1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vang chanh

      vang chanh New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Ôi hoàn :yoyo26: đánh dấu để đọc mới được. thank bạn vì edit

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Phiên ngoại 5 năm sau: Doanh sơn luận kiếm
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar
      (1)


      Thời gian nhanh chóng qua , nhưng lời hứa vẫn còn đọng lại.

      Doanh sơn, chỗ hiểm yếu, khắp nơi đều có núi cao và vách đá dựng đứng. Cây cối trùng điệp, khiến ít người có thể lên. Những hộ dân sống ở vùng phụ cận thường chỉ lên được tới giữa sườn núi, liền thể tiếp tục trèo lên nữa.

      Ánh nắng trong sáng của ngày tươi đẹp, đội ngũ mấy người lên hướng đỉnh núi.

      Thời tiết khô nóng, lâu như vậy, mọi người đều đầm đìa mồ hôi. Cây cối xung quanh rậm rạp, lâu cũng thấy ai hỏi đường, đường cũng bị cỏ dại chiếm cứ. Bọn họ vừa , vừa cầm đao kiếm mở đường.

      người nhịn được, mắng: “Bách Lý Vân Dịch chọn cái địa phương quỷ quái gì vậy, chúng ta chưa lên tới đỉnh núi khí lực đều hết sạch rồi!”

      Bọn họ có nghĩ tới việc dùng khinh công, đạp nhánh cây lên cho nhanh. Nhưng nhánh cây núi này lần lượt thay đổi, vô cùng rậm rạp, có những chỗ người qua được. Cho nên bọn họ đành bỏ qua ý tưởng này, chậm rãi tiến lên đỉnh núi.

      Tham trẻ con non nớt, thở vù vù, hiển nhiên là mệt lắm rồi: “Mẫu phi, Khiết nhi mệt mỏi, ôm cái.”

      cái tay béo mập giơ lên, kéo lấy vạt áo tố y của nữ tử phía trước, tiểu nương đầu đầy mồ hôi, hai má hồng hồng. mặt còn mang theo nét trẻ con, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt đen láy, đáng như tiểu tiên đồng.

      Nữ tử kia còn chưa đáp lời, phía trước lại truyền tới giọng trẻ con, thanh tiểu hài tử thanh thúy vang lên, bé cố gắng ép thanh tới rất thấp, cho nên có vẻ giống đứa cố gắng giả trang làm người lớn: “Khiết muội, mẫu phi cũng đầy mồ hôi rồi, muội bốn tuổi phải biết tự chứ.”

      Nữ tử kia quay đầu, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, khiến thế gian cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

      “Dục nhi, Khiết nhi là muội muội con, lại là nữ hài tử, thể lực tất nhiên bằng con. Huống hồ…” Nữ tử lộ ra lúm đồng tiền, ngón tay điểm lên ót nam hài: “Bốn tuổi có nhiêu lớn chứ? Chẳng lẽ lại muốn muội muội con học con giả trang thâm trầm?”

      Từ sau khi hạ sinh đôi long phượng thai này, cuộc sống của Mạn Duẫn lại thêm phần thú vị. Nam tên làTịch Vân Dục, nữ là Tịch Vân Khiết. Nữ nhi rất đáng , cặp mắt linh động cực kỳ giống Mạn Duẫn. Mà đứa con trai lại giống Tịch Mân Sầm, mới bốn tuổi, liền đem toàn bộ chiêu thức thâm trầm của phụ thân bé học xong, suốt ngày bộ mặt có lấy lần tươi cười.

      Tiểu nam hài : “Cho dù bốn tuổi, con bắt đầu theo phu tử học tập thi thư lễ nghi. Cho nên muội muội cũng phải bắt đầu tự chiếu cố chính mình. Nếu muội muội bị lạc ở đây, ai có thể giúp muội ấy được chứ?”

      Mạn Duẫn có biện pháp với con trai “Đừng có ngụy biện, các con như vậy, hiển nhiên có mẫu phi và phụ vương chiếu cố. Mẫu phi cũng cần con có tiền độ, tóm lại sống vui vẻ lo nghĩ hết đời mới là chuyện quan trọng nhất.”

      Có vết xe đổ của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cũng muốn đứa của mình cũng giống chàng.

      Chu Dương tay cầm phiến lá, thấy hai tiểu hài tử vây quanh Vương phi bèn : “Các con đừng nháo Vương phi, vương gia nhìn qua bên này rồi kìa. Khiết nhi, tới đây Chu thúc thúc ôm con…”

      Chu Dương qua, ôm ấy Khiết nhi, để bé ngồi đầu vai . Tịch Vân Khiết hướng về phía Tịch Vân Dục làm cái mặt quỷ, còn hừ hừ hai tiếng.

      “Có mệt .” Tịch Mân Sầm cầm bình nước lại, đưa cho Mạn Duẫn, lấy khăn giúp nàng lau mồ hôi.

      Hai tiểu hài tử nhìn cha mẹ ân ái, đôi mắt trừng lớn.

      Tịch Vân Khiết cười hì hì : “Phụ vương, Khiết nhi cũng muốn lau mặt.”

      Tịch Mân Sầm quay đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua, trong mắt hàm chứa lạnh lùng, nhưng cũng có bao nhiêu nhu tình. đem khăn đưa cho Chu Dương: “Ngươi lau giúp Khiết nhi.”

      Năm chữ vô cùng đơn giản, nhất thời đả kích lòng tự tin của Tiểu Khiết, bé quệt miệng hướng Mạn Duẫn cáo trạng: ‘Mẫu phi, người … bọn con rốt cuộc có phải thân sinh của phụ vương ? Vì sao người luôn nghiêm mặt, mặc kệ bọn con.”

      Vì sao người đối tốt với mẫu phi như vậy, nhưng lại ôn nhu với bé và ca ca.

      Tịch Vân Dục vẫn giả trang thâm trầm cũng ngẩng đầu: “Mẫu phi, con có đủ lý do hoài nghi… Con và Khiết nhi muội là người giấu phụ thân, cùng nam nhân khác sinh ra. Mỗi hài tử đều nên hầu hạ dưới gối cha mẹ, mà phụ vương cũng chưa bao giờ ôm bọn con.”

      Ngay cả số lần mẫu phi ôm bọn chúng cũng có thể đếm đầu ngón tay. Bình thường vất vả lắm mới tiến được vào lòng mẫu phi, liền có gương mặt trầm xuất , ôm lấy mẫu phi, rồi ném bọn họ cho bà vú, hai tiểu hài tử tuy rằng chưa hiểu gì nhiều, nhưng cũng ghi nhớ tất cả.

      Chu Dương ôm đầu vai cười trộm, bàn tay cố định Tịch Vân Khiết, sợ bé ngã xuống.

      Sắc mặt Tịch Mân Sầm trầm xuống, nhíu mày, nhìn Mạn Duẫn, gợi lên chút lãnh ý: “Duẫn nhi, nàng dưỡng tình phu ở đâu? Nghe khẩu khí hai đứa này, nàng cũng giấu bổn vương làm ít chuyện ám muội đâu.”

      Mạn Duẫn liền gõ hai tiểu quỷ tinh nghịch mỗi đứa cái: “ Hai đứa từ chỗ nào nhìn ra mà mình là con người khác hả? Tịch Vân Dục, con nhìn mũi con, môi con, còn phải cùng khuôn mẫu với phụ thân con sao?”

      Hai đứa này, thuần túy là tìm phiền toái cho nàng. Chịu được ánh mắt nóng rực kia của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn ngoan ngoãn xoay người: “Tuyệt đối có chuyện đó, cả đời này thiếp đều dâng cho chàng. Tình nhân của ta, phải là chàng sao?”

      Tịch Mân Sầm ôm thắt lưng Mạn Duẫn, như muốn cảnh cáo mà nhéo nàng cái.

      Tịch Vân Khiết bị đánh cái, nhưng cũng đau, có điều ủy khuất méo miệng : “Ca, muội hoài nghi… chúng ta cũng phải đứa của mẫu phi.”

      Tịch Vân Dục gật đầu phụ họa, xoa xoa trán của mình: “Ca cũng nghĩ vậy.”

      Mạn Duẫn nhất thời muốn bùng phát, nàng cực khổ mang thai 10 tháng, vất vả mới sinh được hai đứa này, còn chưa lớn vong ân phụ nghĩa.

      Tịch Mân Sầm tới bên cạnh Chu Dương, nhìn Tịch Vân Khiết: “Ánh mắt, gương mặt con với mẫu phi khác nhau là mấy. Hơn nữa, trước ngực con còn có vết bớt hồng đặc trưng của Nam Trụ quốc, còn lý do gì hoài nghi thân phận mình?”

      Hai tên tiểu tử nhất thời còn lời nào để , Tịch Vân Khiết bĩu môi: “Như vậy, là con cùng ca ca vận khí tốt, hai người hoàn thành trách nhiệm của cha mẹ.”

      Mạn Duẫn còn chưa kịp oán giận, nàng sao lại sinh ra hai đứa tinh quái như vậy. nghĩ tới lại bị hai đứa cắn ngược cái, bốn năm nay, chỉ cần cùng hai đứa này ở chung chỗ, nàng có phần ba thời gian là cười, hai phần ba còn lại chính là tức giận.

      Mạn Duẫn tinh tế đánh giá hai đứa con của mình, bất đắc dĩ ca thán, hỏi Tịch Mân Sầm: “Hai đứa giống chàng? Hay là giống thiếp?”

      Tịch Mân Sầm nhíu mày, cả nửa ngày mới trả lời: “Là hợp thể của chúng ta, mỗi người nửa.”

      Chu Dương nể mặt cười ra tiếng, đầu vai ngừng run rẩy. Tịch Vân Khiết suýt nữa ngã xuống, ôm đầu , ngừng kêu: “Chu thúc thúc, bình tĩnh, bình tĩnh, cháu té xuốn giờ.”

      Tịch Vân Dục vẫn phụng phịu, nhưng cũng quá tuyệt tình. Thấy muội muội đông ngã tây nghiêng, liền chạy nhanh tới cạnh Chu Dương, vạn nhất Tịch Vân Khiết có rơi xuống, bé cũng có thể đỡ được.

      Tề Hồng và Chu Phi tới: “Vương gia, Vương phi, chúng ta nên nhanh chút, tranh thủ trời còn chạng vạng tới chân núi, nếu Bách Lý Vân Dịch chờ cũng sốt ruột.”

      Bọn họ trì hoãn ít thời gian, Tịch Vân Khiết nháo nãy giờ, nghỉ ngơi cũng tốt lắm rồi.

      Tịch Mân Sầm ra lệnh tiếng: “Tiếp tục lên đường.”

      Sơn đạo dễ , càng lên cao lại càng khó . Chờ bọn họ lên tới đỉnh núi, mặt trời dần dần khuất bóng.

      Tịch Vân Khiết nhiều năm ở đế đô, nhìn thấy cảnh tượng này nhịn được kêu to: “Mẫu phi, mau nhìn.. Thái dương lớn, tròn.”

      Nghe giọng trẻ con của bé, Mạn Duẫn chuyển dời ánh mắt sang hướng tây. Nhìn mặt trời lặn, nàng khỏi nhớ tới lần đầu tiên sứ sang Nam Trụ quốc, thấy cảnh mặt trời mọc: “Mặt trời mọc, mặt trời lặn ở Nam Trụ quốc mới là xinh đẹp nhất.”

      Lúc ấy, nàng và Tịch Mân Sầm đứng ở vách núi, nhìn thái dương từ từ lên bầu trời, ánh sáng lan tỏa gian. Nhớ lại khung cảnh khi ấy, Mạn Duẫn cũng trở nên miên man.

      Khóe miệng Tịch Mân Sầm cũng khẽ cười, tình tuy trôi qua rất lâu, nhưng vẫn còn chôn dưới đáy lòng. khi đụng tới, lại giống như ly rượu ngon, chậm rãi mà thưởng thức tư vị tuyệt vời của nó.

      thanh vang xa, ngân nga truyền tới.

      “Các ngươi nhàn hạ thoải mái a, chỉ có ta đáng thương ở đỉnh núi chờ suốt ngày.”

      lâu nghe thấy thanh này, Mạn Duẫn xoay người, ánh mắt cùng Bách Lý Vân Dịch hẹn mà gặp: “Bách Lý trang chủ, nhiều năm gặp, huynh vẫn thay đổi chút nào.”

      Bách Lý Vân Dịch mặc cẩm bào màu lam, cho dù sơn đạo này gập ghềnh, lại giống như đất bằng, chỉ chốc lát tới trước mặt bọn họ.

      Hai tiểu hài tử lần đầu tiên thấy Bách Lý Vân Dịch đều tò mò nhìn theo.

      Tịch Vân Khiết oa oa hai tiếng: “A, so với Tề thúc thúc còn suất (đẹp) hơn.”

      Tề Hồng tự nhận phong lưu hành tẩu khắp thiên hạ. Đột nhiên nghe tiểu oa nhi kém hơn Bách Lý Vân Dịch, tức giận đến nắm tay. Trong lòng với chính mình, cần để ý, vạn phần cần để ý, đó là do thưởng thức của con nít có hạn chế.

      Nhưng trong nháy mắt, Tịch Vân Dục lại đệm thêm vào: Hình như áo lam thúc thúc tuấn tú hơn.”

      người thôi, sao có chuyện gì hai đứa nhóc này cũng hô hào với nhau vậy, tức chết người bỏ qua có phải ? Tề Hồng cắn răng, chuyển ánh mắt nhìn hai nhóc con.

      Tịch Vân Khiết lui đầu, trốn vào phía sau Chu Dương: “Chu thúc thúc, Tề thúc thúc đáng sợ!”

      Chu Dương thường ngày sủng nhất là vị tiểu quận chúa này. Nhìn thấy biểu tình ủy khuất của bé, cho dù có chuyện gì, cũng chiều theo bé. Bản năng lập tức trỗi dậy, quát mắng Tề Hồng: “Da lại ngứa rồi, có muốn đánh nhau hả!”

      Những lời này, mấy năm gần đây biết nghe được bao nhiêu lần, Mạn Duẫn sớm thành thói quen.

      “Ta sợ ngươi sao!” Ầm ầm ỹ ỹ, hai người lại chạy tới trong rừng đánh trận.

      “Ha ha, bé con đáng .” Bách Lý Vân Dịch nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Tịch Vân Khiết, có da có thịt, cảm giác thích.

      Ai ngờ Tịch Vân Khiết ngượng ngùng đỏ mặt: “Áo lam thúc thúc, mẫu phi thể tùy tiện để nam nhân niết mặt mình, trừ khi là người của mình.” Đôi mắt hồn nhiên ngước lên, nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Dịch. “Áo lam thúc thúc, thúc có phải nên phụ trách ?”

      Bách Lý Vân Dịch cả kinh cằm đều muốn rớt xuống, vội vàng thu tay lại. trán còn lưu lại giọt mồ hôi lạnh, buồn bực, Cửu Vương gia và Mạn Duẫn rốt cuộc dạy dỗ đứa thế nào a?

      Thấy Bách Lý Vân Dịch gì, Tịch Vân Khiết kéo lấy vạt áo của , ngừng lay động: “Áo lam thúc thúc, cháu rất dễ nuôi, chỉ cần ngày ba bữa ăn no, sau đó có điểm tâm ngọt, cháu khóc nháo. Mang cháu về nhà nuôi mà, người biết.. Phụ vương và mẫu phi mỗi ngày đều ngược đãi cháu và ca ca, cháu theo thúc được ?”

      Lần này đến lượt Mạn Duẫn tức giận, đứa này ra lại kế thừa tính tình vô sỉ phúc hắc của Tịch Mân Sầm. Cái gì cũng dám ra miệng. Nàng thương bọn còn hết, khi nào ngược đãi chúng hả? Chẳng lẽ nàng dạy dỗ đứa thất bại như vậy?

      “Tịch Vân Khiết, con buông tay, đừng hồ nháo nữa”. Mạn Duẫn bắt lấy cánh tay bé của con, nhưng cho dù làm thế nào, Tịch Vân Khiết cũng chịu buông tay.

      Tịch Mân Sầm lại nghiêm túc suy nghĩ sâu xa hồi: “Chủ ý này ra cũng tệ. Bách Lý trang chủ, dù sao Thiên Kiểm trang của ngươi cũng thiếu tiền, nuôi đứa cũng dễ dàng. Nếu đứa muốn theo ngươi, liền mang thôi”.

      Bách Lý Vân Dịch so với vừa rồi càng thêm khiếp sợ… trợn mắt há mồm nhìn Cửu Vương gia, lần đầu tiên thấy có người muốn đem đứa của mình cho kẻ khác nuôi.

      Tịch Vân Khiết ủy khuất cắn môi, nước mắt trong hốc mắt đều trào ra hết: “Con biết mà, phụ vương vẫn luôn muốn bọn con . Con , con muốn mẫu phi.” Hai tay bé ôm lấy đùi Mạn Duẫn, sống chết ôm chặt.

      Vạt áo Bách Lý Vân Dịch bị tiểu nương vò đến nhăn nhúm. Nhìn thấy vạt áo rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo của đối hương, vỗ vỗ vài cái, sửa sang lại hồi.

      Mạn Duẫn ngầm giơ ngón cái với Tịch Mân Sầm, đúng là chỉ chàng có biện pháp. Nếu , biết Tịch Vân Khiết còn muốn kéo vạt áo Bách Lý Vân Dịch bao lâu…

      “Ngươi đến doanh sơn khi nào?” Nhìn bộ dáng của Bách Lý Vân Dịch, xem ra đợi rất lâu, Tịch Mân Sầm mở miệng hỏi.

      Đỉnh núi có vài khối đá lớn, bọn họ tùy ý ngồi lên.

      còn đỡ, tới liền tức giận. Bởi vì biết Doanh sơn đễ , từ sáng tinh mơ lo chạy lên núi sợ để Cửu Vương gia đợi lâu.

      Ai ngờ thế khó lường, đợi từ sáng tới chiều, lại đợi tới chạng vạng mới thấy thân ảnh của bọn họ. Vốn tưởng rằng lần này ước định quyết đấu với Cửu Vương gia, chỉ đơn giản mang hai người tới. Lại nghĩ người này mang theo cả già trẻ lớn bé trong nhà , ngay cả đứa bốn tuổi cũng đưa tới đây.

      “Trời sắp tối rồi, hôm nay đánh được nữa, ngày mai hừng đông chúng ta quyết đấu, thế nào?” Kỳ buổi tối cũng có thể đánh nhưng Bách Lý Vân Dịch có tâm tình đó, bụng trống rỗng, cả ngày ăn gì cả: “Ta xung quanh tìm mấy món thôn quê, ban đêm ở núi nguy hiểm, các ngươi lại mang theo hai đứa , càng phải cẩn thận.”

      Nhắc nhở hai câu, Bách Lý Vân Dịch liền xoay người rời .

      Chu Dương và Tề Hồng ôm mặt mũi bầm dập trở về, trong tay mỗi người ôm đống củi đốt.

      Tề Hồng sờ sờ má phải quát: “Ngươi con mẹ nó, xuống tay cũng độc ác, mặt ta như vậy sao có thể gặp người khác đây.”

      “Ngươi cũng đánh ta còn gì, mắt ta còn sưng lên đây này.” Chu Dương mang đôi mắt gấu mèo nhìn xung quanh, miễn cưỡng chỉ có thể hé ra chút.

      Mạn Duẫn bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đấu võ mồm đến khi nào mới có hồi kết chứ?

      “Hai người thể chung sống hòa bình sao? Mỗi ngày đều đánh nhau, vạn nhất Dục nhi học theo làm sao bây giờ?” Mạn Duẫn chỉ là lấy đại cái cớ, muốn khuyên hai người dĩ hòa vi quý (chung sống hòa thuận).

      Hai người đều nhìn về phía Tịch Vân Dục ngẩn người bên kia, đều cho rằng điều này có thể xảy ra. Trăm miệng như : “Chúng ta tận lực…”

      Đứa này cần phải dạy dỗ tốt, nếu lại giống như Cửu Vương gia, bọn họ liền có lỗi.

      Chu Phi tiếp nhận củi đốt trong tay hai người, xếp thành hình tròn, rồi lấy đá ra đánh lửa. Lửa trại hừng hực thiêu đốt, cùng bầu trời đêm lóe lên mấy ánh sao, chiếu rọi cả vùng.

      Tịch Vân Khiết và Tịch Vân Dục đều là lần đầu qua đêm ở bên ngoài, tinh thần tràn đầy mới mẻ hứng thú. Hai đứa ngồi quanh đống lửa, khuôn mặt đáng lập lòe ánh lửa đỏ.

      Lúc Bách Lý Vân Dịch trở về, liền thấy bức tranh xinh đẹp như vậy. Cho dù gió gào thét, cũng thổi tan ấm áp giữa hai người họ.

      “Chúng ta là đến luận kiếm, cũng phải du ngoạn chứ?” khí khẩn trương, ngược lại có chút giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại.

      Trong tay cầm con thỏ hoang, còn con gà rừng.

      Tịch Vân Khiết chạy tới, vươn tay ra, sờ sờ bộ lông thỏ.

      đáng . Bách Lý thúc thúc, người là muốn tặng con sao? Tịch Vân Khiết thành thục ôm con thỏ vào ngực, ngừng vuốt ve lông tơ của nó.

      Con thỏ mới đầu còn phản kháng, sau lại thấy Tịch Vân Khiết cũng có ác ý, mới chậm rãi an tĩnh lại.

      Bách Lý Vân Dịch cảm động đến muốn hôn mê. vất vả lắm mới kiếm được chút đồ ăn vậy còn phải chắp tay đưa chongười khác, còn thể cự tuyệt. Nếu với tiểu nương này, con thỏ này lát nữa bị lột da nướng ăn, chẳng phải là tội lỗi sao…

      “Ừ, cho cháu.” Cho dù luyến tiếc thịt thỏ nướng, Bách Lý Vân Dịch vẫn thể buông tha.

      Đem gà rừng ném cho Chu Dương, tiếng, trước nướng gà rừng , rồi lại về phía cánh rừng. con gà rừng sao đủ cho tám người ăn, cho nên vẫn nên chuẩn bị nhiều thêm chút nữa mới được.

      Chu Phi xung phong nhận việc: “Ta cũng .”

      Thời gian còn sớm, nếu là trước kia, Cửu Vương gia và Vương phi sớm dùng bữa. Vì để hai người phải chờ lâu, cũng nên ra phần sức lực.

      Chu Dương và Tề Hồng phụ trách xử lý con gà rừng, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn lại ngồi cùng đám . Vốn còn sợ hai đứa thấy máu gà chảy đầm đìa mà sợ hãi, nhưng hai đứa nhóc này vô cùng trấn định, giống như tất cả đều rất bình thường. Gà rừng bị cắt tiết kêu to, hai đứa cũng có chút sợ hãi.

      hổ là đứa của Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm, tính tình cũng có chút lãnh huyết.

      Nếu Bách Lý Vân Dịch sớm biết được tình huống như vậy, biết còn nguyện ý buông tha thịt thỏ nướng hay

      Mạn Duẫn lẳng lặng tựa vào lòng Tịch Mân Sầm, tinh thần chợt lóe, nhưng vẫn yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời đêm.

      Tịch Vân Khiết cũng hiếm khi ngồi im lặng lúc, tay cầm lấy tay Mạn Duẫn, cũng nhìn lên bầu trời đêm.

      Vũ trụ mênh mông, ánh sao lại nhạt nhòa, có thể gặp được mục tiêu của đời mình, dễ hơn làm.

      Tịch Vân Dục có gương mặt cực kỳ giống Vương gia lúc , hồi nhìn bầu trời, hồi lại chuyển qua nhìn cha mẹ. Bé từng nghe qua chuyện xưa của phụ vương và mẫu phi, thậm chí có thể , kiện gây xôn xao năm đó, có mấy ai biết.

      Phụ họa muội muội hoài nghi bọn chúng có phải thân sinh nhi tử của người hay , chỉ là muốn chọc tức mẫu phi thôi.

      Ở trong lòng bé, cũng hiểu là cha mẹ mình đều rất tốt. Cho dù phụ vương làm người có chút lạnh lùng, nhưng chỉ cần có đồ ăn ngon, đồ chơi tốt, đều đưa tới cho bọn chúng. Việc này tuy ra ngoài miệng, nhưng trong lòng bọn chúng cũng đều ràng.

      Phụ vương phải thương bọn chúng, chỉ là biểu lộ ra ngoài, người luôn ở phía sau, yên lặng mà suy nghĩ cho bọn chúng.
      song ngư, dungcubi, heoconchuayeu15 others thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Phiên ngoại 5 năm sau: Doanh sơn luận kiếm
      Edit: tart_trứng & Ishtar
      Beta: Ishtar
      (2)

      Gà rừng nướng được lúc, từng tầng từng tầng mở chảy tí tách, rơi vào trong đống lửa, lập lòe kêu tách tách. Bọn họ lúc lên núi cũng mang theo gia vị gì, nhưng gà rừng vẫn tản ra mùi vị mê người.

      “Khiết nhi đói bụng, muốn ăn.” Tịch Vân Khiết nhìn Chu Dương trông mong, đôi mắt lưu động, cười khẽ đáng .

      Chu Dương chịu nổi ánh mắt khát vọng của bé, lúc này liền bẻ đùi gà đưa cho qua: “Cẩn thận nóng, chờ nguội chút hãy ăn.”

      Lại xé cái đùi khác đưa cho Tịch Vân Dục.

      Tịch Vân Khiết ăn như lang thôn hổ yết (ngốn ngáo), bên khóe miệng còn dính mỡ. Mà tướng ăn của Tịch Vân Dục lại rất tao nhã, kéo xuống miếng thịt, rồi mới đưa lên miệng nhai nuốt.

      Hai đứa này tính tình hoàn toàn trái ngược, nếu phải bộ dáng giống nhau như đúc, ai nghĩ bọn chúng đều cùng mẹ.

      Mạn Duẫn cầm khăn lụa, giúp Tịch Vân Khiết lau khóe miệng: “Học ca ca con kìa, con chẳng giống nữ hài chút nào cả? Xem con sau này làm sao gả ra ngoài đây.”

      Bị điểm danh, đôi mắt to của Tịch Vân Dục khẽ trừng, còn vọng lại tiếng : “Mẫu phi, con chăm sóc tốt cho Khiết muội.”

      “Có những lời này của con là đủ rồi.” Bọn chúng là huynh muội, phải quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

      “Các người vui vẻ a! Chúng ta ở bên ngoài cực khổ săn bắn, các người lại ở đây ăn vụn.” Thanh trêu ghẹo của Bách Lý Vân Dịch từ xa truyền tới.

      Chu Phi thả con hoẵng khiêng vai xuống, kêu: “Chu Dương tới hỗ trợ.”

      Con hoẵng khá lớn, người xử lý nổi.

      Chu Dương hướng hai người trừng mắt: “Lớn như vậy, các ngươi muốn chết người sao?”

      Bách Lý Vân Dịch ha ha cười : “Ngươi hẳn nên thấy may mắn, đỉnh núi này có rất ít người lên, nếu đêm nay chúng ta chỉ có thể uống gió Tây Bắc.” (ý là bị đói ấy)

      Theo biết, động vật từ sườn núi trở xuống đều bị dân cư quanh đó bắt hết rồi.

      “May mắn ta có mang theo rượu, uống vào có thể giữ ấm thân mình.” Tề Hồng từ trong bao quần áo tìm ra bình rượu, truyền cho mọi người.

      Vốn tính đợi lúc Bách Lý Vân Dịch và Tịch Mân Sầm đánh nhau, bên uống rượu bên thưởng thức. Ai ngờ hai người họ còn chưa quyết đấu, bầu rượu cũng còn nữa rồi.

      lâu gặp, nhoáng cái năm năm…” Mạn Duẫn cũng uống ly, cho dù bây giờ là mùa hè, nhưng gió đỉnh núi vẫn thổi vù vù, lạnh ngắt.

      Tịch Vân Khiết dựa vào bên người Mạn Duẫn, hai tay gắt gao túm lấy tay Mạn Duẫn.

      “Đứa này bám Mạn Duẫn như vậy sao? Ai cũng nữ nhi là chăn bông bên người phụ mẫu, sai!” Bách Lý Vân Dịch nhìn bộ dáng đáng của Tịch Vân Khiết, lại nhìn Mạn Duẫn.

      Chu Dương chép chép miệng : “Ngươi nên nghĩ toàn chuyện tốt đẹp như vậy, Khiết nhi là tranh người với Cửu Vương gia. Nhìn mắt con bé kia, là nhìn chằm chằm Cửu Vương gia đó.”

      “Phải nhân lúc phụ vương đuổi con , có thể ôm bao nhiêu liền ôm bấy nhiêu.” Tịch Vân Khiết bĩu môi, xưa nay, bé ôm mẫu phi được bao lâu phụ vương ra tay ngăn cản, mình chiếm lấy mẫu phi.

      Nhớ tới bản thân và ca ca từ được mẫu phi ôm lâu, Tịch Vân Khiết liền thấy chua xót, lệ tràn khóe mi.

      Nghe vậy, Tịch Vân Dục vẫn trầm mặc cũng tới, tay ôm lấy Mạn Duẫn. Sau đó hướng Tịch Vân Khiết gật đầu, hai tiểu hài tử cùng trao đổi ánh mắt.

      Bách Lý Vân Dịch xấu hổ cười hai tiếng, quả nhiên là cha nào con nấy.

      Tịch Mân Sầm chậm rãi quay đầu, nhìn hai đứa liếc mắt cái, vừa định mở miệng kêu Chu Phi và Chu Dương đánh rớt người xuống, thấy Mạn Duẫn hướng nháy mắt, ngẫm lại, Mạn Duẫn vẫn hai đứa nhóc này nhất. Đêm nay đành mặc bọn chúng muốn làm sao làm.

      “Bách Lý trang chủ, tuổi của ngươi cũng còn , sao còn chưa thành thân?” Tề Hồng cắn cánh gà, vừa ăn vừa .

      Bách Lý Vân Dịch quen thói tự do tự tại, tùy tiện cưới nữ nhân về nhà, lỡ như gặp trúng người thích nghiêm khắc quản , cũng muốn. Bây giờ nhìn hai người Mạn Duẫn và Cửu Vương gia, trong lòng lại có ý muốn kết hôn.

      “Tạm thời còn chưa gặp được người thích hợp”. Chờ gặp được, cũng phải học tập Cửu Vương gia, đem người buộc bên mình tốt.

      Chu Phi có chút đồng ý gật đầu: “Con người sống vốn ngắn ngủi, gặp được người mình phải nắm chắc.”

      Mỗi ngày đều ở cùng Cửu Vương gia và Vương phi, bọn họ luôn chứng kiến tình của hai người này.

      “Các ngươi có tính toán gì ?” phải chỉ mình Bách Lý Vân Dịch thành thân, ngay cả Chu Phi, Chu Dương lẫn Tề Hồng, cả 3 người chưa ai thành thân cả.

      “Đáp án của chúng ta giống nhau.” Ba người trăm miệng lời.

      Có lẽ bị Cửu Vương gia ảnh hưởng, bọn họ đều muốn tìm được người mình . Ngay cả tên hoa tâm củ cải Tề Hồng, cũng nhiều năm tùy tiện hái hoa. Thấy tỳ nữ trong phủ cũng rất có quy củ.

      Mạn Duẫn khỏi cười rộ lên, tuổi của ba người này cũng chênh lệch lắm, lại ai chịu thành thân.

      Bách Lý Vân Dịch tự do muốn bị quản thúc, Mạn Duẫn còn có thể hiểu. Nhưng Chu Phi, Chu Dương, Tề Hồng – ba người này nàng lý giải được. Bọn họ sớm qua tuổi ba mươi rồi, lại độc thân như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?

      Xoa xoa mái tóc Tịch Vân Khiết, Mạn Duẫn với Chu Phi, Chu Dương và Tề Hồng: “Ngày mai sau khi quyết đấu, ta cho ba người các ngươi nghỉ dài hạn. Tịch Vân Dục và Tịch Vân Khiết đều bốn tuổi rồi, các ngươi cũng nên tìm cho bọn thôi. Nếu tìm được nữ nhân vừa ý mà kết hôn, cũng cần hồi phủ nữa.”

      Vì chung thân đại của ba người này, Mạn Duẫn đành ra độc chiêu.

      Bọn họ ngày ngày đều ở trong phủ, thể làm gì được. Làm chậm trễ đại cả đời của họ, cái này Mạn Duẫn gánh nổi.

      Chu Phi Chu Dương Tề Hồng chuyển dời ánh mắt qua Cửu Vương gia, vừa định mở miệng cầu xin. ngờ Tịch Mân Sầm giống như đoán được, giành trước : “Nếu Vương phi lên tiếng, các ngươi cứ coi đó là mệnh lệnh… Bổn vương cho các ngươi trong vòng 1 năm, tìm được ý trung nhân, nếu … Cũng cần tiếp tục theo bổn vương.”

      Hai huynh đệ đều phát giận, ở vương phủ nhiều năm như vậy, bọn họ sớm xem nó trở thành gia đình mình. Đột nhiên bị đuổi ra khỏi nhà, cảm giác vô cùng khó chịu.

      Nhưng mà Tề Hồng lại có vẻ cao hứng, bởi vì cấm dục rất lâu rồi. muốn kiếm người, sau đó ổn định cuộc sống.

      “Vẫn là Vương phi suy nghĩ chu toàn.” Tề Hồng vỗ tay, thấy con hoẵng nướng gần chín, cắt lấy khối thịt đưa cho Mạn Duẫn.

      Người khó chịu, phải chỉ có . Tịch Vân Khiết nhất thời đau khổ, trong vương phủ ai cũng biết, Chu Dương sủng ái nhất chính là vị quận chúa mình. Nghe thấy đối phương phải rời năm, ngày lành của bé còn đâu nữa. Về sau khi bé bị bắt nạt, ai tới hỗ trợ nha?

      “Chu thúc thúc cũng thể ở lại sao?”

      tiếng “Chu thúc thúc” này nhất thời khiến Chu Phi và Chu Dương đều dấy lên hy vọng.

      chừng, vương gia và Vương phi thương tiểu quận chúa, nỡ đuổi bọn họ .

      Nhưng mà… việc có đơn giản như vậy.

      Mạn Duẫn vỗ vỗ sau lưng đứa : “Khiết nhi, con muốn có nhiều thương con sao?”

      Tịch Vân Khiết vò hai tay, suy nghĩ: “Nhiều người thương, tất nhiên là tốt nha… Nhưng mà, Khiết nhi rất nhớ Chu thúc thúc.”

      “Ở đây có ca thương muội.” Tịch Vân Dục sáp lại , câu cực kỳ ngắn gọn. Ý chính là có ca ca thương muội rồi, để Chu Phi và Chu Dương tìm vợ .

      Mạn Duẫn ôm đầu vai hai đứa , cười gật đầu: “Mẫu phi biết các con luyến tiếc, nhưng Chu Phi Chu Dương rồi, mẫu phi liền có nhiều thời gian ở với các con.”

      Tịch Vân Khiết hai mắt sáng rỡ, tinh quang bắn ra bốn phía, hưng phấn hô: “Mẫu phi ở với bọn con?”

      “Đương nhiên.” Thấy ánh mắt Tịch Mân Sầm nóng tới cực điểm, Mạn Duẫn đành quay trở về.

      Tịch Mân Sầm cho dù muốn chiếm lấy Mạn Duẫn, nhưng dù sao hai đứa cũng là thân sinh của mình… Đột nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng Tịch Mân Sầm khẽ nhếch, đến bên cạnh Mạn Duẫn, ôm eo của nàng: “Phụ vương cũng ở với các con.”

      thể độc chiếm, vậy liền ở chung . Cho dù có hai đứa nhóc kia, thể cùng phu nhân… làm chuyện thân mật, nhưng so với chấp tay đem Mạn Duẫn cho bọn còn tốt hơn.

      Hai đứa đương nhiên biết phụ vương bọn chúng tính toán cái gì, chỉ thấy phụ mẫu rốt cuộc cũng thông suốt rồi, biết quan tâm con rồi, đều lộ ra nụ cười sáng lạn.

      Tịch Vân Khiết cao hứng nhất, ôm lấy Mạn Duẫn chịu buông.

      Tịch Vân Dục gì cả, nhưng tay kéo áo Mạn Duẫn, tay nắm vạt áo Tịch Mân Sầm.

      Bên này là khung cảnh nhà vui mừng, bên kia liên tục kêu than.

      Chu Dương ngừng thở dài: “Ta biết chỗ nào kiếm người hợp ý đây chứ!”

      Bách Lý Vân Dịch vỗ vỗ đầu vai , an ủi: “Cũng có lúc tìm được thôi, ngươi suốt ngày ở trong phủ, muốn cứ vậy ma qua đời sao. Ít nhất ra giang hồ hành tẩu, cơ hội gặp tiểu mỹ nhân cũng lớn hơn.”

      vừa như vậy, nhất thời cả đầu Chu Dương đều tràn ngập chí khí. Đầu tiên là nhìn Tề Hồng, sau đó lại nhìn đại ca, làm ra quyết định… Nhất định phải nhanh chân hơn hai người này, tìm người mang về, làm cho bọn họ đỏ mắt.

      Mới nghĩ đến đây, Chu Dương liền cười thành tiếng.

      Mạn Duẫn lia mắt qua Bách Lý Vân Dịch: “Bách Lý huynh…”

      Lỗ tai Bách Lý Vân Dịch run lên, có loại dự cảm tốt. Chống lại ánh mắt Mạn Duẫn, thịt nướng trong tay suýt nữa muốn rớt luôn.

      “Bách Lý huynh, bọn họ đều tìm nửa của mình, huynh có phải cũng nên như vậy ? Đường đường là trang chủ của Thiên Kiểm trang, thể lạc hậu hơn thị vệ vương phủ được.” Mạn Duẫn nhìn như chút để ý mà , lại đem Bách Lý Vân Dịch đẩy vào bẫy.

      Chút tính tình ấy của nàng quả chẳng thay đổi.

      ràng là phép khích tướng, cố tình còn cho người ta cự tuyệt. Bách Lý Vân Dịch thở dài, quả là cũng nên tìm nữ nhân.

      “Ta nhất định .”

      Có được đáp án vừa lòng, Mạn Duẫn xé miếng thịt, đút cho Tịch Vân Dục.

      Hưởng thụ mẫu phi phục vụ, Tịch Vân Dục cao hứng đến hai mắt đều nheo lại.

      Nhìn thấy con có đãi ngộ như vậy, bản thân lại có, Tịch Mân Sầm nhàng nhéo thắt lưng Mạn Duẫn. Như muốn cảnh cáo, lại có vẻ giống liếc mắt đưa tình.

      Nàng đương nhiên dám xem Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn lại xé ít, đưa tới bên miệng Tịch Mân Sầm.

      phải chỉ hầu hạ , cả người lớn cũng phải hầu hạ, Mạn Duẫn nàng khi nào biến thành bảo mẫu rồi chứ?

      Ăn xong, con hoẵng còn lại nửa. Mọi người đều no lắm rồi, tuy rằng thịt hoẵng ngon như đầu bếp làm, nhưng thay đổi hoàn cảnh, lại có hương vị khác.

      “Trời tối sương xuống sớm”. Tịch Mân Sầm cởi ngoại bào, khoát lên người Mạn Duẫn.

      Chu Phi và Chu Dương sợ tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa bị cảm lạnh, đều cởi ngoại bào khoát lên người bọn .

      Mấy nam nhân bọn họ đều có võ công, thân thể cũng vì thế có vẻ cường tráng, cho dù tay trần cũng thấy lạnh.

      đỉnh núi, gian vô cùng tĩnh lặng. Trừ bỏ tiếng côn trùng kêu vang, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạ qua những tán cây. Mọi thứ xung quanh đều chìm vào bóng tối, chỉ có xung quanh đám người Mạn Duẫn là lập lòe ánh lửa.

      Dỗ đứa ngủ xong, Mạn Duẫn lúc này mới đứng dậy vận động chút.

      Tịch Mân Sầm và Bách Lý Vân Dịch biết chuyện gì với nhau, bởi vì sợ đánh thức bọn , nên hai người ra xa chút.

      Ba người Tề Hồng phụ trách bảo vệ bọn , đều ngồi ở đống lửa biên, ngẫu nhiên hướng đống lửa nhưng mấy căn củi gỗ.

      Mạn Duẫn tới chỗ Tịch Mân Sầm đứng, nhấc chân khe khẽ, để phát ra tiếng vang quá lớn.

      Thấy Mạn Duẫn tới, Tịch Mân Sầm vươn tay ôm lấy vai nàng, giúp nàng sửa lại chút tóc mai bị gió thổi rối, “Vì sao ngủ?”

      “Ngủ được, đến xem hai người các chàng chuyện gì.” Mạn Duẫn đáp, bởi vì lúc này là đêm tối, phong cảnh có thể nhìn thấy, cũng nhiều.

      “Hai người thực hạnh phúc.” Bách Lý Vân Dịch ngưỡng mộ , trong lời lộ ra ý cười, lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau.

      Mạn Duẫn vô cùng thản nhiên gật đầu, “Cho nên huynh cũng mau chóng tìm nửa của mình , rồi được hạnh phúc như bọn ta.”

      Năm đó Bách Lý Vân Dịch truy cứu chuyện của thiên liên nhụy, làm Mạn Duẫn vô cùng cảm động, trong lòng vẫn luôn nhớ ân tình của năm ấy.

      “Ta cố gắng, biển người mờ mịt, muốn tìm người tâm đầu ý hợp, dễ hơn làm?” Con người ta, cả đời chắc có lẽ cũng thể gặp được hạnh phúc của mình.

      Tình , cũng phải dựa vào vận khí (may mắn).

      “Đừng bi quan như vậy, lấy nhân phẩm tài lực và địa vị của ngươi, chẳng lẽ còn sợ có nữ nhân?” Tịch Mân Sầm nhìn cảnh núi rừng tối đen, thanh vẫn như trước lạnh như băng.

      “Lời tuy như vậy, nhưng chuyện này, phải cần hai bên cùng có y, mới hợp nhau.” muốn lại tiếp tục đề tài này, Bách Lý Vân Dịch hỏi ngược lại: “Công lực của vương gia, khôi phục thế nào rồi? Tại hạ cũng muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

      Tịch Mân Sầm nhíu mày, năm năm nay, vẫn chưa có cơ hội xuất thủ, càng thêm thể nhàng vui vẻ mà đấu trận oanh liệt. Thấy Bách Lý Vân Dịch đề suất, mầm mống hiếu chiến trong người từ từ dâng lên.

      “Ngươi cũng quá coi thường bổn vương rồi, qua năm năm, công lực đánh mất, bổn vương luyện lại lần nữa.” Giọng lạnh lùng, thể cuồng ngạo sao tả được, “Bổn vương cũng muốn lãnh giáo chút võ công của đệ nhất cao thủ trong võ lâm.”

      “Ha ha… Khẳng định cho ngài lãnh giáo, trong võ lâm thiên hạ chỉ có hai chúng ta là có võ công cao nhất. So tài để phân ra ai là đệ nhất cao thủ, là phương pháp tốt nhất.” Bách Lý Vân Dịch vốn là người vô cùng hiếu chiến, bàn tay nắm chặt thành quyền, vang lên răng rắc.

      Khói thuốc súng giữa hai người, dường như hết sức căng thẳng.

      Mạn Duẫn đứng giữa, ngón tay mân mê đôi môi đỏ, thở dài tiếng, khẽ gọi cả hai.

      “Đứa còn ngủ, lại trời càng lúc càng tối, nơi hoang dã này lại rất nhiều cây lớn đá lởm chởm, chờ đến sáng đánh.” Mạn Duẫn cũng muốn tận mắt chiêm ngưỡng phen.

      Cao thủ quyết đấu, chỉ có thể gặp thể cầu. Cho dù Mạn Duẫn tinh thông võ học, nhưng nhìn xem cũng học hỏi được vài chiêu.

      Hai người cũng hẹn mà cùng cười, “Trời sáng, chúng ta liền luận võ, tại hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

      Dưỡng tốt tinh thần, ngày mai mới có thể đánh cho thống khoái.

      Bách Lý Vân Dịch sở dĩ chọn chỗ này, là vì nơi này ít người, có người đến quấy rầy.

      Nắm tay Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cùng nàng về chỗ đống lửa. Đống lửa lúc sáng lúc tối, đỏ rực như hoa lửa, bập bùng lập lòe.

      “Vương gia Vương phi, hai người nghỉ ngơi , thuộc hạ gác đêm.” Chu Phi hạ giọng .

      Tề Hồng và Chu Dương sớm nằm tảng đá, ngáy khò khò ngủ say. Nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy trong lòng bọn họ ôm đứa .

      “Vất vả rồi.” Mạn Duẫn .

      Tịch Mân Sầm vỗ vỗ đùi, ý bảo Mạn Duẫn nằm xuống.

      Mạn Duẫn cũng cần khách khí với Tịch Mân Sầm, đều làm phu thê nhiều năm với nhau, giữa bọn họ sớm trở nên vô cùng ăn ý.

      Đầu gối lên đùi Tịch Mân Sầm, lông mi Mạn Duẫn dài, theo động tác chớp chớp của đôi mắt, khe khẽ run lên. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào sườn mặt của Tịch Mân Sầm, làm cho Mạn Duẫn có thể nhìn thấy ràng hơn.

      Hai người sống cùng nhau lâu như vậy, nhưng nàng đối với khuôn mặt kia, xem trăm lần cũng thấy chán.

      Cũng biết nhìn bao lâu, khóe miệng Tịch Mân Sầm lên nụ cười nhạt, “Duẫn nhi, nếu cứ tiếp tục nhìn bổn vương như vậy, cẩn thận bổn vương chịu đựng được.”

      Nhìn đôi mắt trong suốt của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm luôn nhịn được muốn đem người khảm chặt trong lòng mình, vĩnh viễn tách rời phân hay giây phút nào.

      thực tế, làm cũng còn nhiều hơn như vậy, bọn họ sinh hoạt cùng nhau vô cùng hạnh phúc.

      Tinh thần càng thêm thanh tỉnh, ngồi giữa màn trời đêm huyền ảo, thỉnh thoảng ánh sao lấp lánh. Nhưng bọn chúng dù có đua nhau tỏa sáng thế nào, cũng bì được ánh sáng chói mắt của hai người.

      Từ lúc Mạn Duẫn xuất trong tầm mắt của , cuộc sống của , mới nhìn thấy được ánh sáng…

      Khẽ cuối người, nhàng ấn xuống trán Mạn Duẫn nụ hôn, “Ngủ .”

      Thanh vô cùng ôn nhu, giống như mặt nước hồ xuân yên ả.

      Mạn Duẫn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đất trời bao la lúc này, chỉ có người nam nhân trước mặt mới thuộc về nàng.

      Ngày thứ hai, thái dương vừa mới nhô lên từ phía đông. Tất cả mọi người dần dần tỉnh giấc, ngay cả Tịch Vân Khiết bình thường là con sâu lười ngủ nướng nhất, cũng xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chậm rãi đứng lên.

      Cái miệng nhắn chu lại, vẻ mặt cam lòng, “Mẫu phi, ồn quá à!”
      song ngư, dungcubi, heoconchuayeu9 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Phiên ngoại 5 năm sau: Doanh sơn luận kiếm
      Edit: Ishtar
      (3)

      Thanh leng keng đinh đinh vang lên dứt bên tai. Đó là tiếng đao kiếm giao nhau, liên miên ngừng. Cách đó xa, hai bóng người xẹt qua, lại nhanh chóng tách ra, rồi tiếp tục lao về phía đối phương.

      Tốc độ như vậy, quả thực làm người ta líu lưỡi.

      “Tiểu quận chúa tỉnh rồi sao, muốn uống nước ?” Mắt Chu Dương chớp nhìn chằm chằm hai bóng người đằng xa, ngón tay sờ sờ mặt đất, đụng đến cái ống trúc, đưa cho Tịch Vân Khiết.

      Tịch Vân Khiết hừ hai tiếng, lấy ống trúc, uống ngụm, kinh ngạc hô: “Nha… Có chuyện gì vậy ạ? Phụ vương cùng thúc thúc áo lam sao lại đánh nhau thế kia? Vì sao các người khuyên can.”

      Khuôn mặt nhắn của Tịch Vân Dục dần dần quay lại, nghiêm túc giải thích: “Khiết muội, phụ vương cùng thúc thúc áo lam là quyết đấu, phải đánh nhau.”

      “Nhưng hai người ràng công kích đối phương mà.” Tịch Vân Khiết kéo vạt áo tạo thế, bắt chước tư thế ra chiêu của người học võ.

      “Nhưng mà… Chủ ý của bọn họ, phải đả thương đối phương, chỉ là luận bàn võ nghệ.” Tịch Vân Dục .

      Cái miệng của Tịch Vân Khiết chu ra, “ ràng chính là đánh nhau, còn giải thích đường hoàng như thế.”

      Mạn Duẫn cùng Tề Hồng Chu Phi đứng ở tảng đá lớn, hết sức chăm chú quan sát chiêu thức của bọn họ. Càng xem càng cảm thấy lợi hại…

      Võ công của hai người bọn họ, đều thiên về công kích. Mỗi chiêu mỗi thức, đều tràn ngập tính công kích. Bởi vì võ công hai người cực cao, mỗi khi công kích của đối phương đến trước mắt, họ đều có thể hóa giải từng cái.

      Đánh nhau chừng hai canh giờ, vẫn thấy thắng bại.

      Chu Dương vào trong rừng, tìm ít món ăn thôn quê, làm cho mọi người ăn, lấp đầy cái bụng trước.

      “Cửu vương gia và Bách Lý trang chủ quá lợi hại, nhìn khu rừng cây xung quanh bọn họ xem, nhiều chỗ bị kiếm khí đánh trúng, đao chặt đứt.” Tề Hồng bị kích động xé khối thịt nướng, lại chạy tới vây xem.

      Vẻ mặt hưng phấn kính nể kia, dường như chiêm ngưỡng hai cao nhân xuất chúng nhất trong thiên hạ.

      Mạn Duẫn cũng giương mắt nhìn ra xa, hai thân ảnh tốc độ cực nhanh, trong tích tắc phân ra hợp lại, giao đấu vài hiệp rồi. Tốc độ và chiêu thức của bọn họ, là cái mà những cao thủ đều ao ước. Cho dù ba người Chu Dương cùng tiến lên, cũng phải là đối thủ của bọn họ.

      Mạn Duẫn vừa ăn thịt nướng, vừa phân tích chiêu thức của hai người. hổ là đẳng nhất cao thủ trong chốn võ lâm, hai người từ lúc mặt trời chưa lên đánh đến khi mặt trời lên cao, đánh mãi đến tận bây giờ, thấy có chút mỏi mệt nào.

      Đôi mắt trắng đen ràng của Tịch Vân Dục, lóng lánh sáng ngời cho thấy hưng phấn, bé đến trước mặt Mạn Duẫn, “Mẫu phi, con nghĩ học võ.”

      Bé cũng muốn trở thành nam tử đỉnh thiên lập địa như phụ vương vậy …

      Mạn Duẫn xoa xoa trán con trai, học võ có thể phòng thân. Hơn nữa Tịch Vân Dục rốt cuộc vẫn là người trong hoàng thất, phải có năng lực cường đại để bảo hộ chính mình.

      Nàng gật đầu : “Sau khi trở về, liền để cho phụ vương con dạy con.”

      Ánh mắt Tịch Vân Khiết mở to, “Khiết nhi có thể học ?”

      “Ta sợ muội kiên trì được mấy ngày.” Đứa này cứ ba phút lại thay đổi, thể so với Tịch Vân Dục tính tình bình tĩnh trầm ổn.

      Tịch Vân Khiết chịu nghe, lôi kéo cánh tay Mạn Duẫn, ngừng lắc lư, “Khiết nhi mặc kệ, con cũng muốn học.”

      lay chuyển được con , Mạn Duẫn chỉ có thể gật đầu, “Đến lúc đó đừng kêu mệt nha.”

      Cái đầu của Tịch Vân Khiết gật lia gật lịa.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, Tịch Mân Sầm và Bách Lý Vân Dịch khi giao thủ, chưa từng ngừng lại lần nào. Nay trời sắp tối, mà tiếng đao kiếm va chạm trong rừng, vẫn còn vang lên văng vẳng.

      Ánh sáng quá mờ, mấy người Mạn Duẫn chỉ có thể thấy thấp thoáng thân ảnh di động của hai người. Ngẫu nhiên đao kiếm ma sát tóe ra tia lửa, trong bóng đêm càng thêm chói mắt.

      Tề Hồng đẩy đẩy bả vai Chu Phi, dò hỏi: “Ngươi thử xem Vương gia cùng Bách Lý trang chủ đấu trận này, đấu tới mấy ngày mấy đêm đây?”

      Chu Phi tự hỏi hồi, giơ lên ba ngón tay, “Ít nhất hai ngày…”

      Đây là ít nhất…

      Cửu vương gia rất ít khi có thể gặp đối thủ, vất vả mới gặp người, đương nhiên phải đánh cho , mới bằng lòng bỏ qua. Mà Bách Lý trang chủ cũng phải kẻ dễ bắt nạt, rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, bọn họ vẫn biết.

      Xem tình hình tại, hai người đánh ngang tay, xem ra bọn họ quyết định đánh lâu dài rồi.

      “Nếu có thể phân thắng bại, danh hiệu thiên hạ đệ nhất có chủ.” Chu Dương ha ha cười , đương nhiên hy vọng Vương gia nhà mình thắng.

      Mạn Duẫn đồng ý gật đầu, vô luận ai đứng đầu, tóm lại đều là bằng hữu của nhau. Trong lòng ôm hai đứa , Mạn Duẫn nhàng vuốt ve lưng bọn chúng, miệng kể chuyện xưa dỗ hai đứa ngủ.

      Đúng như lời Chu Phi , Tịch Mân Sầm cùng Bách Lý Vân Dịch đánh nhau hai ngày, vẫn phân được thắng bại. Mấy người Mạn Duẫn từ lúc đầu hưng phấn, cũng dần dần trở nên nhàm chán. Chu Dương nhàn đến có việc gì làm, bèn dẫn theo hai đứa ra suối bắt cá.

      Mạn Duẫn lo lắng Chu Dương tính tình tùy tiện, cho nên cũng theo.

      Nhưng mà, chờ sau khi bọn họ trở về, bên kia vẫn tiếp tục đánh nhau.

      “Hai ngày hai đêm rồi, bọn họ có thể ngừng lại nghỉ ngơi ăn cơm uống nước, có còn là người a?” Tề Hồng nhịn được oán giận, nếu đổi thành , chỉ sợ sớm mệt nằm úp sấp xuống đất rồi.

      Chu Phi cũng nhíu nhíu mày, trước kia ai giao thủ với Vương gia, có thể chịu đựng tới nửa ngày. Bách Lý Vân Dịch hổ là người đứng đầu võ lâm, xem ra cũng có công phu đích thực.

      “Quan tâm hai người đó làm gì, chúng ta ăn cá .” Chu Dương nướng cá xong, đưa cho Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn chuẩn bị vươn tay cầm cá nướng, xa xa vang lên tiếng động ầm ầm như trời sụp đất nứt, mấy chục cây đại thụ lớn nổ tung ngã xuống đất, tầng tro bụi cuồn cuồn bay lên.

      Bởi vì cú va chạm rất lớn, mặt đất rung chuyển vài cái, mới khôi phục lại như cũ.

      Chỗ bụi tung mịt mù kia, vốn có hai thân ảnh đánh nhau, nhất thời trở nên mơ hồ.

      Vài người sợ tới mức đứng lên, Tề Hồng hô hoán trước tiên: “Hai người bọn họ làm cái quỷ gì vậy chứ!”

      “Mau xem chút.” Mạn Duẫn nhấc làn váy, vội vàng chạy về phía rừng cây bên kia.

      Cao thủ so chiêu, có đôi khi dừng lại kịp, rất dễ dàng tạo nên thương tích. Hai ngày nay thấy bọn họ quyết đấu, rất có chừng mực, cho nên Mạn Duẫn lo lắng nhiều. Bỗng nhiên truyền đến tiếng động khủng bố như vậy, bị dọa sợ tới mức nàng rung cả người.

      Tịch Mân Sầm trong lòng nàng, có địa vị thế nào, chỉ có nàng hiểu được. Nàng muốn thấy đối phương, bị thương dù chỉ chút.

      Chu Dương mỗi tay nắm đứa , theo mọi người, hướng về phía rừng cây.

      Tro bụi mù mịt che chắn tầm nhìn của mọi người, Mạn Duẫn hoảng loạn la lớn: “Mân Sầm… Mân Sầm…”

      Cả đám người đều rướn căng cổ họng rống to: “Bách Lý trang chủ… Cửu vương gia… Hai người có nghe thấy ?”

      Luôn để bụng việc phụ vương cứ thích giành mẫu phi với mình, nhưng khi thực gặp chuyện may, Tịch Vân Khiết nức nở khóc hô, “Phụ vương, người đâu rồi… Mau ra .”

      Tịch Vân Dục an ủi ôm vai muội muội, hai đứa mới bốn tuổi đầu, đều vô cùng tinh nghịch, nhìn màn này, lại cảm thấy cực kỳ đáng . Nhưng tại ai có tâm trạng thưởng thức cảnh này.

      Khụ khụ…

      tiếng ho khan, khiến mọi người chú ý.

      Mạn Duẫn chỉ hướng bên phải, : “Bên kia.”

      Đám người vội vàng chạy qua, mặc kệ đường dưới chân khó thế nào.

      Tịch Mân Sầm thích mặc hắc bào, cho nên ở trong trời đêm tối đen như mực, rất khó phát . Đập vào tầm mắt bọn họ đầu tiên, là Bách Lý Vân Dịch. Tiếng ho khan kia, là do phát ra.

      Miệng chảy máu, ngừng ho khan.

      Chu Phi lập tức qua đỡ dậy, vỗ lưng giúp thuận khí.

      Mạn Duẫn luôn lo lắng cho an nguy của Tịch Mân Sầm, mở miệng hỏi: “Tịch Mân Sầm đâu?”

      Bách Lý Vân Dịch chỉ chỗ đại thụ phía xa, “Bên kia…”

      đợi xong, Mạn Duẫn liền xoay người chạy về bên đó.

      Bách Lý Vân Dịch bất đắc dĩ cười cười, “Người bị thương nặng, hình như là ta a…”

      Đánh nhau hai ngày, phân thắng bại, cho nên Bách Lý Vân Dịch cùng Tịch Mân Sầm liền thương lượng, dồn hết nội cung đấu lần cuối cùng. Bọn họ liền dốc hết toàn lực, công kích đối phương, còn là trận giao đấu hữu hảo trước đó.

      Hai người dựa vào thực lực bản thân, nhàng vui vẻ đấu trận oanh oanh liệt liệt.

      Mặc kệ cuối cùng phải chật vật ra sao, nhưng được tận hướng trận, cả hai đều vô cùng vừa lòng sảng khoái.

      Mạn Duẫn nhìn thấy Tịch Mân Sầm ngồi dựa vào thân cây, vẫn nhúc nhích, nàng liền trực tiếp xông đến, “Chàng bị thương ở đâu rồi?”

      Tịch Mân Sầm còn chút sức lực, miễn cưỡng nhích thân mình, đứng vững, “Con mắt nào của nàng thấy bổn vương bị thương?”

      chỉ là quá mệt mỏi, hao phí tất cả khí lực, cho nên chỉ có thể ngồi tại chỗ, toàn thân thư giãn. Bất quá trận quyết đấu này, hai bên đều tổn thất ít. Tịch Mân Sầm tuy rằng bị ngoại thương, nhưng nội lực hao tổn rất nhiều, phải tu dưỡng thời gian.

      Mạn Duẫn tâm tình hoảng loạn trước đó, cuối cùng cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, “Chàng đáp ứng ta thế nào? Đúng mực mà hai người là thế này à.”

      Cảm thấy bị chọc giận, Mạn Duẫn chuyện có chút lớn tiếng, nhưng hai tay lại chủ động thân vươn ra, giúp đỡ Tịch Mân Sầm.

      “Chúng ta muốn phân định thắng bại.” Nếu dốc hết toàn lực, có đấu tiếp bốn năm ngày, cũng thấy có kết quả.

      Cho nên, bọn họ mới có thể lựa chọn tốc chiến tốc thắng. Nhưng lại sợ mọi người lo lắng, cho nên Tịch Mân Sầm và Bách Lý Vân Dịch cho mọi người biết.

      “Thắng bại quan trọng như vậy sao? Lỡ như chàng bị thương…” Mạn Duẫn nôn nóng .

      Biết nàng lo lắng cho mình, Tịch Mân Sầm vuốt mái tóc nàng, “Nào có nhiều cái lỡ như như vậy chứ.”

      Chu Phi và Tề Hồng giúp Bách Lý Vân Dịch xử lý thương thế, dùng mảnh vải băng bó vòng đầu vai . mảnh vải bị máu chảy ra ướt đẫm, hẳn là bị thương .

      Mạn Duẫn hỏi: “Thương thế của huynh thế nào? Nghiêm trọng ?”

      Bách Lý Vân Dịch trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, còn lại sao, “ chút vết thương ấy, tĩnh dưỡng mấy ngày, liền khỏi hẳn thôi. Cửu vương gia, ta Bách Lý Vân Dịch chưa từng phục qua bất luận kẻ nào, ngài là người đầu tiên.”

      Năm năm trước, Tịch Mân Sầm từng vì chữa thương cho Mạn Duẫn, bỏ qua mấy năm công phu. Nếu có chuyện kia, sợ là so với tại càng thêm lợi hại.

      “Bách Lý trang chủ khiêm tốn rồi.” Trong cuộc quyết đấu lần này, Tịch Mân Sầm lĩnh ngộ ra ít chân lý võ học.

      Cho dù ở thời điểm cuối cùng, lấy hiểm chiêu giành được thắng lợi, nhưng về việc lĩnh ngộ chiêu thức, Bách Lý Vân Dịch so với giỏi hơn.

      “Cửu vương gia, thương thế của Bách Lý trang chủ vẫn nên mau chóng xử lý tốt hơn, chúng ta có cần suốt đêm xuống núi hay ?” Chu Phi kiểm tra thương thế của Bách Lý Vân Dịch, đề nghị .

      Bọn họ tới nơi này, chỉ có mang theo kim sang dược. Vừa rồi dùng hết lọ cuối cùng rồi, nếu muốn thuốc khác, chỉ có thể xuống núi tìm đại phu.

      núi ngây người hai ba ngày, tất cả mọi người đều rất nhớ chiếc giường rộng lớn mềm mại rồi. Tịch Mân Sầm gật đầu : “Xuống núi.”

      Xuống núi so với lên núi nhanh hơn rất nhiều, trời vừa tờ mờ sáng, mấy người tới được trấn .

      Bọn họ tìm gian khách sạn sạch , gọi tiểu nhị, chọn vài món ăn sáng, lại phân phó lên trấn tìm đại phu.

      Tiểu nhị nhận được tiền thưởng, hai tiếng cám ơn khách quan, liền nhanh chóng chạy .

      “Các người có tính toán gì , chuẩn bị khi nào hồi kinh?” Bách Lý Vân Dịch mở miệng hỏi.

      “Trong triều còn có công vụ chờ bổn vương xử lý, cho nên bổn vương đợi lát nữa lên đường.” Tịch Mân Sầm gắp miếng đồ ăn, bỏ vào trong chén Mạn Duẫn. nhiều ngày ở núi, Mạn Duẫn ăn được bao nhiêu.

      Sau khi hồi kinh, phải tẩm bổ lại cho nàng mới được.

      cũng đúng, ngài chính là Vương gia Phong Yến quốc, thể mỗi ngày đều nhàn rỗi ở Sầm vương phủ.” Bách Lý Vân Dịch ha ha hai tiếng rồi nở nụ cười, lại sơ ý đụng đến miệng vết thương, đau đến phải hít hơi.

      “Bách Lý huynh hãy chú ý thân thể, ta thấy miệng vết thương vai huynh rất nghiêm trọng, đừng lộn xộn nữa.” Mạn Duẫn bất đắc dĩ , sợ cánh tay tiện hành động, cố ý gắp đồ ăn vào trong chén .

      hành động như vậy, nhất thời chọc người nào đó lại nổi lên cơn ghen, ngón tay nhéo mạnh vào eo thon của Mạn Duẫn.

      “Nha…” Bé nào đó bất chợt cả kinh, hô lớn: “Phụ vương rất thích nhéo eo mẫu phi nha, mẫu phi có đau hay ? Khiết nhi giúp người xoa xoa.”

      Tiếng non nớt đột nhiên vang lên, vạch trần động tác của hai người. Mạn Duẫn xấu hổ đỏ mặt, nâng tay lên, búng lên cái trán trắng mịn của Tịch Vân Khiết.

      Tịch Vân Dục ánh mắt quan tâm quay lại, “Phụ vương, sao người cứ hay thích bắt nạt mẫu phi thế?”

      Bị câu hỏi ngây thơ của hai đứa chọc cười , tất cả mọi người đều cười rộ lên, trừ bỏ Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn xấu hổ ngồi đơ tại chỗ.

      Ánh mắt Tề Hồng liếc qua liếc lại giữa hai người, ngoắc ngoắc ngón tay với Tịch Vân Dục, ý bảo bé lại đây, “Tiểu Dục à, Tề thúc thúc dạy con chiêu, về sau con dùng chắc chắn có hiệu quả.”

      Tịch Vân Dục nghiêm trang, khuôn mặt nhắn : “Thỉnh Tề thúc thúc chỉ giáo.”

      “Mười ba chiêu theo đuổi nữ nhân… Đánh là thương mắng là . Chờ con lớn lên, hiểu được chân lý trong đó.” Tề Hồng vừa xong, mặt liền truyền đến trận hơi hơi đau. cánh tay bé béo mập, tát vào mặt cái.

      Tịch Vân Khiết hồn nhiên nháy mắt mấy cái, còn chuẩn bị đánh thêm mấy cái nữa, lại bị Tề Hồng bắt lấy cánh tay bé.

      cho nên nháy mắt mấy cái, Tịch Vân Khiết : “ phải Tề thúc thúc đánh là thương mắng là sao? Cho nên Khiết nhi rất thương thúc thúc.”

      Tề Hồng sắc mặt dần dần từ xanh chuyển sang hồng, từ hồng biến thành đen.

      Bên tai vang lên tiếng cười ha hả thích thú của đám người xung quanh.

      Tự làm bậy, thể sống.

      Sau khi cơm nước xong, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn liền từ biệt Bách Lý Vân Dịch.

      Tịch Mân Sầm nắm tay Tịch Vân Dục, Mạn Duẫn nắm tay Tịch Vân Khiết.

      Mạn Duẫn khóe miệng lên nụ cười xấu xa, “Ba người các ngươi trước mắt hãy ở lại bên cạnh Bách Lý huynh, chăm sóc huynh ấy mấy ngày, sau đó… Liền tìm hồng nhan tri kỷ của mình nha.”

      Chu Dương trưng ra khuôn mặt khổ qua, Chu Phi nhíu nhíu mày, Tề Hồng cười đến nở hoa, chỉ có Bách Lý Vân Dịch vẫn duy trì tư thái vân đạm phong khinh, dường như nắm chắc thắng lợi.

      “Tìm được, đừng về vương phủ.” Hai lớn hai dần dần xa, giọng lạnh như băng của Tịch Mân Sầm, xa xa truyền vào tai bọn họ.

      Chu Dương tức giận đến cắn răng, Vương gia và Vương phi là thích xướng Song Hoàng, phụ xướng phu tùy.

      Hồng nhan tri kỷ a, nàng ở phương nào…

      [KẾT THÚC]
      song ngư, dungcubi, heoconchuayeu16 others thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Hết r :x
      Cảm ơn bạn vì edit :-*
      dungcubi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :