1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thiệt chịu nổi với hai chàng này, dễ thương nhất vẫn là Chu Dương
      thanks nàng
      dungcubilamnhuocso thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Bạn Chu Dương này tranh thủ hôi của nha
      dungcubi thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Quyển 4 - Chương 1
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar

      Ai ngờ Tề Hồng thở dài, đứng lên khỏi ghế dựa: “Cũng biết hôm nay Cửu Vương gia bị làm sao, vừa rồi cầm sổ sách cùng tờ khai, liền vào thư phòng trong phủ nha, giờ còn chưa chịu ra, ngay cả cơm chiều cũng ăn.”

      Mà Tề Hồng và Chu Phi vẫn còn chưa được nghỉ ngơi, phải lấy lời khai của mấy người buôn muối cũng là xem xét lại tài vật của những nhà bị xét. Nếu phải để lại cho Dịch Thanh nửa việc còn lại, Tề Hồng cũng có nhàn hạ mà được chạy về nghỉ ngơi.

      Hai người ít chuyện về vụ án này, được bao lâu Chu Phi cũng vào phòng.

      Thấy hai người bọn đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Vương gia ở đây sao?”

      “Vương gia ở thư phòng.” Tề Hồng thuận miệng đáp.

      “Chu Dương, ngươi theo ta thu xếp đồ đạc, đừng làm lỡ thời gian xuất phát ngày mai của Vương gia.” Chu Phi vừa làm xong đống việc trong tay liền bước về tiểu viện. Tuy rằng biết Vương gia Thanh Châu làm gì, nhưng thân là cấp dưới, chỉ có thể tận lực giúp vương gia làm việc.

      Chu Dương nhớ lời Vương gia lưu lại, lắc đầu : “Ca, để Tề Hồng giúp ca , Vương gia hạ lệnh, cho ta rời bước khỏi tiểu quận chúa nửa bước, đến khi nào vương gia về mới được.”

      Nghe thấy mình bị sai làm việc, Tề Hồng trợn tròn hai mắt, chỉ chỉ giường tiểu quận chúa, lại chỉ chỉ chỗ của Chu Dương: “Đây đâu chỉ là nửa bước, cách cả mười bước đấy.”

      Chu Dương coi như nghe thấy gì hết: “Các ngươi biết sao Vương gia đột nhiên Thanh Châu ?”

      Bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của vương gia, nhưng bây giờ vương gia lại đột nhiên kêu , chút dấu hiệu báo trước cũng có.

      Chu Phi là người đầu tiên lắc đầu: “Vương gia cái gì cũng chưa , bất quá, vương gia làm việc tự có chừng mực, Thanh Châu chắc chắn là có việc.”

      Biết lão ca đối với Vương gia trung tâm, có nhật nguyện minh chứng; nếu muốn từ miệng kiếm được gì tỷ lệ cơ hồ bằng 0. Bất quá, xem bộ dáng mê man của , Chu Dương biết lần này lão ca cũng biết.

      Thanh Châu….

      Sắc mặt Tề Hồng khẽ biến, nhưng chỉ giây liên khôi phục thần sắc như cũ.

      “Ta cũng biết.” Tề Hồng tùy ý ngáp cái, trong lòng lại thầm nghĩ, Cửu Vương gia làm vậy chứ?

      Cái địa phương đó, phải cứ muốn vào là vào? Bất quá… dựa vào võ công của Cửu Vương gia, chắc cũng tới nỗi thất bại.

      Nghe đồn võ công Cửu Vương gia siêu tuyệt, chưa ai có thể đánh bại . Nhưng võ công của vẫn chỉ là được sử dụng chiến trường, chưa bao giờ thi triển trong võ lâm. Rốt cuộc đạt đến cảnh giới nào, cũng thể chắc được. Mà người kia lại được võ lâm thừa nhận, nếu đánh nhau, ai thắng ai thua cũng đoán trước được.

      Chỉ cần nghĩ đến lúc hai người họ đánh nhau, Tề Hồng liền kích động đến đứng dậy. ước gì bây giờ liên lên đường Thanh Châu, đồng dạng là kỳ tài võ học, cũng biết võ công của họ ai cao hơn.

      Thấy bộ dạng hưng phấn của Tề Hồng, Chu Dương và Chu Phi đều hoài nghi.

      Chu Dương : “Ngươi có uống lộn thuốc ?”

      Tề Hồng lườm cái, kéo tay Chu Phi ra ngoài: “, , chúng ta xếp đồ nào.”

      Xem thái độ “chịu khó” của Tề Hồng, đầu óc Chu Dương có điểm nghi hoặc. Người này chắc chắn là ăn sai dược rồi, nếu sao lại tích cực như vậy.

      Chu Phi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ ra nguyên nhân tại sao Tề Hồng lại khác thường như vậy, cũng chỉ có thể từ bỏ.

      Chu Dương đói bụng, canh giữ bên người tiểu quận chúa đêm, thẳng đến khi ánh mặt trời lại lần nữa chiếu sáng mọi vật, mới thấy Cửu Vương gia từ cửa vào.

      “Vương gia, người …” trở lại, Chu Dương còn chưa dứt lời thấy ánh mắt băng hàn của Tịch Mân Sầm, liền nuốt lời muốn vào bụng.

      Ánh mắt vương gia đáng sợ, giống như có chút tình cảm nào, cũng giống như cái đầm chết, chút gợn sóng.

      Tịch Mân Sầm đến bên giường, nhìn Mạn Duẫn cái, thấy nàng còn hôn mê, chút do dự : “Lập tức xuất phát Thanh Châu.”

      A?.... Chu Dương trợn mắt há mồm nhìn Tịch Mân Sầm, hỏi: “Vương gia, người cần nghỉ ngơi chút sao? Hoặc ăn chút gì đó?”

      Theo Chu Dương biết, từ lúc Vương gia vào thư phòng cũng chưa truyền dùng bữa. Lại thấy trong mắt người có tơ máu, khẳng định là thức cả đêm để xử lý vài chuyện.

      Vì sao phải vội vã như vậy? Dù thế nào cũng phải gấp rút làm xong mọi việc trong đêm?

      Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Chu Phi cùng Tề Hồng ở phòng cách vách đều vào “Khấu kiến vương gia.”

      “Chu Phi, chuyện ở Tê Thành liền giao cho ngươi. Phàm là người tham dự vào việc này, bổn vương liệt kê ra tội của họ. Nên xử như thế nào, liền dựa theo những gì bổn vương viết, cứ thế làm theo là được. Mấy thứ đó ta để trong thư phòng, ngươi tự mình lấy.. Tịch Mân Sầm xong, liền ôm Mạn Duẫn còn hôn mê ra ngoài.

      “Sau khi xử lý xong việc ở Tê Thành, ngươi trở về kinh thành đợi mệnh. Bổn vương có việc riêng phải làm, chuyển lời với hoàng huynh, tháng sau bổn vương trở về.”

      Việc riêng…

      Mọi người nắm lấy hai chữ này, lâm vào trầm tư. Cả đời vương gia, trừ bỏ vì hoàng thất làm số việc, căn bản chưa từng làm việc gì cho mình. Bởi vì còn chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình, đối với quyền thế tiền tài… đều coi thường, căn bản có việc riêng ….

      Trong đám người này, chỉ có Tề Hồng là biết Cửu Vương gia rốt cuộc muốn làm gì.

      “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Chu Phi xoay người hành lễ, nhìn theo Cửu Vương gia rời .

      Chu Dương hướng đại ca khoát tay, làm ra tư thế tái kiến, cũng theo Cửu Vương gia ra cửa. theo Vương gia, ly biệt cũng là chuyện thường tình, cho nên Chu Dương và Chu Phi tập mãi cũng thành thói quen. Lại , hai người đều là nam tử, phải làm ra bộ dạng của nữ tử, khóc lóc chia tay.

      Tề Hồng liếc mắt nhìn Chu Phi cái: “Khi nào về kinh thành lại tái kiến”.

      Trong lòng vội vã muốn xem náo nhiệt, bước chân liền nhanh hơn, đuổi theo Cửu Vương gia.

      Bởi vì lần này rời vội vã, rất nhiều thứ bọn họ đều mang theo, hành lý cũng ít.

      Chu Dương và Tề Hồng ngồi ngoài làm phu xe, mà Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn ngồi trong xe ngựa. Bởi vì lưu lại cho Chu Phi ba mươi thị vệ, cho nên chỉ còn hai mươi thị vệ thầm theo. Hai mươi thị vệ đó cũng đồng hành cùng họ, mà là bọn họ lưu lại dấu hiệu đường, để đám người đó chậm rãi tìm tới.

      Tịch Mân Sầm vuốt ve dung nhan của Mạn Duẫn, chỉ cần đến Thanh Châu, thế nào Mạn Duẫn cũng nháo, nhưng ván đóng thuyền, nàng cũng đành chịu.

      Khoảng cách từ Tê Thành đến Thanh Châu cũng phải rất xa, ngồi xe ngựa chỉ cần năm ngày. Bọn họ vì muốn giảm thời gian đường, ngừng chạy, rốt cuộc sau ba ngày cũng tới Thanh Châu.

      Thanh Châu là địa phương quy tụ đa số võ lâm nhân sĩ, rất nhiều người tài ba dị thế đều quy nơi này. Quan phủ ở địa phương này cũng có chức vị cao, bởi vì đặc thù mà người nơi này thường dùng phương thức của giang hồ để giải quyết ân oán cá nhân. Đối với người giang hồ mà , những gì quan phủ có thể quản lý, liền quản lý. Về phần bọn họ có làm ra chuyện khác người, cũng ai quản.

      Có thể , ở Thanh Châu này nếu có người giết người phóng hỏa, cũng nhất định bị định tội. Trừ khi là loại người tàn ác đến cực độ, hoặc là làm hại đến lợi ích của triều đình mới có thể bị quan phủ truy bắt.

      Phần lớn thời điểm võ lâm và triều đình can thiệp việc của nhau. Võ lâm tổn hại lợi ích của triều đình, mà triều đình cũng tham dự vào việc phân chia của võ lâm.

      Xe ngừng trước cửa khách điếm, hai nam tử mặc cẩm ý nhảy xuống xe ngựa, xốc lên màn xe.

      “Chủ tử, đến khách điếm rồi.” Chu Dương lên tiếng.

      Tịch Mân Sầm nghe vậy, tùy ý lên tiếng rồi ôm lấy Mạn Duẫn, xuống xe ngựa.

      Thời tiết nóng nực, mỗi khi chiều đến, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều thích tập trung chỗ khách điếm, nghe tiên sinh kể ít chuyện xưa thú vị.

      Hôm nay, khách điếm đầy người.

      Lúc bốn người Tịch Mân Sầm tiến vào, ánh mắt mọi người đều chuyển lên người bọn họ. Chỉ có tiên sinh kể truyện vẫn phun nước miếng khắp nơi ngừng , là người kể chuyện xưa lâu năm, ngừng đọc thư sách, còn làm ra số biểu tình quái dị, khiến mọi người cười vang liên tục.

      Biết vương gia thích yên tĩnh, bước chân Chu Dương tiến vào khách điếm có chút chần chừ: “Chủ tử, chúng ta có nên đổi khách điếm khác?”

      Có thể khiến Mạn Duẫn tỉnh lại sớm lúc nào hay lúc ấy. Dù sao cũng đến Thanh Châu, cho dù Mạn Duẫn muốn về kinh thành, cũng thả người.

      Biết vương gia vì muốn tốt cho tiểu quận chúa, Chu Dương và Tề Hồng cũng nữa.

      “Chưởng quầy, ba phòng thượng hàng.” Chu Dương lấy bạc ra, hướng chưởng quầy hét to.

      Chưởng quầy gảy bàn tính tính sổ, cũng ngẩng đầu lên: “Ba lượng bạc.”

      “Khí thế nam nhân kia mạnh.” Đều là người học võ, cho nên bọn họ có thể cảm nhận được, dưới lớp hắc bào là khí lực lớn.

      Ánh mắt mọi người đều tập trung nữ nhi trong lòng nam tử mặc hắc bào, ai cũng nhịn được mà nuốt nước miếng; “Trời ơi, là đại mỹ nhân.”

      “Đây là nữ tử xinh đẹp nhất lão tử từng gặp qua… ai… tiếc là hoa có chủ.” Ánh mắt người nọ dừng lại người Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm.

      Đột nhiên có đại hán cười ha ha: “ biết nha, tiểu tử ngươi lại là kẻ sợ phiền phức. Hoa có chủ sao, đoạt tới tay phải là của ngươi sao.”

      Ánh mắt Tịch Mân Sầm lạnh như băng, nhanh chóng chuyển qua người . Ánh mắt sắc bén giống mũi tên lại băng lãnh vô cùng. Để Tề Hồng ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm từng bước tiến tới tên đó: “Ngươi dám thử?”

      Gằn ba chữ, khiến người ta có loại áp lực dám phản kháng.

      Đại hán kia tứ chi nảy nở, bộ dạng lưng hùm vai gấu, cũng có chút danh tiếng, xếp vào hạng thượng hào. Bị ánh mắt rét lạnh của đối phương nhìn chằm chằm, đáy lòng khỏi có chút hoảng sợ. Nhưng cũng bị dọa lâu: “Lão tử coi trọng liền cướp, có gì dám.”

      Trong võ lâm, đều là lấy mạnh làm lớn. Chỉ cần võ công của ngươi tốt, việc gì dám làm?

      “Lại thêm kẻ biết sống chết.” Chu Dương thanh toán bạc xong, xoay người liền thấy có kẻ cả gan khiêu khích vương gia.

      Tiểu quận chúa là bảo bối của vương gia, chỉ cần có người dám chạm tới, đó chính là tự tìm đường chết. Mà gần đây, bởi vì tiểu quận chúa đều hôn mê bất tỉnh, tính tình vương gia ngày càng kém. Vương gia nhất thời tích tụ bụng lớn hỏa rồi, nghĩ tới mới vừa vào Thanh Châu có kẻ chủ động đưa lên cửa cho phát tiết.

      Tên vũ phu ngu xuẩn này, là vận khí quá kém!
      dungcubi, tramanh894, Diệp Diệp12 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Có bị bông để phát hoả rồi
      dungcubi thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 2
      Edit: tart_trứng
      Beta: Ishtar

      “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh cướp người .” Tịch Mân Sầm chuyện kiêu căng, cộng thêm khí chất tôn quý sẵn có, gã nhân sĩ nào so được với .

      Đối phương bị khinh thị như vậy, máu nóng bốc lên đầu: “Đừng tưởng bộ dáng được tự cho là giỏi. Nơi này chúng ta đều dùng quyền cước chuyện, đắc tội với lão tử, ngươi có dám đánh ?”

      Chu Dương nể mặt cười to, trời ạ… so quyền cước, cỡ cũng dám so quyền cước với vương gia sao?

      Vương gia cho quyền có thể tiễn ngươi gặp diêm vương rồi. Người này biết trời cao đất rộng, bị vậy cũng xứng đáng.

      “Quyền cước, là như vậy sao?” Ngay lúc đối phương hề chuẩn bị, năm ngón tay Tịch Mân Sầm nắm lại, phát ra thanh răng rắc, đột nhiên hướng bụng đối phương ra quyền.

      Động tác nhanh, lại chuẩn, nhân sĩ võ lâm ở đây đều trừng mắt nhìn, ngay cả cơ hội cản đòn cũng có.

      Quyền cước mang theo lực lượng cực lớn, đại hán bị quyền này đánh vào văng xa ra ba thước, té mặt đất ôm bụng kêu đau.

      Tịch Mân Sầm cũng tính lấy mạng : “Đây chỉ là chút giáo huấn…”

      xong, cũng quay đầu lại xoay người bước .

      Tề Hồng thấy Cửu Vương gia lại chỗ mình, lập tức đem tiểu quận chúa đưa cho .

      Và người bước lên lầu, trực tiếp vào khách phòng.

      người lợi hại, ra tay liền khiến người ta cả đường sống cũng có.” Sau khi Tịch Mân Sầm rời , người trong khách điếm liền bàn tán sôi nổi.

      “Cũng biết đó là người của phái nào.”

      “Nhanh… Trịnh Đông Dương hộc máu, sắp chống đỡ được rồi.” NHìn Trịnh Đông Dương ngừng phun ra máu tươi, rất nhiều người liên nâng lên đưa tới y quán.

      Trong khách phòng, cửa sổ được mở ra, ánh mắt trời tiến vào phòng thập phần chói mắt.

      Tịch Mân Sầm mở nắp bình dược, lấy ra viên thuốc, mở miệng Mạn Duẫn nhét vào.

      Qua khắc, người giường dần dần tỉnh lại, đầu tiên là lấy tay vỗ vào trán, muốn làm chính mình thanh tỉnh chút, sau đó nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê, Mạn Duẫn đột nhiên mở mắt, nhìn Tịch Mân Sầm đứng ở đầu giường.

      “Phụ vương, người làm vậy là có ý gì?” Nàng muốn tới Thanh Châu, liền đánh nàng ngất rồi mang .

      Nhìn căn phòng xa lạ này, trong lòng Mạn Duẫn cũng thầm đoán ra, lại nhíu nhíu chân mày.

      Tịch Mân Sầm xoa trán nàng: “Con đoán đúng, chúng ta tới Thanh Châu rồi.

      “Phụ vương, vì sao tôn trọng ý muốn cũng con? Con muốn tới Thanh Châu.” Cái Mạn Duẫn muốn là đối đãi ngang hàng, mặc kệ Tịch Mân Sầm có nguyên nhân gì, cũng thể đánh nàng bất tỉnh, cưỡng chế mang nàng đến Thanh Châu. Tôn trọng tối thiểu như vậy, sao phụ vương cũng cấp cho nàng?

      “Việc này sau này giải thích, bổn vương tạm thời thể . Nếu đến đây rồi, con tốt nhất là ngốc ở đây, đừng nghĩ tới về kinh thành. Bổn vương rồi, việc đến Thanh Châu là thể .” Vẻ mặt Tịch Mân Sầm nhìn Mạn Duẫn vô cùng ôn nhu.

      Tề Hồng và Chu Dương cũng biết lúc này thể quấy rồi hai người, thực thức thời rời khỏi phòng.

      Tịch Mân Sầm ngồi đối diện Mạn Duẫn, cũng biết trong đầu hai người nghĩ gì…

      Cuối cùng, Mạn Duẫn mở miệng trước: “Phụ vương, người tính làm gì sao? Hơn nữa… sợ con ngăn cản?”

      Nếu phải như vậy, Mạn Duẫn đoán ra phụ vương vì cái gì lại gạt nàng.

      Dưới cái nhìn chăm chú của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm suy nghĩ hồi, cuối cùng gật đầu.

      Lần này đổi lại khiến Mạn Duẫn ngạc nhiên, rốt cuộc là việc gì? Vì sao lại sợ nàng ngăn cản?

      “Duẫn nhi, con đoán chính xác rồi. Nhưng bây giờ, chỉ có thể nghe lời phụ vương, đừng tùy hứng như vậy.” Tịch Mân Sầm sủng nịch nhìn nàng, ánh mắt có vẻ gì đó buồn rầu làm Mạn Duẫn cũng lo lắng theo.

      Nàng cũng phải muốn như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới phụ vương cố ý giấu diếm nàng, liền cảm thấy giận ngút trời.

      Trải qua nhiều việc như vậy rồi, cho nên nàng càng thêm quý trọng.

      Mạn Duẫn chậm rãi cúi đầu, “Con tùy hứng, cũng hoài nghi, nhưng mà tức giận vì phụ vương gạt con. Giữa chúng ta nên có bí mật, phải sao?”

      Cảm xúc của Mạn Duẫn rất tệ, ai cũng có thể thấy được.

      đành lòng nhìn bộ dáng lúc này của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nâng đầu nàng lên, : “Duẫn nhi. Lúc trước con cũng có bí mật gạt phụ vương. Giờ phụ vương giấu con lần, chẳng lẽ được sao?”

      Biết Tịch Mân Sầm đến chuyện nàng mang theo trí nhớ kiếp trước chuyển thế, Mạn Duẫn trầm mặc. là nàng giấu phụ vương chỉ hai lần, chẳng lẽ thể để phụ vương giấu nàng lần sao?

      Cách nửa ngày, Mạn Duẫn cuối cùng thỏa hiệp: “Chỉ lần này. Phụ vương, về sau có chuyện gì đều phải cho con biết.”

      Tịch Mân Sầm gật đầu, trừ bỏ chuyện này, cũng nghĩ muốn giấu Mạn Duẫn việc gì khác. Ánh mắt chuyển qua đùi Mạn Duẫn, mâu quang sâu thẳm thêm vài phần.

      Bởi vì hôn mê nhiều ngày, ngoại trừ cháo ra Mạn Duẫn cũng chưa ăn gì khác. Sau khi tỉnh lại, nàng liền thấy đói. Mạn Duẫn với Tịch Mân Sầm, liền kêu Chu Dương chuẩn bị đồ ăn.

      Mạn Duẫn chống giường đứng dậy, hai chân nhũn cả ra, tứ chi vô lực.

      “Nghỉ ngơi lúc tốt rồi.” Nếu phải làm cho Mạn Duẫn hôn mê, thân thể nàng cũng suy yếu như vậy, Tịch Mân Sầm liền tự trách chính mình.

      có gì”. Mạn Duẫn cũng thấy có gì nghiêm trọng, chỉ cần từ từ khí lực có thể khôi phục.

      Chu Dương kêu nhà bếp làm nhiều thịt cá, sợ tiểu quận chúa bị đói. Nhìn ánh mắt thiện ý của Chu Dương, Mạn Duẫn khỏi mỉm cười.

      “Phụ vương, đến Thanh Châu rồi, kế tiếp chúng ta làm gì? Người chắc phải đến đây mà nắm chắc chứ.” Mạn Duẫn nếu đáp ứng lưu lại, nhất định được làm được.

      Tịch Mân Sầm sợ nàng hối hận, nhưng tin tức trọng yếu cũng .

      “Thiên Kiểm trang, đó là mục tiêu lần này. Bổn vương muốn lấy món đồ ở trong đó ra”. Giống như biết chính mình mang lại ngạc nhiên đến cỡ nào, Tịch Mân Sầm lấy khẩu khí bình thản ra những lời như vậy.

      Lúc này, Mạn Duẫn cũng lại so đo.. Nếu phụ vương có kế hoạch hết rồi, nàng tự nhiên cũng giúp đỡ.

      “Vương gia, người chính là thiên hạ đệ nhất kiếm trang? Thiên Kiểm trang do Bách Lý Vân Dịch tọa trấn?” Chu Dương giật mình nhìn Tịch Mân Sầm, thể tin nổi.

      Thiên Kiểm trang, lại chính là kiếm trang nổi tiếng giang hồ, đứng hàng thứ nhất ở võ lâm. Cao thủ bên trong trang rất nhiều, lợi hại nhất chính là Bách Lý Vân Dịch. Nghe đám nhân sĩ giang hồ kia , người này võ công cực cao, võ lâm chưa ai là đối thủ của .

      Danh tiếng của , có thể cũng nổi tiếng như Tịch Mân Sầm. Chẳng qua, người thuộc võ lâm, người thuộc triều đình.

      Có người ở Phong Yến, Cửu Vương gia có võ công đệ nhất thiên hạ, cũng có người Bách Lý Vân Dịch của Thiên Kiểm trang mới là đệ nhất. Nhưng danh hiệu này, rốt cuộc nên thuộc về ai, cũng ai có thể chân chính . Bởi vì hai người họ chưa từng tỉ thí qua.

      Hết thảy những điều này đều là…

      Mạn Duẫn nghe ngóng về giang hồ nhiều, nhưng có nghe tới Bách Lý Vân Dịch. Chỉ cần điều này, mà làm nàng khiếp đảm, vậy cũng quá coi thường nàng.

      Duy nhất có người kinh ngạc, chính là Tề Hồng. Trong lòng Tề Hồng hưng phấn đến cực điểm, quả đoán trúng rồi. Lần này Cửu Vương gia đến Thanh Châu là để xâm nhập vào Thiên Kiểm trang.

      “Phụ vương, người muốn vào đó lấy gì vậy?”

      Đối với vấn đề này, Tịch Mân Sầm có trả lời, lựa chọn giấu diếm.

      Phụ vương , Mạn Duẫn liền hỏi.

      “Chúng ta trực tiếp Thiên Kiểm trang tìm Bách Lý Vân Dịch, cho, cho nên, chỉ có thể đợi ban đêm xông vào, sau đó trộm ra.”

      Trộm đồ…? Chu Dương nghẹn nước miếng, đường đường là Cửu Vương gia thế nhưng lại trộm đồ.

      “Vương gia, chuyện này phù hợp với thân phận của ngài.” Chu Dương vội vàng khoát tay, nếu việc này truyền ra ngoài, tất cả người trong Sầm vương phủ đều mất mặt.

      Biểu tình của Mạn Duẫn khoa trương như Chu Dương, nhưng trong mắt lại tràn ngập nghi hoặc. Cái gì đáng giá đến nỗi khiến phụ vương muốn trộm về?

      “Bổn vương tự có chủ trương, vừa mất thân phận hoàng gia, cũng làm tổn hại uy nghiêm hoàng gia.” Hết thảy những chuyện này, Tịch Mân Sầm đều nắm trong tay. Chỉ cần phạm phải sai lầm, nếu có, đành phải tùy vào tình thế.

      Cho dù là Thiên Kiểm trang hay đầm rồng hang hổ, Tịch Mân Sầm nếu quyết định, thay đổi.

      Nghĩ tới sắp có việc náo nhiệt để xem, Tề Hồng kích động chà sát hai tay: “Vương gia, chúng ta nên làm thế nào? Đêm nay có nên xâm nhập vào Thiên Kiểm trang ?”

      Bởi vì Tề Hồng quá mức hưng phấn, ánh mắt Tịch Mân Sầm trầm xuống “Nếu ngươi muốn biến thành oan hồn trong Thiên Kiểm trang cứ .”

      Giống như chậu nước lạnh dội xuống, đỉnh đầu Tề Hồng muốn co lại.

      “Trước khi vào Thiên Kiểm trang, phải chuẩn bị chút, tục ngữ ‘lễ trước binh sau’. Đừng để cho người khác chú ý, tiện đà mà xâm nhập vào Thiên Kiểm trang. Bổn vương muốn lưu lại nhược điểm, các ngươi hiểu ?” Phàm là khi Tịch Mân Sầm làm việc, đều hướng tới hoàn mỹ. có thói quen nắm giữ mọi việc trong tầm kiểm soát, vừa để lại phiền toái cho hoàng thất, cũng làm rạn nứt quan hệ với Thiên Kiểm trang.

      Thiên Kiểm trang là đại diện cho toàn bộ võ lâm, mà Tịch Mân Sầm lại là đại diện của triều đình.

      Hai địa vị này đều trọng yếu, nếu quan hệ tốt, chỉ làm nên hồi huyết vũ tinh phong trong võ lâm, mà khiến cả triều đình rung chuyển bất an.

      “Duẫn nhi biết.” Suy nghĩ của Mạn Duẫn cũng rất gần với Tịch Mân Sầm.

      Phụ vương làm như vậy, chính là có nguyên do của nó.

      Đầu óc Chu Dương và Tề Hồng cũng ngốc, đương nhiên hiểu hàm nghĩa trong đó, đồng loạt gật đầu.

      “Thuộc hạ nghe vương gia an bài.” Lưỡng đạo thanh, trăm miệng lời.

      “Nếu như vậy, lui xuống nghỉ ngơi .” Tịch Mân Sầm đứng dậy, đến bên cửa sổ. nhìn chằm chăm người đường qua lại ở ngã tư, biết suy nghĩ cái gì.

      Chu Dương và Tề Hồng vì chạy xe, đều là thay phiên ngủ. xe ngựa, ngủ cũng an ổn, bây giờ nghe được có thể nghỉ ngơi, đều vội vã trở về phòng ngủ bù.

      Nuủ bốn ngày rồi, rốt cuộc Mạn Duẫn cũng ngủ được nữa. Nàng ngồi ghế, bên nhìn chăm chú bóng lưng của phụ vương, bên tự hỏi chuyện ở Thiên Kiểm trang.

      khí giữa hai người lúc này rất hòa hợp, dường như cần phải gì, nhưng cái gì cũng hiểu được.

      Tịch Mân Sầm vẫn mặc cẩm bào màu đen, ở trong gió khẽ động, khuôn mặt tuấn tú giống như được điều khắc, cương nghị lại khí phách.
      Tang Ca, dungcubi, tramanh89418 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :