1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không, cung đấu] Thịnh Thế Đích Phi-Phượng Khinh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 35. Cuộc sống nhàn nhã và nước sôi lửa bỏng
      Edit: Midori
      Beta: Sakura

      Đến Từ gia Diệp Ly mới biết được, thời điểm Từ Thanh Trần tại Diệp phủ mình cần học tập rất nhiều thứ cũng hoàn toàn chỉ lấy lệ với Diệp lão phu nhân. thực tế Diệp Ly ở biệt viện Từ gia ngay ngày hôm sau Nhị cữu mẫu tự mình mời Hoa quốc công phu nhân dạy bảo nàng quản gia như thế nào, còn có việc lễ nghĩa qua lại giữa hoàng tộc cùng với các quan lại quyền quý. Mặt khác còn theo hai vị lão ma ma từ trong nội cung ra dạy bảo lễ nghi quy củ cho Diệp Ly. Sau đó là xế chiều mỗi ngày Từ Hồng Vũ tự mình giảng giải cho Diệp Ly ít mưu lược kế sách, sau đó là Từ Thanh Trần dạy bảo nàng giám định và thưởng thức đồ cổ trân bảo, thuận tiện phân tích kĩ càng thế lực của tất cả các gia đình trong kinh thành. Diệp Ly luôn tự cho là mình sống hơn đời so với người khác, những thứ học được cũng tính là ít. tại mới biết được ở Từ gia cậu và biểu ca bọn họ xem ra, chính mình cách cái tiểu thư khuê các ưu tú còn kém xa lắm. Vì vậy Diệp Ly lại giốngnhư kiếp trước dùng thời gian ngắn để vượt qua kỳ thi Đại học cùng các loại kiểm tra, gắng đạt tới ở trong thời gian tháng ngắn ngủn nhét hết những tri thức cữu cữu dạy vào trong đầu.

      “Tiểu thư, Tần tiểu thư đến rồi.” Diệp Ly ngồi ở trong lương đình đánh cờ với Từ Thanh Bách, Từ Thanh Viêm ở bên xem cuộc chiến. Thanh Sương tiến đến bẩm báo. Những ngày này chỉ có Diệp Ly là tiếp nhận học tập gần như Điền Áp Thức (nhồi cho vịt ăn), ngay cả Thanh Sương, Thanh Hà cùng nàng cũng bị Lâm ma ma quả thực dạy dỗ phen. Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng Thanh Sương thực trở nên trầm ổn hơn so với lúc trước.

      Mắt Từ Thanh Viêm sáng ngời, cười : “Ồ? Là Nhị tẩu tương lai?”

      Từ Thanh Bách đặt quân cờ xuống cười với Diệp Ly: “ có khách đến, ngày mai chúng ta lại tiếp tục .”

      Diệp Ly tự nhiên cầu còn được, so với cờ vây kỳ nàng càng thích cờ vua hơn. Trong cảm giác của Diệp Ly cờ vây được khinh suất, cần bày mưu tính kế to lớn, bất động thanh sắc, thẩm thấu lẫn nhau. Mà cờ vua chính là nhanh chóng hơn, phóng ngựa tung hoàng, binh phong tranh đấu. Trong lòng của Diệp Ly, vẫn bình thường như kiếp trước càng tinh tế vui vẻ hơn. Theo Từ Thanh Bách cùng chỗ đặt xuống quân cờ, Diệp Ly ngẩng đầu cười : “Ta giỏi đánh cờ, chỉ sợ Tứ ca sớm kiên nhẫn được nữa ?” Từ Thanh Bách đứng dậy lắc đầu cười : “Cùng so với Tiểu Ngũ ta tình nguyện ngồi đánh với muội hơn.” Từ tiểu Ngũ, chơi cờ ngốc nhất Từ gia —— ngu ngốc cờ vây. Xuống tay cờ dở nhưng hết lần này tới lần khác lại rất si mê cờ vây, chỉ tiếc ngay cả hạ nhân ở trong Từ gia đều khinh thường đánh cờ với . Nghe xong Từ Thanh Bách …, vẻ mặt Từ Thanh Viêm buồn rười rượi ai oán nhìn qua Diệp Ly, Diệp Ly nhịn được mà kéo ra khóe miệng. biết Tứ ca khen ngợi nàng hay là tổn hại nàng đây.

      Tần Tranh rất nhanh được mời tiến đến, Từ Thanh Bách cũng mang theo Từ Thanh Viêm ra ngoài rồi.

      “Ly nhi, xem ra ngươi ở Từ gia sống rất thoải mái a?” Tần Tranh đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát nhìn Diệp Ly cười .

      Diệp Ly mặt mũi hiền lành, lôi kéo Tần Tranh tiến đến, “Cho tới bây giờ ta cũng biết, ra ta còn có nhiều thứ phải học như vậy đấy.”

      Tần Tranh che miệng cười trộm, : “Diệp bá mẫu sớm, cái ngươi phải học đương nhiên phải nhiều chút. Những thứ này chúng ta ai chẳng phải học từ tới lớn? Huống chi, ngươi phải gả lại phải là người nhà bình thường, đó là Định Quốc vương phủ. Cũng chẳng trách Từ bá phụ bọn cẩn thận như vậy.” Diệp Ly nhớ tới mình còn để trong thư phòng của mình hai quyển sách binh pháp tuyệt đối được xưng tụng là tác phẩm vĩ đại, khỏi vẻ mặt hắc tuyến. Người biết còn tưởng rằng nàng phải muốn xuất giá mà là muốn đánh trận đấy. Nhưng so với Lâm ma ma và vú nuôi lấy ra ít sách cầu chuẩn mực của nữ tử, Diệp Ly vẫn sáng suốt lựa chọn binh thư càng có tính thực dụng và thú vị hơn.

      “Ha ha, cái này. Thân tỷ tỷ bái kiến Nhị ca của ta rồi hả?” Diệp Ly cười tủm tỉm nhìn Tần Tranh hỏi.

      Dung nhan kiều của Tần Tranh đỏ bừng, trừng liếc Diệp Ly mới thấp giọng : “Đại công tử và Nhị công tử đều ra ngoài rồi.”

      Diệp Ly có chút tiếc hận than , vậy chính là chưa thấy qua rồi. Nghĩ nghĩ lại tiến đến bên người Tần Tranh thấp giọng cười : “ sao, dù sao bọn cũng trở lại.”

      Nhìn nàng cười bộ dáng ý vị thâm trường* ( thích thú), mặt Tần Tranh lại càng đỏ hơn. Giận được thò tay véo nàng, Diệp Ly vội vàng bên cầu xin tha thứ bên tránh né, “Ai nha, Tần tỷ tỷ, ta sai rồi. . . Ta biết ta sai rồi. . . Tha mạng ah. . .” Tần Tranh lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng mới : “Ngươi nha đầu kia! Ngươi. . . Ngươi ngày đó nhìn thấy Định vương như thế nào chút cũng có…” Biểu bình tĩnh ngày hôm đó của Diệp Ly vẫn để lại ấn tượng sâu sắc với Tần Tranh. Tâm tình Tần Tranh lúc đó cách nào bình tĩnh, thấp thỏm yên, khỏi có chút uể oải và bất an.

      Diệp Ly thẹn thùng sờ lên cái mũi, sao nàng biết xấu hổ cho thiếu nữ trước mắt nàng sớm vượt qua cái tuổi nhìn thấy trai đẹp liền xấu hổ rồi?

      “Khụ khụ, cái này sao. . . Tâm bình tĩnh a. Cũng có gì, tất cả mọi người là lần thứ nhất gặp ai lại giống như ai a.” Diệp Ly hươu vượn khích lệ.

      Tần Tranh tức giận cho Diệp Ly cái liếc mắt, nàng xem như ràng quái thai Diệp Ly này căn bản là biết chút nào tâm tư tinh tế tỉ mỉ mà xinh đẹp của nữ nhi gia.

      Diệp Ly kêu oan: ai mà biết chứ…

      Thời điểm Diệp Ly tại Biệt viện Từ gia trải qua thời gian bận rộn lại vui sướng, Diệp gia và Lê vương phủ lại là mảnh nước sôi lửa bỏng. Chuyện ở Sở Hương các ngày đó thông qua đủ loại con đường trong kinh thành truyền bá ra, đương nhiên bên còn kèm thêm các loại phỏng đoán suy luận của đông đảo quần chúng. phố ở bên trong sòng bài thậm chí có người phía dưới đánh cược Lê Vương rốt cục đến lúc nào vứt bỏ Diệp Tứ tiểu thư rồi. Tin tức Lê Vương và Tê Hà công chúa đương cũng hiểu ra sao lưu truyền ra: công chúa Nam Chiếu và vương gia Đại Sở vừa gặp , lại bởi vì thân phận của từng người mà chia ly. Công chúa tình cũ khó quên vạn dặm ở xa tìm tới tình lang có… giai nhân khác trong lòng. . . Bi kịch tình để cho lòng người đau xót như thế, chỉ thiếu chút nữa lại để cho người ghi thành thoại bản* ( hình thức của tiểu thuyết thời Tống) tại trà lâu tửu quán truyền xướng rồi. Vì thế Diệp Oánh tìm Mặc Cảnh Lê khóc lóc kể lể, vừa vặn Mặc Cảnh Lê bị làm cho sứt đầu mẻ trán, hai người đều cụt hứng bỏ về. Vì vậy, tin đồn càng thêm mãnh liệt lên.

      “Vương gia, Thái phi nương nương cho mời.”

      Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm bước vào vương phủ, tổng quản sớm chờ lâu liền bước lên phía trước đến bẩm báo.

      Mặc Cảnh Lê gật gật đầu, bước chân vốn chuẩn bị trở về lại chuyển hướng tới viện của Hiền Chiêu thái phi mà .

      “Mẫu phi.”

      Hiền Chiêu thái phi chống cái trán ngồi ở giường êm, thần sắc có chút khó coi. Khó được Mặc Cảnh Lê tiến đến mới miễn cưỡng lên chút tươi cười : “Lê nhi đến rồi, lại đây ngồi .”

      “Mẫu phi có cái gì phân phó?” Mặc Cảnh Lê đến dưới tay thái phi ngồi xuống hỏi.

      Thái phi lắc lắc đầu : “Mẫu phi hỏi con chút, chuyện tình xử lý thế nào rồi. Hôn kì sắp tới rồi, lại xảy ra chuyện gì Hoàng Thượng chỗ đó cũng khó xử.” Mặc Cảnh Lê trầm giọng : “Mẫu phi yên tâm , chỉ là ít lời đồn, có việc gì đâu.” Hiền Chiêu thái phi cau mày : “Mẫu phi định đồng ý con lấy Diệp Oánh kia, nhưng nhìn lấy nàng ta là muội muội của Diệp Chiêu nghi nên cũng nhịn. Hôm nay náo ra thể thống gì như vậy. Về sau nàng ta còn có thể giữ được mặt mũi cho Lê vương phủ sao?” Trong mắt Mặc Cảnh Lê lạnh lên tia tinh quang, cung kính : “Nàng ta hiểu chuyện, về sau còn phải khổ cực mẫu phi dạy bảo mới được.” Hiền Chiêu thái phi khoát khoát tay có chút phiền não mà : “Mà thôi, việc đến nước này cũng chỉ có thể như vậy. Con cho Diệp Oánh, những ngày này an phận đợi gả cho bổn cung, muốn làm Vương phi của Lê vương phủ phải có chút cẩn trọng của Vương phi. Đặc biệt là. . . Chớ trêu chọc Tam tỷ của nàng ta!”

      “Mẫu phi?”

      Thái phi xùy~~ cười tiếng, bất đắc dĩ nhìn Mặc Cảnh Lê : “Lê nhi, lần này con nhìn lầm rồi. Tuy nhất thời mẫu phi nhìn ra sâu cạn của Diệp Tam tiểu thư kia, nhưng sao nàng ta giống như người khác thiên kim ba ? Hơn nữa. . . cho dù nàng ta là thiên kim ba , chỉ cần phải kẻ ngu cũng thấy nàng ta có giá trị hơn Diệp Oánh kia nhiều. Nghe đương gia Từ gia Từ Hồng Vũ, còn có mấy cái công tử đều đến kinh thành rồi. tại cuối cùng con cũng biết Từ gia rất coi trọng Diệp Ly rồi .”

      Mặc Cảnh Lê hừ lạnh tiếng : “Dù cho gia thế của Từ gia sâu xa như thế nào cũng thối lui ra khỏi triều đình. Huống chi. . . Diệp Ly kia hề có phẩm hạnh tốt đáng , thể làm chính phi của Lê Vương phủ.”

      Thái phi than tiếng, gật đầu : “Mà thôi, con có tâm lý nắm chắc là được rồi.”

      Nhưng Mặc Cảnh Lê lại biết, may mắn trong thời gian gần đây của mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Coi như rời khỏi triều đình, năng lực của thế gia đại tộc vượt qua hai cái vương triều mấy trăm năm cũng phải là cái Vương gia có thể ngăn cản được.
      Mai Trinhhonglak thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 36. Bái kiến Định Vương phủ
      Edit: Midori
      Beta: Sakura

      Định Quốc vương phủ

      “Vương gia! Phượng Tam công tử đến rồi.”

      Nghe thị vệ bẩm báo, Mặc Tu Nghiêu đặt bút vẽ tranh xuống nhíu nhíu mày, : “ Để cho tiến vào.”

      Chỉ chốc lát sau, Phượng Chi Dao liền bộ dáng thiếu gia ăn chơi xuất tại cửa thư phòng, cười hì hì mà : “Đại hôn sắp tới, ngươi vẫn còn ngồi đây được à?” Mặc Tu Nghiêu cũng nhìn , chỉ thản nhiên : “Ngươi tới làm gì? Để cho người biết ngươi và ta qua lại cũng có chỗ nào tốt.” Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nhún vai, “Cũng phải ta muốn, mà có người muốn gặp ngươi. Thềm cửa Định Quốc vương phủ của ngươi quá cao, cho nên người ta tới tìm ta.” Mặc Tu Nghiêu ngừng bút, trầm tư lát mới ngẩng đầu lên : “Từ Thanh Trần.”

      “Định Quốc vương gia tin tức linh thông, quả nhiên danh bất hư truyền.” Ngoài cửa có người cười , Từ Thanh Trần thân áo trắng, phong độ tư thái xuất trần đến. Trong thư phòng đột nhiên chứa đựng cả ba gã nam tử xuất sắc trong nháy mắt có cảm giác hơi chật chội. Mặc Tu Nghiêu nhìn Từ Thanh Trần trầm mặc lát, mới thở dài tiếng : “Làm phiền Từ Đại tiên sinh vất vả rồi.” Từ Thanh Trần thoả mãn gật đầu, : “Này cũng cần. Cho dù phải ngươi, đổi là người khác phụ thân vẫn muốn tự mình vào kinh chuyến. Phải biết, Ly nhi. . . là nữ nhi duy nhất của Từ gia ta.” Phượng Chi Dao nhíu mày, chính mình tìm cái vị trí ngồi xuống trêu tức nhìn Mặc Tu Nghiêu. mà, hậu trường của Định Vương phi tương lai rất lớn.

      Hiển nhiên Từ Thanh Trần cũng có ý khách khí, qua bên cái ghế ngồi xuống, đánh giá Mặc Tu Nghiêu : “ nghĩ tới thiếu niên tướng quân đệ nhất kinh thành kinh thái tuyệt diễm năm đó, hôm nay lại có thể trở nên … tao nhã như thế.” Năm đó thời điểm Từ Thanh Trần nổi danh cũng chính là thời điểm thanh danh Mặc Tu Nghiêu thịnh nhất, hai người cũng có ít giao tình. Chỉ là cái thượng võ, cái sùng văn, tính cách lại ngày đêm khác biệt bởi vậy cũng thân thiết lắm. Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nhàn nhạt cười khổ : “Người tàn phế, Từ huynh những thứ này là muốn vạch trần vết sẹo của người ta sao?” Từ Thanh Trần khiêu mi mỉm cười, “Nếu như Vương gia ngay cả tình trạng của mình đều chấp nhận được dựa vào cái gì muốn Từ gia giao Ly nhi cho ngươi? Huống chi, tại hạ lại có nhìn ra Vương gia cảm thấy bị thương.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt, trong mắt mang theo nhàn nhạt hờ hững, “Tại hạ cảm thấy bị thương Từ huynh đề cập tới sao?”

      Phượng Chi Dao trợn trắng mắt nhìn qua hai người trước mắt, “Ta , hai vị định những lời thừa có chút ý nghĩa nào sao?”

      Từ Thanh Trần áy náy cười cười, : “Được rồi, tại hạ thất lễ. Nhưng tin tưởng Vương gia tha thứ tâm tình của người huynh trưởng lập tức phải tiễn đưa muội muội xuất giá, đúng ?”

      Mặc Tu Nghiêu chỉ có thể cười khổ, “Kỳ , Tu Nghiêu lại thấy kỳ quái. . . làm sao Từ gia đồng ý đưa Diệp tiểu thư đến Định Quốc vương phủ?”

      Từ Thanh Trần liếc qua Phượng Chi Dao, Phượng Chi Dao lười biếng hướng cười cười. Từ Thanh Trần ở trong lòng ràng Phượng Chi Dao là người Mặc Tu Nghiêu tín nhiệm, tuy biết vì sao Mặc Tu Nghiêu lại tin tưởng nhi tử của Phượng gia ràng là nhất phái của hoàng đế, Từ Thanh Trần cũng có ý định truy cứu nguyên nhân, “Bởi vì Hoàng Thượng cho chúng ta cơ hội tự do lựa chọn . Lê Vương vốn cũng phải là cái lựa chọn gì tốt, vừa vặn Ly nhi nhìn ta cũng thuận mắt, càng khéo là Hoàng Thượng giải trừ hôn ước. Vậy tại sao đồng ý? Tuy nhiên Hoàng Thượng lại để ý chuyện ban hôn cho Ly nhi, nhưng so với Lê Vương vô luận tại hạ hay gia phụ càng tin tưởng Định vương hơn.” Phượng Chi Dao đuôi lông mày chớp chớp, “Thế nhưng Lê Vương là người xếp hàng thứ nhất trong việc lựa chọn phu quân trong lòng nhóm tiểu thư khuê các trong kinh thành đấy.” Từ Thanh Trần tự nhiên để ý, “Vậy cũng thể thay đổi là đồ ngu xuẩn.” Lê Vương là ngu xuẩn sao? Đương nhiên phải. Nhưng hiển nhiên Từ đại công tử cho là như vậy. Cho nên Phượng Chi Dao chỉ có thể ném cho cái ánh mắt ngươi lợi hại.

      “Hoàng Thượng vẫn dung được Từ gia sao? Cột Từ gia và Định Quốc vương phủ vào cùng chỗ, sau đó ngụm nuốt mất. Có phải khẩu vị của ta quá lớn hay ?” hồi lâu, Mặc Tu Nghiêu mới nhàn nhạt hỏi.

      Trong thư phòng, độ ấm phảng phất trong nháy mắt trở nên lãnh. Phượng Chi Dao khỏi thu liễm bộ dáng tươi cười phóng đãng bị trói buộc, cau mày nhìn Mặc Tu Nghiêu.

      “Ha ha. . . Vương gia rất tinh mắt.” Từ Thanh Trần cười , ngón tay thon dài nhàng gõ tay vịn, cách chuyện vẫn vô cùng ưu nhã, “Hoàng thượng đại khái cho rằng thực lực của Từ gia và Định Quốc vương phủ lớn bằng lúc trước. Nếu chia ra động thủ khó tránh khỏi đánh rắn động cỏ. Còn bằng. . . mẻ hốt gọn. Dù sao Từ gia cũng nắm giữ lấy thư viện Ly Sơn đệ nhất Đại Sở, quan viên lớn trong triều, ít nhất có nửa số đều ra từ trong thư viện Ly Sơn. Ngươi bảo Hoàng Thượng là vị quân vương hùng tài đại lược như vậy sao có thể yên tâm?” biết tại sao, Phượng Chi Dao cảm thấy bốn chữ hùng tài đại lược từ trong miệng Từ Thanh Trần ra càng giống như châm chọc.

      Mặc Tu Nghiêu gật đầu : “Định Quốc vương phủ xác thực là nguyên khí đại thương. Chẳng trách Hoàng Thượng tin tưởng như vậy.”

      Từ Thanh Trần cười : “Tại hạ cũng nhận ra Hoàng Thượng lại có lòng tin lớn như vậy. Nếu , những năm này. . . làm sao Định quốc vương phủ vẫn còn tồn tại đây?” Định Quốc vương phủ tuyệt đối cũng được xem là cái đinh trong mắt đâm trong thịt của Hoàng Thượng, lúc trước Định Quốc vương phủ gặp phải thay đổi lớn, nếu phải là nam tử trước mắt gắng gượng toàn thân ốm đau ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ hôm nay Định Quốc vương phủ chỉ tồn tại trong trí nhớ của dân chúng rồi.

      Phượng Chi Dao nhìn hai nam tử tao nhã giống nhau trước mắt, đáy lòng nhịn được rùng mình cái. Đem hai gia tộc mình kiêng kị nhất biến thành thân gia, Hoàng Thượng ngươi hận vạn dặm giang sơn của mình như vậy?

      “Ta . . . Hai vị có thể thảo luận chút chuyện mà người bình thường có thể tiếp nhận được hay ?” chỉ là cái thiếu gia ăn chơi, tại sao lại ở trước mặt lại thảo luận chuyện đủ để cả nhà tịch thu tài sản như vậy chứ?

      Từ Thanh Trần gật đầu đồng ý, vô cùng khéo hiểu lòng người sửa lời : “Được rồi, ta cảm giác, cảm thấy hôn của Vương gia và Ly nhi có chút biến hóa gì đó. Đương nhiên những chuyện này Từ gia rời xa kinh thành có lẽ bất lực đấy. Tất cả làm phiền Vương gia rồi. Coi như là. . . thành ý của Vương gia .” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đa tạ Từ huynh nhắc nhở, bổn vương biết nên làm như thế nào.”

      Từ Thanh Trần thoả mãn đứng lên : “ như vầy, tại hạ cáo từ . Có rảnh lại tới.”

      Mặc Tu Nghiêu gật đầu, ngón tay nhàng ở tay vịn của xe lăn gõ vài cái, gã thiếu niên mặc quần áo vải thô xuất tại cửa ra vào, “Vương gia.”

      “Tiễn Từ công tử ra ngoài.”

      Lông mày Từ Thanh Trần nhếch , nhiều theo thiếu niên ra ngoài.

      Trong thư phòng chỉ còn lại có hai người, vẻ mặt Phượng Chi Dao khốn nghi hoặc nhìn ban tốt, “A Nghiêu, sao ta cảm thấy Từ Thanh Trần này quá giống như lời đồn bên ngoài?”

      “Phượng Tam công tử ngươi …. Trong ngoài giống nhau sao?”

      Phượng Chi Dao im lặng, đời này người ai mà mang theo mấy cái mặt nạ mà sống đây.

      “Từ Thanh Trần có ý gì? Vị trong cung kia muốn Từ gia và Định Quốc vương phủ mẻ hốt gọn?” Phượng Chi Dao hỏi.

      “Từ gia là văn nhân đứng đầu Đại Sở, Định Quốc vương phủ các triều đại tay nắm trọng binh. Đích là lại để cho rất chướng mắt.”

      “Vậy cũng cần kéo hai nhà đến cùng chỗ ? sợ các ngươi liên hợp lại kéo từ phía xuống?” Là quá tự tin hay hoàng đế tự mình cũng cất giấu đại sát khí?

      Mặc Tu Nghiêu cười yếu ớt : “Từ gia mưu nghịch, ta chỉ cần tại thời điểm Định Quốc vương phủ may đem Từ gia tội liên đới thế là được rồi. Trong lòng của kỳ rất ràng, chỉ cần ngày còn Thanh Vân tiên sinh, Từ gia tuyệt đối phản bội Đại Sở đấy. Ngay cả trở thành thân gia, Từ gia cũng trợ giúp cho Định Quốc vương phủ được bao nhiêu.”

      Phượng Chi Dao nhún nhún vai, thầm nghĩ trong lòng cũng nhìn ra cái Từ Thanh Trần kia là thần tử thuần phục chịu chết gì đấy.

      “Lại để cho người nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê.” Mặc Tu Nghiêu lần nữa cầm bút hoàn thành bức họa vừa mới chưa hoàn thành.

      Phượng Chi Dao miễn cưỡng đong đưa quạt xếp, “Mặc Cảnh Lê tại lại bận bịu vô cùng. Ngươi cảm thấy là ai truyền những tin tức kia?” Lúc vừa nghe được những lời đồn đãi phố phường kia Phượng Chi Dao cảm thấy Mặc Cảnh Lê năm nay quả thực là có đốt hương tốt nên mới có thể xui xẻo như vậy.

      Mặc Tu Nghiêu cũng ngẩng đầu lên, “Từ gia, Mộ Dung phủ, Hoa quốc công phủ, Liễu phủ, Ngự Sử đài, Sở Hương các, còn có. . . Bổn vương.”

      Phượng Chi Dao lập tức im lặng. Được rồi, nên hỏi. Đắc tội nhiều người như vậy, Mặc Cảnh Lê ngươi gặp xui ai gặp xui?
      tart_trung, Mai Trinhhonglak thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 37. Diệp gia đại tiểu thư
      Edit: Midori
      Beta: Sakura

      Cuối tháng tư, Diệp phủ phái người tới đón Diệp Ly hồi phủ. Hôn kỳ của Diệp Oánh định vào ngày cuối cùng của tháng tư, nghe là ngày hoàng đạo duy nhất của tháng tư. Từ Hồng Vũ vô cùng bình tĩnh đuổi người của Diệp gia tới đón Diệp Ly, đến ngày trước đại hôn của Diệp Oánh mới để cho Từ Thanh Bách và Từ Thanh Viêm tự mình đưa Diệp Ly trở về. Tuy Diệp Thượng thư rất vui nhưng đối với vợ dường như có loại sợ hãi trời sinh , vẫn thêm gì, chỉ để cho Diệp Ly trở lại Thanh Dật Hiên nghỉ ngơi tốt.

      Lúc Diệp Ly Từ phủ chỉ dẫn theo hai nha đầu là Thanh Sương và Thanh Hà, lúc trở lại lại mang về cả nhà Lâm ma ma Ngụy ma ma hơn mười miệng ăn. Còn có hai đại nha đầu ông ngoại tự mình chọn lựa Thanh Loan và Thanh Ngọc. Vốn Thanh Dật Hiên cũng lớn liền lộ ra có chút chật chội, Ngụy ma ma nhìn bố trí của Thanh Dật Hiên càng đau lòng ngừng lau nước mắt, thẳng thắn mà đây là chỗ ở của thiên kim tiểu thư? Diệp Ly cũng để ý, chỉ mỉm cười khuyên nhủ: “Bố trí hoa lệ đợi chúng ta còn phải tiện nghi người khác.” Ngụy ma ma vẫn chịu, chỉ thể ủy khuất tiểu tiểu thư nên chỉ huy bọn nha đầu lần nữa bố trí lại gian phòng của Diệp Ly. Diệp Ly bất đắc dĩ đành phải mặc kệ bà, dường như tất cả mọi người đối với gian phòng của nàng rất bất mãn, mợ cũng là tới lần nhắc lần.

      “Tiểu thư, Đại tiểu thư đến rồi.” Nha đầu hầu hạ ngoài cửa bẩm báo.

      Diệp Ly thả cây kim trong tay ra, ngẩng đầu cười : “Mời Thế tử Trắc Phi tiến đến.”

      Chỉ chốc lát mỹ nhân mặc cung trang bước vào trong phòng, nhìn thấy Diệp Ly ngồi bên cạnh bàn khỏi nhoẻn miệng cười, “Tam muội.”

      Diệp Ly vội vàng đứng dậy đón chào, “Bái kiến Thế tử Trắc Phi.” này đúng là Đại tiểu thư của Diệp phủ, Trắc phi của Thế tử Nam Hầu – Diệp Trân.

      Diệp Trân giữ chặt nàng, cười : “Cái này dám. Đợi đến lúc sau đại hôn Tam muội ta còn phải làm lễ với Tam muội đây này. tại lại có người ngoài, chúng ta vẫn là tỷ muội với nhau a.” Diệp Ly gật đầu cười : “Đại tỷ mời ngồi.” Mẹ đẻ của Diệp Trân là thiếp thân đại a đầu từ lớn lên cùng Diệp Thượng thư, năm Diệp Trân năm tuổi liền bị bệnh chết. Từ đó Diệp Trân còn dưỡng tại bên người của Từ thị, lúc Từ thị mất Diệp Trân cũng mười ba tuổi. Bởi vậy quan hệ của Diệp Ly và Diệp Trân coi như tệ, lúc ở nhà Diệp Trân ngẫu nhiên cũng chiếu cố Diệp Ly ít, nhưng mà nàng còn chưa đầy mười năm tuổi bị Vương thị định ra việc hôn gả cho thế tử Nam Hầu làm Trắc Phi. Nghe thế tử Nam Hầu cũng sủng ái đối với Diệp Trân, lập gia đình bảy tám năm cũng có sinh hạ nam nửa nữ, Diệp Trân cũng rất ít khi trở về Diệp gia. Hai tỷ muội tính ra cũng có gần hai năm chưa từng gặp mặt rồi, lần này trở về cũng hẳn là chuyện thêm đồ trang sức rồi đưa gả của Diệp Oánh.

      Diệp Trân sờ gấm vóc đỏ thẫm đặt ở bàn, trong nội tâm hơi động chút, “Đây là. . . Phượng Hoàng gấm? Tam muội là làm giá y?”

      Diệp Ly gật gật đầu, nàng đối với giá y cái gì cũng quá bắt bẻ, bởi vậy đoạn thời gian trước cũng có vội vã làm. Bằng cậu cả cố ý mang gấm Phượng Hoàng tới cũng biết nên làm cái gì rồi. Dù sao, tập tục của Đại Sở mỗi nữ tử chỉ có thể có kiện giá y, làm cái khác chính là điềm xấu. Diệp Trân hơi thích hâm mộ vuốt ve gấm đỏ mềm mại dưới tay, nhìn Diệp Ly : “Đây phải phu nhân chuẩn bị ? Ta thấy Tứ muội dùng cũng chỉ là gấm Uyên Ương. Nghe là Thái hậu nương nương trong nội cung ban cho.” Diệp Ly khẽ nhíu mày, nhìn giá y trước mặt đáy lòng có chút do dự. Thái hậu ban thưởng cho Diệp Oánh là gấm Uyên Ương, nếu như nàng dùng gấm Phượng Hoàng càng thêm trân quý, mặt mũi của Thái Hậu chỉ sợ rất khó coi. Diệp Trân làm Thế tử Trắc Phi nhiều năm như vậy cũng phải là người có kiến thức, suy nghĩ chút : ” Gấm Phượng Hoàng là hàng dệt mà hoàng thất Đông Lăng quốc ngự dụng, dân gian chỉ cách nào dệt bằng máy hơn nữa nghiêm cấm tiêu thụ. Vốn Đông Lăng và Nam Chiếu cũng hàng năm đều với tư cách lễ vật tặng cho hoàng thất Đại Sở chúng ta ít, nhưng là nghe khi Tiên hoàng còn tại thế công nghệ chế tác của Đông Lăng quốc cũng bởi vì ngoài ý muốn thất truyền rồi. Gấm Phượng Hoàng này của Tam muội hẳn là trong hai cuộn thời điểm năm đó mẫu thân sinh ra Tiên hoàng ban cho Từ gia a?”

      ” Đại tỷ rất tinh mắt, đây đúng là ông ngoại bảo Đại cữu cữu đưa đến kinh thành đấy.” Diệp Ly gật đầu . Gấm Phượng Hoàng làm giá y từng là đồ vật mà nhóm thiên kim khuê tú trong kinh thành thiết tha mơ ước, khác với gấm Uyên Ương hoa lệ chói mắt, gấm Phượng Hoàng thoạt nhìn giống như thớt tơ lụa đỏ thẫm bình thường. Nhưng khi nó xuất ở nơi có ánh sáng, ra bức vẽ Phượng Hoàng trông rất sống động. Nếu như mặc lên người đứng lên lại lại…, theo động tác làm cho người có loại ảo giác Phượng Hoàng bay múa. Bình thường phương thức chế tác tốt nhất liền là mặt khác của Phượng Hoàng gấm thêu lên bức vẽ như hoa sen mẫu đơn, như vậy thời điểm đứng yên là giá y hoa sen nở cùng mẫu đơn tranh giành xinh đẹp, mà khi xuất tại dưới ánh mặt trời hoặc là dưới ánh đèn, Phượng Hoàng tinh xảo và Mẫu Đơn đủ để cho bất luận kẻ nào sợ hãi thán phục. Diệp Ly lúc trước làm xong khăn đội đầu của tân nương, sớm ngạc nhiên phát dưới ánh mặt trời cùng tại dưới ánh đèn, thậm chí ánh sáng mạnh yếu đều đối với nhan sắc cùng hình thái của Phượng Hoàng sinh ra biến hóa. Công nghệ của thế giới này quả lại để cho Diệp Ly có thể là người đại kiến thức rộng rãi kinh ngạc thôi rồi. Hơn nữa cùng với gấm Uyên Ương tuy rất ít ỏi nhưng vẫn có thể tìm thấy, nhưng gấm Phượng Hoàng chỉ là Đại Sở, chỉ sợ tìm lần các quốc gia cũng tìm ra đến vài thớt rồi. Thậm chí có thể , là gấm Phượng Hoàng thất truyền mới sáng tạo ra danh tiếng gấm Uyên Ương của Nam Chiếu hôm nay.

      “Nếu là Tiên hoàng ban tặng, vừa vặn có việc đương kim Hoàng thượng tứ hôn, Tam muội mặc cái này vào có thể là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh rồi. Đến lúc đó nhất định làm cho toàn bộ người trong kinh thành kinh diễm thôi.” Diệp Trân lại cười , đáy mắt nhanh chóng xẹt qua tia khoái ý. Nàng quả thực có thể tưởng tượng được thời điểm Diệp Ly mặc bộ quần áo như vậy xuất giá, Vương thị và Diệp Oánh có sắc mặt gì rồi.

      Diệp Ly gật gật đầu, tiện tay đưa giá y còn chưa làm xong cho Thanh Loan hầu hạ bên người, đối với Diệp Trân cười : “Vẫn cứ chuyện của muội rồi, lâu gặp Đại tỷ còn tốt chứ?”

      Diệp Trân thu ánh mắt lại, nụ cười mặt có chút phai nhạt, : “Ta có cái gì tốt, còn phải là sống như vậy.”

      Thanh danh của Thế tử Nam Hầu Diệp Ly cũng nghe qua ít, đáng tiếc những chuyện này nhưng lại phải nàng có thể quản được. Huống chi quan hệ của nàng và Diệp Trân cũng có mật thiết đến trình độ có thể làm cho mình hỏi đến chuyện riêng của nàng, chỉ đành phải : “Bất kể thế nào, bản thân mình là quan trọng nhất. Nếu mình đều thương chính mình còn có thể trông cậy vào ai thương?” Diệp Trân khẽ giật mình, nhìn Diệp Ly : “Tam muội đúng. Những năm này. . . Tam muội cũng dễ dàng. Về sau. . . Có Từ gia ở đây Tam muội cũng khổ hơn so với trong nhà.” Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, đứng lên : “Đại tỷ gặp qua Tứ muội rồi hả?”

      Diệp Trân lắc đầu : “Vừa mới thỉnh an Tổ mẫu, Tứ muội bận rộn chọn đồ trang sức mới đưa tới, ta cũng nên quấy rầy muội ấy.”

      Diệp Ly cười : “Vậy chúng ta cùng chứ. Thanh Hà, lấy bộ trang sức Đan Phượng Triêu Dương kia ra, cùng đưa qua cho Tứ muội .”

      Thanh Sương : “Tiểu thư, đây phải là Lão phu nhân tặng cho người sao?” Hơn nữa còn là kiện trân quý nhất trong đó, Tứ tiểu thư trước đó muốn Lão phu nhân cũng chưa cho. tại lại cho lãng phí.

      Diệp Ly khoát khoát tay : “Cái kia ta cũng dùng được, Tứ muội ưa thích đưa cho muội ấy.” Đối với bộ vật phẩm trang sức ung dung quý trọng kia Diệp Ly chỉ có thể đứng xa mà nhìn, chút nào hoài nghi nếu như nàng mang cả bộ lên đầu nhất định cổ đau. Kỳ Diệp Oánh đoán chừng thực mang, dù sao nàng gần đây bảo trì chính là hình tượng nhu nhược thoát tục. Chỉ vì tức giận Diệp lão phu nhân đem đồ đạc cho mình mà lại đưa cho nàng mà thôi. Diệp Trân nhìn kỹ mặt Diệp Ly lạnh nhạt tươi cười chút nào để ý, giọng thở dài: “Trong tỷ muội chúng ta tính Tam muội tốt nhất.

      Diệp Ly cười : “Cũng phải muội tâm tính tốt, dù sao mọi người cũng cần sớm chiều đối chọi cả đời. Cũng chỉ hơn tháng này thôi, vì những chuyện nhặt này tranh giành lên cũng có ý nghĩa.”

      Diệp Trân cúi đầu, mỉm cười : “Tam muội rất đúng.”

      —— đề lời với người xa lạ ——
      tart_trung, Mai Trinhhonglak thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 38. Diệp Ly bị cướp
      Edit: Midori
      Beta: Sakura

      Thời điểm Diệp Ly và Diệp Trân đến viện của Diệp Oánh, lúc đó Diệp Oánh cùng Vương thị chọn lựa vật phẩm trang sức rực rỡ bàn. Nhìn thấy hai người đến cùng nhau, Diệp Oánh có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh che dấu , mỉm cười đứng dậy chạy ra đón chào, “Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, sao các tỷ lại cùng nhau rồi?” Diệp Trân cười : “Nghe Tứ muội bận ta liền tới chỗ Tam muội ngồi trước. Vừa vặn Tam muội cũng muốn tới chúng ta mới cùng .” Diệp Oánh cười yếu ớt : “Đại tỷ chỗ nào, Oánh nhi có chuyện gì bận rộn chứ? Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ nhanh ngồi .”

      Diệp Ly theo đằng sau hai người, thú vị nhíu mày. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Diệp Oánh mang theo nửa điểm ngạo khí cùng tỷ muội trong nhà chuyện. Đặc biệt vẫn là gần đây nàng xem thường tỷ muội thiếp thất sinh ra, xem ra thủ đoạn của Lão phu nhân quả nhiên thể khinh thường, ràng có thể trong thời gian ngắn như vậy lại để cho Diệp Oánh cải biến nhiều như vậy. Đối mặt với Diệp Oánh nhiệt tình thân thiết mời đến như vậy, Diệp Trân cũng có chút ít thoải mái. Nhìn Diệp Oánh vài cái mới tùy ý nàng lôi kéo vào, hướng Vương thị thỉnh an, “Bái kiến mẫu thân.”

      “Phu nhân.” Diệp Ly nhàn nhạt hành lễ.

      Vương thị nhìn bộ dáng lạnh nhạt thong dong của Diệp Ly, trong lòng bà thầm cắn răng. Tuy bà được nâng làm chính thất rất nhiều năm, nhưng Diệp Ly chưa từng có mở miệng gọi bà là mẫu thân. Tuy nhiên bà cũng muốn lại để cho con Từ thị gọi bà là mẫu thân, nhưng bên trong đích nữ Diệp phủ kỳ chỉ có mình Diệp Ly, cảm giác như chung quy vậy lại để cho Vương thị có cảm giác chính mình làm đương gia chủ mẫu danh bất chính, ngôn bất thuận. Bà từng ở bên tai lão gia thổi gió bên gối, nhưng cũng biết vì cái gì, vô luận bà đánh đến chỗ then chốt như thế nào, ở chuyện này lão gia chưa từng có đồng ý qua. Cũng chưa từng có ý cưỡng bức Diệp Ly thay đổi xưng hô.

      “Mẹ, Oánh nhi và Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ trò chuyện, ngài còn có việc trước hết nhanh .” Diệp Oánh lôi kéo tay Vương thị làm nũng. Vương thị sủng nịch mà kiêu ngạo nhìn con xinh đẹp, tâm tình lập tức tốt lên. Bất kể thế nào cuối cùng vẫn là bà thắng phải sao? Nữ nhi của bà người là nương nương trong nội cung người là chính phi của Lê Vương, trong tương lai con của bà là chủ nhân của Diệp gia. Mà Từ thị lại sớm chết rồi, con ruột của nàng ta chỉ có thể gả cho Vương gia tàn phế, dưỡng nữ của nàng ta cũng chỉ có thể gả cho người ta làm thiếp, “Được rồi, tỷ muội các con từ từ tâm . Phía trước còn có chút công việc muốn chuẩn bị. Mẹ ra ngoài trước.” Ba tỷ muội đứng dậy đưa Vương thị ra ngoài, Diệp Oánh lập tức lôi kéo Diệp Trân và Diệp Ly ngồi xuống, áy náy nhìn hai người : “Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, trước kia Oánh nhi hiểu chuyện, đối với hai vị tỷ tỷ lãnh đạm nhiều. Mong rằng tỷ tỷ đại nhân đại lượng, nên trách tội Oánh nhi.” Nghe vậy, Diệp Trân nghi hoặc nhìn thoáng qua Diệp Ly, mặt mang cười : “Tứ muội đùa, tỷ muội nhà mình cái gì mà trách tội hay trách tội. Về sau tỷ tỷ còn muốn dựa vào Tứ muội đây này.”

      Diệp Oánh mặt giản ra mỉm cười : “Tổ mẫu rất đúng, chúng ta đều là tỷ muội nhà, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Đại tỷ tỷ cũng nên cái gì dựa vào rồi.”

      Diệp Ly ngồi ở bên nghe hai người tán gẫu câu lại câu, trong lòng đại khái cũng ràng Diệp lão phu nhân mấy thứ gì với Diệp Oánh. Nhưng Diệp Oánh lại có thể biết nghe Diệp lão phu nhân dạy bảo như thế vẫn hơi kinh ngạc đấy. Đương nhiên nàng càng tin tưởng câu khác, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cho dù Diệp Oánh nghe xong Diệp lão phu nhân dạy bảo, cũng tuyệt đối thể thay đổi tính cách trong thời gian ngắn như vậy. Xem ra. . . Những ngày này hình như xảy ra ít chuyện nàng biết.

      Đêm khuya, vốn là sớm nên yên tĩnh Thượng thư phủ vì ngày mai hôn vẫn đèn đuốc sáng trưng. Mà ngay cả nhóm tiểu nha đầu bên trong Thanh Dật Hiên của Diệp Ly cũng lộ ra có chút hưng phấn, dù sao Tứ tiểu thư trong phủ gả vào Lê vương phủ lại là việc vui, trong phủ cao thấp đều có thể đạt được số thưởng ngân xa xỉ. Diệp Ly cho lui nha đầu bên người, giống như lúc bình thường cầm quyển sách còn chưa đọc hết ngồi ở dưới đèn đọc, thỉnh thoảng cầm lấy bút ghi ghi ngừng ngừng. biết qua bao lâu, xa xa truyền đến thanh ồn ào náo động tựa hồ thời gian dần biến mất, Diệp Ly có chút mỏi mệt đưa tay vuốt vuốt mi tâm, dựa vào cái ghế ngồi thân thể thẳng tắp cũng chầm chậm ngã sang bên. Đôi mắt trầm tĩnh nhiễm lên thêm vài phần mệt mỏi, Diệp Ly mở trừng hai mắt rốt cục vẫn phải chịu nổi mệt mỏi thời gian dần qua nhắm mắt lại. trong phòng mảnh vắng lặng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ ngẫu nhiên có tiếng pháo hoa bùm bùm rung động.

      Hồi lâu sau, đạo bóng đen từ trong Thanh Dật Hiên xuất . Tựa hồ đối với bố cục trong phủ hết sức quen thuộc, đơn giản tránh được thủ vệ trong phủ, phóng qua tường vây của hậu viện biến mất trong đêm tối. Ở bên trong Thanh Dật Hiên, trong khuê phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh lịch cũng thấy tung tích của chủ nhân nữa, chỉ để lại quyển sách vốn mở ra rơi mặt đất bên cạnh thư án. Ở ngoại ô của Kinh thành

      Trong rừng cây u, thân ảnh màu đen cao to khiêng cái vật thể hình dáng dài mảnh ở trong rừng xuyên thẳng qua. Thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn đứng yên cách đó xa mới ngừng lại.

      “Ngươi tới chậm.” Nam tử ở dưới bóng tối trầm giọng .

      , là ngươi đến sớm.” Hắc y nhân cười , thanh có chút hương vị lười biếng. Trêu tức nhìn nam tử mặt mũi đối diện, “Ta nghe Diệp gia Tứ tiểu thư là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nghĩ tới ràng có hứng thú với mỹ nhân đệ nhất, lại lên giá tiền trộm cái Tam tiểu thư tài mạo. Hay là. . . Kỳ Tam tiểu thư này mới đúng là tuyệt sắc giau nhân? Vừa rồi thời gian gấp thấy ràng, bây giờ nhìn xem cũng tệ.” xong liền để người khiêng ở vai xuống, gạt sợi tóc mặt người mê ngủ bên cạnh mình.

      “Được rồi! Ngươi có thể .” Trong giọng của nam tử nhiều thêm vài phần tức giận, lạnh lùng .

      Hắc y nhân nhún nhún vai, cười : “ như vậy, chúc ngươi may mắn.” xong cũng trì hoãn, gọn gàng mà linh hoạt thả nữ tử mặt đất, nhún vai mấy cái lên xuống biến mất tại trong rừng.

      Người ở dưới bóng tối đánh giá nữ tử ở mặt đất trong chốc lát, mới từ dưới bóng cây ra. Dưới ánh sáng của đêm tối lờ mờ mơ hồ ra khuôn mặt lạnh lùng, hung hăng mà nhìn chằm chằm thiếu nữ mặt đất dung nhan vốn tuấn mĩ ở dưới bóng đêm lại có vài phần dữ tợn, “Diệp Ly, đừng vội trách bổn vương lòng dạ ác độc. Muốn trách trách số mệnh ngươi tốt, coi như là đồ bổn Vương cần cũng tới phiên Mặc Tu Nghiêu nhặt !” Cúi thân xuống thò tay kéo cổ áo của thiếu nữ, cũng tại lúc chạm vào lập tức chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm nhưng bên gáy tê rần lập tức té xuống. Vốn thiếu nữ ngủ mê tỉnh mở ra hai mắt thanh tỉnh, tiện tay đẩy người về phía sau, về phần tiếng bịch kia hiển nhiên đánh lên tiếng vang gì nàng thèm để ý đến.

      Diệp Ly chậm rãi sửa sang lại trang phục của mình lát mới tới nam tử bị thả mặt đất, sắc mặt hơi có chút thất vọng. Thời điểm phát giác được hương trong phòng có vấn đề, còn tưởng rằng người nào muốn ra tay đối với nàng, ra là Mặc Cảnh Lê, hơn nữa lý do vẫn là ngu ngốc như thế. Vây quanh Măc Cảnh Lê dạo qua vòng, lần đầu tiên Diệp Ly ràng suy nghĩ Lê Vương điện hạ này có phải bị hoàng đế ca ca của dưỡng đầu óc xảy ra vấn đề gì hay , nghĩ nghĩ có kết quả cũng nên lãng phí trí óc. Chậm rãi từ trong tay áo lấy ra nắm sợi tơ mảnh, vô cùng lưu loát trói người mặt đất lại.

      Nhìn nam nhân bị chính mình trói chặt, Diệp Ly thoả mãn gật đầu. Đừng coi thường cái sợi tơ mảnh này của nàng, vô luận độ cứng rắn hay là tính bền dẻo đều vô cùng tốt. Trừ phi Mặc Cảnh Lê có loại nội công cao thâm trong truyền thuyết, nếu dùng lực lượng của người bình thường tuyệt đối có cách nào làm đứt được đấy. Đối với thủ pháp buộc chặt của mình Diệp Ly càng yên tâm, trừ phi Mặc Cảnh Lê có Súc Cốt Công*(thu xương), bằng cũng chỉ có thể đợi đến lúc có người đến cứu rồi. Chỉ là biết Mặc Cảnh Lê làm chuyện trộm đạo như vậy đến cùng có mang thị vệ tùy thân hay , nhưng nhìn tình huống trước mắt xem ra là có. Chỉ mong theo kịp hôn lễ ngày mai, Diệp Ly chịu trách nhiệm nghĩ đến. Cuối cùng vẫn là đạp người nào đó còn cảm giác cước cho hả giận, mới men đường về theo trong trí nhớ ra ngoài bìa rừng.
      tart_trung, Mai Trinhhonglak thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 39. Người nào đó bi thảm.
      Edit: Midori
      Beta: Sakura

      “A. . . A Nghiêu, ta nhìn thấy cái gì?”

      Hồi lâu, trong rừng cây lờ mờ vang lên giọng lắp bắp. Ba bóng người từ trong rừng cây ra, hình tượng văn nhã của công tử Phượng Chi Dao lại vỡ đầy đất, trợn mắt há hốc mồm xem nam nhân xui xẻo hôn mê bất tỉnh mặt đất.

      Mặc Tu Nghiêu thần sắc bình thản nhìn hết thảy trước mắt, thản nhiên : ” Là cái dạng ngươi vừa chứng kiến.”

      “Bổn công tử hơn nửa đêm ngủ được chạy đến cùng với ngươi, chỉ sợ Diệp Tam tiểu thư gặp chuyện may! tại xem ra, xảy ra chuyện đều là người khác.” Nếu phải còn miễn cưỡng nhớ hình tượng của mình, Phượng Chi Dao quả thực muốn học nữ nhân thét lên. Xem nhìn thấy gì? Nhận được tin có người muốn bất lợi với Diệp Ly, nửa đêm từ trong chăn của mỹ nhân leo ra vội vàng chạy tới, kết quả là chứng kiến Diệp Ly dùng thủ pháp ngay cả cũng thấy hạ Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê đúng là hơi đần vụng về ngốc ngếch chút, nhưng tốt xấu coi như là thanh niên tài tuấn đếm được đầu ngón tay trong kinh thành? đến bên người Mặc Tu Nghiêu, học bộ dáng Diệp Ly vây quanh dạo qua vòng, Phượng Chi Dao nhàm chán chống cái cằm hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”

      “Ném vào hồ nước bên kia .” lông mày Mặc Tu Nghiêu cũng nhăn mà .

      “Đó là hồ nước lạnh, chết đấy.” Phượng Chi Dao có gì thành tâm khuyên bảo.

      “Quần áo cũng rút ra .” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên .

      “Chỉ sợ được, bản trói người Vương phi tương lai của ngươi rất cao minh.” Phượng Chi Dao ngồi chồm hổm mặt đất nghiên cứu nút buộc người Mặc Cảnh Lê, “A Nghiêu, về sau chớ chọc Diệp Tam tiểu thư tức giận. Nữ nhân đáng sợ.” Suy nghĩ hồi lâu, Phượng Chi Dao cũng có nghĩ ra được dây thừng buộc tại người mình như vậy, ở dưới tình huống có người hỗ trợ phải như thế nào mới có thể để cho chính mình thoát khỏi, “Nhưng mà, thủ pháp này đáng giá tham khảo.”

      “A Cẩn.”

      “Vâng, Vương gia.” Thiếu niên đẩy xe lăn đứng ở sau lưng Mặc Tu Nghiêu lên tiếng, tiến lên nắm người ở mặt đất lên vào trong chỗ sâu của rừng cây, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng bịch. Hiển nhiên người nào đó bị ném vào trong nước rồi. Phượng Chi Dao nhịn được giơ chân, “A Nghiêu, ngươi dậy xấu tiểu hài tử đấy. Mặc Cảnh Lê chết đuối làm sao bây giờ?” Trong kinh thành chết cái Vương gia, vẫn là em ruột của hoàng đế cũng phải cái việc gì đâu. Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh đánh giá tay của chính mình đặt ở tay vịn, lạnh nhạt : “A Cẩn biết đúng mực.”

      Đúng mực? Trong đầu A Cẩn có loại chừng mực này sao? Phượng Chi Dao dậm chân chính mình chạy qua xem, lập tức im lặng.

      Mặc Cảnh Lê bị ngửa mặt lên, người ném vào trong đầm nước, lồng ngực còn dựa vào bên cạnh bờ lộ ở mặt nước. Quan trọng nhất là, cái dây thừng cột kia ràng dài đoạn lớn, mà đoạn dài kia đầu tại chính cột vào thân cây bên cạnh hồ nước. Có thể bảo đảm Mặc Cảnh Lê bị bất luận cái gì ngoài ý muốn đưa đến giữa hồ nước . Quả nhiên rất có chừng mực.

      “A Cẩn ! Ta đưa Vương gia nhà ngươi trở về, ngươi ở đây nhìn xem. Trông tới sáng gọi người của tới cứu tỉnh. Đừng thực ngâm người chết nha.”

      A Cẩn nhíu mày kiếm, do dự chút vẫn gật đầu. Phượng Chi Dao hơi đồng tình nhìn lướt qua Mặc Cảnh Lê, mới thoả mãn đong đưa cây quạt hướng tới chỗ Mặc Tu Nghiêu mà .

      “A Nghiêu, ta cảm thấy rất hiếu kỳ về Vương phi tương lai của ngươi rồi.” Phượng Chi Dao sáng ngời trở về trong rừng cây, Mặc Tu Nghiêu như trước ngồi ở dưới bóng rừng, bên trong sắc lờ mờ của đêm tối thoạt nhìn thần sắc bình thường, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên, lạnh nhạt : “Cần phải trở về.”

      Phượng Chi Dao tò mò nhìn Mặc Tu Nghiêu, “Bỏ qua đơn giản như vậy?” Đừng nhìn Mặc Tu Nghiêu những năm này tu thân dưỡng tính, nhìn về phía tính tình sai. Biết bản tính của Phượng Chi Dao lại rất hiểu, cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu cũng phải là cái hạng người lương thiện gì. On hòa trong mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua lãnh ý, “Ngày mai là đại hôn của Cảnh Lê, nếu là chú rể xảy ra điều gì ngoài ý muốn khỏi quá mức mất hứng.” Phượng Chi Dao muốn thở dài, “Ta nghĩ đến ngươi hi vọng Mặc Cảnh Lê và Diệp gia có quan hệ gì. Đừng quên, nếu là cưới Diệp Oánh, ngươi cùng có thể…” em đồng hao? Đúng là quan hệ lại để cho người thế nào vui sướng phải sao? Mặc Tu Nghiêu hừ tiếng, dưới tay dùng lực, xe lăn vòng vo cái phương hướng hướng ngoài rừng mà . Phượng Chi Dao chớp chớp tuấn lông mày nhún nhún vai theo. biết ngày mai hôn lễ phát sinh việc gì hay, tốt nhất là trước đó chiếm được vị trí đẹp mắt đùa giỡn.

      “Người trói Diệp Tam tiểu thư kia làm sao bây giờ à?”

      “Bắt lấy , tiễn đưa tay cùng chân cho Mặc Cảnh Lê làm hạ lễ tân hôn.”

      Tuy cửa thành sớm đóng cửa, nhưng Diệp Ly chỉ cần tốn công sức trước lúc trời chưa sáng về tới Thượng thư phủ. Vừa mới trở mình tiến gian phòng của mình, Thanh Sương và Thanh Ngọc liền chạy ra đón chào. mặt khó dấu lo lắng cũng biến thành nhõm như trút được gánh nặng. Thần sắc Thanh Ngọc như thường vì Diệp Ly bưng tới nước trà, dường như tiểu thư ôn nhã đoan trang bình thường ở trước mặt mình thân thủ mạnh mẽ nhảy cửa sổ mà vào mang đến cho nàng quấy nhiễu chút nào. Thanh Sương vỗ ngực của mình thở ra , “Tiểu thư! rốt cục người trở về rồi, Thanh Sương lo lắng gần chết.” Diệp Ly cười yếu ớt : “Có người theo ta còn có cái gì lo lắng hay sao? Đúng , Thanh Loan?”

      Ngoài cửa sổ lướt bay xuống bóng người, đúng là Thanh Loan và Thanh Ngọc cùng chỗ từ Từ gia đến. Thanh Loan mím môi cười : “Tiểu thư là lợi hại, Thanh Loan theo đường đều có người phát , ai ngờ vậy mà thể giấu diếm được tiểu thư.” Diệp Ly cười : “Kỳ ta cũng có phát ngươi, nhưng đường ta tựa hồ cũng ngửi thấy được cỗ mùi thơm nhàn nhạt vô cùng đặc biệt rất quen thuộc. Bắt ta chính là cái người kia. . . người mình mùi thơm liền , cho nên mới có ngửi thấy được a.” Thanh Loan có chút ủ rũ cúi thấp đầu xuống, thầm quyết định về sau tuyệt đối hề dùng bất kỳ huân hương gì nữa. Kỳ nàng dùng huân hương vô cùng nhạt, người bình thường căn bản phát giác. Nhưng là ai bảo Diệp Ly giác quan xác thực linh mẫn hơn người bình thường nhiều.

      “Sau khi ta về trong rừng cây phải chăng xảy ra việc gì hay?” Diệp Ly ngồi xuống uống nước trà vừa ngâm hỏi.

      Thanh Loan cũng học động tác của Diệp Ly từ cửa sổ tiến đến, cười : “Vị kia. . . Bị người ném vào trong hồ nước ở sâu trong rừng cây.”

      “Định vương?”

      “Tiểu thư minh.” tâm trạng của Thanh Loan rất tốt cười , nhớ tới thầm chứng kiến bộ dáng chật vật của người nào đó bị dây thừng buộc ở thân cây ném vào trong hồ nước, Thanh Loan cảm thấy đêm nay hồi lo lắng có uổng phí. Tin tưởng Đại công tử cũng vô cùng ưa thích tin tức này đấy, “Nô tỳ còn thấy người theo bên người Định Vương, tựa hồ quan hệ rất tốt.”

      Diệp Ly khiêu mi nhìn xem Thanh Loan, Thanh Loan cũng thừa nước đục thả câu, : “Là nổi danh kinh thành Phượng Tam công tử.” Diệp Ly cũng nghĩ tới quan hệ của Phượng Chi Dao và Mặc Tu Nghiêu, này cũng giải thích thái độ hiếu kì ràng của Phượng Chi Dao đối với chính mình lúc Bách hoa thịnh hội. “ ra Định vương điện hạ cũng cứu tiểu thư sao? Tiểu thư có thấy Định Vương?” Thanh Sương nháy mắt tò mò hỏi.

      Diệp Ly lắc đầu, nàng biết lúc ấy trong rừng cây còn có những người khác. Cũng mơ hồ có thể đoán được là người nào, nhưng nàng cũng có ý định tới đó chạm mặt, cho nên cũng để ý đến. Mặc Tu Nghiêu để cho người ngăn lại Thanh Loan, chắc hẳn cũng ràng ý của nàng đấy. Cùng người thông minh ở chung quả nhiên cần tốn nhiều miệng lưỡi, rất tốt.

      Tiện tay ném khối ngọc bội cho Thanh Loan : “Giao cho Đại biểu ca mời nhìn xem có thể tra được chủ nhân của khối ngọc bội này là ai hay .”

      Thanh Loan tiếp trong tay, nhìn có chút hả hê cười : “Cái kia nô tỳ phải nhanh mới được, Định Vương dự định lấy tay chân của làm hạ lễ cho Lê Vương. Nếu chạy trốn nhanh, chỉ sợ đêm nay muốn xui xẻo.”

      “Khinh công của tệ, nếu như tới kịp mà nghĩ biện pháp lưu lại . Có lẽ có thể giúp chúng ta làm ít chuyện.” Nếu như chậm vậy có biện pháp rồi, nàng cũng nhận ra người ở nửa đêm nhập phủ trộm bắt nữ tử vô tội là người thuần lương gì. Chỉ có điều, người nọ biết chính mình tỉnh dậy lại như cũ mang nàng đến giao cho Mặc Cảnh Lê, nhưng lại hoàn toàn có ý nhắc nhở Mặc Cảnh Lê. Có thể thấy được còn là rất người thú vị, đương nhiên khả năng càng lớn là Mặc Cảnh Lê trong lúc vô tình đắc tội người này.

      Thanh Ngọc đứng ở bên, nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, thần sắc có chút cổ quái mà hỏi: “Ngày mai hôn lễ còn có thể đúng hạn cử hành sao?”

      Thanh Loan thế nào để ý phất phất tay : “Có lẽ có sao đâu. Ta nghe được Phượng Chi Dao phân phó thị vệ của Định vương thời điểm sớm hừng đông lại để cho người của Lê Vương cứu chủ tử nhà .” Thanh Ngọc gật gật đầu, : “ như vầy, tiểu thư liền thừa dịp thời gian còn sớm nhanh nghỉ ngơi chút ít . Ngày mai nếu thần sắc tốt lại để cho người chỉ trích đấy.”

      Thanh Sương cũng liên tục gật đầu đồng ý, nàng cũng muốn để cho người khác bắt được cơ hội lại bại hoại thanh danh của tiểu thư.

      “…”

      Chẳng lẽ lại có người cân nhắc qua hôn lễ cũng là rất phí tinh thần thể lực sao? Nếu như ngày mai chú rể ở trong hôn lễ té xỉu cái gì đấy. . . Diệp Ly chịu trách nhiệm nghĩ đến, tùy ý để cho mấy nha đầu vì chính mình thay đổi quần áo đẩy lên giường ngủ.
      selena.tran, tart_trunghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :