1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Dị giới] Nhất phẩm cuồng phi - Nguyên Nhu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4: Thân phận mới

      Bầu trời trong suốt xanh thẩm, áng mây sáng trong như lụa trắng, ánh mặt trời óng ánh như hoa vàng.

      Ở trong cái sân đơn sơ, Diệp Lâm mặc bộ y phục nguyệt sắc kiểu dáng đơn giản, đầu tóc đen chỉ quấn bằng cây trâm bạch ngọc có điêu khắc gì, đem tóc dài tùy ý buộc lên.

      Lúc này là buổi trưa, vì vậy khí hậu là ấm áp mát mẻ.

      Cả người nàng lười biếng như con mèo loại nằm trường đằng đặt ở trong sân, ngẩng đầu lên khép hờ hai mắt, cảm nhận mặt trời chiếu sáng khắp người.

      Suy nghĩ trong nhàn hạ như thân thể, mà là như sóng triều cuồn cuộn, nàng đem tin tức hai ngày rồi mình biết được sửa sang lại phen.

      Hai ngày trước, vốn là nàng cùng tỷ tỷ và Tư Hàn Lâm bị nổ tung trong nhà bỏ hoang. Nhưng ngờ mình lại giải thích được xuyên qua đến cái nơi gọi là Thương Huyền đại lục này.

      Khi tỉnh lại, mình suýt nữa bỏ mạng ở trong miệng con thú Ngân Báo.

      Sau nàng lại được Cửu vương gia tuấn mỹ tuyệt trần từ Thương Nguyệt quốc tới Vân quốc du ngoạn cứu giúp, hơn nữa tự mình đem nàng đưa về Trấn Quốc Công phủ.

      Nàng mới biết, ra mình là Nhị tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ ở Vân Quốc.

      Chỉ là, thân phận của nàng nhìn như tôn quý ra cũng đại biểu mình có huyết thống cao quý.

      Bởi vì xuất thân của nàng, hết sức ám muội.

      Mười bốn năm trước, mẫu thân của Lăng Tịch Nhan là nha hoàn của Trấn Quốc Công Phủ, bởi vì Trấn Quốc Công Lăng Thủy Hàn uống say lâm hạnh nàng.

      Sau đêm đó qua chín tháng mười ngày, Lăng Tịch Nhan ra đời. Mà mẹ đẻ của nàng bởi vì khó sanh mới chết, Trấn Quốc Công mặc dù thích nữ nhi này, nhưng cuối cùng cũng là máu mủ ruột thịt của mình, liền để nàng nhận tổ quy tông, trở thành Nhị tiểu thư trong phủ.

      Có lẽ bởi vì cỗ thân thể này còn có chút trí nhớ, cho nên có lúc ở trong đầu Diệp Lâm ra số hình ảnh khi Lăng Tịch Nhan còn sống.

      Cho nên nàng mới biết gương mặt của Lăng Tịch Nhan trước tám tuổi rất là đáng , Trấn Quốc Công khi đó cũng rất thương Lăng Tịch Nhan.

      Cũng liền hứa hôn cho nàng với đệ nhất công tử Vân Quốc Sở Mộ Thiên.

      Chỉ là sau tám tuổi nàng tại sao lại biến thành bộ dáng xấu xí như vậy, có lẽ là nhớ lại quá mức khổ sở, cho nên cổ thân thể này tự động loại bỏ đoạn ký ức u.

      Mặc dù còn có chút quen, nhưng Diệp Lâm cũng chỉ có thể chấp nhận, từ nay về sau nàng chính là Lăng Tịch Nhan này.

      Vậy mà nàng xuyên qua này giống với ý nghĩa xuyên qua bình thường, cái đại lục này tràn đầy các loại lực lượng giả tưởng thần kỳ, phiến đại lục này, phải có các loại linh thuật thần kỳ, khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn cách nào tiêu hóa được.

      Mà phổ biến nhất, chính là phiến đại lục này vô luận quốc gia nào đó, cơ hồ đều là đệ tử của Ngũ Đại Gia Tộc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Căn cứ tự thân huyết mạch thuộc tính mà lựa chọn tu luyện ở môn hạ của gia tộc đó. Giống như kiếp trước nàng xem qua mấy cái tiểu thuyết võ hiệp kia, chỉ là ở vẻ bề ngoài mà thôi.

      Linh thuật của mình tu luyện đến cấp năm cũng là cường giả trong gia tộc kia, nếu ở tuổi còn trẻ tu luyện đến Thiên Cực, như vậy nghi ngờ chút nào, chính là thiên tài trong bổn tộc.

      Nàng nghĩ tới, lúc ban đầu nam tử trẻ tuổi theo bên cạnh Minh Huyễn Phong gọi là Dật Phong, nhìn lên chỉ là chừng hai mươi, nhưng giống như có linh thuật rất lợi hại.

      Căn cứ vào năng lực có thể chi phối đất đá, Tịch Nhan liền suy đoán là linh thuật sư hệ thổ của Thổ gia tộc trong năm đại gia tộc trong đại lục này. Có thể được Cửu vương gia coi trọng, chắc tu vi của cũng hết sức lợi hại.

      Mà Cửu vương gia Minh Huyễn Phong của Thương Nguyệt đế quốc, nàng lại suy đoán ra rốt cuộc thuộc tính của là gì, hơn nữa linh thuật tu luyện đến mấy cấp.

      Nghĩ tới đây, Tịch Nhan mở mắt ra, nhìn tay của mình, đem năm ngón tay co duỗi lại giãn ra mấy lần, lại cảm thấy trong cơ thể mình có cái lực lượng gì.

      Mà chủ nhân Trấn Quốc Công Phủ Lăng Thủy Hàn, cũng chính là phụ thân cổ thân thể này bởi vì là đệ tử trực hệ của Thủy gia tộc trong năm đại gia tộc, cho nên con em trong nhà đều lấy tu luyện linh thuật Thủy hệ làm chủ.

      Hơn nữa con trai duy nhất của Trấn Quốc Công, cũng chính là đại ca của nàng Lăng Vân Phong, lúc mười tuổi linh thuật tu luyện đến cảnh giới cấp năm đại viên mãn.

      Tiếp đó, cũng chỉ chờ cơ hội để tấn thăng lên cấp bậc Thiên cấp.

      Những thứ này có liên quan quá lớn với nàng, hơn nữa nàng cũng biết địa vị của mình ở trong phủ thậm chí ngay cả nha hoàn cũng bằng.

      Nếu , nàng cũng bị an bài ở tại trong sân hoang tàn này. Nếu như phải nàng bị hủy dung, có lẽ vẫn có thể lấy được mấy phần tình thương của cha từ Lăng Thủy Hàn.

      Nhưng là bây giờ ngay cả nghĩ cùng nghĩ tới.

      Hôm nay bởi vì nàng được Minh Huyễn Phong đưa trở về, cho nên có thể nhìn ràng người kẻ dưới trong phủ đều kiêng kỵ khách khí với nàng mấy phần.

      Nếu , nàng chỉ sợ có thời gian thanh nhàn như bây giờ.

      Điều này cũng khó trách Lăng Tịch Nhan tích cực theo đuổi Sở Mộ Thiên, đối với Lăng Tịch Nhan mà , Sở Mộ Thiên đồng nghĩa với việc là hi vọng của nàng, có thể đem nàng từ trong nơi tối tăm ánh mặt trời này mang ra ngoài.

      Chỉ là Lăng Tịch Nhan ngu ngốc này làm sao biết, ban đầu Sở Mộ Thiên ước hẹn nàng ở rừng rậm tuyết vụ, ràng chính là đối với nàng chán ghét đến cực hạn, nếu , như thế nào lại muốn thiết kế hãm hại nàng chết.

      lúc nàng vẫn còn sửa sang lại những tin tức này, cửa viện đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, nghe ra người đẩy cửa mang theo vài phần nóng nảy, ngay cả tiếng bước chân vội vàng như thế.

      Tịch Nhan đem tầm mắt dời về phía cửa, liền thấy thiếu nữ áo trắng khoảng mười sáu tuổi tràn đầy lo lắng về phía nàng.

      Nga mi thúy đại thiển, minh mâu thu thủy thanh*, khiến nàng cả người nhìn qua giống như đóa bạch ngọc liên xinh đẹp, khiến nam tử nhìn khỏi động lòng.

      Mà thiếu nữ này chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Lăng Tịch Nhan, Trấn Quốc Công Phủ đại tiểu thư Lăng Ngữ Yên.

      Nghiêm chỉnh mà , cả Trấn Quốc Công Phủ, cũng chỉ có nàng mới quan tâm Lăng Tịch Nhan.

      Hơn nữa Lăng Ngữ Yên từ khi ra đời tới nay, chính là miệng ngậm chìa khóa vàng lớn lên. Cũng bởi vì mẫu thân của nàng có huyết mạch cao quý, vì vậy Lăng Thủy Hàn sủng ái nàng nhất.

      Cho nên khi nàng ra đời, liền thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn cho nàng cùng Nhị hoàng tử Hách Liên Tử đính hôn.

      Mà trong lòng người Vân Quốc đều biết , Nhị hoàng tử Hách Liên Tử là con trai ruột của Hoàng hậu, vừa là linh thuật sư thuộc tính Hỏa hệ cấp bốn, vì vậy nhất là người có hi vọng trở thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế tương lai.

      Có thể , thân phận tương lai của Lăng Ngữ Yên, chính là Hoàng hậu kế nhiệm tôn quý nhất Vân Quốc.

      "Tịch Nhan, xong. Sở Mộ Thiên bây giờ trong đại sảnh hướng phụ thân đại nhân từ hôn đấy."

      Lăng Ngữ Yên khi biết tin tức, cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này. Nàng vừa thở hổn hển ngừng, vừa với Tịch Nhan.

      "Hả? rốt cuộc thể nhẫn nại nữa?"

      Mi tâm Lăng Tịch Nhan chau lên, ánh mắt nhàn nhạt, cũng nhìn ra tia đau lòng bởi vì Sở Mộ Thiên từ hôn.

      * Nga mi thúy đại thiển, minh mâu thu thủy thanh: lông mày dài và thanh, mắt sáng trong như làn nước mùa thu.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5: Từ hôn

      "Tịch Nhan, muội?"

      Lăng Ngữ Yên vừa bình ổn nhịp tim đập nhanh hơn còn chưa hồi phục, vừa kinh ngạc nhìn xem Nhị muội của mình.

      Nghĩ thầm, nàng phải rất thích Sở Mộ Thiên sao?

      Theo cá tính của nàng, lúc này nên đau lòng muốn chết, buồn bã rơi lệ mới đúng a.

      Như thế nào, lại có bộ dạng hờ hững như vậy chứ.

      Chỉ là nghĩ lại, hai ngày trước Tịch Nhan ở trong rừng rậm tuyết vụ lạc đường bị thú tập kích mà kinh sợ mất trí nhớ, mặc dù còn lưu lại chút trí nhớ, nhưng thủy chung vẫn là quên mất hơn phân nửa.

      Nghe nàng mới vừa tỉnh lại, thậm chí ngay cả tên của mình cũng nhớ.

      như vậy, có phải bởi vậy nên nàng quên mất Sở Mộ Thiên, cho nên mới phải ứng lạnh nhạt như vậy.

      Kể từ đó, nàng đau lòng nữa.

      Lăng Ngữ Yên cũng biết nếu quên Sở Mộ Thiên, đối với Tịch Nhan mà , rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

      Dù sao ban đầu nàng là ái mộ Sở Mộ Thiên như vậy.

      " thôi, đại tỷ, chúng ta đại sảnh nhìn xem chút."

      Tịch Nhan mặc dù đối với việc từ hôn của Sở Mộ Thiên có phản ứng quá lớn, nhưng dù sao nàng chưa từng thấy vị hôn phu trong truyền thuyết kia.

      Dù là từ hôn, sau này Sở hà Hán giới, phân biệt ràng, nàng cũng cần phải biết Sở Mộ Thiên rốt cuộc là loại người nào, mà khi còn sống ‘Lăng Tịch Nhan’ si mê dứt đối với đến chết mới thôi.

      "Muội có phải có chút ấn tượng với Sở Mộ Thiên hay , cho nên vẫn có cảm giác với . Tịch Nhan, muội yên tâm, mặc dù tỷ cùng Sở Mộ Thiên là thanh mai trúc mã. Nhưng tuyệt tình như thế, tỷ là nhất định ra mặt cho muội."

      Lăng Ngữ Yên kích động bắt tay Tịch Nhan, trong con ngươi trong suốt tràn đầy tình cảm quan tâm của tỷ tỷ đối với muội muội.

      Tịch Nhan cảm thấy ngực mình bị thứ gì đó đâm xuống, ánh mắt ân cần của Lăng Ngữ Yên khiến nàng nhớ lại tỷ tỷ kiếp trước, cười lạnh, là số mạng trêu người.

      "Tỷ mặc dù là vì tốt cho ta, nhưng nếu trong lòng có ta, coi như tương lai ta gả cho , cũng lấy được hạnh phúc chân chính. Cưỡng cầu đồ thuộc về mình hạnh phúc." '

      Giọng Tịch Nhan nhàng ra những lời này, mặt nàng bình tĩnh giống như thiếu nữ mười bốn tuổi cần có. Khiến Ngữ Yên bỗng nhiên sửng sốt.

      Đối với ý tứ trong lời của nàng, mình giống như hiểu chút, rồi lại cảm thấy mơ hồ hiểu.

      "Nhưng Tịch Nhan, muội phải là rất thích Sở Mộ Thiên sao?"

      Lăng Ngữ Yên chưa từ bỏ ý định hỏi.

      "Kể từ khi trải qua kiếp sinh tử đó, có rất nhiều chuyện ta nhìn thấu. Cho nên chỉ là hủy bỏ hôn ước, đối với ta mà cũng có cái gì."

      Tịch Nhan nhún nhún vai, thanh lành lạnh nửa điểm bi thương. Điều này khiến Lăng Ngữ Yên rốt cuộc phản bác lại nữa.

      Buổi trưa dần dần qua, ánh mặt trời dần dần mất nhiệt độ của nó, bầu trời xanh thẳm, cũng dẫn theo tia lạnh lẽo thể kháng cự.

      "Hiền chất, ta sợ con hiểu lầm rồi. Mặc dù ngày đó Cửu vương gia đưa Tịch Nhan về, nhưng cũng chỉ là đúng dịp gặp phải Tịch Nhan mà thôi. Giữa bọn họ trong sạch, có xảy ra bất cứ quan hệ nào."

      Người chuyện là nam tử trung niên khoảng năm mươi tuổi, trán lộ ra uy nghiêm của trưởng giả giận tự uy.

      Nhưng lúc này, cặp mắt sáng loáng lại ràng ít vẻ bén nhọn thường ngày, kiên nhẫn nhìn thiếu niên mười bảy mười tám trước mặt giải thích.

      ra Lăng Thủy Hàn lời giải thích, ngay cả chính cũng tin tưởng trăm phần trăm.

      Dù sao hôm đó khi Tịch Nhan trở về quần áo nàng xốc xếch cũng là .

      Nếu muốn nàng có bị Cửu hoàng tử Thương Nguyệt quốc Minh Huyễn Phong làm gì, xác thực có sức thuyết phục.

      Nhưng dù sao diện mạo nha đầu Tịch Nhan xấu xí, chắc Minh Huyễn Phong cũng có hứng thú với nàng.

      Khi tỉnh lại Tịch Nhan trí nhớ mất hơn phân nửa, đối với việc hôm đó mơ hồ rất nhiều, căn bản có cách nào biết được chân tướng từ trong miệng nàng. Chỉ có lựa chọn tin tưởng lời của Minh Huyễn Phong.

      "Bá phụ, cho cùng, là chất nhi xứng với Tịch Nhan. So với chất nhi, Tịch Nhan nếu là theo hoàng tử Thương Nguyệt quốc này, hiển nhiên hạnh phúc hơn rất nhiều. Chất nhi đưa ra chọn lựa hôm nay, cũng là vì nghĩ tới hạnh phúc của Tịch Nhan."

      thanh ấm áp như gió xuân ở trong đại sảnh chậm rãi đáp lại.

      Thiếu niên đứng trước mặt Lăng Thủy Hàn mặc bào phục màu thiên thanh, tuấn nhan rạng rỡ, khiến người ta liên tưởng đến từ ngữ Dương Chi Bạch Ngọc, giống như trân châu dưới ánh mặt trời.

      Vẻ đẹp của như châu như ngọc, mang theo chút nào tỳ vết nào.

      Mặc dù ôn nhã lễ độ, nhưng con ngươi màu hổ phách của thủy chung làm cho người ta có loại cảm giác lạnh nhạt xa cách.

      Người này chính là đệ nhất công tử Vân Quốc, Sở Mộ Thiên.

      "Này ——."

      Mắt Lăng Thủy Hàn lộ ra vẻ khổ sở, nhưng trong lòng lại thể thừa nhận lời thiếu niên xác thực dao động mình.

      Trước đây, cảm thấy bộ dạng Tịch Nhan xấu xí có thể cùng đệ nhất công tử Vân Quốc, người kế thừa Minh Hội sơn trang - Sở Mộ Thiên kết thân là phúc khí đời trước tu luyện.

      Mặc dù Minh Hội ơn trang chỉ là thương nhân, nhưng nghiệp vụ của bọn họ trải rộng cả Thương Huyền đại lục.

      Chẳng những là ở tám Tiểu vương quốc, ngay cả Ngũ đại đế quốc cũng có phân trang của bọn họ.

      Có thể Minh Hội sơn trang là phú giáp thiên hạ, tài lực đủ mua cái quốc gia.

      Ban đầu cũng chính bởi vì nhìn trúng điểm này, vì nghiệp lớn tương lai của mình, Lăng Thủy Hàn mới có thể chọn trúng cái nhà thương nhân này.

      Mà Minh Hội sơn trang cũng hết sức nguyện ý thúc đẩy cửa hôn này, dù sao trở thành thân gia của Trấn Quốc Công, đối với việc buôn bán của Minh Hội ơn trang có nhiều trợ giúp.

      Quan hệ này chính là giao dịch hộ trợ lẫn nhau, mọi người đều có lợi.

      Vậy mà ai cũng nghĩ tới Cửu vương gia Minh Huyễn Phong tự nhiên đâm ngang.

      Mặc dù Lăng Thủy Hàn cảm thấy nếu Minh Huyễn Phong giống với nam tử khác, coi trọng Tịch Nhan mà dẫn nàng trở về Thương Nguyệt quốc, dù là chỉ làm tiểu thiếp ấm giường, hẳn thể a.

      Nhưng là kể từ ngày hôm trước Minh Huyễn Phong đưa Tịch Nhan về, từ đầu đến cuối có mở miệng lên tính toán muốn Tịch Nhan với mình.

      Cộng thêm hôm nay Sở Mộ Thiên lại cố ý từ hôn, khiến Lăng Thủy Hàn khỏi lâm vào tình thế khó xử.

      Ngộ nhỡ quay đầu lại gà bay trứng vỡ, chẳng phải chút chỗ tốt cũng có được.

      "Sở công tử đúng là thay ta suy nghĩ, ngươi nghĩ muốn thành toàn cho hạnh phúc của ta, nếu Lăng Tịch Nhan ta quấn lấy ngươi nữa, chẳng phải có vẻ quá mức vô lại rồi sao."

      Vừa lúc đó, bóng dáng nguyệt sắc từ phía sau đại sảnh chậm rãi ra.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :