1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      chuan bi sang to moi chuyen
      Tôm Thỏ, Ishtarjanenguyen thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 11
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar

      Cho dù bọn họ mạnh tay thế nào, di chuyển kiểu gì, cái thùng gỗ cũng có chút sứt mẻ nào.

      Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn ngồi vây quanh rương gỗ, ánh mắt hai người đều nhìn nó chằm chằm mà suy tư. Ngón tay Tịch Mân Sầm miết lên hoa văn khắc rương gỗ: “Nơi này hẳn là mấu chốt”.

      Mạn Duẫn cũng cho rằng như vậy, cái rương này, sao cũng thể di chuyển được nó. Thêm vào đó hoa văn khắc rương cũng khác hẳn, trong khi những chiếc rương kia lại giống hệt nhau.

      “Hoa văn này và ký hiệu của Thiên Kiểm trang tương tự nhau.” Đều là hình tam giác nổi, duy nhất giống chính là đây là bản vẽ phẳng. Ở bên cạnh còn có rất nhiều đường hoa viền trang trí, nếu nhìn cẩn thận, thấy tương đồng giữa hai ký hiệu này.

      “Duẫn nhi đúng rồi” Ngón tay Tịch Mân Sầm di động đến chỗ kí hiệu, nhàng miêu tả lại hoa văn đó.

      Biểu tình của Tịch Mân Sầm nghiêm trọng, cho nên Mạn Duẫn cũng gắt gao mím chặt miệng, giống như sợ bản thân quấy rầy suy nghĩ của . Cho dù lúc này mọi người đều thiếu kiên nhẫn, Ngạo Mao vẫn cường hãn ngáp cái, cũng biết từ khi nào muốn quỳ rạp mặt đất mà ngủ.

      Bọn họ vừa thu hồi ánh mắt, khóe môi Tịch Mân Sầm gợi lên tia cười lạnh. Ngón tay hướng tới hoa mẫu đơn được khắc ở trung tâm rương, : “Cơ quan hẳn là ở đây” Nhắm vào đóa hoa đó, nhấn mạnh xuống.

      Chiếc rương phát ra vài tiếng động, thanh khanh khách, đát đát, dần dần dời qua hướng bên phải. Mà vị trí nguyên bản của nó xuất hộc tối đen.

      Ám cách mở ra, lộ ra gốc cây. Bởi vì được cất trong bóng tối thời gian dài, cho nên Mạn Duẫn phải khó khăn lắm mới nhìn ra hình dáng thực vật của nó.Cánh sen gần như trong suốt gắt gao bao lấy nhụy nhoa, mà màu sắc của nhụy hoa giống hệt như trong truyền thuyết, chính là sắc đỏ diễm lệ rực lửa.

      Trong khí như phiêu đãng từng đợt, từng đợt hương sen thoang thoảng. Chỉ cần ngửi thấy liền khiến người ta cảm giác thần thanh khí sảng (tinh thần thoải mái). hổ là linh đan diệu dược, chỉ mùi hương thôi khiến người ta cảm thấy như được tẩy rửa, vô cùng thư sướng.

      Tịch Mân Sầm lấy ra chiếc khăn lụa trắng nõn trong y bào, nắm trong lòng bàn tay. Sau đó tay kia từ trong ám cách lấy thiên liên nhụy ra. cẩn thận dùng khăn lụa bọc lấy thiên liên nhụy, Tịch Mân Sầm muốn mượn tay người khác giúp đỡ, tự mình thu vào tay áo.

      “Chỗ này nên ở lâu, thừa dịp còn hỗn loạn nên nhanh chóng trở về.” Tịch Mân Sầm kéo Mạn Duẫn , thanh gấp gáp.

      Bọn họ cũng biết, chuyện thiên liên nhụy bị trộm thể giấu được lâu. Nếu còn rời , nơi này bị người của Thiên Kiểm trang bao vây.

      Mạn Duẫn vỗ vỗ đầu Ngạo Mao, kêu nó tỉnh lại, sau đó bốn người chút chần chờ, theo đường Ngạo Mao đào ra chui ra ngoài, lại theo đường cũ mà trở về. Bởi vì qua lần nên tốc độ trở về của họ có vẻ nhanh hơn, chỉ trong chốc lát mà ra khỏi rừng trúc.

      Đèn đuốc trong Thiên Kiểm trang dần sáng, tiếng đánh nhau bên trong cũng càng ngày càng .

      Thiên liên nhụy tỏa ra hương thơm nồng đậm, nếu có người tới gần rất dễ dàng bại lộ. Cho nên Tịch Mân Sầm cũng dám mạo hiểm như vậy, phân phó Tề Hồng: “Ngươi với Bách Lý Vân Dịch, bổn vương mệt mỏi nên về phòng nghỉ trước. Về việc võ lâm nhân sĩ xông vào sơn trang, ta cũng vào giúp vui”.

      vốn phải là người của Thiên Kiểm trang, cho nên Bách Lý Vân Dịch nếu muốn xử đám người kia, cũng tất yếu phải xem.

      “Vâng, vương gia”. Nghe mệnh lệnh, Tề Hồng liền xoay người rời .

      Cuối cùng nhịn được liếc mắt nhìn ba người còn lại. Cửu Vương gia là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại vì chính người mình , cho dù khó khăn cỡ nào cũng vì đối phương mà suy nghĩ. Ánh mắt lại dừng người tiểu quận chúa, thầm tán thưởng, cũng biết đến khi nào mới có thể tìm được người cùng mình ân ái.

      Làm hoa hoa công tử quá lâu rồi, cũng muốn kiếm cho mình người mi mục như họa xinh đẹp), an ổn mà sống.

      Khi Tề Hồng đem lời của Cửu Vương gia lại với Bách Lý Vân Dịch, đối phương cũng gì, hơi gật đầu, : “Ngươi cũng hầu hạ Cửu Vương gia , chuyện của Thiên Kiểm trang, ta xử lý”.

      Tề Hồng vẫn cảm thấy ánh mắt Bách Lý Vân Dịch nhìn rất lợi hại. Nhưng khi muốn bắt lấy ánh mắt đó, đối phương lại thể ra biểu tình giống như trước kia, vân đạm khinh phong.

      Chẳng lẽ là ảo giác của sao?

      Cáo biệt Bách Lý Vân Dịch, Tề Hồng theo đường trở lại trong sân.

      vừa mới , Tôn Chí liền nhìn theo bóng dáng , hận thể đem Tề Hồng bắt lại, hành hạ chút.

      Ánh mắt Bách Lý Vân Dịch giống như việc gì cũng nhìn thấu, lại cũng giống như cái gì cũng biết. chậm rãi xoay người, với Tôn Chí: “Đừng quên lời ta, coi như cái gì cũng biết”.

      Cho dù bọn họ ra, có thể làm gì? có chứng cứ trong tay, lại truyền việc này ra ngoài, ngoài việc tăng thêm cừu hận với Cửu Vương gia, cũng giúp ích được gì. Thiên liên nhụy đặt trong Thiên Kiểm trang trăm năm, ngoài việc làm cảnh cũng chẳng để làm gì. phải đám lão già kia, sống chết tuân thủ quy củ tổ tông. Cửu Vương gia nếu mất nhiều công phu như vậy để lấy thiên liên nhụy, chắc chắn là có việc cần dùng gấp.

      Cùng với người lâm vào tình thế bắt buộc như vậy mà so đo ư, cần gì phải đầu rơi máu chảy cơ chứ.

      Cho dù luyến tiếc thiên liên nhụy chăng nửa, Bách Lý Vân Dịch cũng nghĩ muốn cùng Cửu Vương gia lấy cứng đối cứng. Nếu như vậy, cũng bằng thuận nước đẩy thuyền, cả hai bên đều tốt đẹp.

      Ánh mắt đạm mạc chuyển về phái đám người chém giết lẫn nhau. Thế gian này, cái gì còn có thể mãi lưu lại? Hoa cho dù quý thế nào, cũng có ngày héo tàn; con người khi còn sống có vinh quang tới đâu, cuối cùng cũng có ngày chết . Có thể còn vĩnh hằng với hậu thế, ngoại trừ tình cảm, còn là cái gì?

      Người hữu tình thành thân thuộc, vậy bằng thành toàn cho bọn họ.

      Máu đổ đầy mặt đất, theo khe rãnh dần dần hòa vào nước. cành liễu cũng dính đầy vết máu, im lặng chứng kiến trận chém giết đẫm máu. Võ lâm nhân sĩ chung quy cũng đánh lại đám người Thiên Kiểm trang, số người có thể sống sót đến giờ, cũng chẳng được mấy.

      Chân trời dần dần sáng tỏ, trận đánh này cũng sắp kết thúc rồi.

      Cửa phòng đóng chặt, Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm ngồi đối diện nhau.

      Tịch Mân Sầm lấy thiên liên nhụy ra, đặt bàn: “Chu Dương, hôm qua dược liệu ta kêu người tìm, chuẩn bị đủ chưa?”

      sớm chuẩn bị tốt, cất vào ngăn tủ.” Bởi vì ở Thiên Kiểm trang, nên lúc thu thập dược liệu phải cực kỳ cẩn thận, sợ người của Thiên Kiểm trang phát điểm kỳ quái.

      Chu Dương đem đồ chuyển đến bàn. Cả dược liệu cùng ấm sắc thuốc đều được chuẩn bị kỹ.

      “Đây là chuyện gì?” Mạn Duẫn giật mình nhìn hành động của họ.

      Tịch Mân Sầm mở cái khăn bọc thiên liên nhụy ra, lại với Mạn Duẫn: “Duẫn nhi, phải con vẫn muốn biết nguyên do sao? Thiên liên nhụy chính là dược liệu quý báu”.

      Cho ít nước vào ấm sắc, thêm mấy thanh dược trân quý, Tịch Mân Sầm : “Thiên liên nhụy thuần dương tính, có thể trị hàn chứng. Năm con tám tuổi rơi xuống nước, bổn vương luôn tìm kiếm phương thức chữa trị. Tiếc rằng dược liệu bình thường căn bản trị nổi bệnh của con. Chỉ còn lại duy nhất thiên liên nhụy, chính là hy vọng cuối cùng”.

      Mạn Duẫn trợn mắt khiếp sợ sững sờ tại chỗ, cả người giống như bị tảng đá nặng ngàn cân đè xuống, tứ chi cứng ngắc thể nhúc nhích.

      Phụ vương làm tất cả những điều này là vì nàng?

      Chu Dương cảm động, cũng chỉ có tiểu quận chúa, mới khiến vương gia nguyện ý làm tất cả mọi việc. Vương gia vì tiểu quận chúa trả giá những gì, thiết nghĩ chỉ mình vương gia mới biết. tuy rằng thay vương gia làm việc, nhưng lại biết suy nghĩ trong lòng vương gia.

      “Phụ vương…” Gắt gao mím môi, trong mắt Mạn Duẫn nhòa lệ. Như vậy, trước kia nàng trăm phương ngàn kế cầu phụ vương cho nàng biết để làm gì? Nàng là đáng đánh, phụ vương vì nàng làm nhiều việc như thế, nàng ngược lại khiến người thoải mái.

      Lúc này, cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra, Tề Hồng tiến vào, thuận tay đóng cửa lại: “ chỉ vậy, đó chỉ là nguyên nhân khiến Cửu Vương gia cho người.”

      “Vì sao?” Chẳng lẽ còn nguyên nhân khác?

      Tề Hồng đáp, hỏi ngược lại: “Tiểu quận chúa, nếu việc này gây nguy hiểm cho Cửu Vương gia, người còn có thể để ngài ấy làm sao? Người ngăn cản ngài ấy sao?”

      Tề Hồng suy nghĩ dùng từ, cuối cùng cũng ra.

      để ý tới ánh mắt băng hàn của Cửu Vương gia phóng tới, Tề Hồng đứng trước mặt tiểu quận chúa: “Ta vẫn cảm thấy, người vẫn là có quyền được biết, Cửu Vương gia gạt người, muốn ra là vì tốt cho người. Làm việc gì đó, có muốn hay cũng đều xem ý nguyện của người, dù sao người cũng vẫn liên lụy trong đó”.

      Những lời Tề Hồng , giống như đám sương mù bao quanh Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn nhìn phụ vương lúc lâu, vẫn cảm thấy còn có gì đó gạt nàng. Chuyện quan trọng nhất, phụ vương vẫn chưa cho nàng biết.

      “Tề Hồng, ngươi quá nhiều”. Hàn ý lạnh như băng đánh úp về phía Tề Hồng.

      Mắt thấy Tịch Mân Sầm nắm lấy cổ Tề Hồng, Mạn Duẫn hô: “Phụ vương, con biết . Nếu con muốn, bắt buộc cũng được, người hẳn là biết ?”

      Nếu như người làm bất cứ chuyện gì, Mạn Duẫn đều có thể nhận. Chỉ có phụ vương cho nàng quyền lựa chọn, đó mới là bi ai lớn nhất.

      “Cho dù nàng có biết, cũng có khả năng thay đổi ý định của ta.” Tịch Mân Sầm khoanh tay, xoay người, đưng lưng về phía mọi người.

      Cũng phải muốn làm trái với ý nguyện của Mạn Duẫn, mà là thể khống chế được. Chỉ cần tốt cho Mạn Duẫn, cho dù nàng có giận , cũng nhất định làm.

      “Thiên liên nhụy nếu muốn phát huy công hiệu, thể thiếu vật dẫn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiên Kiểm trang giấu thiên liên nhụy nhiều năm như vậy cũng sử dụng.” Tề Hồng thấy Cửu Vương gia thu hồi sát ý, lại tiếp tục .

      Bí mật này là được tổ tông lưu truyền cho tới giờ. Nếu phải có quan hệ tốt với tiểu quận chúa, cũng nghịch lại mệnh lệnh của Cửu Vương gia, thẳng thắn toàn bộ mọi việc.

      Tay Tịch Mân Sầm dần nắm chặt lại, bởi vì đưa lưng về phía mọi người, cho nên bọn họ đều nhìn thấy vẻ mặt của .

      “Nếu muốn lấy thiên liên nhụy làm thuốc, phải sử dụng công lực làm thuốc dẫn. Muốn hầm được chén dược, phải hao tổn mấy năm công lực. Công lực là do khổ cực luyện tập tích tụ mà thành, thử hỏi thiên hạ sao có người nguyện ý bỏ mấy năm công lực cho chén thuốc chứ? Cửu Vương gia sợ người biết được, ngăn cản hành động của ngài ấy, nên mới gạt người thêm lần nữa. Tiểu quận chúa, tại người lựa chọn thế nào?” Tề Hồng đứng bên thở dài, lại lắc đầu

      Nam nhân cường đại vô tình như Cửu Vương gia, lại cũng vì chữ “Tình” mà lưu lạc đến như vậy.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 12
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar

      Lấy công lực làm thuốc dẫn?

      Khó trách phụ vương lại giấu diếm nàng…

      Mạn Duẫn rốt cuộc nên vì tình cảm của phụ vương mà cảm động, hay là nên tức giận vì giấu diếm nàng như vậy?

      “Ta đồng ý.” Thanh trong trẻo mà kiên định, Mạn Duẫn thản nhiên lắc đầu: “Quyết định này, ta đồng ý”.

      Giống như biết Mạn Duẫn như vậy, Tịch Mân Sầm : “Bổn vương có cho con cơ hội lựa chọn sao?”

      Chu Dương và Tề Hồng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tình nhau, luôn vì đối phương mà suy nghĩ.

      “Phụ vương, Sầm vương phủ có bao nhiều kẻ thù chứ? Nếu chuyện người có công lực bị bọn họ biết được, chúng ta bị lâm vào hiểm cảnh!” Cho dù để ý đến suy nghĩ của nàng, phụ vương cũng nên hiểu , làm như vậy, thực lực của bọn họ bị suy giảm nghiêm trọng.

      Có ai kiêng kị Cửu Vương gia võ công tuyệt đỉnh chứ?

      Mạn Duẫn muốn vì mình lại khiến phụ vương mất thân võ nghệ cao cường.

      “Cho dù bổn vương có nội lực, bọn họ cũng dám đụng đến bổn vương”. hài lòng với giả thiết của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đè lại đầu vai nàng, vô cùng trịnh trọng mà : “Huống chi, chỉ là vài năm công lực mà thôi, mấy thứ này đối với phụ vương là gì cả”.

      Mạn Duẫn tràn ngập nước mắt nhìn ba người, vẻ mặt của Tề Hồng cũng vô cùng bất đắc dĩ.

      “Phụ vương, người bất quá chỉ muốn an ủi con thôi. Công lực trọng yếu như thế nào chứ, bỏ là bỏ sao! phải chỉ là hàn chứng thôi sao, con cần trị. Chỉ cần bị lạnh, bệnh này chắc chắn có cơ hội phát tác”. Mạn Duẫn tận lực khuyên bảo phụ vương buông tha ý niệm ban đầu, làm như vậy đáng, đáng.

      “Duẫn nhi!” Thấy Mạn Duẫn quá mức kích động, hai tay Tịch Mân Sầm cố định nàng, ‘Nghe phụ vương , nội lực bổn vương hùng hậu, chỉ lấy ít công lực, ảnh hưởng gì tới bổn vương”.

      Tịch Mân Sầm tập võ nhiều năm, tình huống của chính mình, rất ràng. phải là người biết chừng mực, vây hãm bản thân trong cục diện nguy hiểm.

      Mạn Duẫn tin lời phụ vương , phụ vương lợi hại thế nào, học võ lâu năm như vậy. Vài năm công lực chính là tương đương với thân công phu, phụ vương sao có thể như vậy.

      Chu Dương dường như nghĩ tới cái gì, lấy tay áo lau khóe mắt: “Tiểu quận chúa, Vương gia . Cửu Vương gia tập võ giống người khác.”

      Chu Dương chuyển mình sang phe đối lập, ánh mắt nghi hoặc của Mạn Duẫn hướng về phía .

      Chu Dương tuy rằng chỉ biết chút, muốn ra, có điều lại thể tổ chức được ngôn từ. Ánh mắt chuyển qua người Tịch Mân Sầm, : “Vương gia, vẫn là tự ngài giải thích ”.

      Bởi vì có Chu Dương mở đường, cảm xúc của Mạn Duẫn cũng bình tĩnh ít.

      Tịch Mân Sầm sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của nàng, thay nàng lau mồ hôi, lại : “Người bình thường tập võ, đều là đánh cột trụ, sau đó mới học chiêu thức. Bổn vương lại tập nội công trước, sau đó mới tập chiêu thức ngoan chuẩn.”

      trời sinh vốn là kỳ tài tập võ, cho nên năm đó học võ đều là cùng lúc học nội công lẫn chiêu thức. So với người khác lại có thêm ưu thế, cho nên võ công của mới có thể cao cường như vậy. Cộng thêm việc học võ công bí tịch cùng chuyên tâm tu luyện nội công, nội lực của phi thường hùng hậu, cũng cao hơn rất nhiều so với người khác.

      Dùng ít trị bệnh cho Mạn Duẫn, đối với thân thể ảnh hưởng. đành lòng nhìn Mạn Duẫn mỗi khi phát bệnh, lại phải nhẫn nại chịu đựng. Bất quá cũng chỉ là vài năm công lực mà thôi, so với khỏe mạnh của Mạn Duẫn, cái sau ràng trọng yếu hơn nhiều.

      Mạn Duẫn nghe khuyên bảo, vài năm công lực cũng vẫn là công lực.

      Phụ vương cần hy sinh như thế, nàng cứng đầu tuyệt muốn nhận tấm lòng của Tịch Mân Sầm.

      “Phụ vương, tâm tư của người con hiểu. Nhưng mà, con có lý do gì mà nhận phần quà này chứ? Người chẳng lẽ muốn con ngày ngày sống trong bất an sao?” Hốc mắt tràn lệ, lại cứng rắn chịu chảy xuống.

      Mạn Duẫn muốn ruồng bỏ hứa hẹn, lại cường ngạnh đem nước mắt bức trở về.

      “Con cũng thể thay đổi ý định của ta…” Hai tay Tịch Mân Sầm giữ chặt vai Mạn Duẫn, lại lại lần.

      Mạn Duẫn giật mình hoàn hồn, vừa muốn lui ra phía sau, cái ót bị trúng chưởng…

      Mọi vật trước mắt dần dần biến mất, trong đầu nàng giờ chỉ còn mảnh u…

      Tịch Mân Sầm ra tay cân nhắc kĩ nặng , làm tổn thương đến Mạn Duẫn. cúi đầu ghé vào tai nàng: “Nếu cho rằng có lý do gì nhận lễ vật của phụ vương, vậy con liền dùng cả đời để hoàn lại .”

      “Chờ về kinh thành, chúng ta liền…”

      Câu tiếp theo, Mạn Duẫn nghe , lâm vào hôn mê. Trực giác cho nàng biết, câu kế tiếp mới là câu quan trọng nhất. Nhưng cho dù nàng muốn thanh tỉnh thế nào, cũng thể mở ra hai mí mắt dần khép lại.

      “Vương gia…” Chu Dương và Tề Hồng trăm miệng lời.

      “Mạn Duẫn có việc gì, tranh thủ thời gian nhanh chóng đem đem dược nấu thuốc.” nhàng chạm vào mặt Mạn Duẫn, chỉ cần là vì nàng, cho dù muốn phế bỏ toàn bộ võ công của , cũng oán hối.

      người cường đại cũng phải chỉ do võ công cao thấp quyết định. Cho dù có võ công nữa, đời này, ai dám khi dễ đầu ?

      Cửu Vương gia quyết, Chu Dương và Tề Hồng cũng khuyên nhiều. Việc Cửu Vương gia muốn làm, bọn họ sao có thể ngăn cảm?

      Chu Dương xoa tay vào quần áo, đem dược liệu trân quý bỏ vào trong ấm sắc thuốc, thêm chút nước, liền nhóm lửa bắt lò.

      Tề Hồng cũng nhàn rỗi, ngừng đem ít dược liệu nghiền thành bột.

      Mỗi loại dược liệu ở đây đều cực kỳ trân quí. Có đôi khi cho dù ngươi nguyện ý bỏ tiền, cũng nhất định mua được. Vì kiếm đủ mấy thứ này, vương gia mất ít thời gian.

      Chậm rãi sắc khoảng hai ba canh giờ, cũng hầm được chén thuốc.

      Tịch Mân Sầm cầm thiên liên nhụy, đầu tiên đem từng cánh hoa bóc ra, bỏ vào ấm sắc, sau đó đem nhụy hoa bỏ vào trong. Nhụy hoa rơi xuống bình thuốc, nước trong suốt liền biến thành màu đỏ như máu.

      Từng trận hương thơm phiêu đãng trong phòng, nước dần dần sôi trào.

      Bởi vì có thêm dược liệu, mùi thuốc bây giờ lại thêm chút vị ngọt nhè .

      Chu Dương do dự lúc lâu, đứng bên cạnh ấm sắc thuốc, “Vương gia, việc này vẫn nên để thuộc hạ làm . Võ công của thuộc hạ, có cũng được mà có cũng sao, so với Vương gia, nó cũng trọng yếu”.

      Dám làm ra quyết định như vậy, hành động của Chu Dương, thể khiến Tề Hồng nhìn với cặp mắt khác.

      Tịch Mân Sầm thản nhiên liếc Chu Dương cái, cho dù gì, nhưng hảo ý này, nhớ kỹ. Chu Dương vốn thiên tính thiện lương lại ngay thẳng, nếu phải là người trọng yếu với , cũng nguyện ý hy sinh bản thân.

      Bất quá, Tịch Mân Sầm càng muốn bản thân vì Mạn Duẫn mà làm việc này. Những người khác thể thay thế.

      “Nội lực của ngươi đủ, dược này phỏng chừng phải hầm vài canh giờ, nội lực của ngươi chưa hầm xong hao hết”. Tịch Mân Sầm phải hù dọa Chu Dương, nếu là Chu Phi ở đây, có thể còn cầm cự được hai canh giờ.

      Nhưng hầm dược thể gián đoạn, nếu … Kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      “Như vậy thuộc hạ hầm trước canh giờ, còn lại để cho vương gia?” Ánh mắt Chu Dương tràn ngập mong đợi, nguyện ý trung thành với vương gia suốt đời, cho dù là mạng mình, chỉ cần Cửu Vương gia muốn, cũng kêu tiếng mà dâng lên.

      “Chu Dương, ngươi cũng biết việc đó là thể. Nếu gián đoạn, dược hiệu bị giảm . Đến lúc đó có thể chữa bệnh cho Duẫn nhi , cũng chắc chắn, bổn vương thể mạo hiểm như vậy?” thanh lạnh như băng của Tịch Mân Sầm lại vang lên, đẩy Chu Dương đứng phía trước ra. Tay dùng chút lực, cỗ nội lực mắt thường có thể thấy được chầm chậm chuyển động. Khí cùng hỏa va chạm kịch liệt, ngọn lửa nhất thời bùng lên, màu sắc cũng trở nên kiều diễm.

      Tề Hồng qua vỗ mạnh vai Chu Dương, an ủi : “Việc chúng ta có thể làm chỉ có vậy, Cửu Vương gia lựa chọn chúng ta nên tôn trọng quyết định của ngài ấy”.

      Bọn họ giúp gì được, nên chỉ có thể đứng nhìn.

      Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, nước trong ấm sắc cũng hừng hực rung động, Mùi hương của thuốc đậm đặc lan tỏa khắp phòng.

      Ba người lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn ấm sắc, chỉ sợ bị bại lộ.

      Lúc này, Tề Hồng nghiền nát bột thuốc, đổ vào ấm sắc. bình thuốc như vậy, rốt cuộc phải hao phí bao tâm huyết!

      Nội lực cuồn cuộn ngừng được đưa vào, trán Tịch Mân Sầm cũng nhễ nhại mồ hôi. Mà giống như cảm thấy khí khô nóng xung quanh, mặt chút thay đổi, vẫn duy trì động tác kia.

      Chân trời ngày càng sáng , ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua tầng mây, chiếu xuống địa cầu. Hành lang vũ trụ bao trùm trong ánh vàng huy hoàng. Thế giới bên ngoài kia, theo ánh mặt trời mà ngày càng trở nên náo nhiệt. Còn trong này, ba người ở đây dường như cảm nhận được bình minh, vẫn im lặng đứng đó phát ra thanh, cứ như vậy đêm trôi qua.

      Đến buổi trưa, bình thuốc muốn cạn đến đáy. Lúc này Tịch Mân Sầm mới thu hồi nội lực, thân mình lung lay chút, sau đó mới đứng thẳng thắt lưng.

      gọi Chu Dương Tề Hồng hỗ trợ, Tịch Mân Sầm cầm khăn tay, bao lấy ấm thuốc nóng bỏng, đem nước bên trong còn sót lại, đổ vào cái chén làm từ bạch ngọc.

      “Nâng tiểu quận chúa dậy” cần nghỉ ngơi, Tịch Mân Sầm sau khi làm xong hết thảy liền phân phó việc.

      Việc làm của Cửu Vương gia, Chu Dương và Tề Hồng đều xem ở trong mắt, khỏi cảm thán ma lực của tình to lớn. Chỉ chữ “Tình” mà làm bao người hoang mang! Lại có bao nhiêu người chỉ mải theo đuổi chữ “Tình “ này.

      Đầu tiên là bi kịch của Sử Lương Sanh, nay lại khiến Cửu Vương gia khốn đốn vì tình.

      Nam nhân cho dù có cường đại thế nào, cũng thoát được ma lực của tình .

      Chu Dương nâng tiểu quận chúa dậy, để nàng tựa mình vào mép giường.

      Hôn mê vài giờ, cảm giác được thân thể bị người khác di chuyển, Mạn Duẫn rốt cuộc cũng có thể mở mắt.

      Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là phụ vương bưng chén thuốc lại chỗ nàng, hốc mắt cay cay nước mắt đảo quanh. Mạn Duẫn gắt gao cắn môi, nhìn phụ vương từng bước, từng bước tiến lại.

      “Đừng cắn, cắn nữa chảy máu”.

      Từ khi nào, phụ vương cũng từng với nàng những lời này.

      Đó là lần đầu tiên gặp lại….

      Khóe mắt Mạn Duẫn chua xót, rốt cuộc cũng kiềm nén được, giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.

      “Con có hối hận, áy náy hay cảm động thế nào nữa… Trước tiên cũng đem bát thuốc này uống vào . Chẳng lẽ con nhẫn tâm thấy phụ vương hao tổn nhiều công lực như vậy, lại chiếm được hồi báo sao?” Tịch Mân Sầm ngồi ở mép giường, lau nước mắt của Mạn Duẫn, cầm chén thuốc lại gần.

    4. tranthuy

      tranthuy Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      220
      xúc động quá à.... Sầm quá tuyệt vời...MD cũng là người hạnh phúc nhất rồi ...tìm đc 1 người như thế quá là tuyệt vời.....:yoyo44::yoyo51:
      THANKS:yoyo38:
      Ishtar, janenguyentieuconuong18 thích bài này.

    5. janenguyen

      janenguyen Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      151
      cuối cùng cũng sáng tỏ mọi chyện rồi! Sầm vì người mình mà bỏ nhiều tâm sức như vậy cảm động a :yoyo44::yoyo44::yoyo44:! trang chủ này kể ra cũng là người phóng khoáng:yoyo52:. hy vọng Mạn Duẫn có thể thuận lợi uống hết thuốc! thank nàng!
      Ishtar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :