1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 8
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar

      Ngày thứ hai, khi Mạn Duẫn và Bách Lý Vân Dịch gặp lại, nàng thấy ánh mắt kỳ lạ, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm nàng và phụ vương.

      Mạn Duẫn đứng bên cạnh , giọng hỏi: “Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm ta vậy? Có gì nghi hoặc sao?”

      Chuyện nên , Mạn Duẫn . Vậy Bách Lý Vân Dịch còn có chuyện gì hiểu nữa?

      Bách Lý Vân Dịch chỉ lắc đầu cười : “Ta chỉ là cảm thấy thể tin được thôi, nghĩ tới đường đường phụ thân lại là đôi với ngươi. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, biết bao nhiêu nữ nhân bị vỡ mộng đây”.

      Bách Lý Vân Dịch giảo hoạt cười: “Đồng thời cũng có rất nhiều nam nhân, khóc trận đấy”.

      Theo biết, nam nhân mê luyến tiểu quận chúa này cũng ít, chỉ riêng nam tử ở kinh thành, cũng có thể xếp hàng dài rồi.

      “Ngươi cứ đùa”. Suy nghĩ của người khác, Mạn Duẫn cũng cần quan tâm.

      Càng chuyện với Bách Lý Vân Dịch, trong lòng Mạn Duẫn càng có cảm giác hổ thẹn. Người ta đối xử với nàng như vậy, nàng lại phản bội

      Hơi thở dài, Mạn Duẫn lại trở về bên cạnh Tịch Mân Sầm.

      Tịch Mân Sầm giống như tuyên bố chủ quyền, nắm lấy đầu vai Mạn Duẫn, nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Dịch.

      Bách Lý Vân Dịch đương nhiên nhìn ra được ghen tuông mãnh liệt trong mắt Cửu Vương gia, cùng tiểu quận chúa thân mật, tuy rằng quen biết sâu, nhưng tình hữu nghị này cũng khắng khít.


      “Cửu Vương gia, tiểu quận chúa, đêm nay đám người kia xông vào đây. Nếu mọi người muốn gặp phải phiền toái, tốt nhất nên chuyển tới nơi khác, nếu ở lại nơi này, chỉ sợ thích hợp.” Bách Lý Vân Dịch cũng là có ý tốt, lúc những lời này, đều là chân tình chút giả dối.

      “Ngươi cho bổn vương là loại người nào? Chỉ hai chữ phiên toái muốn dọa ta sao? Náo nhiệt đêm nay, bổn vương muốn lưu lại xem, nếu lại uổng công đến đây.” Tịch Mân Sầm nhấp ngụm trà long tĩnh, hơi hơi giương mắt nhìn .

      Ánh mắt kia có chút nhượng bộ nào. Ngay từ khi vào Thiên Kiểm trang bắt đầu tính kế, nếu bây giờ rời , phải hủy sạch kế hoạch của sao.

      Thành công ngay trước mắt, Tịch Mân Sầm sao có thể dẹp đường hồi phủ.

      Bách Lý Vân Dịch cảm thấy đuổi người cũng tốt, Cửu Vương gia lại muốn rời . Vậy cứ thế , mấy ngày gần đây quan sát Cửu Vương gia, cũng thấy có hành động gì khác thường. Nếu muốn lưu lại xem náo nhiệt, Bách Lý Vân Dịch cũng có gì để , nhưng nếu động cơ lưu lại vạn nhất đơn thuần, Bách Lý Vân Dịch đeo thêm cái phiền toái nữa.

      Có điều cục diện phải do lựa chọn, đành thở dài : “Cửu Vương gia, nếu ngài chê ầm ĩ, Thiên Kiểm trang tùy thời rộng cửa đón chào”.

      Sắc trời tối dần, Thiên Kiểm trang vẫn im ắng, ngay cả thanh đường đều nghe được. Thiên Kiểm trang bây giờ giống như ngày thường, nguyên bản khắp nơi đều có thủ vệ, nay lại chẳng thấy ai.

      Nhưng Mạn Duẫn biết, mấy thủ vệ đó vẫn nấp trong bóng tối.

      Đợi địch đến là điều tối kỵ. Vì để địch nhân chiếm ưu thế, Bách Lý Vân Dịch bố trí chiến lược, nếu đối phương xông tới, bọn họ cũng ngồi chờ chết, xem xem ai mới là kẻ thắng.

      Trời vừa tối, liền có mấy người sợ chết lén lút lướt qua tường cao, nhảy vào trong viện.

      Trong nháy mắt khi họ đặt chân xuống, tất cả đều lo lắng đề phòng, sợ hãi bỗng nhiên có người trong trang đột nhiên nhảy ra giết, khiến họ kịp trở tay. Mà tại, hình ảnh đánh nhau trong tưởng tượng vẫn xuất , lại khiến bọn họ càng hoảng loạn.

      “Lão đại, người của Thiên Kiểm trang đâu hết rồi? Sao… sao chẳng thấy ai hết?” vài tên tiểu tặc hiểu, hay là đối phương bỏ chạy khỏi sơn trang rồi? Ngẫm lại cũng có khả năng lắm.

      “Cẩn thận có trá (gian trá)”. người trong đó có vẻ cảnh giác, cầm kiếm về phía trước.

      Chung quanh có tiếng động nào, chỉ có tiếng hít thở của chính họ. Càng như vậy, càng khiến con người ta sợ hãi.

      Có người chưa đánh lui, lo sợ : “Lão đại, hay là chúng ta cùng mọi người , lỡ như đối phương bố trí cạm bẫy, chỉ mình chúng ta thể thoát được”.

      Kẻ được gọi là lão đại liền cho bạt tai: “ cùng bọn họ? Ngươi còn muốn thạch quả sao? Những người đó có ai là người tốt chứ? Cùng bọn họ vào, chúng ta ngay cả vỏ thạch quả cũng có chứ đừng được phân miếng”.

      Xem ra, vị lão đại này là thừa dịp đám người kia còn chưa tới, chạy tới xem thử vận khí, chính là muốn ăn may cuỗn tay .

      Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cùng Bách Lý Vân Dịch đều giấu mình trong phòng, xuyên qua lỗ nơi ván cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài. Chu Dương và Tề Hồng đều có vẻ nhàn tản, bọn họ đều là tới xem náo nhiệt, cho nên nhìn chằm chằm bên ngoài lời náo, hận thể khiến đám võ lâm nhân sĩ kia đến nhanh chút, chém giết nhanh chút.

      thể để đám tiểu tặc này làm hỏng đại kế, Bách Lý Vân Dịch biết lấy đâu ra chây châm, kim châm xé gió lao tới, xuyên qua lỗ vách cửa, thẳng hướng tên lão đại vọt tới.

      Võ công của họ cũng tính là quá lợi hại, tên lão đại tránh được, kim châm có gì ngăn cản trực tiếp chui vào cổ họng . nghẹn ngào hai tiếng, thân thể thẳng tắp đổ xuống, chết ngay lập tức, có bất kỳ dấu hiệu gì.

      Bọn người còn lại nhát gan bị hù dọa như vậy, liền tán ra giống như tơ nhện, hoang mang rối loạn mà chạy …

      “Ta thấy, chúng ta tốt nhất vẫn nên về trước. Lão đại chết minh bạch như vậy, chắc hẳn xung quanh có cạm bẫy”.

      Tất cả mọi người đều gật đầu phụ họa, trong chốc lát đám người liền biến mất, tốc độ đào tẩu cực nhanh.

      “Suýt nữa đám người này phá hỏng đại , may là động tới cơ quan” Bách Lý Vân Dịch vỗ tay, phá lệ thoải mái.

      “Đại nạn trước mắt, nhưng xem ra ngươi cũng vội gì a” Mạn Duẫn trêu đùa, xoay người đối mặt với Bách Lý Vân Dịch.

      “Gấp có lợi gì, thời điểm này, phải so kiên nhẫn. Ai nhẫn đủ lâu, chính là người thắng cuối cùng. Mấy người vừa rồi xâm nhập, bất quá nằm trong dự kiến của ta”. Bách Lý Vân Dịch lại đến trước cửa, nằm úp sấp ở lỗ ngó ra bên ngoài.

      Tịch Mân Sầm thản nhiên mở miệng : “Bọn họ tự mình đưa lên cửa, cũng phải chuyện gì tốt”.

      Cửu Vương gia sao lại lời này? “Bọn họ tự đưa mình, suýt nữa phá mai phục. Nếu là vì vài người mà khởi động cơ quan, Thiên Kiểm trang chính là mất nhiều hơn được. Cơ quan lập ra đương nhiên là muốn chờ nhiều người cùng đồng thời suất động, là biện pháp dùng ít sức nhất”.

      Tịch Mân Sầm nhàng phất y bào, quần áo đen tuyền càng thêm tôn quý hoa lệ.

      “Bọn họ có thể đưa tin ra ngoài, khiến đối phương bối rối. Đừng với bổn vương, chỉ vài tên tiểu tặc lại khiến Bách Lý trang chủ lo lắng?” Vừa rồi Bách Lý Vân Dịch vừa ra chiêu liền cướp mạng người. Từ cái lỗ như vậy, lại chuẩn xác khiến kim châm đâm vào họng đối phương. Chỉ cần có khả năng phân tích chính xác như vậy, chắc chắn phải công phu người bình thường có thể có.

      nghĩ Cửu Vương gia đánh giá tại hạ cao như thế”. Bách Lý Vân Dịch khiêm tốn, quả để mấy người kia vào mắt.

      Bất quá Cửu Vương gia nhưng lại nhìn ra suy nghĩ của .

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Tịch Mân Sầm, vài tiểu tặc bởi vì muốn lão đại chết minh bạch, sau khi rời khỏi đây liền bậy, đem Thiên Kiểm trang khác thường như thế nào, lạnh ngắt ra sao lại với đám người ở lại. Tóm lại, nhất thời Thiên Kiểm trang thiết trí cạm bẫy truyền ra ngoài.

      Rất nhiều võ lâm nhân sĩ tính tiến đến Thiên Kiểm trang, lại nghe thấy đám tiểu tặc bên trong có cạm bẫy vô cùng lợi hại, khỏi muốn trùn bước. Thạch quả quả có lực hấp dẫn khôn cùng, nhưng tính mạng chỉ có . Mấy ngày trước những người vào sơn trang có ai trở lại, ai còn sống. Nếu bọn họ cũng vào đó chịu chết, có thạch quả cũng chẳng có tác dụng gì.

      “Ta… thạch quả hay là cần nữa. Chúng ta lập tức trở về. Đến lúc chết cũng đừng kêu ta đến nhặt xác cho các ngươi. Lúc ấy ta là bị quỷ mê hoặc tâm hồn mới nghe các ngươi sảng. Giờ lão tử mặc kệ.” Người nọ ném kiếm, liền về.

      Thiên Kiểm trang vốn nhiều nguy hiểm, mấy người vừa rồi phải sao, lão đại bọn họ vô thanh vô tức mà chết, cả nguyên nhân cũng biết. Lần này biết Thiên Kiểm trang huy động bao nhiêu nhân thủ, chờ bọn họ chui đầu vô lưới.

      ít người đều bị cổ động: “Tần Nhị đúng. Lão tử cũng , trong nhà còn thê nhi chờ ta trở về, đem mạng chôn ở đây, chờ ta chết, con ta sau này thế nào?”

      Dần dần, phần ba số người rời .

      Đám người lưu lại, hướng đám người dần mất dạng mắng: “ đám chết nhát, thạch quả nhất định có phần cho các ngươi”.

      Ở ngoài Thiên Kiểm trang, ước chừng mấy trăm người, bọn họ mang nhiều loại vũ khí, đao kiếm đều có đủ, cả thương và kích cũng có mặt.

      “Lúc này vào đừng xằng bậy, lưu ý động tĩnh bốn phía. Ai con mẹ nó động tới cơ quan, lão tử liền lấy đầu ”. Tên đầu lĩnh nọ rống lên câu, dẫn đầu trèo vào tường.

      Người trong Thiên Kiểm trang sớm đợi từ lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền tới, toàn bộ mọi người đều nâng cao tinh thần. Mạn Duẫn ghé người vào cửa, lưu ý tình huống bên ngoài, phát ra thanh nào.

      Đêm đen mù, Thiên Kiểm trang ngọn đèn nào, tối đen cái gì cũng thấy. Sau khi đám người kia tiến vào, thể cầm đuốc chiếu sáng con đường phía trước. Bốn phía đều là màu đen đặc, cây đuốc bọn họ cầm lúc này, nhất thời trở thành dấu hiệu rực rỡ nhất.

      “Trong Thiên Kiểm trang có người a? Vậy là bọn họ gạt chúng ta, nơi này có cạm bẫy chứ?” biết ai trong đám người .

      Lúc này kiêng kị nhất là quân tâm ổn, tên cầm đầu hướng tới phương phát ra tiếng mắng: “Mẹ ngươi, vừa rồi có cơ hội cho các ngươi rời . Vừa vào trong liền ăn bậy bạ. Ngươi muốn thạch quả, liền có thể ”.

      Những lời thô tục ngừng từ trong miệng chui ra.

      Mạn Duẫn ngoáy ngoáy lỗ tai. Tên đó mở miệng ra là con mẹ nó, nghĩ mình rất tài giỏi sao?

      Ai mà từ trong bụng mẫu thân chui ra chứ, câu là mắng câu, đặt cha mẹ mình nằm trong tình cảnh nào vậy?

      Trong bóng đêm, hai bàn tay nóng ấm, che lại lỗ tai Mạn Duẫn.

      Đôi bàn tay to khiến nàng có cảm xúc rất quen thuộc, cần nghĩ, Mạn Duẫn cũng biết đó là phụ vương. Đêm tối như mực, phụ vương làm sao biết nàng nghĩ cái gì? Chẳng lẽ câu đó linh ứng sao, là có thần giao cách cảm sao?

      Bàn tay to che lại tai nàng, tiếng mắng chửi của đám người bên ngoài, truyền vào tai Mạn Duẫn hơn rất nhiều.

      Mạn Duẫn cầm lấy hai tay phụ vương, cho dù nàng lưu luyến ấm áp này, nhưng bây giờ phải thời điểm để hưởng thụ. Đám võ lâm nhân sĩ bên ngoài kia bàn bạc gì, làm ra động tĩnh gì, đều cần dùng tai để nghe. Đêm tối đến nỗi thấy được năm ngón tay, chỉ có tí ánh sáng là hữu dụng. Mạn Duẫn từng giãy dụa trong bóng đêm, mãi đến khi gặp được phụ vương, mới thấy được ánh sáng như bình minh.

      Võ lâm nhân sĩ cãi lộn, cho dù bọn họ có nhục mạ thế nào, Thiên Kiểm trang vẫn có động tĩnh gì.

      Đêm yên tĩnh, chỉ có gió lạnh gào thét.

      “Gia Tuấn, nếu Thiên Kiểm trang có người, sớm bị chúng ta mắng mà chui ra. Xem ra là bọn họ sợ chúng ta nhiều người, sớm bỏ trốn mất dạng rồi. Chúng ta liền tới Tàng Bảo Các, tìm thạch quả”. Rất nhiều người đợi được, nhanh chóng đưa ra mục đích tới đây.

      Gia Tuấn tuy ra người thô lỗ, nhưng cũng có chút kiến thức. Thanh danh của Thiên Kiểm trang ở bên ngoài như thế nào, làm sao có thể chiến mà chạy. vẫn cảm thấy có điểm kỳ quái: “Đều cẩn thận , vạn nhất rơi vào cạm bẫy, đừng lão tử nhắc nhở các ngươi”.

      vừa dứt lời, biết là ai kêu tiếng thảm thiết, mùi hỏa dược nồng nặc trong khí, tiếng nổ cách nhau vang lên ngừng.

      “Là thuốc nổ, Thiên Kiểm trang muốn oanh tạc chúng ta sao?” Rất nhiều người đều bối rối, thuốc nổ thể so với vật tầm thường, vạn nhất bị ném trúng, bọn họ đều chết còn xương cốt.

      “Mau tản ra, đừng tụ cùng chỗ, muốn sống nữa sao?”

      Nhân số rất nhiều, cũng có rất nhiều võ lâm nhân sĩ vội vàng chạy trối chết, trốn đông trốn tây. Người vì mình, rất nhiều người đều muốn sống sót, trong viện nhất thời rối loạn.

      “Đây là nhân tính…” Bách Lý Vân Dịch cảm thán tiếng.

      Tham lam, sợ chết, lại muốn làm mà hưởng.

      “Đây chính là bộ phận thôi, đa số vẫn là người tốt”. Mạn Duẫn ủng hộ quơ đũa cả nắm.

      Nhân tính phân ra nhiều loại, người xông vào Thiên Kiểm trang, chỉ là bộ phận mà thôi, thể đại biểu cho tất cả mọi người.

      “Tiểu quận chúa đúng, là ta sai rồi. Có điều đám người này, cũng đáng ghét. Bất quá…. Dù sao mệnh bọn họ, cũng sắp kết thúc rồi”. Giọng Bách Lý Vân Dịch nghiêm túc, lên chút ngoan tuyệt.

      Bởi vì trong phòng rất tối, tất cả mọi người đều nhìn thấy .

      Ở trong viện, mọi người đều hoảng loạn.

      Lúc lâu sau, tiếng thuốc nổ cũng chậm chạp tắt dần.

      Võ lâm nhân sĩ đứng vững cước bộ: “ dừng lại, xem ra thuốc nổ cũng mạnh lắm, khẳng định là Thiên Kiểm trang đầu hàng”.

      có việc gì, lửa cũng tắt, các ngươi xem”.

      “Ân?...” Bách Lý Vân Dịch cũng có rảnh rỗi, thứ dùng số tiền lớn mua về, làm sao lại chỉ có ánh lửa mà nổ mạnh kia chứ?

      Chẳng lẽ có người động tay động chân?

      Bách Lý Vân Dịch phải là người nhân từ, đối với kẻ muốn xâm nhập Thiên Kiểm trang, tuyệt hạ thủ lưu tình. Chỗ thuốc nổ đó, tất cả đều do sai người chuẩn bị, sao lại xuất tình huống như vậy?

      nổ, ha ha ha, nhanh, chúng ta tới Tàng Bảo Các”.

      Rất nhiều người hừng hực khí thế chạy vàobên trong Thiên Kiểm trang: “Nhanh, đừng chậm chân, nếu thạch quả bị bọn họ đoạt mất rồi, chúng ta cũng có phần đâu”.

      Giống như suy đoán trước, Tịch Mân Sầm lạnh lùng nhìn bên ngoài, lại nhớ tới Bách Lý Vân Dịch ngày đó, thản nhiên liếc mắt cái.

      Mấy trăm người trong trang bắt đầu hành động, cho dù Bách Lý Vân Dịch mất lợi thế đầu tiên, cũng hoài nghi đến . Cho dù nghi ngờ nữa, chỉ cần Bách Lý Vân Dịch nắm chắc, căn bản dám định tội cho Tịch Mân Sầm.

      nhiều ngày, Tịch Mân Sầm sớm thăm dò bản đồ của Thiên Kiểm trang, lại đến các nơi dạo trong chốc lát, lộ tuyến sớm nằm trong đầu .

      Mà thạch quả, hay tuốc nổ cháy, cái nào phải do an bài.

      Sau khi Bách Lý Vân Dịch bố trí tốt chỗ thuốc nổ, lệnh Tề Hồng cùng Chu Dương rưới nước lên , thuốc nổ bị ẩm như vậy, sao có thể nổ mạnh được!

      Nếu Bách Lý Vân Dịch châm thuốc nổ, đem đám nhân sĩ giang hồ này giết chết, làm sao có thể tạo thành hỗn loạn chứ!

      Bách Lý Vân Dịch lạnh mặt, rút kiếm trong tay ra, đá văng cửa phòng: “Mọi người trong Thiên Kiểm trang nghe lệnh, ngăn lại đám người xâm nhập, giết tha”.

      Trang chủ vừa thân, đám người ở trong chỗ tối cũng toàn bộ xuất .

      Mạn Duẫn vừa định ra ngoài, cùng Bách Lý Vân Dịch chiến đấu. Ai ngờ cánh tay lại bị kéo lại, cước bộ cũng bị kéo trở về.

      “Duẫn nhi, con ra ngoài làm gì? Ở đây cùng bổn vương, đừng quên việc của chúng ta”. Tịch Mân Sầm có tính toán, kéo tay Mạn Duẫn, hướng về phía hành lang dài bên hông rời .

      Thừa dịp sơn trang hỗn loạn, ai chú ý tới hành động của bọn họ.

      Mạn Duẫn tuy rằng biết chuyện thạch quả có liên quan tới phụ vương, nhưng tạo cho Bách Lý Vân Dịch phiền toái lớn như vậy, nàng vẫn có chút áy náy.

      Vạn nhất Bách Lý Vân Dịch thể khống chế cục diện, Thiên Kiểm trang chẳng phải bị đám người này quậy đến rối tinh rối mù sao?

      “Duẫn nhi, đừng coi thường Bách Lý Vân Dịch. Nếu chút chuyện như vậy, cũng xử lý được, làm sao có thể ngồi ghế trang chủ. Đừng nhìn xuất phát ở tình thế bị động, có đôi khi, cũng có mục đích ám muội của mình”.

      Mục đích sao? Mạn Duẫn bên tự hỏi, bên đuổi theo cước bộ của Tịch Mân Sầm.

      Tề Hồng và Chu Dương hộ tống hai người, kiếm trong tay, thỉnh thoảng chém vào đám ngươi tới giần.

      Đám võ lâm nhân sĩ cùng người của Thiên Kiểm trang chém giết thành đoàn, tiếng la hét, thanh binh khí chạm vào nhau, tràn ngập trong đêm tối. Võ lâm nhân sĩ rất nhiều người, có những người xuyên qua phòng tuyến chạy tới Tàng Bảo Các, chờ bọn họ tới gần, người Thiên Kiểm trang đột nhiên xuất , cùng bọn họ đánh nhau.

      Người của Thiên Kiểm trang thực lực ra sao, so với đám người chỉ có công phu mèo cào kia, người có thể xử lý đám.

      Thiên Kiểm trang dốc toàn lực đối phó với võ lâm nhân sĩ, cho nên các nơi cần phòng ngự, đều yếu hơn so với bình thường.

      Đám người Tịch Mân Sầm cần tốn nhiều sức lực, liền giải quyết phiền toái trước mặt.

      “Phụ vương, chúng ta đâu đây?” Lần hành động này, phụ vương hề báo trước cho nàng biết, tuy rằng biết tại sao phụ vương làm như vậy, nhưng Mạn Duẫn luôn tôn trọng quyết định của ”.

      Phụ vương , nàng liền hỏi.

      “Cấm địa của Thiên Kiểm trang, bổn vương tra qua, trừ bỏ chỗ đó, Bách Lý Vân Dịch có lý do gì đem thứ kia giấu ở chỗ khác”. Tịch Mân Sầm dựa vào lỗ tuyết trong đầu, vào rừng trúc.

      Nhìn rừng trúc trước mặt, Mạn Duẫn nhớ tới rừng cây bên ngoài vương phủ.

      “Phụ vương, ở đây có bát quái trận đúng ?”

      “Đoán đúng rồi, bên trong quả có thiết lập trận pháp. Chúng ta chỉ có canh giờ. Nếu ta đoán lầm, đám võ lâm nhân sĩ kia chỉ có thể cầm cự nhiều lắm là canh giờ”. Tịch Mân Sầm chuẩn bị tốt tất cả, hết thảy mọi chuyện, đều suy tính.

      Nếu bọn họ thể nội trong canh giờ tìm được thứ mình cần, về sau liền còn cơ hội. Cho nên, lúc này, chỉ có thể thành công.

      “Duẫn nhi hiểu”. Nàng từng nghiên cứu ít trận pháp, tuy rằng so ra vẫn kém so với phụ vương. Nhưng chỉ cần trận pháp quá mức lợi hại, nàng đều có thể phá hủy.

      Bốn người chút do dự, về phía rừng trúc.

      Khu rừng trúc này, so với vương phủ lớn hơn rất nhiều. Mà trận pháp nơi này lại lợi hại như vậy. Bọn họ đoạn đường, qua hơn nửa vòng rồi lại vòng lại chỗ cũ. Khó trách nơi này trở thành cấm địa của Thiên Kiểm trang.

      Bất quá… biết cấm địa này, rốt cuộc cất giấu thứ gì?

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 9
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar

      Đêm tối mờ mịt, ngoại trừ cây đuốc mà Tề Hồng và Chu Dương cầm, xung quanh đều là bóng tối. Ban đêm khí lạnh thổi từng đợt, rừng trúc cũng chìm trong mảnh sương mù mênh mông. Bất quá, chút việc này cũng ngăn được họ tới.

      “Hướng nam ba bước, bắc bảy bước…” Ở rừng trúc vài vòng, mắt thấy thời gian qua phần, cước bộ Tịch Mân Sầm tiếng động bước nhanh hơn.

      “Lui hai bước”.

      Nghe vậy, mọi người lui ra sau hai bước, giống như lời Tịch Mân Sầm là thánh chỉ, thể cãi lời.

      Tịch Mân Sầm xoay người nhắm hướng đông: “Năm bước”.

      Hai bên rừng trúc trông rất bình thường, lùi về phía sau, trong rừng trúc đột nhiên ra đường đá .

      theo đường ”. Tịch Mân Sầm dẫn đầu bước .

      Ba người thầm than, vẫn là Cửu Vương gia tri thức uyên bác. Quẻ trận phức tạp như vậy, rất nhanh liền phá được. Nội rừng cây ở Sầm vương phủ, Chu Dương cũng từng qua, có vẻ đơn giản hơn nhiều.

      “Nơi này là cấm địa của Thiên Kiểm trang, ngươi cho là chỗ nào chứ, nếu đơn giản liền phá được, còn có thể gọi là cấm địa sao?” Tề Hồng khinh thường hừ tiếng, nhìn bốn phía xung quanh. Trừ bỏ cây trúc thanh nhã nơi này ngay cả tảng đá cũng có. Có thể thấy Thiên Kiểm trang vì phòng ngừa người khác xâm nhập cấm địa, hao tốn ít công phu.

      “Duẫn nhi, con nhìn ra manh mối?” Tịch Mân Sầm trực tiếp lựa chọn hướng , ngược lại hỏi Mạn Duẫn.

      Đối với nghiên cứu trận pháp, Mạn Duẫn so ra kém với Tịch Mân Sầm. Trận pháp trong rừng trúc này, phải tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Nhất thời Mạn Duẫn nhìn ra chỗ ràng, ngay cả phụ vương cũng phá được, nàng làm sao có thể nhìn ra manh mối?

      “Duẫn nhi biết.” Nhìn ba lối rẽ, Mạn Duẫn lâm vào suy nghĩ sâu xa.

      Ba lối rẻ đều giống với hoành cảnh xung quanh, giống như được phục chế, giống nhau như đúc, nhìn ra sơ hở nào. Nhưng Mạn Duẫn biết, nếu bọn họ đạp sai bước, có thể là vạn tiễn xuyên tâm, cũng có thể là đinh nhọn đâm tới. Chuyện nguy hiểm như vậy, phải nắm chắc mới có thể đưa ra quyết định.

      Cho dù võ công bọn họ cao cường cỡ nào, cũng vô pháp. Tuy rằng phụ vương có võ công cao cường, nhưng mình có khả năng lo lắng cho cả ba người bọn họ. Nếu phụ vương cũng cẩn thận từng bước , quan sát xung quanh như vậy.

      “Phụ vương cũng tính được lộ trình chính xác sao?” Mạn Duẫn đem hy vọng đặt người Tịch Mân Sầm.

      Tịch Mân Sầm lắc đầu: “Trận pháp này là do Bách Lý Cừu sáng chế, chỉ là trong những người sáng lập nên Thiên Kiểm trang, mà còn là cao thủ tinh thông trận pháp nhất trong mấy trăm năm qua”.

      Bọn họ đều nghe qua về người này, truyền thuyết của võ lâm cũng có ít, mỗi chuyện đều vô cùng kì diệu.

      Thiên Kiểm trang có danh khí lớn như vậy, Bách Lý Cừu cũng có công trạng ít. Cho dù Thiên Kiểm trang sau này ai có thể vượt qua về lĩnh ngộ trận pháp, nhưng Thiên Kiểm trang lại phát triển ngày càng tốt.

      nghĩ tới trận pháp này lại khó giải quyết như vậy”. Mạn Duẫn cau mày, phiền não nhìn bốn phía.

      Bọn họ tiến vào rừng trúc, muốn lui ra ngoài, là chuyện thể. Chỉ có đường duy nhất, chính là phá trận. Phụ vương tới phía trước chỗ trung tâm rừng trúc, như là nhìn ra cái gì đó.

      “Lưu ý tình cảnh bốn phía, chỉ cần có chút thích hợp liền nâng cao tinh thần”. Tịch Mân Sầm sờ sờ cằm, ngừng xoay quanh tại chỗ, ý đồ tìm ra chút sơ hở.

      Mạn Duẫn cũng nhàn rỗi, đem việc này toàn bộ giao cho phụ vương. Hai người đứng cạnh nhau, hồi nhìn phía đông, hồi lại nhìn sang phía tây.

      Tề Hồng chép chép miệng, vụng trộm cười là xứng đôi, nhìn bộ dáng kia kìa, rất xứng”.

      Nếu có người hỏi Chu Dương, đâu là đôi do trời đất tạo nên, nhất định chút do dự trả lời: đương nhiên là Vương gia và tiểu quận chúa.

      “Ân… rất xứng đôi, khó có được lần mắt ngươi tinh như vậy.” Tề Hồng đứng đắn , vừa mở miệng ra liền chọc người ta tức chết.

      Nếu phải bây giờ có việc gấp phải làm, Chu Dương nhất định giơ quyền lên đầu… nhưng mà…. Bây giờ tìm được đường ra là quan trọng nhất.

      Ở trong này chậm trễ thêm chén trà , nếu đúng như dự đoán, đám người bên ngoài cũng sắp bị thu phục rồi.

      Ba lối rẽ cơ hồ giống hệt nhau, nếu vậy người trong Thiên Kiểm trang lại thế nào?

      Trong đầu dần dần lên kiếm pháp của người trong Thiên Kiểm trang, linh quang chợt lóe trong đầu Mạn Duẫn. nàng nhớ ở chuôi kiếm của họ có khắc dấu hiệu… Ngày ấy Mạn Duẫn ngồi bậc thang, nhìn xa xa, lại bị ánh sáng chói mắt khiến thể mở mắt ra. Khi đó nàng có gì che chắn, liền mượn kiếm của họ, còn cầm trong tay quan sát.

      “Phụ vương, ta đại khái biết rồi.” Mạn Duẫn giương lên lúm đồng tiền, sáng lạn nhìn Tịch Mân Sầm.

      Tịch Mân Sầm bị nụ cười này làm lóa mắt, mất tự nhiên trấn định lại tinh thần: “

      Mạn Duẫn đều đều phân tích: “Mọi người còn nhớ dấu hiệu kiếm của Thiên Kiểm trang? Là loại hình tam giác, ở giữa dần dần rẽ ra, mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào liến phản xạ ánh sáng”.

      “Bọn họ chính là vận dụng nguyên lý phản xạ ánh sáng, mọi người tra thử, ba con đường này, cơ hồ là giống nhau… thế giới này sao lại có chuyện có thứ giống nhau như đúc? Mỗi vật tồn tại vốn dĩ là độc nhật vô nhị. Cho nên có thể giải thích chuyện này, chỉ có …”

      Mạn Duẫn ra, ba người đều bỗng chốc tỉnh ngộ.

      Chu Dương ngạc nhiên : “Ý tiểu quận chúa là, nơi này cũng là do phản xạ, giống như mặt gương, chiếu ra ba con đường?”

      “Ba con đường này, đều là tử lộ”. Vừa mới dứt lời, Tịch Mân Sầm nhặt lên hòn đá , phóng tới con đường thứ hai ở bên kia. Cách tiếng, dường như có thứ gì vỡ tan. Liên tiếp vang lên hai tiếng, ba con đường nguyên bản hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.

      ba con đường đó, hoặc là tên chỉ, hoặc là cọc nhọn. Nếu bọn họ vừa rồi lỗ mạng bước vào, sớm trở thành tổ ong vò vẽ.

      “Hiển nhiên là để che mắt người khác.” Tề Hồng lầm bầm.

      hồi sau, tảng đá nhô lên ra con đường . Đây mới là đường cần phải

      “Đừng chậm trễ, nhanh lên.” Tịch Mân Sầm hai tay chắp sau lưng, về phía đó.

      Chu Dương cầm đuốc trước, Tề Hồng theo sau. Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn chính giữa.

      Dọc teo tảng đá , mặc dù có ít thủ thuật che mắt, nhưng toàn bộ đều bị Tịch Mân Sầm phá . Trận pháp này tuy rằng cường đại, nhưng cái gì cũng có khiếm khuyết, cho nên có nhiều việc cũng thể chu toàn tất cả, muốn tìm ra sơ hở cũng khó. Nhưng từ “ khó” này, chỉ có thế gắn cho Tịch Mân Sầm – người thông minh tuyệt đỉnh nhất.

      Nếu đổi lại là Chu Dương hoặc Tề Hồng, có lẻ cả đời cũng ra được.

      Ở cuối con đường đá, dần dần xuất tòa nhà. Tòa nhà cũng lớn lắm so với tàng kinh các, ở Thiên Kiểm trang chỉ bằng nửa. Nhưng Mạn Duẫn biết, thứ tốt chân chính, đều nằm trong này.

      Nếu Bách Lý Vân Dịch biết được hang ổ của mình bị trộm, biết có biểu tình như thế nào?

      Chu Dương khẩn cấp chạy , cũng phát ra tiếng chân, lại bị Tề Hồng kéo lại.

      “Ngươi ngốc sao? Nơi này là cấm địa, khắp nơi đều là nguy hiểm. Cứ tùy tiện vào như vậy, muốn chết sao?” Chu Dương tức giận đến mở trừng hai mắt, còn Tề Hồng vẫn cứ mắng .

      Vẫn là vị ca ca kia của Chu Dương có kiến thức hơn, làm việc đều có ba phần cẩn thận. giống Chu Dương, làm việc liều lĩnh. chịu chết là chuyện , vạn nhất gây phiền phức cho mọi người, vậy phải làm sao.

      Mặt Chu Dương đỏ lên, cũng hiểu ra mà ngượng ngùng. Thấy tòa nhà kia, nhất thời xúc động, liền đem nguy hiểm vứt ra sau đầu.

      Tịch Mân Sầm dứt lấy nhánh lá cây, ném về phía tòa nhà. Lá trúc phiêu dật trong trung, giống như mang theo sinh mệnh, nắm giữ sức mạnh mà phóng thẳng tắp.

      Đúng lúc vừa cách tòa nhà khoảng ba thước, hàng vạn mũi tên đồng loạt phóng tới.

      Chu Dương vỗ ngực mình: “May mắn, ta phải lá trúc đó”.

      Mạn Duẫn còn gật đầu. “Đúng vậy, bất quá suýt chút nữa số phận ngươi cũng giống như nó rồi. Chu Dương cẩn thận bao giờ là thừa, tất cả mọi thời điểm đều thể khinh địch”.

      tự nhiên biết Tề Hồng và tiểu quận chúa vậy đều là vì tốt cho . Chu Dương ghi nhớ: ‘Vâng, tiểu quận chúa, Chu Dương nhớ kỹ”.

      Có thể nhớ kỹ sao? Dù sao chỉ có mạng, cũng thể để mặc tiêu xài được. Có lần giáo huấn này, làm việc gì cũng phải nhớ cẩn thận.

      Cơ quan cổ đại cũng phải quá cao minh, cho dù là loại cơ quan hàng đầu nữa, bất quả cũng chỉ có thể bắn liên tiếp bảy lần. Tịch Mân Sầm lại lấy phiến lá trúc khác, bắn thẳng về phía trước

      Đại môn đóng kín bị bộ xiềng xích lớn khóa lại.

      Mạn Duẫn vừa định nâng cái khóa lên, nhìn chút xem có thể dùng kiếm chặt đứt . Đột nhiên, tay nàng bị Tịch Mân Sầm nắm chặt.

      Nàng nhìn Tịch Mân Sầm nguyên nhân: “Phụ vương?”

      “Đừng chạm vào, có độc”. Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm dây xích kia, chân mày nhíu lại.

      Lúc này Mạn Duẫn mới phát , xiềng xích phát ra mùi khó chịu, giống như bị lớp dầu mỡ bôi vào. Kéo từ vạt áo xuống miếng vải, để xát vào sợi xích, mảnh vải bốc lên khói trắng, thanh tư tư vang lên.

      Tính ăn mòn cực cao.

      “Là huyền thiết, đao chém đứt.” Ý bảo mọi người đừng chủ động đánh nó. Bách Lý Vân Dịch vì phòng ngừa đạo tặc, mọi chuyện đều chuẩn bị vô cùng chu đáo.

      Bọn họ ở xung quanh vòng, căn phòng này cơ bản có cửa sổ, trừ bỏ cửa ra vào, còn lại có cửa nào hết.

      phải nghĩ tới việc phá tường mà vào, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát , bốn phía đều được xây dựng bằng đá, độ dày cỡ chừng thước, người thường thể đào được, liền phát ra thanh rầu rĩ.

      “Nếu Ngạo Mao ở đây tốt rồi, nó có thể dễ dàng đào cái động lớn.” Chu Dương nản lòng cảm thán. nghĩ tới bọn họ tới cửa rồi, thế nhưng lại thể bước vào đại môn.

      Lúc ấy họ gấp quá, cho nên Ngạo Mao bị bỏ lại ở Tê Thành. Đến lúc này, bọn họ mới ý thức được Ngạo Mao béo phì kia, ngoài việc ăn cùng ngủ cũng có chỗ rất hữu dụng.

      “Chuyện này cũng hẳn, các ngươi nhìn xem bên kia…”

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      k biết TMS định lấy cái gì làm thuốc cho MD mà thần bí thế
      janenguyenIshtar thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 10
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar

      Theo thanh của Tịch Mân Sầm, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng ra phía rừng trúc.

      con Ngạo Mai uy phong lẫm liệt cấp tốc chạy tới, thân thể nó khổng lồ, so với sói càng thêm cường tráng. Bộ lông trắng dưới ánh trăng giống như được phủ thêm tầng ánh vàng. Bởi vì lâu được thấy tiểu chủ nhân, Ngạo Mao liền cấp tốc lao tới.

      Thân hình cùng tốc độ của nó khiến Mạn Duẫn sợ tới mức tránh qua hướng bên sườn. Nếu bị Ngạo Mao tông tới, nàng muốn thân thể mình cùng mặt đất tiếp xúc thân mật đâu.

      Lao tới thành công, Ngạo Mao cũng nổi giận, chạy lại chỗ Mạn Duẫn.

      Mắt thấy người rồi, cổ nó lại đột nhiên bị bàn tay to giữ lại.

      Bàn tay mang theo lực rất lớn xông ra túm lấy nó, Ngạo Mao ở trong tay cũng thể động đậy gì, hệt như mèo thấy chuột, Ngạo Mao rụt đầu.

      “Phái người mang ngươi tới Thanh Châu phải để ngươi nhận người”. Tịch Mân Sầm nhàng buông ra, Ngạo Mao rơi mặt đất. Nó chạy tới bên cạnh Mạn Duẫn, ngừng cọ chân nàng.

      Mạn Duẫn thân thiết sờ sờ lông Ngạo Mao, hỏi: “Phụ vương, sao nó tới được đây?”

      Tiến vào cấm địa chỉ có bốn người bọn họ mà thôi. Ai có thể mang Ngạo Mao vào chứ?

      “Lúc gần , bổn vương có lưu lại cho Chu Phi tín hàm, phân phó phái người mang Ngạo Mao tới đây. Còn việc vào cấm địa hoàn toàn là nhờ vào cái mũi của nó”. Khứu giác của Ngạo Mao rất tinh, nó lại ở cùng Mạn Duẫn nhiều năm, đối với mùi của nàng hiểu biết triệt để.

      Khi bọn họ tiến vào cấm địa lâu, thị vệ bên ngoài liền mang Ngạo Mao thả vào.

      Lúc bọn họ tới Thanh Châu, do quá gấp nên thể mang theo Ngạo Mao. Trước đến sức ăn của nó, mang nó theo cũng dễ bị người phát . Cho nên Tịch Mân Sầm ra lệnh cho bọn họ bí mật mang Ngạo Mao tới đây.

      “Ha ha, có Ngạo Mao ở đây, việc này cũng dễ hơn rồi”. Chu Dương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lông của Ngạo Mao: “Có chuyện cho ngươi làm rồi, theo ta đến đây.”

      Chu Dương kéo Ngạo Mao hướng tới bên tường, mọi người đều vây quanh cách đó xa.

      “Ngạo Mao, đào tường , chờ về vương phủ, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi khối thịt lớn, thế nào?” Chu Dương ra vẻ người tốt, bàn tay nắm ngay cổ Ngạo Mao, tay chỉ vào tường, ngừng dùng đồ ăn dụ dỗ Ngạo Mao.

      Ngạo Mao nhìn về phía Mạn Duẫn, thấy ý của tiểu chủ nhân xong mới dùng hai móng vuốt bắt đầu đào tường.

      Chu Dương quẹt mũi, hài lòng hừ hừ : “Người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi là ta, ngươi ngược lại, chỉ nghe lời tiểu quận chúa, làm ta thương tâm a”.

      Chu Dương bày ra biểu tình “Ta bi thương”, muốn dựa vào người Tề Hồng. Tề Hồng sao cho thực ý đồ, liền tránh qua phải.

      Chu Dương đứng vững, suýt nữa ngã sấp xuống, hung hăng trừng mắt rồi mới chịu từ bỏ.

      Móng vuốt Ngạo Mao cực kì sắc bén, mỗi lần cào xuống đều khiến đất đá rơi xuống. Lúc Ngạo Mao còn có thể đào tường, nay trưởng thành rồi, tốc độ cũng nhanh hơn ít. Thân hình mập mạp của nó chen chúc trong động, ngừng hướng vào bên trong, thỉnh thoảng lại đào ra đống đá vụn.

      lát sau, thanh đào tường dần dần lại. Ngạo Mao thân đầy tro bụi, cọ đầu tranh công với Mạn Duẫn.

      Ngạo Mao và Mạn Duẫn ở với nhau rất thân thiết, hiển nhiên cảm thấy có gì ổn. Vấn đề là, đứng bên người nó chính là Cửu Vương gia rất hay ghen.

      Hai mắt Tịch Mân Sầm lạnh lùng nheo lại, Ngạo Mao lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, tâm cam lòng muốn lui ra hai bước. Từ khi trở lại Phong Yến quốc, thời gian nó thân cận với tiểu chủ nhân càng lúc càng ít. Ngày bé, nó liền sợ hãi thân khí thế của Tịch Mân Sầm, nghĩ tới khi trưởng thành rồi, cũng có cam đảm chống đối lại vị chủ tử này.

      bức tượng lớn xuất tường.

      Tề Hồng qua lại, khỏi cảm thán hai tiếng: “Ước chừng khoảng thước, Thiên Kiểm trang bỏ nhiều công phu a”.

      cùng Chu Dương giơ đuốc lên, dẫn đầu đoàn người tiến vào. Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn theo phía sau.

      Từ phía vách tường, ánh lên ánh sáng của dạ minh châu. Bọn họ tiến vào liền dập tắt đuốc. Ánh sáng trong này rất đầy đủ, bên trong chất đầy đồ, vàng bạc đá quý nhiều vô số kể.

      Chu Dương mở ra cái rương gỗ, bên trong tất cả đều là thỏi vàng rực rỡ. Ánh sáng của vàng phản xạ lấp lánh, khiến người ta mở nổi hai mắt ra được.

      “Thiên Kiểm trang hổ là sơn trang trăm năm, nghĩ tới lại chứa nhiều tài vật như vậy”. Tề Hồng cũng nhịn được than . Tuy rằng thiếu tiền, nhưng cũng ngại có thêm nhiều tiền. Chỉ cần tùy tiện lấy rương ở đây, bọn họ cũng có thể sống cả đời vô tư lo nghĩ.

      Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đối với chỗ vàng bạc đó hoàn toàn xem , xem như thấy.

      “Phụ vương, đến đây rồi, người có thể với con mục đích tới đây ?” Mạn Duẫn đứng bên cạnh Tịch Mân Sầm, ngửa đầu, đôi mắt trong suốt nhìn .

      Mạn Duẫn có kích động, hay chính ra là đáp án này đối với nàng cũng trọng yếu. Nàng chính là muốn giúp phụ vương, tìm đồ vật này nọ, nếu có mục tiêu chính xác, cũng rất khó ở trong thời gian ngắn mà tìm ra.

      Tịch Mân Sầm xoa xoa trán nàng, cũng mở miệng. Tề Hồng bên cạnh lại hưng phấn hô to lên.

      “Vương gia phải là đến tìm thiên liên nhụy sao? Đó là trấn môn chi bảo của Thiên Kiểm trang. Ta dám , biết Thiên Kiểm trang có đồ vật này, chưa có tới mười người”. Tin tức này có được là do tổ tông để lại.

      Thiên liên nhụy là vật cực kì trân quý, Thiên Kiểm trang sợ người ngoài biết được dẫn tới gió to sóng lớn, cho nên vẫn luôn giữ bí mật này. Nhưng thiên hạ có ít chuyện gió lùa vào tường, trong lần ngẫu nhiên mà tổ tông biết được tin tức này, sau đó lưu truyền cho các thế hệ sau. phải nghĩ tới chuyện Thiên Kiểm trang trộm thiên liên nhụy, nhưng phòng ngự ở nơi này luôn rất cao, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ mà dám chân chính hành động.

      “Thiên liên nhụy?” Mạn Duẫn xoay người, nhìn chằm chằm Tề Hồng. Nguyên nhân phụ vương mang theo Tề Hồng chính là vì Thiên liên nhụy; lần này tới Thiên Kiểm trang cũng là vì thiên liên nhụy? Cho dù đó là vật trân bảo hiếm có, nhưng phụ vương muốn dùng nó làm gì?

      “Bổn vương tự nhiên có chỗ cần dùng, Duẫn nhi, đừng quên đáp ứng phụ vương cái gì?” Tịch Mân Sầm nhắc tới hứa hẹn của Mạn Duẫn, đem nỗi tò mò của nàng áp chế xuống.

      Mạn Duẫn tiếp tục hỏi, nhưng vẫn cảm thấy chuyện về thiên liên nhụy hề đơn giản. Nàng nhớ tới quyển sách kia, tuy rằng ghi lại hình dáng của thiên liên nhụy, nhưng trang tiếp theo lại trọn vẹn. Lúc ấy Mạn Duẫn nghĩ quyển sách này cũng lâu rồi, thiếu trang cũng coi như bình thường. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy có người cố ý làm vậy.

      Có lẽ, bị ai đó xé ra. Nhưng thủ vệ trong Sầm vương phủ rất nghiêm, lại có người dám xông vào sao? Mà vì sao chỉ xé phần đó.

      Mạn Duẫn hoài nghi nhìn về phía Tịch Mân Sầm: “Phụ vương, trang sách đó có phải bị người xé mất ?”

      Cho dù chắc chắn, Mạn Duẫn vẫn hỏi ra. Phụ vương từ trước đến nay rất quý trọng thư họa. Năm đó nàng ở trong thư phòng đốt đống lớn tranh chữ, cho dù phụ vương gì, nhưng Mạn Duẫn hiểu ra người cảm thấy rất đáng tiếc.

      đám tranh chữ so với nữ nhi của mình, phân lượng ràng nghiêng về phía. Cho nên, dù luyến tiếc, Tịch Mân Sầm vẫn lựa chọn Mạn Duẫn.

      Mâu quang Tịch Mân Sầm chợt lóe rồi lại khôi phục bình thường: “Sao lại hỏi vậy?”

      biết thể lừa Mạn Duẫn được bao lâu, đứa này vốn dĩ rất thông minh. Nếu phải theo vài năm, chỉ sợ vẫn là bộ dáng xa cách lãnh đạm.

      “Hết thảy những việc này cũng quá mức trùng hợp”. Mạn Duẫn khẽ lắc đầu, cười có chút tự giễu. câu dối ra, phải dùng rất nhiều câu dối để che đậy nó. Mà gạt người việc, cùng phải dùng rất nhiều việc khác để giấu nó. Chỉ cần có chút liên hệ, liền có thể khiến người ta nhìn ra manh mối.

      “Là bổn vương làm thế nào?” Tịch Mân Sầm khẽ đụng mũi Mạn Duẫn, thấp giọng ở bên tai nàng thở dài: “VIệc này lúc trở về sau, tại phải thời điểm chuyện. Chỉ cần bổn vương tìm được thiên liên nhụy, con biết được mọi việc”.

      Mạn Duẫn chỉ uể oải lát, liền lấy lại tinh thần. Nếu phụ vương công đạo ràng, nàng cũng có gì do gì làm theo. Bọn họ còn ở địa bàn của Bách Lý Vân Dịch, phải nhanh chóng làm xong rồi rời , nếu lại gặp phiền toái.

      “Nhìn gian phòng đó chút, xem có mật thất nào . Bách Lý Vân Dịch đem thứ trân quý như thiên liên nhụy ở nơi có thể dễ dàng thấy được.” Tịch Mân Sầm với mọi người, ai cũng gật đầu rồi mỗi người tự tản ra phía, chúi đầu vào đống châu báu bắt đầu tìm kiếm.

      Khi ngang qua người Tịch Mân Sầm, Tề Hồng hướng : “ là làm khổ người, Cửu Vương gia”.

      Tịch Mân Sầm nhíu mày gì, có đôi khi, việc cho dù khổ mệt thế nào cũng vẫn có thể thấy hạnh phúc. như vậy, chuyện này cũng nhất thiết gọi là khổ.

      Mạn Duẫn chú ý tới hai người lặng lẽ đối thoại, nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng cũng nghe được đoạn hội thoại của hai người.

      Mật thất thường nằm vách tường, nên trước tiên Mạn Duẫn thử gõ lên mỗi mặt tường, di chuyển từng viên dạ minh châu. Nhưng cuối cùng cũng có thu hoạch.

      Bọn họ tiếp tục hao phí từng khắc thời gian trôi qua, vẫn tìm ra chỗ nào. Ngạo Mao hiểu bọn họ làm gì, ghé vào chỗ mà ngủ gật. Nó cũng ngẫu nhiên mở ta mắt, vụng trộm đảo qua đảo lại.

      Chu Dương mệt đến toàn thân đều mồ hôi: “Vương gia, tìm ra, Bách Lý Vân Dịch giấu đồ rất kỹ”.

      Tề Hồng bất đắc dĩ nhún vai, đáp án cũng giống với Chu Dương.

      Tịch Mân Sầm xem xét xung quanh, tạm thời cũng tìm ra cái gì. tự hỏi lúc lâu mới : “Tạm thời đừng tập trung tường, các ngươi thử di chuyển mấy cái rương này xem có phát ?”

      đống rương hỗn độn mặt đất. Lúc vừa tiến vào Tịch Mân Sầm cảm thấy quá kỳ lạ. Mà nay nghĩ lại, Thiên Kiểm trang rất có quy củ, cho dù là thức ăn cũng có quy tắc riêng. Huống hồ trong rương toàn là bảo bối, đáng lý nên được xếp gọn gàng, để lúc cần tới có thể mau chóng tìm ra.

      Càng nghĩ càng thấy thích hợp, Tịch Mân Sầm phân phó mọi người nhanh làm.

      Rương lớn có, cũng có, vài người di chuyển rương này, rồi lại dịch chuyển rương kia.

      Mạn Duẫn cũng nhàn rỗi, cùng Chu Dương và Tề Hồng kiểm tra mấy cái rương. Ở tít trong góc, Mạn Duẫn phát được cái rương gỗ lớn cũng . Nàng bị hoa văn điêu khắc đó hấp dẫn, liền muốn qua coi cho , lại phát chính mình thể chuyển động.

      “Phụ vương, chỗ này có vấn đề”. Phát ra chỗ đúng, Mạn Duẫn liền hô lên.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Sắp biết là j rồi
      janenguyenIshtar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :