1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Tập Viết
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Đại sảnh Vương phủ.

      "Hồ đồ!"

      Tịch Mân Sầm vỗ bàn cái, gương mặt vạn năm đổi thoáng qua tia tức giận!

      tới trưa có trong phủ, thế nhưng lại xảy ra loại chuyện như vậy!

      Khó trách hoàng huynh khác thường như vậy, lưu ở lại Ngự Hoa Viên thưởng thức trà  hai canh giờ, ra là để cho Lý công công tìm Mạn Duẫn gây phiền phức.

      "Duẫn nhi, sáng nay Duẫn nhi mới đồng ý phụ vương cái gì? Mới tới trưa, Duẫn nhi liền quên hết sạch rồi! Duẫn nhi mới mấy tuổi, lão Trần Ninh kia mấy tuổi!" Sáng sớm mới nếu gặp chuyện thể giải quyết, trước xin ý kiến phụ vương. mới vừa ra vương phủ, lời của , liền bị ném ra ngoài chín tầng mây rồi hả ?

      Trở về phủ nghe Chu Dương hồi báo, tâm Tịch Mân Sầm lạnh lẽo, dấy lên tia lửa giận.

      "Phụ vương......" Mạn Duẫn vô tội nhìn .

      Tịch Mân Sầm khoát tay áo, yên lặng lại ngẫm nghĩ, nha đầu này mặc dù thích chịu thua, nhưng cũng làm chuyên mà mình nắm chắc. Huống chi, nha đầu này có biết chút võ công, còn biết là ai dạy, chừng người kia cũng dạy nàng chút thi từ.

      Hướng về phía Mạn Duẫn ngoắc, ý bảo nàng tới đây.

      Mạn Duẫn biết Tịch Mân Sầm giận, dám vâng lời, ngoan ngoãn tới trước người .

      ra Tịch Mân Sầm đối với bất cứ chuyện gì cũng đều vô cùng tỉnh táo. Nhưng kể từ thấy nha đầu này, chỉ cần quan hệ đến nàng, tâm của , từ từ còn do khống chế nữa rồi.

      "Duẫn nhi, biết viết chữ sao?" Ôm lấy thân thể nho , Tịch thanh của Mân Sầm khôi phục lại lạnh lẽo lúc trước.

      Viết chữ? Nàng biết chữ, đương nhiên cũng biết viết chữ, thế nhưng chữ viết của nàng chẳng khác mào mấy con giun bò nghểnh ngang, quá mỹ quan. Đời trước, nàng rất ít chú trọng đến chữ viết. Cho nên về điểm này phải thế mạnh của nàng

      Ở dưới ánh mắt của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn khẽ gật đầu, "Dạ biết."

      "Nếu Trần Ninh dám khi dễ bảo bối, lần này chúng ta để cho thân bại danh liệt. Ngày mai dù Duẫn nhi có , cho dù xả ra bất cứ chuyện gì đều có phụ vương ở đây." Vuốt vuốt cái trán Mạn Duẫn, nếu giết gà dọa khỉ, về sau đám người dám khi dễ Duẫn nhi, khẳng định nhiều hơn.

      Chu Dương nhìn thấy vẻ tàn thoáng qua trong mắt của Tịch Mân Sầm, trong lòng thầm mặc niệm cho Trần Ninh.

      "Phụ vương cần lo lắng, Mạn Duẫn có nắm chắc, làm phụ vương mất thể diện." Dám khi dễ nàng, tự nàng cũng có thể đòi lại.

      Nàng phải quả hồng mềm mặc cho người khi dễ, càng phải là  người chỉ biết nấp dưới trướng của phụ vương

      Mặc dù tuổi tác thể thay đổi, nhưng tâm linh của nàng, là người trưởng thành,điều  này cũng là thể thay đổi.

      Tựa vào trong ngực Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn rất may mắn có phụ vương như vậy.

      "Dùng bữa ." Tịch Mân Sầm gật đầu, phân phó, tỳ nữ lập tức bưng thức ăn vào.

      Lý công công trở về hoàng cung, vội vội vàng vàng tiến vào Ngự Thư Phòng, đem chuyện ở vương phủ, đầu đuôi gốc ngọn cho Tịch Khánh Lân biết.

      Tịch Khánh Lân lớn hơn Tịch Mân Sầm năm tuổi, trong hoàng cung, người mà có thể có thể tin tưởng nhất chính là người huynh đệ cùng cha cùng mẹ này, nhưng chuyện hôm nay, xác cũng có lỗi. Nếu phải là tò mò, mượn danh nghĩa Trần Ninh, khiến cho Lý công công đến Sầm vương phủ hỏi thăm, cũng gặp phải chuyện khó xử như vậy.

      "Lý Dịch, chuẩn bị bộ thường phục, ngày mai chúng ta xuất cung."

      Mặc dù chưa từng thấy qua  đứa cháu này, nhưng trong lòng Tịch Khánh Lân là hướng về phía Mạn Duẫn.

      Ngày mai Trần Ninh nếu thực có lá gan làm cho cháu khó chịu, để xem làm sao trừng trị tên quan văn kia!

      Nhưng suy nghĩ chốc lát, đoán chừng có hoàng đệ ở đây, căn bản cần tự mình động thủ, Trần Ninh chết cũng bị lột da. Hoàng đệ phải người dễ trêu chọc......

      Dùng qua cơm trưa, Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn đến thư phòng. Bởi vì ngày mai tỷ thí, Tịch Mân Sầm tự mình ra trận, khảo sát  Mạn Duẫn chút thi từ, nhưng câu nào Mạn Duẫn có thể đáp được

      Tịch Mân Sầm nhíu nhíu mày.

      ra thể trách Mạn Duẫn, danh nhân thi từ gì đó ở thời đại này, nàng căn bản nghe qua, cho nên thể đáp lại dù chỉ câu của bọn họ.

      Tịch Mân Sầm tiện tay từ giá sách, gở xuống quyển sách khác, mở ra tờ, vẫn là nản chí tiếp tục hỏi: "Muốn tẫn thiên lý nhãn......"

      "Nâng cao bước." Mắt Mạn Duẫn sáng lên, cơ hồ thuận miệng ra ngoài.

      Đoạt lấy thư tịch trong tay phụ vương, Mạn Duẫn nóng lòng khép lại, bìa mặt viết ‘ lỗ đan thư ’.

      "Phụ vương, người kia là ai?" Chỉ vào cái tên cuốn sách, Mạn Duẫn nhìn Tịch Mân Sầm hỏi.

      40 cmt nhé các nàng! Nhớ click vào quảng cáo ủng hộ chúng mình nha!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16: Sách Khổng Đan?
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Mạn Duẫn cuối cùng cũng trả lời được câu, trong lòng Tịch Mân Sầm mới vừa hòa hoãn chút, lại bị lời này dội cho chậu nước lạnh.

      "Duẫn nhi, bảo bối biết người này sao?" Như vậy làm sao lại có thể trả lời được câu thơ trong sách Khổng Đan?

      Ngồi xổm người xuống, Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn nhìn thẳng, rút ra bộ sách trong tay nàng, lắc lắc, "Khổng Đan thư là ba trăm năm trước, năm Chính Đức, tể tướng của Khang Hân hoàng. Người này bằng vào thân tài học, phụ tá  Khang Hân hoàng 56 năm. Bởi vì tồn tại của ông ta, Khang Hân hoàng lúc còn tại vị, trong lịch sử được tôn  xưng là ‘ An khang thịnh thế ’. Thi từ của ông, rất được nhiều thi nhân theo đuổi. Ở Phong Yến quốc, tích về ông, gần như ai biết."

      Bế Mạn Duẫn lên, Tịch Mân Sầm tới bên kia, chỉ vào mấy tấm tranh chữ treo tường.

      "Đây là tranh chữ tự tay Khổng Đan thư viết."

      Chữ viết ràng tự nhiên, cứng cáp có lực. Nhìn ra được người này rất có tự tin, đối với mình cũng cực kỳ nghiêm nghị, chữ viết viết rất cẩn thận tỉ mỉ.

      Nhưng họa lên câu thơ, khiến cho Mạn Duẫn mở rộng tầm mắt rồi.

      “Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu .”

      (Khi đứng cao nhìn bao quát nhứng ngọn núi )

      Đây phải là bài thơ nổi danh 《 đăng cao 》nổi danh của Đỗ Phủ sao?

      Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu lấy Đan Thanh

      Đây phải là bài thơ 《 qua độc dương 》nổi danh của Văn Thiên Tường sao?

      Liên tiếp nhìn vài trang, nếu phải là Đỗ Phủ, chính là mấy bài thơ nổi tiếng của Lý Bạch

      Nhìn ra được Tịch Mân Sầm đối với mấy bức tranh chữ này, có đánh giá rất cao. Nếu cũng dành riêng   khu vực, dùng để treo tranh chữ.

      nghĩ tới ở trước nàng, triều đại này còn có người xuyên qua, thậm chí làm tới chức Tể Tướng nước. Chỉ tiếc cách nhau đến ba trăm năm, bọn họ có duyên gặp nhau.

      Đột nhiên nghĩ đến quẻ trận phía bên ngoài rừng cây , Mạn Duẫn ngẩng đầu lên, hỏi: "Phụ vương, người thiết kế quẻ trận ngoài rùng cây còn sống ?"

      biết vì sao Mạn Duẫn hỏi như thế, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu, : "Còn sống, nhưng bảo bối hỏi cái này làm chi?" Véo lỗ mũi Mạn Duẫn cái, khẽ thấp xuống thanh , tựa hồ có mấy phần chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Ngay cả Khổng Đan thư là ai cũng biết. Còn dám khoác lác đồng ý tỷ thí với Trần Ninh, nếu muốn xảy ra chuyện xấu hổ, tại xem thêm nhiều sách chút mới có hi vọng."

      Trong tròng mắt Tịch Mân Sầm thoáng qua tia hung ác, dám khi dễ đến Duẫn nhi. Trần Ninh ngại mình sốngquá  lâu rồi, vậy hãy để cho Diêm Vương đến thu thập thôi!

      Thực được, giết Trần Ninh, khiến cuộc tỷ thí này thể mở ra. Nhưng cứ như vậy, nhất định truyền ra lời đồn đãi Tiểu Quận Chúa e sợ thi đấu, tiếc sát hại Văn trạng nguyên. Từ từ miệng mồm mọi người, làm sao ngăn được. Mặc dù mới tám tuổi, mặt mũi nhưng hoàng gia cũng rất khó bảo toàn. Cái này là thất sách, tốt nhất là Mạn Duẫn có thể thắng cuộc tỷ thí này.

      Như vậy cũng có thể giúp Mạn Duẫn nâng lên chút danh tiếng.

      Nghe người nọ còn tại thế, Mạn Duẫn càng thể từ bỏ ý đồ, vội vàng hỏi: "Người bày quẻ trận là ai?"

      Lay lay Tịch Mân Sầm mất hồn, Mạn Duẫn cũng nghĩ Tịch Mân Sầm tức giận.

      " muốn biết sao?" Tịch Mân Sầm ôn hoà trả lời, dường như thú vị.

      Lúc này mới nhớ tới nha đầu này từ trong quẻ trận lại có thể ra. Chỉ là cuộc thi đối thơ, chẳng lẽ có thể làm khó nàng?

      Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt. Mình là gấp đến váng đầu, mới quên nha đầu này cũng có lá bài tẩy của mình.

      Mạn Duẫn gật đầu, vạt áo trước ngực Tịch Mân Sầm bị nàng nắm nổi lên mấy nếp gấp.

      "Muốn biết đáp án, Duẫn nhi cũng phải bỏ ra chút gì đó." Cúi đầu nhìn qua vạt áo, nhìn ra Mạn Duẫn trong lòng gấp gáp. Tịch Mân Sầm ôm nàng, ngồi ở ghế dựa.

      Cặp mắt dài nhíu lại, thoáng qua tia khôn khéo. Nha đầu này cất giấu bí mật quá nhiều, tựa hồ là lúc phải moi ra ít đồ rồi.

      "Phụ vương, mời ." Mơ hồ đoán được hàm nghĩa trong mắt phụ vương, Mạn Duẫn cũng biết lừa được bao lâu.

      Muốn lừa gạt được người thông minh, phải việc dễ dàng. Nếu mình lộ ra ít chuyện, ngược lại làm người ta hoài nghi.

      "Duẫn nhi, rốt cuộc biết được những gì? Còn có chuyện gì mà phụ vương biết?"

      Ánh mắt của Mạn Duẫn, tuyệt đối phải là hài đồng tám tuổi nên có. Đây cũng có thể là nơi mà lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền bị nàng hấp dẫn.

      "Phụ vương từng hỏi ta, là ai dạy ta võ công. Người đó dạy ta rất nhiều, tựa hồ là về tất cả các mặt." Mạn Duẫn khéo lẽo che giấu, ở trong tổ chức sát thủ, xác thực có người mỗi ngày huấn luyện bọn họ, để bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn.

      "Làm thơ phải sở trường của nữ nhi, nhưng sư phụ từng lưu lại rất nhiều thi từ, nữ nhi tin tưởng sư phụ để ý ta lấy trộm chút." Mạn Duẫn vừa thẳng thắn, vừa bịa đặt. mà cũng giả, giả nhưng cũng là .

      Chỉ có Mạn Duẫn mở miệng, Tịch Mân Sầm đương nhiên tin tưởng. Nếu Mạn Duẫn có thủ đoạn, cũng cần vì cuộc tỷ thí ngày mai mà lo lắng. Còn bằng buông tay, khiến Mạn Duẫn thảnh thơi chút

      " cho phụ vương biết, người kia là ai?" Có thể ra vào vương phủ, bị người của phát , nhất định là võ lâm cao thủ. Mà có thể dạy ra đứa bé như Mạn Duẫn, là làm tò mò.

      Rôt cuộc kỳ nhân đó là ai?.

      Hay là ......

      Đôi mắt của Tịch Mân Sầm đảo vòng. có thể tiến vào vương phủ bị phát ? Thủ vệ của Vương phủ, so với hoàng cung, chỉ có hơn chớ kém.

      Khóe môi có chút nhếch lên thành đường cong, quá mức tin tưởng, cho nên hoài nghi. Nha đầu này, lần này lại xạo.

      "Sư phụ qua đời." Mạn Duẫn láo đỏ mặt, ngay cả mí mắt cũng nháy.

      Bộ dáng ngây thơ vô tội kia, thể để cho người tưởng tượng đây là láo.

      Nhưng khôn khéo như Tịch Mân Sầm, liếc mắt cái liền nhìn ra. Dù chỉ cùng bé con này mới quen biết hai ngày, nhưng vẫn phát , khi đứa này láo càng phát ra vẻ đơn thuần hơn lúc nào hết, tựa hồ như vậy có thể gia tăng độ tin cậy của lời .

      tiếp tục truy vấn nữa, đứa bé , chỉ có thể từ từ . Khi nàng chân chính nguyện ý toàn bộ thẳng thắn chính là thu lưới, bắt được chú cá đáng kia.

      Thấy phụ vương có hỏi tới nữa, Mạn Duẫn kéo lại vạt áo của , nhắc nhở vẫn chưa trả lời vấn đề của mình, : "Phụ vương, người nào bày quẻ trận thế?"

      Tịch Mân Sầm nâng lọn tóc mềm mại bên tai của Mạn Duẫn lên, quấn ở trong tay đùa nghịch.

      "Là phụ vương."

      Nhìn thấy vẻ mặt Mạn Duẫn đờ đẫn, Tịch Mân Sầm lộ ra tia hài lòng. Tiếp theo : " Khổng đan thư, từng viết xuống quyển 《 bát quái thuật 》, mặc dù cặn kẽ, nhưng phụ vương cũng hiểu được chút nguyên tắc. Mang binh đánh giặc, rất nhiều chiến lược cũng là từ bên trong này lấy ra. Quẻ trận bên ngoài rừng cây , bất quá là rãnh rỗi thiết kế chơi, rồi bảo người làm theo."

      Sau đó, Mạn Duẫn tìm đống lớn bộ sách về khổng đan thư. Cũng phải muốn biết Khổng đan thư, mà là sợ ngày mai thi thơ, vô tình lặp lại câu thơ của người này. Đến lúc đó, cũng dừng lại ở chỗ thất bại mà thôi.

      40cmt thêm chương mới ^^

      Nhớ nhấn vào các trang quảng cáo giúp chúng mình nhé!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 17: chuột chạy qua đường
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Hôm nay là ngày tốt khó gặp, trời xanh mây trắng, cuối thu khí trời mát mẻ.

      Phong Nhã lâu ở cuối phố Tây, rất nhiều văn nhân nhã sĩ thích nhất là tụ tập tại nơi này, nhiều lần văn thơ đối ngẫu, ca từ thi phú.

      Văn trạng nguyên Trần Ninh tỷ thí cùng Tiểu Quận Chúa tám tuổi, sớm truyền ra khắp Hoàng Đô. Vì vậy, sau khi dân chúng cơm nước xong việc gì làm liền đem chuyện này ra đàm tiếu.

      Thí dụ như, Văn trạng nguyên Trần Ninh lấy lớn hiếp , khiêu chiến bé mới tám tuổi.

      Hoàng Đô giống như muốn nổ tung rồi, hôm nay cứ vài bước, là có thể nghe được  người người mắng chửi Trần Ninh.

      Dân chúng đều là thuận theo chiều gió, truyền mười, mười truyền trăm. Mới ngày, Trần Ninh bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

      Tịch Mân Sầm mặc dù lãnh khốc vô tình, nhưng Phong Yến quốc hơn phân nửa giang sơn, đều là do bảo vệ. Khi ái nữ của Cửu vương gia bị khi dễ, những dân chúng kia ai ai đều hận thể đem Trần Ninh trói gô lại, đưa đến cho Cửu vương gia hả giận.

      Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn sớm tới Phong Nhã lâu.

      hổ là địa phương mà văn nhân học sĩ thích thường lui tới, lầu hai bốn bề đều có thể thấy đường phố, đem phồn hoa của Hoàng đô thu vào trong đáy mắt.

      Cầm lên khối bánh ngọt, Tịch Mân Sầm đưa đến khóe miệng của Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn cắn ngụm , nhấm nuốt vài cái, đem bánh ngọt nuốt xuống. Vừa lúc nhìn thấy dưới lầu Trần Ninh quần áo xốc xếch ôm đầu chạy vào trong  Phong Nhã lâu.

      Phong Nhã lâu trừ người có danh vọng, cũng thể tùy ý tiến vào. Có vài dân chúng nghĩ muốn tham gia náo nhiệt, bao toàn bộ các tửu lâu sát vách, lâu lâu lại nghe ngóng nhìn về phía bên này.

      Trần Ninh rất nhếch nhác phủi bông cải áo, nhưng trứng gà bị đập vỡ dính vào áo, cho dù thế nào cũng thể phủi sạch được

      "Phụ vương, là người làm ?"Miệng nhai bánh ngọt, Mạn Duẫn chuyện mơ hồ .

      Tịch Mân Sầm thản nhiên nhìn xuống lầu dưới, thể phủ nhận gật đầu, "Bổn vương cũng chỉ là thả ra chút tiếng gió."

      Ngụ ý, đập trứng gà, đập rau dưa, phải ý của .

      Trần Ninh mới vừa lên lâu, liền có gã sai vặt đưa y phục, để cho tắm rửa trước. Trước khi , phẫn uất nhìn Mạn Duẫn cái.

      Mạn Duẫn rất đường hoàng, ngồi thẳng. Lễ phép nhìn lại cái, dù sao chuyện này là phụ vương làm, liên quan với nàng.

      Ngược lại cái nhìn này, bị rất nhiều văn sĩ chú ý tới, ấn tượng đối với Trần Ninh lại chán ghét mấy phần.

      Trần Ninh vì tỷ thí lần này, nhọc lòng mời hai vị Học sĩ Hàn Lâm viện, đảm đương chủ trì. Phàm là đối với triều đình có chút hiểu biết, liền biết hai vị Học sĩ này ra có quan hệ rất tốt với Trần Ninh, là cá mè lứa.

      vị Học sĩ Hàn Lâm viện, về phía bên này, khẽ khom lưng hành lễ đơn giản với  Tịch Mân Sầm.

      "Lâm Minh thỉnh an Cửu vương gia, tiểu quận chúa. Tỷ thí lập tức bắt đầu, xin Tiểu Quận Chúa lên đài." Lâm Minh làm tư thế xin mời.

      Tịch Mân Sầm buông bánh ngọt trong tay, ngước đôi mắt băng lãnh, liếc mắt nhìn Lâm Minh, : "Lâm học sĩ, thức thời vụ mới là trang tuấn kiệt."

      "Vi thần hiểu, xin Vương Gia yên tâm." Xoa cái trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Minh cho dù có mười lá gan, cũng dám cùng Cửu vương gia đối nghịch a.

      Nhìn Trần Ninh chút, chỉ buổi trưa. Từ Văn trạng nguyên người người kính ngưỡng, biến thành người bị người người oán trách y như con chuột phố. Mới vừa rồi vào cửa còn ôm đầu tán loạn.

      Vừa nhìn Lâm Minh, chính là biết người này gió chiều nào theo chiều đó. Mạn Duẫn từ trong ngực Tịch Mân Sầm trượt xuống, tới trước mặt Lâm Minh, lên đài so đấu.

      Trong lầu dựng lên bốn cây cột, chia ra có đôi liễn. Mạn Duẫn ngồi lên cái ghế dựa, đối mặt với hơn trăm văn sĩ, có chút nào khiếp đảm, tất cả đều thong dong, cao quý mà thỏa đáng như thể.

      "Cuộc tỷ thí hôm nay, do đại Học sĩ Phong Nhã lâu chứng kiến. đài có hai cái rương, mọi người cảm thấy  bên nào tốt, liền đem phiếu trong tay hướng tới cái rương đó. Cuối cùng lấy số phiếu, quyết định thắng bại." Lâm Minh đứng ở đài, vừa mới chuyện, Phong Nhã lâu yên lặng như tờ.

      Trần Ninh che mặt, lên chỗ ngồi.

      Mới vừa lên đài, trong lầu bàn luận xôn xao. Mạn Duẫn thính tai, nghe được dưới bàn, có mấy người , nếu lấy đức hạnh của Trần Ninh ra so, chúng ta còn bằng đem phiếu cho tiểu quận chúa.

      Trần Ninh trong ngày thường là người kiêu ngạo, ở Hoàng Đô đắc tội ít người. Đặc biệt là Học sĩ, rất nhiều người cũng từng bị chế nhạo qua.

      ngang qua Vương Minh Trần Ninh gân xanh nổi lên, cắn răng oán hận : "Vương Minh, ngươi làm gì đấy....! Quy tắc nên làm như vậy!"

      Ba người bọn họ ngày hôm qua bàn xong, do hai người bọn họ làm giám khảo, như vậy tuyệt đối có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng Vương Minh vừa lên đài, dám do số phiếu quyết định thắng thua! tại trong Hoàng Đô có bao nhiêu người, nhìn thuận mắt mắt, làm sao đem phiếu cho !

      là hướng về phía tiểu Quận Chúa rồi !

      Lâm Minh xin lỗi nhìn , câu gì.

      người khác là Học sĩ viện Hàn Lâm , tên gọi Vương Vĩ. Nghe Lâm Minh tuyên bố quy tắc kinh ngạc nhìn cái, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

      Mạn Duẫn hướng Tịch Mân Sầm làm ra ánh mắt bội phục, mới 1 ngày, phụ vương lại đem cuộc tỷ thí chuẩn bị xong xuôi. Nàng nghĩ, tại cho dù thể là thanh nhã chăng nữa tất cả những số phiếu kia đều thuộc về mình.

      Danh tiếng của Trần Ninh bị phá hủy, tại nào có ai dám bỏ phiếu cho ?

      Tâm tư của Phụ vương, là kín đáo. Đầu tiên là thả ra lời đồn đãi, khiến Trần Ninh thân bại danh liệt. Sau đó lợi dụng quy tắc, tranh thủ thắng lợi.

      Nâng chung trà lên, Tịch Mân Sầm tỉ mỉ thưởng thức hớp. Là trà Long Tĩnh thượng hạng, sắc màu xanh lá, mùi thơm thanh nhã, cam thuần ngon miệng.

      40 cmt nhé các tình ^^

      Nhớ nhấn vào các trang quảng cáo giúp chúng mình nhé!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 18: Cuộc tỷ thí hỗn loạn

      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Trận này, lấy thu làm đề, tỷ thí làm thơ.

      Cái bàn hình tròn, phía dưới đứng đầy văn nhân mặc trường sam. Có văn nhân vì học đòi văn vẻ, để ý gió thu lạnh rung thổi qua, cầm cây quạt chốc chốc lại lắc lư vài cái.

      "Tiểu quận chúa, ưu tiên cho người trước, mời." Trần Ninh sắc mặt tốt, nhìn vô số ánh mắt như hổ như sói dưới đài, có thể chuyện là đại nạn.

      Ở lâu bên ngoài, lúc bị dân chúng ném những thứ này nọ thông suốt. Ở chỗ này, lại càng tiếp nhận ít ánh mắt người khác nhìn .

      Trong nội tâm Trần Ninh hiểu rất ràng, mất hết cả mặt mũi rồi. Bắt đầu từ ngày mai, Hoàng Đô còn có địa phương có thể đặt chân tới.

      Mà đầu sỏ gây nên, chính là đứa trẻ đối diện!

      Mạn Duẫn cũng thối lui, gật đầu, tới giữa bàn. Trong đầu trong suy vài câu thơ, câu thơ thể quá xuất chúng, nếu về sau những học giả kia vì lòng hiếu kỳ, tìm mình học hỏi tìm tòi phiền toái. Nhưng cũng thể quá bình thường, nếu thắng được Trần Ninh.

      Suy tư lâu, lúc Trần Ninh dương dương tự đắc, cho là Mạn Duẫn làm được.

      Mạn Duẫn nâng lên cười tiếng, mở miệng :

      "Nơi nào thu phong tới? Tiêu Tiêu đưa nhạn bầy.



      Hướng tới vào đình cây, khách trước nghe thấy."

      Câu thơ vừa ra, rung động toàn trường. Giống như làm cho người ta đặt mình trong cảnh tượng nhìn thấy đưa tiễn bầy nhạn, đặc biệt là tình cảm của thi nhân trong thơ sống nơi đất khách quê người, đả động nhân tâm.

      bài thơ như vậy, thế nhưng xuất ra từ miệng đứa bé tám tuổi!

      Trần Ninh nghĩ tới Mạn Duẫn có thể xuất ra bài thơ hay như vậy, toàn bộ khiếp sợ viết ở mặt. Khóe miệng cứng ngắc co quắp hai cái, trong đầu trống rỗng.

      Tịch Mân Sầm gõ bàn cái, lặp lại câu thơ lần nữa, thơ hay! Nhưng về tư tình? Duẫn nhi nhớ nhung những gì? Lại muốn trở về nơi nào?

      Trong lòng vừa xuất ý nghĩ này, trong mắt của Tịch Mân Sầm dâng lên tia ánh sáng lạnh.

      Bất luận nàng muốn trở về đâu, nếu gặp , đời này vĩnh viễn đừng mong trốn thoát!

      "Thơ hay, thơ hay!" Dưới đài tràng pháo tay vang lên rần rộ, tiếng khen ngợi nối liền dứt.

      Cả lầu trong, khí thế ngất trời, có văn nhân sục sôi cầm bút lên, nhanh chóng đem câu thơ ghi chép lại. Tâm sợ đảo mắt liền quên mất thiên thi từ.

      Trần Ninh còn chưa kịp mở miệng làm thơ, cái rương bên Mạn Duẫn phủ đầy phiếu, sắp tràn ra ngoài.

      Trong đám người, người nam tử mặc cẩm y màu xanh lá cây, sờ cằm, đụng lão giả bên cạnh cái, : "Lý Dịch, tiểu nha đầu này đơn giản a!"

      "Cửu vương gia dạy tốt, đương nhiên phải đơn giản, nếu cũng lấy được Cửu vương gia sủng ái. Đúng , gia?" Lão giả trơn bóng cằm, tiếng eo éo the thé.

      Đến phiên Trần Ninh, ngâm nửa ngày, ra câu.

      Người phía dưới, có chút nhịn được. Nhưng cũng may là văn nhân, tư cách tương đối cao, có sỗ sàng tục.

      Trần Ninh đổ mồ hôi rơi như mưa, cuối cùng lắp ba lắp bắp khạc ra :

      "Chói chang lui sở Phong Tiêu Tiêu, thiền ngâm sắc thu vân từ từ.

      ......"

      Đọc đến nửa, Trần Ninh cũng nhả ra được câu nào nữa. Tự biết bài thơ này, thắng nổi Tiểu Quận Chúa, hơn nữa cũng có ai bỏ phiếu cho , chán nản cúi đầu, nhận thua trận này.

      Mấy văn sĩ từng bị Trần Ninh chê bai qua, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của . Từ đáy lòng vui mừng, Tiểu Quận Chúa giúp bọn họ trút hận phen.

      "Trần đại nhân, Mạn Duẫn nhớ ngài từng , nếu như ngài thua, liền đem tên hạ xuống bảng vàng! Hơn nữa nhận thức Bản Quận làm phu tử, phải hay ? Nhận thức Phu Tử cần, chỉ cần Trần đại nhân đem tên hạ xuống là được." Mạn Duẫn xoay người đối mặt Trần Ninh, nhắc nhở nên thực lời hứa.

      Mặc dù thắng cần dùng võ, nhưng thế giới có chuyện tuyệt đối công bình. Nếu như công bằng, có thể trừng phạt loại người như thế, Mạn Duẫn ngại đạo đoạn văn học lừa gạt người khác.

      Mặt Trần Ninh biến xanh, nhưng dưới bàn, nhiều người nhìn như vậy, lại thể làm theo.

      "Chu Dương, chuẩn bị giấy và bút mực. Chữ viết của Trần đại nhân, nên treo trang trọng trong Phong Nhã lâu để mọi người chiêm ngưỡng!"

      Mạn Duẫn chuyện chừa đường lui, khuôn mặt nhắn ngây thơ lộ ra tia lạnh lùng, mặc dù lạnh lẽo bằng Tịch Mân Sầm, thế nhưng cổ lạnh lùng rung động đến mọi người.

      "Dạ, Tiểu Quận Chúa." Chu Dương vài bước, tìm được chưởng quỹ trong lầu, muốn chút giấy và bút mực, đặt ở trước mặt Trần Ninh.

      Trần Ninh đỏ mặt, tay cử bút rung động hơi, chữ ‘ ninh ’ run còn khó coi hơn cả nòng nọc. viết thêm chữ ‘ Trần ’ còn phẩy xuống giọt mực nước.

      Hai chữ này, nhìn vào liền biết tâm tình rối rắm của thân chủ.

      Sau khi viết xong chữ, Chu Dương tựa hồ còn hả giận, đem giấy Tuyên Thành, đặt ở trước mặt các vị văn sĩ.

      "Mọi người tới xem thử chữ mà Trần đại nhân tự tay viết , qua thôn này, còn lần sau." Thét tiếng của vừa vang lên, người người chen chúc xô đẩy nhau tới.

      Phong Nhã lâu nhất thời hỗn loạn, người người chen nhau, ai ai cũng muốn tranh nhau nhìn thấy chữ viết tên của Trần Ninh.

      Cho nên mới , người thể đắc tội quá nhiều người, nếu sớm muộn gặp báo ứng.

      Mạn Duẫn bị đám đông đẩy lùi, đồng thời bị đẩy lùi tới còn có Trần Ninh.

      Trong mắt Trần Ninh đỏ rừng rựcg, tinh thần hỏng đến mức cực đoan.

      người như vậy, rất ít khi thua cuộc. Đả kích hôm nay, đủ làm phát điên. Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ rức kia khóa Mạn Duẫn lại chặt.

      "Ngươi để cho ta tốt, ta cũng để cho sống yên lành!" xong, Trần Ninh run rẩy vươn tay, cả người điên cuồng, hướng Mạn Duẫn bên này chộp tới.

      Mặc dù Trần Ninh biết võ công, nhưng là người trưởng thành, thân hình hơi sức cũng lớn hơn Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn muốn tránh ra, nhưng nơi này mặt là tường, mặt là đám người rậm rạp chằng chịt, hoàn toàn có địa phương lắc mình.

      ......

      "Vương Gia......" Nhìn trường hợp hỗn loạn xuất , Chu Phi có chút bận tâm.

      Tịch Mân Sầm nhíu nhíu mày, hướng đám người từ từ tới. Nơi qua, có trận gió vô hình, làm đám người tách ra nhường đường, người nào có thể dính vào vạt áo của Tịch Mân Sầm.

      Theo ở phía sau, Chu Phi khẽ giật mình, trận gió vô hình kia mặc dù nhìn thấy, nhưng người có nội lực đều có thể cảm nhận được.

      Tịch Khánh Lân cùng Lý công công, ở trong người bầy hỗn loạn, ở chính giữa bị chen thành bánh thịt, phí hết chút công phu mới thóat ra.

      Mới ra, liền cùng Tịch Mân Sầm đối mặt.

      "Hoàng đệ......" Tịch Khánh Lân cười giả lả.

      Tịch Mân Sầm mặt lạnh lẽo, qua bên cạnh , "Hoàng huynh ngược lại rỗi rãnh, có trong hoàng cung phê duyệt tấu chương, tới nơi này tham gia náo nhiệt."

      Trong lời châm chọc, Tịch Khánh Lân nghe được, hoàng đệ vẫn còn giận chính mình, đem cháu cuốn vào cuộc tỷ thí này.

      Nhưng đây phải là có lòng đó sao! chuẩn bị giải thích, bóng dáng của Tịch Mân Sầm, dung nhập vào đám người.

      "Hoàng thượng, chuyện này hôm nào giải thích cũng giống như vậy." Lý công công ở bên, lên tiếng an ủi.

      40cmt nhé các tình

      các bạn nhấn vào các dòng quảng cáo bằng tiếng giúp web chúng ta nhé!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, Chương 19: Trần Ninh nổi điên
      Edit: Nhan NHan
      Beta: Quảng Hằng

      "Ai! ~" Chậm rãi thở dài cái, Tịch Khánh Lân nhìn đám người hỗn loạn chật chội.

      "Này...... Hoàng đệ. Hỏng bét, cháu vẫn còn ở trong đám người!" Ngay cả cũng sắp bị chen thành bánh thịt rồi, huống chi cháu thân thể bé đó!

      Tịch Khánh Lân xoay người liền muốn chen vào đám người, may nhờ Lý công công kịp thời kéo lại.

      "Gia, có Cửu vương gia ở đây, xảy ra chuyện. Ngài thân thể ngàn vàng, có thể nào chen lấn cùng bình dân bách tính." Lý công công tận tình mà khuyên bảo.

      Cửu vương gia có thân võ công tuyệt đỉnh, ngài cũng có a! Phong Yến quốc, văn có Tịch Khánh Lân, võ có Tịch Mân Sầm, mới có thể an bình thiên hạ. Ngài chen nhau chuyến này , ngộ nhỡ xảy ra chuyện, người nào chịu trách nhiệm đây?

      Tịch Khánh Lân vừa nghĩ, đúng vậy, công phu của hoàng đệ ai bằng. Có thể ở dưới mí mắt của đả thương được , còn chưa có ra đời.

      Trần Ninh bắt được cánh tay của Mạn Duẫn, ôm ý tưởng đồng quy vu tận, tay phải bấm lên cổ Mạn Duẫn. Xương cổ là khớp xương yếu ớt nhất của con người, Mạn Duẫn đương nhiên đứng chờ bị Trần Ninh bóp cổ. Hướng trong đám người chen vào, hất ra bàn tay của Trần Ninh giữ chặt cổ mình.

      Ỷ vào thân thể thấp, Mạn Duẫn khom người lẫn vào đám người, đám người che cản thân thể Mạn Duẫn, ý đồ bỏ rơi Trần Ninh ở sau lưng.

      Trần Ninh tựa như điên vậy, mắt đỏ bừng, đẩy ra những người bên cạnh đuổi theo.

      Người bị Trần Ninh đẩy ra định mắng vài câu, vừa nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của  Trần Ninh, sững sờ mấy giây, Trần Ninh từ người xuyên qua trước.

      Thấy Trần Ninh theo sát nghỉ, Mạn Duẫn dựa theo phương hướng trong ấn tượng, hướng Tịch Mân Sầm chạy tới

      Người với người đùn đẩy lẫn nhau, vài người bị Trần Ninh hất đổ mặt đất. Mọi người rất nhanh phát có cái gì đúng, từng người chậm rãi tản ra.

      Mạn Duẫn thấy Tịch Mân Sầm ở phía trước mấy bước xa, nhanh chóng nhảy tới.

      "Phụ vương, Trần Ninh dường như nổi điên." Máu đỏ trong mắt Trần Ninh, cái loại điên cuồng đó, cùng kẻ điên giống nhau như đúc.

      Xem ra tiếp thụ nổi cái thực này, trong lòng phẫn hận, cỗ tức giận xông thẳng lên đầu óc, làm phát điên.

      Trần Ninh để ý chút nào với người khác, vốn là văn nhược thư sinh bề ngoài thối lui, mặt tràn đầy dữ tợn. đôi mắt ở trong đám người, tìm kiếm bóng dáng của Mạn Duẫn.

      Nhìn thấy Mạn Duẫn chạy về hướng mình, mủi chân Tịch Mân Sầm điểm chút, thân thể như như lông vũ bay lên đỉnh đầu mọi người. lướt qua, đem Mạn Duẫn ôm vào trong ngực.

      Trần Ninh vừa lúc xông lại, đưa tay ra, còn chưa có đụng tới  Mạn Duẫn, bị chưởng của Tịch Mân Sầm ném ngã mặt đất, miệng phun máu tươi.

      Khom người, Trần Ninh nằm mặt đất co quắp mấy cái. Mắt chăm chú nhìn Mạn Duẫn, tựa hồ càng muốn róc xương lóc thịt  của nàng.

      Biến cố này, làm cho trong lầu trong nháy mắt an tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

      Những văn nhân thi sĩ ở đây, có người nào từng chứng kiến qua cảnh này, có vài người bị sợ giật mình, lẫn mất xa.

      "Ta...... Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận! Ta mất tất cả rồi, đều là tại ngươi, đều là tại ngươi!" Trần Ninh gầm thét, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn đến khó coi.

      Từng tiếng thét, làm cho lỗ tai người nghe tê dại.

      Run rẩy thân thể, Trần Ninh đứng dậy từ dưới đất. cam lòng nhìn Mạn Duẫn, "Đều là ngươi, nếu phải là ngươi, ta cũng cần luân lạc tới cục diện như hôm nay!" xong, xông về  hướng Mạn Duẫn núp ở trong ngực của Tịch Mân Sầm, ánh mắt như muốn đem Mạn Duẫn xé nát.

      "Buồn cười!" Tịch Mân Sầm trầm giọng quát mắng, vung vạt áo, luồng lực hất bay Trần Ninh.

      Trần Ninh kiên nhẫn đứng dậy từ dưới đất, để ý trong miệng máu tươi chảy ra, ngừng cố gắng xông về phía Tịch Mân Sầm.

      Tịch Mân Sầm tựa như căn bản có đem Trần Ninh để ở trong mắt, luôn là hời hợt nhàng khoát tay chặn lại, Trần Ninh liền lại hất bay ra ngoài.

      lần, rồi lại lần đụng.

      Trần Ninh rốt cuộc té xuống đất bò dậy nổi.

      Mạn Duẫn đè xuống cánh tay nâng lên lần nữa của Tịch Mân Sầm, "Phụ vương vậy là đủ rồi, lưu mạng."

      Cũng phải Mạn Duẫn mềm lòng, nàng kiếp trước từng giết người, đối với vận mệnh của con người vốn có lòng đồng tình. Huống chi đối phương còn là kẻ địch của mình? Nhìn sang đám văn nhân Học sĩ bốn phía bị hù dọa, Mạn Duẫn muốn làm cho tay của phụ vương ở chỗ này dính vào máu tươi.

      Nếu tại giết Trần Ninh, truyền ra ngoài, kính của bách tính trăm họ đối với phụ vương giảm bớt nhiều. Mà bỏ qua cho , dân chúng còn có thể phụ vương nhân từ, khuyên người phải có lòng khoan dung.

      Chưa từng có bất luận kẻ nào dám ngăn cản Tịch Mân Sầm làm việc, lúc Chu Phi cho là Vương Gia nổi giận. Tịch Mân Sầm từ từ thả tay xuống, vuốt vuốt mái tóc Mạn Duẫn.

      "Chu Phi, Chu Dương, trở về phủ."

      "Dạ, Vương Gia." Chu Phi Chu Dương đồng thanh đáp.

      Chu Dương đem tranh chữ trong tay, tùy ý ném cho chưởng quỹ, "Nhớ treo lên nơi dễ thấy."

      Cục tức này, cuối cùng cũng trả xong.

      Thấy chủ tớ Tịch Khánh Lân còn đứng ở nơi đó, mắt Tịch Mân Sầm lạnh lùng thoáng nhìn qua, gì. Ôm Mạn Duẫn, vòng qua , ra khỏi Phong Nhã lâu.

      Tịch Khánh Lân vỗ trán, hoàng đệ tức giận! Ngay cả hoàng huynh cũng làm như thấy.

      Tỉ mỉ ngắm nhìn đứa trẻ trong ngực hoàng đệ, mày cong mắt sáng, môi hồng răng trắng, so với đám nhóc tì trong cung của mình đáng hơn rất nhiều. Đặc biệt là  bài thơ hôm nay, càng thêm đặc sắc tuyệt luân. Nếu như là mới học được, tuyệt đối là chuyện thể.

      Đứa này, thú vị !

      "Gia, thời gian còn sớm nữa, chúng ta hồi cung dùng bữa thôi." Lý công công lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hoàng thượng. Thầm , cho dù có nhìn nữa, đó cũng là đứa bé của Cửu vương gia. Cho dù có nhìn đến lòi mắt ra cũng thể biến đứa thành của ngài đâu a!

      Có rãnh rỗi ở chỗ này ngắm Tiểu Quận Chúa, còn bằng về nhà dạy dỗ con mình tốt, tốt nhất dạy ra đứa bé có thể sánh ngang cùng Tiểu Quận Chúa.

      40cmt nhé  các nàng ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :