nhà tới chỗ nào lấy cho bà thạch lương thực và lượng bạc đây?

      Hà thị chính mình cân nhắc tốt lắm rồi với Dương lão gia tử. Dương lão gia tử nghe Hà thị xong có lên tiếng, có thể cam chịu, hoặc là lành làm gáo vỡ làm muôi, có thể là Dương lão gia tử sợ Hà thị nháo với lão, dù sao cũng là ông phát biểu ý kiến gì cả.

      Hà thị thấy lão như vậy lộ ra nụ cười thỏa mãn, kế hoạch là lúc nào nên tìm lão nhị lão tam, tốt nhất là khi vợ lão nhị có mặt.

      Bây giờ Hà thị mới phát , vợ lão nhị này phải là đèn cạn dầu. Bất tri bất giác so với ai đều lợi hại, ngay cả nhà lão tam luôn luôn thành bị nàng xúi giục cũng nháo ra ở riêng. Còn có vợ lão tam kia tốt nhất cũng đừng tới, lần trước Diêu thị đột phát thần kinh dọa đến Hà thị, rất nhiều ngày bà còn mơ thấy cảnh Diêu thị thắt cổ, sau đó liên tục gọi bà đến.

      Nhưng, nguyện vọng của Hà thị có thể đạt được sao?

      Ít nhất ở phương diện cho Lâm Thanh Uyển và Diêu thị là tuyệt đối được rồi. Dương Thiết Trụ đối với vợ mình là gì nghe đó, Diêu thị dưới bồi dưỡng của Lâm Thanh Uyển Dương cảm tình với Thiết Căn tốt hơn, tại hai hán tử này là loại hận thể phủng nàng dâu trong lòng bàn tay.

      Đặc biệt Dương Thiết Căn trong khoảng thời gian ở riêng này, có người kiềm chế . giúp nhị tẩu làm sinh ý chính mình cũng được chia ít tiền, ngày thường giao tiếp với tiểu nhị chưởng quỹ nên nhãn giới và tâm tính biến hóa rất nhiều.

      Trước đây Dương Thiết Căn đau lòng Diêu thị chỉ là ngầm thôi, tại ai quản, sợ để người ngoài chú ý. Có rất nhiều lần Lâm Thanh Uyển nhìn thấy hai người nồng tình mật ý, tại mặt Diêu thị có sầu mi khổ kiểm, luôn cười khanh khách, khí sắc cũng càng ngày càng tốt.

      Hà thị thông tri lão nhị lão tam buổi tối đến chính phòng bà muốn vài tình, là thông báo cho tam phòng, bảo Dương Thiết Căn cho Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ . Phỏng chừng lần trước Dương Thiết Trụ quăng cái ghế kia, Hà thị dám tới cửa nhọ phòng.

      Lâm Thanh Uyển vừa nghe Diêu thị mặt liền trầm xuống, ngồi chỗ đó suy nghĩ hồi lâu mà nghĩ ra Hà thị tìm bọn họ làm gì.

      Nhớ tới lần trước nhìn thấy bà mối kia, chẳng lẽ là thiếu tiền nên đòi tiền? Nhưng mà, điều này sao có thể, Hà thị nghĩ cũng quá ngon rồi!

      Lâm Thanh Uyển thèm nghĩ ngợi nữa, muốn biết Hà thị tìm bọn họ làm gì, buổi tối biết.

      Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ cùng hai người tam phòng chính phòng. vào thấy trong phòng có ai cả, chỉ có hai cụ ngồi.

      Hà thị đanh mặt ngồi kháng, kỳ bà vốn là muốn cười cười, ai ngờ để cười được với bọn họ rất áp lực, cái mặt già Hà thị tiếp sức.

      “Đều ngồi .”

      Thái độ Hà thị hiếm thấy tốt đẹp như vậy làm cho mấy người Lâm Thanh Uyển hết sức kinh ngạc. Mỗi người cầm chiếc ghế ngồi xuống cách chỗ giường lò rất xa.

      Sau khi ngồi xuống, khí trong phòng cực kì ngột ngạt.

      Mấy người ngồi phía dưới trầm mặc chờ Hà thị ra thiêu thân, Hà thị lại cân nhắc nên như thế nào.

      lúc sau Hà thị lên tiếng, thái độ tốt đẹp, ngữ khí thực bình tĩnh. Điều này làm cho bọn họ luôn quen với Hà thị cao giọng chuyện, nổi trận lôi đình mắng người hoặc là dương quái khí giễu cợt mọi người, giờ lại cảm thấy quen chút nào.

      “Hôm nay gọi các ngươi tới là có số việc muốn , lão tứ đệ đệ các ngươi có mối hôn , nữ phương là…” Hà thị bla bla trận, nhưng mấy người ngắt lời Hà thị, mặc bà . Cũng từ từ nghe hiểu được lời của bà, là miêu tả tình huống nhà nữ phương làm mai cho lão tứ.

      Chỉ là, cái này có liên quan gì với bọn họ? Chẳng lẽ lúc này gọi bọn họ tới là thông báo lão tứ muốn thành thân ?

      Dù sao Lâm Thanh Uyển vẫn nghĩ tình có đơn giản như vậy.

      Quả nhiên, sau khi giải thích Hà thị cắt vào chính đề.

      “Các ngươi đều biết tình huống trong nhà, tại lão tứ muốn định thân mà có bạc, lương thực trong nhà cũng có bao nhiêu. Ta bàn bạc với cha các ngươi, xem các ngươi đưa trước tiền phụng dưỡng của sang năm cho chúng ta qua cửa ải khó khăn này …”

      Gọi bọn họ tới là vì cái này?

      Dương lão gia tử vẫn ngồi ở bên cạnh hút thuốc lào có lên tiếng, mặt ông bị khói mù lượn lờ thấy hỉ nộ. Nhưng ông là cũng tán đồng với cách Hà thị thực .

      Hà thị bình tĩnh, Dương lão gia tử trầm mặc cùng với áp lực khí trong phòng, làm cho người ta cảm thấy có loại cảm giác hoang đường. Thậm chí sinh ra loại nghi ngờ, đây là người nhà trước đây sao?

      người nào có thể trả lời.

      Lâm Thanh Uyển biết nên cái gì, thái độ Hà thị tốt như vậy, khóc, làm khó, khóc lóc om sòm, làm cho nàng có cảm giác bất đắc dĩ thành lời.

      Nhưng cho dù có che dấu thế nào cũng hông che giấu nổi , núp dưới Hà thị bình tĩnh Dương lão gia tử trầm mặc chính là ích kỷ.

      Chẳng lẽ hai người này biết lúc họ ở riêng được chia hạt lương thực nào sao? Mới ngắn ngủi đến thời gian tháng, nếu như bọn họ có lá bài tẩy của mình, vào lúc này có phải bị hai lão nhân ích kỷ bức chết hay ?

      Nếu như nàng có bạc nhờ bán thêu thùa, có thu nhập từ đồ sấy tiên, tại người có đồng nào, lương thực hạt, có phải là mấy miệng ăn bọn chết đói rồi ? biết cho đến lúc đó có phải Dương lão gia tử hoặc là Hà thị vẫn thờ ơ, mặc cho bọn họ rơi vào tình trạng nào?

      Dường như đây còn là câu hỏi nữa rồi, hành động của Dương lão gia tử và Hà thị rất ràng là câu khẳng định.

      Mấy người ngồi phía dưới đều nhận ra điều ấy, mọi người đều trầm mặc. Dương Thiết Trụ hỉ nộ, mặt Dương Thiết Căn phủ đầy thần sắc biết là châm chọc hay là thống khổ.

      Lâm Thanh Uyển thực hoài nghi vậy có phải châm chọc hay , chung quy Dương Thiết Căn này luôn luôn thành hàm hậu, loại tâm tình này nên xuất mặt của .

      Diêu thị luôn luôn trầm mặc lúc này mở miệng chuyện.

      Trong khoảng thời gian này, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi đến tháng, nhưng Diêu thị lại có cảm giác thoải mái chưa bao giờ có được. có người áp chế, có người châm chọc nàng là gà mái đẻ trứng, có người mỗi ngày chỉ vào mũi nàng lãng phí lương thực, Diêu thị cảm giác chính mình như trở về lúc chưa xuất giá. Đầu óc luôn luôn cứng ngắc giờ cũng linh hoạt ít, ít nhất Diêu thị nhìn ra được núp dưới thái độ tốt đẹp của Hà thị là ích kỷ và nhẫn tâm.

      “Cha, mẹ. Có người nào các ngươi rất nhẫn tâm chưa?” Diêu thị châm chọc cười: “Con dâu sai rồi, phải các ngươi nhẫn tâm, các ngươi chỉ nhẫn tâm với nhà chúng ta và nhị ca thôi!”

      Lời của Diêu thị làm đầu Hà thị có chút tê tê, ngay cả Dương lão gia tử cũng giả bộ trầm mặc được, tay bắt đầu run lên. Chỉ là ông vẫn còn nghiêng mặt ra. Có lẽ ở trong lòng ông, từ lúc hai đứa con trai này bắt đầu phản bội ông ngày hôm đó, ông buông tha cho hai đứa con trai này rồi.

      Đúng vậy, phản bội.

      Trong lòng Dương lão gia tử vẫn có loại cảm giác bị phản bội, nhất là hành động của hai vợ chồng Dương Thiết Căn là kích trầm trọng, làm cho ông lâu thể khôi phục lại.

      Chỉ là ông chưa từng có nghĩ tới, làm nên phụ từ tử hiếu, chỉ có phụ từ tử mới có thể hiếu, bức người tới có đường sống để , người ta chỉ có thể ra sức làm kích liều chết giãy dụa.

      Rất nhiều người vốn là như vậy, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, chưa bao giờ nghĩ tới cảm thụ của người khác. Giống như Dương lão gia tử vậy, ông còn có chút áy náy đối với Dương Thiết Trụ, dù sao cũng là trong nhà bức bọn họ ở riêng. Nhưng luôn luôn thành nghe lời vợ chồng Dương Thiết Căn đột nhiên cũng làm ra như vậy, làm cho Dương lão gia tử cảm giác cực kỳ bị thương.

      Nhưng ông chưa từng có suy xét đến cảm thụ của người khác. Trong khi bị thương bị phản bội, vì sao tự hỏi chính mình đối xử với người ta như thế nào?

      Diêu thị thấy Hà thị và Dương lão gia tử đều gì, tiếp tục mở miệng : “Chúng ta mới thành gia, lúc ở riêng cho lấy hạt lương thực nào. Chúng ta sống như thế nào các ngươi có biết ? Bây giờ lại mở miệng tứ đệ muốn thành thân, trong nhà có tiền bạc có lương thực, muốn khiến chúng ta lấy ra tiền phụng dưỡng của sang năm. Vậy các người có nghĩ tới chúng ta phải làm sao ? Hay là nhà lớn đều nên chết ?”

      Thanh Diêu thị vững vàng ngay từ đầu, nhưng đến phần sau lại kích động, nhất là câu cuối cùng ‘ nhà lớn đều chết ’ kia bén nhọn phá vỡ vẻ bình tĩnh của Hà thị và Dương lão gia tử.

      Hà thị tuy có chút phản ứng kịp với phản ứng của Diêu thị, nhưng bà vẫn đè bạo động trong lòng tiếp tục diễn kịch tình mình tự nghĩ sẵn.

      Hà thị khóc thét, bạo nộ, chỉ lôi ống tay áo lau nước mắt.

      “Ta nghĩ như vậy, nhưng mà trong nhà quả có gạo lương cũng có tiền bạc, ta cũng đâu có muốn cái gì nhiều thêm đâu, chỉ là bảo các ngươi đưa trước tiền phụng dưỡng của sang năm thôi, dù sao cũng sắp hết năm rồi, đâu làm được cái gì. Hơn nữa ——” Hà thị dừng chút sau đó thêm: “Hai nhà các ngươi chẳng phải sống rất tốt đấy sao? Thỉnh thoảng năm ba bữa còn có thịt hầm ăn, chúng ta nơi này bao lâu chưa ăn thịt, các ngươi biết ? …”

      Đối với nhị phòng tam phòng sinh hoạt tốt, Hà thị có biết, chung quy tại nấu cơm bằng bếp lò có ống khói, nhà ai hầm thị mà phải hương bay đầy sân? Hà thị làm sao biết nhị phòng tam phòng sống thế nào, nhưng mà Hà thị hoài nghi bạc của hai phòng ở đâu ra, bà biết đằng sau bọn họ là kẻ có tiền – Dương thị.

      Dương thị có người con trai có tiền, người cả thôn đều biết, Hà thị biết Dương thị đau lòng Dương Thiết Trụ chắc chắn ngồi yên mặc đói bọn họ, bà cũng là đánh vào ý này, bà bức bọn lão nhị muốn tiền phụng dưỡng sang năm, cho dù bọn lão nhị có tiền, tìm Dương thị lấy chẳng phải có sao?

      Hà thị này chưa từng nghĩ tới, vì sao người ta lại tìm đại xin tiền, có thích hợp hay , có vấn đề gì hay .

      Dù sao bà cho là làm được chính là làm được.

      Cửa miệng Hà thị trước giờ đều là ‘lão nương’ gì đó, nhưng hôm nay bà lại , chỉ ai ai trong nhà khó xử, thái độ hèn mọn rồi lại khó nén tia biểu cảm nắm chắc phần thắng.

      Vì sao lại lộ ra vẻ mặt đau khổ chút, khó xử chút, giãy dụa chút chứ? Vì sao lại dùng thái độ tốt đẹp đến hèn mọn tính kế với bọn họ? Vì sao thể bày ra cái gật đầu trong nhà khó khăn các con cũng khó khăn chứ… Cho dù là lừa gạt cũng được…

      Kỳ ai muốn bất hiếu, , xưa nay bất hiếu đều do người bức. Bức người đến còn lời gì để , bức đến tâm lạnh, bức đến lòng lạnh, bức tới tâm chết…

      Cho dù Hà thị biểu yếu thế như thế nào, sống cùng bà nhiều năm như vậy, ai biết bà làm người thế nào?

      Nhưng bọn họ có thể cái gì? Hà thị làm khó, khóc lóc om sòm chỉ là tìm bọn họ muốn, à mà phải là muốn, là cho trước. Bọn họ có thể phản bác sao?

      Được rồi, quả bọn họ có thể phản bác, nhưng nháo ra ngoài như thế nào bọn họ vẫn là có lý. Làm con cái phụng dưỡng cha mẹ, mắt mở trừng trừng nhìn lão nhân gặp cảnh khốn cùng chịu đói, hơn nữa người ta cũng chẳng muốn nhiều, chỉ là muốn các ngươi đưa trước mà thôi. Như vậy bọn họ về sau còn sống được ở thôn Lạc Hạp này sao, bị người ta trạc cột sống mà chết .

      Dương Thiết Căn ngồi yên, càng nghe Diêu thị tâm càng đau.

      Dương Thiết Trụ vẫn luôn hiểu được thái độ cha mẹ đối với , cho nên cảm thấy quen rồi, hay là tâm sớm chết. Nhưng Dương Thiết Căn giống, Dương Thiết Căn nhiều năm hiếu thuận như vậy, có lẽ nhiều năm như vậy, vẫn sống trong đãi ngộ công bằng nhưng vẫn luôn xem nó. Mỗi lần nàng dâu bị ủy khuất đều tận tâm tận lực lý giải lão nhân với Diêu thị, chung quy là làm người lấy hiếu làm đầu.

      Nhưng đứa tính tình thành như thế nào, hiếu thuận như thế nào, cũng chịu nổi liên tục đả kích và thương tổn, đặc biệt loại thương tổn và người ích kỷ này vẫn trần trụi ra trước mắt .

      Dương Thiết Căn chịu đựng được nữa đứng lên.

      “Các người là cha mẹ tốt của ta!” Dương Thiết Căn bi phẫn xong quay đầu bước .

      Hà thị còn muốn gọi lại, Diêu thị câu làm Hà thị thôi ra vẻ ta đây.

      “Ngài yên tâm, cho dù chúng ta bán nhà bán phòng, ta cũng đưa vật đó cho ngài!” Diêu thị hận xong nhấc chân ra ngoài.

      Lâm Thanh Uyển lắc đầu đứng lên, thuận tiện đỡ Dương Thiết Trụ dậy.

      “Nếu các ngươi quyết định như vậy, chúng ta làm vãn bối này cũng thể cho.” Lâm Thanh Uyển tươi cười như hoa, nhưng mặt nhìn thế nào cũng thấy châm chọc: “Chung quy các ngươi cũng muốn cái gì nhiều, chỉ là muốn chúng ta đưa trước phụng dưỡng sang năm mà thôi. Yên tâm, chúng ta bán mấy cái phòng rách tới gom bạc cho các người.”

      Dương Thiết Trụ mặt chút thay đổi, câu, “ thôi.”

      xong cùng Lâm Thanh Uyển quay người ra cửa. Từ đầu tới cuối, Dương Thiết Trụ câu nào với Hà thị và Dương lão gia tử.
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 60

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Rốt cuộc là Dương Thiết Căn tự mình nghĩ thoáng hay là được Diêu thị khuyên giải, Lâm Thanh Uyển biết. Nàng chỉ biết ngày hôm sau lúc nhìn thấy Dương Thiết Căn, sắc mặt trở lại bình thường.

      Hai huynh đệ Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ bàn bạc với nhau làm cách nào để góp được khoản phụng dưỡng kia, bạc dễ tính rồi, nhưng bọn họ đâu để lấy được hai thạch lương thực đây?

      Người trong thôn thu lương thực xong dư thừa bán, trong nhà ngoại trừ đồ ăn còn lại cái gì. Nếu là trấn mua giá cả cao hơn rất nhiều.

      Trước mắt trong tay Dương Thiết Căn cũng có ít tiền bạc, tại Mãn Phúc lâu, Túy Tiên cư và Phú Nguyên cư ba nhà lấy hàng rất ổn định, mỗi ngày mỗi tửu lâu cần cung ứng chừng 10 cân đồ sấy tiên. Tuy rằng chỉ có ngắn ngủi đến nửa tháng, nhưng Dương Thiết Căn cũng nhận được tiền chia tới 2 lượng bạc.

      2 lượng bạc này nếu là trước đây Dương Thiết Căn làm công hai tháng mới có được, tại mới chưa đầy tháng có được nhiều như vậy. Bằng lúc ở chính phòng Diêu thị cũng được cứng rắn tới mức ấy, có bạc sống lưng mới cứng rắn nha.

      Nhắc tới những lời kiên cường của Diêu thị ngày hôm qua, hai đứa trẻ con và hai nữ nhân ngồi giường lò cười thành đoàn.

      “Tam đệ muội, ngày hôm qua ngươi kiên cường, ta thấy cha mẹ bị ngươi trấn trụ rồi.”

      Diêu thị ngồi thẳng dậy, cười ho khan cái, “Ta là bị bọn họ bức thôi, trước giờ hai người kia đều quan tâm tới người khác chết sống thế nào, ích kỷ làm cho người ta phải hận.”

      Lâm Thanh Uyển cười, nghe thấy hai nam nhân bên kia thương lượng chỗ nào lấy hai thạch lương thực mở miệng : “Được rồi, các ngươi đừng rầu rĩ, ta nghĩ sang nhờ đại nghĩ cách cho. Nếu như được lấy bạc mua.”

      Diêu thị cũng mở miệng : “Ta cũng nghĩ như vậy đấy, đại ở trong thôn nhân duyên tốt, xem có nhà nào có dư lương thực bán , mỗi nhà ít cũng được, chúng ta bỏ tiền mua, cũng rẻ hơn là mua trấn.”

      Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn nhìn nhau cảm thấy biện pháp này tệ.

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị xuống giường lò chuẩn bị sang chỗ Dương thị. Bởi vì vẫn còn nằm lý trong chăn nên Lâm Thanh Uyển chỉ mặc bộ áo mỏng, Diêu thị lại giúp nàng cầm chiếc áo bông dày mặc vào.

      “Tam đệ muội, ngươi đừng có chăm ta như chăm đứa vậy, ta sao.” Vừa nhìn Diêu thị lại là lấy quần áo, lại là mặc vào giúp nàng, Lâm Thanh Uyển nhịn được tiếng.

      “Hôm nay bên ngoài lại lạnh hơn ít, ta có cảm giác như là có tuyết rơi. Ngươi nên mặc nhiều chút, đừng để bị lạnh, bây giờ có thai thể uống thuốc.”

      Hai người ra cửa phòng, bên ngoài đúng là lạnh hơn hôm qua chút, gió thổi vù vù.

      tới nhà Dương thị, Lâm Thanh Uyển mục đích tới đây cho Dương thị nghe.

      Dương thị nghe xong Hà thị làm ra vẻ ta đây lại còn nháo nữa nhíu lông mày.

      là… Ai…” Dương thị định mở miệng mắng cái gì đó nhưng mở miệng nổi.

      Đúng vậy, giống như mấy đứa nghĩ vậy đó. Người ta cũng đâu có muốn gì nhiều đâu, chỉ là bảo đưa trước thôi, ngươi làm con cái có thể đưa sao. Ngoài từ ích kỉ ra chẳng còn từ nào để mà mắng nữa.

      Nhưng chính ích kỷ này mới làm người ta tâm lạnh!

      Dương thị nghĩ, vỗ tay Lâm Thanh Uyển. “, đại ra ngoài giúp các ngươi hỏi chút , trong thôn cũng có nhà dư dả lương thực đấy, mỗi nhà bớt ra ít cũng đủ.”

      Lâm Thanh Uyển : “Đại , nếu như người ta có hỏi, người người ứng bạc trước cho chúng cháu, sau này chúng cháu trả bạc cho người.”

      Dương thị ‘bộ dáng ta hiểu’ gật đầu, sao bà lại hiểu ý tứ của đứa chứ? Bây giờ bọn vừa ở riêng, biết trong tay mấy đứa có bạc mà Hà thị còn nháo cái thiêu thân như vậy, nếu như bị bà ta biết chúng dư dả, còn biết là nháo tới mức nào!

      Nhưng mà Dương thị cũng biết bây giờ ở riêng rồi, Hà thị có muốn nháo chũng chẳng có lý do mà nháo được.

      Ngươi muốn có phụng dưỡng, được, thiếu ngươi hạt lương thực nào!

      Trong lòng Dương thị nhớ kỹ chuyện Lâm Thanh Uyển vì vậy bà ngay.

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị đứng dậy cáo từ.

      Về đến nhà, Lâm Thanh Uyển luôn nghĩ tới chuyện kiếm bạc. Tuy đồ sấy tiên bán được tệ lắm, bình quân mỗi ngày cũng thu vào được chừng hai lượng bạc, đây là trừ khoản chia hoa hồng cho Dương thị và tam phòng.

      Nhưng mà có ai chê tiền nhiều cầm đau tay đâu, đặc biệt Lâm Thanh Uyển lần đầu thử làm ăn có thành tích như vậy khó tránh khỏi có ý muốn tìm thêm con đường nữa.

      Cho nên mấy ngày nay cứ rảnh rỗi phải làm gì là nàng nghĩ tới vấn đề này.

      Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thanh Uyển vẫn cảm thấy làm đồ nhắm như đồ sấy tiên tốt. chung là đồ nhắm dễ làm hơn mà ở đại lại có nhiều món. Đó là tuyệt đối chỉ có ngươi nghĩ ra, có người khác làm được.

      Lâm Thanh Uyển suy tư suy tư lại, cảm thấy làm đậu phộng luộc có khả quan.

      Đậu phộng luộc là món đồ nhắm rất đơn giản ở đại. Gần như ở chợ nào cũng bán, đời trước nàng cũng rất thích ăn, thỉnh thoảng cũng mua chút đậu phộng về chính mình nấu ăn.

      Hơn nữa đậu phộng này hiếm thấy, nơi này nhà nhà đều trồng. Hơn nữa quá trình làm đơn giản, tốn nhiều công sức làm.

      Sau khi nghĩ xong, lúc ăn cơm trưa Lâm Thanh Uyển dặn dò Dương Thiết Căn bảo ngày mai mua ít đậu phộng về, cần mua quá nhiều, mua chừng 5, 6 cân là được rồi.

      Dương Thiết Căn nghe xong gật đầu, nghĩ rằng nhị tẩu thèm ăn đậu phộng. Nhưng mà tại mọi người dựa vào bán đồ sấy tiên lời ít tiền, nhà nhị ca kiếm được nhiều nhất. Cho nên trước đây rất tiếc mua đồ ăn, nay Dương Thiết Căn cảm thấy sao cả.

      Ngày hôm sau Dương Thiết Căn từ chợ trở về, đưa đậu phộng cho nhị tẩu, sau đó cùng vợ mình sang nhà Dương thị.

      Bây giờ mỗi lần làm súc ruột Lâm Thanh Uyển . Quá trình làm thế nào Dương thị và Diêu thị đều biết cả, gia vị bỏ như thế nào nàng cũng dạy rồi, đương nhiên thập tam hương là Lâm Thanh Uyển làm sẵn đưa cho bọn họ. Hơn nữa tại ngay cả Dương Thiết Căn cũng học được, hàng ngày vẫn sang trợ thủ giúp bọn họ.

      tại Dương Thiết Căn trấn làm công nữa. Thứ nhất là có thời gian, thứ hai là việc nhà quá nhiều, Lâm Thanh Uyển lại là người mang thai, mấy người trong nhà muốn nàng làm việc, cho nên ở nhà giúp Diêu thị làm những việc nặng.

      5 cân đậu phộng được coi là nhiều, cũng chỉ đựng đầy cái chậu thôi. Lâm Thanh Uyển rửa sạch đậu phộng, bỏ thêm ít muối vào ngâm nước, sau đó vớt ra để ráo nước.

      Trong lúc Dương Thiết Trụ giúp nàng múc nước xách nước, tại Dương Thiết Trụ khỏe lại rất nhiều, ngoại trừ bên vai trái còn quấn băng vải thể động ra còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa. Cho nên tại mỗi lần Lâm Thanh Uyển muốn làm gì, đứng lên làm giúp nàng.

      Dương Thiết Trụ thân mình xương cốt khoẻ mạnh, khôi phục nhanh, Lâm Thanh Uyển nhìn trong khoảng thời gian này giống trước đây mang gì đó là đau nhe răng trợn mắt, nên có ngăn cản . Chỉ là cho phép làm việc nặng, cũng cho phép ra cửa.

      tại trời lạnh, Dương Thiết Trụ ra ngoài cũng có việc gì làm. Cho nên bình thường cũng ra cửa, ở trong phòng làm heo nuôi, chỉ có khi nào nàng dâu làm gì đó mới chịu đơn nhảy xuống hỗ trợ.

      Hai người làm xong lại lên kháng vùi chăn. thể , mấy ngày này sống như con heo nuôi, ở nông thôn có trò gì tiêu khiển, bên ngoài trời lạnh, ngoại trừ nằm kháng ra cũng chẳng có việc gì mà làm.

      chỉ Dương Thiết Trụ bây giờ mặt mày hồng hào béo tốt, ngay cả Lâm Thanh Uyển cũng cảm thấy mình béo lên rất nhiều. Nàng sờ sờ cái bụng : “Ta ăn đến phì ra rồi, bụng lồi thịt ra rồi này.”

      Dương Thiết Trụ vừa nghe, bàn tay to giơ lên vừa xoa vừa sờ, động tác rất .

      mập, nàng dâu, nàng có thai, bụng lớn chút là đúng rồi.”

      Lâm Thanh Uyển nghe Dương Thiết Trụ mở to mắt dối, trừng mắt nhìn lại cái.

      Mới hơn hai tháng mà có bụng à, nàng cũng chưa bao giờ nghe thấy chuyện mang thai hai tháng có bụng lồi ra, ràng đó chính là thịt thừa có được hay ?

      Dương Thiết Trụ nhìn nàng dâu bĩu môi, vẻ mặt khổ sở. Vội vàng sờ mặt nàng an ủi: “Nàng dâu, ta cảm thấy nàng béo chút mới tốt.” Vì khẳng định chính mình đích là nghĩ như vậy, còn gật đầu dùng để tăng thêm sức thuyết phục.

      sao?” Nữ nhân yếu ớt cảm thấy bị béo rồi, có phải ?

      “Đương nhiên là rồi! Nhìn nàng trước đây, gầy yếu đến mức gió thổi qua là bay.” Dương Thiết Trụ lộ ra bộ biểu tình nhớ tới trước đây là chán ghét, biểu tình chán ghét giằng co giây sau đó lại trở về hình dạng chó Nhật.

      “Nhìn nàng như bây giờ mới tốt, trắng trắng mềm mềm lại múp míp, ta thích thịt múp míp.”

      Lâm Thanh Uyển nghe Dương Thiết Trụ , mới phát giác được trong lòng chẳng phải khó qua. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy đúng, nheo mắt: “Ý của chàng là, chàng thích bộ dáng trước đây của ta hả?”

      Gương mặt cười của Dương Thiết Trụ cứng lại: “Làm sao có thể chứ? Ta chỉ là làm cái ví dụ thôi mà. Uyển Uyển tốt như vậy, bộ dạng tốt, tính cách tốt, chỗ nào chỗ nào chỗ nào cũng tốt. Ta thích nhất Uyển Uyển, chỗ nào chỗ nào chỗ nào cũng thích.”

      Tiểu tử Dương Thiết Trụ này bị Lâm Thanh Uyển trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng dạy cho tiểu tình tự cũng huấn luyện được ra. Năng lực tùy cơ ứng biến càng ngày càng mạnh, với thời gian đó tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy.

      Ôi chao, hán tử thành thà trước đây chạy đâu rồi? giống như trong lòng Hà thị nghĩ, Lâm Thanh Uyển này bất tri bất giác quá lợi hại, bất tri bất giác làm hán tử thành hàm hậu biến thành chó Nhật biết xù lông?

      Dương Thiết Trụ ở bên cạnh dỗ nàng dâu dạo này mang thai nên cảm xúc phập phồng, trong lòng reo hò, nữ nhân mang thai rất khó dỗ đấy có biết ?

      Lâm Thanh Uyển luôn mình có thai về sau chỗ nào cũng thay đổi, cũng có phun ọe gì, kỳ phải nàng làm ầm ĩ, chỉ là làm ầm ĩ đều biến thành tiểu tình tự. Nàng cũng làm khó người khác, chỉ thích ở trước mặt nam nhân mình đùa giỡn tiểu tính tình, sau đó được nam nhân mình dỗ dành nàng lại vui sướng hài lòng.

      Giống như lúc này, Lâm Thanh Uyển nghe hán tử của mình như vậy, là cảm thấy tâm tình tốt lên. Lại sờ vào cái bụng nhô lên của mình, tựa hồ cảm thấy cũng có thịt mấy? Vừa rồi cảm thấy mình béo nhất định là ảo giác rồi!

      Đúng, chính là như vậy!

      Được nam nhân mình dỗ dành trong chốc lát, Lâm Thanh Uyển vui sướng hài lòng đứng lên làm đậu phộng luộc.

      Kỳ đậu phộng luộc rất dễ làm, rửa sạch ngâm nước muối chốc lát, khoảng chừng nửa giờ là được. Lâm Thanh Uyển vừa rồi lúc rửa đậu phộng, rửa rất cẩn thận, bùn đất trong kẽ cũng cọ sạch, thuận tiện còn niết cái lỗ .

      Đậu phộng ngâm xong là có thể thổi lửa nấu, lấy nước ngâm đậu phộng nấu, cần thêm muối. Cho ít Bát giác và mấy mảnh Hương diệp vào, Hương diệp là Lâm Thanh Uyển mua ở y quán, Hương diệp cũng chính là nguyệt quế diệp, phơi khô có thể dùng, trong y quán bán là hàng phơi khô, chỉ là nơi này dùng để phối dược, mà phải giống như Lâm Thanh Uyển dùng để nướng thịt hay luộc đậu phộng.

      Lâm Thanh Uyển ở trong lòng lần nữa cảm kích trời xanh để lại cho nàng cái bàn tay vàng nho như vậy, có thể cho nàng lấy ra kiếm chút tiền. Thuận tiện còn kinh bỉ chút ở trong lòng Đại Hi triều quá phung phí của trời, đồ dùng tốt như thế này mà chỉ dùng làm thuốc.

      Nhưng là đáng Uyển Uyển có nghĩ tới, nếu như có người ta phung phí của trời, nơi nào còn chỗ cho ngươi hỗn! O(∩_∩)O
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Đợi đến khi đậu phộng được nấu nở ra Lâm Thanh Uyển cho lửa trong lòng bếp cháy lại. Để nó cháy đun lúc sau mới tắt hẳn lửa .

      Sau đó Lâm Thanh Uyển lại về kháng ngồi cùng Dương Thiết Trụ, đậu phộng luộc trong bếp đặt khoảng hai canh giờ. Dù sao thứ này thô ráp nên cần thiết nghiêm túc chú ý.

      Buổi chiều Diêu thị và Dương Thiết Căn trở về, với Lâm Thanh Uyển vừa mua về 200 cân thịt đều được đúc xong rồi. tại đồ sấy tiên bán chạy, 200 cân cũng chỉ đủ bán trong 5 ngày là hết.

      Hai người Tam phòng về nghỉ ngơi trong chốc lát, khi trở lại thấy Lâm Thanh Uyển nấu cơm.

      Diêu thị lại cướp cái muôi trong tay Lâm Thanh Uyển: “Để ta, ngươi ngồi .”

      Lâm Thanh Uyển cười khan: “Ta là mang thai chứ có phải…”

      Diêu thị nàng đẩy ra: “Trước ba tháng thai ổn, ngươi chú ý chút vẫn hơn. Cơm để ta làm, ngươi nghỉ ngơi .”

      Lâm Thanh Uyển sờ mũi cái, thành ra ngoài. Sau này ngẫm lại lại quay người, dùng bát múc nửa bát đậu phộng luộc mang ra ngoài.

      Hai đứa bé Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu kháng chơi, Dương Thiết Căn ngồi ghế.

      Từ lúc Dương Thiết Căn làm công, người tam phòng thường hay ở phòng mình, chỉ khi đến giờ ăn cơm mới sang nhị phòng.

      Lâm Thanh Uyển đặt đậu phộng luộc tại kháng cho hai đứa bé ăn. Lại đưa bát cho Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ mỗi người cầm mấy hạt.

      “Nếm thử, xem hương vị thế nào?”

      Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn nếm sau đều cảm thấy hương vị tệ, rất thơm. Bình thường thỉnh thoảng ăn đậu phộng đều là ăn sống, trấn có bán đồ xào nhưng vẫn là cái mùi đậu phộng như cũ. Lâm Thanh Uyển làm thế này đậu phộng có hương vị rất lạ, hai người cảm thấy ăn kiểu này mới lạ mà cũng rất ngon.

      Lâm Thanh Uyển lấy cho mình hạt nếm thấy cũng tệ. Dương Thiết Căn mua đậu phộng về, từng hạt to khô quắt, tay nghề nàng cũng tệ, Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình nấu ngon hơn cả đời trước. Cũng biết là ảo giác của mình, hay là do nguyên liệu.

      “Ta định mang đậu phộng này bán cho tửu lâu trấn cùng đồ sấy tiên. Các ngươi cảm thấy thế nào?”

      Dương Thiết Trụ trầm ngâm nửa khắc rôif mở miệng : “Cái này dùng nhắm rượu hẳn là tệ.”

      Dương Thiết Căn cũng gật đầu.

      “Vậy phải vừa đúng lúc ngày mai tam đệ đưa hàng sao? Đem đám còn lại tới Mãn Phúc lâu, Túy Tiên cư, Phú Nguyên cư , mỗi nhà để ít bán thử. cho chưởng quỹ bọn họ đậu phộng luộc này 20 văn cân, nhưng lần này thu tiền, nếu như hiệu quả tệ sau này chúng ta làm.”

      Dương Thiết Căn đáp ứng.

      20 văn cũng mắc, đậu phộng mua về là 10 văn tiền cân, tính muối vag gia vị, cân có thể kiếm 10 văn. Nhưng chớ quên, đậu phộng là dùng nước luộc, so với đậu phộng thường nặng hơn chút ít. Lâm Thanh Uyển dự tính, Dương Thiết Căn mua về 5 cân đậu phộng, ngâm xuống nước nấu đại khái có thể tăng lên 2, 3 cân.

      Ăn cơm tối xong, Diêu thị thu dọn bát đữa xong người tam phòng trở về phòng mình.

      Lâm Thanh Uyển ngủ được, lấy ra mảnh vải, chuẩn bị làm cho mình chiếc áo choàng dày. Nơi này gió quá mạnh, nàng mặc như thế nào cũng cảm thấy lạnh. Áo choàng giống với, bên có mũ trùm, phủ lên là có thể chắn được ít gió.

      Nhưng Lâm Thanh Uyển dám làm quá gây chú ý, lấy tấm vải đỏ mận làm. Nhan sắc tối, phủ lên như chiếc áo bông lớn.

      Dương Thiết Trụ tưởng nàng dâu muốn làm thêu phẩm nên cho nàng làm, sau này Lâm Thanh Uyển sống chết đòi làm bảo thêu hoa văn Dương Thiết Trụ mới đồng ý.

      Lâm Thanh Uyển kẻ vài đường lên vải, làm lát thấy mệt nhọc. Nàng ngáp cái, cầm vải cất sau đó chui vào trong chăn ngủ.

      tại cũng biết tại sao vậy, biết do trời lạnh hay do mang thai mà mệt dã dời, luôn có cảm giác buồn ngủ.

      Lúc chiều nấu đậu phộng xong ngủ lát bây giờ buồn ngủ tiếp rồi.

      *******

      ngoài dự đoán của Lâm Thanh Uyển, đậu phộng luộc bán được tệ. Ba nhà tửu lâu bán hết lượt hàng Lâm Thanh Uyển đưa bán thử đều dựa vào tình huống nhà mình mà đặt hàng với Lâm Thanh Uyển.

      Tuy rằng đậu phộng luộc kiếm được tiền nhiều như đồ sấy tiên, nhưng chân con muỗi cũng là thịt nha, Lâm Thanh Uyển ghét bỏ thịt chân con muỗi này, nhất là khi này nàng vẫn còn rất nghèo.

      Trong lúc đó Dương thị cũng mua được số lương thực mà mấy người Lâm Thanh Uyển muốn. Là mấy gia đình trong thôn hợp lại, Dương thị thanh toán tiền cho bọn họ, giá cả mọi người đều nên có dị nghị gì.

      Dương thị bỗng nhiên mua nhiều lương thực như vậy làm người trong thôn tò mò. Chung quy nhà Dương thị có ruộng là cho người khác thuê, hàng năm lúc giao địa tô, người thuê ruộng của bà bán ít lương thực cho bà nên bà phải lo về lương thực.

      Người ta hỏi, đương nhiên Dương thị giấu giếm người ta. Dù sao chuyện mà đệ đệ và em dâu mình làm, Dương thị cũng cảm thấy rất ghê tởm và thực tức giận. Vì vậy bà giấu giếm cái gì cũng ra hết.

      Người bên ngoài vừa nghe mới hiểu, hiểu đồng thời cũng phỉ nhổ với hai cụ Dương lão gia tử này.

      Dương gia ở riêng mọi người có nghe được tiếng gió. Cho nên trong thôn có rất nhiều người biết Dương gia vì sao lại ở riêng, và chia Dương lão nhị và Dương lão tam ra như thế nào.

      Nhưng dù sao đó cũng là việc của nhà người ta, nên họ thể gì, chỉ ở ngầm nghị luận bàn tán sau lưng thôi.

      Lúc này lại nghe thêm, lúc ở riêng hai cụ Dương gia chia cho ít lương thực nào, giờ mới chưa đầy tháng đòi phụng dưỡng sang năm của con trai. Cho dù Đại Hi triều là lấy hiếu làm gốc, nhưng thôn dân cảm thấy hai lão này làm quá mức rồi. Chung quy Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn vì sao bị phân ra, mọi người đều biết. Gần như là bị tịnh thân đuổi ra khỏi nhà, chỉ cho phòng ở và hai mẫu đất, hạt lương thực cũng cho.

      Mọi người nghe xong đều lắc đầu, nhưng đó là chuyện nhà người ta hàng xóm tiện xen mồm, chung quy cha mẹ tìm con cái lấy phụng dưỡng là kinh thiên địa nghĩa, chỉ ngầm đằng sau hai cụ làm quá đáng, làm quá mức sau này ai quản bọn họ.

      Người bên cạn lại là họ còn hai người con trai nữa, người hiểu nội tình cười lạnh , hai người kia ư các người chờ mà xem, Dương lão và Dương lão ba phần phân ra cũng tốt, cái nhà kia còn ầm ĩ nhiều.

      Dương Thiết Căn tới nhà Dương thị lấy lương thực về, sau đó chuẩn bị thêm hai lượng bạc đưa luôn cho Hà thị.

      Hà thị thu được bạc và lương thực nhất thời tâm an. Lần này chẳng những phải bán lương thực lấy tiền mà còn dư dả được ít.

      Hà thị tròng lòng tràn đầy vui vẻ làm tiểu lễ, lại thương định cùng Phùng gia sang năm thành hôn, nhưng tất cả những thứ này chẳng còn liên quan gì tới Lâm Thanh Uyển.

      Mặt khác, trong thời gian này Dương đại tỷ dẫn đứa trở lại chuyến.

      nhà lớn đều mặc áo bông rách nát, mặt da vàng gầy nhom, Hà thị cách từ xa nghênh đón bọn họ vào cửa.

      Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Lâm Thanh Uyển mở ra vừa nhìn là Dương đại tỷ trở lại.

      Lúc ấy Diêu thị ở phòng nhị phòng, với Lâm Thanh Uyển rằng Dương đại tỷ mùa đông hàng năm trở về chuyến, ở mấy ngày lại .

      Diêu thị hàm súc, Lâm Thanh Uyển lại nghĩ tới Dương đại tỷ vì sao lại tới. ngoài muốn tiết kiệm trong nhà củi lửa, lương thực, hoặc là dụ dỗ hai cụ cho tốt, xem đứa cháu đáng thương làm cho bộ quần áo gì đó.

      Có đôi khi Lâm Thanh Uyển nghĩ ra nhà chồng Dương đại tỷ rốt cuộc nghĩ như thế nào, để vợ mình về nhà mẹ đẻ tống tiền lại còn thường xuyên. Đương nhiên, cũng khả năng phải nhà chồng đó bắt ả làm như vậy, mà là thói quen của Dương đại tỷ. Nhưng làm nàng dâu mà như vậy khó tránh khỏi để người ta đánh giá về nhà chồng đó.

      Nhưng tất cả những thứ đó chẳng liên quan gì tới nàng, biết lần này Dương đại tỷ có được như nguyện hay .

      Lâm Thanh Uyển cho rằng tình liên quan gì tới họ, nhưng người ta lại nghĩ như vậy.

      biết Dương đại tỷ nghe Hà thị gì đó, buổi chiều hôm đó lại tìm đến cửa. Phỏng ả tìm người tam phòng trước, nhưng trong phòng tam phòng có ai, đều ở bên nhà nhị phòng, sau đó ả lại chạy đến nhà nhị phòng.

      Lúc ấy trong phòng có người, là ban ngày nên khóa cửa, dù sao cũng có tầng mành dày chống đỡ, bên ngoài nhìn thấy tình hình bên trong, hơn nữa còn đóng cửa.

      Dường như Dương đại tỷ kích động, đẩy cửa oành cái.

      Ả xông tới, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên nhìn.

      Lúc ấy trong phòng có Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển, Diêu thị và hai tiểu Nữu Nữu, đám người ngồi ở kháng chuyện phiếm, thuận tiện ăn đậu phộng. Đột nhiên động tĩnh lớn như vậy, mọi người vốn cười đùa lập tức bị định trụ như hình ảnh kẹt trênTV.

      Lâm Thanh Uyển sắc mặt trầm xuống, biết nên dùng gương mặt nào đối diện với người này.

      Dương đại tỷ giúp nàng giải quyết nan đề này.

      nhằm vào người khác, vừa mở miệng là chỏ thẳng vào Dương Thiết Trụ.

      “Lão nhị, ngươi là làm sao vậy? Vì phụ nữ ngươi ầm ĩ đòi ở riêng? Lão tam đâu? Hai huynh đệ các ngươi đều là nam nhân lại để hai cái phụ nữ kiềm chế?” Là với Dương Thiết Trụ, nhưng tới lui đều là về Lâm Thanh Uyển và Diêu thị.

      Diêu thị tức đến phát run được gì, Lâm Thanh Uyển lại phải là người chịu thua thiệt.

      Nàng ném vỏ đậu phộng xuống trác, “Đại tỷ, ngươi cũng đừng ta này làm đệ muội chuyện lọt tai. Nếu ngươi muốn khiển trách ai phải hỏi tình trước đó, đừng chưa biết trắng đen thế nào chạy tới, chúng ta nghe hiểu người cái gì.”

      Dương đại tỷ cũng phải kẻ hiền lành, đừng nhìn ả bình thường hay giả bộ đáng thương trước mặt hai cụ, với người khác ả có cái kiên nhẫn đó. Huống chi trong lòng ả, hai cái đệ đệ là , ả muốn thế nào , càng miễn bàn hai cái em dâ .

      “Ta với nam nhân ngươi, ngươi chen miệng cái gì?” Dương đại tỷ tà mắt vẻ khinh thường.

      Kỳ ả vẫn có chút dám chống lại Lâm Thanh Uyển, lần chống đối kia chẳng được thứ tốt gì. Còn bằng đến kiềm chế Dương Thiết Trụ, đối với đệ đệ này ả tự tin nắm được.

      Nhưng mà xưa đâu bằng nay, Dương Thiết Trụ phải là người trước đây mọi người gì nghe ấy, theo được tránh. Đặc biệt vợ có thai thể tức giận.

      “Đại tỷ, nếu ngươi muốn cái gì, ý ta cũng như của vợ ta vừa , ngươi dò nghe tình cho rồi hãy , đừng chưa biết trắng đen chạy tới, chúng ta nghe hiểu ngươi cái gì.”

      Lần này Dương đại tỷ xuống đài được, mặt tức giận đến đỏ bừng.

      “Lão nhị, sao bây giờ ngươi lại biến thành bộ dạng này? Bị hồ ly tinh câu đến cần cha mẹ! Cái hàng rách này là thứ gì chứ, cái nữ nhân mua về mà cưỡi đầu ngươi.” Ả cao giọng .

      Ngươi mới là hồ ly tinh, ngươi mới là rách nát hóa, cả nhà ngươi đều là!
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 62

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Lâm Thanh Uyển vốn còn muốn ngồi lì đó làm tòa Thái sơn để nam nhân mình xả giận cho, nhưng bị Dương đại tỷ mắng thế này nàng ngồi yên được nữa, lập tức xốc chăn ra xuống giường lò.

      Dương Thiết Trụ định đại tỷ mình thấy động tác này của nàng dâu vội vàng chạy lại đỡ, sợ nàng động đậy mạnh quá động thai khí.

      “Nàng dâu, nàng đừng để ý tới tỷ ấy, ta nguyện ý bị nàng cưỡi đầu.”

      Dương Thiết Trụ thốt ra lời này làm Lâm Thanh Uyển vui vẻ cực, nàng liếc nhìn , đẩy tay đỡ nàng ra, vững vàng xuống giường tới trước mặt Dương đại tỷ.

      Dương đại tỷ nhìn nàng hùng hổ muốn nhìn xem nàng làm cái gì. người tiến, kẻ lui, phút chốc sau bị Lâm Thanh Uyển bức ra ngoài cửa.

      ra thời điểm, còn bị bậc thang vướng chân cái lảo đảo.

      “Ngươi muốn làm gì?” Dương đại tỷ giơ cổ, ngoài mạnh trong yếu .

      “Ta muốn làm gì nha, ta chỉ muốn , ngươi chạy đến ta phòng mắng ta là hàng rách nát, chẳng lẽ ta thể đuổi ngươi ra ngoài sao?” Lâm Thanh Uyển cảm thấy chính mình là ngoan ngoãn cực, nàng làm ra được cái chuyện đánh nhau, huống chi nàng còn có thai.

      Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng người khác lại nghĩ thế, ngay cả Dương Thiết Trụ và Diêu thị đều sợ tới mức nhảy xuống giường ngăn cản nàng, sợ nàng động tay chân với Dương đại tỷ.

      Lâm Thanh Uyển đầy mặt hắc tuyến, chẳng lẽ thường ngày ấn tượng trong lòng họ nàng chính là người như vậy sao, nàng đích thực là thục nữ dịu dàng nha.

      Dương đại tỷ vừa nhìn thấy Dương Thiết Trụ cũng theo ra ngoài hô lên: “Lão nhị, ngươi xem vợ ngươi , lại muốn động thủ với ta.”

      Bên chính phòng nghe được động tĩnh cũng chạy tới. Trong đó bao gồm Hà thị, Vương thị, Dương lão gia tử cùng mấy đứa . Dương Thiết Xuyên có mặt, biết là ra ngoài làm công hay là chơi đùa ở đâu. Còn Dương Học Chương, luôn luôn bộ liên quan tới mình, dù sao chưa bao giờ xem náo nhiệt, cũng xen vào, chung quy người ta là ‘Người đọc sách’ mà.

      Hai bên đều sợ có đánh nhau, Lâm Thanh Uyển rất bình tĩnh.

      Nàng khoát khoát tay ngón tay, vẻ mặt vô tội.

      “Đại tỷ, ta tại có thai, ta điên rồi mới đánh nhau với ngươi.”

      Tới lượt Dương đại tỷ đầy mặt hắc tuyến. Vậy ngươi biểu ra ngoài cái dáng vẻ kia làm gì? Trong lòng Dương đại tỷ gào thét.

      Dương đại tỷ nhìn thấy nhiều người như vậy lại càng thấy lưng mình cứng rắn hơn. Ả vốn là xả giận cho hai cụ, thuận tiện lập cái công trạng trước mặt hai cụ, tại vừa vặn thuận thế mà .

      Nàng cùng Lâm Thanh Uyển dây dưa, trực tiếp nhào vào Dương Thiết Trụ.

      “Lão nhị, ngươi , vừa lúc cha mẹ cũng ở đậy, ngươi người vì cái…” Ả định hàng rách, nghĩ tới vừa rồi lại nhanh chóng sửa miệng, “Vì nữ nhân, ngay cả cha mẹ cũng cần.”

      Bên kia Hà thị biết xuất phát từ cái dạng tâm lý gì, vậy mà có ai ngăn cản Dương đại tỷ .

      Lâm Thanh Uyển tức cười, được rồi, nếu ngươi tưởng đôi co, chúng ta đôi co chút.

      “Đại tỷ, ngươi có lầm hay ? Ta vừa rồi rồi đấy, ngươi tìm hiểu tình rồi hãy có được hay ? phải Thiết Trụ nhà chúng ta cần cha mẹ …” Tuy rằng trong lòng bọn họ đúng là nghĩ như vậy, nhưng là ở mặt ngoài bọn họ là ‘Người bị hại’ có được hay ? “Là nhà này ghét bỏ Thiết Trụ nhà ta cánh tay tốt nên muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà, được rồi chứ?”

      Lâm Thanh Uyển vừa thốt ra những lời này, làm cho vẫn đứng ở trong phòng nhìn ra phía ngoài Dương lão gia tử bình tĩnh, lại càng cần tới Hà thị.

      Hà thị bình tĩnh mặt già lên kéo Dương đại tỷ về chính phòng.

      Lâm Thanh Uyển mới mặc cho bọn đem chuyện này làm như có lệ cho qua đâu, như thế nào? Trong lòng dễ chịu lại chạy đến phòng bọn họ ầm ĩ, về sau cứ như vậy bọn họ còn có ngày thoải mái sao?

      Nàng giả bộ đáng thương dạng, lau mắt có nước mắt.

      “Chúng ta làm vãn bối, trưởng bối làm như vậy, chúng ta có thể gì? Nếu người ta ghét bỏ chúng ta, chúng ta nên thành mà cút thôi, ở lại trong nhà làm gì để người ta phiền sao?” Thanh như khóc như tố, uyển chuyển thê lương.

      “Mẹ để cho chúng ta ăn muối cũng đừng về nhà tìm, mẹ, ngài yên tâm, chúng ta nhất định liên lụy trong nhà …”

      Hà thị mặt già sửng sốt, lão nương lời này khi nào? Nhưng bà lại dám khẳng định mình , chung quy cái miệng này đích xác như là nàng , cho nên bà có lên tiếng.

      Dương lão gia tử nghe như thế, chút đều hoài nghi phải lão bà mình , bao gồm Vương thị cũng hoài nghi. Bởi vì Hà thị có tiền lệ rồi, hơn nữa loại lời tuyệt tình này quả Hà thị vẫn .

      Thậm chí đầu óc Vương thị còn tưởng tượng được ra hình ảnh lúc đó—— Hà thị tay chống eo, đảo mắt tam giác : “Hai cái phế vật các ngươi lăn ngay cho lão nương, về sau có ăn muối cũng được liên lụy trong nhà…”

      Hà thị hoa hoa lệ lệ bị Lâm Thanh Uyển hắt nước bẩn, mấu chốt là chậu nước bẩn này bà thể tiếp. Bởi vì mọi người bao gồm cả bà đều cho rằng mình như vậy.

      Dương lão gia tử đứng ở cửa chính phòng đen sì cả mặt.

      “Cho nên đại tỷ ——” Lâm Thanh Uyển kéo cao thanh vọng tới Hà thị lảo đảo kéo Dương đại tỷ: “Ngươi ngàn vạn đừng chúng ta bất hiếu, chúng ta như vậy là bị người khác bức đấy. Cha mẹ các ngài cũng cứ yên tâm , chúng ta về sau ăn muối cũng liên lụy trong nhà, dù sao chúng ta ở riêng rồi.” Còn có cái ý tứ chính là, lúc các ngươi ăn muối cũng đừng liên lụy chúng ta.

      Dương lão gia tử từ hôm đó tới nay, lần đầu tiên chuyện cùng nhị phòng, mặt già kéo dài, biết là thẹn quá thành giận hay là vì cái gì.

      “Lão nhị, còn mau kéo vợ ngươi vào, sợ động thai khí à.”

      Lâm Thanh Uyển mới chờ Dương Thiết Trụ kéo nàng vào đâu, huống chi nam nhân nàng cũng luyến tiếc ‘kéo’ nàng vào phòng. Nàng xong rồi ở ngoài hít gió lạnh làm gì chứ.

      Dương Thiết Trụ cung nàng vào cửa như với lão gia, vào cửa nàng mới phốc cười.

      Diêu thị cũng cười: “Nhị tẩu, vẫn là ngươi lợi hại. mấy người kia được gì.”

      “Vốn là vậy thôi, bọn họ làm chuyện khó coi như vậy còn để Dương đại tỷ tới chúng ta, làm gì có chuyện hay như vậy? là.”

      “Tốt tốt tốt, Uyển Uyển cái gì cũng là đúng, nàng đừng có giận.”

      Lâm Thanh Uyển lại đảo ánh mắt tới người Dương Thiết Trụ: “Chàng mau lên giường lò , đừng có làm vỡ vết thương đấy.”

      Phản ứng của mọi người tạm thời nhắc tới, hình như Dương đại tỷ về bị Hà thị mắng trận, ngày hôm sau bị đuổi .

      Nhưng mà chỉ vì Dương đại tỷ đến trêu chọc Lâm Thanh Uyển xuống dốc, còn là vị bây giờ Hà thị muốn tiết kiệm lương thực.

      Trời càng ngày càng lạnh , mấy ngày trước có trận tuyết, đến chiều hôm qua mới ngừng, dưới đất là tầng tuyết đọng dày. Cũng may mà hôm nay còn rơi nữa.

      Buổi sáng Lâm Thanh Uyển đẩy cửa thò đầu ra ngoài bị hàn khí bức trở về, hít khí mới mẻ nữa, chui vào trong chăn nằm.

      Nhưng cho dù trời có lạnh thế nào nữa mấy người Lâm Thanh Uyển vẫn tiếp tục làm đồ sấy tiên.

      Vì thế mấy ngày nay mọi người đều vất vả, Dương Thiết Căn thấy hai ngày nay tuyết rơi làm cái mái che cho giàn phơi hậu viện nhà Dương thị. Sợ để lộ tiếng gió bị người khác biết, chỉ có thể tự mình làm, Dương thị và Diêu thị làm trợ thủ.

      Hai ngày làm mái chắn mệt đủ sặc, sau đó lại chuẩn bị hàng dự trữ cho tửu lâu.

      Thẳng đến ngày hôm qua mọi người mới làm xong mọi chuyện, rốt cuộc mấy người cũng được nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Trong khi mọi người bận rộn làm việc nhưng ba người Dương thị vẫn cho nàng nhúng tay. là sợ bên ngoài trời lạnh đường trơn, hai là Lâm Thanh Uyển có thai bọn họ sợ nàng có cái gì sơ xuất mất nhiều hơn được.

      Lâm Thanh Uyển đành bất đắc dĩ ngốc ở trong phòng làm cơm cho mấy người. Sau này quả thực là băn khoăn quá lại tăng thành hoa hồng cho Dương thị và Tam phòng.

      Dương thị và tam phòng cần nhưng thái độ Lâm Thanh Uyển kiên quyết, nếu như bọn họ cần làm đồ sấy tiên nữa. Từ lúc Lâm Thanh Uyển giao việc bên ngoài cho Dương Thiết Căn chạy, việc bên chủ yếu Diêu thị và Dương thị làm, nàng chỉ làm cái phủi chưởng quỹ, trong lòng sớm băn khoăn. tại sinh ý tệ, nàng làm chưởng quỹ cầm phần lớn, người ta làm mệt sắp chết, nên muốn tăng hoa hồng cho hai nhà. Như vậy mới công bình tâm an, thứ hai mấy người này phải là người ngoài, bằng ăn ngủ ngon.

      Trải qua hồi khuyên giải ba người mới đồng ý, nhưng bởi vì cảm thấy lấy hoa hồng nhiều mà ba người càng thêm dụng tâm nỗ lực. Thậm chí Dương Thiết Căn đưa hàng hóa cho bà nhà xong lại chạy mấy chỗ mấy nhà đồ tể bán giá thấp mua thịt heo, xong lại chạy tới tửu lâu khác chào hàng.

      Kết quả thực khả quan, tuy hai tửu lâu kia lấy hàng nhiều lắm nhưng ổn định. Lượng tiêu thụ đồ sấy tiên từ ban đầu mỗi ngày 30 lượng, đạt tới mỗi ngày 40 cân, nếu như có ngày mấy nhà ai tửu lâu làm ăn chạy tiêu thụ còn được nhiều hơn. Cho nên mấy người Lâm Thanh Uyển làm đồ sấy tiên còn là trăm cân thịt heo như cũ nữa mà là mua năm trăm cân lần. Bởi vì có đồ tể ổn định đưa hàng tận nơi. Đương nhiên, vì sợ để lộ tiếng gió, chỗ đồ tể đó cũng thông báo, mỗi lần đưa hàng đều là làm chút ngụy trang. Hơn nữa tại trời lạnh tuyết rơi, đường trong thôn gần như thấy bóng dáng. Chuyện mấy người Lâm Thanh Uyển vụng trộm làm đồ sấy tiên kiếm tiền bị những người khác phát .

      Hà thị và Vương thị thấy hai người tam phòng suốt ngày ra ra vào vào, chỉ cho rằng hai người này chạy đút lót Dương thị nên nghĩ nhiều.

      Lâm Thanh Uyển trở lại trong phòng lấy xương cốt hôm qua Dương Thiết Căn mua ra hầm, để buổi trưa hôm nay cho mọi người ăn an ủi những hôm vất vả.

      Cũng tiếng cho Dương Thiết Căn, bảo lát nữa mời Dương thị tới. Để Dương thị đỡ phải mình ở nhà nấu cơm trong thời tiết giá lạnh thế này.

      Diêu thị vén rèm cửa lên tới, cái mành cửa này là Lâm Thanh Uyển vội vàng làm ra, bên trong nhét bông dày để chắn gió. Diêu thị thấy nàng làm dùng tốt, trong phòng ấm áp, chính mình cũng chuẩn bị làm cái dùng. May mà tại tam phòng theo nhị phòng cùng nhau làm đồ sấy tiên. Kiếm được bằng Lâm Thanh Uyển nhưng cũng ít, cũng phải mua nổi cái mành bông này.

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị ở trong phòng bếp bận rộn, Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu tiến vào nhìn vòng sau đó lại chạy ra ngoài chơi.

      Dường như trẻ con rất thích tuyết, đứa chạy ra khỏi nhà chơi tuyết cùng đám trẻ con khác. Diêu thị thấy hai đứa vui vẻ như vậy đành phải mặc quần áo dày cho chúng rồi để chúng chạy chơi.

      Kỳ Lâm Thanh Uyển cũng muốn , nhưng mà ——

      Nàng nhìn xuống cái bụng mình chỉ có thể nén cỗ xúc động kia lại. Huống chi ra ngoài cũng chẳng ném tuyết được với ai cả, chả nhẽ ra ném với mấy đứa trẻ con.

      Phẫn nộ thể ra ngoài ném tuyết biến thành thèm ăn, vì thế Lâm Thanh Uyển chỉ quyết định giữa trưa làm canh xương ăn mà còn làm cả canh cá ăn nữa.

      Sườn chua ngọt nha, trong những món đời trước nàng nhất… Khụ khụ….

      Nấu cơm xong Lâm Thanh Uyển lại cọ nồi làm món sườn chua ngọt.

      Thực cũng đơn giản, chính là chặt xương thành miếng , cho dấm, tương du, nơi này có rượu gia vị, Lâm Thanh Uyển liền cho ít rượu uống vào, ngâm trong thời gian uống chén trà. Sau đó cho dầu vào nồi, chiên tới chuyển màu nâu nhạt. Vớt xương trong nồi ra, dầu trong nồi có thể tiếp tục dùng, đợi nồi nguội cho nửa bát nước, dấm, ít đường trắng, nấu sôi lửa tới khi quánh lại, khi nấu lấy đũa khuấy liên tục để đỡ bị bén nồi.

      Thấy nước trong nồi nấu quánh vừa đủ rồi cho xương vào, để xương ngấm đều nước dấm. Đồng thời ngừng đảo trộn, trong lúc đó lại cho thêm ít tương du và muối, đảo thêm vài lần bắc ra.

      Đơm ra bưng lên bàn, màu đỏ sáng bóng dầu, khẩu vị thơm dòn chua ngọt. chỉ Lâm Thanh Uyển thích ăn, ngay cả hai cái Nữu Nữu cũng thực thích. Trẻ thích ăn đồ ngọt, mấy người khác cũng nếm, nhưng luôn cảm thấy quá ngọt ngấy. Vì thế món này trở thành ‘Chuyên trường’ của hai đứa Nữu Nữu và Lâm Thanh Uyển.

      Lúc ăn cơm Dương thị cười , nhà bà sắp đón con trai về mừng năm mới, mang theo cả vợ con cùng về.

      Lâm Thanh Uyển chưa từng thấy con trai Dương thị, Dương thị cũng nhắc tới nhiều. Lúc nàng và Dương Thiết Trụ thành thân, Dương thị từng , lần đó Đại Thành con trai bà về dự lễ thành thân của hai người được, hiệu buôn bề bộn nhiều việc.

      Dương thị nhét cây ngân trâm cho nàng làm áp đáy hòm, là đưa lễ thay cho con trai. Lúc ấy nàng thu, Dương thị cứng rắn đưa cho nàng.

      Lần này nghe con trai Dương thị trở về, chỉ Lâm Thanh Uyển cảm thấy rất cao hứng , ngay cả Dương Thiết Trụ cũng rất vui vẻ.

      Lúc còn Dương Thiết Trụ thường xuyên tới nhà Dương thị nên rất quen thuộc con trai Dương thị. Nhưng mà Hạ Đại Thành lớn hơn Dương Thiết Trụ 10 tuổi, lúc Dương Thiết Trụ bảy tuổi lên trấn làm việc, cho nên số lần hai người gập nhau cũng nhiều. Nhưng Hạ Đại Thành đối xử rất tốt với Dương Thiết Trụ, thương như đệ đệ ruột của mình.

      Cơm nước xong Dương thị trở về. là về thu dọn phòng, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị muốn sang giúp nhưng Dương thị cho. Dương thị cười chuyện vặt thôi cần phải nhiều người làm, mình bà thu dọn lát là xong. Vì vậy hai người nữa.

      Buổi chiều, mấy người ở trong phòng nhị phòng đốt lửa sưởi ấm chuyện phiếm, Lâm Thanh Uyển nướng đậu phộng cho hai đứa bé Nữu Nữu ăn, ăn vui vẻ xong lại lấy khoai lang ra nướng.

      Đại Hi triều có khoai lang và khoai tây, Lâm Thanh Uyển nhớ trước đây mình từng đọc tiểu thuyết xuyên , có nữ chủ tiến cử khoai lang và khoai tây mà được phát đại tài. Nhưng ở thôn Lạc Hạp này có khoai lang và khoai tây , nhà nào cũng trồng, Lâm Thanh Uyển nhìn thấy hai loại quen thuộc này chỉ đành cười gượng hai tiếng, cái bàn tay vàng tan biến rồi.

      Bởi vì buổi chiều ăn đậu phộng và khoai lang nướng quá nhiều, nên tới buổi tối mấy người ăn nổi cơm nữa. Vì thế Diêu thị cho mấy cọng rau xanh vào nồi canh xương còn lại lúc sáng cho nên nấu, mọi người ăn qua loa rồi ai về phòng ấy.
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :