1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 40: Định ra mua bán
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      “Cách ăn mặc này thích hợp với ngươi.” Mạn Duẫn tới trước vài bước, thân mình thấp bé chỉ tới ngực Tư Mã Triều.
      Trang phục Tư Mã Triều mặc vô cùng thanh nhã. Ăn mặc như công tử văn nhã vầy mà trước mặt người khác, ai mà biết còn cho học sỹ. Nhưng thực tế, người này chính là gian thương từ trong xương tủy.

      “Vậy sao?” Tư Mã Triều thấy mặc quần áo thế này có gì ổn, chỉ nhàn nhạt cười cười.

      Nhưng sau khi liếc mắt nhìn đám người chung quanh, Tư Mã Triều nhíu mày, “Tiểu Quận Chúa, ngươi năm lần bảy lượt quấy nhiễu buôn bán của ta, sao nhân đạo gì hết vậy.”

      Nếu mỗi lần thấy mặt đều tổn thất khoản bạc, vậy được bao lâu chắc phải tuyên cáo phá sản đó.

      Tục ngữ , lấy thịt đè người. Tư Mã Triều giống như chúa sơn lâm của phố này, hôm nay có người lại dám chọc đến đầu , những người chung quanh đều chờ đợi xem náo nhiệt.

      Xem náo nhiệt ư? Nếu là người khác, có lẽ Tư Mã Triều còn có thể ăn thua đủ. Nhưng vị tiểu chủ nhân này là ái nữ của Cửu vương gia. Mình chỉ có thể nhịn chứ lại chọc giận Cửu vương gia chết.

      Nhìn Hoa Liễu Nhai , đấy phải là bằng chứng tốt nhất đó sao?

      Hoa Liễu Nhai có nửa sản nghiệp là của Tư Mã gia. tại chỉ còn lại mảnh phế tích.

      Mặc dù tin đồn bên ngoài là có kẻ say cẩn thận làm Hoa Liễu Nhai hỏa hoạn, nhưng chỉ có số ít người biết trong lòng. Nếu chỉ là trận hỏa hoạn ngoài ý muốn, tại sao ai chạy trốn ra được? Cho nên, chuyện này cũng đơn giản như bề ngoài đâu.

      “Mọi người giải tán , còn nếu đánh cuộc chưa ghiền vào sòng bạc tiếp tục.” Tư Mã Triều nhàng phe phẩy cái quạt, gió mát nhè thổi tóc bay bay.

      Mọi người nhìn thấy Tư Mã Triều nổi giận biết ngay có náo nhiệt để xem, từ từ tản ra.

      “Tiểu Quận Chúa, chúng ta vào tửu lâu ngay cạnh chuyện.”

      Mỗi cơ hội làm ăn, Tư Mã Triều đều bỏ qua, đặc biệt khi gần đây gặp phải tiểu quỷ tai họa, bạc trong túi chạy khỏi túi như gió vào nhà trống.

      Hun khói sòng bạc?

      Chu Dương vui vẻ cười hớn hở, sao cảm giác này giống hồi bé bọn họ cầm rơm hun khói hang thỏ thế, cùng đạo lý mà. Chỉ có điều lần này phải hun thỏ, mà là con hồ ly giảo hoạt.

      “Chu Dương, mau theo.” Thấy Chu Dương chậm chạp theo kịp, Mạn Duẫn quay đầu lại, thấy đứng tại chỗ miệng cười ngừng.

      “Dạ, Tiểu Quận Chúa.” Phục hồi tinh thần lại, Chu Dương lập tức đáp lời.

      Tửu lâu sát vách cũng là sản nghiệp của Tư Mã gia, buôn bán tốt thể chê được. Mỗi bàn đều có người ngồi đầy, riêng tiểu nhị cũng có hơn mười người. Cứ chốc chốc Mạn Duẫn lại nghe tiếng tiểu nhị la om sòm để gọi món.

      “Chúng ta lên lầu bàn chuyện.”

      Tư Mã Triều trước dẫn đường, bởi hiển nhiên là thường xuyên đến nơi này. Chưởng quỹ tiểu nhị thấy đều kính cẩn chào tiếng “Thiếu chủ tử”.

      Cứ hễ là quán rượu của Tư Mã gia mỗi nơi Tư Mã Triều đều chiếm riêng cho mình nhã gian. Gian phòng này dùng để kiếm lợi.

      Mạn Duẫn và Tư Mã Triều mới vừa vào nhã gian ngồi xuống, tiểu nhị bưng tới ngay bầu Thiết Quan . Tiểu nhị nào ở đây cũng biết khẩu vị thích của Thiếu chủ tử, Tư Mã Triều vừa tiến vào quán là bọn họ lập tức pha trà mang đến rồi.

      “Vị tiểu thư này, kêu gì uống ?” Khăn lau khoác đầu vai, tiểu nhị rót trà cho Tư Mã Triều, tiện đó hỏi Mạn Duẫn luôn.

      “Ta khát.” Có lẽ đây là thói quen, hễ Mạn Duẫn ra cửa là đều hề uống đồ của người khác.

      Mặc dù biết Tư Mã Triều dám bỏ thêm gì vào trà, nhưng Mạn Duẫn vẫn duy trì cảnh giác.

      “Tiểu Quận Chúa hẹn ta muốn chuyện buôn bán gì?” Tư Mã Triều nhấp ngụm trà, vừa vừa thưởng thức trà Thiết Quan thơm nồng.

      Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy người qua lại đường. Trang trí bên trong nhã gian đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ trang nhã, hợp với khí tức của Tư Mã Triều.

      “Bản Quận chúa muốn ngươi giúp tra tìm chuyện về người.” Mạn Duẫn thẳng vào vấn đề.

      Tư Mã Triều hé miệng cười, khẽ rê nắp chén trà dọc miệng chén, “Tiểu Quận Chúa, những chuyện tra thân thế người khác thế này Cửu vương gia làm tốt hơn so với Tư Mã gia.”

      Nếu Cửu vương gia ra tay tra tìm người nào, tổ tông mười tám đời cũng có thể đào ra.

      “Nếu phụ vương chịu tra giúp bản Quận chúa, ta cần gì tìm ngươi?” Mạn Duẫn ngồi vô cùng đoan chính.

      Đây cũng là giáo dục từ phụ vương, ngồi cũng phải có tướng ngồi.

      Mạn Duẫn lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhắn quật cường, từ đó đều có thể nhìn ra khí chất tôn quý.

      Tư Mã Triều bàn chuyện buôn bán với ít người trong hoàng thất, nhưng đứa bé có thể thể được khí chất hoàng gia tốt như vậy, Mạn Duẫn là người đầu tiên. thể , đứa bé được Cửu vương gia giáo dục hoàn toàn khác biệt với con cháu nhà khác.

      “Trước tiên Tiểu Quận Chúa người đó là ai .” Xem mặt mà bắt hình giong, dù sao, người thân phận càng cao, tin tức càng đáng tiền.

      “Mẫu phi của ta —— Thẩm Đậu.” Lấy ra ngân phiếu mà hôm đó Sử Minh Phi đưa tới, để xuống bàn.

      “Hai trăm vạn ngân phiếu, thay ta tra tung tích lúc sinh thời của mẫu phi ta.” Trong đôi mắt là kiên định sâu sắc, nàng muốn biết chuyện về mẫu thân càng nhiều càng tốt.

      Tư Mã Triều sửng sốt, người mà Tiểu Quận Chúa muốn tra lại là mẫu phi của nàng? Vốn tưởng Tiểu Quận Chúa muốn tra về đồ vật gì đó, hay là bí mật sau lưng của số vị đại thần, nhưng ngờ tiểu nha đầu đơn giản chỉ muốn tra ra tin tức của mẫu phi nàng.

      Càng nhìn vào cặp mắt sáng ngời kia, Tư Mã Triều càng cảm thấy xinh đẹp.

      Người trong hoàng thất chừng vẫn còn tồn tại loại tình cảm tinh khiết thuần hậu.

      “Bảy ngày sau đến Di đổ... à , vẫn nên gặp tại đây luôn .” Nha đầu này muốn vào sòng bạc nên mới hù dọa cho khách của chạy sạch. Nếu lại hẹn gặp tại sòng bạc, mình lại phải tổn thất khoản nữa.

      Cầm ngân phiếu, Tư Mã Triều đếm qua, 20 tờ, nhiều ít.

      Gấp và cất vào tay áo kỹ rồi, Tư Mã Triều phe phẩy quạt giấy, “Như vậy, mua bán định, Tư Mã gia chắc chắn tận lực điều tra tin tức của Thẩm Đậu.”

      Ra ngoài lâu, Mạn Duẫn còn phải chạy về ăn trưa cùng phụ vương, nên muốn trì hoãn thời gian nữa.

      “Vậy bản quận chúa hồi cung trước.”

      Trở lại tẩm cung, bàn bày đầy thức ăn, từng đĩa thức ăn tản ra khí nóng. Tịch Mân Sầm ngồi ở vị trí chủ nhà, vẫn chưa động đũa.

      xa Mạn Duẫn nghe đến mùi thơm thức ăn, chạy thẳng vào.

      Vừa mới vào nhà, Tịch Mân Sầm ngước mắt lên.

      “Về rồi à, lại đây ăn cơm.” Ôm lấy Mạn Duẫn, để cho nàng ngồi ở vị trí bên phải.

      Vương phủ trước kia có nữ nhân nên lúc ăn cơm đều chỉ mình Tịch Mân Sầm. Khi Mạn Duẫn được Tịch Mân Sầm ‘nhặt’ về nuôi vẫn ngồi ở vị trí phía phải.

      Cái vị trí kia cách Vương Gia gần nhất, dễ dàng cho gắp thức ăn cho Tiểu Quận Chúa.

      Mỗi lần nhìn thấy Vương Gia hạ mình chăm sóc Tiểu Quận Chúa như vậy, Chu Phi Chu Dương đều cảm thán “tình thân vĩ đại”.

      Nhìn , Vương Gia của chúng ta dù có là nam nhân máu lạnh vô tình cỡ nào cũng bị thân tình ràng buộc nha.

      Cùng sống với Mạn Duẫn hai tháng, Tịch Mân Sầm từ người trước kia chẳng biết bất cứ chuyện gì về Mạn Duẫn, bây giờ hầu như mỗi chi tiết đều nhớ ràng.

      Đặc biệt là khẩu vị của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm càng hiểu thấu đáo.

      Đứa bé này thích ăn thịt, chỉ ăn rau cải, hơn nữa lại ăn rất ít. Mỗi lần nhìn thân thể bé của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đều hận thể làm cho nàng lập tức lớn lên. Trải qua hai tháng điều dưỡng, đứa bé này cuối cùng còn trông thiếu dinh dưỡng như trước kia, nhưng tật xấu kiêng ăn vẫn đổi được như cũ.

      Nhìn Mạn Duẫn bất đắc dĩ nuốt vào miếng thịt, Tịch Mân Sầm mới mở miệng : “Từ nay trở là Khánh điển (Lễ Mừng) Tân Hoàng lên ngôi, theo lệ của Nam Trụ quốc, ngày mai lên đường Thái Thất Sơn, ngày kia là ngày đăng cơ, làm lễ nghênh đón ánh mặt trời đầu tiên.”

      Nam Trụ quốc tôn thờ vầng thái dương, Tân Hoàng lên ngôi giống như mặt trời từ phương đông mọc lên. Cho nên ngày đó, Tân Hoàng phải dẫn dắt chúng đại thần tắm mình trong những tia sáng mặt trời đầu tiên trời đất.

      So với Nam Trụ quốc, Khánh điển Đăng cơ của Phong Yến quốc dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần tuyên cáo thiên hạ, sau đó cử hành chút nghi thức là được.

      Phụ vương lời này là ý hỏi Mạn Duẫn muốn Thái Thất Sơn hay . Bởi vì họ là người Phong Yến, cho nên việc Thái Thất Sơn hoàn toàn là chuyện tự nguyện.

      Phụ vương nhiều ngày bận rộn việc chính , mỗi ngày đều chân bén đất chạy trong hoàng cung, căn bản chưa ra ngoài hóng mát chút.

      Có lẽ nên mượn cơ hội lần này để giải sầu cho phụ vương cũng tồi. Ít nhất, núi là nơi tốt nhất để ngắm mặt trời mọc.

      .” Mạn Duẫn gật đầu cái.
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 41: Tâm kế của mỹ nhân
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Trước cửa cung Nam Trụ, nhóm quan văn ngồi lên xe ngựa chuyên dùng cho việc xa, lắc la lắc lư lách ca lách cách ra khỏi Kiền thành.

      Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cũng ngồi xe ngựa, lên xe còn có bốn vị đại thần đều khoảng ba bốn mươi tuổi. Vừa thấy Tịch Mân Sầm đầu tiên khom lưng chào, nhưng đến khi nhìn thấy Mạn Duẫn được ôm trong ngực Tịch Mân Sầm hừ lạnh tiếng.

      Nghe phụ vương giới thiệu, bốn vị này đều là đại thần được xếp đặt cắm tại Nam Trụ.

      Mạn Duẫn chưa bao giờ gặp bọn họ, nhưng địch ý trong mắt bốn người lại tồn tại.

      Ôm theo Tiểu Mạo ngao trong ngực, Mạn Duẫn cũng lười chẳng thèm để ý tới bốn vị này, nhủ bụng, ta có chọc giận các ngươi đâu, sao ánh mắt như muốn lột da ta vậy.

      Tiểu Mạo Ngao chổng vó lên trời, trưng cái bụng ra, chờ Mạn Duẫn vuốt ve bụng của nó. Nghe Chu Phi Chu Dương , vuốt ve cái bụng nó có thể trợ giúp động vật tiêu hóa.

      Đừng thấy Tiểu Mạo Ngao cào người lúc hung hãn, khi dính lên người Mạn Duẫn rồi cứ như động vật nho thích làm nũng vậy.

      xe ngựa hơn nửa ngày, cho đến khi mặt trời lặn phía tây mới tới được hành cung đỉnh Thái Thất Sơn.

      Cung nữ thái giám tại hành cung sớm đứng trước cửa đợi thánh giá.

      Các võ quan cưỡi ngựa phía sau xe ngựa, thấy đến đúng địa điểm liền toàn bộ tung người xuống ngựa. Lập tức có mấy gã sai vặt tới dắt dây ngựa, cho ăn cỏ.

      “Hoàng Thượng giá lâm!” Đứng cạnh liễn xa, giọng đặc hữu của Trương công công vang khắp đội ngũ.

      Toàn bộ thái giám cung nữ quỳ xuống hành lễ.

      Sử Minh Phi từ liễn xa bước xuống, vẫy vẫy tay về hướng Trương công công, “Trương công công, ngươi an bài chỗ ở cho các vị sứ giả và đại thần.” Rồi lại xoay người hướng về phía đội ngũ phía sau: “Mọi người mệt nhọc cả ngày rồi, đợi lát nữa mời các vị đến dạ yến dùng thiện.”

      Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, Mạn Duẫn ôm Tiểu Mạo Ngao.

      Bốn vị đại thần vốn nhìn Mạn Duẫn vừa mắt, nàng lớn vậy rồi mà còn phải để phụ vương ôm, càng hừ mũi trợn mắt.

      Chu Dương nãy giờ muốn mở miệng mắng, nhưng lại bị Chu Phi bịt kín miệng.

      “Ngươi giữ quy củ chút được ?” Chu Phi đè lại tứ chi lộn xộn của Chu Phi, trong lòng than thở, Tiểu Quận Chúa giữ được bình thản, ngươi còn lớn hơn Tiểu Quận Chúa mười mấy tuổi mà sao lại biết ứng đối tùy trường hợp thế hả???

      Hơn hai mươi năm nuôi ăn, coi như là toi cơm rồi.

      Bốn vị đại thần gút mắt trong lòng cái gì, trong tâm Tịch Mân Sầm và Chu Phi cũng rất ràng. Chẳng qua là thương nghị hai nước ngày hôm đó bị đánh vỡ mà đầu sỏ gây nên chính là Tiểu Quận Chúa chứ ai.

      Nhóm người của Tịch Mân Sầm được an bài ở gần tẩm cung Nhật Phi Uyển của hoàng đế, các gian phòng được quét tước sạch , chỉ cần vào là ở được.

      Chu Phi Chu Dương cùng bốn vị đại thần chia ra ở sát vách.

      Thấy Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn chia phòng ngủ, vị đại thần râu ria dài thòng giữ tiến lên bẩm: “Cửu vương gia, Tiểu Quận Chúa tròn tám tuổi, hẳn là nên mình phòng.”

      Mấy vị này đều là thần tử tận trung báo quốc, năm xưa chủ động xin tiên phong tới Nam Trụ làm đại thần. Chỉ phần khí độ này đủ cho người người kính nể. Nhưng các vị này lại có tật xấu giống nhau như đúc, chính là —— bảo thủ, ngoan cố.

      Tịch Mân Sầm đứng trước mặt bốn người, khí chất tôn quý hiển lộ ra ngoài, “Bổn vương biết, cần các vị nhắc nhở, các vị chỉ cần làm tròn bổn phận là được rồi.”

      xong, Tịch Mân Sầm đẩy cửa phòng ra, vào.

      “Cửu vương gia quá cưng chiều đứa bé, đây là chuyện xấu.” Các vị đại thần nhất thời thở dài. Cửu vương gia tương đương với ông Trời ở Phong Yến quốc, nay chỉ vì đứa bé mà ngay cả chuyện quốc gia đại cũng để trong lòng.

      Các vị đại thần hung hăng dậm chân mấy cái tại chỗ, y như là Trời muốn sập xuống vậy.

      Vội vã chui vào thùng tắm rửa sạch , Mạn Duẫn ướt nhẹp bò ra ngoài, chui vào chăn.

      Thái Thất Sơn thể ấm áp như Kiền thành được, nơi này là đỉnh núi, nhiệt độ tương đối thấp. Vừa từ thùng tắm chui ra, Mạn Duẫn còn run cầm cập mấy cái.

      “Phụ vương, Duẫn nhi muốn tham gia dạ yến.”

      Cái loại dạ yến đó toàn lục đục đấu đá với nhau, ăn cũng ngon. Còn bằng chui trong chăn, ấm áp lại bớt lo.

      Tịch Mân Sầm miễn cưỡng Mạn Duẫn, tém chặt góc chăn cho nàng, “Ngủ ngoan , phụ vương lát sau trở lại.”

      Mạn Duẫn gật đầu.

      Tịch Mân Sầm ra khỏi phòng, bốn vị đại thần cùng huynh đệ Chu gia đợi hồi lâu. Sợ Mạn Duẫn đói bụng, Tịch Mân Sầm nghĩ lát rồi phân phó Chu Dương xuống phòng bếp kêu người chuẩn bị chút điểm tâm cho Mạn Duẫn ăn trước lót dạ.

      Trong hành cung thủ vệ nghiêm ngặt nên Tịch Mân Sầm cũng sợ có thích khách, mà cho dù có thích khách cũng nên chỗ dạ yến mà hành thích Sử Minh Phi. Huống chi bên cạnh Mạn Duẫn lại có thêm ‘tiểu bảo tiêu’, người bình thường làm khó được Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn lơ mơ, mắt mới vừa khép lâu, ngoài cửa phòng truyền đến loạt tiếng bước chân rất .

      Lúc này chỉ có mình Mạn Duẫn, sợ người đến có ý tốt, Mạn Duẫn ôm lấy Tiểu Mạo Ngao ngủ rất say trong chăn, nhanh chóng tìm kiếm chỗ núp.

      Bởi vì chỉ dùng ở tạm nên bên trong gian phòng có tủ, chỉ có gầm giường là có thể giấu người trốn.

      Hàng năm Hoàng Thượng cũng có mấy lần tới hành cung nên gầm giường là góc chết, cung nữ thái giám căn bản dọn dẹp. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mạn Duẫn bất chấp gầm giường đầy bụi bậm, chui ngay vào.

      Vạt giường cách mặt đất chỉ có hơn mười mấy tấc, người trưởng thành chui lọt, nhưng thân thể Mạn Duẫn còn chưa có trổ mã nên khung xương , rất dễ dàng chui vào núp.

      “Được... Được rồi, các ngươi có thể ra ngoài.”

      giọng nữ, thanh mang theo điểm kiều mị. Mạn Duẫn nhìn xuyên qua khe hở, chỉ có thể nhìn thấy ba đôi giày, trong đó đôi tương đối , là chân của nữ nhân. Còn có hai đôi giày tương đối lớn, chắc là nam tử.

      “Dạ, công chúa.”

      Hai thanh lanh lảnh đồng loạt trả lời.

      vị công chúa? Hai tên thái giám? Tạm thời biết đối phương muốn làm cái gì, Mạn Duẫn núp dưới gầm giường lên tiếng.

      Tiểu Mạo Ngao hình như thích gian tối đen như mực lại vừa hẹp vừa bụi bậm nên muốn vọt ra ngoài, nhưng Mạn Duẫn kéo chân sau của nó chặt, nhét vào trong lòng.

      Nghe có tiếng đồ vật rơi xuống, từng món quần áo chảy xuống. Y phục hỗn độn phủ kín đất.

      Giữa đống y phục, đôi chân trắng noãn như bạch ngọc đứng thẳng. Đôi chân bóng loáng mảnh khảnh về phía giường, sau đó trèo lên.

      Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu còn biết nữ nhân này tới làm gì Mạn Duẫn uổng phí được sống lại làm người rồi.

      nghĩ tới triều đại này cũng có mỹ nhân kế kiểu này, càng nghĩ tới công chúa được ngàn vạn sủng ái ấy thế mà cũng có lúc cởi sạch quần áo trèo lên giường câu dẫn nam nhân.

      Ngực hít vào hơi, Mạn Duẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.

      Phụ vương là thiên chi kiêu tử, nữ nhân muốn leo lên giường của đâu phải chỉ người? Hôm nay có công chúa này, ngày mai là ai đây?
      (Nhan: ta cho nàng biết luôn, là con tri phủ a.!!!^^)

      Mạn Duẫn phát rét trong lòng, vừa nghĩ tới khả năng phụ vương bị những nữ nhân này cướp , trong lòng càng lúc càng buồn bực. Nhưng nàng chỉ là nữ nhi của phụ vương mà thôi, nam nhân thời đại này ai mà có tam thê tứ thiếp? Phụ vương còn trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ bắt vì mẫu phi mà ở góa cả đời?

      Nghĩ như vậy, Mạn Duẫn liều mạng nhịn xuống kích động muốn đuổi nữ nhân nằm giường.

      Nhưng càng nhịn, ngực càng đau.

      Lúc này, cửa phòng gõ mấy cái. Mạn Duẫn có thể cảm thấy ràng nữ nhân nằm giường thân thể run lên chút.

      “Tiểu Quận Chúa, Chu Dương đưa điểm tâm tới cho người đây.” Đồng thời kêu lên vài tiếng, bên trong phòng ai đáp lại.

      “Chẳng lẽ ngủ thiếp rồi sao?” Chu Dương bưng điểm tâm lầm bầm lầu bầu.

      Cảm thấy chuyện này rất có thể, Chu Dương lên tiếng nữa để tránh đánh thức Mạn Duẫn, đứng hầu ở ngoài cửa, sau đó lại ngồi xổm ở hành lang, nhét hết khối điểm tâm này đến khối điểm tâm khác của Mạn Duẫn vào trong miệng.

      Nữ nhân nằm giường nghe phải Vương Gia trở lại, nhất thời khẽ thở dài tiếng.

      Mạn Duẫn cũng ràng lắm, tiếng thở này tóm lại là thở phào nhõm, hay là bởi vì mất mát.

      Nằm ở dưới sàng, Mạn Duẫn thời gian trôi qua bao lâu. Khi nàng buồn ngủ bên ngoài vang lên thanh của phụ vương.

      “Tiểu Quận Chúa ngủ rồi sao?” Tiếng bước chân vội vã dừng lại, lời này hẳn là hỏi Chu Dương.

      “Hồi vương gia, chắc là ngủ rồi” Chu Dương từ đất đứng bật dậy, cung kính hồi đáp, cái đĩa để đất còn dính chút vụn điểm tâm.

      Tịch Mân Sầm gật đầu, về hướng cửa phòng. Bầu trời đêm tối đen có lấy ngôi sao.

      Mấy vị đại thần còn có ý tứ khuyên can, nhưng liếc thấy đôi mắt như băng kiếm của Cửu vương gia liền ngậm miệng lại.

      “Các ngươi về nghỉ trước , có chuyện Bổn vương phân phó.” Đẩy cửa chính ra, Tịch Mân Sầm vào.
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 42: Dẫn người bắt gian
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      đất tán loạn từng món từng món xiêm y nữ nhân làm cho Tịch Mân Sầm nhìn thấy liền cau mày, cả người giống như từ trong hầm băng ra, cảm thụ được khí lạnh như , nhìn lại giường, ngoài dự đoán, có nữ nhân đưa tới cửa.

      Nhưng bảo bối nhà mình đâu rồi? Đảo mắt lượt qua phòng nhưng hề thấy bóng người muốn tìm.

      “Cửu...... Cửu vương gia.” tiếng gọi có vẻ xấu hổ, khiến ánh mắt lợi hại của Tịch Mân Sầm nhìn sang.

      Đôi má của nữ tử như bị nung đỏ, trái tim cũng nhảy thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phong thái của Cửu vương gia đủ khiến cho ngàn vạn thiếu nữ si mê lưu luyến.

      Lúc nghe hoàng huynh hạ lệnh tiến hành chuyện tối nay, trong lòng nàng ra cũng rất mong mỏi. việc mà ai dám hy vọng xa vời thế mà lại rơi vào người mình, sao mà may mắn đến thế. Tuy rằng bị đẩy ra làm công cụ chính trị nhưng trong lòng nàng hưng phấn khác thường, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.

      (Nhan: bởi vậy ta , con xưa hay con nay gì cũng vậy, gặp trai đẹp là tươm tướp tươm tướp a…=_____:)

      Tịch Mân Sầm tới hướng giường, nhưng phải bởi vì tiếng gọi dịu dàng tình tứ của kia, mà là do phát dưới sàn nhà có vết đồ đạc bị kéo lết, nếu nhìn kỹ rất khó phát . Tịch Mân Sầm từ trước đến giờ luôn chú ý từng chi tiết xung quanh mình, cho nên vết kéo như vậy thể thoát được ánh mắt của .

      Nhìn hai chân phụ vương về phía giường lớn, trong lòng Mạn Duẫn quặn đau gay gắt.

      Chẳng lẽ phụ vương cũng kháng cự nổi sắc đẹp dụ hoặc sao?

      Mạn Duẫn rất muốn chui ra ngăn cản, nhưng thân thể giống như bị rót chì, nặng nề trì trệ đến muốn động ngón tay cũng khó khăn.

      Đứa này núp dưới sàng làm gì? Chẳng lẽ muốn nhìn mình hưởng dụng thức ăn ngon đưa tới cửa hay sao mà tự núp dưới giường để nghe lén? Nghĩ trong lòng Mạn Duẫn có ý định này, quả đấm của Tịch Mân Sầm nắm lại chặt.

      Nuôi lâu như vậy mà còn chưa có dưỡng cho thuần hay sao?

      Tịch Mân Sầm ngồi lên giường, cố ý đá đá chân giường. Giường lớn nhàng run lên chút, làm cho lòng Mạn Duẫn cũng run rẩy theo.

      “Thất công chúa Nam Trụ đấy à?” Mấy ngày trước đây tham gia dạ yến, Tịch Mân Sầm từng gặp qua nàng ta.

      Tài năng và diện mạo của vị công chúa này xuất chúng nhất trong tất cả các vị công chúa của Nam Trụ quốc. Vốn định sau khi thương nghị thành công cuộc hôn nhân liên minh với Nam Trụ quốc, khiến minh ước giữa hai nước càng thêm vững chắc. Dạ yến hôm đó chẳng qua mình chỉ nhìn nàng ta mấy lần, thế mà Nam Trụ hoàng kịp đợi mà đưa người tới rồi?

      Đáng tiếc... ta tính toán lầm rồi!

      Kết thân có kết thân, nhưng phải kết thân với . Loại hôn nhân chính trị này chẳng hiếm lạ gì. Cho dù muốn dùng người để kết thân hai nước, người nên hy sinh hạnh phúc cũng phải là hoàng huynh.

      Dù sao nữa hậu cung của huynh ấy có ba ngàn người đẹp rồi, thêm vào nữ nhân nữa cũng chẳng phải chuyện đại gì.

      Thân thể Thất công chúa Sử Tây Cần khẽ run, cách ván giường mà Mạn Duẫn cũng có thể cảm nhận được nữ nhân này kích động.

      Mạn Duẫn vùi đầu trong khuỷu tay, cố gắng hết sức để phong bế ngũ quan của mình, để nhìn nghe được bất cứ cái gì.

      Là con của người, sao có thể hạn chế hạnh phúc của phụ vương được?

      Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, phải sao? Nhưng trong lòng lại cảm giác đau đớn, là bởi vì sao?

      Dưới sàng phát ra tiếng động nào, Mạn Duẫn càng trốn tránh, càng khiến lửa giận của Tịch Mân Sầm bốc càng lớn.

      Sắc mặt Tịch Mân Sầm trầm nhìn Thất công chúa giường, giống như nhìn món vật phẩm có sinh mệnh của riêng mình.

      “Từ khi nào Thất công chúa lại học chiêu câu dẫn nam nhân của nữ tử thanh lâu vậy?” Lời vô cùng lạnh lẽo.

      Thân thể Sử Tây Cần càng run dữ dội hơn, rụt về giữa giường. Cửu vương gia thế mà lại đánh đồng nàng với những kẻ kỹ nữ hạ tiện?

      “Hồi vương gia, do hoàng huynh hạ lệnh Tây Cần tới hầu hạ Vương Gia.” Thất công chúa ngượng ngùng trả lời. Cửu vương gia xuất hành mang theo nữ nhân, phải là cho nàng cơ hội đó sao? thiên hạ này chẳng có nam nhân nào có thể giữ tự chủ được trước sắc đẹp cả.

      Nam nhân có thể làm Liễu Hạ Huệ, rất ít.

      Nam nhân có thể thủ thân, càng ít.

      Thân thể mảnh vải che thân trưng ra trước mặt Cửu vương gia, hay tay khẽ cong lại dường như còn có mấy phần xấu hổ.

      hình ảnh sinh sắc sinh hương như vậy nếu đặt ở trước mặt nam nhân khác chỉ sợ cầm giữ được từ lâu. Nhưng nhìn ánh mắt Cửu vương gia lúc này, vô cùng trong suốt ràng, hề có tia bị chao đảo nào.

      Mặt Thất công chúa lộ vẻ xấu hổ cũng có chút tức giận, danh môn công tử theo đuổi nàng chẳng phải ít, chẳng lẽ mị lực bản thân lại giảm bớt rồi hay sao?

      Tịch Mân Sầm vẫn ngồi yên chút cử động, lẳng lặng bên mép giường, ngón tay đặt đùi gõ theo tiết tấu nào đó như đợi cái gì.

      Chẳng lẽ là muốn nàng hạ mình chủ động sao? Thất công chúa nghĩ như vậy.

      Hoàng huynh phân tích hết lợi hại của chuyện này cho nàng nghe, chuyện hôm nay nhất định phải thực cho bằng được.

      Thất công chúa rướn lên ôm lấy cổ Tịch Mân Sầm, thân thể trần trụi mài cọ vào người Tịch Mân Sầm như muốn ma sát lên dục hỏa. Ngón tay Tịch Mân Sầm hơi dừng lại, trong mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cứ mặc cho Thất công chúa tự biên tự diễn phát ra thanh mê người.

      Nếu như thanh mê người này đổi thành của ‘người nào đó’ chừng Tịch Mân Sầm dao động, nhưng nữ nhân trước mắt dù sao cũng phải là nàng.

      Mạn Duẫn cắn môi mạnh hơn, phụ vương... bị cướp sao? Đôi môi đỏ mọng bị cắn đến bật máu tươi, nội tâm Mạn Duẫn mâu thuẫn, giãy giụa.

      thể, phụ vương chỉ có thể là của mình nàng, thể để cho kẻ khác cùng hưởng!

      Khi trong lòng nảy ra cái ý nghĩ này, Mạn Duẫn dọa chính mình đến nhảy dựng. Từ khi nào mong muốn chiếm giữ của mình đối với phụ vương trở nên mạnh như vậy?

      Quả đấm càng nắm càng chặt, nàng tuyệt thể tránh né chính bản thân mình. Làm trái tâm nguyện của bản thân, Mạn Duẫn muốn làm.

      Bùm, Mạn Duẫn vừa khởi động người cái trán đụng phải ván giường. Bụm cái trán bị đụng đau, Mạn Duẫn bò ra từ dưới sàn.

      Mạn Duẫn vừa mới lộ ra nửa cái đầu từ dưới gầm giường Tịch Mân Sầm lập tức đẩy Thất công chúa quấn người ra, đứng lên : “Chịu ra rồi à?”

      Ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm đứa trẻ toàn thân bẩn thỉu đất.

      Mạn Duẫn thậm chí có thể nhìn thấy khí lạnh bốc ngùn ngụt từ đầu phụ vương, khuôn mặt nhắn nhìn nhìn phụ vương rồi quét qua toàn thân trần truồng của Thất công chúa, vẻ chán ghét chút nào che giấu.

      “Phụ vương, người sớm biết ta núp ở đáy giường rồi à?” Đúng vậy, nãy giờ phụ vương vẫn ngồi ở bên giường chính là để chờ mình chui ra ngoài.

      Thất công chúa biết bên trong phòng còn có người núp, kéo chăn bông qua che kín thân thể, vẻ mặt hoảng sợ và biết phải làm sao.

      “Chứ nữ nhi nghĩ thế nào?” Tịch Mân Sầm khoanh tay trước ngực.

      Bước đến gần mới phát đôi môi của bé con bị cắn đến bật máu, liền ôm lấy Mạn Duẫn, dùng ống tay áo lau vết máu cho nàng, nỗi tức giận tột đỉnh vừa rồi lập tức biến thành hư . còn tưởng đứa này tuyệt để ý, bây giờ xem ra là nàng nhẫn đó thôi.

      Có thể chịu đựng lâu như vậy, dễ dàng chút nào.

      “Phụ vương, vì sao hoa đào của phụ vương đến đâu cũng có thể nở rộ vậy?” Ở Phong Yến quốc mỹ nhân bó thành bó lớn đưa tới cửa, tại đến Nam Trụ quốc ngay cả công chúa cũng được đưa tới.

      Vẻ mặt mới rồi còn trầm giờ xuất chút nhu tình. Nhưng ít nhu tình còn sót lại của Tịch Mân Sầm toàn bộ chỉ dành cho đứa bé mới tám tuổi này.

      “Lời này nghe chua quá, Duẫn nhi ghen à?”

      Cảm giác trong lòng Mạn Duẫn có vài phần axit a-xê-tic, nhưng có điều Mạn Duẫn biết cái từ “ghen” này chỉ có thể dùng trong tình nam nữ.

      Nên lập tức hào phóng gật đầu, “Vâng.”

      Tịch Mân Sầm bị chọc cười, bật ra tiếng cười hiếm thấy.

      Tự mình ghen thôi mà, có đáng để phụ vương cười ? Cảm giác hình như mình lại bị đùa cợt, Mạn Duẫn nhăn nhó khuôn mặt, hung hăng túm mớ tóc đen của phụ vương, cho cười nữa.

      Da đầu Tịch Mân Sầm bị túm lôi mạnh, biết đứa này thẹn quá thành giận, ngưng cười, nhưng từ khóe mắt cong lên có thể nhìn ra vô cùng cao hứng.

      Thất công chúa bị người ta ngó lơ, khó chịu túm chặt chăn bông, đôi tay giận đến phát run, nhưng dám lên tiếng câu nào.

      Tịch Mân Sầm đột nhiên xoay người ra hướng cửa phòng, “Tới nhanh như vậy à!”

      Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, khoảng cách chắc còn hơi xa, nếu nhờ ban đêm yên tĩnh Mạn Duẫn cũng thể nghe thấy tiếng vang này. Tiếng bước chân rất nhiều, rất lộn xộn, có thể đoán được có ít nhất ba mươi người.

      Thất công chúa cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía cửa phòng, chỉ cần hoàng huynh dẫn người tới đây, cho dù tối nay nàng thành công, nhưng vì danh tiết của nàng, Cửu vương gia cũng thể cưới nàng.

      Đoán ra ý tưởng của nữ nhân này, khuôn mặt nhắn vô hại của Mạn Duẫn thoáng qua tia hiểm.
      Cái loại bắt gian tại giường kiểu này, nàng từng thấy nhiều lắm rồi.

      “Phụ vương...”

      Liếc mắt nhìn nhau với Tịch Mân Sầm, hai người đều thầm có tính toán trong lòng.

      (Nhan: chia buồn, mấy bạn chuẩn bị xem kết quả của chị Thất khi leo lên giường Sầm của chúng ta… Ta , các nàng tuyệt đối vừa lòng luôn….)
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]


      Do vậy, thay vì là diễn tuồng, chi bằng là chuyện cười con rối bị giật giây.

      Quan hệ giữa Phong Yến quốc và Nam Trụ quốc là đối nghịch như nước với lửa. Lời này của Tịch Mân Sầm chứa ý khiêu khích nhàng, làm cho lòng người phát rét.

      Uy danh của Cửu vương gia các quốc gia đều nghe thấy. Ở trong mắt nam nhân này, việc Nam Trụ Hoàng chém chết muội muội mình chẳng qua chỉ là tuồng kịch.

      Diễn cứ diễn , diễn xong kết thúc thôi.

      Mà áp lực uy nghiêm người nam nhân này khiến cho người ta hoàn toàn thể xem như có được.

      Sử Minh Phi lúng túng cười hai tiếng, mọi người đều cảm nhận được tiếng cười kia miễn cưỡng làm sao.

      “Mời Cửu vương gia nghỉ ngơi tốt, sáng sớm mai còn phải đến Vọng Nhật Nhai nghênh đón ánh mặt trời đầu tiên.”

      “So với Bổn vương, người nên nghỉ ngơi tốt hình như là Hoàng Thượng. Dù sao... mất người thân, hẳn Hoàng Thượng cũng chịu đả kích .”

      Cách của Tịch Mân Sầm như nhắc nhở việc Sử Minh Phi tự tay giết chết muội muội ruột của mình. Sử Minh Phi nặng nề thở dốc, ừm tiếng trả lời.

      Phân phó cung nhân xử lý thi thể của Thất công chúa xong, Sử Minh Phi liền dẫn đầu các vị đại thần quay trở về theo đường cũ. Trước khi , quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua Tịch Mân Sầm, cùng Mạn Duẫn trong lòng .

      Đồ mà muốn, tại sao tất cả đều nằm trong tay của nam nhân kia?

      phục!
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi4 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 44: Cùng nhau tắm rửa
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh
      (Nhan: mới vô mà thấy cái tựa là hiểu rồi hé…..)

      Tiếng bước chân lệt quệt xa rồi, Mạn Duẫn mới quay đầu khỏi vết máu còn chưa lau xong tường.

      “Phụ vương, người thích nhất dạng nữ nhân gì?” Mạn Duẫn đột nhiên lên tiếng, lười biếng ghé đầu vào vai Tịch Mân Sầm, cái miệng nhắn phun khí nóng bên tai của Tịch Mân Sầm.

      Tịch Mân Sầm lúc này chỉ cảm thấy cái luồng khí nóng phun vào bên tai kia, ấm áp, ngưa ngứa, tựa như có chiếc lông vũ ngừng chọc nhột trong lòng .

      Đặc biệt là đứa trẻ hỏi đến cái vấn đề này, khiến cho lầm tưởng đứa này rốt cuộc thông suốt.

      Tịch Mân Sầm có chút mất kiên nhẫn nhịn được, nhưng nhìn lại thân hình bé trong ngực, thất vọng lắc đầu cái. Chỉ mới tám tuổi, đợi nàng lớn lên còn cần mấy năm, chờ đợi giết người.

      “Lớn lên Duẫn nhi như thế nào, phụ vương liền thích nữ nhân như thế đấy.” Hình dáng bên ngoài quan trọng, quan trọng là người này.

      Từ đâu đó sâu xa bên trong hình thành sợi tơ, quấn chặt hai người lại chỗ với nhau.

      “Vậy sao?” Mạn Duẫn thở dài.

      Phụ vương rồi ngày phải lấy vợ, đến lúc đó, mình thể ngủ chung cùng phụ vương, ngay cả lúc ăn cơm, cũng chỉ có hai người.

      “Duẫn nhi thích nhìn phụ vương ở chung với người khác chỗ.” Mạn Duẫn , dù tương lai phụ vương phải rời khỏi mình, mình cũng phải cho phụ vương biết được suy nghĩ của mình. Nàng buông phụ vương ra, cả đời đều buông ra.

      Tịch Mân Sầm búng cái mũi dính đầy bụi, “Chỉ mình ngươi đủ khó nuôi rồi, phụ vương còn ngại phiền toái mà muốn tìm nữ nhân khác nữa sao?”

      Đoán được tại sao tối nay Mạn Duẫn lại khác thường, nội tâm của Tịch Mân Sầm tràn đầy ngọt ngào. Tiểu nha đầu chậm lụt tình cảm, khó khi nào mới mẫn cảm được lần như vậy.

      tắm.” Tịch Mân Sầm mới vừa để Mạn Duẫn xuống, phát áo khoác người mình cũng dính chút bụi bậm.

      Mạn Duẫn người đầy bụi đất nhìn phụ vương, hé ra nụ cười, “Duẫn nhi cũng cùng tắm.”

      Chuyện hai người cùng ăn, cùng ở, cùng tắm rửa phải là lần đầu tiên. Mạn Duẫn coi đó là chuyện đương nhiên nên chờ phụ vương ôm mình vào thùng nước tắm.

      “Kiếp trước chắc phụ vương thiếu nợ ngươi.”

      Người có thể khiến cho Cửu vương gia hạ mình mà tắm rửa cho sợ rằng chỉ có đứa này mà thôi. biết đến khi nào nàng mới có thể hiểu được rằng mình dụng tâm lương khổ.

      Trong thùng tắm, từng luồng khí nóng khẽ bay lên rồi tỏa ra, khiến cho cả căn phòng biến thành mông lung tựa như ảo mộng.

      Tịch Mân Sầm lột sạch Mạn Duẫn thả vào thùng nước tắm. Nhìn tiểu nha đầu mảnh vải che thân, da thịt trắng như trứng gà bóc, càng thể đè nén trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng…

      (Nhan: ca cũng cầm thú vừa thôi, tiểu Duẫn mới 8t nha….. ráng nhịn, ráng nhịn ca ơi…..)

      Trong thùng tắm, Mạn Duẫn ngồi đùi Tịch Mân Sầm, xối nước tắm rửa.

      “Lần sau bao giờ được chui xuống dưới gầm giường nữa.” Từng gáo nước nóng ấm dội xuống có thể chà ra lớp bụi.

      Tịch Mân Sầm chỉ cảm thấy thân thể bị người ta đốt lên ngọn lửa, đặc biệt bé con nào đó còn an phận mà kỳ cọ cho , khiến sắc mặt của hơi ửng ửng hồng.

      Bắt lấy bàn tay bé của Mạn Duẫn chà xát lồng ngực , Tịch Mân Sầm : “Để phụ vương tự làm.”

      Mấy lần trước nàng chà rửa cho phụ vương phụ vương còn ra vẻ rất hưởng thụ, về sau cũng chỉ để cho mình chà xát cho , biết tại sao hôm nay phụ vương lại muốn nhỉ? Nhưng rồi Mạn Duẫn vẫn đưa khăn vải lại cho .

      Tịch Mân Sầm mới vừa thở ra được hơi đứa bé đùi đột nhiên lại vặn vẹo mấy cái. Tịch Mân Sầm cúi đầu nhìn, ra Mạn Duẫn muốn quặt tay ra sau tự chà lưng, nhưng vì tay ngắn nên với tới số chỗ, vì thế mới vặn vẹo thân thể chút.

      phát giác được việc phụ vương trở nên kỳ lạ, Mạn Duẫn cố gắng chà lưng. Bởi vì biết phụ vương có tính thích sạch , cho nên mỗi đêm nàng đều tự mình tắm rửa sạch mới leo lên giường.

      Nàng có ảo giác dường như nhiệt độ của nước trong thùng càng ngày càng cao.

      Hai gò má Tịch Mân Sầm hơi hơi nhiễm hồng, biết là bị khí nóng hun đỏ hay là bị đứa trẻ nào đó hành hạ.

      “Duẫn nhi, đừng nhúc nhích.” Thanh hơi khàn khàn, lộ vẻ nhẫn.

      Thanh của phụ vương trước giờ đều mang băng hàn, chuyện cũng rất vững vàng, nhưng khi những lời này Mạn Duẫn có thể nghe ra sắc bất thường của .

      “Phụ vương, người làm sao vậy?” Mạn Duẫn xoay người lại ngó phụ vương.

      Đột nhiên trong nước có cái gì đó chĩa vào nàng...

      Mạn Duẫn hoàn toàn phải là đứa trẻ biết gì cả, nàng hiểu cấu tạo sinh lý của nam nhân, dĩ nhiên biết thứ như cây gậy trong nước kia là cái gì.

      (Nhan: =_____=!!!!!!)

      tiếp tục hỏi nữa, Mạn Duẫn ngồi đùi Tịch Mân Sầm, hề dám lộn xộn.

      Phụ vương là nam nhân bình thường, hai tháng nay vẫn cùng nàng ngủ. Nam nhân mạnh khỏe lại ở tuổi sung sức nhất, nhưng lại bị cấm dục lâu như vậy, lúc này có cương Mạn Duẫn cũng có thể hiểu.

      Lập tức im re lời nào.

      “Ngoan, để cho phụ vương ôm cái.” Thấy Mạn Duẫn rốt cuộc an phận ngồi im, Tịch Mân Sầm mới khẽ bật hơi.

      Hai tay ôm lấy Mạn Duẫn, lẳng lặng tựa vào vách thùng tắm.

      Cho đến khi nước nóng trở nên còn chút độ ấm nào, Mạn Duẫn mới cảm giác cái kia của phụ vương biến mất.

      Hai người làm xong lần tắm rửa xấu hổ này liền chui vào chăn ngủ. Lúc ngủ, Mạn Duẫn vùi cả người vào trong ngực Tịch Mân Sầm.

      Rất ấm, cần lo lắng an nguy của chính mình.

      Vì nam nhân này đủ cường đại để bảo vệ mình.

      Trời còn chưa sáng, vẫn tối om om, nhưng cung nữ thái giám trong hành cung giống trống khua chiêng để nhắc nhở các vị đại thần và sứ giả nên rời giường. Tiếng chiêng trống ầm ỹ khiến Mạn Duẫn phải lấy tay che tai lại.

      Bởi vì phải nghênh đón luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên nên toàn bộ nhân mã phải đến Vọng Nhật Nhai trước khi mặt trời mọc.

      So với các đại thần và sứ giả, người đêm qua ngủ ngắn nhất hẳn là Tân Hoàng Sử Minh Phi.

      Lúc mọi người còn chưa rời giường, bị chúng cung nữ hầu hạ thay quần áo. Y phục hoa lệ mà rườm rà từng lớp từng lớp được khoác lên người, khiến cho cả người mập lên ít.

      Mạn Duẫn còn chưa mở mí mắt ra nổi, rửa mặt chải đầu mặc quần áo toàn bộ do mình Tịch Mân Sầm xử lý.

      Phòng bên ngoài có lò lửa, khí lạnh rất nặng, vì núi nên gió phần phật phần phật thổi. Vô luận Xuân Hạ Thu Đông gì, Tịch Mân Sầm cũng chỉ mặc bộ hắc bào mỏng manh.

      Mạn Duẫn vạch y phục phụ vương mặc, phát bên trong trừ bộ quần áo trong chẳng còn mặc gì khác. Nhìn lại mình, mặc nhiều đồ đến nỗi giống như quả cầu , bên ngoài còn khoác cái áo choàng lông chồn.

      “Phụ vương, người lạnh sao?” Chọc chọc vào cái áo choàng mỏng manh của phụ vương, hỏi.

      Gió Vọng Nhật Nhai so với hành cung còn muốn lạnh hơn gấp đôi, sợ bé con bị lạnh, Tịch Mân Sầm trùm kín cả người nàng.

      “Phụ vương lạnh.” Liếc nhìn áo mình bị nàng vạch ra lộ cả lồng ngực, mặt Tịch Mân Sầm đột nhiên trở nên nhu hòa, thanh mang theo chút nghiền ngẫm, “Duẫn nhi, ai dạy ngươi vạch y phục của nam nhân? Chẳng lẽ sợ nhóm lửa thân người ta sao?”

      Mạn Duẫn chỉ nghĩ là Tịch Mân Sầm dạy bảo mình, ngước khuôn mặt nhắn lên, “Vạch y phục của phụ vương cũng được sao?”

      “Phụ vương là ngoại lệ.” Tịch Mân Sầm dừng lúc, tiếp: “Nhưng cho phép vạch y phục của nam nhân khác.”

      Nội lực cường đại của Tịch Mân Sầm có thể tự điều tiết nhiệt độ cơ thể, sợ rét nóng. Nhưng ở trước mặt Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cố ý ngăn đề tài này.

      Bốn vị đại thần theo Tịch Mân Sầm ngồi lên xe ngựa, Chu Phi Chu Dương cỡi ngựa theo.

      Gió lạnh tận xương ngừng va đập vào rèm xe, thỉnh thoảng có vài ngọn gió lạnh chui vào, lướt qua mặt như dao găm xẹt qua.

      Chạy gần nửa canh giờ, con ngựa hí tiếng, dừng lại.

      “Vương Gia, đến Vọng Nhật Nhai.” Ngoài xe ngựa, Chu Dương hăng hái .

      Trời đất mờ mịt như hòa vào làm , chỉ có thể nhìn thấy ít cỏ cây gần bên cạnh. Từng dãy xe ngựa dừng ở ven đường, toàn bộ đại thần và sứ giả đều bước xuống đứng bên trái bên phải con đường.

      Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, áp vào trong ngực, xuống xe ngựa đầu tiên, trừ khuôn mặt nhắn lộ ra bên ngoài, tất cả các chỗ còn lại đều được áo choàng lông chồn che phủ kín mít.

      Đội ngũ bộ hướng tới phía trước, mấy trăm người đứng Vọng Nhật Nhai đều hướng mặt về phương đông mà chờ đợi.

      Đứng ở trước nhất chính là Sử Minh Phi. Toàn thân khoác long bào màu vàng kim như ánh mặt trời chói lọi, chói mắt nhất giữa đám người.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, tieubachlinh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :