1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 35: Sợ mất
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh
      Hoa Liễu Nhai mới vừa rồi còn huyên náo ồn ào, nam tử này vừa đến nhanh chóng an tĩnh.

      Áp lực toát ra từ người Tịch Mân Sầm khiến mọi người có cảm giác hít thở thông, trong đó có mấy người nhận ra Cửu vương gia đáy lòng liền run run sợ hãi. Toàn thân tràn đầy hơi thở nguy hiểm, tựa hồ chỉ cần có người nào đó đến gần bị vô tình lạnh nhạt giải quyết ngay.

      Tịch Mân Sầm vốn có khí thế cường đại, cho dù là đại tướng quân chiến trường gặp được chân cũng run, chứ đừng đến đám nam nhân suốt ngày lưu luyến bụi hoa này...

      “Thế nào? Nơi này chơi vui chứ?”

      Tịch Mân Sầm từng bước từng bước tao nhã về phía Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn chưa bao giờ nghe Phụ Vương dùng cả tên lẫn họ mà gọi nàng, hơn nữa còn dùng cái loại giọng này.

      Chu Dương ngồi chồm hổm mặt đất run còn hình dáng gì, đầu cũng dám ngẩng lên. Mạn Duẫn biết mình chọc giận Phụ Vương, cắn cắn môi.

      đợi Mạn Duẫn câu nào, Tịch Mân Sầm bắt Mạn Duẫn tới tay, hề dùng lời hay cử chỉ dịu dàng nào. Cho dù bình thường mặt Phụ Vương cũng như ngâm nước đá, nhưng riêng đối xử với nàng vẫn luôn dịu dàng, hành động thô bạo như vậy vẫn là lần đầu tiên nàng thấy.

      “Để Phụ Vương xem chút xem rốt cuộc cái gì hấp dẫn nữ nhi của ta, ngay cả Hồng ngọc quý Phụ Vương đưa cho cũng lấy ra để mua đấu giá.” Bắt đầu nhấc chân, Tịch Mân Sầm về phía bàn đấu giá.

      Đúng vậy, ở trong mắt Tịch Mân Sầm, hai này chỉ là thứ vật phẩm.

      Tịch Mân Sầm quanh lồng sắt vòng, hàn khí quanh thân khiến cho người người lui ra xa nhường chỗ.

      Tư Mã Triều đứng bên, dám hé răng. Vị chủ nhân này, chọc được.

      Loại náo nhiệt này phải có tiền là có thể nhìn xem được. Khi nhìn thấy được vẻ mặt nén sợ của Tư Mã Triều, những kẻ có nhãn lực khá phía dưới lập tức thừa dịp Cửu vương gia còn chưa nổi giận liền lặng lẽ lui về phía sau.

      Thấy có người rút , người chung quanh cũng ào ạt thối lui như nước thủy triều, chẳng bao lâu, dưới đài chẳng còn mấy bóng người.

      Tư Mã Triều nhìn thấy buôn bán bị quấy nhiễu, vỗ vỗ tay vài cái, nhưng thể làm gì. Ai bảo vị chủ nhân này lai lịch lớn, vậy còn tức sùi bọt mép.

      “Chẳng qua cũng chỉ có chút tư sắc, nếu Duẫn nhi muốn nhìn biểu diễn kiểu này, cứ cho Phụ Vương, tự Phụ Vương sai người biểu diễn cho ngươi xem.”

      Hai trong lồng lúc này bị dục hỏa quấn thân, hôn nhau đầy lửa nóng. Trường hợp này chỉ có thể dùng hai chữ “dâm uế” để hình dung.

      Nghe Phụ Vương kêu mình bằng “Duẫn nhi”, Mạn Duẫn cho là Phụ Vương hết giận rồi, nhưng khi quay nhìn gương mặt lạnh lùng của Phụ Vương Mạn Duẫn liền vứt ngay tia thở phào may mắn cuối cùng trong lòng.

      “Phụ Vương, Duẫn nhi biết sai rồi, về sau dám nữa.”

      Thay vì kiếm cớ để biện minh, Mạn Duẫn biết, thà rằng trực tiếp thừa nhận sai lầm còn hơn.

      đời này còn có chuyện gì mà ngươi dám làm nữa hay sao? Duẫn nhi, ngươi lần nào mà chả ngoan ngoãn nhận sai, nhưng có lần nào ngươi ghi tạc trong đầu !” Câu cuối cùng, giọng bỗng nhiên cất cao lên.

      Lúc Tịch Mân Sầm tức giận, ánh mắt lạnh lẽo như băng có thể đông chết người, nhưng việc biểu lửa giận ngút trời ra ngoài như lúc này là lần đầu tiên. Mạn Duẫn biết, khẳng định hôm nay Phụ Vương bị chọc tức .

      Mạn Duẫn sợ bởi vì chuyện này mà Phụ Vương ghét nàng, sợ Phụ Vương từ nay về sau bỏ mặc nàng, đôi tay ôm chặt lấy cổ của Tịch Mân Sầm, thanh hàm chứa nức nở : “Phụ Vương, Duẫn nhi biết sai rồi, dám nữa.”

      Dáng vẻ điềm đạm đáng khiến ai nhìn thấy tâm can cũng xoắn chặt lại. Ngay cả Chu Phi ngày thường vẫn mặt sắt cũng đành lòng nhìn bộ dạng này của Mạn Duẫn.

      Chu Dương càng hận cướp được Tiểu Quận Chúa trong ngực Cửu vương gia mà xoay người bỏ chạy, nhưng tóm lại là có lá gan đó, chỉ có thể ôm lấy Tiểu Mạo Ngao, tận lực thu bản thân để giảm bớt cảm giác tồn tại, tránh cho Cửu vương gia phát được hữu của dùng chưởng để vỗ chết .

      Biết chuyện báo, dung túng Tiểu Quận Chúa tới nơi bướm hoa, những tội danh này có mười cái đầu cũng đủ để chém.

      “Có muốn mua về, tiếp tục từ từ xem hay ?” Nhiệt độ người Tịch Mân Sầm là nóng, mà giọng lại lạnh như băng.

      Mạn Duẫn biết mình nên tới những chỗ như thế này, nhưng mua hai này cũng phải vì để nhìn họ biểu diễn xuân cung sống, chẳng qua nàng chỉ muốn để cho hai này vui vui vẻ vẻ rời cái thế giới này.

      “Phụ Vương, người hiểu lầm.” Biết Phụ Vương nhất định vặn vẹo ý tứ của nàng, Mạn Duẫn mở miệng muốn giải thích.

      Nhưng lửa giận của Tịch Mân Sầm xông đầy não nên chỉ cảm thấy đây là Mạn Duẫn muốn nguỵ biện.

      bước về phía Tư Mã Triều. Tư Mã Triều thấy Cửu vương gia tới, cố gắng trấn định mà kéo ra khuôn mặt tươi cười.

      “Cửu vương gia, lâu gặp.” Tư Mã Triều cười cười chào hỏi nhưng trong lòng lại thầm oán giận Cửu vương gia phá hỏng việc buôn bán của .

      “Mấy nữ nhân này, Bổn vương muốn, bao nhiêu bạc?”

      Tư Mã Triều khẽ giật mình, sớm nghe Cửu vương gia gần nữ sắc, hôm nay lại muốn mua mấy này? Buôn bán tóm lại vẫn phải làm, nếu Cửu vương gia muốn bỏ tiền ra mua, ít nhất Tư Mã Triều cũng có thể vớt vát trở về chút tiền vốn.

      “Ta với Cửu vương gia là quen biết cũ, nếu Cửu vương gia muốn mua, 100 vạn lượng là được rồi.” trăm vạn lượng là tiền vốn của , hơn nữa, cũng dám kiếm tiền lời từ Cửu vương gia.

      Người khác có tận mắt thấy thủ đoạn tàn nhẫn vô tình của Cửu vương gia, may mắn nhìn thấy qua.

      Nam nhân này, chỉ có thể lấy lòng, thể chọc giận.

      “Chu Phi, trả tiền.”

      Phân phó tiếng xong, Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn xuống đài.

      ngang qua Chu Dương, chân Tịch Mân Sầm tung ra cước, đạp người văng xuống dưới đài. Thân thể nặng nề rơi phịch xuống đất, lớp bụi cuồn cuộn nổi lên.

      Chu Dương ôm bụng, khí huyết cuộn trong ngực rồi phun ra búng máu, nhanh chóng cúi đầu quỳ xuống, dám phát ra chút thanh nào. may là chân kia đá vào bụng chứ phải ngực, nếu mạng của Chu Dương tối nay coi như đến địa phủ báo danh.

      Tịch Mân Sầm liếc mắt nhìn thanh lâu chung quanh, giữa khe cửa lộ ra những ánh mắt. Tưởng là nhìn thấy sao? Hừ lạnh tiếng, muốn xem chuyện cười của Tịch Gia ư, cũng nên suy nghĩ chút xem có mệnh để nhòm ngó hay .

      Chu Phi thấy Cửu vương gia quay lưng , lập tức kêu mấy thị vệ nhấc lồng sắt lên, đuổi theo bước chân của Cửu vương gia.

      lồng sắt phủ xuống tấm vải đen lớn, che lại xuân sắc bên trong. Nhưng trong lồng sắt vẫn tiếp tục phát ra thanh mập mờ, xuyên thấu qua miếng vải đen phát ra ngoài, vô cùng mị hoặc.

      “Lừa gạt Vương Gia, ngươi muốn sống hả!” cước kia của Vương Gia , Chu Phi dựng đệ đệ đất lên, vác lên đầu vai, nhanh chóng đuổi theo đội ngũ.

      “Ca...” Vừa mới mở miệng, Chu Dương lại ói ra búng máu, tự biết có lỗi, nhưng cũng có biện pháp nào đâu.

      Tịch Mân Sầm thẳng đường ngừng, khi trở về trực tiếp tiến vào tẩm cung. Thị vệ mang lồng sắt to tướng vào bên trong, cửa phòng “oành” tiếng đóng lại.

      có chút nào thương tiếc, Tịch Mân Sầm ném mạnh Mạn Duẫn lên giường.

      Đưa tay lột xuống tấm vải đen, xuân sắc trong lồng sắt lại được trưng bày ra. Hai trong lồng quấn quít chung chỗ, khí vô cùng ái muội.

      “Lúc nãy nhìn đủ chưa? Phụ Vương mua người về cho ngươi rồi đó, tiếp tục xem !” Thấy Mạn Duẫn quay đầu nhìn, Tịch Mân Sầm đột nhiên giữ chặt đầu nàng, buộc nàng quay về phía lồng sắt.

      Mạn Duẫn nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nhắm mắt lại.

      “Ngươi phải là Phụ Vương của ta!” Phụ Vương từng , cưỡng bách nàng làm bất cứ chuyện gì.

      Nước mắt nãy giờ cố nén xuống, tại giống như tìm được chỗ tháo nước, mãnh liệt chảy ra.

      Nước mắt giống như trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt rớt xuống bàn tay to của Tịch Mân Sầm. Xúc cảm lạnh lẽo dội tỉnh Tịch Mân Sầm hỗn loạn trong lửa giận. Hai ngón tay vuốt nước mắt, chất nước mềm mại, khiến cho lửa giận của Tịch Mân Sầm lập tức bị dập tắt.

      “Ngươi phải là Phụ Vương của ta!” Mạn Duẫn vẫn nhắm hai mắt, lập lại những lời này. Nàng rất muốn hết thảy những chuyện này đều là giấc mơ, chờ nàng mở mắt ra lần nữa, Phụ Vương vẫn thương nàng như cũ.

      Tịch Mân Sầm nhìn khuôn mặt bé khóc như hoa vùi trong mưa, kéo người ôm vào trong ngực.

      “Ngoan nào, tại Phụ Vương tức đến mù quáng.” biết làm thế nào để an ủi đứa bé, Tịch Mân Sầm đành học tư thế lão phu nhân dụ dỗ trẻ nít, vỗ vỗ sau lưng của Mạn Duẫn.

      Động tác vô cùng , sợ lực mạnh thương tổn tới nàng.

      Mạn Duẫn nức nở mấy tiếng, lại càng khóc dữ dội hơn. Ôm chặt lấy hông của Tịch Mân Sầm, nàng sợ mất, sợ mất sủng ái của Phụ Vương. Tựa như người chết đuối, vất vả lắm mới bắt được cọng rơm cứu mạng, thế mà giờ cọng rơm đó lại tuột khỏi tay nàng...

      Tịch Mân Sầm giọng dụ dỗ Mạn Duẫn, ra cũng sợ hãi. Sợ đôi mắt của Mạn Duẫn dính vào dơ bẩn, sợ mình còn được nhìn thấy đôi mắt long lanh trong suốt sáng ngời khi nàng nhìn , cho nên mới đột nhiên mất khống chế đó thôi.
      Juuni, tiểu Viên Viên, Diệp Băng6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      “Chỉ là giả thiết thôi mà, cũng được sao?” Giọng Mạn Duẫn bình ổn, còn lẫn tiếng nức nở như mới vừa rồi.Tịch Mân Sầm lắc đầu, “ được.”

      “Như vậy đối với các nàng, Duẫn nhi muốn xử lý như thế nào?” Tịch Mân Sầm trở lại chuyện chính.

      “Duẫn nhi tự tay đưa họ ra .” Mạn Duẫn tính vậy.

      Tịch Mân Sầm khẽ nhíu mày kiếm, “Để Phụ Vương.”

      tới cọc trụ có treo thanh kiếm ở đầu giường, Tịch Mân Sầm rút kiếm ra, “Các nàng thuộc Hoàng thất, cả tộc đều bị Bổn vương giết, giờ chết ở trong tay Bổn vương cũng là làm cho các nàng đoàn tụ nhà.”

      Tịch Mân Sầm muốn để cho tay Mạn Duẫn nhiễm máu tươi, mấy chuyện giết người này cứ để động thủ tốt hơn. giết người vô số, thêm hai người cũng là như nhau cả thôi.

      sống cùng Phụ Vương hơn hai tháng, trong lòng Phụ Vương nghĩ cái gì, Mạn Duẫn có thể lờ mờ đoán được. Nàng mở ra đôi tay trầm tư ngắm nhìn và suy ngẫm, đôi tay này nhuộm đầy máu tươi từ lâu, chẳng qua Phụ Vương biết đến mà thôi.

      Tịch Mân Sầm động thủ cực nhanh, chỉ như gió thoảng qua, ngay cả Mạn Duẫn cũng nghe được. Khi lần nữa ngẩng đầu, hai trong lồng sắt tê liệt song song ngã xuống đất. Trừ cổ có vệt đỏ khó thấy, toàn thân hoàn hảo tổn hao gì, ra cũng rất nhàng.

      “Chu Phi.” Tịch Mân Sầm hô lên, Chu Phi lúc nào cũng đứng canh bên ngoài lập tức ứng tiếng.

      “Mang vài người vào đây đem lồng sắt ra, sẵn đó an táng hai nàng cho chu đáo.” Lau sạch vết máu mũi kiếm, Tịch Mân Sầm tra kiếm về vỏ.

      loạng choạng nghiêng ngả theo phía sau Chu Phi là thân hình cực kỳ nhếch nhác...

      Chu Dương thò đầu ra từ sau lưng Chu Phi, nhìn thấy Mạn Duẫn cũng bị trừng phạt nghiêm trọng nào, liền thở phào nhõm. Hai đầu gối lập tức quỳ xuống, đầu chạm đến sàn nhà.

      “Chu Dương tự biết có lỗi, xin Vương Gia trừng phạt.” Chu Dương mới vừa xong, trong ngực đột nhiên nhảy ra viên cầu trắng xù , xông thẳng đến chỗ Mạn Duẫn.

      Được ca ca vác về từ Hoa Liễu Nhai, Chu Dương sợ đánh mất Tiểu Mạo Ngao nên thuận tay nhét nó vào trong túi áo. Mới vừa rồi khẽ cong người nên y phục lộ ra ke hở, Tiểu Mạo Ngao nhìn thấy liền nhảy vọt ra ngoài.

      Tịch Mân Sầm biết là vật gì, đưa tay chộp cái. Tiểu Mạo Ngao vốn kiêu ngạo về tốc độ ai sánh kịp, vậy mà tránh kịp bàn tay của Tịch Mân Sầm đột nhiên vung ra, nắm được cái cổ của nó.

      “Là Mạo Ngao à?” Đại hội đấu giá của Tư Mã gia càng ngày càng tốt nhỉ, ngay cả vật này cũng kiếm được tới tay.

      “Phụ Vương, đây là sủng vật mà nữ nhi đấu được.” Sợ Phụ Vương bóp chết Tiểu Mạo Ngao, Mạn Duẫn đoạt lại Tiểu Mạo Ngao từ trong tay Tịch Mân Sầm, ôm vào trong ngực.

      Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu, “Nếu muốn sủng vật cứ với Phụ Vương, sủng vật Phụ Vương kiếm cho ngươi nhất định tốt gấp mười lần con này.”

      Tiểu Mạo Ngao tựa hồ nghe cũng hiểu được ý tứ, hướng về phía Tịch Mân Sầm nhe răng xèo xèo hai tiếng nhưng dám công kích. Linh cảm của động vật luôn luôn mẫn cảm, đối phương có khí thế cường đại khiến linh tính trời ban của nó khiếp đảm.

      Tin Tịch Mân Sầm đùa, nhưng Mạn Duẫn vẫn lắc đầu, bàn tay nâng Tiểu Mạo Ngao lên, “Có con là đủ rồi.”

      Tầm mắt quay lại người Chu Dương quỳ bên cạnh, Tịch Mân Sầm ngồi trở lại giường, “Chu Dương, ngươi theo cạnh Bổn vương cũng nhiều năm rồi, có biết hôm nay ngươi phạm vào tội gì ?”

      “Thuộc hạ biết chuyện báo, giấu giếm Tiểu Quận Chúa hành tung, lại càng nên mang Tiểu Quận Chúa Hoa Liễu Nhai.” Câu này Chu Dương lập lập lại trong lòng dưới mười lần, bởi sợ ở trước mặt vương gia lại sai.

      “Y theo quy củ, phải làm như thế nào?”

      mặt Chu Dương chảy đầy mồ hôi, nhả ra từng chữ, “Tự kết liễu.”

      Vẻ mặt nghiêm túc của Chu Phi nỗi bi thương. Tay nắm chuôi kiếm như chặt thêm mấy phần, khớp xương tay cũng trắng bệch.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Juuni, tiểu Viên Viên, Diệp Băng2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 37: Hôn má
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh



      Hậu quả nghiêm trọng đến thế à?

      Đôi mắt to chưa khô nước mắt của Mạn Duẫn nhìn sang Chu Dương, “Phụ Vương, chuyện này liên quan đến Chu Dương.”

      Ở trong lòng, Mạn Duẫn sớm xem Chu Dương như bằng hữu. Bởi vì liên quan tới mình mà Chu Dương phải trả giá bằng mạng, Mạn Duẫn tuyệt đối đồng ý.

      “Cái gì gọi là liên quan đến ?” Ngón tay của Tịch Mân Sầm xoa tóc Mạn Duẫn dừng lại, cùng nhìn về phía Chu Dương, “Chẳng lẽ có biết chuyện báo, chẳng lẽ có cùng Hoa Liễu Nhai với Duẫn nhi sao?”

      “Tại Duẫn nhi uy hiếp , hết thảy đều do Duẫn nhi gài bẫy.” Mạn Duẫn dám làm dám chịu, lắc lắc cánh tay Tịch Mân Sầm.

      Tịch Mân Sầm đứng lên, quay đầu liếc Mạn Duẫn cái. Mới cùng ở với Chu Dương có mấy ngày, thế mà biết xin tha giúp người khác?

      (Nhan: Hắc, có ngửi được mùi giấm chua chưa bà con???)

      “Chẳng lẽ Duẫn nhi có gì đó có thể uy hiếp được Chu Dương?” Chu Dương giống như đứa bé to xác, toàn thân cao thấp chút bí mật nào, làm gì có cái gì đáng giá để cho người khác uy hiếp.

      Khóe miệng Chu Dương bị rút gân, vẻ mặt có chút khó chịu. Lời này cũng khơi dậy hứng thú của Chu Phi, đệ đệ của , vô cùng ràng, toàn thân giống như tờ giấy trắng. Trừ theo Vương Gia để xử lý chút chuyện vặt, nhất mực chẳng có chuyện gì khác, chớ chi là có cái gì bí mật có thể uy hiếp được .

      “Phụ Vương, người muốn ta ra?” Ngại có mặt Chu Phi ở đây, Mạn Duẫn do dự chút.

      Tịch Mân Sầm gật đầu, chỉ cần Mạn Duẫn mở miệng, tha sống Chu Dương chẳng qua chỉ là câu .

      Do dự hết nhìn Chu Phi rồi lại nhìn Chu Dương, “Ta uy hiếp Chu Dương, nếu dám cho Phụ Vương chuyện ta Hoa Liễu Nhai, ta liền tuyên cáo thiên hạ — Huynh đệ Chu Dương Chu Phi thích nhau.”

      Chu Phi ngây người như phỗng, “Điều này sao có thể?”

      Chu Dương nhất thời bị đả kích lớn, Tiểu Quận Chúa xác xác dùng cái này uy hiếp , thế mà ca ca ruột của mình lại vẫn tin.

      thầm nho câu, “Người ta có câu ‘miệng đời đáng sợ’ đó thôi.” Đỏ mặt.

      Tịch Mân Sầm lập tức mất nỗi bực mình, khóe miệng khẽ gợi lên vẻ tươi cười. Cũng đúng, đối với Chu Dương, biện pháp càng đơn giản, càng làm dễ mắc mưu.

      tay ôm lấy Mạn Duẫn, tay kia hướng Chu Phi Chu Dương khoát khoát.

      “Các ngươi có thể lui xuống, chuyện này bỏ qua, chớ tái phạm.”

      Vừa thối lui khỏi cửa phòng, Chu Phi liếc mắt nhìn Chu Dương cái, thở dài hơi, “Đồ ngu ngốc, thể diện tổ tông đều bị ngươi vứt sạch.”

      Chu Dương rất muốn đánh trận với Chu Phi, cương trực đứng dậy, nhưng xương sườn liền nhói cái làm đau đến nỗi còn tia hơi sức nào dùng được.

      Chẳng phải vì muốn giữ thể diện tổ tông nên mới bị Tiểu Quận Chúa uy hiếp sao!

      Thấy Chu Dương còn ra vẻ ta đây xả thân vì đại nghĩa, Chu Phi lại lắc đầu, : “Cây ngay sợ chết đứng, chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ bằng câu của Tiểu Quận Chúa là có thể phá hủy thanh danh của chúng ta sao?”

      Mặc dù là hạ đẳng thị vệ, nhưng kể từ theo Cửu vương gia rong ruổi sa trường, hai huynh đệ bọn họ cũng coi như có chút danh tiếng ở Phong Yến quốc. số đại tướng quân khi thấy hai người cũng phải khách khí. Nếu Vương Gia đồng ý, lời đồn đại sao có thể truyền ?

      Cho nên , ngu ngốc chính là ngu ngốc.

      Chu Phi thấy Chu Dương vì bị thương nên chậm rãi nhìn phát ghét, lại tay khiêng lên, trực tiếp ra khỏi tẩm cung Tịch Mân Sầm.

      Chu Dương nghiến răng trèo trẹo, kèn kẹt a kèn kẹt. Tiểu Quận Chúa à! Lần này thiếu chút nữa bị ngươi quăng cái mạng!

      Chu Dương phạm sai, có thể được bỏ qua, nhưng Mạn Duẫn phạm sai, quyết thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

      (Nhan: hắc, có người sắp bị ăn đậu hủ, ha ha ha…)

      “Úp mông xuống.” Tịch Mân Sầm vỗ vỗ bắp đùi của mình, với Mạn Duẫn.

      “Phụ Vương...”

      Mạn Duẫn từ giường đứng lên, bước về phía Tịch Mân Sầm. Đánh đòn quá đau, nhưng Mạn Duẫn vẫn cảm thấy rất khó chịu, con ngươi đảo vài, dùng giọng thương lượng : “Phụ Vương, chúng ta có thể đổi biện pháp trừng phạt hay ?”

      Tỷ như, khẻ lòng bàn tay, đứng trung bình tấn, cũng còn tốt hơn đánh đòn nhiều.

      Lần trước bị đánh, Tịch Mân Sầm chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của Mạn Duẫn, mà giờ khắc này, Tịch Mân Sầm nhìn thấy mặt đứa trẻ hồng thấu lên, liền lập tức hiểu ra nàng xấu hổ.

      Nuôi này hai tháng rồi, Tịch Mân Sầm còn chưa có thu về được chút phúc lợi nào. Mạn Duẫn vừa đề xuất, Tịch Mân Sầm cảm thấy thời cơ đến.

      “Có thể, ngươi tới đây .”

      Nghe thấy có hy vọng, Tịch Mạn Duẫn nhanh chóng bước tới, ngồi ở bên cạnh Tịch Mân Sầm.

      “Nếu như Duẫn nhi hôn Phụ Vương, Phụ Vương có thể miễn cho ngươi lần trừng phạt này.” Ngón tay gõ gõ mép giường, Tịch Mân Sầm cau mày. Dáng vẻ làm cho người ta cảm thấy ra quyết định như thế là rất thua thiệt cho rồi...

      Trừ những lúc phải sử dụng mỹ nhân kế, Mạn Duẫn chưa từng chủ động hôn qua bất luận kẻ nào. Khi Phụ Vương nhắc tới cầu này, trong lòng nàng sinh ra mâu thuẫn.

      Vậy so với bị đánh còn thẹn thùng hơn.

      Lắc lắc đầu, “Phụ Vương, đổi lại cái khác .”

      Thấy Mạn Duẫn chút nghĩ ngợi mà liền lắc đầu cự tuyệt, Tịch Mân Sầm nghiêm mặt, : “Duẫn nhi, đứa bé nhà khác đều từng hôn cha mẹ. Ngươi thể cho Phụ Vương cũng hưởng thụ được niềm vui của bậc làm cha mẹ đời à?”

      (Nhan: Sầm ca, xạo vừa thôi chớ…. Hắc hắc)

      Tịch Mân Sầm cực ít cùng người khác thân cận, từ lúc Mạn Duẫn xuyên qua tới giờ cũng nhìn thấy cười được mấy lần.

      Khi nhắc tới cầu này, Mạn Duẫn xấu hổ trong lòng, cảm thấy thân là con phải có nghĩa vụ làm cho cha mẹ vui vẻ. Nghĩ như vậy, mâu thuẫn nho trong lòng về điểm này đều bị ép xuống đến tầng thấp nhất.

      “Chỉ chút thôi?” Mạn Duẫn đỏ mặt.

      Dục tốc bất đạt, Tịch Mân Sầm đương nhiên biết. Hơn nữa loại chuyện như vậy thể nóng vội, suy nghĩ lát, gật đầu.

      Sợ Phụ Vương đổi ý, Mạn Duẫn rướn mình lên, nhàng chạm môi gương mặt Phụ Vương. Lần này chỉ đỏ mặt, kể cả hai bên tai Mạn Duẫn cũng cảm thấy nóng hừng hực.

      Tịch Mân Sầm chỉ cảm thấy cánh môi kia như lông hồng rơi xuống nước, tạo nên sóng nước xao động nhè . Mềm mại đến nỗi khiến muốn lập tức ôm lấy Mạn Duẫn mà hôn mạnh xuống.

      Nhưng cuối cùng Tịch Mân Sầm nhịn xuống. Đứa bé này còn chưa có nuôi lớn. Hơn nữa mấy chuyện này nên thuận theo tự nhiên mới tốt.

      gần đến canh ba, sợ Mạn Duẫn thiếu ngủ, Tịch Mân Sầm kéo chăn bông lên, cuốn bé con vào chăn.

      “Duẫn nhi, trời sắp sáng rồi, mau ngủ lát . Phụ Vương còn có chút chuyện phải phân phó Chu Phi.” Vuốt vuốt trán Mạn Duẫn, đặt nàng nằm xuống.

      Tịch Mân Sầm gỡ áo choàng xuống từ bình phong, ra tẩm cung.

      Mạn Duẫn nhìn bóng lưng Phụ Vương, ngáp cái. Buồn ngủ , trẻ con phải ăn ngon ngủ tốt mới có thể mau lớn. Mà mấy năm qua luôn sống trong căn phòng kia, thân thể Mạn Duẫn so với mấy đứa trẻ bình thường sinh cùng năm còn kém chút...

      Nhìn bóng đêm mờ mịt, Mạn Duẫn lật người, ngủ.

      Tịch Mân Sầm vừa ra khỏi tẩm cung, Chu Phi kéo theo Chu Dương sớm chờ ở trước hòn non bộ.

      Nhìn thấy Vương Gia ra ngoài, Chu Phi tay chắp kiếm, hướng Tịch Mân Sầm hành lễ.

      hổ danh là tay chân đắc lực của Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm có phân phó lưu lại, nhưng Chu Phi tự giác bắt Chu Dương chờ ở chỗ này rồi.

      Tịch Mân Sầm hướng Chu Dương ngoắc ngoắc ngón tay, Chu Dương lập tức đến.

      “Đem chuyện các ngươi Hoa Liễu Nhai, đầu đuôi gốc ngọn, cho Bổn vương nghe.” Mạn Duẫn vào Kiền thành chỉ mới mấy ngày, làm sao có thể biết được nơi bướm hoa đó. Hơn nữa quên lúc bắt được Mạn Duẫn, trong tay Mạn Duẫn còn nắm xấp dầy ngân phiếu.

      Chu Dương dám quanh co, lập tức đem toàn bộ chuyện từ lúc Sử Minh Phi tới Điềm Uy Cung, cho Tịch Mân Sầm.

      Khi nghe thấy Chu Dương lòng đầy căm phẫn đến thời điểm hai người ở Hoa Liễu Nhai, ngôn ngữ mà nhiều nam nhân háo sắc lỗ mãng thốt ra khỏi miệng, khóe miệng Tịch Mân Sầm liền hé ra tia cười lạnh.

      “Mang số nhân mã Hoa Liễu Nhai...” bầu trời đêm có bất kỳ ánh sao nào, bóng tối đen đặc như muốn bao trọn cả đất trời.

      Con ngươi của Tịch Mân Sầm so với trời đêm còn đen hơn, thâm u và băng hàn hơn. Nữ nhi của Bổn vương các ngươi có thể tùy ý vũ nhục sao?
      Tang Ca, Juuni, tiểu Viên Viên2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 38: Ký tên đồng ý
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Ngự Thư Phòng, thanh của đồ sứ bị đập vỡ phá tan tĩnh lặng buổi ban mai.

      Sử Minh Phi tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, tấu chương thư án cái nào may mắn thoát khỏi kiếp bị hất văng xuống đất. Cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh đều khúm núm cúi đầu đến ngực, dám chọc giận Long nhan.

      “Cửu vương gia khinh người quá đáng! Coi nơi đây là Phong Yến quốc đấy à, Bổn vương có giá trị gì sao!” Sử Minh Phi cố nén nỗi tức giận bừng bừng.

      Hôm nay lâm triều, toàn bộ đại thần toàn thượng tấu việc Hoa Liễu Nhai bị phóng hỏa. Cả con phố cháy sạch chỉ còn than, nơi vốn náo nhiệt ồn ào như Hoa Liễu Nhai chỉ trong đêm hóa thành tường đổ vách xiêu, chỉ để lại mảnh đất đầy tro than khói bụi.

      Mà làm người ta tức giận nhất là, trong Hoa Liễu Nhai người nào chạy ra khỏi.

      Tấu chương chất cao như núi, trong đó thiếu tên các vị đại thần chức cao chết cháy, xin Hoàng Thượng định đoạt.

      sắp tới lễ đăng cơ, làm sao mà có thời gian an bài nhân thủ lần nữa để bổ sung vào những chức vị còn trống này.

      Hoa Liễu Nhai mặc dù tôn trọng luật pháp, nhưng lại là nguồn kinh tế quan trọng nhất của Nam Trụ quốc. Thế nhưng chỉ trong đêm mà hóa thành hư , chỉ có thể dùng từ tổn thất nghiêm trọng để hình dung.

      Sử Minh Phi tức tối đập mấy cái lên trán, tê liệt ngã xuống Long ỷ.

      Cửu vương gia quả nhiên muốn chịu chút thua thiệt nào. chẳng qua chỉ dùng ít thủ đoạn để đánh vỡ lần thương nghị này, ấy thế mà Cửu vương gia lại có thù tất báo, cây đuốc, đem địa bàn của đốt sạch .

      Dưới bậc, tiểu thái giám mặc quần áo đặc trưng cho thái giám màu xanh lá cây, gương mặt tuấn tú, chính là thiếu niên hôm đó đến đưa bạc cho Mạn Duẫn.

      Thiếu niên cầm ly trà đưa tận tay Sử Minh Phi, “Hoàng Thượng, cho dù Hoa Liễu Nhai bị đốt, chúng ta cũng thua thiệt.”

      Sử Minh Phi nghĩ sâu xa hồi, gật đầu.

      Mạn Duẫn duỗi lưng, mở mắt đá chăn ra, thấy Tịch Mân Sầm ngồi ghế thư án. bàn bày ly trà Long Tĩnh nhưng có khí nóng bốc ra, hiển nhiên là lạnh. Nhìn dáng vẻ phụ vương thế này hẳn là đợi nàng lâu.

      Dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung, Mạn Duẫn chỉ mặc áo đơn chui ra khỏi chăn bông.

      “Phụ vương, chào buổi sáng.”

      Tịch Mân Sầm mặc hoa bào màu đen, chế tác tinh tế, cho dù ngồi rất tự nhiên nhưng áo cũng có lấy nếp nhăn nào. Nghe thanh của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu.

      “Duẫn nhi, đọc toàn bộ nội dung giấy ra.” Tịch Mân Sầm nhấc tờ giấy Tuyên Thành đặt bàn lên.

      giấy vết mực còn chưa khô hoàn toàn, ràng mới vừa viết xong lâu.

      Bên trong tẩm cung được đốt ấm lò nên nhiệt độ ấm áp, còn thoang thảng mùi đàn hương. Mạn Duẫn mang giầy, đến trước thư án nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành.

      giấy Tuyên Thành dày đặc chữ, toàn bộ là số quy định được viết ra.

      Trong đầu suy nghĩ biết phụ vương lại có ý định gì, Mạn Duẫn đọc theo từng chữ giấy: “Thứ nhất, cho phép bước vào nơi bướm ong, cờ bạc. Thứ hai, cho phép giấu giếm phụ vương bất kỳ bí mật nào. Thứ ba, phàm là chuyện gì mang tính nguy hiểm, phải xin phép phụ vương mới được quyết định.”

      Mạn Duẫn vẫn còn nên thanh vừa ngây thơ vừa trong trẻo, tựa như chim Hoàng Oanh cất tiếng hót sớm mai.

      Tịch Mân Sầm còn hưởng thụ giọng của Mạn Duẫn Mạn Duẫn đọc xong toàn bộ nội dung giấy.

      “Biết nên làm sao chưa?” Nâng chén trà, Tịch Mân Sầm làm bộ muốn uống.

      Mạn Duẫn đoạt lại ly trà, đặt ở bàn, “Phụ vương, trà lạnh rồi.”

      Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn đặt lên đùi, “Nhớ kỹ quy định giấy chưa?”

      “Mạn Duẫn chắc chắn ghi nhớ, làm theo những gì phụ vương viết.” Mạn Duẫn hoàn toàn ngoan ngoãn, cái miệng nhắn hồng mềm đóng đóng mở mở.

      Tịch Mân Sầm nhớ tới nụ hôn đêm qua, đôi môi khẽ nhếch ý cười, véo véo gương mặt của Mạn Duẫn.

      “Lời gió bay, lần trước Duẫn nhi cũng đường làm nẻo đó thôi. Phụ vương tin.” Tịch Mân Sầm lắc đầu.

      Mạn Duẫn nhìn thấy bàn để sẵn mực đóng dấu, trong lòng biết ngay phụ vương sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ mình ký tên đồng ý nữa là xong.

      Xem ra mức độ thành tín của bản thân mình sứt mẻ trong lòng phụ vương.

      Nhưng điều này cũng thể trách Mạn Duẫn, lần nào cũng luôn có chuyện xảy đến đột ngột, hoàn toàn phải do nàng điều khiển mà.

      Nhấc bút lông lên, quét chút mực nước, Mạn Duẫn ký tên lên góc trái tờ giấy. Sau đó ngón cái chấm vào mực đóng dấu, ấn xuống phía chữ ký cái.

      Dấu ngón cái nho ấn mặt giấy, mạch lạc ràng.

      Tịch Mân Sầm hài lòng thu hồi tờ giấy, vỗ vỗ gương mặt của Mạn Duẫn, “Coi theo đó mà làm, nếu Duẫn nhi tái phạm, cũng chỉ hôn má phụ vương giống lần này là có thể xong việc đâu.”

      Mạn Duẫn nào dám oán than lời, trong lòng lại nghĩ, ngộ nhỡ phạm sai lầm, biết phụ vương trừng phạt mình cách nào?

      Bốn ngày đảo mắt qua, Mạn Duẫn thay dạng quần áo khác, chờ phụ vương vừa ra khỏi tẩm cung liền dẫn theo Chu Dương ra khỏi hoàng cung Nam Trụ.

      Tịch Mân Sầm phản đối Mạn Duẫn xuất cung, cũng hạn chế tự do của Mạn Duẫn. Phàm là chuyện gì nguy hiểm hầu như Tịch Mân Sầm đều gật đầu đồng ý.

      Tư Mã Triều hẹn bốn ngày sau đến sòng bạc gặp mặt. Mạn Duẫn cầm trong tay bản đồ Kiền thành, quẹo ngang rẽ dọc trong phố lớn ngõ .

      Lần này Chu Dương so ra khôn ngoan hơn lần trước chút, kiên quyết tìm hiểu đường trước, để mặc Tiểu Quận Chúa tự mình mò tìm đường ở Kiền thành. Mà cho dù Tiểu Quận Chúa có tìm được chỗ đó nữa, cũng tuân theo phân phó của Vương Gia mà trực tiếp bắt người đem về hoàng cung.

      Lần trước thiếu chút nữa mất toi cái mạng, Chu Dương hận Mạn Duẫn đến nghiến răng nghiến lợi.

      Dù gì cũng là người đàn ông lưng dài vai rộng, thế mà lại bị tiểu nha đầu chưa ráo cứt mũi lừa cho khốn khổ!

      “Đây rồi!” Cái đầu cúi nhìn bản đồ, ngửng đầu lên nhìn ngay phía trước mặt.

      Bảng hiệu của Di đổ phường lớn hơn rất nhiều so với những sòng bạc khác. Đứng ở bên ngoài mà Mạn Duẫn còn nghe được tiếng quát tháo của dân cờ bạc.

      Tiểu Quận Chúa tìm được rồi sao? Chu Dương duỗi đôi tay, chuẩn bị bắt Mạn Duẫn ôm trở về.

      Mạn Duẫn sớm nhìn thấu tâm tư của Chu Dương, chạy vụt sang bên kia, khiến hai tay của Chu Dương tóm vào khoảng .

      Thấy Chu Dương còn muốn tiếp tục dây dưa, Mạn Duẫn : “Ta có vào đâu, ngươi tìm cho ta chậu than .”

      Phụ vương quy định những gì, Mạn Duẫn đều ghi tạc trong lòng, Chu Dương còn lo vớ lo vẩn cái gì! Ai tìm người nhất định phải vào sòng bạc? Nàng muốn bị phụ vương trừng phạt lần nữa đâu nhé.

      vào?” Chu Dương nghi hoặc, đôi tay dừng giữa trung.

      Mạn Duẫn gật đầu, “Lời của Phụ vương ta nhớ kỹ, chắc chắn mực tuân theo.”

      “Tìm chậu than để làm gì?” Nghe Mạn Duẫn vào, Chu Dương mới thả lỏng, khom lưng dí sát mặt lại gần Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn đột nhiên nhìn thấy cái mặt phóng đại, đưa tay đẩy phắt gương mặt đó ra.

      “Ngươi cứ lấy tới biết liền.” Mạn Duẫn muốn giải thích thêm, cười cười nhìn tấm vải viết chữ “Cược” to treo bên ngoài sòng bạc.

      Chu Dương nhìn thấy nụ cười này trong bụng lập tức run lên bần bật, tự nhủ, xem ra lại có người xui xẻo rồi.

      Lần trước bị lừa, Tiểu Quận Chúa cũng cười y như vậy!
      Juuni, tiểu Viên Viên, dungcubi2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 39: Hun khói sòng bạc
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Cách đó xa có tiệm bán hoành thánh, Mạn Duẫn nhìn thấy liền chỉ vào lò than của người ta : Cái đó được rồi, ngươi hỏi thử xem bọn họ có bán hay ?”

      Chu Dương hiểu Tiểu Quận Chúa muốn làm gì, cứ tuân theo phân phó mà móc ra thỏi bạc, để lên bàn của người bán hoành thánh.

      “Khách quan, muốn ăn hoành thánh à? Muốn mấy chén?” Chủ tiệm nhìn thấy thỏi bạc cặp mắt liền sáng lên. Cho dù ngày bán hai trăm chén hoành thánh cũng thể kiếm được thỏi bạc như vậy đó nha.

      Chủ tiệm nuốt nuốt nước miếng.

      Dáng vẻ tham tiền của chủ tiệm hoàn toàn rơi vào mắt Mạn Duẫn. Xem ra cần phải chạy xa để mua chậu than rồi, người này nhất định bán.

      “Ta mua hoành thánh, bếp lò này ngươi bán ? Nếu bán, thỏi bạc này liền của ngươi.” Chu Phi đẩy thọi bạc tới trước mắt người bán hàng.

      thỏi bạc cũng đủ mua hơn mười cái bếp lò đó. dám tin hôm nay lại đột nhiên có của từ trời rơi xuống, người bán hàng hỏi lần nữa: “Các ngươi chỉ muốn mua bếp lò, cần hoành thánh?”

      Chu Dương gật đầu.

      Người bán hàng chụp lấy thỏi bạc bàn, nhét sâu vào eo, trong bụng sợ người này đổi ý.

      Chu Dương nhìn hành động của , rồi lại quay đầu nhìn về phía Di đổ phường, nhủ bụng, cần tự mình mang lò sang kia rồi.

      “Đem lò qua nơi kia , thỏi bạc này là của ngươi.”

      Người bán hàng kính cẩn gật đầu, “Tiểu nhân mang tới ngay.”

      Người bán hàng nhấc cái nồi lò đặt xuống đất, rồi cũng chả thèm quan tâm là lò than nóng mà dùng cả hai tay nâng hai quai bếp lò, về phía Di đổ phường.

      Mạn Duẫn tới đón người bán hàng, chỉ dẫn đặt lò xuống trước cửa Di đổ phường.

      “Đặt xuống đây.” Chỉ vào bậc thang trước cửa sòng bạc, bảo người bán hàng để lò xuống.

      Lò vẫn còn cháy, nhưng quá đượm. Mạn Duẫn nhìn thấy đối diện có cửa hiệu bán vải liền bảo Chu Dương coi chừng lò, tự mình vào cửa tiệm vải.

      “Gói tất cả vải có ở đây đưa đến bên kia.” Vừa mới vào cửa hiệu vải, Mạn Duẫn liền khoát tay vòng chỉ tất cả các loại vải trong cửa hàng.

      Vật liệu may mặc người Mạn Duẫn là hàng thượng đẳng. Lão bản hiệu vải tiếp xúc vải vóc suốt năm này qua tháng nọ nên là người biết nhìn hàng, vừa thấy biết ngay vị tiểu chủ tử này chắc là thiên kim của đại nhân nào đó, lập tức ôm vải đưa sang bên kia.

      Rốt cuộc hôm nay phát tài rồi.

      “Tiểu Quận Chúa, ngươi mua những thứ này làm chi?” Chu Dương đứng bậc thang nhìn lão bản tiệm vải đặt vải vóc bên cạnh lò.

      Lão bản tiệm vải và người bán hàng rong vừa nghe xưng hô này liền liếc mắt nhìn Mạn Duẫn, chả trách sao mà ra tay hào phóng như vậy, hóa ra là người trong hoàng thất. Nhưng Nam Trụ quốc có Quận chúa như vậy, hai người đều đoán vị này chắc phải là Tiểu Quận Chúa của nước khác.

      Mặc kệ Quận chúa của quốc gia nào, cứ kiếm được bạc là được rồi.

      “Quận chúa à, vải ta đưa tới cho ngươi rồi, còn bạc...” Lão bản tiệm vải xoa xoa đôi bàn tay, mở miệng trước.

      Mạn Duẫn đá đá Chu Dương ngồi cạnh, “Đưa tiền.”

      Ô kìa, Tiểu Quận Chúa coi là thùng đựng tiền à. Ngày nào cũng bảo bỏ tiền, vậy còn xài kiểu phá của như vầy, biết Vương phủ có sụp hay đây.

      Nghĩ đến khả năng này, Chu Dương lắc lắc đầu, Vương Gia của ta là kim chủ đó nha, tuyệt đối có thể nuôi nổi vị Tiểu Quận Chúa vung tay quá trán này.

      Móc thỏi bạc trắng từ trong túi áo ra, ném cho lão bản tiệm vải, “Nhiêu đây đủ chưa?”

      Đủ chứ! Tuyệt đối đủ! Thỏi bạc này muốn mua luôn cả cửa tiệm vải nho của cũng thành vấn đề.

      Tất cả đều chuẩn bị xong, Mạn Duẫn cầm lên xếp vải, mở ra, ném vào lò lửa.

      Lão bản tiệm vải và người bán hàng rong sửng sốt. Vị Tiểu Quận Chúa này mua vải rồi chỉ để đốt à, vậy có khác gì đốt tiền đâu?

      Thấy Chu Dương vẫn còn đứng chết trân như thằng ngốc ở đó, Mạn Duẫn trừng mắt nhìn , “Ngu rồi à? Mau đốt !”

      Bại gia! Trong đầu Chu Dương chỉ có ý nghĩ này. Nhưng Vương Gia ưa thích vị Tiểu Quận Chúa này, chỉ muốn tự mình làm cho bảo bối vui vẻ, muốn đốt cứ đốt , dù sao đốt là tiền của Vương Gia mà.

      Chữ “tiền” vừa ra trong đầu Chu Dương rất nhanh được chuyển thành, “Tiểu Quận Chúa, ngươi còn thiếu ta bạc!”

      Cứ đòi nợ trước cái , ngộ nhỡ ngày nào đó Tiểu Quận Chúa còn bạc mình phải tìm ai khóc oan đây, đây chính là tiền cưới vợ của đó.

      Mấy ngày qua rồi mà giờ tên này mới nhớ tới chuyện này! Mạn Duẫn nhìn sòng bạc cái, “Chờ hồi cung trả lại ngươi.”

      Khói bốc mù mịt, cửa sòng bạc chỉ trong chốc lát bị khói lửa bao kín. Sau màn vải của sòng bạc còn có thể nhìn thấy vài tia lửa.

      Khói mù càng lúc càng dày đặc, có người trong sòng bạc nhìn thấy từng đợt từng đợt bồ hóng bay vào lập tức sợ đến mức tay cầm bạc run lên, “Cháy! Chạy mau!”

      tiếng rống này, toàn bộ đám người trong sòng bạc kinh hãi nhìn về phía cửa cháy. Khói đặc sặc sụa ngừng bay vào, chỉ trong nháy mắt cả sòng bạc lộn xộn ầm ĩ, có vài người thừa dịp loạn tùng phèo này vớt đám bạc từ chiếu bạc bỏ vào túi.

      “Chu Dương, mau la lên !” Chỉ khói mù thôi chưa đủ để huyễn hoặc người ta.

      Mạn Duẫn lập tức ra lệnh.

      Chu Dương thực hư, ngây như phỗng nhìn Mạn Duẫn, “La cái gì?”

      “Đương nhiên là kêu cứu hỏa á!”

      Quái quỷ, Tiểu Quận Chúa à, đừng có nhiều mưu ma chước quỷ vậy chứ. Nhưng rồi, người nào làm việc cho Vương phủ cũng đủ thông minh, Chu Dương vừa quăng vải vào trong bếp lò, vừa lên giọng rống: “Cháy, cháy, mau cứu hỏa. Múc nước nhanh lên, dòng lửa lan tràn!”

      “Phạch... Phạch...” Mạn Duẫn bắt chước tiếng dập lửa.

      “Mau, mau bên này bốc lên nè.”

      “Phốc...”

      Tự biên tự diễn, hò hét vô cùng sinh động, giống như chính bản thân ở trong biển lửa vậy.

      Người toàn bộ đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên này. Hai người kia nhóm lửa trước sòng bạc bộ sợ đắc tội mấy tên côn đồ bên trong sao?

      Rất nhanh, ít người qua đường dừng lại xem náo nhiệt, vây sòng bạc kín mít lọt giọt nước.

      Người trong sòng bạc nghe thanh huyên náo kia, còn đứng đây làm gì, nếu chạy mất mạng ngay đó! Toàn bộ dồn về phía cửa, đạp nhau mà ra.

      Dân cờ bạc người này tiếp sau người kia chạy trối chết, vẻ mặt sợ hãi, hận chân mình sao dài hơn nữa để chạy cho nhanh.

      Vừa mới nhảy ra khỏi sòng bạc, thấy rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt lập tức nghi ngờ, phải cháy sao? Sao những người này cứu hỏa.

      dân cờ bạc còn chưa được tình thế, mới vừa vọt ra liền rống lớn: “Các người đứng đó làm gì? thấy cháy à? Cứu hỏa chứ!” xong khóe mắt liếc đến lò lửa bậc thang, nhịn được rủa câu.

      “Ngươi làm con mẹ gì đó!” Có nam tử trông khá to con, tính khí nóng như lửa, giơ chân đạp lò lửa cái.

      Lò bị đạp đổ, than lửa văng tung tóe tứ phía. Mạn Duẫn lăn về sau vòng, thiếu chút bị đả thương. Phủi phủi than lửa bắn vào người, Mạn Duẫn từ dưới đất đứng dậy.

      Bản lĩnh Chu Dương khá mau lẹ, nhanh chóng nhảy lên, lộn vòng cái bắt được hai tay tên đại hán kia bẻ quặt ra sau lưng.

      Nam tử này nổi danh là kẻ ác con đường này. Thấy mới chỉ chiêu mà bị bắt, đám dân cờ bạc mới vừa rồi còn muốn tiến lên đánh người liền đứng sựng lại.

      “Đả thương người trong hoàng tộc là tử tội.” Chu Dương đá đầu gối kẻ ác kia cái, người kia lập tức quỳ xuống, quay mặt về phía Mạn Duẫn.

      Kẻ kia thấy mình đá phải thiết bản rồi, thần sắc hốt hoảng.

      “Xin tha mạng!... Cầu xin tiểu thư tha mạng.” Dập đầu đất mấy cái, tên dữ dằn kia vừa nghe được chữ hoàng tộc sợ đến mức lửa giận gì cũng mất ráo.

      Toàn bộ người trong sòng bạc chạy ra ngoài, nhìn thấy màn tên Lâm Đông hung hăng kia ngừng dập đầu nhận sai.

      Đám cờ bạc tuy giận nhưng dám gì, triều đại này chính là như vậy, hoàng tộc chính là Ông Trời, ai dám khi dễ đến đầu hoàng tộc.

      “Buông ra.” Mục tiêu Mạn Duẫn tới nơi này phải là , cho nên cần thiết phải lấy tính mạng của .

      Liếc thấy vị công tử thanh nhã ra khỏi sòng bạc, Mạn Duẫn khoát khoát tay. Chu Dương lập tức buông tay ra, nhưng vẫn quên đạp cước.
      Moclytamkn, Juuni, tiểu Viên Viên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :