1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Nướng Khoai?
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      <img class="alignnone" alt="" src="http://cungquanghang1.files.wordpress.com/2013/03/w.jpg" width="620" height="3000" />

      Rỗi rãnh nhàm chán, đột nhiên đường phảng phất hương vị của khoai nướng. Nàng ở đại sơn trân hải vị gì mà chưa từng ăn? Lại chỉ thích cái loại vị ngọt đạm đạm đó.

      Tựa như giữa nàng và phụ vương, cái loại tình cảm nhàn nhạt lại nồng nàn. ràng phải là mỹ vị, lại hết sức hấp dẫn người.

      (Nhan: tình cảm của Sầm ca ca dành cho tỷ chỉ giống củ khoai nướng thôi sao??? T^T phỉ báng qua nha~)

      Bắt được tiểu nha hoàn, hỏi nàng phòng bếp ở nơi nào. Mạn Duẫn lắc chân tìm khoai lang.

      Chu Dương từ trong nhà kho lấy ra bọc lá trà Long Tỉnh, bỏ vào trong rương. Lại phát Mạn Duẫn lúc nãy còn ngồi yên ở bên, chẳng biết lúc nào biến mất tung ảnh.

      có quên Vương Gia phân phó, lúc Vương Gia có ở đây, bất cứ lúc nào cũng phải theo sát Tiểu Quận Chúa. Chu Dương vỗ vỗ bụi bậm tay "Ca, ngươi dọn dẹp trước, ta tìm Tiểu Quận Chúa."

      Chu Phi gật đầu cái, nhiều, lại vùi đầu thu xếp đồ đạc. Thứ mà Vương gia sử dụng, Gia gì đó, phải trải qua tay của bọn , nếu xảy ra chuyện may, ai có thể gánh nổi trách nhiệm.

      Trước thư phòng , dấy lên từng đợt khói trắng.

      Chu Dương hỏi người làm, mới biết Tiểu Quận Chúa đến thư phòng. Nhìn thấy khói trắng, trong lòng cả kinh......

      Chẳng lẽ thư phòng bốc cháy? phòng đó tất cả đều là những bộ sách mà Vương Gia trân quý nhất! Đặc biệt là tranh chữ treo tường thành hàng, có thể là bảo bối của Vương Gia nha

      Nghĩ tới đây, Chu Dương nắm được tốp hộ vệ đường, cấp bách rống: "Nhanh lên, còn mau múc nước, cứu hỏa a!"

      Hi vọng Tiểu Quận Chúa có việc gì! Nếu gánh nổi hậu quả!

      Mấy hộ vệ sửng sốt chút, sau đó gật đầu, lúc gần vẫn còn nghi ngờ cứu hỏa chỗ nào? Nhưng Chu Dương là hộ vệ trưởng, cấp của bọn , cho nên lập tức nhắc tới thùng gỗ, múc nước .

      Vận khinh công, Chu Dương rất nhanh đến trước thư phòng.

      Thư phòng vẫn còn rất tốt, chút dấu vết bị cháy. Mà trước cửa  thư phòng , có đống giấy bị đốt trọi. Gió thổi mở chút giấy vụn, còn có thể nhìn thấy phía dưới chôn lấy những thứ gì.

      Trong lòng cảm thán, may mà thư phòng có việc gì. Nếu Vương Gia trách tội xuống......

      Mới vừa cảm thấy may mắn được giây, Chu Dương nhìn thấy Mạn Duẫn tiện tay cầm quyển thư họa từ đất lên... Ném... Vào...... Đống lửa!

      Có chuyện rồi! Chuyện lớn đó!

      Lúc nhìn bên tay còn thứ gì có thể ném vào đống lửa rồi. Mạn Duẫn đứng dậy vào thư phòng, chờ lúc ra, đôi tay ôm đống lớn thư họa.

      Sau đó...... Chu Dương ở trong gió hóa đá, trơ mắt nhìn Tiểu Quận Chúa tia đau lòng, trực tiếp lại ném quyển rồi lại quyển vào đống lửa.

      "Tiểu...... Tiểu Quận...... Chúa." Chu Dương lắp bắp, những thứ tranh chữ kia phải là mấy bức treo tường chứ?

      Mạn Duẫn chân tướng ngẩng đầu, "Chuyện gì?"

      "Ngài...... làm gì thế?" Cân nhắc dùng từ, Chu Dương xác định hỏi.

      Dường như ghét bỏ Chu Dương hỏi loại vấn đề cấp thấp này, Mạn Duẫn lại cúi đầu, thuận tiện ném bức tranh chữ vào đống lửa, "Nướng khoai."

      Chu Dương đến gần nhìn, bức tranh chữ bị vô tình ném vào đống lửa, phía cứng cáp viết hai chữ  《 Đăng cao 》.

      Sợ Mạn Duẫn lại ném tiếp mấy bức nữa, Chu Dương ôm những bức họa còn lại đất vào trong lòng.

      "Tiểu Quận Chúa, những thứ này đều là những thứ Vương Gia thích. Cẩn thận Vương Gia trừng phạt người."

      Chu Dương xem ra càng thêm sợ hơn cả Mạn Duẫn.

      "Ta chỉ tìm được những thứ này là đồ dễ cháy thôi." Ngồi xổm xuống, Mạn Duẫn .

      ra Tiểu Quận Chúa là xem những thứ này như củi đốt. Rốt cuộc nàng có hiểu giá trị của những bức họa này hay ! Ngay cả kẻ võ tướng như , cũng biết đây là báu vật vô giá, mà ở trong mắt Tiểu Quận Chúa chỉ là mớ củi khô!

      Rốt cuộc dám lời nặng, bởi vì trình độ Tiểu Quận Chúa được cưng chiều, vượt qua phạm vi Chu Dương có thể tưởng tượng.

      Nhìn thấy mấy hộ vệ xách theo thùng nước tới, Chu Dương lập tức , "Vứt bỏ thùng nước, trông chừng Tiểu Quận Chúa, ta tìm Vương Gia."

      xong, giống như cơn gió chạy .

      Mạn Duẫn giải thích được nhìn về phía Chu Dương chạy , tốc độ nhanh đến mức cuốn lên vài chiếc lá rụng đất.

      phải là chỉ là những câu thơ mà Khổng Đan trộm mới có sao? Đáng giá khẩn trương như vậy? Lại đem thêm bức họa, ném cái, biến thành tro bụi.

      "Vương Gia, Tiểu Quận Chúa, Tiểu Quận Chúa nàng......" Chạy vội tới đại sảnh, lời Chu Dương đứt quãng, muốn lại thôi, giống như là biết nên làm sao để mở miệng.

      Ánh sáng lạnh ra trong mắt của Tịch Mân Sầm, "."

      "Tiểu Quận Chúa muốn ăn khoai nướng, lấy đống danh họa thư pháp trong thư phòng của ngài, đốt trước cửa Tiểu Lâu..." Chu Dương run rẩy dập đầu, vừa lo lắng thay Tiểu Quận Chúa, vừa lại đau lòng cho mấy bức tranh chữ trong  thư phòng.

      "Vậy sao?......" Tịch Mân Sầm kéo dài giọng , trong thanh lạnh lùng băng hàn, làm cho Chu Dương rùng mình cái."Ngươi cho Quận chúa, nàng đốt bộ tranh chữ, liền tự tay viết bộ, treo lên lại trong thư phòng Bổn vương!"

      có thịnh nộ, có tức giận, Vương Gia tỉnh táo ngoài dự đoán, khóe miệng tựa hồ còn chứa đựng tia gian trá.

      Chu Dương giựt giựt khóe mắt, Vương Gia ngài cao minh! Vì ép Quận chúa đọc sách tập viết, thế nhưng tiếc bệnh thiếu máu! Những thứ danh họa kia, mỗi bộ phải giá trị liên thành sao, ngài mỗi lần trước khi ngủ, cũng nhìn thêm  mấy bận, tại lại cam lòng lại để cho Quận chúa đem đốt! là biết cách dạy nữ nhi! Làm người ta cảm thấy bội phục!

      Cưng chiều đến thiên lí bất dung như vậy, Tiểu Quận Chúa về sau có thể lật trời hay ?

      Cưng chiều a! Thở dài......

      Chờ Chu Dương quay lại thư phòng, đống thư họa đất , cháy sạch ngay cả mảnh vụn đều giữ lại.

      Chu Dương nhích tới gần, ngồi chồm hổm đất. Cầm lên bộ tranh chữ, đưa cho Mạn Duẫn.

      "Tiểu Quận Chúa, Vương Gia rồi, ngài cứ đốt. Nhưng đốt xong, phải tự mình viết bộ, treo lên đúng chỗ trong thư phòng."

      Vương phủ cũng rất nhiều người biết Mạn Duẫn ghét nhất luyện chữ, Chu Dương lời này , lộ ra vẻ mặt nhìn có chút hả hê.

      có nhận bộ  tranh chữ kia, Mạn Duẫn liếc mắt nhìn, tựa hồ do dự có nên tiếp tục đốt hay , cuối cùng lạnh nhạt : "Phụ vương chỉ cho phép ta đốt tranh chữ, cứ cho phép ta đốt sách."

      xong, vào thư phòng, ôm ra đống lớn bộ sách.

      Từng tờ từng tờ xé toang, ném vào trong lửa.

      Chu Dương khóc ra nước mắt. Tiểu Quận Chúa, ngài lợi hại!

      Coi như phải tranh chữ, ít chồng sách, cũng là báu vật vô cùng quý hiếm đó.

      Sau đó, Chu Dương kiểm lại mấy bức thư họa tường trong thư phòng. Có hơn phân nửa bị thiêu hủy, tổng cộng là 15 bộ.

      Sau khi hồi báo cho Tịch Mân Sầm, tốn thất sau khi nướng khoai là cực lớn, Chu Dương cảm giác trong lòng đau.

      Ngồi vào vị trí đại sảnh, Mạn Duẫn mím môi, ngồi ở trong lòng của  Tịch Mân Sầm.

      "Duẫn nhi, 15 bộ tranh chữ, gia hạn cho đến ngày mai trước khi lên đường phải tự tay viết xong và  treo lên." Tịch Mân Sầm giận nóng mà ,gương mặt   tuấn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt.

      Chu Phi nhìn qua cái, sau đó trong lòng lặng yên , Vương Gia lại vừa cười......

      Mạn Duẫn bưng lên khoai nướng nóng hôi hổi bàn, trình lên tới trước mặt Mân Sầm.

      "Phụ vương, Mạn Duẫn nướng khoai cho người, người mau ăn nha." Mạn Duẫn nghĩ tới thế nào đem trừng phạt hạ xuống đến thấp nhất, cười híp mắt nhìn Tịch Mân Sầm. Giống như đối với chuyện luyện chữ, có bất kỳ phản kháng nào.

      Nụ cười của Tịch Mân Sầm sâu hơn, nhìn ra tính toán bé đó của Mạn Duẫn, : "Lấy lòng phụ vương cũng vô dụng, trừng phạt là nhất định."

      Liếc nhìn khoai lang nướng cháy, mặc dù bề ngoài nhìn tốt, nhưng Tịch Mân Sầm vẫn nhận lấy.

      Kết quả là, lần đầu tiên bữa ăn trưa trong vương phủ, lần đầu tiên có khoai nướng ra sân.

      Nhìn Vương Gia thèm để ý chút nào lấy tay lột vỏ khoai lang đen thùi lùi, Chu Phi cùng Chu Dương hoài nghi Vương Gia có bệnh thích sạch làm người giận sôi gan ngày trước, có tồn tại hay

      Có ai cưng con (hay người iu nhỉ) như này ? Hic hic, từ trời rớt xuống đí, 1 ông ba ba, 1 ca ca hay người iu cũng đc, hâm mộ chết thôi ^^~
      60 likes FB hoặc 500 lần click quảng cáo nhé, giới hạn số làn click ^^ Mỗi người có thể click nhiều lần ở các quảng cáo khác nhau ^^!

      Minhang, tiểu Viên Viên, dungcubi3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26: Ám sát trong khách sạn
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      Khách sạn này coi như sạch , ôm Mạn Duẫn, do Chu Dương dẫn đường, lên gian phòng.

      Bên trong gian phòng, sớm châm tốt bình trà Long Tĩnh, trong phòng tản ra hương trà. Mạn Duẫn vừa vào nhà, ngửi thấy. Trong lòng thầm than, là người thể xem bề ngoài. Chu Dương bình thường tuỳ tiện, nghĩ tới lại tỉ mỉ như vậy.

      Mỗi ngày đều vượt qua ở lưng ngựa, con ngựa chạy lúc nâng lên bụi bậm, ít cũng bám vào người. Những ngày này, cảm giác người nàng cũng đóng tầng đất.

      Đến khách sạn, cuối cùng có thể rửa mặt chút.

      Chui vào thùng nước tắm, Mạn Duẫn cảm giác Trọng sinh có thể tốt đẹp đến như vậy.

      Mà mấy ngày này, để cho nàng càng lúc càng dựa vào Tịch Mân Sầm. Chỉ cần có phụ vương ở bên cạnh, nàng xuống đất qua bước đường.

      Có lúc nàng đều hoài nghi, nàng phải tám tuổi, mà là trẻ mới vừa ra đời thể tự lo liệu.

      Chỉ là, được người cưng chiều thành như vậy, cảm giác tệ. Múc bầu nước, theo từ cánh tay tưới xuống.

      Bên ngoài có bốn thị vệ thay phiên gác đêm, bảo đảm an toàn.

      Tịch Mân Sầm sau khi cùng Mạn Duẫn lên giường, cái gì cũng , kéo ra chăn nằm ngủ

      Trăng rằm đặt mình trong vờn mây đen nhánh, vây quanh mông lung vầng sáng. Mấy phần xing đẹp, lại thêm mấy phần chân thiết.

      Ban đêm gió lớn, là đêm giết người.

      Vào thời điểm này kiếp trước, Mạn Duẫn chừng tay thuận nhiễm máu tươi, thu cắt sinh mạng người khác.

      ràng rất muốn ngủ, Mạn Duẫn lại ngủ được. Nhìn trăng sáng, mất hồn.

      Mặc dù cuộc sống ở thế giới kia, trừ chém giết, có cái khác, nhưng Mạn Duẫn lại còn là có mấy phần tơ vương.

      nhàng lật người, thấy phụ vương cũng mở to mắt nhìn mình.

      Vừa định há mồm, liền bị ngón tay của phụ vương đè lại đôi môi. Ngón tay Tịch Mân Sầm quơ quơ, ý bảo đừng xuất thần. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa chút......

      Mạn Duẫn cảm giác đúng, cũng hướng cửa trước mà nhìn, nhưng thấy có tia động tĩnh kỳ quái nào.

      Lúc này, rắc rắc tiếng. sàn gác lầu năm thanh thúy vang lên tiếng......

      có động tĩnh? Tại sao mình cảm giác ra được! Nếu phải người kia dẫm lên sàn gác lâu năm, mình chừng căn bản có thể phát ra.

      Mạn Duẫn cảm thấy phụ vương rất cường đại, ngoài dự đoán chút khẩn trương, tựa hồ chỉ cần có người đàn ông này ở đây, mình hề có bất kỳ nguy hiểm nào. Chẳng biết từ lúc nào, Mạn Duẫn thế nhưng có thể đem an nguy của bản thân, mà giao cho người nam nhân này.

      Tịch Mân Sầm đè lại bả vai của Mạn Duẫn, hai người lại lăn ở giường. Lúc này, hai bên cửa lặng lẽ mở ra, hai bóng người màu đen chợt tiến bên trong gian phòng. Như vậy im hơi lặng tiếng, so với bản lĩnh của Mạn Duẫn kiếp trước tốt hơn nhiều. Hai bóng người thân hình thấp, người có cổ sát khí nhàn nhạt. Nhìn cái cũng biết, là đồng nghiệp giống như Mạn Duẫn ở kiếp trước—— Sát thủ.

      Hai cây kiếm, bén nhọn hướng chăn bông giường chém xuống.

      Lăn cái, Tịch Mân Sầm lôi kéo Mạn Duẫn lăn đến góc giường.

      Sớm biết phụ vương kẻ thù nhiều, lại nghĩ rằng mới vào Nam Trụ quốc hai ngày, có người nhịn được muốn hạ sát thủ.

      Tịch Mân Sầm ngồi thẳng lên, có chút nào hốt hoảng, tự nhiên tới hai sát thủ trước mặt.

      "Ai phái các ngươi tới? tên ra, bổn vương cho các ngươi —— toàn thây." Thanh băng hàn thấu xương, vang vang trong đêm tối bao phủ xuống vô cùng tĩnh mịch.

      Khuôn mặt tuấn, ma quỷ thanh .

      Hai sát thủ hiển nhiên biết người bên trong phòng, cũng sớm tỉnh. Thấy Tịch Mân Sầm tránh thoát kiếm cũng lộ ra tia hốt hoảng.

      Sát thủ am hiểu nhất ám sát, mà cùng kẻ địch chính diện đối chiêu, bình thường chiếm được thế thượng phong.

      Nhưng nghe Cửu vương gia từ trước đến giờ giết người chớp mắt, hai người đột nhiên giơ kiếm lên, hướng Tịch Mân Sầm chém tới. Tóm lại là đường nào cũng chết, chẳng bằng đem hết toàn lực, cùng Tịch Mân Sầm đánh nhau.

      Đối phó bọn họ dễ dàng, nhưng Tịch Mân Sầm chiêu muốn tánh mạng của bọn họ, ngược lại theo chân bọn họ đánh nhau mấy chiêu.

      Mạn Duẫn đứng ở góc giường, quan sát chiêu thức võ công của Tịch Mân Sầm. Động tác mau, rất chính xác, mỗi chiêu số vận dụng được hết sức khí phách, mỗi lần ra quyền chính là nhằm vào chỗ yếu hại của địch nhân mà phải muốn mạng của bọn họ.

      Khó trách người đời tương truyền Cửu vương gia võ công siêu quần, Tịch Mân Sầm mỗi chiêu lực lượng cũng phát huy đến mức tận cùng. phải cố ý làm, giống như chỉ là động tác tùy ý.

      " phải người của Nam Trụ." Tịch Mân Sầm cước đá vào bụng của người bịt mặt, cước đem người kia đá văng.

      Mạn Duẫn nghe lời này, kinh ngạc chút, phải người Nam Trụ ? ! Vậy là ai? Chẳng lẽ còn có người muôn đưa phụ vương vào chỗ chết?

      40 likes Fb hay 400 lượt nhấn quảng cáo nhé các tình , các bạn có thể nhấn hoặc ko ^^ Hoặc cũng có thể nhấn nhiều lần với link khác nhau
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      ly sắc, tiểu Viên Viên, dungcubi3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27: Vô Diện thích khách (Thích Khách mặt)
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng


      Người bịt mặt cũng kinh ngạc giây, ngờ tới Tịch Mân Sầm cùng qua mấy chiêu, là có thể phân biệt ra bọn họ phải con dân Nam Trụ. Che bụng, té xuống đất, lát sau, người bịt mặt mới phản ứng bò dậy. Động tĩnh đánh nhau trong phòng, trong đêm đen cực kỳ vang dội. Thị vệ nghỉ ngơi toàn bộ thức tỉnh, từ giường bò dậy, hướng phòng của Tịch Mân Sầm chạy đến.

      Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ của khách điếm chui vào hơn trăm người áo đen.

      Chu Phi Chu Dương sóng vai đứng ở trước hành lang, người tay trái cầm kiếm, người tay phải cầm kiếm.

      Mạn Duẫn theo phía sau Tịch Mân Sầm, chạy tới kéo bàn tay to của Tịch Mân Sầm. Ngoài cửa phòng, đám người áo đen cùng thị vệ đánh nhau kịch liệt

      Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn Chu Phi thuần thục tay trái giơ kiếm, động tác hung mãnh, lưu loát chút nào trắc trở, mỗi lần giơ kiếm cơ hồ là có thể lấy được tính mạng của người Chẳng lẽ là thuận tay trái sao? Nhìn tay giơ kiếm , Mạn Duẫn cho là rất quái dị.

      Tịch Mân Sầm tùy ý phất ống tay áo cái, luồng khí cuồn cuộn vọt ra, quạt bay mấy người áo đen tiến công. Mạn Duẫn giật mình với võ công của phụ vương, nội lực hùng hậu đến bực này...... Cho dù là Võ Lâm Cao Thủ, chỉ sợ cũng thể dễ dàng đến gần người.

      Tịch Mân Sầm đem hai tay vòng qua Mạn Duẫn, ôm nàng bế lên

      "Chu Phi có cầm nhầm kiếm, hai người huynh đệ bọn họ học công phu, hỗ trợ lẫn nhau. trái phải, mới có thể phát huy hoàn mỹ." Tịch Mân Sầm mới vừa cùng hai người bịt mặt qua mấy chiêu, có ý định ra tay nữa.

      Đứng ở bên cửa phòng, đưa đôi mắt lạnh nhìn chém giết trong khách điếm.

      Hai người bịt mặt mới vừa rồi, hiển nhiên mạnh hơn nhiêù so với đám người áo đen vừa mới phá cửa vào. chịu buông tay hướng Tịch Mân Sầm tấn công tới tấp, Tịch Mân Sầm nhanh chậm trong hành lang dài hỗn loạ. Ung dung tránh khỏi trận đánh nhau, hoàn toàn đem trận chém giết này để ở trong mắt. Tựa hồ coi như thiên quân vạn mã, cũng thể làm xúc động chút nào.

      Mỗi khi người bịt mặt muốn đạt được, Tịch Mân Sầm luôn là cái chớp mắt, liền dời địa phương, tốc độ nhanh làm cho người ta hoàn toàn có phương pháp thấy ràng bóng dáng.

      "Bọn họ là ai vậy?" Mạn Duẫn kéo kéo vài sợi tóc của phụ vương tán lạc ngực.

      Bởi vì mới từ trong chăn bò ra ngoài, phụ vương còn mặc áo ngủ toàn thân màu đen, thần bí lại lộ ra mấy phần thanh tao lịch .

      " biết, chỉ là...... Bọn họ là người của Phong Yến quốc." Tịch Mân Sầm nhàng lắc đầu, trong đầu suy tư xem là người nào ở Phong Yến quốc muốn lấy mạng của .

      "Sao Phụ vương biết? Chỉ cùng bọn họ đấu mấy chiêu, phụ vương là có thể đoán được sao?"

      "Mấy chiêu cũng đủ rồi." Tịch Mân Sầm chinh chiến qua rất nhiều quốc gia, từng giết rất nhiều người. Mà những người này thân thể kết cấu, có bao nhiêu giống. Từ cái trán, ánh mắt, đến tỷ lệ tay chân dài ngắn, đều có thể để lộ ra rất nhiều tin tức.

      Là người của Phong yến quốc? ! Trong đầu Mạn Duẫn, trước tiên lên mặt của Tiếu Lý Tàng Đao.

      Loại người trong hoàng thất giống như Phụ Vương, Hoàng thất phân tranh, có khả năng nhất.

      Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cắt đứt phỏng đoán của nàng ngay, " thể nào là ."

      hề phản bác lại phụ vương, người kia xác thực giống như là biết làm loại chuyện như vậy. là huynh đệ đồng bào của phụ vương địa vị lại cao hơn bậc so với phụ vương, cần thiết ám sát phụ vương. Hơn nữa quan hệ của bọn họ trong ngày thường cũng tệ lắm, có hung ác đến mức phái sát thủ, cướp lấy tánh mạng của phụ vương.

      Nhưng chủ mưu phía sau màn là ai?

      " tình chắc chắn ngày tra ra manh mối, suy nghĩ nhiều vô ích." Tựa hồ ở bên ngoài chờ lâu rồi, cảm giác thanh đao kiếm lần lượt thay đổi rất quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.

      "Chu Phi, Chu Dương, nhanh chóng giải quyết."

      Ôm Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm xoay người vào phòng. Chân đá cái, đá bay người áo đen phía sau công tới. cước kia lực lượng rất lớn, trực tiếp đem người áo đen từ lầu hai đạp xuống lầu , chổng vó nằm mặt đất hộc máu ngừng.

      Vung vạt áo, cửa phòng bắn tiếng khép lại.

      "Ai...... Duy trì khổ lực, luôn là ta." Chu Phi từ từ thở dài, chém rơi đầu người áo đen

      Xem chiêu thức của hai người bọn , thế nhưng tiến thủ. người am hiểu công kích, người am hiểu phòng ngự.

      Chu Phi Chu Dương trái phải bọc đánh hai người áo đen.

      Chu Dương ha ha cười hai tiếng, trong tươi cười mang theo chút ác độc.

      "Dám quấy rầy gia gia ngươi ngủ, ta muốn ngươi biết tay!"

      Chu Phi cau mày nhìn Chu Dương, tựa hồ ghét bỏ câu nhảm. Dẫn đầu sải chân ra, tấn công về hai người trước mặt.

      Hai huynh đệ mặc dù là hạ nhân của Sầm vương phủ, nhưng thân võ công, so với đại tướng quân, thua kém chút nào. Hai người phối hợp, hơn mười chiêu, liền đem động mạch của hai người bịt mặt cắt đứt. Mà ít người áo đen, cũng bị hơn năm mươi người thị vệ, nhất nhất chém giết.

      Trong khách điếm máu tươi nhuộm đỏ mảnh, chưởng quỹ chờ đánh nhau xong, khí trở nên bình thường, mới dám từ sau viện vào. Mới vừa vào khách điếm, hai chân bị hù dọa mềm run ngừng.

      Chu Phi ném cho chưởng quỹ thỏi vàng, "Quản tốt miệng của ngươi."

      Chưởng quỹ run rẩy nhận lấy vàng, nén vàng này muốn mua khách điếm cũng dư dả rồi. Từng bước run chân, bước ra khỏi khách điếm, dám quay đầu lại liếc mắt nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông này.

      Chu Phi ngồi xổm xuống, đồng thời vén lên khăn che mặt của người áo đen.

      "Cực kỳ tàn ác a." Chu Dương liếc mắt nhìn, cảm thấy quá tàn nhẫn, lập tức quay đầu .

      Tàn nhẫn? Chu Phi rụt rụt khóe miệng. Mới vừa rồi, lúc cắt đứt động mạch cổ người ta, sao lại thấy ngươi kêu là tàn nhẫn.

      Lần nữa đem mặt nạ che lại gương mặt của hai tên áo đen, buổi tối khuya nhìn cái mặt như thế, chừng gặp ác mộng. Chu Phi kéo áo Chu Dương, kéo người vào trong gian phòng ngủ.

      có ngũ quan, ngay cả lỗ mũi cũng bị người ta cắt, làm sao có thể tra ra thân phận. Thứ người như thế, trước lúc ám sát, liền đem đồ vật có thể chứng minh thân phận, toàn bộ vứt bỏ.

      Sát thủ chuyên nghiệp, thể nào có thể tra ra được

      Chuyện này giống như có xảy ra, đội ngũ sứ trừ bỏ tức tốc lên đường cũng làm gì khác

      Hoàn toàn ai nhắc đến chuyện ám sát này.

      Ngay cả Tịch Mân Sầm là người trong cuộc, chữ cũng . Mạn Duẫn có biện pháp làm như mình nghe thấy để ý, cái loại cảm giác bị người ở chỗ tối nhìn chằm chằm, tùy thời muốn đoạt mạng của mình, tốt chút nào. Nếu phải là mỗi ngày sống ở bên cạnh phụ vương, có chỗ dựa cường đại như vậy, sợ rằng nàng thể nào ngủ ngon được.

      Hoàng Đô của Nam Trụ quốc, được đặt tên là Thiên thành.

      Đời trước Hoàng đế Sử Hoành Bình, sớm chôn cất vào Hoàng Lăng. Chung quanh bi thương dần dần biến mất, bị vui mừng thay thế. Càng đến gần Thiên thành, khí vui mừng càng ràng.

      Hoàng đế là ai, dân chúng quan tâm. Quan trọng là cuộc sống của bọn họ......
      ly sắc, tiểu Viên Viên, Juuni2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28: Tới thăm tiểu nha đầu ngươi chút.
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng


      Sau khi tới Thiên thành, đội ngũ sức liền nhanh chóng tiến vào hoàng cung của Nam Trụ quốc. ( xin nhớ kỹ hoàng cung Nam Trụ của chúng ta có hoa lệ xa xỉ như hoàng cung Phong Yến quốc, nhưng chiếm diện tích, so với hoàng cung Phong Yến quốc hơi lớn. đỉnh thành có khắc mặt trời to rực rỡ, thái dương chói lọi, cực kỳ chói mắt.

      giống với hoàng cung Phong Yến quốc khắp nơi điêu khắc Kim Long, Nam Trụ quốc khắp nơi đều điêu khắc mặt trời.

      Tượng trưng độc nhất vô nhị, chói lọi chiếu khắp đại địa.

      Cách ngày khánh điển tân hoàng lên ngôi còn có bảy ngày, trong khoảng thời gian này các Sứ giả của quốc gia cũng tự động an bài, có thể ở Nam Trụ quốc chung quanh du ngoạn, cũng có thể nghỉ ngơi tốt.

      Sau khi Mạn Duẫn vào cung, được an bài ở phía tây hoàng cung cung Điềm Uy. Tịch Mân Sầm lại được thanh nhàn như Mạn Duẫn, mới vừa đến ngày thứ nhất ít sứ nước ngoài đến mời dự dạ yến..., chỉ là rất nhiều Sứ giả cũng có như nguyện, Tịch Mân Sầm chỉ vài lần.

      Sau khi Mạn Duẫn tham gia lần thứ nhất, cảm thấy nhàm chán, liền bao giờ muốn tham gia nữa. Cho nên buổi trưa hôm nay, Tịch Mân Sầm lại cùng mấy đại thần của Nam Trụ quốc cùng với vài vị sứ giả nước khác xã giao, Mạn Duẫn cầu để cho minh lưu lại ở cung Điềm Uy

      Lần đó, sau khi Nam Trụ quốc chiến bại, Phong Yến quốc xếp rất nhiều đại thần ở Nam Trụ quốc, hơn nữa còn thiết lập học viện. Lần này tới Nam Trụ quốc, Tịch Mân Sầm cũng tính chỉ tham gia khánh điển lên ngôi, bên cạnh đó còn phải tuần tra công việc của bọn họ. Suốt ngày lo trong bận ngoài, Mạn Duẫn cũng trông thấy được mấy lần.

      Khí trời ở Nam Trụ quốc, nóng hơn Phong Yến quốc. Tiết trời sắp sang đông rồi, nhưng ở nơi này, mặt trời vẫn chiếu cao rực rỡ, như xuân về hoa nở.

      Trong căn đình , chung quanh trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, Mạn Duẫn biết được bao nhiêu loại, nhưng mấy đóa kỳ hoa dị thảo kia tản mát ra mùi thơm, cực kỳ dễ ngửi.

      Phàm là Tịch Mân Sầm có ở đây, Chu Dương cũng tuân thủ lễ nghi chủ tớ. Hai chân tréo nguẩy, nhịp nhịp, còn ngừng từ trong đĩa giành đồ ăn vặt với Mạn Duẫn

      Mạn Duẫn cầm bánh ngọt bàn lên, bỏ hết vào trong miệng.

      Nhìn lên bầu trời, buổi trưa qua canh giờ, phụ vương chắc cũng sắp trở lại.

      "Tiểu nha đầu, ở đây trông mong ai thế? Chẳng lẽ biết trẫm sắp tới sao?" khí thanh mang theo tà khí vang lên.

      Chu Dương lập tức từ ghế bắn lên, nhíu nhíu mày, khẽ hướng hành lễ, miệng ngậm bánh ngọt mấp ma mấp máy, "Thỉnh an Nam Trụ hoàng."

      Sử Minh Phi mặc long bào, trong lồng ngực hình được thêu chính là mặt trời tôn kính của Nam Trụ quốc. thân long bào mặc ở người , tăng lên mấy phần khí phách. ưu nhã cất bước, hướng bên này mà đến. thân khí độ, so với lần trước gặp ở vương phủ hơi có khác biệt. Bộ dáng của tại thể nghi ngờ đem khí độ uy nghi của hoàng gia phát huy ra hết.

      "Đây phải là hộ vệ trưởng của vương phủ sao? Cũng tới à?" chút cũng để ý đến Mạn Duẫn hề hành lễ , Sử Minh Phi vung mạnh vạt áo, ngồi ở bên cạnh Mạn Duẫn

      Lần trước ra khỏi rừng cây , Sử Minh Phi chính là bị Chu Dương vừa vặn bắt được. Ngay cả hình pháp, cũng là Chu Dương tự mình ra tay. Mắt lộ ra chút hận ý, suy nghĩ chút lần này dù sao cũng đến địa bàn của , mối thù đòn roi đó, cần phải báo mới được.

      Mạn Duẫn muốn gặp Sử Minh Phi, người đàn ông này cũng là nhân vật hung ác. Cố tình nhân lúc phụ vương ra cửa làm việc mà đến, khẳng định người đến có ý tốt. Nhìn lên trong mắt của đốt ngọn lửa, biết và Chu Dương chắc chắn từng kết thù.

      "Chu Dương là phụng mệnh phụ vương mà tới." câu nhắc nhở Sử Minh Phi, là người của Cửu Vương Gia, nếu có chuyện, phụ vương khoang tay mà nhìn, để ý tới.

      Chu Dương hận thể ôm lấy Mạn Duẫn, mạnh mẽ hôn cái. Ngại vì Sử Minh Phi ở đây, chỉ đành phải trưng cặp mắt rưng rưng nhìn Mạn Duẫn, biểu lộ ý cảm kích của .

      Sử Minh Phi khẽ mỉm cười, "Trẫm biết, tiểu nha đầu lo lắng gì đó. Chẳng lẽ trẫm hạ nhân mà đắc tội Cửu vương gia sao?"

      Liếc nhìn bánh ngọt bàn, tinh xảo và xinh đẹp, nhưng cũng phải là bánh ngọt của Nam Trụ quốc. Thầm than Cửu vương gia là cưng chiều tiểu nha đầu này, lần này xuất hành, phải cả đầu bếp cũng mang theo chứ?

      "Khuôn mặt nhắn phát triển rồi." Ngắm nhìn Mạn Duẫn cẩn thận, Sử Minh phi .

      Bị phụ vương nuôi tốt, phát triển mới lạ. Mạn Duẫn nửa tháng này, cũng nặng thêm mấy cân.

      "Nam Trụ hoàng lần này đến phải chỉ là đến xem Mạn Duẫn có phát triển hay chứ?" có lộ ra tia khiếp đảm, cho dù đối phương bây giờ trở thành Hoàng đế.

      " đoán đúng, trẫm chính là vì tới thăm tiểu nha đầu ngươi." Ánh mắt tà mị của Sử Minh Phi, khẽ híp cái. Mấy ngày nay bọn họ ở tại trong hoàng cung, thế nhưng lại vội vàng chánh , lúc này mới rỗi rãnh tới xem tiểu nha đầu này chút.

      Từ lần trước sau khi từ trong tay Cửu vương gia chạy trốn được, lại càng muốn đem tiểu nha đầu này bắt vào trong tay. Cũng phải là muốn hành hạ nàng, mà là cảm thấy nha đầu này quá làm người khác ưa thích rồi. ràng mới tám tuổi, bề ngoài lại lãnh đạm, vô cùng lạnh lùng Càng như vậy, càng muốn đem nàng đoạt đến tay.

      Mạn Duẫn chống má, nhìn hồi, "Nhàm chán."

      "Từ nay trở , là tiết săn thú của Nam Trụ. Tiểu nha đầu có muốn tham gia náo nhiệt hay ?" Sử Minh Phi ra chân chính ý đến.

      Nếu đến mời Cửu vương gia, lấy tính tình lạnh lùng của Cửu vương gia, chắc chắn tham gia, cho nên mới thể làm gì khác hơn là xuống tay từ chỗ Mạn Duẫn.

      Mặc dù sắp cử hành khánh điển, nhưng Nam Trụ quốc mỗi năm đều có tiết săn thú, cũng thể ngừng. Nam Trụ quốc nhiều chỗ là bình nguyên, tổ tiên chính là hùng lưng ngựa. Săn thú là môn tỷ thí hạng nhất mà nam tử có thể toát ra khí khái, cho nên Nam Trụ quốc rất chú trọng.

      40 likes FB hoặc 400 click quảng cáo nhé các nàng!!!!
      ly sắc, tiểu Viên Viên, Aliren4 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29: tin tức của nàng
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Mạn Duẫn từ ghế nhảy xuống, thong thả tới lui mấy bước.

      Nâng khuôn mặt nhắn lên, chống lại đôi mắt của Sử Minh Phi, "Bản Quận chúa tại sao lại phải đến những địa phương dơ bẩn như vậy?" Trong đầu ngươi lại có mưu gì?

      Cho dù ta có đến loại địa phương đó hay , có tất yếu như vậy sao?

      Mạn Duẫn nghĩ ra.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Mạn Duẫn rối rắm thành đoàn, Sử Minh Phi hài lòng cười cười, "Cũng thể như vậy. Kẻ làm chuyện lớn, câu nệ tiểu tiết. Lần trước Tiểu Quận Chúa hỏi trẫm tin tức của người kia, sau khi trẫm trở về Nam Trụ Quốc, sai người tra xét điều tra, ra nàng là mẹ đẻ của Tiểu Quận Chúa. Nhưng người này thân phận rất quái dị, trẫm tra xét nửa tháng, cũng tra ra bao nhiêu tài liệu."

      Vốn là chỉ là người râu ria, nhưng Sử Minh Phi cảm giác chuyện có chút kỳ hoặc. ràng cái gì cũng tra được , nhưng vẫn là nghĩ vị tra được.

      Có lẽ, người này sau lưng cất giấu bí mật gì, cũng chừng.

      Mạn Duẫn vừa nghe là về tin tức Thẩm Đậu, nhất thời tinh thần tỉnh táo.

      Hai tròng mắt sáng quắc lên, mắt chớp nhìn Sử Minh Phi, chờ đợi ra nhiều tin tức hơn.

      Sử Minh Phi bất đắc dĩ mà cười cười, "Ngươi đừng nhìn trẫm như vậy, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Về tin tức của nàng, ít lại càng ít, nàng...... Nàng giống như là người từ trời roi xuống vậy, chuyện trước lúc vào ở vương phủ, toàn bộ bị tẩy rửa  đến khi còn mống." Đột nhiên, mí mắt Sử Minh Phi nháy cái, mang theo chút căng thẳng, "Duy nhất có thể xác định là…., mẫu phi ngươi khẳng định có lai lịch lớn."

      Mặc dù là Hoàng đế Nam Trụ quốc, nhưng ở Phong Yến quốc cũng ít nhiều có chút tai mắt.

      Ngay cả cũng thể tra được tin tức của người đó , sau lưng làm sao mà có thể chỗ dựa vững chắc?

      Nhìn biểu tình của Sử Minh Phi, giống lừa gạt. Nhưng Mạn Duẫn ít nhất biết nhiều hơn chút, đó chính là mẫu phi khẳng định thay danh đổi tính. Thẩm Đậu, cái tên này tuyệt đối phải  thực tên của Phi mẫu phi.

      "Điều này cùng ta có đến Hoa Liễu Nhai hay , có quan hệ trực tiếp gì?"

      Sử Minh Phi đá đá chân, đứng lên, "Trẫm có thể giúp ngươi điều tra, chỉ có như vậy.  Những chuyện khác, chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Hoa Liễu Nhai là nơi long xà hỗn tạp, nhưng mua bán tin tức nhiều người. Có lẽ ở chỗ đó còn có người có thể biết chuyện của mẫu phi ngươi lúc còn sống.”

      Mạn Duẫn tin Sử Minh Phi duyên vô cớ trợ giúp mình, cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay dài. có chút mục đích, đó cũng chính là đầm rồng hang hổ.

      "Đừng có dùng ánh mắt nhìn sói mà nhìn trẫm." Sử Minh Phi tới bên đình, hướng nơi xa liếc mắt nhìn. thân ảnh màu đen xuất trong tầm mắt, hướng về phía bên này. Tới thực mau , lúc này mới mấy câu . là bảo vệ đến cả giọt nước  cũng lọt, tạm thời dám cùng Cửu vương gia chính diện giao phong, Sử Minh Phi xoay người về hướng Mạn Duẫn.

      "Chẳng lẽ ngươi phải sói?" Mạn Duẫn hỏi ngược lại, người này chính là con sói khoác da người

      Ho khan hai tiếng, Sử Minh Phi muốn ấn tượng của mình ở trong lòng Mạn Duẫn kém như vậy.

      "Tiểu nha đầu, cho dù trẫm là sói, cũng là sói háo sắc." Nhéo cái lên khuôn mặt hồng mềm bé của Mạn Duẫn, "Ngươi phải cẩn thận, sau khi lớn lên, chừng bị trẫm ngụm ăn luôn nha!"

      Mạn Duẫn sửng sốt chút, mới phản ứng được, mình bị mỗ Sử đùa giỡn.

      Sắc mặt trầm xuống, như mây đen áp đỉnh, thâm u.

      Tay Sử Minh Phi cứng đờ, bé con này cũng quá có khí thế rồi. hổ là con của Cửu vương gia a! tệ, vô cùng đáng thêm thú vị. Nếu ăn hết đứa này, như vậy Cửu vương gia chẳng phải là thành nhạc phụ của  mình sao? Vừa nghĩ tới hai chữ ‘ nhạc phụ ’, Sử Minh khỏi rùng mình cái.

      "Nếu như ngươi phải sợ trướng rách bụng, ăn thử xem!" đôi mắt tròn trịa của Mạn Duẫn, nhíu lại, ánh sáng lạnh lên châm biếm.

      Thấy Cửu vương gia lập tức sắp vào đình rồi, Sử Minh Phi vội vàng thu tay lại, "Hôm nay với ngươi nữa, nhớ lời trẫm . Tối mai......, ngươi nghĩ kĩ , tốt nhất mang theo Cửu vương gia."

      Lấy trình độ bảo vệ  của Cửu vương gia, làm sao cho phép Mạn Duẫn vào cái loại địa phương chướng khí mù mịt đó. Dù sao tiểu nha đầu này có là biện pháp, cần mình lo lắng. Sử Minh Phi hướng bên ngoài đình nhảy cái, nhanh chóng biến mất.

      Mạn Duẫn tự nhiên cũng biết, ngẩng đầu nhìn về Chu Dương, : "Giữ bí mật."

      Hướng Vương Gia hồi báo hành trình mỗi ngày của Tiểu Quận Chúa, là công việc của Chu Dương. Hơn nữa loại chuyện như vậy, tại sao có thể lừa gạt Vương Gia. Nếu bị Cửu vương gia biết, vậy muốn chết sao?

      Chu Dương trước tiên, lắc đầu.

      Mạn Duẫn hé miệng, "Chu Dương, ngươi muốn giữ bí mật giúp Bản Quận chúa?"

      Mạn Duẫn cũng phát phụ vương trở lại, này bong dáng màu đen đó càng ngày càng gần. Nếu nắm chặt thời gian thuyết phục Chu Dương, mình lại đừng nghĩ Hoa Liễu Nhai rồi.

      "Tiểu Quận Chúa, đó phải là địa phương người nên . Nếu muốn truy tìm người nào, ngài cứ hỏi Vương Gia, Vương Gia thương ngài, nhất định với ngài." Giờ phút này, Chu Dương dùng giọng điệu vô cùng thành kính và nghiêm túc.

      "Nhưng Bản Quận chủ yếu muốn tự mình tra. Ngươi giữ bí mật?" Trong mắt Mạn Duẫn dâng lên tia giảo hoạt, Chu Dương nhìn thấy phải che lưng, lạnh cả người.

      Người nhìn như vô hại, thường thường là dáng sợ nhất, cũng tỷ như Tiểu Quận Chúa lúc này. Gương mặt đáng như Thiên sứ, nhưng lòng dạ ma quỷ. Chu Dương có chút dự cảm tốt, nhưng nhiều năm thần phục, cũng thể thay đổi liền thay đổi, kiên quyết lắc đầu cái.

      "Vậy thì tốt, ngày mai Bản Quận chúa để cho người thả ra tin tức, là...... Chu gia huynh đệ mến nhau, Chu Dương đương chính ca ca ruột của mình." Llực sát thương của lời đồn đại giống bình thường, cũng tỷ như kiện lần trước của Trần Ninh kia. Trong đêm, thân bại danh liệt.

      Huống chi nơi này là cổ đại, đối với đồng tính mến nhau, vô cùng bài xích, chứ đừng chi là huynh đệ ruột thịt loạn luân.

      Mẹ nó! Ai chỉ có Cửu vương gia thể đắc tội, chủ nhân này tiểu ma quỷ cũng thể đắc tội.

      "Tiểu Quận Chúa, nhà ta ba đời trong sạch, nhiều thế hệ hết mình vì vương phủ, người thể hủy danh dự của chúng ta a." Chu Dương nhìn Cửu vương gia càng ngày càng gần, nhìn lại gương mặt của Tiểu Quận Chúa, khó khăn mở miệng: "Chỉ lần này thôi đó."

      "Nhưng thuộc hạ phải theo." Cách hồi, Chu Dương tiếp.

      Mạn Duẫn lộ ra hàm răng đáng , cười tiếng. Nhưng nhìn nụ cười này, Chu Dương có cảm giác...... Đáng sợ thế nào, thế nào ấy.

      40 likes FB hoặc 400 click quảng cáo nhé ^^~
      tiểu Viên Viên, Aliren, Juuni2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :