1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60.1
      Edit: Khánh Linh
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60.2
      Edit: Khánh Linh

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61.1
      Edit: Khánh Linh



      Thái dương dần ngả về hướng Tây, mọi người kẻ trước người sau quay trở lại Hoàng cung. Mạn Duẫn khi đứng vách núi đen phải hứng chịu gió lạnh nên nhiễm chút phong hàn, dưới cưỡng bức của Tịch Mân Sầm phải nuốt cho bằng hết chén thuốc đen tuyền, rồi sau đó lập tức chui vào ổ chăn ấm áp.

      Tịch Mân Sầm tắm, tiếng xối nước ào ào ngừng truyền vào trong tai Mạn Duẫn.

      Dùng chăn bông bao chặt lấy thân mình chỉ để lộ ra cái đầu , Mạn Duẫn vọng vào: “Phụ Vương, thương thế của người có trầm trọng ?”

      Tiếng nước lập tức dừng lại, người ở bên trong nghe thấy câu hỏi của Mạn Duẫn, trả lời: “Cũng nặng lắm.” Tịch Mân Sầm đưa ngón tay vói về phía sau lưng, nơi đó ràng có dấu chưởng màu đỏ sưng phồng lên. Bị thương ngoài da lo, nội thương phải chậm rãi điều dưỡng.

      Mạn Duẫn sao tin lời được, chui ra khỏi ổ chăn tiến vào phía sau bình phong. Toàn bộ phiến lưng của Tịch Mân Sầm lộ ở trước mặt nàng, “Phụ Vương...”

      Ngón tay run run vuốt ve lên chưởng ấn sưng đỏ kia, Mạn Duẫn thầm tự trách mình thậm tệ. Nếu phải vì nàng cứ ngậm chặt miệng chịu ra chân tướng, Sử Lương Sanh cũng lấy nàng ra để uy hiếp Phụ Vương.

      Tịch Mân Sầm xoa xoa mái tóc Mạn Duẫn, “Ngươi nghĩ gì, Phụ Vương đều hiểu được.”

      Sử Lương Sanh hết lần này đến lần khác muốn đoạt mạng của bọn họ, chưa từng thực bất cứ trách nhiệm gì của người phụ thân. Với cá tính của Mạn Duẫn, cho dù có biết người nọ là thân sinh phụ thân nàng cũng chính miệng mình chấp nhận. Nếu khi đó Tịch Mân Sầm , Mạn Duẫn chắc chắn giữ bí mật này, cho đến chết.

      Tịch Mân Sầm toàn thân trần trụi từ trong bể đứng lên, bọt nước rơi rào rạt, nhiệt khí lượn lờ trong gian. Lấy y phục vắt bình phong mặc vào người, ôm lấy Mạn Duẫn ngủ.

      Giấc ngủ này có thể vì hơi bị cảm mạo nên Mạn Duẫn ngủ sâu. Trong mộng, ánh mắt kia của Sử Lương Sanh trước khi chết luôn luẩn quẩn lên ở trong đầu nàng, vô cùng trùng hợp với ánh mắt của Thẩm Đậu, và cũng kinh người y như thế.

      Thái dương dần dần lên bầu trời, từng đợt từng đợt ánh mặt trời chiếu vào trong tẩm cung, vô cùng rực rỡ khiến người ta muốn nắm bắt lấy nó cho bằng được. thực tế, Mạn Duẫn cũng làm như vậy, nàng vươn tay, tia nắng dào dạt ấm áp của mặt trời chiếu vào trong lòng bàn tay nàng, sửi ấm tận chân tơ kẽ tóc khiến cho người ta ấm áp. Nhưng... chẳng ai nắm bắt được ánh mặt trời bao giờ cả.

      Tịch Mân Sầm còn nằm giường, phỏng chừng vì chuyện hôm qua nên số việc cần phải xử lý cho chu đáo. Mới sáng sớm là thấy bóng người.

      Mạn Duẫn vừa xuống khỏi giường, mang giầy vào từ cửa sổ mở toang chợt có bóng người phóng ào vào rất nhanh, người khoác y bào màu vàng kim đồng màu với ánh mặt trời sau lưng . theo sau còn có tên tiểu thái giám kia.

      Hai người kia có cửa chính lại , lén lén lút lút vào bằng cửa sổ là muốn làm gì? Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người.

      “Trẫm nên gọi ngươi tiếng ‘Tiểu Quận chúa’, hay là ‘Hoàng muội’ đây?” Sử Minh Phi chậm rãi bước tới, ngồi vào giường, hai mắt sắc sảo nhìn chằm chặp vào Mạn Duẫn xỏ tay vào áo.

      Quan hệ huyết thống giữa hai người bị vạch trần, Mạn Duẫn có muốn phủ nhận cũng được. Nhưng so với làm công chúa của Nam Trụ quốc, Mạn Duẫn thích danh hiệu tiểu Quận chúa hơn nhiều.

      “Ngươi có chuyện gì mà tìm ta?” Tránh vấn đề Sử Minh Phi đưa ra, Mạn Duẫn thẳng vào chủ đề tới đây lúc này.

      Cho dù Mạn Duẫn làm lơ trả lời, nhưng cũng đưa ra đáp án: Mạn Duẫn lựa chọn là ‘Tiểu Quận chúa’. Sử Minh Phi hiểu trong lòng, gật gật đầu.

      “Hôm qua lời của Phụ Hoàng, ngươi hẳn là cũng nghe thấy được?”

      Cả đống chuyện mà Sử Lương Sanh dặn dò Sử Minh Phi? Mạn Duẫn nhíu mày nhìn thẳng vào . “Nghe thấy được hơn phân nửa.”

      Còn phân nửa sau, Sử Lương Sanh dường như cố ý tránh cho nàng nghe, thanh đặc biệt , Mạn Duẫn chỉ có thể nghe vài điệu.

      Sử Minh Phi xoa xoa cái trán Mạn Duẫn đầy thâm ý, “Ngươi muốn nhìn cung điện mà Thẩm Đậu từng ở chút ?”

      Lời đề nghị nghe hấp dẫn, Mạn Duẫn sửa sang lại vạt áo cho ngay ngắn, khẽ gật đầu. “ thôi.”

      đợi Mạn Duẫn bước được bước nào, Sử Minh Phi bắt lấy bé con ôm vào trong ngực, nhảy cửa sổ ra ngoài.

      Mạn Duẫn kỳ quái nhìn . “Sao lại nhảy cửa sổ?”

      Hay là muốn để cho ai biết hành động của ?

      Nhìn vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của Mạn Duẫn, Sử Minh Phi cười cười, “Khi Trẫm đến có ai nhìn thấy, giờ nếu quang minh chính đại bước ra từ cửa chính ra ngoài, cung nữ thái giám nghĩ như thế nào?”

      Giải thích như vậy nghe qua cũng có lý. Nhưng vì sao ngay từ đầu lại vào bằng cửa sổ, Mạn Duẫn giãy người, “Ta .”

      Từ khi vào đất Nam Trụ, Mạn Duẫn chưa hề có được ngày nhàn nhã nào. thể trách nàng nghi thần nghi quỷ được nha, là hành vi của Sử Minh Phi vô cùng khiến cho người ta có đoán mãi cũng ra.

      ra rồi nào có đạo lý là nữa?” Sử Minh Phi di chuyển rất nhanh, mặc kệ việc Mạn Duẫn đổi ý, suốt dọc đường thế nhưng lại hề gặp bất cứ cung nữ thái giám nào.

      Du Nguyệt cung gần với tẩm cung Hoàng Đế nhất, là nơi năm đó Sử Lương Sanh cố ý xây dựng cho Thẩm Đậu. Mỗi bố cục nơi đây đều xuất phát từ chính tay của Sử Lương Sanh, trang trí vô cùng tỉ mỉ và hoa lệ khiến cho Du Nguyệt cung đạt đến trình độ xa hoa thua gì tẩm cung mà Hoàng Thái hậu ở. Bất cứ đồ vật gì mà nam nhân này đưa cho Thẩm Đậu có muốn làm cho người ta ghen tị cũng rất khó.

      Sử Minh Phi đứng ở trước cung điện bị bỏ hoang phế lâu, tuy rằng tấm biển cửa cung bị che kín bởi lớp bụi thời gian, nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng ba chữ ‘Du Nguyệt cung’ do vàng ròng đúc thành.

      Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn ngó chỗ cung điện này, nó hoàn toàn giống với trong tưởng tượng của nàng.

      “Từ khi Thẩm Đậu biến mất, Phụ Hoàng hạ chỉ, cho phép bất luận kẻ nào vào nơi này. Bởi có cung nữ và thái giám quét tước lau dọn, nơi này dĩ nhiên biến thành trạng thái thế này.” Sử Minh Phi đẩy ra cánh cửa cung, lớp bụi đóng dày cổng lập tức tung lên mù mịt, dưới tia nắng mặt trời chiếu xuống có thể thấy đám bụi như bay lượn khiêu vũ trong trung lúc lâu.

      Thế này là sao? Trong mật thất của Sử Lương Sanh để đầy vật dụng hàng ngày của Thẩm Đậu, mà cung điện lại có người quét tước?

      Khuôn mặt nhắn Mạn Duẫn nhăn nhíu rối rắm suy nghĩ.

      Hai tay Sử Minh Phi ngừng phe phẩy gạt lớp bụi bay đầy, chín năm để yên quét tước, đám bụi này có thể sặc chết người.

      “Ý Phụ Hoàng là muốn có người nào chạm vào đồ vật của Thẩm Đậu. Tất cả nam nhân đều là loại động vật có tính chiếm hữu rất cao.” Nếu là thứ mà bản thân mình thích nhất định bảo vệ nghiêm ngặt. Còn phải là thứ mình thích có kết cục thảm thiết cỡ nào bọn họ cũng thờ ơ.

      Mạn Duẫn theo vào trong. Trong cung điện mạng nhện giăng đầy, nơi nơi đều bị phủ kín bởi lớp bụi dày. Nơi này tựa như bị người ta đóng cửa làm nơi bảo tồn, qua nhiều năm như vậy có bất kỳ kẻ nào có thể tiến vào bên trong. Cây cỏ trong viện đa số chết héo, chỉ có cỏ dại là loài sinh vật ương ngạnh ngừng vươn cao lấp khuất lối .

      Trong cung điện, bình hoa, bàn ghế như bị đông cứng trong dòng thời gian.

      Mạn Duẫn bước qua ngạnh cửa, đảo mắt nhìn suốt lượt nơi này. Cho dù lớp bụi thời gian bao phủ toàn bộ nơi này vẫn ngăn được vẻ đẹp rực rỡ trong dĩ vãng của tòa cung điện này.

      Vòng qua hành lang dài, Mạn Duẫn cùng Sử Minh Phi tới nội điện nơi Thẩm Đậu ngủ. Chăn bông giường bị chuột cắn lủng lỗ chỗ rách rưới, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn ra chăn bông được thêu đôi uyên ương.

      “Mệt ta lần mò tìm khắp tẩm cung và Ngự thư phòng của Phụ Hoàng, thế mà cũng chẳng nghĩ tới chuyện người giấu ngọc tỷ ở Du Nguyệt cung này.”

      Nhiều năm qua vẫn có ai lời nhắc tới cung điện này, rất nhiều người đều cố buộc trí óc quên bẵng nó . Lại lần nữa bước chân vào nơi này, Sử Minh Phi lơ đãng nhớ tới dung nhan xinh đẹp đến kinh tâm động phách của Thẩm Đậu.

      Sử Lương Sanh trước khi chết có , trước đây cả đôi Ngọc tỷ và Hổ phù đều được giấu trong gối đầu tại Du Nguyệt cung.

      Sử Minh Phi xốc chăn bông lên, lôi gối kê đầu mềm mại ra, giũ mạnh cái. Bên trong nó dồn rất nhiều lông ngỗng, nên phạch cái bay tung tóe lãng đãng khắp nơi. lông chim phất ngang qua chóp mũi của Sử Minh Phi làm hắt xì cái to, bàn tay luồn vào trong gối đầu mò tìm. Khi rút ra, trong bàn tay có phiến ngọc lớn khắc con kim long, còn có khối lệnh bài có khắc chữ ‘Hổ’.

      Mạn Duẫn loanh quanh trong nội điện, lâu lâu ngẫu nhiên gạt bụi chỗ này chỗ khác, nhìn xem các vật trang trí trong phòng.

      Sử Minh Phi thu Ngọc tỷ và Hổ phù vào ống tay áo, đến đứng đằng sau Mạn Duẫn. “Ngươi cũng biết nửa sau Phụ Hoàng cái gì chứ?”

      Mạn Duẫn ngẩng đầu lên nhìn , hơi hơi nhăn mi lại. Đó tuyệt đối phải là lời hay điều tốt gì, nếu muốn giấu nàng.

      “Phụ Hoàng , tình cảm của Tịch Mân Sầm đối với ngươi cũng chẳng thân tình gì đâu. Nam nhân này quá mức đáng sợ, bảo Trẫm phải chiếu cố ngươi cho tốt, cho ngươi rời xa... Cửu vương gia.” Sử Minh Phi ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Mạn Duẫn, đưa hai tay bắt lấy bả vai của nàng, “Cửu vương gia là dạng người thế nào, chúng ta đều rất ràng. làm sao có thể vô duyên vô cớ mà nuôi ngươi! có mục đích, liệu có ai lại...”

      Bình tĩnh nghe xong hết thảy những lời này, khuôn mặt nhắn của Mạn Duẫn lại thể vẻ bình tĩnh hoàn toàn phù hợp với độ tuổi của nàng. “Thế sao chứ?”

      Vấn đề mà trước giờ nàng vẫn trốn tránh muốn nghĩ tới và phân tích, sau khi bị Sử Minh Phi nhắc nhở, Mạn Duẫn liền hồi tưởng lại nụ hôn kia của Phụ Hoàng. Ngay từ đầu Phụ Hoàng có chủ ý này rồi sao?

      Sử Minh Phi bị thái độ bình tĩnh của Mạn Duẫn làm cho tức giận đến phải hít thở sâu để bình ổn, “Trẫm vâng theo di ngôn của Phụ Hoàng, chiếu cố ngươi tốt, cho nên...” Sử Minh Phi rút mạnh sợi dây thừng từ bên hông ra, trói chặt hai tay của Mạn Duẫn lại. “Sau này ngươi ở lại Nam Trụ.”

      Mạn Duẫn cả kinh. “Ngươi có quyền giữ ta lại nơi này!” Nàng giãy dụa vặn vẹo điên cuồng, giơ chân ra đá mạnh vào người Sử Minh Phi.

      Sử Minh Phi sớm biết Mạn Duẫn nhất định ngoan ngoãn nghe lời, nên dùng tay đè nàng lại, tay kia dùng dây thừng cuốn quanh người nàng. Cuối cùng còn lấy ra cái khăn nhét vào miệng nàng. Mạn Duẫn chỉ còn có thể phát ra tiếng ư ư, đôi mắt nhung mịn như nai con biểu lộ vẻ đáng thương.

      Từ trong lòng Mạn Duẫn thoát ra bóng màu trắng. Sử Minh Phi có kinh nghiệm về tốc độ của tiểu mạo ngao, phóng tay ra tóm phát được ngay cái đuôi của nó. Tiểu mạo ngao bị đau chít chít kêu to hai tiếng, vươn móng vuốt ra muốn cào Sử Minh Phi. Nhưng ràng võ công của Sử Minh Phi cũng thể coi thường, dư sức đối phó với tiểu mạo ngao.

      tóm chặt cổ tiểu mạo ngao, rồi lập tức cột túm luôn tứ chi tiểu mạo ngao thành cục. Cột kiểu này tiểu mạo ngao cho dù có móng vuốt sắc bén đến đâu cũng với tới được dây thừng trói chặt nó, nên nó bực mình ngừng chít chít xèo xèo kêu la.

      “Trong cơ thể ngươi cùng chảy dòng máu giống Trẫm. Vô luận Cửu vương gia có chủ ý gì, Trẫm cũng ngăn cản !” Dây thừng quấn quanh cả tay lẫn chân của Mạn Duẫn, sau khi quấn nhiều vòng, Sử Minh Phi thắt nút nó lại để tránh cho Mạn Duẫn có thể giãy bung dây thừng.

      Sau đó Sử Minh Phi đứng lên, : “Sáng nay Cửu vương gia và Trẫm ký kết điều ước thành nước chư hầu, ngày mai quay về Phong Yến quốc. Chờ rồi, Trẫm lập tức thả ngươi ra. Trong hai ngày này, Trẫm phái người đưa thức ăn cho ngươi.”

      Quay đầu liếc mắt nhìn Mạn Duẫn cái, Sử Minh Phi đóng cửa lại, ly khai Du Nguyệt cung.

      “Phụ Hoàng để ta lại mình!” Mạn Duẫn rất muốn hô to như vậy, nhưng miệng bị khăn nhét chặt nên chỉ có thể phát ra tiếng ư ư vô nghĩa.
      purplepeach, Juuni, tiểu Viên Viên2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61.2
      Edit: Khánh Linh


      Du Nguyệt cung yên ắng người, chung quanh đều tĩnh lặng. Tiểu mạo ngao kêu chin chít suốt ngày rồi rốt cuộc cũng phải thở hồng hộc té lăn mặt đất giả chết. Mạn Duẫn ngừng giãy dụa hai tay để nới lỏng dây thừng. Nhưng Sử Minh Phi buộc rất chặt, Mạn Duẫn vặn vẹo đến hai tay tươm máu mà dây thừng vẫn hề lỏng lẻo mảy may.

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua những lỗ cánh cửa rách nát, chiếu xạ vào bên trong, cho Du Nguyệt cung vốn dĩ u ám thêm vài phần ánh sáng.

      Sau lúc, có tiểu cung nữ bưng rổ đưa đồ ăn tới, bày ra trước mặt Mạn Duẫn. Nhưng Mạn Duẫn hề ăn miếng nào.

      Sắc trời dần dần tối xuống, bầu trời đêm càng lúc càng đen kịt ánh trăng sao. Như bị cắt phụt mất nguồn sáng, Du Nguyệt cung tối đen đến đáng sợ.

      ngày cũng nhanh chóng trôi qua, đáng lý ra Phụ Hoàng phải phát mình biến mất thấy, dẫn người tìm đến đây rồi chứ, vì sao lại chậm chạp hề có động tĩnh gì hết vậy?

      Mạn Duẫn càng nghĩ càng hoảng hốt, trông ngóng về phía cửa lớn, thân thể ngừng lết dần về phía cửa.

      Bầu trời dần dần rạng lên, đêm đen qua, đất trời lại nghênh đón ngày mới. Mạn Duẫn hao hết khí lực cũng vừa lúc đến được cạnh cửa.

      Rầm tiếng, cửa lớn được mở ra từ bên ngoài. Sử Minh Phi vẫn chưa kịp cởi long bào, đứng chắn ngược ánh mặt trời rọi vào tạo thành bóng đen trải dài mặt đất, vừa vặn cản Mạn Duẫn lại.

      Tóc tai của Mạn Duẫn sau đêm giãy dụa trở nên bù xù hỗn độn, toàn thân nhìn dơ bẩn chịu nổi, miệng bị nhét khăn trở nên trắng bệch.

      Nhìn dáng vẻ chật vật của nàng lúc này, trong tâm Sử Minh Phi có chút đành lòng. Nhưng so với việc trơ mắt nhìn nàng bị Cửu vương gia nuôi lớn như cừu non xong lại bị ăn sạch còn cái xương, chi bằng giữ nàng lại trong Hoàng cung, để nàng từ từ trưởng thành, cả đời vô ưu vô lo.

      Ôm lấy Mạn Duẫn vẫn bị trói chặt, Sử Minh Phi chạm cằm vào trán nàng, quát tướng lên: “ qua cả ngày rồi, ngươi còn suy nghĩ được cẩn thận sao? Cửu vương gia cơ bản xem ngươi nữ nhi của !” Thâm tâm Cửu vương gia nghĩ cái gì, dụng ý kiểu Tư Mã Chiêu* này ngay cả người qua đường cũng đều biết.

      (Tư Mã Chiêu chi tâm: dụng ý của Tư Mã Chiêu. Bắt nguồn từ điển tích trong Tam Quốc Chí. Tư Mã Chiêu là đại tướng nước Ngụy, nắm giữ binh quyền, có ý muốn dần dần thu tóm quyền hành về tay mình rồi tiếm ngôi Vua.)

      Mạn Duẫn mới tám tuổi! Cho dù có thông minh đến thế nào, chuyện tình nam nữ làm sao có thể hiểu được? sớm phát giác tình cảm Cửu vương gia dành cho Mạn Duẫn hoàn toàn giống như cha và con mà. Sử Minh Phi tuyệt đối thể nhắm mắt làm ngơ cho Cửu vương gia dẫn dắt Mạn Duẫn lầm đường lạc lối như vậy được.

      phải nữ nhi, sao chứ? Mạn Duẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Sử Minh Phi.

      Đôi mắt trong veo như nước sau đêm chợp mắt mang theo tơ máu.

      “Có lẽ bây giờ ngươi hận Trẫm, nhưng Trẫm vẫn làm vậy.” Sử Minh Phi vươn bàn tay to ra, che lại hai mắt phừng phừng phẫn uất của Mạn Duẫn. “Cửu vương gia sáng nay rời rồi.”

      Nhìn vầng thái dương tỏa ánh sáng chói lọi phía chân trời, Sử Minh Phi nhìn Cửu vương gia rời rồi mới quay về vòng qua đây.

      Sử Minh Phi ôm lấy Mạn Duẫn, mặc kệ Mạn Duẫn giãy đạp, về hướng Điềm Uy cung.

      Làm sao có thể? Phụ Vương làm sao có thể bỏ lại nàng? Mạn Duẫn nhất quyết thể tin điều này. Vết thương cổ tay máu khô lại xuất huyết lần nữa, đánh bùm bụp lên người Sử Minh Phi như muốn phát điên.

      Bịch tiếng, bởi vì Mạn Duẫn cố sức giãy dụa nên ngã lăn từ trong lòng Sử Minh Phi xuống, nện mạnh sàn nhà bằng Bạch Ngọc. Cái khăn nhét trong miệng bị đụng văng ra ngoài.

      “Buông ra. Ta muốn gặp Phụ Vương. Phụ Vương bỏ lại ta!” Phụ Vương từng , cho dù có quan hệ huyết thống, cũng sủng nàng, chỉ sủng duy nhất mình nàng.

      Mạn Duẫn đỏ hồng mắt lên, hai tay ngừng giãy dụa.

      Sàn nhà Bạch Ngọc nhiễm máu đỏ mảng.

      “Ngươi điên rồi à. Muốn phế bỏ cánh tay sao?” Nhìn Mạn Duẫn ngừng giãy dụa ma sát mà chảy máu tươi ròng ròng, tim Sử Minh Phi lập tức hoảng loạn, đè cánh tay của nàng lại cho phép lộn xộn nữa.

      Nhưng Mạn Duẫn lòng muốn gặp Phụ Vương nên chút cảm giác đau đớn nào, mặc kệ máu tươi chảy đầy sàn nhà Bạch Ngọc nàng vẫn ngừng giãy dụa.

      Sử Minh Phi lần đầu tiên cảm thấy thực thể khống chế được Mạn Duẫn, bèn kích động cởi bỏ dây thừng, hét to: “Cửu vương gia rồi!”

      Dây thừng vừa cởi bỏ, Mạn Duẫn giơ tay tát cái. “Bốp…” Tiếng bàn tay va chạm vang dội, vang vọng mãi trong trung. Thời gian như dừng lại ngay giờ khắc này. Sử Minh Phi kinh ngạc nhìn về phía Mạn Duẫn, mặt đau rát… Máu tươi dính đầy hai tay Mạn Duẫn nhưng nàng có chút cảm giác đau đớn gì, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng chân, tốc chạy về hướng cửa Hoàng cung. Hai chân và hai tay đều bị dây thừng xiết đến chảy máu ngừng rỏ dọc theo đường.

      Mỗi bước chạy, máu đỏ tươi tràn ra sàn Bạch Ngọc.

      Máu tươi, lại kinh tâm như thế.

      Sử Minh Phi mãi mới phản ứng được, tay ôm má, chạy đuổi theo nàng.

      Nhưng có tiếp tục ngăn cản. biết, nếu để cho Mạn Duẫn tận mắt thấy được bóng lưng rời của Cửu vương gia, Mạn Duẫn tuyệt đối hết hy vọng.

      Chân bước nhanh, Mạn Duẫn phóng vài bậc thang lên thành lâu. Thị vệ thủ nơi thành lâu thấy tiểu Quận chúa toàn thân đầy máu lên, vừa định hành lễ lại bị Sử Minh Phi nhàng khoát tay ngăn lại.

      Đội ngũ sứ của Phong Yến quốc rời khỏi thành lâu khoảng xa. Nhìn từ rất xa thế này, chỉ có thể nhìn hình thức màu áo bọn họ mặc, chứ thấy còn nhìn được tướng mạo. Nhưng đây chính xác là đội ngũ của Phụ Vương. Phụ Vương bỏ nàng lại, mặc kệ nàng sao?

      Mạn Duẫn cắn chặt cánh môi, cho đến khi đoàn người biến mất khỏi tầm mắt vẫn hoàn hồn được.

      “Ngươi muốn khóc, khóc ra .”

      Nhìn bộ dáng uất nghẹn nước mắt vô cùng đáng thương của Mạn Duẫn, Sử Minh Phi dám nhìn nàng, nhưng mà lại thể làm vậy.

      Đây là lời dặn dò cuối cùng của Phụ Hoàng... Thân là nhi thần, phải hoàn thành tâm nguyện của Phụ Hoàng, hề sai nha. Vả lại, Sử Minh Phi xiết chặt nắm tay, ...

      “Cút!” Mạn Duẫn rống lớn tiếng.

      tiếng hét này kinh động đến nỗi toàn bộ thị vệ thủ thành đều run lên. Tiểu Quận chúa thế mà lại dám mắng Hoàng Thượng... Mà càng kinh dị hơn là Hoàng Thượng lại hề tỏ ra tức giận, chỉ bắt lấy tiểu Quận chúa, ôm nàng trở về Hoàng cung.

      “Ngươi có tức giận Trẫm cũng vô dụng!”

      Mạn Duẫn ngừng đánh chửi Sử Minh Phi, Sử Minh Phi yên lặng chịu đựng, khóe môi ràng nhếch lên.

      câu cũng .

      Điềm Uy cung, Sử Minh Phi ra lệnh cung nữ thái giám thay đổi quần áo cho Mạn Duẫn. Mạn Duẫn ánh mắt dại ra tùy ý cho cung nữ xoay nàng trái phải, trong lòng vẫn chịu tin... Phụ Vương cứ thế mà bỏ lại nàng!

      Môi bị cắn mạnh đến đỏ lên, rồi chảy ra giọt giọt máu tươi, nhưng nàng để rớt giọt nước mắt nào.

      Sử Minh Phi cầm thuốc mỡ tới, kéo tay Mạn Duẫn. Còn chưa kịp mở lọ thuốc mỡ, Mạn Duẫn dường như chợt hoàn hồn lại, đánh văng tay . “Ngươi cút cho ta. Ta muốn nhìn thấy ngươi!”

      Tóm đại lấy bình hoa trưng bàn ném về phía . Bất kỳ thứ gì chung quanh có thể ném, Mạn Duẫn ném tất.

      phòng cung nữ toàn bộ rụt cổ, cúi đầu dám nhìn. Sợ Mạn Duẫn phát điên ném thứ gì đó đến các nàng.

      Sử Minh Phi nhảy tránh hết bình hoa đến chén trà, biết cảm xúc của Mạn Duẫn giờ phút này thể bình tĩnh được, muốn chọc giận nàng thêm nên : “Trẫm về Ngự thư phòng trước, có việc gì cứ phân phó cung nữ hay thái giám tìm Trẫm.”

      Để lại thuốc mỡ, dặn dò các cung nữ chờ Mạn Duẫn bình tĩnh rồi bôi cho nàng.

      Trong Điềm Uy cung, đồ đạc thuộc về Phụ Vương toàn bộ được chuyển , đồ để lại chỉ có của Mạn Duẫn. Mạn Duẫn chậm rì rì khắp cả tòa Điềm Uy cung, dường như muốn tìm chỉ tia căn cứ mong manh để xác nhận rằng Phụ Vương còn chứ rời .

      Nhưng... Nàng thất vọng.

      Phụ Vương rời rồi. Nhưng vì sao?

      Sau khi bình tĩnh lại, Mạn Duẫn tóm lấy hai cung nữ, hỏi chuyện xảy ra hôm qua. Trực giác cho nàng biết, nhất định là có chuyện gì đó mà nàng bỏ lỡ, hơn nữa, việc này khẳng định là rất quan trọng. Nếu , có chuyện Phụ Vương để lại lý do gì mà mang theo đoàn người quay về Phong Yến quốc, ném mỗi mình nàng ở lại đây.

      Các cung nữ vừa thấy Mạn Duẫn hỏi đến việc này liền toàn bộ ngậm chặt miệng, tình nguyện chọc giận tiểu Quận chúa đánh họ chứ nhất quyết thủ khẩu như bình. (* thủ khẩu như bình: bưng kín miệng bình)

      Sau ngày đó, hễ cung nữ thái giám nào mà ngước lên nhìn thấy Mạn Duẫn đều chọn đường vòng, dường như rất sợ nàng túm họ lại hỏi về chuyện này.

      Ngẫu nhiên vài cung nữ hay thái giám dám Mạn Duẫn còn có thể lý giải được, nhưng nhiều người như vậy mà tất cả đều ngậm chặt miệng hiển nhiên là có vấn đề nghiêm trọng. Mạn Duẫn dần dần hỏi nữa, dù sao có hỏi cũng thể hỏi ra nguyên cớ.

      Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian thấm thoát trôi qua cực nhanh. Xuân rồi xuân về, chớp mắt mà bảy năm trôi qua.

      Những năm gần đây, Sử Minh Phi cho phép nàng ra cung, nhưng trong Hoàng cung lại hề hạn chế tự do của nàng. trải qua vô số việc như vậy, hiểu được nhược điểm của mình, Mạn Duẫn cầu Sử Minh Phi thỉnh người dạy cho nàng võ công. Sử Minh Phi cũng đáp ứng.

      Nhưng may, bởi vì căn cơ của Mạn Duẫn tốt, chỉ có thể học tập được ít võ công đơn giản. Mạn Duẫn cũng có năng khiếu luyện võ, tu vi võ công khẳng định thể nào bằng đám người Sử Minh Phi, nhưng nếu chỉ dùng để bảo vệ mạng sống cũng đủ rồi.
      Hết Cuốn 1: Dưỡng Nữ Thành Phi - Nam Trụ Quốc.
      Juuni, tiểu Viên Viêndungcubi thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 2: Phong Yến Quốc - Chương 1
      Edit: Khánh Linh


      Nắng nóng như lửa dội xuống hoa viên cạnh bên đình. Hoa viên lúc này đầy sắc màu rực rỡ, từng đợt từng đợt mùi hương hoa thoang thoảng chui vào mũi Mạn Duẫn, thanh nhã hợp lòng người. mặt bàn đá đặt ly trà Long Tĩnh thơm nồng. Trong bảy năm chia cách với Phụ Vương, Mạn Duẫn bất tri bất giác mà thích cỗ hương vị thanh mát này.

      bàn tay tinh tế như Bạch Ngọc bao quanh chén trà.

      Đứng thẳng ở bên hầu hạ là vài cung nữ thái giám, bọn họ chỉ nhìn bàn tay nuột nà như ngọc kia muốn ngây ngẩn cả cười. Mùi hương trà thơm nồng tràn ngập khoang mũi vòm miệng, khiến người ta vô cùng thanh thản.

      “Tiểu Quận chúa, Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngài.” tiểu cung nữ vội vã chạy vào bẩm báo.

      Mạn Duẫn ngồi thẳng người rồi nhìn lên, Hoàng hậu Hứa Như Như cũng vừa vặn tiến vào trong đình. Mày liễu hơi hơi nhăn lại, Mạn Duẫn vẫn ngồi nhuyễn tháp mà chưa đứng dậy, trong lòng bật ra suy nghĩ, ngọn gió nào lại thổi Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức tới đây vậy?

      “Hoàng hậu nương nương giá lâm Điềm Uy cung là có chuyện gì vậy?”

      Dung mạo của Mạn Duẫn như hoa phù dung nơi đáy nước, lung linh say mê lòng người, chỉ cần hé chút nụ cười là lập tức có thể làm cho người khác chìm sâu vào si mê. Mà đó là nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi đó, nếu sau này càng lớn lên, còn biết quyến rũ lòng người đến hồn siêu phách lạc thế nào nữa.

      Người xưa có câu ‘vô đăng tam bảo điện’ rồi đấy thôi.

      Hứa Như Như ngồi vào ghế đá, khóe miệng mang theo tươi cười hòa ái, lấy từ trong tay áo ra thiệp mời màu đỏ, đặt bàn đá, “Bản cung hôm nay đến vì muốn thông tri cho tiểu Quận chúa biết tin tức.”

      Mạn Duẫn vươn tay cầm lấy thiệp mời, đầu tiên liếc mắt nhìn Hứa Như Như cái, rồi mới chậm rãi mở thiệp ra.

      Vị Hoàng hậu này chưởng quản hậu cung nhiều năm, danh tiếng vẫn vô cùng tốt. Làm việc tận tâm tẫn trách, hoàn toàn giống mấy phi tần khác suốt ngày chỉ biết được so đo quần áo sắc đẹp với nhau hoặc tranh giành quan tâm của Sử Minh Phi. Nữ nhân này toàn thân biểu lộ vẻ ôn nhu, khiến người khác luôn có hảo cảm. Ấn tượng của Mạn Duẫn về nàng coi như tốt đẹp.

      Vừa mở thiệp mời ra nhìn, Mạn Duẫn nháy mắt liền sửng sốt, cái miệng nhắn hồng nhạt hơi hơi mở lớn ra. Tay cầm thiệp mời có tia run rẩy nhè , lập tức ném thiệp mời ra ngoài như phải bỏng.

      “Việc này, là , hay giả?” Mạn Duẫn dám tin.

      Hứa Như Như xoay người nhặt thiệp mời lên, phủi bụi dính mặt thiệp, : “Thiệp mời cũng phát ra rồi, tiểu Quận chúa nghĩ rằng là hay là giả? Bản cung đến đây chính là muốn hỏi chút ý kiến của tiểu Quận chúa.”

      “Phụ Vương muốn thành thân?” Mạn Duẫn hạ thấp giọng khó khăn thốt ra những lời này, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hứa Như Như, :

      “Vì sao ngươi muốn cho bản Quận chúa biết việc này?”

      Những năm gần đây, bên ngoài đều truyền tụng lời đồn đại, rằng vì muốn củng cố khẳng định bang giao giữa hai quốc gia, tiểu Quận chúa tạm cư tại Nam Trụ quốc. Mạn Duẫn ở trong Hoàng cung mấy năm nay, quanh năm suốt tháng cũng nhìn thấy vị Hoàng hậu này lần nào, lần này lại đột nhiên chạy đến đây rốt cuộc là có ý tứ gì?

      “Thiệp mời này mấy ngày trước được đưa tới Hoàng cung, Phụ Vương của ngươi cùng với Duẫn Linh Chỉ, thiên kim của Thái Úy, thành hôn vào tháng sau. Bản cung chính là muốn hỏi ngươi chút, có muốn quay về Phong Yến quốc ?” Hứa Như Như lại đẩy thiệp mời tới trước mặt Mạn Duẫn, “Bản cung biết, ngươi vẫn rất muốn quay trở về.”

      Mạn Duẫn đúng là rất muốn trở về. Năm đó khi nàng cầu được học võ công, trong những nguyên nhân chính là nghĩ lén trốn ra khỏi cung, lặng lẽ trở về Phong Yến quốc. Nhưng Sử Minh Phi an bài rất nhiều cao thủ bên người nàng, gắt gao giám sát nàng, nên hoàn toàn có cơ hội đào tẩu.

      ngây ngốc ở nơi này suốt bảy năm, Mạn Duẫn cảm thấy chịu đựng uất nghẹn thế là đủ rồi, đưa mắt nhìn thiệp mời đỏ rực kia, Mạn Duẫn có thể cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung. Ôn nhu mà Phụ Vương dàng cho bản thân nàng, giờ sao có thể dời đến cho người khác? Mạn Duẫn tiếp nhận thiệp mời, hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn nhanh chóng tiễn bước bản Quận chúa đến thế?”

      Hứa Như Như cười thản nhiên, đưa tay nhón lấy quả đào bày bàn đá. Tiểu quốc mới tiến cống quả đào này sáng sớm nay, thế mà mới buổi trưa là được dâng tận miệng tiểu Quận chúa rồi.

      “Tâm tư của Hoàng Thượng đối với ngươi, quá mức ràng. Nếu vẫn giữ ngươi ở lại Nam Trụ quốc, bản cung thực sợ rằng ngày nào đó Hoàng Thượng nhịn được mà...” Hứa Như Như tiếp, nhưng Mạn Duẫn cũng hiểu được ý tứ của nàng.

      Đối với Hoàng hậu, Mạn Duẫn trở thành nguy hiểm trực diện. Nếu nhanh chóng tiễn bước, sớm hay muộn gì Sử Minh Phi bị mê mẩn đến thần hồn điên đảo. Tất cả những thứ cung cấp cho ăn, ở, dùng của Tiểu Quận chúa so với hậu cung phi tần còn xa hoa hơn gấp nhiều lần. Chỉ xét mỗi điểm này thôi mà vượt qua mọi hạn độ rồi.

      Hoàng Đế đời trước của Nam Trụ người tham luyến sắc đẹp, thế nên mới rơi vào kết cuộc là chiến bại dưới tay Phong Yến quốc. Chuyện như vậy, tuyệt đối thể để phát sinh lần thứ hai. Còn tính về tư tâm, bản thân Hứa Như Như cũng muốn tiễn bước Mạn Duẫn. Dù sao, chẳng nữ nhân nào có thể độ lượng vĩ đại như vậy đối với nam nhân của chính mình.

      Nếu cần giương cao ngọn cờ Hoàng hậu hiền lương thục đức, Hứa Như Như cũng có thể khẳng định là muốn chia sẻ nam nhân của mình với những người khác.

      Nhìn thấu ý tưởng trong đầu Hứa Như Như, Mạn Duẫn sáng tỏ gật đầu cái. Nhưng có chút việc, nữ nhân này ngàn vạn lần cũng nghĩ ra được, đó chính là... Nàng và Sử Minh Phi là thân sinh huynh muội. Cho dù Sử Minh Phi thực có tâm tư loại đó, trước khi nó còn chưa có nảy sinh phải cương quyết mà cắt đứt rồi.

      Nhưng nữ nhân này đến đây, thôi vẫn có thể xem đó là cơ hội cho nàng . Chỉ cần nàng có thể quay lại Phong Yến quốc, Phụ Vương cũng đừng có mơ chuyện ôm mỹ nhân vào giấc mộng. Bắt đầu là bởi chính Phụ Vương bắt lấy tay nàng trước tiên, cứu nàng mạng từ trong mưa tên kia. Nay cho dù muốn buông tay, Mạn Duẫn cũng buông ra đâu.

      “Ngươi có biện pháp đưa bản Quận chúa rời ?” Mạn Duẫn gõ gõ lên thiệp mời.

      Sử Minh Phi nhốt nàng bảy năm, trong bảy năm này, có lúc nào mà nàng nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây.

      Hứa Như Như cười như hoa cúc đón gió, lắc đầu : “Bản cung nào có bản lĩnh đến thế, sao có thể coi Hoàng Thượng ra gì mà ngang nhiên trắng trợn tiễn bước Quận chúa được.” Hứa Như Như nhìn về hướng xa xa, thấy Sử Minh Phi mang theo tiểu thái giám nhanh chóng về hướng đình.

      Mạn Duẫn nâng tay, với cung nữ đứng bên cạnh: “Bản Quận chúa muốn gặp Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng hồi cung .”

      Từ khi Sử Minh Phi cường ngạnh giam cầm nàng ở nơi đây, nàng liền muốn nhìn mặt , những năm gần đây câu cũng mở miệng với .

      Sử Minh Phi nghe cung nữ bẩm báo Hoàng hậu đến tìm tiểu Quận chúa lập tức buông tấu thư mà chạy đến đây. Giờ thoáng nhìn thấy tấm thiệp mời màu đỏ trong tay Mạn Duẫn biết ngay là... đến chậm.

      biết, khi Mạn Duẫn biết việc này, cho dù chính có ngăn cản đến thế nào nàng cũng tìm hết biện pháp để thoát khỏi Hoàng cung.

      “Tiểu Quận chúa dặn, muốn gặp khách, thỉnh Hoàng Thượng quay về.” Cung nữ thốt ra những lời này cực kỳ thuận miệng lưu loát, hiển nhiên đây phải là lần đầu tiên ra như thế.

      Sử Minh Phi đẩy cung nữ ra, trực tiếp bước thẳng vào đình, liếc Hứa Như Như cái rồi nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời Mạn Duẫn cầm trong tay, : “Ngươi biết việc này rồi?” Ngồi vào ghế đá đối diện Mạn Duẫn.

      Mạn Duẫn hé răng, chỉ khẽ gật đầu.

      Thái độ Mạn Duẫn lúc nào cũng ôn hòa, mỗi lần muốn trả lời ngoại trừ gật đầu hoặc lắc đầu, Mạn Duẫn cũng hề mở miệng với Sử Minh Phi câu.

      bảy năm rồi, ngươi vẫn còn hận Trẫm? Năm đó ngươi mới tám tuổi, biết cái gì là tình, cái gì là sao?” Khẩu khí Sử Minh Phi có chút tức giận, đặc biệt là khi thấy Mạn Duẫn hờ hững đối với .

      Hứa Như Như ngồi ở bên, ngậm miệng im lặng hề chen lời. Đối với những lời Sử Minh Phi vừa mới thốt ra hoàn toàn hiểu là ý gì.

      “Cửu vương gia sắp thành hôn, có thể thấy được là tình cảm của đối với ngươi dần phai nhạt. Ở lại Nam Trụ có gì là tốt chứ, Trẫm có thể nuôi ngươi cả đời, có người nào có thể thương tổn ngươi.” Sử Minh Phi nắm chặt tay thành quyền, mà đối phương vẫn tỏ vẻ quan tâm như trước, chỉ nâng chén trà lên chậm rãi thưởng thức.

      Rồi dường như thấy Sử Minh Phi chuyện rất phiền, Mạn Duẫn đứng lên, ôm lấy tiểu mạo ngao nằm ườn phơi nắng nhuyễn tháp, chuẩn bị rời .

      Sử Minh Phi thấy vậy biết ngay tình huống việc này là thể vãn hồi. Sau khi tự hỏi trước sau phen, Sử Minh Phi giữ chặt tay nàng, “Nếu ngươi muốn trở về, tốt nhất là ngồi thảo luận đàng hoàng với Trẫm.”

      Mạn Duẫn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn . “Ngươi khẳng định thả bản Quận chúa rời ?”

      Sử Minh Phi gật đầu, quay về phía Hứa Như Như : “Hoàng hậu, ngươi về trước , Trẫm và tiểu Quận chúa có chuyện muốn .”

      Hứa Như Như hành lễ cáo lui, Sử Minh Phi lại phẩy tay đuổi cung nữ ra ngoài, chỉ để lại tiểu thái giám bên người của .

      Tiểu thái giám thiếu niên khi xưa trưởng thành thành thanh niên suất khí phi thường, nếu phải là thân thái giám, bằng vào bề ngoài như thế nhất định có thể mê đảo đống lớn nữ nhân.

      “Năm đó Cửu vương gia ném mình ngươi ở lại, chẳng lẽ ngươi hận ?” Thấy Mạn Duẫn nguyện ý ở lại chuyện cùng , ngữ điệu của Sử Minh Phi lại khôi phục về vẻ bình tĩnh thường ngày.

      “Vì sao phải hận? Phụ Vương có bỏ lại mình ta hay , việc này, chắc hẳn trong lòng Nam Trụ Hoàng hiểu rất .” việc năm xưa nhất định là có kẻ đứng giữa gây sóng gió, mà kẻ đó... Mạn Duẫn nhìn về phía Sử Minh Phi, lại quay đầu nghiêng sang bên, muốn nhìn . Tuy rằng biết Sử Minh Phi sử dụng thủ đoạn gì, nhưng trong lòng Mạn Duẫn trăm phần trăm tin tưởng vào Phụ Vương.

      Phụ Vương tuyệt đối giận nàng mà rời có lý do gì.

      “Khi đó, ngươi còn quá , căn bản hiểu về tình . Cửu vương gia ngay từ đầu có hảo tâm, Trẫm làm vậy là vì sợ ngươi chịu thiệt. Ngươi xem là Phụ Vương, nhưng lại xem ngươi là nữ nhi.” Sử Minh Phi vỗ mạnh lên bàn đá. Bàn đá chấn động lung lay.

      Đôi mi thanh tú của Mạn Duẫn chau thành đường thẳng, “Ta chỉ muốn làm bạn ở bên người Phụ Vương.” Là nữ nhi cũng tốt, phải là nữ nhi cũng thế, tình cảm của nàng đối với Tịch Mân Sầm cực kỳ phức tạp. Lúc đầu, nàng tưởng là máu mủ tình thân, nên việc Phụ Vương sủng nàng nàng đều xem là chuyện đương nhiên. Rồi sau đó nàng mới phát , hễ thấy nữ nhân khác tỏ vẻ thương nhung nhớ đối với Phụ Vương nàng tức giận ghen tị.

      Như thế có phải là tình thân vô cùng đơn giản sao? Đương nhiên là phải, đây là ‘Tình thân biến chất.’

      Xưa nay Mạn Duẫn làm việc gì đều hướng theo sở thích cá nhân, nên mặc kệ đó là tình thân, hay là tình , nàng đều thầm muốn phải chặt chẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.

      “Ngươi mười lăm tuổi rồi, có thể phân biệt thị phi. Trẫm có khả năng nhốt ngươi cả đời. Nếu ngươi còn tâm niệm Cửu vương gia, Trẫm có thể đưa ngươi trở về.” Sử Minh Phi suy sụp cúi đầu, “Nhưng nếu ngươi phát ... ngươi đối với , hoặc là đối với ngươi, hề tồn tại tình , phải quay về Nam Trụ quốc.”

      Sử Minh Phi xoa xoa sợi tóc trán Mạn Duẫn, cực kỳ luyến tiếc. Nhưng Mạn Duẫn là người thẳng thắn ràng, nàng có quyền lựa chọn cho chính mình. Trong vài năm ở chung này, thái độ giữa hai bọn họ giống y như kẻ thù, tuy rằng đến mức rút kiếm ra chém nhau nhưng Sử Minh Phi cũng rất ràng, giữa Mạn Duẫn và luôn tồn tại cái gai.

      Nếu nhổ cái gai đó , tất nhiên nó vẫn diện mãi mãi. Cửu vương gia sắp thành hôn, tình cảm đối với Mạn Duẫn chừng cũng buông xuống. Chỉ cần Mạn Duẫn quay về Phong Yến quốc rồi đạp phải cái đinh này, nàng chắc chắn quay về thành thành mà ở mãi tại Nam Trụ. Hôm nay, cho dù Hoàng hậu lắm miệng mà can thiệp vào chuyện này, cũng cho Mạn Duẫn biết.

      “Ta tin tưởng Phụ Vương...” Bất luận là lời từng hứa hẹn, hay là mỗi câu từng thốt ra, Mạn Duẫn đều ghi khắc tận đáy lòng. Cầm lấy tấm thiệp mời, hai mắt Mạn Duẫn lại chằm chặp nhìn vào. Thành hôn ư? Phụ Vương, người nghĩ cũng đừng nghĩ.

      “Năm đó vì sao Phụ Vương lại bỏ ta lại mà ? Đừng liên quan tới ngươi nhé.” Mạn Duẫn cất thiệp mời vào ống tay.

      Biết ngay là thể gạt được nha đầu tinh quái này mà! Nhìn khuôn mặt nhắn càng lớn càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người của nàng, ngay cả Thẩm Đậu năm xưa phong thái cũng bằng như nàng tại. Nàng để nguyên dung nhan này mà ra khỏi cung, biết khiến cho bao nhiêu người rung chuyển.

      Sử Minh Phi nhìn dung mạo của Mạn Duẫn mà ngẩn người, mãi đến khi Mạn Duẫn lấy tay phe phẩy ở trước mặt vài cái, mới hoàn hồn.

      “Trẫm sử dụng mưu kế nho .” Sử Minh Phi vẫy tay về phía tiểu thái giám. Tiểu thái giám liền lập tức bước đến gần, hướng Mạn Duẫn khẽ cười.

      Quả nhiên là tiên nữ nha... Trong lòng tiểu thái giám khỏi bật lên ý nghĩ này.

      “Ngươi chắc còn nhớ, ngày ấy trẫm và Tiểu Phẩm Tử nhảy cửa sổ vào Điềm Uy cung đúng ? Lúc ấy ngươi theo ta , chỉ mỗi Tiểu Phẩm Tử ở lại.”

      Sử Minh Phi vừa nhắc tới việc này, Mạn Duẫn cũng nhớ ra ngay. Lúc ấy nàng bị Sử Minh Phi bắt , mà tiểu thái giám này hoàn toàn cùng rời với bọn họ.

      “Nô tài ở lại Điềm Uy cung, mãi cho đến khi Cửu vương gia hồi cung.” Tiểu thái giám miết miệng, thanh đột nhiên trở nên trầm hẳn xuống, ràng là bắt chước theo giọng của Sử Minh Phi. Ngay sau đó, thanh lại trở nên lạnh như băng. “Ngày ấy nô tài làm đúng theo lời Hoàng Thượng, đóng chặt tất cả cửa và cửa sổ của tẩm cung, cho Cửu vương gia tiến vào. Sau đó phẫn nộ hét lên, “ cho phép tiến vào, ngươi giết thân sinh phụ thân của ta. Ta theo ngươi. Ngươi cút ngay. Ta bao giờ nữa muốn gặp ngươi nữa.” Thanh này ràng là giọng của Phụ Vương, lạnh như băng mà lại thu hút. Mạn Duẫn vì nghe được giọng này mà chìm vào hoài niệm mất lúc, cứ tưởng là Phụ Vương đứng ngay trước mặt nàng lúc này.

      “Nô tài hô suốt ngày như thế, Cửu vương gia mới buông tha cho ý niệm khuyên bảo ngươi. Trước khi chỉ câu ‘Nếu ngươi nghĩ thông suốt rồi, hồi Phong Yến tìm bổn Vương’.” Lần này, thanh mang theo vẻ trẻ con yếu ớt, đúng y thanh của Mạn Duẫn bảy năm về trước.

      Mạn Duẫn giật bắn cả mình nhìn Tiểu Phẩm Tử... ‘Nếu ngươi nghĩ thông suốt rồi, hồi Phong Yến tìm bổn Vương’. Những lời này của Phụ Vương hàm nghĩa là gì đây? với Tiểu Phẩm Tử, hay là với nàng? Mạn Duẫn cũng phân biệt được ràng.

      Sử Minh Phi vỗ vỗ đầu vai Mạn Duẫn, hơi áy náy : “ như ngươi vừa chứng kiến. Tiểu Phẩm Tử có thể bắt chước thanh . Phàm là thanh nào mà từng nghe qua, có thể bắt chước y hệt. Năm đó sau khi ta bắt ngươi , Tiểu Phẩm Tử ở lại Điềm Uy cung giả mạo ngươi, mãi cho đến khi Cửu vương gia rời .”

      Tim Mạn Duẫn nảy thình thịch. Tiểu Phẩm Tử bắt chước thanh của nàng, khiến Phụ Vương tức giận bỏ ! Nàng sớm đoán được tình của việc này hề đơn giản, nhưng lại nghĩ rằng là thế này... Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Phẩm Tử, nắm tay trắng nõn của Mạn Duẫn dần dần xiết chặt lại. Nàng cúi đầu, nghĩ bụng, nàng biết mà... Phụ Vương bỏ lại nàng đâu.

      đại cũng có số thiên tài về nhạc có thể bắt chước ra thanh của đủ các loại người. Mạn Duẫn tuyệt đối ngờ rằng ở cổ đại, nàng cũng có thể gặp được người như vậy.

      “Ta muốn hồi Phong Yến quốc. Lập tức, lập tức!” Ánh mắt sáng quắc kiên quyết của Mạn Duẫn nhìn thẳng vào Sử Minh Phi.

      Sử Minh Phi thở dài. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà Mạn Duẫn vẫn thể thoải mái trong lòng sao? Sử Minh Phi lấy ra khối kim bài, nhét vào tay Mạn Duẫn, “Cầm . Về sau ngươi có thể tùy ý ra vào Hoàng cung.”

      Mạn Duẫn nhìn thẳng vào Tiểu Phẩm Tử như suy nghĩ việc gì. Tiểu Phẩm Tử bị ánh mắt của Mạn Duẫn nhìn chằm chằm đến phát run, đầu cúi thấp đến trước ngực.

      “Ngươi đừng có chủ ý gì với Tiểu Phẩm Tử. Trẫm để về Phong Yến quốc với ngươi đâu. Nếu Cửu vương gia tin ngươi chỉ cần câu là tin tưởng, cần phải mang theo Tiểu Phẩm Tử.” Mày Sử Minh Phi nhíu chặt lại. vốn muốn khiến cho Mạn Duẫn cắt tuyệt mọi hy vọng, nên giúp thêm nàng bất cứ chuyện gì. Vả lại, Tiểu Phẩm Tử là tâm phúc đắc lực của , trong Hoàng cung thể thiếu .

      Nghe thấy lời này, Mạn Duẫn mới thu hồi ánh mắt. “Vậy bản Quận chúa đây.” Bỏ kim bài vào trong tay áo, Mạn Duẫn ôm tiểu mạo ngao rời thẳng nước, hề quay đầu lại.

      Khóe miệng cong lên tia cười tà ác. Phụ Vương muốn thành hôn cũng phải nhìn xem nàng có đồng ý hay !

      Mạn Duẫn thân mình lên đường Phong Yến quốc, Sử Minh Phi an bài bất kỳ thị vệ nào theo hộ tống bảo vệ. Với công phu võ công tại của Mạn Duẫn mà hành tẩu giang hồ việc bảo vệ được tính mệnh thành vấn đề. Tục ngữ có câu ‘đánh lại chạy’, tuy rằng công phu của Mạn Duẫn tốt, nhưng tay chân lại linh hoạt phi thường. Môn khinh công là môn nàng học được tốt nhất.

      Bởi vì dung mạo nàng quá mức xuất chúng, nên ngay đêm đầu ra khỏi cung, Mạn Duẫn gặp phải hái hoa tặc. Cũng may cái tên hái hoa tặc kia công phu mèo quào, chỉ hai ba chiêu là bị Mạn Duẫn bắt được, đánh tới nằm sấp mà kêu cha gọi mẹ. Mấy ngày sau, hầu như mỗi đêm nàng đều gặp phải hai tên sắc quỷ.

      Mấy năm nay Mạn Duẫn vẫn chỉ ở bên trong cánh cổng Hoàng cung nên cũng chẳng chú ý đến dung mạo của mình thế nào, mà người trong Hoàng cung đều cẩn tuân quy củ, có bất luận kẻ nào dám lớn mật khi nhục nàng. Sau khi liên tục gặp mấy tên sắc quỷ, Mạn Duẫn muốn vì nguyên nhân vớ vẩn như vậy mà trì hoãn lộ trình của mình, bèn quyết định mua cái khăn sa che khuất khuôn mặt.

      Thế nhưng, làm như vậy chẳng những có giảm bớt phiền toái, mà ngược lại, vì Mạn Duẫn ôm tỳ bà và che nửa mặt nên càng tăng thêm cảm giác thần bí, khiến tiểu tặc hái hoa xông tới càng ngày càng nhiều. Mạn Duẫn bị ép đến còn biện pháp nào, đành phải thừa dịp ban đêm lẻn vào phòng bếp của tửu điếm, cạo lọ nghẹ (bồ hóng) dưới đáy nồi mà trét lên mặt.

      Làn da thôi còn vẻ bóng mịn trắng nõn nữa, vậy Mạn Duẫn còn cố ý búi tóc lên theo kiểu góa phụ nông thôn, nên kể từ đó còn kẻ nào đến quấy rầy vị ‘Xấu nữ’ này.

      Mạn Duẫn vội vàng bôn tẩu, ngoảnh qua ngoảnh lại hơn nửa tháng. Đến khi Mạn Duẫn lại lần nữa đứng ở Hoàng đô Phong Yến quốc, cảm giác như xa cách cả đời đột nhiên đánh úp lấy nàng. Xa cách bảy năm, nàng rốt cục trở lại. Khuôn mặt nhắn đen đủi ra nụ cười vui mừng.

      Mạn Duẫn bước nhanh về hướng Vương phủ, nhưng nàng chưa kịp đặt chân vào cửa bị thủ vệ bắt chéo hai thanh trường kiếm ngay trước mặt cản đường.

      “Điêu dân, từ chỗ nào đến đây. Sầm vương phủ là chỗ ngươi có thể tùy tiện ra vào sao?” Thủ vệ cầm kiếm đẩy Mạn Duẫn ra ngoài.

      Mạn Duẫn bị đẩy cái mạnh đến lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Lúc này nàng mới sực nhớ, bộ dáng mình tại vẫn là ‘Xấu nữ’ lôi thôi lếch thếch. Sợ Phụ Vương nhận ra, nàng vừa định nâng ống tay áo lau sạch khuôn mặt chợt thấy trong Vương phủ ra hai người.

      người là Phụ Vương, còn người kia... Thiên kim của Duẫn thái úy, Duẫn Linh Chỉ.

      Cánh tay nâng lên liền cứng đờ chỗ, Mạn Duẫn nhìn trân trối Phụ Vương nhấc lên màn xe cho Duẫn Linh Chỉ, đưa nàng vào trong xe.

      Năm tháng hề lưu lại bất cứ dấu vết gì ở người Phụ Vương, mà ngược lại còn làm càng toát ra mị lực của nghiêm cẩn chín chắn, môi mỏng lạnh như băng hề có tia độ cong, ánh mắt vẫn luôn băng hàn đến làm người ta khiếp đảm như xưa. Mạn Duẫn chậm rãi buông tay xuống, nhìn hình ảnh Phụ Vương theo sát sau nàng ta ngồi vào toa xe.

      Phụ Vương... thành hôn cùng với nữ nhân này sao?

      Trong lòng đột nhiên bừng lên ngọn lửa , càng lúc càng bốc cao mãnh liệt. Mạn Duẫn đứng xa xa nhìn chằm chằm vào xe ngựa bên kia, mãi đến khi xe ngựa sắp biến mất ở trước mắt, nàng mới lấy lại tinh thần, khởi động khinh công đuổi theo.

      Phụ Vương, chỉ có thể là của nàng.
      purplepeach, Juunitiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :